Lâm Tiêu Thiên cho Mục Vỹ cảm giác là một người cởi mở xuất trần.
Nhưng đồng thời cũng khiến hắn thấy hơi bất an.
Người này dường như luôn thờ ơ với mọi việc. Mục tiêu và nguyện vọng của người thường luôn là muốn kiếm được nhiều tiền, nhưng mục tiêu của y như đã thoát khỏi nơi này, thoát khỏi mọi ràng buộc.
Không một ai có thể hiểu được kiểu người như y, nhưng một khi đã hiểu thì sẽ bị thu hút.
“Lời của Lâm đại đại nói không sai, nhưng đôi khi cảnh giới lại là một nhãn hiệu, khiến người ta không dám đắc tội, đúng không?”
“Ha ha…”
Lâm Tiêu Thiên cười lớn rồi nói: “Thầy Mục đúng là một người thú vị! Hôm nay, ta không làm phiền thầy nữa, ngày khác sẽ đến chào hỏi sau. Trông coi lũ tiểu yêu của long bảng thật sự rất phiền phức, cáo từ!”
“Không tiễn!”
Thấy Lâm Tiêu Thiên bỏ đi, Mục Vỹ chợt phát hiện lưng mình đổ đầy mồ hôi, không lâu sau thì mặt mũi cũng vậy.
“Thầy Mục, thầy không sao chứ ạ?”
“Không sao!”
Mục Vỹ xua tay, thở dài một hơi rồi ngồi xuống.
“Phong Hành, qua đây!”
Nghe thấy Mục Vỹ gọi, Mục Phong Hành chầm chậm đi tới cạnh hắn như một con rối.
Mục Vỹ chống hai tay lên cánh tay của Mục Phong Hành, sau đó khẽ thở ra một hơi.
Răng rắc…
Một âm thanh vang lên, Mục Phong Hành biến sắc mặt, không nhịn được hộc ra một ngụm máu tươi.
Nhưng cánh tay của cậu ta đã cử động được.
“Đừng nhúc nhích!”
Thấy Mục Phong Hành định cử động cánh tay, Mục Vỹ nhắc nhở.
Tiếp theo, thần lực được pha loãng ra nhiều lần ở trong lòng bàn tay Mục Vỹ bắt đầu chui vào trong người Mục Phong Hành.
Ngay sau đó, Mục Phong Hành bất ngờ cảm thấy vết thương trong cơ thể mình đang hồi phục nhanh chóng. Điều quan trọng hơn là mới trước đó cậu ta thấy hai cánh tay của mình như đã lìa khỏi cơ thể, nhưng bây giờ đã nối liền trở lại.
Đây chính là tác dụng diệu kỳ của thần lực.
Gọi nó là linh đan thần dược cũng không có gì là quá.
Không lâu sau, Mục Phong Hành trông như đã mất nửa cái mạng đã cảm thấy khoẻ khoắn trở lại.
“Được rồi, tạm thời trò đừng luyện võ, cố gắng lĩnh ngộ đi”.
“Vâng!”
“À, sao có mỗi trò ở đây, đám Mặc Dương đâu?”
Mục Phong Hành như nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Lẽ ra Mặc Dương đang ở lớp học, nhưng sáng sớm nay, hình như chỗ Lâm Chấp xảy ra chuyện gì đó nên nhóm Mặc Dương đã tức tốc đến đấy rồi ạ, về sau… hình như xảy ra chuyện gì đó thì phải”.
Mục Phong Hành nghẹn ngào nhìn cái xác của người huynh đệ tốt của mình nằm dưới đất.
“Thôi, trò đừng tự trách mình nữa, chỉ có kẻ yếu ớt mới liên tục oán trách bản thân, rõ chưa?”
“Vâng!”
Mục Phong Hành gật đầu.
“Nhất định trò sẽ bắt Cổ Minh phải trả một cái giá thật đắt!”
Mục Phong Hành nắm chặt tay thành nắm đấm, thầm hạ quyết tâm.
Cậu ta sẽ tận tay giết chết Cổ Minh.
Tốp mười của long bảng chính là mục tiêu của cậu ta.
“Đám này đi lâu như vậy lẽ ra phải về rồi chứ nhỉ! Hay có chuyện gì rồi!”
“Thầy Mục, có chuyện lớn rồi ạ!”
“Sao cơ?”, Mục Vỹ sầm mặt khi nhìn thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Hiên Viên Giá.
Hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện.
“Là Lâm Bân ạ!”
Hiên Viên Giá vội nói: “Sáng sớm nay, Lâm Chấp nhờ chúng trò giúp, bảo là muốn đưa mẹ mình chuyển ra ngoài ở. Thầy cũng biết đây ạ, Lâm Chấp là con riêng của tỳ nữ nhà họ Lâm nên không được ai chào đón ở gia tộc cả, vì thế cậu ấy mới muốn chuyển ra riêng”.
“Nhưng chúng trò vừa đến nhà họ Lâm thì đã bị người ta chặn lại, sau đó Lâm Chấp bị một người quẳng từ trong nhà ra, người đó là Lâm Bân ạ!”
Lâm Bân?
Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn Lâm Hiền Ngọc ở cạnh mình.
“Này hộ vệ số một, gã ca ca của ngươi ngang ngược quá đấy”.
Lâm Hiền Ngọc không lên tiếng.
Gã là con trai của trưởng tộc nhà họ Lâm, nhưng bây giờ toàn đi theo Mục Vỹ, vì thế hoàn toàn không biết nhà họ Lâm dạo này thế nào.
“Đi thôi! Xem hôm nay là ngày gì mà lắm chuyện xảy ra thế, đã vậy còn toàn nhằm vào học trò của Mục Vỹ ta chứ”.
“Dạ?”, Hiên Viên Giá ngạc nhiên hỏi: “Thầy ơi, Lâm Bân đó là cao thủ đứng thứ chín trên long bảng đấy, thầy cứ thế này mà đi ạ?”
“Không thì thế nào?”
“Hay là gọi thêm đại sư Hồng Trần với tiền bối Trương Tử Hào đi cùng để chỉnh đốn tên Lâm Bân khốn kiếp ấy”.
“Chỉnh cái đầu trò ấy!”
Mục Vỹ đập một phát vào đầu Hiên Viên Giá rồi tức giận nói: “Đến ta mà trò còn không tin à. Hiên Viên Giá, cái thằng đần độn này”.
Sau khi bị Mục Vỹ đập vào đầu, Hiên Viên Giá tủi thân gãi đầu.
Không phải là cậu ấy không tin Mục Vỹ, mà là Lâm Bân đó là người thứ chín trên long bảng. Dù Mục Vỹ có thể chiếm lợi thế khi giao đấu với một thiên tài như vậy, nhưng nhỡ các lão quái vật của nhà họ Lâm chạy ra thì phải làm sao?
Nhà họ Lâm không phải là học viện Thất Hiền nên sẽ không có năm viện trưởng làm chỗ dựa cho Mục Vỹ.
Cùng lúc đó ở phủ đệ của nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm là một trong năm gia tộc lớn ở đế quốc Nam Vân, địa vị của nhà họ cao ngất, diện tích của phủ đệ cực kỳ rộng rãi, người trong phủ tính cả kẻ hầu người hạ cũng phải hơn mười nghìn người.
Lúc này, có một đám hộ vệ cầm kiếm bao vây một tiểu viện khá khuất ở phủ đệ của nhà họ Lâm.
“Lâm Bân, ngươi có nhất thiết phải tuyệt tình thế không?”
Lâm Chấp cứng rắc cất tiếng hỏi Lâm Bân đang ngồi ở ghế thái sư tại cổng của tiểu viện.
“Tuyệt tình? Ngươi là con cháu của nhà họ Lâm ta, tại sao lại tự tiện rời khỏi gia tộc? Dù ngươi là một đứa con riêng thì dẫu sao cũng là cốt nhục của nhà họ Lâm ta, là con trai của cha ta thì cũng coi như là đệ đệ của Lâm Bân ta đây. Bây giờ giỏi giang rồi nên định rời khỏi nhà họ Lâm à?”
“Con cháu nhà họ Lâm? Từ nhỏ tới lớn, đã bao giờ ta được mọi người đối xử như con cháu trong nhà chưa?”
Chương 327: Lâm Chấp chuyển ra riêng
Lâm Chấp trầm giọng nói: “Mỗi bữa ta ăn đều do mẫu thân ta phải tranh giành từng chút để mang tới, ta không nợ gì nhà họ Lâm cả!”
“Nhảm nhí!”
Lâm Bân cười lạnh nói: “Không có nhà họ Lâm thì mẹ ngươi lấy đâu ra việc làm để nuôi ngươi, rồi ngươi còn được đến học viện Thất Hiền để tu hành hả? Không có phụ thân thì làm gì có ngươi? Thế mà ngươi còn mặt dày nói không nợ gì nhà họ Lâm ư!”
“Lâm Bân, ngươi đúng là loại vô liêm sỉ nên mới nói ra được những câu này”.
Lâm Chấp lạnh giọng nói: “Nếu không có Hiền Ngọc thì ngươi đã chết từ lâu rồi, nhưng người làm ca ca như ngươi đã làm được gì cho đệ đệ của mình? Bây giờ, ngươi đứng thứ chín trên long bảng, thực lực thì cao siêu, còn đệ đệ ngươi thì sao? Lâm Hiền Ngọc bị ngươi hại thành ra như vậy, mà giờ ngươi còn mặt mũi đứng đây tác oai tác quái à?”
“Ngươi chán sống rồi đúng không!”
Nghe thấy vậy, Lâm Bân lạnh mặt.
Chuyện này có thể nói là vết nhơ trong cuộc đời của hắn ta, để được sống, hắn ta đã biến đệ đệ mình thành một kẻ vô dụng.
Sớm biết vậy, ngày xưa, hắn ta đã giết quách Lâm Hiền Ngọc đi cho xong rồi.
Bây giờ cũng không có một Lâm Hiền Ngọc lẽo đẽo theo Mục Vỹ, rồi có cơ hội trở mình nữa.
Vút…
Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên, một đường kiếm chém lên không.
“Lâm Bân, có nhất thiết phải như vậy không? Dẫu sao Lâm Chấp cũng là đệ đệ của ngươi mà”.
“Đệ đệ?”
Lâm Bân ngẩn ra khi thấy một người đi tới.
“Mục Vỹ, ai cho người vào nhà họ Lâm ta?”
“Đệ!”
Lâm Hiền Ngọc mặc trường sam màu xám lạnh lùng đi ra từ đám người tới cạnh Mục Vỹ.
“Lâm Hiền Ngọc!”
Trông thấy Lâm Hiền Ngọc, trong mắt Lâm Bân chỉ có sát khí mịt mờ trần trụi.
Đệ đệ này giờ đã là cái gai trong mắt hắn ta, nếu không nhổ đi thì hắn ta sẽ mất ăn mất ngủ.
“Lâm Bân, Lâm Chấp là con cháu nhà họ Lâm nên trò ấy có quyền muốn ở đâu thì ở. Ngươi dựa vào đâu mà đứng đây cản đường trò ấy? Hình như ngươi chưa phải là thiếu trưởng tộc của nhà họ Lâm thì phải?”
Mục Vỹ thẳng thừng châm chọc Lâm Bân.
Theo hắn được biết, Lâm Bân đang đứng thứ chín trên long bảng, thực lực đúng là rất mạnh. Nhưng nhà họ Lâm còn có một thiên tài nữa là Lâm Dục, y đứng thứ tư trên long bảng, đúng là có tư chất ngất trời. Vì thế đến bây giờ, nhà họ Lâm cũng chưa chính thức lựa chọn thiếu trưởng tộc.
“Ngươi muốn chết à!”
Không ngờ Mục Vỹ dám châm chọc mình trước mặt mọi người, Lâm Bân lập tức nổi cơn thịnh nộ.
“Dừng tay”.
Lâm Hiền Ngọc bước lên, tung một kiếm chiêu chặn Lâm Bân lại.
“Hử?”
Lâm Bân biết rõ mình là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ chín và khai thông huyệt Tam Dương Giao, nhưng không ngờ vẫn chưa bằng Lâm Hiền Ngọc.
“Đệ…”
“Đệ cái gì mà đệ, Lâm Hiền Ngọc người ta bây giờ hơi bị siêu đấy, hắn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở huyệt Thần Khuyết rồi. Ngươi muốn ra tay với ta thì phải xem thực lực của hộ vệ số một của ta thế nào đã”.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở huyệt Thần Khuyết!
Đây chính là điểm lợi hại của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết, mỗi một tầng trong chín tầng cảnh giới, võ giả đều có cơ duyên lớn.
Sự thật đã chứng minh tư chất trời ban của Lâm Hiền Ngọc còn vượt xa điểm đó, vì thế gã mới có thể tiến bộ thần tốc, đến Mục Vỹ còn thấy bất ngờ vì điều này.
“Tầng thứ bảy rồi…”
Lâm Bân ngẩn người, hắn ta không ngờ Lâm Hiền Ngọc lại tiến bộ nhanh đến vậy.
“Đệ đã ở tầng thứ bảy rồi sao nhị đệ? Nếu bây giờ đệ hồi tâm chuyển ý, nhà họ Lâm có hai huynh đệ ta thì Lâm Dục chắc chắn không thể là đối thủ cạnh tranh cho vị trí trưởng tộc được. Sao hắn đọ được với hai chúng ta, đệ hãy về nhà đi, rồi chúng ta cùng tạo ra tương lai huy hoàng”.
Thấy Lâm Hiền Ngọc tiến bộ vượt bậc trong thời gian ngắn, Lâm Bân vội nói.
“Chưa đến hạn ba năm mà đệ đã hứa với Mục Vỹ, hơn nữa dù đến hạn thì nhà họ Lâm cũng không phải nơi đệ muốn quay về nữa”.
Lâm Hiền Ngọc từ chối thẳng thừng.
“Thế thì đừng trách người làm ca ca như ta ra tay độc ác…”
Lâm Bân lạnh mặt, quặp tay lại rồi lập tức đánh ra.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, một tiếng quát chợt vang lên.
“Cha!”
Trông thấy người đó, Lâm Bân biến sắc mặt, lập tức nghiêm chỉnh lại.
Bây giờ chính là thời điểm mấu chốt để chọn thiếu trưởng tộc cho nhà họ Lâm, cuộc tranh giành giữa hắn ta và Lâm Dục ngày một quyết liệt, vì thế hắn ta không thể để xảy ra sai sót trước mặt phụ thân của mình.
“Hỗn láo! Con đang làm gì thế hả? Thầy Mục đến nhà họ Lâm chơi mà con dám ra tay sao?”
“Cha, con…”
“Cút ngay!”
“Vâng!”
Dù Lâm Bân có càn quấy đến mấy cũng vẫn là con trai của Lâm Chấn Thiên, phần lớn vinh quang và địa vị của hắn ta đều do nhà họ Lâm mang lại, vì thế hắn ta không dám làm trái lời của phụ thân mình.
“Thầy Mục, để cậu chê cười rồi”.
Lâm Chấn Thiên chắp tay nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.
Bây giờ, Mục Vỹ là nhân vật làm mưa làm gió ở học viện Thất Hiền.
Hiện giờ, chỉ có một mình Mục Vỹ ở học viện Thất Hiền là có thể khiến năm vị trưởng lão phải động lòng.
“Ha ha… Trưởng tộc Lâm khách sáo rồi! Chỉ là học trò của ta muốn chuyển ra ngoài ở một thời gian thôi mà các con cháu của nhà họ Lâm cứ doạ đánh doạ giết, đúng là làm trái tim nhỏ bé của ta đau quá!”
“Ha ha, làm gì có! Lâm Chấp, nếu con muốn đưa mẫu thân mình ra ngoài ở một thời gian thì cứ đi đi, tiện thể đến phòng thu chi lĩnh mười nghìn linh thạch trung phẩm coi như là phí sinh hoạt nhé. Nếu kinh tế khó khăn thì cứ về nhà”, Lâm Chấn Thiên khẽ cười một tiếng rồi nhẹ nhàng nói.
Chương 328: Liên minh thần đế
“Đa tạ trưởng tộc, bây giờ Lâm Chấp đã đủ khả năng chăm sóc mẫu thân nên không cần đến chỗ linh thạch ấy đâu ạ”.
Không ngờ sau khi nghe thấy Lâm Chấn Thiên nói vậy, Lâm Chấp lại từ chối thẳng thừng.
Lâm Chấn Thiên cau mày với lời từ chối này.
“Ha ha… Tốt lắm, con cháu nhà họ Lâm có thể tự lực cánh sinh là chuyện tốt, cha tin là con sẽ làm nên chuyện”.
“Đa tạ trưởng tộc!”
Từ đầu tới cuối, Lâm Chấp không hề gọi Lâm Chấn Thiên một tiếng là cha.
Gã không hề có cảm giác tình thân gì với Lâm Chấn Thiên cả.
Ông ta chỉ sinh ra gã, chứ không hề quan tâm gì. Đừng nói là con cháu nhà họ Lâm, đến kẻ hầu người hạ gã còn không có địa vị bằng.
Tất cả mọi thứ của ngày hôm nay đều do gã đấu tranh mới có được, là Mục Vỹ cho gã cơ hội tái sinh.
“Vậy thì đa tạ trưởng tộc Lâm!”
“Thiếu trưởng tộc Mục khách sáo rồi”.
Lâm Chấp rời khỏi đại viện của nhà họ Lâm, nhìn mười sáu con sư tử đá ngồi uy nghiêm ngoài cổng, gã thở ra một hơi.
“Sao tự dưng lại muốn chuyển ra khỏi nhà họ Lâm?”
“Vì trò muốn thoát khỏi gia tộc này để gia nhập nhà họ Mục!”, Lâm Chấp cười hì hì nói: “Trò tin chắc sau này thầy Mục sẽ là long phượng trong thiên hạ, trở thành thần đế vô thượng, còn trò thì muốn leo lên chiếc thuyền lớn của thầy sớm một chút để trở thành một thành viên của liên minh thần đế”.
“Liên minh thần đế gì cơ? Ta cũng muốn tham gia!”, Hiên Viên Giá thò đầu ra, cười ha ha nói.
“Ta nữa, ta nữa…”
Cảnh Tân Vũ gãi đầu rồi cười nói.
“Nữa nữa cái đầu ngươi ý, biến!”
Nhìn nụ cười tươi trên mặt Lâm Chấp, Mục Vỹ biết lần này gã đã thật sự mở lòng.
Như vậy mới là học trò của Mục Vỹ hắn chứ.
Đoàn người hồ hởi rời khỏi nhà họ Lâm. Lâm Chấp đã tìm được một chỗ ở, sau đó đưa mẫu thân của mình đến đó.
Đêm đến, các học trò của lớp chín cao cấp gồm Mục Phong Hành, Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực, Hiên Viên Giá… cùng nâng chén chúc mừng ở biệt viện của Lâm Chấp, đồng thời thưởng thức tài nghệ của mẹ Lâm.
“Nào nào, vì liên minh thần đế tương lai, vì một liên minh vĩ đại vượt qua năm gia tộc lớn, học viện Thất Hiền, cạn chén!”, Hiên Viên Giá cười lớn rồi nâng chén uống cạn.
“Liên minh thần đế chắc chắn không cần con ma men như ngươi!”, Cảnh Tân Vũ cười ha hả rồi vui vẻ chè chén.
Hoàng Vô Cực cười nói: “Đúng! Thần đế duy nhất của liên minh thần đế chắc chắn là thầy Mục, còn ta muốn trở thành hộ vệ số một của thần đế”.
“Phì! Hộ vệ số một phải là Cảnh Tân Vũ ta đây này!”
“…”
Đám học trò cười nói vui vẻ trong biệt viện, mơ mộng đến liên min thần đế trong tưởng tượng của mình.
Nhưng không ai biết rằng liên minh thần đế của đám thiếu niên trong tiệc rượu tại biệt viện bình thường này về sau thật sự đã trở thành thế lực lớn nhất khiến ai cũng phải sợ hãi ở đế quốc Nam Vân.
Còn vị thần đế duy nhất đó còn có rất nhiều truyền thuyết được lưu truyền ở cả đại lục.
Thậm chí rất lâu về sau, liên mình thần đế còn vang danh ở một nơi đỉnh cao như đại thế giới Vạn Thiên.
Đêm khuya trăng sáng, Mục Vỹ ngồi một mình trên nóc nhà.
Mỗi khi có tâm trạng, hắn đều leo lên nóc nhà ngắm bầu trời sao, dường như hắn có thể nhìn thấy phía bên kia của bầu trời sao vô tận khi ngồi ở đây, nơi ấy có các bằng hữu và huynh đệ tốt của hắn.
Cùng lúc đó, trong thư phòng tại phủ đệ của nhà họ Lâm.
Lâm Chấn Thiên ngồi trước bàn sách, nhìn Lâm Bân ở phía trước rồi khẽ thở dài một hơi.
“Cha, sao cha lại thở dài ạ?”
“Còn sao nữa?”
Lâm Chấn Thiên cười khổ một tiếng rồi nói: “Lúc trước, nhà họ Mục có Mục Phương Ngọc đứng thứ ba trên long bảng, thực lực rất cao. Bây giờ lại có thêm một Mục Vỹ, nhưng Mục Thanh Vũ là người quyết định mọi việc trong nhà họ Mục và có quyền uy cao nhất. Ông ta nói lập Mục Vỹ làm thiếu trưởng tộc thì sẽ không một ai dám phản đối, còn nhà họ Lâm chúng ta...”
“Cha đừng lo, con biết cha muốn lập con làm thiếu trưởng tộc, nhưng nội bộ gia tộc phản đối quá gay gắt, con biết bọn họ ủng hộ Lâm Dục. Cha yên tâm, Bân Nhi sẽ cố gắng hết sức giành được vị trí thứ ba trên long bảng để đè bẹp Lâm Dục. Đến lúc ấy, sẽ không một ai trong nhà họ Lâm phản đối con nữa”.
“Con biết vậy thì ta cũng mừng!”
Lâm Chấn Thiên mỉm cười rồi tiến lên trước, vỗ vai Lâm Bân.
“Nhưng trước mắt, Mục Vỹ của nhà họ Mục có vẻ không giống một gã lơ ngơ ở thành Bắc Vân mười năm đâu, con hãy để mắt tới hắn, nhà họ Mục không thể xuất hiện thêm một Mục Thanh Vũ thứ hai được”.
“Con hiểu ạ, có cơ hội thì con sẽ nghĩ cách xử lý hắn!”
“Ừm!”
…
Có một toà đại điện đứng hiên ngang trên bầu trời ngàn sao lấp lánh.
Đại điện này là Phong Thiên Điện, vị trí của Vỹ Minh - thế lực lớn nhất ở đại thế giới Vạn Thiên khi xưa.
Lúc này, có một người đang đứng lặng lẽ ở trước Phong Thiên Điện.
Người này có dáng người thướt tha, làn da trắng ngần, mặc một chiếc váy dài màu xanh lam càng làm tôn lên khí chất cao quý, lạnh lùng.
Ánh sao êm dịu tô điểm cho cô gái ấy thêm xinh đẹp diễm lệ như tiên nữ trên trời.
Cộp cộp…
Tiếng bước chân vang lên phía sau, có mấy người xuất hiện.
“Sao rồi?”, cô gái khẽ hỏi mà không thèm ngoảnh lại.
“Chúng thuộc hạ đã tìm nhiều lần ở đại thế giới Vạn Thiên và cả tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng không có tin tức gì của minh chủ cả. Tiên tử, minh chủ…”
“Im miệng!”
Chương 329: Mạnh tiên tử
Cô gái do dự một lát rồi nói tiếp: “Chung Hào, Hách Đằng Phi, hai ngươi là hộ vệ thân cận của minh chủ trước khi người mất tích. Tại sao khi tìm Tru Tiên Đồ, các ngươi không tìm minh chủ cùng luôn?”
Bụp…
Nghe câu chất vấn của cô gái, hai người ở phía sau lập tức quỳ xuống đất, dập đầu đáp: “Xin mạnh tiên tử trách tội, nhưng tiên tử cũng biết tính cách của minh chủ đấy ạ. Minh chủ muốn đột phá đến cực hạn, chúng thuộc hạ nào dám ngăn cản, hơn nữa… chúng thuộc hạ cũng không ngờ mấy lão già ấy lại dám to gan lớn mật như vậy”.
Nghe thấy thế, vẻ lạnh lùng trên gương mặt của cô gái đã dịu bớt.
“Tạ Thanh đâu?”
“Khởi bẩm Mạnh tiên tử, từ khi minh chủ mất tích, Tạ Thanh cũng không thấy đâu, chắc đã đến nơi đó tìm minh chủ rồi ạ. Hơn nữa, với tính cách của y thì nếu không tìm thấy minh chủ chắc sẽ…”
“Nói nhảm, ta không biết sao?”, cô gái suýt nữa không kiềm chế được lửa giận, quát: “Tạ Thanh vốn là thần thú nên đương nhiên có bản lĩnh cao cường, nhưng nếu y xảy ra chuyện gì, khi minh chủ của các người quay về, ta biết ăn nói thế nào đây?”
“Vâng, thuộc hạ sẽ đi điều tra ngay ạ!”
“Khoan đã!”, cô gái chợt nói: “Các ngươi cũng phải chú ý an toàn, bây giờ đại thế giới Vạn Thiên đang rất rối loạn, minh chủ thì không ở đây nên mấy người các ngươi không được thiếu một ai đâu đấy!”
“Tuân lệnh!”
“Ngoài ra, hãy triệu hồi phu phụ Chu Tước và Huyền Vũ về trấn thủ đại bản doanh, sắp tới ta phải ra ngoài một thời gian”.
“Mạnh tiên tử, phải gọi phu phụ Hàn Tuệ và Tôn Diễn Châu về thật ạ? Dạo này, bọn họ đang tranh đoạt dãy núi Khoáng Thiên. Nghe nói nơi đó có Ngự Thiên Thạch đấy ạ!”
“Cứ làm theo lời ta dặn, không nghe thấy sao?”
“Vâng!”
“Thanh Long, Bạch Hổ hai ngươi là trợ thủ đắc lực nhất của Mục Vỹ trước khi mất tích, bây giờ nội bộ Vỹ Minh đang nhiễu loạn, ta không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra cả!”
“Tuân lệnh!”
Nghe thấy mệnh lệnh của cô gái, Chung Hào và Hách Đằng Phi lập tức lui xuống.
Mục Vỹ là minh chủ của Vỹ Minh, hắn có bốn hộ vệ là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ đều nổi tiếng lừng lẫy ở đại thế giới Vạn Thiên, ai cũng là cường giả chí tôn.
Mệnh lệnh đã có, bọn họ lập tức đi ngay, bấy giờ Mạnh Tử Mặc mới thả lỏng người.
Cô ấy rất mệt nhưng vẫn phải cố gắng, cố chờ người ấy quay về.
Từng ký ức như hiện về trước mắt.
“Hử? Nghe nói cô là Mạnh Tử Mặc - thầy luyện đan số một của đại thế giới Vạn Thiên đúng không? Sao, có muốn dạy ta luyện đan không?”
“Không!”
“Đừng kiêu căng thế chứ! Đại mỹ nữ, ta là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên đấy, nể mặt chút đi”.
Lúc đó, cô ấy chỉ cảm thấy hắn rất đáng ghét.
“Sư phụ, phương thức luyện đan này sai rồi, cô đang đùa ta đấy à?”
“Muốn học hay không thì tuỳ!”
Bùm…
“Sư phụ, nổ đan rồi!”
“Xì…”
Trông thấy mặt mày hắn nhem nhuốc, Tiên Vương mà cũng có lúc nhếch nhác thế này ư? Cô ấy mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp.
“Ha ha, sư phụ, ta đã luyện chế thành công tiên đan cửu phẩm rồi. Thế này có phải người làm sư phụ như cô thua đồ đệ này rồi không?”
“Bớt đắc ý đi, không có sư phụ thì ngươi thành công được ư?”
“Ha ha, hay sư phụ thưởng gì đó cho ta đi. Nào nào, ngủ với ta một đêm nhé?”
“Biến!”
…
Những cảnh tượng ngày xưa hiện về, từng giọt nước mắt chợt lăn dài trên má Mạnh Tử Mặc.
“Bây giờ, ta đã có thể luyện chế tiên đan cửu phẩm rồi, nhưng… huynh đang ở đâu? Mục Vỹ, huynh đang ở đâu…”
Trên ngân hà cửu thiên chỉ có sông ngân đang chảy không ngừng là đáp lời Mạnh Tử Mặc - Đan Tiên vang danh của đại thế giới Vạn Thiên.
…
Đêm đen ở đế quốc Nam Vân của Thiên Vận Đại Lục, Mục Vỹ ngước lên ngắm bầu trời sao rồi chợt ngẩn ngơ.
Một giọt nước mắt bất giác chảy xuống.
“Mẹ kiếp! Ông đây mà cũng khóc ư!”
Mục Vỹ lau mạnh giọt nước mắt ấy rồi mắng một câu.
Không lẽ đám nhậu nhẹt kia đang nhắc tới hắn?
Năm xưa, một đám thanh niên không sợ trời không sợ đất xông tới đại thế giới Vạn Thiên thành lập Vỹ Minh, minh chủ là Mục Vỹ hắn, hắn còn lập ra bốn hộ vệ là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.
Không biết bây giờ nhóm Chung Hào chết tiệt đó sống ra sao.
Nhất là Chung Hào và Hách Đằng Phi, hai người này không phải ở vậy với nhau cả đời rồi chứ?
Còn Hàn Tuệ và Tôn Diễn Châu nữa, không biết họ đã sinh đứa nhóc mập mạp nào cho người thúc thúc này chưa.
Còn tên khốn Tạ Thanh, suốt ngày ỷ mình là thần thú của hắn rồi đi quyến rũ các tiểu cô nương. Tên nhãi này sống thoải mái thật, bao giờ về hắn phải xem nó đã hại đời bao nhiêu cô gái rồi.
Tất cả các ngươi phải sống để chờ ta về, ta về Phong Thiên Điện rồi chúng ta cùng xông pha đại thế giới Vạn Thiên, giết hết lũ tiểu nhân hèn hạ đó cho hả mối giận trong lòng.
Bên dưới mái nhà có tiếng ngáy vang lên, cuối cùng thì đám này cũng im lặng rồi.
Mục Vỹ định thần lại, bây giờ hắn phải bắt đầu lại từ đầu.
Nâng cao tu vi.
Từ khi lớp chín cao cấp nổi lên là biết bao chuyện phiền phức xảy ra, đúng là nhức đầu.
Truy tìm nguyên nhân thì hoá ra tại cảnh giới của hắn thấp quá.
Dù bây giờ hắn có thể dựa vào lực linh hồn để chế ngự võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám, nhưng nếu giao đấu trực diện thì đôi lúc hắn cũng bị hạn chế thực lực bởi cảnh giới.
Hắn mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu tiền kỳ và mở được huyệt Mệnh Môn.
Huyệt Mệnh Môn và Thận Du nối tiếp nhau, đều nối liền ở đan điền, mà Mục Vỹ lại rất giỏi việc đốt cháy giai đoạn.
Chương 330: Phá Hư Chỉ
Mục Vỹ thật sự lĩnh ngộ được rất nhiều thứ sau khi luyện lại những cảnh giới từng đi qua ở kiếp trước một lần nữa.
Tâm trí và thể xác hòa làm một, Mục Vỹ muốn thử đột phá lại lần nữa.
Mưa bão đang đến, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Chân nguyên quy vị, khí hải quy nhất. Mọi suy nghĩ của Mục Vỹ lại chìm vào trong Tru Tiên Đồ.
Lần này, Mục Vỹ muốn thử đột phá tầng thứ sáu rồi lấy đà hoàn toàn mở ra huyệt Thần Khuyết của tầng thứ bảy, sau đó dùng chân nguyên lưu thông đan điền để chân nguyên trở nên hùng hậu hơn.
Từng giây từng phút trôi qua.
Vù vù...
Bất chợt có tiếng động như thứ gì nứt vỏ vang lên trong người làm cho Mục Vỹ giật cả mình.
Nhưng ngay sau đó, chân nguyên đang lưu thông trong cơ thể đột nhiên cuộn trào lên, dường như tất cả đều đang quay trở về vị trí cũ.
Vị trí cũ ấy chính là đan điền.
Vù vù...
Rồi chân nguyên lại tiếp tục vận chuyển trong người Mục Vỹ. Lần này, âm thanh vù vù xuất phát từ trong Tru Tiên Đồ chứ không còn từ trong cơ thể hắn nữa.
Không gian thần bí của Tru Tiên Đồ lại mở ra!
Thấy Tru Tiên Đồ mở ra, đôi mắt Mục Vỹ sáng bừng như trộm mộ thấy kho báu.
Mà quả thật Tru Tiên Đồ là kho báu rồi gì nữa. Nó chính là một kho tàng động thiên cất chứa những thứ không gì quý giá bằng.
Sau khi vào trong động thiên thần bí của Tru Tiên Đồ, ý niệm của Mục Vỹ lan tỏa khắp động thiên nhìn những quầng sáng bí ẩn lơ lửng đằng kia.
Toàn bộ những gì trong đây đều là võ kỹ, công pháp cao thâm thậm chí còn có cả bảo bối.
Cái nào cũng là tồn tại chí cao vô thượng dù là ở trong đại thế giới Vạn Thiên.
"Sợ là mình không thể đi sâu vào quá lâu với cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, đã mở huyệt Thần Khuyết bây giờ. Nếu không, dù lấy được võ kỹ hay thần binh nào cũng không thể sử dụng, mà chưa chắc đã lấy được nữa".
Mục Vỹ nhìn những đốm sáng, tự nhủ.
"Thử vận may thế nào!"
Mục Vỹ cũng hiểu hiện giờ Tru Tiên Đồ chẳng thèm xảy ra phản ứng với mình, tất cả phải dựa vào cơ may thôi. Hên thì lấy được thứ tốt, xui thì lấy được thứ oái oăm gì cũng nên.
Hắn đưa tay nắm lấy một đốm sáng lớn chừng hạt đậu ở trước mặt.
Đinh...
Một âm thanh vang lên, một môn võ kỹ từ từ hiện ra trong tay Mục Vỹ.
Trông võ kỹ này cũ kỹ như có từ xa xưa, chữ viết không còn rõ nữa.
Không thấy được tên Mục Vỹ bèn mở cuốn võ kỹ ra, may thay bên trong vẫn lành lặn.
"Phá Hư Chỉ! Nhất chỉ bình sơn nhạc, nhị chỉ chấn vạn tà, tam chỉ định càn khôn!"
Môn võ kỹ này tên là Phá Hư Chỉ, nghe ngầu đấy, nhưng thực tế thế nào thì Mục Vỹ chưa biết.
Có điều hắn vẫn rất tin tưởng vào Phá Hư Chỉ vì đã có tiền lệ là Vô Tâm Kiếm Phổ rồi.
"Tru Tiên Đồ chưa đẩy mình ra ngoài, xem ra còn chọn được một lần nữa!"
Mục Vỹ không do dự vươn tay đến.
Ầm...
Nhưng lần này, Mục Vỹ vừa bắt được một đốm sáng thì nó chợt nổ tung, sau đó một tia sáng tím bay vào ngực hắn.
Luồng sáng tím đó khắc vào ngực hắn một ấn ký màu tím.
Mục Vỹ cúi đầu nhìn bỗng thấy trên ngực mình có thêm một dấu ấn màu tím, nhưng dấu ấn ấy trông chẳng có gì đặc biệt như chỉ để trang trí vậy.
Ấn ký màu tím vừa được khắc lên người, Mục Vỹ thấy một đốm sáng nâng mình lên, ý niệm bị cưỡng ép rời khỏi không gian.
"Chỉ lấy được mỗi Phá Hư Chỉ và dấu ấn màu tím không biết để làm gì này thôi, nhưng vậy cũng được rồi. Phá Hư Chỉ nghe ngầu ghê, không biết tác dụng thế nào".
Mục Vỹ nghĩ đến đây là muốn bắt tay vào tu luyện Phá Hư Chỉ ngay.
"Phá Hư Chỉ nghĩa là ngưng tụ chân nguyên toàn thân ở đầu ngón tay rồi dùng lực đè nén bốc phát mạnh mẽ đến cực điểm, tụ chân nguyên lại tại một điểm rồi bộc phát. Giống phá rồi lập nhỉ, chẳng qua làm cái này mà không cẩn thận là nổ luôn cả ngón tay".
Đọc xong lời giới thiệu của Phá Hư Chỉ, Mục Vỹ thấy hơi đau đầu.
Mỗi một môn võ kỹ và công pháp trong Tru Tiên Đồ nghe tên đều thấy rất uy lực và mạnh, nhưng đồng thời nó cũng có yêu cầu rất khắt khe đối với thể chất của võ giả.
Mục Vỹ liên tục thử nghiệm suốt một đêm mà vẫn không thu hoạch được gì.
"Biết ngay mà, khó như khi tu luyện Vô Tâm Kiếm Phổ vậy!"
Mục Vỹ tin chắc rằng mình có thể một sớm một chiều tu luyện thành công bất kỳ một võ kỹ nào trong đế quốc Nam Vân hiện nay, nhưng nếu đó là võ kỹ trong Tru Tiên Đồ thì khó mà đoán được.
Đến sáng, mọi người thức dậy, trở lại học viện Thất Hiền.
Nhưng Mục Vỹ và những người khác vừa bước vào học viện thì cảm giác được học viện hôm nay hoàn toàn khác trước đó.
Người nào người nấy đều đi băng băng, dường như đã có chuyện lớn nào xảy ra.
"Thầy Mục, mọi người về rồi!"
Bọn Cổ Vũ Phàm, Lăng Vũ Nguyệt đi tới, trên mặt họ đầy vẻ lo lắng.