Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 581: Dời Vỹ Minh

Giữa những ngọn núi xung quanh Thánh Đan Tông.

"Chết rồi sao?"

Thánh Vũ Dịch đập ghế cái rầm rồi đứng phắt dậy, ngón tay run nhè nhẹ.

"Đúng vậy!"

Bạch Trảm Phong đứng trước mặt Thánh Vũ Dịch, gật đầu báo cáo: "Mục Vỹ đã đúc được đến hồn đàn tầng thứ sáu, đi đâu cũng rầm rộ, thủ đoạn tàn độc. Quân Vô Tà, Thánh Vũ Phong và Mạnh Nhất Phàm đều bị hắn giết chết, cả Vỹ Vũ và những kẻ Ma tộc như Kim Linh cũng bị hắn nhốt dưới kia. Nhưng dù gì thì chắc bọn chúng cũng chết cả thôi, vì bộ tộc Cốt Yêu đã hiện thế rồi".

"Chết tiệt!"

Khuôn mặt Thánh Vũ Dịch đầy vẻ phẫn nộ.

"Lẽ ra phải giết kẻ này trước đó rồi mới phải".

"Ha ha..."

Bạch Trảm Phong cười mệt mỏi: "E là bây giờ khó lòng giết hắn lắm".

Thánh Vũ Dịch rất đỗi ngạc nhiên khi nghe thấy câu nói đó.

Quả là vậy, cánh chim của Mục Vỹ đã hoàn thiện từ lúc nào không hay. Nay nhìn lại mới thấy cảnh giới của hắn đã nhảy vọt đến Niết Bàn tầng sáu rồi.

"Tên này bay hay sao mà tu vi nhanh thế không biết?"

Thánh Vũ Dịch cực kỳ điên tiết.

Tu vi của Mục Vỹ tăng nhanh đã đành, đáng sợ hơn là cùng với việc cảnh giới tăng cao, sự khủng bố của hắn khiến người ta ngày càng không thể nhìn thấu.

"Giờ ấy à, ta có dùng hết sức cũng không chắc sẽ đánh bại hắn!"

Bạch Trảm Phong nở nụ cười đắng chát.

Ban đầu khi đánh nhau với Mục Vỹ, ông ta chỉ dùng kiếm thế đỉnh phong, không dùng sức mạnh hồn đàn nhưng vẫn không phải đối thủ của hắn.

Điều đáng nói ở đây là Mục Vỹ của ngày hôm nay đã đủ tư cách khiêu chiến ông ta rồi.

Mỗi lần đúc một tầng hồn đàn đều cần vô số tài vật quý giá, nhưng Mục Vỹ của Vỹ Minh đã kiếm được một lượng bảo vật rất lớn nhờ vào bom và Thanh Tâm Đan.

Một cường giả hàng đầu của Thánh Đan Tông như Bạch Trảm Phong mà muốn đúc một tầng hồn đàn cũng cần ít nhất mười năm, thậm chí là lâu hơn nữa chứ đâu phải ít.

"Vỹ Vu mà chết, lão quái Vỹ Thăng Không đó nhịn được chắc?"

Mặt mày Thánh Vũ Dịch tái mét, ông ta hừ lạnh: "Ta chống mắt lên xem lão quỷ đó sẽ làm gì".

Thánh Đan Tông chìm trong bầu không khí gay gắt, nhà họ Vỹ thì có vẻ khá suy sụp.

Vỹ Thăng Không ngồi trên ghế thái sư, nhìn Vỹ Vu phía đối diện với khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ.

Lúc này, toàn thân Vỹ Vu trông cực kỳ nhếch nhác, mặt cắt không còn một giọt máu.

"Đồ ăn hại!"

Vỹ Thăng Không bật ra một câu.

"Sao ta lại sinh ra một thằng con như con chứ!"

Vỹ Thăng Không phẫn nộ trừng Vỹ Vu, chỉ thiếu điều tát cho Vỹ Vu một bạt tai.

"Con dùng viên Không Vân Châu vào chuyện đâu đâu không mà chẳng lấy được điện Khiếu Nguyệt về đây. Trong chuyến đi vừa rồi, con không những không đem được cái gì về mà còn làm gia tộc chúng ta tổn thất mấy mươi cao thủ cảnh giới Niết Bàn là sao?"

"Thưa cha, thật sự là do tên Mục Vỹ quá xảo trá mà, con..."

"Câm miệng!"

Vỹ Thăng Không gắt lên: "Nói cho ta biết rõ ngọn ngành đi!"

"Mục Vỹ dùng điện Khiếu Nguyệt rất quen tay, hắn không chỉ lấy nó đi mà còn thu phục con thánh thú trong cung điện nữa ạ. Đã thế, hắn còn ngưng luyện được hai tầng hồn đàn ngay trong điện Khiếu Nguyệt nữa".

Vỹ Vu nói lớn: "Thưa cha, con thấy Mục Vỹ thật sự rất... quen thuộc với điện Khiếu Nguyệt, cứ như hắn là người xây dựng cung điện vậy!"

"Nói nhảm!"

Vỹ Thăng Không vừa nghe thấy lời biện giải của Vỹ Vu thì mắng to: "Vào mười nghìn năm trước, có một cường giả Mục Vỹ được người đời gọi là Vỹ Tôn. Người này giẫm một cái là cả Trung Châu run sợ, chính người đó đã thiết lập bốn phong ấn để thế lực các nơi không dám dòm ngó Trung Châu Đại Lục".

"Nhưng Mục Vỹ đó là của mười nghìn năm trước, còn Mục Vỹ của bây giờ mới bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ con không biết hắn được sinh ra và lớn lên tại thành Bắc Vân sao?”

"Hay con định nói với ta là Mục Vỹ nhảy đến mười nghìn năm sau để lấy điện Khiếu Nguyệt về?"

"Nhưng..."

"Câm miệng!"

Không từ ngữ gì có thể diễn tả sự tức tối của Vỹ Thăng Không lúc này.

"Năm đó, Mục Thanh Vũ cậy mình có tài nên vênh váo kiêu ngạo cũng bị ta phá hủy tu vi đấy thôi, lần này, Mục Vỹ cũng chung số phận với hắn!"

Tia sát ý hiện ra trong mắt Vỹ Thăng Không.

Nhưng lão ta chưa từng nghĩ rằng Mục Thanh Vũ là con rể của mình, còn Mục Vỹ là cháu ngoại!

Cùng lúc đó, tại Vỹ Minh ở thành Đông Vân.

Việc Mục Vỹ và những người khác quay về an toàn làm tất cả thành viên của Vỹ Minh reo hò trong hân hoan.

Vương Tâm Nhã cũng vui sướng quá đỗi vì được gặp mẫu thân của mình.

"Mặc Dương!"

"Có!"

"Nhanh chóng thông báo dành một khu đất trống ở trung tâm Vỹ Minh ra xây một khu vực có thể chứa mười nghìn người!"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả!"

Mặc Dương choáng váng hỏi: "Ủa sư phụ, hiện tại trụ sở của Vỹ Minh chúng ta chính là thành Đông Vân, nếu di chuyển để chừa ra một mảnh đất trống thì chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?"

"Nghỉ ngơi ở đâu à? Trên trời đấy!"

Mục Vỹ vỗ vai Mục Vỹ mấy cái rồi cười tươi: "Nhanh đi đi. Khỏi phải lo, sư phụ hứa sẽ cho mỗi mình con một món quà siêu to khổng lồ".

"Vâng ạ!"

Mặc Dương không biết làm gì khác, đành gật đầu tuân theo.

Mục Vỹ về Vỹ Minh được mấy ngày thì trụ sở bắt đầu tiến hành một cuộc di chuyển dời khỏi khu vực trung ương với số lượng khoảng mười nghìn người, để lại một quảng trường rộng lớn có chu vi vài dặm.

Sau khi di chuyển xong xuôi, ai cũng nhìn Mục Vỹ để xem hắn muốn làm gì.

Chỉ có Vạn Quỷ lão nhân là mỉm cười ẩn ý.

Mười nghìn năm trôi qua, dường như mọi thứ năm ấy đều được tái hiện vào lúc này.

Tuy người của lúc đó là Mục lão ca, còn bây giờ là Mục lão đệ.

Nhưng hai người này giống nhau đến kỳ lạ, giống từ cách nói chuyện cho đến cử chỉ, thậm chí giống cả về lòng quyết đoán lẫn nghị lực - hai thứ mà bất kỳ một võ tu nào cũng phải có!

"Hôm nay là ngày di dời của Vỹ Minh. Các vị, bắt đầu từ hôm nay, Vỹ Minh của chúng ta sẽ trở thành lâu đài kiên cố nhất Trung Châu!", Mục Vỹ nhìn những người xung quanh, cất cao giọng.

Nghe vậy, ai nấy đều ngạc nhiên.
Chương 582: Tiên Vương diệt thế, minh chủ Vỹ Minh

Thành trì kiên cố nhất?

Vỹ Minh bây giờ không phải là thành trì kiên cố nhất của Trung Châu sao?

“Thầy Mục, có phải thầy sắp dẫn mọi người rời khỏi Trung Châu không ạ?”, Hoàng Vô Cực bước ra từ đám đông, quan sát quảng trường trống rỗng rồi hỏi.

“Không lẽ thầy đã đắc tội với nhân vật lớn nào đó nên chúng ta mới phải bỏ đi ạ?”, Cảnh Tân Vũ ngẩn ra.

“Không phải chứ, chúng ta mới đến đây được bao lâu đâu!”, Tiêu Khánh Dư tiếp lời.

Hiên Viên Giá vỗ trán rồi nói: “Thế là xong! Thầy Mục, thầy đừng nói chuyện này với những người khác vội, cứ nói cho chúng trò trước, trong phòng trò vẫn còn ít tiền để dành”.

Mục Vỹ nhìn mấy người đó rồi rút kiếm Hắc Uyên ra.

“Thầy Mục, thầy làm gì thế ạ?”

“Trước khi đi, ta phải chém đứt mấy cái đầu thiếu suy nghĩ của các trò thì mới không bị kẻ thù truy đuổi, kẻo các trò mà đi theo ta thì sớm muộn cũng chết cả lũ!”

Ớ!

Nghe thấy thế, bốn người lập tức lùi bước.

“Sư phụ, người nói đi ạ, rốt cuộc người định làm gì?”

“Cứ xem đi!”, Mục Vỹ nói: “Tất cả mọi người đã đi ra ngoài hết chưa? Phòng luyện khí, luyện đan và nhà kho đã kiểm tra xong chưa?”

“Rồi ạ!”

“Tốt!”

Mục Vỹ gật đầu, nhìn khoảng không trống trải trước mắt, hắn khẽ thở ra một hơi rồi giơ hai tay lên, điện Khiếu Nguyệt to bằng bàn tay như cái gò đất đen dần mọc lên trong tay hắn.

“Tiếp theo sẽ là thời khắc chứng kiến kỳ tích xảy ra!”

Mục Vỹ cười lớn rồi giơ tay lên, điện Khiếu Nguyệt dần bay lên cao hàng nghìn mét.

Trong lúc đó, nó nhanh chóng phình to, dần dà đã có một bóng râm dâng lên trên cao rồi rơi thật nhanh xuống.

Uỳnh…

Ngay sau đó, điện Khiếu Nguyệt rơi thẳng xuống, các bộ phận của đại điện nối liền rồi cũng rơi xuống theo.

Các cung điện màu đen đứng vững vàng giữa thành Đông Vân, dưới ánh sáng mặt trời, chúng toả ra khí thế uy nghiêm, trang trọng.

Vị trí của các cung điện lộn xộn, toà nào cũng cao mấy chục mét, nhìn từ xa trông chúng như một con cự thú đang nằm phủ phục giữa thành Đông Vân.

“Ha ha… thấy sao? Hoành tráng quá đúng không!”

Mục Vỹ giơ hai tay ra, sau đó nhìn cánh cửa lớn của đại điện ở phía trước rồi không nhịn được hỏi.

Nhưng đáp lại hắn chỉ có sự im lặng.

Mục Vỹ ngoảnh lại thì thấy dáng vẻ ngạc nhiên há hốc miệng của mọi người, hắn chao đảo suýt nữa thì ngã nhào.

“Các trò… sao thế?”

Mục Vỹ nhìn bọn họ rồi dè dặt hỏi.

“Vỹ ca, Vỹ… ca, cái… cái gì đây? Ảo thuật à?”, Vương Tâm Nhã trố mắt ra hỏi.

“Thầy Mục, thầy… thầy biết làm ảo thuật từ lúc nào thế ạ?”

“Đây là giả đúng không? Cả một đại điện mà… biến ra một cái là có ngay!”

“Trời ơi! Thứ gì vậy?”

Tất cả mọi người đều ngây ngốc khi thấy đại điện đó.

Không phải họ chưa từng nhìn thấy đại bản doanh tráng lệ của các thế lực lớn, bởi so với sào huyệt của tám thế lực lớn thì Vỹ Minh của bọn họ nhỏ bé đến mức đáng thương.

Nhưng hành động này của Mục Vỹ thật sự phô trương quá!

“Vào trong xem sao đã!”

Mục Vỹ xua tay rồi nói: “Điện Khiếu Nguyệt có thể chứa hàng chục nghìn người sinh hoạt hàng ngày và tu luyện. Mọi người mà sống ở đây thì chắc chắn sẽ thấy rất thoải mái, hơn nữa… nó là do Vỹ tôn giả, Mục Vỹ - thiên kiêu của rất nhiều năm về trước xây dựng. Xét về tính kiên cố thì… chắc không tìm được toà thứ hai ở Trung Châu đâu!”

Mục Vỹ?

Vỹ tôn giả?

Sau khi tự sướng xong, Mục Vỹ đứng im tại chỗ, nở nụ cười đắc ý.

“Mục Vỹ? Vỹ tôn giả! Thầy Mục, người này trùng cả tên lẫn họ với thầy ạ!”

“Ha ha… đúng đấy! Thầy Mục sẽ là cường giả tuyệt thế, tôn giả của thời đại mới, còn chúng ta sẽ là hộ pháp của tôn giả!”

“Cảnh tân Vũ, với thực lực này thì ngươi chỉ hợp làm chân sai vặt thôi!”

“Ha ha…”

Các tiếng cười vang lên trong đám người.

Mọi người của Vỹ Minh đều hớn hở khi thấy đại điện to lớn ở phía trước.

So với đại bản doanh của tám thế lực lớn thì đại điện này hoành tráng hơn rất nhiều, giờ thì tám thế lực lớn chết bầm kia đừng hòng mà đọ lại với họ.

“Dao tỷ, tỷ sao thế?”

Nhưng khi mọi người đi vào trong đại điện, mặt Tần Mộng Dao lại vã mồ hôi, còn thân thể thì run lên.

Thoáng cái, mắt cô ấy đã biến thành màu xanh lam, sau đó lạnh băng liếc nhìn Mục Vỹ.

Trong vẻ lạnh lẽo ấy chứa đựng sự u oán, phẫn hận và… đau lòng!

“Tiên Vương diệt thế, minh chủ Vỹ Minh!”

Tần Mộng Dao chợt thốt ra câu nói này, ngay sau đó gương mặt cô ấy hiện lên vẻ đấu tranh rồi tung một chưởng về phía ngực Mục Vỹ.

Phụt…

Mục Vỹ không tránh được chưởng này nên hộc ra một ngụm máu, hắn lùi lại nhìn Tần Mộng Dao.

“Dao Nhi…”

Mục Vỹ hô lên, vẻ đau khổ dần hiện lên trên gương mặt của Tần Mộng Dao, nhưng ngay sau đó, đôi mắt của cô ấy lại khôi phục vẻ u ám rồi nhìn Mục Vỹ, sau đó thì ngất xỉu.

“Dao tỷ!”

“Đừng động vào cô ấy!”

Thấy Vương Tâm Nhã định chạy tới, Mục Vỹ khẽ hô lên ngăn cản, sau đó giơ tay bế Tần Mộng Dao lên.
Chương 583: Chín thế lực lớn

Có tiếng tách tách vang lên, có thể thấy băng tuyết màu xanh lam đã xuất hiện trên hai cánh tay của Mục Vỹ. Dù là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, nhưng Mục Vỹ vẫn không thể chống lại sức mạnh của thần phách Băng Hoàng.

“Vỹ ca!”

“Ta không sao”.

Mục Vỹ bình tĩnh nói: “Chỉ là tác dụng phụ khi thần phách Băng Hoàng thức tỉnh thôi, chắc chắn cảnh giới của cô ấy sẽ lại tăng thêm, mọi người đừng lo!”

“Muội bảo với đám Mặc Dương chia các khu vực cho Chiến các, Khí các, Dược các và Ảnh các cùng mọi người, đừng để xảy ra sai sót”.

Căn dặn mấy câu xong, Mục Vỹ đã biến mất.

Mục Vỹ đi ra phía sau điện Khiếu Nguyệt rồi mở cửa một căn phòng, sau đó đặt Tần Mộng Dao lên giường.

Bây giờ, hai cánh tay hắn đã cứng đờ. Hắn phải liên tục sử dụng sức mạnh của thiên hoả, Cửu Thiên Chân Lôi, Thất Vũ Thể Điện và Hắc Ngục Ngân Thuỷ thì mời dần xua được khí lạnh đi.

Phải mất một lúc lâu, Mục Vỹ mới thấy hô hấp của mình bình ổn trở lại.

“Thiên tính vạn toán, không ngờ lại là thần phách của muội!”

Ngắm Tần Mộng Dao đang say giấc, Mục Vỹ khẽ thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ nói.

Khi mặt trời sắp lặn, một ngày vất vả đã trôi qua, điện Khiếu Nguyệt đã dần yên tĩnh trở lại.

Dưới màn đêm, cung điện toả ra sắc bạc nhàn nhạt vô cùng mỹ lệ.

Mục Vỹ ngồi trên đỉnh chính điện ngắm bầu trời đầy sao, không ngừng suy nghĩ.

Hàng vạn năm trước, hắn cũng như thế này, nhưng khi ấy, hắn không suy nghĩ gì nhiều, mà chỉ muốn không ngừng lớn mạnh thêm.

Nhưng bây giờ, bên cạnh hắn đã có người thân, bạn bè và huynh đệ nên những điều hắn cần suy xét không chỉ có báo thù.

Huynh đệ và bạn bè của ngày xưa, gia đình và người thương của bây giờ đều cần hắn bảo vệ.

Bây giờ đã có ba trong bốn phong ấn lớn bị phá vỡ.

Tại ba nơi có phong ấn, Ma tộc đã xâm nhập vào được một thời gian rồi, còn bộ tộc Cốt Yêu cũng sắp sửa tiến vào Trung Châu. Song, điều khiến Mục Vỹ lo lắng nhất lại là thế lực đến từ tiểu thế giới Tam Thiên.

Tiểu thế giới Tam Thiên chính là nơi tàn khốc nhất, ở đó chỉ tồn tại mạnh và yếu chứ không hề có tình người.

“Vỹ ca!”

Một tiếng gọi vang lên, Tần Mộng Dao lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Mục Vỹ.

“Muội tỉnh rồi à?”

“Ừm!”, nhìn vẻ ưu sầu trên mặt Mục Vỹ, Tần Mộng Dao kéo tay hắn rồi cười nói: “Vỹ ca vẫn đang giận muội à? Hôm nay, muội cũng không biết mình bị làm sao nữa. Khi nghe thấy từ Vỹ tôn giả, muội bất giác nghĩ tới Tiên Vương diệt thế, minh chủ Vỹ Minh. Chúng khiến muội thấy vô cùng căm phẫn, bế tắc và oán hận như một oán phụ vậy”.

“Ta biết!”

Mục Vỹ xoa đầu Tần Mộng Dao rồi cười nói: “Bất kể ra sao, ta cũng không bao giờ trách muội”.

Thấy nụ cười dịu dàng của Mục Vỹ, Tần Mộng Dao cũng mỉm cười rồi trao hắn một nụ hôn say đắm.

“Haizzz, dạo này ta thấy bức bối quá!”

“Sao vậy? Có phải gần đây, huynh bị áp lực quá rồi không?”, Tần Mộng Dao lập tức cuống lên: “Giờ phải làm sao thì huynh mới vui trở lại?”

“Muội đã nghe câu này bao giờ chưa?”

“Câu gì cơ?”

“Chuyện gì cũng có thể giải quyết được ở trên giường!”

Mục Vỹ mỉm cười đen tối rồi phủ người xuống.

“Đang ở trên nóc cung điện đấy… không được đâu!”

“Thì sao? Lần đầu tiên của chúng ta cũng ở trên mái nhà còn gì?”

Ánh trăng buồn rầu bị mây đen che phủ, từng tiếng thở dốc dần vang lên trên mái nhà.

Ba ngày sau, tất cả mọi người của Vỹ Minh đã có mặt ở điện Khiếu Nguyệt.

Bây giờ, xét về tổng thể thì thực lực của Vỹ Minh thì vẫn thua kém tám thế lực lớn đã cắm rễ sâu ở Trung Châu, nhưng dù vậy, dưới sự chỉ đạo của Mục Vỹ, tất cả mọi việc đã được Mặc Dương thu xếp đâu vào đấy.

“Sư phụ, hôm nay thánh địa Trì Dao đã cử sứ giả đến thành Đông Vân nói là muốn gặp người để thương lượng chuyện gì đó!”

“Hả? Người của thánh địa Trì Dao ư?”

Mục Vỹ hơi ngẩn ra, từ lúc Vỹ Minh thành lập đến nay, bọn họ không có dây dưa gì với thánh địa Trì Dao cả.

Hơn nữa, đó là thánh địa nghìn năm, truyền thừa lâu đời, thực lực mạnh mẽ, thậm chí còn hơn cả nhà họ Vỹ và Thánh Đan Tông.

Bây giờ, mọi người ở Trung Châu không còn nhắc đến tám thế lực lớn siêu cấp nữa, mà là chín.

Sau khi đảo chủ Quân Vô Tà của đảo Thiên Tà chết, nơi đây đã được Thánh Đan Tông chiếm cứ, dù họ vẫn để tên là đảo Thiên Tà, nhưng do tổn thất quá nhiều cường giả cảnh giới Niết Bàn nên nơi đây không còn được lọt tốp thế lực lớn siêu cấp nữa.

Sự trỗi dậy của Vũ Tiên Môn và Vỹ Minh đã khiến mọi người biết thế nào là sức mạnh và thực lực thật sự của thế lực lớn siêu cấp.

Hiện giờ, ba thế lực mạnh nhất ở Trung Châu là nhà họ Vỹ, thánh địa Trì Dao và Thánh Đan Tông, sau đó tới Lôi Thần Cốc, Lục Ảnh Huyết Điện, điện Tam Cực, Tụ Tiên Các cùng Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn.

Vì là nhóm thế lực mới, nên không ai hay biết thực lực thật sự của Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn.

Nhưng Huyền Vũ Phi Thiên Trận dùng thiên hoả làm mắt trận, giờ lại có thêm sự xuất hiện của điện Khiếu Nguyệt kết hợp nữa.

Vỹ Minh bây giờ phải gọi là trong bất xuất, ngoại bất nhập.

Đến nhà họ Vỹ cũng lờ mờ ám chỉ rằng họ không thể xâm nhập được vào thành Đông Vân.

“Có người từ thánh địa Trì Dao đến thì đương nhiên chúng ta phải chào đón, mọi người giải tán đi. Đa số vẫn chưa quen với điện Khiếu Nguyệt đúng không, giờ đi tìm hiểu đi. Sau này, nơi đây sẽ là chiến trường giúp ích cho chúng ta đánh giặc”.

“Vâng!”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, mọi người lập tức tản đi.

Có một bóng người chầm chậm đi từ bên ngoài vào đại điện.

Mục Vỹ nhìn người đó từ khoảng cách mấy trăm bậc cầu thang, sau đó ngẩn ra rồi cười khổ.
Chương 584: Lời mời của nhà họ Vỹ

“Tiểu tử này bây giờ làm mình làm mẩy quá đấy, muốn gặp cậu một lát mà ta phải chờ ở bên ngoài mãi!”

Trì Tân Nguyệt mặc chiếc váy dài màu xanh, che đi vóc dáng đầy đặn. Dù đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông bà vẫn rất thướt tha.

“Mẹ!”

Vương Tâm Nhã cất tiếng gọi, sau đó bước xuống khỏi ghế với vẻ mặt vui mừng.

“Nhạc mẫu, con nào dám ạ. Nếu biết là người tới thì nhất định con sẽ ra nghênh đón”.

“Bây giờ, tiểu tử cậu đã có thân phận khác trước, ai dám bắt cậu ra đón chứ!”

Mục Vỹ cười khổ một tiếng rồi ngồi xuống.

“Ta đến tìm cậu để bàn chuyện quan trọng”.

Trì Tân Nguyệt nghiêm túc nói: “Hôm kia, khi ta quay về thánh địa, thánh nữ đại nhân đã gọi ta tới để hỏi về chuyện dưới đáy biển của đảo Thiên Tà. Bây giờ, ta e chúng ta không chỉ gặp phiền toái bởi bộ tộc Cốt Yêu đâu!”

Hử?

Nghe thấy thế, Mục Vỹ hơi ngẩn ra.

Lẽ nào phong ấn thứ tư cũng bị phá vỡ rồi.

“Bây giờ, do thánh nữ tiền nhiệm của chúng ta đã quy tiên nên người chịu trách nhiệm với phong ấn cuối cùng ở thánh địa ta là thánh nữ mới”.

“Nhưng thánh nữ đại nhân còn ít tuổi nên các trưởng lão trong thánh địa đều không phục, vì thế thánh địa đang chia làm hai phe”.

“Một phe lớn ủng hộ thánh nữ đều là những người luôn trung thành với thánh nữ tiền nhiệm, phe còn lại thì theo một vị trưởng lão”.

“Hả?”

Mục Vỹ không ngờ thánh địa Trì Dao lại xảy ra chuyện này.

“Tiểu tử cậu thì biết cái gì!”

Trì Tân Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Nhà họ Trì của thánh địa Trì Dao là một gia tộc lớn, thế lực ăn sâu bén rễ. Một gia tộc lớn khác là nhà họ Dao, thế nên ngày xưa khi thành lập, nơi này mới lấy tên là Trì Dao!”

“Bây giờ, nhà họ Trì ủng hộ thánh nữ, còn nhà họ Dao thì chuẩn bị lựa chọn lại để bầu ra thánh nữ khác”.

“Lần này, nhạc mẫu đại nhân tới là để…”

“Phong ấn ở thánh địa Trì Dao sắp không trụ được nữa rồi, thánh nữ đại nhân mong Vỹ Minh có thể ra tay giúp đỡ bảo vệ phong ấn. Chí ít thì bây giờ, phong ấn này không thể có vấn đề!”

“Thánh nữ hi vọng cậu sẽ giúp thánh địa Trì Dao!”

Trì Tân Nguyệt nghiêm nghị nói: “Hiện giờ, chỉ có cậu mới cứu được thánh địa Trì Dao thôi!”

“Con ạ?”

Mục Vỹ chỉ vào mình rồi lúng túng nói: “Nhạc mẫu, người nhớ lại ba phong ấn lớn ở Ma Uyên, Lôi Thần Cốc và đảo Thiên Tà đi ạ. Mỗi lần chúng bị phá vỡ đều là sau khi con tới, người có chắc muốn con đến giúp không?”

“Đúng đấy mẹ, Vỹ ca giỏi nhất là phá hoại mà!”, Vương Tâm Nhã khuyên nhủ nói.

“Hừ! Đúng là con gái là con người ta. Tiểu tử này giỏi phá hoại, nhưng hắn gây ra chuyện thì đương nhiên cũng có thể giải quyết được. Con xem đi, không phải bây giờ Vỹ Minh vững như thành đồng sao! Ta thấy không có nơi nào ở Trung Châu có thể yên ổn hơn nơi này đâu!”

Trì Tân Nguyệt nhìn Vương Tâm Nhã rồi bực bội nói.

“Nếu vậy thì con sẽ đi với nhạc mẫu một chuyến!”

“Phải thế chứ!”

Trì Tân Nguyệt gật đầu đầy vẻ khen ngợi.

Bây giờ, nhà họ Trì và nhà họ Dao trong thánh địa Trì Dao đang như nước với lửa. Ngoài ra, có một vài người trong nhà họ Trì không phục tùng mệnh lệnh của thánh nữ mới, cho nên chuyện này thật sự rất cấp bách.

“Thế đi luôn thôi!”

“Bây giờ ạ?”

“Ừ!”

Trì Tân Nguyệt thi triển thân pháp rồi lập tức biến mất.

“Muội bảo Mặc Dương sắp tới phải kiểm tra các võ giả vào thành thật cẩn thận, hễ nghi ngờ ai là phải đuổi ra ngay, nếu có người dám cả gan phản kháng thì phải giết bằng mọi giá. Bây giờ, chúng ta tuyệt đối không cho người của thế lực khác trà trộn vào thành”.

“Vâng!”

Sau khi căn dặn vài việc xong, Mục Vỹ lập tức rời đi.

Vỹ Minh được như bây giờ là nhờ vào phòng ngự kiên cố, nếu để người của thế lực khác trà trộn vào thì sẽ rất nguy hiểm.

Các thế lực lớn luôn hục hặc với nhau, giờ thêm Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu và người của tiểu thế giới Tam Thiên chuẩn bị tới nữa thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Không lâu sau, Mục Vỹ và Trì Tân Nguyệt đã tới thánh địa Trì Dao.

Nơi đây không hổ là thánh địa nghìn năm, nhìn từ xa đã thấy non xanh nước biếc, tràn ngập tiếng chim hót và hương hoa, quả là một cảnh tượng tốt lành.

Điều quan trọng nhất là sau khi bị Ma tộc xâm chiếm, thánh địa không hề bị hư hại quá nhiều, mà vẫn phát triển phồn thịnh.

Nhưng Mục Vỹ biết, ẩn dưới sự phát triển ấy là một mối nguy cơ!

“Kẻ nào, đứng lại ngay!”

Trông thấy hai người họ xuất hiện bên ngoài thánh địa Trì Dao, hai đệ tử gác cổng lập tức quát tháo.

“Hỗn xược!”

Trì Tân Nguyệt mắng: “Ta là Trì Tân Nguyệt - hộ pháp của thánh địa, mắt mũi các ngươi để đâu hết rồi hả? Vị này là minh chủ của Vỹ Minh, đồng thời là khách quý do thánh nữ mời tới, mau tránh ra”.

“Khách quý? Dù là khách quý nào thì cũng phải chờ ta bẩm báo xong mới được vào, còn bà thì thấy lệnh bài thân phận ra đây”.

Bạt bạt…

Có hai tiếng động vang lên, hai đệ tử ấy còn chưa nói hết câu đã bị Mục Vỹ tát cho ngất xỉu.

“Người phí lời với đám này làm gì!”

Mục Vỹ xua tay nói: “Chắc họ là người của nhà họ Dao ạ?”

“Ừm, bây giờ nhà họ Dao đang ngấm ngầm giở không ít trò, nhiều chỗ đã bị thay bởi người của họ”.

“Thế sao được ạ! Con là minh chủ của Vỹ Minh, đã chịu đi vào cổng lớn một cách quang minh chính đại là quá được rồi, sao còn để họ chặn con lại?”, Mục Vỹ phủi tay, cười lớn nói rồi đi vào trong.
Chương 585: Nội bộ lục đục

Qua lời kể của Trì Tân Nguyệt, Mục Vỹ biết thánh địa Trì Dao hiện đang chia bè kết phái.

Dùng câu nói kỵ nhau như nước với lửa để hình dung cũng hợp lý.

“Được rồi, cậu đừng càn quấy nữa. Dẫu sao nơi này cũng là thánh địa Trì Dao, cho họ một bài học vậy là được rồi”, Trì Tân Nguyệt nói.

“Con biết rồi!”

Hai người sóng vai đi vào trong thánh địa Trì Dao, thấy phong cảnh non nước hữu tình, linh lực dồi dào, Mục Vỹ chỉ thấy hô hấp trở nên thông suốt hơn, đến áp lực của những ngày qua cũng dần giảm bớt.

“Ha ha… Minh chủ Vỹ Minh là cái thá gì mà vênh váo thế, dám xông vào thánh địa ta, đến thiên vương lão tử tới đây cũng phải biết thân biết phận nữa là”.

Nhưng Mục Vỹ và Trì Tân Nguyệt vừa đi vào trong, đã có một tiếng quát tháo vang lên.

Sau đó, có ba bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người đàn ông trẻ tuổi đứng đầu khoảng 27, 28 tuổi, mái tóc dài buộc cao phía sau, người đó cầm một chiếc quạt xếp, trông rất lãng tử.

Đứng bên cạnh gã là hai cô gái trẻ tuổi trang điểm loè loẹt.

“Dao Không Dư, đây là minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh, ta nghĩ ngươi phải biết chứ?”

“Cái gì?”

Dao Không Dư cất chiếc quạt xếp đi rồi ngoáy tai, cau mày nói: “Ai cơ? Minh chủ của Vỹ Minh á? Vỹ Minh là cái gì? Có thể sánh được với thánh địa Trì Dao của chúng ta không?”

“Dù phải đối mặt với ba trăm nghìn đại quân của Ma tộc, nhưng thánh địa Trì Dao chúng ta không hề chùn bước. Bà nhìn lại Vỹ Minh vớ vẩn gì đó đi, có mấy nghìn quân của Ma tộc thôi mà đã khiến họ phải trốn trong cái mai rùa không dám ló mặt ra rồi!”

Dao Không Dư cười lạnh nói: “Thủ lĩnh của thế lực bé như cái hạt vừng mà cũng đòi vào thánh địa Trì Dao ta, Trì Tân Nguyệt, bà coi nơi này là cái chỗ gì thế hả?”

“Dao Không Dư, đừng tưởng có đại bá của ngươi làm hộ pháp ở đây thì ta không dám phạt ngươi. Đây là cao thủ mà thánh nữ đại nhân mời tới, ngươi bất kính như vậy thì còn coi thánh nữ ra gì nữa không hả?”

“Thánh nữ?”

Diệu Tiên Ngữ hừ nói: “Thánh nữ tiền nhiệm đã quy tiên, trong thánh địa vẫn chưa bầu ra thánh nữ mới. Người mà bà nhắc tới là cô hầu gái được thánh nữ thiên vị giao cho kế vị ư?”

“Trì Tân Nguyệt, ta thấy bà hơi bị tin người quá rồi đấy. Cô gái đó có thân phận bối cảnh thế nào thì không ai biết, vậy mà bà dám để cô ta tiếp quản vị trí thánh nữ? Nhỡ đó là nội gián của Ma tộc hay của thế lực khác thì bà có chịu trách nhiệm nổi không?”

Dao Không Dư nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ rồi không chút khách sáo nói.

Thánh địa Trì Dao qua hàng nghìn năm truyền thừa thì một Vỹ Minh mới trỗi dậy có là gì chứ.

Minh chủ của Vỹ Minh tép riu gì đó cũng chỉ như gã tiều phu ở rừng rú mà thôi.

“Nhạc mẫu, người có chắc là thánh nữ mời Mục Vỹ con tới không ạ?”, Mục Vỹ chắp tay rồi cung kính hỏi Trì Tân Nguyệt ở bên cạnh.

“Đương nhiên rồi!”

Trì Tân Nguyệt tưởng Mục Vỹ nổi giận muốn bỏ đi, nên vội nói.

Bởi tên này chẳng có việc gì là không dám làm.

“Thế ạ! Vậy thì tốt rồi”.

Mục Vỹ tiến lên nhìn Dao Không Dư rồi thản nhiên nói: “Ta nói lại một lần nữa, ta là minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh, chính thánh nữ của thánh địa Trì Dao các ngươi mời ta tới, cho nên phiền ngươi tránh sang một bên”.

“Ta cũng nhắc lại thêm một lần nữa, thánh địa Trì Dao không phải là nơi mà con chó con mèo nào cũng được vào! Cút ngay đi!”

“Thế à…”

Mục Vỹ mỉm cười rồi quay người đi.

Thấy Mục Vỹ quay đi, Dao Không Dư thầm cười lạnh.

Minh chủ của một Vỹ Minh nhỏ bé mà định ra vẻ trước mặt thánh địa Trì Dao gã, tưởng mình là cái thá gì chứ!

“Thế này thì chỉ có thể dùng nắm đấm để giải quyết thôi”.

Mục Vỹ bất ngờ quay lại, sau đó tung một quyền nhanh như chảo chớp vào bụng Dao Không Dư.

Dao Không Dư phụt một tiếng rồi ôm bụng cong như con tôm, mặt gã đỏ như quả cà chua.

“Giờ ngươi đã biết ta là minh chủ của Vỹ Minh chưa?”

Mục Vỹ kéo Dao Không Dư dậy rồi hỏi: “Vỹ Minh ở thành Đông Vân, phía Nam của điện Tam Cực, giờ ngươi đã biết chưa?”

“Mục Vỹ, ngươi… ngươi dám ra tay với ta, hai cô còn ngây ra đấy à, giết hắn cho ta”.

“Vâng!”

Hai cô gái trẻ cảnh giới Niết Bàn đứng cạnh Dao Không Dư lập tức xông ra rồi lao về phía Mục Vỹ.

“Cút!”

Mục Vỹ phất tay một cái, hai con hoả long đã chui từ trong ống tay áo ra rồi bay về phía hai người đó.

“Chỉ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất mà định tỏ vẻ trước mặt ta à!”

Mục Vỹ bật cười rồi nói luôn: “Dao Không Dư đúng không? Ngại quá, phiền ngươi dẫn chúng ta tới gặp thánh nữ đại nhân của ngươi nhé!”

“A…”, có tiếng gào thét thảm thiết vang lên, Dao Không Dư hét lớn lên: “Thánh nữ đại nhân đang mở cuộc họp ở Thánh Nữ Các, để ta, ta dẫn ngươi đi”.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Mục Vỹ, Dao Không Dư chỉ thấy gai sống lưng.

Chờ ngươi đến Thánh Nữ Các rồi sẽ biết tay ta.

Lúc này đang có gần một trăm người đứng hai bên trong Thánh Nữ Các của thánh địa Trì Dao.

Một cuộc tranh cãi nổi lửa đang diễn ra tại đây.

Thánh nữ Tiêu Doãn Nhi đeo khăn che mặt ngồi ở trên đầu quan sát cuộc tranh cãi ở phía dưới, cô ấy có điều muốn nói nhưng lại thôi, mặt mày thì tái xanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK