Cả đại thế giới Vạn Thiên có rất nhiều võ kỹ, Mục Vỹ cũng không thể nắm giữ tất cả.
Bát Hoang Ngâm này dùng sự chấn động của chân nguyên tạo ra lực tấn công bá đạo đối với võ giả, vô cùng mạnh mẽ.
“Võ kỹ tốt, ta muốn!”
Mục Vỹ lau máu tươi tràn trên khóe miệng, cười giễu cợt.
“Ngươi muốn? Ta có thể đốt một bản tặng cho ngươi dưới suối vàng!”
Thấy giờ phút này Mục Vỹ vẫn còn tâm trạng nói đùa, Đông Phương Ngọc nổi giận mất khống chế.
“Bát Hoang Ngâm, Toái Ấn!”
Đông Phương Ngọc xòe mười ngón tay, từng sợi chân nguyên quấn quanh đầu ngón tay như sóng nước bị viên đá đánh ra, đứt quãng nhưng tản ra sức mạnh khiến người ta kinh hãi.
“Bát Hoang Ngâm chính là võ kỹ Hoàng Giai cao cấp. Ta dùng võ kỹ này giết ngươi, chắc ngươi chết không hối tiếc rồi!”
Đông Phương Ngọc hờ nững nói, chân nguyên chuyển động ở đầu ngón tay càng thêm mãnh liệt.
Roẹt roẹt roẹt…
Tiếng động như dòng điện hoạt động vang lên khiến da đầu tê dại.
Đông Phương Ngọc đột nhiên lao thẳng về phía Mục Vỹ.
“Võ kỹ tốt, ta lấy chắc rồi!”
Mục Vỹ quát khẽ một tiếng, đập hai tay xuống đất bay vọt lên không trung.
“Lạc Vân Kiếm Chưởng, Lạc Vân Thức!”
Sau khi ra đòn, cơ thể Mục Vỹ lập tức bao lên cao, tốc độ không hề thua kém Đông Phương Ngọc.
“Tiếp một chưởng của ta thử xem!”
Mục Vỹ hét lớn một tiếng, bay tới chỗ Đông Phương Ngọc.
Thấy Mục Vỹ không thèm tránh né, còn bay thẳng tới chỗ mình, Đông Phương Ngọc cười lạnh một tiếng, giấu hết chân nguyên quanh người chuẩn bị cho Mục Vỹ một đòn trí mạng.
“Lạc Thiên Thức!”
Nhưng lúc Đông Phương Ngọc dồn hết sức chuẩn bị tấn công Mục Vỹ một đòn trí mạng thì Mục Vỹ bay lướt qua đỉnh đầu hắn ta.
Hỏng bét!
Đông Phương Ngọc đột nhiên hoảng loạn.
Mục tiêu của tên Mục Vỹ chết tiệt này vốn không phải hắn ta mà là Cận Đông ở phía sau.
“Muốn giết ta sao? Đừng có mơ!”
Không ngờ Mục Vỹ đổi sang tấn công mình, Cận Đông cũng nổi giận.
Tốt xấu gì hắn ta cũng là võ giả cảnh giới Ngưng Mạch. Mục Vỹ làm vậy đúng là quá coi thường hắn ta!
Sự coi thường này khiến mặt hắn ta đỏ gay.
“Lan Sơn Quyền!”
Cận Đông bước lên phía trước, toàn thân tản ra khí kình, cơ thể vạm vỡ lập tức cao lên.
“Lần trước thua ngươi là ta chủ quan khinh địch, lần này chắc chắn ta sẽ giết được ngươi!”
Cận Đông tung hai đấm ra, không hề e ngại. Vết thương trên người hắn ta đã khôi phục hoàn toàn, thậm chí còn trở nên mạnh hơn trước.
Mặc dù hắn ta biết mình không thể giết được Mục Vỹ, thế nhưng Mục Vỹ muốn giết hắn ta cũng là ảo tưởng.
“Lạc Thiên Nhất Chưởng!”
Hai tay kết hợp kết thành chưởng ấn. Mục Vỹ thoắt cái lao đến trước mặt Cận Đông.
“Giết!”
Mục Vỹ rít gào một tiếng, một luồng sức mạnh vô danh lấy hắn làm trung tâm lan tràn ra bốn phía.
Răng rắc…
Bốn nắm đấm va chạm vào nhau.
Ngay sau đó, tiếng thân xác bị xé rách vang lên chói tai.
“Á…”
Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp cánh rừng rậm, mùi máu tươi xộc lên tận trời.
Giây phút bốn nắm đấm va chạm vào nhau, hai tay của Cận Đông lập tức gãy nát.
Nhưng sức mạnh của Mục Vỹ quá bá đạo, sau khi đánh gãy hai tay của hắn ta còn khiến chúng đứt lìa khỏi cơ thể.
Máu tươi phun trào từ hai vai, sắc mặt Cận Đông thoắt cái trắng bệch.
Chân nguyên!
Cùng lúc đó, Diệu Tiên Ngữ và Đông Phương Ngọc đứng bên cạnh há hốc mồm, không nói nên lời.
Không ai biết rõ bằng Đông Phương Ngọc, làm thế nào Mục Vỹ có thể dùng một chiêu đánh Cận Đông bị thương nặng như vậy.
Chân nguyên.
Đó là sức mạnh của chân nguyên.
Chỉ có chân nguyên mới mạnh tới vậy.
Nhưng hắn ta không tin Mục Vỹ mới chỉ đạt cảnh giới Ngưng Khí - tầng thứ năm của thân xác lại có thể sinh ra chân nguyên.
“Ngươi không phải tầng thứ năm, ngươi đã đạt tầng thứ bảy của thân xác!”, Đông Phương Ngọc khó tin nhìn chân nguyên di chuyển trên hai tay của Mục Vỹ.
“Không đúng, rõ ràng ngươi vẫn là tầng thứ năm. Ngươi còn chưa thể dùng khí kình nuôi mạch, không thể nào là tầng thứ bảy!”
“Không thể nào!”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Đế quốc Nam Vân chỉ là một mảnh đất của Thiên Vận Đại Lục, mà Thiên Vận Đại Lục cũng chỉ là một đại lục trong tiểu thế giới Tam Thiên mà thôi. Thế giới rộng lớn bao la, ngươi thì biết cái gì?”
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, sắc mặt Đông Phương Ngọc trở nên âm trầm.
“Dù trong người ngươi có chân nguyên nhưng cũng chỉ là nhờ pháp bảo mà thôi, chẳng là cái thá gì. Ta giết ngươi vẫn dễ như trở bàn tay!”
Chân nguyên lại xuất hiện trên tay Đông Phương Ngọc. Bên ngoài cơ thể hắn ta có một lớp chân nguyên quay xung quanh, tạo thành một khiên chắn phòng ngự.
Đây chính là điểm mạnh của võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác.
Hội tụ chân nguyên ra ngoài hình thành một lớp phòng ngự kiên cố, dù là sức mạnh thân xác hay khí kình đều không thể đánh tan.
Thậm chí đến cả chân nguyên cũng không phá vỡ được.
Lớp áo chân nguyên có sức phòng ngự không hề thua kém một phàm khí trung phẩm.
Chân nguyên không chỉ có thể hình thành lực công kích như đao nhọn mà còn có thể tạo nên phòng ngự kiên cố như lá chắn.
Lúc này, Mục Vỹ đã có thể dùng chân nguyên tấn công, Đông Phương Ngọc không thể không phòng bị.
“Sợ rồi à?”
Chương 42: Mạnh miệng
Trông thấy hắn ta lo lắng phòng bị, Mục Vỹ mỉa mai nói.
Sợ?
Đông Phương Ngọc cũng không sợ, nhưng Mục Vỹ quá xảo trá, không hành động theo lẽ thường.
Hắn ta không thể không phòng bị.
“Bát Hoang Ngâm, Di Thiên Ấn!”
Đông Phương Ngọc xòe hai tay ra, chân nguyên ầm vang lao ra ngoài.
Chân nguyên không ngừng ngưng tụ và thu nhỏ giữa hai tay của hắn ta.
Dần dần, chân nguyên hội tụ thành một hình chóp. Mỗi đường nét của hình chóp này đều thẳng tắp, cứng rắn như sắt thép. Nó chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng chân nguyên kinh khủng trong đó chỉ hơi tản ra ngoài đã tạo nên sát khí mãnh liệt.
“Di Thiên Ấn… che trời! Bát Hoang Ngâm thật sự là một võ kỹ không tồi!”
Mục Vỹ nhìn thấy Đông Phương Ngọc tung chiêu cũng không chen vào mà đứng ở một bên quan sát tỉ mỉ.
Ấn ký này đúng là đủ mạnh mẽ. Nhưng Đông Phương Ngọc ra đòn có vẻ hơi yếu, chân nguyên lại càng ngưng tụ không đủ.
“Võ kỹ tốt, nhưng nằm trong tay ngươi quá lãng phí!”
“Hừ, đủ để giết ngươi rồi!”, sự khinh bỉ trong mắt Đông Phương Ngọc càng thêm nồng đậm: “Ta dùng Toái Ấn ngươi đã không chống trả nổi, càng đừng nói tới Di Thiên Ấn!”
Mục Vỹ không thèm giải thích.
Lúc đầu đúng là hắn muốn dùng sức mạnh thân xác và khí kình để chống lại Đông Phương Ngọc, thử xem trình độ của mình đến đâu.
Hơn nữa chân nguyên trong người hắn không phải do hắn tự hấp thu, mà là nhờ Tru Tiên Đồ tản ra, được kinh mạch của hắn giữ lại.
Hắn che giấu chính là để chờ thời cơ giết Cận Đông.
Dù sao sự tồn tại của hắn ta chính là một sự uy hiếp.
Sau khi giải quyết Cận Đông, hắn mới có thể an tâm đối mặt với Đông Phương Ngọc.
Chứng kiến sức mạnh của Bát Hoang Ngâm, Mục Vỹ lại càng thèm muốn võ kỹ này.
Võ kỹ Hoàng Giai cao cấp lại có thể tạo ra lực phá hủy khủng bố như vậy, đến cả hắn cũng thấy hiếm gặp.
“Vạn pháp một lòng, tâm động theo ta!”
Giờ phút này, Mục Vỹ cũng không dừng lại.
Hôm nay hắn đã bại lộ quá nhiều trước mặt Diệu Tiên Ngữ, vậy thì dứt khoát dùng hết tất cả.
Mục Vỹ quát lên một tiếng, cơ thể trở nên vặn vẹo quỷ dị, chân nguyên tràn ra xung quanh, khí thế hùng mạnh quanh quẩn không tan biến.
Mà trong vòng vây chân nguyên kia có một gợn sóng nhỏ bé xao động, yếu đến mức gần như không thể cảm giác được.
Dần dà, chân nguyên ngưng tụ quanh người Mục Vỹ bị hắn hút vào lòng bàn tay.
Mà trong tay hắn lại chậm rãi ngưng tụ thành một thanh kiếm sắc bén.
Chân nguyên ngưng tụ thành vật thật!
Sao có thể như vậy được?
Chỉ cao thủ cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác mới có thể dùng chân nguyên ngưng tụ thành vật thật. Mục Vỹ mới ở tầng thứ năm lại có thể làm được.
Nếu nói trong người Mục Vỹ có chân nguyên chỉ khiến người ta kinh hãi.
Thì lần này quả thực là rợn cả tóc gáy.
“Chết tiệt!”
Sắc mặt Đông Phương Ngọc trở nên khó coi.
Hiện giờ hắn ta đã bị kẹt ở cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác suốt nửa năm, chỉ thiếu mỗi bước mở đan điền, chân nguyên ngưng tụ thành vật thật.
Vậy mà Mục Vỹ mới ở tầng thứ năm của thân xác đã làm được bước này.
Rốt cuộc làm thế nào mà Mục Vỹ lại làm được?
“Đầu cơ trục lợi. Tuy ngươi có thể làm được như vậy nhưng dù sao cũng chỉ là cảnh giới Ngưng Khí!”
Đông Phương Ngọc bước lên một bước, đánh ra hình chóp chứa đựng chân nguyên.
Ầm…
Tiếng nổ vang vọng khắp núi rừng, cây cối rụng lá lả tả, đất trời rung chuyển.
“Quá mạnh!”
Diệu Tiên Ngữ đã rời xa mấy chục mét nhưng vẫn cảm nhận được mặt đất rung chuyển, khiếp sợ trợn trừng hai mắt.
Đây là cuộc chiến mà võ giả đạt tầng thứ năm của thân xác và võ giả đạt tầng thứ bảy của thân xác có thể tạo ra được sao?
Dù là cảnh giới Thông Linh - tầng thứ chín của thân xác và cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười của thân xác cũng chưa chắc có thể gây ra chấn động lớn như vậy.
Di Thiên Ấn va chạm với kiếm chân nguyên khiến lực xung kích nổ tung. Hai bóng người vào va chạm đã tách ra.
Tiếng thở dốc trầm thấp truyền tới. Đông Phương Ngọc đỏ bừng mặt, cổ họng ngòn ngọt. Hắn ta cố nuốt mùi tanh kia xuống.
Còn Mục Vỹ lại bị rách lòng bàn tay, máu chảy lênh láng.
“Tốt!”
Mục Vỹ nhìn lòng bàn tày đang chảy máu của mình, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Tốt?
Diệu Tiên Ngữ thấy lo lắng.
Rõ ràng Mục Vỹ đang bị yếu thế, sao còn hô tốt?
Cô ta làm gì biết được suy nghĩ trong lòng Mục Vỹ.
Chân nguyên ngưng tụ thành vật thật quả thực chỉ có võ giả cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác mới có thể làm được.
Mục Vỹ làm được điều này là dựa vào tri thức phong phú của kiếp trước cùng với cơ thể đã được Tru Tiên Đồ cải tạo hoàn toàn.
Có thể nói kiếm do chân nguyên ngưng tụ thành tuyệt đối mạnh hơn phàm khí trung phẩm nhiều.
Nhưng dù là vậy, hắn vẫn bị Di Thiên Ấn của Đông Phương Ngọc làm bị thương.
Một phần là vì cảnh giới của hắn không bằng Đông Phương Ngọc.
Mặt khác, chỉ có thể nói sức mạnh của Bát Hoang Ngâm vượt xa tưởng tượng của hắn.
Đáng tiếc võ kỹ lợi hại như vậy lại bị Đông Phương Ngọc vận dụng tầm thường, hoàn toàn không thể đánh ra được uy lực thật sự của ấn này.
Viên ngọc thô không được mài dũa!
“Đông Phương Ngọc, võ kỹ mạnh như vậy bị ngươi giữ trong tay đúng là lãng phí. Thế mà ngươi còn dám tự xưng là thiên tài, quá nực cười!”
“Hừ, còn dám mạnh miệng! Đợi ta lấy mạng ngươi, đoạt lấy bảo bối của ngươi, Điêu Á Đông của nhà họ Điêu và Uông Thanh Phong của nhà họ Uông sẽ không còn là đối thủ của ta nữa!”
Sắc mặt Đông Phương Ngọc lạnh hẳn xuống, bàn tay âm thầm chuẩn bị.
Chương 43: Sinh Tử Hoang Ấn
Đông Phương Ngọc đã nhìn ra được, giờ phút này Mục Vỹ đã bị thương nặng sau khi bị mình liên tục tấn công. Chỉ cần hắn ta dùng tới ấn cuối cùng của Bát Hoang Ngâm, nhất định Mục Vỹ sẽ không chống đỡ nổi!
Thắng bại đã thấy rõ.
Dù Mục Vỹ có nghịch thiên đến đâu, hôm nay cũng sẽ phải bại trong tay hắn ta.
Chỉ trách Mục Vỹ quá đắc ý, không biết sống khiêm tốt, không biết kẻ ngu vô tội, người tài mang tội.
Kể cả Mục Vỹ tiếp tục dùng chân nguyên ngưng tụ ra vật thật cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn ta.
Còn hắn ta vẫn còn thủ đoạn lợi hại hơn chưa dùng tới.
Đông Phương Ngọc hơi nghiêng người về phía trước, cơ thể thẳng tắp như một cây thương lớn.
Sau lưng hắn ta hiện lên một ấn ký chân nguyên.
Lúc đầu ấn ký chân nguyên đó chỉ lớn bằng bàn tay, nhưng nó không ngừng ngưng tụ ở sau lưng Đông Phương Ngọc.
“Mục Vỹ, ta sẽ cho ngươi chứng kiến uy lực mạnh nhất của Bát Hoang Ngâm, để ngươi biết thế nào là thiên tài!”
Đông Phương Ngọc đứng thẳng người, sức mạnh trong cơ thể không ngừng tích tụ lại.
Chân nguyên mạnh mẽ dần hội tụ, từ sau lưng ra trước người hắn ta.
Luồng chân nguyên kia chậm rãi ngưng tụ thành hình, không ngừng biến đổi hình dạng giữa hai tay hắn ta.
Cuối cùng, chân nguyên ngưng tụ thành một ấn ký hình tròn ở trước ngực Đông Phương Ngọc.
Bên trong ấn ký hình tròn có một nửa màu sáng, một nửa màu tối tạo thành hình bát quái.
“Sinh Tử Hoang Ấn!”
Đông Phương Ngọc quát khẽ, mặt mũi đỏ bừng, thậm chí còn phun ra một ngụm máu.
“Bát Hoang Ngâm chia thành ba ấn, Toái Ấn làm tâm mạch của võ giả vỡ nát; Di Thiên Ấn đảo loạn khí mạch của võ giả, thế như chẻ tre; Sinh Tử Hoang Ấn phán quyết sự sống chết của võ giả”.
“Mục Vỹ, hôm nay ta phán quyết ngươi sẽ phải chết!”
Cơ thể hắn ta run nhè nhẹ, thế nhưng màu sắc Sinh Tử Hoang Ấn trước người lại càng rõ ràng. Chân nguyên bên trong cũng ngày càng cuồn cuộn nhưng sắp thoát ra ngoài.
“Giết!”
Đông Phương Ngọc vọt lên, Sinh Tử Hoang Ấn lập tức xé gió bay ra.
“Đến hay lắm!”
Trông thấy sức mạnh từ Sinh Tử Hoang Ấn do Đông Phương Ngọc đánh ra, cuối cùng Mục Vỹ cũng được chứng kiến toàn bộ uy lực của Bát Hoang Ngâm.
Hắn không hề lùi bước, cũng không dừng lại.
Mục Vỹ vung hai tay ra đánh, lần này quyết cứng rắn đối chọi.
Chân nguyên trong cơ thể hắn là từ Tru Tiên Đồ.
Chân nguyên trong Tru Tiên Đồ cực kỳ mạnh mẽ, tiểu thế giới Tam Thiên này không thể sánh nổi.
Vừa rồi hắn dùng chân nguyên ngưng tụ thành vật thật chỉ là đang thử nghiệm.
Lần này mới thật sự là dùng chân nguyên ngưng tụ thành vật thật!
“Không Minh Quyền, lá chắn Không Minh, lưỡi đao Không Minh!”
Mục Vỹ hô lên, chân nguyên khủng bố hội tụ lại trước người thành suối, thành sông, thành biển lớn. Lần này, hắn vận dụng toàn bộ chân nguyên của Tru Tiên Đồ trong người mình, không giữ lại chút gì.
Không Minh Quyền khiến chân nguyên hội tụ trên hai tay của Mục Vỹ.
Tay trái hắn cầm một tấm lá chắn Không Minh sáng lấp lánh do chân nguyên hội tụ ra.
Tay phải hắn cầm một thanh đao lớn thẳng tắp, cứng cỏi cũng do chân nguyên hội tụ thành.
Lá chắn Không Minh có sức phòng ngự mạnh nhất, còn lưỡi đao Không Minh có sức công kích mạnh nhất.
Sao Mục Vỹ lại không đoán ra được Đông Phương Ngọc vẫn còn thủ đoạn khác?
“Chân nguyên ngưng thành vật thật thì sao? Ta không tin chân nguyên của ngươi có thể mạnh mẽ, dẻo dai đến vậy!”, trên mặt Đông Phương Ngọc lộ vẻ tàn nhẫn.
“Thử mới biết được!”
Trong người Mục Vỹ sục sôi ý chí chiến đấu. Hắn rất muốn biết uy lực của Sinh Tử Hoang Ấn này mạnh cỡ nào!
“Phá!”
Đông Phương Ngọc xông tới, áp lực khổng lồ như thủy triều ập tới.
Ầm…
Tiếng nổ ầm vang lên ngay sau đó.
Lá chắn Không Minh bị phá!
Ầm…
Mục Vỹ lại giơ tay phải dùng hết sức bình sinh chém tới Sinh Tử Hoang Ấn.
Nhưng tiếng nổ lại vang lên, lưỡi đao Không Minh cũng bị đánh nát!
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức Diệu Tiên Ngữ đứng bên cạnh còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Mục Vỹ có thể dùng sức mạnh tầng thứ năm của thân xác ngưng tụ chân nguyên thành vật thật mà chỉ võ giả cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác mới làm ra được. Dù vậy hắn vẫn thất bại trước Sinh Tử Hoang Ấn của Đông Phương Ngọc.
Nhưng giờ phút này, Diệu Tiên Ngữ vẫn nhìn thấy vẻ điên cuồng trong mắt Mục Vỹ.
Đúng vậy, là điên cuồng chứ không phải sợ hãi.
Dường như Sinh Tử Hoang Ấn càng mạnh, hắn lại càng vui sướng.
Người này thật sự là thầy Mục đã từng khúm núm kia sao?
“Chặn? Ngươi lấy gì để chặn Sinh Tử Hoang Ấn của ta?”
Đông Phương Ngọc cười phá lên, đẩy Sinh Tử Hoang Ấn về phía ngực Mục Vỹ.
Uỳnh…
Tiếng trầm đục vang lên. Diệu Tiên Ngữ mấy máy môi, sắc mặt trắng bệch.
Sinh Tử Hoang Ấn đánh thẳng vào ngực Mục Vỹ.
Lúc trước cô ta đã chứng kiến Sinh Tử Hoang Ấn liên tiếp đập nát lá chắn Không Minh và lưỡi đao Không Minh. Bây giờ nó đánh vào người Mục Vỹ, vậy hắn…
“Thầy Mục…”
Diệu Tiên Ngữ giơ bàn tay xinh đẹp che miệng, tim đập thình thịch.
Chương 44: Xuống địa ngục với ta đi
“Ha ha…”
Thấy Mục Vỹ dùng cơ thể đón thấy công kích của Sinh Tử Hoang Ấn, Đông Phương Ngọc nhịn không được bật cười nói: “Mục Vỹ, ngươi càng mạnh chứng tỏ bảo bối trong người ngươi càng lợi hại. Lần này giết ngươi đoạt được bảo bối của người, thiên tài đệ nhất thành Bắc Vân này chỉ có thể là ta!”
“Không ngờ thầy lại là kẻ mặt người dạ thú như vậy!”, đôi mắt hạnh đào của Diệu Tiên Ngữ giận dữ trừng to nhìn Đông Phương Ngọc, chỉ muốn xông lên giết chết hắn ta.
Nhưng dù hiện giờ Đông Phương Ngọc đã kiệt sức, cô ta vẫn biết rõ mình mới có cảnh giới Dịch Cân, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta.
“Giết ta?”
Đông Phương Ngọc quay lưng lại, mấp máy môi, giọng nói khàn đặc: “Ngươi cũng xứng sao? Nếu ông nội ngươi không phải là đại sư Diệu Thanh, ngươi là cái thá gì? Hơn nữa ta giết ngươi rồi, không ai biết được chuyện xảy ra ở đây. Sau khi quay về thành Bắc Vân, ta có thể nói là Mục Vỹ có ý đồ xấu với người, đúng lúc thầy Cận Đông nhìn thấy, kết quả bị Mục Vỹ diệt khẩu. Đúng lúc ta đi ngang qua, ra tay giết Mục Vỹ. Chỉ là Mục Vỹ lên cơn điên, kéo ngươi chết cùng!”
“Nhiều đúng lúc như vậy sao? Ngươi nghĩ hay thật đấy!”
“Với danh tiếng của ta, dù có nhiều đúng lúc như vậy thì toàn bộ thành Bắc Vân cũng sẽ không có bất kỳ ai nghi ngờ!”, Đông Phương Ngọc ngạo nghễ nói.
“Hừ, ngươi đúng là không biết xấu hổ!”
Đông Phương Ngọc vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Mục Vỹ!”
Hắn ta quay lại thấy Mục Vỹ không chút tổn hại ung dung đứng dậy, toàn thân lập tức cứng đờ.
“Không thể nào! Ngươi đã bị Sinh Tử Hoang Ấn của ta đánh trúng, không thể sống sót được. Rõ ràng ta đã phá vỡ lá chắn và đao của ngươi. Làm sao cơ thể của ngươi có thể chịu được sức mạnh của Sinh Tử Hoang Ấn?”
“Nếu đổi thành cơ thể yếu nhớt của ngươi chắc chắn không chịu nổi, nhưng ta thì khác!”
Khóe miệng Mục Vỹ rỉ máu. Hắn kiên cường đứng lên.
“Thầy Mục!”
Trông thấy Mục Vỹ đứng dậy như kỳ kích, trái tim của Diệu Tiên Ngữ mới ổn định lại.
Chẳng biết từ bao giờ cô ta đã giàn giụa nước mắt.
Sự sống chết của Mục Vỹ không chỉ liên quan đến tính mạng của hắn mà còn cả cô ta.
Với cảnh giới của Mục Vỹ, rõ ràng hắn có thể chạy trốn khi gặp Cận Đông và Đông Phương Ngọc. Thế nhưng hắn lại không làm như vậy.
“Đồ vô dụng, chết đi cho ta!”
Đông Phương Ngọc lại nâng tay lên, muốn ngưng tụ chân nguyên vào lòng bàn tay thêm lần nữa.
Phù phù…
Chỉ có tiếng vang cực nhỏ. Chân nguyên ở lòng bàn tay hắn ta đột nhiên bị dập tắt.
“Ngu xuẩn. Liên tục đánh Toái Ấn, Di Thiên Ấn và Sinh Tử Hoang Ấn của Bát Hoang Ngâm, ngươi nghĩ mình còn chân nguyên sao?”, Mục Vỹ bình thản nói như đã tính toán từ trước.
“Ngươi…”
Không sai, dù sao hắn ta cũng chỉ mới tới cảnh giới Ngưng Nguyên - tầng thứ bảy của thân xác. Số lượng chân nguyên trong kinh mạch có hạn.
Nếu hắn ta đột phá tới cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác, có thể hội tụ chân nguyên ở đan điền thì đánh ra ba, năm lần Bát Hoang Ngâm cũng không thành vấn đề.
“Đáng ghét!”
Đông Phương Ngọc không ngờ Mục Vỹ bị Sinh Tử Hoang Ấn đánh trúng mà vẫn có thể sống sót!
“Hừ, cho dù là vậy, chắc chắn trong người ngươi cũng không còn bao nhiêu chân nguyên, ngươi còn phải hứng chịu công kích của Sinh Tử Hoang Ấn. Ta không tin ngươi vẫn có thể đấu với ta thêm trận nữa!”
“Xin lỗi!”
Mục Vỹ mỉm cười, chân nguyên ngưng tụ bao bọc lấy hai nắm đấm.
Lá chắn Không Minh và lưỡi đao Không Minh lại xuất hiện trên tay hắn.
“Sợ là phải khiến Đông Phương công tử thất vọng rồi!”
Cái gì?
Trông thấy Mục Vỹ vẫn còn chân nguyên, mặt Đông Phương Ngọc xám xịt.
Đây là chuyện gì?
Mục Vỹ chưa đạt tới tầng thứ bảy của thân xác đã có chân nguyên trong người đã là khó tin.
Bây giờ Đông Phương Ngọc đã tiêu hao hết chân nguyên, vậy mà Mục Vỹ vẫn có thể không ngừng ngưng tụ chân nguyên.
“Nào, ta đứng đây cho ngươi đánh đấy!”
Mục Vỹ gõ đao vào lá chắn, phát ra tiếng leng keng, giễu cợt nói.
“Mục Vỹ, lần này ta trúng kế của ngươi. Lần sau ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Vừa nói, Đông Phương Ngọc vừa bay lên không trung định bỏ chạy.
“Muốn chạy sao?”
Thấy thế, Mục Vỹ lập tức phi lưỡi đao Không Minh trong tay ra ngoài.
“Phập” một tiếng, lưỡi đao đâm trúng đùi hắn ta. Hắn ta ngã lăn ra đất, máu chảy ròng ròng.
“Mục Vỹ, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
“Ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ còn không cho ta giết ngươi hả?”, Mục Vỹ cười lạnh một tiếng.
“Tại ngươi ép ta!”
Trông thấy Mục Vỹ cười lạnh, Đông Phương Ngọc như hạ quyết tâm làm gì đó, nghiến răng nghiến lợi nói.
Dứt lời, hắn ta bò lồm cồm dậy, không thèm nhìn vết thương trên đùi, mặt mũi dữ tợn nhìn Mục Vỹ.
“Ngươi đã không cho ta sống, ta sẽ kéo ngươi chết chung!”
“Bát Hoang Ngâm, lấy thân làm ấn, Ấn Thiên Diệt Địa!”
Đông Phương Ngọc rít gào, cơ thể nổ vang. Tiếng lộp bộp trong từng đường kinh mạch của hắn ta vang lên không dứt.
Giờ đây, dường như hắn ta đang dùng kinh mạch của mình để nhóm lửa.
“Ngươi xuống địa ngục với ta đi!”
Bên ngoài cơ thể của Đông Phương Ngọc bốc lên khói đen.
Làn khói đen không ngừng thiêu đốt tạo nên một đốm lửa màu đen. Lúc này, cơ thể Đông Phương Ngọc cũng dần tan biến.
Chỉ là một luồng khí tức chết chóc không ngừng tràn về phía Mục Vỹ theo từng tia lửa đen.
Chương 45: Tử khí màu đen
“Lấy thân làm ấn?”
Trông thấy Đông Phương Ngọc làm ra hành động điên cuồng như vậy, ánh mắt Mục Vỹ trở nên nghiêm trọng.
Giờ phút này Đông Phương Ngọc chính là một con chó dại hoàn toàn mất lý trí, thà chết cũng phải kéo Mục Vỹ chôn cùng.
Không phải Mục Vỹ chưa từng thấy người lấy thân làm ấn, nhưng trong tầng thứ bảy của thân xác, võ kỹ Hoàng Giai lại xuất hiện thủ đoạn này đúng là khiến người ta phải khiếp sợ.
Uy lực của Bát Hoang Ngâm thực sự khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
“Chuyện đến nước này chỉ có thể liều mạng!”
Mục Vỹ cười nhạt một tiếng, bàn tay bắt đầu chuyển động.
Kiếp trước hắn là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, trong trí nhớ của hắn có vô số võ kỹ.
Chỉ là có một vài võ kỹ có uy lực mạnh mẽ nhưng Mục Vỹ cũng không dám chắc cảnh giới hiện tại của mình có dùng nổi không.
“Thầy Mục...”
Thấy Mục Vỹ vẫn định đương đầu trực tiếp, Diệu Tiên Ngữ khó tin gọi hắn một tiếng.
Từ lúc bốn gã áo đen xuất hiện cho đến Cận Đông, bây giờ là Đông Phương Ngọc, rốt cuộc Mục Vỹ còn bao nhiêu thủ đoạn vẫn chưa thể hiện?
“Thiên đạo u u, không động hư phạt, thiên chi hoắc loạn, nhân chi bổ thiên, bổ thiên chi đạo”.
Mục Vỹ không ngừng lẩm bẩm, chân nguyên ngưng tụ giữa hai tay hắn. Khí tức mạnh mẽ tràn từng tia ra ngoài như băng tuyết hòa tan thành dòng nước lan tràn ra xung quanh.
“Bổ Thiên Kiếm Đạo!”
Hắn quát khẽ một tiếng, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, một thanh kiếm chậm rãi kéo dài.
Cuối cùng, thanh kiếm chân nguyên bề ngang bằng ba ngón tay, dài ba thước kia cũng ngừng lại.
Chỉ là thanh kiếm này khác hẳn với thanh kiếm vừa rồi Mục Vỹ ngưng tụ.
Diệu Tiên Ngữ đứng cạnh cũng không biết khác nhau ở đâu.
Thế nhưng cô ta lại cảm nhận được trong thanh kiếm này như đang ẩn chứa một luồng khí tức khiến nó càng trở nên khủng bố hơn.
“Bổ Thiên Kiếm Đạo...”
Diệu Tiên Ngữ âm thầm ghi nhớ cái tên này.
“Kiếm chân nguyên? Đến cả ba ấn Bát Hoang Ngâm của ta kiếm chân chuyên của ngươi cũng không cản nổi, ta lấy thân làm ấn nó có thể chống đỡ nổi sao?”
Đông Phương Ngọc kiêu ngạo nói.
Mục Vỹ đã không cho hắn ta cơ hội sống sót, trước khi chết kéo hắn làm đệm lưng chết chung cũng đáng!
Mục Vỹ không thèm để ý tới sự châm chọc của đối phương, ánh mắt tập trung lên kiếm chân nguyên trong tay.
Thanh kiếm càng dài càng trở nên chân thật, trông như một thanh kiếm thật. Mục Vỹ phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt nhưng trong mắt lại tràn ngập vui mừng.
Bấy giờ, hắn mới nhìn sang Đông Phương Ngọc.
“Giết!”
Nhưng ánh mắt của hắn lại hiện vẻ tàn nhẫn.
“Giết!”
Cùng lúc đó, làn khói đen xung quanh Đông Phương Ngọc ngày càng nồng đậm, dần bao trùm cả người hắn ta.
Giọng nói trầm đục của hắn ta truyền ra từ trong làn khói đen kia.
Thoáng chốc, hai bóng người va chạm vào nhau.
Ầm...
Trời đất lại rung chuyển. Chỉ là lần này dù đứng xa mấy chục mét vẫn có thể thấy mặt đất dưới chân đang nứt toác.
Võ giả ở tầng thứ mười của thân xác cũng không tạo ra được sức mạnh khủng bố như vậy.
E là chỉ có võ giả tầng thứ mười của linh khiếu mới có thể làm được.
Tiếng nổ ầm vang lên, núi rừng lại bị náo động, yêu thú thét gào.
Giữa chiến trường có hai bóng người đứng sừng sững.
Chính là Mục Vỹ và Đông Phương Ngọc.
Rốt cuộc thắng bại thế nào?
Trái tim của Diệu Tiên Ngữ đã nghẹn ở cổ họng.
“Phụt...”
Cô ta chưa kịp hoài nghi được bao lâu, tiếng phụt máu vang lên.
Ngực của Đông Phương Ngọc có một lỗ máu xuyên thủng, máu tươi trào ra. Sinh mệnh của hắn ta cũng đang dần tan biến.
Thắng rồi sao?
Thấy vậy, Diệu Tiên Ngữ không khỏi há hốc mồm, không nói nên lời, nước mắt tuôn rơi.
Đây là trận chiến của Mục Vỹ, nhưng cũng liên quan tới sự sống chết của cô ta.
“Mục Vỹ, ta không cam tâm!”
Đông Phương Ngọc nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn nuốt sống Mục Vỹ.
Hắn ta là một trong ba thầy giáo thiên tài của học viện Bắc Vân, vốn có cơ hội dạy học ở học viện Nam Vân của Đế Đô. Nhưng bây giờ...
“Ngươi đừng có đắc ý. Ta lấy thân làm ấn, tử khí trên người ta sẽ chuyển hết lên người ngươi. Ngươi sẽ đến gặp ta nhanh thôi!”
Dứt lời, Đông Phương Ngọc đứng im tại chỗ không lên tiếng nữa.
Chợt trước người Mục Vỹ có một làn khói đen bay xung quanh, cuối cùng hóa thành một luồng sáng đen bao trùm lên người hắn.
Bịch...
Mục Vỹ ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, làn da dần biến thành màu đen.
“Thầy Mục, thầy Mục, thầy sao vậy?”
“Không sao, bây giờ thầy đang bị nhiễm độc, trò đừng chạm vào người ta. Chúng ta phải đi mau!”, Mục Vỹ nói gấp: “Sợ là trận chiến vừa rồi đã khiến võ giả ở gần đây chú ý tới. Chúng ta phải mau đến chỗ an toàn, đi thôi!”
“Vâng!”
Lúc này Diệu Tiên Ngữ hoang mang lo sợ không biết nên làm cái gì, chỉ biết nghe lời Mục Vỹ.