“Đã xác định võ giả của các thế lực lớn đều đi vào đó rồi ư?”, Sát Minh ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế đế vương có ma khí lượn quanh rồi lạnh lùng hỏi.”
“Vâng!”
“Nếu vậy thì các ngươi còn đờ ra đấy làm gì?”
Sát Minh nhìn Kim Linh, Ma Bức và Vũ Dạ Lang rồi lạnh giọng quát: “Kế hoạch lớn của bốn ma hoàng bị lũ vô dụng các ngươi phá hỏng hết rồi. Mấy hôm nữa, các ma hoàng sẽ đến đây. Lẽ nào các ngươi định để có mấy đối thủ mạnh mẽ xuất hiện đúng lúc bốn bị ma hoàng đến Trung Châu sao?”
Rõ ràng Sát Minh đang vô cùng giận dữ.
“Tử Cực và Xích Huyết đã bị biến thành con rối, sáu ma vương phía sau thì đều tử trận, đại quân của Ma tộc bị các ngươi làm mất sạch thể diện rồi”.
“Thuộc hạ sẽ đi xử lý ngay ạ”.
“Khoan đã!”
Sát Minh nói: “Dẫn các ma tướng đi xuống đáy biển, ba người các người có thực lực khá mạnh thì đi xuống sâu hơn để xem bọn họ đang giở trò quỷ gì, sau đó thì ở đó chờ ta, còn ta thì…”
Nói rồi, Sát Minh ngẩng đầu nhìn lên trên.
“Đến lúc phải gặp vài người bạn cũ rồi!”
Bạn cũ?
Nghe Sát Minh nói vậy, Kim Linh, Ma Bức và Vũ Dạ Lang đều ngẩn ra, không hiểu chuyện gì.
Nhưng bây giờ, bọn họ nào dám cất tiếng hỏi, chỉ biết im lặng vung tay, sau đó dẫn các ma tướng của Ma tộc lặn xuống đáy biển.
Sát Minh ngẩng đầu nhìn lên trên cao rồi cười lớn nói: “Lâu rồi không gặp hai vị, không ngờ hai người vẫn còn sống đấy!”
“Ngươi chưa chết thì sao chúng ta dám đi trước?”
Nói rồi, có hai bóng người lập tức xuất hiện trên tầng mây.
Đó là Lôi Chấn Tử và Vũ Thanh Mộc!
Sát Minh nhìn hai người này rồi nhếch mép cười khẩy, sau đó y lách người và biến mất.
Ma khí lập tức cuồn cuộn trên không trung, nhật nguyệt biến sắc, một trận đại chiến sắp diễn ra.
Cùng lúc đó, sau nhiều lần Mục Vỹ biến đổi ở sâu dưới đáy biển, các luồng khí tức hăng hái trên kiếm Hắc Uyên ngày một mạnh hơn.
“Thần binh xuất hiện trong Tru Tiên Đồ quả nhiên đều thần kỳ”.
Tất cả các món thần binh lợi khí, võ kỹ hay đan dược xuất hiện trong Tru Tiên Đồ đều khiến Mục Vỹ thấy kinh ngạc.
Chúng vượt qua kiến thức và lĩnh ngộ của hắn ở kiếp trước.
Một thế giới mới kỳ diệu hơn đã xuất hiện trước mắt hắn.
Dù áp lực và dòng chảy dưới đáy biển sâu ảnh hưởng đến tốc độ và sức mạnh của võ giả, nhưng chỉ cần khống chế thuần thục ở một mức độ nhất định thì nó có thể thúc đẩy tốc độ và sức mạnh cho võ giả.
Sau khi đã tìm hiểu được một chút quy luật, Mục Vỹ cất kiếm Hắc Uyên đi rồi lặn sâu xuống dưới.
Khi Mục Vỹ chuẩn bị bơi lên phía trước, bất chợt có tiếng xé gió vang lên dưới nước, ma khí cuồn cuộn phát ra từ các bóng người ở trên mặt biển nhanh chóng lặn xuống.
Thấy có ba ma vương với thực lực mạnh mẽ dẫn đầu đoàn quân, Mục Vỹ vội vàng trốn đi, sau đó cẩn thận nấp sau một rặng san hô.
“Người của Ma tộc?”
Thấy ba người dẫn đầu đó, Mục Vỹ ngẩn ra.
“Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, Ma tộc tính hay thật đấy!”
Mục Vỹ mỉm cười trốn đi rồi theo đuôi họ.
Nếu đã vậy thì để xem, đến cuối ai mới là ngư ông thật sự.
Khi những người đó lặn xuống dưới, sau khi đạt tới độ sâu hàng chục nghìn mét, dường như cuối cùng đã có một bề mặt xuất hiện dưới đáy biển.
Dưới đáy biển không phải là cát bùn, mà là mặt đá trơn bóng như một cung điện dưới lòng đại dương.
Trên nền đá này được khắc những đường vân phức tạp, rõ ràng có người từ xa xưa để lại, chứ không phải tự nhiên mà có.
Các sinh vật bơi lội dưới đáy biển phát sáng lấp lánh, khiến mặt đáy còn sáng hơn cả bên trên.
Khi lặn xuống sâu một mức độ nhất định, áp lực nước thực sự đã mạnh hơn rất nhiều lần.
Dưới sức ép thế này, đến võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư như Mục Vỹ cũng khó mà chịu được.
Ngược lại, nhóm Kim Linh trông thoải mái hơn hắn rất nhiều, Mục Vỹ khẽ thở dài một hơi.
Thiên hoả của hắn không có nhiều tác dụng ở đây, dù Cửu Thiên Chân Lôi rất lợi hại, nhưng nếu thi triển ra thì chắc chắn sẽ khiến những người ở gần chú ý.
Đối thủ mà hắn đang phải đối mặt bây giờ đều là cường giả cảnh giới Niết Bàn, lơ là một cái là sẽ bị phát hiện ngay.
Lúc này, nhóm Kim Linh đang bước đi dưới mặt biển để lục tìm ở phía trước như đã phát hiện ra thứ gì đó.
Mục Vỹ vội bám sát theo.
Uỳnh…
Một tiếng nổ vang lên dưới đáy biển, âm thanh vang xa.
Mục Vỹ nhìn qua thì thấy là Vạn Quỷ lão nhân.
Nhưng lúc này đang có mười mấy người vây quanh ông ta.
“Hừ! Đám nhãi nhép mà định ra tay với Vạn Quỷ ông đây à, đúng là chán sống rồi”.
Vạn Quỷ lão nhân nhìn đám người đó rồi cười lạnh nói.
Hai kẻ cầm đầu trong đám người đó chính là Thánh Vũ Phong của Thánh Đan Tông và Quân Vô Tà.
Thánh Vũ Phong nhìn Vạn Quỷ lão nhân rồi cười châm chọc nói: “Vạn Quỷ lão nhân đã rời khỏi Trung Châu cả vạn năm trước rồi, lão già kia, ông nghĩ mình là cái thá gì hả?”
“Dám mạo danh Vạn Quỷ lão nhân, ông không sợ gió thổi mất lưỡi à. Đúng là mất mặt! Nếu Vạn Quỷ lão nhân biết được hàng chục nghìn năm sau có một kẻ mạo danh mình, chắc ông ta sẽ đập ông tơi bời khói lửa đấy”.
“Ngươi…”
Vạn Quỷ lão nhân đã tức giận tới mức đầu xì khói.
Ông ta chính là Vạn Quỷ lão nhân, vậy mà lại bị kẻ khác chê cười là mạo danh chính mình.
Sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này đây?
Chương 567: Ngấm ngầm phóng hoả
Quỷ khí cuồn cuộn bay lên, đáy biển đã có quỷ khí dày đặc.
Vạn Quỷ lão nhân hét lên một tiếng rồi xông tới chỗ những người đó.
Mục Vỹ có vẻ lo lắng khi trông thấy cảnh tượng này.
Đương nhiên không phải hắn lo về thực lực của Vạn Quỷ lão nhân, mà chuyến này có Bạch Trảm Phong đi cùng Thánh Đan Tông, nhỡ Bạch Trảm Phong với kiếm thế tuyệt đỉnh đột nhiên lao ra thì Vạn Quỷ lão nhân khó mà chống trả được.
Dẫu sao kiếm thế đỉnh phong cũng có tốc độ cực kỳ nhanh.
“Không đợi được nữa rồi!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi bước ra.
Một viên Tịch Diệt Lôi Châu xuất hiện trong tay Mục Vỹ, sau đó hắn ném thẳng về chỗ đám Kim Linh đang ẩn trốn.
Đoàng…
Ngay sau đó, đáy biển dường như rung chuyển.
Vụ nổ này vô cùng chấn động, một vòng xoáy nước điên cuồng dâng lên trên mặt nước.
Các ma tướng có thực lực khá mạnh ở phía sau nhóm Kim Linh thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại đã bị xoáy nước đó cuốn lấy, ma khí toàn thân lập tức suy yếu.
Viên Tịch Diệt Lôi Châu ấy đã phá vỡ ma khí bảo vệ của những người đó, hơn nữa còn khiến họ không kịp ngưng tụ ma khí mới, đã bị áp lực lớn của xoáy nước nghiền nát.
Không có chân nguyên bảo vệ ở dưới đáy biển thì ma khí chẳng là gì cả.
Chết!
Chết không chừa một ai.
“Kẻ nào!”
Vụ nổ này đã khiến nhóm Kim Linh hoàn toàn lộ diện.
Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà thấy quân đội của Ma tộc được Kim Linh dẫn dắt thì lập tức lạnh mặt.
Người của Ma tộc còn khiến họ căm ghét hơn cả Mục Vỹ.
Nếu không phải tại Ma tộc tới xâm chiếm thì sao đảo Thiên Tà của Quân Vô Tà phải rời bỏ quê hương để đi nương nhờ chốn khác.
Nếu không tại Ma tộc thì Thánh Đan Tông cũng đã tiêu diệt Mục Vỹ từ lâu rồi, chứ nào phải trơ mắt nhìn hắn kiếm cả đống Linh Tinh như thế, hơn nữa họ còn phải mua bom của hắn.
Căn nguyên của mọi chuyện đều tại Ma tộc.
“Đám Ma tộc đáng chết kia, định làm ngư ông đắc lợi hả?”, Thánh Vũ Phong nhìn nhóm Kim Linh rồi quát.
Lúc này, khi bị người của Thánh Đan Tông và đảo Thiên Tà nhìn chằm chằm vào, Kim Linh rất muốn tìm kẻ đã cho nổ bom kia, nhưng lại không có thời gian.
“Hừ! Loài người hèn mọn, các ngươi tưởng chỉ có mình mới được xuống đáy biển của đảo Thiên Tà ư? Chiến sĩ Ma tộc chúng ta cũng có thể đến đây chứ!”
Kim Linh là ma vương của ma ngục thứ mười, không thể tỏ ra sợ hãi nhóm Thánh Vũ Phong nên lập tức cất giọng quát mắng.
Người của hai môn phái lớn này chưa phải là đối thủ của Ma tộc họ.
“Ma tộc ngông cuồng còn dám láo xược ở đây?”
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lánh lót chợt vang lên, mấy chục người xuất hiện trong một màn đen tối.
“Trời ơi!”
Trông thấy Trì Tân Nguyệt dẫn các cường giả của thánh địa Trì Dao đến, Mục Vỹ chỉ thấy nhức đầu.
Sao nhạc mẫu lại kém thức thời thế này?
Rõ ràng Ma tộc và người của Thánh Đan Tông với đảo Thiên Tà chuẩn bị đánh nhau rồi, sao bà ấy còn xen vào làm gì!
“Vỹ Vu, Lôi Vân Tử, Mạnh Nhất Phàm, các ngươi khỏi cần trốn nữa đi!”
Trì Tân Nguyệt nhìn quanh rồi cười lạnh nói: “Ma tộc mới là kẻ địch mà chúng ta cần chung tay tiêu diệt, không lẽ các ngươi cứ đứng trơ mắt ra mà nhìn thế à?”
Trì Tân Nguyệt vừa nói dứt câu, đã có người từ ba phía xuất hiện, họ nhìn bà ấy rồi cười khổ.
“Bọn ta đang chờ chúng sơ suất rồi xông ra giết, chứ không định trốn chạy, Trì hộ pháp hơi vội vàng rồi đó!”
Vỹ Vu cười khổ nói.
“Vỹ Vu, ở Trung Châu Đại Lục, Trì Tân Nguyệt ta chỉ khâm phục mỗi nhà họ Vỹ ngươi, vì các ngươi có thể thoái mái nói ra những lời giả tạo mà không thấy nhục, ngược lại còn tự cho là vinh quang, chắc chỉ có nhà họ Vỹ các ngươi làm được thôi!”
Nghe thấy thế, Vỹ Vu chỉ biết cười khổ.
Luận về gốc gác thì ở Trung Châu Đại Lục chỉ có thánh địa Trì Dao là có thể so bì với nhà họ Vỹ bọn họ.
Trì Tân Nguyệt nổi tiếng đanh đá, cho nên tranh luận với bà ấy chỉ thêm rước bực vào người.
Cùng lúc đó, võ giả của các thế lực lớn đều đã tập trung hết ở đáy biển của vùng biển này.
Trông thấy vậy, ba người Kim Linh cũng đã cảm nhận được nguy hiểm.
Nếu chỉ có Thánh Đan Tông và đảo Thiên Tà thì họ không sợ, nhưng còn võ giả của các thế lực khác nữa thì họ cần phải đề phòng!
Nếu những người này bắt tay với nhau thì họ không thể chống lại được.
“Các ngươi người đông thế mạnh, hôm nay Ma tộc ta không tính toán với các ngươi, khi khác chắc chắn ta sẽ bắt các ngươi phải trả giá”.
Dứt lời, mấy chục người còn sót lại của Kim Linh lập tức ba chân bốn cẳng chạy mất.
“Định chuồn à?”
Hình như Trì Tân Nguyệt rất hận Ma tộc, bà ấy bước lên, dẫn người của thánh địa Trì Dao chặn người của Ma tộc lại.
Người của Thánh Đan Tông và nhà họ Vỹ cũng chạy theo.
Ma tộc là kẻ thù không đội trời chung với con người, vì thế bây giờ đến Vạn Quỷ lão nhân cũng bị bọn họ gạt sang một bên.
Đột nhiên có một bóng người quỷ dị xuất hiện bên cạnh Vạn Quỷ lão nhân.
“Là ta!”
Không chờ Vạn Quỷ lão nhân lên tiếng, Mục Vỹ đã nói trước rồi kéo Vạn Quỷ lão nhân ra xa.
“Mục Vỹ, tiểu tử này chết dí ở đâu thế hả?”, Vạn Vô Sinh nhìn Mục Vỹ rồi làu bàu: “Ban nãy, cậu không nhìn thấy vẻ mặt xấu xí của đám người Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà đâu, nếu cậu ở đây thì hai huynh đệ chúng ta đã xử đẹp họ rồi”.
Hình như Vạn Quỷ lão nhân rất căm ghét Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà nên mới quát tháo với giọng điệu đầy chán ghét thế này.
“Yên tâm!”
Mục Vỹ nhìn những người đã rời đi, Mục Vỹ sâu xa nói: “Ban nãy, ta tiện đường đã xử lý Thạch Trung Nguyên rồi, bọn họ… cũng không thoát được đâu!”
Chương 568: Tính sổ
Đương nhiên Mục Vỹ sẽ không để nhóm Thánh Vũ Phong và nhà họ Vỹ chạy thoát.
Sự diệt vong của nhà họ Mục là do Lục Ảnh Huyết Điện và Thánh Đan Tông cùng nhau ban tặng.
Năm xưa, phụ thân hắn bị rút gân, gãy xương là do nhà họ Vỹ gây ra. Vì mối quan hệ của hắn với lão Cam mà Tụ Tiên Các đã năm lần bảy lượt định giết hắn.
Mục Vỹ vô tình đắc tội với những người này, nhưng bọn họ cứ được nước làm tới, nếu cứ nhịn tiếp thì không phải phong cách của hắn nữa.
“Chuyến này đến biển sâu, nhà họ Vỹ, Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà và Lục Ảnh Huyết Điện đều sẽ phải trả giá, nhưng không phải bây giờ, mà là khi phong ấn mở”.
“Phong ấn mở?”
Vạn Vô Sinh ngẩn ra rồi nói: “Ớ… Ta nhớ sư phụ cậu từng để lại bốn phong ấn lớn ở đây, nói vậy chẳng lẽ đây chính là…”
“Đúng vậy! Nếu lời sư phụ nói với ta là đúng thì đây chính là thông đạo từ bộ tộc Cốt Yêu đến Trung Châu. Nếu phong ấn mở thì không chỉ có Ma tộc đến Trung Châu Đại Lục đâu!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Vạn Vô Sinh ngây ra.
“Ha ha… tốt, tốt lắm!”, Vạn Vô Sinh cười lớn rồi nói: “Bảo sao Mục lão ca nhận cậu làm đồ đệ, thật ra cậu có phong cách rất giống huynh ấy năm xưa!”
Nói thừa!
Mục Vỹ nhìn dáng vẻ hớn hở của Vạn Vô Sinh rồi thầm nói: Phong ấn này do chính hắn để lại. Năm xưa, hắn đã có thể phong ấn thông đạo của các thế lực lớn để ngăn cản họ tới Trung Châu thì bây giờ cũng vậy.
Lúc này, nhóm Kim Linh đang bị người của Trì Tân Nguyệt và các thế lực lớn bao vây.
Nhưng gần một trăm người bao vây mười mấy người thì giao chiến sẽ rất đơn giản.
Phe Thánh Vũ Phong gần như chỉ đề phòng những người ở xung quanh, không cần dốc hết sức lực, mà chỉ bao vây nhóm Kim Linh để họ không phá vòng vây là được.
Trái lại, Trì Tân Nguyệt đang xông pha ở tuyến đầu với khí thế mạnh mẽ.
Thấy nhạc mẫu của mình như vậy, Mục Vỹ chỉ thấy đau đầu.
“Nhạc mẫu này của cậu thú vị thật đấy Mục lão đệ!”, Vạn Vô Sinh cười lớn nói: “Ta thấy Thánh Vũ Phong với Quân Vô Tà không có ý tốt đâu!”
“Đâu chỉ có thế, dưới chân mọi người chính là chỗ của phong ấn. Trì Tân Nguyệt cứ chém giết thế này, lát nữa chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao bà ấy chống đỡ được”.
“Có cậu ở đây rồi mà?”
“Vạn lão ca, giúp ta một tay!”
Đột nhiên Mục Vỹ nghĩ ra một kế rồi nhìn sang Vạn Vô Sinh.
Trận giao chiến của hàng trăm người bắt đầu khiến mặt đất trơn bóng dưới đáy biển chấn động.
Dù Thánh Vũ Phong và Vỹ Vu chưa dùng hết sức, nhưng dẫu sao cũng lấy ít địch nhiều, nhóm Kim Linh dần dà đã không cầm cự nổi nữa.
Trong đám người thì Trì Tân Nguyệt tấn công mạnh mẽ nhất, khí thế bùng nổ điên cuồng lao thẳng tới đám Kim Linh.
“Các vị tránh ra, lão phu có Tịch Diệt Lôi Châu do Mục minh chủ luyện chế, để ta cho chúng nổ banh xác!”, đột nhiên có một tiếng hét vang lên trong đám đông.
Vạn Quỷ lão nhân đã biến mất không biết lại xuất hiện từ lúc nào, ông ta cầm một viên trân châu to bằng quả trứng gà lấp lánh ánh sáng của sấm sét, sau đó lao thẳng vào trong đám người.
Thấy Vạn Vô Sinh cầm viên trân châu ấy rồi xông tới, mọi người đều ngẩn ngơ.
Cả bom Hắc Viêm và Lôi Viêm đều có uy lực rất lớn, nhưng bây giờ lão già này lại cầm một viên Tịch Diệt Lôi Châu gì đó thì sao bọn họ dám đứng im tại chỗ nữa.
Gần như tất cả mọi người đều dừng tay cùng một lúc rồi bay ra xa.
Nhưng viên Tịch Diệt Lôi Châu ấy đã rơi vào giữa tất cả rồi nổ tung.
Uỳnh…
Tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên, các tiếng gào thét cũng dội vào màng nhĩ của mọi người.
Ầm ầm…
Ngay sau đó, mặt đất dưới chân tất cả cũng vang lên tiếng đùng đoàng rồi rung chuyển.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này, ngoài Trì Tân Nguyệt ra, không còn ai quan tâm tới nhóm Kim Linh nữa.
“Đi thôi!”
Kim Linh khẽ hô lên một tiếng rồi dẫn đám thuộc hạ bỏ chạy.
Hành tung của họ đã bị lộ, nếu còn ở lại đây thì chết là cái chắc.
Trì Tân Nguyệt vẫn định đuổi theo, nhưng ngay lúc này, mặt đất bên dưới đã bắt đầu không ngừng rung chuyển.
Mặt đá khổng lồ liên tục chấn động rồi nâng lên độ cao hàng trăm mét.
Mọi người vội vã bay ra ngoài khi trông thấy vậy.
Không lâu sau, mặt đá không còn dâng lên cao nữa mà giữ vững vị trí.
Bàn đá có đường kính hàng nghìn mét lơ lửng ở độ cao một trăm mét, xung quanh nó gần như hình thành một màn chắn, dù nước biển có sức ép rất lớn cũng không thể tiến vào được.
Mọi người nhìn xuống dưới xuyên qua màn nước đó thì lập tức kinh ngạc.
Bên dưới bàn đá có đường kính một nghìn mét là một cung điện tráng lệ nguy nga.
Nhưng cung điện này chỉ có một màu đen như mực, nhìn từ xa đã khiến người ta thấy hoảng sợ.
“Đây là chỗ của phong ấn từ hàng chục nghìn năm trước ư?”, Thánh Vũ Phong không nhịn được run rẩy hỏi khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Đúng là kiệt tác của tạo hoá!”
“Thật không thể tượng tưởng nổi! Không biết vị tiền bối nào có bản lĩnh tới mức xây dựng lên một toà kiến trúc nguy nga thế này từ hàng chục nghìn năm trước, hơn nữa… còn là một toà phong ấn!”
Chương 569: Cung điện màu đen
Toà cung điện này vô cùng tráng lệ với khí thế đồ sộ.
Dù đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng dường như trước mặt họ vẫn có những khí thế ngất trời xuất hiện.
Mục Vỹ đang trốn ở một góc chỉ biết sụt sịt khi chứng kiến tất cả.
Rất rất nhiều năm về trước, hắn là một Tiên Vương phi phàm, khi đặt phong ấn ở đây, hắn cứ ngỡ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa, không ngờ hôm nay hắn lại đến đây với một thân phận khác.
Xoạt…
Song, khi mọi người đang sững sờ, một bóng người đã tiên phong đi vào các cung điện đó trước.
“Các vị đừng quên mục đích chúng ta đến đây chuyến này. Vào vực bắt cá không bằng về sông kết lưới, nơi có phong ấn luôn có bảo vật tuyệt thế xuất hiện, ta nghĩ chắc các vị cũng đã biết duyên kỳ ngộ của Mục Vỹ rồi”.
Quân Vô Tà đi vào cung điện đó đầu tiên.
Cộp cộp…
Rút dây động rừng, lập tức không ai muốn bị tụt hậu nên vội vàng chạy vào theo.
Khi thấy mọi người đã đi vào trong cung điện đó, Mục Vỹ chầm chậm bước ra.
Bây giờ, hắn không cần phải ẩn thân nữa, mà đứng trên bàn đá nhô cao rồi nhìn xuống dưới với vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
“Mục lão đệ!”
Vạn Vô Sinh hớn hở đi tới rồi nói: “Đây là phong ấn mà Mục lão ca tạo ra năm xưa đấy. Sao? Thấy sư phụ cậu giỏi không? Ta nói cho cậu biết, cung điện kiểu này có thể chứa hàng trăm nghìn người, hơn nữa phòng ngự còn vô cùng kiên cố, đến các thế lực của tiểu thế giới Tam Thiên cũng không thể làm ra được cung điện tuyệt vời thế này đâu”.
Vạn Vô Sinh tỏ rõ vẻ hứng thú.
“Nguyên liệu mà Mục lão ca sử dụng để luyện chế nên nơi này đều là thiên tài địa bảo thu thập được từ lúc chưa đến tiểu thế giới Tam Thiên, so với Vạn Quỷ Phủ Quật của ta thì lợi hại hơn nhiều”.
“Ta biết rồi!”
Mục Vỹ gật đầu.
Đương nhiên hắn biết những chuyện này, bởi chính tay hắn xây dựng nên nơi này mà, chẳng lẽ hắn lại không biết uy lực của nó? Nếu không hắn đã chẳng để cung điện này ở đây để trấn áp.
“Ha ha… đúng, đúng! Đương nhiên là cậu biết rồi, kiểu gì Mục lão ca chẳng kể cho cậu”.
Vạn Vô Sinh cười lớn, rõ ràng đang rất vui.
Mục Vỹ đứng im tại chỗ, vô cùng kích động.
Cung điện mà bọn họ tiến vào lần này chính là thiên hạ của hắn.
Mục Vỹ nhếch miệng cười rồi lách người một cái, trực tiếp đi vào trong cung điện ở phía dưới.
Bên trong cung điện đen như mực lại sáng lấp lánh, mọi người vừa đi vào là lập tức tản ra ngay, chạy đi tìm kiếm khắp nơi.
Chỗ có bốn phong ấn lớn luôn có linh vật của tự nhiên, vì thế trong cung điện này cũng không ngoại lệ.
Linh vật gì đó rốt cuộc nằm ở đâu là điều mà bọn họ quan tâm nhất.
Nhưng khác với mọi người, Mục Vỹ mặc trường sam màu đen lững thững đi dạo trong cung điện, chứ không đi vào bên trong bất kỳ đại điện nào, nhưng hình như hắn cũng đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Mục Vỹ!”
Nhưng khi Mục Vỹ đang đi về phía trước thì đã có một tiếng quát tháo chợt vang lên.
Mục Vỹ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Thánh Vũ Phong đang đầy sát khí nhìn chằm chằm vào mình.
Đứng cạnh Thánh Vũ Phong là Quân Vô Tà với vẻ mặt quỷ dị, y nhìn đăm đăm vào Mục Vỹ như phát hiện ra một món bảo bối.
Thấy vẻ mặt đó của bọn họ, Mục Vỹ nhếch mép, sau đó quay người đi chạy thật nhanh rồi biến mất dạng.
“Đuổi theo!”
Sao Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà có thể bỏ qua cơ hội khi Mục Vỹ có một mình.
Giết Mục Vỹ đã là mục tiêu của họ từ lâu, thế nên đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Trước đó, Mục Vỹ luôn trốn trong Vỹ Minh, một chiếc mai rùa vô cùng vững chắc, khiến bọn họ không có cơ hội ra tay.
Nhưng lần này thì khác.
Mục Vỹ chỉ dẫn mỗi Vạn Quỷ lão nhân đến đây nên hai người họ có thể dễ dàng đối phó.
Bây giờ, Mục Vỹ chỉ có một mình, đây chính là cơ hội tốt nhất để giết hắn.
Hai người họ xông vào trong một đại điện để tìm Mục Vỹ.
Nhưng lúc này, Mục Vỹ đang ngồi ngay ngắn ở ngay phía trước đại điện rồi nhìn hai người họ với vẻ hứng thú.
Lạch cạch một tiếng, cửa đại điện đã khép lại.
“Hai vị định giết ta à?”
Mục Vỹ nhìn Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà rồi mỉm cười hỏi.
“Ngươi cũng thông minh đấy, nhưng ta thấy lạ là vì sao ngươi lại làm thế này?”, Thánh Vũ Phong nhìn cánh cửa đóng chặt rồi cười lạnh nói: “Lẽ nào ngươi định liều mạng chiến đấu một trận để giết hai chúng ta?”
“Coi như ông thông minh!”
Mục Vỹ giơ ngón tay cái rồi cười nói: “Nhưng tiếc là ta không định liều mạng chiến đấu gì đâu”.
Ầm…
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, một tiếng nổ đã vang lên, cả đại điện đều rung chuyển.
“Khụ khụ…”
Sau vụ nổ, có tiếng ho khan vang lên, Thánh Vũ Phong và Quân Vô Tà chật vật đứng dậy.
“Chậc, trông nhếch nhác quá, hai vị thấy mùi vị thế nào?”
Mục Vỹ phủi tay rồi lạnh lùng nói.
“Ta chưa tìm mà các ông đã tự dẫn xác tới rồi”.
Cheng một tiếng, Mục Vỹ nắm chặt kiếm Hắc Uyên trong tay rồi nhảy ra.
“Để ta xem hai vị tự nhận có thể giết Mục Vỹ tài giỏi đến mức nào!”
Xoạt, Mục Vỹ đã biến mất tại chỗ.
Thánh Vũ Phong cứ tưởng Mục Vỹ sẽ tấn công mình trước, ai dè, bịch một tiếng, Mục Vỹ lại lao về phía Quân Vô Tà.
Vừa rút kiếm ra, Mục Vỹ đã xuất hiện bên cạnh Quân Vô Tà, kiếm Hắc Uyên đã chém vào hai cánh tay của y.
Nhưng cánh tay của Quân Vô Tà chợt loé sáng lên như bạch cốt, đường kiếm này của Mục Vỹ chỉ để lại một vệt mờ trên cánh tay y.
Chương 570: Khiến ngươi thất vọng rồi
Khung cảnh này làm Mục Vỹ sửng sốt.
Hắn đã được chứng kiến độ sắc bén cũng như sức tấn công mạnh mẽ của kiếm Hắc Uyên rồi.
Đáng lẽ ra nhát kiếm này phải chặt đứt hai tay của Quân Vô Tà mới đúng, đằng này chỉ để lại một dấu vết như có như không.
"Ngươi tưởng mình mạnh lắm chứ gì?"
Quân Vô Tà cười nham hiểm, cơ thể vốn bình thường bỗng dưng từ từ mất hết máu thịt, chỉ còn lại xương cốt.
Trang phục trở nên rộng thùng thình làm y trông rất buồn cười.
"Cốt Yêu tộc!"
Thấy sự biến hóa của Quân Vô Tà, Thánh Vũ Phong ngạc nhiên bật thốt.
Cốt Yêu tộc là một chủng tộc khác hoàn toàn so với Ma tộc. Mọi võ giả thuộc tộc này đều là cốt yêu với cơ thể độc một khung xương óng ánh.
Họ không có máu thịt nên đương nhiên không thể hấp thu chân nguyên trong đất trời. Cách tu luyện của họ là dùng thi khí để mài giũa thể xác, từ đó đề cao thực lực của mình.
Nơi mà bộ tộc Cốt Yêu thích nhất chính là chiến trường.
Vì chiến tranh đại diện cho chết chóc. Mỗi khi chiến tranh diễn ra, đó là đau thương đối với những chủng tộc khác nhưng với Cốt Yêu tộc lại là một đợt huấn luyện mới để tiến đến trình độ cao hơn.
Bởi vậy Cốt Yêu tộc rất hiếu chiến.
Những cuộc chiến đấu sẽ thúc đẩy những người thuộc chủng tộc như họ trở nên mạnh hơn.
Ngay cả Thánh Vũ Phong cũng không ngờ Quân Vô Tà thuộc Cốt Yêu tộc.
"Ngạc nhiên lắm phải không?"
Quân Vô Tà mỉm cười dằn mặt Thánh Vũ Phong: "Thánh Đan Tông là cái thá gì! Ông nghĩ Quân Vô Tà ta đây quy thuận Thánh Đan Tông vì Ma tộc thật đấy à? Ngu xuẩn! Sở dĩ bảy mươi hai đảo sụp đổ là do ta giải thoát Cốt Yêu tộc ra khỏi phong ấn thôi".
"Mục Vỹ, vốn là ta không muốn lộ thân phận đâu, nhưng chính ngươi là kẻ đã thúc đẩy mọi chuyện đến bước này nên ngươi phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình".
Quân Vô Tà nói xong, bàn tay xương trắng rời khỏi cơ thể y toan bắt lấy Mục Vỹ.
Phập...
Ngay sau đó, tiếng da thịt bị đâm thủng vang lên, Thánh Vũ Phong ngỡ ngàng nhìn cái tay xương nơi ngực mình.
"Ngươi..."
"Xin lỗi nhé Thánh Vũ Phong, ta không thể để ai biết ta thuộc Cốt Yêu tộc!"
Quân Vô Tà liếm môi, nhếch mép nói: "Ông còn sống thì bất tiện cho ta quá, phải chết thôi".
Thánh Vũ Phong trợn trừng mắt nhìn y.
Mới đây thôi Quân Vô Tà còn vui vẻ nói chuyện với ông ta, thế mà giờ đây lại giết ông ta không chút nể tình.
"Kẻ tiếp theo chính là ngươi!"
Quân Vô Tà hờ hững tuyên bố. Đôi mắt xanh biếc đảo qua lại trong hốc mắt xương sâu hoắm.
"Xin lỗi chứ ta đoán ngươi quên mất ta là ai rồi".
Mục Vỹ nhấc tay, hai ngọn lửa tím và xanh lá đồng thời rực cháy.
Cốt yêu sợ thứ gì nhất?
Thiên hỏa!
Nhưng Mục Vỹ biết rằng đó cũng là thứ mà bộ tộc Cốt Yêu thích nhất.
Thiên hỏa nào đủ mạnh thì chúng rất e dè, nhưng thiên hỏa yếu lại là yếu tố làm cho xương cốt họ được rèn luyện ở cấp độ cao.
Bởi vậy Quân Vô Tà mới nở nụ cười khi thấy Mục Vỹ sử dụng thiên hỏa.
Một nụ cười đầy tham lam.
"Mục Vỹ, sau khi giết ngươi và cướp đi thiên hỏa, Quân Vô Tà ta đây sẽ trở thành vương của bộ tộc Cốt Yêu, thống soái hàng vạn yêu ma, ha ha..."
Xương hàm trên và xương hàm dưới của Quân Vô Tà chuyển động, há ra kích động nói.
"Ngươi tưởng bở quá rồi!"
Mục Vỹ quát lớn, hai ngọn lửa màu tím và xanh lá dung hợp với nhau thành Diệt Hồn Hắc Viêm. Nó hóa thành một con hỏa long bay về phía Quân Vô Tà.
"Ngon thì tới đi, để ta sung sướng tắm trong thiên hỏa đi nào!"
"Tắm cái đầu ngươi!"
Mục Vỹ chửi một tiếng rồi xông lên tung một cú đấm ra.
Một hạt châu lớn bằng quả trứng gà men theo hướng gió nhanh như chớp bay ra từ đầu ngón tay hắn.
Ầm...
Tiếng nổ kinh hoàng lập tức vang vọng khắp đại điện.
Cú đấm bất ngờ với sự kết hợp giữa Tịch Diệt Lôi Châu và thiên hỏa của Mục Vỹ phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Vụ nổ này làm đại điện rung chuyển dữ dội.
Nhìn lại thì nơi Quân Vô Tà đang đứng đã bừa bộn một đống xương, cú bạo tạc vừa rồi đã làm Quân Vô Tà xương xẩu nổ banh xác.
Dù thấy y bị nổ tung, Mục Vỹ vẫn đứng yên tại chỗ và giữ nguyên hỏa long đen bên người, không dám chủ quan.
"Khặc khặc..."
Một tiếng cười âm trầm chợt vang lên từ nơi la liệt xương trắng kia.
"Có vẻ ngươi hiểu rất rõ về bộ tộc Cốt Yêu bọn ta nhỉ?"
Đống xương cốt trên cơ thể Quân Vô Tà di chuyển, từng đoạn xương lách cách ghép lại với nhau.
Y vừa cử động cổ vừa cười nham hiểm: "Ta xem thường ngươi rồi. Tịch Diệt Lôi Châu à? Nếu như là võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm, sáu thông thường thì đã mất mạng sau cú nổ đó rồi, nhưng ta là Cốt Yêu, khiến ngươi thất vọng rồi".