Nghe thấy lời nói của Thiệu Danh Ngự, Lâm Minh kích động đến mức toàn thân run lên.
Nếu Tần Mộng Dao thật sự mang trên mình thần phách của thánh thú và làm trụ cột cho Thánh Đan Tông thì không thể tưởng tượng nổi tông môn sẽ thưởng gì cho họ.
Gã ta có thể thấy được mức độ phong phú của nó thông qua biểu cảm khát vọng của sư phụ mình.
"Lâm Minh, mấy ngày này điều tra về Tần Mộng Dao cho kỹ đi. Ta cần một lời khẳng định rốt cuộc trong người con bé đó cất giấu cái gì".
Thiệu Danh Ngự hơi nheo mắt lại, lạnh giọng ra lệnh.
Trong đầu ông ta đã hình thành một kế hoạch.
Bị cám dỗ bởi hơn một nghìn viên đan dược, Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân đều tích cực đi làm việc.
Chưa đến nửa ngày, một tập tài liệu được đặt trước mặt Thiệu Danh Ngự.
Đêm đến, trăng tròn treo thật cao, ông ta đặt tập tài liệu cuối cùng xuống, thở hắt ra.
"Lâm Minh!"
"Sư phụ!"
"Truyền lệnh của ta xuống, điều động năm thầy luyện đan hai sao, ba thầy luyện huyền khí hạ phẩm trong tông môn đến thành Bắc Vân, vào nhà họ Điêu và nhà họ Uông để giúp đỡ họ luyện khí, cho đến khi... hai gia tộc đó hoàn toàn sụp đổ!"
"Rõ!"
Mặc dù không rõ sư phụ có ý gì khi nói vậy, nhưng ông ta nói gì Lâm Minh cũng tuân theo.
"Ha ha... Trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta", sau khi Lâm Minh ra ngoài, Thiệu Danh Ngự cười phá lên: "Quả nhiên Tần Mộng Dao sở hữu huyết thống của thánh thú. Lần này lập được công lớn cho tông môn, có lẽ Thiệu Danh Ngự ta đây có thể trở thành một thầy luyện địa khí rồi".
Ông ta cười thật to, trên mặt lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
"Ông nội, Mục Vỹ là một người rất quan trọng với Tần Mộng Dao, chúng ta hoàn toàn có thể..."
"Ta biết con đang nghĩ gì, nhưng khi chúng ta dồn nhà họ Tần và nhà họ Mục đến bước đường cùng thì rồi Tần Mộng Dao cũng phải cầu xin ta thôi, ta muốn con bé đó vào Thánh Đan Tông mà không có một suy nghĩ phản kháng nào".
Nét mặt của Thiệu Danh Ngự trở nên âm u, cười khẩy.
Ba ngày sau, cuối cùng Mục Vỹ cũng ra khỏi phòng luyện đan.
Có điều bộ dạng của hắn thật sự khiến người ta chỉ muốn tránh xa.
Từ trên xuống dưới không có chỗ nào là chỉnh tề, tóc rối bù như ổ quạ, y phục tả tơi, người ngợm toàn là bùn đất.
"Vỹ Nhi, con... con không sao chứ?", thấy Mục Vỹ ở trong phòng ba ngày mà như lưu lạc nơi sơn dã ba tháng, Mục Lâm Thần hết hồn, trợn trừng hai mắt.
"Há há..."
Nhưng Mục Vỹ lại chỉ nhìn ông ấy mà cười lớn, không nói một câu, cười từ đầu này đến đầu kia rồi cứ thế đi ra ngoài nhà họ Mục.
"Chết chết chết, thằng nhóc này luyện đan đến điên rồi, điên rồi!"
Gạt mọi công việc qua một bên, Mục Lâm Thần nhanh chóng chạy theo.
Tại con phố phía Đông của thành Bắc Vân, trong tiệm rèn sắt của nhà Tề Minh.
Từ khi nhận Mục Vỹ làm sư phụ, cậu ấy đã dẫn phụ thân mình từ địa bàn con phố phía Tây của nhà họ Tần sang con phố phía Đông của nhà họ Mục.
Tần Mộng Dao, Tề Minh và Mặc Dương đều tụ tập lại ở đây, trên mặt đầy sự lo lắng.
Tề Ngự Phong đang ngồi trên xe lăn thì cực kỳ phẫn nộ.
"Quá đáng, quá đáng quá đi mất! Nhà họ Điêu và nhà họ Uông đúng là mất trí rồi!", Mặc Dương không chịu nổi nữa, chửi rủa: "Không ngờ lại mời cả Thiệu Danh Ngự, ông nội của Thiệu Minh đến đây. Lão già kia là thầy luyện huyền khí cực phẩm, còn điều động nhiều thầy luyện đan và thầy luyện khí trong Thánh Đan Tông đến. Đúng là cậy già lên mặt".
"Ừm, cả nhà họ Tề nữa. Ta không nghĩ rằng vì ta thắng Tề Vân mà nhà họ Tề cũng nhúng tay vào", Tề Minh vô cùng bất an.
"Quan trọng nhất là ông nội ta đang chuẩn bị rút những người trong Thánh Đan Các về. Dù sao thì thầy luyện đan và thầy luyện khí nơi đó không thể cứ mãi ở lại nhà họ Mục để giúp đỡ thế được".
"Phải làm sao đây!"
"Hầy...", Tề Ngự Phong thở dài một hơi, lên tiếng: "Khổ cái là ta thành người tàn phế rồi, không giúp thầy Mục được".
Ông ấy thật sự cảm thấy rất tự trách. Mục Vỹ đã giúp Tề Minh có được thành công lớn như vậy, còn mình thì chẳng có gì để báo đáp cả.
"Ai nói ông là người tàn phế!"
Họ đang nói chuyện với nhau thì một người mang theo mùi kỳ lạ đi vào trong tiệm rèn.
"Mục Vỹ!"
"Sư phụ, cuối cùng người cũng tới".
"Thầy Mục".
Thấy hắn đã đến, ai cũng trở nên mừng rỡ.
Mục Vỹ đã trở thành người mà họ tin cậy nhất.
"Vỹ Ca, huynh nói vậy là sao? Huynh đã luyện chế Phong Linh Đan và Trúc Linh Đan thành công rồi ư?", Tần Mộng Dao tiến lên, nghi hoặc hỏi.
"Chứ gì nữa! Người đàn ông của muội ra tay mà có thể luyện chế không thành công sao?"
Mục Vỹ tí tởn cười, xòe bàn tay để lộ hai viên đan dược mang màu sắc khác nhau.
Trong đó, một viên là Phong Linh Đan màu đỏ sẫm.
Viên còn lại là Trúc Linh Đan màu xanh, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
"Đây là Phong Linh Đan!", Mục Vỹ chỉ vào viên đan dược màu đỏ sẫm, giải thích: "Phong Linh Đan sẽ phong tỏa toàn bộ kinh mạch của ông. Khi uống vào, kinh mạch sẽ đứt đoạn, cảm giác đó..."
"Ta có thể chịu được!"
Mục Vỹ chưa nói xong thì Tề Ngự Phong đã mở miệng nói: "Ta ghét cuộc sống ngồi trên xe lăn mười mấy năm lắm rồi".
"Tốt lắm, cái này là Trúc Linh Đan, nó sẽ tái tạo kinh mạch của ông, và còn...", hắn nói đến đây thì chợt ngừng lại.
"Còn gì vậy thầy Mục?"
"Bí mật. Tề Minh, cho phụ thân con ăn hai viên đan dược này đi, đợi một lúc là sẽ hiểu thôi, nhân tiện hãy kể cho ta nghe những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây đi".
"Vâng, sư phụ".
Nhìn Tề Minh đẩy Tề Ngự Phong sang phòng khác, Mục Vỹ mỉm cười.
Chương 137: Đấu giá phương thức luyện đan
"Gần đây, nhà họ Tề..."
"Á!"
Mặc Dương vừa mở lời thì đột nhiên có tiếng hét thảm thiết vọng lại từ trong tiệm rèn, làm cho cả con phố đều rung lên.
"Hừm, nói tiếp đi".
"Ặc, sư phụ à, thật sự không sao chứ?"
"Hay con đi xem xem?", Mục Vỹ trêu đùa.
"Thôi thôi!", Mặc Dương khoát tay lia lịa, toát mồ hôi nói: "Gần đây nhà họ Tề đã liên kết với hai gia tộc họ Điêu và Uông, hơn nữa con nghe nói ông nội của Thiệu Minh..."
"Á!"
"..."
"Thiệu Danh Ngự gọi một số thầy luyện đan và thầy luyện khí đến trợ giúp hai nhà Điêu và Uông..."
"Á!"
"Nhà họ Uông và nhà họ Điêu đem mấy trăm viên đan dược nhất phẩm, nhị phẩm, nghe nói còn có đan dược tam phẩm đi đấu giá, còn bán cả một số lượng lớn phàm khí và huyền khí..."
"Á!"
Mặc Dương cứ giải thích từng câu trong tiếng la đau đớn của Tề Ngự Phong như thế.
Cuối cùng tiếng hét của ông ấy cũng dừng lại, gã cũng đã kể xong.
"Thì ra là vậy! Thiệu Danh Ngự, nhà họ Tề, thú vị đây..."
"Cạch!", cửa phòng trong của tiệm rèn mở, một người từ từ đi ra ngoài.
Mặc Dương không ngẩng đầu lên, uống một ngụm nước rồi than vãn: "Tề Minh, cha ngươi sao rồi? Vừa rồi ông ấy hét to đến mức ta vỡ màng nhĩ rồi đây này".
"Hô hô, nhờ ơn Mục tiểu huynh đệ, ta tốt hơn rồi!"
"Phụt!"
Nghe thấy giọng nói này, Mặc Dương chưa kịp nuốt nước xuống thì đã phun hết ra ngoài.
"Tề thúc... thúc... thúc đứng lên kìa?"
Gã đứng bật dậy, ngơ ngác nhìn Tề Ngự Phong.
"Cảm ơn thầy Mục!"
Ông ấy vừa nói xong thì muốn quỳ xuống.
"Đứng dậy đi, đứng dậy đi!", Mục Vỹ kéo Tề Ngự Phong lên, cười nói: "Cứu ông thứ nhất vì ông là phụ thân đứa học trò bảo bối của ta. Hai là vì một thầy luyện khí có thiên phú như ông thật sự quá hiếm thấy, tiếc là bị mai một tài năng những hơn mười năm, ta muốn xem tiềm lực của ông cao đến đâu. Thứ ba, ha ha... mong ông hãy gia nhập nhà họ Mục..."
"Ta đồng ý gia nhập!"
"Ta vẫn chưa nói hết mà!", Mục Vỹ hí hửng cười: "Sau khi gia nhập, ông sẽ trở thành trưởng lão khách khanh của nhà họ Mục, được nhận bổng lộc và đãi ngộ mà một thầy luyện huyền khí xứng đáng nhận được. Ngoài ra, ta còn sẽ cung cấp cho ông phương pháp luyện chế các loại huyền khí nữa!"
"Trời đất... Sư phụ, người có phải đang mời chào trưởng lão đâu, quả thật là..."
Không chỉ đãi ngộ như một thầy luyện huyền khí mà còn cung cấp phương pháp luyện khí, đây đúng là điều kiện còn hấp dẫn hơn cả điều kiện do học viện Bắc Vân đưa ra.
"Lắm mồm quá, im lặng!"
"Cảm ơn sư phụ".
Tề Minh nghe xong thì quỳ xuống đất, dập đầu ba lần.
Ba cái dập đầu này không quá chút nào.
"Được rồi, không nói đâu xa, lần này nhà họ Điêu và nhà họ Uông được Thiệu Danh Ngự giúp đỡ, chúng ta cũng nên đáp lễ lại mới được!"
"Đáp lễ gì ạ?"
"Ha ha, đáp lễ gì? Không phải họ bán đan dược sao, để xem đan dược và phương thức luyện đan cái nào bán đắt hơn".
"Hả?", Mặc Dương trừng mắt nhìn hắn: "Sư phụ, đừng nói là người định bán phương thức luyện đan chứ?"
"Có gì không thể!"
Mục Vỹ cười nói: "Một tờ phương thức luyện đan thì cả một trăm viên đan dược cũng không sánh bằng đâu. Ta không tin Thiệu Danh Ngự có thể lấy ra bao nhiêu đan dược để đấu lại".
"Nhưng mà một tờ phương thức luyện đan thật sự quá quý giá, nếu đem đi..."
"Tên nhóc thối, trong đầu sư phụ con toàn là phương thức luyện đan thôi, con còn sợ sư phụ hết hàng sao!", hắn vỗ vỗ đầu Diệu Tiên Ngữ, mỉm cười đáp lại.
"Đi thôi, cho họ một niềm vui bất ngờ".
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Danh Ngự vừa rời giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
"Sư phụ, không ổn rồi, Mục Vỹ lấy ba tờ phương thức luyện đan đi đấu giá, có nhất phẩm, nhị phẩm và tam phẩm ạ!"
"À? Ba tờ phương thức luyện đan thôi mà, có gì mà phải hốt hoảng thế đâu?", ông ta khoát tay, ra chiều không quan tâm.
"Nhưng ba tờ phương thức luyện đan này đã giúp nhà họ Mục kiếm được rất nhiều linh thạch, con sợ..."
"Chỉ là ba phương thức luyện đan thôi, không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Ta không tin một nghìn viên linh đan kia không thể lật đổ nhà họ Mục".
"Ông nội, ông nội, có tin xấu".
Thấy Thiệu Minh hối hả chạy tới, Thiệu Danh Ngự khó chịu hỏi: "Lại sao nữa?"
"Mục Vỹ... Mục Vỹ tung tin ngày mai sẽ đấu giá mười tờ phương thức luyện đan, hơn nữa toàn bộ đều là phương thức luyện đan để luyện chế đan dược nhị phẩm!"
Phương thức luyện đan nhị phẩm!
Thiệu Danh Ngự sững sờ.
Tính trên cả nhà họ Điêu thì chỉ có dưới mười phương thức luyện đan nhị phẩm thôi, Mục Vỹ lấy đâu ra nhiều như vậy?
"Chết tiệt!"
Thiệu Danh Ngự vô cùng bực tức, Mục Vỹ đã trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt ông ta.
"Ta phải đi gặp mặt cậu ta mới được!"
Hôm nay, Thánh Đan Các nườm nượp người.
Hôm qua Mục Vỹ lấy ba tờ phương thức luyện đan ra, đã được Thánh Đan Các giám định là phương thức luyện đan dùng được.
Hôm nay nhà họ Mục lại đem mười tờ phương thức luyện đan nhị phẩm đến đấu giá, toàn bộ thành Bắc Vân đã trở nên náo động.
"Hê hê, sư phụ không biết đâu, hôm qua phương thức luyện đan tam phẩm bị một thầy luyện đan ba sao do lão già Thiệu Danh Ngự kia mời tới mua đi rồi, trả 900 nghìn linh thạch hạ phẩm lận đấy ạ".
900 nghìn linh thạch hạ phẩm bằng thu nhập một năm của nhà họ Mục.
"Yên tâm, hôm nay sẽ có kịch hay để xem!", Mục Vỹ vui vẻ nói, trên mặt là nụ cười thần bí.
Chương 138: Tăng giá gáp đôi
Phương pháp luyện đan nhị phẩm, e rằng lần này, nhà họ Điêu và nhà họ Uông không ngồi yên được nữa, kiểu gì cũng tham gia.
Bán đan dược thì có gì là giỏi chứ, lấy hẳn phương pháp luyện chế ra bán mới là cách kiếm tiền trực tiếp nhất.
Hơn nữa, với một Tiên Vương ở kiếp trước như Mục Vỹ mà nói thì phương pháp luyện đan thật sự chẳng là gì. Hắn chỉ cần suy nghĩ một lát là ra cả đống ngay.
“Thiệu Danh Ngự, để ta xem ông sẽ làm thế nào!”
Buổi đấu giá ngày một náo nhiệt, người đông như kiến, cuối cùng đã có vài bóng người xuất hiện ở bên ngoài phòng đấu giá của Thánh Đan Các.
Đó chính là nhóm người Thiệu Danh Ngự.
Thiệu Danh Ngự, Uông Đông Vũ, Điêu Chấn Vân, các thầy luyện đan và thầy luyện khí mà Thiệu Danh Ngự dẫn tới.
“Hừ, để ta coi Mục Vỹ này có thể giở trò quỷ gì!”
Thiệu Danh Ngự chắp tay sau lưng, đứng phía trước mọi người. Ông ta không tin một thằng nhãi ranh của thành Bắc Vân lại có nhiều phương pháp luyện đan nhị phẩm và tam phẩm để mang ra đấu giá đến vậy.
“Ha ha, trưởng tộc Uông, trưởng tộc Điêu, không ngờ hai vị cũng tới đây, đúng là khiến ta ngạc nhiên đấy”, Mục Vỹ trực tiếp phớt lờ Thiệu Danh Ngự, hắn bước lên trước, chào hỏi Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân.
Dù gì Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân cũng là hai lão cáo già, thấy Mục Vỹ chào hỏi mình, biết hắn đang muốn chọc tức họ, nên không ai thèm để tâm.
“Mục thiếu gia đúng là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, tuổi còn trẻ mà đã làm được thế này rồi”, Điêu Chấn Vân cười lớn nói.
“Nào có, so với thiếu trưởng tộc Điêu Á Đông của nhà họ Điêu thì ta còn kém xa”.
“Ngươi…”
Điêu Á Đông bị Mục Vỹ đánh bại trước mặt bàn dân thiên hạ, đến giờ thì cả thành Bắc Vân đều đã biết cả.
Bây giờ, Mục Vỹ nói ra câu này đúng là muốn khiêu khích người khác.
“Trưởng tộc Điêu, việc gì phải tức giận!”, Uông Đông Vũ cười lớn nói: “Thiếu gia Mục Vỹ nổi danh là đồ ăn hại những mười năm, bây giờ thoát được cái danh này nên đương nhiên phải vui rồi”.
“Đúng là chỉ có trưởng tộc Uông biết ăn nói”, Mục Vỹ cười đáp: “Kẻ ăn hại như ta đã dẫn một nhóm ăn hại tiu tiu đánh bại một nhóm thiên tài. À, hình như Uông Vân Kỳ bị Diệu Tiên Ngữ đánh bại đúng không ấy nhỉ! Không biết sau khi bị đánh bại, trò ấy đã luyện chế ra được đan dược nhị phẩm chưa?”
“Ngươi…”
“Mục Vỹ, tên vô dụng này, nếu không có nhà họ Mục thì một đứa con riêng như ngươi không có cửa đặt chân ở thành Bắc Vân này đâu!”, Điêu Chấn Vân cuối cùng đã không nhịn được nữa.
Mục Vỹ đánh bại Điêu Á Đông, khiến thời gian gần đây hắn ta rất ủ rũ, cả ngày mượn rượu giải sầu, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, tất cả đều do Mục Vỹ ban tặng.
“Ông mắng ta là tên vô dụng ư?”
“Ta mắng ngươi đấy thì làm sao?”, Điêu Chấn Vân hừ nói: “Thánh Đan Các này thuộc về Thánh Đan Tông, ta muốn đến thì đến, ngươi quản được chắc?”
“Không sao, hừ! Điêu Chấn Vân, đồ cáo già! Có tiền thì tới mà mua phương pháp luyện đan đi”.
Nói xong câu đó, Mục Vỹ đi thẳng vào trong sảnh đấu giá.
Từ đầu tới cuối, hắn coi Thiệu Danh Ngự như không khí, không hề để ý tới ông ta.
“Thằng nhãi con, để ta xem ngươi hống hách được tới mức nào!”
Thiệu Danh Ngự thầm nổi giận.
Trong Thánh Đan Tông, bất kể là đệ tử nội môn, hay vài đệ tử tinh anh đều phải khách sáo khi gặp ông ta.
Vậy mà Mục Vỹ này chỉ là một tên tép riu ở thành Bắc Vân, mà lại coi thường ông ta.
“Đi thôi!”
Điêu Chấn Vân dẫn cả đám đi vào trong sảnh đấu giá.
“Mọi người trật tự!”
Đúng lúc này, bỗng có một bóng người đi lên trên bục đấu giá.
Mục Vỹ vỗ tay, ra hiệu cho mọi người yên lặng.
“Thưa các vị, hôm nay Mục Vỹ ta sẽ mang tám phương pháp luyện đan nhị phẩm và hai phương pháp luyện đan tam phẩm ra bán đấu ra. Những phương pháp này đã được Thánh Đan Các kiểm duyệt, ta nghĩ mọi người sẽ không nghi ngờ chứ?”
“Đương nhiên, có ai không tin Thánh Đan Các chứ!”
“Đúng, sai một đền mười. Nếu chúng ta mua phải hàng giả, Thánh Đan Các sẽ đền gấp mười lần”.
“Thiếu gia Mục Vỹ yên tâm, mọi người đều biết sự uy tín của Thánh Đan Các, mau bắt đầu đi thôi!”
“Được!”
Nghe mọi người nói vậy, Mục Vỹ mỉm cười.
Đám Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân ở bên dưới thì không hiểu ra làm sao.
Thánh Đan Các có uy tín hàng mấy chục năm ở thành Bắc Vân, xưa nay chưa từng có chuyện gì.
Tên nhãi này lại giở trò gì đây?
“Nếu vậy thì Mục Vỹ ta có lời muốn nói”.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Mục Vỹ lên tiếng: “Phương pháp luyện chế đan dược mà Mục Vỹ mang ra đấu giá hôm nay, hễ ai mà người nhà họ Uông hay nhà họ Điêu muốn mua, giá sẽ tăng gấp đôi!”
Chương 139: Buổi đấu giá điên cuồng
Người nhà họ Uông và nhà họ Điêu muốn mua sẽ bị tăng giá gấp đôi!
Đây rõ ràng là tuyên bố một cách trắng trợn rằng Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ khỏi mơ đến việc mua được phương pháp luyện đan rồi còn gì!
“Mục Vỹ, tên khốn nhà ngươi, đây là Thánh Đan Các, chứ không phải nhà họ Mục ngươi đâu”.
“Mục Vỹ, ngươi đừng có mà quá đáng, ngươi tưởng nhà họ Điêu ta hiếm mấy phương pháp luyện đan rác rưởi đó lắm à?”
Mục Vỹ nói câu này ra, dù Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ có dễ tính đến mấy cũng phải nổi điên.
“Ta vẫn chưa nói hết mà!”
Mục Vỹ nhìn hai người đó một cách khinh miệt, rồi cười lạnh nói: “Ai mua phương pháp luyện đan lần này tuyệt đối không được liên quan gì đến hai nhà Uông, Điêu. Nếu để ta phát hiện ra, Thánh Đan Các sẽ trừng phạt kẻ đó. Ta đã thêm điều này vào trong quy định đấu giá của Thánh Đan Các!”
“Ngươi…”
“Ngươi…”
Mục Vỹ nói vậy rõ là nhằm vào nhà họ Uông và nhà họ Điêu, sao hai người họ không nhìn ra!
“Xem chừng mâu thuẫn giữa nhà họ Mục với hai nhà Uông, Điêu ngày một gay gắt rồi!”
“Giờ ngươi mới biết à! Ta nghe nói không lâu trước đây, hai trưởng lão của nhà họ Mục là Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh đã dẫn gần nửa số thầy luyện đan và thầy luyện khí rời khỏi nhà họ Mục, gia nhập vào nhà họ Điêu”.
“Hèn chi gần đây ta cứ thấy mây đen che kín cả thành Bắc Vân”.
“Kiểu này mối quan hệ của bốn gia tộc lớn sẽ thay đổi, sợ là thành Bắc Vân cũng sẽ có biến lớn đây!”
“Dẫu sao cũng không phải việc của chúng ta. Dù có biến lớn xảy ra, nhưng nếu chúng ta có thể mua được một phương thức luyện chế đan dược nhị phẩm thì cũng đủ để gia tộc mình sống sót qua cơn bão tố rồi”.
Bốn gia tộc lớn đương nhiên là những gia tộc nổi tiếng nhất ở thành Bắc Vân, đứng sau họ là các gia tộc hạng hai như nhà họ Tề, nhà họ Mặc.
Còn có những gia tộc hạng ba, hạng bốn tồn tại dưới thế lực của bốn gia tộc lớn nữa.
Không phải tất cả các con phố của thành Bắc Vân, bao gồm cả các con phố cấp thấp đều thuộc quyền sở hữu của bốn gia tộc lớn, mà các gia tộc hạng hai, hạng ba cũng có phần.
“Lần này, hi vọng mọi người tuân thủ quy tắc, nếu không… Chắc mọi người cũng rõ năng lực của Thánh Đan Các rồi”.
Câu nói này của Mục Vỹ có thể coi là uy hiếp, nhưng sự thật đúng là vậy.
Nếu gia tộc nào vi phạm quy tắc của Thánh Đan Các, có thể nói là như đi vào con đường diệt vong.
Các buổi đấu giá hay mua bán thần binh, đan dược hay những món đồ cần thiết để tu luyện khác của Thánh Đan Các có thể coi là trụ cột của cả thành Bắc Vân.
Nói cách khác thì nếu không có Thánh Đan Các, thành Bắc Vân dường như sẽ sụp đổ.
Đấu giá bắt đầu.
Phương thức luyện đan đầu tiên mang tên Khu Linh Đan.
Khu Linh Đan có ý nghĩa trái ngược với tên của mình, nó là thứ để võ giả cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ bảy tập trung linh lực, tích luỹ sức mạnh để bước vào cảnh giới Tụ Đan tầng thứ tám.
Cuối cùng, một gia tộc hạng ba đã bỏ ra bảy trăm nghìn linh thạch hạ phẩm mua nó.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, khi từng phương pháp luyện chế đan dược nhị phẩm được mang ra đấu giá, Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ cuối cùng đã không ngồi im được nữa.
Khu Linh Đan, Bách Cốc Đan, Dưỡng Khí Đan, chỉ cần nghe thấy tác dụng của các loại đan dược này thôi đã đủ khiến người ta điên cuồng.
Nếu ví đan dược là vàng thì phương thức luyện chế chính là một mỏ vàng.
Vàng thì sẽ dùng hết, nhưng mỏ vàng thì có thể đào ra vàng mãi mãi.
Mỗi một phương thức luyện chế đều là một mỏ vàng, thì sao không khiến bọn họ thèm khát cho được?
“Hừ, coi các ngươi có tiền đồ chưa kìa! Cứ cho là mấy phương thức luyện chế ấy bị bọn họ mua mất đi, lát nữa các người đi cướp là xong chứ gì! Đúng là chẳng ra sao!”
Thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ, Thiệu Danh Ngự không nhịn được quát.
Hai tên này là trưởng tộc của hai gia tộc lớn, mà chẳng có chút dáng vẻ nào của trưởng tộc cả.
Chỉ có phá là giỏi!
Thấy Thiệu Danh Ngự nói vậy, Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ tức giận nhưng không dám nói gì.
Với Thiệu Danh Ngự thì phương thức luyện chế đan dược nhị phẩm chẳng là gì cả, nhưng với họ thì đây là khoản thu nhập tăng dần mỗi năm.
Một phương thức trị giá mấy trăm nghìn, nhưng lợi nhuận một năm là đủ để thu hồi vốn rồi.
“Bây giờ bắt đầu tiến hành đấu giá phương thức luyện chế đan dược tam phẩm!”, khi người phụ trách của Thánh Đan Các đi vào giữa bục, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về đây.
Mục Vỹ bán đấu giá tám phương thức luyện chế đan dược nhị phẩm, món thấp nhất trị giá sáu trăm nghìn linh thạch hạ phẩm, cao nhất lên đến một triệu. Số phương thức luyện chế này đã cho hắn, cho nhà họ Mục đút túi gần sáu, bảy triệu linh thạch hạ phẩm.
Số tiền này bằng số thu nhập dăm ba năm của nhà họ.
“Đan dược tam phẩm này đã được Thánh Đan Các chúng ta kiểm duyệt. Phía ta cũng không dám chắc nó có đạt đến tam phẩm hay không, nhưng tác dụng của nó thì ta tin chắc mình giới thiệu xong, mọi người sẽ biết được giá trị của nó”.
Người phụ trách cẩn thận nói: “Hối Khiếu Đan, tác dụng là đảm bảo cho dù võ giả tầng thứ năm của cảnh giới thân xác có tư chất ra sao, chắc chắn có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt trong vòng mười năm”.
Cái gì?
Nghe thấy vậy, mọi người đều đứng bật dậy.
“Võ giả cảnh giới Ngưng Mạch tầng thứ sáu có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt trong năm năm, võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy thì mất ba năm, võ giả cảnh giới Tụ Đan tầng thứ tám thì mất hai năm, võ giả cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín mất một năm, còn võ giả cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười thì chỉ ba tháng”.
“Hơn thế nữa, nó còn phát huy tác dụng dù mọi người có ăn uống hay không, cũng có thể tiến vào cảnh giới Linh Huyệt”.
Trời ơi!
Nghe thấy vậy, cả phòng đấu giá đều ồ lên.
Hối Khiếu Đan, hay nói thẳng luôn là đan dược bồi dưỡng võ giả cảnh giới Linh Huyệt.
Cường giả cảnh giới Linh Huyệt có nghĩa là gì?
Ví dụ như các gia tộc hạng hai như nhà họ Tề và nhà họ Mặc, trong gia tộc họ nhất định phải có ít nhất một cường giả cảnh giới Linh Huyệt.
Trong gia tộc hạng ba, một khi xuất hiện một cảnh giới cảnh giới Linh Huyệt, sẽ được nâng lên thành gia tộc hạng hai ngay.
Còn các gia tộc hạng nhất như nhà họ Mục và nhà họ Điêu, trong gia tộc họ không chỉ có một cường giả cảnh giới Linh Huyệt.
Hối Khiếu Đan có thể nói là sẽ trực tiếp giúp các gia tộc sinh ra cường giả cảnh giới Linh Huyệt, hơn nữa còn chắc chắn sẽ có. Nếu gọi đây là đan dược tam phẩm, thì nó đáng giá hơn tất cả các phương pháp luyện chế đan dược nhị phẩm ban nãy.
“Phương thức luyện chế này đã được đích thân đại sư Diệu Thanh kiểm nghiệm. Nếu không có tác dụng, đại sư Diệu Thanh đồng ý tự bỏ tiền túi ra bồi thường thêm 10 lần sau khi Thánh Đan Các đã bồi thường 10 lần giá trị của đan dược.”.
Khi người phụ trách vừa nói dứt câu, cả phòng đấu giá đã sôi trào.
Chương 140: Người áo đen huyền bí
Đại sư Diệu Thanh đã đích thân kiểm chứng thì khỏi phải bàn cãi nữa.
Có thể nói phương thức luyện chế Hối Khiếu Đan thật sự có tác dụng.
“Sở dĩ không thể đoán đây rốt cuộc có phải đan dược tam phẩm hay không, là bởi hiệu quả của Hối Khiếu Đan này có thể sánh với đan dược tam phẩm thượng phẩm. Nhưng dược liệu để luyện chế đan dược này… lại có giá trị tương đương với dược liệu luyện chế đan dược nhị phẩm”.
Cái gì!
Thấy người chủ trì nói vậy, trong phòng đấu giá lại bùng nổ.
Một phương pháp luyện chế đan dược sánh ngang với đan dược tam phẩm, nhưng dược liệu cần thiết để luyện chế lại chỉ tương đương với đan dược nhị phẩm.
Thế này…
Nếu không phải nghe thấy đích thân đại sư Diệu Thanh đã kiểm chứng, thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều sẽ hoài nghi không biết mình có đang nằm mơ hay không.
“Vì dược liệu cần thiết để luyện chế ra loại Hối Khiếu Đan này chỉ giống đan dược nhị phẩm, mà hiệu quả lại sánh ngang với đan dược tam phẩm, nên giá khởi điểm của phương thức này là một triệu linh thạch hạ phẩm”.
Một triệu!
Nghe thấy con số này, một số gia tộc nhỏ đã tiu nghỉu.
Số tiền này bằng số tích luỹ mấy chục năm của gia tộc họ, nên họ không bỏ ra được.
Hơn nữa dù họ dám bỏ tiền ra mua, cuối cùng e là sau buổi đấu giá, cũng sẽ có người cướp phương thức luyện chế này đi mất.
Người có thể mua được phương thức luyện chế này chỉ có các gia tộc hạng hai và hạng nhất thôi.
“Một triệu một trăm!”
Người chủ trì vừa dứt lời, lập tức đã có người lên tiếng.
Đây là trưởng tộc của nhà họ Phong, một gia tộc hạng hai. Nhà họ Phong chủ yếu diễn vai võ phụ trong tuồng kịch ở thành Bắc Vân, nên cũng có chút danh tiếng.
“Phong Vô Hành, một triệu một trăm, ông tăng có tí teo thế thôi à?”
Người lên tiếng là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, để râu quai nón, ông ta cười lớn nói: “Một triệu năm trăm linh thạch hạ phẩm!”
“Đây là Miêu Thiên Hành, trưởng tộc nhà họ Miêu. Nhà họ cũng được liệt vào danh sách gia tộc hạng hai, xem ra lần này cũng định tranh giành đây”.
Thấy Miêu Thiên Hành lên tiếng, Phong Vô Hành chẹp miệng, ngồi xuống.
So với nhà họ Miêu thì nhà họ Phong kém hơn một bậc, nên không bì được.
“Ba triệu!”
Song khi bầu không khí đang im lặng, một giọng nói khá lạnh lùng chợt vang lên.
Cả đại sảnh im phăng phắc.
Ba triệu!
Từ một triệu năm trăm linh thạch hạ phẩm lên thẳng ba triệu, ra giá tăng vọt thế này chắc chỉ có bốn gia tộc lớn mới có thể làm được thôi.
Mọi người vội nhìn thì thấy người đó mặc một chiếc áo choàng đen che kín người, đầu cũng đội mũ đen, giọng nói rõ ràng đã cố tình thay đổi, khiến người nghe không biết là nam hay nữ.
“Ba triệu năm trăm!”
Lúc này, trưởng tộc của nhà họ Tề cuối cùng đã không nhịn được nữa, lên tiếng.
Nhà họ Tề là gia tộc hàng đầu trong các gia tộc hạng hai, gia tộc họ chuyên buôn bán phàm khí.
Thứ nhà họ thiếu bây giờ chính là cường giả cảnh giới Linh Huyệt, và thu nhập từ đan dược.
Tại bốn gia tộc lớn, thu nhập từ việc bán thần binh và đan dược chiếm vị trí quan trọng trong thu nhập của cả gia tộc.
Nhà họ Tề đang thiếu thu nhập từ phương diện đan dược, khi có thể bổ sung được điểm này, nhà họ có thể sẽ trở thành gia tộc lớn thứ năm trong vòng năm năm.
“Năm triệu!”
Nhưng trưởng tộc nhà họ Tề là Tề Chính Sinh vừa nói dứt lời, người áo đen đó đã lại lên tiếng.
Năm triệu.
Từ ba triệu năm trăm linh thạch hạ phẩm lên thẳng năm triệu, khí phách này chỉ có bốn gia tộc lớn mới dám làm thôi.
Nhất thời, mọi người đều nhìn về phía người áo đen đó, để xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Năm triệu, còn ai ra giá cao hơn không?”
Nghe thấy giá năm triệu, người chủ trì cũng ngẩn người.
Năm triệu, mấy chục năm qua, thành Bắc Vân chưa bao giờ đấu giá được món linh đan hay thần binh nào với giá cao như vậy.
Lúc này, Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ cũng trầm mặc, họ không thể không trầm mặc được.
Giờ con số đã lên đến năm triệu, nếu họ mua thì giá sẽ tăng gấp đôi, vậy là mười triệu. Mười triệu linh thạch hạ phẩm tương đương với một trăm nghìn linh thạch trung phẩm. Dù nhà họ Uông và nhà họ Điêu là hai trong bốn gia tộc lớn thì cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Cuối cùng, Hối Khiếu Đan đã được bán với giá năm triệu linh thạch hạ phẩm cho người áo đen thần bí đó.
Điều này khiến cho bao người tiếc nuối mãi không thôi.
Hối Khiếu Đan gần như có thể đảm bảo giúp gia tộc phất lên nhanh chóng trong vài năm, vậy có ai không động lòng chứ?
Điều đó cũng có nghĩa là sẽ có một võ giả cảnh giới Linh Huyệt ra đời, vậy ai có thể bình tĩnh được đây?
Vì thế, sau khi Hối Khiếu Đan được bán đi, cả phòng đấu giá vẫn bàn tán sôi nổi.
“Khụ khụ, xin mọi người trật tự. Tiếp theo đây, chúng ta sẽ tiến hành đấu giá phương pháp luyện chế đan dược tam phẩm cuối cùng”.