Xem ra lại là một trưởng lão khác của Thánh Đan Tông.
Dễ thấy Cảnh Ngọc này không phải kiểu võ giả chuyên luyện khí giống Thiệu Danh Ngự, mà là một cường giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy thứ thiệt.
“Mười chín năm làm một tên vô dụng, nhưng trong vòng nửa năm, tu vi đã tăng vọt lên mười tầng cảnh giới của thân xác. Làm được như vậy ở độ tuổi của ngươi thì Thánh Đan Tông ta không thiếu, nhưng đạt được điều đó trong nửa năm thì không tìm được người thứ hai ở Thánh Đan Tông đâu”.
“Ta rất muốn biết rốt cuộc ngươi đã có cơ duyên gì. Nếu nói trên người ngươi không có bảo bối thì đó thì là điều không thể”.
“Giờ tự ngươi giao ra đây, hay để ta lột da rút gân ngươi để tra hỏi nào!”
Mục Vỹ còn chưa đáp lời, Tần Mộng Dao đã giành nói trước: “Ta thấy người sắp bị lột da rút gân là ông đấy!”
Dứt lời, Tần Mộng Dao đã bay người lên cao, nhảy lên người con giao long bằng băng. Con giao long dài mấy chục mét tiến lên, gầm một tiếng đáp lời.
“Đạp sóng phá băng!”
Tần Mộng Dao xoay bàn tay, con giao long bằng băng lộn vài vòng, sau đó lao thẳng về phía Cảnh Ngọc.
“Sức mạnh trong người ngươi rất kỳ lạ, nhưng cách biệt cảnh giới giữa hai chúng ta quá lớn, ngươi không phải là đối thủ của ta đâu”.
Nói rồi, Cảnh Ngọc lắc đầu, búng ngón tay, một chân nguyên bắn ra.
Chân nguyên này không ngừng ngưng tụ, sau đó dần lan rộng, cuối cùng khi dài tới mười trượng, nó hoá thành hình dáng của một con sư tử.
Khi một võ giả đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở được huyệt Thần Khuyết, số lượng chân nguyên trong cơ thể đã đạt tới mức khủng khiếp.
Hơn thế nữa, dưới sự tích luỹ số lượng ấy, còn có sự biến đổi về chất.
“Này cô gái, cô không phải là đối thủ của ta đâu!”
Cảnh Ngọc bật cười, sau đó ấn mạnh ngón tay.
Bụp…
Một tiếng động vang lên, sau một chiêu đó, con giao long bằng băng dưới người Tần Mộng Dao lập tức vỡ tan.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai đối mặt với tầng thứ bảy, kết quả ra sao thì không cần phải nghĩ nữa.
Phụt một tiếng, Tần Mộng Dao hộc ra một ngụm máu tươi, mặt mày trắng nhợt, lảo đảo rơi xuống.
“Dao Nhi!”
Mục Vỹ lao như tên bắn tới, đỡ lấy Tần Mộng Dao.
Nhìn thân thể run rẩy lạnh giá như tảng băng của Tần Mộng Dao trong lòng mình, Mục Vỹ lộ ra vẻ thương xót.
“Muội đừng cố quá sức như thế!”
“Muội chỉ… chỉ không muốn để người khác bắt nạt huynh”.
“Đồ ngốc này! Câu này phải do huynh nói mới phải”.
Mục Vỹ chạm vào đầu mũi lạnh băng của Tần Mộng Dao, sau đó đặt cô sang một bên, mỉm cười đứng dậy.
“Vỹ Nhi, đừng kích động!”
Trông thấy hình như Mục Vỹ định khiêu chiến Cảnh Ngọc, Mục Lâm Thần ở một bên hô lên: “Mục Càn Khôn, Mục Càn Vân, Mục Sơn, Mục Vũ, bốn người các ngươi hãy bảo vệ thiếu chủ!”
“Vâng”.
Vèo vèo…
Bốn người họ tham gia vào trận đấu, bay vù lên đứng cạnh Mục Vỹ.
Bọn họ là cận vệ của Mục Lâm Thần, một tháng lại đây, họ đã uống linh dịch, nên đều đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư.
Mục Vỹ đã bày ra cục diện này, sao có thể không chuẩn bị trước.
Thần lực sau khi được pha loãng sẽ là con át chủ bài mạnh nhất mà hắn thăng cấp cho mọi người trong hai nhà Tần, Mục.
Nhưng Cảnh Ngọc là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, bốn người họ vốn không phải là đối thủ của lão, Mục Vỹ cũng không có hành động gì.
Hắn đang suy nghĩ với thực lực hiện tại thì sẽ phải đối phó với Cảnh Ngọc thế nào.
Vô vàn võ kỹ và công pháp đang xoay chuyển trong đầu hắn, Mục Vỹ không đừng tìm kiếm…
“Bốn tên binh tôm tướng tép mà cũng đòi cản ta ư! Đúng là nực cười!”
Cảnh Ngọc nở nụ cười sâu xa, sau đó nhìn nhóm Mục Vỹ như nhìn những cái xác chết.
“Bốn vị hãy chặn lão ta vài giây để ta giải quyết lão”.
“Ha ha…”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Cảnh Ngọc cười lớn: “Chặn ta vài giây? Họ mà cũng đòi làm vậy ư? Nhưng ta rất muốn xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì để chặn được ta”.
Nói đến đây, Cảnh Ngọc càng thấy hiếu kỳ với Mục Vỹ hơn.
Những thứ Mục Vỹ thi triển trên người càng kỳ lạ thì lão càng thấy phấn khích.
Nhóm Mục Càn Khôn vây chặt lấy Cảnh Ngọc, sau đó dùng đủ mọi cách để ngăn lão lại.
Nhưng dù bốn người họ có phối hợp ăn ý đến mấy, cũng không thể làm khó Cảnh Ngọc một chút nào.
Cảnh Ngọc mới chỉ phòng vệ, chứ chưa phản đòn, nhưng ai cũng có thể nhìn ra chỉ cần lão muốn là bốn người kia sẽ bại trận ngay lập tức.
Lúc này, Tần Thời Vũ đang bất phân thắng bại với Thiệu Danh Ngự. Một mình Mục Lâm Thần giữ chân Điêu Chấn Vân và Uông Đông Vũ, còn các võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, thứ tư của hai nhà Tần, Mục cũng đang bị những người của Thánh Đan Tông do Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc dẫn tới kìm chân.
Căn bản không tìm được ai để tới xử lý Cảnh Ngọc này.
Nếu không phải mục tiêu của Cảnh Ngọc chỉ có Mục Vỹ, có lẽ Tần Thời Vũ đã bại trận dưới tay của lão và Thiệu Danh Ngự từ lâu rồi.
“Phải làm sao bây giờ?”
Mục Vỹ cau mày, tâm trí rối bời.
Võ kỹ thì hắn có, nhưng võ kỹ phù hợp với tình huống hiện tại thì lại không.
Có trách thì trách cảnh giới của hắn quá thấp.
“Sao? Nghĩ lâu như thế rồi mà vẫn chưa ra cách à?”, Cảnh Ngọc nhìn Mục Vỹ, sau đó cười he he nói: “Thằng nhãi kia, ta khuyên ngươi nên bó tay chịu trói, sau đó giao nộp bảo bối ra đây. Chỉ cần ngươi chịu làm vậy, ta có thể lập tức giúp ngươi giết hết toàn bộ người hai nhà Uông, Điêu”.
“Ông nói thật chứ?”
“Đương nhiên!”
“Được!”
Mục Vỹ hét lớn, vung tay lên, một bóng người như tia sét màu xanh lao thẳng về phía Cảnh Ngọc.
“Hừ!”
Cảnh Ngọc biết rõ Mục Vỹ sẽ không cam tâm tình nguyện giao bảo bối ra, nên đã có chuẩn bị trước.
Lão quặp tay lại, bóng người màu xanh đó lập tức dừng lại.
Lão vỗ bàn tay còn lại, nhóm Mục Càn Khôn bay ra, không có một chút lực trở tay nào, lập tức bị thương nặng.
“Đây là… lò luyện Phong Thiên!”
“Lò luyện Phong Thiên!”
Cảnh Ngọc hô lên, làm kinh động tới Thiệu Danh Ngự ở chỗ khác.
“Quả nhiên đúng là lò luyện Phong Thiên!”, trông thấy chiếc lò nhỏ màu xanh trong tay Cảnh Ngọc, mắt Thiệu Danh Ngự sáng lên: “Lò luyện Phong Thiên này đã biến mất trong môn phái nhiều năm, giờ lại ở trong tay ngươi. Mục Vỹ, lần này ngươi chết chắc rồi”.
Chương 162: Không ai giúp được
Nhìn lò luyện Phong Thiên, vẻ tham lam trong mắt Thiệu Danh Ngự mỗi lúc một rõ.
Lò luyện Phong Thiên là một lò luyện không chỉ có thể dùng để luyện đan mà còn dùng để luyện khí, lại còn có công năng tấn công lẫn phòng ngự, là một thứ trên cả tuyệt vời.
Tiếc rằng nó đã bị một đệ tử hạt nhân của Thánh Đan Tông đánh cắp, từ đó biến mất suốt mấy chục năm, không ngờ lúc này lại xuất hiện ở đây.
"Đây chính là nguyên nhân vì sao cảnh giới của ngươi không ngừng đột phá?", Cảnh Ngọc nghi ngờ nhìn lò luyện Phong Thiên trong tay.
"Đương nhiên là không rồi!"
Mục Vỹ nở nụ cười đầy trêu tức, trả lời: "Xem ra vốn hiểu biết của Cảnh Ngọc trưởng lão về lò luyện Phong Thiên còn hạn chế lắm".
Vốn hiểu biết?
"Vứt nó đi!"
Nghe thấy lời nói của hắn, Thiệu Danh Ngự bất chợt biến sắc.
"Vứt? Muộn rồi!"
Dứt lời, Mục Vỹ xoay người ôm lấy Tần Mộng Dao sau lưng mình rồi chạy băng theo hướng ngược lại với Cảnh Ngọc nhanh nhất có thể.
"Ầm! Uỳnh uỳnh! Ầm ầm ầm!"
Tiếng nổ đinh tai nhức óc chọc vào màng nhĩ của những người ở đây.
Toàn bộ sân luyện võ của nhà họ Mục rung chuyển dữ dội, mặt đất nứt ra, sóng địa chấn kinh hoàng từ từ lan ra đường phố xung quanh.
Ngay cả cơn mưa tầm tã cũng lặng xuống như bị cắt ngang.
Chuyện gì đang xảy ra?
Các võ giả đang trong cuộc chiến quyết liệt đều bị tiếng nổ động trời này làm cho chảy máu cả tai và mũi.
Sau lưng Mục Vỹ nhức nhối từng cơn, máu tươi chảy xuống dọc theo sống lưng, nhưng thấy Tần Mộng Dao trong lòng mình ít bị vụ nổ ảnh hưởng thì hắn khẽ mỉm cười.
"Vỹ Ca, huynh không sao chứ?"
"Ta không sao!", hắn lắc đầu rồi nói: "Người có sao phải là ông ta cơ!"
Hướng theo ánh nhìn của Mục Vỹ, giữa sân luyện võ xuất hiện một cái khe khổng lồ sâu mười mấy mét, nước mưa ồ ạt cuốn trôi máu vào trong đó.
"Ông ta chết rồi ư?"
Chết?
Không thể nào!
Cảnh Ngọc là một võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và đã khơi thông huyệt Thần Khuyết, thế nên lão vẫn có thể tạo ra vỏ bọc chân nguyên để bảo vệ bản thân trong vụ nổ xảy ra chớp nhoáng ấy.
Có điều không chết cũng phải bị lột một lớp da thôi.
"Khục khục..."
Tiếng ho ra máu rất rõ vọng lại từ cái khe, ai nấy đều nhìn sang bên đó.
Quả nhiên, Cảnh Ngọc không chết.
"Lò luyện Phong Thiên, không ngờ ngươi lại có lò luyện Phong Thiên của Thánh Đan Tông ta. Vậy thì ngươi càng đáng chết!"
Cảnh Ngọc nhảy ra đứng cạnh cái khe, từ trên xuống dưới đều nhếch nhác, tóc tai bù xù trông hết sức chật vật.
Nhìn kỹ thì thấy hai cánh tay của lão thõng xuống, máu tí tách chảy xuống đất cùng mưa.
Vô cùng nhục nhã!
Một người đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, đả thông huyệt Thần Khuyết như lão mà lại bị một tên giun dế tầng thứ mười của thân xác chơi một vố ra nông nỗi này.
Quả thật vô cùng nhục nhã.
Tuy Mục Vỹ dựa vào lò luyện Phong Thiên để bày trò nhưng sự thật là thứ mánh khóe này vẫn làm lão bị thương, sau này Cảnh Ngọc biết bước chân vào Thánh Đan Tông thế nào đây?
"Ông không nổ banh xác đã là mạng lớn rồi đấy!"
Nhìn Cảnh Ngọc đứng ở gần đó, Mục Vỹ khinh thường cười.
Mặc dù không hy vọng xa vời rằng lò luyện Phong Thiên có thể nổ chết lão, hắn vẫn ngạc nhiên khi thấy lão có thể lành lặn sau vụ nổ do nó gây ra.
"Thiệu Danh Ngự, ta biết ông muốn có con nha đầu kia nên ta không tranh với ông đâu, ta chỉ cần Mục Vỹ kia thôi. Giờ ông cầm chân những người khác đi, hôm nay ta nhất định phải khiến cậu ta sống không được, chết cũng không xong".
"Được!"
Đối với Thiệu Danh Ngự, mười Mục Vỹ cũng không bằng một Tần Mộng Dao.
"Điêu Chấn Vân, Uông Đông Vũ, đây là cơ hội của hai ngươi. Có bắt được cậu ta hay không thì phải trông chờ vào hai ngươi rồi".
Nói rồi ông ta lại xông về phía Tần Thời Vũ.
Trong hai nhà họ Tần, Mục chỉ có Tần Thời Vũ là đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, nhưng dù gì tuổi tác đã cao, tuy thực lực của Thiệu Danh Ngự không bằng Cảnh Ngọc nhưng cầm chân để dần tiêu hao sức mạnh của Tần Thời Vũ cũng không thành vấn đề.
Bên kia, Uông Đông Vũ và Điêu Chấn Vân cắn răng lao ra.
Đến nước này rồi, họ không thể quay đầu lại nữa.
Nhìn vào thực lực trước mắt của nhà họ Mục, tối nay mà không tiêu diệt họ thì ba năm sau đường sống của hai nhà Điêu, Uông sẽ chấm dứt.
"Lên!"
Sau khi vụ nổ xảy ra, cuộc chiến đầy cam go lại tiếp tục.
Chẳng qua số võ giả do bốn gia tộc lớn và Thiệu Danh Ngự cùng Cảnh Ngọc mang đến có tổng cộng hơn hai nghìn người, thế mà giờ đây lại chưa chạm mốc một nghìn.
Đủ để thấy mức độ thảm khốc của cuộc chiến.
"Mục Vỹ, bây giờ không ai có thể giúp ngươi đâu!", Cảnh Ngọc cười khẩy, máu còn dính trên răng: "Ngươi còn gì ngoài lò luyện Phong Thiên chứ?"
"Ta biết nó cần tích lũy ba tháng mới gây ra vụ nổ được như vậy, ngươi còn lá bài tẩy nào khác không?"
"Lá bài tẩy thì ta có nhiều lắm, chỉ là không biết ông có chịu được hay không thôi!"
"Miệng mồm ba hoa! Ta sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, thế thì ngươi mới biết đâu là cao thủ, đâu là kiến hôi!"
Dứt lời, Cảnh Ngọc cong các ngón tay lại, liên tục hội tụ chân nguyên.
Áp lực mạnh mẽ bao trùm lên sân luyện võ nhà họ Mục.
Thậm chí cả mặt đất cũng bắt đầu chấn động dưới sức mạnh khủng khiếp ấy.
"Bắc Minh Cầm Thiên Trảo!"
Khẽ quát một tiếng, ngón tay của Cảnh Ngọc đột nhiên vươn xa, nhưng không phải ngón tay dài ra thật mà đó là chân nguyên.
Cảm giác áp bách ùn ùn kéo về phía Mục Vỹ.
Chương 163: Đại Sách Mệnh Thuật
"Phong Thiên Chi Biến!"
Hắn gầm lên, không kịp suy nghĩ nhiều mà chỉ kịp xoay sở nhằm chống lại nguồn chân nguyên hùng hậu kia.
"Chỉ là giun dế mà thôi, chống cự làm gì cho mất công".
Trong lúc nói chuyện, năm ngón tay dồi dào chân nguyên của Cảnh Ngọc vỗ một chưởng xuống Mục Vỹ.
"Oành!"
Một tiếng nổ không thua gì tiếng nổ trước đó ầm ầm vang lên, nhưng mục tiêu của của nguồn sức mạnh kia chính là Mục Vỹ và khu vực xung quanh hắn.
Sau tiếng nổ, một cái hố sâu mười mấy trượng xuất hiện trên mặt đất.
Nhưng không thấy Mục Vỹ đâu cả.
"Đúng là rác rưởi, chẳng bõ cho ta ra tay. Không còn lò luyện Phong Thiên, sao ngươi có thể chống lại một chưởng của ta chứ!", nhìn cái hố sâu không thấy đáy, Cảnh Ngọc khịt mũi khinh thường.
Ban đầu lão định vừa dọa dẫm vừa dụ dỗ để tra hỏi bí mật của Mục Vỹ.
Nhưng không ngờ hắn lại không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, đối diện với một võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy như lão mà vẫn muốn phản kháng, còn dùng lò luyện Phong Thiên để muốn nổ chết lão.
"Giết ngươi thì không thể moi ra được bí mật, nhưng chắc hẳn cũng có thứ gì về bản thân mà ngươi không thể tự điều tra được!"
Vừa nói, Cảnh Ngọc vừa bước lại gần cái hố sâu.
"Tiểu thư, người này sẽ không chết như thế chứ!", trên tường viện nhà họ Mục, hai bóng người xinh đẹp đang đứng cầm ô dưới mưa.
Những hạt mưa to rơi trên ô rồi bắn ra tứ phía, không hề vương vào người họ.
"Khó nói lắm. Lão già Cảnh Ngọc này có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và đã khơi thông huyệt Thần Khuyết. Đan điền đã khơi thông huyệt Thần Khuyết có thể nói là đã đạt đến đỉnh điểm của việc rèn luyện đan điền, gọt giũa kinh mạch, chân nguyên mạnh mẽ vô cùng. Còn Mục Vỹ chỉ đang ở tầng thứ mười của thân xác lại chỉ vừa đột phá trong cuộc chiến, còn chưa bước vào cảnh giới Linh Huyệt. Muốn biết có thể chống cự lại hay không thì phải xem bản lĩnh của hắn rồi!"
"Hả!"
Hoàn Nhi há hốc mồm, kinh ngạc đáp: "Như vậy thì chẳng phải hắn chết chắc rồi ạ? Đúng là hắn còn rất yếu nhưng khí phách vô cùng, chết thì tiếc lắm".
"Nhưng chúng ta cũng đâu thể cứu hắn. Cảnh Ngọc là tầng thứ bảy, quá mạnh, mà nếu ta đoán không lầm thì có lẽ ông ta vẫn chưa dùng hết sức đâu".
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Tiêu Doãn Nhi hiện lên sự mong đợi.
Không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy Mục Vỹ sẽ không chết.
Sẽ có kỳ tích xảy ra.
Kỳ tích gì đây?
Lẽ nào Mục Vỹ giết được Cảnh Ngọc? Làm sao có thể!
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu thì Tiêu Doãn Nhi lập tức nghĩ mình điên rồi. Từ trước đến nay chưa hề có ai giết được võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy chỉ với thực lực tầng mười của thân xác cả, vì chuyện đó hoàn toàn không có khả năng.
"Ranh con, nhận lấy cái chết đi!"
Cảnh Ngọc quát lên, đưa tay vào trong hố muốn tóm Mục Vỹ lên.
"Đinh!"
Thình lình, tiếng "Đinh" vang lên, một cột sáng từ trong cái hố phóng thẳng lên chín tầng mây.
Tất cả mọi người đều như nhìn thấy mỗi một ngôi sao trên bầu trời vốn bị màn mưa che lấp đều trở nên sáng rỡ.
Tuy chỉ sáng lên trong tích tắc rồi biến mất nhưng độ sáng của nó đủ để khiến họ hiểu rằng đó là sự thật, không phải ảo giác.
Ngay sau đó, một người bay ra khỏi hố.
Mục Vỹ!
Nhưng lúc này đây, ở hắn đã có sự thay đổi rất lớn.
Màu đen của mái tóc trở thành bạc xen lẫn đen, đôi mắt cũng lấp lánh ánh bạc.
Khí thế của hắn tăng lên gấp mười thậm chí còn hơn thế một cách khó hiểu.
Nguồn sức mạnh hùng hậu liên tục vận chuyển trong cơ thể.
"Vừa rồi ông bảo ta đi ra nhận lấy cái chết à?"
Đôi mắt màu bạc tà tứ của Mục Vỹ nhìn Cảnh Ngọc, dường như tâm cảnh của hắn đã khác trước.
"Cảnh Ngọc, ông muốn ta chết thì ta sẽ khiến ông chết. Đây là Đại Sách Mệnh Thuật trong ba nghìn đại đạo chí cao vô thượng, ông đây dùng năm mươi năm tuổi thọ để đấu với ông, để xem ai giết được ai!"
Nói xong, Mục Vỹ giơ tay, chân nguyên trong đất trời tức khắc điên cuồng chuyển động.
Trong khoảnh khắc ấy, bầu trời tối sầm, những ngôi sao trở nên lóng lánh, chân nguyên trong đất trời lũ lượt giáng xuống dưới sự dẫn dắt của sức mạnh sao trời.
Không trung nổi lên khí thế bàng bạc như hóa thành biển cả, kéo theo sóng dữ cuốn về phía Cảnh Ngọc.
"Sao trời có hàng tỷ, mênh mông biết mấy? Kiến hôi? Ai là kiến hôi? Ông mới là kiến hôi ấy!"
Mục Vỹ quát lên rồi tung ra một chưởng.
"Ầm!"
Cơn sóng sức mạnh sao trời mãnh liệt như sức mạnh băng hàn của Tần Mộng Dao ầm ầm lao tới.
Chẳng qua sức mạnh sao trời này cường hãn hơn sức mạnh băng hàn của cô gấp ngàn lần.
Đây mới thực sự là sức mạnh của đất trời.
"Không thể nào, Đại Sách Mệnh Thuật, Đại Sách Mệnh Thuật gì chứ... Á..."
Tiếng hét thảm thiết vang lên, bóng dáng của Cảnh Ngọc biến mất trong ánh sáng mờ mịt, hoàn toàn mất dạng.
Võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy ấy đã chết.
"Những người của nhà họ Uông và nhà họ Điêu mà dám chống đối thì kết cục chính là đây!", Mục Vỹ lại lên tiếng, ngón tay chỉ vào Thiệu Danh Ngự.
Mũi tên sao trời bắn vụt đến, đâm thẳng vào ngực của ông ta.
Chỉ với hai chiêu mà hai võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy đã hoàn toàn bỏ mình, không còn sức đánh trả.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ sân luyện võ trong nhà họ Mục tĩnh lặng như tờ!
Đây là thứ sức mạnh gì vậy? Ai nấy đều thần người ra.
Chương 164: Bắc Nhất Vấn Thiên
Một chưởng khiến Cảnh Ngọc tan thành mây khói, một cái chỉ tay hóa Thiệu Danh Ngự thành tro bụi.
Thứ sức mạnh này đã vượt xa nhận thức của họ.
"Uỳnh!"
Sau khi thi triển hai chiêu thức, cơ thể Mục Vỹ ngã nhào xuống đất.
"Vỹ Nhi!"
"Sư phụ!"
"Vỹ Ca!"
Những người khác hét lên, nhanh chóng chạy tới.
"Vỹ Nhi, con sao rồi?", thấy khí toàn thân Mục Vỹ đều trở nên yếu ớt tựa như sẽ mất đi sức sống bất cứ lúc nào, Mục Lâm Thần cực kỳ tự trách.
Suốt mười năm ở nhà họ Mục, Mục Vỹ luôn bị bắt nạt, trong khi người làm nghĩa phụ như ông lại chỉ có thể giữ cho hắn không chết.
Cho tới nay, vì lúc nào cũng bị mấy chuyện vụn vặt trong nhà họ Mục quấn thân, vì phải cẩn thận quan sát thái độ của đại trưởng lão và nhị trưởng lão nên Mục Lâm Thần bao giờ cũng thấy áy náy với Mục Vỹ.
Nhưng thời gian gần đây, khi vươn lên và trở nên nổi tiếng, mối bận tâm hàng đầu của hắn lại là nhà họ Mục, là gia tộc này.
"Ha ha... Con không sao ạ, không chết được. Nghĩa phụ, người không được để hai tên cáo già kia chạy đâu đấy!"
"Con đừng lo, không ai có thể chạy thoát".
Ánh mắt của Mục Lâm Thần trở nên tàn khốc, lưng thẳng tắp, ngạo nghễ mà đứng.
"Trưởng tộc Mục, đây chỉ là hiểu lầm... hiểu lầm thôi!", thấy Cảnh Ngọc và Thiệu Danh Ngự đã chết, Uông Đông Vũ quỳ xuống van xin: "Trưởng tộc Mục, bọn ta cũng là bị uy hiếp thôi!"
"Đúng đấy, đúng đấy!"
Uông Đông Vũ vội vàng gật đầu. Cảnh Ngọc và Thiệu Danh Ngự đã bị giết, chỉ dựa vào thực lực của hai gia tộc bọn họ mà muốn chống lại nhà họ Mục và nhà họ Tần thì không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
"Giết!"
Tuy nhiên, đáp lại ông ta chỉ có tiếng thét của Mục Lâm Thần.
Lệnh giết vang lên, các võ giả thuộc nhà họ Mục lập tức xông tới.
Thời gian qua, từ tận đáy lòng họ đã xem Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của mình.
Nếu không nhờ hắn thì mỗi người bọn họ đã không có được sự thay đổi lớn đến thế.
Giờ đây lại thấy Mục Vỹ dùng mấy chục năm tuổi thọ để giết Thiệu Danh Ngự và Cảnh Ngọc, họ hoàn toàn nổi giận.
"Không chừa một mống!"
Sau mệnh lệnh, những người họ Mục đồng loạt phát động tấn công.
"Vút vút vút!"
Nhưng họ vừa lao ra thì mấy tiếng kêu xé gió truyền tới.
Trong màn mưa, thanh kiếm chân nguyên sáng ngời vụt qua không trung, âm thanh "xẹt xẹt" làm đau màng nhĩ.
"Phập! Phập!"
Phút chốc những người vừa xông ra đã thân xác chia đôi, chết.
"Ai đấy!"
Mấy chục người bỏ mạng, Mục Lâm Thần tiến lên che trước người Mục Vỹ, nhìn về phía trước.
Dù sao ông cũng có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, khả năng cảm nhận cao hơn những người khác một chút.
"Ha ha! Không ngờ Cảnh Ngọc và và Thiệu Danh Ngự đều bị giết cả rồi, xem ra thành Bắc Vân này cũng thú vị".
Tiếng cười khẽ vang lên, một người bỗng dưng xuất hiện giữa trời.
Người này đội mũ lông vũ, đứng lơ lửng trong không trung, mặc trang phục làm từ tơ lụa hảo hạng, trên khuôn mặt trắng nõn là nụ cười mỉm mang lại cảm giác dễ gần.
"Làm phiền các vị rồi, tại hạ là đại đệ tử chân truyền của Thánh Đan Tông – Bắc Nhất Vấn Thiên!"
Thanh niên đứng giữa trời hơi cúi người chào, nét mặt tươi tắn.
Bắc Nhất Vấn Thiên!
Nghe thấy cái tên này, hầu như những người ở đây đều tỏ ra khó hiểu.
"Chào Bắc Nhất công tử!"
"Chào Bắc Nhất công tử!"
Những võ giả còn sống của Thánh Đan Tông khi thấy người thanh niên đang đứng chắp tay đều quỳ một gối xuống đất, đầu cúi gằm xuống tận đùi.
"Ơ? Các ngươi biết ta à?"
Bắc Nhất Vấn Thiên cười khanh khách: "Đã như vậy thì các ngươi cũng phải biết Thánh Đan Tông có quy định không can thiệp vào cạnh tranh giữa các thế lực trong đế quốc chứ, các ngươi đang làm gì thế?"
"Xin công tử tha tội!"
"Xin công tử tha tội!"
Nghe thấy lời nói của hắn ta, mấy chục người kia không ngừng dập đầu, trán chảy máu cũng không dám dừng lại.
"Tha tội? Được thôi, thế thì lấy mạng các ngươi ra chuộc tội đi!"
Giọng vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng Bắc Nhất Vấn Thiên lại nâng tay lên, chỉ chĩa ngón tay mà không làm gì khác.
"Ầm ầm ầm!"
Cảnh tượng đầu của bọn họ như dưa hấu nổ tung khiến cho những người ở đây không nói nên lời.
Bắc Nhất Vấn Thiên này thật tàn nhẫn.
Sao đệ tử chân truyền tài giỏi nhất của Thánh Đan Tông lại tới đây?
"Vấn Thiên, ngươi hiền quá, lãng phí thời gian ở đây làm gì!"
Sau khi những người kia bị nổ đầu, tiếng cười cợt vọng lại từ chân trời, một tia sáng thoáng chốc phóng tới.
Người vừa đến mặc trường sam màu bạc ngồi trên một chiếc thuyền phi hành. Trường sam màu bạc kia không gió mà tự phấp phới, những giọt mưa khi còn cách nó một mét là tự động bị bắn đi chỗ khác, hiển nhiên đây là một thần binh phòng ngự bất phàm.
"Mạc Thư Nhiên, ngươi tới đây làm gì?"
"Tới hóng chuyện chứ sao!", nam tử mặc y phục xám cười nhí nhố: "Đệ tử chân truyền tài giỏi nhất là ngươi được đi hóng chuyện, còn ta thì không được à?"
Đưa mắt nhìn xuống những người bên dưới, Mạc Thư Nhiên nhìn thẳng vào Tần Mộng Dao đang đứng trước người Mục Vỹ.
"Là muội ấy à? Nữ tử sở hữu thần phách Băng Hoàng ấy?"
Bị y nhìn chằm chằm như thế, ánh mắt của Tần Mộng Dao càng lạnh hơn.
"Đỡ huynh lên!"
Mục Vỹ thở hắt ra, vùng vẫy đứng dậy nhìn hai người trên trời.
Chương 165: Tần Mộng Dao nổi giận
Bắc Nhất Vấn Thiên kia ngự không phi hành, rõ ràng là cao thủ cảnh giới Thông Thần.
Những người chỉ mới ở cảnh giới Linh Huyệt hoàn toàn không thể làm vậy, chỉ khi vượt qua tầng thứ mười của cảnh giới Linh Huyệt và bước vào cảnh giới Thông Thần mới có thể.
Còn Mạc Thư Nhiên thì phải dùng phi thuyền, hiển nhiên là vẫn còn nằm trong cảnh giới Linh Huyệt.
Có điều nhìn vào thái độ của y đối với đệ tử chân truyền tài giỏi nhất là Bắc Nhất Vấn Thiên, có thể thấy người này hẳn là đang ở tầng thứ tám hoặc tầng thứ chín.
"Tần Mộng Dao đúng không? Ha ha, ta là Mạc Thư Nhiên, sau này có thể muội sẽ là tiểu sư muội của ta đấy, làm quen trước đi!"
"Ai là tiểu sư muội của ngươi, cút đi!"
Vẻ mặt của Tần Mộng Dao vẫn lạnh như băng khi nhìn Mạc Thư Nhiên.
"Ặc... Đừng hung dữ như vậy chứ, ta là đệ tử chân truyền của tông chủ đấy nhé. Tông chủ biết muội có thần phách Băng Hoàng nên bảo ta đến đón muội".
Y tí tởn cười, không hề để ý đến sự lạnh lùng của cô.
"Mạc Thư Nhiên, ngươi nói nhiều quá".
Cùng lúc đó, một giọng nữ trong trẻo quát lên.
Tia sáng lao đến, một người mờ ảo xuất hiện từ trong mưa đêm.
Đó là một nữ nhân mặc váy dài đen nhánh, đeo mạng che mặt, dáng người thướt tha lấp ló giữa cơn mưa.
"Lâm Hinh Vũ, cô cũng tới là sao!"
"Lâm Hinh Vũ!"
Nhận ra ai vừa đến, Bắc Nhất Vấn Thiên và Mạc Thư Nhiên đều có phản ứng khác nhau.
Lâm Hinh Vũ...
Mới đây thôi mà trên bầu trời đã xuất hiện ba người.
Có điều, ba người này không cố ý phóng uy thế ra nhưng vẫn khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.
"Không biết vì sao ba vị lại đến đây?", Mục Lâm Thần nhìn ba người, đứng ra hỏi.
Vừa rồi mấy chục người của nhà họ Mục đều bị Bắc Nhất Vấn Thiên giết, trưởng tộc như ông ấy tất nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ.
"Không liên quan đến ông!"
Bắc Nhất Vấn Thiên cong tay thành vuốt, một luồng chân nguyên hùng hậu lao thẳng tới Tần Mộng Dao.
Thấy hắn ta thình lình ra chiêu hòng bắt cô đi, Mục Lâm Thần và Tần Thời Vũ lập tức cản trở.
"Thú vị đấy!"
Không ngờ lại bị hai người họ ngăn cản, Bắc Nhất Vấn Thiên bật cười.
Hắn ta nhẹ nhàng phất tay, nguồn chân nguyên mạnh mẽ lại xông đến. Mục Lâm Thần và Tần Thời Vũ tức khắc bị đánh lùi như lá cây bị gió cuốn, không thể nào phản kháng.
Mục Lâm Thần có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, còn Tần Thời Vũ thì đã đến tầng thứ bảy nhưng lại như hai đứa trẻ khi đối đầu với Bắc Nhất Vấn Thiên vậy.
"Lại đây!"
Vuốt chân nguyên của hắn ta tóm lấy Tần Mộng Dao.Cô không nhúc nhích được, bị ném lên phi thuyền của Mạc Thư Nhiên.
"Dao Nhi..."
Mục Vỹ gắng gượng tiến lên nhưng lại ngã nhào xuống đất.
"Ha ha! Vấn Thiên, nhìn vui ghê, xem ra tiểu sư muội đã có người trong lòng rồi, chắc muội ấy không vừa ý ngươi đâu!", thấy Mục Vỹ bên dưới cùng với vẻ mặt khi nhìn hắn của Tần Mộng Dao, Mạc Thư Nhiên cười phá lên.
"Có người trong lòng rồi? Giết là được!"
Bắc Nhất Vấn Thiên vừa nói vừa nhấc tay lên.
"Ngươi mà giết huynh ấy thì ta sẽ chết cho ngươi xem!"
"Chết cho ta xem? Cô không có tư cách để nói điều kiện với ta, ít nhất hiện giờ là vậy", Bắc Nhất Vấn Thiên lắc đầu, chỉ tay vào Mục Vỹ.
"Uỳnh!"
Tiếng nổ vang trời truyền đến, Mục Vỹ bị chân nguyên đánh trúng, hoàn toàn không thể chống trả.
"Không..."
Nhìn khung cảnh bên dưới, gương mặt của Tần Mộng Dao thấm đẫm nước mắt, người run rẩy.
Trong cơ thể cô như đang có sức mạnh nào đó tụ tập lại, chực chờ bùng nổ.
"Cẩn thận!"
Đột nhiên, nữ tử được gọi là Lâm Hinh Vũ khẽ rít lên.
"Vù vù!"
Tiếng kêu chói tai bùng lên ngay sau đó, quanh thân Tần Mộng Dao đang bị Mạc Thư Nhiên trói buộc bùng phát sức mạnh băng hàn.
"Bành!"
Khí lạnh cường hãn ngập tràn toàn bộ đại viện nhà họ Mục như biến nó thành hầm băng.
"Tránh ra, tránh ra hết đi!"
Mục Lâm Thần vội vàng bảo các thuộc hạ tránh đi.
Sức mạnh băng hàn này lớn như thế, họ tuyệt đối không thể chịu đựng nổi.
Rốt cuộc trong cơ thể của Tần Mộng Dao cất giấu con quái vật gì vậy?
"Giết ngươi, ta phải giết ngươi!"
Lúc này, sương lạnh đã vững như thành đồng xung quanh Tần Mộng Dao.
Chiếc váy dài của cô hóa thành băng lam, trên dung nhan tuyệt mỹ là nét mặt tuyệt vọng đau thương.
Mục Vỹ chết rồi!
Người giúp mình thay đổi đã chết, sao cô có thể sống một mình chứ! Nhưng trước khi chết, ít nhất cô cũng phải khiến những người này đổ máu.
"Không hổ là thần phách Băng Hoàng, quả là mạnh mẽ!"
Bắc Nhất Vấn Thiên thấy cảnh tượng này cũng ngẩn ngơ.
Váy dài của Tần Mộng Dao đã hóa băng, một ảo ảnh xuất hiện.
Ảo ảnh kia cao khoảng mười mấy trượng, toàn thân đều có màu lam của băng, lông vũ phủ khắp người, vẻ mặt trang nghiêm mà kiêu ngạo.
Băng Hoàng!
"Trời đất, thần phách Băng Hoàng thật kìa. Tiểu sư muội may mắn quá trời quá đất!", Mạc Thư Nhiên nhìn thấy ảo ảnh khổng lồ kia thì không kiềm được hét toáng lên.
"Ngươi có thể câm miệng được không?", Lâm Hinh Vũ đang đứng bên cạnh cau mày quát: "Cô ta tức giận rồi, nghĩ cách cản lại đi, nếu không thì cả ngươi lẫn ta đều phải chết đấy".
"Không cần đâu, chúng ta không chống lại được sức mạnh của thần phách nhưng tên Bắc Nhất Vấn Thiên kia đã tới đây rồi, sao lại không chuẩn bị trước được? Xem ra chuyến này nội môn lại loạn hơn rồi, một kỳ tài sở hữu thần phách Băng Hoàng cơ mà. Mấy lão già kia sẽ nhốn nháo cho xem".
"Tránh ra!"
Mạc Thư Nhiên đang nói chuyện thì một cái Băng Chùy phóng tới, Lâm Hinh Vũ nhạy bén phát hiện, hai người lập tức lùi ra sau.
Khi thấy nơi họ vừa đứng, Mạc Thư Nhiên trợn to hai mắt.