"Giết sạch cho ta, đừng để con đàn bà kia bỏ trốn!"
Một tiếng quát thình lình cắt ngang dòng suy nghĩ của Mục Vỹ.
Hắn thu hồi lớp phòng ngự quanh thân rồi lững thững tiến về nơi âm thanh ồn ào phát ra.
Bây giờ, Mục Vỹ thật sự rất cần tìm ai đó để hỏi tình hình của di chỉ Cổ Long ra cái giống gì rồi.
"Cô không thoát được đâu Bạch Đồ Gian, ta phải giết cô để báo thù cho Tước Thải Y của Thánh Tước Môn bọn ta!"
Tiếng gào ấy làm Mục Vỹ ngẩn người.
Thánh Tước Môn?
"Hừ! Tước Vô Khuyết, Thánh Tước Môn của ông đúng là hèn hạ! Chỉ biết ỷ đông hiếp yếu, liên kết với nhà họ Thạch, nhà họ Kim và nhà họ Lâm để tấn công Thiên Kiếm Sơn ta, vậy có giỏi giang gì đâu!", Bạch Đồ Gian lạnh mặt, máu ứa ra khóe miệng, phẫn nộ quát.
Bốn người đang đứng đối diện cô ta. Cầm đầu bọn người này là một kẻ mặc cẩm bào màu đỏ, đeo một đống trang sức châu báu trên người. Y ngắm nghía cơ thể đồng hồ cát của Bạch Đồ Gian một cách kệch cỡm.
"Khỏi khích ta làm gì. Trừ Mục Vỹ, Thiên Kiếm Sơn của cô còn ai được việc đâu?"
Tước Vô Khuyết hậm hực đáp: "Tước Thải Y là đệ tử thiên tài đời thứ ba của Thánh Tước Môn nhưng bị đệ tử Thiên Kiếm Sơn giết nên thế hệ này đứt đoạn, đương nhiên bọn ta phải giết đệ tử Thiên Kiếm Sơn rồi, chứ im ỉm cho một trăm năm nữa Thiên Kiếm Sơn các cô đè đầu cưỡi cổ Thánh Tước Môn chắc?"
"Đồ vô liêm sỉ!"
Mặt Bạch Đồ Gian lạnh như tiền, cô ta nghiến chặt răng.
"Vô liêm sỉ? Núi Huyền Không mới là kẻ vô liêm sỉ nhất tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng người ta có thế lực lớn, phe nào cũng phải phục. Muốn có thể vô liêm sỉ thì phải có thực lực mới được!”
Bốp bốp bốp...
Y vừa nói xong thì ba tiếng vỗ tay vang lên, một bóng dáng đi ra khỏi bụi cây đằng sau.
"Nói hay lắm! Nói hay lắm!"
Mục Vỹ đi ra, vừa vỗ tay vừa cười nắc nẻ: "Phải có thực lực đủ cao mới vô liêm sỉ được. Mạnh thì được gọi là ngang tàng chứ không phải vô liêm sỉ đâu!"
"Mục Vỹ!"
Lúc này hắn đã tháo mặt nạ, hoàn toàn để lộ gương mặt thật của mình.
Mục Vỹ đã vẽ ra một kế hoạch hoàn chỉnh trong lòng. Có lẽ khi ra ngoài di chỉ Cổ Long, hắn sẽ không cần phải che che giấu giấu nữa!
"Ngươi là Mục Vỹ!"
Thấy Mục Vỹ xuất hiện, Tước Vô Khuyết ngạc nhiên ra mặt.
Y không ngờ hắn dám lộ mặt, lại còn đứng ngay trước mặt mình.
"Không sai, là ta!"
Mục Vỹ chắp hai tay sau lưng, nhếch mép nhìn Tước Vô Khuyết và đồng bọn của y: "Chính ta là người đã giết Tước Thải Y. Ngươi là Tước Vô Khuyết nhỉ? Không phải mới nói muốn giết đệ tử Thiên Kiếm Sơn sao? Giờ ta đứng cho ông giết đây!"
"Mục Vỹ, bình tĩnh lại đi!"
Bạch Đồ Gian hốt hoảng ngăn cản: "Tước Vô Khuyết này là đệ tử thế hệ thứ hai của Thánh Tước Môn, hơn 80 tuổi, phụ thân của Tước Thải Y, đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai, sắp bước vào tầng ba đấy!"
Cô ta biết lúc Mục Vỹ rời khỏi Thiên Kiếm Sơn vẫn chưa tu luyện đến cảnh giới Vũ Tiên. Nhìn khí thế của hắn bây giờ, chắc là đến cảnh giới Vũ Tiên tầng một rồi.
Nhưng sức mạnh của Tước Vô Khuyết mới là điều làm cô ta khiếp đảm hơn.
Nên mới vội vàng nhắc nhở như thế.
Dù gì Mục Vỹ mới rời khỏi Thiên Kiếm Sơn hơn một năm mà thôi.
"Thứ ngông cuồng, tự đại, dám giết con gái ta, chán sống rồi!"
Tước Vô Khuyết là đệ tử đời thứ hai của Thánh Tước Môn, tuy thiên phú không quá nổi trội nhưng có lợi thế nền móng vững chắc nên được cử đi tham gia cuộc tầm bảo ở di chỉ Cổ Long.
Thấy người trước mặt là Mục Vỹ, lửa giận như muốn đốt cháy cả lồng ngực y.
Kẻ này dám giết con gái y, y tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!
"Ta chán sống? Nếu như Tước Thải Y không đánh lén ta hòng cướp đoạt thiên hỏa và giết ta thì cô ta đã không chết rồi!", Mục Vỹ hừ lạnh: "Đối với ta, thế giới này chỉ có hai loại người, một là người ta muốn giết, hai là người không muốn giết ta! Còn những kẻ muốn giết ta đã chết hết rồi, không một ai là ngoại lệ!"
Hắn nhếch mép hỏi Tước Vô Khuyết: "Còn ông thì sao, muốn làm loại nào?"
"Ta làm loại thứ tư, kẻ sẽ giết ngươi!"
Tước Vô Khuyết đanh mặt, lửa cháy phừng lên trong lòng bàn tay, vận chuyển cùng Thánh Tước Hóa Thiên Quyết. Hư ảnh Chu Tước xuất hiện.
Bóng dáng Chu Tước bay thẳng lên trời rồi xông về phía Mục Vỹ.
Bạch Đồ Gian thấy nó, mặt mày càng tái nhợt hơn.
Khác với Tước Thải Y, Tước Vô Khuyết là cường giả giậm chân tại cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai đã nhiều năm, nắm rất rõ Thánh Tước Hóa Thiên Quyết của Thánh Tước Môn.
Thiên tài thế hệ thứ ba như Tước Thải Y cũng không có được kinh nghiệm đó!
Bạch Đồ Gian nhìn kiểu gì cũng không thấy Mục Vỹ có cơ may chống lại người này nổi.
Nhưng sự thật chứng minh cô ta sai rồi!
Chương 822: Không thì là ma chắc?
Thấy ảo ảnh Chu Tước lao tới tấn công, Mục Vỹ đứng nguyên tại chỗ chắp tay sau lưng, không hề có ý định tránh né.
Uỳnh, Bạch Đồ Gian sợ mất mật, nhưng Mục Vỹ vẫn đứng im tại chỗ, không hề định tránh đi, còn ảo ảnh Chu Tước đó thì lao thẳng xuống người hắn.
Vụ va chạm này khiến Bạch Đồ Gian ngây người!
Mục Vỹ định làm gì vậy?
“Ngu dốt!”
Trông thấy hành động điên cuồng đó của Mục Vỹ, Tước Vô Khuyết thầm chế nhạo.
Y đã tu luyện Thánh Tước Hoá Thiên Quyết đến tầng thứ ba, giờ cũng đạt thực lực tầm trung ở Thánh Tước Môn rồi.
Ngoài ra, điều quan trọng nhất là sự hiểu biết của y về Mục Vỹ. Sau hơn một năm biến mất rồi lại xuất hiện, cùng lắm thì hắn chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất thôi.
Cho nên việc giết hắn là vô cùng đơn giản!
Dù có là thiên tài xuất sắc đến mấy mà muốn đột phá từ tầng thứ nhất lên tầng thứ hai trong vòng một năm cũng là điều mơ tưởng.
Những võ giả dưới một trăm tuổi mà tiến vào cảnh giới Vũ Tiên đã là thiên tài trong các thiên tài rồi!
Tăng mỗi một tầng trong cảnh giới Vũ Tiên cực kỳ khó, không mất ba đến năm năm thì khó mà làm được.
Song, đây chỉ là suy đoán của Tước Vô Khuyết thôi.
Ảo ảnh Chu Tước cùng khí tức nóng rực ập tới chỗ Mục Vỹ, nhưng hắn chỉ vung tay lên, chín viên Nguyên Cầu màu đen đã vây quanh người hắn và hút ảo ảnh của Chu Tước vào.
“Địa hoả giống của Tước Thải Y, không ngờ ngươi cũng có!”
Mục Vỹ mỉm cười nhìn Tước Vô Khuyết rồi đắc ý nói: “Ngươi cũng giỏi đấy! Dù địa hoả yếu hơn thiên hoả rất nhiều, nhưng so với mặt bằng chung thì cũng khá mạnh, hấp thu nó rồi thì có thể nâng cao thực lực cho thiên hoả của ta!”
Tước Vô Khuyết trông thấy cảnh tượng này thì há hốc miệng.
Y biết trong cơ thể Mục Vỹ có thiên hoả, mà thiên hoả ấy có thể áp chế địa hoả của y. Song, công pháp mà y thi triển là Thánh Tước Hoá Thiên Quyết, đây không chỉ là uy lực của địa hoả, quan trọng hơn là uy lực đã hoá thành Chu Tước.
Vậy mà sức mạnh ấy đã bị Mục Vỹ hấp… hấp thu mất rồi…
“Tước Vô Khuyết, ta biết ông kiêu căng, nhưng giờ thì ai ngạo mạn hơn đây?”
Mục Vỹ hất tay một cái, chín viên Nguyên Cầu ấy đã hội tụ thành Cửu Nguyên Thiên Khí, chúng vừa rời khỏi cơ thể hắn thì đã bùng nổ.
Uỳnh, Bạch Đồ Gian chỉ thấy màng nhĩ của mình rung lên.
Sau các tiếng nổ, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cát bụi mù mịt như một cây nấm màu xám bay lên cao.
“Chậc chậc!”
Đột nhiên có một bóng người chật vật bước ra từ trong đống cát bụi ấy, sau đó không ngừng chửi bới: “Trò gì thế, sao uy lực lại mạnh thế này!”
Nghe thấy vậy, mặt Bạch Đồ Gian đầy vạch đen.
“Ngươi có thật là Mục Vỹ không?”
“Không thì chẳng lẽ là ma chắc?”, Mục Vỹ nhìn Bạch Đồ Gian rồi cười nói.
Nhưng liếc nhìn hắn xong, Bạch Đồ Gian không thể nào bình tĩnh nổi.
Lúc trước, khi biến mất ở Thiên Tuyển Sơn, Mục Vỹ còn chưa tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, vậy mà bây giờ hắn đã bùng nổ thực lực mạnh mẽ như vậy.
Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
“Được rồi, giờ không phải lúc nói mấy chuyện này. Sao cô lại ở đây một mình? Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện đâu?”
“Vì yểm trợ cho chúng ta nên Cừu sư huynh và Chu sư huynh đang đánh nhau với người của nhà họ Thạch, Kim và Lâm”, Bạch Đồ Gian vội nói: “Nhưng giữa chừng thì chúng ta lại tách ra nên giờ ta cũng không rõ hai huynh ấy đang thế nào!”
“Lại là ba cái gia tộc này, đúng là ba con chuột chung một hang, suốt ngày dính lấy nhau!”
Mục Vỹ cau mày nói: “Đi thôi, xem thế nào!”
“Ừm!”
Hai người họ sóng vai bước đi, rời khỏi rìa dung nham phun trào.
Nhưng khi ngoái lại thì Mục Vỹ phát hiện nham thạch đó hình như hơi khang khác.
Lần này, khi đi trên khoảng đất mênh mông và ngắm nhìn xung quanh, Mục Vỹ ngạc nhiên phát hiện cảnh vật ở đây hình như giống hệt không gian phía dưới.
Điểm khác biệt duy nhất là mặt đất hắn đang đứng không có lực hút khủng khiếp của trái đất.
Dù cả di chỉ Cổ Long này chỉ rộng khoảng một trăm dặm, nhưng nơi nào cũng có đất đá, rừng rú và đồi núi, nên nhìn bằng mắt thường sẽ không thể soi xét hết cảnh vật xa hàng nghìn mét được.
Mục Vỹ nhặt bừa một viên đá vụn lên rồi bóp thử thì thấy chỉ dùng sức thì không thể bóp vỡ đá ở di chỉ Cổ Long này được.
Phải biết rằng bây giờ, Mục Vỹ đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, nếu hắn dùng toàn lực thì đến kim cương còn bóp vỡ được nữa là.
“Như lời chưởng môn nói thì di chỉ Cổ Long này khả năng cao là một không gian nhỏ mà thần thú Thất Thải Thiên Long từng mở để cất giữ thiên tài địa bảo thu thập được. Nhưng cổ địa này rõ ràng đã từng bị phá hoại, vì thế chắc bảo vật còn sót lại cũng không nhiều!”
“Nhưng hình như núi Huyền Không luôn tìm kiếm một thứ gì đó, cho nên mới giàn thế trận này!”
Tìm một thứ gì đó?
Cửu Linh Đoạt Thiên Bia hay long huyết?
Thất Thải Thiên Long là thần thú, giờ núi Huyền Không đang âm thầm thực hiện kế hoạch Huyết Thi để tìm huyết long, còn Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thì Mục Vỹ được biết nhờ Bảo chủ.
Hiện giờ, Mục Vỹ đang giữ một mảnh Cửu Linh Đoạt Thiên Bia, ngoài Bất Diệt Huyết Điển lĩnh hội được ở trên đó ra thì hắn chưa phát hiện ra thêm điều tuyệt diệu nào khác từ nó!
“Nơi này là Long Huyệt à?”
Mục Vỹ lẩm bẩm: “Thế thì rõ rồi, huyết mạch của thần long kỳ lạ và được coi là một trong những huyết mạch mạnh nhất, cho nên qua thời gian, đặc chế của những thứ này ở nơi có long mạch cũng sẽ có sự thay đổi!”
Hai người tiếp tục tiến bước, đi tới chỗ mà Bạch Đồ Gian nói, nhưng ở đó chỉ còn lại dấu vết của một cuộc ẩu đả và mấy cái xác, chứ không còn thấy ai nữa.
Chương 823: Người nhà họ Chu
“Hỏng rồi, chẳng lẽ nhóm Chu sư huynh gặp chuyện bất trắc rồi?”
“Cô mong họ gặp chuyện bất trắc thế à!”, Mục Vỹ cạn lời: “Mấy cái xác ở đây không phải đệ tử của Thiên Kiếm Sơn, chắc chắn là người của ba gia tộc lớn kia. Ta nghĩ Chu Tử Kiện và Cừu Xích Viêm đã rời khỏi đây để dụ đám người kia bỏ đi rồi. Phạm vi của di chỉ Cổ Long này không quá lớn, chúng ta tìm một lát kiểu gì cũng gặp thôi!”
Hai người họ lại đi tiếp, giữa đường đã thấy không ít các vụ đánh đấm.
“Xem ra mọi người dần có thu hoạch rồi, lúc trước rất bình yên, còn bây giờ thì bắt đầu đánh nhau!”
Bạch Đồ Gian tuỳ ý nói.
“Hả?”
Điều này khiến Mục Vỹ thấy hơi ngạc nhiên.
Trước đó rất bình yên?
Chưa nói đến chuyện di chỉ Cổ Long này đã bị núi Huyền Không lục tung lên để vơ hết bảo vật, mà nếu còn sót lại vật báu gì thì chắc cũng bị họ vét sạch rồi. Cho nên bảo bối mà những người này đang tranh cướp cùng lắm cũng chỉ là mấy món thánh khí, thánh đan thôi, chứ không phải dị bảo quý hiếm gì.
Núi Huyền Không rất quỷ kế đa đoan.
Sau khi thấy khá nhiều vụ tranh chấp trên dọc đường, Mục Vỹ đã dần hiểu ra.
Nếu hắn đoán không nhầm thì các món thánh khí và thánh đan này đều do núi Huyền Không cố tình để ở đây.
Giả dụ là ngày thường thì những món thánh khí và thánh đan hạ phẩm này sẽ không thể khiến các thiên tài ở đây phải tranh cướp.
Nhưng bây giờ, những người đi vào di chỉ Cổ Long này đều là các thiên chi kiêu tử của các thế lực lớn, vì thế dù chỉ là một món phàm khí thì họ cũng quyết không buông tay.
Lý do không phải vì bảo bối, mà là sĩ diện.
Khi phát hiện ra một món thánh khí, nếu ta nhường ngươi thì còn gì là mặt mũi nữa.
Với võ giả thì thể diện chính là tôn nghiêm của họ.
Thế nên chỉ một miếng sắt vụn cũng có thể khiến hai thiên tài quen biết sơ qua đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.
“Cẩn thận chút, nếu thấy bảo bối nào thì đi vòng qua luôn!”, Mục Vỹ nhắc nhở.
“Ừm!”
Bọn họ không đi quá nhanh, Mục Vỹ đang ghi nhớ quang cảnh dọc đường.
“Tinh Tử Hàng, Thất Tinh Môn của ngươi chỉ là một trong bảy thế lực lớn ở phía Tây thôi, thật ra cả bảy thế lực lớn này gộp lại cũng không đọ lại được với nhà họ Chu ta đâu, nên tốt nhất ngươi hãy đưa món thánh khí ấy cho ta đi!”
“Chu Đào, ngươi không hiểu đạo lý ai đến trước được trước à!”
Một cuộc cãi vã trên đường đi đã thu hút Mục Vỹ, khiến hắn dừng bước.
Tinh Tử Hàng!
“Bộ nhuyễn giáp này là thánh khí trung phẩm, người của Thất Tinh Môn ta phát hiện ra trước, không phải nó nên thuộc về chúng ta sao?”
“Thất Tinh Môn ngươi phát hiện ra trước?”, người thanh niên to béo ở phía đối diện Tinh Tử Hàng cười nói: “Nếu ta nói người nhà họ Chu ta nhìn thấy trước thì sao?”
“Chu Đào, ngươi đừng có mà quá đáng. Đệ tử Thất Tinh Môn ta phát hiện ra trước nhưng đã bị người nhà họ Chu các ngươi sát hại, giờ ngươi lại định cướp thánh khí. Nếu ngươi muốn đánh nhau thì ta cũng không ngại đâu!”
“Thế thì chiến thôi, ai sợ ai!”
Người thanh niên đó bật cười nói: “Bảy thế lực lớn bắt tay nhau mới miễn cưỡng đứng vững ở phía Tây của tiểu thế giới Tam Thiên, thế mà còn tưởng mình giỏi lắm, đúng là ếch ngồi đáy giếng!”
“Nhà họ Chu các ngươi ở Trung vực thì còn chẳng bằng con ếch!”
Tinh Tinh Hàng vừa định nổi đoá thì đã có một giọng nói trào phúng vang lên.
Đó là Mục Vỹ!
Mục Vỹ có ấn tượng khá tốt với Tinh Tử Hàng, hơn nữa Thất Tinh Môn đã có ý kết thân với hắn. Lần trước khi ở Thiên Tuyển Sơn, Tinh Tử Hàng đã không làm khó hắn, nên giờ đương nhiên hắn phải ra mặt khi thấy chuyện bất bình.
Thật ra xen vào chuyện của người khác không phải phong cách của Mục Vỹ, nhưng nếu chuyện này có liên quan đến lợi ích của hắn thì xen vào một chút cũng không sao!
Hơn nữa lần này, Chu Vân Văn và Chu Á Huy ở dưới lòng đất cũng đang muốn cầu cạnh hắn, nên hắn không phải lo lắng gì.
“Ngươi là ai?”
“Mục Vỹ?”
Tinh Tử Hàng nhìn Mục Vỹ rồi ngẩn ngơ.
Tên này đã biến mất gần một năm, không ngờ lại xuất hiện ở đây.
Mà thoạt nhìn thì tiểu tử này đã hoàn toàn khác trước rồi.
“Lâu rồi không gặp!”
“Ừm!”, Tinh Tử Hàng cười nói: “Không ngờ ngươi vẫn còn sống, ta biết ngươi không chết được đâu mà”.
“Chào hỏi nhau trong hoàn cảnh này hơi lạ nhỉ!”
“Ha ha…”
“Đủ rồi đấy!”
Thấy hai người họ nói chuyện hăng say, Chu Đào chợt gào lên: “Bây giờ không phải là lúc hai ngươi ôn chuyện cũ, ta không quan tâm ngươi là Mục Vỹ hay Mộc Vỹ, Tinh Tử Hàng, hôm nay ngươi phải giao bộ nhuyễn giáp này cho ta!”
“Làm người đừng phách lối quá!”
Tinh Tử Hàng còn chưa lên tiếng, Mục Vỹ đã cười nói: “Nhà họ Chu đúng là gia tộc hàng đầu ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng so với núi Huyền Không thì các ngươi còn kém xa, thế mà đã ngang ngược vậy à?”
“Liên quan gì đến ngươi!”
Thấy Mục Vỹ nói vậy, Chu Đào mất kiên nhẫn nói: “Lèm bà lèm bèm, ngươi là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn chứ gì? Đừng không biết sống chết, Thiên Kiếm Sơn chỉ có Cừu Xích Viêm với Chu Tử Kiện còn thuộc dạng khá thôi, các đệ tử còn lại toàn lũ vô dụng hết!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ còn chưa nói gì thì Bạch Đồ Gian đã bật cười.
Mục Vỹ liếc nhìn cô ta với vẻ kỳ lạ.
Dù tên này đang khen Chu Tử Kiện, nhưng cô ta đâu cần tỏ ra vui mừng như vậy? Gã đang sỉ nhục Thiên Kiếm Sơn đó!
Chương 824: Tự vả vào mặt
Quả nhiên thế giới của phụ nữ không thể hiểu bằng một cách thông thường được!
“Ta là đồ vô dụng đấy, ngươi làm được gì ta nào?”
Mục Vỹ tiến lên một bước rồi cầm lấy bộ nhuyễn giáp, cười nói: “Kẻ ăn hại cũng có tôn nghiêm, nếu ta đã là một tên vô dụng, vậy ngươi có dám đánh ta không?”
“Chán sống rồi à!”
Chu Đào thấy rõ ràng Mục Vỹ đang khiêu chiến sự uy nghiêm của nhà họ Chu gã.
Thế thì sao gã có thể nhịn được đây!
Có tiếng gió vang lên, Chu Đào lập tức tung một chưởng về phía Mục Vỹ.
Nhưng Mục Vỹ lại đứng im một chỗ nghênh đón đòn tấn công của gã.
“Chu Đào!”
Đúng lúc này, có một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên trong đám đệ tử của nhà họ Chu.
Một bóng dáng xinh đẹp chậm rãi bước ra.
Cô gái này mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, gương mặt mộc hơi nhợt nhạt, để lộ ra vẻ tiều tuỵ do bệnh tật, khiến người khác phải thương xót.
Vóc dáng dong dỏng, đôi chân dài thẳng tắp, gương mặt mỹ miều, miễn cưỡng có thể coi là mỹ nhân!
“Vũ Tinh, tên này…”
“Ta bảo ngươi dừng tay!”
Chu Vũ Tinh bước ra, đi tới cạnh Chu Đào, sau đó vô cảm nhìn Mục Vỹ, giọng nói của cô ta có vẻ cực kỳ xa cách.
“Chu Vũ Tinh? Muội muội của Chu Á Huy?”
Mục Vỹ hơi ngẩn ra khi nhìn thấy cô gái này.
Hay, chuẩn bị có trò hay rồi đây!
“Mục Vỹ? Đệ tử của Thiên Kiếm Sơn, hộ vệ thân cận của thiếu các chủ Bảo Linh Nhi của Thiên Bảo Các, một người oai phong lẫm liệt ở bảy mươi hai hải đảo của Nam Vực, rốt cuộc thiên tài đó có phải là ngươi không?”
“Đúng là ta!”
Mục Vỹ mỉm cười, lần này hắn không hề chối cãi.
Hắn đã quyết định, sau khi rời khỏi di chỉ Cổ Long này, hắn sẽ không che giấu thân phận nữa.
Nếu các thế lực lớn có thù oán với hắn như Thánh Tước Môn, nhà họ Thạch, Kim, Lâm và Cửu Hàn Thiên Cung dám tới giết hắn thì cứ việc.
“Quả đúng là ngươi, bảo sao đích thân Bảo chủ đã ra tay bảo vệ ngươi!”, Chu Vũ Tinh mỉm cười nhìn Mục Vỹ, nhưng nụ cười ấy vẫn có cảm giác lạnh băng.
“Chúng ta đi thôi!”
“Vũ Tinh!”
Nghe thấy Chu Vũ Tinh nói vậy, Chu Đào lập tức sửng sốt.
Vòng vèo một hồi rồi lại bỏ đi thế này thì sao gã chịu được.
Đây sẽ là một chuyện rất mất mặt!
“Đi thôi! Không nghe thấy sao?”, Chu Vũ Tinh nhắc lại.
“Được!”
Chu Đào tức tối nhìn Mục Vỹ rồi quay người rời đi.
“Khoan đã!”
Chu Vũ Tinh muốn bỏ đi, nhưng Mục Vỹ lại không định để họ đi như vậy!
“Tiểu tử kia, ngươi còn định làm gì? Ta không cần biết ngươi là Mục Vỹ nào, nhưng đừng tưởng có Thiên Bảo Các chống lưng mà nhà họ Chu chúng ta phải sợ ngươi!”, Chu Đào không nhịn được mắng.
“Đi vội thế làm gì?”
Mục Vỹ tỏ vẻ giễu cợt rồi cười nói: “Ban nãy ngươi định đánh ta còn gì? Con người ta hơi kỳ cục, không thể bỏ qua cho kẻ muốn đánh mình được!”
“Thế giờ ngươi muốn sao?”
“Đơn giản thôi, ngươi hãy tự vả vào mặt mình đi!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi tỉnh bơ nói.
Bất kể là ngày xưa hay bây giờ, điều mà Mục Vỹ ghét nhất chính là những kẻ ỷ vào thế lực của gia tộc rồi bắt nạt người yếu thế hơn mình.
Mỗi khi gặp kẻ nào thì hắn sẽ đánh kẻ ấy, đánh đến khi nào tỉnh ra mới thôi.
“Ta tự vả vào mặt mình ư? Ngươi điên rồi phải không?”, Chu Đào cười lớn, sau đó nhìn Mục Vỹ hệt như một tên điên khùng.
“Chỉ có tiểu thư mới có thể ra lệnh cho ta làm chuyện đó, chứ cái ngữ ngươi thì quên đi!”
“Hở?”
Mục Vỹ tiếp tục cười nói: “Cô ta bảo là ngươi làm hả?”
“Đương nhiên!”
Chu Đào cười lạnh nói: “Vũ Tinh thuộc thế hệ thiên tài của nhà họ Chu ta nên có địa vị rất cao trong gia tộc, đương nhiên ta phải nghe lời cô ấy rồi. Nhưng… ngươi nghĩ cô ấy sẽ hạ lệnh như vậy sao?”
“Biết thế nào được!”
Mục Vỹ tiến lên một bước, đi tới cạnh Chu Vũ Tinh rồi mỉm cười nói: “Nếu cô là Chu Vũ Tinh thì chắc biết Chu Á Huy chứ hả?”
“Ngươi có tin tức của ca ca ta sao?”
Nghe thấy tên Chu Á Huy, Chu Vũ Tinh chợt biến sắc mặt.
“Đương nhiên là có, ta còn gặp hắn cơ mà!”
Mục Vỹ đã dùng lực linh hồn để truyền tải câu nói này: “Hắn chưa chết, cô có thể về báo với phụ thân mình, còn có lão trưởng tộc Chu Vân Văn nữa!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, Chu Vũ Tinh ngây ra nhìn Mục Vỹ rồi đáp: “Sao ngươi biết? Sao ta biết được là ngươi có đang lừa ta hay không?”
“Đương nhiên là không, vì thứ này!”
Mục Vỹ giơ tay lên rồi cất bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một bước chân, hắn giơ Tru Thần Lệnh ra trước mặt Chu Vũ Tinh.
Trông thấy Tru Thần Lệnh, Chu Vũ Tinh thẫn thờ rồi quỳ xuống.
“Đứng dậy đi!”, Mục Vỹ nói qua lực linh hồn: “Giờ cô đừng cho ai biết về Tru Thần Lệnh vội, không thì ca ca cô sẽ chết đấy”.
Lúc này, Chu Vũ Tinh vừa có vẻ lo lắng, vừa có vẻ vui mừng.
Cô ta lo cho sự an nguy của Chu Á Huy, còn mừng là vì ca ca mình vẫn còn sống.
Nếu Chu Á Huy đã chết thì Tru Thần Lệnh sẽ tự nổ tung và không thể xuất hiện trong tay Mục Vỹ được.
Chương 825: Vách đá màu đen
“Chi tiết thế nào thì ta sẽ nói rõ với chưởng tộc của các cô sau, quan trọng là phụ thân cô vẫn còn quan tâm đến sự sống chết của con trai mình. Còn bây giờ, cả ta và cô hãy coi như không quen biết là tốt nhất”.
“Ta hiểu rồi!”
Chu Vũ Tinh lập tức đứng dậy quan sát xung quanh.
“Chu tiểu thư, giờ ta mong cô hãy hạ lệnh cho Chu Đào tự vả vào mặt mình, được không?”
Bấy giờ Mục Vỹ mới lùi bước, sau đó nhìn Chu Vũ Tinh rồi cười nói.
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Chu Đào có vẻ khinh bỉ, tên này tưởng mình là ông trời hay sao?
“Được!”
Nhưng Chu Đào còn chưa kịp lên tiếng chế nhạo thì câu trả lời của Chu Vũ Tinh đã gã đứng hình.
Cái gì?
Được ư?
“Vũ Tinh, cô không nói nhầm đấy chứ?”, Chu Đào nhìn Chu Vũ Tinh với vẻ khó tin.
Gã không thể tin được là Chu Vũ Tinh lại hạ lệnh như vậy.
“Ta nói rồi đấy, ngươi điếc à Chu Đào?”
Chu Vũ Tinh cao giọng nói: “Ngươi coi thường thân phận của ta, hay coi ta không tồn tại?”
“Không… ta không dám!”
Chu Đào sa sầm mặt nhìn Mục Vỹ với đôi mắt sắp phun lửa.
“Ôi chao, không phục à? Ban nãy còn định đánh ta mà giờ lại phải tự vả vào mặt mình, bực lắm đúng không? Nếu không phục thì tát hai cái nhé!”
Mục Vỹ nhìn Chu Đào rồi không chút khách sáo nói.
“Ta phục!”
Chu Đào nghiến răng nghiến lợi, sau đó tát bụp vào mặt mình đỏ ửng.
“Bộ nhuyễn giáp này vốn do người của Thất Tinh Môn phát hiện ra trước mà ngươi dám cướp, ta cho ngươi tự vả một cái còn nhẹ đấy. Cẩn thận sau này đắc tội với ai không dễ tính như ta là ngươi xong đời luôn!”
Mục Vỹ hừ nói: “Đừng lúc nào cũng nghĩ nhà họ Chu của mình lớn mạnh, dẫu sao các ngươi cũng chỉ là một gia tộc mà thôi. Nhưng các cường giả mà ngươi không biết thì như biển lớn, gia tộc các ngươi đã là gì?”
“Ngươi…”
“Chu Đào, im miệng!”
Chu Vũ Tinh lạnh lùng quát: “Còn nói nữa thì khi về gia tộc, ngươi sẽ bị cấm túc một trăm năm!”
“Vũ Tinh…”
Nghe thấy vậy, Chu Đào đờ người, gã không hiểu tại sao Chu Vũ Tinh lại về phe của Mục Vỹ.
“Ta bảo ngươi câm miệng cơ mà!”
Chu Vũ Tinh lạnh mặt lườm Chu Đào rồi lập tức bỏ đi.
Chu Đào nghiến răng kèn kẹt nhìn Mục Vỹ, sau đó bực bội bỏ đi.
“Ha ha, mới một năm không gặp mà ngươi đã lợi hại thế này, nếu không nhờ tướng mạo thì chắc ta không dám nhận ngươi đâu!”
Tinh Tử Hàng mỉm cười rồi chắp tay nói.
Dù hắn ta không biết Mục Vỹ và Chu Vũ Tinh đã nói chuyện gì, nhưng hắn ta dám chắc Chu Vũ Tinh biết thứ ở trong tay của Mục Vỹ.
Nếu không, với thân phận của Chu Vũ Tinh, cô ta sẽ không để Mục Vỹ sỉ nhục Chu Đào như vậy được.
“Chắc tại ta đẹp trai chăng!”
Mục Vỹ cười lớn nói: “Ta nhớ phụ thân Tinh Vô Cực của ngươi còn nợ ta một điều kiện, ta có một chuyện cần hỏi ông ấy!”
“Nhớ chứ!”
“Sao rồi, có phát hiện gì không?”
“Haizz!”, Tinh Tử Hàng chỉ vào bộ nhuyễn giáp trong tay rồi cười khổ nói: “Chỉ có mỗi món thánh khí trung phẩm thôi!”
Nghe thấy thế, Mục Vỹ hơi cau mày.
Đúng là một món thánh khí trung phẩm rất có giá trị ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Nhưng đặt ở sào huyệt của Thất Thải Thiên Long thì sao? Chắc chắn nó chẳng thèm đếm xỉa tới!
Muốn thu hút nó thì chí ít cũng phải là thần khí, mà nếu không có thì ít ra cũng phải là mảnh vụn gì đó của thần khí.
Nhưng nơi này trống không, chẳng có bảo bối gì.
Mục Vỹ thấy bộ nhuyễn giáp này được núi Huyền Không để ở đây để mê hoặc lòng người mà thôi.
Uỳnh…
Song, lúc Mục Vỹ đang chán nản thì chợt có một tiếng động vang lên.
Di chỉ Cổ Long bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Ngay sau đó, tất cả mọi thứ như đều rung lên, mặt đất cũng nứt toác.
Mỗi một vết nứt đều rộng chừng mười mấy mét, hơn nữa còn không ngừng lan ra.
“Coi chừng!”
Mọi người lập tức giở hết bản lĩnh thì mới không bị rơi xuống vết nứt đó.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
Trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều đờ ra.
“Đi thôi!”
Nói rồi, Mục Vỹ nhanh chóng men théo vết nứt bay lên phía trước.
Di chỉ Cổ Long vẫn bình thường, là một không gian hoang vắng, nhưng có lẽ tiếng nổ kinh thiên động địa này không chỉ phát ra từ những khe vứt.
Mà có khả năng là ở nơi mà tất cả mọi người đang tìm kiếm.
Tinh Tử Hàng và Bạch Đồ Gian lập tức đuổi theo.
Cả đám bay theo vết nứt, khi khoảng cách giữa chúng càng rộng, Mục Vỹ biết trung tâm của nụ nổ đã ở gần.
“Trời ơi!”
Nhưng giữa chừng, Tinh Tử Hàng ngẩng đầu lên thì chợt ngây người như một tên ngốc.
Mục Vỹ cũng đầy ngạc nhiên và đờ đẫn.
Ở phía xa trước mặt họ chỉ có một bức tường màu đen cao lớn như một pho tượng đang đứng bất động.
Chấn động!
Quá chấn động!
Trông thấy cảnh tượng trước mặt, bọn họ đều sững sờ.
Vách đá màu đen cao chọc trời vững chãi, thoạt nhìn thì thấy nó cao khoảng mấy chục nghìn mét, còn rộng phải cỡ hàng nghìn mét.
Mặt vách đá màu đen nhẵn bóng, điều quan trọng nhất là bức tường này quá lớn, giống hệt như một cái bia mộ được phóng đại hơn hàng chục nghìn lần.
“Vách đá đen…”
Mục Vỹ nhìn bức tường rồi lẩm bẩm, song hắn vẫn tiến bước đi tới đó.
Đến nơi, Mục Vỹ híp mắt lại.
Bên dưới bức tường lúc này đã có cả đống thiên tài của các thế lực lớn.