• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 366: Xin làm chân hộ về

“Thầy Mục!”

“Thầy Mục!”

Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá quỳ sụp xuống.

Ba năm rồi!

Ba năm qua, bọn họ cứ ngỡ Mục Vỹ đã chết nên luôn thấy nhớ nhung, buồn chán và vô cũng phẫn hận!

Thời gian qua, không ai bắt bọn họ tu luyện, nhưng ai nấy đều ép bản thân phải nỗ lực hết mình, mục đích chính là báo thù cho thầy giáo.

Ba trang tử hán đã trực trào nước mắt. Trong lúc xây dựng Thông Thần Các vất vả nhất, họ không khóc, khi gặp đối thủ tàn khốc, họ không rơi lệ, nhưng bây giờ lại bật khóc.

“Cái đám này, khóc lóc cái gì? Thầy đã về rồi mà các trò còn khóc sao!”

Mục Vỹ cười mắng một câu rồi vỗ vai ba người họ.

“Đâu ạ, chỉ có đàn bà mới khóc lóc thôi!”

Cảnh Tân Vũ xị mặt ra, khàn giọng nói: “Trò không khóc, thầy Mục, ba năm qua rốt cuộc thầy đã đi đâu? Hôm đó, rõ ràng chúng trò đã nhìn thấy thầy nhảy vào… bây giờ thầy…”

“Từ từ rồi ta sẽ kể các trò nghe về chuyện đã qua, bây giờ ta muốn biết các chủ của Thông Thần Các là ai?”

“Ba ngươi đang làm gì thế hả?”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một giọng nói đã vang lên, ai đó đẩy cửa đi vào.

Sau khi nhìn thấy những người có mặt trong phòng, người đó nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ.

“Ca!”

Mục Phong Hành gọi một tiếng rồi trực rơi nước mắt, nhìn thấy bóng dáng rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, cậu ta chỉ cảm thấy như đang nằm mơ.

“Ca ca! Đúng là huynh rồi, ca ca!”

Mục Phong Hành mừng đến mức bật khóc rồi ôm chầm lấy Mục Vỹ, sau đó lại cười lớn nói: “Đệ biết mà, sao huynh có thể chết được chứ!”

Thấy hai huynh đệ họ ôm ấp, nhóm Tề Minh bật cười nhưng nước mắt vẫn hoen mi.

“Thôi được rồi, ta vẫn chưa biết các chủ của Thông Thần Các là ai đâu!”

Mục Vỹ cười nói: “Lần này, ta đến xin làm hộ vệ cho Thông Thần Các, các trò không dẫn ta đi gặp các chủ mà cứ khóc lóc ở đây làm gì?”

“Ha ha, thầy Mục, chúng trò xây dựng Thông Thần Các vì thầy, cho nên thầy chính là các chủ ạ!”

“Đúng ạ, thầy Mục, bây giờ thầy đã quay về, các chủ của Thông Thần Các là thầy. Để xem giờ có ai dám ra tay với thầy nữa không!”

“Chuẩn rồi, lần này dù phải chết thì trò cũng không để thầy xảy ra chuyện gì nữa”.

Mục Vỹ nhìn ba người đó rồi mỉm cười một cách quái lạ, nói: “Không, lần này các trò đừng cho ai biết ta đã quay về vội, ta tự có sắp xếp!”

“Được rồi, giờ ta đến Thông Thần Các để xin làm chân hộ vệ đây. Ta là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười và khai thông huyệt Dũng Tuyền, các vị cho hỏi như vậy đã đủ tư cách gia nhập Thông Thần Các làm hộ vệ chưa?”

“Rồi ạ, bây giờ thầy chính là hộ vệ của Thông Thần Các”.

Mục Phong Hành cười nói: “Với thân phận là phó các chủ của Thông Thần Các, trò hoan nghênh thầy gia nhập ạ!”

Phó các chủ?

Mục Vỹ cứ tưởng Mục Phong Hành sẽ là các chủ, không ngờ cậu ta chỉ là phó.

“Thế các chủ là ai?”

“Chắc chắn thầy không đoán được đâu!”, Mục Phong Hành cười một cách thần bí, nụ cười ấy khiến Mục Vỹ thấy có mùi âm mưu.

Thông Thần Các có cả thảy ba tầng, tầng thứ nhất là đại sảnh giao dịch và vài gian phòng, tầng thứ hai là phòng đấu giá, còn tầng thứ ba là nơi làm việc của quản lý Thông Thần Các.

Lúc này có một bóng dáng xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn trong phòng làm việc ở trên tầng ba, cô ta cau mày lại sau khi xem báo cao trên bàn.

“Lâm Hiền Ngọc, lợi nhuận tháng này rõ ràng ít hơn hẳn tháng trước, sao thế?”, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau chiếc bàn.

“Bẩm các chủ, mấy ngày qua có rất nhiều võ giả chạy đến Thánh Đan Các mua đan dược và huyền khí, hơn nữa Thông Thần Các chúng ta chỉ chiếm phân ngạch chưa tới ba phần của đế quốc Nam Vân. Dạo này hình như có một tốp thầy luyện đan và thầy luyện khí đến Thánh Đan Các, cho nên…”

“Thánh Đan Các, lại là Thánh Đan Các!”

Cô gái ngồi sau bàn làm việc sa sầm mặt.

“Gần đây, Thánh Đan Các ngày càng quá đáng, liên tục chèn ép Thông Thần Các chúng ta. Hừ! Họ tưởng Thông Thần Các chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao?”

Cốc cốc…

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!”

“Phó các chủ? Có chuyện gì vậy?”

“Dạo này chỗ chúng ta thiếu hộ vệ nên ta mới tuyển thêm một người”.

“Hả? Nhanh thế à? Người đâu? Dẫn tới đây cho ta coi xem có đáng tin không nào?”

Mục Phong Hành mỉm cười đáp: “Tuyệt đối đáng tin cậy!”

“Dẫn tới đây xem đã!”

“Tử Mộc tiên sinh, mời!”, Mục Phong Hành chắp tay với người ở phía sau rồi cung kính nói.

Tử Mộc?

Cô gái ngồi sau chiếc bàn dài cau mày, hình như cô ta chưa nghe thấy tên người này ở đế quốc Nam Vân bao giờ thì phải.

Trò ấy?

Các chủ?

Người được gọi là Tử Mộc tiên sinh đương nhiên là Mục Vỹ, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp ngồi sau chiếc bàn dài, hắn hơi ngẩn ra.

Hắn hoàn toàn không ngờ các chủ của Thông Thần Các lại là Vương Tâm Nhã!

Một cô gái hay khóc nhè của ngày xưa giờ thoắt một cái đã trở thành các chủ.

Nhưng phải công nhận là Vương Tâm Nhã của ba năm trước ngây ngô và non nớt hơn Vương Hinh Vũ khá nhiều.

Nhưng bây giờ, cô ta trông có vẻ rất trưởng thành, toàn thân vẫn toát ra khí chất thanh thuần, nhưng ẩn trong đó lại có sự oai phong.

Mục Vỹ liếc Mục Phong Hành một cái rồi kéo vành mũ thấp xuống, sau đó cười khổ.
Chương 367: Tử Mộc tiên sinh

“Tử Mộc tiên sinh có thể đối mặt trực diện với người khác được không?”, thấy Mục Vỹ mặc một chiếc áo choàng màu tím, đội mũ trên đầu và bịt mặt bằng khăn đen, Vương Tâm Nhã cau mày.

Bây giờ là giai đoạn quan trọng của Thông Thần Các, nếu bị thế lực khác cài cắm người vào thì gay go.

“Các chủ, Tử Mộc tiên sinh là người luyện võ nên không tiện cho các chủ nhìn ngắm diện mạo. Nhưng ta có thể đảm bảo người này không hề có vấn đề gì”.

“Hả? Phó các chủ đã nói vậy thì chắc là đáng tin rồi, ta luôn yên tâm khi giao việc cho ngươi!”

“Nếu vậy thì Tử Mộc tiên sinh sẽ ở bên cạnh các chủ để bảo vệ an toàn cho các chủ!”

Mẹ kiếp!

Nghe Mục Phong Hành nói vậy, Mục Vỹ thầm mắng một câu, thằng nhóc này cố tình bới việc cho hắn à?

“Vậy ngươi hãy dẫn Tử Mộc tiên sinh xuống dưới trước đi, ta còn chút việc cần xử lý!”

“Vâng!”

Mục Phong Hành cúi đầu cười rồi dẫn Mục Vỹ rời đi.

Nhưng bọn họ vừa đi ra khỏi phòng, bên ngoài đã vang lên một tiếng gọi.

“Tử Mộc tiên sinh khoan đã! Tại hạ là Lâm Hiền Ngọc - hộ vệ của Thông Thần Các muốn nói với Tử Mộc tiên sinh vài lời!”

Thấy Mục Vỹ gật đầu, nhóm Mục Phong Hành tránh sang một bên.

“Người chưa chết!”

Nhưng nhóm Mục Phong Hành vừa đi khỏi thì Lâm Hiền Ngọc đã ghé vào tai Mục Vỹ rồi khẽ cười nói.

“Ha ha… Ta biết ngay không giấu được ngươi mà!”

“Đương nhiên!”

“Đã bốn năm rồi, sao ngươi chưa đi?”, Mục Vỹ nhìn Lâm Hiền Ngọc rồi cười hỏi.

“Bốn năm ư? Nhưng ta chỉ ở cạnh thiếu chủ có một năm thôi, còn những hai năm nữa. Bây giờ, người đã quay về, ta sẽ bắt đầu tính thời gian tiếp”.

“Được!”

Nói chuyện với Lâm Hiền Ngọc khiến Mục Vỹ cảm thấy rất vui.

Vì hai người họ không cần nói dông dài đã có thể hiểu được suy nghĩ của nhau, ngày xưa hắn chọn Lâm Hiền Ngọc làm hộ vệ số một đúng là sáng suốt.

“Phó các chủ!”

Một giọng nói thảng thốt chợt vang lên.

Một bóng người chạy từ cửa tầng ba vào.

“Có chuyện gì?”

“Bên ngoài có người gây sự, nói huyền khí hạ phẩm của chúng ta có vấn đề nên đang tranh chấp với Hoàng Vô Cực ạ”.

“Đi!”

“Người nhìn đi, người vừa về một cái là có chuyện ngay rồi!”

Lâm Hiền Ngọc mỉm cười, không vội đi ngay.

Ba năm qua, không hôm nào gã được yên giấc, nhưng khi thấy Mục Vỹ đã trở về, gã cảm thấy đã trút được gánh nặng, như thể đã tháo bỏ trọng trách trên vai.

“Thế lại chẳng hay à? Tiện cho ta thể hiện tác dụng của mình!”, Mục Vỹ mỉm cười rồi quay người đi xuống dưới.

Bên ngoài tầng một đang hỗn loạn, đồ đạc cũng bị ném lung tung.

Hoàng Vô Cực che ngực đứng cạnh nhóm Mục Phong Hành, sắc mặt cậu ta hơi tái.

Còn đám người đứng trước cửa Thông Thần Các thì đều mặc võ phục, trong đó có một người đàn ông trung niên ngạo nghễ mặc một bộ y phục của thầy luyện khí.

“Các vị, Thông Thần Các ta luôn hoan nghênh khách từ phương xa tới, nhưng thế này là sao?”, Mục Phong Hành trầm giọng hỏi khi nhìn thấy đống bừa bộn dưới đất.

“Sao là sao?”

Một người đàn ông khôi ngô đứng đầu gào lên: “Vị này là thầy luyện huyền khí của Thánh Đan Tông ta. Một thời gian trước, Thánh Đan Các chúng ta thiếu hàng nên có nhờ Thông Thần Các các ngươi luyện chế giúp một lô huyền khí, nhưng kết quả thì sao?”

Tiếng tinh tang vang lên, lập tức có mấy chục bộ huyền khí hạ phẩm rơi xuống đất.

Mỗi một món huyền khí hạ phẩm đều có giá khoảng một triệu linh thạch trung phẩm, ngần này huyền khí đã tương đương với một cuộc giao dịch trị giá hàng trăm triệu linh thạch.

“Có vấn đề gì sao?”

“Tự ngươi không thấy sao?” người đàn ông cường tráng đó quát.

“Thôi nào Thiết Lê, có gì thì từ từ nói”, thầy luyện khí luôn tươi cười kia nói: “Vị bằng hữu này, lô huyền khí này không có một chút khế văn nào nên không thể phát huy tác dụng được, có phải Thông Thần Các nên cho chúng ta một lời giải thích không?”

“Không thể nào!”

Tề Minh ra mặt nói: “Số huyền khí này đều đã qua tay ta, hơn nữa hai bên cũng đã đối chiếu lúc giao hàng rồi, không hề hấn gì cả!”

“Lời của ngươi không tính, vị này là đại sư Liễu Thanh - thầy luyện huyền khí cực phẩm của Thánh Đan Tông chúng ta, không lẽ ông ấy lại nói sai?”

Thiết Lê không ngừng cười lạnh, trong mắt có vẻ coi thường.

“Ngươi chỉ là một thầy luyện huyền khí trung phẩm nhỏ bé mà dám nghi ngờ lời nói của thầy luyện huyền khí cực phẩm ư? Đúng là không biết lượng sức mình!”

“Mình mình cái con khỉ!”

Cảnh Tân Vũ tức tối quát: “Lúc giao hàng không có vấn đề mà bây giờ lại đến sinh sự, ai biết có phải các ngươi giở trò hay không?”

“Ngươi nói chúng ta giở trò?”

Liễu Thanh không vui nói: “Hừ! ta là thầy luyện huyền khí cực phẩm nên không thể tha cho ngươi tội vu vạ! Được, nếu ngươi nói ta giở trò thì chứng minh đi”.

“Tề Minh!”

Cảnh Tân Vũ ra hiệu bảo Tề Minh lên kiểm tra.

Tề Minh bước tới, cầm một thanh bảo kiếm lên rồi quan sát kỹ càng.

Nhưng ngay sau đó, cậu ấy đã nhíu mày.

Khế văn mà cậu ấy đã khắc bên trong không có gì khác lạ, nhưng khi vung thanh kiếm, âm thanh vang lên thật sự có vấn đề!

Sao lại thế?

Tề Minh ngẩn người nhìn món huyền khí trong tay mà không hiểu ra sao.
Chương 368: Bồi thường

“Sao? Tiểu tử kia, ngươi là thầy luyện huyền khí trung phẩm thì phải biết kính trọng tiền bối chứ! Ta lớn hơn ngươi hai cấp thì đương nhiên sẽ hiểu biết hơn ngươi rồi. Kiểm tra xong chưa? Biết sai rồi thì mau bồi thường đi!”

Liễu Thanh cười nói: “Ba mươi sáu món huyền khí hạ phẩm, trong đó còn có ba món huyền khí trung phẩm, tổng cộng là bảy mươi tám triệu chín trăm ba mươi nghìn linh thạch trung phẩm”.

“Khoan đã!”

Đúng lúc này, một người mặc áo choàng tím đi ra.

Mục Vỹ bước lên, cười nói: “Đại sư Liễu Thanh, cho ta xem lô huyền khí này được không?”

“Ngươi là cái thá gì?”, Liễu Thanh hầm hừ nói: “Đến thầy huyền khí đứng đầu Thông Thần Các còn không nhìn ra được vấn đề mà ngươi cũng đòi ư?”

“Đại sư Liễu hãy ăn nói cho cẩn thận một chút, vị này là hộ vệ mới tới Thông Thần Các chúng ta”.

Mục Phong Hành chắp tay rồi nói với Mục Vỹ: “Tử Mộc tiên sinh, ngài xem đi!”

Thấy Mục Vỹ tiến lên trước, Tề Minh thầm thấy mong chờ.

Cậu ấy biết rõ trình độ luyện khí của Mục Vỹ, có Mục Vỹ ra mặt thì lần này Thánh Đan Các đừng hòng sinh sự.

“Sao? Có vấn đề gì không?”

“Đương nhiên là không!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Liễu Thanh cười đắc ý.

“Huyền khí hạ phẩm của đại sư Tề Minh đúng là cực phẩm, đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng huyền khí này đã bị người ta giở trò!”

Song ngay sau đó, câu nói tiếp theo của Mục Vỹ đã khiến nụ cười trên mặt Liễu Thanh cứng đờ.

“Ngươi vu vạ!”, Liễu Thanh tức giận nói: “Nếu thế thì ngươi nói xem vấn đề ở đâu?”

“Rất đơn giản!”

Mục Vỹ rút một thanh trường kiếm ra rồi điểm ngón tay, một luồng chân nguyên chui vào bên trong.

Vù…

Một tiếng động khẽ vang lên, chuôi của thanh kiếm ấy đã xuất hiện một khế văn.

“Nguyên nhân nằm ở đây, các món huyền khí hạ phẩm và trung phẩm này có thể nói là được luyện chế một cách hoàn hảo, nhưng sau đó đã có người thêm một khế văn vào trong. Làm như thế vừa hay có thể phá huỷ sự liên kết của khế văn gốc, khiến huyền khí xảy ra vấn đề”.

Mục Vỹ cười lạnh nói: “Hơn nữa rõ ràng chỉ có thầy luyện huyền khí cực phẩm mới có thể khắc ra khế văn này. Thông Thần Các chúng ta đương nhiên không thể tự đập bể chén cơm của mình, vì thế sự việc đã rõ ràng rồi”.

“Mẹ kiếp! Thánh Đan Các các người định hại Thông Thần Các chúng ta à!”

Hoàng Vô Cực quát lớn, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.

“Hừ! Một tên hộ vệ nhãi nhép mà dám ăn nói ngông cuồng, ai mà tin chứ!”, Thiết Lê đó lập tức làm ầm lên.

“Nhãi nhép? Ngươi mới là đồ nhãi nhép thì có!”

Mục Vỹ nổi giận, hừ nói: “Đến khế văn do các người giở trò ta còn moi ra được, ngươi hãy nhìn vị Liễu Thanh của ngươi đi, tái mặt rồi kia kìa, thế mà ngươi còn dám làm loạn ở đây à?”

“Đại sư Liễu Thanh…”

Thiết Lê thật sự không biết gì cả, nhưng y vẫn nhớ như in lời của đại sư Liễu Thanh.

Ông ta nói sẽ không một ai của Thông Thần Các có thể phát hiện ra ông ta đã giở trò!

Nhưng bây giờ…

“Hừ! Coi như các ngươi giỏi, mang huyền khí về thôi!”

Liễu Thanh hầm hừ một tiếng, bực bội phất ống tay áo quay người bỏ đi.

“Eo ôi, mưu kế bị vạch trần, lộ ra nguyên hình rồi định cứ thế mà chuồn à?”

Mục Vỹ nhìn Liễu Thanh, sau đó khí thế tà mị ngày một mạnh hơn.

“Ngươi định làm gì?” Thiết Lê trợn trừng mắt, hừ nói: “Tiểu tử, đừng không biết sống chết”.

“Làm gì ư?”, Mục Vỹ cười nói: “Các người không được mang một món huyền khí nào đi cả, định vu oan cho Thông Thần Các chúng ta nhưng thất bại rồi định phủi mông bỏ chạy à? Đâu có dễ thế”.

“Bỏ huyền khí lại ư?”

“Không chỉ thế, mà các ngươi còn phải đền những món đồ đã đập hỏng ở đây. Còn nữa, điều quan trọng nhất là các ngươi phải đền bù vì đã làm ảnh hưởng tới thanh danh của Thông Thần Các chúng ta!”

Mục Vỹ gật gù nói: “Thế thì đền bảy mươi tám triệu chín trăm ba mươi nghìn linh thạch trung phẩm, thiếu một linh thạch cũng không được!”

“Ngươi chán sống rồi đúng không?”

Thấy Mục Vỹ đòi hỏi quá đáng, Thiết Lê nổi giận đùng đùng.

Trước khi đến đây, Liễu Thanh này đảm bảo với y sẽ không làm sao, nhưng giờ thì hay rồi, to chuyện rồi.

“Người chán sống là ngươi đấy!”, Mục Vỹ cười nói: “Bất kể là ai, khi đã đến Thông Thần Các chúng ta gây sự thì chỉ có một kết cục thôi, đó là chết!”

Bùng…

Mục Vỹ vừa dứt lời, một ngọn lửa màu tím đã cháy ở đầu ngón tay hắn.

Ngọn lửa ấy lập tức bùng lên, tạo thành một bông hoa sen màu tím.

Đoá sen màu tím đó đến gần mang theo từng luồng khí nóng khủng khiếp, tiếng tanh tách vang lên, bông hoả sen màu tím lớn cỡ bàn tay còn chưa áp sát Thiết Lê thì tiếng nướng thịt đã vang lên rồi.

“A…”

Thiết Lê kêu lên thảm thiết, hai cánh tay bốc cháy, y định dập lửa trên người nhưng ngọn lửa ấy như côn trùng bám trong xương, không thể xua đi được.

“Đội trưởng Thiết!”

Thấy người Thiết Lê bốc cháy ngọn lửa màu tím, một hộ vệ vội vàng chạy tới định dập giúp y.

Nhưng tên đó vừa chạy đến gần Thiết Lê, ngọn lửa đã bùng lên rồi đốt cháy góc áo của gã, không sao dập tắt được.

“A… Cứu, cứu ta với!”

Tên hộ vệ đó gào khóc ầm ĩ, nhưng ngọn lửa trên áo gã vẫn cháy bùng bùng.

Mọi người xung quanh lập tức dựng tóc gáy.
Chương 369: Sự khủng khiếp của ngọn lửa màu tím

Người mặc áo choàng tím này ra tay độc ác, hơn nữa thủ đoạn còn quỷ dị, không lẽ ngọn lửa màu tím này là thiên hoả sao?

“Ngươi…”

“Mau đền đủ số linh thạch như ta đã nói, một linh thạch cũng không được thiếu, nhớ chưa?”

Một bông hoa sen màu tím lại xuất hiện trên bàn tay trắng ngần của Mục Vỹ, hắn nhìn Liễu Thanh rồi nói: “Ta cho ông nửa canh giờ để sai người về lấy linh thạch, nếu không làm được thì ông sẽ như thế này!”

Mục Vỹ chỉ vào Thiết Lê đã bị đốt cháy thành tro, giọng nói của hắn có vẻ kỳ dị.

“Mau, mau về lấy linh thạch, nhanh lên!”

Liễu Thanh không còn vẻ kiêu ngạo như lúc trước nữa, mồ hôi rơi lã chã trên mặt, toàn thân run lẩy bẩy.

Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ hôm nay đến Thông Thần Các lại gặp phải chuyện như thế này.

Người đứng sau Thông Thần Các không phách lối như Thánh Đan Các, vì thế quá trình phát triển của Thông Thần Các luôn bị Thánh Đan Các chèn ép, nhưng không ngờ hôm nay thái độ của bọn họ lại bất chợt thay đổi thế này.

Người mặc áo choàng tím này không rõ cảnh giới ra sao, nhưng đoá sen tím trong tay hắn thật sự khiến người ta thấy khiếp sợ.

“Tử Mộc tiên sinh!”

Mục Phong Hành gọi một tiếng rồi đi tới cạnh Mục Vỹ, nói khẽ: “Sư phụ, người định bắt bọn họ bồi thường nhiều như thế thật ạ?”

“Yên tâm đi, ta có tính toán riêng!”

Mục Vỹ mỉm cười đáp.

Sau chuyện hôm nay, Mục Vỹ dễ dàng nhận ra Thông Thần Các trông có vẻ hào nhoáng, nhưng thật ra luôn ngấm ngầm bị chèn ép khá nhiều.

Các học trò của hắn có thể cầm cự được khiến hắn thấy rất ngạc nhiên.

Nhưng bây giờ hắn đã trở về, những kẻ từng muốn giết và hãm hại hắn sẽ bắt đầu phải trả giá.

Không biết bao lâu sau, có một đoàn người ngựa hùng hổ đi tới Thông Thần Các.

Hàng trăm võ giả mặc y phục của Thánh Đan Các đầy sát ý.

“Thông Thần Các, các ngươi giỏi lắm! To gan thật!”

Một tiếng quát chợt vang lên bên ngoài.

“Là tên điên nào đã giết đội trưởng hộ vệ của Thánh Đan Các ta? Lại còn dám bắt cóc đại sư Liễu Thanh, trưởng lão của chúng ta nữa, mau ra đây chịu chết”.

Nghe thấy vậy, Tề Minh cười khổ.

Cậu ấy biết rõ Thánh Đan Các không có nhiều linh thạch đến thế để bồi thường.

Thế lực đứng sau Thánh Đan Các là Thánh Đan Tông, bọn họ dựa vào thế lực này để mở rộng sản nghiệp nên không thể chịu nhục được.

“Phó các chủ, chuyện hôm nay do ta mà ra, để ta giải quyết!”

Mục Vỹ đi ra ngoài.

“Tử Mộc tiên sinh hãy cẩn thận!”

Tề Minh biết Mục Vỹ làm gì cũng có tính toán, vì thế không hề ngăn cản.

Bây giờ có hàng trăm võ giả đang sẵn sàng chiến đấu ở bên ngoài, bọn họ đều là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm trở lên.

Người dẫn đầu có thân hình cường tráng đang ngồi trên một con ngựa cao to, bừng bừng khí thế, râu ria xồm xoàm, trông rất mạnh mẽ.

“Tên này chết rồi lại có tên khác đến à?”

“Ngươi là ai?”

Gã đàn ông râu ria nhìn Mục Vỹ rồi quát.

“Ngươi không cần quan tâm ta là ai, mang linh thạch tới bồi thường chưa?”

“Bồi thường cái con khỉ!”

Gã đàn ông râu ria hùng hổ nói: “Là ngươi ra tay với đội trưởng hộ vệ của Thánh Đan Các ta rồi còn bắt cóc trưởng lão Liễu Thanh đúng không?”

“Bây giờ ngươi hãy lập tức hộ tống đại sư Liễu Thanh ra đây, sau đó tự sát trước mặt ta, không thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết và san bằng Thông Thần Các luôn”.

“Được thôi, thế thì ta cũng muốn nhắc ngươi một câu”.

Mục Vỹ cười nói: “Bây giờ ngươi hãy cút khỏi đây rồi về mà gom linh thạch ngay thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, không thì ta không bảo đảm tính mạng cho đại sư Liễu Thanh đâu”.

“Đúng là chán sống rồi!”

Man Hổ là đại đội trưởng của Thánh Đan Các tại thành Nam Vân, cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, thực lực này cũng đủ có máu mặt ở đế quốc Nam Vân này.

Dẫu sao cũng có rất ít võ giả cảnh giới Thông Thần.

Hơn nữa Thông Thần Các chỉ là một thế lực mới trỗi dậy, chưa là gì so với Thánh Đan Các cả.

Bây giờ, Lục Ảnh Huyết Tông có thể coi là thế lực lớn mạnh nhất ở thành Nam Vân, nhưng khi gặp người của Thánh Đan Các, bọn họ vẫn phải khách sáo.

Thông Thần Các là cái thá gì chứ!

Man Hổ tung một cú đấm thật mạnh ra, cơ bắp toàn thân căng phồng lên như quả bóng, sức mạnh ấy chèn ép khiến không khí vang lên tiếng nổ.

“Ta sẽ đứng im ở đây, xem ngươi làm gì được ta?”

Mục Vỹ đứng nguyên tại chỗ bất động, các đoá sen màu tím lặng lẽ nở rộ ngoài mép áo choàng rồi dính lên y phục của hắn, trông rất quái dị.

Bịch…

Man Hổ tung một cú đấm về phía Mục Vỹ, một tiếng động vang lên, đoá sen màu tím ấy lập tức nổ tung.

Ngọn lửa bùng lên rồi cháy sang cánh tay của Man Hổ.

Y chưa kịp kêu lên thì ngọn lửa đã lan lên trên, y lập tức rút con dao ở bên hông ra chém luôn cánh tay đó của mình đi.

Ngay sau đó, cánh tay bị chặt đứt đã cháy thành than, còn con dao kia đã bị nung chảy rồi biến thành một dung dịch.

“Mẹ ơi!”

Trông thấy vậy, Man Hổ như linh tính được điều gì đó, lập tức rút lui.

Y cũng định hô hoán gọi người tới cứu, nhưng y nghĩ mình là cảnh giới Thông Thần nên dù người áo choàng tím này có mạnh đến mấy cũng không giỏi bằng y được.

Nhưng y không ngờ ngọn lửa màu tím này lại khủng khiếp như thế, đúng là yêu nghiệt!
Chương 370: Từ chối thì đã sao

"Giờ ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, về bẩm báo với các chủ ngươi mang bảy mươi triệu linh thạch trung phẩm đến đây chuộc người, không thì chờ nhặt xác Liễu Thanh đi!"

"Ngươi dám giết ông ấy chắc? Đại sư Liễu Thanh là trưởng lão nội môn Thánh Đan Tông, quyền cao chức trọng, ngươi dám không?"

"Ngươi có thể thử xem ta có dám hay không!"

Mục Vỹ nói một cách trêu tức: "Đừng có lấy Thánh Đan Tông ra dọa ta. Thiên Vận Đại Lục có vô số đế quốc, trong mỗi một đế quốc đều có Thánh Đan Các của Thánh Đan Tông, nếu cứ hở có chuyện là lại cần người nắm quyền to trong Thánh Đan Tông đến xử lý thì đám đó bận sấp mặt rồi còn gì?"

"Vậy nên các chủ Thánh Đan Các của ngươi phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình, chọc ta điên lên thì ta đốt Thánh Đan Các rồi bỏ trốn thôi, Thánh Đan Tông muốn bắt ta cũng phải tìm cho được ta đã!"

"Bất quá thì ta có thể đi du lịch cả đại lục, tới đế quốc nào mà chướng mắt Thánh Đan Các ở đó thì diệt luôn. Ta chống mắt lên xem Thanh Đan Tông có thời gian quan tâm không!"

"Ngươi dám?"

"Đừng nhai mãi từ dám đó nữa, đi lấy linh thạch mau lên, không nghe lời thì chờ nhặt xác Liễu Thanh đi".

Mục Vỹ nói rồi ngồi sừng sững trước Thông Thần Các, trước mặt là một đóa sen lửa màu tím nở rộ, bản thân thì ngồi yên như tượng.

Từ khi nắm trong tay loại thiên hỏa Tử Liên Yêu Hỏa bá đạo này, hắn không sợ cả cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai, tầng thứ ba nữa chứ đừng nói là tầng thứ nhất.

Số võ giả vượt trên cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba trong đế quốc Nam Vân tính đến nay có được mấy người?

Để xem ai còn dám đè đầu cưỡi cổ Thông Thần Các!

"Tên hộ pháp mới đến không sợ trời, không sợ đất nhỉ!", trên lầu ba, Vương Tâm Nhã nở một nụ cười hiếm hoi trong khi nhìn người đang ngồi nghiêm chỉnh trước cổng Thông Thần Các.

Dường như khi nhìn người nọ, cô ta lại nhớ về nguyên do tại sao mình đồng ý làm các chủ Thông Thần Các.

Vì người đó - người đã không thể trở về được nữa!

"Các chủ tin người ấy còn sống sao?", Lâm Hiền Ngọc bên cạnh lên tiếng.

"Còn sống ư? Sao có thể chứ?"

Vương Tâm Nhã thở dài rồi trả lời: "Ngươi lớn lên tại đế quốc Nam Vân, chắc cũng biết Lôi Âm Cốc là một nơi kinh khủng đến nhường nào!"

"Vậy các chủ..."

"Ngươi cũng thấy khó hiểu lắm phải không?", Vương Tâm Nhã cười buồn bã, nói: "Ta cũng chẳng biết tại sao nhưng cứ muốn ở đây thôi, chỉ để chờ..."

Vương Tâm Nhã thực sự không hiểu.

Cô ta và Mục Vỹ chỉ tiếp xúc với nhau một lần duy nhất vào lúc chữa bệnh, từ đó, cô ta vào lớp chín học và âm thầm chú ý đến mọi chuyện xung quanh Mục Vỹ.

Nhưng cũng chính lần chữa bệnh ấy đã làm hình bóng hắn khắc sâu trong đầu cô ta.

Ba năm. Đã ba năm rồi!

"Lỡ đáp lại sự chờ đợi này chỉ là một lời chối từ thì sao?", Lâm Hiền Ngọc đột nhiên bật ra một câu rồi gượng cười xoay người rời đi.

Đáp lại chỉ là một lời chối từ ư?

Vương Tâm Nhã cười đau khổ.

"Chối từ thì đã sao, thầy ấy còn sống là tốt rồi..."

Bên dưới, Mục Vỹ yên lặng ngồi trước bục đá của Thông Thần Các nhìn con phố lớn tấp nập người qua lại ở đối diện.

Hắn những tưởng chào đón mình khi trở lại đế quốc Nam Vân sẽ là tình người lãnh đạm, nào ngờ đã ba năm trôi qua mà bọn học trò vẫn còn nhớ hắn.

Tất cả những điều hắn làm đều đáng giá!

Mà lão già Mục Thiếu Kiệt kia đâu rồi?

Mục Vỹ hơi bực mình.

Nếu đúng như hắn đoán thì đáng lẽ Mục Thiếu Kiệt đã rời khỏi Lôi Âm Cốc từ một năm trước rồi. Vì khi đó Tử Liên Yêu Hỏa trong Lôi Âm Cốc đã bị hắn thu phục, phong ấn cũng đã biến mất, lý ra Mục Thiếu Kiệt phải trở về đế quốc Nam Vân rồi chứ. Ông ấy nóng tính như thế, làm gì có chuyện một năm rồi mà chẳng ai hay biết gì về ông ấy.

"Lão quỷ này đúng là làm người ta lo lắng!"

Mục Vỹ cười trừ, bó tay.

Cùng lúc đó, trong Thánh Đan Các tại thành Nam Vân.

"Vô dụng! Chúng bây đều là lũ vô dụng!"

Một tiếng chửi bới phát ra từ trong Thánh Đan Các.

Chủ nhân của nó là Mộ Bạch, các chủ Thánh Đan Các đồng thời là tổng phụ trách các chi nhánh của Thánh Đan Các trên đế quốc Nam Vân.

"Thứ ăn hại! Không phải Liễu Thanh kia đã hứa sẽ khiến Thông Thần Các chịu tổn thất lớn sao? Làm việc kiểu gì thế hả?", Mộ Bạch hừ lạnh: "Thầy luyện huyền khí cực phẩm cái gì, chó má, rác rưởi!"

Với tư cách là các chủ Thánh Đan Các, Mộ Bạch nắm trong tay quyền lực to lớn, có thể nói không cần phải sợ ai trên đất thành Nam Vân.

Ông ta chắp hai tay ra sau, vẻ lo âu lộ rõ trên khuôn mặt uy nghiêm.

Trong một năm gần đây, Thông Thần Các đang ngày một lớn mạnh trong đế quốc dựa trên danh tiếng ngày càng lan rộng cùng uy tín của mình.

Hiện tại có ba phần thương vụ đan dược và luyện khí ở đế quốc Nam Vân nằm trong tầm kiểm soát của Thông Thần Các.

Trong bảy phần còn lại, Thánh Đan Các chiếm năm phần, Tụ Tiên Các chiếm hai phần. Đấy là do Tụ Tiên Các không quá chú trọng kinh doanh trên phương diện này.

Ước tính có ba phần lợi nhuận với con số lên đến hàng trăm triệu linh thạch trung phẩm chảy vào túi của Thánh Đan Các hằng năm.

Nhưng giờ đây nó đã bị Thông Thần Các cướp đi, một khi đến kỳ tổng kết mỗi cuối năm, lợi nhuận ông ta thu được sẽ thấp hơn so với các chủ chi nhánh ở những đế quốc khác, rất có khả năng ông ta sẽ bị tước đi chức vị.

"Vậy phải làm sao đây các chủ?"

"Còn làm sao nữa? Tên hộ vệ Tử Mộc kia mạnh như thế, biết làm gì nữa đây?", Mộ Bạch gần như hét lên: "Chuẩn bị linh thạch cứu người, ngay bây giờ!"

"Vâng, vâng!"

Vết thương trên cánh tay mới ngừng chảy máu mà Man Hổ đã phải dẫn người đến Thông Thần Các ngay, không có cả thời gian nghỉ ngơi.

"Hầy..."

Mộ Bạch mệt mỏi thở dài.

"Tử Mộc này là sao? Từ lúc nào đế quốc Nam Vân xuất hiện một võ giả giỏi dùng lửa vậy?"

Nét mặt ông ta dần thay đổi.

Thực lực của Thông Thần Các càng mạnh càng là mối đe dọa cho Thánh Đan Các, phải ngăn chặn xu thế này lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK