• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Chắc chắn chứ?

Thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, đại sư Mạt không nhịn được nói: “Mục lão đệ là thiên tài luyện đan duy nhất ta từng gặp trong suốt bao nhiêu năm qua. Không đúng, là yêu nghiệt!”

“Năm nay ta chín mươi tuổi, nực cười là kiến thức của ta lại không bằng một phần mười của Mục lão đệ. Ta không chữa được bệnh lạ của Tần nha đầu nhưng có lẽ Mục lão đệ sẽ có cách!”

Mặc dù không tin nhưng số người trong toàn bộ đế quốc Nam Vân có thể khiến đại sư Mạt sùng bái như vậy chắc chắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Người được đại sư Mạt kính ngưỡng lại càng không có.

Trông đại sư Mạt không giống như đang nói đùa.

“Ha ha… Tuy đại sư Mạt là thầy luyện đan bậc nhất đế quốc, ta cũng không hề nghi ngờ tay nghề luyện đan của ông nhưng đến cả ông cũng không chữa được, Mục Vỹ…”

Đại trưởng lão bật cười nói, giọng điệu tràn đầy mỉa mai.

Nghe đồn tay nghề luyện đan của đại sư Mạt thâm sâu khó lường, nhưng lại càng sống càng trở nên hồ đồ.

Căn bệnh lạ đến cả một thầy luyện đan sáu sao như ông cũng không chữa được, nói Mục Vỹ có cách chữa, đánh chết lão ta cũng không tin!

Nhưng giờ đây Mục Vỹ không quản được nhiều như vậy. Mạt Vấn vung tay ném mọi vấn đề cho hắn giải quyết, đúng là một ông già phiền phức!

“Mục Vỹ, con…”

“Nghĩa phụ, đúng là con cũng biết ít nhiều, nhưng không dám cam đoan sẽ chữa khỏi!”

Nghe thấy thế, Mục Lâm Thần lập tức vui mừng. Tần lão thái gia cũng chờ mong nhìn chằm chằm Mục Vỹ.

Hôm qua ông đã nhìn thấy Mục Vỹ không tầm thường, hôm nay nghe hắn nói vậy lại càng kinh ngạc.

“Vậy thì mời Mục thiếu gia xem bệnh cho Mộng Dao!”, Tần Thời Vũ cười nói.

Thấy vẻ mặt tươi cười của ông cụ, Mục Vỹ thấy lưng nổi da gà, chậm rãi đi đến trước mặt Tần Mộng Dao.

Không thể không thừa nhận, chỉ nhìn vào dáng người, Tần Mộng Dao chắc chắn là mỹ nữ tuyệt đỉnh.

Nhưng nghĩ tới mỹ nữ như vậy lại không thể sống quá hai mươi tuổi, Mục Vỹ cảm thấy tiếc.

Hắn bắt Mạch cho cô, lập tức cảm nhận được da thịt mềm mại trắng như tuyết, lại càng thêm tin tưởng vào sắc đẹp nghiêng thành của Tần Mộng Dao!

Thịch… thịch…

Nhưng chỉ một giây sau, Mục Vỹ đã cảm thấy một luồng khí lạnh mãnh liệt càn quét toàn thân mình.

Lạnh!

Ý nghĩ này lập tức nảy ra trong đầu Mục Vỹ.

Chợt “đinh” một cái, Tru Tiên Đồ ầm ầm mở ra trong đầu hắn.

Ngay sau đó, một bóng người bằng băng màu xanh bỗng xuất hiện.

“Thần phách Băng Hoàng!”

Mục Vỹ sững sờ tại chỗ!

Khó trách trong người Tần Mộng Dao thường xuyên bị nhiễm lạnh, thì ra là do thần phách Băng Hoàng.

Người khác không biết thần phách Băng Hoàng là gì nhưng Mục Vỹ biết rất rõ.

Cho dù là võ giả của đại thế giới Vạn Thiên, người có thể chứa đựng thần phách Băng Hoàng cũng vô cùng hiếm có.

Băng Hoàng thuộc tộc Phượng Hoàng, là thần thú thời Thái Cổ. Thần phách của nó phải mạnh đến mức nào!

Tần Mộng Dao có thể dùng chân nguyên trong người chứa đựng thần phách Băng Hoàng mấy năm liền, đúng là không thể tưởng tượng nổi!

“Thế nào?”

Thấy sắc mặt Mục Vỹ biến đổi mấy lần, Tần Thời Vũ sốt ruột hỏi.

Ông cụ cũng không biết rốt cuộc Mục Vỹ có chữa được hay không.

Nếu không phải đại sư Mạt mở lời, ông vốn sẽ không ôm hi vọng gì với Mục Vỹ!

“Tuy rất nghiêm trọng, nhưng cũng không phải không có cách!”, Mục Vỹ im lặng một lúc rồi lên tiếng.

Có cách rồi!

Nghe thấy thế, Mục Lâm Thần nở nụ cười.

Đại sư Mạt lại càng âm thầm tán thưởng hắn.

Từ khi gặp được Mục Vỹ, đại sư Mạt đã thấy hắn có chỗ hơn người.

Hàn độc trong người Tần Mộng Dao rất kỳ quái, Mạt Vấn thực sự không chữa được.

Cũng không biết tại sao ông lại có cảm giác Mục Vỹ sẽ chữa được.

“Cậu thực sự có cách sao?”, Tần Thời Vũ vẫn không dám tin tưởng, đứng bật dậy kéo tay Mục Vỹ.

“Đương nhiên! Trong vòng một tháng ta có thể chữa khỏi hàn độc trong người Tần tiểu thư, hơn nữa còn trả lại cho nhà họ Tần các ông một thiên tài!”

Mục Vỹ không hề nói khoác.

Thần phách Băng Hoàng, thiên tài nghìn năm mới gặp. Chắc chắn sau này Tần Mộng Dao sẽ vang danh khắp Thiên Vận Đại Lục.

“Nhưng ta cần phải chuẩn bị một vài dược liệu!”

“Không thành vấn đề!”

Mục Vỹ chưa nói hết câu, Tần Thời Vũ đã đồng ý: “Dược liệu cứ để nhà họ Tần lo, cho dù có phải táng gia bại sản, ta cũng không tiếc!”

“Ông nội…”

“Dược liệu ta cần là linh quả Bích Ngọc, cỏ Thanh Ngọc, rễ quả Lưu Vũ và cuống hoa Huyết Dương. Đây là bốn vị thuốc chính, còn thuốc dẫn ta có thể tìm thứ khác thay thế. Nhưng bốn vị thuốc này không thể thiếu được!”

Mục Vỹ nói.

Hắn vừa dứt lời, toàn bộ sảnh lớn đều lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn chằm chằm Mục Vỹ.

“Sao thế? Không tìm được bốn vị thuốc này à? Nếu không tìm được thì…”

“Tìm được, ta tìm được!”

Tần Thời Vũ nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng đáp: “Ngày mai ta sẽ mang những vị thuốc này tới!”

Nói xong, Tần Thời Vũ không nhịn được nữa, lập tức xông ra ngoài.

“Gấp gáp vậy à…”, Mục Vỹ ngơ ngác hỏi.

“Này Mục huynh đệ…”, đại sư Mạt nhìn Mục Vỹ do dự nói: “Cậu thực sự chắc chắn dùng bốn vị thuốc này làm chủ đạo có thể khống chế được hàn độc trong người Tần Mộng Dao chứ?”
Chương 22: Cởi hết quần áo ra

“Sao hả?”

“Không, không có gì!”

Đại sư Mạt lắc đầu.

Ông kinh ngạc không phải vì bốn loại dược liệu linh quả Bích Ngọc, cỏ Thanh Ngọc, rễ quả Lưu Vũ và cuống hoa Huyết Dương quá trân quý, mà là vì ở đế quốc Nam Vân, chúng thực sự rất phổ thông, chỉ đắt hơn quả Tử Ngọc một chút.

Ông tự thấy mình không có cách giải được hàn độc trong người Tần Mộng Dao.

Thế nhưng Mục Vỹ chỉ dùng vẻn vẹn bốn loại dược liệu này làm thuốc chính, thực sự có thể giải được sao?

Mạt Vấn cũng thấy thấp thỏm lo âu.

Đêm đến, ông cụ Tần đã đưa dược liệu tới.

Bốn chiếc xe ngựa chứa đầy dược liệu khiến Mục Vỹ suýt rớt con mắt xuống đất.

Đùa nhau à!

Kiếp trước ở đại thế giới Vạn Thiên, linh quả Bích Ngọc, cỏ Thanh Ngọc, rễ quả Lưu Vũ và cuống hoa Huyết Dương đều vô cùng quý hiếm. Chẳng lẽ trong tiểu thế giới Tam Thiên này chúng phổ biến như vậy sao?

Mỗi đêm trăng tròn, hàn độc của Tần Mộng Dao sẽ phát tác.

Mà đêm nay đúng vào đêm trăng tròn.

Rốt cuộc Mục Vỹ có thực sự chữa được hay chỉ ba hoa khoác lác? Đêm nay sẽ rõ.

Đám người đại trưởng lão, nhị trưởng lão đều đang chờ bên ngoài viện của Mục Vỹ. Bọn họ muốn xem hắn có thể có thủ đoạn gì!

Đại sư Mạt vốn muốn quan sát Mục Vỹ chữa bệnh, thế nhưng lại bị hắn không thèm nể mặt đuổi ra ngoài.

Trong tiểu viện Mục Vỹ sống có một thùng gỗ để tắm rửa được đổ đầy nước đang được đun nóng.

Nước trong thùng gỗ sôi ùng ục, bọt khí nổi lềnh phềnh.

Mục Vỹ đứng cạnh thùng gỗ, hai tay cầm đủ loại dược liệu.

Tần Mộng Dao đứng bên cạnh khó hiểu nhìn Mục Vỹ.

Cô cứ tưởng Mục Vỹ muốn dùng bốn loại dược liệu này luyện chế đan dược cho mình uống, nào ngờ lại là tắm thuốc!

Nhưng xét về dược tính, chắc chắn đan dược mạnh hơn tắm thuốc.

Lúc trước cô đã uống không ít loại đan dược đều không có hiệu quả gì. Mục Vỹ cho cô tắm thuốc sẽ có tác dụng sao?

Mục Vỹ lại không thèm quan tâm những chuyện này.

Mặc dù hôm qua hắn đồng ý hôn ước nghĩa phụ đặt ra, nhưng cũng không có nghĩa là hắn bằng lòng cưới người phụ nữ trước mặt này.

Nhà họ Tần chọn Tần Mộng Dao để đính hôn với hắn chủ yếu là vì cô không còn sống lâu nữa.

Nếu hắn chữa khỏi cho Tần Mộng Dao lại càng thuận nước đẩy thuyền cho mối hôn ước này, nhà họ Tần đương nhiên sẽ đồng ý. Không chỉ vậy còn khiến nhà họ Tần nợ ân tình, thúc đẩy quan hệ hai nhà Tần Mục tốt hơn trước kia.

“Vào đi!”

Thấy nước sôi trong thùng gỗ dần đổi màu, Mục Vỹ khẽ gật đầu nói với Tần Mộng Dao sau lưng mình.

“Được!”

“Chờ đã!”

Thấy Tần Mộng Dao định vào thùng gỗ luôn, Mục Vỹ đột nhiên ngăn lại nói: “Nước thuốc phải tiếp xúc trực tiếp với cơ thể của cô. Cởi hết quần áo ra đi!”

“Cái gì?”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, hai tai Tần Mộng Dao đỏ bừng lên.

Đồng ý để hắn chữa bệnh cho mình đã là quyết định khó khăn nhất của cô.

Hiện giờ Mục Vỹ còn muốn cô lột sạch quần áo.

“Huynh…”

“Huynh cái gì mà huynh! Làm ơn đi, Tần đại tiểu thư, ta đâu có ham muốn sắc đẹp của cô. Chỉ khi chữa khỏi bệnh cho cô, hôn ước giữa chúng ta mới có thể được giải trừ. Quan hệ giữa hai nhà cũng không rạn nứt. Nếu không ta làm gì nhàn rỗi tới vậy!”

“Huynh… được, Mục Vỹ, ta mặc kệ lúc trước là huynh giả ngốc hay ngốc thật. Nếu huynh không chữa khỏi cho ta, ta nhất định sẽ giết chết huynh!”

Thấy Mục Vỹ tỏ ra thờ ơ không quan tâm, Tần Mộng Dao giận dữ nói.

Từ năm mười tuổi dến giờ, mỗi đêm trăng tròn hàn độc trong người cô đều sẽ phát tác.

Chín năm chịu đựng đau đớn, dù cô kiên trì chống chọi nhưng tinh thần cũng sắp sụp đổ rồi.

Cho nên khi nghe Mục Vỹ nói có cách chữa, cô mới đồng ý thử một lần. Dù chỉ có một tia hi vọng, cô cũng không muốn từ bỏ.

“Ngươi có thể quay lưng lại không…”

“Không thể!”, Mục Vỹ thẳng thắn nói: “Bây giờ ta là thầy thuốc, cô là bệnh nhân. Cô nhất định phải làm theo lời ta nói, nếu không xảy ra sai sót cũng không được trách ta!”

Không ngờ Mục Vỹ lại bá đạo như vậy, Tần Mộng Dao mím chặt môi.

Cô bước vào trong thùng nước, ngồi xổm xuống rồi chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người.

Cảnh tưởng này khiến Mục Vỹ suýt không kìm lòng nổi.

Chiếc váy dài trên người Tần Mộng Dao đang bị nước thuốc thấm vào, dán chặt cơ thể của cô, để lộ dáng người hoàn mỹ.

Ướt át! Quyến rũ!

Hắn nuốt nước bọt một cái. Tần Mộng Dao đang ngồi trong thùng nước thuốc, trút bỏ quần áo trên người.

“Phải tháo cả mạng che mặt!”

“Huynh…”

Trông thấy bộ dạng vô sỉ của Mục Vỹ, Tần Mộng Dao chỉ muốn nhảy ra bóp chết hắn.

Thế nhưng nghĩ lại hiện giờ trên người mình không một mảnh vải che thân, cô đành phải nén giận.

Cởi cũng cởi rồi, tháo mạng che mặt có là gì?

Tần Mộng Dao chầm chậm tháo mạng che mặt xuống. Cuối cùng gương mặt của cô lộ ra trước mắt Mục Vỹ.

Mục Vỹ lập tức chết lặng.

Gương mặt trái xoan, ngũ quan thanh thoát, tươi tắn tựa hoa xuân, gò má ửng hồng, ánh mắt ngượng ngùng.

Dù kiếp trước Mục Vỹ là Tiên Vương, đã từng gặp được vô số mỹ nữ cũng không nhịn được tim đập thình thịch.

Quá đẹp, đẹp đến điên đảo!
Chương 23: Thần phục đi

“Nhìn đủ chưa?”

Thấy Mục Vỹ nhìn chằm chằm vào mình, Tần Mộng Dao lại càng xấu hổ.

Lần đầu tiên cô không một mảnh vải trên người trước mặt một người đàn ông. Mặc dù ở trong thùng thuốc nhưng những dược liệu kia không thể che kín được cơ thể của cô.

Chỉ cần Mục Vỹ hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong thùng thuốc.

“Chưa!”, Mục Vy vô sỉ đáp: “Gương mặt xinh đẹp như vậy mà ngày ngày cứ che đi, đúng là rất lãng phí!”

Mục Vỹ vừa nói vừa bước tới gần thùng nước.

“Huynh định làm gì?”

“Làm gì? Chữa bệnh cho đại tiểu thư đấy!”

Mục Vỹ bất lực nói: “Hiện giờ nước trong thùng đang sôi sùng sục, cô ở trong không có cảm giác gì sao?”

Phải rồi!

Tần Mộng Dao sững sờ!

Bởi vì vừa nãy quá ngượng ngùng nên cô không hề chú ý tới.

Nước trong thùng gỗ đã sôi trào nhưng cô lại chẳng cảm giác được gì, quá kỳ lạ!

“Bây giờ đừng nói gì nữa, cứ làm theo lời ta!”

Mục Vỹ không thèm để ý tới sự kinh ngạc của Tần Mộng Dao, đứng trước thùng gỗ cầm đủ loại dược tiệu.

“Ta bắt đầu thêm thuốc, nếu cô thấy nóng phải nói cho ta biết!”

Mục Vỹ vừa nói vừa ném dược liệu trên tay vào thùng gỗ.

Dần dà, Tần Mộng Dao phát hiện trông Mục Vỹ như đang thêm thuốc lung tung nhưng dường như có một vài quy tắc nào đó cô không biết rõ.

Mà cứ cách một khoảng thời gian, Mục Vỹ lại nhúng hai tay xuống thùng nước.

Nước sôi sùng sục không hề ảnh hưởng tới Tần Mộng Dao. Nhưng cô cẩn thận quan sát, mỗi lần Mục Vỹ nhúng tay vào thùng thuốc đều không rên một tiếng, nhưng khi lấy ra hai tay đều đỏ rực, trên trán lấm tấm mồ hôi.

“Nóng rồi!”

Phải đến nửa canh giờ sau, Tần Mộng Dao mới cảm thấy nước trong thùng nóng lên.

“Phù…”

Mục Vỹ thở hồng hộc, hai tay chống hông.

Quả nhiên khí lạnh của thần phách Băng Hoàng rất mạnh mẽ. Trong suốt nửa canh giờ, hắn đã thêm không biết bao nhiêu dược liệu, thay thế bao nhiêu lần mà mới khiến Tần Mộng Dao cảm nhận được cái nóng.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu!

“Từ bây giờ đến khi trăng sáng tỏ sẽ không thay đổi gì. Nhưng sau khi trăng tròn, hàn độc trong cơ thể cô sẽ hoàn toàn phát tác. Nhưng cô phải nhớ lần này không được dùng chân nguyên chống cự”.

Nghe hắn nói vậy, Tần Mộng Dao khá ngạc nhiên.

Hàn độc trong người cô sẽ phát tác mạnh nhất vào lúc trăng tròn nhất, đến cả ông nội cũng không biết. Sao Mục vỹ lại nhìn ra được?

Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Việc cô cần làm là dùng tim cảm nhận hàn khí trong đan điền, thử dùng chân nguyên dung hòa vào nó. Lúc đó có thể sẽ rất đau đớn, ta cũng không thể giúp được cô. Nhưng nếu thành công, hàn độc sẽ vĩnh viễn biến mất. Cái rắm chó gì mà sống không quá hai mươi tuổi đều sẽ tan thành mây khói!”

“Ừ!”

Tần Mộng Dao gật đầu mỉm cười.

Không biết vì sao, trong thời gian ngắn ngủi này, cô phát hiện Mục Vỹ khác hẳn so với lời đồn trong thành Bắc Vân lúc trước.

Trăng dần nhô lên, Tần Mộng Dao ngồi ngay ngắn trong thùng thuốc, có vẻ hơi căng thẳng.

“Hừ hừ…”

Tiếng kêu rên vang lên, cô nhíu mày.

Đến rồi!

Mục Vỹ biết hàn độc thực sự phát tác rồi!

Thực ra cái gọi là hàn độc chính là khí lạnh tỏa ra do uy lực của thần phách Băng Hoàng quá mạnh mẽ mà thôi.

Mục Vỹ không biết tại sao Tần Mộng Dao có thể chứa đựng thần phách của Băng Hoàng nhưng hắn biết rõ sức mạnh của nó khủng bố như thế nào.

Với cảnh giới hiện giờ của Tần Mộng Dao, cô vốn không có khả năng chống cự.

Hắn bảo cô tắm thuốc chỉ là để ngăn cản khí lạnh của thần phách Băng Hoàng tràn ra ngoài mà thôi.

Nhưng nếu Tần Mộng Dao không thể hoàn toàn dung hợp với thần phách của Băng Hoàng, hàn độc trong người cô vẫn sẽ tiếp tục phát tác.

Chỉ khi dung hợp mới có thể nắm giữ toàn bộ uy lực của thần phách, dần dần cảm nhận được sức mạnh của nó.

Đây cũng là cách duy nhất có thể giải quyết triệt để hàn độc trong người Tần Mộng Dao.

“Giữ vững!”

Thấy sắc mặt Tần Mộng Dào ngày càng vặn vẹo vì đau đớn, Mục Vỹ không nhịn được quát lớn.

Nhưng mặt nước dần tĩnh lặng, gương mặt xinh đẹp của cô lại càng tái nhợt.

Giờ phút này, Tần Mộng Dao cảm thấy toàn thân lạnh toát, dường như đang đi vào một thế giới băng tuyết, khắp đất trời đều phủ đầy tuyết trắng.

Cái lạnh cắt da cắt thịt len lỏi trong người cô.

Đối mặt với khí lạnh này, cô chỉ muốn ngủ thật say, không cần để ý gì nữa.

Sự lạnh lẽo khiến cô nhụt chí, xóa tan mọi thứ của cô!

Nhưng đúng lúc Tần Mộng Dao chuẩn bị từ bỏ tất cả, một bàn tay đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Bàn tay ấy kéo cô đang dần bị cái lạnh nhất chìm, sưởi ấm trái tim cô, cảm giác dễ chịu khiến cô dần khôi phục ý chí.

Lúc này, Tần Mộng Dao giật mình tỉnh dậy.

Nhìn thấy bóng dáng băng tuyết mờ ảo trước mặt, ý chí sục sôi trong người cô.

“Ngươi hành hạ ta suốt chín năm, hôm nay hãy thần phục trước ta đi!”, Tần Mộng Dao chỉ cảm thấy trong người tuôn trào sức chiến đấu vô tận.

Bàn tay lúc ẩn lúc hiện kia cho cô sức mạnh, để cô không hề e sợ đối mặt với bóng dáng kia!

Ầm...

Đúng lúc này, tiếng vù vù vang lên.
Chương 24: Huynh thả tay ra

Tần Mộng Dao cảm thấy trong đan điền của mình như có thứ gì tan vỡ. Ngay sau đó, khí lạnh lan tràn khắp người cô.

Thế nhưng lần này, khí lạnh ấy lại khiến cô cảm thấy thoải mái.

Hiện giờ đối với cô, hàn độc chính là sức mạnh!

“Phù…”

Tần Mộng Dao thở phào một hơi, mở hai mắt ra.

Ròng rã chín năm trời, chưa bao giờ cô có cảm giác như được chết đi sống lại như hôm nay.

“Á…”

Nhưng vừa mở mắt ra, Tần Mộng Dao đã gào thét thảm thiết.

“Huynh làm gì đấy?”

Cô thấy hai tay Mục Vỹ đang bóp chặt ngực mình, nổi giận quát.

Tần Mộng Dao không chút do dự tung đấm vào mũi Mục Vỹ.

Vốn Mục Vỹ có thể tránh được, thế nhưng hiện giờ hắn lại không thể tránh né.

“Bụp” một tiếng, hai hàng máu mũi chảy ra. Vậy mà bàn tay của Mục Vỹ vẫn nắm chặt không buông.

Không phải hắn không muốn buông tay, mà là không buông ra nổi.

Thấy Tần Mộng Dao mê man, hắn định đẩy sức mạnh của chính mình vào người cô qua tim cô.

Mới đầu thì không sao, nhưng lúc Tần Mộng Dao dung hợp với thần phách của Băng Hoàng, khí lạnh phóng ra bên ngoài khiến bàn tay của hắn dán chặt vào ngực cô.

“Cô làm gì thế hả?”

Mục Vỹ bị chảy máu mũi, bất lực nói: “Không nhờ ta, cô đã chết rồi. Đại tiểu thư, cô đang lấy oán trả ơn đấy!”

Nghe hắn nói vậy, Tần Mộng Dao liên tưởng tới bàn tay truyền sức mạnh cho mình và nhiệt độ nóng hổi ở trái tim, dần dần hiểu ra.

“Đồ háo sắc, còn không mau bỏ tay ra!”, Tần Mộng Dao biết mình trách oan Mục Vỹ, thẹn quá hóa giận nói.

“Ta cũng muốn bỏ ra lắm, nhưng mà cô không cho ta bỏ ra!”, Mục Vỹ khóc không ra nước mắt.

Trong người Tần Mộng Dạo tỏa ra khí lạnh hút chặt tay hắn vào ngực cô. Hắn chỉ mới tới cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ tư của thân xác, không thể nào thoát ra nổi.

“Ta… ta vừa mới khống chế nguồn sức mạnh này, chưa thành thạo lắm, huynh chờ một chút!”, Tần Mộng Dao xấu hổ nói.

Sức mạnh của thần phách Băng Hoàng quá kinh khủng, với cảnh giới hiện giờ của Tần Mộng Dao, lần đầu khống chế khó mà thành thạo.

“Huynh có thể thành thật chút không hả? Đừng có sờ mó lung tung!”

“Ai da, huynh làm đau ta rồi!”

“Cái đồ háo sắc, huynh còn dám sờ mó lung tung nữa, ta sẽ đông cứng cả người huynh lại đấy!”

...

Một đêm chậm rãi trôi qua, phía chân trời dần hửng nắng.

Sau một đêm “chiến đấu ác liệt”, Tần Mộng Dao cũng đạt được chút thành tựu nho nhỏ, có thể khống chế khí lạnh trong người, tách tay của Mục Vỹ ra khỏi ngực mình.

Đối với Mục Vỹ, một đêm này vừa đau đớn lại vừa vui vẻ.

Sáng hôm sau, hai người mở cửa ra ngoài, đột nhiên bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ ngây người.

Bọn họ cứ tưởng đã qua một đêm, đám người chờ đợi bên ngoài sẽ rời đi.

Mục Vỹ nhìn đám người chen chúc ngoài cửa mới biết mình đoán sai rồi!

Một đêm không được ngủ, trông Mục Vỹ và Tần Mộng Dao hơi tiều tụy.

Bị một đám người nhìn chằm chằm, lại nhớ tới chuyện tối qua, Tần Mộng Dao càng cảm thấy khó xử.

Nhưng người khác nhìn vào lại nghĩ khác!

Mục Vỹ thất bại rồi sao?

“Mộng Dao… cháu sao rồi?”, thấy vẻ mặt mỏi mệt của cháu gái, Tần Thời Vũ thở dài nói: “Không thành công cũng không sao, cũng chẳng phải lần đầu tiên…”

“Ha ha… Ta biết mà, thằng ranh Mục Vỹ này sao có thể chữa được bệnh lạ mà đại sư Mạt cũng không thể chữa được cơ chứ? Còn cố tình ra vẻ, đòi mấy loại dược liệu tầm thường như linh quả Bích Ngọc gì đó, làm sao có thể chữa khỏi hàn độc kỳ quái trong người Tần tiểu thư được?”

Đại trưởng lão cười phá lên, không nhịn được khoa tay múa chân.

Lão ta chờ ở đây suốt cả đêm chính là để thấy Mục Vỹ mất mặt.

Lão ta cứ tưởng Mục Vỹ thực sự đổi tính đổi nết, từ đồ vô dụng trở thành thiên tài.

Bây giờ xem ra là lão ta nghĩ nhiều rồi.

Đồ vô dụng chính là đồ vô dụng. Chẳng qua Mục Vỹ ỷ mình khôn ranh lừa gạt đại sư Mạt mà thôi!

Nhị trưởng lão bật cười tiếp lời: “Đại sư Mạt, ta thấy lần này ông nhìn nhầm người rồi. Đầu óc thằng nhóc Mục Vỹ này có vấn đề. Nếu nó có thể thành công, ta cũng đồng ý!”

“Ông nội, mọi người hiểu lầm rồi. Mục Vỹ… đã chữa được hàn độc trong người con. Bây giờ con không sao cả, còn sắp đột phá nữa!”

Cái gì?

Mọi người lập tức khiếp sợ.

Thành công rồi?

Thật sự thành công rồi sao?

Mục Vỹ đã giải quyết được vấn đề mà đại sư Mạt không giải quyết được.

Tần Thời Vũ kích động nói: “Tốt quá rồi. trưởng tộc Mục có một đứa con trai tài giỏi đấy. Thành Bắc Vân nói Mục thiếu gia vô dụng, ta thấy là bọn họ mù mới đúng!”

“Ha ha… Tần lão thái gia, chúng ta tới sảnh trò chuyện đi!”, Mục Lâm Thần cũng vui sướng không ngậm được miệng.

Gia tộc vốn rất khó chịu vì ông ấy yêu thương Mục Vỹ.

Nhưng trong hai ngày nay, chuyện Mục Vỹ làm được quả thực đã khiến ông ấy rất kinh ngạc.

Tuy ông ấy không biết là trước kia Mục Vỹ vẫn luôn giấu tài hay là vì nguyên nhân nào khác, thế nhưng hắn thay đổi khiến người làm nghĩa phụ như ông ấy rất vui vẻ!

“Chờ đã!”

Nhưng đúng lúc này, Mục Vỹ đột nhiên lên tiếng.
Chương 25: Phế thằng nhỏ của ngươi

Thấy mọi người sắp bỏ đi, Mục Vỹ chợt lên tiếng: “Cha, Tần lão thái gia, chẳng lẽ vừa rồi hai người không nghe thấy có ai đó nói gì sao?”

Ai đó nói gì ư?

Nghe Mục Vỹ nói vậy, người nhị trưởng lão run lên.

“Ban nãy, con nghe thấy có người nói là nếu con chữa khỏi bệnh cho Tần tiểu thư thì người đó sẽ đồng ý, đúng không thưa nhị trưởng lão?”

“Vỹ Nhi, không được hỗn!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã hướng cặp mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào nhị trưởng lão.

Mục Lâm Thần biết, nếu ông ấy không can ngăn, khéo Mục Vỹ sẽ bắt nhị trưởng lão làm thật mất.

Dù gì thì Mạt đại sư cũng đang ở đây, kiểu gì ông cũng sẽ bênh vực cho Mục Vỹ, còn nhị trưởng lão thì không dám phản kháng.

“Thôi bỏ đi, có nhiều người thối mồm thối miệng, con chẳng thèm nghe. Nghĩa phụ, trong học viện còn chút chuyện cần con xử lý, con đi trước đây ạ!”

Mục Vỹ bỏ lại một câu, rồi chạy mất dạng.

Nếu bắt nhị trưởng lão làm như vậy thật thì chắc cả nhà họ Mục sẽ loạn hết lên mất.

Thấy Mục Vỹ rời đi, Mục Lâm Thần cười khổ.

Còn nhị trưởng lão ở phía bên này thì đang có vẻ mặt khó coi như miếng gan lợn.

Lão ta không ngờ mới mấy ngày mà Mục Vỹ đã thay tính đổi nết, đã thế tối qua, hắn còn chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao.

Sao bỗng dưng tên vô dụng này lại trở nên giỏi giang như vậy, thậm chí đến Mục Nguyên cũng không phải là đối thủ của hắn.

“Nhị trưởng lão!”

Một giọng nói trầm thấp chợt vang lên bên tai lão ta.

“Nhị trưởng lão, tên nhãi Mục Vỹ này tự dưng lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Sau này, chắc chắn nó sẽ là trở ngại lớn nhất cho đám Mục Lang và Mục Nguyên. Chúng ta cần phải loại bỏ nó ngay để phòng trừ hậu hoạ về sau!”, đại trưởng lão nói một cách nham hiểm.

“Ta biết rồi, nhưng chuyện này cần phải lên kế hoạch cẩn thận!”, nhị trưởng lão nhìn Mục Vỹ rời đi với ánh mắt như con rắn độc, rồi nói: “Ở trong thành Bắc Vân không tiện ra tay, phải dùng vài mối quan hệ mới được!”

Hai vị trưởng lão đối mắt nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu ý của đối phương.

Trong lòng Mục Vỹ thấy rất vui vì đã chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao. Hơn nữa, hôm nay hắn đã đạt đến cảnh giới Tráng Tức - tầng thứ tư của thân xác. Hôm qua, dưới sự ảnh hưởng của thần phách Băng Hoàng của Tần Mộng Dao, hắn ngạc nhiên phát hiện ra rằng trong cơ thể mình đã bắt đầu sinh ra một chút kình khí.

Cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác sẽ giúp kinh mạch sinh ra khí kình cho cơ thể.

Khí kình chính là lấy nhu thắng cương, yếu thắng mạnh.

So với sức mạnh của cơ thể thì sức mạnh của khí kình ảo diệu hơn nhiều.

Nhưng Mục Vỹ cũng biết, bây giờ cơ thể của hắn vừa được Tôi Cốt Đan cải tạo, nếu hắn thăng cấp quá nhanh thì sẽ gây ra tai hoạ.

Học viện Bắc Vân!

Trước kia, mỗi khi bước chân vào Học viện Bắc Vân, trong lòng Mục Vỹ lại sinh ra một cảm giác kháng cự.

Nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác, hắn bước đi thong dong, đi dạo trong học viện một cách ung dung tự tại.

Bụp…

Có vài bóng người đang túm tụm lại trong một rừng cây nhỏ ở phía trước.

Một người thiếu niên ăn vận đẹp đẽ đang tung một quyền vào mặt của một thiếu niên khác đang nửa quỳ dưới đất.

Người thiếu niên quỳ dưới đất mặc một bộ đồ bằng sợi đay, dáng người thanh mảnh, nhưng mặt của người đó đang sưng phù, khiến người ta không thể khen nổi.

Dù học viện Bắc Vân là học viện do hoàng gia xây dựng ở thành Bắc Vân, nhưng có cả con cháu của gia tộc tầm trung và những nhà nghèo khó, vì thế hay xảy ra xô xát giữa các học trò với nhau.

Mục Vỹ nhớ tới địa vị hiện tại của mình, nên chuẩn bị đi vòng qua.

Đám trẻ gây lộn, hắn thật sự không muốn nhúng tay vào.

“Chậc! Tề Minh, cha ngươi là con bạc, còn mẹ ngươi là gái điếm. Ngươi là cái loại dân đen thấp hèn nhất. Sau này mà gặp ông đây thì phải cuốn xéo ngay, nhớ chưa!”

Tề Minh?

Nghe thấy cái tên này, Mục Vỹ ngẩn người.

“Mẹ kiếp, học trò của mình!”, Mục Vỹ cẩn thận lục tung trí nhớ, rồi không nhịn được chửi thề một câu.

Tề Minh là học trò của lớp Mục Vỹ đang dạy. Cậu ấy có xuất thân bần hàn, đỗ vào Học viện Bắc Vân là nhờ thực lực của bản thân.

Trong ấn tượng của Mục Vỹ, cậu nhóc này luôn hiền lạnh, nhưng sao lại chọc vào đám người này vậy?

“Điêu Doãn, ngươi đừng có mà quá đáng!”

Tề Minh bị mấy người ghì dưới đất, dữ dằn nói: “Có giỏi thì một đánh tay đôi với ta một trận!”

“Đánh tay đôi? Ha ha…”

Thấy Tề Minh nói vậy, Điêu Doãn cười lớn nói: “Tề Minh, ta thấy ngươi điên thật rồi đấy. Thầy dạy của các người là một tên đần độn, cho nên các ngươi bị hắn dạy cho ngu theo rồi. Ông đây có người thì việc gì phải đánh tay đôi với ngươi?”

Mẹ kiếp! Nghe thấy vậy, Mục Vỹ lập tức nổi điên.

Đã đánh học trò của ta rồi lại còn chửi ta, Điêu Doãn này đúng là chán sống rồi!

“Dừng tay!”

Thấy Điêu Doãn vẫn định xuống tay tiếp, Mục Vỹ đi tới cạnh khu rừng nhỏ, rồi nhìn bọn họ.

“Học viện nghiêm cấm tụ tập đánh đấm riêng, Điêu Doãn, không lẽ trò không biết?”

Nghe thấy có người lên tiếng, người Điêu Doãn run lên. Nhưng khi cậu ta quay người lại và nhìn thấy Mục Vỹ thì lại bật cười lớn hơn.

“Thầy Mục?”

Ở phía này, Tề Minh cũng không ngờ Mục Vỹ lại xuất hiện ở đây.

Trước kia, cậu ấy cũng đã từng bị người khác bắt nạt, nhưng lần nào Mục Vỹ nhìn thấy cũng đều sợ trốn không kịp. Song lần này, hắn lại xông tới, đúng là khiến cậu ấy thấy khó tin.

“Ta còn tưởng ai, ra là Mục đại ngốc!”, Điêu Doãn chẹp một tiếng, rồi xua tay nói: “Đồ ngốc kia, nể mặt ngươi là người của nhà họ Mục nên ta không đánh ngươi, cuốn xéo ngay!”

Điêu Doãn biết thân phận con riêng của Mục Vỹ, trong nhà họ Mục, hắn còn không bằng một tên người làm.

Trong mắt cậu ta, Mục Vỹ vẫn là tên ăn hại lúc trước.

Nhưng kiếp trước, Mục Vỹ là Tiên Vương chí tôn của đại thế giới Vạn Thiên, nên khi nghe thấy lời này, hắn đã bốc hoả từ lâu.

“Cuốn xéo?”

Mục Vỹ cười lạnh nói: “Điêu Doãn không coi ai ra gì, ức hiếp bạn học, hơn nữa còn cả gan mắng chửi thầy dạy. Theo quy định của học viện thì hôm nay, thầy Mục ta đây sẽ cố dạy cho trò một bài học vậy!”

Điêu Doãn không biết hôm nay Mục Vỹ lên cơn điên gì nên bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Mục Vỹ của trước kia thi thoảng cũng nhúng tay vào chuyện ẩu đả của học trò, nhưng ngược lại sau khi bị đám học trò ấy dạy cho một bài học, hắn đã trở nên biết điều hơn.

Không biết hôm nay sao hắn lại thò mặt ra đây nữa!

Thầy Mục này đúng là một kẻ đáng thương, hắn cũng coi như nổi danh ở cái thành Bắc Vân này.

Có điều thanh danh này không được hay cho lắm!

“Ha ha…”

Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, Điêu Doãn cười ngặt nghẽo.

“Mục đại ngốc, hôm nay đầu ngươi có vấn đề à?”, Điêu Doãn chỉ vào Mục Vỹ, khinh bỉ nói: “Cái tên vô dụng nhà ngươi, ta gọi ngươi một tiếng là thầy đã là nể mặt ngươi lắm rồi. Biết điều thì biến mau, đừng tưởng được trưởng tộc Mục yêu thương là ta không dám đánh ngươi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK