Toàn thân bọn yêu quái kia được bao phủ bởi bộ lông xanh, nhìn không khác gì ác quỷ nơi địa ngục.
"Cái giống gì vậy trời?'
Mục Vỹ nhìn trân trối bọn yêu quái lông xanh kia.
Kiến thức của hắn phải gọi là bao la, vậy mà hắn chưa từng thấy sinh vật nào như vậy bao giờ.
Ọc ọc...
Trong lúc ăn xác chết, âm thanh ọc ọc phát ra từ cái miệng đẫm máu của bọn quái vật lông xanh làm ai cũng sởn da gà.
Chạy là thượng sách!
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong lòng, Mục Vỹ xoay người muốn bỏ chạy ngay.
Tí tách...
Nhưng đúng lúc này, tiếng chất lỏng rơi xuống vang lên. Mục Vỹ cảm giác hình như trên vai mình dính cái gì nhầy nhầy, cúi đầu nhìn thì thấy đó là một thứ chất lỏng màu xanh lá, mùi tanh hôi nồng cực kỳ, rất khó ngửi.
"Má ơi, cái quái gì đây?"
Mục Vỹ vừa la toáng lên thì cứng đờ.
Hắn không kịp nghĩ nhiều, mau chóng lấy kiếm Tiềm Long đâm một nhát vào đằng sau.
Keng!
Vừa đâm kiếm thì tiếng keng dội lại. Trường kiếm đã bị chặn không chút khó khăn.
Giờ thì đến lượt Mục Vỹ sững sờ.
Với kiếm tâm tầng bốn của hắn cộng thêm sự lợi hại vốn có của kiếm tâm Tịch Diệt, kể cả có là cường giả cảnh giới Lưu Ly Kim Thân đi chăng nữa cũng chưa chắc đỡ được một chiêu này. Thế mà thứ quái quỷ sau lưng lại chặn kiếm của hắn.
Rút kiếm Tiềm Long lại, Mục Vỹ lập tức lùi về sau.
Nhưng cái bước lùi này lại đẩy hắn gần đám yêu quái lông xanh tụ tập đằng kia hơn.
Trong lúc nhất thời, mười mấy con quái vật trợn trừng mắt nhìn Mục Vỹ với cái miệng há to. Thậm chí có vài con đánh rơi khúc xương đang cầm trong tay.
Rú rú...
Giây phút ấy, bọn quái vật tức tốc bao vây hắn. Giờ hắn có muốn bỏ chạy cũng không được nữa.
"Bọn bây là cái giống gì thế hả!"
Mục Vỹ đứng giữa mười mấy con yêu quái lông xanh, chẳng biết nói gì.
"Các ngươi cứ ăn tiếp đi, ta chỉ đi ngang qua thôi, đi ngang qua thôi!"
Hắn lúng túng cười trừ rồi quay người muốn lủi đi.
Ầm!
Trong chốc lát, một tiếng động lớn nổ ra. Yêu quái lông xanh cao năm mét đứng sau lưng Mục Vỹ thình lình đập tay xuống đất cái rầm.
Mặt đất cứng rắn nứt ra từng khe hở. Âm thanh ùng ùng vang lên liên hồi.
Khe hở kéo về phía chân hắn.
Thấy sắp bị khe hở lan tới, Mục Vỹ gần như theo phản xạ tung người nhảy lên trời.
Nhưng vừa nhảy lên, hắn giật mình nhận ra mình không thể bay!
"Chết tiệt, lực hút mạnh quá, chẳng bay lên nổi".
Bất đắc dĩ, Mục Vỹ đành bổ kiếm Tiềm Long một nhát. Dưới chiêu kiếm này, kiếm khí được chia làm hai luồng, một luồng xâm nhập vào lòng đất, một luồng dọc theo bề mặt mặt đất tấn công quái vật lông xanh kia.
Bành bành...
Hai cú bạo tạc nổ ra, không ngờ con quái vật cao năm mét phía trước lại đập tay hai cái đỡ lấy hai luồng kiếm khí của Mục Vỹ.
Nhưng hắn đã lường trước được điều này, lại xoay người tung một kiếm cùng lúc đó.
Keng...
Trường kiếm lia nhanh tới, có điều mục tiêu lần này của Mục Vỹ không phải yêu quái lông xanh khổng lồ nọ mà là hai con chỉ cao hai mét gần mình nhất.
"Phập phập!", máu bắn ra khỏi cổ, chúng nó đau đớn kêu gào.
Nhưng dần dần, máu chảy ra từ cổ hai con yêu quái từ màu xanh lục đậm chuyển sang đỏ tươi.
Cảnh tượng sau đó mới là điều làm Mục Vỹ kinh hãi hơn cả.
Đó là hai cái xác đầm đìa máu kia dần dần biến thành người.
Người!
Bọn yêu quái lông xanh kia là người!
Lòng Mục Vỹ lạnh ngắt.
Người, không ngờ ban đầu chúng là con người!
"Xin lỗi, xin lỗi, ta không biết các ngươi là người. Ai bảo vừa mình mẩy lông lá vừa ăn thịt người, uống máu người, còn muốn giết ta nữa chứ, ngại quá!"
Mục Vỹ run rẩy cười làm lành với mười mấy con yêu quái lông xanh đang hùng hổ bao vây mình.
"Giết hắn!"
Một tiếng quát vang lên, đáng ngạc nhiên thứ vừa phát ra tiếng người chính là con quái vật cao năm mét. Nó ra lệnh.
"Đậu má, ta thật sự không cố ý mà!"
Mục Vỹ chửi thề xuất kiếm. Trường kiếm đâm vào da thịt, một con quái cao ba mét bị chém, máu văng tung tóe. Chết.
Đến lúc này, Mục Vỹ mới xác nhận được toàn bộ những con yêu quái lông xanh này đều do con người biến thành.
Còn chuyện tại sao bọn họ biến thành dáng vẻ gớm ghiếc này thì hắn chịu.
Phút chốc, kiếm tâm của Mục Vỹ bùng nổ giữa vòng vây quái lông xanh. Nhưng lần này, với kiếm tâm nơi tay, hắn hết xông trái lại nghiêng phải len lỏi giữa mười mấy con quái vật, không bị cản trở chút nào.
Qua một lúc, Mục Vỹ phát hiện ra rằng thế giới này tràn ngập khí tức hư vô, trống rỗng, mà kiếm tâm của hắn vừa lúc là kiếm tâm Tịch Diệt!
Kiếm tâm Tịch Diệt, kiếm rời vỏ, tất thảy đều biến mất!
Uy lực kiếm tâm của hắn được tăng lên rất nhiều khi ở trên đại lục này.
Chương 812: Bầy sói đỏ
Đến thời điểm này, Mục Vỹ mới chính thức cảm nhận được tác dụng thực sự của kiếm tâm.
Kiếm vừa ra, vạn vật đều biến mất.
Nhưng biến mất không phải hoàn toàn quy về hư vô, mà là tìm được chỗ đứng của mình trong hư không.
Quy về hư không, sau đó lại từ hư không đi ra.
Hết nhát kiếm này đến nhát kiếm khác được phát ra, uy lực kiếm tâm của Mục Vỹ càng ngày càng trở nên mạnh hơn.
Gào gào...
Tuy nhiên, một tiếng rít gào vang lên giữa lúc Mục Vỹ chém giết bọn yêu quái lông xanh.
Rốt cuộc con quái vật lông xanh không chịu nổi nữa, cũng góp sức vào cuộc chiến.
Những tiếng kêu đùng đùng trầm thấp truyền đến. Vì có thêm con yêu quái lông xanh cao năm mét gia nhập vòng chiến nên Mục Vỹ càng thấy áp lực hơn.
Gầm...
Giữa lúc đó, lại có một tiếng gào thét kinh hoàng khác vang lên. Từng âm thanh gầm gừ như bị đè ép nơi cuống họng phát ra từ nơi cách đó không xa trong lúc Mục Vỹ tàn sát quái vật.
Tiếng gầm đó to dần. Trong chớp mắt, mấy chục bóng dáng chạy tới.
Đó là một đám quái vật được bao phủ bởi bộ lông đỏ như máu.
Bọn quái này có tứ chi cường tráng, cao một mét và có khả năng bật nhảy cực kỳ cao.
Thân hình đỏ chót của chúng làm người ta liên tưởng đến bầy sói lông đỏ.
Từng con chó sói đỏ xông tới, trong giây lát đã bao vây Mục Vỹ và mười mấy quái vật lông xanh.
Chết hắn rồi!
Mục Vỹ bần thần nhìn mấy chục con chó sói đỏ chạy tới.
Mười mấy con yêu quái lông xanh cộng thêm thủ lĩnh của chúng đã đủ làm hắn ngất lên ngất xuống rồi.
Thế mà bây giờ lại thêm một đám quái vật lông đỏ chạy đến nữa.
Rốt cuộc di chỉ Cổ Long là cái nơi quái quỷ gì đây?
Sao tự nhiên sinh ra nhiều quái thú lông đỏ lông xanh thế kia?
Rồi ngay sau đó, Mục Vỹ thấy sự xuất hiện của đám chó sói đỏ không những không làm bọn quái vật lông xanh mừng rỡ mà trái lại còn gây sợ hãi cho chúng.
Sợ hãi!
Bọn yêu quái có khả năng phòng ngự đỉnh cao này mà sợ bọn chó sói đỏ kia ư?
Không cùng phe à?
Mục Vỹ ngẩn người.
Phát hiện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn!
Gào...
Tiếng thét to khàn khàn dội tới, những con quái lông đỏ nhìn bọn lông xanh và Mục Vỹ với ánh mắt đầy khinh thường.
Bọn chúng vừa liếc mắt nhìn thấy đám quái thú lông xanh hóa thành hình người lập tức xông tới, cắn xé chúng nó một cách tàn bạo.
Chỉ trong một cái chớp mắt, đám quái vật lông xanh bị Mục Vỹ giết một phần đã chết sạch, không một con nào còn sống sót.
Lại là quái thú ăn thịt người!
Thánh thần ơi, cái giống gì thế này!
Tuy nhiên, Mục Vỹ phát hiện bọn quái lông đỏ hoàn toàn khác so với bọn quái lông xanh.
Bọn quái lông xanh là ăn người. Ăn người cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Bọn quái lông đỏ thì chỉ ăn người do bọn quái lông xanh biến thành sau khi chết chứ không hề ăn những cái xác khác.
Khi lại thấy vẻ sợ hãi trong đôi mắt của bọn quái vật lông xanh, Mục Vỹ như có điều suy nghĩ.
Có điều tình cảnh lúc này không cho phép hắn có thời gian nghĩ ngợi.
Bọn lông xanh bị bao vây, mấy chục chó sói lông đỏ nhào lên cùng một lúc.
Đây mới là thời khắc bữa tiệc đẫm máu bắt đầu.
Chuyện đã đến nước này, những con quái thú lông xanh không còn lòng dạ nào tiếp tục nhắm vào Mục Vỹ nữa mà chuyển sang đối đầu với bọn yêu quái lông đỏ.
Mục Vỹ thì chỉ muốn rời khỏi cái nơi rắc rối này cho xong.
Vừa bước chân vào di chỉ Cổ Long này đã gặp phải chuyện gì đâu không, hắn cần tịnh tâm lại đã.
Quái vật lông xanh ăn thịt người, quái vật lông đỏ ăn dị nhân, cái quái gì vậy trời!
Ngặt nỗi hắn muốn đi nhưng đám yêu quái lông đỏ không cho hắn đi.
Một loạt các tiếng vút vút vang lên, chúng nó nhảy lên, nhào tới chỗ của Mục Vỹ từ bốn phía.
"Cút đi!"
Rút trường kiếm, Mục Vỹ chém một nhát.
"Phập phập!", trong khoảnh khắc, bọn quái lông đỏ bị Mục Vỹ chém một nhát thành hai nửa thật trơn tru!
Ủa ủa?
Cảnh tượng này là Mục Vỹ há hốc mồm.
Chuyện gì thế này?
Chiêu vừa rồi hắn chỉ thuận tay đi một đường thôi, không dùng sức mạnh kiếm tâm, chỉ là một kiếm thuần túy, thế mà lại chém bay màu bọn chó sói đỏ!
Chém trúng luôn!
Mục Vỹ bật ngửa.
Đối với hắn, đám yêu quái lông đỏ này phải mạnh lắm mới có thể khiến bọn lông xanh hãi sợ, ít nhất là mạnh hơn chúng mới đúng.
Chuyện này là sao?
"Chẳng lẽ kiếm thuật của mình tự dưng tăng tiến, quái lông đỏ không chọi lại mình?"
Nhưng đây không phải lúc để Mục Vỹ tự luyến. Lại có hơn mười quái vật lại gần hắn.
Có kinh nghiệm ban nãy, lòng Mục Vỹ bây giờ đã tĩnh như nước. Lần này, Mục Vỹ thản nhiên vung kiếm Tiềm Long chém ra, không lo lắng chút nào.
"Phập phập phập", những con quái vật lông đỏ có hình thù giống chó sói đi đời nhà ma dưới kiếm của hắn.
Chương 813: Kế hoạch huyết thi
Khi dõi mắt quan sát, Mục Vỹ phát hiện đám yêu quái lông xanh chợt có vẻ chậm chạp khi đối mặt với kẻ thù của mình.
Một thứ chất lỏng đỏ tươi được tiết ra trên bề mặt bộ lông của đám quái vật lông đỏ. Một khi đòn tấn công của bọn yêu quái lông xanh chạm vào cơ thể chúng sẽ bị hóa giải ngay tức khắc.
Ngược lại, thứ chất lỏng đỏ rực kia khi dính lên người đám lông xanh lại phát ra tiếng xèo xèo vang dội như có tính ăn mòn.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Thấy cảnh này, trong lòng Mục Vỹ cực kỳ ngạc nhiên.
"Không cần biết ngươi là ai, mong ngươi hãy giúp ta giết bọn chó sói lông đỏ kia!"
Đột nhiên, yêu quái lông xanh cao năm mét nói tiếng người.
"Quái thú biết nói tiếng người? Chẳng lẽ các ngươi là thánh thú? Thánh thú biến dị à?", Mục Vỹ hỏi bọn quái lông xanh.
"Giờ khoan hỏi, giúp bọn ta trước đã!"
"Dựa vào đâu kêu ta giúp các ngươi?"
Mục Vỹ trêu tức đáp trả: "Mới vừa rồi các ngươi còn định giết ta, đã thế còn ăn thịt người, ta giúp các ngươi chẳng phải là tự đâm đầu vào đường chết à?"
"Ngươi..."
Yêu quái lông xanh cao năm mét cứng họng nhìn hắn trân trối, cuối cùng thở dài: "Ta tên là Chu Á Huy. Không phải ngươi vào di chỉ Cổ Long để tìm bảo bối sao? Ta có thể giúp ngươi!"
Chu Á Huy?
Mục Vỹ vừa nghe vậy thì giật mình.
Chu Á Huy đứng thứ ba trên bảng Thiên Mệnh ấy hả?
"Đừng nhìn ta kiểu đó. Ta chính là Chu Á Huy đứng thứ ba trên bảng Thiên Mệnh, đệ tử hàng đầu của núi Huyền Không. Còn chuyện tại sao lại ra nông nỗi này thì ta không có thời gian giải thích với ngươi!"
"Không sao, ta rảnh lắm, ngươi muốn giải thích lúc nào chả được!"
Mục Vỹ hạ kiếm xuống, vừa cười vừa nói với yêu quái lông xanh cao năm mét kia.
Hắn có biết đôi phần về bảng Thiên Mệnh. Chu Á Huy đứng thứ ba của bảng xếp hạng là đệ tử hàng đầu của núi Huyền Không. Trước đây, thứ hạng của Chu Á Huy đứng trước cả Bạch Tuyệt, nếu như không có sự tồn tại của Cổ Phi Dương thì y đã đầu bảng rồi.
Chẳng qua là do Chu Á Huy luôn ẩn mình trong núi Huyền Không, chưa bao giờ xuất đầu lộ diện.
Hình như đã ba mươi, bốn mươi năm chưa nghe lại tin tức gì về người này nên thứ hạng của y mới bị đẩy xuống dưới Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Mục Vỹ cũng chẳng thể liên tưởng con yêu quái xấu xí, to tướng, cao những năm mét, toàn thân là cả một màu xanh lè trước mắt với Chu Á Huy phong lưu phóng khoáng, tính cách hào phóng trong lời đồn.
"Cứ coi như không có bọn sói lông đỏ này đi, thì thực lực ta chỉ có chừng đấy, làm gì giết được ngươi, ngươi cũng biết điều đó, ta đâu có lý do gì để lừa ngươi? Dù lừa được ngươi thì ngươi vẫn có thể chờ đến ngày trở nên mạnh hơn rồi trả thù ta mà!"
Chu Á Huy vội vàng giải thích: "Đây đều là đệ tử của núi Huyền Không, ta không muốn đứng nhìn họ chết!"
Thấy xung quanh chỉ còn lại bảy, tám người, Chu Á Huy càng lúc càng sốt ruột.
"Ta là con cháu nhà họ Chu, chắc ngươi cũng biết gia tộc này rồi. Sau khi rời khỏi di chỉ Cổ Long, ngươi hãy đến nhà họ Chu báo cho phụ thân ta biết, ông ấy sẽ không bạc đãi ngươi đâu!"
Trông Chu Á Huy cuống cuồng quá làm Mục Vỹ cũng phải thu trường kiếm lại, nhoẻn môi đáp: "Được thôi, ta có thể cứu các ngươi, với điều kiện ta hỏi gì phải trả lời cái đấy, nếu không, ta vẫn giết các ngươi như thường!"
Mục Vỹ chẳng vội gì.
Chỉ còn lại bảy, tám quái vật lông xanh, Mục Vỹ tin rằng dù có bị tên này lừa cũng không sợ.
"Giết!"
Trong lòng thầm quát, Mục Vỹ vung kiếm với tốc độ rất nhanh. Đường kiếm với kiếm tâm Tịch Diệt để lại từng vết chém kinh khủng trên mặt đất. Tiếng phập phập vang lên, bọn chó sói lông đỏ tức khắc tru lên một tiếng rồi ngã xuống đất, tắt thở.
Mới đó mà mấy chục chó sói chỉ còn lại vài ba con.
Bọn chúng hốt hoảng như rắn mất đầu, vội vàng chạy trốn.
"Sao không đuổi theo?"
Thấy Mục Vỹ đứng tại chỗ không nhúc nhích, Chu Á Huy lo lắng hỏi.
"Sao phải đuổi theo?"
Mục Vỹ ngồi xuống một tảng đá lớn, vừa vỗ vào chân vừa trả lời: "Ta mệt rồi, không đuổi theo đâu, mà chưa biết chừng mấy con chó sói kia gọi viện binh tới nữa mà. Biết đâu ngươi muốn giết ta, e rằng khi viện binh vừa đến thì các ngươi đã nháo nhào bỏ chạy!"
"Ngươi lõi đời đấy!"
"Đành vậy thôi, bị lừa nhiều quá đâm ra sợ, lúc nào cũng phải lo trước lo sau!"
Mục Vỹ phủi tay, cười nói: "Rồi, giờ tới lượt ta hỏi. Sao ngươi lại ở đây?"
"Chuyện này kể ra thì hơi dài, ngươi đi theo ta đến một nơi an toàn đi, rồi ta sẽ giải thích cho ngươi".
"Không không không, cứ ở đây, giải thích xong rồi đi cũng không muộn".
Mục Vỹ phất tay rồi nói: "Kể đi. Ngươi là đệ tử hàng đầu của núi Huyền Không, từng là thiên chi kiêu tử mà bây giờ lại xuất hiện tại đây, không được núi Huyền Không ngó ngàng. Ta tò mò vì sao lắm đấy!"
"Núi Huyền Không mà ngó ngàng cái khỉ khô gì?", Chu Á Huy cười khẩy: "Chính bọn họ là người gây ra tất cả những chuyện này, thử hỏi có ngó ngàng đến bọn ta không?"
Núi Huyền Không gây ra?
Mục Vỹ ngẩn người.
Có vẻ trong chuyện này nhiều uẩn khúc lắm đây.
"Ở tiểu thế giới Tam Thiên, núi Huyền Không được tôn sùng như thánh thần, không ai dám chống đối hay phản kháng lại lời nói của họ. Nhưng họ cũng giỏi làm mấy chuyện bẩn thỉu lắm!"
"Ờ, cái này thì ta đồng ý!"
Dáng vẻ cà lơ phất phơ của Mục Vỹ làm Chu Á Huy ngây ra, sau đó lắc đầu cười.
"Ta vốn là một trong những đệ tử xuất sắc nhất núi Huyền Không, nhưng do dính vào kế hoạch huyết thi của bọn họ nên bị xem như vật thí nghiệm, thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này đây. Không những thế, ta còn bị núi Huyền Không đối xử như tù nhân, nhốt trong di chỉ Cổ Long này. Đệ tử núi Huyền Không được vào di chỉ Cổ Long rèn luyện khá thường xuyên nhưng chưa bao giờ đến được đây, ta thật sự không hiểu tại sao ngươi lại là trường hợp ngoại lệ!"
"Kế hoạch huyết thi?"
"Đúng vậy. Lấy huyết mạch của thánh thú, thậm chí là... thần thú để kích thích huyết mạch của võ giả, thúc đẩy truyền thừa huyết mạch hình thành. Núi Huyền Không tiến hành kế hoạch này từ mấy năm trước rồi!"
Chu Á Huy cười mà như khóc: "Chỉ khổ cho phụ thân ta đến bây giờ vẫn không biết ta ở nơi nào, chắc núi Huyền Không công bố ta đã chết rồi!"
"Không có chuyện đó đâu, nhưng tin tức nhà họ Chu nhận được là gì thì ta không biết!"
Núi Huyền Không đang thực hiện kế hoạch huyết thi ư?
Nghe tên có vẻ có liên quan đến huyết mạch, nhưng Mục Vỹ biết rằng khả năng thành công khi dùng huyết mạch của thánh thú kích thích truyền thừa huyết mạch của nhân loại hết sức mong manh. Bởi lẽ bản thân thánh thú không có truyền thừa huyết mạch, thần thú thì may ra.
Mà núi Huyền Không nghiên cứu từ đó đến giờ vẫn chưa xong, xem ra vẫn chưa thành công.
Làm gì có chuyện sức mạnh huyết mạch dễ kích phát đến thế!
Chương 814: Rụng hết lông rồi
Nghĩ tới sức mạnh huyết mạch, Mục Vỹ đột nhiên ngẩn ra.
Ở tiểu thế giới Tam Thiên không thiếu thánh thú, thánh thú chia làm mười cấp, mỗi cấp đều khác nhau. Những con thánh thú mạnh mẽ thậm chí còn có thể tiến hoá thành thần thú nhờ vào khả năng nghịch thiên của mình.
Dùng huyết mạch của thánh thú để kích thích sức mạnh huyết mạch của võ giả, hình thành một loại huyết mạch truyền thừa gần như là điều không thể, nhưng vẫn có một chút hi vọng.
Nhưng nếu là huyết mạch của thần thú thì khả năng thành công sẽ cao hơn!
Song, hình như thần thú không xuất hiện ở đây thì phải.
Tuy nhiên bây giờ lại có một người dễ đối phó hơn thần thú.
Đó là Tần Mộng Dao!
Nếu núi Huyền Không để ý đến kế hoạch Huyết Thi như lời Chu Á Huy nói thì Tần Mộng Dao nguy rồi.
Hơn nữa khi cô ấy thi triển sức mạnh huyết phách thần thú thông thiên của mình thì kiểu gì núi Huyền Không chẳng động lòng.
Lần này, Tần Mộng Dao cũng đi vào di chỉ Cổ Long. Nếu tất cả những chuyện này chỉ là một âm mưu thì chắc chắn núi Huyền Không sẽ ra tay với cô ấy.
“Đưa tay đây!”
Mục Vỹ nhìn Chu Á Huy rồi bình tĩnh nói.
“Để làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Người ngươi toàn lông với lá, ta thèm vào mà giở trò sàm sỡ ấy!”
Mục Vỹ gườm mắt rồi đặt tay lên bàn tay của Chu Á Huy.
Ngay sau đó, máu huyết trong cơ thể hắn cuộn trào, lặng lẽ vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển.
Bây giờ, hắn đã luyện đến cảnh giới đại thành ở tầng thứ nhất của Vạn Cổ Huyết Điển, bắt đầu tu luyện tầng thứ hai. Nhưng tầng này lại chia thành ba tiểu thành, hắn mới tiếp xúc với thành thứ nhất, nhưng lý giải về huyết mạch đã mạnh hơn những người khác rồi.
Dẫu sao Vạn Cổ Huyết Điển cũng do Huyết Kiêu sáng tạo ra, đến Tru Tiên Đồ còn phải cảm thán về những kiến thức về huyết mạch ấy.
Mục Vỹ chuyển động bàn tay, máu huyết trong người hắn sôi trào. Một lát sau, lông trên bàn tay của Chu Á Huy mà hắn chạm vào đã bắt đầu rụng xuống, một đôi tay trắng ngần đã xuất hiện trước mặt Mục Vỹ.
Ngay sau đó, lông lá trên người Chu Á Huy bắt đầu biến mất, cơ thể y liên tục thu nhỏ rồi trở lại hình dáng ban đầu, người huynh đệ đứng hiên ngang trong gió cũng oai phong.
Nhưng bây giờ, điều mà những người đó chú ý tới không phải người bạn cao lớn của Chu Á Huy, hay da thịt chắc khoẻ của y, mà là sự biển đổi bất ngờ trên người y.
Lột xác!
Lông rụng hết rồi!
Sao có thể chứ?
Trông thấy cảnh tượng này, ngay chính bản thân Chu Á Huy cũng thấy bất ngờ.
Y thật sự không thể tin được.
“Quả nhiên là vậy!”
Nhưng Mục Vỹ lại tỏ vẻ đã hiểu ra rồi buông tay.
Một lát sau, lông trên người Chu Á Huy lại mọc dài ra rồi che kín người của y và bạn của y, người y cũng khôi phục lại chiều cao năm mét.
Y nhìn Mục Vỹ rồi không ngừng run rẩy.
“Ngươi biết chuyện này là sao đúng không?”
Chu Á Huy không thể bình tĩnh được nữa.
“Sao ngươi lại nhìn ta như thế? Ta không thích đàn ông đâu!”
Mục Vỹ lùi lại một bước rồi nhíu chặt mày.
“Vì cơ thể ngươi đã hoà lẫn với huyết mạch của thánh thú Lục Địa Ngạch Mao Hầu nên mới gây ra tình trạng biến dị này. Ta phải công nhận một điều là ngươi quá may khi chưa chết đấy!”
Mục Vỹ nhíu chặt hàng lông mày.
Quả nhiên!
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Chu Á Huy trợn tròn mắt.
“Nếu ngươi đã biết lý do thì chắc chắn có cách xử lý đúng không?”
“Đúng cái con khỉ!”
Mục Vỹ nói: “Vì ta tu luyện một môn công pháp đặc biệt nên khi chạm vào ngươi mới có thể áp chế ảnh hưởng mà huyết mạch thánh thú gây ra cho cơ thể ngươi thôi, chứ muốn xử lý triệt để thì ta cũng bó tay!”
Nghe vậy, Chu Á Huy lập tức tái mặt.
Nhưng câu nói tiếp theo của Mục Vỹ lại khiến y thấy có hi vọng hơn.
“Song sau này chắc sẽ có cách đấy!”
“Thật không?”
“Ta lừa ngươi làm gì?”, Mục Vỹ xua tay, nói: “Hốt hoảng lên thế làm gì, sợ hết cả hồn”.
“Đâu, ta chỉ thấy kích động quá thôi!”
Chu Á Huy thật sự đang hơi luống cuống.
Y từng được coi là đệ nhất mỹ nam của núi Huyền Không, một người phong trần, tiêu sái, vậy mà giờ lại biến thành bộ dạng kinh khủng này, nên đương nhiên nếu có thể trở lại dáng vẻ như xưa thì y phải kích động rồi.
“Ngươi đừng kích động quá thế làm gì, vì chưa chắc ta đã có cách đâu, hơn nữa…”, Mục Vỹ ngập ngừng môt lát rồi nói: “Dù có cách thì tại sao ta phải giúp ngươi rồi đắc tội với núi Huyền Không? Dù nhà họ Chu các ngươi là gia tộc nổi tiếng số một ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng so với núi Huyền Không thì gia tộc ngươi còn kém xa nhỉ?”
“Nếu ngươi chắc chắn giúp được ta thì sau này, cả nhà họ Chu sẽ là hậu thuẫn mạnh nhất của ngươi, ta đồng ý lấy danh nghĩa của gia tộc để ký kết khế ước sinh tử với ngươi và để ngươi làm thủ lĩnh!”
Nghe Chu Á Huy nói vậy, Mục Vỹ ngẩn người.
Khế ước sinh tử?
Chương 815: Nhân vật bí ấn
Hắn đã từng nghe nói về loại khế ước này, nếu võ giả đã ký kết mà có ý sát hại hay phản bội thì sẽ bị tiêu diệt ngay, thật sự rất bá đạo.
Không ngờ bây giờ tiểu thế giới Tam Thiên cũng có kiểu khế ước này.
“Điều kiện này hấp dẫn đấy, với thân phận của ngươi thì sau này chắc chắn sẽ trở thành trưởng tộc, thế chẳng phải nhà họ Chu là của ta ư? Được, được đấy!”
Mục Vỹ cười lớn nói: “Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi buộc phải nghe lời ta, nếu không thì ta cũng chịu”.
“Được, thế bây giờ chúng ta làm gì đây?”
“Ờm, bây giờ thì ta chưa nghĩ ra!”
“…”
Gào…
Lúc hai người đang trò chuyện, từng tiếng gầm khủng khiếp vang lên từ phía xa, chân trời dâng lên một màu đỏ máu.
“Là sói lông đỏ, đồng loại bị giết nên nó đang nổi điên đấy, chạy thôi!”
Một người đầy lông lá ở phía sau Chu Á Huy vội nói.
“Sợ gì chứ, có ta đây thì ta sẽ giết nó luôn!”
Mục Vỹ rút thanh trường kiếm ra rồi xoay người nhìn ra đằng sau.
Làn sóng màu đỏ bất tận như biển máu đang tiến gần về phía họ.
Nếu không nhìn kỹ thì sẽ chỉ thấy một biển máu đang cuộn trào tới, các con thánh thú chồng chéo lên nhau nên không nhìn rõ hình dáng từng con.
“Khụ khụ, Chu Á Huy, ban nãy ngươi nói là có cứ điểm đúng không? Chúng ta lượn đi thôi!”
Mục Vỹ lại quay người rồi ho khan nói.
Đùa nhau à, cả đống Huyết Mao Lang thế này thì đến cường giả mười tầng cảnh giới Vũ Tiên còn chết nữa là.
Bọn chúng đông như kiến cỏ.
“Chạy thôi!”
Mục Vỹ không nhiều lời, lập tức cất kiếm Tiềm Long đi rồi chạy như bay.
Nhóm Chu Á Huy đứng một bên nhất thời không phản ứng lại kịp.
“Nhìn gì mà nhìn, các ngươi định làm mồi cho chúng à? Chạy nhanh!”
Chu Á Huy hạ lệnh rồi vội vã đuổi theo Mục Vỹ.
Lũ sói lông đỏ đang ùn ùn kéo đến không phải đang chạy, mà là lăn, chúng đang lăn tới gần nhóm Mục Vỹ.
…
Di chỉ Cổ Long được núi Huyền Không phát hiện ra từ một nghìn năm trước, nơi này vô cùng nguy hiểm. Chỉ có võ giả dưới một trăm tuổi mới vào được bên trong nên dù núi Huyền Không đã tìm hiểu bao năm, cũng không có thành quả gì.
Vì thế lần này, họ đành phải mở di chỉ, hi vọng sẽ có thu hoặc gì đó nhờ vào thực lực của tất cả võ giả ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Rừng núi mọc lên liên tiếp trên một khoảng đất mênh mông, các tiếng gầm gừ cũng vang vọng.
Có nhiều người đang đi qua đi lại ở đây, bọn họ đều là các võ giả thiên tài tiến vào di chỉ Cổ Long lần này.
Thiên tài của các thế lực lớn đang dùng mọi tài năng của mình, bắt đầu dò tìm bên trong.
Núi Huyền Không không thể khai phá được điều bí ẩn ở đây, không có nghĩa là họ cũng vậy.
Nhà họ Kim đang lập một nhóm.
Gia tộc họ chuyên luyện khí nên đã có chút thu hoạch nhờ tài năng của mình.
Nhưng bây giờ, Kim Triết dẫn đội đang lấm lem mặt mũi, ngoài ra còn có vẻ ủ rũ.
“Mẹ kiếp! Rõ là đi tìm mỏ vàng, thế nào lại tìm được một đám Kim Giác Mãng, đúng là xúi quẩy!”, Kim Triết không nhịn được mắng nhiếc.
Lâm Hối Anh ảo não nói: “Xem ra di chỉ Cổ Long này đúng là không đơn giản, hèn chi núi Huyền Không chịu mở ra”.
Một người thanh niên mặc trường sam màu xám ở cạnh họ khàn giọng nói: “Lần này, ta tới đây không phải vì bảo bối, mà là để giết người, hễ gặp đệ tử của Thiên Kiếm Sơn thì sẽ giết ngay!”
“Thạch Đồng Minh, dù nhiều con cháu nhà họ Thạch đã bị Mục Vỹ giết hại, nhưng lần này ngươi xuất quan, phải vượt qua cửa ải chín mươi chín tuổi mới tới được đây. Ta nói cho ngươi biết, đệ tử của Thiên Kiếm Sơn không dễ động vào đâu!”
Lần trước, đệ tử thiên tài của nhà họ Thạch gần như đã bị Mục Vỹ giết hết ở núi Thiên Tuyển, không sót một ai.
Mà Thạch Đồng Minh là thiên tài đời thứ hai, cảnh giới Vũ Tiên tầng ba, thực lực mạnh mẽ.
Kim Triết và Lâm Hối Anh cũng biết điều này.
Nhưng so với Thạch Đồng Minh thì người khiến họ sợ hãi hơn là Mục Vỹ.
Họ sẽ không bao giờ quên được đường kiếm ấy, hắn đã giết Tước Thải Y bằng một chiêu, đúng là quá khủng khiếp, điều này khiến họ luôn phải run sợ khi nghĩ tới cái tên Mục Vỹ.
“Ta biết cần phải làm gì, không cần các ngươi phải dạy!”
Thạch Đồng Minh ngang ngược nói, giọng điệu cứng nhắc như người máy.
“Giờ Mục Vỹ không ở Thiên Kiếm Sơn nữa, Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện không phải đối thủ của ta nên ta không sợ họ!”, Thạch Đồng Minh hừ nói: “Ta phải giết thiên tài của Thiên Kiếm Sơn để Mục Vỹ tới tìm ta báo thù, nghe nói hắn có quan hệ khá tốt với Chu Tử Kiện, ta sẽ giết gã!”
“Được rồi, cứ gặp được đã rồi tính!”
Dù nói vậy, nhưng Kim Triết thầm hiểu một điều.
Nếu Thạch Đồng Minh gặp Mục Vỹ thì chưa biết ai giết ai đâu!
Cùng lúc đó, trong một rừng cây ở phía khác.
Phần thân của một cây cổ thụ cao cả trăm mét đã bị khoét một lỗ sâu.
Có một bóng người đang đứng khom người ở đó.
Có một dòng máu chảy từ bên trong cái lỗ ấy ra, dưới mặt đất thì có cả đống gạch đá.
Những viên đá này trông rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy những điểm kỳ lạ.
Dẫn Thiên Thạch!
Dẫn Thiên Thạch là vật liệu mà thầy linh trận thích nhất, loại đá này có thể tự hấp thu linh khí của đất trời để tăng uy lực cho trận pháp.
Một viên đá to bằng ngón tay cái cũng đủ khiến các thầy trận pháp ở tiểu thế giới Tam Thiên phải tranh giành điên cuồng. Nhưng bây giờ, phía trước người ở dưới cái cây đó có tất cả chín viên, mỗi viên đều to như nắm đấm.
Giữa chín viên đá ấy có một huyết trì, một tấm gương đang trôi lơ lửng bên trên.
Một bóng người hư ảo chợt đứng bật dậy trong chiếc gương ấy.
“Thánh chủ đại nhân!”
Người đó nhìn vào bóng hình trong gương rồi cung kính chào hỏi.