Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 616: Chia ra tấn công

Phụt…

Nụ cười trên mặt Mục Vỹ vụt tắt, hắn hộc ra một ngụm máu tươi, thậm chí gan cũng vỡ vụn rồi theo máu ra ngoài.

Bây giờ, hắn rất mạnh, thậm chí có thể nói là khủng khiếp. Nhưng dưới đòn tấn công của cường giả cảnh giới Vũ Tiên, đại trận đã bị phá, vì nối liền thành một thể với đại trận nên hắn cũng bị thương nặng.

Điều mà hắn lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra!

“Vỹ Nhi…”

“Không sao! Lão quỷ già, con chưa chết được đâu!”, Mục Vỹ xua tay nói: “Nhưng đại trận bị phá rồi, chỉ e Vỹ Minh sẽ…”

“Bây giờ là lúc nào rồi mà con vẫn còn lo chuyện này?”

Mục Thanh Vũ khẽ quát: “Lát nữa, ta sẽ chặn mười người họ lại, con hãy nhân đó mà chạy đi, biết chưa? Con hãy rời khỏi Trung Châu, khi nào có thể báo thù thì về”.

“Cha đùa kiểu gì thế? Con trông giống kẻ nằm gai nếm mật sao?”

“Con…”

“Cha đừng nói nữa, họ không cho chúng ta thời gian dông dài đâu”, nói rồi, Mục Vỹ nhìn bốn đại ma hoàng và Vỹ Thăng Không đang bao vây tới, sau đó cười khổ.

Trông thấy đám người đó, Mục Thanh Vũ sa sầm mặt, cờ Ma Thiên chợt xuất hiện, vô vàn ma khí của ma quỷ lập tức vây quanh người ông ấy và Mục Vỹ.

“Các vị, chúng ta đều đã thấy rõ sự hung hãn của cha con Mục Thanh Vũ rồi, vì thế bây giờ phải nhổ cỏ tận gốc. Nếu không, mười hoặc hai mươi năm nữa, Trung Châu sẽ không còn chín thế lực lớn nữa”, Vỹ Thăng Không nói với vẻ đáng sợ, trên người có vết cắn của Tiểu Hắc, lão ta lạnh lùng nói: “Hôm nay, chúng ta phải giết hai cha con hắn”.

“Ba huynh đệ ta có thể xử lý Mục Vỹ!”

Ba huynh đệ Tinh Hoài Ngọc tiến lên một bước đầy sát ý nhìn Mục Vỹ.

Mệnh lệnh mà môn chủ giao cho bọn họ lần này là tìm bảo vật của Trung Châu và giết Mục Vỹ.

Không một ai được xúc phạm sự uy nghiêm của Thất Tinh Môn.

“Người này thì giao cho chúng ta!”, bốn đại ma hoàng nhìn Mục Thanh Vũ rồi nhảy ra, lạnh giọng nói.

“Ta nữa!”

Vỹ Thăng Không vội vàng bước ra rồi nhìn chằm chằm vào Mục Thanh Vũ.

“Dẫu sao các người giải quyết Mục Thanh Vũ là được, còn con nghiệt súc kia, ta và Vũ tiên tử sẽ lo liệu, sao hả Vũ tiên tử?”

“Được!”

Mục đích của Huyết Vương và Vũ tiên tử rất đơn giản, đó là giết chết hai cha con Mục Thanh Vũ.

Vì một khi cứ để buông thả cho hai cha con họ thì sau này chắc chắn các thế lực như Tụ Tiên Các và Lục Ảnh Huyết Điện bọn họ sẽ không còn tồn tại ở Trung Châu nữa.

Mười cường giả lớn với khí thế như chẻ tre lập tức chia nhau ra để xử lý hai cha con Mục Vỹ.

Mục Thanh Vũ muốn bảo vệ Mục Vỹ, nhưng tiếc là bốn ma hoàng và Vỹ Thăng Không không cho ông ấy cơ hội mà lập tức tấn công.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đứng một mình giữa không trung, chân giẫm lên hồn đàn đã nứt toác, bảy tầng hồn đàn với sức mạnh bùng nổ đã không thể gắng gượng được nữa.

Người của Vỹ Minh định xông lên chi viện, nhưng các cường giả của Thất Tinh Môn và Ma tộc đã lao vào trong thành nên họ chẳng thể đi đâu được.

Cảnh tượng chém giết tàn khốc diễn ra trong thành Đông Vân, tiếng bom nổ vang lên không ngớt.

“Mẹ kiếp! Có chết thì ông đây cũng phải kéo thêm vài tên đi cùng!”

Ầm…

Một bóng người xông vào trong đám đông, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, người đó trực tiếp châm ngòi một quả bom trên người mình, ngay sau đó quả bom ấy phát nổ và khiến tất cả bom trên người người đó nổ theo.

Tiếng bom nổ vang lên, hàng trăm chiến sĩ Ma tộc lập tức bị lửa từ vụ nổ cuốn lấy rồi gào thét thất thanh.

Những võ giả có thực lực khá thấp trong Vỹ Minh không còn màng tới chuyện sống chết nữa, bắt đầu biến mình thành bom rồi xông vào trong đại quân của Thất Tinh Môn và Ma tộc.

Minh chủ đã không thiết sống chết để đỡ một đòn tấn công khủng khiếp cho họ, thì hà cớ gì họ lại sợ sệt.

Tiếng hò hét và chém giết hoà vào nhau, dội mạnh vào màng nhĩ mỗi người.

Tinh Hoài Ngọc nhìn hồn đàn đã nứt của Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Khi giết người của Thất Tinh Môn ta, chắc ngươi đã biết sẽ có ngày như thế này chứ!”

“Không!”

“Lúc này rồi mà vẫn còn cứng họng gớm nhỉ?”, Tinh Bất Nhiên chẹp miệng nói: “Không một ai được khiêu chiến uy nghiêm của Thất Tinh Môn ta”.

“Thất ca, bát ca, hai huynh phí lời với hắn làm gì, giết luôn đi!”

Lão cửu Tinh Diệt Không gào lên rồi nhảy ra, xông về phía Mục Vỹ.

Gã ta đã tiến vào bước chuyển thứ nhất trong cảnh giới Tam Chuyển, thực lực mạnh mẽ vượt qua cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, sức mạnh hung hãn khiến gã ta không hề sợ Mục Vỹ.

Đến bom, gã ta cũng chỉ cần né đi là xong.

“Cửu đệ!”

“Cửu đệ!”

Thấy Tinh Diệt Không lao ra, Tinh Hoài Ngọc và Tinh Bất Nhiên biến sắc mặt.

Dù Mục Vỹ đã sắp ngã gục, nhưng hắn là kẻ luôn tạo ra sự bất ngờ, không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Chương 617: Phá xong xây lại

“Cảnh giới Tam Chuyển à? Bảo sao dám xông ra, thế thì nếm thử Tịch Diệt Lôi Châu của ta đây”, Mục Vỹ nhếch miệng nói, máu tươi lại chảy từ khoé miệng ra.

Sức mạnh hung tàn từ một trảo của ma trảo bạch cốt đủ để giết chết một cường giả cảnh giới Tam Chuyển, nếu không nhờ có Huyền Vũ Phi Thiên Trận đỡ cho phần lớn đòn tấn công, e là bây giờ Mục Vỹ còn chẳng có sức mà đứng dậy.

“Đúng là Tịch Diệt Lôi Châu có thể uy hiếp được cường giả cảnh giới Niết Bàn, nhưng ngươi có biết cảnh giới Tam Chuyển là gì không?”

Tinh Diệt Không bật cười nói: “Đó là chín tầng hồn đàn đã dung nhập vào trong cơ thể, ngươi có biết như vậy mạnh tới mức nào không hả?”

Nói rồi, Tinh Diệt Không giơ tay ra, nắm chặt lấy viên Tịch Diệt Lôi Châu đó.

Đoàng…

Ngay sau đó, một tiếng nổ kinh thiên đã vang lên, khiến cả thành Đông Vân phải rung chuyển.

Tinh Diệt Không đã hoá thành tro bụi, không thấy đâu nữa.

“Ngại quá, Tinh Diệt Không, đó không phải là Tịch Diệt Lôi Châu, mà là Cửu Thiên Lôi Châu được sinh ra trong biển sấm sét của Cửu Thiên Chân Lôi”.

“Cửu đệ!”

“Cửu đệ!”

Sau vụ nổ, Tinh Diệt Không đạt cảnh giới Tam Chuyển còn chưa kịp hét lên tiếng nào đã hoá thành tro bụi rồi bay theo gió.

Mục Vỹ đã lấy được cả thảy chín viên Cửu Thiên Lôi Châu ở trong biển sấm sét của Lôi Thần Cốc.

Uy lực của Cửu Thiên Lôi Châu mạnh hơn Tịch Diệt Lôi Châu của hắn rất nhiều.

Mục Vỹ chưa từng nghĩ sẽ dùng tới chúng, nhưng nay thì buộc phải trưng dụng.

“Mục Vỹ, chết đi!”

Tinh Hoài Ngọc lạnh mặt rồi lao tới, một luồng sức ép mạnh mẽ dồn về phía Mục Vỹ.

Bảy tầng hồn đàn của Mục Vỹ đã nứt toác, gã ta nhất định phải giết Mục Vỹ, chỉ cần đề phòng lôi châu của hắn là được.

Mục Vỹ nắm chặt kiếm Hắc Uyên trong tay, dù đang phải đối mặt với sự uy hiếp mãnh liệt từ Tinh Hoài Ngọc, nhưng cơ thể của hắn cũng không thể chống đỡ được nữa.

Chợt có một tiếng động vang lên, hồn đàn dưới chân Mục Vỹ bắt đầu vỡ ra, hắn dần không trụ được nữa, rơi xuống dưới.

Chỉ có thể đứng dưới mặt đất.

“Đồ bất tài, không có bom và lôi châu ra thì ngươi làm được gì hả?”, Tinh Hoài Ngọc cười lạnh nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Dù ngươi có mười cái mạng cũng không đền được mạng sống của tinh tử trong Thất Tinh Môn ta, ta sẽ giết hai thê tử xinh đẹp của ngươi, để họ chôn cùng với tinh tử của môn phái ta”.

“Ngươi cứ thử xem!”

“Vẫn cứng miệng quá nhỉ!”

Tinh Hoài Ngọc lạnh mặt bước ra, sau đó tung một cú đấm.

Uỳnh…

Mục Vỹ giơ kiếm nghênh chiến, nhưng ai cũng thấy thanh trường kiếm của hắn vô cùng yếu ớt.

Mục Vỹ đã bị một quyền đó đánh bay, sau đó rơi xuống phía trước điện Khiếu Nguyệt, hắn hộc ra một ngụm máu.

Lúc này, dường như bảy tầng hồn đàn của hắn đã không trụ được nữa, lập tức vỡ nát.

Ba món thiên khí lớn vây quanh người hắn lập tức di chuyển, kéo theo vô vàn các món địa khí và huyền khí rồi biết mất.

Bảy tầng hồn đàn đã vỡ tan.

Mục Vỹ quỳ dưới đất, gầu gục xuống như đã chết.

“Đúng là đồ vô dụng, tưởng có bảy tầng hồn đàn thì giỏi lắm chắc?”, Tinh Hoài Ngọc cười lạnh nói khi nhìn thấy Mục Vỹ nhắm nghiền mắt quỳ dưới đất.

Nhưng sau đó, mặt đất xung quanh nơi Mục Vỹ đang quỳ chợt lún xuống, một luồng sức mạnh thần kỳ bất ngờ bùng nổ.

Bảy tầng hồn đàn dưới chân Mục Vỹ dần lắp ráp lại.

Một tầng, hai tầng, ba tầng…

Sau khi xây lại xong bảy tầng hồn đàn thì quá trình này mới dừng lại.

Tầng hồn đàn thứ tám đang hình thành một cách mơ hồ, các món thiên khí, địa khí đã xuất hiện trong tầng này.

Dần dà, sức sống không ngừng khôi phục trong cơ thể Mục Vỹ, sau đó mạnh mẽ hơn.

Thoáng cái, hắn như đã cải tử hoàn sinh.

Tám tầng hồn đàn vững vàng dưới chân.

Mục Vỹ chầm chậm đứng dậy.

Kiếm Hắc Uyên trong tay hắn cũng đã biến mất, sau đó hoàn toàn dung nhập vào tầng hồn đàn mới của hắn.

Bây giờ, Mục Vỹ dường như đã biến thành một người khác.

“Hả?”

Trông thấy cảnh tượng này, Tinh Hoài Ngọc hơi ngẩn ngơ.

“Tám tầng hồn đàn, phá xong xây lại, ra là thế này…”

Mục Vỹ đứng im tại chỗ, chầm chậm giơ hai tay lên để quan sát rồi mỉm cười nói: “Thì ra là thế, phá xong xây lại. Sau khi chết đi và sống lại ở kiếp này, điểm mạnh của mình không chỉ có ký ức của kiếp trước, mà là tất cả mọi thứ!”

Dường như đã phát hiện ra một điều gì đó, Mục Vỹ ngửa cổ cười lớn.

“Tên điên!”

“Tên điên?”

Mục Vỹ mỉm cười rồi nhìn Tinh Hoài Ngọc, nói: “Thất Tinh Môn cũng chỉ là một môn phái nhỏ bé của tiểu thế giới Tam Thiên thôi, cứ cho là các ngươi lợi hại ở đây và tiểu thế giới Tam Thiên đi, nhưng đến đại thế giới Vạn Thiên thì sao?”

“Ngươi… Sao ngươi lại biết đại thế giới Vạn Thiên?”

Tinh Hoài Ngọc ngạc nhiên hỏi.

Đừng nói là Trung Châu, rất nhiều người của tiểu thế giới Tam Thiên còn không biết nơi này, nhưng tại sao Mục Vỹ lại biết đến sự tồn tại của nơi đó.

“Thế giới rộng lớn, thiếu gì chuyện kỳ lạ, những điều mà ngươi biết chỉ là giọt nước trong biển khơi thôi”.

Mục Vỹ đứng dậy, gương mặt lạnh lùng như cười như không.

Nụ cười này trông đầy sát ý!

“Ăn may nên sống sót và bước vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám, thế mà ngươi đã tưởng mình lợi hại lắm sao?”, Tinh Hoài Ngọc khinh thường nói: “Lần này, ta sẽ đề phòng, cho nên ngươi hãy tiết kiệm lôi châu đi”.

Tinh Hoài Ngọc lạnh mặt tiến bước, một cây côn màu đen xuất hiện trong tay, cây côn ấy chỉ dài bằng một cánh tay, nhưng khi tới gần nó, ai cũng thấy vô cùng lạnh lẽo.

“Chết đi!”

Tinh Hoài Ngọc khẽ hô lên một tiếng rồi xông lên, dùng cảnh giới Tam Chuyển của gã ta để giết Mục Vỹ là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần đề phòng Cửu Thiên Lôi Châu thì Mục Vỹ sẽ không có cơ hội làm gã ta bị thương!
Chương 618: Kiếm tâm

“Kẻ phải chịu chết là ngươi mới đúng!”

Mục Vỹ cười lạnh, đạp chân một cái. Trong tầng hồn đàn thứ tám dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen.

Trông bóng đen đó cực kỳ khủng bố, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện ra nó là một kiếm ảnh.

Kiếm ảnh ấy lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng trông như tán loạn thế nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một sức mạnh khủng khiếp đang ngưng tụ.

“Kiếm… tâm!”

Trông thấy cảnh tượng này, Tinh Hoài Ngọc hốt hoảng lùi lại về sau.

Thế nhưng kiếm ảnh đen sì kia lại không ngừng lao thẳng về phía gã ta.

Đứng trước nhát kiếm kia, gã ta ngơ ngác không biết phải tránh né như thế nào.

Kiếm tâm!

Đây chính là sự hùng mạnh vượt xa kiếm thế mà mỗi một kiếm khách đều ước mơ tha thiết có được. Kiếm khách lĩnh ngộ được kiếm tâm có thể giết người trong vô hình, thậm chí không có kiếm cũng đánh thắng được. Uy lực của một nhát kiếm có thể đấu lại trời đất, sức mạnh vô cùng khủng bố.

Nếu nói kiếm ý là lĩnh ngộ của bản thân võ giả đối với kiếm, là sự kết hợp giữa kiếm với người thì kiếm thế chính là sự kết hợp giữa võ giả và thiên địa, dựa vào uy thế của thiên địa.

Mà kiếm tâm chính là uy thế nắm giữ thiên địa của võ giả, sử dụng thiên địa cho riêng mình, uy thế cũng phải tuân theo võ giả.

Giờ phút này, dường như Mục Vỹ đã mơ hồ tìm thấy kiếm tâm. Trong tầng hồn đàn thứ tám có một kiếm ảnh lướt qua càn quét hết thảy.

Tinh Hoài Ngọc hoàn toàn ngơ ngác tại chỗ, toàn thân như đang bị giam cầm, đứng chết trân trơ mắt nhìn kiếm ảnh kia xuyên qua người mình.

Tiếng xé gió vèo vèo vang lên. Gã ta vẫn đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích.

Một cơn gió nhẹ thoáng thổi qua. Gã ta trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bầu trời cao vời vợi, ánh mắt mang theo sự không cam lòng, cơn giận dữ và cả sự chấn động.

Làm sao gã ta có thể cam tâm chết dưới tay Mục Vỹ như vậy được?

“Thất ca!”

Thấy thế, Tinh Bất Nhiên giật mình kinh hãi.

Hồn đàn của Mục Vỹ bị phá ra rồi lập lại để tôi luyện tầng hồn đàn thứ tám. Thế nhưng nào có ai ngờ trong lúc tôi luyện hồn đàn, hắn lại lĩnh ngộ được kiếm tâm vô cùng hiếm có.

So với kiếm thế, kiếm tâm không còn là con người bị thiên địa khống chế nữa, mà là thiên địa bị kiếm khách điều khiển.

“Tinh Bất Nhiên, các ngươi đang làm cái quái gì vậy?”

Đúng lúc này, Vỹ Thăng Không đột nhiên lớn tiếng quát.

Tinh Diệt Không bị Lôi Châu nổ tung là ngoài ý muốn. Thế nhưng Tinh Hoài Ngọc bị một kiếm của Mục Vỹ đoạt mạng lại là chuyện quái quỷ gì?

Ba cao thủ cảnh giới Tam Chuyển liên hợp lại không phải là đối thủ của một võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tám sao?

“Lão già chết tiệt câm miệng đi!”

Lúc này, Tinh Bất Nhiên cũng đang bừng bừng lửa giận. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến hắn ta không kịp lấy lại tinh thần nên mới bị Mục Vỹ bắt được sơ hở.

Chỉ là đến khi phản ứng lại được rồi, hắn còn có thể giết được Mục Vỹ hay không?

“Lũ vô dụng!”

Vỹ Thăng Không tức giận hét ầm lên, bỏ qua Mục Thanh Vũ lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.

Mười cao thủ cảnh giới Tam Chuyển vây giết hai cha con Mục Vỹ, vậy mà giờ đây bọn họ lại bị tiêu diệt mất hai người.

Người của Thất Minh Môn đúng là toàn ăn hại!

“Mục Vỹ, ngươi ăn may lĩnh ngộ được kiếm tâm, quả thật khiến người khác phải sửng sốt!”, lão ta nắm chặt kiếm Phá Hư trong tay, ánh mắt nhìn Mục Vỹ tràn đầy sát khí.

“Nhưng mà chắc ngươi cũng chưa biết tới thủ đoạn của nhà họ Vỹ bọn ta đâu nhỉ?”

Lão ta quát khẽ một tiếng, tức thì ra đòn tấn công. Kiếm Phá Hư như ẩn như hiện, không ngừng biến hoá trong tay lão ta rồi lại xuất hiện thêm lần nữa.

Sự biến hoá này vô dùng kỳ diệu.

Keng…

Khi Vỹ Thăng Không áp sát Mục Vỹ, trong hồn đàn dưới chân hắn chợt xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen. Hắn lập tức cầm kiếm trong tay.

Trông bề ngoài thanh trường kiếm màu đen kia không khác kiếm Hắc Uyên một tí nào. Thế nhưng nếu quan sát kĩ sẽ thấy nó hơi kỳ ảo.

“Kiếm Phá Hư là bảo vật tối cao của nhà họ Vỹ bọn ta. Ngươi cho rằng nó chỉ có chút biến hoá như vậy thôi sao?”, sắc mặt Vỹ Thăng Không trở nên lạnh lẽo. Lão ta giơ kiếm chém xuống.

Tiếng xé gió vù vù vang lên không ngớt. Vô số kiếm khí tản ra bốn phía như rồng đang nhảy múa.

Tiếp đó vang lên tiếng va chạm chói tai. Mục Vỹ giơ kiếm Hắc Uyên ảo kia như hóa thành vật thật che chắn trước người.

Động tác đơn giản thuần tuý, không hề có bề ngoài hoa mỹ.

Tiếng leng leng vang vọng. Mục Vỹ giơ kiếm đỡ lấy luồng kiếm khí ảo ảnh kia, khiến chúng không thể phá vỡ phòng ngự của hắn.

Một nhát kiếm đơn giản như vậy đã có thể cản lại toàn bộ lực công kích.

Thoạt nhìn khó mà tin tưởng nổi.

“Được, được lắm. Mục Vỹ, ngươi rất giỏi. Tiếc là ngươi có giỏi đến đâu cũng không thể cứu được hết bọn họ, đúng chứ?”

Sát khí dạt dào nổi lên trong mắt Vỹ Thăng Không.

Lão ta cũng không biết tại sao từ sau khi Mục Vỹ đạt tới tầng thứ tám của cảnh giới Niết Bàn, lĩnh ngộ được kiếm tâm thì khả năng phòng ngự của hắn lại mạnh tới mức biến thái như vậy.

Lão ta cười lạnh nhìn xuống phái dưới. Đám người Vỹ Minh đang kiên quyết chống chọi với Ma tộc và Thất Tinh Môn.

Chỉ là sự chống chọi này trông có vẻ đáng thương và bất lực biết chừng nào.

Cho dù Mục Vỹ vô tình lĩnh ngộ được kiếm tâm nhưng trong tình cảnh này, một mình hắn sao có thể cứu nổi toàn bộ người của Vỹ Minh?

Ở dưới kia có đồ đệ, có bạn bè ngày nay và cả khi xưa của hắn.

Mọi thứ trông rất đẹp đẽ, nhưng cái đẹp sắp bị phá huỷ thì có là gì?

“Ta sẽ chống mắt lên xem ngươi có thể bảo vệ được bao nhiêu người!”

Sắc mặt Vỹ Thăng Không lạnh như băng. Lão ta bước lên chém kiếm Phá Hư xuống.

Rầm…

Ngay khi lưỡi kiếm kia chém xuống, toàn bộ khu vực bên dưới thành Đông Vân đều vang vọng tiếng đổ ngã. Mấy trăm võ giả bị kiếm khí lan tới người đều bị ngọn lửa đen sì thiêu đốt, đau đớn kêu gào thảm thiết.
Chương 619: Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

“Vỹ Thăng Không!”

Mục Vỹ hét ầm lên, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác.

“Sao hả? Đau lòng à?”

“Ông nghĩ tôi không dám ra tay với ông sao?”

Hắn quát lớn: “Hôm nay ta không giết được ông. Nhưng nếu ta còn sống rời đi, sau này nhà họ Vỹ của ông đừng mơ được sống yên ổn”.

“Khỏi phải hù doạ ta. Nếu ngươi thật sự nỡ lòng rời đi thì đã không cắn răng hy sinh hồn đàn nổ tung để liều chết trận này mà đã rời khỏi thành Đông Vân từ lâu rồi”.

Vỹ Thăng Không cười nhạo nói: “Ta nói cho ngươi biết, võ giả nên có một trái tim kiên định và tàn nhẫn. Chứ không phải ôm tình thương dân trách trời. Ngươi sai ở chỗ ngươi quá để tâm tới mấy thứ vặt vãnh này”.

“Để trở thành cao thủ, dù trên tay có dính máu của toàn bộ người thân bạn bè cũng có sao?”

Mục Vỹ mỉm cười, lắc đầu nhìn lão ta.

“Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu được”.

“Sai rồi, kẻ không hiểu phải là ông!”

Trên gương mặt tươi cười của hắn hiện lên vẻ kiên quyết.

Chín viên Cửu Thiên Lôi Châu đã bị tiêu hao mất một viên vì nổ chết Tinh Diệt Không, hiện giờ chỉ còn thừa lại tám viên.

Tám viên Cửu Thiên Lôi Châu có thể làm được gì?

Có thể làm được rất nhiều chuyện!

Trong mắt Mục Vỹ toả ra ý chí liều mạng kiên cường.

Nếu tám viên Cửu Thiên Lôi Châu này nổ tung có khi sẽ nổ chết được lão cáo già Vỹ Thăng Không. Thế nhưng phía dưới còn có mấy chục nghìn cao thủ siêu mạnh, Vỹ Minh thực sự không thể chống lại nổi.

Vậy nên, hắn đi thẳng tới chỗ hai bên đang giao chiến kịch liệt.

“Hắn ta định làm gì vậy?”

Thấy Mục Vỹ lao ra, Tinh Bất Nhiên lập tức gào lên.

“Đồ ngu, ngươi nghĩ hắn định làm gì hả? Mau ngăn hắn lại!”

Vỹ Thăng Không nhìn theo Mục Vỹ, trong lòng run rẩy, chợt có dự cảm xấu.

Thế nhưng hắn vừa mới lĩnh ngộ kiếm tâm, tốc độ cực nhanh. Tinh Bất Nhiên chạy hộc tốc cũng không tài nào đuổi kịp.

Giờ phút này, đám người Vỹ Minh đã bị dồn tới trước điện Khiếu Nguyệt, gian nan chống đỡ. Bên ngoài tường thành của thành Đông Vân, đội quân hai trăm nghìn quân của Ma tộc và gần mười nghìn cao thủ của Thất Tinh Môn nhao nhao tấn công vào thành.

Có thể dễ dàng nhận ra sự chênh lệch lực lượng giữa hai phe là rất lớn.

Vỹ Minh gồng mình chèo chống, đã bị Ma tộc và Thất Tinh Môn ép đến đường cùng.

Giờ đây bọn họ chỉ có thể dựa vào điện Khiếu Nguyệt trơ trọi lẻ loi, tuy nhiên không một ai có ý định lùi bước. Bởi vì trước bọn họ vẫn còn Mục Vỹ đang kiên cường chiến đấu!

“Tất cả lui vào trong điện Khiếu Nguyệt!”

“Không, chúng con không lui!”, Cảnh Tân Vũ hét ầm lên, sắc mặt dữ tợn nói: “Ở đế quốc Nam Vân, chúng con đều tận mắt chứng kiến sư phụ bị chôn vùi trong Lôi Âm Cốc. Ba năm không gặp, chúng con đều tưởng người không còn nữa. Lần này dù có phải chết, chúng con cũng không muốn phải chịu đựng nỗi đau ấy nữa đâu thưa sư phụ!”

Hai tiếng sư phụ này khiến tất cả mọi người đều cảm động.

Cơ thể cao gần hai mét của Cảnh Tân Vũ cũng không kìm được run nhè nhẹ.

“Sư phụ, sống thì cùng sống, chết thì… cùng chết đi!”

“Chết tiệt!”

Mục Vỹ nhìn mấy người Mặc Dương cười mắng: “Ai thèm chết cùng mấy đứa. Cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc, chết cái gì mà chết. Các ngươi muốn chết nhưng ta thì không đâu!”

“Thầy Mục…”

“Toàn bộ lui vào trong. Ta không có thời gian giải thích nữa đâu”.

Mục Vỹ vừa dứt lời, toàn thân loé lên rồi biến mất ngay trước đại điện.

Đám người Mặc Dương nghe thấy thế, đưa mắt nhìn nhau rồi kiên định gật đầu.

Thấy người của Vỹ Minh đều rút lui vào trong điện Khiếu Nguyệt, Mục Vỹ khẽ mỉm cười, khoé miệng có chút đắng chát.

Hắn không ngừng qua lại giữa võ giả của Thất Tinh Môn và Ma tộc, dường như muốn chém chết hai võ giả cảnh giới Niết Bàn này.

Tinh Bất Nhiên và Vỹ Thăng Không đuổi sát theo sau, vậy mà không cách nào ngăn được hắn.

“Ranh con đáng chết, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Vỹ Thăng Không giận dữ quát: “Ngươi tưởng bảo bọn họ trốn vào điện Khiếu Nguyệt là an toàn rồi sao? Lão phu sẽ đánh chết bọn chúng!”

Lão ta tức tối nhìn Mục Vỹ ở trên không trung.

“Già từng này tuổi còn dễ bị chọc giận vậy sao? Không sợ bị bại não à?”, hắn đột nhiên quay lưng lại, đứng yên tại chỗ nhìn lão ta.

“Ngươi định làm gì?”

“Ông nhìn kìa, chỗ kia, cả chỗ kia nữa”.

Mục Vỹ liên tiếp chỉ ra tám phương hướng, hầu như bao trùm toàn bộ điện Khiếu Nguyệt, đồng thời cũng bao gồm cả đội quân Ma tộc với võ giả của Thất Tinh Môn.

“Chết tiệt, ngươi muốn làm gì hả?”

Vỹ Thăng Không giật nảy mình, hoảng hốt nhìn hắn.

Lão ta không bao giờ coi thường Mục Vỹ, bởi vì làm vậy thì người mất mạng sẽ là lão ta.

“Không biết à? Thế thì nhìn cho kĩ đi, ở kia, chỗ kia, chỗ đó nữa… Tám nơi đó sẽ có thể phát ra tiếng nổ, thành Đông Vân sẽ không còn tồn tại nữa!”

“Lộng ngôn!”, lúc này Tinh Bất Nhiên cũng đuổi tới nơi, nhìn hắn quát: “Mục Vỹ, ngươi đừng có giả vờ hù doạ bọn ta nữa. Viên Cửu Thiên Lôi Châu kia của ngươi sinh ra trong biển sấm sét của Cửu Thiên Chân Lôi, một nghìn năm mới kết ra một viên. Ngươi có được một viên là tốt lắm rồi!”

“Hỏng rồi!”

Nghe thấy Tinh Bất Nhiên nói thế, Vỹ Thăng Không đột nhiên giật mình thon thót.

Cửu Thiên Chân Lôi trong phong ấn ở Thánh Tước Môn vừa hay đã xuất hiện từ chín nghìn năm trước. Mục Vỹ đang nắm giữ chín viên Cửu Thiên Lôi Châu, vừa rồi một viên nổ tung đã khiến một cao thủ cảnh giới Tam Chuyển là Tinh Diệt Không chết ngay tại chỗ.

Vậy thì tám viên còn lại…

“Mau lùi lại!”

Ngay sau đó, tiếng rít gào vang vọng khắp toàn bộ thành Đông Vân.
Chương 620: Tám viên cùng nổ

Chỉ là tiếng nhắc nhở này vang lên quá muộn!

Ầm…

Ầm ầm ầm…

Ngay sau đó, tiếng nổ ầm vang khắp thành Đông Vân, khiến đất trời rung chuyển.

Giờ phút này, toàn bộ đều bị nổ tung.

Tất cả mọi thứ đều bị tám viên Cửu Thiên Lôi Châu nổ tan thành tro bụi.

Tiếng ầm ầm kéo dài gần chục phút mới ngừng. Các võ giả cảnh giới Niết Bàn đang bay lơ lửng trên không trung đều bị dư âm vụ nổ là sức mạnh lôi chấn động rơi thẳng vào trong vụ nổ.

Đội quân hai trăm nghìn người của Ma tộc và gần chục nghìn cao thủ của Thất Tinh Môn đều biến mất. Thỉnh thoảng có mấy bóng người bay ra khỏi làn khói xám mù mịt bao quanh điện Khiếu Nguyệt cũng vô cùng thê thảm, tay chân đứt lìa.

Một vụ nổ khiến người ta chìm vào tuyệt vọng!

“Vỹ Thăng Không, ông thấy sao?”

Trên gương mặt tái nhợt của Mục Vỹ lộ ra một nụ cười mỉm. Hắn nhìn Vỹ Thăng Không châm chọc hỏi.

Tám viên Cửu Thiên Lôi Châu đủ để nổ tung xác ông đấy.

“Được lắm, Mục Vỹ. Ngươi không còn tám viên Cửu Thiên Lôi Châu nữa, để xem bây giờ ngươi còn chống lại ta bằng cách nào?”, lão ta cười phá lên: “Sự sống chết của Ma tộc thì liên quan quái gì tới ta? Bọn chúng chết là đáng đời. Nhưng ngươi không còn thủ đoạn giữ mạng nữa, ngươi chống lại ta kiểu gì? Chỉ bằng thứ kiếm tâm nửa mùa ngươi còn chưa lĩnh ngộ được hết kia sao?”

Giờ phút này, khí thế toàn thân Vỹ Thăng Không đã hoàn toàn thay đổi. Thanh kiếm Phá Hư trong tay lão ta loé lên ánh sáng khát máu.

“Ta biết ngay là ông vẫn còn giấu giếm thực lực mà”.

Mục Vỹ cười khổ nói: “Làm sao lão cáo già nhà ông có thể dễ dàng bày hết mọi thủ đoạn của mình ra được. Thực ra không cần dựa vào bốn vị ma hoàng, ông vẫn có thể phá vỡ Huyền Vũ Phi Thiên Trận”.

“Không sai, nhưng nếu làm vậy, bây giờ người chết ở đây sẽ là đệ tử của nhà họ Vỹ bọn ta”.

Vỹ Thăng Không chế giễu nói: “Ngươi đã từng nghĩ tới hôm nay ngươi sẽ bỏ mạng lại đây chưa?”

“Từng nghĩ tới rồi. Nhưng mà ông có từng nghĩ hôm nay sẽ là ngày chết của ông không?”

“Chuyện đến nước này vẫn còn mạnh miệng!”

Sắc mặt lão ta trở nên lạnh lẽo. Lão ta vung tay xông thẳng lên trước.

Bấy giờ, Mục Vỹ cũng vung tay lên tạo ra một luồng khí vô hình trôi nổi giữa không trung. Điện Khiếu Nguyệt đang sừng sững giữa thành Đông Vân tức thì biến mất tăm.

Dường như điện Khiếu Nguyệt khổng lồ kia đã bị không gian nuốt chửng, không còn chút dấu vết gì.

Sau khi vung tay lên, sắc mặt Mục Vỹ lại càng tái nhợt, khoé miệng trào ra máu tươi.

“Hừ, bọn họ thoát được thì đã sao? Ta nói cho ngươi biết, đã là cao thủ thì phải chịu kiếp sống cô độc, phải buông bỏ hết thảy. Ngươi không nỡ vứt bỏ thì sẽ tự rước lấy phiền phức”.

“Im đi!”

Mục Vỹ nổi giận mắng: “Cao thủ phải cô độc thì trở thành cao thủ còn có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ chỉ để tự chơi tự vui, cả ngày nghe một đám người sợ sệt ông nịnh nọt ông sao?”

“Ông không thấy bản thân rất giống một kẻ ngốc à?”

“Chỉ người sống mới có quyền quyết định là đúng hay sai. Thật đáng tiếc, ngươi sẽ không thấy được điều đó!”, Vỹ Thăng Không nói: “Ngươi nghĩ bây giờ thả bọn họ đi thì bọn họ có thể thoát chết sao? Không có mùa xuân đấy đâu!”

Lão ta lạnh lùng bước lên một bước, toả ra áp lực khủng bố dồn ép Mục Vỹ.

Mà lần này, Mục Vỹ thực sự không còn sức chống đỡ nữa.

Chiến đấu không ngừng nghỉ khiến hắn bị tiêu hao quá nhiều sức lực. Hồn đàn bị phá rồi lại lập vốn đã hao tổn rất nhiều chân nguyên của hắn, lại cộng thêm một kiếm chém chết Tinh Hoài Ngọc và đưa điện Khiếu Nguyệt rời khỏi thành Đông Vân.

Đúng là hắn đã bị ép tới cực hạn.

Giờ phút này trông thấy Vỹ Thăng Không đang lao tới, hắn vẫn không cam lòng từ bỏ.

Người đã chết một lần sẽ còn e sợ cái chết nữa sao?

Đương nhiên là không!

Kiếm Hắc Uyên lại xuất hiện trong tay hắn. Hiện giờ toàn bộ sức mạnh trong tám tầng hồn đàn của hắn đều được tập trung vào thanh kiếm.

Lúc này thứ duy nhất hắn có thể dựa vào chính là kiếm tâm của hắn.

Mặc dù kiếm tâm này vẫn chưa thành hình, thế nhưng uy lực của nó cao hơn kiếm thế đỉnh phong gấp cả chục lần.

Trước mắt chỉ có thể liều chết một trận mà thôi.

“Giết!”

Mục Vỹ hét lớn một tiếng rồi điên cuồng lao ra, cả thân bay vọt lên không trung. Kiếm Hắc Uyên trong tay hắn tản ra khói đen lượn lờ, sức mạnh sấm sét và thiên hoả vây quanh.

Tiếng động ầm ầm vang lên. Hai bóng người va chạm vào nhau.

Giữa ánh lửa loé lên, hai bóng người quấn lấy nhau không phân biệt nổi ai với ai.

“Mục Vỹ, ngươi mới chỉ lĩnh ngộ được chút kiếm tâm chưa hoàn chỉnh, vốn dĩ không đủ để mang ra thực chiến. Vậy nên tốt nhất hãy dập tan hi vọng nhỏ bé kia của ngươi đi”.

“Ta cũng đâu thể đứng im cho ông chém chết được?”

Mục Vỹ quay người một cái, đâm ra một kiếm.

Thế nhưng kiếm Phá Hư của Vỹ Thăng Không là thiên khí cực phẩm, còn kiếm Hắc Uyên trong tay hắn đã hợp lại với hồn đàn. Lần này hắn ngưng tụ ra cũng không được tính là kiếm Hắc Uyên hoàn chỉnh.

Hai thanh kiếm va vào nhau. Vỹ Thăng Không dùng chân nguyên mạnh mẽ dồn ép, khiến Mục Vỹ sắp không chống đỡ nổi nữa.

“Ngươi còn định kiên trì tới lúc nào? Đến khi cha ngươi không chống chọi được nữa thì ngươi mới chịu nhận thua sao?”

“Lão cáo già nhà ông nói nhảm nhiều quá!”

Giờ phút này, hắn bỗng thấy bình tĩnh lạ thường. Dù cho tám tầng hồn đàn của mình thua xa đối thủ nhưng hắn vẫn luôn tỉnh táo quan sát lão ta.

Cao thủ cảnh giới Tam Chuyển, Chuyển Thể, Chuyển Hồn, Chuyển Phách. Trong quá trình nâng cảnh giới, dù đang ở bước chuyển nào cũng sẽ tồn tại sơ hở trong tu vi.

Lúc này hắn đang tìm kiếm sơ hở của Vỹ Thăng Không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK