"Chúng ta đối phó được cả đội quân bốn triệu binh sĩ Ma tộc, còn sợ gì bọn tàn binh bại tướng này?", Mục Vỹ cười sảng khoái: "Có người muốn hợp tác với Vỹ Minh, thế nên trận chiến hôm nay chúng ta chỉ cần đứng xem thôi".
Có người muốn hợp tác với Vỹ Minh? Là ai?
"Ha ha... Mục minh chủ nói đúng, Đông Hoang muốn mở cửa giao thương với Vỹ Minh. Vỹ Minh ở phía đông Trung Châu Đại Lục, rất gần Đông Hoang ta, không thể bỏ lỡ cơ hội này".
Sau một tiếng cười sang sảng, một đội ngũ đông nghịt chợt xông tới dưới Vỹ Thành.
Cả một đại đội mấy trăm nghìn người đã có mặt trước cổng Vỹ Thành, tạo thành một vòng vây chặn hết mọi đường đi nước bước của bọn võ giả thuộc bốn thế lực lớn đang bao vây thành trì!
"Hoang chủ Đông Hoang!"
Sự xuất hiện của hàng trăm nghìn tinh binh kia làm bọn Lục Ngọc Sát, Vũ Thành Kiệt hoảng hốt.
Thánh Khuyết - ông lão cụt một tay thuộc Thánh Đan Tông và Vỹ Thăng Không thì vẫn bình tĩnh như thường.
"Mục minh chủ, cậu không chỉ là minh chủ Vỹ Minh mà còn là quốc sư Đông Hoang, các chiến sĩ Đông Hoang không thể mất cậu!", Hoang Trác Thiên cười to.
"Quốc sư!"
"Quốc sư!"
"Quốc sư!"
Tiếng hô hào của hàng trăm nghìn người tức thì vang vọng khắp Vỹ Thành.
Khung cảnh này làm nhóm Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ kích động đến run người.
Ngay khoảnh khắc bóng dáng ấy lộ diện, họ đã biết mình không còn phải nơm nớp lo sợ nữa. Bất kể là chuyện gì hay bất cứ khi nào, chỉ cần có Mục Vỹ!
"Còn chần chờ gì nữa?"
Mục Vỹ nhếch mép: "Hoang chủ, có kẻ xông tận tới nhà quốc sư của ông đòi giết kìa, phải làm sao đây?"
"Giết!"
Hoang Trác Thiên cất tiếng ra lệnh, hàng trăm nghìn binh lính xông ra.
"Các huynh đệ, còn chờ đến khi nào?"
Mặc Dương rút trường kiếm ra khỏi võ, quát trong niềm hân hoan: "Giết chúng!"
Giờ mà còn nghỉ ngơi gì chứ?
Sự nhiệt huyết và cảm xúc năm nào nay đã hoàn toàn bùng nổ.
"Bọn nhãi này!"
Mục Vỹ cười mắng khi thấy bọn Mặc Dương xông xáo ra trận.
Hắn hướng tầm nhìn ra xa, vượt qua đội quân trùng trùng điệp điệp, nhìn thẳng vào Vỹ Thăng Không đứng trước đó.
"Vỹ Thăng Không, lâu ngày không gặp!"
Hắn nhìn lão ta, nở nụ cười càn rỡ: "Quên nói cho ông biết một chuyện, Vỹ Vu bị ta giết rồi, sợ ông cứ chờ ông ta mãi nên lúc ở dưới biển không giết. Hôm nay, ta có trách nhiệm nói với ông rằng chính ta là kẻ giết chết ông ta!"
"Ngươi..."
Vỹ Thăng Không đè nén lồng ngực phập phồng vì phẫn nộ, nhìn Mục Vỹ với khuôn mặt xanh mét!
Sự xuất hiện của Mục Vỹ nằm ngoài dự đoán của lão ta.
Vỹ Thăng Không cứ có cảm giác Mục Vỹ sẽ không bao giờ chết vậy. Dù ở trong tình trạng thế nào, người này bao giờ cũng đem lại hy vọng cho người khác ngay cả khi đó đã là đường cùng.
"Nếu ngươi không chết trong núi Đại Hoang thì ta sẽ tiễn ngươi đi một đoạn!"
"Được thôi!"
Mục Vỹ tủm tỉm đáp: "Chẳng qua là ai tiễn ai thì chưa chắc!"
Giọng nói đầy ý cười vừa dứt, hắn bước ra một bước.
Ầm ầm mấy tiếng, những luồng khí tỏa ra khắp bầu trời lồng lộng.
Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Mục Vỹ.
Toàn thân thanh kiếm rực rỡ như một thần binh tuyệt diệu khiến ai cũng thèm thuồng.
"Kiếm Phá Hư!"
Mặc dù kiếm Phá Hư trông khác hẳn trước đây nhưng Vỹ Thăng Không vẫn nhận ra ngay.
Lão ta nhìn nó chằm chằm, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Vỹ Thăng Không có thể không ngó ngàng đến cái chết của Vỹ Vu, nhưng kiếm Phá Hư là chí bảo được truyền thừa hàng nghìn năm của nhà họ Vỹ, giờ đây lại được Mục Vỹ cầm trong tay. Thật châm chọc làm sao!
"Ngươi giết cả cậu của mình, ta thấy ngươi tẩu hỏa nhập ma chắc rồi!"
Lục Ngọc Sát tiến tới quát: "Hôm nay, nghịch tử như ngươi phải chết!"
"Đúng!", Vũ Thành Kiệt cũng lạnh mặt, sát khí đằng đằng.
"Các ông tự xem mình có xứng đáng nói ra câu đó không đi đã!"
Mục Vỹ đi lên phía trước, lớn giọng: "Vũ tiên tử và Huyết Vương đã bị ta giết, hai ông có mạnh hơn hai người này không?"
Câu này vừa vang lên đã làm hai người tái mặt.
"Sao? Không dám lên à?"
Giờ thì họ biết sợ rồi.
Nhưng một đống con mắt đang nhìn, họ nào dám lùi về sau chứ.
"Ông và ta cùng lên!"
Lục Ngọc Sát khẽ rít gào với Vũ Thành Kiệt.
Cùng lên luôn cơ à?
"Ha ha, nhặt cái liêm sỉ lên giùm, đối phó với một tiểu tử cảnh giới Chuyển Thể thôi mà cũng cần đến hai cao thủ cảnh giới Chuyển Phách giải quyết sao?"
"Chết đi!"
Nhưng Lục Ngọc Sát và Vũ Thành Kiệt không nghĩ được gì nữa.
Không giết Mục Vỹ, họ biết đứng ở đây thế nào?
Hai tiếng soạt vang lên, hai người nhanh chóng lao về phía Mục Vỹ từ hai bên.
"Muốn giết hai ông, ta chỉ cần một chiêu!"
Mục Vỹ đanh mặt nhấc tay. Sau tiếng "keng", tất cả mọi người lập tức cảm nhận được gần như toàn thân đều bị kiếm khí hùng hậu phong tỏa.
Cảm giác bị đè ép này khiến bọn họ khó thở vô cùng.
Phập phập...
Mục Vỹ chém một nhát. Trong giây lát, hai âm thanh da thịt bị vật nhọn rạch qua vang lên.
Lục Ngọc Sát và Vũ Thành Kiệt trợn to mắt, dùng hai tay che cổ cho máu không chảy ra.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn!
Chưa gì hai đại cao thủ cảnh giới Chuyển Phách đã bỏ mạng. Ai nấy đều thấy dường như có một tảng đá lớn đè lên ngực mình, hít thở không thông.
Nếu Mục Vỹ chật vật lắm mới giết được hai người đó thì có lẽ họ chỉ ngạc nhiên thôi, còn bây giờ hắn chỉ cần vung kiếm một cái là xong, sao không rùng mình cho được!
Chương 662: Trận chiến của hai kiếm khách tuyệt đỉnh
“Tiếp theo, ai trong hai ông sẽ lên đây?”
Mục Vỹ nhìn Vỹ Thăng và Thánh Khuyết rồi oai phong nói.
Lần này quay về, vốn dĩ hắn đã ôm một bụng tức giận.
Vương Tâm Nhã mất tích, trên đường về, hắn lại nghe tin Tần Mộng Dao và Tiêu Doãn Nhi cũng đã bị bắt cóc nên giận càng thêm giận.
Chưa về tới Vỹ Minh, hắn đã nổi xung rồi.
Bây giờ khi về đến, hắn đoán là bầu không khí ở đây sẽ rất nặng nề, nhưng hắn không thể ngờ là bốn thế lực lớn lại tập trung với nhau rồi tiến đánh Vỹ Minh!
Như thế này chẳng khác nào xát muối vào vết thương lòng của hắn.
“Các ông vẫn nghĩ Trung Châu thuộc về những thiên tài như mình sao?”, Mục Vỹ quát: “Vỹ Minh liên tục bị các người tiêu diệt, đã lắm phải không? Thế thì hôm nay, ta sẽ cho các ông biết các thế lực lớn gồm Tụ Tiên Các, nhà họ Vỹ, Thánh Đan Tông, Lục Ảnh Huyết Điện sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi Trung Châu, chỉ còn Vỹ Minh mạnh mẽ mà thôi!”
Mục Vỹ sầm mặt nhìn hai người đó.
Dứt lời, Mục Vỹ rút trường kiếm ra, chĩa về phía mọi người.
Nhất thời, ai nấy đều cúi đầu.
Mục Vỹ của bây giờ thật sự khiến họ không dám coi thường.
Nhưng dưới kiếm tâm mạnh mẽ, bất chợt có một bóng người nhảy ra nhìn Mục Vỹ.
Đó chính là ông lão cụt tay Thánh Khuyết!
Đây là tông chủ tiền nhiệm của Thánh Đan Tông, nhưng vì dã tâm bành trướng của Thánh Vũ Dịch quá lớn nên lão đã mất một cánh tay, từ đó chỉ ẩn dật trong Thánh Đan Tông, không đi ra ngoài.
Bây giờ, tông chủ của Thánh Đan Tông đã chết, không ai gồng gánh môn phái nên lão phải ra mặt, đảm đương lại chức vụ tông chủ.
“Đúng là ngươi rất giỏi!”, cánh tay trái của Thánh Khuyết đã mất, tay phải lão cầm một thanh trường kiếm, lão lắc đầu cười khổ nói: “Nhưng nếu ta không xuất hiện thì Thánh Đan Tông sẽ bị ngươi huỷ diệt mất”.
“Dù ông có xuất hiện thì kết quả cũng vậy thôi!”
Nghe thấy thế, Thánh Khuyết lắc đầu thở dài.
“Tiếc là Thánh Vũ Dịch cố chấp quá, lẽ ra ta phải ngăn cản nó từ lâu mới phải!”
“Nhưng ông đã không làm thế. Dù ông không đồng ý với cách làm của Thánh Vũ Dịch, nhưng trong thâm tâm thì ông cũng muốn Thánh Đan Tông làm bá chủ ở Trung Châu còn gì”.
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Giờ ông đứng ra đây chỉ để kéo dài thời gian cho Vỹ Thăng Không chuẩn bị thôi. Ông cam tâm làm con tốt thí cho ông ta là vì muốn bảo vệ Thánh Đan Tông. Nhưng ta nói cho ông biết, thay vì làm vậy, thà ông quỳ xuống xin ta, có lẽ ta còn tha cho Thánh Đan Tông, không đuổi cùng giết tận nữa, mà chỉ giải tán môn phái thôi”.
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Thánh Khuyết cười khổ lắc đầu.
“Cậu vẫn tự phụ quá!”
Thánh Khuyết nói tiếp: “Nếu cậu đã tiến vào cảnh giới Chuyển Phách thì chắc chắn ta không thể địch lại, nhưng cậu chỉ đang ở cảnh giới Chuyển Thể thôi!”
Lão vừa nói dứt câu, đã có một đường kiếm khí mỏng manh bay thẳng lên trời.
Kiếm tâm!
Sau khi lĩnh ngộ kiếm tâm, Mục Vỹ có thể cảm nhận sâu sắc cảm giác luồng kiếm thế độc đáo này có thể quyết định chiều hướng của tự nhiên.
Thánh Khuyết cũng là một kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm tâm!
“Sư phụ…”
Bạch Trảm Phong khẽ lẩm bẩm khi đang ở trong một vòng chiến khác, sau đó mỉm cười.
Ban nãy, ông ta đã được chứng kiến sức mạnh của Mục Vỹ, nhưng ông ta cũng rất tự tin với sức mạnh của sư phụ mình.
Có lẽ Thánh Khuyết sống ẩn dật quá lâu nên đã có nhiều người lãng quên lão, nhưng ngày xưa, một mình lão đã đưa Thánh Đan Tông bước vào danh sánh tám thế lực lớn.
Một khi lão ra tay thì giới tự nhiên sẽ mất đi một thứ gì đó!
Thấy Thánh Khuyết ra tay, Vỹ Thăng Không mỉm cười, nhưng chưa định xuất chiêu vội, mà chỉ đứng đó bất động.
“Ta không biết kiếm tâm của cậu là gì, nhưng chắc cậu có thể cảm nhận được kiếm tâm của ta”.
“Kiếm tâm Giết Chóc!”
Mục Vỹ nhìn Thánh Khuyết rồi lạnh lùng nói.
Hắn đã quyết định chỉ dùng kiếm tâm, chứ không vận dụng sáu luồng sáng trong cơ thể cho trận chiến này.
Trận quyết đấu của kiếm khách đỉnh cao mới có thể khiến người ta trào dâng nhiệt huyết.
Cheng cheng…
Hai âm thanh vang lên cùng một lúc, ngay sau đó hai bóng người đều bay ra.
Trên không trung đã vang lên tiếng sấm rền.
Mục Vỹ dùng kiếm tâm Tịch Diệt biến tất cả thành hư không!
Còn Thánh Khuyết dùng kiếm tâm Giết Chóc, trong mắt lão chỉ có kiếm, Mục Vỹ và ý nghĩ chém giết!
Tiếng kiếm va chạm vang lên trong không trung, khiến không ai dám lại gần.
Nếu trận chiến này diễn ra ở bên dưới, chắc võ giả ở hai phe sẽ chết quá nửa vì kiếm khí từ hai kiếm khách cao cường này mất.
“Mạnh quá!”
Hoang Trác Thiên ở phía dưới có vẻ mặt nghiêm trọng khi thốt ra câu này.
“Hoang Thanh, nhớ là sau hôm nay, phải giữ bằng được Mục Vỹ ở lại làm quốc sư và kết giao với Vỹ Minh. Nếu sau này không thể duy trì mối quan hệ tốt thì tuyệt đối cũng không được đắc tội, vị trí quốc sư của Đông Hoang ta chỉ dành cho một mình Mục Vỹ thôi, từ nay về sau sẽ không còn quốc sư nào nữa, con nhớ chưa?”
“Vâng ạ!”
“Người này chắc chắn sẽ là rồng phượng trong thiên hạ, trước tiên chúng ta phải lôi kéo, nhất định không được đối đầu, kẻo không đây sẽ là kết cục trong tương lai của Đông Hoang ta”.
“Vâng!”
Thật ra không cần Hoang Trác Thiên nhắc nhở, với Hoang Thanh, Mục Vỹ cũng đã như một vị thần.
Chỉ hai năm ngắn ngủi mà Mục Vỹ đã có thể bồi dưỡng Hoang Thanh trưởng thành, thậm chí còn khiến hoang chủ của Đông Hoang phải thay đổi, khiến người dân của Đông Hoang đều một lòng thành kính, Mục Vỹ mạnh không chỉ ở thực lực và thiên bẩm!
Trận đấu đang diễn ra quyết liệt ở trên cao, Vỹ Thăng Không vẫn đứng lơ lửng bất động.
Chương 663: Tướng lĩnh của ba vùng đất
Sau đó, không gian vô hình ở xung quanh lão ta đã bắt đầu rung lên rồi ngày một mãnh liệt hơn, nhưng sự rung chuyển này rất nhỏ, hầu như không ai chú ý tới.
“Tịch Diệt quy nhất!”
“Giết Chóc vô tình!”
Hai tiếng hô khẽ vang lên trên cao, hai thanh trường kiếm giao thoa, sức mạnh điên cuồng lập tức lan ra tứ phía.
Ầm…
Ngay sau đó, một luồng sức mạnh toả ra khắp đất trời như có hàng trăm nghìn quả bom phát nổ, khiến mặt đất rung lên dữ dội.
Song, khi luồng sức mạnh ấy lan tới chỗ Mục Vỹ thì chợt có một quầng sáng xuất hiện, hấp thu hết tàn dư của vụ nổ đó lại.
Đại trận!
Mục Vỹ ngây ra khi thấy đại trận ở bên trên Vỹ Thành.
Sau đó, hắn như nhớ ra điều gì đó, gương mặt lộ vẻ ôn hoà.
Sau đó, tia cảm xúc ấy đã biến thành sát ý khi nhìn sang Thánh Khuyết.
Bây giờ, hắn phải nhìn thấy hai người thê tử của mình mới đúng, nhưng tất cả đã thay đổi rồi.
Vỹ Thăng Không là tên đầu sỏ gây tội, còn những người khác đều tiếp tay.
“Tịch Diệt vô tình!”
Sau khi nói câu đó, toàn thân Mục Vỹ rung lên, kiếm Phá Hư trong tay như bị ảnh hưởng, khí tức tịch diệt mạnh mẽ nhanh chóng lan ra.
Mắt Thánh Khuyết loé lên nhìn Mục Vỹ, ngón tay lão run rẩy.
Nhưng sau đó, một luồng sát khí giết chóc điên cuồng đã phóng từ trong người lão ra.
Sự va chạm mạnh mẽ giữa hai kiếm tâm là trận tỷ thí của hai kiếm khách, không ai được sợ hãi và trốn tránh!
Uỳnh…
Tiếp đó lại có một tiếng nổ vang lên, cả bầu trời đều nổ vang đùng đoàng.
Tiếng nổ inh tai này vang lên mãi không ngớt, khiến cả bầu trời trở nên âm u.
Sau đó, mây đen biến mất, tiếng nổ ngừng lại, một bóng người đáp từ trên cao xuống.
Bịch…
Người đó nhếch nhác ngã dưới đất, làm bụi bay tung toé.
Thánh Khuyết!
Thanh kiếm trong tay lão đã thủng lỗ chỗ, ngực lão thì xuất hiện một vết thương chảy máu, trông vô cùng đáng sợ.
Kiếm tâm Tịch Diệt mạnh mẽ đã thắng kiếm tâm Giết Chóc.
Thánh Khuyết mỉm cười như được giải thoát, lão ngẩng đầu nhìn lên trời rồi dần nhắm mắt lại.
“Sư phụ!”
Bạch Trảm Phong ở trong đám đông run lên, không dám lên tiếng khi nhìn thi thể đó.
Ông ta từng muốn giết Mục Vỹ, nhưng nếu bây giờ lộ diện thì có lẽ sẽ không thể chịu nổi một nhát chém của Mục Vỹ đã lĩnh ngộ được kiếm tâm mất!
Ông ta chỉ có thể trốn trong đám người nhìn thi thể của Thánh Khuyết, mà không dám nói gì.
“Vỹ Thăng Không, đến ông rồi đấy!”
Mục Vỹ đáp xuống, mặt mày hơi tái, hắn cười ha ha nói: “Chắc ông cũng không ngờ có ngày lại rơi vào tay ta đúng không”.
“Rơi vào tay ngươi?”
Vỹ Thăng Không cười lớn nói: “Bây giờ nói câu này hơi sớm thì phải?”
“Ông mau gọi trợ thủ ra đi, vì ông sắp lên chầu trời rồi mà nhỉ?”
“Bị ngươi nhìn ra rồi!”
Vỹ Thăng Không sầm mặt rồi đập tay một cái, tiếng vù vù vang lên, ba vòng xoáy không gian chợt xuất hiện trước mặt lão ta. Vòng xoáy đó vừa xuất hiện, đã có ba người nhảy ra từ bên trong.
Người bên trái có vóc dáng vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, da thịt màu đen.
Người ở giữa thì cao to lực lưỡng như một ngọn núi, cho người ta một cảm giác bức bách nặng nề.
Còn người ở bên phải thì có khí tức bấp bênh bất định, lưng còng xuống, toàn thân bị che phủ bởi chiếc áo bào đen nên không rõ dáng dấp thế nào.
“Mạc vương của Tây Mạc!”
“Địch vương của Bắc Địch!”
“Vu thần của Nam Man!”
Trông thấy ba người này, hoang chủ Hoang Trác Thiên không nhịn được biến sắc mặt.
“Sao ba người lại xuất hiện ở đây?”
“Ha ha…”
Tiếng cười điên cuồng vang lên, mạc vương có làn da đen sì liếc nhìn rồi cười nói: “Hoang chủ, ông có thể chọn giúp Vỹ Minh thì tại sao chúng ta lại không thể giúp nhà họ Vỹ? Dẫu sao thì Tây Mạc ta cũng ở gần gia tộc họ!”
“Trung Châu là mảnh đất màu mỡ, ông biết vậy nên mới đồng ý giúp Mục Vỹ còn gì? Đương nhiên Bắc Địch ta sẽ không bỏ qua rồi!”
Địch vương có giọng nói như sấm rền.
“Khặc khặc…”, một tiếng cười quái lạ vang lên, vu thần còng lưng đứng thẳng người lên, giọng nói bén nhọn: “Không ngờ Trung Châu lại có một thiên tài thế này, đến các tinh anh của tiểu thế giới Tam Thiên cũng không sánh bằng!”
Ba người đó không hẹn mà cùng nhìn Mục Vỹ chằm chằm.
“Ba vị, bây giờ Trung Châu không còn các thế lực lớn nữa, mà chỉ còn Lôi Thần Cốc, điện Tam Cực, Vỹ Minh, đây sẽ là các thế lực thù địch khi các vị vào Trung Châu phát triển, chắc Vỹ mỗ không cần phải nhiều lời nữa đúng không?”
“Vỹ trưởng tộc quá nhiên lời ít ý nhiều, chúng ta đã hợp tác bao năm nên đương nhiên ta tin ông rồi!”, vu thần cười khà khà nói: “Dù tên này rất mạnh, nhưng cũng chỉ là cảnh giới Chuyển Thể thôi, không thành vấn đề!”
“Ta là cảnh giới Chuyển Phách, Bắc Địch có điều kiện khắc khổ, chúng ta khoẻ thế này mà phải sợ tên tiểu tử cảnh giới Chuyển Thể này ư?”, địch vương cười lớn nói: “Hôm nay, hắn chết chắc rồi!”
Ba cường giả đó đầy sát ý nhìn Mục Vỹ chằm chằm.
Chương 664: Ba đánh một
Mạc vương!
Địch vương!
Vu thần!
Mục Vỹ lạnh lùng nhìn ba người bất chợt xuất hiện đó.
Quả nhiên Vỹ Thăng Không đã chuẩn bị mọi việc đâu vào đấy, hai năm trước và cả bây giờ cũng vậy.
“Vỹ Thăng Không, hôm nay chắc chắn Mục Vỹ ta sẽ giết ông ở đây!”
Mục Vỹ nhìn Vỹ Thăng Không rồi lạnh giọng nói.
“Ngông cuồng đấy!”
Mạc vương cười lớn nói: “Này tiểu tử, ta thấy ngươi mới là cảnh giới Chuyển Thể nhưng đã có thân thể phi phàm, hay để ta thử tài năng của ngươi trước nhé!”
Khi mạc vương bật cười, khí tức mạnh mẽ tuôn trào.
Mục Vỹ cất kiếm Phá Hư đi, sau đó nhìn mạc vương với vẻ lạnh băng.
Có tiếng xé gió vang lên, hai người họ lập tức biến mất, ngay sau đó có một âm thanh chói tai vang lên rồi lan rộng.
Ầm…
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, bụi bay khắp trời.
Tiếp đến là tiếng xương nứt gãy.
Mạc vương tái mặt, buộc phải lùi bước.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Mục Vỹ, mạc vương lại tỏ rõ sự kinh ngạc và chấn động!
Mục Vỹ chỉ nhìn mạc vương rồi phất ống tay áo, mỉm cười.
Dù Mục Vỹ chỉ có cảnh giới Chuyển Thể, nhưng trước khi Huyết Kiêu tan biến đã để lại sức mạnh huyết sát trong cơ thể hắn, dù ở tiểu thế giới Tam Thiên thì đây cũng là sức mạnh đẳng cấp.
Những sức mạnh này đã thay đổi cơ thể của Mục Vỹ, mạc vương cứ tưởng là mình mạnh, nhưng thật ra lại rất nực cười!
“Mạc vương, mất mặt quá đấy!”
Địch vương cười lớn rồi bước ra.
Tiếng ầm ầm vang lên từ trong cơ thể ông ta, một luồng khí tức thô bạo như con mãnh thú lan ra từ cơ thể.
Luồng khí tức này không giống của võ giả, mà như xuất phát từ cơ thể của thánh thú mạnh mẽ.
“Bổn vương từ nhỏ đã sống ở Bắc Địch, thời tiết ở đó rất giá lạnh, điều kiện tự nhiên thì khắc khổ, nhưng đã tạo nên sự mạnh mẽ và khả năng chịu khổ cực cho võ giả của Bắc Địch ta.”
Địch vương tự đắc nói: “So với Trung Châu Đại Lục được tu luyện một cách an nhàn như các ngươi mà nói thì Bắc Địch chúng ta phải lớn lên trong môi trường thập tử nhất sinh, thế nên ngươi… chết đi!”
Địch vương sầm mặt rồi hét lên một tiếng, ông ta gập người xuống như con tôm rồi không ngừng tích tụ sức mạnh.
Một luồng sức ép khủng khiếp khiến mọi người đều thấy mình như đang run lên.
“Man khí của Bắc Địch!”
Thấy khí thế xoay chuyển mạnh mẽ quanh người địch vương như cơn gió lốc, Hoang Trác Thiên biến sắc mặt.
Bốn khu vực Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Man và Bắc Địch luôn bị coi là làm nền cho Trung Châu, chỉ có Trung Châu mới là trung tâm của Thiên Vận Đại Lục.
Lúc trước, bọn họ rất muốn cạnh tranh với Trung Châu, nhưng các thế lực ở đây quá mạnh, dù bọn họ có liên thủ lại thì cũng không địch được nổi.
Bây giờ, Đông Hoang nhận được lời mời của Vỹ Minh, còn Tây Mạc, Nam Man và Bắc Địch thì nhận của nhà họ Vỹ, bọn họ đã có cái cớ để tiến vào Trung Châu, vì thế đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực để tạo dựng vị trí.
Cho nên lần này, dù phải thi triển hết thực lực của mình ra thì địch vương cũng phải giết Mục Vỹ cho bằng được.
“Ha ha… Man khí của Bắc Địch cơ à! Địch vương, xem ra ông cũng tốn công ra phết nhỉ? Vậy thì ta cũng không nhập nhằng nữa”.
Mạc vương cười lớn, cánh tay gãy đã bị ông ta xoay một vòng, tiếng rắc rắc vang lên, mạc vương biến sắc mặt, ông ta hất tay mấy cái, lại có một loạt âm thanh vang lên, cánh tay của ông ta đã lành lặn như ban đầu.
“Ở Tây Mạc chúng ta ngoài sa mạc ra thì chẳng có thứ gì, hoang mạc rộng lớn đã nuôi dưỡng chúng ta trưởng thành”.
Mạc vương cười lớn rồi giơ tay lên, uỳnh một tiếng, đột nhiên có một thác nước bằng cát cao cả chục nghìn mét xuất hiện sau lưng ông ta.
Thác cát này đâm thẳng lên trời như sóng biển, sau đó cuốn về phía Mục Vỹ.
Cùng lúc đó, vu thần đứng một bên cũng đứng thẳng người dậy, miệng lẩm bẩm những câu chữ quái dị, ngay sau đó các con quái trùng màu đen kêu vù vù bay khắp trời.
Lúc này, các tướng lĩnh của ba khu vực đều đang thi triển tài năng của mình, để vây Mục Vỹ vào giữa.
Tương tự như ở phía dưới, ba phía của thành Vỹ chợt có tiếng gào thét vang lên.
Các đoàn quan ồ ạt tập trung ở khắp các phía của thành Vỹ, nhìn kỹ có thể thấy có hàng triệu võ giả mặc y phục khác nhau đang tiến tới tấn công.
Võ giả của bốn thế lực lớn vốn đã bị chiến sĩ của Đông Hoang bao vây, nhưng đột nhiên lại có hàng triệu binh sĩ khác xuất hiện, chặn chiến sĩ của Đông Hoang lại.
Lần này đổi lại là chiến sĩ của Đông Hoang đã bị bao vây.
Trông thấy cảnh tượng này, Hoang Trác Thiên biến sắc mặt.
“Hoang chủ, chỉ cần ông không ra tay thì ta cũng sẽ không làm gì hết, được không?”
Vỹ Thăng Không đứng cạnh Hoang Trác Thiên, hấp háy mắt nói.
Từ đầu đến giờ, Vỹ Thăng Không vẫn giữ nguyên một biểu cảm, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của lão ta.
Người này đúng là đáng sợ!
Hoang Trác Thiên đứng im tại chỗ, bảo vệ nhóm Hoang Thanh ở phía sau, ông ta dè chừng nhìn Vỹ Thăng Không mà không nói gì.
Cùng lúc đó, tướng lĩnh của ba vùng đất đang bày thế trận để bao vây Mục Vỹ, thế tiến công mạnh mẽ khiến Mục Vỹ như trở tay không kịp.
Nếu cứ thế này thì phe thất bại sẽ là bọn họ mất!
“Giết!”
Nhưng khi cục diện đang thay đổi thì chợt có các tiếng hô vang lên trong hàng triệu đại quân đó.
Liên tiếp có các bóng người xuất hiện.
Chương 665: Tam Chuyển Hợp Nhất
Lôi Thần Cốc!
Điện Tam Cực!
Bây giờ, phe đột nhiên tấn công là quân của Lôi Thần Cốc và điện Tam Cực, thủ lĩnh chính là Lôi Chấn Tử và nhóm Vương Chí Kiệt.
“Vỹ Thăng Không, ông ngông cuồng quá rồi đấy!”
Lôi Chấn Tử nhìn Vỹ Thăng Không rồi quát: “Dám tiêu diệt Lôi Thần Cốc ta, nhà họ Vỹ các ông giỏi quá rồi”.
“Nhà họ Vỹ là gia tộc lớn truyền thừa hàng nghìn năm, đương nhiên có năng lực đáng tự hào!”, Vương Chí Kiệt châm chọc nói.
Nhưng khi thấy Lôi Chấn Tử và Vương Chí Kiệt xuất hiện, Vỹ Thăng Không chỉ mỉm cười lắc đầu.
“Vỹ Thăng Không, Mục Vỹ nói đúng, Trung Châu không nên tồn tại tám thế lực gì cả, mà chỉ nên là Trung Châu thôi, chúng ta phải thống nhất nơi đây thành một thể cả về thế lực và thương mại mới là cách tốt nhất”.
Vỹ Thăng Không cười nói: “Nhưng hắn đã nói sai một điều, phe thực hiện chuyện đó không phải là Vỹ Minh, mà là nhà họ Vỹ ta!”
Nói rồi, Vỹ Thăng Không cười lớn đứng dậy, bay vút lên cao, sau đó nhìn Lôi Chấn Tử, Vương Chí Kiệt, Lí Vân Tiêu và Dương Đình Ngọc.
“Hôm nay, vì nghiệp lớn của nhà họ Vỹ ta nên tất cả các ngươi đều phải chết!”
“Ngông cuồng!”
Thấy vẻ huênh hoang của Vỹ Thăng Không, cả bốn người đều thầm mắng nhiếc.
Vỹ Thăng Không cũng là võ giả cảnh giới Chuyển Phách, nếu bốn người họ liên thủ lại thì chắc cũng không gặp khó khăn khi đối phó với lão ta.
“Có phải các ngươi đang nghĩ chỉ cần liên thủ đối phó ta thì phần thắng sẽ cao đúng không?”
Vỹ Thăng Không nhìn bốn người họ rồi cười nói: “Đáng tiếc là các ngươi sai rồi!”
Vù…
Dứt lời, Vỹ Thăng Không nhìn nhóm Vương Chí Kiệt, sau đó cơ thể lão ta chợt vang lên các tiếng vù vù.
“Đây là…”
“Tam Chuyển Hợp Nhất!”
“Lão ta…”
Lúc các tiếng động đó vang lên, nhóm Lôi Chấn Tử đều biến sắc mặt.
Lúc này, toàn thân Vỹ Thăng Không được bao trùm bởi một lớp khí tức dày đặc, không có sự mạnh mẽ của tinh thần và thể xác của cảnh giới Chuyển Thể, không có uy lực của cảnh giới Chuyển Hồn và cũng không có khí thế bén nhọn của cảnh giới Chuyển Phách.
Nhưng dường như những hạn chế này lại khiến nhóm Lôi Chấn Tử phải dè chừng!
Cảnh giới Tam Chuyển là bước chuẩn bị để tiến vào cảnh giới Vũ Tiên, Chuyển Thể, Chuyển Hồn và Chuyển Phách, sau đó sẽ tới Tam Chuyển Hợp Nhất, mà đây chính là kim đan - đại diện cho cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất!
Tam Chuyển Hợp Nhất sẽ hợp nhất thể xác, linh hồn và khí phách làm một, sau đó luyện chế kim đan và trở thành võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất.
Trong kim đan có chứa tất cả chân nguyên và sức mạnh mà võ giả cần, là điểm xuất phát năng lực và bản lĩnh của võ giả cảnh giới Vũ Tiên.
Dù bây giờ, Vỹ Thăng Không vẫn chưa luyện chế được kim đan, nhưng đã đạt đến Tam Chuyển Hợp Nhất, chỉ còn một bước nữa là ngưng luyện kim đan rồi!
Điều này có nghĩa là chỉ còn một bước nữa là lão ta sẽ tiến vào cảnh giới Vũ Tiên.
Nói chính xác hơn là nửa bước.
Hèn chi mà lão ta tự tin đến vậy.
Sau Tam Chuyển Hợp Nhất, thể, hồn và phách sẽ dung hợp hoàn hảo, lão ta sẽ mạnh ngang sức của năm người.
“Sao, sợ rồi à?”, thấy nhóm Lôi Chấn Tử trầm mặc và có vẻ chấn động, Vỹ Thăng Không cười lớn nói: “Nếu biết sợ rồi thì các ngươi có thể theo phe ta, biết đâu ta lại… cho các ngươi chết dễ dịu một chút”.
“Giết!”
Nhưng nhóm Lôi Chấn Tử đã biến sắc mặt và lao lên tấn công.
Đúng là Vỹ Thăng Không đã đạt đến cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất, chỉ còn một chút nữa là tiến vào cảnh giới Vũ Tiên, nhưng nếu bọn họ không bắt tay nhau để tiêu diệt lão ta thì Trung Châu sẽ là thiên hạ của nhà họ Vỹ mất.
Đến lúc đó, các võ giả đi theo bọn họ sẽ chết hết.
So với việc hi vọng Vỹ Thăng Không khoan dung tha cho các thuộc hạ của họ, thì thà họ quyết chiến một trận để đánh bại Vỹ Thăng Không còn hơn.
Đã là võ giả thì giao đấu là chuyện rất thường tình.
“Được thôi, để ta cho các ngươi thấy sự lợi hại của cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất!”
Vỹ Thăng Không lạnh mặt giơ hai nắm đấm lên nhìn bốn người đó rồi.
Vù…
Song, đột nhiên có một tiếng động vang lên, một quả bong bóng không khí như sóng nước đã xuất hiện trước mặt lão ta.
Quả bóng này có đường kính hàng trăm mét, nó chắn trước người Vỹ Thăng Không rồi toả một luồng sức mạnh dịu nhẹ ra.
Vù vù, đòn tấn công của nhóm Vương Chí Kiệt đánh vào quả bóng đó lập tức vang lên tiến vù vù.
Quả bóng đó không ngừng lún xuống và bị bóp méo, nhưng ngay sau đó một lực phản kích mạnh mẽ từ nó đã vang lên tiếng nổ, bốn đòn tấn công của nhóm Vương Chí Kiệt đều bay ngược trở lại.
Uỳnh một tiếng, bốn lực tấn công đó bay về phía điểm xuất phát không theo trật tự nào cả.
Nhóm Vương Chí Kiệt chật vật tránh đi, sau đó nhìn nhau rồi bày trận để bao vây Vỹ Thăng Không.
Vì Vỹ Thăng Không đã là cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất nên họ không thể dễ dàng giải quyết được.
Thậm chí bốn bọn họ có hợp sức lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của lão ta, vì thế cần phải hết sức cẩn trọng.
“Tam Cấp Chi Quyết!”
“Lôi Chấn Vân Tiêu!”
Vương Chí Kiệt, Dương Đình Ngọc và Lí Vân Tiêu lập tức thi triển pháp quyết của mình, âm thầm cộng hưởng sức mạnh.
Sấm sét lấp lóe trên đỉnh đầu Lôi Chấn Tử, Cửu Thiên Chân Lôi xuất hiện, các tiếng xẹt xẹt vang lên không ngớt.
Cả bốn người cùng tấn công Vỹ Thăng Không.