• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 541: Vỹ Minh phát triển

Trương Tử Hào của hôm nay vẫn như xưa, vẫn phong độ nhanh nhẹn, đôi mắt sáng ngời, vẫn hàng lông mày sắc như kiếm, khí khái hào hùng.

"Hân hạnh được gặp Trương viện trưởng!"

"Khà khà. Thời khắc Trung Châu lâm vào loạn lạc sắp đến, đây chính là thời điểm cho Vỹ Minh của cậu nổi dậy đấy Mục Vỹ, giờ ta nhờ cậy cậu vẫn chưa muộn chứ!"

"Chắc chắn rồi!"

Mục Vỹ tủm tỉm trả lời: "Người đâu, dẫn các vị trưởng lão khách khanh vào phòng nghỉ ngơi, tối nay tổ chức yến tiệc chiêu đãi họ".

"Vâng!"

Sau khi chín người rời đi, bọn Mặc Dương và Lâm Chấp nhanh chân tiến tới.

"Sư phụ, con cứ thấy là lạ sao ấy!", Mặc Dương tỏ ý kiến: "Người quản lý long bảng, bảy đặc sứ và Trương Tử Hào, chín người này ngay từ lúc ở học viện Thất Hiền đã chẳng có quan hệ mật thiết gì với chúng ta rồi, biến mất gần năm năm rồi tự nhiên nói muốn gia nhập Vỹ Minh, con sợ..."

"Đừng lo gì cả!"

Mục Vỹ khoát tay: "Nếu họ là tay trong bên khác cài vào thì chúng ta yên lặng xem tình hình là được. Nếu họ thật lòng quy thuận chúng ta thì cứ lợi dụng thôi".

"Lâm Tiêu Thiên là một người có thiên phú cao, tốc độ tăng trưởng tu vi rất nhanh, ắt làm việc lớn. Bảy vị đặc sứ kia nhìn kỹ thì ai cũng mặt mũi hồng hào, không thấy có vẻ gì của kẻ sa cơ thất thế, chắc chắn có ý đồ gì mới đến Vỹ Minh".

"Không cần biết họ định làm gì, chỉ cần không gây hại cho Vỹ Minh thì ta có thể cho họ ở lại đây. Bây giờ đang thiếu người, có họ cũng đỡ được phần nào, cứ quan sát xem thế nào rồi nói sau".

"Rõ!"

Nhìn theo hướng những người đó rời đi, Mục Vỹ khẽ nhíu mày.

"Mạt lão ca, ông ở học viện Thất Hiền khá lâu rồi, có biết chín người này gần gũi với ai nhất không?"

"Bản thân Trương Tử Hào là viện trưởng Phong Hiền Viện, yêu kiếm của mình như sinh mạng, những người xung quanh như nào thì kệ xác, suốt ngày ôm thanh kiếm cũ mèm đó như ôm thê tử mình vậy. Lâm Tiêu Thiên thì không rõ lai lịch, lúc người này trở nên nổi tiếng ở học viện Thất Hiền cũng giống cậu lắm. À, tất nhiên là y không biến thái như cậu rồi".

"Bảy vị đặc sứ thì đều được tuyển chọn bởi mười trưởng lão thời bấy giờ, không thấy biểu hiện có thân cận với ai cả".

Câu trả lời của Mạt Vấn làm Mục Vỹ trợn trắng mắt.

Nói cũng như không vậy.

Cả chín người này đều là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, thật sự rất đáng để mời chào, chẳng qua là không biết mục đích của họ là gì, khó mà đoán được có thể dùng họ hay không.

Cùng lúc đó, chín người Lâm Tiêu Thiên, Trương Tử Hào đang tụ tập trong một gian phòng thảo luận.

"Lâm Tiêu Thiên, Mục Vỹ sẽ không nghi ngờ gì đấy chứ?", Trương Tử Hào nhíu mày hỏi.

"Nghi ngờ gì?"

Lâm Tiêu Thiên đáp: "Hắn hoài nghi thì sao cho ông vào Vỹ Minh được?"

"Đúng đấy! Nhất định là Mục Vỹ còn đề phòng chúng ta nên sau này cứ chia ra làm việc, để khỏi bị Mục Vỹ hoài nghi chúng ta đang toan tính gì đó".

Y Chiêm Long tiếp lời: "Cơ mà ta vẫn không hiểu vì sao chủ nhân không bảo chúng ta đến thẳng nơi đó mà lại bảo ta gia nhập Vỹ Minh..."

"Chủ nhân bảo sao làm nấy đi. Trung Châu đang chìm trong khói lửa, chủ nhân đã tính toán xong hết rồi. Trước mắt chỉ cần chờ Ma tộc tập hợp lại rồi phá vỡ phong ấn, lúc đó tự khắc hiểu kế hoạch của chủ nhân thôi".

"Hiểu rồi", Trương Tử Hào cũng đồng tình: "Chúng ta đừng nghĩ sâu xa làm gì, chủ nhân bảo làm gì cứ làm theo thôi. Còn về Mục Vỹ, nếu chủ nhân bảo chúng ta phục vụ Mục Vỹ thì cứ làm theo lời cậu ta bảo".

"Được".

"Ta hiểu rồi".

Tám người còn lại trong phòng lần lượt gật đầu, nghiêm túc nhìn lẫn nhau.

Trong quá trình Vỹ Minh bán bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan với số lượng lớn, ngày càng nhiều võ giả muốn đầu quân cho Vỹ Minh.

Tuy nhiên, đối tượng thu nhận mà Mục Vỹ đặt ra luôn là những người có lai lịch và thân phận rõ ràng, bởi vậy số lượng võ giả có thể thực sự trở thành thành viên của Vỹ Minh vẫn còn ở số ít.

Dù vậy, tính đến thời điểm hiện tại, Vỹ Minh đã có đến mấy chục nghìn người.

Cảnh giới Thông Thần có mấy trăm người, số võ giả cảnh giới Niết Bàn cũng đã vượt qua con số hai mươi.

Thu nhập của của Vỹ Minh trong mấy tháng ngắn ngủi vừa qua thì chất thành đống.

Phải công nhận bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan đã mang đến cho Mục Vỹ lợi nhuận rất lớn.

Đặc biệt là Thanh Tâm Đan, đan dược này không những hữu dụng cho tám thế lực lớn và các võ giả bên ngoài mà còn cực kỳ thiết yếu đối với người bình thường.

Dù sao thì khác với võ giả, người thường khó chống cự lại sự ma hóa của ma khí Ma tộc hơn. Lỡ họ không kiểm soát được cơn nóng giận của mình mà giết chết vợ con, người nhà thì phải sống trong sự day dứt cả đời.

"Hừ, tên Mục Vỹ này đúng là hèn hạ!"

Trong Thánh Đan Tông, Thánh Vũ Dịch xanh mặt nhìn mấy nghìn quả bom Hắc Viêm bên dưới.

"Có chỗ bom này thôi mà Thánh Đan Tông ta phải mất những mấy trăm triệu Linh Tinh, Mục Vỹ, ngươi đúng là đáng chết!"

Mặt mày Thánh Vũ Dịch xanh mét, ông ta giận dữ quát tháo.

"Đại ca, mặc dù phải chi tận mấy trăm triệu Tinh Linh nhưng ba nghìn quả bom Hắc Viêm này đủ để chúng ta đối phó với bọn Ma tộc rồi. Thanh Tâm Đan cũng rất có tác dụng, tính ra không thiệt chút nào!", Thánh Vũ Phong an ủi.

"Không thiệt cái đầu đệ!"

Thánh Vũ Dịch điên tiết mắng: "Ta phải giết chết thằng Mục Vỹ này mới được, tức quá!"

"Mình cũng đâu thể làm gì khác đâu đại ca, bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan là hai thứ không thể thiếu trong cuộc chiến chống lại sự xâm lược của Ma tộc. Ngay cả Tụ Tiên Các, đảo Thiên Tà, nhà họ Vỹ và Lục Ảnh Huyết Tông cũng phải mua từ Vỹ Minh mà".

Nghe đến đây, cơn phẫn nộ trong lòng Thánh Vũ Dịch nguôi ngoai phần nào.
Chương 542: Phát động tổng tấn công

“Hừ, dạo này Vỹ Minh chiêu mộ được rất nhiều nhân tài nên đang dần phát triển vượt bậc. Phen này, sau khi giải quyết chuyện của Ma tộc xong, muốn đối phó với Mục Vỹ sẽ khó lắm đây”.

“Không sao cả!”

Thánh Vũ Phong cười nói: “Đại ca, phong ấn của Ma tộc sắp bị phá vỡ rồi. Lần trước, chúng ta cũng đã phát hiện lối thông hành từ ma giới đến Trung Châu Đại Lục chỉ bị phong ấn ở phía Trung Châu chúng ta thôi nên đại quân Ma tộc vẫn có thể phá ấn xông vào. Nhưng nếu có thể khôi phục phong ấn ở phía ma giới thì hoàn toàn có thể khoá chết lối đi này”.

“Nếu cả hai phía đều bị phong ấn thì Ma tộc khó có thể phá bỏ được. Chúng ta có thể dựa vào chuyện này để tung một hiệu lệnh”.

“Hiệu lệnh gì?”

“Phát động mười thế lực lớn của Trung Châu cử các cường giả cảnh giới Niết Bàn xuyên qua con đường phong ấn để khoá chặt phía đầu bên kia lại. Làm vậy thì mới có thể chấm dứt hậu hoạ, đệ nghĩ nhà họ Vỹ và Lôi Thần Cốc sẽ đồng ý”.

“Nhưng làm thế thì giải quyết được vấn đề gì?”

“Một đầu đã bị khoá chặt thì chúng ta không cần chờ họ quay về nữa, mà trực tiếp phong ấn luôn đầu bên này lại. Đến lúc ấy, bọn họ sẽ bị nhốt ở lối vào Ma Uyên cho đến chết”.

Thánh Vũ Dịch gật gù.

“Nhưng nếu họ không đi thì sao?”, Thánh Vũ Dịch lại nói: “Nếu Mục Vỹ không chịu thì làm thế nào? Bây giờ, không chỉ có mỗi hắn là cường giả cảnh giới Niết Bàn trong Vỹ Minh đâu!”

“Hắn không đi không được!”

Thánh Vũ Phong tự tin nói: “Mục Vỹ luôn quan tâm, chăm sóc người của Vỹ Minh như người thân trong gia đình, thế nên Vỹ Minh mới đoàn kết như vậy, không một phe nào chia rẽ được, cho nên nhất định hắn sẽ mạo hiểm”.

“Hơn nữa dạo này, hắn sắp đúc xong hồn đàn tầng hai rồi, nếu thành công thì kiểu gì hắn cũng đi”.

Thánh Vũ Phong đầy tự tin nói.

“Đại ca còn nhớ đại trận Vạn Ma Sinh Tử Trận của Thánh Đan Tông ta không?”

“Nhớ chứ!”, Thánh Vũ Dịch thản nhiên nói: “Cần có mười võ giả cảnh giới Niết Bàn cùng nhau khởi động Vạn Ma Sinh Tử Trận, phong ấn ma quỷ, đây là đại trận do lão tổ tông để lại”.

“Đúng vậy, chỉ cần chúng ta sử dụng trận pháp này, sau đó cử một võ giả cảnh giới Niết Bàn trong môn phái đi, chắc chắn có thể phong ấn thành công đầu bên kia. Bây giờ chỉ cần bảo đảm Mục Vỹ phải tham gia là được rồi”.

“Ừ!”

Thánh Vũ Dịch đứng bật dậy nói: “Lần này, Ma tộc lại xâm chiếm, truyền lệnh chủ yếu dùng bom Hắc Viêm để phòng ngự, cản bước Ma tộc, tiếp đó chuẩn bị khởi động Vạn Ma Sinh Tử Trận!”

“Vâng!”

Cùng lúc này, toàn thân Mục Vỹ đang được bao bởi ngọn lửa màu đen trong một căn mật thất của Vỹ Minh, hồn đàn màu đen đang lơ lửng bên dưới nâng cơ thể hắn lên.

Linh Tinh ở bên cạnh hắn không ngừng biến mất, các thiên tài địa bảo cũng liên tục dung nhập vào hồn đàn của hắn.

Lần này, Mục Vỹ đang bắt tay chuẩn bị đúc hồn đàn tầng hai.

Phen này coi như hắn đã dùng hết sạch vật báu trong Vạn Quỷ Phủ Quật rồi.

Bây giờ Linh Tinh trong Vỹ Minh đã lên đến con số mấy tỷ, vì thế những vật báu ấy chưa đến mức khiến hắn quá đau lòng.

Mục Vỹ đang không ngừng đúc hồn đàn tầng hai ở dưới chân, Linh Tinh ở cạnh cứ vơi đi liên tục.

Võ giả không chỉ dùng Linh Tinh để chi tiêu, mà quan trọng hơn còn là tu luyện, chân nguyên ẩn chứa bên trong đó dồi dào và tinh khiết hơn linh thạch rất nhiều.

Bây giờ, Mục Vỹ đang dùng Linh Tinh vận chuyển chân nguyên để đúc hồn đàn.

Dần dà, hồn đàn dưới chân hắn ngày một vững chắc hơn, nhưng Linh Tinh trong chiếc nhẫn không gian của hắn ngày một ít đi.

“Tỷ tỷ, Vỹ ca đã dùng một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm rồi, sẽ không sao chứ ạ?”

Vương Tâm Nhã lo lắng hỏi.

“Chắc không sao đâu! Hồn đàn tầng một của huynh ấy là do hai loại thiên hoả đúc, cho nên có nền móng kiên cố hơn các võ giả khác nhiều, chắc hồn đàn tầng hai cần tiêu tốn nhiều Linh Tinh hơn thôi”.

Nghe thấy vậy, Vương Tâm Nhã gật đầu.

Nhưng khi thời gian tiếp tục trôi qua, hai người họ bắt đầu thấy có gì đó là lạ.

Số Linh Tinh mà Mục Vỹ dùng đã lên đến năm trăm triệu.

Dù có là võ giả lợi hại đến mấy cũng không thể sử dụng số lượng Linh Tinh lớn như vậy khi đúc hồn đàn được.

Hơn nữa, hồn đàn tầng hai mà Mục Vỹ đang ngồi rõ ràng đã đại thành rồi, sao hắn vẫn phải vận chuyển Linh Tinh tiếp?

Không chỉ có hai cô gái thấy khó hiểu, chính Mục Vỹ cũng đang thấy lạ.

Hắn có thể cảm nhận được là hồn đàn tầng hai của mình đã đại thành rồi, nhưng hồn đàn của hắn vẫn không ngừng hấp thu chân nguyên trong Linh Tinh tiếp.

Mà số chân nguyên này chỉ di chuyển một đoạn ngắn trong hồn đàn là bị Tru Tiên Đồ trong đầu hắn chén luôn.

Món bảo vật thông thiên này lại được mở ra rồi.

Trông thấy cảnh tượng này, cơ thể của Mục Vỹ không nhịn được mà run lên.

Rất rất lâu rồi món bảo vật này không có động tĩnh gì, mà lần này lại mở ra.

Mỗi khi Tru Tiên Đồ mở, Mục Vỹ đều vớ được một món hời nào đó.

Tử Điện Ấn Ký mà hắn lấy được lần trước đến giờ vẫn đang ở trong ngực áo, bên trong nó chứa đầy sấm sét, uy lực khủng khiếp mà nó mang lại khiến Mục Vỹ thấy hoảng.

“Lần này không biết lại lấy được thứ gì đây?”
Chương 543: Kiếm Hắc Uyên

Nhìn các đốm sáng thần bí phiêu tán ở phía trước, Mục Vỹ khẽ nói rồi tiến lên một bước.

Hắn quặp tay lại, một tia sáng màu đen rơi vào lòng bàn tay hắn.

Một luồng sức mạnh mãnh liệt xâm nhập vào bàn tay khiến Mục Vỹ suýt nữa không nắm chắc được.

Đó là một thanh trường kiếm đen sì, dài ba thước, thân kiếm không biết được chế tạo từ thứ gì mà chỉ có một màu đen kịt.

Nhưng trọng lượng của nó thì Mục Vỹ thật sự không dám coi thường.

Phải biết rằng, bây giờ hắn đã là cường giả cảnh giới Niết Bàn, sức mạnh của một đấm tuỳ ý cũng lên tới một trăm tấn, thế mà suýt nữa hắn đã không cầm nổi thanh kiếm đen sì sì này.

“Trông ngươi đen thùi lùi thế này thì ta gọi ngươi là kiếm Hắc Uyên nhé!”

Mục Vỹ nói.

Thanh trường kiếm này trông vô cùng quái dị, nhưng theo kinh nghiệm từ xưa của mình, Mục Vỹ có thể đoán chắc chắn nó không tầm thường, bảo vật trong Tru Tiên Đồ chưa bao giờ có món đồ nào kém cỏi cả.

“Vẫn chưa chịu đẩy mình ra ngoài, chắc lại được chọn thêm món nữa rồi”.

Nhìn điểm sảng lơ lửng trên đỉnh đầu, Mục Vỹ vươn tay lên rồi kéo nó xuống.

“Ớ?”

Sau khi kéo điểm sáng đó xuống, Mục Vỹ phát hiện đây là một cuốn bí tịch cổ xưa.

Mặt ngoài bí tịch ố vàng, nhưng bên trong lại mới tinh.

“Ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ!”

Trông thấy cái tên này, Mục Vỹ ngẩn ra.

Ba mươi ba Thiên? Đây là nơi nào? Bách Trận Đồ…

Bắt được ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ, ý thức của Mục Vỹ đã tách khỏi Tru Tiên Đồ.

Nhưng sau khi ý thức quay về cơ thể, Mục Vỹ lập tức ngây ra như phỗng, đứng im tại chỗ.

Hắn kinh ngạc phát hiện một tỷ Linh Tinh trong nhẫn không gian đã hết sạch.

Hết nhẵn rồi!

Hết thật rồi!

Mục Vỹ hoàn toàn ngây ngốc.

“Tru Tiên Đồ, quân khốn kiếp, ông đây không thèm bí tịch của ngươi nữa, trả Linh Tinh cho ta!”

Mục Vỹ bực tức quát ầm lên.

Nhưng đáp lại hắn chỉ có hình ảnh Tru Tiên Đồ đang lặng lẽ lơ lửng trong hồ linh hồn của hắn.

“Vỹ ca, huynh sao thế!”

Thấy Mục Vỹ đã tỉnh lại, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã vội chạy lại.

“Ta không sao!”

Mục Vỹ nhìn kiếm Hắc Uyên và ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ trong tay, Mục Vỹ mỉm cười nói: “Một tỷ Linh Tinh đổi được thanh kiếm và cuốn trận đồ này, quá hời luôn”.

Hời?

Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã mỉm cười lúng túng.

Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng trong lòng Mục Vỹ thì đang nhỏ máu.

“Tâm Nhi, dạo này muội luôn trông coi Vạn Huyền Trận Đạo nên cũng có chút hiểu biết về nó, ta cho muội cuốn ba mươi ba Thiên Bách Trận Đồ này, nhớ phải nghiên cứu kỹ vì nó trị giá cả tỷ Linh Tinh đấy!”

“Vâng!”

Vương Tâm Nhã cầm Bách Trận Đồ ấy rồi gật đầu.

“Hai tầng hồn đàn, ta đã đạt cảnh giới Niết Bàn tầng thứ hai rồi!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi nói khi cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể.

Nhưng khi hắn đang nhìn vào bên trong cơ thể mình thì chợt biến sắc mặt.

“Huynh sao thế Vỹ ca?”

“Hồn đàn của ta…”

Lúc Mục Vỹ đang ngơ ngác, hai tầng hồn đàn đã xuất hiện.

Mặt ngoài của hai tầng hồn đàn này có màu đen tuyền, nhưng lại ánh lên các sắc vàng.

Các sắc vàng này bao phủ cả hai tầng hồn đàn, trông rất lấp lánh.

“Hồn đàn này…”

Tần Mộng Dao cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

“Kệ nó đã, dạo này Ma Uyên sao rồi?”

“Phong ấn đã bị phá vỡ, đại quân của Ma tộc bắt đầu đi ra ngoài từ Ma Uyên. Nhưng bọn họ chỉ chiếm cứ thành trì cũ của bốn thế lực lớn Vọng Nguyệt Lâu thôi, có vẻ tạm thời sẽ chưa đánh tiến sâu thêm”.

“Hử?”

Mục Vỹ nhíu chặt mày.

“Vỹ ca, huynh sao thế?”

“Ta có một dự cảm không lành, nếu phong ấn đã bị phá vỡ thì đại quân của Ma tộc phải tấn công con người lâu rồi mới phải, chứ giờ mới chỉ chiếm đóng vị trí cũ của bốn thế lực lớn, ta e lần này không chỉ có các ma vương đến đâu”.

“Không phải chứ…”, Tần Mộng Dao ngây ra rồi nói: “Thường thì ma hoàng trong ma giới sẽ không dám rời khỏi vị trí của mình đâu, vì tranh giành trong Ma tộc cũng rất khốc liệt, sơ suất một cái là sẽ bị giật mất địa bàn ngay!”

“Sao muội biết?”

“Hì hì, thần phách Băng Hoàng đang dần thức tỉnh, nên các ký ức cũng thế”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Mục Vỹ lại trở nên kỳ lạ.

“Ký ức cũng đang thức tỉnh ư…”

Mục Vỹ chợt lẩm bẩm: “Mong là không phải cô ấy…”

“Vỹ ca, huynh sao thế?”

“Không, muội hãy truyền lệnh chuẩn bị khai chiến. Lần này, Ma tộc đến sẽ không chỉ với vài chục nghìn quân đâu”.

“Vâng!”

Phong ấn ở Ma Uyên đã bị phá vỡ, cả Trung Châu Đại Lục bắt đầu sục sôi.

Cùng lúc đó, ở thành Phù Dư - căn cứ cũ của Đăng Thiên Phủ.

Trong thành Phù Dư lúc này có ma khí dày đặc, nhìn từ trên cao xuống có thể thấy khắp thành trì đều là ma khí và bóng dáng của các chiến sĩ Ma tộc.

Các luồng ma khí này gần như phủ kín cả thành, dù là ban ngày thì nhìn từ xa, thành Phù Dư cũng chỉ là một màu u ám.

Các cư dân lân cận đã chuyển đi từ lâu, còn những ai ở lại thì đều bị Ma tộc giết sạch.

Có các bóng hình ngạo nghễ đứng trong Đăng Thiên Phủ, quan sát ma trụ xông thẳng lên trời trong Ma Uyên.
Chương 544: Cờ Ma Thiên

“Lần này, hai tên khốn Thập Thất và Thập Bát đã làm hỏng hết chuyện rồi!”

Một người trong đám đông lên tiếng: “Vốn dĩ để họ chiếm đóng một nơi, lập kế sách chờ chúng ta đến. Bây giờ thì hay rồi, chẳng những cả đoàn quân bị tiêu diệt, mà còn mang lại ảnh hưởng xấu cho đại quân của Ma tộc nữa”.

“Long Câu, ngươi đừng than van nữa. Lần này, Thập Lục Ma Ngục ngươi định dẫn bao nhiêu quân đi?”

“Một trăm nghìn quân”.

Lòn Câu đáp: “Lần này coi như ta dốc hết vốn liếng ra rồi đấy, ông đây không tin đối phó với một Trung Châu Đại Lục nhỏ bé phải cần đến các ma hoàng đại nhân ra mặt! Hắc Nha, ngươi thì sao?”

“Năm trăm nghìn quân!”

Người đàn ông tên là Hắc Nha có thân hình cao gầy, giọng nói sắc bén: “Ngươi chỉ dốc vốn đời này thôi, còn ta dùng hết của cả đời trước luôn! Lần này, nếu không chiếm được Trung Châu, ta sẽ viết tên mình ngược luôn!”

“Mị Ảnh, Mộng Yểm, hai người đừng giấu nữa, chắc cũng dẫn theo ba trăm nghìn đại quân đúng không?”

“Kiểu gì cũng nhiều hơn các ngươi”.

Một người phụ nữ trong số hai người vừa được gọi tên lạnh lùng nói: “Phen này, chúng ta tuyệt đối không được sơ suất. Nghe nói nhân loại có một thế lực tên là Vỹ Minh đã luyện chế được Thanh Tâm Đan, có thể đề phòng lây nhiễm ma khí của Ma tộc chúng ta. Hơn nữa còn bom Hắc Viêm gì đó có lực sát thương cực lớn nữa. Tóm lại là phải hết sức cẩn thận”.

“Có tin này chắc hai người cũng biết rồi”, một người đàn ông khác lên tiếng, giọng nói lạnh băng: “Vì loại bom Hắc Viêm này nên Ma Cách mới bị người của điện Tam Cực bao vây đến mức không còn lối thoát”.

“Hừ! Thế thì tiêu diệt Vỹ Minh gì đó trước rồi tính tiếp!”, Long Câu dường như đã nổi giận, lập tức quát: “Vỹ Minh đó không phải một trong tám thế lực lớn, ta không tin họ có thể một tay che trời!”

Đoàng đoàng…

Khi bốn người đó đang bàn bạc, năm luồng ma khí bao trùm phía Ma Uyên chợt bùng nổ từ trong các ma trụ.

Chúng phóng thẳng vào thành Phù Dư.

“Hử?”

Bốn người đó ngẩn ra khi nhìn thấy năm luồng ma khí này.

“Không ngờ nhóm Tử Cực, Xích Huyết, Kim Linh, Ma Bức và Vũ Dạ Lang cũng đến rồi. Xem ra lần này, bốn vị ma hoàng quyết phải thu phục Trung Châu Đại Lục cho bằng được”.

Mộng Yểm, Mị Ảnh, Hắc Nha và Long Câu biết rõ dù họ đều là ma vương của mười tám ma ngục, nhưng nhóm năm người Tử Cực xếp trong tốp mười hai, số lượng chiến sĩ trong ma ngục và thực lực của năm người này mạnh hơn họ rất nhiều.

Lẽ ra bốn ma ngục bọn họ thêm hai ma ngục mười bảy và mười tám là hoàn toàn có thể ngang sức với ma ngục thứ tám đến ma ngục thứ mười hai. Nhưng bây giờ, Ma Cách và Ma Kha đã chết, bốn ma vương từ ma ngục mười ba đến ma ngục mười sáu như bọn họ không thể sánh kịp với năm ma vương kia nữa.

Thấy năm người kia đáp xuống, liên tục có người ở ma trụ sâu trong Ma Uyên ở phía sau chạy ra, đoàn quân hùng mạnh của Ma tộc dần lấp kín thành Phù Dư.

“Tử Cực, sao năm người các ngươi lại đến đây?”

Long Câu nhìn người đàn ông có mái tóc màu tím đi đầu rồi hỏi.

“Long Câu, ngươi hỏi câu này nực cười thật đấy! Chúng ta mà không đến thì các ngươi làm được gì?”, Tử Cực tóc tím còn chưa đáp lời, một ma vương có vóc dáng nhỏ nhắn ở cạnh đã giành lời: “Dựa vào mấy người các ngươi thì làm nên cơm cháo gì chứ?”

“Vũ Dạ Lang, ngươi ăn nói cho cẩn thận, Thập Nhị Ma Ngục của ngươi thì giỏi lắm à?”, Long Câu hừ nói: “Ngươi có dám tỉ thí với ta một trận không?”

“Chơi luôn, ai sợ ai!”

Thấy hai người đó cãi vã, Tử Cực, Xích Huyết, Kim Linh và Ma Bức không nói gì, chỉ lạnh lùng quan sát mọi chuyện.

“Đủ rồi!”

Cuối cùng, một giọng nói vang lên ở đại sảnh: “Thấy chưa đủ loạn hay sao? Nếu muốn chết thì ta có thể thành toàn cho các ngươi”.

Có tiếng quát tháo vang lên, một bóng người xuất hiện ở trước đại sảnh.

Toàn thân người này có ma khí dày đặc, lại được mây đen che kín nên không ai có thể nhìn thấy rõ.

“Tham kiến ma sử đại nhân!”

Trông thấy người đó, chín ma vương lập tức thành kính quỳ xuống.

“Các ngươi vẫn còn biết ta là ai à?”

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, mọi người ở đó lập tức thầm thấy rét run.

“Ma sử đại nhân bớt giận, mọi người vừa tới Trung Châu nên chưa quen môi trường ạ!”, Tử Cực tiến lên một bước rồi chắp tay nói.

“Bốn ma hoàng cực kỳ tức giận với cái chết của Ma Cách và Ma Kha!”

Ma sử đó lạnh lùng nói: “Ta mong đám vô dụng các ngươi có thể hành xử thận trọng hơn, đừng để bị trúng mưu. Hơn nữa, lần này bọn ngươi tưởng các ma hoàng chỉ nhằm vào vùng đất màu mỡ Trung Châu này thôi sao?”

“Hai mươi năm trước, có con người đã đi vào Ma tộc ta qua phong ấn ở Ma Uyên, sau đó đã lấy cắp cờ Ma Thiên - một trong bốn vật quý lớn của Ma tộc. Chuyện này khiến bốn vị ma hoàng vô cùng tức giận, vì thế các ma hoàng mới dốc toàn lực để phá phong ấn trong suốt hai mươi năm qua”.

“Lần này, chúng ta không chỉ chiếm lĩnh Trung Châu, mà còn phải tìm người đó để đòi lại cờ Ma Thiên”.

“Vâng!”

Nghe ma sử đó nói vậy, chín ma vương đều trợn mắt há mồm.

Cờ Ma Thiên là pháp bảo của Đặc Lạc Khắc - một trong bốn ma hoàng của Ma tộc, vậy là lại bị đánh cắp.

Bọn họ không hề biết chuyện này.
Chương 545: Cầu cứu

“Đừng đứng đực ra ở đấy nữa! Mau đi giải quyết công việc đi!”

Thấy chín ma vương vẫn đứng trong đại sảnh, ma sử đó hừ lạnh nói.

Bốn vị ma hoàng của ma giới có mười tám ma vương là trợ thủ đắc lực.

Mà mười tám ma vương này cũng nắm quyền hành lớn.

Trong đó thực lực của ba vị ma vương của ma ngục thứ nhất, thứ hai và thứ ba mạnh hơn hẳn mười lăm ma vương gộp lại.

Vì thế, ba ma vương này được gọi là ma sử ở ma ngục.

Ba vị ma sử đại nhân có tài năng vượt trội, vì thế mười lăm ma vương đều phải nể sợ.

Vị ma sử đến đây lần này là Sát Minh - ma vương thứ ba độc ác tàn nhẫn, cũng chính là kẻ khiến người ta sợ hãi nhất trong ba vị ma sử của mười tám ma ngục.

Đích thân một vị ma sử đã tới, xem ra bốn vị ma hoàng quyết phải chiếm được Trung Châu đến cùng.

Lần này, Ma tộc đã phát động hàng triệu đại quân.

Các tai mắt của các thế lực ở Trung Châu cũng đã nghe ngóng được thông tin này.

Tất cả mọi người đều đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng nhờ có bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan nên bọn họ đã thấy vững tin hơn khi đối mặt với ma quân.

Đội quân lần này không giống với lần tấn công đầu tiên.

Trong số hàng triệu quân của Ma tộc thì có mấy trăm ma tướng, chín ma vương và một ma sử.

Một đội quân lớn thế này đủ khiến các thế lực lớn của Trung Châu phải hết sức cẩn trọng.

Ma khí cuồn cuộn trong thành Phù Dư, hôm nay, đại quân của Ma tộc đã bắt đầu lên đường.

Nhưng lần này, bọn họ không chia ra thành mười nhánh nữa, mà rút lại còn ba nhánh, lần lượt tấn công ba thế lực lớn là Lôi Thần Cốc, Lục Ảnh Huyết Tông và thánh địa Trì Dao.

Sau khi biết được tin này, các thế lực khác ở Trung Châu đều mừng rỡ.

Bất kể thế nào, miễn đại quân của Ma tộc không tấn công bọn họ là một điều đáng mừng rồi.

Nhưng có người vui thì phải có kẻ buồn, tình hình quân sự ở Lôi Thần Cốc, Lục Ảnh Huyết Tông và thánh địa Trì Dao đang vô cùng cấp bách.

Hàng triệu đại quân chia làm ba nhánh để tấn công bọn họ, dù là một trong tám thế lực lớn thì họ cũng khó mà chống đỡ được.

Điều quan trọng nhất là lần này có chín đại ma vương dẫn quân.

Tại Lôi Thần Cốc.

Lôi Vân Tử nhìn xuống phía dưới với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Phen này có ba trăm nghìn đại quân tới, các vị thấy phải làm sao đây?”, Lôi Vân Tử nói với giọng đầy lo lắng.

“Cốc chủ, lần này đại quân của Ma tộc dám đến Lôi Thần Cốc ta, chúng ta phải cho chúng thấy sự lợi hại của mình. Các huynh đệ của Lôi Thần Cốc ta chủ yếu sử dụng sấm sét nên không phải sợ chúng, hơn nữa chúng ta đã mua bom Hắc Viêm rồi, cùng lắm thì chúng ta cứ xông lên liều chết với chúng”.

“Đúng! Ba trăm nghìn đại quân, một mình ta sẽ đổi lấy mạng của ba nghìn quân, cho nổ banh xác cái lũ khốn ấy đi”.

“Chuẩn! Lôi Thần Cốc mà phải sợ chúng à!”

Các tiếng bàn tán lập tức vang lên trong Lôi Thần Cốc.

Thấy mọi người đều bừng bừng khí thế, Lôi Vân Tử càng có vẻ lo lắng hơn.

“Các vị!”

Lôi Vân Tử chợt lên tiếng: “Ba trăm nghìn đại quân không phải sức mạnh thật sự của Ma tộc, chín ma vương cùng đến lần này là chín ma vương từ ma ngục thứ tám đến ma ngục thứ mười sáu, chín bọn họ gộp lại còn chưa lợi hại bằng bảy ma vương ở tốp đầu!”

“Dù Lôi Thần Cốc chúng ta có thể tiêu diệt ba trăm nghìn đại quân này, nhưng nếu Ma tộc lại tổng tiến công lần nữa thì chúng ta chống trả kiểu gì?”

“Nói cách khác, dù chúng ta có thể chống đỡ được thì sau đó, Lôi Thần Cốc chúng ta phải đối mặt thế nào với các thế lực lớn của Trung Châu?”

Nghe thấy vậy, mọi người đều trầm mặc.

Lôi Vân Tử nói không sai.

Đại quân lần này của Ma tộc chỉ thuộc tầm trung, Lôi Thần Cốc bọn họ dốc toàn lực thì vẫn cầm cự được, nhưng nếu đội quân tinh nhuệ của Ma tộc tới thì họ phải làm sao đây?

Cứ cho là họ có thể chống lại cuộc tấn công của đội quân tinh nhuệ này, nhưng kết quả là họ cũng sẽ tan đàn xẻ nghé rồi bị các thế lực khác của Trung Châu chiếm đoạt, sau đó bị xoá sổ.

“Cốc chủ, chẳng lẽ… chúng ta nhận thua sao?”

“Vớ vẩn!”

Một trưởng lão vừa lên tiếng đã bị Lôi Vân Tử quát ngay: “Nhận thua? Đầu hàng? Lôi Thần Cốc chúng ta là thế lực loài người ở Trung Châu, sao có thể đầu hàng Ma tộc? Cổ Hà Tử, đừng bao giờ nhắc lại câu này nữa”.

“Vâng!”

“Thế phải làm sao đây?”, mọi người lại trở nên sốt sắng.

Đại quân của Ma tộc đã đến gần, bây giờ không phải họ muốn nói thế nào là sẽ được thế ấy, thời gian không còn nhiều nữa!

“Cốc chủ!”

Lôi Kiệt - thanh niên xuất sắc của Lôi Thần Cốc ngồi phía dưới chợt nói: “Chúng ta có thể cầu cứu!”

Cầu cứu?

“Bây giờ nếu Ma tộc xâm chiếm và thôn tính được Lôi Thần Cốc ta thì các thế lực khác ở Trung Châu như nhà họ Vỹ, đảo Thiên Tà, Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông cũng không thoát được”.

Lôi Kiệt hùng hồn nói: “Nếu vậy, chúng ta có thể nhờ các thế lực lớn đánh lén phía sau, cho Ma tộc một đòn đau”.

Cầu cứu?

Lôi Vân Tử cười khổ lắc đầu.

Tám thế lực lớn đứng vững vàng ở Trung Châu hàng nghìn năm, y đã quá hiều bản tính của họ.

Vào lúc mấu chốt, bọn họ không đâm sau lưng là quá tốt rồi, chứ mong họ cứu giúp thì chi bằng dựa vào bản thân mình thì hơn!

“Cốc chủ, thuộc hạ biết có những thế lực sẽ không giúp chúng ta, nhưng có một người chắc chắn sẽ giơ tay ra giúp!”, Lôi Kiệt chợt nói.

“Ai?”

“Mục Vỹ!”

Lôi Kiệt vừa nói dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK