"Đúng là làm liều!"
Thấy cảnh này, Kim Ân cười chế giễu: "Muốn chết quá rồi đây mà!"
Lâm Động Thiên cũng nhếch mép cười khẩy.
"Mục Vỹ, chắc ngươi không biết Tịch Diệt Chiến Lôi là gì đúng không? Trong mấy nghìn năm tồn tại, nhà họ Kim đã vượt qua được nhiều nguy nan bằng Tịch Diệt Chiến Lôi, ngươi cho rằng mình có thể giành thắng lợi chỉ với ba cái công phu mèo cào đó à?"
"Lâm trưởng tộc, nói mấy lời này với hắn làm gì!"
Thạch Phá Thương cười sặc sụa: "Nghé mới sinh không sợ cọp mà, tên Mục Vỹ này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu!"
"Có khi chỉ cần bắn một phát thôi là tiểu tử này lập tức quỳ xuống dập đầu đấy!"
"Sai rồi!", Kim Ân nói với giọng tự tin: "Hắn làm gì có cơ hội quỳ xuống dập đầu!"
Ba trưởng tộc phá lên cười sằng sặc như đã thấy hình ảnh Mục Vỹ tan xác sau một lần bắn pháo.
"Nói xong chưa?"
Cái gì?
Những người xung quanh ngạc nhiên.
Mục Vỹ ngắm nghía ngón tay, cúi đầu thách thức: "Xong rồi thì bắn đi, hay là một lần bắn tốn cả núi tiền nên không nỡ?"
"Nếu đúng là vậy thì nhà họ Kim phát minh thứ đồ chơi này ra chỉ để hù dọa người khác thôi. Có một triệu Linh Tinh cực phẩm thôi mà, sợ gì thế?"
Mục Vỹ hỏi một câu đầy khiêu khích!
Một triệu thôi mà!
Một triệu nhưng là Linh Tinh cực phẩm chứ không phải Linh Tinh thượng phẩm.
Nếu người khác thở ra câu ấy thì chắc chắn sẽ bị mọi người đánh chết tại chỗ.
Nhưng lúc này, Kim Ân và hai tên trưởng tộc khác đã tức sôi máu, muốn giết Mục Vỹ lắm rồi!
"Chuẩn bị nổ pháo!"
Kim Ân nổi cơn thịnh nộ.
Sự ngông cuồng và ngu muội của Mục Vỹ làm ông ta mất hết cả mặt mũi. Đây chính là bảo bối được truyền lại bao đời của nhà họ Kim chứ không phải thứ hạ đẳng gì, há để mặc cho hắn xúc phạm!
"Kim trưởng tộc đừng giận, nã pháo một lần thôi là dư sức giải quyết Mục Vỹ rồi!"
"Phải đấy!"
Lâm Động Thiên hừ lạnh: "Cho bọn chúng nhìn xem uy lực của chí bảo truyền thừa nhà họ Kim to lớn đến thế nào!"
Hai trưởng tộc cảm thấy vô cùng bực tức.
"Được!"
Kim Ân đáp rồi đi ra sau Tịch Diệt Chiến Lôi.
Ông ta vung tay lên, âm thanh đùng đoàng truyền đến.
Một loạt tia sáng bạc hiện ra trên Tịch Diệt Chiến Lôi.
Kim Ân lại phất tay, Linh Tinh do ba gia tộc lớn góp chung đồng loạt xuất hiện trong tay ông ta.
Chỗ Linh Tinh nhiều như biển kia đổ ào vào trong Tịch Diệt Chiến Lôi.
Tiếng ùng ùng ầm ĩ vang lên.
Dần dần, chân nguyên xanh nhạt được hình thành xung quanh Tịch Diệt Chiến Lôi. Lượng chân nguyên ấy mênh mông đến mức bao trùm toàn bộ chiến xa.
Nguồn sức mạnh khủng khiếp dần dấy lên trong Tịch Diệt Chiến Lôi.
Chiến xa còn chưa nã pháo mà năng lượng từ nó đã khiến mọi người cảm thấy tim như thắt lại, tâm trạng bồn chồn không yên.
Họ thật sự không dám chắc liệu trận pháp hộ phong có thể trụ nổi nếu phải chịu đựng một cú pháo trời giáng đó không.
Không ai biết câu trả lời!
Tuy nhiên, nhìn bóng lưng vững chãi trước mắt, trong lòng họ bỗng thắp lên một tia hi vọng.
Mong là ngăn cản được!
Giờ phút này, mặt Kim Ân đỏ lựng, điều đó cho thấy việc điều khiển Tịch Diệt Chiến Lôi đem lại gánh nặng rất lớn cho ông ta.
Nhưng Kim Ân chịu được.
Chỉ cần có thể giết chết Mục Vỹ thì cực khổ cách mấy ông ta cũng chịu!
Vừa nghĩ đến đây, Kim Ân vỗ tay lên trước.
Một tiếng nổ kinh thiên truyền đến, một quả quang cầu xanh được ngưng tụ ở đằng trước Tịch Diệt Chiến Lôi.
Quang cầu kia có đường kính mấy trăm mét và ánh xanh. Sức mạnh dữ dội được hình thành từ quả cầu xanh bắn về phía trận pháp hộ phong.
Bành...
Tiếng nổ trầm thấp vang lên trong nháy mắt.
Quang cầu màu xanh va uỳnh vào trận pháp hộ phong.
Khoảnh khắc ấy, tất cả âm thanh trong đất trời như đã biến mất.
Chỉ có Mục Vỹ đứng ở đằng trước, bị nhấn chìm trong sắc xanh của màn sáng.
Pháo nổ nện thẳng xuống màn sáng của trận pháp hộ phong.
Tiếng vỡ nát truyền vào tai mỗi một người có mặt tại đây.
"Kim trưởng tộc, vất vả cho ông rồi!"
Lâm Động Thiên chắp tay và mỉm cười với Kim Ân.
"Có gì đâu, có gì đâu!"
Kim Ân cười sảng khoái: "Để tiêu diệt Thiên Kiếm Sơn, ba gia tộc chúng ta đều phải trả giá rất nhiều, thế này có là gì đâu!"
Sau khi quang cầu bắn trúng trận pháp, toàn bộ màn sáng đều rung chuyển dữ dội. Một vầng sáng hiện ra trên Thiên Kiếm Phong, có điều vầng sáng ấy chớp lóe lúc ẩn lúc hiện như sắp tan biến.
Người của ba gia tộc lớn nhìn chòng chọc trận pháp, chuẩn bị tinh thần ra tay bất cứ lúc nào.
Ngay thời điểm đại trận bị phá vỡ, bọn họ sẽ ồ ạt xông vào ngay!
"Các chiến sĩ, cùng ta xông vào!"
Kim Ân thấy màn sáng lắc lư bèn phấn khởi quát.
Trong chốc lát, dường như màn sáng sắp vỡ, đám võ giả của ba gia tộc đồng loạt chạy vào trong như cơn hồng thủy.
Ầm...
Phút chốc, màn sáng chuẩn bị sụp đổ.
Nhưng khoảnh khắc đó, một nguồn sức mạnh dời núi lấp biển, tương đương với cú pháo vừa rồi bỗng từ trong màn sáng bắn ra.
Giây phút ấy thật sự quá nhanh, nhanh đến nỗi tất cả mọi người đều không phản ứng kịp.
Thậm chí một bộ phận võ giả trong Thiên Kiếm Sơn đã lên tinh thần chuẩn bị phản kích.
Họ nghĩ rằng Mục Vỹ thay đổi trận pháp để nó trụ được đòn tấn công ban nãy, Thế đã là phi thường lắm rồi.
Bọn họ không mong nó phản kích được.
Nhưng lúc này đây, trận pháp thật sự đang phản công!
Dường như trận pháp hộ phong đã sụp đổ sau khi chịu một pháo ấy, đâu ai nghĩ rằng trận pháp không những không vỡ tan mà còn tấn công trở lại chứ!
Chương 1082: Nghi oan rồi
Ngay sau đó, gần như tất cả sức mạnh bùng phát được thêm vào lúc trước đã bị trả lại hoàn toàn.
Mà đối tượng hứng chịu chính là võ giả đang lao lên phía trước của ba gia tộc lớn.
Uỳnh uỳnh…
Một luồng sức mạnh điên cuồng đã cuốn quanh Thiên Kiếm Phong.
Dưới sức mạnh ấy, người chịu trận là các võ giả của ba gia tộc lớn.
Thứ họ đối đầu không phải đại trận bị phá hay những người còn lại của Thiên Kiếm Sơn, mà là lực phản phệ của đại trận.
Cảnh tượng này khiến Mục Vỹ rất kinh ngạc.
Hắn dùng trứng rồng làm điểm chịu lực, nhưng không hề thiết kế lực phản phệ cho đại trận.
Mục Vỹ nghi hoặc nhìn sang Thiên Ngọc Tử.
Thiên Ngọc Tử cười khổ nói: “Đại trận hộ phong của Thiên Kiếm Phong đúng là có khả năng phản phệ, nhưng đó là chuyện trước kia, ta không ngờ sau khi được cậu sửa chữa, nó vẫn có khả năng này!”
Nghe vậy, Mục Vỹ dở khóc dở cười!
Hắn cũng không ngờ lại có chuyện này xảy ra.
Song khi thấy các đệ tử của ba gia tộc lớn với trăm phương ngàn kế đã bị lực phản phệ này nổ cho banh xác, thì Mục Vỹ thấy rất sướng! Đã thật!
Mười ngày qua, Thiên Kiếm Sơn luôn gắng sức chống chọi, nhưng có thêm nhà họ Chu giúp sức nên ba gia tộc lớn quả thực rất mạnh, họ không thể chống lại được.
Đến tận bây giờ, mọi người của Thiên Kiếm Sơn mới thở phào được nhẹ nhõm.
“Hay là chúng ta xông ra ngoài tấn công đi!”
Có người bắt đầu sôi trào nhiệt huyết.
“Không được!”
Mục Vỹ nói ngay: “Lực phản phệ của đại trận chắc chưa bằng một phần mười của đại trận, nó có thể tạo thương tổn lớn cho các võ giả ở phía trước, nhưng lực lượng trung kiên thật sự vẫn chưa xuất quân đâu!”
“Bây giờ, chúng ta chỉ có mấy trăm người, không địch lại họ đâu!”
“Mẹ kiếp! Tiếc thật đấy!”
Vài võ giả của Thiên Kiếm Sơn không nhịn được mắng nhiếc.
Bây giờ nếu có thể phản công thì chắc chắn họ có thể tranh thủ lúc hỗn loạn để giết những kẻ đang chạy trốn của ba gia tộc lớn.
“Yên tâm, họ sẽ hối hận thôi!”
Mục Vỹ nhìn đám võ giả đang vật vã của ba gia tộc lớn rồi cười nói.
Thấy ý cười trong mắt Mục Vỹ, Thiên Ngọc Tử như trút được gánh nặng.
Không biết tại sao, khi Mục Vỹ ở đây, ông ta cảm thấy rất an tâm.
Thậm chí ông ta còn thấy may vì nơi mà Mục Vỹ suýt chết năm xưa không phải là Cửu Hàn Thiên Cung hay núi Huyền Không, mà là Thiên Kiếm Sơn họ!
Nếu không thế lực bị tiêu diệt hôm nay chính là bọn họ rồi!
Hiện giờ, vẫn còn tia hi vọng.
“Chết tiệt! Mẹ kiếp!”
Kim Ân vốn đang xông lên phía trước nên đương nhiên là người đứng mũi chịu sào hứng trọn lực phản phệ đó, nhưng bây giờ, khi thấy hàng nghìn võ giả của ba gia tộc kẻ bị thương, người bỏ mạng vì sức mạnh ấy, ông ta chỉ thấy lòng mình trùng xuống.
Thế mà không phá vỡ được!
Sao có thể?
Suy nghĩ này không chỉ xuất hiện trong đầu Kim Ân, mà còn ở Lâm Động Thiên và Thạch Phá Thương nữa.
Nhưng hiện giờ, hai vị trưởng tộc trên đang dồn hết sự chú ý về phía Kim Ân.
Dĩ nhiên họ sẽ cho rằng đây là trò quỷ của Kim Ân.
Một quả Tịch Diệt Chiến Lôi chắc chắn có thể phá được đại trận hộ phong của Thiên Kiếm Phong, lực phản phệ là chuyện không thể nào xảy ra được.
Một triệu Linh Tinh cực phẩm!
Những một triệu đấy!
“Các ông nhìn ta làm gì?”, Kim Ân hừ nói: “Ta dùng hết cả một triệu Linh Tinh cực phẩm rồi!”
“Dùng hết rồi ư?”
Lâm Động Thiên cười lạnh nói: “Thế sao có mỗi một đại trận hộ phong mà cũng không phá được? Kim Ân, ông tưởng bọn ta là trẻ lên ba à?”
“Trưởng tộc Kim, bây giờ, tính mạng của ba gia tộc lớn chúng ta đã được buộc chung với nhau rồi, ông đừng có mưu đồ riêng gì nữa!”, Thạch Phá Thương cũng bình tĩnh nói.
Bọn họ đều là các lão quái vật đã sống mấy nghìn năm, nên có vấn đề gì cái là nhìn ra ngay.
“Các ông nghi ta ăn bớt Linh Tinh ư?”
Kim Ân nổi xung!
“Thạch Phá Thương, Lâm Động Thiên, đại trận hộ phong này có vấn đề, ta cũng không biết tại sao không phá được, nhưng các ông nghi ngờ ta thế này là không tin ta đúng không?”
Nghe vậy, hai vị trưởng tộc trên đều hầm hừ.
Đúng là họ không tin Kim Ân.
Ba bọn họ đều là những người cay độc, sao có thể bị lung lay vào lúc này.
“Hai vị trưởng tộc nghi oan cho trưởng tộc Kim rồi!”
Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt vang lên, đó là Mục Vỹ.
“Ông ta đã cố hết sức rồi, nhưng cũng không có tác dụng!”, Mục Vỹ châm chọc nói: “Dù các người có mang cả chục triệu Linh Tinh cực phẩm ra cũng thế cả thôi!”
“Ngươi im ngay!”
“Im miệng!”
“Im đi!”
Dường như cả ba tiếng quát tháo cùng vang lên một lúc.
Ba vị trưởng lão không nhịn được cùng hừ nói.
Cả triệu Linh Tinh cực phẩm mà vẫn sôi hỏng bỏng không, giờ họ đang giận sôi máu đây này.
“Được rồi, ta không nói nữa, nhưng các người cũng đừng cãi nhau!”, Mục Vỹ chán nản nói: “Không là nội bộ lục đục đấy, mà lúc đoàn kết cũng chẳng mạnh mấy rồi! À mà người của Huyết Minh ta sắp đến rồi đấy!”
Nghe thấy thế, ba vị trưởng tộc đều sững người.
Chương 1083: Vụ nổ năm triệu
Nếu người của Huyết Minh thật sự đến đây thì Diệp Thu có thực lực cao cường, cùng các vị trưởng lão của của núi Huyền Không đều chẳng dễ dây vào.
“Lại lần nữa!”
Lâm Động Thiên không nhịn được nói.
“Lần này, ông lấy hết Linh Tinh ra, ta không tin bỏ năm triệu Linh Tinh cực phẩm ra mà lại không phá được đại trận hộ phong này!”
“Được!”
Thạch Phá Thương cũng nghiến răng.
Tất cả những mất mát hiện giờ của họ đều sẽ được bù đắp sau khi họ phá được đại trận của Thiên Kiếm Sơn.
Dù bây giờ họ đã công phá hết mọi nơi của Thiên Kiếm Sơn, chỉ còn chừa lại mỗi ngọn núi này.
Nhưng bảo bối của cả cái Thiên Kiếm Phong lại đều nằm ở đây.
Thậm chí tích luỹ bao năm của Thiên Kiếm Sơn cũng ở đây luôn.
Nếu không phá được đại trận này thì họ không thể vào Thiên Kiếm Phong được, như vậy thì chuyến đi này, họ chỉ giết được các đệ tự ngoại môn và nội môn của Thiên Kiếm Sơn thôi, chứ mấy trăm đệ tử hạt nhân thì vẫn sống nhăn.
Vậy thì có khác gì họ ra về tay không, cả triệu Linh Tinh cực phẩm thành công cốc hết.
“Được!”
Kim Ân cũng nghiến răng rồi nắm chặt tay thành nắm đấm nói.
“Lần này, ta sẽ cho hai vị thấy rõ Kim Ân ta không lấy một cắc nào trong năm triệu Linh Tinh cực phẩm, ta sẽ phá bằng được đại trận này!”
Dứt lời, trưởng tộc của ba gia tộc lớn lại lệnh cho người mang Linh Tinh ra.
Năm triệu Linh Tinh cực phẩm!
Coi như họ đã rút ruột, rút gan ra rồi.
Trước đó, họ đã dùng hết một triệu rồi, giờ mà rút quân thì khác gì mất trắng.
Không thu hoạch được gì thì sao họ nuốt trôi cục tức này được.
“Bắt đầu!”
Thoáng cái, đã có một ngọn núi nhỏ cao gần nghìn mét xuất hiện trước Tịch Diệt Chiến Lôi.
Ngọn núi này không làm bằng đất đá, mà toàn là Linh Tinh cực phẩm!
Linh Tinh cực phẩm thật sự!
Mục Vỹ nhìn Kim Ân đang đứng cạnh Tịch Diệt Chiến Lôi rồi chẹp miệng nói: “Ghê, ghê đấy! Năm triệu cơ à, đủ cho Huyết Minh ta chi tiêu trong năm năm luôn, ba gia tộc lớn giàu thật!”
“Ngươi câm miệng ngay!”, Kim Ân hừ nói: “Dù ngươi có giỏi đến mấy thì bây giờ cũng phải chết! Phá đại trận xong, đích thân ta nhất định sẽ xé cái miệng của ngươi ra!”
Kim Ân đang nổi giận ngất trời.
Rõ ràng ông ta đã cho cả một triệu Linh Tinh cực phẩm vào Tịch Diệt Chiến Lôi rồi, nhưng đại trận hộ phong vẫn nguyên vẹn, đúng là khó hiểu.
Nhưng bây giờ điều đó không quan trọng nữa.
Năm triệu là đủ cho lần này rồi.
Thạch Phá Thương và Lâm Động Thiên đứng hai bên Kim Ân.
Đến Kim Ân cũng thấy xót chỗ Linh Tinh này.
“Bắt đầu!”
Lúc này, Thạch Phá Thương và Lâm Động Thiên đã không chờ được nữa rồi.
Họ tin chắc từng ấy Linh Tinh là quá đủ.
Lần này, họ tận mắt quan sát, Kim Ân không thể giở trò được nữa.
Kim Ân khẽ hô lên một tiếng, vù, năm triệu Linh Tinh cực phẩm đã biến mất.
Sườn núi cao cả nghìn mét dần thu nhỏ, cuối cùng không còn thấy đâu nữa.
Xung quanh quả hắc cầu Tịch Diệt Chiến Lôi tiếp tục xuất hiện tia sáng màu xanh.
“Phá nó cho ta!”
Kim Ân hét lên, mặt mày đỏ gay, tia sáng ngưng tụ trên quả cầu sáng màu đen đã dâng cao lên.
Đoàng, quả cầu sáng màu đen đã phát nổ trong phạm vi cả nghìn mét.
Lực bộc phát khủng khiếp còn khiến các đệ tử ở gần co rúm người rồi bị giết trong phút chốc.
“Mau lùi lại!”
Trông thấy vậy, Lâm Động Thiên vội hô lên.
Thật ra không cần ông ta lên tiếng thì các đệ tử khác cũng rút lâu rồi.
Chỉ có vài người phản ứng chậm nên bị cuốn vào vụ nổ và thịt nát xương tan thôi.
“Phá!”
Kim Ân tiếp tục hô lên rồi tung cả hai tay ra, quả cầu sáng màu đen bay nhanh về phía đại trận hộ phong.
Nhưng khi thấy quả cầu sáng đó lại bay tới, Mục Vỹ vẫn đứng yên tại chỗ.
Song, mọi người của Thiên Kiếm Sơn thì không được bình tĩnh như vậy.
Lần này không giống khi trước, vì lượng Linh Tinh đã tăng gấp năm lần, thế nên lực tấn công chắc chắn còn tăng nhiều hơn.
Lần này, họ có trụ nổi không đây?
Uỳnh uỳnh…
Một tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên.
Tất cả mọi người đều thấy màng nhĩ của mình sắp rách ra đến nơi.
Sau tiếng nổ khủng khiếp đó, sức mạnh của quả cầu sáng công phá đại trận hộ phong, từng luồng chân nguyên tích tụ trong lực tấn công ấy cũng đang tăng dần lên.
Dùng câu đất rung núi chuyển để hình dung về vụ nổ này cũng không phải là quá!
Mãi nửa canh giờ sau, tiếng nổ đùng đoàng mới dừng lại.
Nhưng sau đó, mọi người đều nghệt mặt ra.
Đại trận hộ phong vẫn nguyên vẹn!
“Rút!”
Một tiếng gào như xé tâm gan gần như vang lên ngay sau đó.
Đó là tiếng của trưởng tộc ba gia tộc lớn!
Lực phản phệ của đòn tấn công một triệu Linh Tinh cực phẩm đã quá khủng khiếp, vậy bây giờ thì sao?
Chắc phải gấp nhiều lần!
Với tình trạng hiện giờ thì họ chống đỡ sao đây?
Các đệ tử trong môn phái sẽ không thể chịu được mất!
“Rút? Muộn rồi…”
Mục Vỹ cúi xuống nghịch ngón tay rồi thảnh thơi nói.
Có trứng rồng làm điểm chịu lực tấn công thì Tịch Diệt Chiến Lôi không thể khiến nó phát nổ được.
Trứng rồng chính là hậu duệ của tộc Thần Long, nếu bị phá huỷ bởi đòn tấn công đó thì còn ý nghĩa gì nữa.
Chương 1084: Cách này hay đấy
Đúng lúc này, Mục Vỹ rất vui khi nhìn bóng lưng rời đi của người thuộc ba gia tộc lớn.
Đến Kim Ân, Thạch Phá Thương và Lâm Động Thiên cũng không dám nán lại thêm một giây nào nữa!
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến lực phản phệ của một triệu Linh Tinh cực phẩm rồi.
Bây giờ là năm triệu nên không một ai dám sơ suất.
Dưới tình huống này, cả ba vị trưởng tộc cũng phải vội vàng rút lui.
Lực phản phệ lần này đúng là đã mạnh hơn lần trước hàng chục lần, sức mạnh điên cuồng màu xanh nhạt nhanh chóng cuốn về phía mọi người.
Thấy vậy, đến ba vị trưởng lão còn tái mét mặt.
Xong đời rồi!
Dường như cả ba bọn họ đều có chung một suy nghĩ này.
Đoàng!
Ngay sau đó, một âm thanh inh tai nhức óc đã vang lên, cuối cùng luồng sức mạnh dồi dào đó đã hoàn toàn bùng nổ.
Những cụm từ như dời núi lấp bể, nghiêng trời lệch đất cũng không đủ để diễn tả vụ nổ này.
“Giỏi, ngươi giỏi lắm!”
Lúc tiếng nổ vang lên, Chu Trí Viễn nhìn Mục Vỹ rồi run rẩy hừ nói.
“Đa tạ quá khen!”
Mục Vỹ chắp tay rồi nhìn ông ta, nói: “Nhưng hình như bây giờ Chu trưởng lão nên quan tâm tới thương tích của đệ tử nhà mình, chứ không phải thề thốt đòi sống đòi chết với ta đâu nhỉ?”
Vụ nổ diễn ra, khiến những người đang lao lên đều bị hất bay.
Tiếng kêu rên, mắng chửi, gào thét vang lên không ngớt ở chỗ của bốn gia tộc lớn.
Trong lòng bọn họ lúc này chỉ có một nỗi oán hận.
Nhưng dù có tức nổ phổi thì họ cũng không dám lên tiếng phản bác ở đây.
Đại trận vẫn còn lưu lại dư chấn khủng khiếp, khiến họ không dám lại gần.
Sau vụ nổ ấy, gần mười nghìn đệ tử của các gia tộc lớn đã bị thương.
“Ba vị trưởng lão!”
Chu Trí Viễn nhìn cả đống người bị thương đang ngồi dưới đất rồi bình tĩnh nói: “Chúng ta đã tổn thất quá lớn, hay tạm thời lui quân để chỉnh đốn lại đã!”
Dù Kim Ân, Lâm Động Thiên và Thạch Phá Thương không cam tâm, nhưng khi thấy đệ tử nhà mình bị thương quá nhiều, cục diện thì hỗn loạn, họ đâu dám tiến công nữa.
Ba vị trưởng tộc lập tức hạ lệnh cho mọi người rút quân.
Thấy ba gia tộc lớn đã rút lui, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Mục Vỹ, không sao chứ?”
Thiên Ngọc Tử bước tới rồi nhìn Mục Vỹ hỏi.
“Ta thì có chuyện gì được?”, Mục Vỹ cười nói: “Người có chuyện là họ ý!”
Ba gia tộc lớn vẫn để một phần ba quân ở lại để canh chừng và bao vây Thiên Kiếm Phong kín kẽ, một phần ba quân nữa thì chăm sóc những đệ tử đang bị thương còn lại.
“Mục Vỹ, hay tối nay chúng ta tranh thủ tấn công ra ngoài đi?”
“Không được!”
Mục Vỹ cười nói: “Tuyệt đối không! Ta đã thông báo cho người của Huyết Minh rồi, không lâu nữa họ sẽ đến, chắc chắn ba gia tộc lớn cũng biết điều này”.
“Vì thế khả năng cao họ đã giăng bẫy, nhỡ đến lúc ấy người của Huyết Minh chưa đến, chúng ta chui vào bẫy ngay, vậy là thua rồi!”
“Ừm!”
Chu Tử Kiện biết Mục Vỹ là người suy nghĩ chu toàn nên gật đầu.
“Chắc hôm nay là viện binh của Huyết Minh đến thôi!”, Mục Vỹ nhìn lên trời rồi lẩm bẩm.
Đêm đến, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, ánh trăng không còn lẻ loi nên cũng khiến lòng người bớt lạnh lẽo.
Lúc này, trưởng tộc của ba gia tộc lớn và Chu Trí Viễn đang ngồi trong đại trướng của thủ lĩnh.
“Chết tiệt! Không ngờ tên khốn Mục Vỹ lại có thể gia cố thêm cho đại trận hộ phong đến mức ấy!”, Kim Ân đập bàn rồi hung dữ nói.
Lâm Động Thiên cũng gằn giọng: “Cả hai lần tấn công đều bị đại trận hộ phong phản phệ, vì thế mà nhà họ Lâm ta có đến ba bốn nghìn người bị thương, còn chết thì gần nghìn người rồi!”
“Nhà họ Thạch ta thì tổn thất năm nghìn!”
Thạch Phá Thương buồn bực nói: “Tên Mục Vỹ chết tiệt! Nếu không phá được đại trận hộ phong thì sao chúng ta lấy bảo bối của Thiên Kiếm Sơn được?”
“Ba vị trưởng tộc bình tĩnh, có thể nghe tại hạ nói đôi lời không!”
Chu Trí Viễn chợt đứng dậy rồi nhìn ba người kia, nói: “Lần này, chắc chắn Mục Vỹ đã động tay động chân với đại trận hộ phong, nếu không Tịch Diệt Chiến Lôi của nhà họ Kim đã phá được đại trận rồi, ta nghĩ mọi người đều đã rõ uy lực của loại bom này!”
“Nếu vậy, chúng ta cứ chờ ở đây, kiểu gì người của Huyết Minh cũng đến. Chi bằng, chúng ta hãy thiết kế mai phục ở quanh Thiên Kiếm Sơn?”
Mai phục!
Nghe thấy vậy, ba vị trưởng tộc bắt đầu ủ mưu ngay.
Đúng rồi!
Bọn họ có thể phục kích!
Chỉ cần bắt được vài thành viên quan trọng của Huyết Minh thì kiểu gì Mục Vỹ cũng thò mặt ra.
Chỉ cần Mục Vỹ đi mất thì đại trận hộ phong sẽ tiêu đời với họ ngay.
“Cách này hay đấy!”
Kim Ân vỗ đùi rồi cười nói: “Các vị, chúng ta hãy chuẩn bị ngay đi, giải quyết người của Huyết Minh đến chi viện. Còn tổng bộ đảo Lạc Hồn thì núi Huyền Không sẽ tấn công trực tiếp vào đó, Huyết Minh không còn Mục Vỹ thì sẽ như rắn mất đầu thôi”.
Sẽ không còn gì phải lo nữa.
Chương 1085: Ai phục kích ai?
“Nếu vậy, mọi người hãy tự chia ra các phía, trực diện thì chúng ta vẫn tiếp tục tấn công Thiên Kiếm Phong, nhưng thực chất thì chuẩn bị kế sách để chờ người của Huyết Minh đến!”
“Được!”
“Được!”
Nghe thấy vậy, trưởng tộc của ba gia tộc lớn bắt đầu lên tinh thần ngay.
Đêm tối, dưới bầu trời sao, các đội quân đang lặng lẽ tiến hành kế hoạch.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ ngồi xếp bằng ở sân luyện võ trước đại điện của Thiên Kiếm Phong, sau đó khẽ thở ra một hơi.
“Mình đã hiểu hết quy luật của quy tắc không gian rồi, nhưng muốn nắm vững hoàn toàn thì chắc phải cần thêm thời gian!”, Mục Vỹ thở dài một hơi.
Bỗng nhiên không gian dao động, một bóng người đã xuất hiện.
“Vỹ đại ca!”
Phong Ngọc Nhi đi tới rồi nhìn Mục Vỹ, vui vẻ nói: “Thấy huynh không sao thế này, chắc ta không đến muộn đúng không?”
“Đương nhiên là ta không sao rồi!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi đứng dậy nói: “Lần này, có những ai đến?”
“Hắc Lân tiên sinh, Diệp Thu tiên sinh phải ở lại đảo Lạc Hồn, đề phòng núi Huyền Không tập kích bất ngờ, còn có gần một nửa võ giả của Huyết Minh đang trên đường đến đây nữa!”
“Đừng!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chợt giơ tay rồi cắt ngang lời nói: “Bảo họ đừng đến đây!”
Mục Vỹ cười nói: “Bây giờ, cô hãy về ngay rồi bảo họ đổi hướng!”
“Đổi hướng? Đi đâu ạ?”
“Trực tiếp tấn công nhà họ Thạch ở gần Thiên Kiếm Sơn nhất, sau đó đến nhà họ Lâm và Kim!”, Mục Vỹ nắm chặt tay rồi hừ nói: “Lần này, ba gia tộc lớn đã phát động cả mấy trăm nghìn võ giả, những người tài giỏi gần như cũng lôi đi hết rồi nên chắc trong gia tộc chẳng còn ai. Mọi người hãy tiếp cận ba gia tộc lớn, sau đó cướp sạch mọi thứ cho ta, ai phản kháng thì giết luôn. Có cô với Hắc Lân tiên sinh rồi thì chẳng còn ai là đối thủ nữa đâu!”
“Ta hiểu rồi, họ tiến đánh Thiên Kiếm Sơn thì chúng ta vơ vét của cải của họ”.
“Ừ!”
Mục Vỹ cười nói: “Phải làm thật triệt để vào, nhưng không được lạm dụng việc giết chóc, chủ yếu nhắm vào bảo vật thôi!”
“Vâng!”
Phong Ngọc Nhi mỉm cười rồi định quay người rời đi.
“À, Vỹ đại ca, thế còn huynh ở đây thì sao?”
“Không phải lo cho ta!”
Mục Vỹ cười nói: “Bọn họ không thể phá được đại trận hộ phong này đâu!”
“Được!”
Phong Ngọc Nhi luôn rất tin tưởng Mục Vỹ.
Nếu không nhờ có Mục Vỹ thì sao cô ấy có thể khống chế được thần phách và huyết mạch của Thiên Tinh Huyền Xà, sau đó còn bộc lộ tiềm năng vô tận trong cơ thể mình, đồng thời tu vi còn tăng vọt và đạt đến cảnh giới Sinh Tử trong vòng năm năm!
Trong cơ thể cô ấy có một kho báu, nhưng cô ấy lại không thể khai quật được nó.
Chính Mục Vỹ nói cho cô ấy biết về kho báu này, sau đó còn đưa chìa khoá cho cô ấy mở nó ra, để rồi tiến bộ vượt bậc.
“Đi đường cẩn thận!”
“Ừm, huynh yên tâm!”, Phong Ngọc Nhi cười nói: “Ba lão già ấy không thể phát hiện ra hành tung của ta đâu!”
Điều này thì Mục Vỹ tin, nhóm Thạch Phá Thương chắc mới ở tầng thứ nhất cảnh giới Sinh Tử, không chênh lệch quá nhiều với Phong Ngọc Nhi.
Từ đó có thể thấy được sự chênh lệch giữa ba gia tộc lớn với núi Huyền Không.
Núi Huyền Không có bốn đại hộ pháp nổi danh lừng lẫy, một mình Cực Vũ Thắng đã mạnh chẳng kém trưởng tộc của ba gia tộc lớn rồi, còn ba đại hộ pháp và thiên chủ Huyền Thiên quỷ thần khó lường nữa, rốt cuộc người này mạnh tới đâu thì không ai rõ.
“Cẩn thận đấy!”
“Ừm!”
Thấy Phong Ngọc Nhi rời đi, Mục Vỹ quay lại đại điện thì thấy chín mươi chín thanh kiếm vẫn nguyên vẹn, quả trứng rồng được đặt ở giữa các thanh kiếm ấy, nó loé lên tia sáng bảy màu bất động.
Đại trận hộ phong sẽ không có vấn đề gì, bây giờ chỉ cần ngồi chờ thôi.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, võ giả của ba gia tộc lớn lại phát động tấn công, nhưng đại trận hộ phong vẫn vững vàng quanh núi nên họ không thể tiến vào được.
Ba vị trưởng tộc quyết định dùng cả triệu Linh Tinh để cho nổ bom, nhưng đại trận hộ phong vẫn đứng sừng sững nên họ cũng đành bỏ cuộc.
“Ba vị cần gì phải tức như thế!”
Hôm nay, Mục Vỹ cao hứng nên bày hẳn một bàn tiệc, sau đó ngồi trong đại trận dưới chân núi quan sát đệ tử của ba gia tộc lớn đang điên cuồng tấn công làm bụi bay tung toé.
Nhưng bên trong trận pháp của hắn thì mọi thứ vẫn yên bình, non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm.
Mục Vỹ vừa thưởng thức đồ ăn, vừa trò chuyện với ba vị trưởng tộc.
Nhưng nhóm Kim Ân đâu có tâm trạng giao lưu với hắn.
Cứ thế ba ngày đã trôi qua, thấy ba gia tộc lớn vẫn miệt mài tấn công, Mục Vỹ chỉ biết lắc đầu.
Sang đến ngày thứ tư, bỗng có một người hối hả chạy đến cạnh Thạch Phá Thương.
“Bẩm trưởng tộc, có chuyện rồi ạ, có chuyện không hay rồi!”, đệ tử của nhà họ Thạch vội nói.
“Hỗn xược! Có chuyện gì mà ngươi cuống lên thế hả?”
Thạch Phá Thương đang sẵn cơn giận vì không làm gì được đại trận hộ phong, nên với ông ta không còn tin tức nào xấu hơn nữa cả.
“Đại trận của chúng ta bị người của Huyết Minh phá vỡ rồi ạ, tất cả bảo bối bị cướp sạch rồi, mấy nghìn mẫu đất cũng bị đốt sạch. Bây giờ, từ người già đến trẻ nhỏ đều đang lưu lạc bên ngoài, không có chốn dung thân ạ!”
Nghe vậy, Thạch Phá Thương đờ người ra.