Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1036: Sửa ngay tại chỗ

Ngày xưa, Mục Vỹ thường gọi Vạn Quỷ Lão Nhân là Tiểu Vạn, nhiều năm trôi qua, ông ta đã nghiên cứu ra ma đạo, hơn nữa còn phát triển vững mạnh.

Nếu không bị người khác hãm hại, có lẽ bây giờ ông ta đã là ông tổ của ma đạo rồi.

Tuy vậy, nhưng Mục Vỹ tin là lĩnh ngộ ma đạo của lão già này mạnh hơn của Vô Cực Ma Tông rất nhiều.

Vì Mục Vỹ tương đối hiểu ông ta!

“Mục lão đệ, ha ha, cho ngươi bộ nhuyễn giáp này đấy, coi như chút tấm lòng của ta. Dẫu sao, ngươi cũng là đồ đệ của vị ấy, ha ha!”

Vạn Vô Sinh nhìn chiếc hộ giáp trong tay Mục Vỹ rồi sảng khoái nói.

Thật ra nếu không nhờ có Mục Vỹ thì bây giờ, ông ta vẫn đang bị nhốt dưới vực sâu thăm thẳm.

Điều quan trọng hơn nữa là ông ta cho rằng sư phụ của Mục Vỹ chính là Vỹ tôn giả năm xưa, nhìn thấy Mục Vỹ làm ông ta lại nhớ đến Vỹ tôn giả, trong lòng lại trào dâng lòng kính trọng nên ông ta mới có thiện cảm với hắn.

“Như vậy sao được, Bắc Minh Hàn Giáp này được luyện chế từ hàn thiết Bắc Minh hàng chục nghìn năm đấy, thế nên tính phòng ngự mới cực cao. Ta có thể sửa nó thành Hư Tiên Khí, cho nên ta không thể nhận không món hời này được!”

Mục Vỹ mỉm cười lắc đầu rồi ném một thanh trường kiếm cho Ma Vô Tình.

Đó chính là tiên kiếm Cửu Nguyên!

“Đây là Hư Tiên Khí được ta nâng cấp từ thánh khí tuyệt phẩm, ta dùng nó đổi chiếc hộ giáp là công bằng!”

Ma Vô Tình suýt nữa không đỡ được thanh kiếm nên nghệt mặt ra.

Hư Tiên Khí mà cứ thế mang ra tặng ư?

Đây là Hư Tiên Khí đấy, thứ đồ chỉ đếm trên đầu ngón tay ở tiểu thế giới Tam Thiên thôi.

“Nhưng thanh tiên kiếm Cửu Nguyên này trước kia Huyền Vô Tâm đã đấu giá được, sau này y truy sát ta không được mà còn bị ta giết, vì thế thanh kiếm này lại về tay ta, chắc nó sẽ mang lại chút phiền phức cho ngươi đấy!”

“Không, không phiền đâu!”

Ma Vô Tình vội gật gù.

Vô Cực Ma Tông y chưa đến mức phải sợ núi Huyền Không!

“Tiểu tử thối!”

Vạn Vô Sinh cốc vào đầu Ma Vô Tình rồi mắng: “Người ta mang Hư Tiên Khí ra để đổi món thánh khí tuyệt phẩm bị hỏng mà con cũng dám đổi thật à? Nếu ban nãy Mục Vỹ không ra tay thì Hàn Doãn có cởi Bắc Minh Hàn Giáp ra không?”

Nghe thấy vậy, Ma Vô Tình đờ người.

Hình như đúng là vậy thì phải!

Nhận tiên kiếm Cửu Nguyên thế này thì ngại lắm!

“Lão Vạn, sao ông lại nói thế?”, Mục Vỹ cau mày nói: “Chỉ là một món Hư Tiên Khí thôi mà, nếu ông cần, sau này ta sẽ luyện chế cho ông”.

Mục Vỹ nói một cách tự nhiên.

Hư Tiên Khí rất hiếm ở tiểu thế giới Tam Thiên đó.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là luyện chế Hư Tiên Khí cần tiên khí trong bước khắc khế văn thì mới nâng cấp cho thần binh được.

Dù có thiên tài địa bảo mạnh đến đâu, nhưng nếu không có tiên khí để khắc khế văn thì cũng không thể nâng cấp thần binh lên thành Hư Tiên Khí được.

Mà đi đâu ở tiểu thế giới Tam Thiên để tìm tiên khí đây!

Mục Vỹ cũng không giải thích nhiều.

Hắn biết nếu mình không ra tay thì chắc Vạn Vô Sinh sẽ cảm thấy bất an khi nhận tiên kiếm Cửu Nguyên.

Bây giờ, hắn đã tích được một lượng lớn tiên khí, không thể dùng để tu luyện được thì hắn sẽ dành để luyện hế Hư Tiên Khí và Hư Tiên Đan, quá hợp lý luôn.

Mục Vỹ không nhiều lời nữa mà ngồi xếp bằng xuống, hai tay chạm vào Bắc Minh Hàn Giáp.

Hắn nhắm mắt trầm tư, cẩn thận cảm nhận cấu tạo khế văn của món thánh khí này.

Cấu tạo khế văn của thánh khí vô cùng lằng nhằng, không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được.

Tuy nhiên, sau đòn tấn công ban nãy của Mục Vỹ mà khế văn của chiếc hộ giáp này vẫn còn y nguyên.

Điều hắn cần làm là sửa chữa, chứ không phải làm mới.

Mục Vỹ lấy các tấm linh bản ra rồi bắt đầu phác hoạ khế văn ngay trước mặt Vạn Vô Sinh và Ma Vô Tình.

Hành động này của hắn khiến Vạn Vô Sinh đờ ra.

Tiểu tử này định sửa luôn bây giờ ư?

Còn Ma Vô Tình thì thấy vô cùng kinh ngạc trước hành động của Mục Vỹ, rốt cuộc tên này đang làm trò, hay sửa chữa nghiêm túc đây?

Y nghe nói tiên kiếm Cửu Nguyên mà mình đang cầm là do đích thân Mục Vỹ sửa chữa.

Vì Thiên Bảo Các chưa có thầy luyện khí cấp cao đến vậy.

Mục Vỹ không quan tâm hai người kia đang nghĩ gì, đôi tay hắn chỉ khắc khế văn, từng giọt tiên khí chầm chậm hình thành trên linh bản.

“Đây là… tiên khí ư?”

Vạn Vô Sinh cũng có chút hiểu biết, sức mạnh mà Mục Vỹ dùng để khắc khế văn rõ ràng không phải chân nguyên, vì mức độ dao động của chúng mạnh hơn chân nguyên không biết bao nhiêu lần.

Chỉ có tiên khí mới làm được điều này thôi!

“Cái tên này…”

Vạn Vô Sinh không biết Mục Vỹ lấy tiên khí ở đâu, nhưng ông ta biết võ giả cảnh giới Vũ Tiên mà giữ tiên khí trong người thì chết là cái chắc.

Vì họ không thể chịu được sức mạnh khủng khiếp của tiên khí.

Điều khiến Vạn Vô Sinh thấy khó hiểu là Mục Vỹ lấy tiên khí này bằng cách nào? Sau đó làm sao để cất giữ trong cơ thể?

Một lát sau, Mục Vỹ đã bắt đầu xắn tay vào làm.

Khế văn mà hắn khắc không phải cấu tạo thêm cho Bắc Minh Hàn Giáp, mà là lấp đầy hai lỗ thủng do hắn gây ra.

Chuẩn bị xong xuôi, Mục Vỹ bắt đầu dung hợp khế văn.

Bắc Minh Hàn Giáp toả ra tia sáng màu xanh lam nhàn nhạt, đúng lúc này, Mục Vỹ chợt nảy ra một ý.

Có hai lý do khiến Bắc Minh Hàn Giáp bị hai món Hư Tiên Khí của hắn đâm thủng, thứ nhất là bởi lực tấn công của Hư Tiên Khí quá mạnh, thứ hai là vì chiếc hàn giáp này quá cứng.

Mà quá cứng thì dễ gãy!
Chương 1037: Mở mang tầm mắt

Mục Vỹ nhanh trí, lặng lẽ điều động Hắc Ngục Ngân Thuỷ trong người mình.

Hắc Ngục Ngân Thuỷ vốn là đứa con của tạo hoá nên vô cùng thần kỳ.

Nếu truyền Hắc Ngục Ngân Thuỷ vào trong chiếc hàn giáp này, chắc chắn có thể giảm bớt tính cứng rắn của nó.

Vậy mới là một món nhuyễn giáp thật sự chứ!

Nếu bị tấn công mãnh liệt mà hàn giáp quá cứng sẽ tạo thành thương tích không nhỏ cho y phục của người mặc, tiếp nữa sẽ bị đâm thủng như bộ hàn giáp này.

Sau khi được thêm một lượng dẻo dai nhất định vào, bộ hàn giáp đã hoàn thiện hơn.

Như vậy thì khi bị tấn công, nó sẽ giữ được thế cân bằng và giảm bớt thương tổn cho người mặc.

Nghĩ vậy, Mục Vỹ lập tức làm ngay.

Chỉ có hắn mới dám nghĩ và dám làm như vậy thôi.

Nếu là các thầy luyện khí ở tiểu thế giới Tam Thiên thì chắc chắn là không!

Bởi chỉ cần sơ suất một cái sẽ phá hỏng bộ hàn giáp ngay.

Thời gian cứ thế trôi qua, khoảng một canh giờ sau, Mục Vỹ chợt đứng bật dậy.

“Xong rồi!”

“Xong rồi ư?”

Vạn Vô Sinh và Ma Vô Tình đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn sang Bắc Minh Hàn Giáp trong tay Mục Vỹ.

Lúc này, cả bộ hàn giáp vốn có màu xanh lam đã đậm màu hơn vì có thêm Hắc Ngục Ngân Thuỷ.

Hai chỗ bị thủng cũng đã dần biến mất.

Cả bộ hàn giáp như được thay da đổi thịt.

“Ma Vô Tình, ngươi thử đi xem nào!”

Mục Vỹ nhìn Ma Vô Tình rồi cười nói: “Dùng tiên kiếm Cửu Nguyên của ngươi đâm vào đây đi, dùng hết sức ấy”.

“Chuyện này…”

“Bảo đâm thì con cứ đâm đi, lắm lời thế!”, Vạn Vô Sinh vội nói.

Vạn Vô Sinh biết Mục Vỹ làm gì cũng có chủ đích, ông ta cũng muốn xem bộ hàn giáp này có thể chịu được đòn tấn công đến mức nào của tiên kiếm Cửu Nguyên.

“Vâng!”

Ma Vô Tình gật đầu, bị Vạn Vô Sinh mắng nên y có vẻ hơi bực dọc.

Y không tin món đồ ấy sau khi bị Mục Vỹ vần vò lại có thể trở thành Hư Tiên Khí được.

Bởi nếu vậy thì Hư Tiên Khí đâu còn nhiều giá trị ở tiểu thế giới Tam Thiên nữa.

Dứt lời, Ma Vô Tình nâng kiếm rồi đâm thẳng tới.

Y biết rõ sự lợi hại của Hư Tiên Khí, vì chính y cũng là người luyện kiếm, có điều là tu luyện ma kiếm!

Ma Vô Tình đã dồn hết sức vào đòn tấn công này.

Cheng…

Thanh trường kiếm đâm thẳng vào bộ hàn giáp vang lên âm thanh chói tai.

Nhưng chỉ có Ma Vô Tình không ngừng tiến tới, còn mặt ngoài ánh lên tia sáng màu lam nhạt của bộ nhuyễn giáp lại không hề hấn gì.

Mãi đến khi tiên kiếm Cửu Nguyên cong thành một góc chín mươi độ mà bộ hàn giáp vẫn vậy.

Ma Vô Tình thu kiếm rồi lau mồ hôi trên trán.

“Chắc ít nhất đây cũng phải là Hư Tiên Khí nhị phẩm đúng không?”

Mục Vỹ mỉm cười nhưng không đáp lời.

Đây chỉ là bản năng phòng ngự của Bắc Minh Hàn Giáp thôi, điểm mạnh của Hư Tiên Khí là chúng có linh tính. Nếu Tần Mộng Dao mặc chiếc hàn giáp này rồi thúc giục thần phách Băng Hoàng thì tính phòng ngự của nó còn mạnh hơn nhiều.

Dẫu sao cô ấy cũng đang mang thai con của hắn, cả hai mẹ con đều là người thân nhất của hắn.

Khi Tần Mộng Dao mặc chiếc hộ giáp này thì đứa con đã ở trong bụng mẹ ba năm như quái vật của hắn sẽ được bảo vệ tuyệt đối.

“Đi thôi!”

Mục Vỹ mỉm cười rồi nhìn hai thầy trò Vạn Vô Sinh, nói: “Lão Vạn, thế là chúng ta hoà nhé!”

“Mục lão đệ cứ đùa, ngoài ngươi ra thì còn ai ở tiểu thế giới Tam Thiên có thể làm được như vậy nữa? Nhưng ta sẽ thay mặt Vô Cực Ma Tông nhận tấm chân tình này!”

“Đa tạ Mục tiên sinh!”

Ma Vô Tình cũng vội chắp tay nói.

Mục Vỹ đúng là quá thần kỳ.

Trước kia, y nghe nói Mục Vỹ có thể luyện chế thánh khí tuyệt phẩm cấp mười, thánh đan tuyệt phẩm có mười tám đạo đan văn, riêng điều này thôi đã khiến y rất kinh ngạc rồi.

Vậy mà bây giờ, tên này còn luyện chế được cả Hư Tiên Khí nữa!

Hơn nữa còn là một món bảo giáp Hư Tiên Khí!

Dù rất nhiều người nói muốn luyện chế bảo giáp Hư Tiên Khí, nhưng không có tiên khí thì cũng đành chịu.

Mà lấy đâu ra tiên khí đây?

Cấu tạo khế văn của Hư Tiên Khí phức tạp hơn thánh khí rất nhiều, hơn nữa Hư Tiên Khí còn có linh tính. Nếu mang nó theo bên người và sử dụng thường xuyên thì có khả năng nó sẽ tiến hoá thành một Tiên Khí có suy nghĩ giống hệt chủ nhân.

Hình tượng của Mục Vỹ trong suy nghĩ của Ma Vô Tình lập tức trở nên cao siêu.

Thần bí, mạnh mẽ và thông minh gan dạ.

Trong đầu Ma Vô Tình lập tức hiện lên vô số tính từ để hình dung về Mục Vỹ.

Nhưng lời đến miệng rồi, y lại không biết nói ra thế nào.

Vạn Vô Sinh đã trông thấy tất cả nên có thể thông cảm được.

Dù ông ta cũng không tin Mục Vỹ có thể làm được đến mức này, nhưng hắn làm được thật rồi.

Song, ông ta không còn thấy quá kinh ngạc nữa.

Vì ông ta nghĩ dẫu sao Mục Vỹ cũng là đồ đệ của lão đại cũ của mình, nên hắn có thể làm được những việc này cũng không có gì là lạ.

Ông ta thầm nghĩ nếu lão đại của mình mà ở đây thì đừng nói là Hư Tiên Khí, đến Tiên Khí cũng có thể luyện chế được dễ dàng.
Chương 1038: Nghi hoặc

"Mục lão đệ, cậu ra tay xem như là đắc tội Hàn Doãn kia rồi. Lần này chúng ta cùng lên núi, tới đỉnh núi rồi tụ họp với người Huyết Minh của cậu!", Vạn Vô Sinh cười ha hả, nói.

"Đúng vậy, Mục tiên sinh, chúng ta đi chung đi!"

Ma Vô Tình cũng ân cần mời mọc.

"À, thật ra ta thì chẳng sao nhưng Huyết Minh của ta là kẻ địch của núi Huyền Không, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho Vô Cực Ma Tông các ngươi thôi!"

Mục Vỹ tỏ ra chán nản.

"Sợ cái gì chứ!"

Ma Vô Tình hừ một tiếng: "Núi Huyền Không tự xưng là lão đại, Vô Cực Ma Tông ta không sợ đâu. Hơn nữa, bọn ta là kẻ thù của chúng nên chỉ thiếu điều tránh thật xa, Cửu Hàn Thiên Cung thì trước giờ cứ đeo bám núi Huyền Không chẳng khác nào chó săn. Làm gì có chuyện bọn ta không dám đắc tội?"

Một tiếng đánh vang lên, Vạn Vô Sinh vỗ một phát vào đầu Ma Vô Tình rồi nổi giận mắng: "Tiểu tiểu ngốc, không phải Mục lão đệ sợ mà là ngại mang phiền toái đến cho chúng ta!"

Ma Vô Tình tủi thân ồ một tiếng, không nói nữa.

Từ trước đến nay người Ma Môn luôn ân thù rõ ràng, không sợ trời không sợ đất nên cũng không sợ hãi việc giết người.

Thủ đoạn cũng khá tàn nhẫn.

Chỉ có ma kỹ do Vạn Vô Sinh nghĩ ra là có vẻ hiền hòa hơn một chút.

Nhưng Mục Vỹ thấy tình cảnh như vậy cũng vui mừng.

Bản thân Ma Vô Tình là thiếu tông chủ Vô Cực Ma Tông, sau này sẽ kế thừa cha mình trở thành tông chủ. Vô Cực Ma Tông có Vạn Vô Sinh ở đây, có lẽ chỉ khi như vậy nó mới có thể trở thành Ma Tông chân chính.

Mục Vỹ gật đầu, tiếp tục leo núi theo chân người của Vô Cực Ma Tông.

Chỉ là có lúc Mục Vỹ vẫn nhìn về phía sau.

Theo lý mà nói, giờ phút này võ giả trong hang rồng đều hướng mọi sự chú ý vào việc leo núi.

Hắn và đám người Tiêu Doãn Nhi tới cuối cùng.

Phía sau chắc không còn ai.

Nhưng không biết vì sao Mục Vỹ luôn cảm giác dường như phía sau có người đi theo. Cảm giác này rất là lạ. Thế mà Vỹ thánh sử và Vạn Vô Sinh lại không cảm nhận được, hắn cũng vô cùng khó hiểu.

Buông bỏ nghi hoặc trong lòng, Mục Vỹ đi theo Vạn Vô Sinh, Ma Vô Tình và các đệ tử Vô Cực Ma Tông cùng đi lên núi.

Khắp dãy núi trông có vẻ vô cùng yên tĩnh, như vậy làm hắn gợi nhớ đến bồng lai tiên cảnh.

Trên đường leo núi, họ không gặp phải một chút nguy hiểm nào.

Mục Vỹ và Vạn Vô Sinh đi ở ven đường, hào hứng trò chuyện về những gì đã chứng kiến và trải nghiệm mấy năm nay.

Chỉ là bọn họ vui thì cũng có người đau đầu.

Đó là Hàn Doãn.

Sau khi dùng thánh đan tuyệt phẩm liên tục, vết thương bên ngoài cơ thể Hàn Doãn mới vừa được hóa giải.

Chỉ có những dấu vết nhợt nhạt kia là không thể xóa bỏ trong thời gian ngắn.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ông ta đã đổi một bộ quần áo khác để che đi vết thương trên hai cánh tay, nhưng vết thương trên mặt thì không thể che.

Vả lại Cửu Hàn Thiên Cung đã bị tổn thất nhân lực rất nặng nề, lúc đến có hơn một trăm người mà giờ đây chỉ còn có khoảng năm mươi, sáu mươi người.

Thật sự là quá nhục nhã!

Ông ta là phó cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung, chưa từng phải chịu sự nhục nhã như thế này.

Mấy chốt là bị mất hết thể diện trước mặt Vô Cực Ma Tông.

"Mục Vỹ, ta phải giết ngươi!"

Nhìn thấy đám người phờ phạc ỉu xìu phía sau, sắc mặt Hàn Doãn lạnh đi.

"Hàn Doãn huynh, có chuyện gì mà tức giận thế?"

Nhưng giữa lúc đó, có một tiếng cười vang lên. Từng bóng dáng bước ra từ trong rừng cây.

"Ngọc Đức huynh!"

Người tới chính là Huyền Ngọc Đức!

Lần này người của núi Huyền Không được Huyền Ngọc Đức dẫn đi, người nào người nấy đều có tài. Có thể nói đây là bên có nhiều người nhất trong số các thế lực lớn.

Hơn nữa Hàn Doãn biết số người của núi Huyền Không đến đây lần này chắc chắn sẽ không chỉ có nhiêu đó.

"Hàn Doãn huynh bị sao thế này?"

Nhìn thấy những vết máu giống như vết cào trên mặt Hàn Doãn, Huyền Ngọc Đức ngẩn người.

Hàn Doãn đã tới tầng thứ mười của cảnh giới Vũ Tiên, ai có thể làm ông ta ra nông nỗi này?

"Khụ khụ..."

Ho vài tiếng, mặt Hàn Doãn tái nhợt, ông ta đáp: "Mục Vỹ!"

"Ồ?"

"Ban đầu ta đang đánh nhau với người của Vô Cực Ma Tông, ai ngờ tiểu tử Mục Vỹ kia đột nhiên xen vào khiến ta thiếu chút nữa bị lật thuyền trong mương".

"Tiểu tử này lợi hại như vậy sao?"

Huyền Ngọc Đức khó tin hỏi.

Ông ta biết rằng Hàn Doãn có thể khống chế thời gian và không gian một cách tùy thích, Mục Vỹ hoàn toàn không có khả năng chống lại, vậy thì sao Hàn Doãn có thể bị hắn đả thương chứ!

"Dường như trong tay tên tiểu tử đó không chỉ có bảo bối giúp ẩn nấp mà còn có thiên tài địa bảo có thể loại bỏ sự ràng buộc không - thời gian của ta, vậy nên ta mới phải chịu thiệt nhiều vậy!"

Hàn Doãn vừa nói những điều này ra thì Huyền Ngọc Đức lập tức ghi nhớ kỹ trong lòng.

Che giấu được cơ thể, còn có khả năng thoát khỏi sự khống chế của không gian và thời gian, nếu thực lực của Mục Vỹ mạnh hơn chút nữa thì sao còn e ngại những cường giả tầng tám, tầng chín của cảnh giới Vũ Tiên được!

Muốn giết Mục Vỹ không thể chỉ dựa vào pháp tắc không gian và thời gian rồi.

Vậy chỉ có thể thông qua thực lực tuyệt đối để tiêu diệt hắn thôi.

Lần này núi Huyền Không đi vào hang rồng, mục tiêu hàng đầu là trứng rồng, tiếp theo là giết Mục Vỹ!

Tin tức này thật sự quan trọng!
Chương 1039: Sói Hắc Lân khổng lồ

"Hàn Doãn huynh, đã như vậy thì chúng ta đi chung đi. Có lẽ Mục Vỹ kia sẽ bắt tay với người Vô Cực Ma Tông, có thể gây bất lợi với huynh đấy!"

"Ừ!"

Hàn Doãn biết giờ mình đã bị lật thuyền trong mương, chỉ có đi cùng với núi Huyền Không thì mới có thể kiếm thêm lợi ích về cho mình!

Chưa kể trong núi Huyền Không không phải chỉ có một phe phái, trước giờ sự tranh chấp giữa bốn gia tộc lớn trong núi cũng khá nghiêm trọng, nhà họ Bạch và nhà họ Huyền vẫn luôn bất hòa từ trước đến nay.

Nhưng mà hiện giờ, thiên chủ núi Huyền Không là Huyền Thiên, thuộc một nhánh của nhà họ Huyền cho nên trước mắt gia tộc này vẫn xem như chiếm ưu thế trong núi Huyền Không.

Huyền Thiên là thiên chủ núi Huyền Không, có thể nói là người cực kỳ có dã tâm. Những người đảm nhiệm thiên chủ núi Huyền Không trước đây đều không có nhiều tâm cơ và thủ đoạn như lão ta.

Hàn Thiên Nhẫn đã từng nói với ông ta rằng bản thân cũng cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với Huyền Thiên.

Sự tồn tại có thể làm cho cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung, một trong những người mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên phải sợ hãi, Hàn Doãn không thể tưởng tượng được thiên chủ núi Huyền Không rốt cuộc là người ra sao.

Trong lúc nhất thời, bên nào cũng vậy, dường như các thế lực lớn đã tự tìm được liên minh cho mình.

Nhưng điều làm mọi người thấy kỳ lạ đó là người của ba gia tộc lớn Lâm, Thạch, Kim từ khi đi vào hang rồng mỗi người đi một ngả, lựa chọn lối vào khác nhau, đến bây giờ vẫn chưa thấy đi ra.

Có phải đã gặp nguy hiểm gì rồi không?

Nhưng cho dù gặp nguy hiểm gì thì cũng không đến nỗi bị tiêu diệt toàn quân chứ?

Sao bọn họ có thể đoán được ba gia tộc lớn này bị một mình Mục Vỹ chơi đùa chết hết cả đám!

Gào...

Song, khi mọi người leo lên đến sườn núi, tình huống đã từ từ có biến.

Phía trên, từng tiếng kêu trầm thấp bắt đầu vang lên.

Âm thanh đó nghe không hề xa lạ.

Sói Hắc Lân!

Khi mấy người bọn họ tiến vào động phủ đã từng gặp sói Hắc Lân, lúc này lại nghe tiếng gầm rú giống như thế thì đương nhiên thấy rất quen thuộc.

"Chuẩn bị ứng chiến!"

Võ giả các thế lực lớn tức thì trở nên háo hức.

Sói Hắc Lân tương đương với cảnh giới từ tầng ba đến tầng năm của cảnh giới Vũ Tiên, có mạnh đến mấy cũng không quá đáng sợ.

Vậy nên tất cả mọi người đều không để trong lòng.

Nhưng không bao lâu sau, sau khi tiếng gầm thét truyền đến, rừng cây phía trên lại phát ra tiếng xé gió.

Đại thụ cao mấy chục mét kia sụp đổ vào lúc này làm phát ra tiếng động ầm ĩ.

Khi nhìn thấy bóng dáng hiện ra phía sau đại thụ bị đổ, tất cả đều ngơ ngác.

Sói Hắc Lân?

Đây là sói Hắc Lân sao?

Nhìn thấy một đám sói Hắc Lân đen thùi kia, mọi người đều bất giác nuốt nước miếng ừng ực.

Sói Hắc Lân bình thường chỉ cao từ năm đến mười mét, thể trạng càng cường tráng thì càng mạnh.

Nhưng xuất hiện ở trước mặt mọi người lúc này lại là sói Hắc Lân cao khoảng chừng mấy chục mét, thậm chí là trăm mét.

Đây sao mà là sói Hắc Lân được, phải là sói Hắc Lân phiên bản khổng lồ ấy chứ!

Sói Hắc Lân dẫn đầu có chiều dài ít nhất cũng mấy chục mét, vảy đen phát sáng đẹp đẽ bao trùm toàn thân. Giữa những chiếc vảy kề nhau là một lớp lông đen sẫm xinh đẹp mượt mà.

Vảy có tác dụng phòng ngự kiêm tấn công, bộ lông chống rét, hơn nữa móng vuốt siêu to kia quả thực giống như quạt ba tiêu, không, đúng hơn là quạt ba tiêu lớn hơn bình thường gấp mấy lần. Chính móng vuốt sắc nhọn này đập nát cây cối ngã xuống đất một cách tàn bạo.

Ngoài ra nó còn có răng nanh khiến lòng người rét lạnh.

Đây là sói Hắc Lân biến dị sao?

Nhìn thấy sói Hắc Lân nhảy xuống hết con này đến con khác, mọi người hoàn toàn ngây ra.

"Phòng thủ!"

Những người đứng đầu các thế lực lớn xung quanh núi Long Cốt đều hạ lệnh.

Sói Hắc Lân có thân hình năm đến mười mét đều có thực lực trên tầng ba cảnh giới Vũ Tiên. Vậy những con mấy chục mét này có thực lực như thế nào?

Nhưng mà cũng may, đám sói kia đại khái chỉ có hơn mười con, nếu khắp dãy núi này chỗ nào cũng có sói Hắc Lân to lớn thế này thì bọn họ quay đầu bỏ đi luôn cho xong.

Tuy đúng là xương rồng và trứng rồng rất quý giá nhưng phải có mạng mới lấy được!

Ngay tức khắc, bốn phía từ trên xuống dưới dãy núi toàn là sói Hắc Lân đen kịt nhảy xuống.

Ngay lập tức, thủ lĩnh của các thế lực lớn bắt đầu thi triển tài học của bản thân để chống cự.

Lực chúng gây ra khi nhảy xuống thật sự còn mạnh gấp mười lần so với đánh giá của họ. Ngay cả chạy bọn họ cũng chưa chắc chạy kịp. Có lẽ còn chưa kịp đánh nhau thì đã bị giẫm nát rồi!

Dưới tình huống này, thủ lĩnh của các thế lực đều bắt đầu bày ra thực lực bản thân.

Người của núi Huyền Không tạo thành một chiến tuyến dưới sự dẫn dắt của Huyền Ngọc Đức và Hàn Doãn.

Hàn Doãn ngưng tụ một bức tường băng ngay trước mặt ông ta. Bức tường băng dài vài trăm mét, dày khoảng mười mét.

Còn Huyền Ngọc Đức thì nâng hai tay lên, ánh sáng màu vàng mờ nhạt ngưng tụ lại trước người.

Ánh sáng vàng kia như một mặt trời nhỏ chiếu sáng lên sói Hắc Lân.

Ở phía bên kia, võ giả của ba tông môn lớn Thiên Đan Tông, Khí Cụ Tông và Vạn Trận Tông hỗ trợ cho nhau.

Thiên Nhạc trưởng lão, Lãnh Nhược Phong đại sư, Vạn Lịch trưởng lão hợp lực với nhau, các bảo bối thần binh, trận pháp đột nhiên xuất hiện và bảo vệ mặt trước của mọi người.

Các võ giả của ba thế lực hùng mạnh Lãm Kim Lâu, Thiên Bảo Các, Ám Ảnh Các cũng sử dụng võ công của mình.

Ba nhà buôn lớn này vốn là những thế lực giàu có nhất tiểu thế giới Tam Thiên, đương nhiên không thiếu các loại bảo bối thần kỳ.

Nhưng rúng động nhất phải kể tới các chiến sĩ Vu tộc!

Giờ phút này, chiến sĩ Vu tộc, phần lớn người thuộc nhánh Vu thuật và nhánh Cổ thuật của tộc tạo thành một bức tường bằng người dưới sự dẫn dắt của Vu Thiên Hành và Trĩ Điêu.

Là một bức tường bằng người chân thật!

Những chiến sĩ Vu tộc đứng thẳng băng tại chỗ, từng người leo lên cánh tay người khác tạo thành một bức tường người không thể địch nổi, liên kết với nhau chặt chẽ.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức há hốc mồm!
Chương 1040: Lang vương Hắc Lân

Mọi người đều biết thể trạng của chiến sĩ Vu tộc thật sự rất cường tráng.

Nhưng dù cường tráng cách mấy thì cũng không thể ngăn cản đám quái vật to xác này chỉ bằng cơ thể chứ?

Nhưng không cần mất nhiều thời gian, một số võ giả của các thế lực xung quanh đã hiểu được mục đích việc này của Vu tộc!

Trong cơ thể những chiến sĩ Vu tộc kết nối lại này đều có một con cổ trùng chui ra.

Nhiều hình dáng cổ trùng khác nhau nhưng đều góp một tay trong việc tạo thành một bức màng phòng hộ trong suốt sáng long lanh dưới sự gắn kết của hầu hết chiến sĩ Vu tộc.

Thủ đoạn của chiến sĩ Vu tộc quả là mới mẻ đối với những người xung quanh.

Nhưng thành quả phòng ngự như thế nào thì phải xem những lần tấn công tiếp theo.

Đám sói Hắc Lân này cho dù có cao mấy mét thôi cũng khó mà ngăn cản khi lao xuống với tốc độ nhanh như vậy!

"Thật ra ta muốn nhìn xem khả năng phòng ngự của những chiến sĩ Vu tộc là thế nào!"

Hàn Doãn đứng trong đám đông nhìn về phía bên kia, cười khẩy lên tiếng.

Quả thật cổ trùng là một thủ đoạn quỷ dị khó lường, nhưng sói Hắc Lân mà họ gặp hung ác như vậy, nào có thể giữ phòng ngự dễ dàng.

Âm thanh rầm rập vang lên liên tục, lúc này những con sói Hắc Lân đã nhảy xuống dưới toàn bộ.

Lực chấn động mạnh mẽ khiến cả dãy núi rung lên không ngừng.

Một ít đệ tử trong những môn phái hốt hoảng nuốt nước miếng.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy trận hình thế này.

Quá dữ dội, chẳng khác nào sóng thần bất ngờ xô tới.

"Xông lên!"

Ra lệnh một tiếng, những chiến sĩ Vu tộc không đứng canh giữ tại chỗ mà đồng loạt phóng về phía trên chống lại bầy sói.

Sự tấn công này ồ ạt đến nỗi khiến mọi người liên tưởng đến hồng thủy ập tới.

Làm gì thế?

Lúc này còn xông lên sao?

Ngay lúc này các võ giả thuộc các thế lực lớn ở phía sau đều trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo đó khiến cho bọn họ càng ngạc nhiên hơn.

Quầng sáng trong suốt lấp lánh hình thành trước người các chiến sĩ Vu tộc đang lao ra bộc phát một vầng sáng màu xanh chói mắt, đâm sầm vào núi.

Rầm rầm ầm...

Khoảnh khắc này, ánh sáng trước người các chiến sĩ Vu tộc đã va chạm với lũ sói Hắc Lân.

Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc khiến cho cả dãy núi lại rung chuyển thêm một lần nữa.

Dưới sự chấn động ấy làm một số võ giả đứng không vững, chao đảo qua lại, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống.

Nhưng giờ phút này, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào những chiến sĩ Vu tộc.

Điều khiến cho mọi người khó tin là quầng sáng màu xanh của các chiến sĩ Vu tộc đang điên cuồng xông tới có thể bảo vệ cơ thể rất vững vàng. Ngược lại, con sói Hắc Lân mấy chục mét dẫn đầu kia thì bị đập vỡ đầu.

Cản lại được rồi?

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng mọi người đều cực kỳ rúng động.

Từ trước đến giờ Vu tộc luôn lánh đời trong Thập Vạn Đại Sơn, không ra ngoài lộ mặt.

Không ngờ hành động nhìn như ngu xuẩn của bọn họ có hiệu quả đến mức này, quả là kỳ tích!

Lợi hại!

Nhưng giờ phút này, mọi người đã không còn tâm trạng để suy nghĩ chuyện đó nữa.

Lúc này những con sói Hắc Lân ở những đường khác đã nhảy xuống tới trước người.

Rầm rầm ầm...

Khoảnh khắc đó, màn chắn được dựng lên bởi các thế lực lớn đều cùng nổ vang ầm ĩ.

Dường như có rất nhiều màn chắn phòng ngự bắt đầu vỡ tan, nhưng cuối cùng vẫn ngăn cản được đám sói Hắc Lân đang chạy như bay xuống một cách gian nan.

Dù sao võ giả các thế lực lớn đều là tinh anh, dưới sự dẫn dắt của các cường giả đứng đầu, tuy rằng không thể mạnh được như Vu tộc nhưng muốn ngăn cản thì vẫn không thành vấn đề!

Tuy nhiên, ngay lúc người đứng đầu của các thế lực lớn âm thầm hít một hơi thật sâu thì một tiếng rống rõ to đột nhiên vang lên.

Tiếng rống to kia vừa vang lên, trong chốc lát, sói Hắc Lân vốn đã bị ngăn cản bỗng như được cho uống thuốc tăng lực, hai mắt long sòng sọc, tiếp tục tấn công một cách dữ dội.

Dưới tình huống này, màn chắn phòng ngự của các thế lực lớn lại xuất hiện thêm vết rách.

Nhưng lớp phòng ngự của chiến sĩ Vu tộc bên kia vẫn còn vững vàng như trước!

Bang bang...

Không bao lâu sau, từng đợt âm thanh nứt toác thình lình vang lên, phòng hộ của các thế lực lớn đã hoàn toàn bị đánh nát. Một con sói Hắc Lân nhào lên bất chấp tất cả tấn công.

Mãi đến bây giờ, phòng ngự trước người các chiến sĩ Vu tộc mới dần bị nghiền nát.

Chỉ là giờ đây phòng ngự đã không còn quan trọng nữa. Bầy sói Hắc Lân đã xông vào trong đám người.

Trận chiến này không thể tránh được!

Nhưng sau đó, mọi người nhìn về phía trước mới phát hiện có một bóng dáng đang đứng thẳng đầy ngạo nghễ trên một khối nham thạch nhô ra ở độ cao gần tám nghìn mét.

Bóng dáng kia cao đến trăm mét, toàn thân được bao phủ trong vảy đen tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Mà quan trọng nhất là bộ lông dưới lớp vảy đen kia có màu trắng như tuyết.

Thậm chí tại đỉnh đầu của con sói Hắc Lân này có một nhúm lông trắng tinh khôi được buộc lên, bay phất phơ trong gió.

Con sói Hắc Lân này khác với tất cả những con sói Hắc Lân khác.

Không chỉ về mặt thể trạng mà cũng rất uy nghiêm.

Lang vương Hắc Lân!

Hình ảnh trước mắt làm tất cả mọi người đều ngộ ra.

Sở dĩ mấy con sói Hắc Lân đứng ở đây một cách có trật tự như thế đều do có sự chỉ huy của lang vương Hắc Lân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK