Trông thấy dáng vẻ ngông nghênh này của Mục Vỹ, Quảng Âm biết ngay tên này đang thiếu đòn.
Y nắm chặt tay thành nắm đấm, sau đó tung một quyền về phía Mục Vỹ.
“Ha ha, bao nhiêu người thế này mà lại đi bắt nạt hai người, thế là không công bằng đâu!”
Nhưng đúng lúc này, chợt có một tiếng cười vang lên.
Một người đáp từ trên cao xuống cạnh Hoả Vũ Phượng và Mục Vỹ, sau đó giơ tay ra, Quảng Âm lập tức mất khống chế rồi bay về phía người phụ nữ đó.
“Tu vi của ngươi cũng thuộc dạng khá đấy mà sao lại thích giết người tuỳ tiện thế?”, người phụ nữ cười nói: “Nếu vậy thì ta phải dạy cho ngươi một bài học mới được”.
Rắc, ngay sau đó một cánh tay của Quảng Âm đã lìa khỏi cơ thể trong khi y không thể phản kháng, máu tươi chảy thành dòng giữa không trung.
Tiếp đó là tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
Trông thấy cảnh tượng này, Hoả Vũ Phượng không nhịn được mà run lên.
“Ha ha, tiểu soái ca, ta đã giúp ngươi rồi, giờ định cảm ơn thế nào đây?”
Người phụ nữ mặc y phục trắng ngoảnh lại nhìn Mục Vỹ rồi cười hỏi.
Nhưng khi trông thấy diện mạo của người phụ nữ đó, Hoả Vũ Phượng đã phải sững sờ.
Đẹp quá!
Đẹp đến mức không tưởng!
Hoả Vũ Phượng vốn rất tự tin về nhan sắc của mình, nhưng khi trông thấy người này, cô thấy lại thấy bản thân mình còn kém xa. Điều quan trọng nhất là toàn thân người phụ nữ này toả ra khí chất khiến người ta cảm thấy mình như bị tê dại.
Dù đều là phụ nữ với nhau, nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ này, Hoả Vũ Phượng vẫn thấy nao nao.
Cô ấy nhìn sang Mục Vỹ thì thấy hắn đã ngây ra như phỗng rồi.
Nhưng Hoả Vũ Phượng phát hiện Mục Vỹ không ngây dại vì sắc đẹp của cô gái, mà lại vẻ khó tin.
Như thể dù trời có sập xuống còn khiến hắn khó tin hơn là có chuyện này xảy ra.
Ngay sau đó, Mục Vỹ thẫn thờ tiến lên rồi giơ hai tay ra, sau đó bước lại gần và ôm cô gái ấy vào lòng.
“Cửu Nhi!”
Tiếng gọi này như đè nén sự áy náy suốt nhiều năm, khiến Mục Vỹ không nhịn được mà run lên.
Cửu Nhi?
Nghe thấy cách xưng hô này, cô gái đó cũng run lên.
Đã bao năm không có ai gọi cô ấy như vậy rồi.
Thấy vậy, Hoả Vũ Phượng còn không dám thở mạnh.
Cô gái này rất đẹp, đàn ông mà thấy chắc chắn không thể bước qua mà không nhìn ngắm.
Nhưng hành động này của Mục Vỹ thật sự hơi quá đà.
Lẽ nào ban nãy hắn không thấy cô gái đã thẳng tay bẻ gãy một tay của Quảng Âm như thế nào sao?
“Cửu Nhi…”
Nghe thấy cách gọi này, cô gái có vẻ bàng hoàng.
Nhưng ngay sau đó, vẻ bàng hoàng đó đã biến thành thẹn thùng.
“Tiểu soái ca, không ngờ trông ngươi thư sinh thế này mà nội tâm lại xấu xa như vậy!”
Cô gái tức giận đẩy Mục Vỹ ra, sau đó liếc mắt nhìn mấy người ở phía sau rồi khẽ nói: “Các vị vẫn chưa đi là muốn ở lại uống chén trà đúng không?”
Nghe thấy vậy, đám người đó lập tức dìu Quảng Âm dậy rồi chạy thục mạng đi ngay.
Cô gái này đúng là có gương mặt của thiên sứ, nhưng linh hồn thì của ác quỷ, không đúng còn độc ác hơn cả ác quỷ ấy chứ.
Đúng là loại phụ nữ rắn độc!
Sau khi bị cô gái đẩy ra, Mục Vỹ mới phản ứng lại rồi có vẻ bi thương.
Cửu Nhi, một cách gọi vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Năm xưa, cô ấy chỉ là một tiểu tiên mới chân ướt chân ráo tới đại thế giới Vạn Thiên, làm gì cũng phải dè dặt.
Lúc đó, hắn hồ đồ không biết gì cả.
Thì ra mình đã gặp một tiểu tiên hồ.
Hai người dắt tay nhau vượt qua cửa ải khó khăn, thời gian dần trôi, cả hai đã trở thành những cường giả nổi danh lừng lẫy ở đại thế giới Vạn Thiên.
Nhưng kiếp trước, Mục Vỹ có bản tính ngông nghênh nên thường xuyên gây hoạ.
Có một lần, hắn đã đắc tội với một đám đại tiên của đại thế giới Vạn Thiên, sau đó bị một vị thái thượng trưởng lão trong số đó dùng Cửu Thiên Thần Lôi cho nổ banh xác.
Hắn may mắn thoát chết, nhưng tu vi đã bị phế.
Khi ấy, hắn còn chưa thành lập Vỹ Minh và có các huynh đệ.
Chính Cửu Nhi đã dùng bí pháp của tộc Cửu Vỹ Thiên Hồ của mình để cứu hắn từ cõi chết trở về.
Nhưng cũng vì vậy mà khiến Cửu Vỹ Thiên Hồ xung đột với quy tắc tự nhiên.
Cuối cùng cô ấy đã bị trời phạt, chỉ còn lại sức mạnh của một đuôi và phải tu luyện lại từ đầu.
Nhưng bắt đầu từ lại từ đâu thì Mục Vỹ không biết.
Loáng cái hàng vạn năm đã trôi qua, Mục Vỹ không ngờ lại gặp Cửu Nhi ở đây.
Đây chính là cách xưng hô của hắn với cô ấy ngày xưa.
Thời gian trôi qua đã xoá nhoà tất cả, nhưng khí chất, gương mặt và từng hành động, ánh mắt và nụ cười này khiến hắn không bao giờ quên.
“Cửu Nhi!”
“Công tử quen thói phong lưu quá rồi đấy!”, Cửu Nhi nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Dù ta đúng là Cửu Nhi, nhưng hình như chúng ta không quen nhau thì phải!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn người.
“Cũng đúng thôi!”
Mục Vỹ chợt tỉnh ngộ.
Năm xưa, Cửu Nhi đã phải tu luyện lại từ đầu, có lẽ cô ấy phải bắt đầu một vận mệnh mới.
Nên không nhớ hắn cũng là chuyện thường tình.
Chí ít hắn trùng sinh nhưng vẫn còn ký ức, chỉ thay đổi thể xác thôi, nhưng Cửu Nhi thì vẫn vậy, chỉ là không còn nhớ gì nữa.
“Đúng là không quen, nhưng bây giờ chẳng phải đã quen rồi sao?”
Lần đầu tiên Mục Vỹ cảm thấy trùng sinh là một việc rất tốt!
Bây giờ, hắn có thể bù đắp cho những thiếu sót năm xưa
Chương 1187: Nhớ lại chuyện xưa
Nhưng Hoả Vũ Phượng nghe những lời này của Mục Vỹ thì lại thấy hắn là đồ háo sắc.
“Đúng là đồ háo sắc!”
Thấy Mục Vỹ nhìn chòng chọc Cửu Nhi đến mức sắp rớt nước miếng, Hoả Vũ Phượng thầm mắng một câu.
Nhưng lần này gặp lại Cửu Nhi, trong lòng Mục Vỹ thật sự rất vui.
Hắn đã phải chịu nỗi đau khi hay tin Huyết Kiêu chết, giờ điều đó mà lặp lại với Cửu Nhi thì chắc hắn sẽ sụp đổ mất.
“Công tử, ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì!”
“Mục Vỹ!”
Mục Vỹ thẳng thắn đáp.
“Hoặc cô gọi ta là Phong Ngưu cũng được”.
Phong Ngưu!
Nghe thấy vậy, Cửu Nhi chỉ thấy đầu óc mình như quay cuồng.
“Mục Vỹ? Ta thấy ngươi nên lấy tên Phong Ngưu thì hợp hơn đấy, tu luyện đến mức phát điên, không thiết tha cả mạng sống! Ha ha…”
“Ý cô bảo ta liều mạng hả?”
“Ừm, nhưng ta thấy cái tên Phong Ngưu hợp với ngươi hơn, dẫu sao trong tên của ngươi cũng có chữ Ngưu mà”.
“Tuỳ cô, Cửu Nhi, nhưng kiểu gì Phong Ngưu ta đây cũng lừa được con hồ ly là cô, ha ha!”
“Chưa biết ai lừa ai đâu!”
Một đoạn hội thoại chợt hiện lên trong đầu Cửu Nhi.
Ngay sau đó, cô ấy chỉ thấy người mình run lên, gương mặt vốn đang tươi cười như hoa chợt tối sầm.
“Cửu Nhi!”
Thấy Cửu Nhi ngất xỉu, Mục Vỹ đỡ lấy cô ấy.
Sau đó hắn truyền chân nguyên vào trong người đối phương thì phát hiện chân nguyên trong người cô ấy hơi hỗn loạn, còn cơ thể thì có một luồng sức mạnh kỳ lạ chạy tán loạn.
“Đi!”
Gần như ngay lập tức, Mục Vỹ đã bế Cửu Nhi rời khỏi đó.
Hoả Vũ Phượng giậm chân lườm lão đại của Ngũ Quỷ một cái rồi hậm hực đi theo.
Cô ấy cũng là một đại mỹ nữ như hoa như ngọc, mà ban nãy khi ở trong hang động, lại không được Mục Vỹ quan tâm đến vậy.
Hoả Vũ Phượng nhanh chóng đi theo, nhưng cái lườm của cô ấy khiến lão đại của Ngũ Quỷ chỉ biết nhìn trân trối mà không dám phản bác.
Một đệ tử của Hoả Hành Sơn đang ôm một người đẹp trong lòng, dáng vẻ vội vã như không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa, chỉ muốn nhanh chóng bế người ta lên giường thôi.
Lúc này, thật lòng Mục Vỹ đang rất lo lắng.
Tình trạng của Cửu Nhi rất bất ổn, Mục Vỹ đoán chắc chuyện xảy ra ở thảo nguyên Ma Quỷ và linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn được nhắc đến chính là chỉ Cửu Nhi.
Nhưng tại sao cô ấy lại thành ra thế này thì Mục Vỹ không tài nào đoán được.
Cửu Nhi thuộc tộc Cửu Vỹ Thiên Hồ, chứ không phải linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn như người ta hay gọi.
Sau khi về núi của mình, Mục Vỹ lập tức bế Cửu Nhi vào đại điện rồi đóng cửa, đã thế còn tiện thể tạo một trận pháp nhỏ ở trong điện.
Tiếp đó, hắn lấy hoa Tử Cực Dương ở trong Tru Tiên Đồ ra.
Quả Tự Cực Dương đã bị hắn ăn mất rồi.
Còn hoa thì vẫn đang sinh trưởng.
Mục Vỹ run rẩy nhìn bông hoa trong tay.
“Tử Cực Tạo Hoá Đan là Hư Tiên Đan tam phẩm, muốn luyện chế thì ít nhất mình phải ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám mới được, nhưng giờ mới ở tầng thứ năm thì làm sao đây?”
Mục Vỹ lẩm bẩm, trong lòng vô cùng sốt sắng.
Hiện giờ, Hoả Hành Sơn chưa có thầy luyện đan nào đủ mạnh để luyện chế Hư Tiên Đan tam phẩm.
Còn Ngũ Hành Thiên Phủ, dù nơi này có thì nếu bây giờ Mục Vỹ đến đó, khéo còn bị ăn đòn nhừ tử, về được còn là may.
“Chịu chết rồi, đành liều mạng vậy!”
Cửu Nhi thuộc tộc Cửu Vỹ Thiên Hồ, là tiên thú, nhưng ngay từ khi sinh ra, Cửu Vỹ Thiên Hồ đã có sẵn kĩ năng thay đổi quy luật tự nhiên.
Thế nên khi trưởng thành rồi sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Điều quan trọng hơn nữa là Cửu Vỹ Thiên Hồ có chín cái đuôi, mà những cái đuôi này không chỉ là sự thay đổi về số lượng, mà còn thể hiện sự trưởng thành của tộc.
Khi đạt đến cảnh giới Sinh Tử, Cửu Vỹ Thiên Hồ sẽ bắt đầu tu hành Vỹ Kiếp!
Đây chính là chín kiếp nạn lớn nhất mà Cửu Vũ Thiên Hồ phải trải qua trong đời.
Mỗi lần thử thách đều sẽ là một lần Cửu Vỹ Thiên Hồ lột xác.
Sau mỗi kiếp nạn, thực lực của họ sẽ tăng thêm một bậc.
Ngoài ra, chín kiếp nạn này còn không cố định.
Ví dụ như tiến vào cảnh giới Sinh Tử tầng thứ bảy sẽ chỉ có một lần Vỹ Kiếp, nhưng cũng có thể có những bảy lần, hay thậm chí là chín lần.
Điều này chỉ có Cửu Vỹ Thiên Hồ chuẩn bị gặp kiếp nạn mới cảm nhận được, còn những người khác thì không.
Hiện giờ, Cửu Nhi đang trải qua Vỹ Kiếp.
Năm xưa, khi quen biết nha đầu này, Mục Vỹ đã biết Vỹ Kiếp của cô ấy.
Ba lần trước đều không quá nghiêm trọng, chỉ cần uống Hư Tiên Đan là có thể giải quyết tổn hại mà Vỹ Kiếp làm chân nguyên trong cơ thể hỗn loạn.
Nhưng sau lần thứ tư thì hoàn toàn khác.
Nếu bây giờ, Mục Vỹ ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, hắn hoàn toàn có thể luyện chế Hư Tiên Đan tam phẩm.
Nhưng hiện tại, thực lực của hắn quá thấp nên không thể làm được.
Hắn đành mạo hiểm một lần thôi!
Có một cách có thể thử.
Huyết Luyện Chi Pháp!
Bất kể là linh đan hay thần binh, Huyết Luyện Chi Pháp đều có thể nâng cao khả năng luyện chế thành công cho người luyện chế.
Lần này, Mục Vỹ phải mạo hiểm một phen thôi.
Trong Thần Không Bảo Động của hắn đã có sẵn cả lò luyện đan và luyện khí rồi.
Nguyên liệu quan trọng nhất là hoa Tử Cực Dương thì Mục Vỹ cũng đã có, còn những nguyên liệu bổ trợ khác cùng kiến thức của Mục Vỹ thì ít nhất cũng có thể tìm được vài dược liệu cấp thấp khác trong Thần Không Bảo Động để thay thế.
“Cửu Nhi, cô phải cố gắng gượng nhé!”
Mục Vỹ nghĩ thầm trong đầu rồi bắt tay vào chuẩn bị.
Chương 1188: Vỹ Kiếp
Vỹ Kiếp chính là lúc yếu ớt và khó khăn nhất của Cửu Vỹ Thiên Hồ.
Nhưng một khi vượt qua được thì thực lực sẽ tăng vọt.
Hiện giờ, Mục Vỹ có thể đoán chắc Cửu Nhi đã ở cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất, hơn nữa nhờ bản chất của tiên thú nên cô ấy mới có thể biến thành hình dáng của con người, nếu không hắn sẽ chẳng thể nhận ra được.
“Cố liều một phen vậy”.
Mục Vỹ hít sâu một hơi.
Bắt đầu!
Cùng lúc đó, Hoả Vũ Phượng dẫn lão đại của Ngũ Quỷ đang chạy như bay bên ngoài Hoả Hành Sơn.
Mục Vỹ quẳng cô ấy ở lại, không thèm nhòm ngó.
“Khốn kiếp! Nếu không cần tâm đắc tu luyện của ngươi thì còn lâu bổn tiểu thư mới phục vụ ngươi như thế!”
Hoả Vũ Phượng hùng hổ tiến vào trong núi.
“Nhìn gì mà nhìn?”
Thấy lão đại của Ngũ Quỷ nhìn mình chằm chằm, Hoả Vũ Phượng gắt lên.
“Không, không!”
Hoả Vũ Phượng đang bực mà không có chỗ phát tiết, đành trút giận hết lên đầu lão đại của Ngũ Quỷ: “Ngươi cứ liệu thần hồn đấy, lát mà lỡ lời thì không cần cha ta xử lý ngươi đâu, ta đoán Mục Vỹ sẽ cho ngươi chết cả nghìn lần luôn. Mùi vị bị thiên hoả đốt thế nào hả? Hay muốn thành cái xác khô như tứ đệ của ngươi?”
Nghe thấy vậy, lão đại nghĩ ngay tới cảnh tượng thảm thương của lão tứ rồi co rúm người lại.
Dù oán trách là vậy, nhưng Hoả Vũ Phượng vẫn dẫn lão đại đến núi của Mục Vỹ.
“Ngũ Hành Kiệt của Ngũ Hành Thiên Hoả tới bái kiến Hoả Hành Sơn!”
Nhưng Hoả Vũ Phượng vừa đi tới núi của Hoả Thánh Tử thì đã có tiếng hô đó vang lên.
Nghe thấy thông báo này, cả Hoả Hành Sơn lập tức náo loạn.
Ngũ Hành Kiệt là đệ tử có thiên bẩm xuất sắc của Ngũ Hành Thiên Phủ, tuổi còn trẻ mà đã ở tầng thứ bảy cảnh giới Vũ Tiên, gã có thể coi là nhân vật tiêu biểu cho thế hệ trẻ của Ngũ Hành Thiên Phủ.
Nhưng gã đến đây làm gì?
Ngũ Hành Kiệt chỉ là một tiểu bối, đương nhiên Hoả Lân không cần ra mặt đón tiếp.
“Ha ha, Ngũ Hành Kiệt, ngươi đến thật đúng lúc, ta vừa mới chơi một ván cờ với Hoả Hoằng Thành, nhưng tên này chơi xấu, may mà có ngươi tới, chơi một ván với ta nhé?”
Sau đó có một tiếng cười lớn vang lên, Hoả Vũ Phượng bình tĩnh lại.
Hoả Vũ Phượng vỗ ngực rồi lẩm bẩm: “May có đại sư huynh Hoả Vận Thần ra tay, không thì ta cũng không biết phải làm sao”.
Hoả Vận Thần không hổ là đại sư huynh của Hoả Hành Sơn, tu vi ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, tính cách điềm đạm, không thích bon chen.
Dù y không thích, nhưng Hoả Lân vẫn bắt y phải lo liệu mọi việc.
Nếu đệ tử nào ở Hoả Hành Sơn mà có tu vi vượt qua tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên thì sẽ được phong làm trưởng lão hạt nhân.
Hiện giờ, Hoả Vận Thần cũng là trưởng lão hạt nhân của Hoả Hành Sơn rồi, vì thế phải quản lý nhiều việc của Hoả Thánh Tử và đệ tử ngoại, nội môn.
Dù là đệ tử đứng đầu của Hoả Hành Sơn, nhưng y không bao giờ coi mình là cái rốn của vũ trụ giống Tần Hiên.
“Hoả Vận Thần, chắc ta không có thời gian chơi cờ với ngươi rồi!”
Lúc này, Ngũ Hành Kiệt đâu rảnh để chơi cờ.
Gã đến đây không phải học đòi văn vẻ với người của Hoả Hành Sơn, mà là đến để chất vấn.
Ngũ Hành Kiệt bay giữa không trung rồi nhìn xuống Hoả Vận Thần, lạnh giọng nói: “Ta hỏi ngươi, Hoả Hành Sơn có một Hoả Thánh Tử tên Mục Vỹ có thiên hoả trong người đúng không?”
“Đúng!”
Hoả Vận Thần cười đáp: “Nhưng Mục sư đệ luôn ở trên núi của mình, ta chưa thấy đệ ấy đi ra ngoài bao giờ, không biết đã gặp Kiệt huynh khi nào? Xem ra là có hiểu lầm gì rồi”.
“Hiểu lầm?”
Ngũ Hành Kiệt cười lạnh nói: “Hắn toàn ở trên núi của mình ư?”
“Được, Mục Vỹ thì ta có thể nhận nhầm, nhưng Hoả Vũ Phượng thì tuyệt đối không”.
Ngũ Hành Kiệt trầm giọng nói: “Phiền Hoả huynh mời lệnh muội Hoả Vũ Phượng ra đây giúp!”
“Vũ Phượng ư?”
Hoả Vận Thần không hiểu gì cả.
“Vũ Phượng!”
Y đành quét lực linh hồn, ngay sau đó đã phát hiện ra vị trí của Hoả Vũ Phượng.
“Ca!”
Thấy đã bị lộ, Hoả Vũ Phượng bật cười rồi bay tới chỗ Hoả Vận Thần.
“Có chuyện gì vậy? Kể rõ cho ta nghe xem nào!”, Hoả Vận Thần truyền âm bằng lực linh hồn.
Sau đó, Hoả Vũ Phượng đã kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Ca, chuyện này không thể trách Mục Vỹ được, là Ngũ Hành Vân đó định giết người cướp của trước, hơn nữa tiểu tử Tần Hiên còn ăn cây táo rào cây sung”.
Hoả Vũ Phượng trừng mắt lườm Tần Hiên đứng cạnh Ngũ Hành Kiệt rồi lạnh giọng nói.
Bị Hoả Vũ Phượng lườm, Tần Hiên vẫn ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ không thẹn với lương tâm.
“Tần Hiên, ngươi qua đây!”
Trông thấy Tần Hiên, Hoả Vận Thần bình thản gọi.
“Cứ đứng đấy!”
Nhưng Tần Hiên vừa định cất bước thì Ngũ Hành Kiệt lại ra lệnh: “Ngươi đứng yên đây, ta muốn ngươi và Mục Vỹ đối chất với nhau xem có phải là hắn giết người không”.
“Kiệt huynh, ta đã nghe tiểu muội kể qua về sự việc rồi. Hình như cái chết của Ngũ Hành Vân không liên quan đến Mục Vỹ thì phải, nói sao thì Ngũ Hành Vân cũng đã ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên rồi, dù Mục Vỹ có mạnh đến mấy cũng chỉ ở tầng thứ hai thôi…”
“Ca ca, không phải tầng thứ hai đâu, tầng thứ năm rồi!”
Cái gì!
Nghe Hoả Vũ Phượng nhắc nhờ, Hoả Vận Thần ngẩn người.
Chuyện gì vậy?
Mấy hôm trước, Mục Vỹ vẫn ở tầng thứ hai, mà giờ đã lên đến tầng thứ năm rồi?
Tiểu tử này tăng tu vi như ăn thuốc nổ thế?
Không thể nào!
“Dù Mục Vỹ ở tầng thứ năm thì cũng không thể giết Ngũ Hành Vân ở tầng thứ sáu được đúng không? Hơn nữa, lúc đó còn có các đệ tử khác của Ngũ Hành Thiên Phủ ở đó nữa, nói thế nào thì Mục Vỹ cũng khó mà làm được việc này”.
Hoả Vận Thần vội vàng sửa lời nói.
Nghe vậy, các đệ tử khác đều thẫn thờ.
CHương 1189: Ăn cây táo rào cây sung
“Không đúng, rõ ràng lúc trở thành Hoả Thánh Tử, Mục Vỹ mới ở tầng thứ mười cảnh giới Niết Bàn thôi, còn chưa đến cảnh giới Tam Chuyển cơ mà?”
“Ngươi chưa biết gì à? Nghe nói lúc giết Hoả Thông Thiên, hắn đã ở tầng thứ nhất cảnh giới ấy rồi!”
“Đừng nói mò, mấy hôm trước, hắn đã ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên rồi”.
“Nhưng sao giờ lại ở tầng thứ năm?”
Cả đám đệ tử đều trợn tròn mắt.
Dù ở cảnh giới Linh Huyệt thì cũng không thể tăng nhanh chóng một khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Thế này là một bước lên trời rồi!
“Có làm được hay không thì chỉ có hắn biết thôi, hơn nữa hắn còn có thiên hoả thì có gì mà không làm được chứ?”
Ngũ Hành Kiệt chẳng buồn giằng co nữa mà nói thẳng: “Ta đã có cả nhân chứng và vật chứng, để xem hắn chối cãi kiểu gì? Chẳng lẽ đệ tử Hoả Hành Sơn các người tự hãm hãi người của mình sao?”
Ngũ Hành Kiệt đẩy Tần Hiên ra.
Tần Hiên vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tỏ vẻ mình chỉ nói thật, ăn ngay nói thẳng.
Trông thấy điệu bộ này của Tần Hiên, Hoả Vận Thần chỉ biết cười khổ.
Hiện giờ, trong năm thế lực lớn chẳng thiếu những kẻ như Tần Hiên.
Gia nhập năm thế lực lớn và phát hiện ra thiên bẩm của mình xong, là muốn tới Ngũ Hành Thiên Phủ ngay.
Vì thế các thế lực lớn chỉ là bàn đạp của họ, là bước đệm để họ tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ thôi.
Vì dụ như Tần Hiên, những đệ tử nòng cốt như y ở trong các thế lực lớn thật sự rất nhiều.
Nếu Tần Hiên không ôm mong muốn gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, thì bây giờ đâu đứng ở phía đó rồi chỉ điểm Mục Vỹ.
“Hoả Vận Thần, ta không làm khó ngươi nữa, chỉ cần ngươi gọi Mục Vỹ ra đây rồi chúng ta đối chất. Nếu hắn giết người thì phải đền mạng, đây là lẽ thường, đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ không thể bị kẻ khác giết như vậy được”.
Nghe thấy thế, Hoả Vận Thần chỉ biết thờ dài rồi nhìn sang Hoả Vũ Phượng: “Mục Vỹ đâu?”
“Hình như hắn về núi rồi, để muội đi coi sao”.
Hoả Vũ Phượng vội vàng chạy đi. Lúc này đang có cả đống đệ tử nội, ngoại môn hay thậm chí là Hoả Thánh Tử tập trung hết ở đây.
Mục Vỹ mới gia nhập Hoả Hành Sơn được hai tháng, nhưng mỗi chuyện lớn gì xảy ra đều có tên của hắn.
Nhưng Ngũ Hành Kiệt hống hách và hò hét lớn ở Hoả Hành Sơn thế này, chẳng nể nang mặt mũi của môn phái họ chút nào, Hoả Vận Thần cũng đành bó tay.
Ngũ Hành Thiên Phủ đã được công nhận là thế lực đứng đầu ở tiểu thế giới Ngũ Hành.
Ngũ Hành Kiệt ở tầng thứ bảy của cảnh giới Vũ Tiên, tuổi còn trẻ mà đã rất lợi hại, nhưng ở Hoả Hành Sơn thì gã cũng thường thôi.
Nếu không có Ngũ Hành Thiên Phủ chống lưng, gã nào dám hò hét ở đây thế này.
Nhưng bây giờ, Hoả Vận Thần cũng đành chịu.
Hơn quyền hơn thế thì chèn ép kẻ khác, huống chi Ngũ Hành Thiên Phủ không chỉ hơn Hoả Hành Sơn một bậc.
“Hoả sư tỷ!”
Thấy Hoả Vũ Phượng đến, Ngưu Oa nhanh chóng ra đón.
Y cũng đã biết chuyện xảy ra ban nãy.
Nhưng Mục Vỹ đang ở trong đại điện của mình, hơn nữa còn dặn không được quấy rầy, vì thế Ngưu Oa rất sốt sắng khi thấy Hoả Vũ Phượng.
“Mục Vỹ đâu?”
“Đang luyện đan ạ”.
“Luyện đan? Giờ còn luyện đan luyện điếc cái gì!”, Hoả Vũ Phượng vội nói: “Tiểu tử này biết sẽ gây ra đại hoạ rồi mà”.
Luyện đan!
Hoả Vũ Phượng đột nhiên phản ứng lại.
Mục Vỹ còn biết luyện đan cơ à?
Nhưng cô ấy không lấy gì làm lạ cả.
Mục Vỹ có thiên hoả trong người thì biết luyện đan cũng là chuyện bình thường, nhưng chắc cỡ đan dược thất, bát phẩm là căng.
Còn thánh đan thì đến Hoả Hành Sơn còn chưa có nhiều trưởng lão làm được.
“Tiểu tử này đúng là làm người ta cuống muốn chết!”
Hoả Vũ Phượng vốn nóng tính, giờ lửa đã cháy tới mông, sao cô ấy chờ được nữa.
“Ta đi gọi hắn!”
“Không được đâu Hoả sư tỷ!”, Ngưu Oa chặn lại nói: “Vỹ ca đã bảo không ai được quấy rầy, không là huynh ấy chết đấy”.
Giờ Ngưu Oa đã coi Mục Vỹ là thần tượng của mình, nên cũng tuân theo lời nói của hắn như thánh chỉ.
“Tên ngốc này, nếu cứ để hắn luyện đan thì luyện xong cũng chết là vừa đấy”.
Nghe thấy vậy, Ngưu Oa cũng sốt sắng, nhưng y không dám làm trái lời Mục Vỹ.
“Luyện đan? Giờ nào rồi mà tiểu tử này còn tâm trí luyện đan chứ!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên trước đại điện trên núi.
Đó chính là Ngũ Hành Kiệt.
Gã không thể chờ thêm nữa, cực chẳng đã, Hoả Vận Thần đành phải dẫn gã đến đây.
Nghe thấy Mục Vỹ đang luyện đan, Ngũ Hành Kiệt càng nổi giận hơn.
“Hừ, luyện đan, để ta xem hắn luyện chế đan dược gì!”
Ngũ Hành Kiệt đã giận lắm rồi.
Gã vốn vô cùng giận dữ khi hay tin Ngũ Hành Vân bị giết, cử Quảng Âm đi chặn đường thì lại bị Mục Vỹ bẻ gãy một tay, thế chẳng là tát thẳng vào mặt gã là gì.
Vậy thì gã chịu thế nào được.
Ngũ Hành Kiệt cất bước rồi tung một quyền vào màn sáng đó.
“Không được!”
Đúng lúc này, Ngưu Oa đã lao ra chặn trước đại điện, toan cản gã lại.
Y chỉ nhớ Mục Vỹ đã nói không được để ai làm phiền.
Y không màng tới sự chênh lệch thực lực của mình và Ngũ Hành Kiệt, cứ thế lao lên cản lại.
“Chán sống rồi hả, để ta cho ngươi được như ý muốn!”
Chỉ là mạng sống của một để tử ngoại sơn thôi mà, Ngũ Hành Kiệt chẳng buồn quan tâm nên không chút do dự ra tay.
Hoả Vận Thần và Hoả Vũ Phượng cũng không ngờ, Ngũ Hành Kiệt lại dám ra tay ngông cuồng như vậy nên nhất thời không ngăn cản kịp.
Chương 1190: Hư Tiên Đan tam phẩm
Chiêu thức Ngũ Hành Kiệt vừa thi triển chính là tuyệt kỹ của Ngũ Hành Thiên Phủ - Ngũ Hành Thần Ấn!
Đấu với một đệ tử ngoại sơn có cảnh giới Linh Huyệt thôi vậy mà Ngũ Hành Kiệt lại ra tay một cách tàn độc, điều này làm cho Hỏa Vận Thần và Hỏa Vũ Phượng vô cùng tức giận.
Nhưng giờ phút này, họ không kịp ngăn cản nữa.
Đúng lúc đó, một ông lão đột nhiên xuất hiện.
Ông lão vung tay lên, dấu ấn năm màu phát ra từ trong tay Ngũ Hành Kiệt thình lình biến mất ngay khi còn cách Ngưu Oa một mét.
"Người trẻ tuổi, sao lại nóng vội vậy chứ, có chuyện gì thì chờ Mục Vỹ đi ra hai mặt một lời là được rồi!"
Ông lão phất tay, vừa vỗ vào áo bào cũ mèm vừa ho sù sụ.
"Ngưu Oa, cả cậu nữa, sao Mục Vỹ nói gì là cậu làm nấy thế hả, không muốn sống nữa hay sao!", ông lão xoay người tức tối trách móc Ngưu Oa.
"Phần lão, đệ tử không nghĩ nhiều đến vậy!", Ngưu Oa lúng túng gãi đầu, á khẩu không biết nói gì, nhưng mồ hôi trên mặt đã cho thấy vừa rồi trong lòng y cũng sợ hãi lắm.
Ở phía bên kia, Hỏa Vận Thần và Hỏa Vũ Phượng lập tức chắp tay một cách cung kính.
"Hầy, ban ngày ban mặt mà ồn ào hết sức. Những năm gần đây Ngũ Hành Thiên Phủ càng ngày càng ngang ngược, nói thế nào nơi này cũng là Hỏa Hành Sơn, một ông lão như ta muốn yên tĩnh chút cũng không được!"
Phần lão chẳng muốn quản chuyện của ai, chỉ nói một câu rồi chống gậy ra ngoài đại điện, mở cửa đi xuống núi.
"Ngũ Hành Kiệt, nơi này là Hỏa Hành Sơn chứ không phải Ngũ Hành Thiên Phủ nhà ngươi, ngươi càn quấy như thế thì đừng có trách!", chuyện đã đến nước này, dù Hỏa Vận Thần tốt tính đến đâu cũng không chịu nổi.
Y cho phép Ngũ Hành Kiệt tới đây là đã nể nang lắm rồi.
Ngờ đâu Ngũ Hành Kiệt dám cả gan đến đây làm loạn, lộng hành.
"Ta cứ càn quấy đấy, tên Mục Vỹ kia thích làm rùa đen rút đầu, sao ta có thể ở đây chờ hắn được?", mặt mày Ngũ Hành Kiệt xanh như tàu lá chuối, gã bực mình quát.
"Ngươi không chờ được thì cút đi cho rồi!"
Tuy nhiên, chưa đợi Hỏa Vận Thần lên tiếng thì một giọng nói bỗng nhiên truyền ra từ trong đại điện.
Ngay sau đó, một đám mây lấp ló sấm sét từ chân trời bay tới. Âm thanh ầm ầm vang dội bao trùm lấy đại điện trong chớp mắt.
Đan kiếp!
Vừa nhìn thấy lôi vân, ai nấy đều sững sờ.
Từ xưa tới nay, đan dược từ nhất phẩm đến cửu phẩm, rồi đến thánh cấp chưa bao giờ phát sinh hiện tượng kì lạ nào.
Chỉ có Hư Tiên Đan mới sinh ra đan kiếp thôi.
Mà giờ phút này, ba luồng lôi kiếp đang giáng xuống đại điện trong tiếng đùng đoàng dữ dội. Âm thanh ấy làm mọi người đau hết cả tai.
Hư Tiên Đan tam phẩm!
Sao lại là Hư Tiên Đan tam phẩm? Lẽ nào Mục Vỹ đang luyện chế Hư Tiên Đan tam phẩm trong đại điện?
Sao có thể!
Chưa nói đến chuyện Mục Vỹ có thành tựu trong đan đạo hay không, dù có thì tuyệt đối không thể nào luyện chế ra Hư Tiên Đan tam phẩm với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm của hắn được.
Ai cũng biết cảnh giới của thầy luyện đan phụ thuộc vào thực lực của mình.
Nếu như cảnh giới quá thấp thì sẽ không thể luyện chế được đan dược có phẩm chất cao.
Vậy mà giờ đây, Mục Vỹ đang luyện chế Hư Tiên Đan tam phẩm với cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm.
Trong nhất thời, đan kiếp yếu dần trong tiếng vang ầm ĩ, hương đan thoang thoảng truyền đi khắp đại điện.
Sau một tiếng cạch, cổng đại điện chậm chạp mở ra.
Một bóng người bước ra.
Chính là Mục Vỹ!
Có điều sắc mặt Mục Vỹ lúc này hơi xanh xao, bước chân loạng choạng, khí tức không ổn định như đang bị bệnh.
"Vỹ ca!"
Ngưu Oa thấy Mục Vỹ bèn đi tới đỡ hắn.
"Ta không sao!"
Mục Vỹ khoát tay rồi nhìn về phía trước đại điện.
"Hừ, Mục Vỹ, cuối cùng ngươi cũng chịu ló mặt ra", thấy hắn đi ra, vẻ căm phẫn càng lộ rõ trên mặt Ngũ Hành Kiệt.
"Không ra có mà bị ngươi lảm nhảm đau tai chết à".
Mục Vỹ nhìn Ngũ Hành Kiệt với vẻ bực mình.
Dùng Huyết Luyện Chi Pháp để luyện đan vốn là một chuyện vô cùng nguy hiểm, lúc nãy tên này mà phá tung đại điện thì có lẽ hắn đã không những luyện đan thất bại mà tu vi còn bị phản phệ rồi.
"Ngươi..."
Bị Mục Vỹ móc xỉa, Ngũ Hành Kiệt tái mặt, cố gắng ghìm cơn phẫn nộ xuống.
"Mục Vỹ, có phải ngươi đã giết Ngũ Hành Vân không?"
"Phải!"
Mục Vỹ nói như đinh đóng cột.
"May là ngươi dám thừa nhận, không là bị Tần Hiên vạch trần rồi đấy!"
Ngũ Hành Kiệt vừa dứt câu, Mục Vỹ nhìn Tần Hiên bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Còn y thì đứng cạnh Ngũ Hành Kiệt và ngẩng cao đầu nhìn Mục Vỹ đầy ngạo mạn, trông y chẳng hề sợ hãi chút nào.
Tần Hiên sắp trở thành thiên chi kiêu tử của Ngũ Hành Thiên Phủ rồi, khi thời khắc đó đến, khoảng cách giữa y và Mục Vỹ sẽ ngày một lớn dần.
Lúc này đã có Ngũ Hành Kiệt ở đây, y cóc thèm sợ Mục Vỹ.
Ngũ Hành Kiệt tiếp tục nói: "Đã vậy thì ngươi phải đi theo ta! Dám giết đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ ta, phải đến Ngũ Hành Thiên Phủ nhận trừng phạt!"