Lớn chuyện rồi!
Cứ tưởng là mơ thôi chứ, ai dè là thật.
Giờ thì hay rồi, ý định của hắn là giữ thân như ngọc cho người mình thương, còn bây giờ... là gì? Chưa cưới đã ngoại tình?
Lại còn là ngoại tình trong mộng, trong trạng thái hoàn toàn không biết gì nữa chứ!
Thần linh ơi!
Vương Tâm Nhã này sao mà... chơi lớn thế!
Sau khi tỉnh táo trở lại, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.
Kiếp trước hắn không phải kiểu người sẽ hùng hồn nói mấy lời như chỉ toàn tâm toàn ý với một người, không ngờ kiếp này hắn lại bất công với nữ nhân mà mình yêu.
Nữ nhân dù luôn nói không để bụng phu quân mình lắm đào hoa, trên thực tế họ vẫn đau đáu lắm. Nữ nhân nào cũng thế.
"Mắc lỗi to rồi..."
Mục Vỹ phiền muộn gãi đầu.
Vương Hinh Vũ và Vương Tâm Nhã đều đến từ thế lực thần bí nào đó, hắn không biết đó là đâu, nhưng nếu dính vào sẽ vướng phải rắc rối không nhỏ.
Không phải Mục Vỹ sợ rắc rối, chẳng qua nếu cứ dan díu từng người một thế này thì chắc chưa tới đại thế giới Vạn Thiên hắn đã có cả hậu cung mất.
Lúc đó thành lập liên minh nữ đế luôn cho rồi chứ liên minh thần đế làm quái gì nữa.
"Hầy..."
Mục Vỹ thở dài thườn thượt, lòng đầy sầu não.
Hiện tại Tần Mộng Dao đang ở đâu, tình hình như nào, hắn không biết chút gì. Phải nhanh nhanh xong việc ở đế quốc Nam Vân rồi đến Thiên Vận Đại Lục thôi.
"Tề Minh".
"Dạ sư phụ!"
"Tình hình trong đế quốc Nam Vân sao rồi?", Mục Vỹ hỏi.
Tề Minh vui vẻ đáp: "Tụ Tiên Các đã đổi tên sang Thông Thần Các rồi ạ, cả đế quốc Nam Vân đều đang xôn xao về chuyện này. Nhà họ Cổ và hoàng thất thì hình như đang gióng trống khua chiêng lên kế hoạch gì đó, mười Đường Khẩu của Lục Ảnh Huyết Tông cũng đang bí mật chuẩn bị cái gì, có vẻ có mục đích cả".
"Ừ, ta biết rồi. Xem ra mấy thế lực lớn đã nhận ra nguy hiểm. Thông Thần Các mới kết nạp Tụ Tiên Các, mấy đứa ổn định lại, đừng xảy ra tranh chấp gì với người bên đó".
"Rõ ạ!"
Dặn dò xong, Mục Vỹ khoát tay.
"Ta thấy mâu thuẫn giữa Thánh Đan Các và Lục Ảnh Huyết Tông chưa đủ lớn đâu! Không ngờ Lục Ảnh Huyết Tông chịu để yên khi bị mất một đường chủ đấy".
Mục Vỹ cười cười: "Tiếp theo, con tạo ra vài tin đồn rồi âm thầm phát tán nó đi, nhớ là đừng rõ ràng quá".
"Con hiểu rồi ạ".
"Chúng chưa chịu đấu đá nhau thì ta nghĩ cách cho chúng đấu đá. Nhà họ Cổ, hoàng thất và Lục Ảnh Huyết Tông ở đế quốc Nam Vân này sắp loạn rồi, đương nhiên Thánh Đan Các cũng không thể núp một bên xem kịch!"
"Vậy thôi, con đi làm việc đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát".
"Vâng!"
Thật ra Mục Vỹ không định nghỉ ngơi, do trong cơ thể có một sức mạnh nào đó đang động đậy, dần leo lên, hắn không kiểm soát được nó.
Nó xuất phát từ bụng dưới, đến bụng, lên ngực rồi thẳng tiến đến đầu.
Cảm giác choáng váng ập tới, Mục Vỹ thấy đầu hơi căng đau.
Nhưng hắn từ từ nhận ra trong đầu mình đang có sự biến hóa thần kỳ.
Hiển nhiên hắn biết ý nghĩa của nó.
"Hồ linh hồn! Hồ linh hồn ngưng tụ rồi!"
Mục Vỹ cười nhẹ nhàng: "Ra thế. Ngưng tụ hồ linh hồn, đây chính là ngưng tụ hồ linh hồn, khác kiếp trước quá".
"Kiếp trước mình đã hình thành hồ linh hồn nhưng khi đó chưa có lực linh hồn, trong khi lúc này hồ linh hồn sắp thành hình và thức hải cũng đã đầy ắp lực linh hồn".
Vù...
Mục Vỹ biến mất, trong chớp mắt xuất hiện ở bên ngoài Tụ Tiên Các.
"Các chủ!"
Thấy Mục Vỹ mặc áo bào tím và che mặt, người đứng ngoài Tụ Tiên Các lập tức hành lễ.
"Ờ, dẫn ta đến lò luyện Thông Tiên", Mục Vỹ ra lệnh.
Lò luyện Thông Tiên là địa khí cực phẩm tàn khuyết, tuy chưa được hoàn thiện nhưng nó vẫn là địa khí cực phẩm. Quan trọng nhất là thứ này có lực linh hồn, đây mới là điều Mục Vỹ cần.
Hắn vào trong lò luyện Thông Tiên rồi ngồi xếp bằng lại.
"Nếu lần này đột phá được thì chắc có liên quan đến Vương Tâm Nhã rồi. Thân phận và lai lịch của nha đầu này quả là không đơn giản!"
Mục Vỹ hít sâu một hơi, nguồn sức mạnh trong người nổi lên, dần bay cao.
Vù vù...
Lực linh hồn trong thức hải bắt đầu chạy trốn, dường như nó muốn né tránh hồ linh hồn đang hình thành và ngưng tụ của Mục Vỹ.
Có điều cuối cùng lực linh hồn vẫn không chống cự được sức mạnh dâng từ bụng lên. Bóng dáng mơ hồ của hồ linh hồn dần hoàn thiện rồi mở rộng trong đầu.
Sự khuếch trương của hồ linh hồn chậm rãi đè ép lực linh hồn, sau cùng, nó bao trùm toàn bộ thức hải.
Lực linh hồn không thể kháng lại sự ép buộc của hồ linh hồn được nữa, nó bắt đầu tiến vào trong hồ linh hồn.
Đau quá!
Cảm giác đau đớn khi hồ linh hồn bị rách ra làm ong hết cả đầu Mục Vỹ, nhưng đã bắt đầu thì không thể dừng lại.
Tiếng sột soạt vang vọng trong thức hải hắn.
Ầm...
Một tiếng nổ vang lên, Mục Vỹ giật mình.
Dường như lực linh hồn đã đục ra được một lỗ ở màng hồ linh hồn, tiến vào trong.
Những lực linh hồn bắt đầu tụ tập trong đó, những giây đầu chưa thấy gì, dần dà mới tạo thành một nốt đen lớn bằng hạt mè.
"Cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất!"
Hồ linh hồn được khơi thông, lực linh hồn ngưng tụ là đặc trưng của cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất.
Chương 397: Sắp nổi sóng gió
Đinh...
Nhưng Mục Vỹ chỉ vừa nhẹ nhõm thì một âm thanh vang lên, Tru Tiên Đồ thình lình tiến thẳng vào trung tâm hồ linh hồn trong thức hải của Mục Vỹ.
Sau khi tiến vào trung tâm hồ linh hồn, Tru Tiên Đồ phát ra mấy tiếng ong ong nhức óc liên tục.
Thế rồi Mục Vỹ ngạc nhiên phát hiện ra rằng, có một sợi tơ nhỏ ánh kim xuất hiện giữa Tru Tiên Đồ và lực linh hồn của mình.
Dường như sợi tơ đang nối với Tru Tiên Đồ và len lỏi vào hồ linh hồn từng chút một, kết nối với lực linh hồn của mình từng chút một.
"Đang dung hợp à?"
Mục Vỹ hơi hoang mang.
Nói một cách chính xác thì Tru Tiên Đồ vốn chỉ trú trong cơ thể chứ không thuộc về hắn.
Còn lúc này thì trông như Tru Tiên Đồ đã kết hợp với linh hồn hắn rồi.
Đương nhiên Mục Vỹ biết kết hợp với lực linh hồn nghĩa là gì.
Cũng giống như ký giao kèo vậy, Tru Tiên Đồ đã hòa làm một với hắn rồi!
"Giờ mới chịu thành một thể với ta à, nhanh nhạy ghê nhỉ. Cơ mà ngươi cũng nên cho ta chút lợi lộc chứ?"
Vù vù...
Mục Vỹ vừa nói xong thì một tiếng kêu vang lên trong đầu, rào rào liên tục. Lực linh hồn kéo đến như biển cả.
Khi tiến vào trong cơ thể Mục Vỹ, từng luồng lực linh hồn tề tụ và lan rộng trong thức hải hắn.
Chúng nhanh chóng dồn vào một chỗ lần nữa rồi phát ra tiếng nổ, tạo nên một viên hồn châu trong thức hải Mục Vỹ.
Hồn châu nhỏ như hạt mè đã lớn bằng hạt đậu.
Nhìn thì kích thước tăng từ hạt mè lên hạt đậu chẳng đáng là bao, thực chất đây đã là mở rộng gấp mười lần.
Là một sự tăng trưởng vượt xa sự biến đổi nó biểu hiện ra.
"Cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai!"
Mục Vỹ mừng rỡ đứng bật dậy.
Chỉ trong nửa ngày, hắn đã từ bán bộ Thông Thần đến Thông Thần tầng thứ hai, suốt quá trình chẳng gặp khó khăn nào.
Và có vẻ sự tăng cường thực lực này đã giúp sự dung hợp giữa hắn và Tru Tiên Đồ càng gắn kết hơn.
Sự gắn kết này ra sao khó nói thành lời.
Mục Vỹ không biết nên giải thích thế nào. Tru Tiên Đồ không chịu phản ứng gì với hắn, hắn cũng chẳng có cách liên lạc với nó.
"Nói chung thì đa tạ ngươi!"
Mục Vỹ tủm tỉm ra ngoài lò luyện Thông Tiên.
Cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai rồi!
Cuối cùng cũng đủ khả năng làm mấy chuyện khác!
Mục Vỹ ra ngoài, ngẩn người nhìn khung cảnh hỗn loạn trên con đường rộng rãi đằng trước Tụ Tiên Các.
"Chuyện gì thế?"
"Thưa các chủ, nghe nói đại sư Liễu Thanh, thầy luyện huyền khí cực phẩm của Thánh Đan Các, đã bị giết. Hiện tại Thánh Đan Các đang đẩy mạnh điều tra, nghi ngờ thủ phạm là người của Lục Ảnh Huyết Tông nên..."
"Ồ?"
Tin này làm Mục Vỹ hả hê quá trời.
Hắn đang lo Mạnh Quảng Lăng sẽ nhịn cục tức xuống đây, không ngờ mới đó đã có chuyện rồi.
Mục Vỹ chỉ trông chờ mỗi vụ lùm xùm này.
Cùng lúc đó, Mộ Bạch trong Thánh Đan Các tức điên lắm rồi.
"Vô dụng, toàn một lũ vô dụng! Đại sư Liễu Thanh bị giết ngay trong Thánh Đan Các mà các ngươi còn dám vác mặt tới đây?", Mộ Bạch nổi cơn tam bành.
"Thưa các chủ, giờ phải làm sao ạ?"
"Còn làm sao nữa? Ngươi hỏi ta làm sao à?"
Ông ta hừ lạnh: "Tra ra hung thủ, giết không tha, rõ chưa?"
"Rõ!"
Dứt câu, Mộ Bạch run bần bật.
Ông ta đâu có ngờ chuyện này lại xảy ra.
Lúc trước ông ta đã phái người đi cướp bảo đao về, song không thành công mà ngược lại còn tổn thất ba cao thủ Thông Thần.
Số lượng võ giả cảnh giới Thông Thần trong đế quốc Nam Vân hiện nay không quá một trăm người.
Thánh Đan Các mất đến ba võ giả Thông Thần đã là một cú sốc nặng nề.
Đằng này lại thêm đại sư Liễu Thanh bỏ mạng, hết tai họa này đến tai họa khác kéo đến.
Không thể giấu chuyện này được nữa.
Phải báo lên trên thôi!
Nhưng một khi báo cáo, ông ta sẽ vuột mất chức vị các chủ của mình.
Đối với Thánh Đan Tông, việc một thầy luyện huyền khí cực phẩm chết hoàn toàn không phải là chuyện nhỏ.
"Đế quốc Nam Vân sắp nổi sóng gió rồi!"
Đế quốc Nam Vân đương nhiên phải nổi sóng gió rồi, nhưng Mục Vỹ thì chả lo gì, đã sóng gió thì phải tới nơi tới bến luôn.
Trời đêm đen như mực, tại Cửu Đường Khẩu thuộc Lục Ảnh Huyết Tông.
Cửu đường chủ Khuê Dục Thân đang nhấp nhô trên một nữ tử có dáng người gợi cảm, y hưng phấn đến độ chẳng còn biết đến điều gì.
Chợt một tiếng kêu xé gió vang lên, sau đó là âm thanh vật nhọn đâm vào người. Cửu đường chủ kia phun một ngụm máu lớn vào mặt nữ tử. Cô ta thét lên chói tai.
Cả Cửu Đường Khẩu nháy mắt trở nên rối loạn.
Một bóng người biến mất trong màn đêm.
Mạnh Quảng Lăng ngồi trong đại sảnh, y hằm hằm nhìn nữ tử chỉ quấn một chiếc áo choàng tắm kia, lạnh lùng hỏi: "Có thế thôi sao?"
"Chỉ thế thôi ạ!"
"Được!"
Sau tiếng "phập", nữ tử kiều mỵ kia la lên rồi ngã xuống đất. Chết.
"Hai đường chủ rồi!", Mạnh Quảng Lăng lạnh giọng: "Ai trong các ngươi nói cho ta biết rốt cuộc chuyện này là sao?"
"Thưa tôn sử, chủy thủ giết Cửu đường chủ có nguồn gốc từ Thánh Đan Các, nhưng các chủy thủ có hình dáng này được Thánh Đan Các bán cho hoàng thất..."
"Vậy tức là hoàng thất là thủ phạm gây ra chuyện này?"
Giọng Mạnh Quảng Lăng càng lạnh hơn, bầu không khí trong phòng hạ xuống mấy độ.
Chương 398: Bàn chuyện hợp tác
“Có thể!”
Thấy Mạnh Quảng Lăng lạnh mặt đi, tên thuộc hạ đó run rẩy nói: “Ba năm trước khi vây quét nhà họ Mục, chúng ta đã hứa với nhà họ Tiêu, Lâm và hoàng thất là sẽ chia cho họ sáu phần thế lực của nhà họ Mục, nhưng cuối cùng… bọn họ không được nhận nổi một phần, chắc vì thế mà…”
“Nói vậy thì đây chỉ là suy đoán của ngươi?”
“Chúng thuộc hạ vẫn đang điều tra ạ!”
“Điều tra? Đồ vô dụng, các ngươi làm được gì rồi hả lũ bất tài này!”
Giọng nói của Mạnh Quảng Lăng đầy vẻ u ám: “Bây giờ, tông chủ và phó tông chủ đang ra sức huyết chiến ở Thiên Vận Đại Lục, thế mà đến đế quốc Nam Vân các ngươi cũng không canh giữ được thì còn nói chuyện gì nữa?”
“Tôn sử bớt giận, hay là chúng ta trực tiếp tấn công vào thành và tiêu diệt Thánh Đan Các, nhà họ Cổ, Lâm và hoàng thất luôn một thể!”
“Đầu ngươi chứa đất à?”
Nhìn thuộc hạ của mình, Mạnh Quảng Lăng chỉ muốn tát chết hắn ta.
“Tôn sử!”
Đúng lúc này, một cô gái mảnh mai đi tới, khẽ giọng nói: “Tôn sử, dạo này ba gia tộc lớn có rất nhiều hành động, hơn nữa họ còn lén mua Thông Linh Hồi Tử Đan của Thông Thần Các nên ta thấy cũng không thành thật. Nhưng chúng ta có thể bắt tay với Thông Thần Các để đối phó với ba gia tộc lớn và Thánh Đan Các!”
“Bắt tay với Thông Thần Các?”
“Đúng vậy!”
Cô gái mỉm cười dịu dàng nói: “Thông Thần Các do ai thành lập? Những người giữ vị trí chủ chốt ở đó đều liên quan mật thiết tới Mục Vỹ, kể cả Tử Mộc mới xuất hiện gần đây, khả năng cao đó cũng là bạn cũ của Mục Vỹ”.
“Hơn nữa Tụ Tiên Các đã sáp nhập với Thông Thần Các nên nền tảng không còn thua Thánh Đan Các nữa”.
“Thông Thần Các sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho chúng ta, ta không cần nhân lực của họ, chỉ cần họ luyện chế đan dược và thần binh để chúng ta đối phó với ba gia tộc lớn thôi. Như vậy chúng ta sẽ gói gọn đế quốc Nam Vân trong phạm vi của Lục Ảnh Huyết Tông ta”.
“Cách của Tứ đường chủ rất hay, nhưng đừng quên Thông Thần Các được lập nên vì Mục Vỹ, mà nhà họ Mục bị tiêu diệt năm xưa có liên quan rất lớn tới chúng ta”.
Một người đàn ông lực lưỡng lớn giọng nói.
“Ngũ đường chủ, ngươi có thể nhỏ tiếng một chút được không?”, Tứ đường chủ Mi Ngọc Nhi hừ nói: “Nhưng ngươi đừng quên năm đó, Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta đã vờ như không tham gia vào việc đó. Chỉ cần mối hận của những người ở Thông Thần Các với các thế lực kia lớn hơn Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta thì có gì phải lo chứ!”
“Ông đây…”
“Thiết Mông, trật tự!”
“Vâng!”
Thấy Mạnh Quảng Lăng lên tiếng, hai người kia lập tức ngừng tranh cãi.
“Cách của Mi Ngọc Nhi khả thi, chúng ta cần xử lý ba gia tộc lớn và Thánh Đan Các trước, đặc biệt là Thánh Đan Các, không thể để họ tiếp tục ngang ngược nữa, nếu không Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta sẽ gặp nhiều cản trở ở đế quốc Nam Vân!”
“Vâng!”
…
Đêm đến, cửa của Thông Thần Các mở rộng, đèn đuốc sáng choang.
Nhưng trong đại sảnh chỉ có một chiếc bàn và hai cái ghế, trên bàn bày đầy đồ ăn, một người đang ngồi sau chiếc bàn đối diện với cửa.
“Mạnh tôn sử, đến rồi thì vào đi chứ!”
Mục Vỹ mỉm cười nhìn ra cửa rồi nói.
Một bóng người ở ngoài cửa cất bước đi vào đại sảnh.
Đó chính là Mạnh Quảng Lăng.
Nhìn thấy Mục Vỹ, Mạnh Quảng Lăng hơi ngẩn ra rồi cười nói: “Tử Mộc tiên sinh, hoá ra ngài đã biết là ta sẽ tới, vậy chắc ngài cũng biết mục đích của ta chứ?”
“Đương nhiên!”
Mục Vỹ cười nói: “Ngươi muốn bắt tay với Thông Thần Các ta để chống lại ba gia tộc lớn và Thánh Đan Các, ta đồng ý vụ hợp tác này!”
“Hả?”
“Nhưng điều kiện…”
“Đương nhiên năm phần lợi nhuận của Thánh Đan Các ở đế quốc Nam Vân sau này sẽ giao toàn quyền cho Thông Thần Các xử lý”, Mạnh Quảng Lăng tự tin nói.
Y tin chắc Mục Vỹ sẽ đồng ý với điều kiện này!
“Không không!”
Mục Vỹ từ chối nói: “Ba năm trước, ngài cũng từng nói vậy với ba gia tộc lớn, nhưng kết quả thì… không cần ta nhắc lại chứ!”
“Thế Thông Thần Các muốn…”
“Năm tỷ linh thạch thượng phẩm cộng thêm Thánh Đan Các!”, Mục Vỹ nhấp một ngụm rượu rồi cười nói: “Đương nhiên sau khi chiếm được Thánh Đan Các hoàn toàn rồi thì ta sẽ trả lại số linh thạch này, làm thế chẳng qua chỉ là để thể hiện thành ý thôi”.
“Được!”
Mạnh Quảng Lăng nghiến răng gật đầu đáp.
Bây giờ, Lục Ảnh Huyết Tông ở các nơi khác đã bắt đầu nhắm vào các thế lực lâu đời ở Thiên Vận Đại Lục, y là tôn sử ở đế quốc Nam Vân nên đương nhiên không thể chịu yếu thế được.
“Vậy chắc Lục Ảnh Huyết Tông đã có kế hoạch rồi, ta sẽ chờ tin tốt của Mạnh tôn sử”.
Mục Vỹ mỉm cười rồi chắp tay tiễn khách.
Có thể nói mục đích hắn nghĩ trăm phương nghìn kế bày ra mọi chuyện chính là chờ lúc này.
“Sư phụ, những năm tỷ linh thạch thượng phẩm ạ, người xuống tay ác thật!”, Tề Minh nhìn Mục Vỹ rồi dựng ngón tay cái.
“Ác ư?”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Tài sản của Tụ Tiên Các là hai tỷ tư thì Thánh Đan Các chắc phải có hàng chục tỷ, ta chỉ lấy có năm tỷ chứ đã nuốt trọn Lục Ảnh Huyết Tông của họ đâu mà sợ”.
Mục Vỹ nghiêm nghị nói: “Nhưng các con nhớ phải giả bộ tình cờ rêu rao tin này, nói từ nay Thông Thần Các tạm đóng cửa để hoàn thành một đơn hàng lớn”.
“Vâng ạ!”
Tề Minh mỉm cười rồi rời khỏi đại sảnh.
Có hương thơm bay từ phía sau tới, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Ngồi uống một mình không chán sao?”
Chương 399: Không cần chịu trách nhiệm
“Hả? À! Ờm… không!”
Nhìn thấy người đó, Mục Vỹ đỏ mặt rồi hơi luống cuống.
“Sao nhìn thấy ta, huynh lại cuống lên thế?”
“Cuống á? Thì thấy muội xinh thêm nên kích động, ha ha… Ba năm không gặp, muội khác trước nhiều lắm, xinh hơn, đặc biệt là giống một người phụ nữ trưởng thành… khụ khụ…”
Mục Vỹ biết mình lỡ lời nên lập tức uống một hớp rượu.
Chính hắn đã chiếm mất cái ngàn vàng của con gái nhà người ta mà giờ còn khen người ta là trưởng thành, đúng là hơi xấu hổ thật.
“Huynh không cần phải như vậy!”
Vương Tâm Nhã cười nói: “Đây là chuyện muội muốn làm, hơn nữa chưa hỏi ý kiến huynh là muội không đúng. Huynh đã có thê tử tương lai, muội biết huynh rất yêu cô ấy, nhưng ta đã không kiềm chế được bản thân…”
Mục Vỹ thầm thở dài.
Đúng thế thật, lần nào hắn gặp nha đầu này cũng là ở trên giường.
Lần thứ nhất chuyện gì gì đó cũng suýt xảy ra, còn lần thứ hai thì làm thật rồi!
Nhưng cứ tiếp tục thế này thì e hắn sẽ chọc giận rất nhiều cô gái mất…
“Muội không cần huynh chịu trách nhiệm, chỉ mong huynh nhớ từng có một người con gái như muội là đủ rồi!”, Vương Tâm Nhã mỉm cười trông có vẻ đau thương.
Nhiều người đã được định trước chỉ có thể bước qua đời nhau, nhưng dù thế thì cô ta cũng mong lưu lại một tia sáng rực rỡ.
“Trách nhiệm!”
Mục Vỹ chợt nói: “Ta đã làm gì thì sẽ chịu trách nhiệm với việc đó!”
Mẹ kiếp!
Mục Vỹ thầm chửi thề một câu rồi rùng mình một cái, nếu gây ra chuyện xong rồi bỏ chạy thì hắn đâu còn là đàn ông nữa.
Hắn đã nói là sẽ sống một đời đứng đắn, mà giờ lại phải quanh co thì biết sống làm sao.
“Muội đã làm nhiều việc vì ta, đương nhiên ta không thể có lỗi với muội. Hãy làm người phụ nữ của ta, ta sẽ không chối bỏ muội đâu”.
“Nếu không thể là một thánh tình chung thủy thì hãy làm một thánh tình đầy lòng bác ái vậy!”
Dứt lời, Mục Vỹ phất áo bào tím rồi hai người họ đã biết mất khỏi đại sảnh.
“Chậc chậc… Cảnh Tân Vũ, ngươi thấy sư phụ nói câu ấy oách không, ngươi xem lại mình đi, đáng đời ế đến già…”
Thấy trong đại sảnh không còn ai, Tề Minh thò người ra cười hì hì rồi bước tới.
“Xì, ta không muốn lên giường một cách mơ hồ giống thầy ấy đâu. Thứ ta muốn là yêu xong rồi mới hành sự giống thầy Mục và sư mẫu cơ, chứ không phải kiểu làm rồi mới yêu”.
“Khỉ gió! Yêu với đương nghe ghê hết cả người, có đầu gỗ mới thèm yêu ngươi!”
“Ngươi…”, Cảnh Tân Vũ bực mình nhưng vẫn cười nói: “Thầy Mục đi ấy ấy kìa, hay là chúng ta…”
Nói rồi, Cảnh Tân Vũ làm vẻ mặt như kiểu “ngươi hiểu ý ta chứ”.
“Ngươi muốn chết thì cứ đi, ta chưa có thê tử nên chưa muốn chết!”, Tề Minh rụt cổ rồi nhìn lên tầng ba.
…
Lúc này có hai người ở trong phòng riêng đóng kín của các chủ Vương Tâm Nhã trên tầng ba tại Thông Thần Các.
Mục Vỹ điểm ngón tay, một cấm chế cách âm hạ xuống, sau đó hắn mỉm cười nhìn người đẹp trước mặt.
“Huynh định làm gì?”, Vương Tâm Nhã nhìn Mục Vỹ rồi cúi đầu xuống.
“Làm gì ư?”, Mục Vỹ cười đáp: “Làm chuyện muội từng làm với ta, sao? Muội cũng định làm trả lại ta một lần à?”
“Hả?”
Vương Tâm Nhã xấu hổ rồi đẩy Mục Vỹ ra.
Nhưng Mục Vỹ chưa bị cô ta đẩy ra, ngược lại đã bị trượt chân rồi rơi xuống thùng nước tắm ở phía sau.
Tùm một tiếng, Mục Vỹ kéo cả Vương Tâm Nhã xuống.
Y phục của cả hai đều ướt sũng, Mục Vỹ ngắm nghía gương mặt người đẹp đang đỏ ửng, cách lớp y phục mỏng manh, hắn có thể nhìn thấy rõ bầu ngực cao ngất và cái bụng bằng phẳng của cô ta.
Lửa nóng trong người Mục Vỹ lập tức bốc lên, hắn mỉm cười nhìn Vương Tâm Nhã rồi sấn tới, chặn đôi môi nhỏ nhắn đang định lên tiếng của cô ta lại.
Trong không khí dần dâng lên tư vị lạ thường, trong thùng nước tắm vang lên tiếng nước chảy, tiếng va chạm cùng với tiếng thở dốc không hề đè nén.
Vì bên ngoài không ai có thể nghe thấy.
Vào một ngày đẹp trời giữa tháng, có hai người nằm dưới chiếc màn màu hồng trong khuê phòng.
Vương Tâm Nhã nằm sấp xuống ngực Mục Vỹ vẽ vòng vòng, gương mặt vẫn còn ửng hồng chưa hết.
“Huynh vẫn còn hai thê tử tương lai nữa đúng không? Là Tần Mộng Dao và Tiêu Doãn Nhi ý”.
“Haizz, tiểu yêu tinh này bắt đầu bàn về chuyện đó rồi đấy, nhưng là muội chiếm lấy ta trước mà, ta chỉ đáp lễ thôi”.
“Đồ lừa đảo, muội chỉ làm có một lần, còn huynh thì bảy tám lần rồi, huynh…”
“Nhưng là muội yêu cầu mà, lần nào ta chẳng hỏi muội có muốn hay không!”
“Huynh đúng là đồ lưu manh!”
Hai người đùa bỡn, ngắm cơ thể hoàn mỹ của Vương Tâm Nhã chỉ được che bởi một chiếc áo voan mỏng màu hồng, Mục Vỹ lập tức cảm thấy lửa nóng lại bùng cháy.
“Không phải chứ, huynh lại muốn à?”
“Đương nhiên, gì chứ chuyện này thì ta không ngại làm nhiều đâu!”
Mục Vỹ khẽ cười một tiếng rồi lại bổ nhào lên…
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tâm Nhã mới mơ màng ngủ thiếp đi, một đêm điên cuồng đúng là quá mất sức.
Mục Vỹ mặc y phục lên rồi khẽ vuốt ve bụng của Vương Tâm Nhã, một dòng nước ấm chảy qua, Vương Tâm Nhã đang cau mày trong giấc mộng cuối cùng đã ngủ ngon.
Xong xuôi mọi việc, Mục Vỹ đứng dậy rời khỏi phòng.
“Hì hì… Thầy Mục, đêm qua thầy ngủ có ngon không ạ? Chắc chắn là không nên sáng sớm dậy mới mệt mỏi, thầy đi nghỉ đi ạ rồi lát lại làm vài trăm hiệp nữa!”
Thấy Mục Vỹ xuất hiện, Cảnh Tân Vũ lập tức cười ha hả nói.
“Nào nào Cảnh Tân Vũ, ta có một việc quan trọng giao cho trò đây”.
“Việc gì thế ạ?”
“Thưởng cho trò một cú đấm vỡ đầu!”, Mục Vỹ cong ngón tay lại rồi cộc bụp một cái vào đầu Cảnh Tân Vũ, trong đại sảnh vang lên tiếng kêu gào thảm thiết thật lâu…
Chương 400: Đột phá kiểu mới
“Chuyện ở Đế Đô sao rồi?”
“Hì hì, sau mấy ngày chúng trò vô tình lan tin, chắc bây giờ ba gia tộc lớn đang rối lên rồi, nhưng lần này…”
Tề Minh có vẻ lúng túng nói: “Lần này e là nhà họ Tiêu cũng sẽ tham gia…”
“Nhà họ Tiêu?”
“Vâng. Mấy năm qua, bốn gia tộc lớn bị Lục Ảnh Huyết Tông chèn ép rất nhiều, hình như lần này do bị Thánh Đan Các khích bác nên nhà họ Tiêu cũng không nhịn được nữa mà tham gia cùng”.
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Nhà họ Tiêu chưa thấy mục tiêu cụ thể xuất hiện nên không hành động. Lần này để họ đồng ý tham gia, chắc Mộ Bạch phải hao tâm tổn trí lắm, xem ra thành Nam Vân sắp loạn rồi. Trò hãy báo cho các cửa tiệm bên dưới sắp tới hãy đóng cửa, đừng quan tâm gì cả, chúng ta chỉ cần chờ tín hiệu của Lục Ảnh Huyết Tông thôi”.
“À Tề Minh, gọi hết các học trò kia về đi, không cần nhiều tử sĩ lắm đầu. Đồng thời hãy mua một căn nhà ven Đế Đô cho ta, càng lớn càng tốt và sát rừng nữa”.
“Dạ? Thầy Mục, thầy chuẩn bị đưa nhị sư mẫu tới đó để tránh tranh chấp ạ?”
Cốp…
Mục Vỹ cốc đầu Tề Minh một cái rồi cười mắng: “Cẩn thận cái đầu trò đấy, mau đi làm việc ta giao đi!”
“Vâng!”
Tề Minh ảo não xoa đầu rồi quay người rời đi.
“Bây giờ chỉ cần chờ thôi, để ta xem nhà họ Tiêu sẽ lựa chọn thế nào?”, Mục Vỹ đứng ở cửa Thông Thần Các ngắm con phố bên ngoài rồi mỉm cười.
Hiện giờ, hắn thật sự không cần phải vội.
Bốn gia tộc lớn và Lục Ảnh Huyết Tông đã có ân oán từ ba năm trước, đến giờ những ân oán ấy có thể nói là đã bùng nổ, đây không phải sự tích luỹ một sớm một chiều nên sẽ gây mâu thuẫn lớn.
Còn Thông Thần Các thì tuyệt nhiên không tham gia vào việc sát phạt, mà chỉ phụ trách công việc dự bị đồng thời luyện chế đan dược và vũ khí cho Lục Ảnh Huyết Tông thôi.
Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là thủ đoạn mà Lục Ảnh Huyết Tông đã dùng vào ba năm trước, bây giờ Mục Vỹ sẽ trả nguyên xi lại cho họ.
Không còn việc gì nữa nên Mục Vỹ đi dạo một vòng rồi lại đi lên lầu.
Bây giờ, Vương Tâm Nhã đã dậy, nhưng khi thấy Mục Vỹ đi vào, cô ta lập tức chui vào trong chăn.
“Định trốn ta à?”
Mục Vỹ đi tới cạnh giường, đôi tay bắt đầu không yên phận.
“Nữa á? Muội chịu thật rồi đấy…”
“Chịu là chịu thế nào, ta là sói còn muội là dê nên phải có giác ngộ bị ta ăn mới đúng chứ!”
Sau một hồi mây mưa, Mục Vỹ lại thở phào nhẹ nhõm.
“Vỹ ca, muội thấy… mình sắp đột phá rồi!”
“Hả?”
Vương Tâm Nhã đang là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười và khai thông huyệt Dũng Tuyền, nếu đột phá tiếp thì sẽ là bán bộ Thông Thần.
“Ngồi vững nhé!”
Mục Vỹ khẽ nói một tiếng rồi ngồi ngay ngắn dậy, Vương Tâm Nhã ngồi phía trước nhắm mắt lại.
Thân thể hoàn mỹ của cô gái hoàn toàn phơi bày trước mắt Mục Vỹ, nhưng bây giờ hắn không hề có suy nghĩ đen tối gì, hai tay hắn áp lên lưng Vương Tâm Nhã rồi bắt đầu chu du khắp cơ thể cô ta.
Dần dà, hắn phát hiện trong cơ thể của Vương Tâm Nhã có một luồng nhiệt nóng đang không ngừng di động.
Luồng nhiệt này dâng từ bụng của cô ta lên cao dần, sau đó lan ra khắp cơ thể rồi ngấm vào tứ chi và huyệt đạo.
Luồng nhiệt này đương nhiên không phải thứ mà hắn đã để lại trong cơ thể của Vương Tâm Nhã, nhưng hình như nó từ đó mà ra.
Như vậy cũng được sao?
Thấy cơ thể của Vương Tâm Nhã bị luồng sức mạnh này không ngừng ngấm vào xong, cảnh giới của cô ta chậm rãi tăng lên, Mục Vỹ ngạc nhiên mãi không thôi.
Hắn dám chắc là trước đó, cơ thể của hắn không hề kỳ lạ thế này.
Nhưng bây giờ…
Lẽ nào là Tru Tiên Đồ?
“Vỹ ca, muội đột phá rồi, bán bộ Thông Thần!” Vương Tâm Nhã lập tức mở mắt, ánh mắt cô ta ngập tràn niềm vui rồi ôm chầm lấy Mục Vỹ.
“Cảm ơn huynh, cảm ơn Vỹ ca!”
Vương Tâm Nhã mỉm cười, niềm vui và sự biết ơn đầy trong ánh mắt.
Cô ta có thể cảm thấy lần đột phá này liên quan mật thiết tới Mục Vỹ.
Hơn nữa hình như nhờ phát sinh quan hệ với Mục Vỹ nên cô ta mới đột phá thì phải.
Lẽ nào thứ đó của Mục Vỹ… có tác dụng này ư?
“Đừng nhìn ta, ta không biết gì đâu!”, Vương Tâm Nhã nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Mục Vỹ rồi nói: “Hay là thứ đó của huynh…”
“Ta không biết thật mà!”
“Không biết cũng không sao, chúng ta làm lại lần nữa là biết ngay!”
Vương Tâm Nhã lấn người tới như một nàng công chúa kiêu ngạo rồi đè Mục Vỹ xuống.
…
Trận chiến này phải nói là kinh thiên động địa, hai bên tranh đấu quyết liệt, cuối cùng cả hai đều thiệt hại và bại trận.
Vương Tâm Nhã gối đầu lên vai Mục Vỹ ở trên giường rồi cười nói: “Muội thấy sức mạnh của mình hình như lại tăng thêm rồi!”
“Trời ạ!”
Bây giờ từ “chấn động” cũng không đủ để hình dung tâm trạng của Mục Vỹ nữa rồi.
Chỉ do Tru Tiên Đồ kết hợp với hồ linh hồn của hắn mà cơ thể hắn đã có sự thay đổi này, đúng là khó tin thật.
“Nhã Nhi, muội tuyệt đối không được nói chuyện này cho ai biết nhé!”
“Tại sao?”
“Không lẽ muội muốn người đàn ông của mình làm công cụ tăng cảnh giới cho phụ nữ khắp thiên hạ à?”, Mục Vỹ cười khổ nói: “Nếu để người khác biết được, kiểu gì cũng sẽ có nhiều người suốt ngày muốn lên giường với ta, sau đó cảnh giới tăng lên họ lại đòi cùng tu luyện để tăng cảnh giới tiếp thì ta biết làm sao đây?”
“Thì huynh đang là con sói háo sắc sẽ biến thành con sói héo quắt, ha ha…”
“Ta mà như vậy thì muội cũng nhịn luôn nhé!”