Sau khi sống lại và chưa gặp những người bạn cũ, Mục Vỹ còn thấy vui vì hắn đã sống lại và mừng vì ký ức vẫn còn.
Nhưng ai rồi cũng sẽ ngắc ngoải như con chó rơm thôi.
Hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ sau khi Huyết Kiêu chết.
Sự sống mới này không phải là của riêng hắn.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong hàng vạn năm qua.
Khi phải chứng kiến nỗi khổ của bạn bè xưa, biết được sự đau đớn của họ, cùng sự giày vò cay đắng hàng vạn năm của đồ đệ thân yêu bằng một thân phận khác, tâm trạng của Mục Vỹ không thể bình tĩnh nổi.
“Là ai đã giết nhị sư phụ ạ?”, Diệp Thu nói: “Với tu vi của nhị sư phụ thì không ai ở tiểu thế giới Tam Thiên có thể địch nổi người”.
“Núi Huyền Không!”
Nghe thấy vậy, Diệp Thu nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng lần này y đã khắc chế khí thế của mình.
“Kiếp này không tiêu diệt được núi Huyền Không thì Diệp Thu con sẽ không làm người!”
“Haizz, so với việc tiêu diệt núi Huyền Không thì ta nghĩ ngươi nên nghĩ cách để sống sót rời khỏi đây đi, Mục Vỹ!”
Đột nhiên có một tiếng cười lạnh vang lên, cả đám người lao thẳng vào trong hang động.
Bọn họ lập tức bao vây hai sư đồ Mục Vỹ.
“Ta đang thắc mắc không biết tại sao ngươi lại chạy vào đây, ra là có trợ thủ”.
Quân Chính Ân mỉm cười, nói: “Niệm Thu Động, Niệm Thu Động, không phải gã đàn ông ngươi tên là Niệm Thu đấy chứ?”
Quân Chính Ân nhìn Diệp Thu rồi cười lớn.
“Mục Vỹ, không ngờ ngươi vẫn còn trợ thủ ở đây, nói chuyện vui quá nhỉ? Còn nấu cả canh cá nữa cơ mà!”, Quân Chính Ân cười nói: “Các huynh đệ đâu, giết bọn họ xong, chúng ta còn có canh để uống đấy!”
“Ha ha…”
Nghe Quân Chính Ân nói vậy, mọi người xung quanh đều bật cười ha hả.
“Sư phụ, bọn họ đều là những người đang truy sát người sao?”, Diệp Thu nhìn Mục Vỹ rồi hỏi.
“Ừ!”
Đáp lời xong, Mục Vỹ đi đến trước chiếc bếp lò, múc một bát canh cá, thổi nguội rồi cười khổ nói: “Con cũng thấy rồi đấy, bây giờ sư phụ con… yếu ớt đến mức đáng thương!”
“Đâu có ạ, chỉ là tạm thời thôi. Dẫu sao người cũng là Vỹ tôn giả của hàng vạn năm trước, đến núi Huyền Không còn không là gì so với người cả!”
Diệp Thu cung kính nói.
“Úi giờ, còn sư phụ nữa chứ!”
Quân Chính Ân cười gập bụng rồi nói: “Tiểu tử kia, muốn bái sư thì chọn ta đây này, vì ta có thể dạy nhiều thứ cho ngươi hơn cái tên điên kiêu căng cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất này!”
“Sư phụ, con có thể giết bọn họ không?”
Diệp Thu phớt lờ Quân Chính Ân, y nhìn Mục Vỹ rồi lễ phép hỏi.
“Cứ tự nhiên!”
Mục Vỹ uống một hớp canh rồi cười nói: “Chứ không lẽ con định để họ giết ta à!”
“Con không dám ạ!”
Diệp Thu chắp tay rồi vội đáp.
Dù có bao nhiêu năm trôi qua thì trong lòng y cũng chỉ có hai người sư phụ.
Nếu không có Mục Vỹ và Huyết Kiêu thì y đã mục xương từ lâu rồi, chứ nói gì đến chuyện báo thù hay có thực lực mạnh mẽ như bây giờ.
Đừng nói là chờ mười nghìn năm, dù phải chờ thêm bao năm nữa, thậm chí tới khi thiên trường địa cửu, y cũng không bao giờ quên công ơn này.
“Chậc chậc, cảm động quá đi mất, sư đồ tình thâm!”, Quân Chính Ân nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Mục Vỹ, lần này kiểu gì ngươi cũng chết chắc rồi. Nếu ta là ngươi thì sẽ lập tức quỳ xuống xin tha, biết đâu ta có thể cho ngươi chết thoải mái một chút, hoặc…”
Bịch…
Song, Quân Chính Ân còn chưa nói hết câu thì đã có một tiếng động vang lên, gã quỳ xuống đất, máu tương chảy từ thất khiếu ra.
Không thấy Diệp Thu có bất kỳ hành động gì, nhưng sau vài tiếng bùm bụp, đám người với khí thế hiên ngang ấy đều nằm rạp xuống đất, mặt mày đỏ ửng như bị nổ tung.
“Khi nói chuyện với sư phụ ta cần phải lễ độ một chút!”
Diệp Thu hờ hững nói.
Lúc này, Quân Chính Ân chỉ còn biết sững người.
Gã là cao thủ đứng thứ chín mươi chín trên bảng Thiên Mệnh, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư, thế hệ võ giả trẻ ở tiểu thế giới Tam Thiên mấy ai địch nổi?
Nhưng khi đối mặt với người thanh niên này, gã ngã xuống từ bao giờ còn không rõ.
Sao lại như vậy?
Mục Vỹ bê bát canh cá ngồi xuống, sau đó nhìn Quân Chính Ân rồi mỉm cười nói: “Ban nãy ngươi nói gì ấy nhỉ? Quỳ xuống xin tha thì ngươi sẽ cho ta chết thoải mái một chút à? Bây giờ ta trả câu nói ấy lại cho ngươi đấy!”
Dứt lời, Mục Vỹ xua tay.
Quân Chính Ân vừa định lên tiếng cầu xin, nhưng không há miệng ra được.
Người thanh niên này rốt cuộc là ai? Sao lại có khí thế mạnh mẽ đến vậy?
Điều quan trọng hơn là tại sao một người như thế lại chịu nghe lời Mục Vỹ?
Nhưng Quân Chính Ân không còn thời gian để suy nghĩ nữa.
Tính mạng của gã sẽ chấm dứt từ đây!
Diệp Thu vung tay, các dòng khí lưu màu đen lập tức chui vào trong người nhóm Quân Chính Ân.
Không lâu sau, vô vàn hắc khí lan ra, Diệp Thu lại vung tay, đám người đó đã rơi ra ngoài trận pháp và làm mồi cho cá…
Chương 792: Phản bội
“Đi thôi!”
Mục Vỹ nhìn biển máu trước mặt rồi đứng dậy phủi y phục, sau đó thở dài nói: “Bây giờ, tiểu thế giới Tam Thiên đã hoàn toàn khác mười nghìn năm trước. Dù con có thực lực cao cường, nhưng chỗ dựa của nhiều người cũng không phải thế lực mà con có thể dây vào, nên làm gì cũng phải cẩn thận!”
“Mọi chuyện con sẽ nghe theo sự sắp xếp của sư phụ ạ!”
“Huyết Kiêu từng nói, nếu không được ta và đệ ấy cho phép thì con không được rời khỏi đây. Hôm nay, ta cho phép con ra ngoài để nhìn ngắm thế giới!”
“Dạ!”
Mục Vỹ nhìn Diệp Thu rồi phất ống tay áo, cười lớn nói: “Mười nghìn năm trước, chúng ta có thể biến tiểu thế giới Tam Thiên thành thiên hạ của mình, dù nhiều năm đã trôi qua, nhưng vẫn sẽ luôn là như vậy!”
Thấy dáng vẻ ngông cuồng bất khuất của Mục Vỹ, Diệp Thu nắm chặt tay thành nắm đấm.
Nhị sư phụ đã mất, còn đại sư phụ thì chuyển thế sống lại trong một thân phận khác, mọi thứ quả thực là vật còn người mất.
Nhưng sư phụ vẫn vậy, bọn họ sẽ bắt đầu lại.
Song, nợ máu thì vẫn phải trả bằng máu!
Bước qua chưởng ấn, Diệp Thu cảm thấy mình như sống lại một cuộc đời mới. Trước mặt y lúc này vẫn là bóng lưng kiên định của Mục Vỹ, nhưng không còn dáng dấp của sư phụ nữa.
“Nhị sư phụ, nhất định đồ nhi và đại sư phụ sẽ trả thù cho người!”
Nhìn thấy hàng chữ Niệm Thu Động ở bên ngoài, Diệp Thu lại rơi nước mắt.
Cái giá cho sự chờ đợi dài đằng đẵng của y lại là cái chết của nhị sư phụ, nếu không có đại sư phụ ở đây, có lẽ y đã ngã khuỵ và không thể bước tiếp được.
Từ xưa tới nay, hai vị sư phụ đều là chỗ dựa của y, nhưng giờ một cây cột trụ đã đổ.
Mà đương nhiên Mục Vỹ cũng hiểu rõ điều này.
Vì thế, hắn cần phải xốc Diệp Thu dậy, vì hắn chính là chỗ dựa duy nhất cho y lúc này.
Phù…
Sau khi rời khỏi hang động Niệm Thu, Mục Vỹ lại thở phào một hơi.
Gần đây, những người bạn và phong cảnh cũ đã khiến hắn thấy rất ngột ngạt.
“Sư phụ, giờ chúng ta đi đâu ạ?”
“Giết người!”
Mục Vỹ lạnh giọng nói: “Có một số người muốn ta chết, vậy thì ta sẽ khiến họ sống không bằng chết!”
“Vâng!”
Đời này, Diệp Thu chỉ có hai quy tắc.
Một là không biết gì thì hỏi nhị sư phụ, hai là nhị sư phụ cũng không biết thì đi hỏi đại sư phụ.
Ngày xưa là thế thì bây giờ cũng vậy.
Cùng lúc đó, bên ngoài Thiên Bảo Các ở đảo Thiên Luân.
“Bảo Linh Nhi, cô đừng chống trả một cách vô vị nữa!”, Kim Bất Dịch nói: “Lẽ ra Thiên Bảo Các cô không nên dây vào bảy mươi hai hải đảo làm gì, giờ thì càng không nên, vì thế tốt nhất Thiên Bảo Các cô hãy rời khỏi đây đi!”
“Đi ư?”
Bảo Linh Nhi cười lạnh nói: “Kim Bất Dịch, Ảnh Triển, ta không ngờ hai ông có thể vô lại như vậy, rõ đã thua cả ba ván nhưng không chịu rút khỏi đảo Thiên Luân, ngược lại còn dám có ý đồ với Thiên Bảo Các ta!”
“Các ông không sợ bị cha ta giết chết hay sao?”
“Sợ, sợ chứ!”
Kim Bất Dịch cười lạnh nói: “Nhưng bảo chủ của Thiên Bảo Các im hơi lặng tiếng đã lâu, sống chết ra sao không ai rõ, vì thế chúng ta mới muốn thử xem sao!”
“Ông…”
Bảo Linh Nhi đột nhiên tỉnh ngộ khi nhìn thấy nụ cười của Kim Bất Dịch.
Cô ấy tin chắc có người giật dây phía sau chiêu trò này của Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các.
“Thử thì cũng được thôi, nhưng cái giá phải trả là tính mạng của cả nhà các ông đấy!”
Bảo Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, uất ức nghẹn họng, mặt mày tái nhợt.
“Đúng là không biết điều, Ảnh Triển, ông thấy chúng ta có thể tấn công vào được chưa!”
“Được rồi!”
Ảnh Triển mỉm cười rồi vung tay, nói: “Giết!”
Cùng lúc đó, Kim Bất Dịch chợt ngẩng đầu nhìn lên trên rồi hô to: “Nhuế Cam, ông còn chần chừ gì nữa, mau giết cô ta đi!”
Ngay sau đó, Bảo Linh Nhi chỉ thấy có một luồng sức mạnh rất lớn dội tới sau lưng mình.
Một chiếc búa to đã nện vào lưng cô ấy.
Uỳnh một tiếng, Bảo Linh Nhi ngã khuỵ xuống như chiếc lá.
Bóng dáng xinh đẹp đập mạnh xuống nền đất cứng như đoá hoa tàn.
Cú ngã này đã khiến cô ấy suýt ngất xỉu.
Máu tươi không ngừng chảy ra, toàn thân Bảo Linh Nhi không ngừng run rẩy.
“Sao hả Bảo tiểu thư? Nhuế Cam đại sư giỏi thế này mà chỉ được đảm nhiệm chân phụ trách bảy mươi hai hải đảo cho Thiên Bảo Các, chẳng phải quá thiệt cho ông ấy sao?”, Kim Bất Dịch cười nói: “Vì thế ông ấy đã quyết định cải tà quy chính, đầu quân cho Lãm Kim Lâu ta!”
“Vô liêm sỉ!”
“Ở thế giới chỉ thực lực mới là trên hết, đạo nghĩa và tình người không là gì thì có vô liêm sỉ không?” Kim Bất Dịch cười lớn nói: “Cả thiên hạ nhốn nháo, xào xáo cũng đều vì lợi ích, vì đó mới là tất cả của võ giả, còn thực lực chỉ là nỗi khiếp sợ thôi!”
“Mục Vỹ mà cô tin tưởng đâu rồi? Sao lại không ra mặt giúp cô? Điều này chứng tỏ, tình người là thứ không có giá trị nhất, thực lực càng cao thì tình cảm càng mờ nhạt!”
Nghe thấy vậy, Bảo Linh Nhi thấy tim mình run lên.
Bóng dáng của người thanh niên luôn tự tin, đĩnh đạc và bình tĩnh dường như đang hiện ra trước mắt cô ấy.
Là cô ấy đã hại hắn!
Chương 793: Song Trùng Cương Khí
“Nói hay lắm!”
Có tiếng vỗ tay vang lên, Bảo Linh Nhi ra sức lắc đầu, nhưng chợt phát hiện hình bóng trước mặt mình đó không phải là ảo giác, mà là người thật!
“Quá hay luôn!”
Mục Vỹ ung dung bước tới rồi vỗ tay nói: “Chậc, không ngờ Kim chấp sự Kim Bất Dịch ông trông lù đù như con gà rù lại có thể nói ra những câu thâm sâu đầy triết lý như vậy, đừng nói là đạo văn trong cuốn sách cổ nào đấy nhé?”
“Mục Vỹ?”
“Mục Vỹ!”
Trông thấy Mục Vỹ, Kim Bất Dịch lạnh mặt, hừ nói: “Ngươi chưa chết ư? Nếu ngươi vẫn sống thì Quân Chính Ân đâu?”
“Gã ư… chắc đang ở trọng bụng của con mực hay con cá nhám cưa nào đó rồi. À, không đúng, cũng có thể gã đang ở trong bùn dưới đáy biển, nói chung là khó mà tìm được!”
Mục Vỹ cau mày nói: “Nếu Kim chấp sự muốn tìm gã thì ta có thể nghĩ cách cho, nhưng xương thịt còn nguyên vẹn hay không thì ta không biết đâu nhé!”
“Ngươi đã giết hắn rồi ư?”
Nghe thấy vậy, Kim Bất Dịch biến sắc mặt.
“Không thể nào, sao ngươi có thể giết hắn được?”
“Đúng, sao mà ta giết được chứ, cho nên Kim chấp sự đừng đổ oan cho ta, ta không muốn bị Lãm Kim Lâu các ông truy sát đâu!”, Mục Vỹ bày ra vẻ sợ hãi rồi lùi bước nói: “Nhưng vừa nãy ông nói rất có lý, mọi người trong thiên hạ cứ nhao lên là vì lợi ích, ông thấy ta thế nào? Lãm Kim Lâu có chịu bỏ ra một khoản lớn để chiêu mộ ta không?”
“Hừ! Ngươi đã giết Quân Chính Ân mà còn muốn Lãm Kim Lâu ta chiêu mộ ư?”
“Hơn nữa, Tần Triết Thiên cũng chết trong tay ngươi, nhất định các chủ sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Kim Bất Dịch và Ảnh Triển cùng tiến lên chặn Mục Vỹ lại.
Lúc này, võ giả của Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các đã xông vào trong Thiên Bảo Các, một trận đại chiến chuẩn bị khai màn.
Thấy Mục Vỹ chỉ tới có một mình, Bảo Linh Nhi lộ ra ánh mắt khẩn thiết.
Nhưng lúc này, Nhuế Cam đã đứng sau lưng Mục Vỹ, ba người họ đứng theo hình tam giác vây chặt lấy Mục Vỹ, chặn mọi lối thoát của hắn.
“Ba đánh một à? Ba cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba đánh một mình ta?”
Mục Vỹ khoanh tay, chán nản nói.
“Tiểu tử chết tiệt, tự ngươi dâng mạng tới thôi!”, Nhuế Cam nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Hôm nay không giết được ngươi thì sao ta có thể xả mối hận trong lòng!”
Lẽ ra Nhuế Cam định giả vờ bị thương và chờ Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các chiến thắng, nhưng Mục Vỹ lại xông ra giữa chừng và thắng cả ba vòng, khiến lễ vật ông ta tặng cho Lãm Kim Lâu bị lộn xộn hết cả lên.
“Xin thứ lỗi nhé!”
Mục Vỹ khom lưng rồi nhìn ba người đó với ánh mắt giễu cợt.
Một lát sau, có một luồng khí tức màu đen xuất hiện trước mặt hắn, nó bảo vệ hắn như một tấm lá chắn.
“Tiên Thiên Cương Khí - cảnh giới Vũ Tiên tầng hai!”
Cả ba người đều ngạc nhiên há hốc miệng khi nhìn thấy luồng khí tức màu đen này.
Bảo Linh Nhi còn thấy khó tin hơn, hai tháng trước, Mục Vỹ mới tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, vậy mà chưa bao lâu, hắn đã luyện thành Tiên Thiên Cương Khí rồi.
Tiến bộ vượt bậc kiểu này đúng là hiếm có, đến thiên tài cũng phải mất ít nhất một năm, tốc độ của Mục Vỹ đúng là nhanh thật.
“Đúng vậy, là Tiên Thiên Cương Khí!”
Mục Vỹ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng muốt đều tăm tắp rồi cười nói: “Nhưng không chỉ có một đâu!”
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, lại có thêm một luồng cương khí nữa xuất hiện bên ngoài luồng khí tức màu đen ban nãy, che phủ toàn bộ cơ thể hắn.
Song Trùng Cương Khí!
Tất cả mọi người đều ngây ngốc khi thấy hai luồng cương khí xung quanh người Mục Vỹ.
Luồng cương khí thứ hai có màu đỏ như máu.
Hai luồng cương khí chồng lên nhau, nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Song Trùng Cương Khí, sao nó lại xuất hiện cơ chứ?
Trông thấy cảnh tượng này, nhóm Kim Bất Dịch nhất thời ngây ra tại chỗ, không biết phải nói gì.
Mục Vỹ đang tu luyện hai môn công pháp là Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí và Vạn Cổ Huyết Điển.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí đại thành giúp hắn tiến thẳng vào tầng lớn thứ hai của Vạn Cổ Huyết Điển, đồng thời khiến chân nguyên trong người hắn có sự thay đổi về chất nên đã hình thành Tiên Thiên Cương Khí.
Ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, võ giả sẽ ngưng luyện Kim Đan, đây thật ra là một bước tăng lớn về sức mạnh thể xác. Nhưng Tiên Thiên Cương Khí xuất hiện ở tầng thứ hai thì sẽ khiến tính chất chân nguyên của võ giả biến thành cương khí, sức phòng ngự sẽ cực kỳ mạnh.
Còn cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba là Lưu Ly Kim Thân, cương khí sẽ có sự thay đổi về trạng thái, khả năng phòng ngự thì khỏi phải bàn.
Điều quan trọng hơn là mỗi khi tăng thêm một tầng cảnh giới, chân nguyên cũng sẽ có sự thay đổi về chất.
Hai luồng cương khí bên ngoài người Mục Vỹ lúc này, một là từ Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, còn lại là nhờ Vạn Cổ Huyết Điển.
Mạnh yếu thế nào thì phải thử mới biết được.
Mục Vỹ cầm kiếm Tiềm Long mặt lộ vẻ bỡn cợt.
Vừa ngưng kết thành công Tiên Thiên Cương Khí, hắn đã phải đấu với ba võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, hay lắm, coi như hắn thử thách sức mạnh và giới hạn của mình vậy.
Khi tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai, kiếm tâm của hắn đã nâng lên tầng bốn, tốc độ này phải gọi là cực nhanh.
Vì thế Mục Vỹ rất tự tin mình có đủ sức để đấu với ba người này.
“Ngươi định một chọi ba ư?”, thấy Mục Vỹ một mình lao tới, Kim Bất Dịch cười lạnh nói: “Chưa đủ trình đâu!”
Chương 794: Một chọi ba
“Ba lão già chết tiệt các ông thì mạnh đến đâu?”, Mục Vỹ vung kiếm Tiềm Long lên rồi vẫy tay nói: “Lấy các ông ra để ta luyện tay là quá thích hợp rồi!”
“Chán sống rồi mà!”
Trong lúc nói chuyện, Nhuế Cam đã không kiềm chế được sát ý mà cầm lấy chiếc búa lớn nện vào đầu Mục Vỹ.
Nhưng Mục Vỹ chỉ đứng im tại chỗ bất động đón búa đó giáng xuống.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng khi trông thấy vậy.
Tiểu tử này định dùng Tiên Thiên Cương Khí để nghênh chiến với chiếc búa to đùng của Nhuế Cam ư? Đùa nhau à? Dù Nhuế Cam chỉ giỏi luyện khí, nhưng dẫu sao cũng là cường gủa cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, hắn điên rồi sao?
Uỳnh…
Sau tiếng động ấy, mặt đất đã nứt toác.
Một búa của Nhuế Cam đã nện thẳng vào đầu của Mục Vỹ, nhưng sau đòn tấn công đó, đến mặt đất dưới chân Mục Vỹ còn vỡ nát, nhưng hắn thì vẫn đứng vững ở đó mà không hề hấn gì.
Hai luồng Tiên Thiên Cương Khí cũng bất động xung quanh người hắn.
“Nhuế Cam, ông yếu quá đấy!”
Mục Vỹ rút kiếm ra.
Lưu Ly Kim Thân bên ngoài cơ thể của Nhuế Cam vỡ vụn, máu tươi chảy không ngừng.
Lưu Ly Kim Thân của ông ta đã thua Tiên Thiên Cương Khí của Mục Vỹ về phương diện phòng ngự.
Đường kiếm của Mục Vỹ đã chém vỡ Lưu Ly Kim Thân của ông ta.
“Hai ông cùng lên luôn đi!”
Mục Vỹ vung thanh trường kiếm trong tay lên, sau đó cười lạnh nhìn Kim Bất Dịch và Ảnh Triển.
Bây giờ, hai người họ thấy Mục Vỹ điên thật rồi.
Rốt cuộc hắn là ai?
Quái vật?
Thiên tài?
Yêu quái?
Hắn đã phá vỡ hết mọi quy chuẩn. Dù Nhuế Cam có yếu đến mấy thì cũng là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba thứ thiệt, vậy sao ông ta lại không địch lại được Mục Vỹ?
Bây giờ, bọn họ bắt đầu thấy khiếp sợ!
“Sao thế? Sợ rồi à?”
Mục Vỹ tiến lên, Song Trùng Cương Khí vây quanh, hắn nhìn hai người họ rồi cười nói: “Mang tiếng là chấp sự của Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các mà lại nhát gan thế à? Hoá ra Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các các ông đào tạo thiên tài thế này đây!”
“Lãm Kim Lâu huấn luyện thiên tài thế nào không liên quan đến ngươi đâu, Mục Vỹ!”
Song đúng lúc này, chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một bóng người xuất hiện ở trên cao.
Người đó không vội vàng bay đến ngay, mà xé rách không gian, sau đó bước ra từ trong không gian ấy.
Ông ta mặc áo bào màu đen, gương mặt khôi ngô có vẻ uy nghiêm.
“Tần Nghịch Tài!”
Trông thấy người đó, Bảo Linh Nhi cố gắng đứng dậy rồi ngạc nhiên hô lên.
“Phó các chủ!”
Nhìn thấy người này, Ảnh Triển thở phào một hơi, vội khom người xuống cung kính chào hỏi người đàn ông trung niên đó.
Phó các chủ?
Đây chính là Tần Nghịch Tài - phó các chủ của Ám Ảnh Các.
Ông ta có thể xuyên qua không giản, chứng tỏ phải là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám hoặc chín.
Điều này có nghĩa là ông ta là một cường giả đẳng cấp ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Sức mạnh của ông ta là thứ mà không ai có thể coi thường.
“Mục Vỹ, ngươi đã giết thiên chi kiêu nữ Tước Thải Y của Thánh Tước Môn, thiếu cung chủ Hàn Thiên Vũ của Cửu Hàn Thiên Cung mà vẫn dám đến đây. Nếu hai thế lực trên biết ngươi chưa chết, hơn nữa còn tiến bộ thêm thì ngươi nói xem họ sẽ làm gì?”
“Theo ông thì thế nào?”
Mục Vỹ tiến lên trước nhìn Tần Nghịch Tài rồi cười lạnh nói: “Xưa nay, Mục Vỹ ta làm gì cũng có quy tắc, ai không làm gì ta thì thôi, nhưng nếu đắc tội với ta thì ta sẽ trả lại gấp mười, ta luôn là vậy đấy, ông có muốn thử không!”
“Sao cơ? Khẩu khí lớn quá nhỉ!”
Song lúc này lại có một giọng nữ lạnh lùng vang lên, không gian rung chuyển như mặt nước gợn sóng, tiếp tục có một người nữa xuất hiện.
Người này mặc chiếc váy dài màu vàng, tóc búi cao, trông cao quý như một công chúa, khiến ai cũng phải ngước mắt nhìn.
“Lãm Kim Nguyệt, bà đến đây làm gì?”
“Tần Nghịch Tài, ông nói kiểu gì thế? Tại sao ông đến đây thì được, còn ta thì không?”
Lãm Kim Nguyệt là em gái của lâu chủ Lãm Thắng Thiên của Lãm Kim Lâu, còn Tần Nghịch Tài là phó các chủ của Ám Ảnh Các.
Cả hai người này đều là những nhân vật có máu mặt ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng lúc này đều xuất hiện ở đây.
Năm xưa, Tần Nghịch Tài tiếp nhận mọi việc của Ám Ảnh Các, ông ta từng là sát thủ vàng của môn phái, danh tiếng trải khắp tiểu thế giới Tam Thiên.
Ai bỏ tiền ra thuê ông ta đi ám sát kẻ thù thì chắc chắn sẽ thành công, nhưng giá tiền quá cao nên hầu như không ai có thể trả nổi.
Còn Lãm Kim Nguyệt trông sang trọng như một bà hoàng, mà cũng đúng như vậy thật. Bà ta chuyên thích chơi đùa với những người đàn ông trẻ tuổi nên đã bao nuôi cả đống người, để tiện ăn chơi sa đoạ, vì thế nên bà ta còn được gọi là mụ điên.
Sau khi hai người đó xuất hiện, tiếp tục có tiếng xé gió vang lên, ba người khác lại bay tới.
Ba người đó là đảo chủ Luân Hồi Mệnh của đảo Thiên Luân, đảo chủ La Bá Thiên của đảo Bà La và đảo chủ Quỷ Ai của đảo Quỷ Khô.
Chương 795: Không ai có thể giết được
“Hừ, Mục Vỹ, đây không phải là nơi để ngươi càn quấy, Tần phó các chủ đã tới thì ngươi cứ chờ chết đi!”, Ảnh Triển nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh.
Nếu hôm nay Tần Nghịch Tài không đến thì ông ta thật sự không biết phải làm sao.
Mục Vỹ quá mạnh, bọn họ không thể làm gì được.
“Lãm tiểu thư, tên này có tâm địa xấu xa nên chúng ta phải tiêu diệt để loại bỏ hiểm hoạ, mong Lãm tiểu thư ra tay!”
Kim Bất Dịch cúi đầu xuống rồi cung kính nói.
Thấy chỗ dựa của mình đã tới, hai người họ tự tin lên hẳn.
Họ không thể đánh lại Mục Vỹ, nhưng dù hắn có mạnh đến mấy thì cũng không phải đối thủ của hai nhân vật lớn này được.
“Chờ chết ư?”
Mục Vỹ nhìn dáng vẻ của hai người đó rồi cười lớn nói: “Kim Bất Dịch, Ảnh Triển, dù hôm nay lâu chủ và các chủ của hai ông có tới thì ta cũng giết được hết!”
“Khốn kiếp!”
“Hỗn láo!”
Nghe thấy vậy, hai người Kim Bất Dịch lùi lại rồi nhìn Mục Vỹ với ánh mắt sợ sệt.
Nhưng khi nhớ ra có hai nhân vật lớn đứng phía sau, hai người họ lập tức xốc lại tinh thần và không còn sợ hãi khi nhìn Mục Vỹ nữa.
“Ngươi giỏi lắm, dám đòi giết người trước mặt chúng ta, để ta xem ngươi có tư cách gì!”
“Lâu lắm rồi ta chưa gặp ai thú vị như tiểu tử này!”
Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt mỉm cười nhìn Mục Vỹ, nhưng trong nụ cười đó ẩn chưa sát ý cực mạnh.
Xoạt, giọt máu trên kiếm Tiềm Long của Mục Vỹ đã nhỏ xuống đất, hắn nhanh chóng tiến lên.
Mục Vỹ lao lên phía trước.
Lúc này, Mục Vỹ chẳng hề quan tâm tới Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt, hắn vẫn tiến bước, tung hoành chém giết.
Mục tiêu của hắn là phong toả Ảnh Triển và Kim Bất Dịch.
Trông thấy vậy, Bảo Linh Nhi không nhịn được ngạc nhiên hô lên.
Cô ấy biết rõ sự lợi hại của Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt, Mục Vỹ cứ xông ra thế này lẽ nào không sợ hai người họ hay sao?
“Ngươi dám?”
“Chán sống rồi mà!”
Cả Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt đều không ngờ Mục Vỹ dám ra tay thật.
Nhất là Tần Nghịch Tài, Mục Vỹ đã giết Tần Triết Thiên - một người cháu rất tài giỏi và có tiềm lực của ông ta, vì thế đương nhiên ông ta đang nổi giận ngút trời.
Bây giờ lại thấy Mục Vỹ dám ra tay trước mặt mình, hắn thật sự không coi họ ra gì.
Nhưng Mục Vỹ có để tâm đến họ hay không?
Đương nhiên là không rồi!
Hắn đã bao lần vào sinh ra tử, đến bạn bè thân thiết cùng người thương còn tưởng hắn đã chết, hắn không muốn khiến người quan tâm đến mình phải chịu nỗi đau ấy nữa.
Lần này, hắn phải cho tất cả mọi người biết rằng không ai có thể giết được hắn!
“Chết đi!”
Kiếm Tiềm Long bay đi cực nhanh, đến tàn ảnh cũng không có, Mục Vỹ vung kiếm lên, một tay hắn có màu đỏ như máu, sau đó tấn công Kim Bất Dịch và Ảnh Triển.
Thấy Mục Vỹ lao tới, Lưu Ly Kim Thân loé lên xung quanh hai người Kim Bất Dịch, ai nấy đều cầm lấy thánh khí của mình.
Nhưng hai người họ còn chưa kịp phản ứng lại thì Mục Vỹ đã áp sát tới rồi.
“Dừng tay!”
“Chết đi!”
Song, dẫu sao Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt cũng là cường giả cảnh giới Vũ Tiên, đương nhiên tốc độ của họ sẽ nhanh hơn Mục Vỹ rất nhiều.
Thấy hai người đó sắp tấn công Mục Vỹ từ phía sau, một bóng người chợt lao vút ra phía sau hắn.
Người đó mặc chiếc áo dài màu trắng, mái tóc dài tung bay, trong đôi mắt trong trẻo là đôi đồng tử đen láy khiến người ta phải sợ hãi.
“Các ngươi dừng tay lại!”
Người đó vừa xuất hiện đã vung cả hai tay ra, một âm thanh như tiếng ma quỷ vang lên, hai cái đầu lâu khô xuất hiện trong tay người đó rồi bay về phía hai người Tần Nghịch Tài.
Bụp bụp, người đó chưa làm gì mà Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt đã bị đẩy lùi.
Phụt…
Đúng lúc này, Mục Vỹ ở phía trước đã dùng cả tay và kiếm để tấn công bọn họ nhanh như chảo chớp
Những tiếng hét thảm thiết vang lên không ngừng.
Cổ Kim Bất Dịch có mấy vết cứa, còn Ảnh Triển thì bị đâm trúng bụng.
Kiếm tâm tầng bốn và U Minh Quỷ Trảo của Vạn Cổ Huyết Điển đã giúp thực lực của Mục Vỹ trở nên rất khủng khiếp.
Kiếm hạ, người chết!
Mục Vỹ quay lại, lạnh lùng nhìn Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt, sau đó cười nói: “Hai vị thấy sao? Người ta muốn giết, các người nghĩ có thể cản được sao? Mà không chỉ có vậy đâu, các người nghĩ có giết được ta không?”
Nghe thấy vậy, Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt đều tái mặt nhìn Mục Vỹ.
Sau đó, khoé miệng cả hai đều rỉ máu, mặt mày có vẻ đau đớn.
Máu chảy!
Trông thấy cảnh tượng này, mọi người ở đó đều há hốc miệng.
Hai nhân vật lớn cảnh giới Vũ Tiên là Tần Nghịch Tài và Lãm Kim Nguyệt lại bị thanh niên mặc bạch sam xuất hiện bất ngờ này đánh lui bằng một chiêu, hơn nữa còn hộc máu và có vẻ đã bị thương nặng.
Nhưng sau khi tung hai chưởng ra, người thanh niên ấy không nói không rằng lùi lại, đi tới cạnh Mục Vỹ, sau đó im lặng chắp tay sau lưng.
Người đó là ai?
Mục Vỹ vừa ra tay đã giết chết hai võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, chuyện này đủ khiến họ chấn động rồi.
Nhưng người thanh niên này còn đả thương được cả cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thậm chí là thứ chín, y là ma quỷ hay sao?
“Giờ hai người đã phục chưa?”
Mục Vỹ mỉm cười, máu tươi nhỏ xuống từ thanh trường kiếm, hắn cười cợt nhìn hai người họ.