"Nói nhảm hoài không biết chán à!"
"Cái gì?"
"Ta nói ngươi nói nhảm nhiều quá!"
Mục Vỹ mất kiên nhẫn: "Ngươi có thời gian chém gió mình lợi hại thế nào thì lo mà nhìn cho kỹ người ngươi có bị gì không kìa!"
Vừa nghe Mục Vỹ nói vậy, Quân Vô Tà nhanh chóng cuối đầu quan sát. Bỗng dưng y thấy trên khung xương của mình có nhiều vết nứt kì lạ.
"Ngươi..."
"Ngươi tưởng thiên hỏa của ta là để cho ngươi rèn luyện bản thân chắc?", Mục Vỹ trào phúng: "Không ai nắm rõ nhược điểm của bộ tộc Cốt Yêu hơn ta. Có bao giờ ngươi nghĩ rằng ngươi hấp thu được thiên hỏa của ta để tăng thêm sức mạnh, nhưng ta vẫn còn có Cửu Thiên Chân Lôi chưa?"
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Quân Vô Tà sợ hãi nhìn Mục Vỹ.
"Ta? Nếu ta nói ta là chủ nhân của đại điện này thì ngươi có tin không?"
"Không thể nào!"
"Vậy đấy!", Mục Vỹ thở dài: "Tuy khó tin nhưng đó lại là sự thật, cũng giống như sự thật ngươi sẽ chết trong tay ta vậy".
Mục Vỹ cuộn chặt bàn tay làm phát ra tiếng rắc rắc. Quân Vô Tà thê lương kêu gào.
Từng khúc xương đang rơi ra khỏi người y.
"Đừng giết ta, không được giết ta!"
Quân Vô Tà hét toáng: "Ta là Ngũ hoàng tử của bộ tộc Cốt Yêu, là con trai của cốt yêu vương, ngươi mà giết ta là chết chắc đấy!"
"Hừ, ta đây còn từng là chúa tể của tiểu thế giới Tam Thiên đây này!"
Mục Vỹ vung tay. Một âm thanh động trời vang lên, Quân Vô Tà nổ tung thành một đống tro cốt. Hỏa long đen bay đến ăn sạch đống tro cốt kia không còn một mống.
Đối với bộ tộc Cốt Yêu, việc phục hồi trở lại dễ như ăn cháo, trừ khi cho nổ xương cốt của họ thành tro bụi thì bọn họ mới chết hoàn toàn.
Còn không thì làm gì cũng là phí công thôi.
Quân Vô Tà sợ Thánh Vũ Phong làm lộ chuyện nên thẳng tay giết ông ta, thế là đỡ mất công cho Mục Vỹ, chẳng qua là tên này ngạo mạn quá rồi.
Y ngạo mạn đến mức cho rằng bản thân biết mọi thứ về Mục Vỹ, nhưng lại không biết rằng mình mới là kẻ bị Mục Vỹ bắt bài.
Mục Vỹ đứng giữa đại điện, nhẹ nhàng thở ra rồi định mở cổng điện ra ngoài.
Đúng lúc này, một luồng gió lạnh thoảng qua làm sống lưng hắn lành lạnh. Tiếp đến là âm thanh tí tách, một giọt sền sệt nhỏ lên đầu Mục Vỹ.
Mùi tanh hôi làm nhịp tim hắn tăng nhanh một chút.
Hắn quay người lại, tim đập dồn dập như trống bỏi.
Một con linh thú cao khoảng một trăm mét đang đứng trước mặt Mục Vỹ.
Linh thú màu đen này trông hệt như một con chó mực, chẳng có gì đặc biệt. Khác biệt duy nhất là nó lớn một cách kỳ lạ.
Cơ thể của con chó bằng cả một gian phòng, răng nanh thì bằng cả một khúc gỗ lớn.
Nó có bộ lông đen nhánh mượt mà, đôi mắt ngước ở trên cao rực rỡ như hai chiếc đèn lồng giữa trời đêm sâu thẳm.
Đôi mắt ấy đang nhìn Mục Vỹ với vẻ tò mò và phấn khởi!
Hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của con chó khổng lồ này rất rõ, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Chó mực to lớn cúi đầu, thè lưỡi quan sát Mục Vỹ bằng ánh mắt nghi ngờ.
Một lát sau, nó nằm sấp xuống, dùng chi trước chống cằm rồi nhìn Mục Vỹ chăm chú thật lâu.
Cuối cùng, dường như con chó đã xác nhận xong, nó vươn cái đầu lớn đến rồi đưa chiếc lưỡi đỏ tươi về phía Mục Vỹ.
Không ngờ nó lại dùng lưỡi liếm người hắn.
"Á..."
Ngay sau đó, tiếng thét đầy đau khổ của Mục Vỹ vang vọng cả đại điện.
"Tiểu Hắc, gớm quá đi!"
Mục Vỹ mắng to, người hắn ướt nhẹp từ trên xuống dưới, nước bọt nhớp nhúa làm ướt quần áo hắn.
Con chó mực to xác chạy qua chạy về quanh Mục Vỹ, tứ chi vỗ bình bịch xuống mặt đất cho thấy nó đang rất sung sướng.
"Còn nhảy nhót à, nhảy nữa là ông đây cắt chân ngươi đấy".
Thấy con chó mực cứ phe phẩy cái đuôi, Mục Vỹ nói mà như hét.
"Ử ử..."
Bị hắn trách móc, con chó ấm ức kêu, nước mắt chực chờ rơi xuống.
"Ơ này này, ngươi là thánh thú Khiếu Nguyệt Thần Khuyển cơ mà, chẳng có tiền đồ gì sất".
Mục Vỹ thấy con chó ra vẻ tủi thân thì ngán ngẩm phất tay, nói trong đau đớn: "Rồi rồi, xin lỗi được chưa, ta không nên quát ngươi, nuốt nước mắt vào đi!"
"Gâu gâu..."
Chó mực tức thì sủa vang dội, tiếng kêu vang khắp đại điện khiến Mục Vỹ sắp điếc tai.
Con chó vui quá lại lè lưỡi ra liếm láp Mục Vỹ, người hắn lại ướt như chuột lột lần nữa.
"Bà mẹ nó! Tiểu Hắc, ngươi làm cái quái gì vậy hả!"
Chương 572: Giữ chuông cho kỹ nhé
Tiểu Hắc rất vui vì được gặp Mục Vỹ, nó cũng ngạc nhiên và tò mò mò vì sao hắn đổi một thân xác khác nên cứ nghịch hắn dưới móng vuốt của mình.
"Đủ rồi đấy!"
Ngẩng đầu nhìn con chó to lớn, Mục Vỹ đưa tay đỡ trán, ngao ngán nói: "Muốn nói gì thì lấy móng vuốt của ngươi ra khỏi người ta rồi nhảy lên tay ta đi đã, thế cho dễ".
"Gâu gâu…"
Con chó sủa dữ dội mấy tiếng mới chịu thu nhỏ người lại, sau đó nhảy cái phóc lên bàn tay của Mục Vỹ.
Tiểu Hắc thu nhỏ còn khoảng một nắm tay trông cực kỳ đáng yêu, bộ lông đen tuyền sờ rất êm, đôi mắt lóng lánh đen như mực chuyển động một cách lanh lợi, nó nhìn Mục Vỹ với ánh mắt tràn đầy mừng rỡ và tự hào.
"Gâu gâu…"
Tiếng kêu lanh lảnh của Tiểu Hắc vang vọng trong đại điện, nó có vẻ hứng khởi lắm.
Bốp bốp!
Mục Vỹ đánh hai phát lên mông Tiểu Hắc rồi mắng: "Này thì liếm ông, bao nhiêu năm không tắm rồi còn dám liếm ta!"
"Ẳng ẳng..."
Tiểu Hắc bị đánh lại kêu gào ầm ĩ, cực kỳ bi đát.
"Thôi thôi, ta không đánh ngươi nữa là được chứ gì!"
Mục Vỹ hết cách rồi.
Năm ấy, trước khi rời khỏi Trung Châu Đại Lục sau khi xây dựng điện Khiếu Nguyệt hoàn tất, hắn đã thả Tiểu Hắc đi, cho nó được tự do trong thế giới này.
Nhưng có vẻ tên này chẳng nghe lời hắn nói.
Chờ ở đây suốt mười nghìn năm qua.
Vẻ mặt mừng rỡ khi nhìn mình của Tiểu Hắc làm Mục Vỹ nở nụ cười chua xót, hắn ôm chặt con chó vào lòng.
"Tên ngốc này, ở đây chờ ta làm gì, lỡ ta chết thì ngươi mất công chờ rồi?"
Trong lòng Mục Vỹ áy náy khôn xiết.
Chó vốn là người bạn trung thành của con người, Khiếu Nguyệt Thần Khuyển lại còn là vua của loài chó, trung thành với chủ nhân của mình cực kỳ, đến chết cũng không bao giờ thay đổi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Hắc sẽ ở đây chờ mình gần mười nghìn năm ròng rã!
"Gâu gâu..."
Thấy giọt nước trên khóe mắt Mục Vỹ, Tiểu Hắc nhảy phốc lên liếm một cách thân mật.
"Ngươi lại ngứa da rồi phỏng!"
Mục Vỹ quát nó.
"Tiểu tử này, người ngươi hôi quá, mấy năm rồi chưa tắm đây!", Mục Vỹ nhéo mũi nó, chế giễu: "Ngươi mà thế này thì qua kiếp sau cũng không có bạn đời đâu".
"Gâu gâu..."
"Dừng dừng dừng, không nói ngươi nữa. Nhìn cái bộ dạng ăn mày của ngươi kìa, nói ta nghe, ngươi sống kiểu gì đấy hử? Dạo này người của bộ tộc Cốt Yêu có qua đây không?"
"Gâu gâu..."
"Ta hiểu rồi, ý ngươi là họ từng đến tấn công phong ấn nhưng không thành công?"
"Gâu gâu..."
Trong đại điện, một người một thú bắt đầu nói chuyện với nhau, tiếng chó sủa lanh lảnh thỉnh thoảng truyền đến từ trong đại điện.
So với khung cảnh trong điện này, tình hình ở các điện khác trong quần thể điện Khiếu Nguyệt khác hẳn, các phe đang tranh giành dữ dội.
"Trì Tân Nguyệt, ta khuyên bà nên giao cái chuông đó ra đây, nếu vậy đều tốt cho cả hai bên rồi còn gì?"
"Đừng có mơ!"
Trì Tân Nguyệt tái mặt nhìn hơn mười người ở phía đối diện, lạnh giọng quát: "Mạnh Nhất Phàm, không ngờ ngươi dám ra tay với ta, thánh nữ sẽ không bỏ qua đâu!"
"Thánh nữ?"
Mạnh Nhất Phàm phì cười.
"Rốt cuộc thánh nữ đại nhân mà mấy người tôn sùng là ai thế? Ta tò mò lắm. Hay để khi khác ta cho Huyết Vương đại nhân đi thăm hỏi một phen nhé?"
"Luyện chế con trai thành huyết khôi rồi cho Huyết Vương nhập xác, chỉ có mình ngươi làm ra được chuyện bạc tình bạc nghĩa này thôi!"
"Ngươi chán sống rồi à!"
Nghe thấy lời nói của Trì Tân Nguyệt, Mạnh Nhất Phàm đưa tay tung một huyết chưởng về phía ngực bà.
"Phụt" một tiếng, Trì Tân Nguyệt phun một ngụm máu, lảo đảo lùi ra sau.
Sau lưng bà ấy là xác chết của những người thuộc thánh địa Trì Dao.
Giờ phút này, những kẻ bao vây Trì Tân Nguyệt không chỉ thuộc đội Lục Ảnh Huyết Điện mà còn có đảo Thiên Tà, Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các.
Những người này nhìn quả chuông trong tay bà với vẻ mặt đầy tham lam.
Nếu bọn người này không bắt tay với nhau thì bà đâu phải chiến đấu một cách khổ sở như thế này.
"Trì Tân Nguyệt, ai cũng thấy quả chuông này là một thiên khí, người nào tài giỏi hơn mới được lấy bảo vật, ngươi thấy bây giờ mình có xứng dùng nó không?"
Mạnh Nhất Phàm nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Trì Tân Nguyệt, gằn giọng cười.
"Vô sỉ!"
Trì Tân Nguyệt hừ lạnh: "Bất kì kẻ nào là Ma tộc đều phải bị tiêu diệt, Mạnh Nhất Phàm, ngươi sẽ phải trả giá đắt vì chuyện ngày hôm nay!"
Bà vừa nói vừa xòe tay, lắc chiếc chuông trong tay liên tục.
Tiếng chuông đinh đang truyền đi khắp đại điện.
Âm thanh trong vắt ấy như ẩn chứa một ma lực đưa những người ở đây đến tiên cảnh.
Gâu gâu...
Nhưng đúng lúc này, một tiếng chó sủa oang oang vang lên, Trì Tân Nguyệt bị cướp chuông ngay sau đó. Một con chó mực con cắn chuông lại gần một người mặc áo đen, đuôi thì vui vẻ ngoe nguẩy.
"Trời đất ơi, mấy người cướp chuông của Tiểu Hắc làm gì thế. Tiểu tử này thù dai lắm đấy, dám cướp chuông của nó, cẩn thận bị nó cắn cho!"
Mục Vỹ bĩu môi, lấy chuông ra khỏi miệng Tiểu Hắc rồi đeo lên cổ nó.
"Ngươi phải trông chừng chuông của mình cho kĩ vào, đừng có để bị những người xấu này cướp đi", hắn búng mũi Tiểu Hắc một cái rồi cười nói.
Gâu gâu...
Mãi đến lúc này, Tiểu Hắc vẫn chưa thôi hứng khởi.
Được gặp lại chủ nhân của mình sau mười nghìn năm cô đơn nên nó phấn khích đến độ không kìm lại nổi.
Chương 573: Cắn chết bọn chúng
"Mục Vỹ!"
Thấy Mục Vỹ, Trì Tân Nguyệt ngẩn người, chợt bà biến sắc: "Cậu ngốc hay gì mà tới đây?"
Nghĩ đến ân oán, thù hận giữa hắn và Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Điện, Trì Tân Nguyệt quát: "Rời khỏi đây nhanh!"
"Rời khỏi đây ạ?"
Mục Vỹ mỉm cười: "Nhạc mẫu đại nhân còn ở đây, sao con có thể đi chứ?"
"Mục Vỹ, ngươi tưởng muốn đi là đi chắc?"
Mạnh Nhất Phàm bực mình nhìn hắn, lớn tiếng: "Trả mạng cho con ta!"
"Vậy sao ông không trả trăm nghìn mạng người nhà họ Mục ta luôn đi?"
"Cả nhà họ Mục cộng lại cũng không sánh bằng mạng của con ta!"
Mạnh Nhất Phàm tức run người, ông ta nhìn Mục Vỹ với đôi mắt phừng phừng lửa giận.
"Tử Cực, Xích Huyết, giết hắn cho ta!"
Hai người mặc trường bào xanh đứng cạnh Mạnh Nhất Phàm thình lình tháo nón xuống, để lộ gương mặt.
Không ngờ hai người này là hai vị ma vương của Ma tộc - Tử Cực và Xích Huyết!
"Rõ!"
Hai người khàn giọng nói rồi đồng loạt nhìn về Mục Vỹ như hai cái máy.
"Tiểu Hắc, cắn chết bọn chúng!"
Mục Vỹ lùi lại một bước rồi quát.
"Ha ha..."
Lời nói của hắn làm những kẻ xung quanh cười phá lên.
"Mục Vỹ, giờ nào rồi mà cậu còn đùa được?", Trì Tân Nguyệt cũng phải mắng.
Một con chó mực trông nhỏ nhắn, vô hại thế này thì làm gì được chứ?
Nực cười hơn là hành động đeo chuông lên cổ con chó của Mục Vỹ. Đó là một món thiên khí cơ mà.
"Con có đùa đâu!"
Mục Vỹ đau khổ vỗ đầu một phát, nhìn Tiểu Hắc.
"Đủ rồi đấy Mục Vỹ, giờ mà ngươi còn có tâm trạng giỡn mặt bọn ta à? Tưởng bọn ta không giết được ngươi đúng không?"
"Dĩ nhiên là không giết được rồi!"
Mục Vỹ cười xấu xa: "Các ông làm gì đủ tư cách, đúng không nào Tiểu Hắc?", nói rồi hắn nhìn Tiểu Hắc dưới chân mình.
Gâu gâu...
Tiểu Hắc sủa, khuôn mặt bỗng hiện vẻ giận dữ.
"Lên, giết hắn!"
Mạnh Nhất Phàm không quan tâm, vẫn tỏ ra chế giễu như thường.
Gâu gâu...
Cùng lúc đó, một tiếng gầm gừ vang trời vang lên ngay khi bọn họ áp sát lại.
Cơ thể của con chó mực con chỉ lớn khoảng một nắm tay, nhìn cực kỳ đáng yêu kia đột nhiên phóng đại, cao đến một trăm mét hệt như một con chó sói dữ tợn.
Đôi mắt lấp lánh như tinh tú tràn trề phẫn nộ.
Gâu gâu...
Tiếng sủa kinh thiên đại địa làm cả cung điện chấn động, Tiểu Hắc vươn móng vuốt sắc như dao tới cào một cái. Tên Tử Cực còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã rơi xuống đất.
"Con chó... con chó khỉ khô gì thế này!"
Mạnh Nhất Phàm hét toáng, giọng run thấy rõ.
"Đúng là chó đấy, nhưng không phải con chó khỉ khô đâu!"
Lúc này Mục Vỹ đã hiển lộ bốn chiếc hồn đàn dưới chân, hắn nhìn Mạnh Nhất Phàm, nói với ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Mục Vỹ, con quái vật này ngươi lấy ở đâu ra thế hả, rõ ràng chỉ là một con chó thôi mà!"
Thấy Tiểu Hắc nhảy vào đám đông rồi nuốt các cao thủ cảnh giới Niết Bàn vào bụng cái ực, Mạnh Nhất Phàm run rẩy thét.
"Ông không cần biết!"
Bóng dáng Mục Vỹ chợt lóe, vung kiếm Hắc Uyên tới.
Dưới tác dụng của kiếm thế đỉnh phong, tốc độ của nhát kiếm này được đẩy nhanh đến tận cùng.
Mục Vỹ không định thi triển Tịch Diệt Lôi Châu trong cuộc chạm trán lần này. Hắn muốn xem sức mạnh của mình sẽ đạt đến mức độ nào khi chỉ sử dụng thiên hỏa, Cửu Thiên Chân Lôi và kiếm thế đỉnh phong!
Kiếm Hắc Uyên được kiếm thế đỉnh phong thôi thúc như hóa thành vật sống, hòa làm một thể với Mục Vỹ.
Giờ phút này, Tiểu Hắc biến thành Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, điên cuồng chém giết bọn người kia.
Nó là thánh thú, võ giả cảnh giới Niết Bàn làm gì đủ cho nó mài răng!
Thường thì á thánh thú tương đương với cao thủ cảnh giới Niết Bàn, thánh thú thì mạnh hơn.
Chẳng qua Tiểu Hắc bị cầm chân tại điện Khiếu Nguyệt những mười nghìn năm nên đã yếu đi rất nhiều, dù vậy những cao thủ dưới Niết Bàn tầng thứ bảy này vẫn không phải đối thủ của nó.
Mạnh Nhất Phàm cũng bị Mục Vỹ gây áp lực đến mức mắt đỏ ngầu. Ông ta quát to, y phục nổ tung, những sợi tơ máu xuất hiện trên làn da.
Đôi mắt Mạnh Nhất Phàm hằn những tơ máu ở lòng trắng xung quanh, đồng tử cũng đỏ ngầu, rõ ràng đang trong trạng thái cuồng bạo.
"Đấy là bí tịch do Huyết Vương đại nhân gì đó của ông truyền lại đúng không?"
Mục Vỹ mỉa mai: "Lục Ảnh Huyết Điện đã là tổ chức mà bất cứ kẻ nào trên đại lục đều muốn tiêu diệt từ mười nghìn năm trước rồi. Nay Huyết Vương nhà ông thức tỉnh, ngày tàn của Lục Ảnh Huyết Điện không còn xa nữa đâu!"
"Ăn nói bậy bạ!"
Mạnh Nhất Phàm mắng: "Huyết Vương đại nhân thông thạo vô số mật pháp vô thượng của Lục Ảnh Huyết Điện, thống nhất Trung Châu Đại Lục là việc trong lòng bàn tay. Mục Vỹ, ngày giỗ của ngươi đến rồi!"
Ông ta lạnh mặt bước tới, xòe tay, móng tay trắng xoẹt xoẹt mọc ra từ đầu ngón tay. Những cái móng dài gần nửa mét vồ về phía Mục Vỹ.
"Phắn!"
Kiếm Hắc Uyên bổ xuống. Tiếng rắc rắc vang lên, Mạnh Nhất Phàm bị chém gãy cả năm cái móng tay nhọn hoắc. Ông ta đau đớn gào thét, lùi lại một bước, nét mặt vẫn cuồng nộ như vừa rồi.
Dù thế nào đi nữa, Mục Vỹ đều phải chết!
Không nhờ ơn hắn thì ông ta đã có thể từ từ triển khai kế hoạch hồi sinh Huyết Vương cho Lục Ảnh Huyết Điện, sự phục hưng Lục Ảnh Huyết Điện cũng nằm trong tầm tay rồi.
Tuy hiện tại Huyết Vương đã sống lại rồi nhưng trí nhớ không trọn vẹn. Tất cả đều do Mục Vỹ gây ra.
Bởi vậy Mục Vỹ phải chết!
Chương 574: Chuyện cũ
“Huyết Ma Cuồng Ẩm!”
Mạnh Nhất Phàm hét lên rồi xoè năm đầu ngón tay ra, có tiếng sột soạt vang lên, xác chết nằm dưới đất dần khô cong.
Máu của họ đã được chuyển hết vào người của Mạnh Nhất Phàm.
Khi nhìn thấy hành động này của ông ta, Mục Vỹ đã hiểu ra mọi chuyện.
Thủ đoạn của Lục Ảnh Huyết Điện cực kỳ giống với bộ tốc Cốt Yêu.
Chỉ có chiến tranh mới khiến họ lớn mạnh thêm.
Lục Ảnh Huyết Điện dùng máu tươi để củng cố sức mạnh, còn bộ tốc Cốt Yêu thì dùng cốt khí trong thi khí của người chết.
Suy cho cùng, bất kể là Lục Ảnh Huyết Điện hay bộ tốc Cốt Yêu thì đều dùng xương máu của con người để giúp bản thân lớn mạnh.
Đây là điều mà võ giả khinh thường nhất.
Cơ thể Mạnh Nhất Phàm phát ra một luồng khí tức huyết sát mạnh mẽ, ông ta bừng bừng sát khí nhìn Mục Vỹ.
“Ta khuyên ngươi nên buông tay chịu chết đi, đỡ vất vả!”
Mục Vỹ bật cười nói: “Ta hiểu Lục Ảnh Huyết Điện hơn ông đấy”.
Mục Vỹ lách người, kiếm Hắc Uyên trong tay bùng nổ kiếm mang, hắn đâm một kiếm ra, kiếm khí chuyển động bay lên phía trước như lượn sóng.
Đường kiếm này rõ ràng trông như đang bay lên phía trước, nhưng thoáng cái, nó đã áp sát Mạnh Nhất Phàm.
Tốc độ này khiến Mạnh Nhất Phàm ngẩn ra, nhưng dẫu sao ông ta cũng là cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, vì thế tốc độ xuất chiêu cực kỳ nhanh. Ông ta tung một chưởng ra, kiếm khí của Mục Vỹ lập tức tản ra xung quanh.
“Được đấy!”
Mục Vỹ bật cười rồi lại biến mất.
Ngay sau đó, xung quanh liên tục vang lên tiếng kiếm, chỉ thấy các đường kiếm Hắc Uyên lượn lờ quanh người Mạnh Nhất Phàm.
“Phá Nhất Kiếm Trảm!”
Mục Vỹ khẽ hét lên một tiếng rồi bất ngờ xuất hiện, kiếm thế sắc bén bắn ra, tiếng vun vút vang lên, kiếm khí tăng vọt, ngay sau đó chín chín tám mươi mốt đường kiếm đã bay về phía Mạnh Nhất Phàm.
Ban đầu, Mạnh Nhất Phàm có thể chặn được các đường kiếm ấy nhờ khí tức huyết sát của mình.
Nhưng dần dà, những kiếm khí ấy đã gia tăng tốc độ, đến sức mạnh cũng không ngừng tăng thêm.
Sự thay đổi này khiến Mạnh Nhất Phàm hoàn toàn trở tay không kịp.
“Vẫn còn đây này!”
Hoả long xoắn quanh kiếm Hắc Uyên trong tay Mục Vỹ, khí tức nóng rực khiến Mạnh Nhất Phàm thấy rất nhức đầu.
Dường như ông ta không thể ứng phó được nữa.
Dù là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, bất kể là tốc độ, sức mạnh hay phòng ngự, lẽ ra ông ta phải khiến Mục Vỹ không thể tấn công được mình mới phải.
Nhưng thực chất, Mục Vỹ đang chèn ép ông ta tới mức không thở nổi.
Sự cách biệt này khiến Mạnh Nhất Phàm đã mất đi tia lý trí cuối cùng.
“Khốn kiếp, ta phải giết ngươi!”
Mạnh Nhất Phàm hét lên, máu huyết trong cơ thể nổ tung, ngay sau đó, ông ta đã có sự thay đổi lớn.
Da thịt trên người ông ta bắt đầu phình to, máu thịt lẫn lộn, cổ ông ta lại mọc thêm hai cái đầu ở hai bên, nhìn chung trông rất đáng sợ.
“Lại là tà thuật của Lục Ảnh Huyết Điện!”
Mục Vỹ lẩm bẩm chửi mắng một câu rồi phỉ nhổ nói: “Mạnh Nhất Phàm, xem ra thời gian qua, ông không hề chú trọng nâng cao thực lực và tu vi của mình, mà chỉ chăm chăm vào thủ đoạn thôi nhỉ!”
Thuật phân thây từ hàng chục nghìn năm trước của Lục Ảnh Huyết Điện là dùng sức mạnh của người khác để cấy ghép vào cơ thể mình, sau đó chuyển sức mạnh của họ sang cho bản thân.
“Ha ha…”
Mạnh Nhất Phàm nham hiểm nói: “Mục Vỹ, ngươi quả nhiên phi thường giống hệt cha mình, có thiên bẩm tuyệt vời và luôn khiến người ta thấy chỉ có thể đứng phía sau”.
“Nhưng ngươi đừng quên, chính vì cha ngươi quá tài giỏi và không biết sợ là gì, nên cuối cùng mới ngáng đường Vỹ Thăng Không rồi bị lão già đó đoạn gân rút xương và trở thành một kẻ vô dụng, ngươi rồi cũng thế thôi”.
Hử?
Nghe Mạnh Nhất Phàm nói vậy, Mục Vỹ hơi ngẩn ra.
“Ông còn biết những chuyện gì nữa?”
Mạnh Nhất Phàm bật cười khi trông thấy dáng vẻ này của Mục Vỹ: “Năm xưa, phụ thân ngươi có xuất thân từ đế quốc Nam Vân, nhưng lại lọt vào mắt xanh của Vỹ Tâm Dao - thiên tài số một của nhà họ Vỹ khi ấy. Ngươi nghĩ là vì sao hả? Lúc đó, nhà họ Vỹ cũng định nhận phụ thân ngươi làm rể rồi, nhưng phụ thân ngươi có bản tính kiêu ngạo, sau khi ông ấy trở về từ Ma Uyên, không biết tại sao lại bị trưởng tộc Vỹ Thăng Không của nhà họ Vỹ phế bỏ tu vi, còn mẹ ngươi cũng bị nhốt lại. Lý do vì sao thì ta nghĩ chắc Lôi Chấn Tử, thánh nữ và thiếu trưởng tộc Vỹ Vu của nhà họ Vỹ khi ấy là những người biết rõ nhất!”
Uỳnh…
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ bất chợt cảm thấy vô cùng giận dữ.
Nhà họ Vỹ!
Không ngờ còn có chuyện này, vậy mà hắn không hề hay biết gì.
“Chết đi!”
Song đúng lúc này, khi thấy Mục Vỹ đứng đờ đẫn một chỗ, Mạnh Nhất Phàm chợt lạnh lùng hét lên rồi lao tới chém giết hắn.
Hai cái đầu trên bả vai của ông ta chợt lìa khỏi cổ rồi bay về phía Mục Vỹ.
“Mục Vỹ, cẩn thận!”
Sự thay đổi này diễn ra quá nhanh, Trì Tân Nguyệt vội vàng hô lên.
“Biết ngay ông chẳng tử tế gì mà”.
Mục Vỹ cười lạnh, kiếm Hắc Uyên chợt rời khỏi tay, có tiếng vun vút vang lên, một con lôi long và hoả long xuất hiện phía sau kiếm rồi bay đi.
Chương 575: Giết Mạnh Nhất Phàm
Răng rắc, lôi long và hoả long đã cắn xé hai cái đầu đó, phụt một tiếng, máu tươi toá ra.
“Lão quỷ kia, còn gì muốn nói không? Không thì ông chết được rồi đấy!”
“Có! Năm xưa, phụ thân ngươi đã cướp được cờ Ma Thiên - một trong bốn món bảo bối của Ma tộc, chính vì món đồ này nên cha ngươi mới bị phế. Vỹ Vu đã kể chuyện này cho Vỹ Thăng Không, ha ha…”
Hai cái đầu của Mạnh Nhất Phàm đã bị cắn nát, ông ta cười thảm thiết nói: “Vỹ Vu, những chuyện đã làm ngày xưa, giờ ông không dám nhận à?”
“Ha ha… Vỹ Vu, đừng trốn nữa, người chết tiếp theo sẽ là ông đấy. Nhà họ Vỹ các người tưởng phế bỏ Mục Thanh Vũ rồi là nhà họ Mục sẽ xong đời à? Các người chẳng thể ngờ nhà họ lại có một thiên tài khác là Mục Vỹ xuất hiện đúng không, hắn sẽ sống mái với các người…”
Phụt…
Mạnh Nhất Phàm còn chưa nói dứt câu, kiếm Hắc Uyên đã xuyên qua đầu ông ta.
Mạnh Nhất Phàm phụt một tiếng, cơ thể nhanh chóng khô quắt, máu huyết trong cơ thể chảy hết ra ngoài, mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi.
Mục Vỹ thu kiếm Hắc Uyên về rồi mỉm cười nhìn nhạc mẫu của mình.
Trì Tân Nguyệt cười đáp lại ngượng ngạo, cơ thể không nhịn được mà phát run.
Mục Vỹ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư, mà có thể xử lý Mạnh Nhất Phàm một cách nhanh gọn như vậy, như thể Mạnh Nhất Phàm chỉ là một món đồ chơi trong tay hắn.
“Tiểu Hắc!”
Lúc này, những kẻ khác đều đang chạy trối chết, còn Tiểu Hắc thì vẫn say sưa đuổi theo, vì thế Mục Vỹ mới phải gọi nó về.
“Chẳng trách ngươi lại tanh đến thế, nhìn cái miệng đầy máu me của ngươi kìa”.
Mục Vỹ không nhịn được nhíu mày lại.
Gâu gâu…
Tiểu Hắc biến lại thành kích cỡ bình thường rồi sủa gâu gâu nhìn Mục Vỹ với vẻ kích động.
“Ngươi là thánh thú đấy!”
Mục Vỹ chẹp miệng nói: “Suốt ngày chỉ sủa gâu gâu thôi, chẳng biết nói năng gì cả, mà còn tự đắc vênh váo! Đúng là mất mặt!”
Ẳng ẳng…
Tiểu Hắc kêu lên mấy tiếng rồi cúi đầu xuống, bày ra vẻ đáng thương.
“Thôi được rồi, ta sẽ giúp ngươi, cứ yên tâm!”
Mục Vỹ xoa đầu Tiểu Hắc rồi an ủi nói.
Tiểu Hắc là Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, cùng đẳng cấp với Thanh Ngọc Hoả Kỳ Lân nên việc biết nói là điều đương nhiên. Nhưng hàng chục nghìn năm qua, Tiểu Hắc không hề nói chuyện, điểm này khiến Mục Vỹ của khi ấy thấy bế tắc, không biết đã xảy ra sai sót ở đâu.
Nhưng bây giờ, sau khi suy nghĩ, Mục Vỹ thấy Tiểu Hắc đã bị biển đổi ở một bộ phận nào đó nên mới thành ra thế này.
Nhìn một người một chó thế này, Trì Tân Nguyệt chỉ thấy đầu mình ong ong.
Con người này vô cùng khủng khiếp, còn con chó kia trông cũng rất biến thái.
Quả nhiên cái gì liên quan đến Mục Vỹ này cũng phi phàm, hèn chi con gái bà lại thích hắn.
“Nhạc mẫu đại nhân, người không sao chứ ạ?”
“Ừ!”
Trì Tân Nguyệt cười lúng túng nói: “Chỉ là ta bị thương không nhẹ, chắc phải mất một thời gian mới hồi phục được”.
“Vâng!”
Mục Vỹ nhìn ra xa rồi nói: “Trong điện Khiếu Nguyệt rất nguy hiểm, bao năm đã trôi qua nên có rất nhiều các sinh vật lạ tới đây, chúng ta phải thật cẩn thận!”
Các sinh vật lạ ư?
Nghe thấy thế, Trì Tân Nguyệt gật đầu.
“Vỹ Vu, ta biết ông vẫn ở trong điện Khiếu Nguyệt, có trốn cũng vô dụng thôi, bởi ta mà muốn tìm thấy ông thì cực kỳ đơn giản!”
Mục Vỹ chợt nhìn ra phía xa rồi hô lớn lên.
“Mục Vỹ, Vỹ Vu ấy rất nham hiểm, hơn nữa còn lợi hại hơn cả Mạnh Nhất Phàm và Quân Vô Tà, cậu không được khinh thường ông ta đâu đấy”.
“Nhạc mẫu đại nhân, con chưa bao giờ coi thường bất kỳ kẻ địch nào”.
Hai người và một chó cùng nhau tiến bước, đi về phía các cung điện.
Thi thoảng, Tiểu Hắc lại lao nhanh lên phía trước rồi sủa ầm ĩ hay hít hít ngửi ngửi.
Vì đã ở trong điện Khiếu Nguyệt cả chục nghìn năm nên nó rất quen thuộc với nơi này.
Cùng lúc đó, nhóm Kim Linh đang đứng dưới đáy biển rồi ngước nhìn lên trên.
“Đại nhân, tất cả những người trốn ra đều bị chúng ta giết sạch rồi, không một tên nào chạy thoát cả”, một ma tướng chắp tay rồi nói.
“Ừm, ta biết rồi!”
Kim Linh nói: “Thuộc hạ của Quân Vô Tà, Thánh Vũ Phong và Mạnh Nhất Phàm đều chạy ra ngoài, xem ra bên trong đang đại loạn rồi”.
Ma Bức cười lạnh nói: “Loạn thì càng tốt, lần này chúng ta có thể kéo một mẻ lưới luôn”.
“Ừm!”, Vũ Dạ Lang cười nói: “Phen này, chúng ta mà lập được đại công thì kiểu gì ma sử Sát Minh cũng có thưởng”.
“Đừng nghĩ đến chuyện lập công vội!”
Kim Linh bình thản nói: “Chúng ta cứ chờ ở đây đã, nếu lát nữa không có ai đi ra ngoài thì chúng ta mới đi vào trong, không chỉ có con người mới biết tới đạo lý ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi đâu”.
“Được!”
Trong mắt Kim Linh bừng sát ý khi nhìn xuống cung điện màu đen dưới màn nước.
Lần này, Ma tộc tới Trung Châu đã bị tổn thất nặng nề, kiểu gì họ cũng phải trả được mối thù này.
Chắc chắn trong cung điện màu đen này có dị bảo xuất thế, nó phải thuộc về Ma tộc họ.
Mục Vỹ dẫn Trì Tân Nguyệt đi tới trước một đại điện cao mấy trăm mét trong cung điện.
Đại điện này đứng sừng sững vô cùng có khí thế, so với nó thì các đại điện ở xung quanh như đèn dầu với trăng sáng, cực kỳ u ám.
Mục Vỹ đi đầu tiến về phía đại điện đó, Trì Tân Nguyệt theo sát phía sau, không biết vì sao trước mắt bà lại xuất hiện một ảo giác.
Mục Vỹ cứ như là vua chúa của nơi này!
Mà lần này, hắn chỉ đang quay về chốn cũ thôi!