Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1201: Âm thầm bày mưu

“Kìa sư phụ!”

Thủy Nhu nhìn người phụ nữ đằm thắm trước mắt bằng đôi mắt đỏ hoe. Cô ấy nói: “Sư phụ đừng nói vậy, Thủy Nhu con còn phải học hỏi rất nhiều để thừa kế vị trí chưởng môn, mong sư phụ hãy bảo vệ bản thân thật tốt!”

“Con đừng lo, ta không chết dễ vậy đâu!”

Thủy Vân Yên khẽ mỉm cười, nét mặt đầy cưng chìu.

Cùng lúc đó, trong Kim Môn, môn chủ Kim Môn - Kim Thông mặc trường bào màu bạc, dáng người cường tráng hệt một ngọn núi hùng vĩ.

“Ngũ Hành Thiên Phủ đúng là càng lúc càng quá đáng!”

Chất giọng của Kim Thông vang to đến mức như tiếng nổ khiến ai nghe cũng đau hết cả tai.

“Môn chủ, lần này chúng ta không thể lùi bước!”

“Đúng là không thể lùi bước!”

Kim Thông ngán ngẩm nói: “Báo cho Thần Mộc Tông, Thiên Thủy Phái, Tiên Nham Các và Hỏa Hành Sơn quyết định của Kim Môn chúng ta đi!”

“Rõ!”

Những trưởng lão đang ngồi phía dưới nghe vậy đều phấn chấn tinh thần, vô cùng phấn khởi.

Câu này đã nói lên mọi điều rồi!

Đồng thời, các trưởng lão hạt nhân ở năm thế lực lớn đều đang tiến hành một cuộc hội nghị bí mật.

Ba ngày sau, tại tiểu thế giới Ngũ Hành, núi Ngũ Hành Sơn!

Sở dĩ nơi này được đặt tên là Ngũ Hành Sơn là vì đây là nơi diễn ra cuộc chiến giữa năm thánh của năm thế lực lớn và Ngũ Hành Đại Đế năm ấy.

Trận chiến ấy để lại dư âm kinh thiên động địa, cuối cùng Ngũ Hành Đại Đế giành chiến thắng, còn năm vị thánh nhân thì không rõ tung tích.

Đến bây giờ đã không còn ai ở trên đó.

Soạt soạt...

Nhưng không lâu sau, năm bóng người đột nhiên xuất hiện trên năm ngọn núi của Ngũ Hành Sơn.

Người mặc trường bào màu bạc hiên ngang lẫm liệt là môn chủ Kim Môn - Kim Thông!

Trường sam màu xanh lá nhạt, cột tóc giống như tiên sinh dạy học là tông chủ Thần Mộc Tông - Mộc Hướng Thiên!

Hỏa Lân mặc áo đỏ rực.

Chưởng môn Thiên Thủy Phái Thủy Vân Yên với mái tóc dài uốn lượn.

Cùng với các chủ Tiên Nham Các, Thạch Động Thiên.

Năm người này là cường giả đứng đầu năm thế lực lớn và đồng thời nằm trong hàng ngũ những người cực kỳ hùng mạnh của tiểu thế giới Ngũ Hành.

Giờ phút này, họ hội tụ tại đây gặp nhau trong bí mật.

“Thủy Vân Yên, thương thế của đồ nhi ngoan Thủy Thiên Hành của bà sao rồi?”

Hỏa Lân thấy Thủy Vân Yên bèn cười ha ha hỏi.

“Hỏa Lân, lão hồ ly nhà ông!”

Thủy Vân Yên hừ lạnh: “Không thể tưởng tượng được nhóc Mục Vỹ đó có thể tu luyện đến tầng thứ chín của cảnh giới Vũ Tiên trong vòng năm tháng, ông giấu kĩ thật đấy, nghe nói Ngũ Hành Lân cũng không làm gì được cậu ta đúng không?”

Nghe vậy, Kim Thông, Mộc Hướng Thiên và Thạch Động Thiên đều nhìn về phía Hỏa Lân.

Tốc độ tiến bộ của Mục Vỹ phải gọi là vượt ngoài sức tưởng tượng.

“Ta nghe nói cậu này còn chưa đến 30 tuổi nữa, đúng không?”

Kim Thông ngờ vực hỏi.

“Phải đấy!”

Thủy Vân Yên hậm hực trả lời: “Không ngờ một người thật thà như Hỏa Lân cũng có thủ đoạn ghê gớm phết”.

Nghe vậy, Hỏa Lân chỉ biết thở dài trong chán nản.

Ông ta có biết quái gì đâu.

Chỉ có thể nói do Mục Vỹ giấu tài giỏi quá thôi.

“Thôi, vào vấn đề chính luôn đi!”

Giọng nói hùng hồn của Kim Thông đầy khí thế, không nổi giận nhưng vẫn đầy uy nghiêm.

“Mọi người đều có ý đó thì không cần úp úp mở mở nữa, chúng ta nói thẳng luôn đi. Mặc dù trước đây giữa chúng ta hay xảy ra tranh chấp nhưng lần này, ta nghĩ chư vị đều biết rằng nếu Ngũ Hành Thiên Phủ tiếp tục tồn tại thì e rằng một trăm năm tới sẽ không còn chỗ cho năm thế lực lớn chúng ta”.

Bốn người còn lại im lặng, họ đều hiểu câu này của ông ta của ý gì.

“Kim môn chủ, ông nói đi, chúng ta cần làm gì!”

Kim Thông gật đầu rồi lên tiếng: “Chuyện hôm nay chỉ có một số trưởng lão hạt nhân trong các tông môn biết nên đừng để thông tin lộ ra ngoài, nhất định trong năm thế lực lớn chúng ta có gián điệp của Ngũ Hành Thiên Phủ”.

“Lúc đến thảo nguyên Ma Quỷ, các vị chỉ cần mang nhiều người hơn một chút. Chúng ta sẽ đánh úp bất ngờ để bọn Ngũ Hành Thiên Phủ không kịp trở tay”.

“Sau khi giết chúng, chúng ta sẽ tiếp tục bàn chiến lược cùng nhau tấn công đại bản doanh của Ngũ Hành Thiên Phủ!”

Kim Thông nói xong, ai nấy đều gật đầu.

“Mong các vị đừng tiết lộ chuyện này cho đệ tử trong môn quá sớm, nếu không thì rất có thể sẽ đổ sông đổ bể”.

“Được!”

“Ta hiểu rồi!”

Bốn người tai to mặt lớn còn lại đều gật đầu.

Đây là sự kiện trọng đại liên quan đến sống chết của tông môn mỗi người, không ai dám khinh suất.

“Đã vạn năm trôi qua, không biết Ngũ Hành Đại Đế kia có còn ở trong tiểu thế giới Ngũ Hành không!”

Hỏa Lân vừa thốt câu này ra thì cả năm người đều im bặt.

Ngũ Hành Đại Đế mạnh đến đáng sợ. Năm đó, Ngũ Hành Đại Đế bị năm vị thánh nhân cùng nhau tấn công nhưng vẫn đánh bại được họ.

Thực lực quá mạnh mẽ, họ không tài nào chống lại nổi.

“Chắc lão già đó chết rồi!”

Thạch Động Thiên bực bội nói: “Dù sao chết sớm hay chết muộn cũng là chết, ta nghĩ hẳn mọi người đều biết đạo lý nước ấm nấu ếch nhỉ? Lão phu chỉ hận một điều là mười nghìn năm trước đã không ra tay thôi”.

“Ừm”.

Hỏa Lân hiểu điều này rất rõ.

"Có điều những người chúng ta sắp sửa phải đối mặt lại là những đệ tử xuất thân từ chính sơn môn của mình, trêu ngươi biết bao!", Thủy Vân Yên gượng cười.

Nghe thấy câu này, năm vị tông chủ đều trầm mặc.

Hễ đệ tử nào thuộc năm thế lực lớn bọn họ tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ là y như rằng chỉ biết mỗi mình Ngũ Hành Thiên Phủ, với năm thế lực lớn thì hận thù còn hơn cả lòng biết ơn, chẳng khác gì uống phải Mê Tâm Hoàn.

Đây cũng là điều làm họ đau đớn nhất.
Chương 1202: Đến thành Ma Quỷ

“Thôi xong, lần này Ngũ Hành Thiên Phủ chọn một đại lục đổ nát để tổ chức cuộc thi Ngũ Hành Vực rồi. Nghe đâu, ngày xưa đại lục này cũng có chút tiếng tăm, ở đó cũng có một thế lực lớn tên là Phong Vẫn Môn, thế lực này có thực lực rất mạnh, đệ tử môn phái họ cũng đến đây lần này, chắc sẽ tranh giành nhiều lắm đây!”

Kim Thông thở dài nói: “Các vị, lần này bất luận ra sao, các đệ tử nội môn tranh giành thế nào cũng là việc của họ, phe chúng ta cần đối phó là Ngũ Hành Thiên Phủ, đừng quên!”

“Ừm!”

“Hiểu rồi!”

Ngay sau đó, năm bóng người đã biến mất như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Bảy ngày đã trôi qua.

Hôm nay, tại Hoả Hành Sơn.

Các Hoả Thánh Tử và trưởng lão hạt nhân trẻ tuổi đang tập trung tại một quảng trường trong núi.

Nhìn kỹ sẽ thấy có hơn năm trăm người.

Bọn họ đều là đệ tử từ tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên trở lên của Hoả Hành Sơn.

Riêng điểm này thôi đủ thấy thực lực của tiểu thế giới Ngũ Hành mạnh hơn tiểu thế giới Tam Thiên nhiều đến mức nào rồi.

“Các ngươi là các Hoả Thánh Tử và trưởng lão hạt nhân trẻ tuổi của Hoả Hành Sơn. Trong cuộc thi Ngũ Hành Vực lần này, chúng ta nhất định phải đoàn kết, đề phòng người của Ngũ Hành Thiên Phủ, rõ chưa?”

Hoả Lân đứng bên trên rồi căn dặn: “Cố gắng đừng xảy ra tranh chấp với bốn thế lực lớn khác, đối thủ của các ngươi là Ngũ Hành Thiên Phủ kìa”.

“Vâng!”

Mọi người đều hô lên.

Thật ra không cần Hoả Lân nhắc nhở thì mỗi khi diễn ra cuộc thi, người của Ngũ Hành Thiên Phủ đều rất huênh hoang.

Còn các thiên tài đã thức tỉnh song hay thậm chí là tam thuộc tính của năm thế lực lớn thì lúc nào cũng chỉ nhăm nhe gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ.

Bởi vậy số lượng thiên tài của Ngũ Hành Thiên Phủ tới tham gia cuộc thi này thường không đông bằng năm thế lực lớn. Nhưng thật ra mục đích của nhiều đệ tử trong năm thế lực lớn khi đến đây là gia nhập môn phái trên, vì thế họ không đoàn kết với nhau.

Những đệ tử một lòng muốn gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ thì sao có thể liên thủ với người trong môn phái của mình trong cuộc thi chứ.

Điều họ mong muốn hơn là thể hiện bản thân trong cuộc thi của Ngũ Hành Thiên Phủ, thậm chí còn ra tay với người trong môn phái cũng chẳng phải chuyện hiếm.

“Xuất phát!”

Sau tiếng hô vang, Hoả Lân cưỡi trên lưng thánh thú rồi tiên phong đi trước.

“Kỳ lạ!”

Hoả Vũ Phượng nhìn đoàn quân rồi trầm ngâm nói.

“Sao vậy?”

Mục Vỹ hơi ngẩn ra.

“Năm ngoái cả đệ tử và trưởng lão tới cuộc thi đều không đông thế này, năm nay thì nhìn xem, ba vị trưởng lão và mấy trưởng lão hạt nhân đều xuất quân hết cả”.

“Có thể tại đệ tử dự thi năm nay đông nên môn phái mới lo lắng đến vấn đề an toàn hơn”, Hoả Vận Thần cười khổ nói.

“Vậy cũng không đúng!”, Hoả Vũ Phượng tiếp lời: “Thế cũng đâu cần các trưởng lão cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm trở lên đều phải đi hết?”

Hoả Vũ Phượng vừa nói dứt câu, Mục Vỹ cũng cau mày.

Trước kia thế nào thì hắn không biết, nhưng lần này hình như đúng là hơi có vấn đề rồi.

Đúng là số lượng trưởng lão đi cùng bọn họ đã nhiều hơn trước kia thật.

“Thôi đừng nghĩ nữa, đi thôi!”

Hoả Vận Thần mỉm cười rồi nói.

Đoàn quân tiến lên phía trước, tham gia vào chuyến đi này là hơn năm trăm đệ tử và trưởng lão ở tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên trở lên.

Cảnh tượng này khiến các đệ tử nội, ngoại sơn phải trố mắt nhìn.

Nhìn bóng các con thánh thú đông nghịt ở trên trời, Ngưu Oa tại núi của Mục Vỹ thầm thấy ngưỡng mộ.

“Phần lão, ông nói thử xem bao giờ thì ta mới có thể lợi hại được như Vỹ ca?”

“Bao giờ á?”

Phần lão cười lớn đáp: “Không bao giờ!”

Nghe thấy vậy, Ngưu Oa cười xoà rồi gãi đầu nói với giọng run run: “Cũng đúng, Vỹ ca giỏi như vậy, sao ta so với huynh ấy được”.

Nghe Ngưu Oa nói vậy, Phần lão nhắm mắt, không nói gì nữa.

“Có lẽ như ngươi bây giờ mới là sướng nhất đấy!”, Phần lão lẩm bẩm nói rồi tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời.

Song khi nghĩ tới các võ giả được phái đi, lão lại khẽ thở dài.

“Không biết rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người quay về được nữa!”

Lúc này không chỉ có Hoả Hành Sơn, mà bốn thế lực lớn khác là Thiên Thuỷ Phái, Kim Môn, Thần Mộc Tông và Tiên Nham Các cũng đang tiến về thảo nguyên Ma Quỷ.

Ngày càng có nhiều đoàn quân đông đúc xuất hiện ở thảo nguyên này.

Nhờ cưỡi linh thú bay nên mọi người chỉ mất nửa ngày là đến thảo nguyên Ma Quỷ.

Thành trì trong thảo nguyên Ma Quỷ vốn rất náo nhiệt, nhưng bây giờ khi mấy nghìn người của các thế lực lớn đến đây, người dân trong thành đều phải sửng sốt.

“Gì vậy trời? Đừng nói là sáu thế lực lớn định san bằng thành Ma Quỷ đấy nhé!”

“Chắc không phải đâu!”

“Trời ơi! Đám người này đáng sợ quá, chạy thôi!”

Thấy năm thế lực lớn và Ngũ Hành Thiên Phủ đến, ai nấy đều thấy kinh hãi.

Số lượng người của Thiên Thuỷ Các, Kim Môn, Thần Mộc Tông và Tiên Nham Các cũng ngang ngửa với Hoả Hành Sơn, khoảng bốn, năm trăm người gì đó.

Nhưng Ngũ Hành Thiên Phủ thì có cả nghìn người tới.

Đội quân hơn một nghìn người thật sự trông rất hùng mạnh.

Thế trận này lập tức khiến tông chủ của năm thế lực lớn phải ngớ người.

“Ha ha, lâu rồi không gặp năm vị, vẫn khoẻ cả chứ!”

Một tiếng cười sảng khoái vang lên trong đoàn quân của Ngũ Hành Thiên Phủ.

Trong tiếng cười có lẫn giọng nói vang vọng.

Đó là Ngũ Hành Cực - phủ chủ của Ngũ Hành Thiên Phủ.

Ngũ Hành Cực trông chỉ như ở tuổi trung niên, nụ cười của ông ta có một cảm giác rất thân thiện.

“Ngũ Hành phủ chủ!”

“Ngũ Hành phủ chủ!”

Trông thấy Ngũ Hành Cực, mọi người đều chắp tay hành lễ.
Chương 1203: Mở thông đạo

“Ha ha, lần này ta đã tìm được một đại lục đổ nát, hơn nữa vừa hay tiết điểm không gian lại ở thành Ma Quỷ, đồng thời đại lục đổ nát này lại có diện tích hạn hẹp, chắc có từ thời xa xưa, bị ăn mòn dần chỉ còn lại chút xíu như vậy”.

Ngũ Hành Cực cười lớn nói: “Đại lục này tên là Phong Vẫn, ở đó có một môn phái tên Phong Vẫn Môn. Phong Vẫn Môn này nghe đâu trước kia còn mạnh hơn cả tiểu thế giới Ngũ Hành của chúng ta đấy”.

“Nhưng sau này không biết tại sao lại bị tiêu diệt, song ta nghĩ chắc chắn nơi đây sẽ là chỗ rèn luyện tốt nhất cho các đệ tử”.

“Hơn nữa, điều quan trọng hơn là nơi này có nguồn gió tồn tại”.

Nguồn gió!

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ hơi giật mình.

Gió chính là một trong những nguyên khí thuộc Cửu Thiên Tụ Thiên Khí mà Mục Vỹ đang tu luyện, hơn nữa các nguyên khí khác hắn đã thu thập đủ rồi, chỉ còn thiếu mỗi nguyên khí phong nữa thôi, vì thế Tru Tiên Đồ mới phải thay thế nguyên khí này.

Bởi vậy bây giờ, khi nghe thấy tin này, Mục Vỹ mới có vẻ kích động.

“Nguồn gió!”

Nghe thấy vậy, năm vị tông chủ cũng vô cùng ngạc nhiên.

Cách gọi chính xác của nguồn gió chính là khởi nguồn của gió.

Có thể nói nguồn gốc của gió là sự phân tán của nguồn gió, mà đây lại là tất cả cội nguồn của gió.

Xem ra Phong Vẫn Môn ở đại lục Phong Vẫn chủ yếu tu luyện sức mạnh nguyên khí phong rồi.

Loại sức mạnh này có vẻ vô dụng với các võ giả của tiểu thế giới Ngũ Hành, nhưng thật ra không hẳn là vậy.

Nếu có thể nắm chắc nguồn gió thì có thể thi triển đao gió.

Yếu như gió mà di chuyển với tốc độ nhanh thì sẽ tạo thành đao gió, đao gió vô hình, nhưng giết người thì nhanh như chảo chớp.

Điều quan trọng hơn nữa là nắm vững nguồn gió sẽ giúp võ giả nâng cao sức mạnh và võ kỹ của mình lên mức tối đa.

Ví dụ như đệ tử của Hoả Hành Sơn, họ có thể mượn nguồn gió để tiếp xúc với chân nguyên thuộc tính hoả trong người mình, lửa mượn thế gió phải gọi là mạnh gấp trăm lần.

Còn với đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ thì nguồn gió còn có ý nghĩa phi phàm hơn.

Các đệ tử lập tức bàn tán xôn xao.

Xem ra cuộc thi Ngũ Hành Vực lần này sẽ đắc sắc lắm đây!

“Ha ha, các vị, sức mạnh của nguồn gió rốt cuộc như thế nào, chắc không cần ta phải giải thích nhiều nữa. Lần này, nếu không phải đại lục đổ nát này quá hoang tàn, chắc ta cũng không nhịn được mà tới đó rồi!”

Ngũ Hành Cực cười lớn nói: “Nếu mọi người đã tập trung đông đủ, vậy thì chúng ta xuất phát, cho các đệ tử vào đi thôi”.

Dứt lời, Ngũ Hành Cực vung tay, một tiếng động lớn vang lên.

Cảnh giới Sinh Tử tầng thứ ba!

Trông thấy cảnh giới của Ngũ Hành Cực, tông chủ của các môn phái đều phải ngây người.

Hầu hết bọn họ đều đang dừng ở tầng thứ hai cảnh giới Sinh Tử, còn các trưởng lão trong môn phái cũng chỉ ở tầng thứ nhất thôi.

Nhưng Ngũ Hành Cực của Ngũ Hành Thiên Phủ đã ở tầng thứ ba rồi, hơn nữa còn có thêm mười mấy trưởng lão ở cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất nữa.

Thêm nữa còn có Ngũ Hành Đại Đế nhiều năm chưa xuất hiện, xem ra lần này khó đoán được kết quả rồi.

Tuy là vậy, nhưng họ đều biết rằng bây giờ chẳng thể thay đổi được gì nữa.

“Mở!”

Tay Ngũ Hành Cực ngưng kết ra một Ngũ Hành Thần Ấn.

Sức mạnh của cả năm thuộc tính kim, mộc, thuỷ, hoả và thổ đều hiện ra.

Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ phải ngẩn người.

Chắc chắn cảnh giới của Ngũ Hành Cực cao hơn Hoả Lân, xem chừng ngang cơ với Cửu Nhi rồi.

Hơn nữa, người này còn có bản chất ngũ hành, riêng điểm này thôi đã đủ mạnh rồi.

Ngoài ra, Mục Vỹ còn biết một điều.

Bảy tầng cảnh giới Sinh Tử gồm Tam Chuyển Sinh, Tam Chuyển Tử, tầng cuối cùng là sự chồng chéo của sự sống và cái chết, một khi vượt qua thì sẽ tiến vào cảnh giới Tiên Nhân.

Tiến vào Tiên Nhân thì sẽ không sống ở các tiểu thế giới nữa, mà sẽ phi thăng lên đại thế giới.

Đây chính là giới hạn của quy luật thế giới.

Nhưng đại thế giới Vạn Thiên trong mắt con người ở hạ giới còn có một cái tên rất kêu khác là Tiên Vực.

Ngày xưa, Mục Vỹ cũng luôn hướng về nơi này.

Nhưng thật ra, làm gì có Tiên Vực, đó chỉ là một cách gọi tôn kính của người trần thế dành cho đại thế giới Vạn Thiên thôi.

Còn nơi đó chỉ là một thế giới võ giả cao cấp hơn thôi.

Những người được gọi là thần tiên chỉ vì tư lợi bản thân, để đạt được mục đích của mình, họ không tiếc từ bỏ tất cả, từ huynh đệ, người thương, cho đến gia đình, những đối tượng này chỉ là bàn đạp cho họ trở lên mạnh mẽ hơn thôi.

Trong lúc Mục Vỹ mải suy nghĩ thì thông đạo lối vào của đại lục đó đã mở rồi.

Thấy vậy, các võ giả trong thành Ma Quỷ đều mừng ra mặt.

Người ở thành Ma Quỷ đã biết có chuyện gì rồi.

Đây là cuộc thi Ngũ Hành Vực mà Ngũ Hành Thiên Phủ tổ chức.

Nhưng họ không ngờ lần này, lối vào lại ở thành Ma Quỷ.

“Các vị, cuộc thi lần này cho phép các võ giả dưới cảnh giới Sinh Tử tham gia, Ngũ Hành Thiên Phủ ta tuyệt đối không cấm cản!”

Ngũ Hành Cực vung tay rồi cười lớn nói: “Đã là cuộc thi thì tất cả mọi người đều được vào, nhưng ta vẫn phải nhắc lại một điều, sống chết do các vị tự quyết”.

Ồ!

Nghe thấy vậy, cả thành Ma Quỷ đều phát điên.

Trước kia, Ngũ Hành Thiên Phủ cũng từng tổ chức cuộc thi, nhưng chưa một lần cho phép họ tham gia, nhưng lần này lại đồng ý rồi.

Nhưng nghe thấy vậy, tông chủ của năm thế lực lớn lại nhíu mày.
Chương 1204: Đại lục Phong Vẫn

Đối tượng tham gia cuộc thi lần này đều là đệ tử hạt nhân của các môn phái.

Nhưng trong số bọn họ, ngoài những đệ tử vô cùng mạnh mẽ ra thì hầu hết đều không thể sánh kịp về mảng giết chóc với các lão nhân tinh trong thành Ma Quỷ được.

Những người này giết người không chớp mắt, hơn nữa ai cũng độc ác máu lạnh, quỷ kế đa đoan.

Ở trước mặt họ thì đệ tử của các môn phái chỉ như con cừu non thôi.

Lúc này, Ngũ Hành Thiên Phủ đã chủ động lên tiếng, đương nhiên lũ ma quỷ này sẽ khách sáo với đệ tử của họ một chút, nhưng với đệ tử của các môn phái khác thì không.

“Mọi người cẩn thận đấy!”

Hoả Lân bí mật truyền âm cho các đệ tử tham gia cuộc thi lần này, ông ta nói khẽ: “Lần này đến đại lục Phong Vẫn, mọi người phải nhớ dù thế nào đi nữa cùng đừng nhường đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ. Nếu họ dám sỉ nhục mình thì phải giết, chúng ta thà chết chứ không chịu khuất phục”.

Nghe thấy vậy, các đệ tử hạt nhân đều thất thần nhìn Hoả Lân.

Rõ ràng họ không ngờ Hoả Lân lại bất ngờ ra một mệnh lệnh kỳ lạ như vậy.

“Mục Vỹ, ngươi là thiên tài xuất sắc nhất lần này của Hoả Hành Sơn ta!”

Hoả Lân nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Nhưng ngươi đã đắc tội với đám Ngũ Hành Lân của Ngũ Hành Thiên Phủ, kiểu gì đệ tử của họ cũng ra tay với ngươi”.

“Ngươi hãy nhớ cẩn thận với ba người này!”

Hoả Lân truyền âm riêng cho Mục Vỹ: “Người thứ nhất là Ngũ Hành Động Thiên - một thiên tài vô cùng xuất chúng trong vài năm trở lại đây của Ngũ Hành Thiên Phủ. Hắn từng chuyển kiếp một lần, dù thất bại, nhưng thực lực của hắn không kém gì cường giả cảnh giới Sinh Tử đâu”.

“Còn hai người nữa là Ngũ Hành Ngọc Minh, ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên. Cuồi cùng là Ngũ Hành Hoá Vũ, người này vừa tiến vào tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên, nhưng khi còn ở tầng thứ chín đã có thể giết được ba lão quỷ ở tầng thứ mười của thành Ma Quỷ rồi!”

Hoả Lân nhìn Mục Vỹ rồi ân cần nói: “Làm gì cũng phải ưu tiên an nguy của mình trước, rõ chưa?”

“Vâng!”

Mục Vỹ biết Hoả Lân rất tín nhiệm hắn.

Nhưng sự tín nhiệm này từ đâu mà ra thì hắn không rõ.

“Còn một điều này nữa, nếu gặp bốn nhân tài kiệt xuất này của bốn thế lực lớn thì tốt nhất ngươi đừng gây hấn với họ. Đó là Thuỷ Nhu của Thiên Thuỷ Phái, Thạch Quan của Tiên Nham Các, Mộc Chính Nhiên của Thần Mộc Tông và Kim Vũ Y của Kim Môn. Họ đều là đệ tử hạt nhân của bốn môn phái lớn, nhớ kỹ là đừng gây xích mích với họ”.

“Đệ tử rõ rồi ạ”.

Dù Mục Vỹ gật đầu là thế, nhưng trong lòng lại thấy buồn bực.

Tại sao đến tận bây giờ, Hoả Lân mới nói điều này, đã thế còn dặn riêng hắn.

Lẽ nào?

Mục Vỹ chợt thấy cả kinh, sau đó nhìn Hoả Lân cùng tông chủ của bốn môn phái lớn rồi sững người.

Trong đầu hắn lờ mờ có một suy đoán, nhưng hiện giờ, hắn chưa thể chứng thực được suy đoán này.

“Các vị có thể xuất phát rồi!”

“Đi thôi!”

Hoả Lân nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Mục Vỹ, chuyến này đi, ta mong ngươi hãy bảo vệ an toàn cho Vận Thần và Vũ Phượng!”

“Nhất định ạ!”

Mục Vỹ chắp tay, sau đó quay người đi vào thông đạo mà Ngũ Hành Cực mở ra.

Ngay sau đó, đệ tử của năm thế lực lớn và Ngũ Hành Thiên Phủ nối đuôi nhau tiến vào ngay.

Xem chừng phải tới hơn hai nghìn người.

Riêng đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ đã gần một nghìn người, bằng tổng số đệ tử của năm thế lực lớn rồi.

Sau khi các đệ tử tiến vào xong, người của thành Ma Quỷ mới bắt đầu xuất quân.

Thành Ma Quỷ vốn là một thành trì khá nổi tiếng của tiểu thế giới Ngũ Hành.

Đây là nơi tập trung của các võ giả ở tiểu thế giới Ngũ Hành đã đắc tội với năm thế lực lớn hoặc Ngũ Hành Thiên Phủ.

Có thể họ đã từng giết đệ tử hạt nhân của một trong số các thế lực lớn, hoặc cướp tài nguyên của họ nên bị truy sát và trốn ở đây.

Vậy mà lần này, Ngũ Hành Thiên Phủ lại đồng ý cho họ tham gia cuộc thi này, đúng là sự lạ.

“Ha ha, Ngũ Hành phủ chủ, tại sao lần này ông lại để người của thành Ma Quỷ tham gia?”, người lên tiếng là môn chủ Kim Thông của Kim Môn.

“Các vị tông chủ, ta biết các vị đang thấy khó hiểu, nhưng lẽ nào các vị không nghĩ nếu so đệ tử của các môn phái với đám người này thì như dê với sói à? Căn bản không thể so sánh được, nhưng lần này ta phải cho sói vào giữa bầy dê thì mới có thể kích thích nhiệt huyết của đàn dê được”.

“Có thể lần này sẽ có tổn thất lớn hơn trước kia một chút, nhưng các đệ tử còn lại chẳng phải đều sẽ là những nhân tài kiệt xuất sao?”

Dứt lời, Ngũ Hành Cực đã đi về phía khác, sau đó dặn các trưởng lão xây dựng lều trại.

Họ sẽ phải chờ ở đây khá lâu đấy.

“Mẹ kiếp! Nhân tài kiệt xuất còn lại đều thuộc về Ngũ Hành Thiên Phủ ông ta hết chứ gì!”, các chủ Thạch Động Thiên của Tiên Nham Các khẽ mắng chửi.
Chương 1205: Sói mắt xám

“Các vị cứ bình tĩnh, biết đâu kết quả lại không tệ như chúng ta nghĩ thì sao!”

Kim Thông thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ nói.

“Lần này, Ngũ Hành Thiên Phủ đã hạ thấp tiêu chuẩn nên đệ tử tham gia cuộc thi của họ đã gấp đôi trước kia, gần một nghìn người lận, lẽ nào các vị không thấy lạ sao?”

Hoả Lân chợt lên tiếng: “Trước kia, đệ tử dự thi của Ngũ Hành Thiên Phủ có nhiều đến mấy thì cũng chỉ bằng hai phần ba tổng số đệ tử của năm thế lực lớn chúng ta thôi, nhưng năm nay thì tăng chóng mặt”.

Tăng chóng mặt!

Nghe thấy vậy, các tông chủ có mặt ở đây đều ngẩn người.

“Các vị đừng tự hù doạ mình nữa, cứ chờ xem sao đã!”

Thuỷ Vân Yên nói: “Biết đâu chuyện lại không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ thì sao, hơn nữa lần này, đám người liều mạng của thành Ma Quỷ cũng tham gia đấy”.

Nghe vậy, mọi người cũng dần bình tĩnh lại.

Cuộc thi lần này không biết sẽ diễn ra trong bao lâu, có lẽ họ sẽ phải chờ ở đây một thời gian rồi.

Cùng lúc đó, võ giả của năm thế lực lớn, Ngũ Hành Thiên Phủ và thành Ma Quỷ đã tiến vào nơi gọi là đại lục Phong Vẫn bằng thông đạo.

Mục Vỹ vừa chạm chân xuống đất đã cảm thấy mặt đất rung lên nhè nhẹ.

Thậm chí hắn còn cảm thấy lực hút ở đây cũng nhẹ hơn ở tiểu thế giới Ngũ Hành.

Như vậy xem ra Ngũ Hành Thiên Phủ có năng lực mở đại lục ở ngoài thế giới, chắc hẳn đây không phải một thế giới độc lập, mà phải có liên hệ với tiểu thế giới khác.

Trông cậy hết vào Ngũ Hành Thông Linh Trận thôi.

Quyết định xong, Mục Vỹ liếc mắt nhìn quanh, dần dà hắn đã nắm được tình hình.

Mặt đất dưới chân hắn có vẻ đầy bụi bặm, đại lục này không cố định ở một tiểu thế giới nào cả, mà đang trôi nổi trong không gian nên bị huỷ diệt bởi nhiều lưỡi đao không gian.

Có thể là vậy.

Khi một tiểu thế giới bị huỷ diệt, các đại lục bên trong cũng sẽ bị liên đới, nhưng có vài đại lục mạnh mẽ thì khác, dù tiểu thế giới có bị tiêu diệt thì đại lục vẫn tiếp tục tồn tại.

Đại lục Phong Vẫn này rõ ràng là như vậy.

Mục Vỹ còn biết các đại lục như thế này đã tồn tại rất lâu, hơn nữa còn có thiên linh địa bảo quý hiếm.

Nếu không thì đại lục này đã tan thành mây khói từ lâu rồi.

Có lẽ nguồn gió cũng tồn tại thật.

Nếu có được nguồn gió thì Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của hắn sẽ được nâng đến mức cao nhất, khi ấy, uy lực mà Cửu Nguyên Huyết Luân có thể phát huy sẽ khó mà tưởng tượng được.

“Ớ, có người!”

Lúc Mục Vỹ đang chìm trong suy nghĩ, chợt có một giọng nói vang lên bên tai.

Mấy người bất ngờ xuất hiện mặc áo bào màu đen, mặt mày thì khó chịu, họ nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ với vẻ dò xét.

Hiện giờ, trong cơ thể của Mục Vỹ đã có máu rồng, linh hồn thật thì được Tru Tiên Đồ che giấu khí tức, đến cường giả cảnh giới Sinh Tử cũng khó mà phát hiện ra tu vi của hắn, trừ phi hắn động thủ.

“Nhìn giống đệ tử của Hoả Hành Sơn!”

Một người nói.

“Ha ha, không ngờ vừa đến đại lục này đã gặp được một con dê béo”.

Dê béo?

Mục Vỹ ngẩn người.

Hắn không ngờ mình lại bí ví với con dê béo.

“Tiểu tử, đứng yên đó!”

Thấy Mục Vỹ ngẩn ra tại chỗ, đám người đó xúm lại, tên đi đầu cười nói: “Đệ tử của Hoả Hành Sơn đúng không? Giao hết đồ trong người ra đây?”

“Xin lỗi nhưng ta không có!”

Mục Vỹ đáp: “Tuy nhiên, chắc trên người các ngươi thì có Linh Tinh đúng không? Mau nộp ra đây!”

Cái gì?

Nghe Mục Vỹ nói vậy, đám người đó bật cười ha hả.

Bọn họ đều ở tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên, tên đứng đầu thì ở tầng thứ sáu, còn tiểu tử này thì chỉ trông như một con nghé mới sinh.

“Thôi, giết nó đi rồi lục soát sau!”

Tên đứng đầu xua tay rồi mất kiên nhẫn nói.

Nhưng gã vừa nói dứt câu thì mấy người xung quanh chẳng ai có động tĩnh gì.

“Haizz, ta bảo các ngươi xông lên cơ mà, không nghe thấy à?”

Gã đàn ông cầm đầu tiến lên rồi đá vào mông tên đứng trước.

Phụt, tên đó la lên sau đó ngã xuống, cổ ứa máu.

Phựt.

Gã cầm đầu còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy tim mình đau nhói, sau đó không còn cảm giác gì nữa.

Gã không ngờ mình lại xui đến vậy, vừa vào đã gặp ngay cao thủ.

“Thú vị đấy!”

Mục Vỹ cười lớn nói: “Xem ra nơi này hay ra phết!”

Hiện giờ, Mục Vỹ đã ở tầng thứ chín cảnh giới Vũ Tiên, nếu không va phải bốn đệ tử hạt nhân của bốn thế lực lớn cùng ba người của Ngũ Hành Thiên Phủ thì những người khác chẳng là gì với hắn cả.

Nên nếu gặp tên nào ngông nghênh là hắn sẽ dạy cho một bài học ngay.

Hơn nữa, hắn còn có thể nhân cơ hội này để rèn luyện các võ kỹ đã tu luyện trong nửa năm qua, vậy cũng được!

Quan sát vùng đất mênh mông xong, Mục Vỹ chọn một hướng rồi bay đi.

Xem ra nơi này sẽ là một địa điểm rất thú vị đây.

Vù vù…

Nhưng Mục Vỹ vừa rời đi chưa được bao lâu thì đã có các tiếng động vang lên.

Sau hàng loạt tiếng động ấy là mấy bóng dáng xuất hiện.

Bọn chúng đều cao hơn năm mét, toàn thân lông lá, di chuyển nhẹ nhàng như bay trên trời.

Thoạt nhìn sẽ thấy chúng giống bầy sói trong rừng, không có gì đặc biệt cả, nhưng nếu nhì kỹ sẽ thấy mắt của chúng đều có màu xám quỷ dị.

Sói mắt xám.

Bầy sói này đi tới cạnh các thi thể, nhưng không ăn, mà lại tham lam hút máu tươi của họ.

Sau đó, tất cả đều có vẻ thoả mãn như được uống sương mai ngọt lành.

Ai nhìn thấy cũng phải lạnh gáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK