• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 26: Bẻ gãy ngón tay

Nhưng khi Điêu Doãn đang nói thì chợt thấy bàn tay mình đau nhói, một luồng sức mạnh kẹp chặt lấy bàn tay của cậu ta.

“Còn gọi ta là Mục đại ngốc nữa, ta sẽ bẻ gãy một cánh tay của ngươi!”

“Mục Vỹ, tên khốn nhà ngươi! Thả ta ra, mau thả ta ra! Ngươi là cái đồ ăn hại! Ngươi mà dám động vào ta thì nhà họ Điêu sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Điêu Doãn không ngờ Mục Vỹ bỗng dưng lại khó chơi như vậy, dưới tình huống không phòng bị, cậu ta đã bị Mục Vỹ chế ngự cánh tay. Nhưng cậu ta tin là hắn sẽ không dám làm gì mình.

Cậu ta là ai cơ chứ?

Cậu ta là con cháu nòng cốt trong thế hệ trẻ của nhà họ Điêu, mới mười lăm tuổi, nhưng đã đạt đến cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba của thân xác, mạnh bằng sáu con trâu, nên mạnh mẽ hơn võ giả tầng thứ ba bình thường khá nhiều.

Còn Mục Vỹ chỉ là con riêng của tộc trưởng nhà họ Mục, là một tên vô dụng không thể so bì với cậu ta.

Cậu ta không tin là Mục Vỹ dám làm gì mình!

Điều quan trọng nhất là mấy năm nay, Mục Vỹ hệt như một tên đầu gỗ, bị thầy dạy chê cười, học trò ức hiếp, mà không bao giờ dám lên tiếng hay phản kháng lại.

Điêu Doãn không ngờ lần này, thấy chuyện bất bình, Mục Vỹ lại dám ra tay với mình.

Điều đáng bực hơn là Điêu Doãn ngạc nhiên phát hiện ra rằng với cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba của thân xác và sức mạnh bằng sức sáu trâu của mình, cậu ta lại yếu ớt như một con cừu non khi đối mặt với Mục Vỹ.

“Xem ra ngươi nghĩ ta đang đùa với ngươi thật rồi!”

Rắc!

Giọng nói trào phúng của Mục Vỹ vang lên, chỉ nghe thấy rắc một tiếng. Ngay sau đó, sắc mặt của Điêu Doãn trắng bệch, tiếng kêu như con lợn bị chọc tiết vang vọng khắp khu rừng nhỏ.

“Mục Vỹ, tên khốn nhà ngươi, a…”

Điêu Doãn nổi giận ngất trời, một ngón tay của cậu ta đã bị bẻ gãy, cậu ta hận không thể bổ nhào vào người Mục Vỹ.

“Ngón thứ hai!”

Rắc một tiếng, mặt Mục Vỹ không biến sắc, hắn tiếp tục bẻ gãy thêm một ngón tay nữa của Điêu Doãn.

“Mục Vỹ…”

“Ngón thứ ba!”

“A! Mục… Thầy Mục, thầy Mục, trò sai rồi, sai rồi ạ!”, ba ngón tay bị bẻ gãy, Điêu Doãn thật sự không chịu nổi sự đau đớn này nữa.

“Ngươi nhận sai với ta cũng vô dụng thôi, nói với trò ấy đi!”, Mục Vỹ chỉ vào Tề Minh đã ngây ra như phỗng từ lâu, rồi lạnh giọng nói: “Nhớ đấy, từ nay trở đi, chỉ có ta mới được đánh, được mắng học trò của mình. Nếu ngươi còn dám động tới một sợi lông của cậu ấy, ta sẽ phế thằng nhỏ của ngươi luôn!”

Mục Vỹ nói dứt câu, Điêu Doãn lập tức che hạ thân của mình.

“Xin lỗi Tề Minh, sau… Sau này ta sẽ không làm vậy với ngươi nữa!”, mặt Điêu Doãn xám xịt như miếng gan lợn, cậu ta buồn bực nói.

“Được… Được rồi!”

Đến bây giờ, Tề Minh vẫn chưa phản ứng lại được, rốt cuộc Mục Vỹ đã trừng trị Điêu Doãn như thế nào!

Điêu Doãn là cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba của thân xác, còn Mục Vỹ xưa nay luôn yếu ớt tới mức trói gà không chặt.

Không biết tại sao, Tề Minh cảm thấy hình như sau buổi học ngày hôm đó, Mục Vỹ đã hoàn toàn thay đổi.

“Tên ngốc kia, nhìn gì nữa? Mau về đi học đi!”, thấy dáng vẻ ngây người của Tề Minh, Mục Vỹ cười mắng.

Trong học viện tràn ngập hơi thở thanh xuân, Mục Vỹ cảm thấy luồng khí trong lòng mình hình như cũng đang thay đổi từng chút một.

Hắn đã sống lại, đương nhiên sẽ không tha cho đám tiểu nhân xảo trá của kiếp trước.

Nhưng kiếp này, hắn nhất định không thể chỉ sống trong mối oán hận, mà sống tiêu sái tự do thoải mái mới là điều hắn nên làm.

Bên ngoài khu rừng nhỏ, ba ngón tay của Điêu Doãn thõng xuống mềm oặt, còn cậu ta thì có vẻ tức giận.

“Chuyện này chưa xong đâu!”, thấy Mục Vỹ đi về phía toà nhà dạy học, Điêu Doãn gian trá nói.

“Ngươi định làm thế nào đây, Điêu Doãn? Dù gì thì Mục Vỹ cũng là người nhà họ Mục, ngươi đừng có làm quá lên đấy!”, một đệ tử của học viện đứng cạnh đó lên tiếng.

“Người nhà học Mục? Hắn còn chẳng bằng một con chó của nhà đó. Ta không thể nuốt trôi cục tức này được. Lát nữa, các ngươi hãy phối hợp diễn kịch với ta, rõ chưa?”

“Diễn kịch?”

“Đúng!”, Điêu Doãn cười nói: “Trong cả cái học viện Bắc Vân này, ai cũng dám bắt nạt Mục Vỹ, nhưng chỉ duy có một người là hắn sợ nhất. Người đó mà xuất hiện, Mục Vỹ sẽ như chuột thấy mèo ngay. Đến lúc ấy, ta sẽ bắt hắn quỳ xuống xin tha!”

“Ngươi nói đến… Thầy Cận Đông ư?”, một người trong số đó phản ứng lại.

“Không thì ai vào đây nữa?”

Mục Vỹ, ngươi xong đời rồi. Dám chọc vào Điêu Doãn ta thì ngươi coi như tàn đời!
Chương 27: Giở trò quái gì?

Mục Vỹ đã làm thầy mấy năm nhưng lần này đi tới bục giảng, hắn vẫn thấy hơi lo lắng.

Mấy năm trước là Mục Vỹ kia, còn bây giờ là hắn. Trên đường đi lên bục giảng, nhìn thấy các thiếu niên, thiếu nữ trẻ trung phơi phới, nhiệt huyết trong lòng hắn càng sục sôi.

Ở cùng với những người trẻ tuổi này mới là cuộc sống!

Về phần khó xử…

Mục Vỹ thực sự không nghĩ ra đám học trò này có thể làm khó được mình!

“Ta mặc kệ trước kia thế nào, nhưng từ hôm nay trở đi, khi ta ở trong lớp, các trò phải nghiêm túc nghe giảng. Đây là địa bàn của ta, kẻ nào làm loạn đừng trách thầy không khách sáo!”

Khò…

Nhưng Mục Vỹ chưa nói xong, hơn nửa số học trò đã lăn ra ngủ.

Xem ra không dạy dỗ bọn nhóc này một chút, bọn họ lại cứ tưởng hắn là Mục Vỹ trước kia.

“Hử?”

“Thơm quá!”

“Ơ? Sao đột nhiên lại thơm thế nhỉ?”

Lớp học đang yên tĩnh đột nhiên truyền tới hương thơm ngào ngạt, đám học trò cũng dần tỉnh dậy.

Trên bục giảng, Mục Vỹ đang xoa hai loại dược liệu trông rất bình thường vào nhau. Mùi thơm kia được sinh ra từ đây.

Dần dà, mười mấy học trò đều tỉnh dậy, trông thấy hành động quái dị của Mục Vỹ lập tức lắc đầu ngao ngán, cảm thấy hôm nay thầy Mục rảnh rỗi đến mức nhàm chán, muốn tiếp tục đánh một giấc ngủ ngon.

Nhưng những người muốn ngủ tiếp chợt cảm thấy có gì đó sai sai.

Bọn họ buồn ngủ muốn nhắm mắt lại, nhưng lúc này lại không thể nào nhắm nổi!

“Muốn ngủ trong giờ học của ta à? Nằm mơ đi!”

Thấy đám học trò muốn nhắm mắt ngủ tiếp, Mục Vỹ hừ lạnh nói.

“Chuyện quái gì thế? Tại sao vừa nhắm mắt nước mắt của ta đã không ngừng chảy xuống?”, một nhóc học trò kinh hãi nói.

“Ta cũng thế!”

“Muốn khóc quá đi mất!”

Cả lớp học đột nhiên ồn ào ầm ĩ.

Trông thấy nụ cười gian xảo của Mục Vỹ trên bục giảng, đám học trò lập tức hiểu ra!

“Muốn ngủ hả? Thế thì về nhà mà ngủ, ở trong giờ học của ta đều phải ngoan ngoãn nghe giảng!”, Mục Vỹ cao giọng quát.

Hơn ba mươi học trò trong lớp học đều ngơ ngác.

Nhưng Diệu Tiên Ngữ lại trợn trừng mắt.

Cô ta biết hai loại dược liệu trong tay Mục Vỹ là gì.

Tử Ngọc Sam và cỏ Bi Thương.

Tử Ngọc Sam có tác dụng kích thích cơn buồn ngủ, còn cỏ Bi Thương lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Một loại có thể khiến người ta rơi vào trạng thái ngủ say, một loại lại khiến người ta rơi nước mắt.

Thế nhưng cô ta không ngờ kết hợp hai loại dược liệu này sẽ khiến người ta buồn ngủ mà không ngủ nổi!

“Thầy Mục, thầy đang giở trò quỷ gì vậy?”, Mặc Dương đứng bật dậy, hai mắt bừng bừng lửa giận nhìn Mục Vỹ.

Gã vốn đang ngủ ngon nhưng lại bị Mục Vỹ giở trò, chỉ cần nhắm mắt là nước mắt tuôn ra như suối, thực sự quá khổ sở!

“Mặc Dương, chú ý lời nói của trò đi. Hiện giờ ta là thầy của trò. Trong giờ học của ta phải nghe theo ta!”

Mục Vỹ chắp tay sau lưng, lạnh nhạt nói.

Thấy hôm nay hắn vênh váo đắc ý như vậy, Mặc Dương lập tức nổi giận.

Bình thường trong giờ học của Mục Vỹ, mọi người đều rất buồn ngủ, nhàm chán quá mới tìm cách trêu chọc hắn để tìm niềm vui.

Nào ngờ hôm nay Mục Vỹ lại không biết tốt xấu như vậy.

“Ta gọi thầy một tiếng thầy Mục, nếu còn làm phiền giấc ngủ của ta, ta cho thầy nằm bò xuống giảng bài đấy, thầy tin không hả?”

Mặc Dương hống hách nói.

Mấy năm này Mục Vỹ đã phải chịu hành hạ không ít trong lớp học. Mặc Dương tin chắc một câu nói này đã đủ để dọa Mục Vỹ ngoan ngoãn đọc sách giáo khoa, không quấy rầy gã ngủ nữa.

“Bộp!”

Nhưng gã vừa dứt lời, mắt trái của gã đã ăn ngay một viên phấn viết.

Mắt trái Mặc Dương lập tức sưng thành một cục.

“Câm miệng, ngồi xuống!”

Mục Vỹ tung hứng nửa viên phấn còn lại trong tay, hào hứng nhìn Mặc Dương.

Sau khi sống lại, Mục Vỹ cảm thấy thân phận thầy giáo của Học viện Bắc Vân cũng có chút tác dụng.

Vậy nên hắn mới lựa chọn tiếp tục ở lại đây.

Nhưng hiện giờ nhất định phải xây dựng uy tín của hắn với đám học trò này.

Sống lại một đời, hắn không muốn lại bị người ta ức hiếp như Mục Vỹ của trước kia nữa.

“Thầy dám đánh ta sao?”

Mặc Dương không ngờ Mục Vỹ tiện tay ném phấn làm sưng mắt trái của mình, lập tức nổi trận lôi đình muốn lao lên bục giảng.

Bốp…

Thế nhưng gã vừa mới rời khỏi chỗ ngồi một bước đã có tiếng ném phấn vang lên.
Chương 28: Lớp học của ta do ta làm chủ

“Bịch” một tiếng, đầu gối bị đau khiến Mặc Dương lảo đảo, quỳ một chân xuống đất.

“Trò Mặc Dương, thầy biết trò muốn xin lỗi ta nhưng cũng không đến mức phải quỳ xuống đâu!”, thấy Mặc Dương quỳ một chân xuống đất, Mục Vỹ thờ ơ nói.

Hắn dễ dàng nhìn ra được, Mặc Dương đang ở cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ tư của thân xác.

Chỉ là tầng thứ tư thân xác của Mặc Dương mới bằng sức chín trâu hai hổ, còn không bằng một nửa sức lực của Mục Vỹ!

Trước mặt Mục Vỹ đúng là không đáng nhắc tới.

“Mục Vỹ thầy…”

Bộp…

Mặc Dương chưa kịp nói hết câu, lại một viên phấn đâm thẳng vào miệng gã, máu me be bét.

Lần này Mặc Dương thực sự biết sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Mục Vỹ.

Toàn bộ lớp học lặng ngắt như tờ, ai cũng nhìn Mục Vỹ như đang nhìn quái vật.

Ngày trước ở trong lớp học, Mục Vỹ chỉ tỏ ra quái dị. Thế nhưng lần này, hắn thị uy khiến tất cả học trò đều phải khiếp sợ.

Thầy Mục trước giờ chỉ biết vâng vâng dạ dạ mấy ngày nay lại như biến thành người khác.

“Mục Vỹ, sao ngươi dám phạt học trò trước mặt mọi người. Ngươi còn coi quy định của Học viện Bắc Vân ra gì không?”

Trong không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gầm thét giận dữ.

Không biết từ bao giờ ngoài cửa lớp học đã xuất hiện một bóng người.

Người đó mặc quần áo màu xanh, dáng người khôi ngô, râu ria rậm rạp, tay chân to lớn trông rất uy nghiêm.

Thầy giáo của Học viện Bắc Vân, Cận Đông!

Mặc Dương đang quỳ một chân dưới đất trông thấy bóng người đứng ngoài cửa lập tức đứng phắt dậy chạy tới sau lưng Cận Đông, há mồm ú ớ không biết đang nói cái gì.

“Thì ra là thầy Cận Đông. Ngươi không ở trong lớp của ngươi, chạy tới chỗ ta làm gì?”, Mục Vỹ lên tiếng đáp.

Dựa vào ký ức lúc trước, Mục Vỹ đã hiểu rõ.

Cận Đông dựa vào thực lực của chính mình để được dạy học ở học viện Bắc Vân, rất phản cảm với thế lực của các gia tộc.

Thế nên hắn ta rất ghét đồ vô dụng dựa vào gia tộc ăn không ngồi rồi trong học viện như Mục Vỹ.

Bởi vậy, ngày thường hắn ta thường xuyên tìm cách gây rắc rối cho Mục Vỹ, hoặc là trách phạt hắn vì kiểm tra lớp học không đạt, hoặc là chê trách hắn bị đánh giá thấp nhất.

Với tính cách của Mục Vỹ kia, hoàn toàn không dám phản kháng, cũng không thể phản kháng nổi.

Thế nên toàn bộ mọi người trong Học viện Bắc Vân đều biết, Mục Vỹ trông thấy Cận Đông cứ như chuột thấy mèo.

“Thầy Cận, thầy ta đánh trò!”, Điêu Doãn đột nhiên nhảy ra từ sau lưng Cận Đông, chỉ vào Mục Vỹ hét lên: “Hôm nay, Tề Minh khiêu khích trò. Trò và cậu ta đọ sức mấy chiêu, cậu ta không đánh lại được. Mục Vỹ không để ý tới thân phận của mình, ỷ đông hiếp yếu đánh học trò. Xin thầy Cận làm chủ cho trò!”

“Hừ! Mục Vỹ, lúc đầu ta còn nghi ngờ lời nói của Điêu Doãn, nhưng bây giờ ngươi lại ngang nhiên đánh học trò, còn sai khiến học trò của mình đánh nhau với bạn học cùng học viện. Ta thấy ngươi ngứa đòn rồi đấy!”

Cận Đông không thèm nể mặt Mục Vỹ, lớn tiếng quát tháo.

“Ơ hay, đây là lớp học của ta, ta muốn quản thế nào thì quản. Ngươi nghĩ ngươi là viện trưởng à?”, Mục Vỹ khịt mũi xem thường.

“Ngươi muốn chết hả?”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Cận Đông không nhịn được nửa.

Trước đây lúc nào Mục Vỹ cũng phải ngoan ngoãn nghe hắn ta dạy bảo, lần này lại dám cãi lại.

Còn ở trước mặt đông đảo học trò.

Ở học viện Bắc Vân, Cận Đông là thầy giáo trung cấp, còn Mục Vỹ chỉ mới là thầy giáo sơ cấp.

“Hôm nay ta sẽ thay mặt viện trưởng dạy dỗ ngươi!”, Cận Đông gằn giọng quát, giơ cánh tay tỏ khỏe ra, tung đấm về phía ngực Mục Vỹ.

Hắn ta tin chắc với thể chất của Mục Vỹ, chịu một đấm này đủ để hắn nằm liệt giường ba đến năm tháng.

Cũng để cho thằng vô dụng này hiểu được, dựa vào thế lực của gia tộc để vào học viện chỉ là kẻ vô dụng!

“Cút ra!”

Mục Vỹ không thèm né tránh, vận dụng toàn bộ sức mạnh của thân xác đánh ra Phá Ngọc Quyền.

Phá Ngọc Quyền, thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành, dùng khí thế thấy chết không sờn để ép lui kẻ địch.

Xong đời rồi!

Thấy Mục Vỹ không tránh đòn, đám học trò vây quanh đều sợ ngây người.

Cận Đông là thầy giáo trung cấp của học viện Bắc Vân, là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứu sáu của thân xác, dùng khí phá mạch, khí kình còn mạnh mẽ hơn cả sức mạnh của thân thể.

Hơn nữa, khi Cận Đông mới còn ở cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác đã có thể đánh bại cao thủ cảnh giới Ngưng Mạch. Mục Vỹ yếu đuối sao có thể là đối thủ của hắn ta?

Bọn họ đã tưởng tượng ra hình ảnh Mục Vỹ chật vật phun máu.

Bịch…

Tiếng va chạm trầm thấp vang lên, hai bóng người lập tức tách ra.

Chỉ là cảnh tượng phun máu mà mọi người dự đoán không hề xuất hiện. Sắc mặt Mục Vỹ hơi nhợt nhạt, lùi lại ba bước cứng rắn hứng chịu cú đấm của Cận Đông.

Không ngờ hắn lại chống đỡ được một đấm của võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác!

“Hừ, không ngờ đồ vô dụng này đã đạt đến cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ bốn của thân xác, trong người còn sản sinh ra một tia khí kình, khó trách dám cứng miệng với ta!”

Cái gì?

Hơn ba mươi học trò đều sợ chết khiếp.

Cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ bốn của thân xác, trong cơ thể sinh ra một tia khí kình!

Thầy Mục luôn bị bọn họ chê vô dụng lại trở thành võ giả!

Lúc trước bọn họ biết rõ, cùng lắm Mục Vỹ chỉ đạt cảnh giới Tôi Thể - tầng thứ nhất của thân xác mà thôi. Mới vài ngày trôi qua, hắn đã nhảy tới cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ bốn của thân xác!

“Cho dù là vậy, trước mặt ta ngươi vẫn chỉ là kẻ vô dụng!”, thấy Mục Vỹ không bị thương, Cận Đông khinh thường nói: “Một đấm vừa rồi ta chỉ dùng không đến ba phần sức lực!”

“Ha ha…”, Mục Vỹ cười lạnh nói: “Ngại quá, ta chỉ mới dùng hai phần!”

Ha ha, ai chẳng biết khoác lác!
Chương 29: Không ngờ bị Mục Vỹ đánh bại

“Ngươi chán sống rồi!”

Trông thấy bộ dạng Mục Vỹ khiêu khích mình, Cận Đông nổi giận.

Hắn ta nhấc hai tay lên, trên người như đang tỏa ra một luồng khí kình!

Cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác có thể sinh ra khí kình. Sức mạnh của khí kình mềm dẻo hơn sức người.

Còn cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác lại dùng khí nuôi mạch, tăng tính dẻo dai cho cơ thể. Tung ra một đấm làm chấn động không khí, sinh ra uy lực.

Hiện giờ Cận Đông đang ở cảnh giới Ngưng mạch, mạch đã được hình thành, có cả khí kình. Một đấm đủ để đánh võ giả cảnh giới Tráng Tức trọng thương.

Toàn bộ học trò trong lớp vội vàng tránh đi.

Phần lớn bọn họ đều ở cảnh giới tầng thứ ba hoặc thứ tư của thân xác không thể tham gia cuộc chiến có cấp độ cao như vậy.

“Hừ, Mục Vỹ đánh ta còn muốn chạy. Lần này phải để Cận Đông dạy dỗ ngươi một trận!”, thấy Cận Đông tỏa ra khí thế hùng hổ dọa người, Điêu Doãn thầm cười lạnh.

Ngược lại, Diệu Tiên Ngữ thấy Mục Vỹ bình tĩnh chống trả Cận Đông lại dần cau mày.

Cô ta đã kể lại chuyện Mục Vỹ giải đáp trên bục giảng vào giờ học trước cho ông nội nghe.

Sau đó, ông nội thấy rất hứng thú với ý tưởng này, bắt đầu thử nghiệm.

Nào ngờ kết quả lại thành công!

Phương pháp luyện Tụ Linh đan có thể khiến cả đế quốc Nam Vân phải biến đổi. Điều này khiến ông nội cô ta gần như phát điên.

Sau đó ông nội gặng hỏi, biết được Mục Vỹ lại muốn mời hắn đến phủ một lần.

Qua biến cố trên lớp học, Mục Vỹ khiến đại sư Mạt mở rộng tầm mắt, còn khiến ông nội không ngớt lời khen ngợi.

Diệu Tiên Ngữ ngày càng hiếu kỳ, chẳng lẽ trước đó thầy Mục vẫn luôn giấu tài sao?

Ầm ầm…

Trong phòng học vô cùng hỗn loạn, bàn ghế đều bị đập nát.

“Chết tiệt!”

Thấy Mục Vỹ liên tục tránh né đòn tấn công của mình, Cận Đông dần thấy sốt ruột.

Rõ ràng hắn ta cao hơn Mục Vỹ hai cảnh giới lớn nhưng lại không làm gì được Mục Vỹ, khiến hắn ta rất khó chịu.

“Lăng Ba Chưởng!”

Rốt cuộc Cận Đông cũng mất hết kiên nhẫn, đánh ra Lăng Ba Chưởng.

Lăng Ba Chưởng có tiếng tăm lừng lẫy khắp học viên Bắc Vân, là võ kỹ Hoàng Giai trung cấp, dùng khí kình nện vào người đối thủ, có thể tê liệt hoàn toàn sức mạnh từ cơ thể của đối thủ.

Võ kỹ Hoàng Giai trung cấp này nổi danh nhờ vào Cận Đông!

Lúc trước, Cận Đông đã dùng Lăng Ba Chưởng để thi đỗ bài kiểm tra thầy giáo trung cấp. Khi đó, hắn ra đã đánh bại võ giả vừa mới đạt tới cảnh giới Ngưng Nguyên – tầng thứ bảy của thân xác bằng võ kỹ này.

“Ta phải đập chết đồ vô dụng nhà ngươi!”

Cận Đông tung chưởng, tiếng xé gió vù vù vang lên. Không khí như biến thành sóng nước ép về phía Mục Vỹ.

“Tàn đời rồi, lần này thầy Cận Đông thực sự nổi giận rồi!”

“Tung cả Lăng Ba Chưởng, lần này Mục Vỹ không thoát được nữa!”

“Ai bảo chọc giận thầy Cận Đông, lần này Mục Vỹ phải nằm liệt giường ít nhất mười ngày nửa tháng!”

Đám học trò vây xem ở cửa lớp không hề có ý định ra tay.

Nhìn thầy Mục Vỹ mất mặt là thú vui tiêu khiển hằng ngày của bọn họ.

“Lăng Ba Chưởng? Lợi hại lắm hả?”, Mục Vỹ nhìn luồng khí kình mạnh mẽ đang đánh tới cười châm chọc.

Nếu Cận Đông chỉ dùng sức lực từ thể xác đối đầu với hắn, đúng là hơi phiền phức. Nhưng một khi Cận Đông dùng khí kình, Mục Vỹ sẽ có cách đánh bại hắn ta.

“Đồ ngu ngốc, ngươi thua rồi!”

Đối mặt với đòn tấn công bằng khí kình của Cận Đông, Mục Vỹ không những không lùi bước mà còn sẵn sàng nghênh đón.

Trong lúc mọi người đều đang mắng Mục Vỹ đầu óc có vấn đề, hắn đột nhiên đánh ra một chưởng.

Chưởng này rất kỳ lạ, nhìn như yếu đuối không có sức lực gì, thế nhưng khí kình Cận Đông đánh ra lại bị nó đảo lộn.

“Lạc Vân Kiếm Chưởng!”

Mục Vỹ bước lên, bàn tay hóa kiếm đánh ra một chưởng.

Phốc phốc.

Cận Đông ngã lăn ra đất, máu tươi trào ra.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Đám học trò vây xem xung quanh đều trợn mắt há mồm.

Hai người Điêu Doãn với Mặc Dương chết lặng tại chỗ không biết phải làm gì.

Bọn họ cứ tưởng Cận Đông ra mặt sẽ trút giận được cho mình, nào ngờ kịch bản đảo lộn, Cận Đông đánh không lại Mục Vỹ.

Không một ai ngờ được Mục Vỹ bị cả thành Bắc Vân mắng vô dụng suốt chín năm lại vụt lên thành võ giả mạnh hơn cả Cận Đông chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.

Hơn nữa còn là khiêu chiến vượt cấp!

Bụng Cận Đông bị một chưởng như kiếm của Mục Vỹ bổ ra một vết đứt, mặt mũi trắng bệch thở hổn hển, khó tin nhìn Mục Vỹ.

Không ngờ hắn ta lại bị Mục Vỹ đánh bại.

Còn là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của thân xác bị Mục Vân ở cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ bốn của thân xác đánh bại, vô cùng nhục nhã.

“Đồ vô dụng kia, ngươi đã giở thủ đoạn gian trá gì?”, Cận Đông vẫn không chịu thua.

Bịch…

Nghe thấy hắn ta mắng chửi, Mục Vỹ dứt khoát đá một phát.

“Vô dụng? Ai mới là đồ vô dụng?”, Mục Vỹ trừng mắt nhìn Cận Đông, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Sát khí!

Mục Vỹ nổi lên sát khí với hắn ta.

Cận Đông cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Chương 30: Biến chuyển

“Thầy Mục Vỹ hãy có chừng mực!”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên ở cửa lớp.

Một người mặc đồ trắng, tóc dài buộc sau đầu, chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.

Đông Phương Ngọc!

“Woa, thầy Đông Phương kìa!”

“Nghe nói thầy Đông Phương chỉ mất mấy năm đã trở thành thầy giáo cao cấp, có thể sẽ tới Đế Đô ở thành Nam Vân đó!”

“Đúng vậy, thầy Đông Phương vừa đẹp trai vừa tài giỏi, đúng là thần tượng của ta!”

Trong lớp lập tức vang lên tiếng hô kinh ngạc của các cô nàng mê trai.

“Dừng tay sao? Nếu hôm nay ta không đánh lại thầy Cận Đông, người nằm dưới đất sẽ là ta. Cận Đông sẽ dừng tay sao?”, Mục Vỹ nhíu mày.

Đông Phương Ngọc là thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân, một trong ba mỹ nam nổi tiếng của học viện, danh tiếng vang dội khắp thành Bắc Vân.

Ngu dốt!

Đám học trò nghe thấy Mục Vỹ nói vậy đều trợn mắt.

Không ngờ Mục Vỹ còn dám nói như vậy với Đông Phương Ngọc. Hắn tưởng đánh bại Cận Đông là có thể khiêu khích Đông Phương Ngọc sao?

“Dù sao mọi người cũng đều là thầy giáo, hôm nay coi như nể mặt ta, được không?”

“Nể mặt ngươi? Ngươi là cái thá gì?”

Mục Vỹ vừa dứt lời, trong phòng học lập tức chìm trong lửa giận. Có mấy cô học trò giận dữ nhìn chằm chằm hắn.

“Ha ha… Vậy thì ta chỉ còn thể giải quyết bằng vũ lực!”

Đông Phương Ngọc cười khổ một tiếng, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

“Các ngươi đang làm gì vậy?”

Khi bầu không khí lại trở nên căng thẳng, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.

Viện trưởng!

“Tụ tập ở đây làm gì?”, Lục Khiếu Thiên thấy cửa lớp của Mục Vỹ đông nghịt người, nhíu mày quát.

Trông thấy Mục Vỹ, ông ấy lại càng bất lực.

Dạo gần đây thằng nhóc này rất thích gây chuyện!

“Viện trưởng Lục!”

Thấy Lục Khiếu Thiên đã tới, Điêu Doãn như gặp được cứu tinh, vội vàng mách: “Viện trưởng Lục, hôm nay trò và Tề Minh thi đấu, Tề Minh bị trò đánh bại. Thầy Mục Vỹ không biết xấu hổ ra tay với trò. Sau đó trò nhờ thầy Cận Đông tới làm chủ, nào ngờ lại bị thầy Mục Vỹ đánh bị thương!”

“Không sai!”

Mặc Dương cũng đứng ra, mếu máo nói: “Thầy Mục Vỹ phạt trò quỳ xuống. Xin viện trưởng làm chủ cho trò!”

Nghe hai nhóc con mách lẻo, Mục Vỹ không nhịn được cười phá lên, nhưng lại không thèm giải thích.

“Không phải như vậy đâu thưa viện trưởng!”

Đúng lúc ấy, một học trò đột nhiên lên tiếng, chính là Tề Minh!

“Hôm nay Điêu Doãn dẫn người tới chặn con lại, sỉ nhục con. Thầy Mục Vỹ không chịu được mới phạt Điêu Doãn!”, Tề Minh kích động nói, mặt đỏ bừng vì căng thẳng.

“Hơn nữa, thầy Cận Đông dẫn Điêu Doãn đến lớp chúng con, chủ động ra tay đánh thầy Mục trước, kết quả tài nghệ không bằng người, bị thầy Mục đánh bại. Con có thể làm chứng!”

Ngay sau đó lại có một giọng nói dịu dàng vang lên.

Là Diệu Tiên Ngữ!

Mục Vỹ có thể hiểu tại sao Tề Minh đứng ra nói giúp mình, nhưng Diệu Tiên Ngữ lại khiến hắn kinh ngạc.

Người khiếp sợ nhất chính là Điêu Doãn và Mặc Dương!

Tề Minh đứng ra nói giúp không thành vấn đề.

Nhưng Diêu Tiên Ngữ lại khác.

Ông nội của Diêu Tiên Ngữ chính là thầy luyện đan ba sao lừng lẫy khắp thành Bắc Vân, kể cả viện trưởng cũng phải coi trọng. Lời nói của cô ta rất có sức thuyết phục.

Nhưng ngày thường Diêu Tiên Ngữ giỏi bắt nạt Mục Vỹ nhất, thích nhìn hắn mất mặt, sao hôm nay lại nói giúp hắn?

Quá bất thường!

Thấy bầu không khí không ổn, Đông Phương Ngọc đột nhiên nói: “Viện trưởng, chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ ràng, ta nghĩ…”

“Ta tự có cân nhắc!”

Lục Khiếu Thiên chặn họng Đông Phương Ngọc: “Điêu Doãn sỉ nhục bạn học, vô lễ với thầy giáo, phạt quét dọn học viện một tháng. Mặc Dương không tuân thủ kỷ luật trong lớp, phạt tự kiểm điểm một tháng ở nhà. Cận Đông là thầy giáo trung cấp hành động không phù hợp, từ hôm nay giáng xuống làm thầy giáo sơ cấp!”

Cái gì?

Đám học trò xung quanh đều sợ chết khiếp.

Viện trưởng Lục phạt như vậy rõ ràng là đang thiên vị Mục Vỹ!

“Về lớp của mình đi, ở đây hóng hớt cái gì?”, Lục Khiếu Thiên lại cau mày quát lớn.

Ba người Điêu Doãn, Mặc Dương và Cận Đông đều tái mét mặt mày, không dám lên tiếng.

Trong học viện, Lục Khiếu Thiên mới là người nắm giữ quyền lực cao nhất. Không ai dám phản bác hay chống đối lời của ông ấy.

“Tên nhóc thối tha Mục Vỹ này, cậu có thể dạy học bình thường không hả?”, đợi người xung quanh tản đi hết, Lục Khiếu Thiên mới thấp giọng nói.

“Khụ khụ… lần sau ta sẽ chú ý hơn!”

Nói xong, Mục Vỹ định quay về lớp học.

“Chờ đã, lần này ta tới để tuyên bố một chuyện!”, Lục Khiếu Thiên đứng trước phòng học, cao giọng nói: “Xét thấy lớp các trò có tiến bộ, trường học quyết định điều chuyển một giáo viên cho các trò. Mong các trò hoan nghênh!”

Điều chuyển giáo viên?

Thông báo của Lục Khiếu Thiên khiến cả phòng học chìm vào yên tĩnh.

Mọi người đều nhìn ông ấy như đang nhìn quái vật.

Trước giờ viện trưởng chưa từng quan tâm tới lớp thối nát nhất, dốt nhất trường này, để tên thầy giáo vô dụng Mục Vỹ tới dạy học. Sao hôm nay lại nổi điên muốn điều chuyển giáo viên tới đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK