Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 991: Giết người còn muốn chạy?

Vẫn để đao gió đánh vào người, Mục Vỹ đã rèn luyện xong nên tiếp tục đi về phía trước.

"Giết!"

Song hắn đang đi thì một tiếng gào thình lình vang lên.

"Hả?"

Nghe thấy tiếng gào, Mục Vỹ ngẩn người, vội vàng ẩn náu.

Hiện giờ hắn đang đứng ở cuối lối đi, xuống dưới thì người ta nhìn một phát là thấy, bay lên trên thì càng dễ dàng thành cái bia cho người khác soi mói.

Số võ giả muốn giết hắn trong hang rồng quá nhiều!

Hơn nữa hắn đang nắm trong tay bốn chiếc vảy rồng và ba món Hư Tiên Khí, chắc mấy thứ này sẽ làm những kẻ đó hóa rồ luôn quá!

"Ơ?"

Hướng mắt nhìn xuống, Mục Vỹ ngẩn người khi thấy những kẻ này mặc những bộ trang phục khác nhau bao vây tấn công một con chó sói vảy đen quái đản.

"Sói Hắc Lân!"

Vừa nhìn thấy những quái lang kia, Mục Vỹ ngây ngẩn cả người.

Hắn nhớ ra rồi. Trong hang rồng có một quả trứng rồng, đã mười nghìn năm trôi qua rồi, hắn không biết giờ nó có còn tồn tại không.

Nhưng những con súc sinh này vô cùng hung ác và tàn độc.

Toàn thân sói Hắc Lân được bao phủ bởi lớp vảy màu đen, khi được ánh sáng trong lòng đất chiếu vào sẽ phản xạ ra ánh sáng trắng.

Lớp vảy đen đem lại sự khát máu và lạnh lẽo tột cùng khiến người ta khó chịu.

Mục Vỹ biết thực lực của đám sói Hắc Lân này khác nhau nhưng ít nhất đều có cảnh giới trên Vũ Tiên tầng năm. Song những con sói Hắc Lân biến dị lại có khả năng phòng ngự vượt trội và công kích có tính sát thương cao.

Chẳng qua là sói Hắc Lân không lĩnh ngộ pháp tắc không gian và thời gian như võ giả Nguyên Anh nhân loại. Chúng chỉ dựa vào bản năng.

Sau khi quan sát một lượt, Mục Vỹ phát hiện phía dưới đều là những gương mặt quen thuộc.

"Lâm Chính Anh nhà họ Lâm!"

"Kim Minh nhà họ Kim!"

"Thạch Châm nhà họ Thạch!"

Mục Vỹ chẳng lạ lẫm gì ba người này nữa.

Chính ba người này đã chỉ huy quân đội của ba gia tộc lớn gây ra cuộc chiến trên Nam Hải vào năm năm trước.

Bên cạnh ba người này có ba tên thanh niên ngẩng cao đầu.

Mục Vỹ không biết ba người này.

Hắn không biết họ nhưng họ lại biết hắn.

"Là Mục Vỹ!"

"Tiểu tử này hay thật, quá là xảo trá, đến lúc này mới vào hang rồng. Tính nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hay gì?"

"Đúng là vô liêm sỉ mà!"

Ba người thấy Mục Vỹ thì nói oang oang.

Mục Vỹ câm nín nhìn họ.

"À, hỏi này, ta với các ngươi biết nhau à?", Mục Vỹ không kiềm được đảo mắt khinh thường, nếu mấy người này không đứng cạnh đám Lâm Chính Anh thì hắn sẽ không do dự gì cả mà bay tới tát mấy phát cho xem.

Mục Vỹ xem như biết chút ít về ba người Lâm Chính Anh, Kim Minh và Thạch Châm. Bọn họ là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám lĩnh ngộ pháp tắc không gian thứ thiệt. Hắn mới vừa đột phá đến cảnh giới Vũ Tiên tầng sáu, không quá tự tin khi đối đầu với ba cường giả tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng tám đã lâu này.

"Tiểu tử này năm năm rồi vẫn còn ở cảnh giới Vạn Thọ tầng năm của Vũ Tiên, ta đoán là hết thời rồi. Hai cô vợ của hắn đẹp lắm, giết hắn rồi thu Huyết Minh về dưới trướng nhà họ Lâm ta luôn thì được quá chừng!"

Một thanh niên mặc sam y xanh khẽ cười: "Kim Sát, Thạch Phá, ta sẽ không nhường cơ hội tốt này cho các ngươi đâu!"

Tên thanh niên áo xanh nọ bước về phía Mục Vỹ.

"Lâm Doãn Chi, coi chừng bị lật thuyền trong mương đấy!"

Thấy thanh niên áo xanh hành động, hai người cùng lứa còn lại cười to.

"Lật thuyền trong mương? Hắn mà làm được sao!"

Nghe thấy lời này, mặt Mục Vỹ lộ vẻ sợ hãi. Hắn vội vàng chạy vào lối đi có đao gió hệt như vô cùng hoảng loạn.

"Tiểu tử, nghe nói ngươi lợi hại lắm mà, còn giết được Huyền Vô Tâm nữa cơ, sao giờ chạy rồi?"

Lâm Doãn Chi thấy dáng vẻ lật đật chạy thục mạng của Mục Vỹ thì cười khẩy.

"Ta chạy á? Có đâu, chẳng qua là ta đang nghĩ cách giết ngươi trong một chiêu thôi!"

Chỉ trong chốc lát, Mục Vỹ đang chạy vào lối đi có đao gió bỗng mỉm cười, quay ngược trở lại. Hắn lấy kiếm Khổ Tình ra cầm trong tay, kiếm phong bàng bạc nhấn chìm Lâm Doãn Chi.

"A..."

Không ngờ Mục Vỹ đột ngột quay lại, Lâm Doãn Chi tái mặt.

Nhưng dù gì hắn ta cũng có cảnh giới Vũ Tiên tầng năm, địa vị tại nhà họ Lâm rất cao, thế nên Lâm Doãn Chi không hoảng loạn mà giơ khiến tấn công Mục Vỹ.

Đinh...

Sau một tiếng vang, tiếng phập nối tiếp truyền đến, chiếc khiên trước người hắn ta vỡ tan, mũi kiếm đâm thẳng vào ấn đường.

"Doãn Chi!"

Khung cảnh này làm cho Lâm Chính Anh nổi cơn thịnh nộ.

Lâm Doãn Chi là thiên tài xuất chúng của nhà họ Lâm, ông ta chẳng thể nào lường được hắn ta sẽ bị Mục Vỹ giết chỉ bằng một nhát kiếm.

"Lão già kia!"

Thấy Lâm Chính Anh, vụ tập kích giữa đường vào năm năm trước ùa về trong tâm trí, Mục Vỹ thầm mắng rồi xoay người muốn chạy đi.

"Mục Vỹ, giết người rồi còn muốn chạy à?"

Nhưng hắn vừa quay lại thì một bóng người phá vỡ không gian. Tiếng vù vù vang lên, rồi kẻ nọ xuất hiện sau lưng hắn.

Kim Minh!

Kim Minh này là trưởng lão của nhà họ Kim, tính cách tàn nhẫn, mạnh mẽ vô cùng, không biết đã tước đi mạng sống của bao nhiêu người.

Có điều dù phải đối mặt với người này, Mục Vỹ cũng không muốn né tránh!

Bởi hắn có kiếm Khổ Tình là Hư Tiên Khí, nó cứng rắn đến mức kể cả cường giả đã vượt qua mười tầng Đại Kiếp cũng không dám chống lại. Mục Vỹ không nói nhiều lời, vung kiếm ra ngay.
Chương 992: Mê cung

Thấy đã lúc này rồi mà Mục Vỹ còn dám đánh trả, Kim Minh thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm nặng nề.

Vỗ tay một cái, hai tay Kim Minh hiện lên vầng sáng vàng. Đây chính là tuyệt kỹ của nhà họ Kim - Kim Ngọc Lưu Ly Thân.

Mục Vỹ từng thấy bọn Kim Triết thi triển Kim Ngọc Lưu Ly Thân, nhưng hôm nay nhìn mới thấy những thiên tài trẻ tuổi kia thua kém lão già Kim Minh gấp mười, gấp trăm lần.

"Ngươi chán sống rồi!"

Thấy Kim Minh tung một cú chưởng, Mục Vỹ đâu dám phản kháng.

Hắn tung hỏa mù bằng một nhát kiếm hòng làm Kim Minh lầm tưởng rằng mình đã tấn công bằng mọi sức lực, nhưng trong lòng bàn tay thì xuất hiện một hạt châu đen!

Hồn Tâm Châu!

Kim Minh vừa nhìn thấy hạt châu nọ thì hoảng hốt, muốn rút tay về.

"Chậm rồi!"

Chỉ một viên thôi đã gây ra cú bạo tạc kinh hoàng.

Tiếng ầm ầm vang xa, Kim Minh hét lên thảm thiết, bàn tay của ông ta bị nổ tan tành.

Sức công phá của Hồn Tâm Châu đã làm tay ông ta cháy rụi, không để lại chút gì dù chỉ là tro bụi. Tay của Kim Minh hoàn toàn không thể phục hồi.

Mục Vỹ phát hiện ra Hồn Tâm Châu này trong lúc thu phục Phệ Hồn Tâm Hỏa trên núi Thiên Tuyển. Lúc đó đã dùng một viên, giờ hắn còn tám viên.

Nhưng lúc đó Hồn Tâm Châu có thể làm nổ chết cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng một, tầng hai rất dễ dàng.

Bây giờ nổ banh được một bàn tay của cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám như Kim Minh, Mục Vỹ đã hài lòng lắm rồi.

Tiếng nổ vẫn còn vọng lại, đám sói Hắc Lân nghe thấy tiếng nổ và cảm nhận được sức nóng dữ dội đều trở nên hỗn loạn, bất an.

Bọn con cháu trong ba gia tộc đang bao vây sói Hắc Lân cũng luống cuống tay chân.

Cục diện mất kiểm soát, Mục Vỹ bỗng lách người, vọt vào một lối đi ở đằng trước.

Con đường này thông với đường hầm bên trong, sau khi đi qua nơi đầy đao gió là một quảng trường rộng lớn, xung quanh quảng trường có tám đường đi khác.

Đám người Lâm Chính Anh đang ở tại cửa vào của một lối đi, bị đám sói Hắc Lân cầm chân nên buộc phải tiêu diệt bọn chúng.

Giờ phút này, trong lúc nháo nhào chạy trốn, Mục Vỹ chạy thẳng vào trong một lối đi khác.

"Đừng để hắn chạy thoát!"

Lâm Chính Anh không còn lòng dạ nào chiến đấu với bọn sói Hắc Lân nữa, cũng chạy vào trong đuổi theo Mục Vỹ.

Kim Minh khai triển thân pháp, muốn chạy theo.

"Kim Minh huynh!"

Giữa lúc đó, Thạch Châm bỗng tiến lên ngăn cản: "Kim Minh, đó là sát lộ đấy!"

Thạch Châm vừa nói xong thì nét mặt Kim Minh trở nên nặng nề.

Khi vào hang rồng, các thế lực lớn bọn họ nhận ra trong này có tám con đường xếp thành tám cấp trận pháp, con đường Mục Vỹ vừa vào là sát lộ, còn được gọi là tử lộ!

Các phe phái lớn khi vào đây đều không một ai chọn lối đi này.

"Tử lộ, tử lộ!"

Mặt Kim Minh co rúm, cổ tay không còn chảy máu nữa nhưng làm thế nào cũng không thể chữa lành bàn tay.

"Đuổi theo!"

Nhưng ông ta chỉ do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quát lớn.

Dù đó là đường chết đi chăng nữa, ông ta cũng muốn giết Mục Vỹ.

"Kim Minh huynh!"

Thấy Kim Minh dẫn đám con cháu nhà họ Kim xông vào tử lộ, Thạch Châm hoảng hốt.

"Ông nội, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Thạch Phá đứng sau lưng Thạch Châm lên tiếng.

"Đuổi theo!"

Thạch Châm im lặng một thoáng rồi bình tĩnh trả lời: "Hai lão cáo già này nói là báo thù nhưng ai mà không biết Mục Vỹ có vảy rồng và ba món Hư Tiên Khí. Để có được những thứ đó, phải hy sinh bao nhiêu mạng người ta cũng chịu!"

"Vâng!"

Phút chốc, đội quân hùng hậu khoảng một trăm người của ba gia tộc lớn mau chóng chạy vào sát lộ.

"Má nó, xui quá đi mất!"

Lúc này, Mục Vỹ đang liều mạng chạy thật nhanh trong con đường rộng rãi và liên tục vung kiếm. Từng luồng kiếm khí vụt bay theo lối đi, bắn về phía Lâm Chính Anh đang truy đuổi hắn nhưng sức mạnh càng lúc càng yếu dần.

Tuy nói Lâm Chính Anh là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, lĩnh ngộ pháp tắc không gian nhưng giờ đây ông ta cũng không dám di chuyển theo ý mình.

Bởi nơi này là hang rồng, ẩn giấu rất nhiều nguy hiểm.

Có thể một bước lầm đường sẽ là địa ngục.

Nhưng có thể một bước vô ý sẽ khám phá ra thiên đường!

Nơi này có trứng rồng thật chứ không như lần thám hiểm di chỉ Cổ Long lúc trước. Giá trị của trứng rồng không phải thứ mà vảy rồng có thể sánh bằng!

"Mục Vỹ, ngươi đừng có trốn nữa!"

Một tiếng gầm truyền đến từ sau lưng.

"Nơi này là sát lộ, ngươi cứ chạy như thế thì rồi cũng chết thôi, bỏ cuộc đi!"

"Lão già khốn nạn!"

Nghe thấy lời nói của Lâm Chính Anh ở sau lưng, Mục Vỹ thầm chửi thề.

Đương nhiên hắn phải tiếp tục chạy trốn rồi, chứ không là chết mà không biết mình chết thế nào luôn!

Chắc cú lão già này đang nghĩ cách giết hắn để cướp đi mấy món Hư Tiên Khí và vảy rồng trước khi Kim Minh và Thạch Châm kịp trở tay.

Qua một lúc, trong lúc đi, Mục Vỹ phát hiện hình như phía trước là ngõ cụt.

Nhưng khi đến cuối, hắn ngạc nhiên nhận ra cuối con đường lại là mê cung khổng lồ.

Lối vào mê cung được giăng một sợi dây đỏ sáng rực.

Nhìn kỹ thì thấy lối ra của mê cung ánh lên vầng sáng vàng.

Đó là vầng hào quang vàng chói đến mức khiến người ta hoa cả mắt.

"Vào lẹ!"

Không kịp nghĩ nhiều, Mục Vỹ nhảy vào trong.
Chương 993: Sao nỡ vội đi

Không lâu sau, một bóng người hiện ra trước cửa, đó là Lâm Chính Anh.

"Ơ? Mê cung?"

Lâm Chính Anh ngẩn người, ngạc nhiên thốt lên: "Không đúng, không phải mê cung. Là trận pháp!"

Tiếng kêu xé gió vun vút vang lên, người trong nhà họ Lâm đã đến sau lưng ông ta.

Lát sau, Thạch Châm và Kim Minh cũng có mặt tại lối ra sát lộ.

"Hắn đâu?"

"Vào mê cung rồi!", Lâm Chính Anh nhíu mày nói: "Thạch huynh, Kim huynh, trong mê cung này có ba cửa vào, ba chúng ta dẫn mấy đứa trong gia tộc chia ra ba đường đi. Chỉ có một cửa ra thôi, tiểu tử kia không chạy thoát được!"

"Không thành vấn đề!"

"Được!"

Hai người đáp.

Chỗ Hư Tiên Khí mà Mục Vỹ đang nắm giữ rất có giá trị, nói là bảo vật vô giá cũng không ngoa.

Cộng thêm mấy chiếc vảy rồng còn lại, nếu làm thịt hắn thì dù chuyến thám hiểm hang rồng này về tay không thì họ vẫn bội thu.

"Tên Mục Vỹ này lắm mưu nhiều kế, còn đạt được kiếm tâm. Ai thuộc cảnh giới Vũ Tiên tầng năm trở xuống thì lập đội ít nhất là năm người một nhóm, trên tầng năm thì hai người một nhóm. Cẩn thận Hồn Tâm Châu trong tay hắn đấy, sức công phá của nó rất lớn, cả kiếm tâm của hắn nữa. Rõ chưa?"

"Rõ!"

"Trong ba lối đi này, chỉ có duy nhất một con đường là lối ra, các ngươi nhất định phải thật cẩn thận, nếu đó là tử lộ phải quay về ngay. Nhớ lấy, trong mê cung này có Hoan Sát Trận, tuyệt đối không được bay qua, nếu không..."

Lâm Chính Anh không nói nhiều, chỉ giơ tay nâng một tảng đá lớn lên ném lên khoảng không phía trên mê cung làm phát ra tiếng động lớn.

Ầm...

Trong giây lát, tiếng nổ đùng đùng liên hồi truyền đến từ không trung, tảng đả bị dập nát thành bụi.

Chính xác hơn là chẳng còn chút dấu tích nào.

Những người xung quanh đều trợn trừng mắt, không dám thử.

"Tốt, tất cả chia nhau hành động!"

Tiếng xé gió vun vút vang lên. Trong chớp mắt, đội quân của ba gia tộc lớn mỗi người một ngả, đồng loạt tiến vào mê cung.

Nhưng giờ phút này, toàn bộ người của ba gia tộc lớn đều muốn giết Mục Vỹ.

Hư Tiên Khí và vảy rồng mới là mục đích cuối cùng của họ.

Tất nhiên Mục Vỹ biết điều đó rồi.

Hắn vừa chạy thục mạng thỉnh thoảng vừa quan sát phía trên đầu.

E là kể cả cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng mười hùng mạnh cũng sẽ bị đám sấm sét mịt mù này đánh chết tại chỗ, Mục Vỹ đâu muốn chết sớm.

Cả ba gia tộc lớn đều có toan tính riêng, chắc chắn sẽ không bắt tay với nhau, giả sử phát hiện hắn thì cũng chưa chắc đã đồng tâm hiệp lực để bắt hắn.

Trong lúc chạy trong mê cung, Mục Vỹ không nhìn phía trước mà quan sát vách đá hai bên.

Hai vách đá có bề ngoài nhẵn bóng như gương nhưng khi gõ lại phát ra tiếng "cốc cốc" vang dội.

Mục Vỹ đưa tay chạm vào, cảm giác lạnh thấu xương lập tức từ vách đá lan tỏa khắp người hắn.

Dần dần, Mục Vỹ thấy cái lạnh này có gì đó thật ác liệt.

Đáng ngạc nhiên là sau đó có thêm cảm giác nóng bỏng truyền vào tay hắn.

"Quái lạ!"

Mục Vỹ đặt tay xuống và nhìn vách đá, không biết nên giải thích thế nào. Hắn chìm vào suy nghĩ.

Không lâu sau, Mục Vỹ chạm cả hai tay vào vách đá.

Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí chậm rãi dồn vào, Cửu Nguyên Cầu xoay quanh vách đá.

Tiếng vù vù đột nhiên vang lên, Mục Vỹ không kịp đề phòng, người lảo đa lảo đảo đâm sầm vào vách đá, đi xuyên qua vách đá bên kia.

Qua rồi!

Mục Vỹ ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu.

"Thần kỳ thật!"

Thấy cảnh này, Quy Nhất bật thốt: "Toàn bộ mê cung này đều không phải thật, thuộc hàng pháp trận lớn trong số các Hoan Sát Trận luôn ấy. Lần cuối nó được tìm thấy là từ thời viễn cổ rồi. Thần kỳ quá!"

"Hoan Sát Trận thời viễn cổ ấy hả?"

"Ờ, tất cả những gì có trong trận pháp này vốn hư ảo nhưng được ai đó biến thành thật nhờ vào sức mạnh hùng hậu. Mà Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của ngươi thì là công pháp có nguồn gốc từ thời viễn cổ, trùng hợp có thể dùng chín nguyên khí để dung hợp với mê cung!"

Thật ra còn một câu Quy Nhất vẫn chưa nói ra.

Chính khí tức của Tru Tiên Đồ đã dung hợp với vách đá chứ không phải Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của Mục Vỹ!

"Thế chẳng phải ta thích đi đâu thì đi rồi sao?"

"Ngươi cũng không ngốc lắm!"

Quy Nhất hậm hực làu bàu, không nói nữa.

Mục Vỹ mặc xác nó, Cửu Nguyên Cầu lại hiện ra trên hai tay.

Chúng tiến sát vào bức tường, Mục Vỹ tức khắc xuất hiện tại một lối đi khác.

Nói vậy tức là hắn chỉ cần đi tiếp là ra ngoài được rồi còn gì?

Với người khác đây là mê cung, nhưng với hắn thì chẳng qua chỉ là có thêm rèm cửa thôi!

Bằng cách đó, hắn có thể đi lại một cách thoải mái trong mê cung mà không sợ lạc đường.

Mục Vỹ dần nhếch môi cười, chưa đi ngay.

Trò vui chỉ mới bắt đầu, hắn sao nỡ vội đi!

Mục Vỹ ngần ngại nhìn phía trước, hỏi: "Quy Nhất, ngươi có chắc là chỉ mình ta xuyên qua được vách đá không thế?"

"Cho dù ở đại thế giới Vạn Thiên cũng chỉ một mình ngươi có Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí thôi, nói gì đến tiểu thế giới Tam Thiên. Khỏi lo!", Quy Nhất tỏ ra mất kiên nhẫn: "Chẳng có ma nào phá vỡ được vách đá này đâu, trừ phi là thần tiên!"

"Được!"

Mục Vỹ nói xong nhìn khắp mê cung với ánh mắt gian xảo.
Chương 994: Không cho ai hai cơ hội

“Lâm Hiệu, ngươi nói xem Mục Vỹ đó lợi hại đến mức nào mà Lâm Doãn Chi vừa gặp cái đã bị giết luôn vậy?”, hai đệ tử của nhà họ Lâm sóng bước đi trên hành lang dài của mê cung rồi than thở nói.

“Xời, không phải Mục Vỹ lợi hại, mà tại Lâm Doãn Chi yếu quá!”

Một người thanh niên khác khinh thường nói: “Mục Vỹ là cái thá gì chứ! Ban nãy khi quan sát bản lĩnh của hắn, trưởng lão đã nói hắn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, nhưng thế thì sao nào? Gặp ta, ta sẽ đánh cho răng rụng đầy đất!”

“Hả? Thế à?”

Một giọng nói chợt vang lên sau lưng hai người họ.

“Đương nhiên, hễ nhìn thấy tên đó là ta ngứa mắt rồi, còn hai người thê tử kiều diễm của hắn thì ta chỉ muốn…”

“Ai!”

Nhưng đệ tử đó còn chưa nói dứt câu thì ngoảnh phắt lại nhìn phía sau.

Rõ ràng không hề có ai trên con đường mà họ vừa đi qua, vậy rốt cuộc đó là tiếng của ai?

“Là ta, Mục Vỹ đáng chết mà ngươi nói ấy!”

Mục Vỹ xuất hiện ở thông đạo, sau đó nhìn hai người kia rồi khinh bỉ nói.

Nghe thấy vậy, hai đệ tử kia lập tức quỳ mọp dưới đất.

“Mục Vỹ gia gia tha mạng! Ban nãy, tiểu nhân chỉ lỡ miệng, ăn nói hàm hồ ạ. Đến Huyền Vô Tâm còn bị ngài giết thì sao hai tiểu nhân có thể là đối thủ của ngài được!”

Trông thấy Mục Vỹ, hai người đó quỳ xuống rồi dập đầu lia lịa.

“Ta có chuyện hỏi các ngươi đây, người của ba gia tộc lớn các ngươi đâu hết rồi?”

Mục Vỹ hỏi.

“Trưởng lão Lâm Chính Anh, Kim Minh và Thạch Châm đã dẫn hộ vệ của gia tộc mình đi tìm Mục Vỹ… à tìm ngài đấy ạ. Đến một ngã ba thì họ chia nhau ra tìm, bên nào tìm thấy thì phải phát tín hiệu!”

“Sao cơ? Nói vậy thì các ngươi cũng là một nhánh à?”

“Vâng!”

Một đệ tử vội đáp.

“Thôi, các người đi đi!”

Mục Vỹ xua tay.

Đi?

Mục Vỹ cứ thế thả họ đi ư?

Hai người đó quỳ dưới đất rồi đưa mắt nhìn nhau.

Ngay sau đó, đột nhiên có một người đứng dậy, sau đó cầm một con dao găm lao tới đâm vào bụng Mục Vỹ.

Người còn lại thì vơ lấy một cái gậy.

Cheng…

Ngay sau đó, đệ tử lao tới đâm Mục Vỹ phát hiện con dao găm của mình như đâm vào một tấm đệm lò xo.

Rắc, con dao găm đã bị gãy!

Đệ tử đó tái mét mặt.

Gãy rồi ư?

Đệ tử đó nghệt mặt ra, con dao găm của gã là thánh khí hạ phẩm, dù nó không thể đâm cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám bị thương thì cũng không thể gãy được, vậy Mục Vỹ là… cảnh giới Bất Tử Chi Thân kiểu gì vậy?

“Ta đã nói là cho các ngươi đi rồi, tại sao còn muốn giết ta?”

Thấy bụng mình có một vết tích mờ mờ, Mục Vỹ cười khổ nói.

“Ngươi… Ta… Ta sai rồi, làm ơn đừng giết ta!”

“Xin lỗi nhé, con người ta không thích cho ai hai cơ hội cả!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu đã có tiếng phụt vang lên, ngay sau đó lại xuất hiện một tiếng động khác, hai đệ tử kia đã ngã trong vũng máu.

Thật ra Mục Vỹ không hề muốn giết những nhân vật tép riu này.

Hắn đã tha cho họ một mạng, nhưng họ lại làm vậy thì hắn không thể nương tay được nữa.

“Đến rồi thì tốt, ta đỡ phải đi tìm các người!”

Mục Vỹ mỉm cười, sau đó đi xuyên qua một bức tường rồi biến mất.

Không lâu sau, đã có mấy chục người xuất hiện ở thông đạo.

“Là Lâm Khánh và Lâm Hiệu!”

Có người hô lên.

Nhưng hai người trên đã chết.

Cả hai cùng chết bởi một nhát chém!

“Chắc chắn là Mục Vỹ!”, Lâm Chính Anh u ám nói.

Người tham gia vào chuyến đi lần này của nhà họ Lâm hầu hết là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, chỉ có năm đến sáu người là tầng thứ sáu và bảy, song chỉ có Lâm Chính Anh là người duy nhất có thể cầm chân được Mục Vỹ.

Hai cái xác này khiến ông ta muốn bốc hoả!

“Bắt đầu từ bây giờ, mười người chia nhau thành một nhóm, ai là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu sẽ là đội trưởng, chúng ta chia nhau ra tìm Mục Vỹ. Phát hiện ra hắn là phải báo tin ngay, tuyệt đối không được sơ suất!”

“Vâng!”

Lâm Chính Anh vừa nói dứt câu, mọi người đã tản ra ngay.

Nếu bọn họ tập trung lại với nhau thì biết đâu Mục Vỹ lại vòng qua một thông đạo nào đó rồi quay ngược trở ra, như vậy thì quá tốn công của họ.

“Tên này giết người ở đây, nên chúng ta sẽ đi tìm ở các con đường khác, chắc chắn hắn chưa chạy xa đâu, đuổi theo!”

Mấy chục người chia nhau ra rồi chạy ngay đi.

Nhưng không lâu sau, có một người chợt xuất hiện ở thông đạo đó.

Chính là Mục Vỹ!

“Dù các người có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ ta có thể xuyên tường, lần này, ta sẽ chơi với ba gia tộc lớn các người đến cùng!”

Nói rồi, Mục Vỹ lại xuyên vào tường rồi biến mất.

“A…”

Một tiếng hét thảm thiết vang vọng trong mê cung, khiến ai nấy đều thấy khiếp sợ.

“Đội thứ tư rồi!”

Mục Vỹ phủi tay rồi cười lạnh nói: “Lâm Chính Anh, Thạch Châm, Kim Minh, các người mưu tính đủ kiểu, cuối cùng lại làm lợi cho ta!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi rời khỏi đó.

Võ giả của nhà họ Lâm đã có đề phòng, vì thế mấy lần này, Mục Vỹ đã chọn ra tay với võ giả của nhà họ Thạch và Kim.

Nhưng điểm kém hoàn thiện duy nhất là Mục Vỹ chỉ có thể đi xuyên tường, chứ không do thám được hết cái mê cung này, không thì đám người này sẽ bị hắn giết sạch rồi.
Chương 995: Âm thầm khích bác

Một lát sau, Mục Vỹ chợt nảy ra một ý tưởng.

“Có người!”

Một nhóm mười người của nhà họ Lâm nhìn lên phía trước rồi nói.

Rầm rập, bọn họ lập tức đuổi theo.

Sau khi vòng vèo một hồi, bóng người đó đã biến mất.

“A…”

Đúng lúc này, có một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Kim quang loé sáng, một đệ tử che cổ rồi ngã xuống đất.

“Ai?”

Trưởng lão đội trưởng cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu lập tức trầm giọng quát.

“A…”

Nhưng mọi người còn chưa nhìn rõ cảnh vật thì lại có thêm một người nữa ngã xuống.

“Chết tiệt!”

Trông thấy vậy, vị trưởng lão kia bắt đầu thấy hoang mang.

“Mau phát tín hiệu!”

“Vâng!”

Một luồng suy nghĩ được truyền đi, vị trưởng lão đó thở phào một hơi, chỉ cần phát tín hiệu đi là mọi chuyện sẽ ổn hết.

Nhưng họ đâu ngờ Mục Vỹ đang chờ họ làm như vậy.

Vù…

Một tiếng động khẽ vang lên, Mục Vỹ bất ngờ bay ra khỏi bức tường, sau đó đâm một kiếm vào trưởng lão cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu đó.

Gần như hắn đã dồn toàn lực vào kiếm này, kiếm ý bùng nổ bất tận.

Uỳnh, trưởng lão đó đã chết vì vỡ đầu.

Sau tiếng nổ đó, các đệ tử ở xung quanh còn đang đờ người vì không biết có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bóng người đó đã đi lướt qua bọn họ như một hồn ma.

Các tiếng phụt phụt vang lên không ngừng, chẳng mấy chốc, tám người còn lại đều đã nằm trong vũng máu, máu tươi cứ thế chảy ra.

Mục Vỹ dựng thẳng thanh kiếm, kim quang toàn thân hiện ra, hắn hừ lạnh nói: “Đệ tử của nhà họ Lâm đúng là lũ vô dụng, thế mà còn đòi tranh giành Mục Vỹ với nhà họ Kim ta, đúng là lũ ngớ ngẩn!”

Mục Vỹ khạc nhổ một cái, sau đó lách người rời đi.

Không lâu sau, mấy chục võ giả của nhà họ Lâm lại đi tới.

Nhưng lần này, không chỉ có võ giả của nhà họ Lâm, mà còn cả nhà họ Thạch nữa.

Tuy nhiên, người dẫn đầu không phải Thạch Châm, mà là Thạch Phá.

“A!”

Trông thấy tiểu đội mười người đều đã chết cả, Lâm Chính Anh xám mặt.

“Là ai, Mục Vỹ, nhất định ta sẽ giết ngươi!”

Lâm Chính Anh vội nói: “Mau kiểm tra xem còn ai sống sót không?”

“Trưởng lão, còn một người ạ!”

Phát hiện ra có người còn sống, một đệ tử vội nói.

Lâm Chính Anh vội vàng đỡ người đó dậy rồi trầm giọng tới mức khủng khiếp, hỏi: “Kẻ nào làm? Mau nói cho ta biết!”

“Là… người của nhà họ Kim, hắn sử dụng bí pháp của nhà họ Kim, thuộc hạ chỉ nhìn thấy kim quang khắp trời, sau đó Lâm Nhiễm trưởng lão đã bị giết, hơn nữa người đó còn nói…”

“Nói gì?”

“Nói người nhà họ Lâm chúng ta chán sống rồi nên mới đòi tranh giành Mục Vỹ với họ, nói chúng ta… đều là lũ vô dụng!”

Ầm…

Nghe thấy vậy, Lâm Chính Anh như muốn bùng cháy, cả người căng cứng lên.

“Kim Minh, Kim Minh, lão già khốn kiếp ra đây cho ta!”

Tiếng gầm đó vọng lên cao, làm inh màng nhĩ người nghe.

“Lâm Chính Anh, ông lên cơn điên gì mà gào ầm lên thế hả?”

Lâm Chính Anh vừa nói dứt câu thì Kim Minh đã dẫn theo mười mấy người đi tới.

“Nộp mạng ra đây!”

Nhưng Lâm Chính Anh không buồn giải thích, ông ta nhìn Kim Minh rồi hét lớn lên, sau đó tung một chưởng ra, đồng thời lao lên phía trước.

“Lâm Chính Anh, ông uống nhầm thuốc à? Làm gì thế?”

“Làm gì ư?”

Lâm Chính Anh phẫn hận nói: “Kim Minh, ông không dám thừa nhận chuyện tốt mà nhà họ Kim đã làm à? Ông tưởng muốn giết đệ tử của nhà họ Lâm ta dễ lắm sao?”

“Ông nói vớ vẩn gì thế? Ta toàn đi với đệ tử của gia tộc, lấy đâu ra thời gian giết đệ tử nhà họ Lâm các người?”, Kim Minh tức tối đáp.

“Còn chối nữa!”

Lâm Chính Anh tức giận mắng: “Đệ tử nhà họ Lâm ta đã tận mắt trông thấy kim quang giăng khắp trời, đó chẳng là Kim Ngọc Lưu Ly Thân của nhà họ Kim các người còn gì? Có thể giết mười đệ tử của gia tộc ta trong phút chốc, hơn nữa còn dùng kiếm thì còn ai vào đây nữa?”

“Ông vu khống!”, Kim Minh tranh luận: “Dùng kiếm thì Mục Vỹ cũng dùng, hơn nữa hắn cũng tu luyện võ kỹ sức mạnh thuộc tính Kim!”

“Vậy ý của ông là đệ tử nhà họ Lâm ta là một lũ ăn hại, mười đệ tử và một cường giả võ giả Vũ Tiên tầng thứ sáu đều bị Mục Vỹ giết, mà không ai nhìn thấy dáng vẻ của hắn ư?”

“Ta không có ý đó, là ông tự nói đấy!”, Kim Minh hậm hực nói.

“Chết tiệt!”

Lâm Chính Anh không thể đè nén được nữa.

Mười cường giả cảnh giới Vũ Tiên bị giết là một tổn thất lớn với nhà họ Lâm, ông ta không thể gánh vác thiệt hại này được.

Ông ta không tin Mục Vỹ có thể một hơi giết sạch tiểu đội này, dù hắn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu - Bất Tử Chi Thân, nhưng Lâm Nhiễm cũng vậy thì sao có thể bị hắn giết bởi một kiếm được?

Trong mê cung này, ngoài Kim Minh dùng kiếm và tu luyện Kim Ngọc Lưu Ly Thân ra thì không còn ai khác!

Lâm Chính Anh hung hăng nói: “Ông tưởng không có bằng chứng thì ta không làm gì được ông ư? Ông không giết người diệt khẩu được đâu!”

“Hừ! Lâm Chính Anh, ông đừng ngậm máu phun người nữa, Kim Minh ta không thèm làm chuyện đó. Mục Vỹ vô cùng ranh ma, khéo đây là âm mưu của hắn cũng nên. Còn nếu ông vẫn muốn đánh nhau thì cứ xông lên, ta không ngán đâu!”

Kim Minh nâng kiếm tiến lên một bước nhìn Lâm Chính Anh với vẻ đầy phẫn nộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK