"Muốn bắt ta? Tưởng dễ ăn lắm chắc!"
Mục Vỹ để mắt tới động tĩnh của bốn người từ lâu. Lúc này vừa thấy bốn quỷ trảo chộp tới, hắn lập tức chém một nhát về phía Can Tà rồi mượn đà lùi ra sau.
"Trận pháp nhỏ thế này cũng đòi bắt ta, coi thường ta quá rồi đấy?"
Mục Vỹ đứng ở chính giữa trận pháp do bốn người tạo ra, giễu cợt.
"Chẳng lẽ ngươi có cách phá vỡ trận pháp?", Can Tà không tin Mục Vỹ nhìn ra được mắt trận của trận pháp này nằm ở đâu.
Võ giả bình thường đều công kích bốn người bày trận một cách loạn xạ. Nhưng một khi tấn công bọn họ, trận pháp sẽ được tăng cường và huyễn hóa ra nhiều quỷ trảo hơn.
Muốn nhìn ra được mắt trận nằm ở đâu để có thể phá vỡ trận pháp, ít nhất Mục Vỹ phải là thầy linh trận cao cấp.
Nhưng trong hai trận thi đấu trước đó, Mục Vỹ đã cho thấy thiên phú về cả luyện đan lẫn luyện khí của mình. Nếu như hắn còn tinh thông thêm trận pháp nữa thì khác nào quái vật đâu.
Thiên tài thạo cả ba lĩnh vực ư?
Gã chưa nghe nói có ai như vậy tại tiểu thế giới Tam Thiên bao giờ.
"Ngươi đang mong ta sẽ tấn công bốn tên đó để phá vỡ trận pháp chứ gì?"
Thấy Can Tà không nói một lời mà chỉ nhìn mình chằm chằm, Mục Vỹ cười nói: "Ngươi nghĩ vậy thật hả? Ngây thơ quá!"
"Dù gì… ta cũng là thiên tài mà!"
Câu vừa dứt, bóng dáng Mục Vỹ tung người bay thẳng lên cao, sau đó tung một kiếm.
Nhưng nhát kiếm ấy đâm vào khoảng không dưới chân hắn chứ không phải bay về phía bốn kẻ bày trận.
Rắc rắc rắc...
Kiếm bổ xuống, khoảng không dưới chân bỗng nứt ra rồi vỡ vụn như gương. Tiếng phụt vang lên, mặt mày bốn người kia tái mét, miệng hộc máu không ngừng.
"Phá được rồi?"
Can Tà đứng bên cạnh ngỡ ngàng bật thốt.
Mục Vỹ tìm được mắt trận bằng cách nào? Ăn may ư? Hay là do hắn biết trước rồi?
"Hừ, không dùng trận pháp vẫn giết được ngươi thôi!"
Can Tà lạnh mặt, bổ một đao xuống.
"Không dùng trận pháp thì ngươi chả là cái thá gì cả!"
Mục Vỹ cầm chắc kiếm Tiềm Long. Trong chốc lát, kiếm tâm tuôn trào. Can Tà như thấy một luồng sát ý dữ dội đổ ập lên người mình, vội vàng chuyển tấn công sang phòng thủ.
Vài giây sau đó, mọi thứ xung quanh chìm vào đêm tối, nhưng Can Tà chỉ biết đứng đực mặt tại chỗ, không cảm nhận được một tia sức mạnh nào.
Giây lát sau, bóng tối tản đi. Can Tà tái mặt nhìn xung quanh.
Bốn võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất chết hết cả rồi!
"Ngươi chán sống rồi đúng không!"
Không ngờ Mục Vỹ chẳng những nhằm vào mình mà còn giết cả bốn thuộc hạ, Can Tà bị Mục Vỹ sỉ nhục nên tức giận vô cùng.
"Bá Vương Đao!"
Gã khẽ quát. Làn sóng Thiên Cương Chi Khí vô cùng mạnh mẽ vây quanh người gã.
Thiên Cương Chi Khí là cương khí chỉ có võ giả tu luyện đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai mới có thể luyện ra. Khả năng phòng ngự và tấn công đều ưu việt hơn những cảnh giới dưới.
Thứ Can Tà vừa phóng ra lúc nãy chính là Thiên Cương Chi Khí.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn thân Can Tà như hòa làm một thể với thanh đao.
Đây không phải đao thế, mà là tình cảm chân thành gã dành cho đao.
Có thể nói đây chính là võ đạo của riêng Can Tà. Gã chính là đao, đao chính là gã.
Mục Vỹ không quan tâm.
Can Tà có đao của mình, hắn thì có kiếm!
Kiếm tâm Tịch Diệt, kiếm xuất tùy tâm!
Chém!
Trong lòng quát khẽ một tiếng, kiếm Tiềm Long của Mục Vỹ vạch ra không biết bao nhiêu đạo kiếm khí chỉ trong nháy mắt.
Rất ít có kiếm khách nào lĩnh ngộ được kiếm tâm, bởi lẽ mỗi một chiêu kiếm đều sử dụng sức mạnh hết sức bá đạo và tàn nhẫn!
Nhưng đó cũng chính là kiếm đạo, là kiếm tâm của Mục Vỹ!
Trái tim hắn hướng đến đâu, kiếm chĩa tới đó!
Mục Vỹ đứng yên, vững vàng như núi, nhưng một khi đã hành động là nhanh như chớp.
Tiếng keng keng vang lên, Mục Vỹ và Can Tà giao thủ. Kiếm và đao va vào nhau phát ra âm thanh chói tai.
Trong lúc này, Mục Vỹ dần dần làm quen với kiếm Tiềm Long.
Nhưng quá trình này diễn ra rất nhanh, vì kiếm Tiềm Long vốn do hắn tự luyện chế, là kiếm bản mệnh từ lĩnh ngộ của hắn.
"Kiếm Lạc Cửu Trùng Thiên!"
Mục Vỹ quát lớn, tung một kiếm ra.
"Vù!", đao của Can Tà bị kiếm đánh bay. Trường kiếm của Mục Vỹ đã đâm trúng bụng gã. Chảy máu.
"U Minh Quỷ Trảo!"
Tuy nhiên, Can Tà vừa nghĩ rằng Mục Vỹ đã kết thúc thế công của mình thì hắn bất chợt dùng tay trái trảo một cái.
Quỷ trảo giá băng và đỏ như máu tóm lấy cái lỗ đầm đìa be bét trên bụng Can Tà.
Thiên Cương Chi Khí của gã đã bị đòn đánh vừa rồi của Mục Vỹ phá vỡ, vì vậy nên quỷ trảo này chạm trực tiếp vào người gã.
Sống hay chết quyết định trong khoảnh khắc.
Can Tà trợn trừng hai mắt nhìn Mục Vỹ, không muốn nhắm mắt lại.
Đến lúc này rồi mà gã vẫn nghi ngờ mình bị ảo giác.
"Ngươi... sao ngươi biết dùng chiêu thức của đảo Huyết Sát? Vạn Cổ Huyết Điển..."
"Ngươi biết cũng nhiều nhỉ!"
Mục Vỹ thu kiếm, cười khẩy đáp: "Ta còn biết nhiều lắm, mới thể hiện một phần cho ngươi thấy thôi".
Con ngươi Can Tà trợn trắng. Gã không thể kiểm soát cơ thể của mình được nữa, rơi ầm xuống đáy biển, không thấy tăm hơi đâu.
U Minh Quỷ Trảo là chiêu thức Mục Vỹ học được từ Vạn Cổ Huyết Điển. Trong khả năng sử dụng huyết mạch, Vạn Cổ Huyết Điển không chỉ mạnh về công pháp mà còn có võ kỹ vượt trội!
Chương 787: Tới lượt ngươi
Mục Vỹ xoay người nhìn nhóm năm người Điền Vân đang giao thủ với Bảo Linh Nhi.
Mặc dù lúc này Bảo Linh Nhi không thể giết năm người kia nhưng nhờ có mang theo nhiều thiên tài địa bảo, Điền Vân có cao hơn cô ấy một cảnh giới cũng không làm gì được.
"Ngươi giết Can Tà rồi?"
Thấy Mục Vỹ chuyển hướng sang mình, Điền Vân chết trân.
Hắn ta biết thực lực của Can Tà cao đến đâu. Không ngờ Mục Vỹ giết được gã!
"Yên tâm, sau hắn là tới ngươi!"
Kiếm Tiềm Long của Mục Vỹ kêu một tiếng vang vọng rồi hừng hực sát khí đâm tới.
Vù!
Đúng lúc này, một âm thanh vút qua cắt ngang không khí. Ngay giây phút ấy, Mục Vỹ không nghĩ ngợi gì, lập tức xoay người chặn kiếm trước mặt.
Trong chốc lát, một hạt châu đen nhánh đập vào ngực. Hắn bị đẩy mạnh ra sau rồi rơi ầm xuống biển, từng gợn sóng dạt dào ra xung quanh.
Cú va đập này làm Mục Vỹ gần như không thở nổi.
Hạt châu đen như mực chuyển hướng theo đường cong, tiến thẳng tới trước người Mục Vỹ. Phong thái ưu nhã làm say lòng người.
Một người mặc áo bào trắng chợt hiện ra trên mặt biển.
"Quân Chính Ân!"
Bảo Linh Nhi vừa thấy bóng dáng mặc đồ trắng kia thì mặt cắt không còn một giọt máu.
"Mục Vỹ, ngươi sao rồi?"
"Ầm!", một người vùng ra khỏi biển. Mục Vỹ đã đi lên.
"Chưa chết được!"
Ngẩng đầu nhìn người ở phía đối diện, mặt hắn cực kỳ lạnh lùng.
May mà vừa rồi hắn phản ứng kịp và đang cầm kiếm Tiềm Long chứ không phải kiếm Phá Hư, chứ không là đòn tấn công vừa rồi đã lấy mạng hắn rồi.
Người phía trước mặc áo bào trắng, tóc trắng, hai tay thì chắp sau lưng, trông vừa phiêu dật vừa xuất trần.
"Quân Chính Ân? Đứng thứ 99 trên bảng Thiên Mệnh, cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư!"
Mục Vỹ mới nghe Bảo Linh Nhi thốt lên cái tên này.
Thứ hạng của gã trên bảng Thiên Mệnh quả là ấn tượng, còn trẻ mà đã thuộc tốp 100 bảng Thiên Mệnh rồi. Đồng thời, gã cũng là một trong số ít những thiên tài không thuộc núi Huyền Không nhưng có thể đứng vững trên bảng Thiên Mệnh với thứ hạng trước 100.
"Hay cho một Mục Vỹ. Nhìn ngươi hay bị người ta khinh thế thôi chứ vẫn mạnh phết".
"Ta nghe mà không biết câu này là khen hay chửi ta đấy!"
Mục Vỹ đáp trả Quân Chính Ân, máu dần ứa ra khỏi khóe miệng.
"Đương nhiên là khen rồi!", Quân Chính Ân cười nói: "Ta muốn giết ai trước giờ toàn khen người đó, chưa lần nào châm chọc đâu. Ngươi thật sự làm ta ngạc nhiên lắm!"
"Vậy thì đa tạ ngươi đã coi trọng ta!"
Mục Vỹ lau máu bên khóe miệng, mặt lạnh như tiền.
"Mục Vỹ, chạy đi!"
Bảo Linh Nhi thất thanh: "Hắn đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư, không cần ăn nữa, thể xác và linh hồn thật dung hợp hoàn toàn, ngươi không đánh lại đâu!"
"Chạy? Lúc này ấy hả?", Mục Vỹ cười trong bất lực.
Nhưng vừa nói xong, hắn dùng lực linh hồn truyền âm cho cô ấy: "Ta sẽ ở lại cản hắn, cô đi đi. Rõ chưa?"
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Bảo Linh Nhi ngẩn người, không đồng ý: "Ta không đi, đi thì ngươi phải đi, ta..."
"Cô bị ngốc hả? Bọn hắn đã dám chặn đường tấn công chúng ta nghĩa là chuẩn bị ra tay với Thiên Bảo Các luôn rồi. Giờ mà cô không về, Thiên Bảo Các sẽ bị lăm le dòm ngó đấy!"
Những lời này làm Bảo Linh Nhi sững người nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ đấu tranh.
Cô ấy biết Mục Vỹ nói đúng. Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các dám cả gan động thủ ở đây nghĩa là đã quyết tâm rồi. Thiên Bảo Các lúc này chắc chắn như rắn mất đầu.
Sau khi truyền âm bằng linh hồn, Mục Vỹ nhếch mép nhìn Quân Chính Ân.
"Vừa hay dạo này ta có tu luyện vài võ kỹ nhưng thiếu người luyện tay, ngươi tới đúng lúc lắm!"
"Ồ? Luyện tay sao?", Quân Chính Ân khinh khỉnh đáp trả: "Sợ là luyện tay xong lôi cả người vào luyện luôn!"
Câu vừa dứt, gã vung hạt châu đen ra ngoài.
Những tiếng nổ vang lên. Hạt châu đen chia làm hai, hai chia làm bốn, trong giây lát đã hình thành một vòng những hạt châu xoay quanh Quân Chính Ân, phát ra khí thế mãnh liệt.
Quá rõ ràng, đây là một thánh khí!
Quân Chính Ân đưa tay, hạt châu tức khắc liền lại thành một đường bắn về phía Mục Vỹ. Bản thân gã cũng xông tới theo.
"Hay lắm!"
Thấy Quân Chính Ân bắt đầu thế công, Mục Vỹ không tránh cũng không né, nghênh đón bằng thanh kiếm của mình.
Giờ đây, kiếm tâm Tịch Diệt hoàn toàn bùng nổ sức mạnh lĩnh ngộ đến ba tầng rưỡi. Nên biết rằng, mỗi một tầng lĩnh ngộ kiếm tâm đều là một cú bứt phá cực lớn.
"Cửu Long Triều Thiên Âm!"
Mục Vỹ rít gào, trường kiếm trong tay vung tới.
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên trên mặt biển phẳng lặng đằng sau hắn hết đợt này đến đợt khác. Một làn sóng cao trăm trượng cuốn về phía Quân Chính Ân.
"Kiếm tâm đây sao? Mạnh thật!"
Trên mặt Quân Chính Ân lộ vẻ tán thưởng nhưng bước chân không ngừng.
Hạt châu đen phân thân ra chín viên. Chín hạt châu ấy xếp trước mặt gã, hình thành một màn chắn bảo vệ toàn thân.
Tuy nhiên, Quân Chính Ân có thể tránh thoát uy lực nhát kiếm này của Mục Vỹ nhưng bọn Điền Vân thì không dám. Chúng vội vàng dừng mọi hành động tấn công Bảo Linh Nhi và tản ra thật nhanh.
"Chạy đi!"
Lần này, Mục Vỹ gầm với Bảo Linh Nhi.
Quân Chính Ân là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư, mạnh vô biên. Mục Vỹ không chắc mình có thể vượt qua khoảng cách ba tầng cảnh giới này không.
Ở cảnh giới Vũ Tiên, mỗi lần tu luyện đến cảnh giới cao hơn là một lần thay đổi về chất, chỉ chênh lệch một tầng thôi cũng khó đối phó chứ đừng nói là những ba tầng.
Bảo Linh Nhi nhìn Mục Vỹ, cắn răng cưỡi mười mấy món thánh khí quanh thân chạy đi trước.
Chương 788: Niệm Thu Động
"Đuổi theo!"
Thấy Bảo Linh Nhi bỏ trốn, Điền Vân lớn tiếng ra lệnh.
"Ngươi khỏi phải lo, ta sẽ không đuổi theo cô ta đâu. Mục đích của ta là giết ngươi, cô ta thì sao cũng được!"
Quân Chính Ân giễu cợt nhìn Mục Vỹ.
"Giết ta? Tiếc ghê, cô ấy đi rồi là ta không bị bó buộc nữa, làm gì có chuyện đứng yên cho ngươi giết?"
Mục Vỹ đáp trả, nhìn gã với ánh mắt như nhìn một kẻ đần độn rồi xoay người chạy như bay.
Quân Chính Ân thấy Mục Vỹ cũng chạy trốn thì bật cười: "Yên tâm đi, ta đã bày trận trên toàn bộ nơi này cả rồi, Bảo Linh Nhi nhiều bảo bối có thể chạy thoát, nhưng ngươi thì tuyệt đối không..."
Nhưng gã chưa kịp nói hết lời đột nhiên thấy Mục Vỹ vung kiếm mấy lần. Đại trận trong hư không để lộ một cửa ra đủ cho một người đi.
Mục Vỹ đi thẳng vào trong, mất hút, đầu không ngoảnh lại.
Trong lòng hắn hiểu rằng, chỉ cần mình về đến đảo Huyết Sát là bình an vô sự rồi.
Có điều, không lâu sau khi rời khỏi đại trận, Mục Vỹ nhận ra đằng trước có mấy người đã xếp hàng chỉnh tề trên trời chờ mình.
"Chạy à? Để xem ngươi chạy được tới đâu!"
Nhìn thấy Mục Vỹ không còn đường nào để đi nữa, Quân Chính Ân trào phúng.
"Chạy được chứ!"
Hắn lia mắt thấy hòn đảo đen kịt bên dưới, không do dự phi thân xuống.
Hành động này hoàn toàn ngoài dự đoán của đám người.
"Nhìn cái gì? Còn không mau đuổi theo! Hắn chạy tới đảo thì bao vây cả hòn đảo lại cho ta! Để xổng thì mang cả mạng của các ngươi chạy theo hắn luôn đi!"
Bọn thuộc hạ mấy chục người sững sờ ra đó làm Quân Chính Ân giận dữ quát.
Sau mấy tiếng soạt liên hồi, mấy chục người bay xuống, đuổi theo Mục Vỹ.
Sau có truy binh, trước là ngõ cụt, Mục Vỹ thực sự chẳng còn cách nào tốt hơn.
Nghe Huyết Nhất nói hòn đảo đen một màu này vô cùng nguy hiểm.
Nếu không thì đảo Huyết Sát đã chẳng ra lệnh cấm không cho thế hệ sau lại gần từ đời này sang đời khác rồi.
Một tiếng ầm vang lên, Mục Vỹ đáp xuống đảo.
Ngay sau đó, hắn cảm nhận được lực linh hồn và mọi kĩ năng thăm dò của mình đã biến mất toàn bộ.
"Vậy thì tốt quá rồi. Mình không phát hiện được chúng, chúng cũng không phát hiện được mình!"
Mục Vỹ xông thẳng một đường vào núi, hành động dứt khoát không ngại ngần.
Giờ phút này, mấy chục người kia hạ xuống đảo rồi nhanh chóng chia nhau ra làm việc.
"Tìm mau, hai người một đội! Nghe đây, các ngươi không được tách ra, nếu không hắn sẽ giết các ngươi đấy!
"Rõ!"
Sau khi ra lệnh, Quân Chính Ân cũng chạy vào dãy tối tăm.
Gã đâu ngờ lại có một nơi thế này. Không thể dùng lực linh hồn để do thám, mọi bí pháp đều vô dụng, chỉ biết trông chờ vào mắt thường và hai tai.
Trong chốc lát, mấy chục người chia ra khoảng hai mươi đội vào núi từ nhiều phương hướng khác nhau.
Mười mấy người còn lại đứng trên trời trông chừng, đề phòng Mục Vỹ bỏ trốn.
Hòn đảo này có diện tích không quá lớn, chu vi chỉ khoảng mười cây số. Có điều trong đảo có rất nhiều hòn đá có hình thù kỳ lạ, nhìn đâu cũng thấy bụi gai, chính giữa chỉ có một ngọn núi nhỏ cao trăm mét, còn những nơi khác đều là hỗn thạch cao từ mười mét trở lên.
Mục Vỹ liên tục chạy về phía trước, cảm nhận được mấy người sau lưng đang ngày một gần mình hơn.
Với tốc độ này, dù không có lực linh hồn thì chúng vẫn sẽ nhanh chóng lục soát toàn bộ hòn đảo và tìm được hắn.
"Ơ? Có hang động kìa?"
Vừa đến chân ngọn núi cao một trăm mét ở chính giữa, Mục Vỹ bỗng phát hiện một sơn động.
"Niệm Thu Động!"
Hắn ngây ngẩn nhìn ba chữ rồng bay phượng múa to đùng trên cửa sơn động.
Nét chữ này quá quen thuộc với hắn.
Chữ của Huyết Kiêu!
Nhưng tại sao y để lại ba chữ "Niệm Thu Động" này ở đây? Niệm là nhớ ai? Người trong lòng ư?
Nhưng tiếng bước chân đã ngay sát sau lưng, Mục Vỹ không dám đắn đo lâu, nhanh chóng vào trong hang động.
"Tìm hết chưa?"
"Ta lục tung cả nơi này rồi vẫn không thấy, chỉ còn mỗi hang động này thôi!"
Ánh nhìn của mọi người tập trung vào cái hang.
"Niệm Thu Động? Hừ, đi vào!"
Quân Chính Ân lạnh lùng ra lệnh, sau đó dẫn bọn thuộc hạ vào trong.
Lúc này, Mục Vỹ đang men theo sơn động không ngừng tiến sâu vào lòng đất.
Trên đường đi là những viên Dạ Minh Châu được khảm vào tường chiếu sáng rực rỡ.
Ngoài ra còn có vô số Dạ Minh Châu bảy sắc lấp lánh, động lòng người.
Nhưng càng tiến sâu, Dạ Minh Châu trong sơn động càng nhiều, độ dốc cũng ngày càng lớn.
Độ dài của quãng đường làm Mục Vỹ tưởng chừng đang ở dưới lòng biển sâu vậy.
Khi đi gần được một canh giờ, Mục Vỹ rốt cuộc thấy phía trước là ngõ cụt.
Toàn bộ lối đi trong hang động sáng rực và xanh thăm thẳm.
Lúc hướng mắt về phía mặt đất ở đằng trước, Mục Vỹ hơi ngẩn người.
Dưới đất là một chưởng ấn sâu một thước. Nó nằm ngay trước lối ra vào của đường đi, không nghiêng không lệch.
Bước một bước qua chưởng ấn, Mục Vỹ vào động phủ.
Chương 789: Người thanh niên kỳ lạ
Trong động phủ là một khoảng không gian xanh trong vắt, được chiếu rọi bởi một viên Dạ Minh Châu xanh ngời sáng.
Nhưng nhìn xung quanh mới thấy khắp nơi đều bị bao quanh bởi những lá chắn xoay tròn như một trận pháp.
Cá lớn hay cá bé ở gần đây đều kết đội kết bè bơi đến.
"Úi chà, cắn câu rồi!"
Mục Vỹ đang âm thầm quan sát tình hình thì một giọng nói vang lên đầy mừng rỡ. Một người thanh niên mặc áo tơi xám, đội nón duỗi tay. Thật đáng ngạc nhiên, thứ bị kéo ra khỏi đáy biển hun hút lại là một con cá khổng lồ, dài khoảng mười mét.
"Hê hê, hôm nay may quá trời. Bữa ăn hôm nay sẽ ngon lắm đây!"
Thanh niên vui vẻ giơ tay lên, trong chốc lát con cá dài mười mét đã bị rút hết xương và cạo hết vảy, biến thành một miếng thịt rơi vào lò luyện đan bên cạnh y.
"Phịch!", lửa nổi lên trong lò. Người thanh niên vung tay, nước biển hóa thành nước trong chảy vào lò.
Dùng lò luyện đan để nấu canh cá ư?
Hành động của y làm Mục Vỹ ngạc nhiên quá đỗi.
Cấp bậc của cái lò kia ít nhất cũng phải là thánh khí thượng phẩm, thế mà người thanh niên này dùng nó để nấu canh ăn!
"Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì uống một bát canh rồi rời khỏi đây đi. Ngươi không nên đến đây!"
Thanh niên không quay lại, thình lình nói một câu không đầu không đuôi.
"Tiền bối, ta đang bị truy sát nên đành chạy tới đây, quấy rầy tiền bối rồi, thật sự rất xin lỗi!", Mục Vỹ chắp tay, bình tĩnh nói.
"Ồ? Bị truy sát à?"
Thanh niên ngắm nghía nồi canh, tay bắt một con mực đen bóp cho mấy giọt mực rơi xuống rồi ném nó lại chỗ cũ.
"Hờ, giờ mới thấm vị này!"
Sau đó, thanh niên ngẩng đầu nói với Mục Vỹ: "Thôi được rồi, tới uống bát canh rồi đi đi. Ngươi không nên tới đây. Đáng lẽ ra ngươi đã chết khi dám vượt qua chưởng ấn đó rồi, nhưng nhị sư tôn từng trách ta sát niệm quá nặng nên tha cho ngươi đấy. Ăn canh rồi đi đi!"
Nhưng y nói được một lúc thì nhận ra người trước mặt bỗng ngây ra, không đáp lại mình.
"Có gì hay mà nhìn mãi thế?"
Thấy Mục Vỹ cứ nhìn mình chằm chằm, người thanh niên bắt đầu bực bội.
Nhưng Mục Vỹ không quan tâm, chỉ thẳng lưng nhìn y.
"Ngươi ở đây bao lâu rồi?"
Giọng nói của hắn ẩn chứa sự rung động, khó tin, và cả cảm xúc hồi hộp không thể cất thành lời.
"Tiểu tử kia, không muốn ăn thì đi nhanh đi".
"Ta hỏi ngươi ở đây bao lâu rồi!"
Giọng Mục Vỹ trở nên nặng nề.
"Chắc được mười nghìn năm rồi!", thanh niên thở hắt ra, cười khổ đáp: "Ở đây lâu quá, không nhớ nổi!"
"Sao ngươi lại ở đây?"
Thấy vẻ mặt kiên định của Mục Vỹ, y không giận mà tiếp tục trả lời: "Vì ta phạm lỗi, bị nhị sư phụ trừng phạt, giam cầm ở đây!"
"Nhị sư phụ của con tên là Huyết Kiêu, danh hiệu Huyết tôn giả. Còn đại sư phụ của con tên Mục Vỹ, danh hiệu Vỹ tôn giả, đúng không?"
Lúc nói ra câu này, Mục Vỹ vẫn nhìn thanh niên, người thì run bần bật.
"Sao ngươi biết? Ngươi là ai?"
Lời nói của hắn làm người thanh niên ngạc nhiên thấy rõ. Ngọn lửa dưới lò luyện đan yếu đi mấy phần.
"Vì ta là, là đại sư phụ của con, Mục Vỹ!"
Đến bây giờ Mục Vỹ vẫn không thể kiểm soát cảm xúc của mình, hắn hít thở thật sâu, cuối cùng vẫn chọn nói thật.
"Ngươi? Ha ha..."
Nhưng thanh niên nọ nghe vậy lại cười phá lên, hỏi: "Tiểu tử, ta không biết ngươi là ai, sao lại bịp ta thế kia? Bộ muốn chết lắm hả?"
"Ta muốn chết? Xem thử con có dám giết ta không đã!"
Mục Vỹ đi thẳng đến bên cạnh thanh niên, hừ lạnh: "Con tên Diệp Thu, con cháu nhà họ Diệp tại Thiên Vận Đại Lục. Thời đó, nhà họ Diệp là gia tộc danh giá nhất đế quốc Thiên Vân, không may đã bị tiêu diệt, bị tiêu diệt bởi núi Huyền Không đến từ tiểu thế giới Tam Thiên. Con may mắn trốn thoát, đến tiểu thế giới Tam Thiên".
"Con muốn báo thù nhưng không đủ mạnh. Lúc này, con gặp được một người tên Mục Vỹ. Con bội phục, ngưỡng mộ hắn, muốn bái làm thầy nhưng hắn không đồng ý. Huynh đệ Huyết Kiêu của hắn lại thấy con thành tâm nên nhận con làm đồ đệ".
"Mà rồi Mục Vỹ hối hận, muốn cướp đồ đệ với Huyết Tôn, Huyết Tôn cũng không chịu nên con bái cả hai làm thầy!"
"Năm đó, Vỹ tôn giả một mình đến đại thế giới Tam Thiên, lo lắng cho con nên nhờ Huyết Tôn chăm sóc nhưng con nằng nặc đòi đi theo. Vỹ tôn giả ra điều kiện rằng chỉ khi nào con đến cảnh giới Vũ Tiên tầng mười mới được đi tìm hắn".
"Ta nói có đúng không?"
Mục Vỹ quát người thanh niên.
"Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là đại sư phụ của con, Vỹ tôn giả, Mục Vỹ!"
"Không thể nào!", Diệp Thu không tin: "Đại sư phụ tu vi thông thiên, còn ngươi thì mới cảnh giới Vũ Tiên tầng một, sao là người được?"
"Sao lại không được!"
"Hừ, cáo già nào sống mười nghìn năm cũng biết mấy chuyện đó, ngươi cũng vậy thôi, đừng có đứng đây nói bậy nữa!"
Mục Vỹ chỉ biết gượng cười nhìn Diệp Thu.
Quả là vậy, mấy lão già sống ở thời mười nghìn năm trước đều có khả năng biết những chuyện này.
"Thôi được, đã vậy thì ta sẽ nói chuyện người ngoài không biết mà chỉ có con biết, Mục Vỹ biết, Huyết Tôn biết, có chuyện cả Huyết Tôn cũng không biết luôn!"
Mục Vỹ thở ra một hơi, vẻ đau đớn hiện trên mặt.
Chương 790: Nhận ra nhau
Có nhiều chuyện Mục Vỹ đã chôn sâu trong ký ức, thật sự không muốn nhớ lại.
“Năm xưa, con vừa gia nhập môn phái của Huyết Tôn thì được đệ ấy dạy cho U Minh Quỷ Trảo, nhưng học ba tháng mà con không lĩnh ngộ được gì. Song, một khi đã hiểu ra thì thoáng cái là tu luyện thành công ngay!”
“Để được gia nhập vào môn phái của ta mà sáng sớm hôm nào con cũng tới gấp chăn cho ta. Con biết ta thích ngủ nghiêng sang trái nên luôn chú ý điều chỉnh vị trí khi gấp chăn. Vì con sợ ta ngủ nghiêng bên đó sẽ đè một bên gối xuống, làm hai bên mất cân bằng”.
“Con biết ta thích uống trà Cửu Diệp Tuyết Liên trên đỉnh núi trước mỗi lần suy nghĩ vấn đề, vì ta từng nói loại trà này rất thơm, có thể khiến ta tĩnh tâm. Có một lần hết trà, con chẳng ngại xa xôi đi cả đêm để hái về cho ta, sau đó còn pha cho ta uống, nhị sư phụ của con đã kể cho ta nghe chuyện này!”
“Ngày xưa…”
“Sư phụ!”
Diệp Thu không thể đứng vững được nữa, quỳ bụp xuống đất.
Đôi mắt của y đã đẫm lệ.
“Không phải con không tin ta à? Để ta nói tiếp!”, Mục Vỹ nước mắt lưng tròng, cười nói: “Con thức tỉnh Chí Thánh Quỷ Thể, bị vạn quỷ quấn lấy một ngày một đêm và chịu đau đớn như bị côn trùng đục khoét. Nhị sư phụ của con đã tiêu hao máu huyết để áp chế con, cuối cùng ta đã dùng tu vi nghìn năm của mình để đả thông kinh mạch cho con nên con đã tăng liền ba tầng cảnh giới”.
“Con còn nhớ ta đã nói gì không? Ta nói cái mạng nhỏ của con không phải của riêng con, mà còn là của hai người sư phụ chúng ta nữa. Con mà dám chết thì ta sẽ lôi con từ dưới âm phủ về rồi tẩn chết!”
“Đại sư phụ!”
Diệp Thu dập đầu lia lịa xuống đất, đôi mắt đã đỏ hoe.
“Sư phụ, đồ nhi nhớ, nhớ hết ạ!”
Giọng nói của Diệp Thu đã khàn đặc, nước mắt không ngừng tuôn rơi, y gào lên: “Đồ nhi nhớ năm xưa đã bị lão hồ ly của núi Huyền Sơn hạ độc và không thể chữa trị, chính sư phụ đã dùng máu thịt của mình để luyện thành đan dược trị độc cho đồ nhi, còn nhị sư phụ thì đánh đến tận núi Huyền Không và giết lão già độc ác đó!”
“Đồ nhi chưa từng quên những chuyện này, chưa bao giờ cả!”
Diệp Thu đã khóc sướt mướt, gào lên với giọng thổn thức, như muốn dốc hết mọi sự cô đơn và tủi hờn cùng nhớ nhung của bao năm qua ra.
“Đứng dậy đi, đồ đệ ngoan!”
Một lúc lâu sau, Mục Vỹ mới lau nước mắt và đỡ Diệp Thu dậy.
“Sao con lại ở đây? Cả vạn năm rồi!”
“Sau khi người rời khỏi tiểu thế giới Tam Thiên, con đã cố đột phá mười tầng cảnh giới Vũ Tiên để tăng tu vi, vì vậy… đã liên tục giết người để hoàn thành Chí Thánh Quỷ Thể của mình. Sư phụ cũng biết đấy ạ, Chí Thánh Quỷ Thể của con vốn dùng quỷ hồn để nâng cao tu vi mà, với lại con chỉ giết những kẻ đáng chết thôi!”
Diệp Thu giải thích: “Nhưng sau này, nhị sư phụ bảo con đã trở nên tồi tệ vì muốn nâng cao tu vi, vì thế đã dẫn con vào hang động này và lập chưởng ấn nói, nếu không được hai sư phụ cho phép mà dám vượt qua chưởng ấn này thì sẽ không bao giờ coi con là đồ đệ nữa”.
“Con cứ tưởng nhị sư phụ chỉ tức giận nhất thời thôi, vì thế chưa từng dám rời đi nửa bước, thế rồi một vạn năm đã trôi qua…”
Nghe đến đây, Mục Vỹ ngẩn người.
Diệp Thu đã chờ cả chục nghìn năm chỉ vì một câu nói của Huyết Kiêu.
Nhưng hắn là người hiểu rõ hơn ai hết vì sao Huyết Kiêu lại làm vậy.
“Đại sư phụ, người đến rồi, nhưng nhị sư phụ đâu ạ? Người đang ở đại thế giới Vạn Thiên mà phải quay về đây, có phải nhị sư phụ lại giận con chuyện gì rồi không ạ?”, Diệp Thu vội hỏi: “À, sao người lại thay đổi diện mạo, hơn nữa khí tức cũng khác hẳn, còn thực lực thì, người đang che giấu thực lực ạ?”
“Diệp Thu, Diệp Thu!”
Thấy vẻ nghi hoặc của Diệp Thu, Mục Vỹ nói: “Ta phải nói cho con biết chuyện này, con phải nghe cho kỹ, rõ chưa?”
“Đại sư phụ nói đi ạ!”
“Ta của kiếp trước đã đến đại thế giới Vạn Thiên và đi từng bước lên đỉnh cao, sáng lập Vỹ Minh trở thành một thế lực mạnh mẽ của nơi đó. Nhưng sau này, vì lấy một món bảo bối mà ta đã chết mất xác và nổ Tiên Nguyên. Dù thể xác đã biến mất, nhưng linh hồn của ta vẫn tồn tại, sau đó may mắn sao đã hồi sinh vào thân xác của cậu thanh niên trùng tên họ này!”
“Sư phụ xuất phát từ đế quốc Nam Vân đến Trung Châu Đại Lục rồi tới tiểu thế giới Tam Thiên. Nhưng bao năm đã trôi qua, vật còn người mất, Huyết Kiêu thì…”
“Nhị sư phụ làm sao ạ?”
Diệp Thu căng thẳng hỏi, y đang lo Huyết Kiêu không tha lỗi và vẫn giận mình.
“Huyết Kiêu, đệ ấy… đã mất rồi!”
Uỳnh…
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một luồng sức ép trong hang động chợt nổ tung, thậm chí đến đại trận cũng lung lay chực tan vỡ.
Mục Vỹ bị bắn ra một phía, xương cốt toàn thân kêu răng rắc như bị gãy, sau đó hắn hộc ra một ngụm máu tươi.
“Diệp Thu!”
Mục Vỹ hô lên khi thấy cảnh tượng này.
“Đại sư phụ!”
Diệp Thu nhất thời nổi giận, không kiềm chế được bản thân, nhưng y không ngờ Mục Vỹ của bây giờ đã hoàn toàn khác trước.
“Đại sư phụ, là lỗi của con, con…”
“Ta không trách con!”
Mục Vỹ cười khổ rồi lau máu trên khoé miệng, nói: “Năm xưa, nhị sư phụ nhốt con ở đây là vì biết ta mà chết thì núi Huyền Không sẽ tới báo thù nên mới không muốn làm liên luỵ tới con. Đệ ấy biết rõ, nếu chưa được phép thì con sẽ không dám rời khỏi đây, đệ ấy tin rằng chờ con rời khỏi nơi này thì chắc sẽ an toàn rồi!”
“Nhưng có lẽ đệ ấy không ngờ là con đã chờ ở đây cả vạn năm!”
Giọng nói của Mục Vỹ có vẻ bất đắc dĩ và tang thương.