Nếu là hai ngày trước, khi Mục Vỹ tới, chẳng có ai chú ý mấy thì nay ai cũng phải nhìn hắn.
Hôm nay rốt cuộc hắn sẽ tạo ra kỳ tích tiếp, hay bị Thân Công Ngôn và Liễu Vô Tương đánh bại đây!
Qua hai vòng thi trước, người dự thi chỉ còn mấy chục người.
Nhưng mọi người đều biết mấy chục người này đều có thể trở thành thầy luyện thánh đan thượng phẩm.
Tất cả bọn họ đều là thiên tài của các thế lực lớn, sau này sẽ trở thành trưởng lão nội môn nổi tiếng.
“Mục Vỹ cố lên!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đám đông.
“Ớ, mọi người cũng tới à?”
Trông thấy Chu Tử Kiện, Cừu Xích Viêm và Bạch Đồ Gian, Mục Vỹ hơi ngẩn người.
“Đương nhiên phải tới chứ, dù bây giờ đệ đã là minh chủ của Huyết Minh, nhưng dẫu sao trước kia cũng từng là Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn ta nên kiểu gì bọn ta cũng phải tới đây để hưởng ké tí ánh sáng chứ!”, Cừu Xích Viêm cười nói.
“Đa tạ!”
“Tạ cái gì!”, Bách Đồ Gian ranh ma cười nói: “Mục sư huynh cố lên nhé! Mười viên thánh đan có mười tám đạo đan văn, ngày nào Xà tôn giả cũng nghiến răng nghiến lợi nhắc đến huynh đấy!”
Xà tôn giả?
“Ông ta đâu?”
“Xà tôn giả bảo kiểu gì cũng tới tính sổ với huynh đấy!”
Câu nói này hình như có ý tứ sâu xa gì đó thì phải.
“Cuộc thi bắt đầu!”
Đúng lúc này đã có một giọng nói vang lên, các thầy luyện đan trên sàn đấu lập tức quay về vị trí.
Một người thanh niên mặc trường sam màu xám tươi cười cầm quạt lông đứng trong đám đông.
Y như một cơn gió nhẹ trong đám người đông đúc, nhưng dù ai có chen lấn thế nào, cũng không thể chạm vào vạt áo của y được.
Nhậm Cương Cương!
Cái tên này nghe mạnh mẽ một cách kỳ lạ, song thiên tài bảng Thiên Mệnh luôn dịu dàng với người khác như nước ấy cũng đã tới đây.
“Mười tám đạo đan văn, không tệ, đúng là một thiên tài!”
Nhậm Cương Cương nhìn Mục Vỹ rồi lẩm bẩm.
Song, những người khác nghe thấy vậy lại tỏ vẻ khinh thường.
Mười tám đạo đan văn mà còn kêu không tệ?
Nói như kiểu mình cũng có thể làm được như vậy ấy.
Nhậm Cương Cương vừa nói câu này ra đã đắc tội với những người ủng hộ Mục Vỹ ở xung quanh.
“Không tệ? Này, thế ngươi có thể luyện chế được mấy đan văn hả?”
“Đúng đấy, thế mà cũng nói được, như kiểu mình giỏi lắm không bằng!”
“Có giỏi thì lên thi rồi luyện chế ra thánh đan có mười tám đạo đan văn đi xem nào!”
Lập tức có người phản bác lại y.
Nghe thấy thế, Nhậm Cương Cương chỉ cười khổ, sau đó phóng uy thế ra để chặn miệng những người đang điên cuồng bảo vệ Mục Vỹ.
Cuộc thi chính thức bắt đầu.
“Vòng thi hôm nay là luyện chế thánh đan thượng phẩm Cố Nguyên Linh Đan!”
Thiên Dịch Dữ bước lên sàn đấu rồi nói: “Như mọi người đã biết, Cố Nguyên Linh Đan là đan dược xuất sắc nhất trong các thánh đan thượng phẩm, nó có tác dụng rất quan trọng với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy - Kim Đan thành Nguyên Anh”.
“Nguyên trong bồi dưỡng nguyên thần là Nguyên Anh, tăng sức mạnh thể chất cho võ giả, đồng thời tích luỹ vốn liếng cho việc lĩnh ngộ quy tắc của không gian!”
Thiên Dịch Dữ nhìn mấy chục người dự thi rồi nói: “Các vị là các tinh anh đã vượt qua các vòng thi trước nên đã nắm rõ luật rồi, mời kiểm tra dược liệu!”
Đương nhiên Mục Vỹ biết loại thánh đan này.
Nó tăng sức mạnh cho thể chất và Nguyên Anh của võ giả.
Nhưng điều khiến Mục Vỹ thấy hơi ngạc nhiên là dược liệu mà hắn nhận hình như hơi là lạ!
Cố Nguyên Linh Đan cần một ít quả Linh Ngọc nghìn năm, nhưng trong chỗ dược liệu của hắn lại không có, ngược lại có thêm một quả Linh Nguyên.
Dù hai loại quả này na ná nhau, nhưng có sự khác biệt nhất định, mà sự khác biệt này có thể ánh hưởng tới hiệu quả và khả năng luyện chế thành công Cố Nguyên Linh Đan.
Lẽ nào vì thời gian cấp bách nên quả Linh Ngọc phải thay bằng quả Linh Nguyên ư?
Không đúng!
Mục Vỹ chợt hiểu ra.
Khi được vị sư phụ đó dạy luyện đan ở đại thế giới Vạn Thiên, Mục Vỹ mới biết quả Linh Ngọc là dược liệu thích hợp nhất để luyện chế Cố Nguyên Linh Đan.
Lúc hắn mới rời khỏi tiểu thế giới Tam Thiên thì trong phương thức luyện chế loại đan dược này luôn là quả Linh Nguyên thật.
Sau khi hiểu rõ, Mục Vỹ vẫn không tỏ thái độ gì.
Dù có cách tốt hơn, nhưng giờ rõ ràng không phải là lúc đề cập tới.
Nếu không hắn sẽ bị người ta nói là không biết gì thì mất hay!
“Quả Linh Nguyên thì quả Linh Nguyên, nhưng vốn luyện chế thánh đan thượng phẩm đã là quá sức với mình rồi, giờ lại phải dùng loại quả này, chắc không luyện chế ra được đan dược có mười tám đạo đan văn nữa!”
Mục Vỹ cười khổ, lẩm bẩm.
“Sao? Chịu chết rồi à?”
Thấy vẻ lo lắng trên mặt Mục Vỹ, Liễu Vô Tương cười lạnh nói: “Đừng nói là ngươi chỉ biết luyện chế thánh đan hạ phẩm và trung phẩm, chứ thượng phẩm thì bó tay đấy nhé!”
“Ngươi lắm lời thật đấy!”
Mục Vỹ hừ nói: “Hôm qua, ngươi chẳng nói sẽ không tới nữa à? Sao nay vẫn mặt dày dẫn xác tới thế?”
“Ngươi…”
“Đừng ngươi nghiếc gì nữa, mà nói không giữ lời luôn là tác phong của núi Huyền Không các người rồi mà, ta hiểu!”
Dứt lời, Mục Vỹ đã cúi xuống nhìn dược liệu trong tay.
“Xem ra đành luyện chế thế này thôi, dược liệu có đủ chắc khả năng luyện đan thành công sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng chất lượng khéo không được mười tám đạo đan văn rồi!”
Mục Vỹ thở ra một hơi rồi bắt tay luyện chế.
Thánh đan thượng phẩm có tác dụng rất quan trọng với võ giả cảnh giới Vũ Tiên từ tầng thứ năm tới tầng thứ tám, mà Cố Nguyên Linh Đan thì còn quan trọng hơn.
Chương 912: Mười viên Cố Nguyên Linh Đan có mười tám đạo đan văn
Nhưng nếu dùng quả Linh Nguyên làm nguyên liệu chính thì chắc chắn sẽ không có hiệu quả cao như quả Linh Ngọc.
Hai loại quả này đều vô cùng quý giá, nhưng tiếc là tiểu thế giới Tam Thiên không biết điều này.
Vòng thi thứ ba bắt đầu.
So với thánh đan hạ phẩm và trung phẩm thì thánh đan thượng phẩm chính là một bước nhảy vọt.
Còn với các võ giả đã tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm - Vạn Thọ thì đột phá được cảnh giới này chính là một sự tăng vọt về chất.
Vì thế, mọi người càng trông đợi xem hôm nay Mục Vỹ sẽ mang tới sự kinh ngạc gì.
Có lẽ không phải kinh ngạc, mà là kinh hãi cũng nên.
Mấy chục thầy luyện đan bắt đầu luyện chế đan dược.
Nhưng vừa bắt đầu chưa được bao lâu, đã có một tiếng nổ vang lên, mới khởi động mà đã có người làm nổ đan rồi.
Song mọi người đều biết khả năng luyện chế thành công thánh đan thượng phẩm là rất thấp, tuy vậy nhiều thầy luyện đan không cam tâm, vẫn muốn mượn cơ hội này để xem rốt cuộc mình có thể luyện chế được loại đan dược này hay không.
Biết đâu lại may mắn làm được thì sao.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể nắm bắt được vận may này.
Đoàng!
Không lâu sau, lại có tiếng nổ đan vang lên.
Mỗi thầy luyện đan chỉ có ba cơ hội, nếu cả ba lần đều thất bại thì sẽ phải dừng chân.
Một lát sau, nhiều thầy luyện đan đã làm nổ đan cả ba lần nên buộc phải rời sàn thi đấu.
Lần này, tuy cuộc thi mới bắt đầu chưa được nửa canh giờ, nhưng đã có phân nửa thầy luyện đan rời đi.
Các thầy luyện đan còn lại thì tập trung hết sức nên mặt mày ai cũng lấm tấm mồ hôi.
Thiên Vũ cũng vậy.
Y là một thầy luyện thánh đan trung phẩm, cũng từng thử luyện thánh đan thượng phẩm, hơn nữa còn thành công mấy lần.
Nhưng Cố Nguyên Linh Đan phải luyện chế lần này lại là một loại đan dược khá đặc biệt trong các thánh đan thượng phẩm.
Vì thế đến y cũng đang phải chật vật ứng phó.
Đoàng!
Khi tiếng động đó vang lên cạnh lò, Thiên Vũ cười khổ.
Thất bại!
Lại thất bại rồi!
Đây là đã lần thứ ba!
Sau ba lần thất bại, y không thể tiếp tục thi được nữa.
Thấy các thầy luyện đan còn lại vẫn đang miệt mài, Thiên Vũ thở dài thườn thượt.
Với y hiện giờ mà nói thì luyện chế thánh đan thượng phẩm là hơi khó.
Nhưng Chu Minh, Liễu Vô Tương, Thân Công Ngôn và Mục Vỹ vẫn đang thu hút sự chú ý của mọi người.
Có vẻ như họ đang tiến hành khá tốt!
Đoàng!
Song, Thiên Vũ vừa thất bại thì lại có một tiếng nổ đan vang lên ở chỗ khác.
Chu Minh cũng thất bại rồi!
“Chết tiệt!”
Thấy khói xanh bốc lên trong lò, Chu Minh không nhịn được chửi thề một câu.
Liễu Vô Tương, Thân Công Ngôn và Mục Vỹ chưa thất bại, mà gã đã thất bại rồi.
Gã thầm thấy không phục.
Nhưng không phục cũng chẳng để làm gì, đây là một cuộc thi, gã buộc phải chấp nhận kết quả.
Thoáng cái, các thầy luyện đan trên sàn đấu cứ lần lượt rời đi, chỉ còn lại hơn chục người còn bám trụ.
Vù…
Một lát sau, cuối cùng đã có một thầy luyện đan luyện chế xong.
Sau một tiếng động, đan dược đã được lấy ra.
Một viên đan dược màu xanh tròn xoe đã xuất hiện.
Cố Nguyên Linh Đan, không có một đạo đan văn nào.
Đó là một viên Cố Nguyên Linh Đan không có đan văn.
Nhưng dù sao thì thầy luyện đan này cũng đã thành công rồi.
Chẳng mấy chốc, trong các thầy luyện đan còn lại có người thất bại, có người lại thành công.
Nhưng từ đầu tới cuối, chưa có ai luyện chế được thánh đan có đan văn cả.
Đó là vì chất lượng của đan dược kém.
“Ấy, Liễu Vô Tương mở lò rồi kìa!”
Đột nhiên có các tiếng reo hò phấn khích vang lên trong đám đông.
Liễu Vô Tương, Thân Công Ngôn và Mục Vỹ chính là tiêu điểm trên sàn đấu lúc này.
Nếu Mục Vỹ thất bại, còn hai người trên thành công thì sẽ có khả năng cao tranh giải quán quân.
“Xuất đan, một viên Cố Nguyên Linh Đan có năm đạo đan văn!”
Liễu Vô Tương lấy đan dược ra, lập tức khiến mọi người phải kinh ngạc.
Dù chỉ có một viên, nhưng có năm đạo đan văn đã là rất khá rồi.
Đây là thánh đan thượng phẩm, nó không phải thứ mà thánh đan trung phẩm hay hạ phẩm có thể so bì.
Liễu Vô Tương khẽ thở phào một hơi.
Gã ta có thể luyện chế được thánh đan thượng phẩm, nhưng thường chỉ có ba đến bốn đạo đan văn thôi, hôm nay luyện chế được năm đạo đan văn đã là xuất sắc hơn ngày thường rồi.
“Mục Vỹ cũng xong rồi kìa!”
Đúng lúc này, đám đông lại nhao lên.
Mọi người đều dồn hết sự chú ý về phía Mục Vỹ.
“Xuất đan!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi mở nắp lò.
Có linh đan bay thẳng từ trong lên.
Một viên!
Hai viên!
Ba viên!
Mười viên!
Lại là mười viên!
Trông thấy cảnh tượng này, ai nấy đều sững sờ.
Mười viên Cố Nguyên Linh Đan.
Mục Vỹ quá nghịch thiên rồi!
Hơn nữa đan văn còn đang lượn quanh mười viên Cố Nguyên Linh Đan đó.
Một đạo đan văn!
Hai đạo đan văn!
Mười tám đạo đan văn!
Mười viên Cố Nguyên Linh Đan có mười tám đạo đan văn.
“Mẹ kiếp!”
Chương 913: Ngươi dám khiêu chiến không?
Một võ giả đứng trong đám đông không thể nhịn được nữa, đành phải bật câu chửi thề vì không biết phải diễn đạt sự chấn động của mình bằng cách nào.
Lại là mười viên thánh đan, hơn nữa tiếp tục có mười tám đạo đan văn, tên này có phải là người không vậy?
Hắn chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư, đang bị giới hạn về cảnh giới thì không thể lợi hại như thế mới đúng.
Tại sao hắn vẫn siêu phàm đến vậy?
Đùng…
Khi mọi người đang thấy kinh ngạc thì chợt có một tiếng nổ vang lên.
Nơi phát ra tiếng nổ không ai khác, mà chính là Thân Công Ngôn.
Nổ đan rồi!
Bước cuối cùng của gã thất bại nên mới gây nổ đan.
“Chết tiệt!”
Thân Công Ngôn nhìn về phía Mục Vỹ, sau đó không nhịn được chửi bới.
Tại Mục Vỹ luyện chế ra mười viên Cố Nguyên Linh Đan có mười tám đạo đan văn nên gã mới thất bại.
Đúng là không phải người!
Cả ba vòng thi, hắn đều luyện chế ra mười viên thánh đan có mười tám đạo đan văn.
Từ hạ phẩm, trung phẩm cho tới thượng phẩm, sự thể hiện của hắn đã khiến người ta không biết phải đánh giá thế nào.
“Chắc chắn tên này mai sau sẽ vang danh thiên hạ!”, trưởng lão Thiên Nhất quan sát một lúc lâu rồi mấp máy môi nói một câu.
Đến lúc này, đan dược mà các thầy luyện thánh đan khác luyện chế ra đã không còn hấp dẫn mọi người nữa.
Cuộc thi đã tới mức này thì còn gì để nói nữa đây.
“Mục Vỹ đã thắng cả ba vòng thi nên đã giành giải quán quân ở hạng mục này”.
“Khoan đã!”
Khi Thiên Dịch Dữ chuẩn bị công bố kết quả, Thân Công Ngôn và Liễu Vô Tương chợt lên tiếng.
“Thầy luyện thánh đan vừa phải tỉ thí về khả năng thành công khi luyện đan, vừa phải đọ về cấp bậc của đan dược. Thánh đan thượng phẩm chưa phải là đẳng cấp nhất, cho nên ta muốn thi luyện thánh đan tuyệt phẩm với Mục Vỹ”.
“Đúng vậy!”
Thân Công Ngôn và Liễu Vô Tương cùng lên tiếng.
Thi luyện chế thánh đan tuyệt phẩm?
Hai người này điên quá rồi!
Không phải không được tỉ thí luyện chế thánh đan tuyệt phẩm, mà là liệu bọn họ có làm nổi không?
Nếu họ có thể làm được thì sánh ngang với năm đại trưởng lão rồi, chưa nói tới địa vị cao ngất, mà thành tựu sau này chắc chắn sẽ rực rỡ.
“Mục Vỹ, ngươi dám khiêu chiến không?”
Thân Công Ngôn nhìn Mục Vỹ rồi hừ nói.
Gã mới may mắn luyện chế thành công thánh đan tuyệt phẩm một lần, nhưng giờ chuyện đã đến nước này thì gã buộc phải liều một phen.
Gã cược là Mục Vỹ sẽ không thể luyện chế ra thánh đan tuyệt phẩm được.
Nếu gã thành công thì dù không thể đoạt giải nhất sau bốn vòng thi, thì cũng có thể khiến Mục Vỹ đoạt giải quán quân kém vang dội hơn.
“Ngươi lấy đâu ra tự tin thế hả?”
Mục Vỹ nhìn Thân Công Ngôn rồi mỉm cười nói: “Được thôi, ta sẽ cho ngươi được như ý, mong là có thể khiến ngươi tuyệt vọng hơn”.
Mục Vỹ nhìn hai người họ rồi cười khổ lắc đầu, sau đó quay người rời đi.
Nếu lần này sự biểu hiện của hắn đã quá xuất sắc thì làm tới thêm chút nữa vậy.
Dẫu sao Huyết Minh cũng mới thành lập nên rất cần có danh tiếng.
Chờ sau khi cuộc thi kết thúc, hắn có thể mượn tiếng tăm này để chiêu mộ nhiều thầy luyện đan hơn.
Thấy Mục Vỹ rời đi, Liễu Vô Tương sa sầm mặt, còn Thân Công Ngôn thì tỏ rõ vẻ dữ tợn.
Không phải gã tự tin có thể luyện chế được thánh đan tuyệt phẩm, mà việc đã đến nước này, nếu không liều thì chỉ có bẽ mặt.
Phần thi luyện chế thánh đan tuyệt phẩm bất ngờ được kéo màn.
Cả thành Trung Thiên đều đã bùng nổ.
Thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm là đại diện cho thầy luyện đan cấp cao nhất ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Nếu mấy người này có thể luyện chế được thì đúng là kinh khủng.
Thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm dưới một trăm tuổi nghe thôi đã khiến người ta thấy khiếp sợ rồi.
Nhưng so với vòng đấu cuối cùng này thì mọi người lại bàn tán về ba vòng thi trước say sưa hơn.
“Từ thánh đan hạ phẩm tới thượng phẩm, Mục Vỹ này đều luyện chế được mười viên có mười tám đạo đan văn, ra là hắn luôn giấu tài!”
“Lại chẳng! Vốn tưởng hắn luyện chế được thánh đan thượng phẩm đã là quá giỏi rồi, ai dè còn ngưng kết được mười tám đạo đan văn mới ghê!”
“Haizz, nghe nói tên này đã thành lập Huyết Minh để đối đầu với núi Huyền Không, nhưng dựa vào tài luyện đan này thì núi Huyền Không cũng không dám làm gì hắn đâu!”
“Đúng!”
Bây giờ, mọi người đều biết Mục Vỹ là một thầy luyện thánh đan thượng phẩm xuất sắc.
Một thầy luyện thánh đan thế này sẽ có lực thu hút rất lớn.
Vì hắn mà sẽ có nhiều võ giả thi nhau đến đảo Lạc Hồn nhờ hắn luyện đan giúp.
Với tài năng luyện đan này thì hắn có thể xưng bá một phương rồi!
Cùng lúc đó, trong quán trọ của Thiên Bảo Các.
Mục Vỹ cùng Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao đi về phòng rồi lập tức ngồi xếp bằng xuống.
Một lát sau, có một luồng hắc khí lượn quanh đầu hắn.
Luồng hắc khí này cứ lượn lờ mấy canh giờ rồi mới dần biến mất.
“Cho chừa cái tội phô trương!”
Thấy Mục Vỹ mở mắt ra, Tần Mộng Dao lạnh mặt nói.
“Thôi nào!”
Mục Vỹ cười khổ nói: “Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư luyện chế thánh đan thượng phẩm không khó, nhưng ngưng kết mười tám đạo đan văn thì lại hơi khó với ta, may mà ta có bí pháp!”
“Thế huynh định thế nào với vòng thi ngày mai?”
“Thì cứ thi thôi!”
Mục Vỹ đầy tự tin nói: “Dù chưa chắc ngày mai ta đã luyện chế được thánh đan tuyệt phẩm có mười tám đạo đan văn, nhưng ta vẫn tin là mình làm được, vì đây là một thời cơ hiếm có với Huyết Minh”.
“Muội thử nghĩ mà xem, nếu ta trở thành thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm thì các võ giả một lòng với đan dược sẽ không chọn Thiên Đan Tông nữa, mà quay sang Huyết Minh ta!”
“Đến lúc ấy, chúng ta không chỉ có nhiều tài nguyên, mà danh tiếng của Huyết Minh cũng được vang xa, việc chiêu mộ võ giả cùng các trợ thủ đắc lực cũng sẽ đơn giản hơn!”
“Huynh chỉ làm theo ý mình, chứ không sợ chết vì mệt à!”
Tần Mộng Dao bất mãn hỏi.
“Gì đến mức ấy!”
Mục Vỹ tự tin nói: “Khi nào chiêu mộ thêm được thầy luyện đan, Đan các của Huyết Minh ta cũng sẽ dần trỗi dậy, Phong Tử Dụ không phải là một thiên tài hiếm có sao?”
Chương 914: Thánh đan tuyệt phẩm
Thấy dáng vẻ tự tin của Mục Vỹ, Tần Mộng Dao chỉ biết thầm than.
Cô không giúp được gì cho hắn về luyện đan cả.
"Chưa hết!"
Mục Vỹ nói tiếp: "Ta muốn tham gia cả cuộc thi luyện khí của Khí Cụ Môn lẫn cuộc thi trận đạo của Vạn Trận Tông, để nói cho họ biết đâu mới thực sự là thiên tài giỏi cả ba lĩnh vực!"
Có lẽ Mục Vỹ không hẳn là tay cự phách về ba pháp môn lớn luyện đan, luyện khí và trận pháp tại đại thế giới Vạn Thiên.
Nhưng nếu là ở tiểu thế giới Tam Thiên này, hắn tin rằng không ai hơn được mình.
"Nhìn huynh đắc chí chưa kìa!"
"Ha ha!"
Mục Vỹ cười phá lên, ôm hai giai nhân mà tay không để yên, xấu xa sờ mó.
"Hôm nay huynh luyện chế đan dược không thấy mệt hả?"
"Mệt gì chứ, đại chiến ba trăm hiệp luôn cũng được!"
Mục Vỹ không nói hai lời, lại xách giáo ra trận lần nữa!
Rạng sáng hôm sau, bầu không khí tại thành Trung Thiên trở nên sôi nổi.
Có lẽ hôm nay sẽ là ngày họ thấy được kỳ tích.
Trận thí đấu luyện đan cuối cùng chính thức bắt đầu.
Chủ đề của cuộc thi hôm nay là thánh đan tuyệt phẩm.
Riêng về thánh đan tuyệt phẩm, nếu các vị thiên tài luyện chế được thánh đan tuyệt phẩm, họ sẽ không còn được gọi là thiên tài xuất chúng của giới trẻ nữa mà là đại sư của giới luyện đan, là nhân vật cấp tông sư, muốn khai sơn lập phái cũng không thành vấn đề!
Giờ phút này, Liễu Vô Tương và Thân Công Ngôn đã có mặt trên sân thi đấu.
Chỉ có mười người tham gia cuộc tranh tài ngày hôm nay.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng đây chính là mười thiên tài mạnh nhất trong giới luyện đan.
Tuy nhiên, khi quét mắt nhìn mấy người còn lại, Mục Vỹ bỗng phát hiện một gương mặt quen thuộc.
Cổ Phi Dương!
Người này chẳng hề nổi bật trong mấy lần so tài trước đó.
Toàn bộ sự chú ý đã bị Thân Công Ngôn, Liễu Vô Tương và Mục Vỹ cướp đi, nhưng có vẻ hắn ta chẳng quan tâm.
Mãi đến trận đấu kết thúc mọi người mới nhớ đến Cổ Phi Dương.
Vị này từng là thiên tài nổi tiếng là thông thạo cả ba lĩnh vực.
Sao lại tỏ ra khiêm tốn trong trận đấu thế này?
Hình như thành tích trong ba trận trước của Cổ Phi Dương cũng không nổi bật, chỉ có thể xem như trên tầm trung, hoàn toàn khác với thiên phú hắn ta thể hiện ra bên ngoài.
"Chủ đề của trận so tài hôm nay sẽ là thánh đan tuyệt phẩm - Niết Bàn Thần Đan!"
Thiên Dịch Dữ phổ biến thể lệ: "Niết Bàn Thần Đan là đan dược thuộc hàng trung đẳng trong số các thánh đan tuyệt phẩm. Đối với loại đan dược này, các thí sinh chỉ được phát một phần dược liệu để tạo ra một viên Niết Bàn Thần Đan. Vì dược liệu quá quý giá nên lần này mỗi người chỉ có một cơ hội, thất bại đồng nghĩa với thua!"
Vừa nghe thấy lời nói của ông ta, mọi người hối hả gật đầu.
Có thể nói dược liệu để luyện chế thánh đan tuyệt phẩm cực kỳ hiếm, mỗi loại dược liệu đều phải trồng từ nghìn năm, vạn năm mới đơm hoa kết trái. Mặt khác, thánh đan tuyệt phẩm chuyên dành cho võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, chín, mười.
Nên giá cao ngất ngưởng cũng là chuyện dễ hiểu.
Sau khi nói xong, Thiên Dịch Dữ dang tay, một phần dược liệu lập tức hiện ra trước mặt.
"Niết Bàn Thần Đan!"
Mục Vỹ nghe thấy lời tuyên bố bỗng bật cười.
Một nụ cười đầy ngán ngẩm.
Niết Bàn Thần Đan được quy ước là thánh đan tuyệt phẩm tại tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng sau khi vào đại thế giới Vạn Thiên, hắn mới biết loại đan dược này phải là thánh đan thượng phẩm mới đúng!
"Nguyên liệu chỉ đủ dùng để luyện chế một viên đan dược à!", Mục Vỹ trầm ngâm chốc lát rồi tự nhủ: "Một viên thì một viên. Cơ mà ở đây nó là thánh đan tuyệt phẩm, lên đại thế giới Vạn Thiên lại thành thánh đan thượng phẩm, xem ra lần này muốn không nổi bật cũng khó!"
Trận đấu bắt đầu!
Liễu Vô Tương và Thân Công Ngôn không có thời gian móc xỉa Mục Vỹ nữa.
Bởi họ chỉ cần thất bại một lần thôi là thua hết toàn tập.
Nhưng Mục Vỹ dù có thất bại thì cũng vẫn là quán quân.
Nên họ phải thành công, Mục Vỹ phải thất bại!
Tâm trạng bị thúc ép giày vò bọn họ, nhưng đồng thời cũng giúp họ bình tĩnh hơn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mười thí sinh dự thi bắt đầu chuẩn bị dược liệu và nhóm lửa cho lò luyện đan.
Việc luyện chế thánh đan tuyệt phẩm tốn rất nhiều thời gian, họ không dám khinh suất.
Những người vây xem nhìn các thầy luyện đan chuẩn bị cũng sốt sắng theo.
Chẳng biết hôm nay có người nào thành công không, hay là thất bại hết toàn bộ?
Họ không dám đoán mò.
Thiên Vũ đứng trên khán đài quan sát cuộc thi bên dưới với vẻ mặt xấu hổ.
"Thiên Vũ, nhìn họ thi đấu thật kỹ và học tập điểm mạnh của họ nhé. Thất bại một lần chẳng có gì to tát hết!"
"Vâng!"
Thiên Vũ chắp tay, hướng mắt về phía Mục Vỹ.
Y rất trông chờ vào sự thành công của hắn!
Ầm...
Bỗng có tiếng lò luyện đan nổ tung truyền đến khi cuộc tranh tài chỉ mới diễn ra được nửa ngày.
Nổ đan rồi!
Thất bại!
Chỉ có một cơ hội nên nổ đan đồng nghĩa với việc bị loại khỏi trận đấu.
Thầy luyện đan bị nổ đan nọ lắc đầu rồi xoay người ra về trong tiếc nuối.
Nhưng trận đấu vẫn được tiến hành.
Liễu Vô Tương nhìn lò luyện đan trước mắt, mặt ướt đẫm mồ hôi.
"Không được thất bại, không được thất bại, nhất định không được thất bại!"
Liễu Vô Tương nhìn dược liệu trong lò, trên mặt lẫn sau lưng chảy mồ hôi như suối, trông gã ta như sắp ngất đến nơi.
Ầm...
Nhưng lại một tiếng động trầm thấp vang lên. Lại nổ đan!
Thất bại rồi!
Liễu Vô Tương trợn trừng mắt nhìn lò luyện ở đối diện, mặt cắt không còn một giọt máu.
Thất bại rồi, giải quán quân vuột khỏi tầm tay mất rồi.
Chết tiệt!
Thấy Mục Vỹ, Thân Công Ngôn lẫn Cổ Phi Dương vẫn còn cầm cự được, Liễu Vô Tương chỉ thấy mặt mình như bị thiêu cháy. Gã ta không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, quay lưng biến mất trong biển người mênh mông.
Ai nấy đều tiếc nuối trước sự thất bại của Liễu Vô Tương.
Chương 915: Tranh tài với ngươi
Liễu Vô Tương thất bại rồi, còn Thân Công Ngôn thì sao?
Giờ phút này, Thân Công Ngôn đứng tại chỗ nhìn lò luyện đan trước mắt mình, mỉm cười.
Gã cảm nhận được đan dược trong lò đang chậm rãi ngưng tụ, có lẽ đã sắp thành hình rồi.
Thành hình tức là thành công, và gã sẽ là thầy luyện thánh đan tuyệt phẩm!
Chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi.
"Thành công nào, nhất định phải thành công!"
Sau một thời gian, Thân Công Ngôn mở nắp!
Ầm...
Tuy nhiên, niềm khát khao và vui sướng trên mặt Thân Công Ngôn tan biến ngay khoảnh khắc lò luyện đan được mở.
Lại nổ đan!
Nổ ngay giây phút đan dược hình thành!
Thân Công Ngôn điếng người.
Sao lại thất bại chứ!
"A!"
Gã giận dữ gầm lên. Tất cả mọi người đều hoảng hồn.
Thân Công Ngôn cũng thất bại rồi.
Trên sân đấu lúc này chỉ còn hai người.
Mục Vỹ và Cổ Phi Dương!
Thiên tài nổi từ trước đây Cổ Phi Dương luôn giữ vững phong độ, bất hiển sơn, bất lộ thủy, nhưng trong cuộc so tài này lại tỏ ra hờ hững lạ thường.
Mục Vỹ thì khỏi phải nói, dường như từ đầu đến cuối hắn đều không quan tâm đến bất cứ ai, chỉ đặt hết mọi sự chú ý vào dược liệu mà mình có và kiểm soát lửa để luyện đan.
Sự bình tĩnh và ung dung ấy càng làm năm trưởng lão chủ chốt của Thiên Đan Tông thấy nuối tiếc hơn.
Thiên Đan Tông họ mà bồi dưỡng ra được đệ tử thiên phú thế này thì đã có cơ may trở thành tông môn bậc nhất tiểu thế giới Tam Thiên rồi!
Từng phút từng giây trôi qua, màn đêm buông xuống, đuốc đèn được điểm lửa.
Cổ Phi Dương và Mục Vỹ vẫn kiên nhẫn đứng trước lò luyện đan khống chế đan hỏa, trông họ không có vẻ gì là sốt ruột.
Nhưng khán giả biết cuộc so tài của hai người đã dần đến hồi kết.
Tiếp theo sẽ là mở nắp lò luyện đan!
"Phù..."
Hai tiếng phù gần như vang lên cùng lúc, hai người từ từ dập đan hỏa, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thành công rồi!
Cả hai người đều thành công!
Có điều vẫn chưa mở nắp, không ai biết trước liệu có thực sự thành đan hay không, luyện ra đan dược rác cũng có thể lắm!
"Mở nắp đi!"
Cổ Phi Dương mỉm cười nói với Mục Vỹ.
Thật ra hắn ta không chắc mình thành công hay thất bại.
Mục Vỹ thật sự đã gây sức ép quá lớn cho hắn ta.
"Được thôi!"
Hai người nhếch mép, mở lò cùng một lúc.
"Thành công rồi kìa!"
Những người xung quanh ngây ngốc nhìn đan dược trong lò luyện đan của hai người.
Không ngờ cả hai đều làm được!
"Niết Bàn Thần Đan của Cổ Phi Dương có... chín đạo đan văn!"
"Của Mục Vỹ là... một, hai, ba, mười tám đạo đan văn!"
"Thần linh ơi, sao có thể những mười tám đạo được chứ!"
"Có để người ta sống không hả trời!"
Sau khi mở nắp, nhìn thấy Niết Bàn Thần Đan lơ lửng trong lò luyện, Cổ Phi Dương nở nụ cười cay đắng.
Hắn ta đã cố hết sức nhưng rốt cuộc vẫn thua Mục Vỹ!
Dù làm hết sức mình, hắn ta vẫn không phải đối thủ của Mục Vỹ.
"Thua là thua, xem ra câu núi cao còn có núi cao hơn là thật rồi!"
Cổ Phi Dương chắp tay, nói.
"Ngươi cũng giỏi lắm, không hổ là thiên tài thạo đồng thời ba lĩnh vực. Rất mong sẽ được tranh tài với ngươi, chiêm ngưỡng biểu hiện xuất sắc của ngươi trong cuộc thi luyện khí và trận pháp".
Tranh tài với ngươi?
Khoan đã!
Câu này của Mục Vỹ nghĩa là sao?
Chẳng lẽ hắn còn muốn tham gia trận tỉ thí luyện khí và trận pháp?
Cái quái gì vậy!
Đã đoạt giải quán quân trận đấu luyện đan rồi, Mục Vỹ còn muốn tham gia phần luyện khí và trận pháp nữa là sao?
Mặc dù có nghe nói người này biết luyện khí nhưng chắc thiên phú không đáng sợ như luyện đan đâu nhỉ!
Trận tranh tài luyện đan kết thúc, hạng nhất là ai đã rõ, không ai có thể tranh cãi.
Từ thánh đan hạ phẩm đến thánh đan tuyệt phẩm, Mục Vỹ đã chứng minh mình xứng đáng nhận được hạng nhất.
Chứng minh bằng chính năng lực của mình!
Đến trận tỉ thí hôm nay, không một ai dám nghi ngờ kết quả!
"Quán quân của trận so tài này là... Mục Vỹ!"
Thiên Nhất trưởng lão đứng dậy, nhìn Mục Vỹ nói: "Chúc mừng nhé Mục Vỹ, cậu có thể đến gặp ta nhận thưởng bất cứ lúc nào. Tỉ thí luyện đan đến đây là kết thúc!"
Ông ta nói thật ngắn gọn.
Sau hôm nay, Thiên Đan Tông có rất nhiều việc phải làm.
Tất cả những thí sinh tham gia trận đấu mấy ngày qua đều là thiên tài, một số có môn có phái, một số thì không. Vài trưởng lão Thiên Đan Tông đã bắt đầu tìm kiếm và chú ý theo dõi để chuẩn bị mời họ vào Thiên Đan Tông!
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu vì sao Thiên Đan Tông tổ chức cuộc thi long trọng này.
Cuộc thi đã kết thúc nhưng nhiều người vẫn chưa đi.
Mục Vỹ đến bên Thiên Nhất trưởng lão, chắp tay rồi nói với giọng lễ phép: "Vãn bối chào Thiên Nhất trưởng lão!"
"Khách sáo quá!"
Thiên Nhất nhìn Mục Vỹ, cười nói: "Giới luyện đan không phân biệt tuổi tác mà chỉ chú trọng phẩm cấp, cậu luyện chế được thánh đan tuyệt phẩm là đã ngang hàng với ta rồi, không cần khách sáo như vậy!"
"Vãn bối không dám!"
"Không tệ, tương lai cậu sẽ rộng mở lắm đây!"
"Tiền bối quá khen ạ!"
Năm trưởng lão chủ chốt ngoài mặt thì tươi cười với Mục Vỹ nhưng trong lòng thì đầy tiếc nuối.