Nữ đế tiếp tục cười, nàng đang rất vui.
Nàng thì vui, song hoàng đế của những quốc gia khác thì không hề, bọn họ đang thấy nguy hiểm vô cùng. Bởi lẽ Đại Võ đã hạ bệ ba hoàng triều lớn trong thiên hạ rồi, thực lực vô cùng hùng hậu, uy chấn thiên hạ! Tới nay, Đại Võ lại thu phục Đa La, thực lực chắc chắn lại càng mạnh hơn! Phải biết rằng, đất là tài nguyên, dân số cũng là tài nguyên!
Bỗng chốc Đại Võ có thêm biết bao nhiêu tài nguyên, như vậy sao có thể không mạnh lên cho được? Bọn họ càng lúc càng mạnh, các quốc gia bên cạnh cũng càng lúc càng rơi vào thế nguy hiểm, chẳng phải sao? Thế là bọn họ bèn không ngồi yên được nữa, thi nhau giương cờ đại nghĩa, dùng ngòi bút làm vũ khí. “Trận chiến lần này của Đại Võ là chiến tranh xâm lược, là chiến tranh phi nghĩa! Bắt nạt nước nhỏ, đúng là chẳng ra dáng một nước lớn gì cả! Đại Võ nên rút binh, trả lại đất cho hoàng thất Đa La!"
Triều đình Đại Võ không hề mắc lừa bọn họ, Lâm Bắc Phàm phản hồi luôn: “Hoàng thất Đa La đã bị ta giết sạch rồi thì trả lại cho ai hả?"
Các quốc gia bèn á khẩu, sau đó bọn họ lại chọn ra một người.
“Người này có huyết mạch của hoàng thất Đa La, có quyền thừa kế, có thể trả lại đất cho hắn ta!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục phản bác: “Được, thế thì bảo hắn ta tới đây lấy đi!"
Các quốc gia bị phản bác bèn tiếp tục lên tiếng.
“Đại Võ tàn bạo bất nghĩa, vì chút tư lợi mà dùng vũ lực đàn áp Đa La! Dân chúng Đa La lầm than, đúng là phạm phải đạo trời! Hy vọng những người có chí trong thiên hạ cùng nhau trừng phạt Đại Võ!"
Lâm Bắc Phàm phản bác: “Nói còn hay hơn hát! Nếu các ngươi đã ngứa mắt ta thì cứ tới đây, chỉ cần các ngươi có bản lĩnh! Nếu các ngươi dám phái binh qua đây thì ta sẽ kính các ngươi như một hán tử"
Hai bên đấu đá lẫn nhau, cuối cùng các nước kia vẫn không đấu được với Lâm Bắc Phàm, bọn họ bèn chuồn đi hết.
Do thái tử Đại Hạ vẫn đang nằm trong tay Đại Võ nên hoàng triều Đại Hạ chỉ đành im miệng, không dám mạnh động.
Hoàng triều Đại Nguyệt hiện giờ còn chưa lo xong họa do mình gây ra nên cũng chỉ đành im miệng.
Còn về những nước nhỏ khác thì hoàn toàn không cần phải để ý.
Cũng chỉ có hoàng triều Đại Viêm là có một vài hành động.
Bởi lẽ hoàng triều Đại Viêm cách Đại Võ và Đa La gần nhất, ba nước là láng giềng của nhau tạo thành một thế khá hiểm.
Lúc Đại Võ đánh Đa La, bọn họ chỉ đứng nhìn và đợi thời cơ để hành động. Thế nhưng ai ngờ chưa tới một tuần, Đa La đã bị Đại Võ đánh bại, tốc độ nhanh đến mức bọn họ cũng chẳng ngờ.
Tới nay, Đại Viêm trực tiếp đối diện với Đại Võ, uy hiếp lại càng lớn hơn.
Thế là bọn họ lập tức tập hợp ba mươi vạn binh mã, cộng thêm mười vạn binh mã có sẵn nữa, tổng cộng là bốn mươi vạn binh mã tới biên ải, tỏ vẻ chuẩn bị đánh trận bất cứ lúc nào, tình hình cực kì căng thẳng.
Tuy nhiên phía bên Lâm Bắc Phàm, mọi người đang vô cùng hưng phấn.
“Sắp chiến rồi sắp chiến rồi, chuẩn bị chiến tiếp rồi!"
“Tới đây nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa có cơ hội thể hiện, ta sắp bí chết mất thôi!"
“Lần này đối thủ của chúng ta là Đại Viêm – một trong ba hoàng triều mạnh nhất, cuối cùng ta cũng có thể đánh một trận thật sảng khoái rồi!"
“Đến đúng lúc lắm, rất hoan nghênh các ngươi luôn đấy!"
“Ta đã bỏ lỡ trận Hổ Lao Quan, trận chiến này ta sẽ không bỏ qua đâu, quá may mán!"
“May mà ông đây đã tới, ha ha!"
Mọi người siết chặt nắm đấm, chỉ trực chờ để hành động.
Không thể không nói, thân làm võ tướng, bọn họ thích nhất là đánh trận, bởi lẽ chỉ có đánh trận bọn họ mới có thể lập công, mới có cơ hội ghi danh mình.
Đa La không đánh được, điều này khiến bọn họ bực bội khó chịu đã lâu, song lần này đối thủ của bọn họ là Đại Viêm.
Đại Viêm hoàn toàn không thể so được với Đại Võ.
Nếu đánh bại Đại Viêm thì chắc chắn bọn họ sẽ được lưu lại một nét bút huy hoàng trên trang sử! Lâm Bắc Phàm nói: “Coi dáng vẻ cuồng chiến tranh của các ngươi kìa, cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết có đánh trận! Phải biết rằng đánh trận sẽ chết người, chết rất nhiều người đấy! Nếu thua thì nước chúng ta sẽ phải trả cái giá cực lớn, các ngươi có biết không hả?"
“Thừa tướng đại nhân nói chí phải! Song những lời này có tác dụng với ai chứ với thừa tướng thì không!"
"Chỉ cần thừa tướng của chúng ta dẫn binh đánh trận thì chắc chắn sẽ giành chiến thắng! Dù vẫn sẽ phải hy sinh, song tổn thất sẽ không lớn! Thừa tướng đại nhân nói xem, trận chiến này chúng ta phải đánh như thế nào, chúng ta đều nghe theo đại nhân!"
“Thừa tướng đại nhân chính là quân thần của chúng ta! Có đại nhân ở đây, chúng ta không lo bất lợi, trăm trận trăm thắng là cái chắc!"
“Chỉ là một Đại Viêm cỏn con mà thôi, làm gì có cửa làm đối thủ của thừa tướng đại nhân chứ?"
Các tướng sĩ đồng loạt nịnh hót, giật dây để Lâm Bắc Phàm phát động trận chiến.
“Các ngươi ấy à..” Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đừng nghĩ nữa, trận chiến này không đánh được đâu, Đại Viêm chỉ làm ra vẻ vậy thôi!"
Chương 727 Nhàn nhã trở về
Các tướng sĩ ngơ ngác: “Tại sao?"
"Bởi vì đánh trận cần phải suy nghĩ đến việc mình sẽ nhận được gì từ trận chiến chứ không phải đánh đấm thông thường! Các ngươi cứ nghĩ mà xem, bọn chúng đánh chúng ta, nếu đánh thắng thì sẽ nhận được cái gì, đánh thua thì sẽ nhận được cái gì?"
“Điều này....” Mọi người bèn vắt não suy nghĩ, Lâm Bắc Phàm bực dọc nói: “Ngốc quá! Đánh thua thì đương nhiên chẳng nhận được cái gì rồi, ngược lại còn hao binh tổn tướng! Dẫu có may mắn đánh thắng được thì cũng sẽ bị tổn thất binh tướng, sau đó lại còn được thêm cái mảnh đất Đa La kia nữa! Người dân Đa La dũng mãnh, địa hình hiểm trở, có quản lý được hay không còn đang là một vấn đề lớn đây!"
“Đúng vậy!” Mọi người vỗ đầu.
“Thế các ngươi lại nghĩ xem, trong trận chiến lần này, chúng ta đã tổn thất những gì?"
“Chuyện này..."
“Thực ra chúng ta chẳng tổn thất gì cả, bởi vì mảnh đất kia không phải của chúng ta, có mất đi cũng chẳng tiếc! Chúng ta mang mười vạn binh mã tới, dù có hy sinh toàn bộ thì cũng không hề ảnh hưởng đến đại cục, chúng ta vẫn hùng mạnh như cũ! Thế nên sau khi đánh trận đấu này, chắc chắn Đại Viêm sẽ tổn thất trầm trọng, còn chúng ta cũng sẽ tổn thất một ít!"
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Hành động hại địch tám phần hại mình mười phần như thế nếu đổi lại là ta thì chắc chắn ta sẽ không làm, bọn họ chắc chắn cũng sẽ không làm ra một chuyện mất não như thế đâu!"
“Xem ra trận chiến này không đánh rồi, vậy tại sao bọn họ lại dẫn binh tới?"
“Để dọa người ta ấy mà! Nếu chúng ta sợ hãi thì đối phương chắc chắn sẽ được nước lấn tới hòng đòi lợi ích! Thế nên chúng ta không được sợ!"
Lâm Bắc Phàm đứng lên, lớn giọng nói: “Triệu tập binh mã luyện binh, cho bọn họ thấy sức mạnh và sự gan dạ của chúng ta!"
“Vâng thưa thừa tướng!” Mọi người đồng thanh đáp.
Đám người lập tức tổ chức binh mã, tới biên giới giữa hai nước để luyện binh.
Mười vạn quân Đại Võ mặc áo giáp Đại Võ, bên cạnh đó còn có hai mươi vạn quân Đa La mặc áo giáp Đa La đang luyện tập.
Những tiếng hô giết vang lên ầm ầm, chí khí ngút trời! Đại Viêm thấy vậy, không khỏi cảm thấy lợi hại!
Binh lính của Đại Võ quả thực vô cùng mạnh, bọn họ mặc áo giáp đi tới đi lui thôi cũng khiến người ta cảm nhận được khí thế vô địch!
Thế nhưng sao trông quân Đa La lại ngoan ngoãn thế kia? Bọn họ chịu sự chỉ huy, cam tâm tình nguyện luôn ấy!
Như vậy thì chẳng phải Đại Võ đã có ba mươi vạn binh mã rồi sao?
Nếu những binh lính Đa La khác cũng thế này thì... Chẳng phải Đại Võ có thể tập hợp được cả trăm vạn binh mã Đa La hay sao?
Điều này quá đáng sợ, kiến nhiều còn có thể cắn chết voi đấy!
Có điều bọn họ vẫn không phục, vẫn không ngừng cười nhạo, mắng rất hăng, song lại chẳng có hành động thực tế nào!
Lâm Bắc Phàm cũng thế, chỉ mắng mỏ ngoài miệng chứ không động thủ!
Cứ thế khoảng một tuần trôi qua, thánh chỉ của triều đình đã tới, Lâm Bắc Phàm dẫn các tướng sĩ và dân chúng Đa La đi lĩnh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết: Nghe tin thừa tướng Lâm Bắc Phàm đã giúp đất Đa La gộp vào quốc thổ Đại Võ, thực hiện đại nghiệp mở rộng bờ cõi, trẫm vô cùng vui mừng! Từ nay về sau, Đa La sẽ là một phần của Đại Võ, ban thưởng tên Đa La phủ! Những binh lính của Đa La sẽ là binh lính của Đại Võ! Dân chúng của Đa La sẽ là dân của Đại Võ, cùng được hưởng quyền lợi như dân Đại Võ! Sau đó, trẫm sẽ phái..."
Nội dung rất nhiều, song tất cả đều là lợi ích, đã thế còn hào phóng hơn cả những gì Lâm Bắc Phàm hứa hẹn.
Dân chúng Đa La vui mừng, bọn họ đồng thanh nói: “Tạ bệ hạ ban ơn!” Tiếp đó là màn ban thưởng cho những tướng quân đầu hàng của Đa La.
Giống với dân thường, nữ đế cũng rất hào phóng với bọn họ. Bọn họ vừa được giữ chức quan vốn có, vừa được thăng một phẩm, đã thế còn bắt đầu được hưởng bổng lộc của triều đình Đại Võ.
Bên cạnh đó bọn họ còn được lựa chọn tiếp tục ở lại Đa La hay là tới Đại Võ lập công dựng nghiệp.
Các tướng lĩnh bèn vui mừng vô cùng: “Tạ bệ hạ ban ơn!"
Còn về Lâm Bắc Phàm và những tướng quân khác của Đại Võ thì tạm thời chưa thưởng, phải đợi bọn họ trở về rồi mới ban thưởng.
Tiếp đó là đến màn bàn giao công việc.
Khi tới, Lâm Bắc Phàm không hề vội vàng.
Lúc về hắn cũng vô cùng thong dong.
Hắn cứ ngồi thuyền xa hoa sang trọng, vừa thưởng thức phong cảnh núi non hai bên bờ vừa chậm rãi trở về kinh thành.
Đối với các tướng quân Đại Võ mà nói thì đây chẳng khác gì một kì nghỉ nhàn rỗi khó có được.
Bọn họ dạo chơi non nước hơn một tháng, đánh trận không đánh nhưng vẫn giành được công lao, không biết đã khiến bao nhiêu đồng liêu phải ngưỡng mộ đến chết. Ánh mắt của bọn họ không khỏi hướng về phía Lâm Bắc Phàm, trong lòng thầm hạ quyết tâm.
Lần sau mà có cơ hội như thế này nữa thì bọn họ nhất định phải đi theo, có chết cũng phải đi theo, không ai có thể ngăn cản bọn họ.
Tại triều đình, nữ đế nhìn mấy người Lâm Bắc Phàm trở về bèn mừng rỡ.
“Lần này các vị ái khanh chính chiến nơi Đa La xa xôi, chưa đến một tháng đã khiến Đa Lạ gộp vào bản đồ nước ta, dân số tăng lên cả ngàn vạn người, có công mở rộng bờ cõi, biên cương, đáng được trọng thưởng! Tôn Tọa tướng quân đâu?"
Một vị tướng quân ưỡn ngực bước ra, lớn giọng nói: “Có thần!"
“Lần này ngươi có công xuất chinh, thăng một bậc quan, trở thành quan viên tứ phẩm của triều đình..."
Nữ đế gọi tên từng người một rồi phong thưởng.
Phần thưởng thấp nhất là thăng nửa bậc quan, còn có ruộng, vàng bạc châu báu chắc chắn không thể thiếu.
Phàm là người được thưởng thì không ai không hớn hở, bọn họ thi nhau cảm ơn nữ đế ban ơn.
Chương 728 Người duy nhất dám phản đối
Hiện giờ Lâm Bắc Phàm đã là thừa tướng của triều đình, lại còn là Trung Dũng Công, quan chức gần như đã là cao nhất, mọi người đều vô cùng tò mò, không biết nữ đế sẽ thưởng gì cho hắn.
“Ái khanh, một lần nữa ngươi lại khiến trẫm phải kinh ngạc!"
Gương mặt nữ đế tràn ngập vẻ tán thưởng: “Mới nửa năm, khi ngươi vừa mới bước vào triều đình đã đề xuất ra kế hoạch thâu tóm cực kì có tính sáng tạo, tạo điều kiện thuận lợi cho Đại Võ ta chinh phục Đa La! Hiện giờ ngươi dẫn binh đi thu phục Đa La, gần như không phải bỏ ra thứ gì cũng đánh bại được bọn họ, mở rộng lãnh thổ cho triều ta, trẫm vô cùng vui mừng và đánh giá cao ngươi! Thế nên..."
Nữ đế lớn giọng nói: “Trẫm vẫn sẽ phong ngươi làm Trung Dũng Công! Song phải thêm vào đằng trước một chút!"
“Thêm hai chữ thế tập!"
Sắc mặt bách quan trong triều đều thay đổi.
Trung Dũng Công là một danh hiệu vinh dự xiết bao, nó đại diện một người đã từng lập được chiến công to lớn cho triều đình, thế nên mới được triều đình trọng thưởng. Thế nhưng nếu như người này chết, cái danh hiệu đó cũng không còn.
Song thế tập Trung Dũng Công không những là một loại vinh dự mà nó còn là một loại quyền lợi.
Hai chữ thế tập đủ để chứng minh tước vị có thể truyền lại, cha truyền cho con, con truyền cho cháu, ăn cơm hoàng gia, có thể hưởng bổng lộc của triều đình mãi.
Hơn nữa còn có quyền lợi cực kì lớn, điểm xuất phát khi vào triều cũng sẽ khác đi.
Chỉ cần đất nước vẫn còn và ngươi không làm chuyện gì đại nghịch bất đạo thì con cháu của ngươi có thể sống sung sướng, nhàn hạ.
Thế tập công tước, từ khi Đại Võ dựng nước đến nay mới chỉ phong thưởng chưa đến năm người. Tới nay, thế tập công tước cũng chỉ có mỗi Lâm Bắc Phàm là có được.
Thế nhưng cứ nghĩ đến công lao mở rộng bờ cõi của hắn thì lại thấy cái thế tập tước vị này quá đỗi bình thường.
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Tạ bệ hạ!"
"Đừng vội cảm ơn, vẫn còn!” Nữ đế lắc đầu cười.
Lâm Bắc Phàm ngớ người, còn gì nữa, đã đủ lắm rồi!
Nữ đế lớn giọng nói: “Từ đầu năm đến nay Lâm ái khanh đã có năm lần dẫn quân đánh trận, không trận nào là không thắng, lập được công lao hiển hách! Khả năng hành quân đánh trận và công lao to lớn của hắn đã vang danh khắp thiên hạ! Thế nên từ hôm nay trở đi, trẫm phong Lâm ái khanh là đại nguyên soái của cả nước, quản lý tất thảy quân vụ, chỉ cần phụ trách với trẫm!"
Nữ đế vừa dứt lời, bách quan bèn kinh ngạc!
Lâm Bắc Phàm đã làm thừa tướng rồi, hiện giờ còn làm đại nguyên soái nữa, bất kể là quyền hay quân sự đều thuộc về một mình hắn!
Quyền quân sự và quyền chính trị đều nằm trong tay hắn, hai cái hợp lại làm một, thiên hạ này làm gì còn ai có thể sánh ngang với hắn nữa?
Sao nữ đế lại làm một chuyện mất não như vậy?
Cũng không sợ nhỡ đâu...
Bách quan hoảng sợ: “Bệ hạ, không thể được đâu!"
Nữ đế hỏi: “Tại sao không được?"
“Bệ hạ, Lâm đại nhân đã là thừa tướng, quản lý việc chính trị của cả nước rồi! Hiện giờ lại làm đại nguyên soái, quản lý việc quân sự cả nước nữa thì có vẻ không được hợp lý cho lắm!"
Nữ đế phản bác: “Có gì mà không hợp lý? Lâm ái khanh làm chính trị rất giỏi, hành quân đánh trận cũng rất xuất sắc, dựa vào năng lực của hắn hắn hoàn toàn có thể xử lý được! Người ta thường hay bảo kẻ biết nhiều thì khổ, trẫm giao chức nguyên soái cho hắn thì có gì mà không được?"
“Bệ hạ, mặc dù Lâm đại nhân có đủ năng lực, nhưng từ lúc Đại Võ chúng ta dựng nước đến nay chưa có một ai kiêm cả hai chức thừa tướng và nguyên soái cả, có tìm khắp cả nước cũng chưa từng thấy chuyện này! Như vậy thì hơi không hợp quy củ đâu ạ!"
Nữ đế phản bác: “Quy củ đặt ra là để phá vỡ! Trước kia sở dĩ không xuất hiện tình huống này là bởi chưa có ai văn võ song toàn như Lâm ái khanh cả! Hiện giờ hắn đã xuất hiện nên đương nhiên trẫm phải trao danh dự và quyền lợi cho hắn!"
Một vị lão thần nghiến răng nghiến lợi, hắn ta chẳng màng sẽ đắc tội với Lâm Bắc Phàm mà đứng ra nói: “Bệ hạ, một người kiêm cả hai chức thừa tướng và nguyên soái, quyền lực quá lớn sẽ nguy hiểm đến bệ hạ! Nhỡ đâu hắn muốn tạo phản... thì biết làm sao?"
Sắc mặt mọi người trong triều đều thay đổi, câu nói này quá to gan! Mọi người đồng loạt cúi đầu, không dám nhiều lời!
Ngược lại, nữ đế lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng thầm cười trong lòng, cái tên này mà muốn tạo phản thì cần gì phải tốn sức như vậy, hắn cứ thể hiện thực lực của mình ra là đủ rồi!
Một vị Đại Tông Sư muốn thay đổi triều đình là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Trừ các cao thủ cùng đẳng cấp ra thì không ai có thể ngăn cản hắn. Mà một cao thủ như hắn thiên hạ này liệu tìm ra được mấy người, ai muốn đắc tội với những cao thủ như thế này chứ?
Hơn nữa, nếu như hắn muốn có quyền lực, hắn chỉ cần để lộ thực lực của mình, bảo đảm sẽ một bước lên mây luôn, cần gì phải đi từng bước từng bước như thế này, lại còn bị một đám tham quan ô thần kéo chân nữa!
“Lâm ái khanh là một trung thần, trẫm tin hắn tuyệt đối sẽ không làm ra mấy chuyện bán nước đâu!” Nữ đế nói.
"Bê ha..."
Nữ đế phất tay: “Các ngươi không cần nói nhiều nữa, trẫm đã quyết định rồi!"
“Bệ hạ, thực sự không thể như vậy được!"
Nữ đế phẫn nộ: “Vẫn có người phản đối hả, có phải các ngươi không nghe lời trẫm nữa rồi không? Mau đứng ra đây cho trẫm!"
Có một người đứng ra.
Nữ đế liếc mắt nhìn, người đó chính là Lâm Bắc Phàm.
Nữ đế kinh ngạc: “Ái khanh, sao ngươi lại phản đối?"
Chương 729 Đại Viêm cử người sang
“Khởi bẩm bệ hạ..."
Lâm Bắc Phàm chắp tay, hắn nói: “Bệ hạ, vi thần chỉ vinh hạnh được tham gia vài trận chiến và giành được chút thắng lợi mà thôi, nếu bàn về tư chất và năng lực thì hoàn toàn không thể đảm nhận được quân vụ của cả nước, mong bệ hạ hãy chọn một người khác!"
Nữ đế mỉm cười, nàng lắc đầu: “Ái khanh, ngươi khiêm tốn quá rồi! Năng lực dẫn quân đánh trận của ngươi mọi người đều được tận mắt chứng kiến. Tìm khắp Đại Võ thậm chí khắp thiên hạ này cũng không có ai bằng ngươi đâu! Gọi ngươi một tiếng quân thần quả không sai đâu! Nếu ngươi không làm nguyên soái thì thiên hạ này còn có ai có tư cách làm nguyên soái nữa? Ngươi không làm thì không đủ để thuyết phục quần chúng đâu!” Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, vi thần đã là thừa tướng của Đại Võ, việc chính trị đang quấn lấy thân, vi thần cũng thường thân bất do kỷ lắm, chỉ sợ làm lỡ việc quân sự, thực sự không thể kiêm thêm chức nguyên soái này nữa, mong bệ hạ chọn người khác!"
Nữ đế lại lắc đầu: “Ái khanh, ngươi lại khiêm tốn rồi! Năng lực chấp chính của ngươi trẫm đã từng thấy, điều này đối với ngươi mà nói hoàn toàn không phải vấn đề! Trẫm có ngươi nên mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều! Nếu đã như vậy thì ngươi làm thêm chức nguyên soái cũng đâu có gì?"
Lâm Bắc Phàm nghiến răng, hắn lại bảo: “Nhưng mà thưa bệ hạ, bệ hạ đã thưởng cho thần quá nhiều rồi! Vừa là thừa tướng vừa là nguyên soái, việc quân sự việc chính trị kết hợp lại bệ hạ không sợ vi thần sinh lòng tạo phản sao?"
Nữ đế bật cười ha ha: “Ái khanh, ngươi có thể nói ra mấy câu này thì chứng tỏ ngươi không có lòng tạo phản!
Hiện giờ ngươi không có thì sau này cũng sẽ không, vĩnh viễn không!"
Lâm Bắc Phàm sững người: “Sao bệ hạ lại khẳng định như vậy?"
Dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Bắc Phàm, nữ đế khẽ cười: “Dựa vào trực giác của trẫm!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Cái lí do này như kiểu đang đùa giỡn người ta ấy?
Bệ hạ, bệ hạ có thể nghiêm túc một chút được không, đừng si mê như vậy nữa, đừng thưởng cho ta quá nhiều như vậy nữa!
Lâm Bắc Phàm vẫn giằng co: “Bệ hạ..."
“Ái khanh, ngươi đừng nhiều lời nữa!"
Nữ đế phất tay: “Chức nguyên soái này sẽ do ngươi đảm nhận, không làm cũng phải làm, lệnh vua không thể không nghe, chẳng lẽ ngươi muốn kháng lệnh của trẫm hả?"
Lâm Bắc Phàm tức đến mức gần như chực ngã, sắc mặt hắn trắng bệch.
Ban đầu hắn chỉ phải đảm nhận việc chính trị, giờ đến việc quân sự cũng tới tay hắn, nữ đế muốn hắn mệt đến chết hay gì?
Cứ nghĩ đến sau này cả ngày hắn ngập chìm trong công việc là hắn lại muốn chết!
Ta chỉ muốn làm một tham quan nho nhỏ ngày ngày trộm lười biếng thôi, tại sao lại khó khăn như vậy?
Hình như nữ đế đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Bắc Phàm, nàng đau lòng, nói: “Ái khanh, trẫm không có người để trọng dụng nên chỉ có thể khiến ngươi phải thiệt thòi thôi!"
Lâm Bắc Phàm nước mắt rơi đầy mặt: “Đa tạ bệ hạ đã hiểu cho!"
Bách quan văn võ cảm giác lòng mình điên đảo, toàn thân run rẩy.Đấy mà gọi là thiệt thòi ư?
Rõ ràng là chuyện tốt mười tám đời tổ tông muốn cũng không được!
Nếu như cái này mà cũng là thiệt thòi thì để ta chịu đựng đi, ta không sợ khổ, không sợ thiệt!
Sự việc đã được định, bách quan văn võ trong triều chỉ đành chấp nhận thôi.
“Chúc mừng thừa tướng đại nhân lại được thăng chức! Không, hiện giờ phải gọi là nguyên soái đại nhân!"
“Chúc mừng nguyên soái đại nhân, người cầm cả quyền chính trị lẫn quân sự đầu tiên của đất nước, mở ra lịch sử mới mẻ cho Đại Võ!"
“Sau này làm phiền thừa tướng chỉ bảo nhiều hơn!"
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Đừng chúc mừng nữa, trong lòng ta đang khó chịu đây, ta đang muốn tìm một nơi để mượn rượu giải sầu, các ngươi có nơi nào đề xuất cho ta không?"
Bách quan văn võ như bị kích thích, sắc mặt lập tức xanh mét! Trong lòng bọn họ đang không ngừng chửi tục! Nữ đế ngồi trên long ỷ bật cười, nàng lớn giọng nói: “Ái khanh, nếu ngươi muốn uống rượu thì để trẫm uống với ngươi!"
“Bệ hạ, không cần đâu, vi thần tự giải quyết được!"
Nữ đế nhướn mày: “Ái khanh, ngươi đang coi thường trẫm đấy à, không nể mặt trẫm đúng không?"
Gương mặt Lâm Bắc Phàm đầy vẻ khổ sở: “Bệ hạ, người ta thường nói không cùng chí hướng thì chẳng thể làm bạn, vi thần uống rượu là để giải sầu, bệ hạ uống rượu để chúc mừng, chúng ta sao đừng có uống cùng nhau, để tránh việc vi thần tức cảnh sinh tình, càng uống lại càng sầu thêm!"
Cuối cùng nữ đế cũng không chịu được nữa, nàng phì cười: “Rồi rồi rồi! Trẫm không làm khó ngươi nữa!” Đúng lúc ấy, có lão thái giám lớn giọng hô: “Khởi bẩm bệ hạ, sứ thần của Đại Viêm hoàng triều cầu kiến!” Rất rõ ràng, bách quan văn võ trong triều cũng nghĩ đến điều này, bọn họ đứng sang hai bên, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Chuẩn bị mọi thứ xong, nữ đế lớn giọng nói: “Truyền sứ thần Đại Viêm vào!"
Sứ thần của Đại Viêm hoàng triều đã vào cung, ấy thế mà người này lại là tam hoàng tử Đại Viêm - Viêm Tinh Hà. Hắn ta đã từng có mặt trong trận đấu giữa Đại Võ và Đại Viêm, chịu trách nhiệm dẫn các đại biểu thanh niên của Đại Viêm tới Đại Võ thi đấu, có điều cuối cùng bọn họ vẫn thất bại tràn trề.
“Tam hoàng tử hoàng triều Đại Viêm, Viêm Tinh Hà bái kiến bệ hạ Đại Võ, chúc bệ hạ vạn phúc!” Tam hoàng tử Đại Viêm lớn giọng nói.
“Không cần đa lễ!"
Nữ đế phất tay: “Tam hoàng tử Đại Viêm, chúng ta cũng coi như gặp nhau đến lần thứ hai rồi, so với năm ngoái thì trông ngươi nho nhã hơn nhiều đấy, khí chất bất phàm, chắc chắn đã học tài tiến bộ! Hoàng đế Đại Viêm vẫn ổn chứ, có khỏe không?"
“Đa tạ bệ hạ Đại Võ đã có lời khen, bản cung quả không dám nhận! Còn về phụ hoàng... hiện giờ phụ hoàng đang ở độ tuổi trung niên, long thể an khang, tinh thần khỏe mạnh, mong bệ hạ Đại Võ yên tâm!” Tam hoàng tử Đại Viêm nói.
Nữ đế khẽ gật đầu: “Trẫm yên tâm rồi! Thế lần này ngươi tới Đại Võ có chuyện gì không?"
“Bản cung tới vì chuyện của Đa La!” Tam hoàng tử nói.
Chương 730 Đe dọa
Nữ đến lạnh lùng cười thầm, song ngoài mặt nàng không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Ồ? Đến vì chuyện của Đa La sao? Đại Viêm các ngươi thân là một nước lớn mà lại đi nhúng tay vào chuyện của nước khác, liệu có hơi vô lý rồi không?” Tam hoàng tử nói một cách dõng dạc: “Đại Viêm chúng ta thân là một trong ba hoàng triều lớn, có trọng trách bảo vệ trật tự thiên hạ, thế nên gặp chuyện bất bình chúng ta có thể quản một chút.
“Đại quân Đại Võ các ngươi xâm lược Đa La, đánh chiếm thành trì, cướp đoạt đất đai, tàn sát hoàng thất Đa La, tàn bạo bất nhân, khiến trời đất phẫn nộ! Bản cung thay mặt cho Đại Viêm tới khuyên các ngươi mau chóng rút binh, bằng không hậu quả tự các ngươi gánh chịu!"
Nữ đế đập bàn, quát: “Là bọn họ xảo trá, vong ơn bội nghĩa đó hủy bỏ hiệp ước trước! Khi ấy bọn họ thất bại, trẫm đã không làm khó bọn họ, còn cho bọn họ hưởng bao nhiêu lợi ích, chúc cho bọn họ phát triển! Kết quả đến khi bọn họ no đủ rồi lại quay lại cắn chúng ta một phát, đúng là quá vong ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói! Với một quốc gia như thế thì bắt buộc phải đánh, không đánh thì họ sẽ không biết đúc kết kinh nghiệm!"
“Thế giờ trận chiến đã kết thúc, tại sao còn chiếm cứ mãi không chịu buông? Đại Võ các ngươi đúng là có dã tâm to lớn mà!” Tam hoàng tử nói.
Sắc mặt nữ đế bỗng trở nên tốt hơn, nàng mỉm cười: “Về việc thu phục được Đa La chỉ có thể nói là nằm ngoài dự đoán, trẫm cũng không ngờ tới! Chỉ có thể nói hoàng triều Đa La không được lòng dân nên bị bách tính ruồng bỏ, như vậy mới khiến chúng ta vào được Đa La, ý trời là vậy! Triều đình Đa La hoàn toàn là tự làm tự chịu, chọc không đúng người! Ha ha.."
Tam hoàng tử Viêm Tinh Hà tức điên lên! Đấy mà là nằm ngoài dự đoán hả?
Rõ ràng là các ngươi bày mưu tính kế đã lâu!
Sau này Đại Viêm của bọn họ đã từng nghiên cứu, phát hiện kế hoạch thôn tính này đã thực hiện được hai năm rôi!
Năm ấy Đa La thua Đại Võ phải bồi thường sau chiến tranh, ấy thế mà Đại Võ lại rất hào phóng, nói không cần khoản bồi thường ấy, hơn nữa còn cho Đa La rất nhiều lợi ích. Bọn họ làm như vậy là để nắm giữ huyết mạch kinh tế của Đa La, từ đó thu phục được càng nhiều dân chúng nước Đa La.
Tới nay quả nhiên kế hoạch đó đã thành công!
Mãi sau triều đình Đa La mới nhìn thấu âm mưu này, vậy nên bọn họ mới hủy bỏ hiệp ước.
Thế nhưng Đại Võ lại được đà cắt luôn nguồn cung ứng vật tư cho bọn họ, làm nền kinh tế của bọn họ suy thoái. Cộng thêm việc Đại Võ không ngừng tuyên truyền dư luận khiến Đa La loạn lên, quý tộc chạy trốn, dân chúng thì hoài nghi.
Sau đó, đại quân mười vạn người của Đại Võ tiến về phía nam, cả quãng đường đều không gặp trở ngại gì cả. Trừ việc binh mã của Đại Võ hùng mạnh ra thì bách tính Đa La còn bất mãn với triều đình Đa La, thế nên bọn họ mới mở cổng thành đón kẻ địch vào.
Sau này mọi chuyện trở nên vô cùng dễ dàng, bọn họ đã đánh chiếm được Đa La. Giờ lại còn bảo là nằm ngoài dự đoán?
Đúng là không biết xấu hổ!
“Bệ hạ Đại Võ, mọi người đều là người thông minh, thôi thì chúng ta đừng giả bộ ngây ngô để lừa nhau nữa! Yêu cầu của Đại Viêm chúng ta chỉ có một, đó chính là Đại Võ lập tức rút binh mã, bằng không chúng ta chỉ đành gặp nhau ở chiến trường thôi!” Tam hoàng tử Đại Viêm nói với giọng uy hiếp.
Sắc mặt bách quan văn võ trong triều bèn thay đổi.
“Im miệng! Ngươi dám uy hiếp bệ hạ hả!"
“Đúng là quá bất kính rồi!"
“Tam hoàng tử, khuyên ngươi mau chóng cúi đầu xin lỗi đi, bằng không hậu quả tự ngươi gánh chịu!"
Tam hoàng tử kiêu ngạo nói: “Bản cung đại diện cho Đại Viêm tới đây, đây chính là thái độ của Đại Viêm, tuyệt đối sẽ không thay đổi!"
“Ngươi!” Bách quan trong triều tức đến đỏ mặt.
Nữ đế cũng rất tức giận, có điều nàng vẫn giữ được khí chất của bậc đế vương, bảo: “Đây là chuyện đánh trận, nguyên soái, ngươi đứng ra cho ý kiến đi!"
“Nguyên soái?"
Tam hoàng tử chau mày, Đại Võ có chức quan này sao? Sao hắn ta lại không biết nhỉ?
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đứng ra, mỉm cười nói: “Xin chào tam hoàng tử điện hạ! Nhờ những công lao lập được từ trước đến nay, bản quan vừa mới được bệ hạ phong làm đại nguyên soái, quản lý chuyện quân sự khắp cả nước! Bên cạnh đó, bản quan vẫn tiếp tục làm thừa tướng của Đại Võ!"
Đồng tử trong mắt tam hoàng tử co lại, hắn ta thấy chấn kinh vô cùng! Cái tên này được lên làm đại nguyên soái rồi ư?
Còn nhớ năm ngoái cũng vào khoảng thời gian này, cái tên kia vẫn chỉ là một tế tửu nho nhỏ thôi mà. Kết quả một năm trôi qua mà hắn đã lên chức thừa tướng! Giờ còn khiến người ta kinh ngạc hơn nữa khi đến chức nguyên soái cũng nằm trong tay hắn!
Chuyện quân sự và chuyện chính trị kết hợp làm một, trừ hoàng đế ra thì hắn chính là người đứng đầu thiên hạ rồi! Điều này quá đáng sợ đi!
“Lâm đại nhân, tốc độ thăng quan tiến chức của ngươi khiến bản cung phải đổ mồ hôi đấy!” Tam hoàng tử nói. “Đa tạ điện hạ đã khen, bản quan quả thực không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm hơi khom người.
Nữ đế phất tay, nói: “Ái khanh, hiện giờ ngươi chính là đại nguyên soái của triều đình ta, chủ yếu quản lí chuyện quân sự, ngươi nói chuyện với hắn ta đi!"