• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 256: Xong đời rồi!

“Đến trò ạ, trò là người cuối rồi!”

Hiên Viên Giá chen lên trên.

“Thầy Đinh, trò có cần kiểm tra nữa không ạ? Với tư chất thông minh, gương mặt mê người và hình tượng bảnh bao này, chắc chắn trò là cảnh giới Linh Huyệt rồi. Mà thầy Mục còn quy định trò phải đứng tốp ba mươi của linh bảng nên giờ trò đang cố gắng đột phá lên tầng thứ hai, mở được huyệt Nội Quan”.

Nghe thấy vậy, Đinh Hà suýt hộc máu.

Hiên Viên Giá!

Tên cẩu thả này mà cũng sắp đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai ư?

Thời buổi này, cảnh giới Linh Huyệt như rau bán ngoài chợ thế à? Mua thêm một mớ là đột phá thêm một tầng ư?

Đinh Hà chỉ cảm thấy cả thế giới đang đảo lộn!

Nhưng có một người còn đang rối bời hơn y nhiều, đó là Trịnh Thành Vân!

Mặt của Trịnh Thành Vân bây giờ đã tái như con nhái.

Xong đời rồi!

Trong đầu lão ta chỉ có ba chữ này.

Xong thật rồi!

Một trăm linh tám học trò đều đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, mà mới bao lâu đâu? Có một tháng ngắn ngủi thôi.

Sao Mục Vỹ có thể làm được?

“Kiểm tra kết thúc, tất cả học trò đều là cảnh giới Linh Huyệt. Từ hôm nay, lớp chín sơ cấp sẽ là lớp chín trung cấp!”

Sau lời tuyên bố của một thầy giáo có địa vị khá cao của học viện, cả lớp chín sướng điên lên.

Thế là lớp chín bọn họ đã vượt qua hơn một trăm lớp sơ cấp, tiến lên lớp trung cấp rồi.

Tất cả mọi việc đều nhờ công của một người.

Mục Vỹ!

“Thầy Mục muôn năm!”

“Thầy Mục muôn năm!”

“Sư phụ muôn năm!”

“Sư phụ muôn năm!”

Sau đó, đám học trò đã không kiềm chế được cơn xúc động trong lòng nữa, đang từ gọi thầy Mục chuyển luôn sang thành sư phụ.

Thầy giáo chỉ là một nghề. Thầy giáo được học viện thuê về dạy, nên sẽ chỉ có mối quan hệ hợp tác với học trò.

Nhưng sư phụ thì khác, đó là cách gọi thật lòng của đám học trò với Mục Vỹ.

Dù bọn họ chưa trở thành đồ đệ của Mục Vỹ, nhưng họ sẽ ghi nhớ công ơn này của thầy ấy.

“Hử? À, xong rồi hả?”

Nghe thấy tiếng hoan hô, Mục Vỹ đứng dậy, ngáp dài nói: “Sao rồi? Kết quả thế nào?”

“Đều đạt hết rồi ạ!”, Thiết Phong kích động đáp.

“Ừm, thế thì tốt, nhưng các trò vây quanh ta làm gì? Bây giờ phải báo cáo với phó phụ trách Trịnh chứ lại! Phó phụ trách Trịnh, ông định đi đâu đấy?”

Trịnh Thành Vân định chuồn ra khỏi lớp chín, nhưng đã bị Mục Vỹ gọi lớn lại.

“À! Ha ha… thầy Mục, chúc mừng cậu, chúc mừng lớp chín đã đạt chỉ tiêu hết và lên thành lớp trung cấp. Ta còn có việc nên đi trước đây”.

“Ớ? Đi là đi thế nào hả phó chủ nhiệm Trịnh?”, Mục Vỹ ngạc nhiên nói: “Hình như lúc trước chúng ta có nhắc tới lời hứa hẹn gì đó mà. Ông đã đến đây, còn nhấn mạnh để nhắc ta nữa, mới đây mà đã quên rồi sao?”

“Ha ha… ta đùa, đùa ấy mà”.

Mặt Trịnh Thành Vân đã vã mồ hôi.

Mục Vỹ này đúng thật là! Tốt xấu gì thì lão ta cũng là phó phụ trách của khối sơ cấp, quản lý hàng trăm các lớp sơ cấp lớn bé mà.

“Thầy Mục này, làm gì cũng phải biết nể nang một chút, để ngày sau còn nhìn mặt nhau!”

“Nhìn mặt nhau? Ta có nói là muốn gặp ông tiếp à?”, Mục Vỹ nhìn Trịnh Thành Vân rồi chế giễu nói: “Ban nãy, phó phụ trách Trịnh có nói như thế này đâu!”

“Cậu… Mục Vỹ, cậu đừng quá đáng!”, Trịnh Thành Vân bắt đầu lấy thân phận ra để chèn ép: “Ta là phó phụ trách của khối sơ cấp nên cậu đừng có láo!”

“Thế à? Tiếc quá… Nhưng bây giờ ta không còn là thầy giáo của lớp sơ cấp nữa, lớp chín sơ cấp đã thành lớp trung cấp rồi”.

“Cậu…”

“Thiết Phong, trò là lớp trưởng, chắc chưa quên những gì phó phụ trách Trịnh từng nói chứ? Thầy ấy không muốn tự nói ra thì chúng ta nói giúp đi!”

“Vâng ạ”.

Thiết Phong cười ha hả, đi thẳng về phía Trịnh Thành Vân.

“Biến!”

Trịnh Thành Vân cho Thiết Phong một bạt tai rồi nổi giận đùng đùng: “Mục Vỹ, cậu quá láo lếu, ta sẽ báo cáo với viện trưởng để ông ấy trừng trị cậu”.

“Báo cáo? Được thôi, ông đánh học trò của ta bị thương nên ta cũng đang muốn tố cáo ông đây. Lâm Hiền Ngọc, lôi lão già chết tiệt này đến sân luyện võ cho ta. Ông ta mà không chạy thì đánh cho bằng chạy thì thôi, không đủ mười vòng thì không được ngừng”.

“Thế ông ta không nghe lời thì phải làm sao ạ?”

“Không nghe ư? Giết luôn!”

Lời nói của Mục Vỹ trở nên lạnh lùng vô tình.

Lúc nào hắn cũng cười cợt, thành ra đã khiến nhiều người quên mất bản lĩnh của hắn.

“Dạ!”

Dứt lời, Lâm Hiền Ngọc tóm ngay lấy Trịnh Thành Vân.

Nhưng dù gì Trịnh Thành Vân cũng là phó phụ trách của khối sơ cấp, tu vi đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, khai thông huyệt Quan Nguyên, thực lực cao cường.

Thấy Lâm Hiền Ngọc lao tới, lão ta hoàn toàn phớt lờ.

Đây chỉ là một tên vô dụng mới đột phá, trong mắt lão ta, gã chỉ như một đứa trẻ ranh.

Trịnh Thành Vân tuỳ ý tung một chưởng ra, trong lòng bàn tay lão ta có một luồng ám kình, nếu luồng sức mạnh này chạm vào người Lâm Hiền Ngọc thì gã sẽ chết ngay.

Cheng…

Song, Lâm Hiền Ngọc vốn đang giơ tay ra để bắt Trịnh Thành Vân thì chợt rụt tay lại, rồi lấy kiếm ra chém.

Cheng cheng…

Lúc thanh trường kiếm va chạm với ám kình, luồng sức mạnh của Trịnh Thành Vân đã hoàn toàn tan biến, hoá thành những mảnh vụn.

Lâm Hiền Ngọc hừ lạnh một tiếng rồi lại giơ tay ra.

“Thằng oắt con kia, vẫn định ra tay với ta ư? Cút đi!”
Chương 257: Mới chỉ là bắt đầu thôi

Thấy Trịnh Thành Vân lại tiếp tục tấn công, Lâm Hiền Ngọc không hề nao núng mà xông lên.

Bụp…

Mặt đất rung chuyển, mọi người chỉ thấy Lâm Hiền Ngọc đứng im, còn Trịnh Thành Vân thì lảo đảo lùi lại, sau đó cắm đầu bụp một cái vào chiếc bảng đen trên tường, lão ta hộc máu, máu chảy không ngừng.

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Siêu đấy!”, Thanh Trĩ lạnh lùng nói.

“Tỷ tỷ, tỷ nói gì thế?”

“Lâm Hiền Ngọc này chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, nhưng bất kể là phương thức, chưởng kình hay phản ứng thì đều hơn hẳn Trịnh Thành Vân, đúng là không đơn giản!”

Dù nói vậy, nhưng Thanh Trĩ lại nhìn sang Mục Vỹ.

Ngày nào cô ấy cũng theo sát Mục Vỹ nên biết rõ võ kỹ mà Lâm Hiền Ngọc tu luyện là Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết của Mục Vỹ cho. Mục Vỹ không hề che giấu chuyện này.

Nhưng gã mới tu luyện môn pháp quyết này được bao lâu?

Gã mới ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, nhưng đã có thể đánh Trịnh Thành Vân - võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm thành ra vậy thì đúng là quá mạnh.

“Lôi phó phụ trách Trịnh ra ngoài lột sạch quần áo, rồi bắt chạy đi!”

“Khoan đã!”

Đinh Hà đột nhiên chạy ra, chỉ vào Mục Vỹ mà quát: “Thầy Mục, thầy đừng có mà hỗn hào. Chủ nhiệm Trịnh là phụ trách của học viện, thầy làm như vậy…”

“Lắm lời thế nhờ! Lôi luôn thầy Đinh ra cho ta!”

Mục Vỹ không còn đủ kiên nhẫn để nghe Đinh Hà nói hết câu, đã gọi ngay học trò của lớp chín ra kéo y đi.

Các học trò của lớp chín đã thấy chướng mắt với Đinh Hà quái gở bỏ rơi bọn họ từ lâu.

Nếu không vì sợ quy định của học viện thì bọn họ đã tẩn y một trận rồi.

Bây giờ thấy Mục Vỹ hạ lệnh như vậy, cả lớp lao lên bao vây Đinh Hà ngay.

“Đi xem đại chủ nhiệm Trịnh và thầy Đinh khoả thân thôi!”, Mục Vỹ dẫn đầu, hô hào cả đám người chạy ra sân luyện võ.

“Huynh định làm thật đấy à?”, Mục Phong Hành đã đi đến cạnh Mục Vỹ từ lúc nào, rồi hỏi nhỏ.

“Ừ, có gì phải sợ chứ?”

“Chắc huynh cũng có thể đoán ra ông ta nhận lệnh của ai, huynh làm vậy sẽ khiến bà ta nổi giận đấy!”

“Khiến bà ta nổi giận?”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn đệ đệ của mình rồi nói: “Đôi lúc, sự khoan nhượng của mình chỉ đổi lại được sự phách lối của kẻ thù. Ta đã cho bọn họ một cơ hội rồi, nhưng họ vẫn tiếp tục khiêu khích ta, thế thì đừng trách ta không nể tình”.

“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Mục Phong Hành bằng ánh mắt ôn hoà.

Mục Phong Hành tỏ vẻ kỳ lạ nhìn người ca ca này của mình.

Cậu ta thật sự không hiểu Mục Vỹ. Nếu nói Mục Vỹ luôn thờ ơ với mọi việc, thái độ thì bất cần, nhưng hắn rất để tâm đến mọi việc của lớp chín sơ cấp, hơn nữa… không hề có chút vụ lợi nào.

Mục Vỹ làm việc gì cũng có tính toán, ai dám động vào hắn thì hắn sẽ trả đũa, thế nhưng hắn lại vô cùng bao dung với các học trò của lớp chín.

Cậu ta thật sự không hiểu kiểu người như Mục Vỹ rốt cuộc có suy nghĩ gì.

“Chuẩn bị xem trò vui thôi!”

Mục Vỹ mỉm cười một cách sâu xa rồi đi theo mọi người.

Mà lúc này đã có hàng nghìn học trò đang tập trung ở sân luyện võ.

Đúng là tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa!

Lúc này, tin tức Trịnh Thành Vân sắp khoả thân đã lan truyền khắp Lôi Phong Viện.

Có mấy bóng người đang đứng ở rìa sân luyện võ quan sát tất cả.

“Ngạn Vân Ngọc, có chuyện gì mà náo nhiệt thế nhỉ?”

Trong mấy người thanh niên đứng ngoài rìa sân luyện võ, một người mặc y phục bằng lụa trắng, eo thắt đai ngọc cười đáp: “Ta cũng không rõ Lôi Phong Viện đang có trò vui gì mà có thể khiến giáo viên của lớp một cao cấp luôn bận rộn như ngươi phải bỏ dở công việc rồi chạy ra đây đấy”.

“Tiêu Bất Ngữ, cái tên và con người của ngươi đúng là bất nhất, nhiều lúc người lắm lời đến phát mệt đấy”.

Nghe thấy lời nói của người đàn ông mặc y phục lụa trắng, Ngạn Vân Ngọc cười khẽ rồi lắc đầu.

“Hai người các ngươi đều là chủ nhiệm của lớp cao cấp mà lại rảnh thế à?”

Lúc hai người đó nói chuyện, một cơn gió mát hoà với mùi hương của cơ thể khiến người ta say mê thổi tới.

Một giọng nói trong sáng vang lên sau lưng họ.

Đó là một mỹ nữ trẻ tuổi, cô ấy mặc chiếc váy màu đỏ, vóc dáng cao gầy, mái tóc đen như thác, da trắng như ngọc, lông mày màu khói, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ quyến rũ.

Dưới chiếc mũi cao là chiếc miệng nhỏ nhắn, đôi môi như được phết một lớp mật ngọt khiến người ta say mê.

“Vương Hinh Vũ, cô đến không đúng lúc rồi!”

Thấy người đẹp đi tới, mấy người kia bật cười.

“Sao? Có chuyện gì thế?”

Vương Hinh Vũ cau mày, hứng thú hỏi.

“Có người sắp khoả thân chạy quanh sân luyện võ, hơn nữa còn là đàn ông, cô có chắc là muốn xem không?”, Ngạn Vân Ngọc cười hỏi.

“Có gì mà không xem được?”, Vương Hinh Vũ cười nhạo nói: “Đám đàn ông xấu xa các người có thể trở thành giáo viên lớp cao cấp của Lôi Phong Viện thì Vương Hinh Vũ ta cũng có thể, chuyện các ngươi làm được thì ta đây cũng làm được”.

Dù là phận nữ, nhưng Vương Hinh Vũ đã từng bước đi từ vị trí giáo viên chủ nhiệm lớp sơ cấp lên lớp ba cao cấp bằng thực lực của mình, việc làm này đã xuất sắc hơn rất nhiều giáo viên trong học viện.

“Hử? Nhưng là chủ nhiệm Trịnh Thành Vân đấy. Ngày xưa, lão già háo sắc đó chỉ chăm chăm muốn có được cô, giờ thấy lão ta bị như vậy chắc cô vui lắm nhỉ!”

Tiêu Bất Ngữ cười ha hả nói: “Tiếc là Khô Du Chá không ở đây, không thì đã có kịch hay để xem rồi!”

Thấy Tiêu Bất Ngữ nhắc đến Khô Du Chá, mấy người ở đó đều ngẩn ngơ.
Chương 258: Dựa dẫm đàn bà

Khô Du Chá!

Vốn là học trò của lớp sơ cấp, về sau thể hiện tài năng xuất chúng và trở thành thầy giáo chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp.

Quan trọng nhất là Khô Du Chá do chính Trịnh Thành Vân một tay nâng đỡ, có thể nói là có ơn tái sinh với hắn ta.

Mấy người xung quanh đều biết Khô Du Chá luôn tôn kính Trịnh Thành Vân.

Nếu hắn ta nhìn thấy có người đối xử với Trịnh Thành Vân như vậy thì sẽ rất thú vị.

“Kẻ nào to gan như vậy?”

“Mục Vỹ!”

“Ồ? Chính là thiếu trưởng tộc mới lập của nhà họ Mục kia sao?”, Vương Hinh Vũ ngẩn người, cười nói: “Xem ra vị thiếu trưởng tộc mới của nhà họ Mục này thật sự coi Lôi Phong Viện là vườn hoa nhà hắn rồi!”

“Coi là vườn hoa?”

Ngạn Vân Ngọc cười bảo: “Muốn vườn hoa thì hắn nên tới Thổ Viện mới phải. Đó mới là sân nhà của nhà họ Mục và người tài. Tới đây là tới nhầm chỗ rồi”.

“Nhưng ta cũng muốn xem thử vị thiếu trưởng tộc có thể đưa lớp chín sơ cấp thăng lên lớp chín trung cấp chỉ trong một tháng ngắn ngủi này lợi hại đến mức nào”.

“Ai da, có trò hay rồi!”

Đúng lúc ấy, Tiêu Bất Ngữ bật cười nhìn sang mép sàn đấu ở phía xa.

Ở đó có mấy chục người chen chúc đi tới.

Kẻ cầm đầu có dáng người cao lớn, hai mắt trợn trừng đằng đằng sát khí.

Chính là Khô Du Chá!

“Quả nhiên là có trò hay để xem!”, Ngạn Vân Ngọc cũng nở nụ cười.

Gã muốn xem thử, lần này Mục Vỹ sẽ giải quyết thế nào!

Thiếu trưởng tộc nhà họ Mục tự cho mình là đúng dám làm xằng làm bậy ở Lôi Phong Viện. Mục Vỹ quá ngông cuồng, nên có người ra mặt dạy dỗ hắn.

Bản thân Khô Du Chá là thầy giáo chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp, có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đã mở ra huyệt Mệnh Môn.

Khi đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, võ giả mở ra huyệt Dương Lăng Huyền, chân nguyên ở huyệt khiếu của hai chân hai tay hoàn toàn được thông suốt, thực lực tăng vọt.

Còn tầng thứ năm lại mở thêm huyệt Quan Nguyên và huyệt Khí Hải. Hai huyệt khiếu lớn này liên hệ mật thiết, là nơi chân nguyên bộc phát của võ giả.

Tầng thứ bảy là hai huyệt Mệnh Môn và huyệt Thận Du nằm ở phía sau đan điền. Khi đã đạt đến cảnh giới này, củng cố cảnh giới chỉ là chuyện nhỏ.

Tầng thứ năm và tầng thứ sáu được coi là hai cảnh giới lớn đóng vai trò cực kỳ quan trọng của võ giả.

Hiện giờ Khô Du Chá đang ở tầng thứ sáu, mở ra huyệt Mệnh Môn, đan điền vững chắc, chân nguyên dồi dào, toàn thân thông suốt, thực lực mạnh mẽ.

Mục Vỹ bắt Trịnh Thành Vân cởi sạch đồ chạy bộ, Khô Du Chá không tức điên lên mới lạ.

“Các ngươi đang làm cái gì?”

Trong khi đám người Mục Vỹ đang bắt Trịnh Thành Vân và Đinh Hà lột quần áo, một giọng nói giận dữ đột nhiên vang lên.

Mấy chục người hùng hổ xông tới, cầm đầu là Khô Du Chá đang nhìn Mục Vỹ, hai mắt toé lửa.

“Khô Du Chá! Mau cứu ta!”

Lúc này, toàn thân Trịnh Thành Vân chỉ còn một chiếc quần cộc, trông thấy Khô Du Chá như gặp cứu tinh, suýt thì quỳ xuống khóc rống lên.

“Mục Vỹ, sao ngươi dám ngông cuồng như vậy? Chủ nhiệm Trịnh là chủ nhiệm của học viện. Sao ngươi dám làm vậy với ông ấy?”

“Hả? Ngươi là ai?”

“Ta là Khô Du Chá, giáo viên chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp!”

“Ồ… chưa từng nghe nói!”

Ồ… chưa từng nghe nói?

Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, Khô Du Chá tức muốn phun máu.

Toàn bộ Lôi Phong Viện có khoảng một trăm lớp sơ cấp, mấy chục lớp trung cấp nhưng chỉ có hơn chục lớp cao cấp. Thế mà Mục Vỹ lại nói không biết.

“Ngươi đúng là cuồng vọng. Tiếc là ngươi quá láo xược”.

Khô Du Chá lười mở miệng, dứt khoát quát lên: “Thả người!”

“Ta thả cái rắm nhà ngươi!”

Mục Vỹ nhìn Khô Du Chá, cũng lười nói lý với đối phương.

Hắn chỉ đang dạy dỗ Trịnh Thành Vân, tự nhiên lại có giáo viên chủ nhiệm của lớp sáu cao cấp gì đó nhảy xổ ra.

Hắn muốn làm xong một chuyện mà cũng thật khó khăn.

“Không thả? Ngươi muốn chết hả?”

Khô Du Chá không thèm nhiều lời, rốt cuộc cũng ra tay.

“Muốn đánh hả? Được thôi!”

Thấy hắn ta bắt đầu ra tay, Mục Vỹ cũng định xông lên. Nào ngờ lại có hai tiếng xé gió chợt vang lên.

Thanh Trĩ và Thanh Sương đã lao lên.

Lần trước Mục Vỹ bất ngờ gặp chuyện, Mục Thanh Vũ đã ra lệnh cho họ dù gặp phải chuyện gì, đối thủ là ai đi chăng nữa, muốn làm hại Mục Vỹ đều phải bị xử lý.

Giết không tha!

Vậy nên hai người họ không hề nương tay với Khô Du Chá.

“Haiz, muốn ra tay cũng không có cơ hội…”, Mục Vỹ đành phải thở dài: “Hiền Ngọc, ngươi lột sạch lão cáo già này rồi cho lão chạy đi”.

“Rõ!”

Lâm Hiền Ngọc lập tức lột sạch đồ còn lại trên người Trịnh Thành Vân, quất roi đánh.

“Á…”

Tiếng kêu rên vang lên. Thậm chí Trịnh Thành Vân còn có ý định tự sát.

Thế nhưng lão ta không dám ngừng chân, đâm đầu chạy thẳng.

“Mục Vỹ, ta phải giết ngươi”.

Thấy cảnh tượng đó, Khô Du Chá nổi trận lôi đình.

“Giết ta? Đến cả hộ vệ của ta cũng không đánh lại được còn muốn giết ta sao?”

“Ngươi… rúc sau lưng hai cô nương thì có gì tài giỏi? Loại đàn ông bám váy đàn bà”, Khô Du Chá lớn tiếng mắng chửi.

“Muốn dựa hơi phụ nữ cũng phải có để dựa đã. Ngươi muốn dựa cũng không có đâu. Đây cũng là một tài năng đấy”.

Mục Vỹ không thèm nói lý, tiếp tục nhìn Trịnh Thành Vân và Đinh Hà cởi truồng chạy bộ.
Chương 259: Thi triển võ kỹ

“Các học trò lớp sáu cao cấp xông lên cho ta. Đánh mạnh tay vào, đánh tên Mục Vỹ kia để cha mẹ hắn cũng không nhận ra”.

“Vâng!”

Khô Du Chá bị Thanh Trĩ, Thanh Sương cầm chân, chỉ có thể ra lệnh: “Ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!”

“Ơ? Đánh không được lại muốn đánh hội đồng à?”, Mục Vỹ bật cười khanh khách bước ra.

“Sư phụ, để chúng con lên”, đám người Thiết Phong cũng ồ ạt xông lên, ý chí dâng trào.

“Cút sang một bên”.

Mục Vỹ bực bội phất tay: “Mấy người các trò còn không đủ để người ta nhét kẽ răng đâu, lại còn đòi lên. Người ta đều là học trò của lớp cao cấp, ít nhất cũng có thực lực Linh Huyệt tầng thứ ba, các trò không so bì được”.

“Sư phụ…”

“Ta toàn dạy các trò kiến thức võ giả trên giấy, chưa từng cho các trò xem thực chiến. Hôm nay để ta lên cho. Các trò phải nhìn cho kỹ, không được bỏ sót bất kỳ điểm nào, hiểu chưa?”

“Vâng!”

“Vâng!”

Nghe Mục Vỹ nói thế, toàn bộ học trò của lớp chín trung cấp đều bừng bừng ý chí chiến đấu.

Mục Vỹ vẫn luôn nói suông với bọn họ, chưa bao giờ dùng hành động làm mẫu. Vì vậy bọn họ vẫn luôn muốn biết thực lực của hắn ở mức độ nào!

“Thầy Mục chỉ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba. Đám người Khô Du Chá dẫn tới đều là người của lớp sáu cao cấp, thật sự có thể đánh được sao?”

Hoàng Vô Cực lo lắng nói.

“Ngươi thì biết cái gì? Võ mồm và võ công của thầy Mục đều mạnh như nhau. Ngươi lại dám hoài nghi thầy ấy?”, Cảnh Tân Vũ khoanh tay đáp.

“Được rồi, các người đừng ồn nữa, chuẩn bị để có thể ra tay bất cứ lúc nào là được”.

Tô Hân Nhiên thấy mấy người họ đấu đá lẫn nhau, nhếch môi hâm mộ nói: “Thầy Mục ngầu quá đi mất. Ta muốn sinh Tiểu Mục cho thầy ấy”.

Phụt…

Đám người xung quanh suýt thì phun hết máu ra ngoài.

Sinh Tiểu Mục? Tô Hân Nhiên còn dám nói ra.

Cùng lúc đó, đám người Vương Hinh Vũ, Ngạn Vân Ngọc, Tiêu Bất Ngữ thấy cảnh tượng này đều tỏ vẻ kỳ quái.

“Hắn đang làm gì vậy? Muốn làm anh hùng sao?”, Tiêu Bất Ngữ châm chọc nói.

“Dù thế nào thì người của lớp cao cấp đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba. Tên này lại muốn một mình chống đỡ? Nằm mơ đi”.

“Đúng là một tên điên ngông cuồng tự cao tự đại”, Vương Hinh Vũ lắc đầu cười khẽ.

Cô ta cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp cao cấp, đương nhiên biết rõ thực lực của các học trò trong lớp cao cấp.

Người có thực thấp nhất phải đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba thì cả lớp mới có thể thăng lên lớp cao cấp.

Mà trong lớp cao cấp có không ít học trò có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, tầng thứ năm.

Toàn bộ người có tên trên linh bảng của Lôi Phong Viện đều là học trò của lớp đặc biệt, cả học viện này chỉ có một lớp như vậy.

Muốn trở thành học trò của lớp đặc biệt thì trước tiên phải được vào lớp cao cấp.

Vậy nên cứ cách một khoảng thời gian, lớp cao cấp sẽ có một hai học trò thiên tài khiêu chiến cao thủ trên linh bảng để được vào lớp đặc biệt.

Cao thủ trên linh bảng cũng chính là thiên tài mạnh nhất của Lôi Phong Viện.

Học viện Thất Hiền cũng có một long bảng.

Người có tên trên long bảng là một trăm người mạnh nhất được chọn ra từ bảy lớp đặc biệt của bảy học viện.

Có thể nói một trăm người kia chính là thiên tài xuất chúng nhất, thực lực siêu mạnh, thậm chí rất nhiều cao thủ trên long bảng không hề thua kém giáo viên của lớp cao cấp.

Vương Hinh Vũ đương nhiên không tin Mục Vỹ muốn một mình chiến cả đám người.

Dù sao thì lớp sáu cao cấp cũng là lớp cao cấp do Khô Du Chá dốc lòng dạy bảo, không một học trò nào trong lớp này là người tầm thường.

Mục Vỹ muốn đánh bại họ là rất khó! Khó như lên trời!

“Được rồi, bây giờ chúng ta cứ xem trò hay này đi”.

Không chỉ mấy giáo viên của lớp cao cấp này, các giáo viên và học trò của lớp sơ cấp và cao cấp đang vây xem xung quanh cũng không tin tưởng Mục Vỹ.

Lớp sơ cấp, trung cấp, cao cấp, đặc biệt, xếp từ thấp lên cao.

Không thể không nói, có một vài học trò của lớp cao cấp còn có tu vi mạnh hơn giáo viên lớp sơ cấp và cao cấp nhiều.

Huống hồ là cả một đám người!

“Phong Dụ Nhàn, bắt hắn lại cho ta. Hắn dám sỉ nhục chủ nhiệm Trịnh, ta nhất định phải bắt hắn đến trước mặt viện trưởng, khiến hắn xấu mặt”.

Khô Du Chá tung chưởng đánh bật Thanh Trĩ và Thanh Sương rồi vội vàng ra lệnh.

“Vâng!”

Phong Dụ Nhàn là học trò của lớp sáu cao cấp, vốn có thiên phú hơn người, hiện giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, mở ra huyệt Dương Lăng Tuyền, toàn thân thông thuận, thực lực không thể khinh thường.

Quan trọng nhất là sau lưng hắn ta còn có mấy chục học trò của lớp sáu cao cấp chỉ kém hắn ta một chút.

“Không tồi, không tồi, đều là người có khí phách!”

Mục Vỹ tán thưởng: “Thiên phú tạm được, nhưng so với học trò lớp chín trung cấp của ta thì còn kém nhiều lắm”.

“Ngươi muốn chết hả?”

Nghe thấy Mục Vỹ vẫn còn dám chế giễu bọn họ, Phong Du Nhàn lập tức nổi giận.

Uy tín của lớp cao cấp không thể bị khinh nhờn. Mục Vỹ chỉ là thầy giáo từ sơ cấp thăng lên trung cấp, không có tư cách.

“Đám ranh lớp chín kia, mở to mắt ra mà xem. Những thứ ta thường dạy các trò đều ở đây cả đấy”.

Mục Vỹ đối diện với mấy chục người lao tới, không hề hoang mang tiến lên.

Ầm…

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Một bóng người nặng nề lùi về sau, va chạm với mặt đất tạo nên một cái hố sâu hoắm.

“Đây là… Minh Thể Quyền của Vô Thượng Minh Thân”, Hoàng Vô Cực ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, khó tin thốt lên.

Giờ phút này, Mục Vỹ đạp chân xuống đất rồi đá vào người trước mặt.

Ầm…

Hiên Viên Giá và Cảnh Tân Vũ đều há hốc mồm, đồng loạt lên tiếng: “Trường Long Bài Vỹ của Vương Bá Kim Thân!”

Trông thấy chiêu thức Mục Vỹ vừa đánh ra, bọn họ như chợt tỉnh ngộ.

Đây mới là Trường Long Bài Vỹ thật sự. Lúc trước bọn họ dựa theo công pháp võ kỹ và lời bình của Mục Vỹ trên đó vẫn không thể nắm bắt được trọng điểm. Bây giờ thấy hắn đánh ra mới hiểu ra.
Chương 260: Áp giải

Ngay sau đó, Mục Vỹ đánh ra từng chiêu thức.

“Mị Ảnh Thần Tông Môn!”

“Vô Thượng Minh Thân!”

“Vương Bá Kim Thân!”

“Vũ Lăng Thương Pháp!”

“…”

Từng chiêu võ kỹ được đánh ra, Mục Vỹ xuyên qua đám người, dường như cả năm người đều không thể chạm tới góc áo của hắn.

Quá mạnh!

Đến lúc này, Lâm Hiền Ngọc cũng không khỏi bội phục.

Gã cứ tưởng mình dùng thực lực Linh Huyệt tầng thứ tư đánh Trịnh Thành Vân tơi tả đã vô cùng ghê gớm.

Nhưng bây giờ mới phát hiện nếu đối thủ là Mục Vỹ, kết cục của gã sẽ chẳng khác gì Trịnh Thành Vân, thua đến mức rối tinh rối mù.

Còn những võ kỹ kia được Mục Vỹ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, giống như đã quen thuộc hàng nghìn năm, làm gì giống lần đầu tiên đánh ra.

“Rốt cuộc tên này… khủng bố tới mức nào?”

Bấy giờ Lâm Hiền Ngọc mới giật mình nhận ra, sức mạnh của Mục Vỹ không chỉ ở thủ đoạn mà còn cả thực lực của chính hắn.

Chỉ là Mục Vỹ chưa từng thể hiện ra ngoài nên mới bị cho là chỉ biết dựa vào thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục mà không sợ trời không sợ đất!

Không chỉ có Lâm Hiền Ngọc, đám học trò của lớp chín trung cấp cũng sợ ngây người.

Bọn họ thật sự hoài nghi mình bị hoa mắt.

Đây là thầy Mục của bọn họ sao?

Ra tay nhanh như chớp, phản ứng linh hoạt, quan trọng nhất là ai dám tới gần thầy đều sẽ bị đánh nhừ tử rồi ném ra ngoài.

Hơn nữa, điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi chính là, có người suýt thì đánh Mục Vỹ bị thương. Kết quả trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc lại đột nhiên dừng lại, hoặc là bị ngăn cản, đánh trả, tựa như Mục Vỹ đã biết trước bọn họ sẽ xuất hiện ở đó.

Kinh hãi, thần kỳ!

“Ha ha… Không ngờ vẫn có chút tài năng!”, Ngạn Vân Ngọc khẽ mỉm cười nhìn Mục Vỹ, buột miệng nói.

Tiêu Bất Ngữ cau mày lên tiếng: “Hay là Ngạn Vân Ngọc nhà ngươi lên chơi với hắn thử xem. Nói không chừng sau này lớp chín trung cấp thăng lên cao cấp sẽ là đối thủ của ngươi đó”.

“Hắn xứng sao?”

Ngạn Vân Ngọc hừ lạnh nói, quay người rời đi.

Mấy vụ ồn ào kiểu này không đáng để xem.

“Không phải Vương nữ thần nhìn trúng hắn đấy chứ? Cô thấy hắn lợi hại chưa, mấy chục người vây đánh cũng không sợ. Thích không hả?”

“Tiêu Bất Ngữ, ngươi ăn nói cho cẩn thận”, Vương Hinh Vũ khinh thường nói: “Chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, trò mèo mà thôi. Ngươi tự xem chính mình đi, sắp tới cuộc thi của lớp cao cấp rồi. Không biết lớp bốn cao cấp của ngươi có còn bại trận dưới lớp ba cao cấp của ta nữa không?”

“À phải rồi, lần này ta sẽ nương tay, không đánh ngươi bầm dập mặt mũi nữa!”

Vương Hinh Vũ nở nụ cười xinh đẹp rồi quay lưng rời đi, để lại mùi thơm nhàn nhạt.

“Đúng là một ả đàn bà mài mòn sự kiên nhẫn của người khác. Nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta thèm muốn có được!”

Tiêu Bất Ngữ nhìn theo bóng lưng Vương Hinh Vũ, lạnh giọng nói.

“Sớm muộn gì ta cũng sẽ thu cô về tay! Đến lúc đó phải xem thử ở trên giường, cô còn cứng miệng như vậy hay không!”

Trên sàn đấu, Mục Vỹ vẫn dùng từng chiêu thức đánh tơi bời đám học trò kia.

Cả lớp chín trung cấp đều há hốc mồm.

Quá đã!

Chỉ có hai chữ, đã nghiền!

Trông thấy Mục Vỹ đánh bại người của lớp cao cấp, đám học trò lớp chín trung cấp có cảm giác như bản thân cũng đang trong cuộc chiến.

Loại cảm giác này không thể diễn tả thành lời.

Ầm…

Mục Vỹ tung cú đấm cuối cùng rồi đứng dậy phủi tay, thở phù một hơi.

“Giải quyết xong hết rồi!”

Hắn bật cười nhìn bọn học trò lớp sáu cao cấp đang nằm la liệt dưới đất rồi quay sang hỏi Khô Du Chá: “Thế nào? Đã phục chưa?”

“Phục? Mục Vỹ, có giỏi thì đánh tay đôi với ta một trận. Nếu thua, ngươi phải dập đầu xin lỗi chủ nhiệm Trịnh, ngươi dám không?”

“Không dám!”

Mục Vỹ không hề do dự đáp lại.

“Ngươi có thực lực Linh Huyệt tầng thứ sáu, ta đây mới ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba. Ngươi mở mồm khiêu chiến ta? Không biết xấu hổ à?”, Mục Vỹ cười cợt nói: “Còn nữa, phó chủ nhiệm Trịnh đánh cược thua với ta, có chơi có chịu, liên quan quái gì tới ngươi?”

“Ngươi…”

Khô Du Chá giận điên người, không ngờ Mục Vỹ lại mặt dày vô liêm sỉ như vậy.

Hắn ta khiêu chiến, Mục Vỹ không thèm suy nghĩ đã dứt khoát từ chối!

“Lâm Hiền Ngọc, phó chủ nhiệm Trịnh chạy xong chưa?”

“Chạy xong rồi thưa thiếu chủ!”

“Tốt, bảo phó chủ nhiệm Trịnh mặc quần áo vào đi. Ta còn phải mời thầy ấy đến phủ một chuyến, chạy mười vòng chắc phó chủ nhiệm Trịnh cũng mệt mỏi lắm rồi”.

“Vâng!”

Cái gì? Dẫn về phủ?

Nghe lời Mục Vỹ nói, Khô Du Chá trợn trừng hai mắt: “Ngươi muốn làm gì hả Mục Vỹ? Phó chủ nhiệm Trịnh là thầy giáo của học viện, ngươi dẫn thầy ấy về phủ làm gì?”

“Làm gì không đến lượt ngươi lo!”

Mục Vỹ trợn mắt lườm: “Hơn nữa ngươi không nghe thấy à? Ta mời phó chủ nhiệm Trịnh tới phủ uống trà nghỉ ngơi, ngươi quản được sao?”

“Đúng rồi, Khô Du… Chá đúng không?”, Mục Vỹ nói tiếp: “Ta nói cho ngươi biết, đừng bày cái bản mặt thối của ngươi ở đây. Ta là thầy giáo lớp trung cấp, ngươi là thầy giáo lớp cao cấp, chỉ thế mà thôi. Ngươi không có quyền ra lệnh cho ta, Trịnh Thành Vân cũng không có!”

“Dẫn đi!”

Mục Vỹ lạnh giọng ra lệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK