Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 626: Ta nghe theo tiên sinh

Hắn vẫn chưa chết, thế nhưng một đòn của ma đế Tra Khắc lại gần như đã huỷ hoại cơ thể của hắn. Một năm hồi phục đã giúp hắn đạt được thực lực như ban đầu từ lâu. Thế nhưng hắn lại không biết làm sao để hoá giải ma khí cuồn cuộn trong người.

Điều này khiến hắn mãi cứ giậm chân tại chỗ không thể đúc ra được tầng hồn đàn thứ chín, đương nhiên cũng không thể đột phá cảnh giới Tam Chuyển.

Suốt một năm nay, hắn luôn ở bên trợ giúp Hoang Thanh trèo lên vị trí hoang chủ.

Trong một năm đó, Hoang Thanh đã bị ám sát không biết bao nhiêu lần. Nếu không nhờ có Mục Vỹ, chắc hắn ta đã chết hơn trăm lần rồi.

Có rất ít người ngoài biết đến sự tồn tại của Mục Vỹ, thế nhưng Hoang Thanh lại vô cùng tôn kính vị cao thủ đột nhiên xuất hiện này, coi hắn như huynh trưởng.

Trong Đông Hoang, hoang chủ giống như vua chúa, còn mấy vị hoang tử lại tương đương với hoàng tử của đế quốc.

Hoàng thất vô tình, dù là ở Đông Hoang cũng không ngoại lệ.

Người Đông Hoang đều nói chuyện bằng thực lực. Chỉ cần có năng lực, có chiến tích sẽ được người khác công nhận.

Còn Mục Vỹ không chỉ dạy dỗ Hoang Thanh cách xử lý việc chính trị mà còn chỉ dạy hắn ta nâng cao tu vi.

Trước kia, thực lực của Hoang Thanh đứng hạng chót trong vô số hoang tử. Vậy mà giờ đây, hắn ta từ cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm tăng lên tầng thứ bảy chỉ trong một năm, trở thành tài năng sáng chói trong số các hoang tử.

Hắn ta lại càng kính trọng Mục Vỹ, coi Mục Vỹ như thần linh.

“Ta đoán chắc là hoang chủ của các ngươi sắp chọn ra người thừa kế rồi!”, Mục Vỹ thản nhiên nói: “Hình như bệnh của ông ta ngày càng trở nặng rồi đúng không?”

“Không sai!”

Hoang Thanh đáp lại: “Hôm nay ta cãi nhau với ông ấy trên đại điện, trông sắc mặt ông ấy rất kém. Vỹ tiên sinh, ngài có cách gì chữa khỏi bệnh cho hoang chủ không?”

“Ừm, có lẽ ta có thể chữa được bệnh của ông ta đấy. Chỉ là bây giờ vẫn chưa đến lúc đâu, nhưng cũng sắp rồi!”

Chủ nhân của Đông Hoang chính là cao thủ cảnh giới Tam Chuyển. Trong Đông Hoang có mấy vị hoang vương, ai nấy đều một lòng trung thành với hoang chủ.

So với Trung Châu lòng người hiểm ác, Đông Hoang chỉ công nhận thực lực.

Người nào có thực lực mạnh nhất, bọn họ sẽ tôn lên làm hoang chủ. Thực lực yếu kém sẽ bị đẩy xuống.

Hoang chủ bấy giờ là cao thủ cảnh giới Chuyển Phách, cũng được coi là mạnh nhất Đông Hoang. Thế nhưng mấy năm gần đây, sức khoẻ của ông ta lại giảm sút nghiêm trọng.

Mục Vỹ hiểu rõ trong tình hình này, chắc chắn sẽ có hoang vương không kìm được nảy sinh ý đồ cướp đoạt vị trí hoang chủ. Đó mới là lúc hắn nên xuất hiện.

Nếu có thể khống chế Đông Hoang, hắn sẽ có thể trở về Trung Châu huỷ diệt nhà họ Vỹ.

Sau khi Mục Vỹ giảng cho Hoang Thanh những khuyết điểm trong lúc tu luyện thì trời đã về đêm. Hắn mặc đồ đen toàn thân, lặng lẽ rời khỏi phủ của Hoang Thanh, xuyên qua Hoang Thành.

Hiện giờ bên trong Hoang Thành có tổng cộng năm hoang vương. Bọn họ đều nắm giữ quyền cao chức trọng. Nếu hoang chủ đời này không thể chọn ra được hoang chủ đời sau xứng đáng, vậy thì rất có khả năng năm người này sẽ xung phong đảm nhiệm vị trí hoang chủ.

Đây chính là quy tắc của Đông Hoang. Kẻ mạnh có thể dẫn dắt Đông Hoang vươn lên đỉnh cao thì có tư cách làm hoang chủ.

Tối nay, điểm đến của Mục Vỹ chính là phủ của một trong năm hoang vương, Hoang Minh Vương.

Ông ta chính là người có thực lực mạnh nhất trong số năm vị hoang vương, cũng có khát vọng rất lớn. Năm xưa ông ta chỉ thua hoang chủ đời này một chút nên thua trận.

Bây giờ hoang chủ đang mắc bệnh nặng, ông ta đã không nhịn nổi từ lâu rồi.

Trong một năm này, Mục Vỹ đã thăm dò rõ ràng mọi tin tức trong Hoang Thành của Đông Hoang.

Tối nay, hắn tìm tới đây để thêm dầu vào lửa, kích động vị hoang vương có tham vọng lớn này hạ quyết tâm xem nên làm phản hay không!

Hắn đã chờ cả một năm rồi, không cần phải chờ đợi thêm nữa.

Trong màn đêm, toàn bộ phủ Hoang Minh Vương đều sáng trưng. Vậy mà vẫn có một bóng người nhanh thoăn thoắt vượt qua tầng tầng lớp lớp hộ vệ để đột nhập vào phòng thế tử. Một tiếng hét thảm vang lên, người trong phủ lập tức loạn như cào cào.

Chỉ là bóng đen kia thoắt cái liền biến mất.

Trong sảnh lớn của phủ Hoang Minh Vương có hơn mười người đang đứng thẳng.

“Minh Vương đại nhân, đây là hoang chủ đang kiêng kị ngài!”, dáng người Hoang Minh Vương rất cao lớn, cao chừng hơn hai mét.

Nghe thấy thuộc hạ bẩm báo, Hoang Minh Vương chỉ im lặng không nói một lời nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất.

“Minh Vương đại nhân, xin ngài hãy hành động. Bây giờ hoang chủ đang bệnh tình nguy kịch. Chỉ cần chúng ta đánh vào trong cung, ông ta sẽ không có sức chống đỡ. Chỉ cần chúng ta lấy mạng hoang chủ trước khi bốn hoang vương còn lại kịp phản ứng, ngài sẽ trở thành hoang chủ mới”.

“Đúng vậy đấy!”

“Không thể tiếp tục do dự nữa!”

Hoang Minh Vương nhìn mấy vị đại tướng dưới quyền mình chân thành cầu xin, vẫn không thèm nói năng gì.

Bất chợt, ông ta đứng bật dậy, quát lớn: “Xin hỏi các vị có chịu cùng ta giết vào cung không?”

“Chúng thần thề chết theo ngài!”

Tiếng hô đồng thanh vang vọng. Khi đó, trong phủ của Hoang Minh Vương vô cùng hỗn loạn.

Mục Vỹ lẳng lặng đứng giữa không trung chứng kiến tất cả. Hắn mỉm cười rồi quay lưng trở về.

Nửa canh giờ sau, Hoang Thanh hốt hoảng tìm tới: “Vỹ tiên sinh, xảy ra chuyện lớn rồi. Hoang Minh Vương tạo phản, bây giờ đã dẫn người giết vào trong cung rồi. E là hoang chủ…”

“Các vị hoang tử khác phản ứng như thế nào?”, Mục Vỹ bình tĩnh hỏi.

“Lão tứ, lão lục, lão thập nhất đều không có hành động gì!”, Hoang Thanh nói với vẻ mặt bàng hoàng.

“Vỹ tiên sinh!”

Hắn ta sợ hãi nói: “Bọn họ đều không làm gì cả. Rõ ràng bọn họ biết phụ vương đang gần đất xa trời, bây giờ là lúc chọn phe. Bọn họ im lặng là vì cho rằng phụ vương đang mắc bệnh nặng, không phải là đối thủ của Hoang Minh Vương”.

“Thế còn ngươi thì sao?”

Mục Vỹ hỏi Hoang Thanh.

“Ta sao?”

Hoang Thanh đứng chết lặng, suy nghĩ hồi lâu mới kiên định đáp: “Ta sẽ nghe lời tiên sinh”.
Chương 627: Thực hiện mưu kế

“Vậy thì lập tức dẫn theo thuộc hạ xông vào cung cứu hoang chủ đi!”

Mục Vỹ nhanh chóng đưa ra quyết định.

“Cứu sao?”

“Không sai. Lần này cứu được, hoang chủ đời sau sẽ là ngươi!”

Mục Vỹ vô cùng tỉnh táo.

Hắn đã tính toán hết mọi chuyện từ trước!

“Được!”

Hoang Thanh gật đầu thật mạnh rồi lập tức kêu gọi thuộc hạ và binh lính trong phủ thẳng tiến vào cung.

Mà giờ phút này, cả trong lẫn ngoài Hoang Điện rộng lớn đều tràn ngập tiếng chém giết. Hai bên tóc mai hoang chủ bạc trắng, mái tóc được buộc lại ở sau đầu trông cực kỳ mệt mỏi.

“Hoang chủ!”

“Nói đi!”

“Hoang Minh Vương dẫn theo đại quân giết vào trong cung, phải giải quyết thế nào?”

Nghe thấy thế, hoang chủ cười khổ một tiếng: “Các hoang tử khác thì sao?”

“Ngoại trừ Hoang Thanh, không một ai có hành động gì”.

“Ha ha…”

Nghe xong, hoang chủ cười phá lên: “Xem ra vẫn chỉ có lão thất là trông cậy được. Tại sao trước kia ta không phát hiện ra nó là người có lòng như vậy cơ chứ. Trong Đông Hoang này, tất cả đều coi thực lực làm chủ đạo. Hôm nay Hoang Trạch Thiên ta không đủ mạnh, chết cũng chả sao. Chỉ tiếc lại liên luỵ lão thất. Quả nhiên ta không nhìn nhầm thằng nhóc này”.

“Ta sẽ chống mắt lên xem, Hoang Minh Vương định lấy đầu trên cổ ta kiểu gì?”

Cả một đời oai hùng, bây giờ lại bị người ta giết vào cung điện nhà mình. Đương nhiên Hoang Trạch Thiên đang cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Bẩm hoang chủ, thất hoang tử Hoang Thanh đã dẫn theo võ giả dưới quyền đến tiêu diệt quân phản loạn. Xin hoang chủ hãy yên tâm!”

Đúng lúc này, một giọng nói lạ lẫm vang lên bên ngoài sảnh lớn.

“Ngươi là ai?”

Hoang Trạch Thiên trông thấy Mục Vỹ mặc áo bào đen xuất hiện ở ngoài điện, ngạo nghễ hỏi: “Ngươi chính là Vỹ tiên sinh mà Hoang Thanh hay kể đó sao?”

“Chính là ta!”

Mục Vỹ bước vào trong đại điện, nhìn hoang chủ nói: “Hoang chủ, thuộc hạ biết ngài mang bệnh nặng trong người. Nhưng thuộc hạ từng lăn lộn mấy năm ở Trung Châu, được học chút thuật luyện đan. Có lẽ thuộc hạ có thể giúp được hoang chủ”.

“Ồ? Ngươi có cách gì sao?”

Hoang Trạch Thiên híp mắt cười hỏi: “Ta có nên tin tưởng ngươi không đây?”

“Chỉ cần ngài tin tưởng Hoang Thanh, chắc chắn cũng sẽ tin ta”.

Mục Vỹ tới vào lúc này chính là để xem thử sau một năm khảo nghiệm, rốt cuộc địa vị của Hoang Thanh trong lòng Hoang Trạch Thiên là gì.

“Tất nhiên ta sẽ tin tưởng con ta!”, ông ta bật cười nói: “Nếu đã như vậy, không biết Vỹ tiên sinh có cách gì chữa khỏi bệnh cho ta?”

“Bệnh của hoang chủ là do nhiễm từ vùng đất hoang bên trong núi Đại Hoang. Ta có một viên đan dược, tuy không thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh của ngài nhưng cũng có thể tạm thời áp chế”.

Mục Vỹ không cho Hoàng Trác Thiên cơ hội lên tiếng đã nói tiếp: “Nhưng ta có hai điều kiện”.

“Ồ? Điều kiện gì? Nói đi!”

Trước kia ông ta cũng đã từng nghe nói tới danh tiếng của Mục Vỹ nhưng vẫn chưa được gặp mặt.

Quả nhiên hắn là một người rất dũng cảm, lại dám ra điều kiện với ông ta.

“Điều kiện thứ nhất là lần này Hoang Thanh cứu giá thành công, phải chăng hoang chủ nên cân nhắc truyền vị lại cho hắn? Điều kiện thứ hai, ta muốn đi vào vùng đất hoang trong núi Đại Hoang!”

Mục Vỹ tự tin tuyên bố: “Phải đồng ý cả hai điều kiện, không được thiếu cái nào!”

Mục Vỹ nhìn thẳng lên Hoang Trạch Thiên đang đứng ở nơi cao nhìn mình chằm chằm mà chẳng hề e sợ.

“Ngươi tự tin tới vậy sao?”

“Khi ngài uống đan dược của ta, ngài sẽ biết ta lấy tự tin từ đâu ra!”

Mục Vỹ lại cười đáp.

Khi đối mặt với hoang chủ, hắn không hề e sợ.

Nếu nói hoang chủ là con hổ dũng mãnh thì giờ đây, con hổ trước mặt hắn này đã mất đi nanh vuốt, cần phải lập tức triệu hồi về.

Còn hắn chính là người giúp ông ta tìm lại nanh vuốt, để ông ta ngóc đầu dậy ra oai lần nữa.

“Được!”

Cuối cùng Hoang Trạch Thiên cũng chịu gật đầu.

Mục Vỹ đứng ở phía dưới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, cuộc chiến ở bên ngoài đại điện ngày càng trở nên căng thẳng. Rốt cuộc đội quân của Hoang Minh Vương cũng giết được vào.

Ầm…

Đúng lúc đó, một luồng khí thế nghiêng trời lệch đất ầm ầm dâng lên bên trong Hoang Điện rộng lớn.

Uy thế mạnh mẽ tản ra bên ngoài, khiến cho cả Hoang Điện đều rung chuyển.

“Hoang Minh Vương, bổn hoang chủ vẫn chưa chết đâu. Ngươi đã nóng lòng tới mức này rồi sao?”

Một tiếng quát lớn vang vọng. Toàn bộ Hoang Điện rung lắc dữ dội. Cửa đại điện bị mở ra. Một bóng người hùng vĩ ngạo nghễ bước ra ngoài.

Thấy thế, Hoang Thanh không khỏi sững sờ.

Hoang chủ của lúc này không còn yếu đuối sắp tàn đời như trước nữa mà giống như một con rồng khổng lồ kiêu ngạo làm chủ cả bầu trời.

“Hoang chủ!”

Trông thấy hoang chủ xuất hiện, Hoang Minh Vương giật mình hoảng sợ, toàn thân run lẩy bẩy.

Hoang chủ không sao cả, ông ta chỉ giả bộ mình bị bệnh nặng mà thôi.

Mắc bẫy rồi!

Lúc này Hoang Minh Vương đột nhiên hiểu ra.

Thế nhưng chuyện tới nước này, ông ta làm gì còn đường quay đầu lại, chỉ có thể đâm lao phải theo lao.

Nếu ông ta thắng được Hoang Trạch Thiên thì vẫn có thể xưng bá ở đất Đông Hoang này.
Chương 628: Quốc sư

"Chết đi!"

Hoang Minh Vương quát lớn rồi xông như bay về phía Hoang Trạch Thiên.

Thấy ông ta lao đến, Hoang Trạch Thiên khẽ mỉm cười, trên mặt hiển lộ sự đắc ý hả hê.

Hoang Trạch Thiên - hoang chủ đứng đầu Đông Hoang với sức mạnh vô biên - đã trở lại rồi đây.

"Cút đi!"

Quát một tiếng, hoang chủ tung một cú đấm ra làm cho Hoang Minh Vương run người. Đến nỗi ông ta phải lùi một bước, mặt mày trắng bệch.

Hoang Trạch Thiên vẫn luôn che giấu thực lực của mình.

Cả hai đều đang ở cảnh giới cực kỳ cao là Chuyển Phách, thế mà giờ đây ông ta hoàn toàn không chống lại nổi một đòn của Hoang Trạch Thiên. Khoảng cách giữa ông ta và Hoang Trạch Thiên cứ lớn dần theo năm tháng.

"Giết!"

Giây phút ấy, những binh lính không biết từ đâu lao ra bao vây quân của Hoang Minh Vương chặt chẽ, chật kín cả Hoang Điện.

Hoang Minh Vương hốt hoảng, bản thân ông ta cũng hiểu rằng cuộc làm phản hôm nay hoàn toàn thất bại rồi.

Ông ta không tài nào thay đổi kết cục này.

"Hoang Trạch Thiên, lòng dạ của ông đúng là sâu không lường được. Ta thua rồi, thua hoàn toàn!"

Hoang Minh Vương cười điên cuồng, không chịu nhận thua mà vẫn ngoan cố lao tới muốn giết Hoang Trạch Thiên.

"Để xem những năm qua tu vi của ông tăng tiến thế nào!"

Hoang Trạch Thiên vừa cười vừa bước tới, khí thế bàng bạc ngang trời bùng nổ.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang ngồi trong Hoang Điện, hắn quan sát tất cả mọi chuyện đang diễn ra nãy giờ.

Đầu tiên, hắn giết thế tử của Hoang Minh Vương để kích thích ông ta, sau đó đẩy Hoang Trạch Thiên vào bước đường cùng để ông ta chỉ còn cách tin tưởng mình.

Kế hoạch trông thì đơn giản nhưng Mục Vỹ đã nung nấu nó suốt một năm mới quyết định ra tay.

Quay trở lại với cuộc chiến, bốn hoang vương còn lại chỉ huy thuộc hạ của mình dốc sức tiêu diệt quân phản loạn.

Nhìn vào khung cảnh đó, Mục Vỹ hiểu rằng Đông Hoang bây giờ không có sự đoàn kết, ít ra thì bốn vị hoang vương này có một số suy nghĩ sâu xa trong lòng.

Chẳng qua rối loạn mới là kết quả tốt nhất, có thế Mục Vỹ hắn mới đục nước béo cò được chứ.

"Vỹ Thăng Không, ta sẽ quay trở lại sớm thôi..."

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Mục Vỹ như cười như không.

Trận chiến kéo dài gần một đêm, những chiến sĩ Đại Hoang đi theo Hoang Minh Vương đều bị xử gọn, cuộc phản loạn gió tanh mưa máu bị dẹp yên ngay trong đêm hôm đó. Nhìn qua có vẻ dễ dàng đấy nhưng thực chất hãy còn nhiều biến động ẩn sâu trong đó.

Mục Vỹ thấy hết tất cả những việc này nhưng chỉ bàng quan.

Sau khi giết chết Hoang Minh Vương, Hoang Trạch Thiên giao hết mọi việc lại cho Hoang Thanh xử lý.

Bản thân thì giữ Mục Vỹ lại với vẻ mặt thán phục.

Viên đan dược mà Mục Vỹ cho ông ta thật sự là thần kỳ đến không tưởng.

Không phải Hoang Trạch Thiên chưa từng đến Trung Châu lần nào, song ông ta không nghĩ rằng thầy luyện đan có thể tài năng đến nhường này.

Mà ông ta đâu biết Mục Vỹ là đại sư luyện đan giỏi nhất Trung Châu Đại Lục hiện nay, đâu có ai sánh bằng hắn.

Mục Vỹ đang có ý định mượn sức Đông Hoang, sao có thể không chuẩn bị trước, nghĩ gì làm nấy được.

"Vỹ tiên sinh, cậu đến từ Trung Châu đúng không?"

"Đúng vậy!"

Mục Vỹ gật đầu trả lời: "Ta là người Trung Châu, chạy nạn đến đây được Hoang Thanh thu nhận nên làm việc cho hắn".

"Vậy thì còn gì bằng!”

Hoang Trạch Thiên vui vẻ nói: "Tiên sinh cứ ở lại đây đi, Hoang Thanh sắp tiếp nhận vị trí của ta, nếu tiên sinh bằng lòng phụ trợ Đông Hoang thì ở lại nhé, được không?"

"Ta..."

"Tiên sinh đừng quá lo ngại, ta chỉ là thán phục thuật luyện đan của Vỹ tiên sinh thôi chứ không có ý gì khác. Chỉ cần tiên sinh đồng ý ở lại phụ tá ta, sau này Đông Hoang thuộc về Thanh Nhi thì tiên sinh phụ tá nó với thân phận quốc sư Đông Hoang, thế nào?"

"Quốc sư thì làm được gì?"

"Không ai có thể ra lệnh cho tiên sinh ngoài hoang chủ ta đây!"

Mục Vỹ mỉm cười gật đầu với Hoang Trạch Thiên.

Hắn mặc xác ông ta đang ấp ủ âm mưu gì. Bất kể kế hoạch đó ra sao, ngay khoảnh khắc ông ta nuốt viên đan dược mà hắn đưa đã tuyệt đối không thể phản kháng hắn rồi.

"Ta hiểu rồi!"

Nửa tháng sau, hoang chủ Đông Hoang ban chiếu thư: Ở Đông Hoang, hoang chủ là độc nhất vô nhị, tân quốc sư Vỹ tiên sinh dưới một người trên vạn người. Ai không phục, giết không tha.

Chiếu thư này vừa được ban bố, cả Đông Hoang lập tức xôn xao.

Các bộ tộc thiện chiến trên Đại Hoang đều tới chúc mừng.

Hoang Thanh thì được bổ nhiệm làm hoang chủ đời tiếp theo, được Vỹ tiên sinh đích thân dạy dỗ.

Phút chốc, Vỹ tiên sinh không biết từ đâu chui ra này mau chóng trở thành nhân vật quyền uy của Đông Hoang.

Qua một thời gian, một số đan dược và linh khí trong đại điện của hoang chủ được lấy ra thưởng cho các chiến sĩ Đông Hoang có công lao.

Các linh đan diệu dược và thần binh lợi khí đó đem lại bất ngờ rất lớn cho con dân Đông Hoang.

Những ngày sau đó, để có thể nhanh chóng trở về Trung Châu, Mục Vỹ yên tâm ở lại Đông Hoang làm quốc sư.

Nửa năm sau, Mục Vỹ làm quốc sư mà có tiếng nói còn hơn cả hoang chủ Đông Hoang.

Tại đất nước này, mỗi khi xông pha ra trận, các cao thủ cảnh giới Niết Bàn luôn bị thương nặng, thở thoi thóp, nhưng chỉ cần quốc sư ra tay là cứu sống được ngay.

Phải là thánh thần mới làm được điều đó!

Ngày nào cũng được chiến sĩ Đông Hoang hô hào sùng bái, Mục Vỹ thấy mình sắp biến thành phù thủy luôn rồi.

Nơi này được cái là kiêu dũng thiện chiến, chỉ có thuật luyện đan và luyện khí là không mấy phát triển.

Bởi vậy mà không khó tìm dược liệu luyện đan và tài liệu luyện khí trên đất Đông Hoang.

Mục Vỹ cũng đang trong quá trình đào tạo một vài người thành thầy luyện đan và thầy luyện khí, dù sao chỉ có một mình hắn thì ôm không xuể.

Trước mắt, kể cả Hoang Trạch Thiên lẫn Hoang Thanh đều tỏ lòng tôn kính đối với vị Vỹ tiên sinh có xuất thân bí ẩn này.
Chương 629: Chuyện trọng đại

"Vẫn cứ không tiêu diệt được ma khí trong người!"

Trong đình viện, Mục Vỹ đứng dậy, ủ rũ thở dài.

Suốt một năm rưỡi vừa qua, không lúc nào hắn không nghĩ cách loại bỏ ma khí do ma đế Tra Khắc để lại trong cơ thể mình nhưng hoàn toàn không tìm ra giải pháp, Tru Tiên Đồ cũng không có phản ứng gì về chuyện này.

"Có khi phải dùng cách đó thật rồi!"

Mục Vỹ ngao ngán lắm rồi.

"Vỹ tiên sinh!"

Thấy Mục Vỹ ra ngoài, Hoang Thanh nhanh nhẹn kính cẩn nói: "Không biết Vỹ tiên sinh chuẩn bị đi đâu?"

"Vùng đất hoang ở núi Đại Hoang!"

Mục Vỹ mỉm cười gật đầu.

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả, dẫn đường cho ta đi!", hắn bật cười.

"Không phải, không phải!", Hoang Thanh ngạc nhiên đáp: "Vỹ tiên sinh, người ta thường nói núi Đại Hoang là thánh địa của Đông Hoang bọn ta, nhưng có một điều ngươi chưa biết là trong núi cực kỳ nguy hiểm đấy!"

"Nguy hiểm lắm sao?"

"Chứ gì nữa!"

Hoang Thanh vội vàng khuyên nhủ: "Thứ nhất, núi Đại Hoang được bao phủ bởi hoang khí quanh năm, võ giả bình thường không thể hấp thụ hoang khí, nếu hấp thụ sẽ giống như hoang chủ vậy".

"Thảo nào..."

"Thứ hai, ngài tài giỏi như thế mà hoang chủ vẫn không thể phục hồi triệt để, chỉ có thể nhờ cậy vào đan dược của ngài để kéo dài mạng sống, như thế đủ để hiểu mối nguy cơ tiềm tàng trong núi Đại Hoang lớn thế nào rồi!"

Thấy Hoang Thanh tỏ ra sợ hãi và buồn bã, Mục Vỹ thắc mắc hỏi: "Hoang Thanh, ngay từ đầu thánh địa của Đông Hoang đã là núi Đại Hoang rồi à?"

"Tất nhiên không phải!"

Hoang Thanh vội vàng đáp: "Mười nghìn năm trước, núi Đại Hoang là vùng đất trù phú, hoang chủ các đời đều muốn vào đó hành hương. Nhưng một ngày nọ, mọi chuyện bắt đầu trở nên kỳ lạ. Lạ nhất là sự việc hoang khí lan tràn khắp nơi, nó có sức phá hoại rất lớn đối với cơ thể võ giả".

"Mười nghìn năm trước..."

Mối nghi ngờ trỗi dậy trong lòng Mục Vỹ.

"Đúng là vậy!"

Hoang Thanh nói tiếp: "Nếu chuyện đó không xảy ra thì chiến sĩ Đông Hoang bọn ta đã được làm lễ rửa tội tại núi Đại Hoang, thương thế cũng chuyển biến tốt rồi. Xưa giờ ở Đông Hoang không có thầy luyện đan cũng vì vậy. Trước đây nơi đó là thánh địa Đông Hoang, giờ đã thành nơi nguy hiểm nhất Đông Hoang rồi".

"Nếu không vì vậy, Đông Hoang đã đặt chân đến Trung Châu Đại Lục để được chiêm ngưỡng về khu vực được mệnh danh là Trung Thiên Hạ này rồi!"

"Thế sao không đi đi!"

"Đi ư?"

Hoang Thanh thở dài nhìn Mục Vỹ một cách chán chường. Hắn ta nói nãy giờ mà Vỹ tiên sinh chẳng chú ý nghe gì cả.

Đại Hoang là một cái tên nghe rất quê mùa, nhưng chắc chắn nó phải có điểm gì đó đặc biệt mới trở thành thánh địa Đông Hoang mười nghìn năm trước.

Mặc dù không biết tại sao có sự thay đổi này nhưng Mục Vỹ vẫn rất tò mò.

Bên cạnh đó, điều quan trọng hơn cả là trong núi Đại Hoang chứa thiên thạch Thất Thải Lân. Hắn vẫn chưa tìm ra được cách nào có thể đả động đến ma khí trong cơ thể, đành thử dùng đan dược một lần xem sao.

Mục Vỹ biết đến thiên thạch Thất Thải Lân qua một lần tình cờ nghe Hoang Trạch Thiên nhắc đến.

Lúc này, đoàn người đã đến chân núi Đại Hoang.

Dãy Đại Hoang dài không quá một trăm dặm, nhìn bao quát sẽ thấy hình dạng của nó một con rồng khổng lồ đang nằm sấp trên mặt đất.

Nhìn kỹ, đỉnh núi hệt như đầu rồng đang ngẩng cao, cách mặt đất khoảng mười nghìn mét.

"Nơi này chính là núi Đại Hoang!", Hoang Thanh ngẩng đầu nhìn đỉnh núi mờ sương.

"Ngươi đứng ngoài đây chờ đi, ta vào trong xem sao. Đừng lo, có gì kỳ lạ là ta chạy ra ngay!"

"Ừm!"

Mục Vỹ mỉm cười đi vào.

"Vỹ tiên sinh!"

Đúng lúc này, một tiếng kêu cất lên, sau đó có bóng người vội vã chạy tới, hoảng hốt nhìn Mục Vỹ khiển trách: "Hoang Thanh, con làm cái gì vậy hả! Núi Đại Hoang nguy hiểm như vậy, sao con dám đưa Vỹ tiên sinh đến đây!"

"Đâu phải do con..."

Hoang Thanh cúi đầu, lo lắng đáp.

"Vỹ tiên sinh, thật sự không vào núi Đại Hoang được đâu!", qua nửa năm, sự kính trọng Hoang Trạch Thiên dành cho Mục Vỹ càng lớn hơn trước.

Ông ta vốn tưởng mình sắp xuống mồ rồi, ai ngờ nhờ có Mục Vỹ mà nửa năm qua nội thương của ông ta ngừng chuyển biến xấu, bây giờ chỉ việc loại bỏ nó đi thôi. Theo như lời của Mục Vỹ thì thêm nửa năm nữa là khỏi luôn rồi!

"Không sao cả!"

Mục Vỹ thuyết phục lần nữa: "Hoang chủ, vết thương trên người ông do hoang khí trong núi Đại Hoang gây ra, nếu ta không đi vào điều tra cặn kẽ thì khó lòng trị tận gốc cho ông".

"Cũng xin ông yên tâm một điều là dù ta bị nhiễm hoang khí dẫn đến kinh mạch bị thối rữa, ta vẫn có khả năng luyện đan như cũ, không phải sợ gì cả. Đến bệnh của ông ta cũng chữa khỏi được mà, lo gì!"

Những lời này làm Hoang Trạch Thiên đấu tranh dữ dội.

"Ôi, thôi, nói thật cho cậu biết vậy!"

Dường như đắn đo suy nghĩ cũng không giải quyết được gì, ông ta thẳng thắn: "Trong núi Đại Hoang có một thứ có quan hệ mật thiết với mạch máu toàn bộ Thiên Vận Đại Lục, Đông Hoang ta bảo vệ nơi này suốt đời này qua đời khác chính là vì nó!"

"Ồ?"

Có quan hệ mật thiết với mạch máu toàn bộ Thiên Vận Đại Lục?

Chẳng lẽ là thứ mà bốn dị tộc đang ráo riết truy tìm?

"Ông sợ ta trộm hả?", Mục Vỹ phì cười.

"Không phải, thứ đó dù Vỹ tiên sinh có muốn trộm cũng không trộm được đâu, ta chỉ muốn nhắc nhở Vỹ tiên sinh cẩn thận là ưu tiên hàng đầu thôi. Không tìm được cách chữa tận gốc cho ta cũng không sao!"

"Được, ta hiểu rồi!"

Mục Vỹ nhoẻn môi cười rồi xoay lưng bước vào núi Đại Hoang, bước chân không một chút do dự.

Nếu thứ hiện giờ cả bốn dị tộc đều kiếm tìm đang ở trong núi Đại Hoang, đương nhiên hắn phải đi thăm dò trước rồi!
Chương 630: Núi Đại Hoang

Sau khi đi vào núi, Mục Vỹ chợt cảm thấy có một luồng uy lực ập tới, ngay sau đó các khí tức mênh mang vô tận đã bổ nhào đến.

Mục Vỹ không chút do dự vận chuyển chân nguyên vây quanh cơ thể, nhưng những hoang khí bạt ngàn ấy vẫn chậm rãi xuyên qua chân nguyên bảo vệ cơ thể hắn như những mũi kim, sau đó cuộn trào trong cơ thể hắn.

Có tiếng vù vù vang lên quanh người Mục Vỹ, khả năng tàn phá của những hoang khí ấy mạnh hơn dự liệu của Mục Vỹ.

“Để ta xem rốt cuộc ngươi lợi hại đến mức nào!”

Mục Vỹ trầm giọng nói, ấn ký trên mặt dần hoá thành các ma khí, xuất hiện trước người hắn.

Những ma khí ấy bao phủ cơ thể Mục Vỹ, các hoang khí vốn đang chui vào người hắn đã dần bị đẩy ra ngoài sau khi ma khí và chân nguyên hợp nhất.

“Không ngờ ngươi lại giúp ta vào lúc mấu chốt nhất!”

Mục Vỹ cất bước trong màn ma khí cuồn cuộn, sau đó tiến sâu vào trong.

Lúc này, hai cha con Hoang Trác Thiên và Hoang Thanh đang đứng ở bên ngoài núi Đại Hoang.

“Hoang chủ, quốc sư đi vào trong đó liệu có gặp nguy hiểm không ạ?”, Hoang Thanh có vẻ lo lắng, hắn ta cứ ngỡ hoang chủ đến đây thì có thể ngăn cản Vỹ tiên sinh, nào ngờ lại không được.

“Con nói thử xem?”

Hoang chủ hờ hững nói: “Năm xưa, ta mắc bệnh kín cũng là bởi nhiễm từ nơi này, thì sao có thể không nguy hiểm được?”

“Nhưng quốc sư rất tài giỏi, là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám, hơn nữa còn tinh thông luyện đan và luyện khí, ta nghĩ khéo cậu ấy còn lợi hại hơn cả các nhân vật lớn của Trung Châu nên chắc không sao đâu”.

Sau nửa năm quen biết, Hoang Trác Thiên đã thật sự coi Mục Vỹ như thần thánh.

Chưa bàn đến phương diện luyện khí và luyện đan, riêng việc quản lý Đông Hoang thôi, Mục Vỹ cũng đã làm rất tốt, các vấn đề rối rắm rơi vào tay hắn đều được giải quyết gọn gẽ ngay.

Mà đâu chỉ có thế, trước kia Đông Hoang thống nhất là nhờ vũ lực, còn bây giờ có một con át chủ bài là Mục Vỹ ở đây thì mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.

Mục Vỹ mới ra tay được nửa năm mà chiến loạn ở Đông Hoang đã giảm hẳn.

Trong thời gian đó, Mục Vỹ đảm nhiệm chức vị quốc sư và rất có tiếng nói, nước lên thì thuyền lên, Hoang Trác Thiên thật lòng thấy hơi lo lắng.

Nhỡ một ngày, Mục Vỹ có tầm ảnh hưởng vượt lão ta, liệu Đông Hoang có đổi chủ?

Đây là điều mà lão ta lo lắng!

“Thôi kệ!”

Hoang Trác Thiên thở dài một hơi.

Bây giờ, Đông Hoang rất cần một thiên tài như Mục Vỹ, là hoang chủ nên đương nhiên lão ta mong Đông Hoang sẽ trỗi dậy và vượt qua Trung Châu.

“Các con ở đây đợi quốc sư ra, không được để xảy ra chuyện gì đâu đấy!”

“Vâng!”

Hoang Trác Thiên nhìn núi Đại Hoang mênh mông rồi thở dài một hơi, sau đó quay người rời đi.

Biết đâu, Mục Vỹ đi vào núi Đại Hoang chuyến này lại là một bước ngoặt, bước ngoặt cho Đông Hoang.

Lúc này, khi đang ở trong núi Đại Hoang, Mục Vỹ cảm thấy sức ép của hoang khí vây quanh mình, cơ thể hắn ngày một nặng nề, chỉ bước đi thôi cũng mất rất nhiều sức.

Nhưng khi leo lên cao, Mục Vỹ phát hiện hoang khí trên núi Đại Hoang ngày một dày hơn.

Nhưng chúng chỉ có tác dụng tạo thêm sức cản cho Mục Vỹ.

Song Mục Vỹ lại ngạc nhiên phát hiện Tru Tiên Đồ trong cơ thể mình đang bắt đầu điên cuồng ngọ nguậy.

Gào…

Khi Mục Vỹ đã sức cùng lực kiệt, một tiếng gầm chợt vang lên, âm thanh đó vọng từ trên núi xuống.

Đó là một con thằn lằn bốn chân khổng lồ, thân hình to lớn, dài cả nghìn mét, cái móng vuốt của nó đập vỡ đá như đập một miếng đậu phụ.

Con thằn lằn bốn chân nhìn Mục Vỹ với vẻ hứng thú, nó há cái miệng to ra rồi ngoạm về phía hắn.

Uỳnh một tiếng, Mục Vỹ đã biến mất tại chỗ.

Nó là một con á thánh thú cấp chín, sánh ngang với cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, nó bất chợt vồ tới khiến Mục Vỹ sợ hết hồn.

Vị trí hắn đứng chợt xuất hiện một cái hố sâu.

Con thằn lằn bốn chân này còn lợi hại hơn cả cường giả cảnh giới Chuyển Thể.

Nó hít hoang khí vào trong cơ thể rồi thở ra, hơi thở mạnh mẽ chẳng kém gì cơn lốc xoáy.

“Á thánh thú dùng hoang khí làm thức ăn ư?”

Mục Vỹ thận trọng, cầm kiếm Phá Hư trong tay.

Kiếm Phá Hư là thiên khí cực phẩm nên vẫn có tác dụng với con á thánh thú này, tuy nhiên hắn vẫn phải cẩn thận.

Bây giờ, nếu màn chắn bảo vệ bằng ma khí và chân nguyên đang che phủ bên ngoài cơ thể hắn bị con thằn lằn khổng lồ này đập vỡ dù chỉ là một góc, thì hắn khỏi phải lo bị con thằn lằn bốn chân này giết nữa, bởi khi hoang khí xâm nhập vào trong người và làm nhũng loạn chân nguyên thì hắn cũng chết chắc.

“Giết!”

Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, cầm lấy kiếm Phá Hư bay lên cao rồi chém một đường.

Có tiếng vun vút vang lên, điều khiến Mục Vỹ ngây người là thiên khí cực phẩm chém vào người của con thằn lằn bốn chân hệt như chém vào một món linh khí phòng ngự cùng cấp.

Khả năng phòng ngự đáng ngạc nhiên!

Gào…

Con thằn lằn bốn chân phản ứng lại rồi gầm lên, Mục Vỹ cầm kiếm Phá Hư chắn trước người mà vẫn phải lùi lại vì không thể chống đỡ được.

Khả năng phòng bị và tấn công của con á thánh thú này biến thái thật!

Nó phải thuộc hàng á thánh thú biến dị cực phẩm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK