“Bách Kim Phong Linh Trận, mở!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, sau đó xoay chuyển mười đầu ngón tay, lực tinh thần dồi dào nổ vang.
Chịu thua ư?
Hắn đường đường là Tiên Vương, sao có thể lui bước khi đối mặt với một con linh thú được?
Lúc trước, ấn ký lưu lại trong linh hồn kỳ lân Thanh Ngọc Hoả chỉ là mồi nhử, mê hoặc nó phát hiện và tiêu huỷ.
Chỉ cần kỳ lân Thanh Ngọc Hoả dùng sức mạnh ngọn lửa của mình để huỷ diệt ấn ký đó thì nó mới được coi là bị kích động thật sự.
“Bách Kim Phong Linh Trận!”
Đây là một trận pháp mà Mục Vỹ tạo ra chuyên dùng để bắt linh thú ở kiếp trước. Bây giờ, kết hợp thêm với Tru Tiên Đồ và sự dẫn dắt một cách cam tâm tình nguyện của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả thì nó càng phát huy tác dụng hơn.
“A…”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, bây giờ kỳ lân Thanh Ngọc Hoả mới biết nước đi của Mục Vỹ.
Linh hồn của nó đang mờ dần, chầm chậm tan biến như bị lửa đốt.
“Ngươi mà cũng đòi chơi ta ư?”
Mục Vỹ không chút nương tay.
“Khoan, khoan đã!”
Đột nhiên kỳ lân Thanh Ngọc Hoả nói: “Tha cho ta, tha cho ta, ta…”
“Ta sẽ tha cho ngươi, nhưng sau đó sẽ giăng cấm chế lên người ngươi, để học trò này của ta điều khiển ngươi. Chờ trò ấy trưởng thành tới một độ tuổi nhất định, khéo ngươi vẫn còn một cơ hội sống. Ta sẽ bảo học trò của mình phục sinh lại cho ngươi, sau đó ngươi sẽ sống lại, như thế vẫn tốt hơn là chết luôn bây giờ đúng không?”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả còn chưa lên tiếng, Mục Vỹ đã giành nói trước.
“Sao ngươi biết?”
“Có gì mà không biết!”
Mục Vỹ nhếch miệng, nói: “Không sao, ta có thể hứa với ngươi. Ta sẽ dạy học trò của mình cách sử dụng Bách Kim Phong Linh Trận này. Đến lúc đó, nếu ngươi dám phản kháng, dù trò ấy sắp hồn bay phách lạc cũng có thể giết ngươi ngay lập tức, để hồn phách của ngươi tan biến trong không gian, ngươi có tin không?”
“Tin, ta tin!”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả liên tục gật đầu.
Tên con người này quả là đáng sợ, nhìn rõ chỉ mới khoảng 20 tuổi, nhưng còn suy nghĩ sâu xa hơn cả lão hồ ly là nó.
“Được rồi, giờ thì ngươi hãy ngoan ngoãn biến về nơi ngươi nên ở đi, ta có chuyện cần nói với đồ đệ của mình”.
“Được được, ta đi, đi ngay đây!”
Dứt lời, kỳ lân Thanh Ngọc Hoả chạy toé khói.
“Tiêu Khánh Dư, dậy đi thôi”.
Mục Vỹ mở mắt, đi đến cạnh Tiêu Khánh Dư rồi vỗ vào mặt cậu ấy.
“Thầy… Thầy Mục!”, Tiêu Khánh Dư chầm chậm mở mắt ra nhìn Mục Vỹ, đôi mắt vốn mờ nhoẹt chợt ánh lên tia sáng.
“Không còn ngốc nữa nhỉ?”
“Ngốc?” Tiêu Khánh Dư cười hì hì đáp: “Thầy Mục, thật ra trước kia trò có ngốc đâu, chỉ là… miệng không theo kịp não thôi ạ”.
“Ờ, đừng phí lời nữa, còn không đi là mẹ trò sẽ lật tung Tụ Tiên Các lên đấy”.
“Mẹ ạ?”
“Ừ, giờ ta chưa giải thích với trò ngay được. Ta sẽ chỉ cho trò một trận pháp, trò chỉ cần ghi nhớ cách điều khiển nó là được. Trận pháp này có thể khống chế được con kỳ lân nhỏ trong người trò”.
“Kỳ lân?”
“Thôi, có gì không hiểu thì cứ nói chuyện thẳng thắn với nó. Nó mà không nghe lời thì nướng nó luôn, thịt kỳ lân nướng thơm phải biết!”
“Dạ? Vâng vâng!”
Tiêu Khánh Dư nhất thời bị những lời nói của Mục Vỹ làm cho mụ mị đầu óc.
“Được rồi, bây giờ không phải lúc tán dóc. Trò ra ngoài giải thích với cha mẹ mình trước đi, nếu không ta sợ Tụ Tiên Các này sẽ bị nhà họ Tiêu phá luôn mất”.
“Vâng!”
Tiêu Khánh Dư mỉm cười ngại ngùng, sau đó đứng dậy.
“Thầy Mục…”
“Sao?”
“Cảm ơn thầy ạ!”
Mục Vỹ ngoảnh lại, nhìn vào đôi mắt thuần khiết mà trong sáng của Tiêu Khánh Dư, hắn mỉm cười, thầm thấy rất hài lòng.
Tuổi trẻ… tốt thật!
Vừa bước ra khỏi lò luyện Thông Tiên, Mục Vỹ đã bị tình cảnh trước mặt làm cho kinh hãi.
Có cả đống người đứng ở bên ngoài lò luyện, thậm chí phóng tầm mắt ra ngoài Tụ Tiên Các cũng thấy người đông như kiến cỏ.
“Trưởng tộc, ra rồi ạ!”
Mục Vỹ vừa đi ra khỏi đại điện, một tiếng quát tháo vang lên.
Dường như ngay sau đó, hắn đã cảm thấy một luồng kình phong ập mạnh tới.
Sát khí!
Sát khí mãnh liệt như muốn bao phủ người hắn.
“Mục Vỹ, đền mạng cho con trai ta”.
Một giọng phụ nữ vang lên, sát khí cao như ngọn núi hàng chục nghìn mét ập về phía Mục Vỹ.
“Mẹ…”
Nhưng sau tiếng gọi bất đắc dĩ ấy, luồng sát khí kia lập tức như trở thành vô hình.
“Dư Nhi…”
Nhìn thấy con trai mình, Niệm Linh Quan như trút được gánh nặng, không nhịn được hô lên.
“Mẹ, mọi người đang làm gì thế ạ?”
Trông thấy mẹ mình, Tiêu Khánh Dư cau mày, tỏ rõ vẻ không vui.
“Thầy Mục là thầy của con mà mẹ lại làm gì thế?”, Tiêu Khánh Dư tỉnh táo, phân tích nói: “Mẹ mau giải tán hết đám người này đi, không thì thầy Mục sẽ bực mình đấy”.
“Dư Nhi, con…”
“Mẹ, con làm sao ạ?”, Tiêu Khánh Dư cười nói: “Lúc nào con chẳng thế!”
“Ừ, ừ!”, Niệm Linh Quan đã chấn động tới mức không nói nên lời.
“À, Dư Nhi nhà ta luôn như vậy. Mọi người giải tán, giải tán hết đi, đờ ra đây làm gì!”, Niệm Linh Quan nhìn các võ giả của nhà họ Tiêu ở xung quanh rồi hạ lệnh.
CHương 247: Cảnh cáo
Cuối cùng ở đó chỉ còn lại Mục Vỹ, Tiêu Chiến Thiên và Tiêu Khánh Dư.
“Dư Nhi, Dư Nhi của ta!”
Vì Tiêu Khánh Dư không được thông minh, nên Niệm Linh Quan luôn quan tâm hết mực. Bây giờ trông thấy con trai mình hồi phục, bà mừng đến rơi nước mắt.
“Mẹ, chuyện này mẹ phải cảm ơn thầy Mục. Chính thầy đã phát hiện ra điểm bất thường trong cơ thể con nên mới cứu con được”.
“Không cần đâu!”
Thấy hai mẹ con họ tình cảm, Mục Vỹ xua tay, lạnh mặt nói: “Tiêu Khánh Dư, bệnh của trò đã khỏi, đừng quên trận pháp ta đã nói với trò. À, nhớ nói chuyện rõ ràng với tay kia, dặn nó ngoan vào, không là ăn hành đấy”.
“Gia đình trò đoàn tụ đi, ta đi trước đây!”
Đùa! Mới một lúc trước, suýt nữa hắn đã toi đời rồi!
Nếu Tiêu Khánh Dư đi ra chậm thêm một chút nữa thôi thì hắn đã chỉ còn là một cái xác.
Niệm Linh Quan này đúng là quá đáng, dù có sốt sắng đến mấy thì ít ra cũng phải hỏi rõ ngọn ngành đã chứ.
Mục Vỹ không phải thánh nhân, hắn đã cứu người thì đương nhiên cũng muốn được khen ngợi, tiện thể kiếm một món từ nhà họ Tiêu luôn. Dẫu sao cũng không phải nhà họ Mục, sao hắn phải làm không công chứ!
Nhưng giờ thì hay rồi, chưa kịp kiếm gì từ họ thì suýt nữa mình đã bị họ xơi tái luôn.
“Thầy Mục…”
Thấy Mục Vỹ định rời đi, Tiêu Khánh Dư luống cuống.
“Dư Nhi, kệ hắn đi! Chờ một thời gian nữa, cha mẹ sẽ mang quà đến nhà họ Mục. Cha con đã hứa hôn tỷ tỷ của con cho hắn là hắn đã quá được hời rồi, đừng lo nữa!”
Niệm Linh Quan cười nói: “Lần này may mà con không sao, nếu con có chuyện gì thì dù có Mục Thanh Vũ ở đây, tiểu tử kia cũng khó thoát được một kiếp nạn!”
Mẹ kiếp!
Nghe thấy thế, Mục Vỹ đang định đi lập tức thấy bực mình!
Hắn làm người tốt, không được thưởng cũng không sao, dẫu sao Tiêu Khánh Dư cũng là học trò của hắn.
Nhưng xem đi! Rõ là hắn cứu trò ấy, mà sao nhà họ cứ làm như hắn đang kiếm chác gì từ nhà họ vậy.
“Niệm tiền bối!”
Mục Vỹ nén giận, nhìn Niệm Linh Quan rồi cười nói: “Nể tình bà là mẹ của Tiêu Khánh Dư, ta không tính toán với bà. Nhưng ít nhất ta mong bà hãy nhìn nhận rõ vấn đề!”
Nhìn nhận rõ vấn đề?
“Hừ! Mục Thanh Vũ là tên khốn nên không biết dạy dỗ con trai mình biết phép tắc, dù…”
“Dừng!”
Mục Vỹ ngoáy tai, mất kiên nhẫn nói: “Người khác thế nào ta không biết, nhưng Mục Vỹ ta xưa nay làm gì cũng là bởi thấy thích thú, chứ ta không ưa thị phi”.
“Hôm nay, bà chỉ biết ta nắm chắc tám mươi phần trăm là có thể cứu được Tiêu Khánh Dư, còn hai mươi phần trăm là thất bại. Nhưng bà không biết xác suất hai mươi phần trăm thất bại ấy là Mục Vỹ ta sẽ chết, còn Tiêu Khánh Dư chỉ ngồi im một chỗ thôi”.
“Bà không tin ta cũng được! Bà dẫn đội quân tinh nhuệ của nhà họ Tiêu đến chờ sẵn ở ngoài để nếu ta thất bại là giết ta ngay. Khi ta vừa đi ra khỏi lò luyện Thông Tiên, bà chằng thèm hỏi một câu đã muốn xử ta luôn, ta cũng không quan tâm!”
“Ta đã nói rồi, Mục Vỹ ta làm gì cũng đều là bởi thấy thích, chứ không phải nể nang gì ai. Hôm nay, bà là mẫu thân của học trò của ta, ta không làm khó bà. Nhưng mong bà hiểu rằng không phải ai cũng dùng thế lực để đối đãi với người khác như bà đâu. Ta là một thầy giáo, dạy dỗ và giúp đỡ học trò là trách nhiệm của ta, chứ không liên quan đến lợi ích”.
“Còn hôn ước giữa hai nhà chúng ta, ta chưa từng đồng ý. Thê tử tương lai của Mục Vỹ ta chỉ có một người thôi, đó chính là Tần Mộng Dao”.
“Chuyện hôn sự này sớm muộn sẽ bị huỷ. Và ta đã nói rồi, Mục Vỹ ta thích làm gì thì làm, không ai có thể chi phối được, kể cả bà, Mục Thanh Vũ hay bất kỳ ai của đế quốc Nam Vân”.
Mục Vỹ nói liền một mạch, hắn chỉ thấy thoải mái vì đã trút được cục tức ra ngoài.
Hắn đã sống lại một cuộc đời mới, nhưng vẫn có sự tôn nghiêm và tính cách của một Tiên Vương.
Vui buồn tức bực là do mình, còn phong cách sống là do tâm trạng.
Phóng khoáng tự tại, oán hận phân minh mới chính là con người của Mục Vỹ hắn.
“Trên đời này, người có thể ép buộc ta chỉ có ta mà thôi!”
Hắn của trước kia đứng sừng sững trên trời cao, kiếm chỉ cửu thiên, trừng trị điều bất công trong thiên hạ.
Hắn của trước kia mà không phục trời là sẽ phản kháng bằng mọi cách, và bây giờ vẫn vậy.
Hắn ghét phong cách hành xử đối đãi với người khác của Niệm Linh Quan, không thích là không thích, dù có Tiêu Doãn Nhi và Tiêu Khánh Dư ở đây thì hắn cũng vẫn nói vậy.
“Cáo từ!”
Mục Vỹ chắp tay rồi quay người thản nhiên bỏ đi.
Nhất thời, các võ giả của nhà họ Tiêu đều ngẩn ra tại chỗ nhìn hắn, vì chặn lại không được mà kệ hắn bỏ đi cũng không xong.
“Còn không mau tránh ra?”
Mục Vỹ dứt lời là cất bước đi luôn.
Hắn muốn xem ai dám chặn đường mình!
Cuối cùng thấy Mục Vỹ rời khỏi Tụ Tiên Các, mọi người mới dần giải tán.
“Mẹ, sao mẹ lại làm thế? Hay tỷ tỷ chưa nói thầy Mục định làm gì cho mẹ nghe?”, Tiêu Khánh Dư tỏ vẻ khó chịu.
“Nói rồi thì sao? Mẹ có biết hắn sẽ thành công đâu, tại mẹ lo cho con quá”.
“Trời ạ… Thầy Mục là một cường giả chân chính, đế quốc Nam Vân chỉ là điểm khởi đầu của thầy ấy thôi. Nếu con có thể đi theo thầy ấy thì có chết cũng không đáng tiếc”.
“Dư Nhi…”
Nghe Tiêu Khánh Dư nói vậy, Tiêu Chiến Thiên và Niệm Linh Quan đều ngẩn ra.
Tiêu Khánh Dư phải đảm nhiệm vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Tiêu, bây giờ trí thông minh của cậu ấy đã hồi phục, chỉ cần tu vi tăng lên là có thể trở thành thiếu trưởng tộc rồi.
Nhưng cậu ấy lại nói muốn đi theo Mục Vỹ, có chết cũng không tiếc.
Trong thế giới thực lực quyết định tất cả của võ giả, câu nói này có nghĩa là gì? Trong đầu phu phụ Tiêu Chiến Thiên biết rất rõ.
Chương 248: Tỷ phu
“Mẹ, Mục Vỹ hoàn toàn thay đổi rồi, hắn không còn là đứa con riêng im hơi lặng tiếng của ngày xưa nữa, mà là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục rồi!”
Tiêu Doãn Nhi cau mày nói: “Chuyện ngày hôm nay chắc đã khiến hắn thấy không vui, mẹ nên nghĩ cách xử lý sớm đi”.
“Ừm, hai đứa con đi xem thế nào trước đi để còn biết đường mà tính!”
Tiêu Chiến Thiên bấy giờ mới lên tiếng.
Ông cũng không ngờ Mục Vỹ lại dễ nổi giận như vậy.
Ông cứ tưởng dù thê tử mình làm sai, nhưng Mục Vỹ vẫn sẽ nể mặt trưởng bối mà nhẫn nhịn.
Ai dè hắn đã tuôn một tràng những lời nói không hay ra.
“Linh Quan, nàng cũng thật là! Gì mà cứ cuống cả lên như thế, ít ra cũng phải xem rõ tình hình ra sao đã chứ!”, thấy con gái mình đã rời đi, Tiêu Chiến Thiên mới cau mày nói.
Bây giờ, tình hình của nhà họ Tiêu đang rất bất ổn, nếu mối quan hệ với nhà họ Mục lại rạn nứt thì nhà họ sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.
“Tiêu Chiến Thiên, chàng giỏi lắm! Bây giờ lại quay sang trách ta, ban nãy chính chàng huy động hộ vệ của gia tộc đến còn gì?”
“Ta…”
Tiêu Chiến Thiên gượng cười rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Xem ra sắp tới phải giải thích rõ ràng chuyện này với Mục Thanh Vũ rồi.
Mục Vỹ rời khỏi Tụ Tiên Các, cơn giận trong lòng vẫn chưa nguôi, còn Tiêu Doãn Nhi và Tiêu Khánh Dư đã đuổi kịp hắn.
“Tỷ phu, tỷ phu, huynh đừng giận, tính tình mẹ đệ luôn nóng nảy, huynh độ lượng bỏ qua đi mà, đừng tính toán với bà!”
Tiêu Khánh Dư vừa đuổi theo sau, vừa gào lên.
Tỷ phu?
Nghe thấy cách gọi này, Mục Vỹ lảo đảo suýt ngã nhào.
Tên dở hơi này! Mục Vỹ chỉ muốn táng cho cậu ấy một phát cho ngu lại luôn.
Tiêu Doãn Nhi đi bên cạnh, mặt cô ấy đã đỏ như quả táo chín.
“Tiêu Khánh Dư, trò thử gọi linh tinh thêm một lần nữa xem, ta sẽ đánh trò ngu lại như xưa luôn, tin không?”, cuối cùng Mục Vỹ không nghe lọt tai được cách gọi này của Tiêu Khánh Dư, nên dừng bước quát tháo.
“Hì hì… Đệ biết rồi , tỷ phu!”
“Trò…”
Biết tên hâm này cố tình gây sự, Mục Vỹ hừ nói: “Thằng nhóc kia, cứ cợt nhả ở đây đi. Linh hồn của con kỳ lân Thanh Ngọc Hoả vẫn đang ở trong người trò đấy, không mau nắm rõ về Bách Kim Phong Linh Trận đi, con kỳ lân kia mà điên lên là nó nướng trò thành than luôn, cứ ở đấy mà lắm mồm à!”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả?
Tiêu Doãn Nhi ở bên cạnh kinh ngạc ngây người.
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả - con thánh thú chỉ tồn tại trong truyền thuyết đang ở trong người đệ đệ mình? Chuyện này rốt cuộc là sao?
“He he, thầy Mục, trò biết rồi ạ, trò tuyệt đối sẽ làm theo lời dặn của thầy”.
Tiêu Khánh Dư coi như đã biểu đạt được hết những suy nghĩ trong đầu của mình, nhưng hình như vẫn còn nhiều lời chưa nói hết.
“Dừng, từ nay trở đi, trò chỉ cần khống chế con kỳ lân trong người mình thôi là được. À trò còn phải đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt trong vòng một tháng, nếu không làm được thì…”
“Trò biết, trò biết rồi ạ!”
Dứt lời, Mục Vỹ nghênh ngang bỏ đi.
Tiêu Doãn Nhi nhìn theo bóng lưng của Mục Vỹ mà mãi vẫn chưa có phản ứng gì.
“Tiểu tử thối kia, có chuyện gì giấu tỷ đúng không? Khai mau”.
“Làm gì có đâu ạ, mà đệ nói cho tỷ biết nhé, tỷ phu là một nhân vật rất lợi hại đấy…”
“Tỷ phu?”
Nghe cách gọi trêu chọc này của Tiêu Khánh Dư, Tiêu Doãn Nhi nắm chặt tay thành nắm đấm kêu răng rắc rồi tươi cười nhìn đệ đệ mình.
Mặc kệ tiếng gào thét như con lợn bị chọc tiết của Tiêu Khánh Dư ở phía sau, Mục Vỹ tiếp tục vừa đi vừa suy nghĩ về những chuyện vừa qua.
Căn bệnh quái ác trong người lão Cam, việc đột phá của lớp chín sơ cấp, thân phận thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục.
Dường như mọi chuyện đều đang vận hành theo quỹ đạo nên có, nhưng lại xa vời như mặt trăng dưới nước.
…
Trong một cung điện rộng lớn không rõ vị trí ở đâu.
Lúc này, đang có mười bóng đen, mỗi người một chỗ đang ngồi xếp bằng bên trong.
Trên người bọn họ toả ra khí tức mạnh mẽ, ai nấy đều là nhân vật có thể gây chấn động đế quốc Nam Vân.
“Trưởng tộc Mục, gần đây thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ông gây nhiều tiếng vang quá! Hắn giết con trai ta, gia nhập Lôi Phong Viện, vang danh ở Tụ Tiên Các. Đúng là phải chúc mừng trưởng tộc Mục, đã tìm được cậu con trai tài giỏi về!”
Cuối cùng một bóng đen đã lên tiếng, nhưng giọng điệu lại tỏ rõ sự căm phẫn và bất mãn.
“Hoàng Vô Cực, ông cần gì phải nói hậm hực thế? Mục Vỹ giết Cửu hoàng tử của ông là thật. Nhưng cha mẹ sinh con trời sinh tính, ông sinh ra một tên cặn bã, nó tự tìm chết chứ đâu liên quan đến con trai ta?”
“Ông…”
“Khụ khụ…”
Thấy hai người đó sắp cãi nhau, một bóng đen khác ho khan một tiếng, tiếp lời: “Hai vị trưởng lão, chúng ta là mười đại trưởng lão của học viện Thất Hiền thì nên dĩ hoà vi quý!”
“Hừ! Tiêu Chiến Thiên, đừng tưởng ta không biết trong đầu ông đang nghĩ gì!”
Hoàng Cực Thiên nói tiếp: “Nhà họ Tiêu của ông và nhà họ Mục liên hôn, hơn nữa cậu con trai ngốc nghếch yêu quý của ông còn được Mục Vỹ chữa khỏi bệnh, đương nhiên ông sẽ thiên vị nhà họ Mục rồi”.
Chương 249: Ngẩn ngơ
Hoàng Cực Thiên cũng vô cùng kinh ngạc khi biết chuyện này.
Tiêu Khánh Dư là tên ngốc nổi tiếng ở đế quốc Nam Vân, không ngờ lại được Mục Vỹ chữa khỏi bệnh một cách dễ dàng, bây giờ không còn ngu ngơ nữa, ngược lại còn là thiên tài, trở thành đối tượng trọng điểm được nhà họ Tiêu bảo vệ.
Xưa nay, ai cũng biết nhà họ Tiêu là do hai phu phụ Tiêu Chiến Thiên dẫn dắt.
Một khi hai người đó cưỡi hạc về trời, kiểu gì nhà họ Tiêu cũng rối như tơ vò. Tiêu Chiến Thiên không muốn nhường vị trí trưởng tộc cho người ngoài, nhưng con trai của ông lại là một tên ngốc.
Vì thế trong nội bộ nhà họ Tiêu thường xuyên xảy ra tranh chấp.
Nhưng bây giờ, trí thông minh của Tiêu Khánh Dư đã phát triển bình thường trở lại, hơn nữa trong người còn có linh hồn của một con thánh thú, những lời phản đối của nhà họ Tiêu rõ ràng đã bé đi hẳn.
Ngược lại, vì thế nên có không ít người trong nhà họ Tiêu đã bắt đầu ủng hộ Tiêu Khánh Dư lên làm thiếu trưởng tộc.
Cứ thế, việc tranh chấp trong nội bộ gia tộc đã được giải quyết, hơn nữa còn có khả năng nhà họ sẽ lớn mạnh hơn, nhưng đây là một tin xấu với hoàng thất.
“Hoàng Cực Thiên, lão hồ ly nhà ông đừng có mà ăn xằng nói bậy. Hôm nay là buổi họp bàn của mười đại trưởng lão nên ta không muốn tranh cãi với ông!”, Tiêu Chiến Thiên hừ lạnh một tiếng rồi im lặng.
Tiêu Khánh Dư có chuyển biến tốt, hơn nữa mấy ngày qua thực lực còn tiến bộ thêm, điều này khiến Tiêu Chiến Thiên nhìn thấy hi vọng, nên dạo này ông thấy rất vui.
“Được rồi, các vị trật tự đi!”
Mạt Khánh Thiên cuối cùng phải lên tiếng.
Trong mười đại trưởng lão của học viện Thất Hiền có trưởng tộc của năm gia tộc lớn, mỗi người ngồi một chỗ. Năm người còn lại là Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn và ba trưởng lão khác của học viện, ai ngồi chỗ người nấy.
Mạt Khánh Thiên là thầy luyện đan bảy sao, nên có thân phận cùng địa vị nhất định trong mười đại trưởng lão.
“Lần này, ta mời các vị tới là để trao đổi về chuyện chiêu sinh cho học viện Thất Hiền. Đến lúc học viện cần chiêu mộ thêm những tinh anh mới để kích thích nhiệt huyết của các học trò rồi”.
Mạt Khánh Thiên nói dứt câu, những người khác đều gật đầu.
Đã ba năm học viện chưa tuyển thêm học trò mới, nếu để quá lâu sẽ vừa có lợi vừa có hại cho sự phát triển của học trò, nhưng chắc chắn là hại nhiều hơn lợi.
“Ta không có ý kiến!”
“Ta đồng ý!”
“Ta cũng vậy!”
Trưởng tộc của năm gia tộc lớn và các vị trưởng lão khác đều bày tỏ thái độ.
“Ta cũng đồng ý, nhưng ta có một kiến nghị”.
Một người luôn im lặng chợt lên tiếng.
“Hả? Đại sư Hồng Trần, ông có kiến nghị gì?”, Mạt Khánh Thiên ngạc nhiên hỏi.
Đại sư Hồng Trần là thầy luyện khí cao minh nhất ở địa cung Nam Vân, một thầy luyện huyền khí thứ thiệt, ông ấy cũng rất nổi tiếng ở Đế Đô.
“Kiến nghị của ta rất đơn giản. Lần chiêu sinh này, chúng ta sẽ tách riêng võ giả, thầy luyện đan và thầy luyện khí. Dẫu sao thì học viện Thất Hiền cũng là học viện lớn nhất ở đế quốc Nam Vân, điều chúng ta cần không chỉ là võ giả thiên tài nổi tiếng, mà còn cả thầy luyện đan và thầy luyện khí nữa”.
Những lần chiêu sinh trước kia đều lựa chọn học trò dựa theo tiêu chuẩn của võ giả. Các thí sinh xuất sắc về phương diện luyện đan và luyện khí thường chỉ giỏi về mảng này chứ không đáp ứng được điều kiện tuyển sinh của học viện, nên thường bị đánh trượt.
Vì thế bây giờ, học viện đang thiếu các thầy luyện đan và thầy luyện khí tài giỏi.
Đặc biệt là thầy luyện khí.
Điều khiến đại sư Hồng Trần thấy sốt ruột nhất là thầy luyện khí.
Dù gì thì ông ấy cũng là một thầy luyện khí nổi tiếng, bây giờ tuổi đã cao nên muốn tìm một đệ tử hợp ý để kế nghiệp mình.
“Vậy quyết định thế đi! Việc chiêu sinh võ giả sẽ do năm gia tộc lớn đảm nhiệm, thầy luyện đan sẽ do Mạt Vấn phụ trách, còn thầy luyện khí thì phiền đại sư Hồng Trần, mọi người thấy được chưa?”
“Được!”
“Không thành vấn đề!”
Buổi hội họp kết thúc, mười người đứng đầu ai về nhà nấy.
“Trưởng tộc Mục!”
Mục Thanh Vũ đang định rời đi thì Mạt Khánh Thiên đã gọi lại.
“Đại sư Mạt có gì chỉ giáo?”
“Trưởng tộc Mục, ta biết ông là một vị trưởng tộc có tài. Ông lập Mục Vỹ làm thiếu trưởng tộc, ta không biết ông có ý gì hay định làm gì, nhưng ta mong Mục Vỹ sẽ bình an vô sự”.
“Sao cơ?”
Nếu người nói câu này là Mục Thanh Vũ thì hợp tình hợp lý, vì dẫu sao ông ấy cũng là phụ thân của Mục Vỹ.
Nhưng người lên tiếng lại là Mạt Khánh Thiên, nên Mục Thanh Vũ thấy hơi khó hiểu.
Nói sao thì Mục Vỹ cũng là con trai của Mục Thanh Vũ, lẽ nào người làm cha như ông ấy lại hãm hại con mình?
“Đại sư Mạt, Mục Vỹ là con trai ta nên đương nhiên ta sẽ bảo vệ nó, không để nó bị tổn hại chút nào!”
“Hử? Thật không?”
Mạt Khánh Thiên mỉm cười rồi nói: “Thế lúc trước suýt nữa Mục Vỹ đã bị Hoàng Thương Kha giết, trưởng tộc Mục chắc cũng biết, nhưng ông đã làm gì nào?”
“Chuyện này là bởi…”
“Ta không muốn tranh luận với trưởng tộc Mục về chuyện này, nhưng ta mong lần sau khi Mục Vỹ gặp nguy hiểm, trưởng tộc Mục có thể thực hiện trách nhiệm của người làm cha”.
Mạt Khánh Thiên nói xong thì quay người rời đi.
“Trưởng tộc Mục!”
Lúc này, Mạt Vấn cũng đi tới, nói: “Mục lão đệ là thầy luyện đan giỏi nhất mà ta từng gặp, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì sẽ là sự đả kích nặng nề với nhà họ Mục đấy!”
Mạt Vấn nhìn Mục Thanh Vũ một cách sâu xa, sau đó bỏ đi luôn, để một mình Mục Thanh Vũ ngẩn ngơ ở đó.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Mục Thanh Vũ thật sự thấy khó hiểu!
Nếu chỉ có Mạt Khánh Thiên nhắc nhở ông ấy vài câu thì không sao, nhưng một người không màng sự đời, chỉ quan tâm đến luyện đan như Mạt Vấn giờ cũng lại lo lắng cho Mục Vỹ?
Phải biết rằng bây giờ, Mạt Vấn là một thầy luyện đan bảy sao tiêu chuẩn. Nghe nói ông đã luyện chế thành công đan dược thất phẩm, chỉ là chưa công bố rộng rãi thôi.
Mục Thanh Vũ thẫn thờ nhìn bóng lưng rời đi của hai vị đại sư.
Xem ra khi về, ông ấy phải hỏi chuyện tiểu súc sinh kia cho ra lẽ mới được!
Chương 250: Thiệt thòi rồi
Vừa trở lại nhà họ Mục, Mục Thanh Vũ lập tức gọi hai tỷ muội Thanh Trĩ và Thanh Sương đến.
"Thời gian qua, các ngươi bảo vệ thiếu trưởng tộc có thấy gì đặc biệt không?"
"Thưa trưởng tộc, thiếu trưởng tộc từ khi vào Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền thì ngày nào ra vào học viện đều do Lâm Hiền Ngọc đi theo bảo vệ, hai tỷ muội thuộc hạ chỉ ở bên cạnh thiếu trưởng tộc khi ngài ấy rời khỏi học viện thôi ạ".
"Láo xược!"
Mục Thanh Vũ tức khắc giận dữ khi nghe thấy những lời này.
"Ta bảo hai ngươi bảo vệ thiếu trưởng tộc là theo sát không rời, nó ăn ngủ tắm gì các ngươi cũng phải ở bên, cần thiết thì hiến dâng thân mình, các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Phịch phịch...
Nhìn thấy Mục Thanh Vũ nổi giận, Thanh Trĩ và Thanh Sương quỳ xuống ngay.
Hai người luôn có mâu thuẫn với Mục Vỹ, thậm chí còn có suy nghĩ muốn chống lại mệnh lệnh đó của Mục Thanh Vũ.
Cũng vì ông ấy luôn xem họ như con ruột mà dốc lòng dạy dỗ.
Thế mà ông ấy nổi giận với họ vì chuyện của Mục Vỹ!
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hai tỷ muội!
"Hừ, Mục Vỹ đang nắm giữ vị trí thiếu trưởng tộc danh giá, là tương lai của nhà họ Mục, các ngươi là người bảo vệ nó, nó mà gặp bất trắc gì thì đem đầu đến gặp ta. Lâm Hiền Ngọc kia dù sao cũng là người của nhà họ Lâm, Vỹ Nhi tin cậu ta nhưng ta thì không tin hoàn toàn được. Hai ngươi, mỗi ngày thiếu trưởng tộc ở đâu, làm gì, thiếu một sợi tóc thôi thì các ngươi dù ở trong sáng hay ngoài tối cũng phải nhặt lên, nói cho ta biết là mất ở đâu! Rõ chưa?"
"Rõ!"
"Rõ!"
Chưa từng thấy Mục Thanh Vũ tức giận như vậy bao giờ, Thanh Trĩ và Thanh Sương ngây ngẩn cả người.
"Ối chà chà... Mục lão cha, cha giáo huấn họ như thế, sau này nếu có cơ hội thì hai người họ một đao giải quyết con luôn đấy!"
Đúng lúc này, một bóng người chắp hai tay sau lưng tung tăng đi vào phòng khách.
"Thiếu trưởng tộc!"
Thanh Trĩ và Thanh Sương thấy Mục Vỹ thì ngoan ngoãn hành lễ.
"Không còn việc của hai ngươi nữa, đi xuống đi!", Mục Vỹ khoát tay, ra hiệu hai người lui xuống.
"Tên nhãi nhà con, rốt cuộc con muốn làm sao?"
Đợi hai người kia đi rồi, Mục Thanh Vũ mới bắt đầu khiển trách hắn.
"Lúc trước con giết Hoàng Thượng Vũ, với tính cách của lão già khốn kiếp Hoàng Cực Thiên kia chắc chắn ông ta sẽ bắt con lại rồi dọa dẫm ta!"
"May mà tên nhãi con phúc lớn mạng lớn, gặp được sư phụ của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn. Ta cũng tưởng người đó đã chết rồi, không ngờ lại còn sống".
Mục Thanh Vũ nói tiếp: "Nhưng con đừng cho rằng như thế là xong chuyện. Cam Kinh Vũ còn sống thì Hoàng Cực Thiên còn kiêng dè, Cam Kinh Vũ mà chết, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn cũng bỏ mặc con thì Hoàng Cực Thiên sẽ xuống tay với con ngay".
"Không phải còn có cha sao?", Mục Vỹ lột quýt trên bàn rồi bỏ cả quả vào trong miệng, híp mắt đáp: "Cha là trưởng tộc nhà họ Mục, là Mục Thanh Vũ đã đưa gia tộc ta từ gia tộc hạng nhất lên một trong năm gia tộc lớn nhất đế quốc Nam Vân. Cha đỉnh như thế, ai dám chọc con!"
"Tên nhóc thối tha này..."
"Hơn nữa, ai nói lão Cam sẽ chết chứ?", Mục Vỹ không hề lo lắng: "Con đã đồng ý sẽ chữa bệnh cho ông ấy rồi, không chết được".
"Con chữa bệnh cho Cam Kinh Vũ?"
Người đứng đầu một gia tộc như Mục Thanh Vũ lúc này cũng vô cùng chấn động.
Cam Kinh Vũ là sư phụ của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn, riêng việc bồi dưỡng được hai thầy luyện đan bảy sao thôi cũng đủ để thấy được thiên phú và thành tựu luyện đan của người từng có tiếng là thiên tài này rồi.
Thế mà Mục Vỹ lại nói sẽ chữa bệnh cho Cam Kinh Vũ?
"Vâng? Có sao không ạ?", Mục Vỹ phun hai hạt quýt ra rồi thờ ơ nói: "Lão già kia gặp được con nghĩa là chưa tận số rồi. Mục lão cha, không còn chuyện gì thì con đi trước đây. À con nhắc này, quýt chua quá, bày biện ở ngay đại sảnh không phải mất mặt lắm sao?"
Dứt lời, Mục Vỹ chắp hai tay ra sau lưng rồi thong thả rời khỏi đại sảnh.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, môi Mục Thanh Vũ giật giật.
"Đại ca, đứa nhóc Mục Vỹ này đúng là đã thay đổi thật rồi!"
Đột nhiên, một bóng người lặng lẽ xuất hiện bên cạnh ông ấy, chính là Mục Lâm Thần.
"Ừm, giấu mình mười năm, bất chợt hóa rồng, xông lên chín tầng trời. Tên nhóc này suốt ngày cứ cà lơ phất phơ nhưng ta biết nó có tiếng ở Lôi Phong Viện lắm, chủ nhiệm lớp chín sơ cấp kia mà. Tên nhóc này đúng là may mắn, phát hiện được một đám thiên tài!"
"Giờ mà đại ca còn nghĩ nó chỉ ăn may thôi sao?"
Mục Lâm Thần cũng phải thừa nhận, khẽ cười nói: "Tiêu Khánh Dư kia khờ dại gần bảy năm, ai mà ngờ được trong cơ thể cậu bé đó có linh hồn của thánh thú? Rồi Tô Hân Nhiên có thể chất linh hỏa. Gần đây, cửa hàng trưởng của hiệu buôn nhà họ Tô đã mấy lần đến hiệu buôn nhà mình ngỏ ý hợp tác đấy".
"Tuy thực lực tổng thể của hiệu buôn nhà họ Tô so ra kém năm gia tộc lớn nhưng phụ thân của Tô Hân Nhiên có tài kinh doanh lắm".
"Ồ? Nghe đệ nói có vẻ thằng nhóc này làm việc có chủ đích hết à?"
"Bây giờ đệ chưa dám kết luận!", Mục Lâm Thần khẽ lắc đầu: "Có điều lần trước khi đối đầu với Hoàng Thương Kha có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, tên nhóc này chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà không sợ chút nào, thậm chí bị lão quỷ Tần Á công kích mà vẫn có thể bình tĩnh đối phó, đệ cũng ngạc nhiên".
"Ừ, hồi đó thằng bé này chịu khổ nhiều quá, giờ còn già dặn hơn cả ta".
Nói đến đây, Mục Thanh Vũ thở dài thườn thượt.
Độ tuổi hai mươi là thanh xuân đẹp nhất đời người, có lẽ hắn đã chịu đựng quá nhiều điều.
"Thiệt thòi rồi..."
Nghe thấy câu này của đại ca, Mục Lâm Thần thở dài.
Người chịu thiệt thòi là Mục Vỹ hay nữ tử đó, Mục Lâm Thần không rõ.