Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701: Vu khống

Lâm Thiếu Kiệt nhìn Mục Vỹ và hai người còn lại với đôi mắt đầy phẫn nộ.

"Kẻ nào?"

Kim Chính Vũ cũng tiến lên, đằng đằng sát khí nhìn ba người.

"Nhìn ta làm gì? Chắc chắn không phải ta rồi, ta mới tới thôi".

Mục Vỹ vội vàng lùi một bước để tránh không bị chú ý, mắt thì cứ liếc nhìn Chu Tử Kiện và Bạch Đồ Gian.

Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ vốn không quen biết gì với Mục Vỹ. Hắn vừa đến Thiên Kiếm Sơn đã trở thành Thiên Kiếm Tử, không thể nào có mâu thuẫn với hai huynh đệ bọn họ.

Chưa kể dù có mâu thuẫn đi nữa, hắn cũng đâu dám cả gan giết hai người.

Chu Tử Kiện lại khác.

Từ khi bị người của núi Huyền Không đánh gãy hai tay, tính tình tên này trở nên âm u quái gở, lần này ra mặt nhất định là vì muốn thể hiện thật tốt.

Cách để thể hiện bản thân tốt là gì?

Đương nhiên là giết người!

"Chu Tử Kiện, không ngờ ngươi cất công suy tính thế đấy!"

Lâm Thiếu Kiệt nhìn Chu Tử Kiện cười chế nhạo: "Đầu tiên là xuất hiện trở lại và bảo phụ thân ngươi thay đổi quy tắc, cho phép giết người để ngươi có thể bộc lộ thiên phú của mình mà không bị điều gì ràng buộc".

"Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao lần này chưởng môn lại thay đổi quy tắc, hóa ra là do ngươi!", Kim Chính Vũ hừ lạnh: "Nhưng ngươi muốn ra oai lại không dám tìm tới hai huynh đệ bọn ta? Đồ hèn!"

Keng!

Nghe vậy, Chu Tử Kiện vung trường kiếm ra.

Thanh kiếm leng keng chĩa về phía Kim Chính Vũ và Lâm Thiếu Kiệt.

"Muốn đánh thì nhào lên!"

Lời nói của y cực kỳ ngắn gọn, y không thèm giải thích gì cả.

Trước cảnh tượng đó, hai tên Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ chịu đựng được mới là lạ.

Bọn họ được Thiên Kiếm Sơn công nhận là Thiên Kiếm Tử, thực lực cao, nền tảng vững chắc, làm gì có chuyện để yên cho Chu Tử Kiện khiêu khích, chưa kể y còn giết đệ đệ của mình.

Mục Vỹ lúc này thì cầm cờ đứng một bên vui vẻ xem trò hay.

"Các vị, không còn chuyện gì thì ta đi trước nhé!", hắn vừa vẫy tay vừa nói.

"Đứng lại đó cho ta!"

"Đứng lại!"

Nhưng Mục Vỹ vừa xoay người chuẩn bị đi thì một tiếng quát vang lên.

Bốn người gồm Kim Chính Vũ, Lâm Thiếu Kiệt, Bạch Đồ Gian và Chu Tử Kiện đồng loạt nhìn hắn với vẻ giận dữ.

Kim Chính Vũ và Lâm Thiếu Kiệt muốn giữ Mục Vỹ lại tất nhiên là vì bảo hắn làm chứng, Chu Tử Kiện và Bạch Đồ Gian thì biết Mục Vỹ cố ý vu khống mình, có điên mới cho đi.

"Các vị còn chuyện gì sao?"

"Ngươi không được đi!", Kim Chính Vũ cười lạnh: "Ngươi đã chính mắt nhìn thấy Chu Tử Kiện giết đệ đệ ta. Bọn ta phải có nhân chứng mới được giết hắn!"

"Hừ!"

Bạch Đồ Gian trào phúng: "Vỹ Mộc, rõ ràng chính ngươi đã cứu ta và giết Kim Truyền Ngọc và Lâm Giải Ngữ, thế mà giờ lại vu khống cho Chu sư huynh, không ngờ ngươi là hạng người như vậy!"

"Hạng người như nào cơ?"

"Dám làm không dám nhận!"

"Ta nói thật thôi cũng không cho à?"

Mục Vỹ thản nhiên đáp lời Bạch Đồ Gian, trông hắn hoàn toàn không có vẻ gì là áy náy.

"Tóm lại là ngươi không được đi", Lâm Thiếu Kiệt bực bội: "Tên này là con của chưởng môn, muốn giết hắn thì ta phải chuẩn bị để còn biết đường báo cáo với chưởng môn!"

"Rồi rồi rồi, ta không đi, ở lại nhìn mấy người đánh nhau!"

Mục Vỹ đồng ý với bọn họ, dứt khoát ôm cờ đứng xem.

"Ai mà ngờ được Vỹ Mộc sư đệ có thể giành được một lá cờ chứ? Dù sao tốp ba cũng không có chỗ cho đệ, chi bằng đưa cho bọn ta đi, thấy sao?"

Lâm Thiếu Kiệt mỉm cười hỏi hắn.

"Đưa sư huynh sao? Vậy sư huynh tới lấy đi!"

"Thư Minh, ngươi đi lấy cờ về đây!", Lâm Thiếu Kiệt đắc chí cười khẩy nhìn Mục Vỹ.

"Vâng!"

Một thanh niên bước ra từ sau lưng y, cũng nở nụ cười đểu giả.

"Tới đây nào!"

Mục Vỹ vẫy tay. Thư Minh đang tiến về phía hắn thì đột nhiên bị kéo tới.

Sau một tiếng phịch, tên Thư Minh nọ ngã quỵ xuống đất. Chết.

"Hắn không lấy được lá cờ này, người khác lên lấy đi!"

Mục Vỹ cười nhẹ, tỏ vẻ không quan tâm.

"Ngươi chán sống rồi!"

Bấy giờ Kim Chính Vũ cũng nhận ra Mục Vỹ có gì đó kỳ lạ, hừ lạnh: "La Hạ, Khưu Cát Nhĩ, hai ngươi giết hắn, ta và Thiếu Kiệt sẽ đối phó với thiên tài đệ nhất ngày xưa này".

"Rõ!"

Trong tay Chu Tử Kiện hiện có hơn ba mươi ngọn cờ, Mục Vỹ thì có một.

Nhưng hai người họ không dám quên một điều rằng Cừu Xích Viêm là kẻ mạnh nhất Thiên Kiếm Sơn hiện nay, có lẽ một mình y cũng có ít nhất bốn mươi lá cờ rồi.

Vậy nên bọn họ phải đoạt hơn ba mươi ngọn cờ của Chu Tử Kiện cho bằng được.

"Có một lá cờ thôi mà các ngươi cũng cướp là sao? Đúng là tiện tằn!"

Mục Vỹ nói với giọng ngao ngán.

Giờ phút này, Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ xông về phía Chu Tử Kiện.

Keng. . .

Trường kiếm giao nhau, kiếm khí tỏa ra bốn hướng.

Hai người đều là cao thủ dùng kiếm nên đương nhiên không sợ khoái kiếm của Chu Tử Kiện.

Trong giây lát, ba bóng dáng giao đấu với nhau trong không gian đầy rẫy kiếm khí.

Cùng lúc đó, mười mấy người khác tụ lại, cùng xông tới chỗ của Mục Vỹ.

"Bọn lâu la các ngươi ngồi chơi thôi không phải tốt hơn sao?"

Mục Vỹ phủi bụi trên người, thu kiếm Phá Hư lại đồng thời vụt bắn ra ngoài.

"Keng keng keng keng!", những tên Thiên Kiếm Tử, đệ tử hạt nhân cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, cảnh giới Chuyển Thể có chơi trò quần ẩu cũng không đánh lại hắn.

Hiện tại Mục Vỹ đang ở cảnh giới Chuyển Hồn, có là Kim Chính Vũ và Lâm Thiếu Kiệt cũng không sợ!

Mới đây thôi mà nhóm hơn mười người kia đã ngã xuống đất, ai nấy đều kêu la đau đớn.

"Ôi chao, trên người các ngươi cũng có cờ này!"

Mục Vỹ lấy luôn cờ ra khỏi người mấy kẻ nọ.

Giờ thì hắn đã có chín lá cờ.

Xong xuôi, Mục Vỹ mới đưa mắt nhìn về cuộc chiến của Chu Tử Kiện. Hắn rất muốn thấy tiềm lực của y là như thế nào!
Chương 702: Song Thủ Kiếm

Thanh trường kiếm mà Chu Tử Kiện dùng thẳng tắp, kiếm phong mãnh liệt, hơn nữa còn có khí thế ngạo nghễ.

Mục Vỹ biết nếu tên này mà lĩnh ngộ được kiếm ý, sau đó tiến bộ từng bước thì sau này chắc chắn sẽ là một kiếm khách tài giỏi.

Bởi chỉ riêng khoái kiếm mà y đã lĩnh ngộ cũng đã đủ khiến Mục Vỹ coi trọng con người này rồi.

Lâm Thiếu Kiệt là thiên tài của nhà họ Lâm, cảnh giới Chuyển Hồn, còn Kim Chính Vũ là Thiên Kiếm Tử cảnh giới Chuyển Phách. Nếu hai người này bắt tay phối hợp với nhau thì dù vẫn còn chút khuyết điểm, nhưng các đường kiếm của họ đều chĩa vào góc chết của Chu Tử Kiện.

Ban đầu, Chu Tử Kiện vẫn có thể miễn cưỡng đối phó được.

Nhưng khi thấy Mục Vỹ đánh bại nhiều thuộc hạ của mình, hai người họ cũng bắt đầu sốt ruột.

Vì thế đã ra tay với Chu Tử Kiện nhanh hơn.

“Tật Phong Phá Đao!”

“Nhu Tình Vô Hạn!”

Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ lập tức tấn công Chu Tử Kiện từ hai phía.

Kiếm khí của Kim Chính Vũ có sự mạnh mẽ và bất khuất, còn kiếm của Lâm Thiếu Kiệt lại mềm như tơ, nó chầm chầm cuốn người ta lại rồi đâm một đòn chí mạng.

Cả hai cùng tấn công Chu Tử Kiện.

Chu Tử Kiện giơ kiếm lên, kiếm phong như núi bay về phía Kim Chính Vũ ở phía trước.

Nhìn kỹ sẽ thấy đường kiếm này còn mạnh hơn cả Tật Phong Phá Đao của Kim Chính Vũ.

Song, vì tấn công Kim Chính Vũ ở phía trước, nên Chu Tử Kiện đã để lộ sơ hở cho Lâm Thiếu Kiệt ở đằng sau.

Mà lúc này, Lâm Thiếu Kiệt đã lập tức xông lên.

Thanh trường kiếm mềm dẻo vô lực đã nhanh chóng ngưng tụ một luồng sức mạnh cực lớn.

“Cút!”

Chu Tử Kiện khẽ hô một tiếng rồi giơ tay lên, chém xuống.

Nhưng lần này, trường kiếm của Chu Tử Kiện lại xuất hiện từ tay trái của y, y xoay người lại rồi vung kiếm chém Lâm Thiếu Kiệt.

Song Thủ Kiếm!

Trông thấy vậy, các đệ tử đang nằm dưới đất đều phải ngạc nhiên há hốc miệng.

Công pháp mà Chu Tử Kiện tu luyện là Song Thủ Kiếm.

Cảnh tượng này khiến mọi người phải đờ người.

“Chết tiệt!”

Tấn công bất thành, Lâm Thiếu Kiệt vội vàng lùi bước, còn Kim Chính Vũ cũng phải rút lui, sau đó nhìn Chu Tử Kiện bằng cặp mắt u ám.

“Chu Tử Kiện, ta đã coi thường ngươi rồi!”

Hai người đó lại đứng tụm lại với nhau, sau đó nhìn Chu Tử Kiện, mà quên mất sự tồn tại của Mục Vỹ.

Bởi thật lòng thì họ không coi Mục Vỹ là đối thủ của mình.

“Bảo sao ngươi có thể giành được ba mươi lá cờ, xem ra cũng có chút thực lực. Nhưng nếu hai chúng ta mà không giết được ngươi thì sẽ bẽ mặt chết mất”.

“Đúng! Vì thế mau thể hiện tài năng thật sự đi, các ngươi không giết y là ta mang chín lá cờ này đi luôn đấy”.

“Ngươi dám?”

Thấy Mục Vỹ đứng một bên bông đùa, hai người họ đã bùng lửa giận.

Tên này suốt ngày cười cợt, nhưng cũng không đơn giản.

Bây giờ họ mà sơ suất thì chẳng những sẽ thất bại trong gang tấc, thậm chí còn bị cướp hết cờ ngay.

“Được rồi, ta không nói nữa, các ngươi cứ thong thả mà chiến đi!”

Mục Vỹ không hề nổi cáu, hắn cắm chín lá cờ vào người rồi nhìn ba người họ.

Dần dà khí thế trên người Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ đã hoàn toàn thay đổi.

Đó là một loại đàn áp mãnh liệt về khí thế.

Uy thế mạnh mẽ của cảnh giới Chuyển Hồn và Chuyển Phách.

“Giết!”

Hai người họ lập tức lao nhanh tới tấn công Chu Tử Kiện.

Nhưng đã có hai thanh trường kiếm trong tay nên Chu Tử Kiện không hề sợ hãi, dường như y đã tìm thấy một bản thân nữa.

Hai thanh kiếm này thật sự rất hợp với y.

Chu Tử Kiện liếc nhìn Mục Vỹ một cái, lập tức thấy người này không hề đơn giản.

Vừa nhìn, hắn đã phát hiện ra khuyết điểm và thứ mà y cần.

Khả năng quan sát của hắn còn lão luyện hơn cả phụ thân y.

Giết!

Bây giờ, Chu Tử Kiện không cần phải giấu mình nữa, lập tức vung trường kiếm ra, kiếm khí của Song Thủ Kiếm khua múa bay về phía hai người Kim Chính Vũ, đường kiếm trông rất hay, mà chẳng hề tốn sức.

“Quả nhiên hợp thật!”

Bây giờ, Mục Vỹ đã biết rõ, thiên bẩm của Chu Tử Kiện chính là Song Thủ Kiếm!

Khi trận đấu của ba người ngày một kịch liệt, đám người vây quanh phải công nhận rằng Kim Chính Vũ và Lâm Thiếu Kiệt liên thủ lại cũng không phải đối thủ của Chu Tử Kiện.

Cả hai đều bị Chu Tử Kiện chèn ép.

Bất kể hai người họ có thi triển kiếm chiêu mạnh mẽ tới đâu, thì Chu Tử Kiện cũng không hề sợ hãi vì đã có hai thanh kiếm trong tay.

“Ha ha…”

Khi hai người kia lại bại trận tiếp, Mục Vỹ đã khẽ bật cười, gương mặt thì tỏ vẻ thích thú.

Chu Tử Kiện rất giỏi!

“Ngươi cười gì hả, tên vô dụng kia?”

Đúng lúc này, Lâm Thiếu Kiệt đang tức nổ phổi, y bị Chu Tử Kiện đàn áp suốt từ nãy, giờ còn bị tên Mục Vỹ bất tài này cười nhạo.

“Không có gì!”

Mục Vỹ cười nói: “Ta đang nghĩ Song Thủ Kiếm của Chu Tử Kiện mạnh quá ấy mà!”

Nghe thấy vậy, hai người kia càng nổi điên hơn!

Bọn họ đang bị Mục Vỹ coi thường.
Chương 703: Hào phóng tặng cờ

“Vỹ Mộc, chín lá cờ đó là của bọn ta, khôn hồn thì trả ngay đây!”

“Của các ngươi ư? Ta có nghe nhầm không vậy?”

Mục Vỹ ngạc nhiên nói: “Nói vậy thì cả trăm lá cờ trong rừng Thiên Kiếm này đều là của các ngươi hết, thậm chí lá cờ vàng cũng vậy luôn, nhưng sao các ngươi không đi lấy đi?”

“Mồm mép tép nhảy!”

Bây giờ, bọn họ biết rõ mình không thể cướp được cờ của Chu Tử Kiện, vì thế đã quay sang nhìn Mục Vỹ.

Họ đã không giành được ba mươi lá cờ thì nhất định phải cướp được chín lá cờ của Mục Vỹ!

“Ấy? Không đánh lại Chu Tử Kiện nên chuyển hướng sang ta à?”

Thấy hai người đó lao nhanh tới, Mục Vỹ mỉm cười châm chọc rồi khua tay, một trùm sáng màu đen bắn từ trong người hắn ra.

Bụp một tiếng, hai người đó đã chật vật lùi lại, sau đó ngẩn ngơ nhìn Mục Vỹ.

Đây chính là Mục Vỹ, hắn đã thể hiện thực lực mạnh mẽ!

Bây giờ, hắn thật sự không còn cảm xúc gì với Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ nữa.

Người duy nhất khiến hắn thấy hứng thú ở Thiên Kiếm Sơn chính là Cừu Xích Viêm, Thiên Kiếm Tử số một cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, Đại Đạo Kim Đan.

Mục Vỹ mỉm cười châm chọc nhìn hai người đó rồi nói: “Hồng mềm thì mới nên hái, các ngươi chọn sai mục tiêu rồi, Chu Tử Kiện đó mới là quả hồng mềm”.

Hai người kia lập tức ngây ngốc, bọn họn là Thiên Kiếm Tử số hai và ba của Thiên Kiếm Sơn, vậy mà vừa nãy đã bại trong tay Chu Tử Kiện, còn giờ thì lại thua Mục Vỹ.

Hơn nữa, hai người họ còn liên thủ tấn công nữa.

Sự bết bát này khiến họ thấy vô cùng xấu hổ.

“Đi!”

Hai người họ lườm Mục Vỹ và Chu Tử Kiện một cái rồi dẫn những kẻ khác rời đi.

Quá nhục nhã rồi, họ không còn mặt mũi nào mà ở lại đây thêm nữa.

Nhưng bây giờ, Chu Tử Kiện đã giành được ba mươi lá cờ, Mục Vỹ có chín lá, nếu Cừu Xích Viêm lấy được hơn bốn mươi lá thì chẳng những họ không lọt vào tốp hai, tốp ba, mà còn bị loại luôn!

“Đa tạ!”

Sau khi đám người ấy rời đi, Chu Tử Kiện chắp tay nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.

Đa tạ?

“Chu sư huynh, sao huynh lại cảm ơn hắn, nếu không tại hắn thì sao Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ lại gây phiền phức cho huynh chứ!”, Bạch Đồ Gian nhìn Mục Vỹ rồi bực dọc nói.

“Không cần phải cảm ơn, ta tiện tay thôi!”

Mục Vỹ cười nói tiếp: “Chín lá cờ này coi như ta bồi thường cho ngươi, cầm lấy đi!”

“Hả?”

Chu Tử Kiện ngẩn ra khi thấy hành động này của Mục Vỹ.

“Hại ngươi là ta sai nên chín lá cờ này coi như ta đền cho ngươi, thế là ngươi đã có ba mươi chín lá cờ rồi. Ta chẳng muốn giành cờ kiếc gì nữa, đi lung tung cũng bị người ta coi như kẻ thù!”

“Ha ha…”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Chu Tử Kiện bất đắc dĩ bật cười.

Mục Vỹ lách mình một cái rồi biến mất trong khu rừng.

“Bạch sư muội, cho muội lá cờ này nè!”

Chu Tử Kiện cười nói: “Ba mươi tám lá cờ đủ cho ta lọt vào tốp ba rồi, ta cho muội một lá để đổi lấy một viên đan dược cửu phẩm, còn hắn… quả là một người thú vị!”

“Vỹ Mộc ư?”

Bạch Đồ Gian hừ nói: “Muội thấy hắn là kẻ nhát gan thì có!”

“Sao? Hắn nhát gan thế nào?”

“Thì bãn nãy…”

“Muội đừng quên, ban nãy hắn đã đánh bại Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ bằng một chiêu đấy, còn ta phải dùng hai thanh kiếm mới thắng được!”

Nghe vậy, Bạch Đồ Gian mỉm cười nói: “Chu sư huynh, muội không ngờ huynh có thể dùng hai thanh kiếm một lúc đấy, trước muội cứ tưởng huynh chỉ dùng một kiếm thôi”.

“Ừ, trước ta cũng nghĩ mình chỉ có thể dùng kiếm bằng một tay…”

Chu Tử Kiện mỉm cười nhìn bóng người đã rời đi đó với ánh mắt ngập ý cười.

“Vỹ Mộc, ta nhớ ngươi rồi đấy!”

Lúc này, Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ đã bỏ đi thì đang vô cùng bực dọc.

“Đáng chết, không ngờ Chu Tử Kiện lại là Song Thủ Kiếm, bực cả mình!”

“Kẻ đáng hận hơn là Vỹ Mộc kìa, rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào mà sao sức mạnh ban nãy khủng khiếp thế!”

Hai người cùng nhau mắng nhiếc, cục tức đã nghẹn đến tận cổ.

“Nếu bó tay rồi thì đành đi tìm Thạch Nghiên thôi!”

Khi nghe thấy cái tên này, mọi người ở đó đều biến sắc mặt.

Thạch Nghiên không phải Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn.

Bây giờ, gã chỉ là đệ tử hạt nhân, nhưng ngày xưa đã từng là Thiên Kiếm Tử, hơn nữa còn là một nhân vật rất khủng bố.

Gã là cảnh giới Chuyển Phách với thần lực mạnh mẽ, rõ ràng không phải con người, mà giống một con thú hoang hơn.

Nhưng gã có bản tính thích giết chóc, đến quy tắc của môn phái cũng không màng tới.

Mấy tháng trước, gã đã băm vằm một Thiên Kiếm Tử ngay trước mặt các đệ tử của Thiên Kiếm Sơn.

Chuyện này đã gây ra ảnh hưởng rất khủng khiếp, vì thế gã đã bị chưởng môn giáng xuống làm đệ tử hạt nhân, mãi đến cuộc thi lần này mới được thả.

Lẽ ra, môn phái định không cho gã tham gia, nhưng cuộc thi lần này là giành cho tất cả các đệ tử của Thiên Kiếm Sơn, hơn nữa người mà họ phải đối mặt là thiên tài tinh anh của sáu thế lực lớn.

Nói cho cùng thì Thạch Nghiên cũng là con cháu nhà họ Thạch, nên trưởng lão của môn phái vẫn phải thả gã ra để tham dự cuộc thi này.

“Được!”

Kim Chính Vũ nghiến răng nói: “Tìm gã đi!”

“Ta không thể nuốt trôi cục tức này được, vừa hay Thạch Minh Vũ đã bị Chu Tử Kiện giết. Thạch Minh Vũ mà chết thì kiểu gì Thạch Nghiên cũng ra tay, gã chuyên gia bênh vực người nhà mà. Ngày xưa gã giết Thiên Kiếm Tử ấy cũng là bởi người đó đã bắt nạt đệ tử nhà họ Thạch”.

“Đi thôi!”

Đoàn người lập tức rời đi.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang đi lượn loanh quanh trong rừng Thiên Kiếm.

Bây giờ, hắn đang thấy rất hối hận.
Chương 704: Hợp tác chiến đấu

“Mình ngu thật, ban nãy nổi máu anh hùng lên làm gì không biết, tự dưng tặng chín lá cờ đó cho Chu Tử Kiện, đúng là mất não rồi mà!”

Nhìn bàn tay trống không của mình, Mục Vỹ ngán ngẩm lắc đầu.

“Bây giờ thì hay rồi, đến một lá cờ cũng không có thì làm sao đây?”

Mà lúc này, thời gian dành cho cuộc thi cũng đã sắp hết.

“Vỹ Mộc!”

Một giọng nói ngạc nhiên bất chợt vang lên sau lưng Mục Vỹ.

Cừu Xích Viêm!

Thiên Kiếm Tử số một của Thiên Kiếm Sơn.

“Cừu sư huynh!”

“Sao sư đệ lại ở đây?”

“Khụ khụ…’, Mục Vỹ lúng túng ho khan vài tiếng rồi đáp: “Hình như nơi này gần chỗ của con thánh thú sư tử Lục Diễm Thạch, ta định…”

“Sư đệ cũng muốn thử thách bản thân à?”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Cừu Xích Viêm cười lớn nói: “Thế thì tốt quá, ta đã thu thập được bốn mươi ba lá cờ rồi, nhưng thời gian chưa hết, vì thế ta định khiêu chiến con thánh thú ấy môt lát. Ta đang rầu vì không có bạn đồng hành, bởi một mình ta thì hơi cực!”

Dẫu sao thì thánh thú cấp một cũng mạnh hơn võ giả cảnh giới Vũ Tiền tầng thứ nhất rất nhiều.

Dù Cừu Xích Viêm đã là cường giả Đại Đạo Kim Đan, nhưng cũng không dám sơ suất.

“Có sư đệ ở đây thì tốt quá, hai chúng ta liên thủ nhé?”, Cừu Xích Viêm cười nói: “Dù đệ chỉ là cảnh giới Chuyển Hồn, nhưng Xà tôn giả coi trọng sự đệ như vậy, ta biết thực lực của sư đệ chắc chắn không đơn giản”.

“Hơn nữa ta thấy sư đệ chưa lấy được lá cờ nào, nếu chúng ta giết được con thánh thú sư tử Lục Diễm Thạch ấy thì ta sẽ nhường sư đệ lá cờ vàng, bởi ta chỉ muốn rèn luyện bản thân thôi, sư đệ thấy sao?”

“Được!”

Thấy nụ cười chân thành của Cừu Xích Viêm, Mục Vỹ mỉm cười rồi đồng ý ngay.

Hắn cũng rất muốn làm anh hùng, nhưng bây giờ mới là cảnh giới Chuyển Hồn, rèn luyện linh hồn ảo, sau đó mới đến cảnh giới Chuyển Phách. Nếu bây giờ, hắn đã là cảnh giới Chuyển Phách rồi thì chắc không cần phải lo lắng thế nữa.

Nhưng giờ đã có Cừu Xích Viêm ở đây, Mục Vỹ cũng vững tin hơn.

Hơn nữa, cảm giác mà Cừu Xích Viêm mang lại cho Mục Vỹ có thể diễn tả bằng bốn chữ.

Thâm sâu khó lường!

Mục Vỹ không ngây thơ tới mức tin Cừu Xích Viêm chỉ định thử thách bản thân nên mới tới khiêu chiến thánh thú cấp một.

Hắn muốn xem, rốt cuộc Cừu Xích Viêm này định làm gì!

Hai người sóng vai đi tới một thung lũng.

Lối vào của thung lũng này rất hẹp, chỉ có thể đi qua từng người một, xung quanh đều là những ngọn núi cao cả nghìn mét, còn trong thung lũng thì luôn có các tiếng gầm khe khẽ.

“Đây là địa bản của sư tử Lục Diễm Thạch, nó phách lối lắm. Ta từng đến đây và giao chiến với nó, nhưng toàn thất bại, vì thế lần này ta mới muốn thử thách tiếp”.

Cừu Xích Viêm ôn hoà nói: “Toàn thân con sư tử Lục Diễm Thạch này đều rực lên ngọn xanh, không chỉ vậy, nhờ quanh năm đắm mình trong lửa và được rèn luyện nên da của nó cũng cứng rắn lạ thường, đến thánh khí cũng không thể xuyên thủng”.

“Ừm! Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở!”

Dù Mục Vỹ biết rất rõ những điều này, nhưng vẫn tỏ ra tập trung lắng nghe Cừu Xích Viêm giảng giải.

Bây giờ, hắn phải là một võ giả cảnh giới Chuyển Hồn thật thà, bởi biết quá nhiều sẽ dễ bị lộ thân phận.

“Nhưng chúng ta đều là Thiên Kiếm Tử, ta chủ yếu luyện kiếm, hơn nữa còn có một món bán thánh khí, vì thế có thể phá vỡ phòng ngự của nó, nhưng những đòn tấn công của sư tử Lục Diễm Thạch cũng khó chống đỡ lắm!”

Cừu Xích Viêm bình tĩnh nói: “Vì thế, hai chúng ta phải cùng nhau kìm chân nó, sư đệ Vỹ Mộc, đệ phải chú ý đấy!”

“Không sao, da ta dày lắm!”

“Tốt!”

Dứt lời, hai người đi vào trong thung lũng.

Tiếng gầm khẽ dần truyền vào tai họ, con đường phía trước cũng bắt đầu rộng rãi hơn, cả hai đều vô cùng thận trọng khi nhìn con đường ở phía trước.

Đây là thánh thú cấp một sư tử Lục Diễm Thạch, đã là thánh thú thì đều biết nói tiếng người, thậm chí còn thông minh hơn các võ giả bình thường.

Vù…

Khi hai người vừa đặt chân vào thung lũng, đã có một tiếng xé gió vang lên bất chợt.

Ngay sau đó, có tiếng gầm gừ khe khẽ vang lên, tiếng xé gió cũng truyền tới không ngớt, liên tục có các bóng dáng lao vào trong thung lũng.

“Á thánh thú Phượng Nhãn Điêu Lang!”

Nhìn thấy các con linh thú khổng lồ đó, hai người lập tức tách nhau ra.

Nhưng con á thánh thú này không thể gây uy hiếp cho bọn họ.

Nhưng bị bọn chúng dây dưa thì rất khó giải quyết!

Tiêu hao chân nguyên càng nhiều thì khi đối mặt với sư tử Lục Diễm Thạch sẽ càng bị công kích nhiều hơn.

“Chúng ta hãy tấn công từ hai phía!”

“Được!”

Hai bóng người lập tức lao vút đi, tiếng kiếm vun vút vang lên, trong tay cả hai đều xuất hiện một thanh trường kiếm.

Kiếm Phá Hư của Mục Vỹ đã được Tru Tiên Đồ cải tạo nên cũng đã nâng cấp lên thành bán thánh khí giống kiếm của Cừu Xích Viêm.

Cừu Xích Viêm vung một đường kiếm ra, kiếm phong sắc bén, nhưng lại trông rất nhẹ nhàng.

“Ý cảnh thuộc tính phong!”

Mục Vỹ ngẩn ra khi trông thấy vậy.
Chương 705: Sư tử Lục Diễm Thạch

Ý cảnh thuộc tính phong là một loại lĩnh ngộ mà võ giả đã lĩnh hội được từ tự nhiên, giống như kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý, đao khách lĩnh ngộ đao ý.

Bây giờ, rõ ràng Cừu Xích Viêm đã dung nhập ý cảnh thuộc tính phong vào kiếm thế của mình, y vừa vung kiếm lên, ý cảnh của gió đã rất rõ ràng.

Chỉ một đường kiếm mà đã xuyên thủng người mười mấy con Phượng Nhãn Điêu Lang, máu tươi chảy phụt ra theo dòng.

Còn Mục Vỹ chỉ thi triển thân pháp để né đòn tấn công của chúng.

Dù đám linh thú này có hung hãn đến mấy thì cũng chỉ là á thánh thú, chứ không phải thánh thú.

Vì thế chúng mới bị sư tử Lục Diễm Thạch thống trị và chi phối.

Bây giờ, chỉ cần đuổi lũ này đi và đến được chỗ của sư tử Lục Diễm Thạch thì bọn súc sinh này sẽ không dám đến gần!

Đương nhiên Cừu Xích Viêm cũng biết được điều này, sau khi đánh tan đám á thánh thú đó bằng một kiếm, y lập tức phi thanh kiếm của mình đi rồi nhảy lên đó, bay thật nhanh lên phía trước.

Thấy hai người họ thoáng cái đã phá được vòng vây của mình, đám Phượng Nhãn Điêu Lang gầm rú lên điên cuồng như chịu phải sự sỉ nhục cực lớn, sau đó bổ nhào đuổi theo nhóm Mục Vỹ từ phía xa.

Nhưng cả Cừu Xích Viêm và Mục Vỹ đều có tốc độ rất nhanh nên chúng chẳng thể làm gì được.

“Giết!”

Hai người tiếp tục tăng tốc, bỏ lũ Phượng Nhãn Điêu Lang ở phía xa rồi chạy vào trong sào huyệt của sư tử Lục Diễm Thạch.

Đúng lúc này, bỗng có một tiếng gầm dữ dội vang lên trong sào huyệt sâu trong thung lũng.

Gào…

Sau tiếng gầm dài u ám đó, đám á thánh thú lập tức quỳ rạp xuống, không dám nhúc nhích.

Nhưng sau tiếng gầm inh tai đó, lại tiếp tục có một tiếng gào rú khác vang lên bên ngoài thung lũng.

Gào…

Hai tiếng gầm vang lên nối tiếp nhau, vây chặt lấy nhóm Mục Vỹ.

Xong đời rồi!

Nghe thấy hai tiếng động này, Mục Vỹ và Cừu Xích Viêm đều biến sắc mặt.

“Ta chỉ biết ở đây luôn có một con sư tử Lục Diễm Thạch, không nhờ giờ lại có những hai con!”, Cừu Xích Viêm có vẻ lo lắng.

“Mẹ kiếp! Nó tìm được bạn đời từ lúc nào vậy nhỉ?”

Mục Vỹ biết rõ, đang có một con sư tử Lục Diễm Thạch khác chạy tới để bảo vệ bạn đời của mình.

“Con người đê tiện dám xông vào lãnh thổ của ta, chán sống rồi hả!”

Các tiếng cộp cộp vang lên sâu trong thung lũng, con sư tử Lục Diễm Thạch ngạo nghễ nói bằng tiếng người.

“Lãnh thổ của ngươi? Hôm nay, nơi này sẽ là nơi chôn cất ngươi!”

Mục Vỹ trầm giọng nói, sau đó vung thanh trường kiếm lên tấn công.

Bây giờ, Cừu Xích Viêm cũng biết bỏ chạy là điều không thể, nên chỉ có thể chiến đấu thôi.

Y không chút do dự, chém một kiếm, tấn công con sư tử Lục Diễm Thạch đang chạy như bay từ phía sau tới.

Cừu Xích Viêm không hề lo lắng, y vốn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất - cường giả Đại Đạo Kim Đan, nếu y không thể giết được con sư tử Lục Diễm Thạch này thì ít ra cũng không thể bị nó giết hại.

Nhưng Vỹ Mộc chỉ là cảnh giới Chuyển Hồn, nhỡ hắn bị con sư tử Lục Diễm Thạch ấy giết thì đây chính là lỗi của y!

“Vỹ Mộc, cẩn thận đấy, chạy được thì cứ chạy nhé!”, Cừu Xích Viêm hô lớn lên.

“Chạy ư? Để ta xem các ngươi định bỏ chạy thế nào?”

Con sư tử Lục Diễm Thạch chạy từ phía sau tới khẽ hô lên, vô vàn các con Phượng Nhãn Điêu Lang ở cả thung lũng đã lao tới.

Lũ Phượng Nhãn Điêu Lang xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhìn từ xa có thể thấy bọn chúng đã đứng kín cả thung lũng.

Cùng lúc đó, rất nhiều các con Phượng Nhãn Điêu Lang và á thánh thú khác bên ngoài thung lũng cũng ồ ạt tiến vào, vây kín mọi ngả của thung lũng, dù đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ.

“Tên nào chán sống mò tới chỗ của sư tử Lục Diễm Thạch thế nhỉ!”

“Thế mới ngu, mơ tưởng lấy được lá cờ vàng à!”

“Ta thấy tông chủ suốt ngày thích bày mấy trò này mà vẫn có người tin nhỉ!”

“Sao không? Chưởng môn biết rõ chắc chắn sẽ có người liều mạng đi lấy cờ vàng, nhưng nếu thật sự có ai đó lấy được lá cờ ấy thì sẽ thừa người, vậy thì khó giải quyết lắm, cho nên người mới sắp xếp trở ngại không thể vượt qua này”.

Lúc này, các đệ tử đứng khá gần thung lũng đều bật cười khi trông thấy cảnh tượng này.

Dù bọn họ rất muốn biết kẻ ngu xuẩn đi vào thung lũng là ai, nhưng họ lại muốn giữ mạng sống hơn.

Sau khi trò chuyện, đám người dần giải tán.

Bạch Đồ Gian đi cạnh Chu Tử Kiện, cô ta méo miệng khi thấy cả đống á thánh thú này.

“Chu sư huynh, chẳng lẽ là Vỹ Mộc?”, Bạch Đồ Gian rụt cổ nói.

“Khả năng cao là vậy!”

Chu Tử Kiện cười khổ nói: “Hắn đưa chín lá cờ cho ta, chắc chắn là định đi xử lý con thánh thú ấy, có điều con sư tử Lục Diễm Thạch này, nó…”

“Mà có những hai con đấy, hắn không sợ chết hay sao!”

“Không phải!”

Chu Tử Kiện nhìn về phía thung lũng u tối rồi cười nói: “Hắn biết là mình sẽ không chết được!”

Trong thung lũng lúc này, Mục Vỹ và Cừu Xích Viêm mỗi người chiến đấu với một con sư tử Lục Diễm Thạch, còn đám Phượng Nhãn Điêu Lang thì không dám lại gần.

Vinh quang và ánh sáng của thánh thú không cho phép chúng vấy bẩn.

“Con người bỉ ổi, đến Kim Đan còn chưa có mà dám khiêu chiến ta?”

“Ta có kim đan đây, ăn không?”

Mục Vỹ châm chọc nói: “Lẽ ra ta định lấy cờ xong rồi đi luôn, nhưng bây giờ… đành giết ngươi vậy!”

“Ngông cuồng đến mức đáng thương!”

Con sư tử Lục Diễm Thạch nhìn Mục Vỹ với đầy vẻ thương xót.

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ nào quan tâm đến điều đó.

Nếu không ổn thì hắn sẽ dùng kiếm tâm, đương nhiên hắn vẫn còn con át chủ bài khác nữa.

“Giết!”

Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi xông lên, các đường kiếm khí vây quanh người, khí tức sắc bén xé không, vang lên tiếng vù vù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK