• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Thật sự quá thần kỳ!

“Cậu nói rõ về phương pháp luyện đan cho ta đã…”

“Không thành vấn đề!”, Mục Vỹ tự tin nói: “Tố Tâm Đan cần cỏ Linh Tâm, hoa Liễu Đằng…”

Mục Vỹ kể một lèo mấy chục loại dược liệu, trong đó có mấy loại đại sư Diệu Thanh chưa từng nghe nói tới. Mục Vỹ lập tức thay thế bằng dược liệu khác.

Đại sư Diệu Thanh vừa ghi nhớ vừa hỏi Mục Vỹ những thắc mắc liên quan tới các dược liệu này.

“Hầu như các dược liệu cơ bản đều có, đại sư Diệu Thanh còn vấn đề gì không?”

“Cậu coi thường ta quá rồi đấy. Ta không luyện chế được đan dược tam phẩm thì chẳng phải cái danh thầy luyện đan ba sao của ta vô nghĩa rồi sao?”

Diệu Thanh tự tin hỏi: “Bao giờ bắt đầu luyện đan?”

“Ngay bây giờ!”

Kỳ thực không phải Mục Vỹ không muốn tự mình luyện đan, mà là hiện giờ hắn vẫn đang ở tầng thứ mười của thân xác, còn cách mười tầng cảnh giới của Linh Khiếu một chút. Muốn luyện chế ra đan dược tam phẩm khá khó khăn.

“Bây giờ?”

“Có vấn đề gì à?”

“Không vấn đề gì, đi thôi!”

Đại sư Diệu Thanh lập tức gật đầu, không thèm để ý tới Diệu Tiên Ngữ đứng cạnh, kéo Mục Vỹ đi vào phòng luyện đan của Thánh Đan Các.

Ông ấy cũng rất chờ mong Tố Tâm Đan mà Mục Vỹ nó có công hiệu gì!

Suốt mấy ngày nay, Diệu Tiên Ngữ không ngừng kể về Mục Vỹ cho ông ấy nghe.

Thậm chí trong một tháng này, ngày nào Diệu Tiên Ngữ cũng ở trong phòng luyện đan, bắt đầu đổi phương pháp luyện đan mà ông ấy dạy thành một phương pháp hoàn toàn mới.

Sau khi tìm hiểu, ông ấy mới biết đây đều là do Mục Vỹ dạy.

Điều này khiến Diệu Thanh càng hiếu kỳ về Mục Vỹ.

Chứng kiến sự thay đổi của Mục Vỹ trong khoảng thời gian vừa qua, đại sư Diệu Thanh có thể khẳng định sau lưng có một vị cao thủ nào đó đang trợ giúp hắn.

Nếu không làm sao một phế vật lừng lẫy khắp thành Bắc Vân có thể thoắt cái thay đổi nhanh như vậy?

“Bước đầu tiên, đừng đốt lò vội, bỏ cỏ Linh Tâm vào lò đan trước!”

“Hả?”

Đại sư Diệu Thanh nghe thấy lời nói kỳ lạ của Mục Vỹ, tròn mắt hỏi.

Nói đùa gì vậy? Chưa đốt lò đã bỏ dược liệu vào trong lò luyện đan?

“Mục Vỹ, cậu đang làm bừa đấy à?”

“Tin ta!”, Mục Vỹ nghiêm túc đáp: “Ta đang cần Tố Tâm Đan gấp để cứu người, không làm loạn đâu!”

“Được!”

Ông ấy nhớ lại các câu chuyện kỳ lạ về Mục Vỹ được nghe từ Diệu Tiên Ngữ, cũng rất tò mò không biết hắn có thủ đoạn gì.

Diệu Thanh bắt đầu bỏ dược liệu theo thứ tự như lời Mục Vỹ nói.

Đại sư Diệu Thanh không hổ là thầy luyện đan ba sao. Mục Vỹ chẳng cần nói tới lần thứ hai, ông ấy đã hiểu ra.

Cuối cùng đã sắp xếp xong xuôi, Mục Vỹ thở phào một hơi.

“Còn lại giao cho ông nội của trò rồi!”

Mục Vỹ tìm một chỗ đặt mông ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cảnh giới hiện giờ của hắn là Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy, nhưng đến tận hôm nay hắn mới phát hiện, tốc độ tiến bộ như vậy quá chậm!

Nếu không nhờ trở thành thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân, e là hắn rất khó đối phó được đại trưởng lão và nhị trưởng lão.

“Đến lúc đột phá cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám rồi!”

Cảnh giới Tụ Đan, chân nguyên ngưng tụ thành đan, tập trung ở phần bụng.

Từ cảnh giới Chân Nguyên - tầng thứ bảy lên cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám không chỉ đơn giản là gia tăng chân nguyên.

Khi chân nguyên ngưng tụ thành nguyên đan, tốc độ khôi phục khi tiêu hao chân nguyên không chỉ tăng gấp mười lần so với cảnh giới Chân Nguyên - tầng thứ bảy, tầng thứ tám còn lợi hại ở chỗ có chân nguyên dồi dào liên tục.

Mục Vỹ khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều tiết chân nguyên trong người.

Một tháng này, ngoại trừ dạy Tề Minh, Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ, mỗi ngày hắn đều tu luyện Bổ Thiên Kiếm Đạo.

Chân nguyên trong người hắn đã dung hợp với chân nguyên trong Tru Tiên Đồ đến trạng thái bão hoà trong kinh mạch.

Đột phá tầng thứ tám chỉ là nước chảy thành sông.

Mục Vỹ dẫn dắt chân nguyên trong người di chuyển, cẩn thận quan sát từng ngóc ngách trong cơ thể.

Tốc độ của chân nguyên ngày càng tăng lên, hắn cảm nhận được chúng như đàn cá bơi tung tăng trong biển lớn, không ngừng vùng vẫy hấp thụ năng lượng ở mọi nơi trong người hắn rồi tụ lại ở phần bụng.

Khi toàn bộ chân nguyên đều tụ hợp ở phần bụng của Mục Vỹ, một lượng chân nguyên bành trướng tiếp tục phóng ra trong từng đoạn kinh mạch, từng tế bào hội tụ xuống bụng, không ngừng mở rộng đan nguyên.

Mục Vỹ không hề ngạc nhiên khi chân nguyên trong kinh mạch phun trào.

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng dung hợp toàn bộ số chân nguyên này vào người.

“Đột phá cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám!”

Mục Vỹ thầm quát khẽ, chân nguyên trong đan điền nhanh chóng ngưng tụ vào một chỗ, cẩn thận cảm nhận có thể phát hiện một viên đan nguyên đang chìm nổi trong đan điền. Chân nguyên nồng đậm tản ra kinh mạch toàn thân.

Chỉ cần Mục Vỹ muốn, hắn có thể lập tức điều khiển đan nguyên trong đan điền lan ra mọi nơi trong cơ thể, thậm chí còn mạnh hơn trước khi hội tụ chân nguyên.

“Phù…”

Đúng lúc đó, đại sư Diệu Thanh cũng thở phào một hơi, đứng dậy nhìn lò luyện đan, mặt mũi đỏ bừng.

Thật sự quá thần kỳ!
Chương 112: Suy đoán của đại sư Diệu

Mục Vỹ đã nói cho ông ấy biết phương thức và các bước luyện chế đan dược tam phẩm Tố Tâm Đan. Bây giờ, những kiến thức ông ấy được học đều vô cùng mới mẻ.

Thậm chí có nhiều điểm trong cách làm của Mục Vỹ khác hoàn toàn với những gì đã được Đại Lục công nhận. Nhưng khi thi triển ra, đại sư Diệu Thanh mới cảm thấy cách làm của Mục Vỹ thật sự cao thâm!

Gần như bước nào đại sư Diệu Thanh cũng phải tự hỏi bản thân, tại sao trước kia mình lại không nghĩ ra cách này!

Đến bây giờ, ông ấy mới hiểu tại sao cháu gái mình lại tôn sùng người thầy giáo trẻ tuổi này đến vậy!

Đồng thời ông ấy càng chắc chắn hơn với suy nghĩ của mình.

Chắc hẳn phải có một cường giả tinh thông luyện đan và luyện khí đã âm thầm dạy dỗ Mục Vỹ.

Nếu không một đứa con riêng mang danh là vô dụng mười mấy năm ở thành Bắc Vân sao có thể một bước lên mây, bỗng dưng nắm rõ nhiều phương pháp luyện đan và luyện khí như vậy?

Dù sao ông ấy cũng là thầy luyện đan ba sao nhiều tuổi, chứ không phải đám thiếu niên giống Diệu Tiên Ngữ.

Dù tính cách của Mục Vỹ thay đổi chóng mặt, thiên bẩm cũng cao siêu thì cùng lắm cũng chỉ nâng cao tu vi được thôi. Vì luyện đan và luyện khí không giống như nâng cao tu vi, cần phải có người chỉ dẫn.

Nếu không dù thầy luyện đan một sao có miệt mài cố gắng đến mấy, cả đời cũng không thể bước vào hàng ngũ của thầy luyện đan hai sao được!

“Được rồi, Tố Tâm Đan, cảm ơn đại sư Diệu!”

Ngắm nghía ba viên Tố Tâm Đan thành phẩm trong tay, Mục Vỹ nắm tay lại nói: “Ta còn có việc gấp cần làm. Từ nay trở đi, phương pháp luyện Tố Tâm Đan này sẽ thuộc về ngài, xin cáo từ!”

Một phương pháp luyện chế đan dược tam phẩm mà nói tặng là tặng, phải công nhận rằng Mục Vỹ quả là hào phóng.

“Khoan đã!”

Thấy Mục Vỹ định rời đi, đại sư Diệu cản lại nói: “Mục Vỹ, ta thấy cậu vội vàng như vậy chắc chắn là định giải độc cho ai đó. Nhưng dù gì cũng phải để lão phu xem hiệu quả của đan dược này thế nào chứ!”

Mục Vỹ do dự một chút, rồi gật đầu.

“Đi thôi!”

Thấy ông nội định đi với thầy Mục, Diệu Tiên Ngữ bĩu môi.

Bắt đầu từ khi luyện đan ban nãy, hai người này đã coi cô ta như không khí.

Dù thầm thấy bực bội, nhưng Diệu Tiên Ngữ vẫn chạy theo hai người họ đến nhà họ Mục.

“Các người đang làm gì vậy?”

Khi bọn họ vừa đi tới biệt viện của nghĩa phụ Mục Vỹ, trong sân đã vang lên tiếng quát tháo.

Lúc này, bốn tên hộ vệ đứng ngoài cổng đã biến mất dạng.

“Làm gì ư? Chủ nhà bệnh nặng, đương nhiên là chúng ta đến chữa bệnh rồi. Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân, hai anh em các người muốn làm gì? Định tạo phản à?”

“Không dám!”

Mục Càn Khôn chắp tay, nói: “Ta nhận lệnh của thiếu trưởng tộc, ở đây bảo vệ trưởng tộc!”

“Thiếu trưởng tộc?”

Nghe thấy cách gọi này, Mục Phong Nguyên bật cười: “Thiếu trưởng tộc nào? Tên vô dụng Mục Vỹ đó cũng được coi là thiếu trưởng tộc ư? Trưởng tộc bị thương hôn mê, mọi chuyện sẽ do đại trưởng lão là ta phụ trách! Bây giờ, ta sẽ đưa trưởng tộc đi chữa trị, các ngươi ai dám ngăn cản?”

“Ta dám!”

Đúng lúc này, Mục Vỹ quát lớn, rồi bước vào biệt viện.

Hắn mới rời đi một lúc, lão già Mục Phong Nguyên này đã không chờ được nữa rồi.

Trị bệnh?

Nghĩa phụ nằm trên giường nửa tháng, lão già này không hỏi thăm được một câu. Sau khi hắn giành được thân phận thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân, hai người họ đột nhiên có lòng tốt muốn chữa bệnh cho nghĩa phụ. Mục Vỹ tin chắc là có điều mờ ám.

“Ngươi…”

Mục Phong Nguyên vừa định lên tiếng quát mắng, nhưng trông thấy đi theo sau Mục Vỹ còn có đại sư Diệu Thanh, nên lập tức ngậm miệng.

“Đại sư Diệu, khách quý đến nhà!”

“Ha ha, chào đại trưởng lão!”

“Không biết đại sư Diệu đến nhà họ Mục có việc gì vậy?”

Diệu Thanh mỉm cười đáp: “Thầy Mục Vỹ nhờ lão đây luyện chế một viên đan dược, nên lão muốn đến xem viên đan dược này có hiệu quả thế nào!”

Đan dược?

Nghe Diệu Thanh nói vậy, Mục Phong Nguyên cau mày.

Không lẽ tên nhãi này đã biết Mục Lâm Thần trúng loại độc gì rồi sao?

Không thể nào!

Trong đầu Mục Phong Nguyên nảy ra nhiều ý nghĩ, ánh mắt lão ta nhìn Mục Vỹ ngày càng có vẻ lo lắng.

“Đại sư Diệu, phiền ngài rồi!”

“Chuyện nhỏ thôi!”

Diệu Thanh mỉm cười, rồi đi thẳng vào trong.

Cả nhà họ Mục chỉ có Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh dám ngăn cản Mục Vỹ, thậm chí nhiều lúc bọn họ còn làm trái ý của trưởng tộc Mục Lâm Thần. Nhưng Diệu Thanh thì họ không dám.

Ở thành Bắc Vân, chỉ có viện trưởng của học viện Bắc Vân là Lục Khiếu Thiên là dám đối đầu với Diệu Thanh.

Thấy Diệu Thanh bước vào phòng, sắc mặt của Mục Phong Nguyên trở nên xám xịt.

Lúc trước, khi Mục Vỹ tới dãy núi Bắc Vân, đáng tiếc là Đông Phương Ngọc và Cận Đông chưa giết chết hắn được.

Sau này, Mục Vỹ lại đến dãy núi đó, nhưng lại dụ được Tần Mộng Dao đi cùng.

Sức khoẻ của Tần Mộng Dao đã hồi phục, chủ nhà họ Tần là Tần Thời Vũ đã âm thầm phái không ít cường giả bám sát hai người họ.

Nên lão ta không có cơ hội ra tay.

Bây giờ thì hay rồi, muốn giết Mục Vỹ thật sự đã rất phiền phức.
Chương 113: Trưởng tộc khỏi bệnh

“Đại trưởng lão, không cần người phải lãng phí tiền của nữa. Ta tin đan dược mà đại sư Diệu luyện chế đủ để giúp nghĩa phụ hồi phục, nên đại trưởng lão cứ về nghỉ ngơi đi ạ!”

“Hừ!”

Thấy Mục Vỹ nói vậy, Mục Phong Nguyên xanh mặt, nói: “Thế sao được, chuyện liên quan đến tính mạng của trưởng tộc, đương nhiên lão phu phải xác nhận không có gì bất ổn thì mới rời đi được, tránh cho ai đó nhân cơ hội này mưu hại trưởng tộc!”

Mưu hại?

Mục Vỹ thầm cười lạnh.

Chưa biết ai mới có ý đồ mưu hại đâu!

Kẽo kẹt…

Đúng lúc này, cánh cửa phòng đóng kín đột nhiên bị mở ra.

Đại sư Diệu Thanh thở ra một hơi, đi ra ngoài.

Đi sát theo sau là Mục Sơn và Mục Vũ đang dắt trường đao ở thắt lưng.

Cuối cùng tới một bóng người đang đứng kiên cường ở trong phòng.

Mục Lâm Thần!

Bây giờ, toàn thân Mục Lâm Thân đang lẳng lặng toát ra hơi thở hoàn toàn khác trước.

Vẻ tái nhợt trên gương mặt ông ấy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sắc hồng khoẻ mạnh.

“Sao… Sao có thể!”

Trông thấy Mục Lâm Thần đứng ở cửa phòng như chưa từng bị trúng độc, Mục Phong Nguyên há hốc miệng, có vẻ hoảng sợ.

Không phải là lão ta không tin đan dược mà đại sư Diệu Thanh luyện chế.

Mà là đến đan dược tam phẩm cũng không thể chữa khỏi cho một võ giả mắc bệnh nặng sắp chết hồi phục lại hoàn toàn nhanh như vậy được.

Hơn thế nữa, chẳng những Mục Lâm Thần khỏi bệnh, mà còn mạnh hơn.

Rốt cuộc Mục Vỹ đã nhờ đại sư Diệu Thanh luyện chế loại đan dược thần kỳ gì vậy!

“Trưởng… tộc…”

Trông thấy Mục Lâm Thần còn khoẻ mạnh hơn trước đứng đó, Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh hành lễ, hậm hực chào hỏi.

“Hừ!”

Mục Lâm Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Dạo này, đại trưởng lão và nhị trưởng lão phải hao tổn tâm trí rồi! Người đâu, mời hai vị trưởng lão về nghỉ ngơi cho ta!”

“Trưởng tộc!”

“Trưởng tộc!”

“Sao? Không lẽ hai vị trưởng lão không coi lời nói của trưởng tộc ta ra gì nữa sao?”

Thấy đại trưởng lão và nhị trưởng lão biến sắc mặt, Mục Lâm Thần khẽ hô lên một tiếng, chân nguyên đã hội tụ giữa đôi bàn tay.

“Không dám!”

Bọn họ liếc ánh nhìn thâm độc về phía Mục Vỹ, sau đó được Mục Càn Khôn và Mục Càn Vân áp tải ra khỏi biệt viện.

“Nghĩa phụ!”

“Cái thằng này! Rốt cuộc con đã tốn bao nhiêu linh thạch mới nhờ được đại sư Diệu Thanh giải độc cho ta hả?”, Mục Lâm Thần đi tới gần Mục Vỹ, nhỏ giọng mắng: “Không tiêu hết sạch tiền của nhà họ Mục ta đấy chứ!”

“Không ạ…”

Mục Vỹ bĩu môi: “Là đại sư Diệu Thanh quan tâm đến sức khoẻ của cha, nên vừa đến nhà họ Mục một cái là luyện đan giải độc cho cha luôn, mà không lấy một xu nào!”

“Thật vậy ư đại sư Diệu Thanh?”

“Đúng, đúng vậy!”

Diệu Thanh bật cười nói: “Nếu sau này có cơ hội, lão phu vẫn muốn luyện đan cho thầy Mục Vỹ tiếp!”

Hả?

Trông thấy gương mặt đầy vẻ tự đắc của đại sư Diệu Thanh, Mục Lâm Thần càng không hiểu ra làm sao.

“Thầy Mục, xong việc rồi thì ta về trước đây!”

Diệu Thanh vội vã nói.

Trước đó, ông ấy còn nghi ngờ không biết đan dược mà Mục Vỹ luyện chế có công hiệu hay không. Nhưng bây giờ, sau khi tận mắt trông thấy tác dụng của Tố Tâm Đan, ông ấy chỉ muốn nghiên cứu phương pháp luyện đan và từng chi tiết trình tự mà Mục Vỹ giảng trong lúc ông ấy luyện đan ngay thôi.

Giờ nghĩ kỹ lại ông ấy mới thấy những bước này có vẻ hơi khác cách luyện đan của Thiên Vận Đại Lục, nhưng nó lại cao siêu hơn nhiều.

Nhưng trong đó vẫn tồn tại những khuyết điểm nhỏ khiến ông ấy chưa thể lý giải được.

Có thế nào Diệu Thanh cũng không thể nghĩ rằng, những điểm sai sót ấy là do Mục Vỹ cố tình tạo ra.

Nếu Mục Vỹ thể hiện bản thân quá tài giỏi, chắc chắn sẽ khiến đại sư Diệu chú ý.

Mà người đứng phía sau đại sư Diệu Thanh chính là Thánh Đan Tông, một tông phái có địa vị cực kỳ cao.

Nếu bị họ chú ý đến thì chẳng phải chuyện tốt lành gì!

“Nghĩa phụ, người vừa qua khỏi cơn bạo bệnh, nên nghỉ ngơi nhiều vào ạ!”

“Cái thằng này, ta nghỉ làm sao được!”, Mục Lâm Thần cười mắng: “Ta không biết con đã đồng ý điều kiện gì với đại sư Diệu, nhưng nếu tặng một nửa con phố của nhà ta cho ngài ấy thì ta thà chết còn hơn!”

“Con nào dám ạ!”

Mục Vỹ cười khổ nói: “Con chỉ làm một giao dịch với đại sư Diệu thôi”.

“Giao dịch gì?”

“Bí mật ạ!”

Mục Vỹ cười he he.

“Thằng nhóc này, giờ càng ngày càng thần bí đấy! Nhưng đây cũng là điểm khiến ta lo lắng. Nếu con giống trước kia, ta còn có thể bảo vệ con, chứ bây giờ…”

“Nghĩa phụ, người nói sai rồi. Con đã lớn, phải là con bảo vệ người. Nghĩa phụ yên tâm, chắc chắn sau này chúng ta sẽ sống sung túc!”

“Cái thằng này!”

Mục Lâm Thần dần bình tĩnh lại, rồi thở dài nói: “Lần này, ta không ngờ Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh lại to gan lớn mật tới vậy. Xem ra tới lúc quyết định rồi!”

Mục Vỹ ngẩn người khi nhìn vẻ mặt của nghĩa phụ.

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão bắt tay nhau hãm hại nghĩa phụ của hắn, hắn cũng có một phần trách nhiệm. Nhưng dù hắn không xử lý Mục Lang và Mục Khoảnh, khi nghĩa phụ tuổi về già, không có con cái nương tựa, kiểu gì đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng sẽ lại ra tay.

Hắn chỉ ép hai người họ lộ dã tâm sớm hơn thôi.

Dứt lời, Mục Lâm Thần cất bước, rời khỏi biệt viện.

Trưởng tộc đã khỏi bệnh. Bây giờ, ông ấy phải bình ổn nhà họ Mục, để mọi người yên tâm thì mới có thể hoàn toàn giải quyết được hai con rắn độc là đại trưởng lão và nhị trưởng lão!

“Xem ra việc điều tra động Phong Lĩnh phải dời lại rồi!”

Bây giờ, có lẽ trong nội bộ của nhà họ Mục đã có người hoang mang. Lúc này, hắn phải đứng về phía nghĩa phụ để phụ giúp ông ấy.

Hơn nữa, hắn đã đột phá tầng thứ tám, nên cũng cần thời gian để củng cố thêm cảnh giới của mình.
Chương 114: Phản bội

Quyết định xong, Mục Vỹ quay về biệt viện mình từng ở.

Mấy ngày qua, nhiều chuyện xảy ra quá nhanh, khiến hắn không có thời gian để suy nghĩ về việc mình sống lại.

Hắn của trước kia chỉ cần vung tay lên là vạn giới phải run rẩy.

Còn bây giờ, hắn chỉ là một thầy giáo nhỏ bé của thành Bắc Vân, chứ không là gì ở Thiên Vận Đại Lục và đế quốc Nam Vân cả!

Nên nâng cao cảnh giới mới là việc quan trọng nhất!

Nhưng lần bước lên cảnh giới cao hơn này, Mục Vỹ không khiến Tru Tiên Đồ mở ra, cũng không có đan dược, luyện khí hay võ kỹ nào xuất hiện trong đầu hắn cả, điều này khiến Mục Vỹ thấy hơi ngạc nhiên.

“Xem ra muốn mở Tru Tiên Đồ không chỉ dựa vào việc nâng cao cảnh giới của mình, mà còn phải nghĩ cách khác nữa!”

Quyết vậy xong, Mục Vỹ ngồi lên giường, bắt đầu tu luyện.

Dù kiếp trước hắn là Tiên Vương, nhưng kiếp này mỗi bước tu luyện, hắn đều phải thực hiện thật cẩn thận. Chỉ có như vậy thì mới có thể đảm bảo hắn có thể tiến xa hơn trong tương lai!

Cốc cốc cốc…

Đúng lúc này, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

“Mục Sơn, có chuyện gì vậy?”

Thủ đoạn của đại trưởng lão và nhị trưởng lão khiến Mục Lâm Thần thấy không yên tâm, nên ông ấy đã phái Mục Sơn và Mục Vũ đến chỗ Mục Vỹ.

“Thiếu trưởng tộc, không ổn rồi, đại trưởng lão và nhị trưởng lão chạy mất rồi ạ!”

“Chạy rồi ư? Chạy đi đâu?”

“Nhà họ Điêu ạ!”

Mục Sơn có vẻ khó coi, nói: “Đại trưởng lão và nhị trưởng lão biết chuyện bại lộ, nên đã dẫn hết đám con cháu nhà mình đến nương nhờ nhà họ Điêu. Vì Điêu Á Đông đã mất hết thể diện ở học viện Bắc Vân, nên nhà họ Điêu đã cố thu nhận hết bọn họ. Bây giờ có đến phân nửa thầy luyện đan và thầy luyện khí của con phố phía Đông đã đi theo đại trưởng lão đến nương nhờ nhà họ Điêu, trên phố bây giờ đang hỗn loạn lắm ạ!”

“Ồ?”

Nghe Mục Sơn bẩm báo, Mục Vỹ cau mày.

“Ra là hai lão hồ ly này đã chuẩn bị đường lui từ lâu, bảo sao họ lại trắng trợn như thế. Chuyện họ hạ độc nghĩa phụ, có lẽ cũng có nhà họ Điêu nhúng tay vào!”

“Bây giờ phải làm sao ạ? Thiếu trưởng tộc!”

“Nghĩa phụ đâu?”

“Con phố phía Đông thành Bắc Vân vốn thuộc về nhà họ Mục chúng ta, trưởng tộc đã đến đó để động viên các hiệu buôn rồi ạ!”

Mục Vỹ biết chi tiêu trong gia tộc rất tốn kém.

Để nhận xét một gia tộc có mạnh hay không, người ta thường nhìn vào các cửa tiệm trên phố của gia tộc đó và số lượng thầy luyện đan và thầy luyện khí trong gia tộc.

Hiện nay, nhà họ Mục có cả thảy là năm thầy luyện đan hai sao, mười mấy thầy luyện đan một sao; thầy luyện khí cũng chỉ có khoảng hai mươi người, nhưng không có một thầy luyện huyền khí nào cả.

Lần này, Mục Phong Nguyên đã dẫn một số thầy luyện đan và thầy luyện khí bỏ đi, việc này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn cho việc kinh doanh trên con phố của nhà họ Mục.

“Chúng ta cũng đến đó xem sao!”

Quyết định xong, Mục Vỹ dẫn Mục Sơn và Mục Vũ đi tới con phố phía Đông.

“Trưởng tộc Mục, không phải là chúng tôi không tin ngài, mà là có nhiều thầy luyện khí và thầy luyện đan bỏ đi như vậy, các hiệu buôn như chúng tôi biết làm ăn thế nào đây!”

“Đúng vậy! Không có linh đan và phàm khí để bán, chúng tôi sống tiếp làm sao được!”

“Phải đấy! Trưởng tộc Mục, ngài phải nghĩ cách đi!”

Vừa tới nơi, Mục Vỹ đã nhìn thấy các chủ hiệu buôn đang vây kín xung quanh nghĩa phụ.

Mặt hàng bán chạy nhất trên phố của nhà họ Mục đương nhiên là phàm khí và linh đan, thầy luyện đan và thầy luyện khí giảm bớt đi, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán của họ.

“Mọi người cứ bình tĩnh, chớ nóng vội!”

Mục Lâm Thần giơ hai tay lên, ra hiệu bảo mọi người im lặng, rồi nói: “Chuyện nội bộ của nhà họ Mục ta đã khiến mọi người bị ảnh hưởng, Mục Lâm Thần ta thấy vô cùng áy náy. Cho nên từ nay trở đi, ta sẽ miễn tiền thuê cửa tiệm ba tháng. Ba tháng sau, ta bảo đảm thầy luyện đan và thầy luyện khí trên con phố của nhà họ Mục sẽ còn mạnh hơn cả lúc trước!”

Mục Lâm Thần vừa nói dứt câu, mọi người đã hoan hô.

Nhưng vẫn có nhiều người thấy lo lắng.

“Trưởng tộc Mục, nghe nói lần này là do trưởng lão của nhà họ Mục dẫn người bỏ chạy. Bồi dưỡng thầy luyện đan và thầy luyện khí khó hơn bồi dưỡng con cháu. Trong thời gian ngắn như vậy, nhà họ Mục lấy đâu ra thầy luyện đan và thầy luyện khí đây?”

“Ai nói không có!”

Một giọng nói trẻ trung chợt vang lên trong đám đông.

Tần Mộng Dao mặc chiếc váy màu xanh, thướt tha đi ra.

Cô vừa xuất hiện, lập tức đã thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người.

“Nhà họ Tần chúng ta sẽ cử ba thầy luyện đan hai sao, năm thầy luyện phàm khí hạ phẩm và năm thầy luyện phàm khí trung phẩm tới giúp nhà họ Mục vượt qua giai đoạn khó khăn này!”

“Là Tần tiểu thư!”

“Bảo sao! Nghe nói liên hôn của hai nhà Mục tần bị đồn là nguỵ trang, nhưng xem ra lần này là thật rồi!”

“Nhà họ Tần chơi mạnh tay thế này thì chúng ta không phải sợ nữa rồi!”

“Không chỉ vậy đâu!”
CHương 115: Thiếu tộc chủ giỏi thế cơ chứ!

Khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, một giọng nói khá non nớt lại vang lên.

“Là Diệu Tiên Ngữ!”

“Diệu Tiên Ngữ? Là Diệu Tiên Ngữ mới mười sáu tuổi đã đột phá thành thầy luyện đan hai sao ư? Cô ấy là cháu gái của đại sư Diệu Thanh, đồng thời là thiên tài luyện đan số một của thành Bắc Vân đấy”.

“Chính là cô ấy”.

Diệu Tiên Ngữ nhìn mọi người, rồi cười nói: “Diệu Tiên Ngữ ta thay mặt cho Thánh Đan Các đồng ý giúp đỡ nhà họ Mục. Ngoài ra, không chỉ có vậy, Thánh Đan Các sẽ điều động năm thầy luyện đan hai sao tới giúp sức”.

“Năm thầy luyện đan hai sao, trời ơi!”

Nghe Diệu Tiên Ngữ nói vậy, mọi người đều ồ lên.

Năm thầy luyện đan hai sao, hơn nữa còn có Diệu Tiên Ngữ thì sắp tới, nhà họ Mục chẳng những không sợ thiếu thầy luyện đan, mà số lượng đan dược nhị phẩm sẽ còn tăng nhanh chóng mặt.

“Ta cũng sẽ giúp sức!”

Đúng lúc này, Tề Minh mặc y phục màu xám đi ra từ trong đám đông.

“Tề Minh!”

“Ai thế nhỉ?”

“Dốt thế! Cậu ấy là một thiên tài mới nổi, là thầy luyện phàm khí thượng phẩm!”

“Thật á? Nhưng trông cậu ta còn chưa tới mười lăm, mười sáu tuổi mà đã có thể luyện chế ra phàm khí thượng phẩm rồi ư?”

Nghe tiếng bàn tán của mọi người, Tề Minh mỉm cười ngại ngùng, rồi cúi đầu xuống.

Từ xưa đến nay, cậu ấy luôn đứng bên dưới ngước mắt lên nhìn những thiên tài được mọi người chú ý. Nhưng hôm nay, cậu ấy vừa xuất hiện đã được người ta gọi là thiên tài nên thành ra vẫn chưa quen cho lắm.

“He he, chuyện của sư phụ ta, đương nhiên ta cũng phải giúp chứ nhỉ!”

Một tiếng cười khác vang lên, Mặc Dương nhảy ra.

“Mọi người chú ý nghe đây, hiệu buôn nhà họ Mặc ta đồng ý dốc toàn lực hợp tác với nhà họ Mục. Sau này, mọi người có hàng hoá gì cần vận chuyển hay qua lại làm ăn gì, cứ việc tới tìm hiệu buôn nhà ta, ai cũng sẽ được giảm nửa giá!”

“Hiệu buôn nhà họ Mặc cũng tham gia vào ư?”

“Nhà họ Mặc là một trong những hiệu buôn lớn nhất của thành Bắc Vân, chỉ có địa vị là thua bốn gia tộc lớn thôi, không ngờ nhà họ cũng giúp nhà họ Mục!”

“Lần này, ta thấy con phố phía Đông của chúng ta chẳng mất đi thầy luyện đan hay thầy luyện khí nào, ngược lại còn có nhiều hơn ấy!”

“Ngươi đúng là chẳng biết ăn nói gì cả, cái này gọi là sáng mất, chiều thu lại!”



Thấy Tần Mộng Dao và Diệu Tiên Ngữ xuất hiện, Mục Lâm Thần nhất thời cũng chưa kịp phản ứng lại.

Chuyện này là sao đây?

Nhà họ Tần tới giúp nhà họ Mục là chuyện bình thường, nhưng xưa nay Thánh Đan Các không bao giờ nhúng tay vào chuyện gì, vậy mà lại giúp nhà họ.

Còn có hiệu buôn của nhà họ Mặc cũng chen một chân vào, chuyện này không có âm mưu gì chứ?

Khi Mục Lâm Thần còn đang mải suy nghĩ, bốn người Tần Mộng Dao đã bước tới.

Mục Lâm Thần sửa sang vạt áo, mỉm cười, đang định tiến tới lên tiếng thì bốn người đó đột nhiên bỏ qua ông ấy, rồi đi về phía sau.

“Mục Vỹ!”

“Thầy Mục!”

“Sư phụ!”

“Sư phụ!”

Bốn người đó đi lướt qua người Mục Lâm Thần, ra đằng sau, căn bản không hề chú ý đến ông ấy, mà chỉ nhìn Mục Vỹ.

“Cái thằng này…”

Thấy bốn người đó trực tiếp đi qua người mình về phía Mục Vỹ, Mục Lâm Thần cười mắng.

“Mục Càn Khôn!”

“Có thuộc hạ!”

Mục Lâm Thần nói nhỏ: “Một tháng qua, ta bệnh nặng, chắc hẳn thành Bắc Vân đã xảy ra không ít chuyện đúng không?”

“Dạ?”, Mục Càn Khôn ngẩn ra, đáp: “Bẩm trưởng tộc, thành Bắc Vân không có việc gì, nhưng học viện Bắc Vân thì có chuyện lớn ạ!”

“Hả?”

“Thiếu trưởng tộc dẫn dắt lớp năm sơ cấp đấu với lớp ba cao cấp của Điêu Á Đông và toàn thắng, hơn nữa cuối cùng Điêu Á Đông còn không phục, đòi đấu tay đôi với thiếu trưởng tộc…”

Đấu tay đôi?

Nghe thấy vậy, Mục Lâm Thần nhướng mày. Ông ấy biết thực lực của Mục Vỹ, hình như chỉ là cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy, vậy sao có thể là đối thủ của thầy giáo thiên tài Điêu Á Đông được.

“Vâng, đấu tay đôi!”

Mục Càn Khôn cũng có vẻ nghi hoặc nói: “Cuối cùng thiếu trưởng tộc đã thắng Điêu Á Đông với một chiêu và thăng hạng thành thầy giáo cao cấp. Hơn nữa, trưởng tộc, thiếu trưởng tộc giỏi lắm! Diệu Tiên Ngữ đó được thiếu trưởng tộc dạy dỗ trở thành thầy luyện đan hai sao, còn Tề Minh thì trở thành thầy luyện phàm khí thượng phẩm. Mặc Dương cũng thế, mới đi theo thiếu trưởng tộc một tháng mà cậu ấy đã lĩnh hội được kiếm ý…”

Mục Càn Khôn càng nói càng hăng, hoàn toàn quên mất thân phận trưởng tộc của Mục Lâm Thần.

“Mẹ kiếp! Sao trước giờ ta không biết thiếu trưởng tộc lại giỏi thế cơ chứ!”, cuối cùng ông ấy không nhịn được chửi thề một câu.

“Khụ khụ…”

“Trưởng tộc, thuộc hạ lỡ lời!”

Thấy Tần Mộng Dao dựa sát vào vai Mục Vỹ, còn Diệu Tiên Ngữ, Tề Minh và Mặc Dương thì đầy vẻ sùng bái nhìn Mục Vỹ, Mục Lâm Thần mỉm cười.

“Con trai của ông ấy thì sao có thể vô dụng được…”

Bị mấy người họ vây lấy, nhưng ánh mắt của Mục Vỹ lại hướng về đám người đang giải tán ở một góc.

Ba bóng người ở đó đang nhìn hắn chòng chọc, trong mắt chứa vẻ sát ý độc ác.

“Người nhà họ Điêu?”

Nhìn thấy ba người đó, trong đầu Mục Vỹ đã có quyết định.

Hắn sẽ đến động Phong Lĩnh, tìm cỏ Phong Linh, để luyện chế Phong Linh Đan và Trúc Linh Đan cho cha Tề Minh, để ông ấy có thể quay về thân phận của một thầy luyện huyền khí.

Hiện giờ, ở thành Bắc Vân không có một thầy luyện huyền khí nào.

Nếu Tề Ngự Phong có thể khôi phục sức mạnh, chỉ cần ông ấy đồng ý giúp đỡ nhà họ Mục, hai nhà Điêu Uông có bắt tay nghĩ nhiều mưu kế đến mấy cũng vô dụng.

Lúc này, tại nhà họ Điêu ở thành Bắc Vân!

Trong đại sảnh của nhà họ Điêu, có bóng người đi qua đi lại. Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh dẫn mười mấy thầy luyện khí và thầy luyện đan và những người giỏi làm ăn buôn bán trên con phố của nhà họ Mục đang ngồi ở đây.

Có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi phía trên, dáng người cao to lực lưỡng, đôi mắt to tròn, đây chính là Điêu Chấn Vân - chủ của nhà họ Điêu!

“Ha ha… Hai vị trưởng lão đến đây, đúng là như hổ mọc thêm cánh cho nhà họ Điêu chúng ta!”

Điêu Chấn Vân cười lớn, trên mặt có ý cười rõ ràng.

Mục Phong Nguyên và Mục Phong Thanh vốn là hai cường giả của nhà họ Mục. Mục Phong Nguyên còn là cường giả tầng thứ ba của cảnh giới Linh Khiếu, Mục Phong Thanh là tầng thứ hai của cảnh giới Linh Khiếu, họ đều là hai cường giả nổi tiếng ở thành Bắc Vân.

Ngoài ra, lần này hai người họ còn dẫn theo không ít thầy luyện đan và thầy luyện khí trên phố của nhà họ Mục bỏ đi cùng.

Bây giờ, nhà họ Mục coi như đã bị thương nặng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK