• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Trợn mắt há mồm

Dạy dỗ? Bây giờ, ông ấy dám dậy dỗ Mục Vỹ sao?

Hôm nay, tên này như uống nhầm thuốc. Hắn đã nhận được sự coi trọng của đại sư Mạt Vấn, sau này khéo ông ấy còn phải lấy lòng Mục Vỹ cũng nên!

“À, chuyện hôn sự của đôi trẻ thì nên để hai người tự quyết định, ngài nói có phải không trưởng tộc Mục?”, Lục Khiếu Thiên ngượng ngập đáp lại một câu.

“Ơ, đúng, đúng!”

Thấy Lục Khiếu Thiên có vẻ về phe của Mục Vỹ, Mục Lâm Thần nhất thời cũng không hiểu ra làm sao.

Hôm nay Mục Vỹ làm sao vậy nhỉ?

Ngay việc hắn từ chối hôn sự lúc đầu đã hoàn toàn khác với hắn của ngày thường rồi.

Tiếp nữa là hôm nay, Lục Khiếu Thiên lại đến nhà họ Mục.

Mục Lâm Thần biết Lục Khiếu Thiên là viện trưởng của Học viện Bắc Vân, đồng thời là người của đế quốc, nên rất ít khi can thiệp vào những tranh chấp trong gia tộc như thế này. Vì thế, để tránh hiềm nghi, hiếm khi nào ông ấy bước chân vào phủ đệ của gia tộc nào.

Nhưng dù trong lòng Mục Lâm Thần thương yêu Mục Vỹ, tuy nhiên đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng có vị trí quan trọng trong gia tộc, nên ông ấy cũng không muốn khiến hai người họ bực tức.

“Trưởng tộc! Không được!”

Đúng lúc này, nhị trưởng lão lại lên tiếng.

Nhị trưởng lão tiếp tục đứng dậy nói: “Mười năm nay, Mục Vỹ chưa hề làm được gì cho nhà họ Mục chúng ta cả. Gia tộc đã phải nuôi một tên vô tích sự thế này, đến lúc quan trọng không dùng tới thì còn giữ nó lại làm gì? Hơn nữa nó đánh lão quản gia đã có cống hiến khá lớn cho gia tộc ta là một chuyện tội đáng muôn chết!”

“Vị trưởng lão này, tôi thấy những lời nói này không nên phát ra miệng của một bậc trưởng bối mới đúng!”

Nhưng khi nhị trưởng lão vừa nói dứt câu, Mục Lâm Thần còn chưa lên tiếng, đại sư Mạt đã không nhịn được mà cất lời.

Hôm nay, sau màn trao đổi ngắn ngủi với Mục Vỹ, đại sư Mạt tin chắc hắn đúng là một thiên tài về luyện đan.

Ông thật sự không hiểu tại sao cả nhà họ Mục lại luôn miệng gọi một thiên tài như vậy là ăn hại với vô tích sự.

Vả lại, mới tiếp xúc với Mục Vỹ một lúc, ông đã rất tán thưởng hắn.

Cho nên sau khi nghe thấy toàn bộ sự việc, ông không nhịn được mà chen lời.

Nhưng khi nghe thấy vậy, nhị trưởng lão lại ngây người ra.

Lão già này chỉ là một tên tôi tớ của Lục Khiếu Thiên, vậy mà lại dám chen ngang trong cuộc thảo luận của gia đình nhà họ Mục, đúng là không ra thể thống gì cả!

Hơn nữa, trước đó, nhị trưởng lão đã bị Mục Vỹ chọc cho tức điên người, đang không có chỗ để giải toả!

“Lão già kia, đây là chuyện của gia tộc nhà họ Mục ta, liên quan gì đến lão hả?”

“Đúng là không liên quan đến lão đây, nhưng ta cũng là khách của Mục thiếu gia. Có điều là từ lúc ta bước vào biệt phủ với cậu ấy, chưa hề thấy một ai ra tiếp đón. Nhà họ Mục các người tiếp đón khách khứa như vậy hay sao?”, Mạt Vấn nổi giận vì tiếng gọi lão già kia, nên ông không khách sáo nữa mà công kích lại.

“Hơn nữa là tên quản gia này bất kính với Mục thiếu gia trước. Cậu ấy đánh lão ta hai cái bạt tai, lão phu thấy vẫn còn nhẹ chán. Ông là trưởng lão của gia tộc, chưa hỏi rõ ngọn ngành ra sao, đã gán tội danh cho cậu ấy, đúng là không phân rõ phải trái”.

Nghe Mạt Vấn nói vây, nhị trưởng lão bật cười.

“Khách? Lục Khiếu Thiên thì đúng là khách rồi, chứ lão là cái thá gì hả? Một tên kẻ ăn người ở mà còn muốn người ta tiếp đón ư? Lão già kia, lập tức cuốn xéo khỏi nhà họ Mục ta ngay!”

“Hỗn láo!”

Tuy nhiên, nhị trưởng lão vừa nói dứt câu, phía sau chợt vang lên một giọng gầm lên giận dữ. Ngay sau đó, một âm thanh ầm ầm vang lên, bàn ghế gãy vụn, bụi bay mù mịt.

Lục Khiếu Thiên đứng bật dậy khỏi ghế, mặt mày đỏ gay.

“Viện trưởng Lục!”

Thấy Lục Khiếu Thiên đột nhiên nổi giận, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều ngây ra như phỗng.

Lão già kia chỉ là một người hầu thôi mà, ông ấy có nhất thiết phải tức giận đến mức này không?

“Mục Phong Thanh, ông hỗn láo!”

Lục Khiếu Thiên chỉ thẳng vào mặt của nhị trưởng lão, rồi quát ầm lên: “Đại sư Mạt Vấn là khách mà thầy Mục Vỹ mời đến biệt phủ, vậy mà ông dám vô lễ như vậy. Ta thấy con cháu nhà họ Mục các người cũng không cần phải đến Học viện Bắc Vân học nữa đâu!”

Lục Khiếu Thiên gần như là gào lên khi nói những lời này.

Cái gì?

Nghe thấy Lục Khiếu Thiên nói vậy, đám đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều trợn mắt há mồm, lập tức ngẩn người.
Chương 12: Tiêu đời rồi!

Mạt Vấn!

Toàn bộ đế quốc Nam Vân, chỉ có một Mạt Vấn danh tiếng lẫy lừng.

Ông lão ở phía trước ăn vận quần áo thường ngày, thoạt nhìn rất bình thường, thế mà lại là Mạt Vấn, viện phó của Học viện đế quốc Nam Vân ư?

Phù phù…

Nhị trưởng lão thở mạnh một tiếng, ngồi bệt xuống nền đất, kinh hãi tột độ.

“Đại… Đại sư Mạt, xin lỗi, ta không biết ngài là đại sư Mạt, thật sự là…”

“Đại lễ của ông ta không nhận nổi!”

Bị mắng là lão khốn, trong lòng Mạt Vấn cũng khó chịu, lại nói: “Lão đây cứ đòi đi theo Mục Vỹ huynh đệ đến quý phủ làm khách, ông làm như vậy, ta không sao cả, không biết Mục huynh đệ…”

“Mục Vỹ…”

Nhị trưởng lão đưa mắt nhìn về phía Mục Vỹ, hận không thể tự tát mình một cái.

Sao cái thứ vô dụng này lại bám được vào đại sư Mạt Vấn danh tiếng lẫy lừng.

Đại sư Mạt Vấn là ai? Đến ngay cả Hoàng đế của đế quốc Nam Vân cũng phải có đôi phần kiêng nể đối với đại sư Mạt, lão ta chỉ là nhị trưởng lão của một chi phụ nhà họ Mục nhỏ bé thì sao mà sánh được chứ!

“Mục Vỹ, mau đến nói giúp Nhị gia gia của ngươi một câu!”, nhị trưởng lão xoay người về phía Mục Vỹ, cầu khẩn nói.

Nói giúp?

Ánh mắt của Mục Vỹ có chút lãnh đạm.

Hôm nay, nếu không phải vì sự xuất hiện đột ngột của Mạt Vấn, chỉ e rằng, một lời từ chối của hắn gây nên tranh cãi, hai lão già này chắc chắn sẽ dùng gia pháp với hắn.

“Nghĩa phụ!”

Mục Vỹ không thèm quan tâm đến nhị trưởng lão, một cước hắn đá văng lão ta ra, quay về phía Mục Lâm Thần chắp tay nói: “Hôn sự… con muốn tự mình quyết định, con còn phải tiếp khách nên xin phép cáo lui ạ!”

Nhìn thấy Mục Lâm Thần gật đầu, Mục Vỹ nghênh ngang rời khỏi đại sảnh.

Đại sư Mạt đi theo phía sau, sắc mặt có vẻ khó chịu.

Còn sắc mặt của Lục Khiếu Thiên sớm đã trở nên tái mét.

“Trưởng tộc Mục!”, Lục Khiếu Thiên lúc sắp rời đi nói: “Nếu Mục Phong Thanh đã coi thường đại sư của đế quốc như thế, vậy Học viện Bắc Vân nhỏ bé của ta đây cũng không dám thu nhận con cháu của nhị trưởng lão, bảo bọn chúng chọn ngày trở về gia tộc mà học tập đi!”

Nói xong những lời này, Lục Khiếu Thiên quay người rời đi.

Nếu không có Mục Vỹ, thậm chí ông ấy có thể khiến cho con cháu của toàn bộ nhà họ Mục không được phép theo học tại Học viện Bắc Vân.

Nghe thấy lời của Lục Khiếu Thiên, nhị trưởng lão ngồi phịch xuống nền đất.

Tiêu đời rồi!

Việc giảng dạy ở Học viện Bắc Vân tốt hơn gấp bội so với việc dạy bảo ở gia tộc. Nếu con cháu đời sau của mình không thể vào học ở học viện, vậy sau này, quyền lực của dòng dõi của mình trong gia tộc cũng sẽ giảm dần…

“Mục Vỹ…”

Nhị trưởng lão lẩm bẩm tên Mục Vỹ trong miệng, sắc mặt của lão ta trở nên u ám.

“Tần lão thái gia, chuyện này…”

“Trưởng tộc Mục không cần nhiều lời, Dao Nhi nhà ta từ nhỏ đã nhiều bệnh tật, đã được định trước là không sống quá hai mươi tuổi, việc hôn sự lần này…”

“Tần lão thái gia chờ một chút!”, Mục Lâm Thần áy náy: “Hôm nay, ta cũng không ngờ đại sư Mạt Vấn đột nhiên đến nhà họ Mục của ta. Mà thằng bé Vỹ Nhi này cũng không giống mọi ngày, để tối nay ta nói chuyện với nó, việc hôn sự lần này chắc chắn tiến hành được!”

“Như vậy thì tốt quá, thật tốt quá!”

“Hôm nay ta đón tiếp ngài không được chu đáo, đại sư Mạt Vấn còn đang…”, Mục Lâm Thần cười xin lỗi lúc tiễn khách.

Mạt Vấn chính là nhân vật có sức ảnh hưởng trên toàn bộ đế quốc Nam Vân, đừng nói đến chi phụ của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân, kể cả nhà họ Mục ở Đế Đô cũng phải kiêng nể đôi ba phần.

Đương nhiên là Mục Lâm Thần muốn mở tiệc đãi khách.

Bên ngoài cửa nhà họ Mục, Tần Thời Vũ cùng Tần Mộng Dao, hai người một già một trẻ từ từ rời đi.

“Ông ơi, Mục thúc thúc nói Mục Vỹ bản tính nhút nhát, hơn nữa trong thành Bắc Vân còn có tin đồn Mục Vỹ là một con mọt sách, nhưng hôm nay Dao Nhi thấy, Mục Vỹ… lại rất bản lĩnh!”, trên đường đi, Tần Mộng Dao không nhịn được, buột miệng nói.

“Ha ha…”

Tần lão thái gia cười ha hả: “Mục Vỹ này, chỉ e là sự thực không như lời đồn, thử hỏi, có kẻ nào bản tính nhút nhát mà dám phản kháng quyết liệt như thế trong đại sảnh hôm nay không? Đồ vô dụng đần độn ư? Ông không tin là đại sư Mạt Vấn lại có hứng thú với một tên vô dụng!”

“Vậy…”, Tần Mộng Dao thấy hơi khó hiểu.

“Thế tại sao trước kia, thanh danh của Mục Vỹ ở trong thành Bắc Vân lại tệ như vậy?”
Chương 13: Điều kiện?

“Mục Vỹ là người nhà họ Mục ở Đế Đô, con trai của trưởng tộc. Cậu nhóc này hôm nay đột nhiên trở nên khác lạ như vậy thì chỉ có thể chứng tỏ là trước giờ huynh ấy luôn giấu tài!”

Nghe thấy câu ngờ vực của cháu gái, Tần Thời Vũ nói một cách chắc chắn: “Nếu hôn sự của cháu và cậu ấy thành công, khéo có thể nhờ đại sư Mạt Vấn chữa khỏi căn bệnh quái ác của cháu cũng nên. Hi vọng trưởng tộc Mục có thể tác thành hôn sự này!”

Nghe thấy vậy, Tần Mộng Dao nhếch miệng.

Cô tự thấy mình xinh đẹp mỹ miều. Nhưng hôm nay, Mục Vỹ lại từ chối hôn sự ngay tại chỗ. Dù hắn làm vậy là để chống đối gia tộc, nhưng cũng là một sự đả kích với cô.

Hơn nữa, nghĩ tới chuyện mình chỉ còn sống được một năm nữa, sắc mặt Tần Mộng Dao bắt đầu u ám.

Nếu Mục Vỹ nghe thấy những lời nhận xét của Tần lão thái gia về mình, chắc hắn sẽ cười ra nước mắt mất.

“Giấu tài”, từ này thật sự không phù hợp với hắn.

Nhưng lúc này, Mục Vỹ không thể cười nổi, ngược lại còn có vẻ bực tức.

Thầy luyện đan sáu sao Mạt Vấn này đúng là quá… quá phiền phức!

Từ lúc bước chân vào biệt viện của hắn đến giờ, ông nói không ngưng nghỉ, luôn miệng hỏi hắn về những kiến thức liên quan đến luyện đan.

Nếu không phải ông lão này đã giúp hắn giễu võ dương oai ở trong đại sảnh, hắn thất sự muốn bịt miệng ông lại.

Chờ mãi mới đến lúc mặt trời xuống núi, thấy Mạt Vấn vẫn định ở lại chưa muốn về, Mục Vỹ lập tức tiễn khách.

Cuối cùng đại sư Mạt cũng bó tay, tiếc nuối rời đi. Lục Khiếu Thiên cũng ở cạnh bọn họ nguyên ngày, đây đúng là một ngày đầy sự kinh ngạc với ông ấy.

Từ lớn đến bé của cả nhà họ Mục còn cẩn trọng hơn.

Trước kia, biệt viện của Mục Vỹ luôn vắng như chùa bà Đanh, nhưng nay thì đông kín người.

Song khi đại sư Mạt rời đi, những người này cũng dần giải tán.

Trăng sáng lên cao, Mục Vỹ ngồi trên giường, nhớ lại những sóng gió của cả ngày hôm nay, hắn không khỏi cười khổ.

Kiếp trước, hắn là Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, hô mưa gọi gió, không ai có thể chống lại, thế mà lại bị một đám tiểu nhân bày mưu tính kế hãm hại.

Nhớ lại cảnh tượng mấy chục Tiên Vương đó liên thủ lại đánh giết mình, mối hận trong lòng hắn dâng lên ngút trời.

“Nếu ông trời đã cho ta làm lại cuộc đời, thì lần này, ta nhất định sẽ quay lại đại thế giới Vạn Thiên để khuấy đảo đến long trời nở đất!” Mục Vỹ gào thét trong lòng.

Có một tiếng khẽo kẹt khe khẽ vang lên, cửa bị mở ra.

Mục Lâm Thần đi từ phía ngoài vào.

“Nghĩa phụ!”

Mục Vỹ đứng dậy, cung kính hành lễ.

“Vỹ Nhi, những năm qua, ta có lỗi với con. Nhưng hôm nay, con đã khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác!”, Mục Lâm Thần đi thẳng vào vấn đề: “Ta sẽ không hỏi chuyện giữa con và đại sư Mạt, nhưng ta mong con sẽ đồng ý chuyện hôn sự với nhà họ Tần!”

“Đồng ý? Tại sao ạ?”

Mục Lâm Thần thở dài một hơi, rồi ngồi xuống.

“Thành Bắc Vân có bốn gia tộc lớn là nhà họ Tần, nhà họ Mục, nhà họ Vương và nhà họ Điêu chếm hết phần lớn tài nguyên. Bây giờ, nhà họ Vương và nhà họ Điêu liên thủ để tạo sức ép với nhà họ Mục chúng ta và nhà họ Tần, cho nên chúng ta buộc phải hành động!”

Mục Lâm Thần trầm mặc nói: “Con cũng biết đấy, trong gia tộc hiện giờ, đại trưởng lão và nhị trưởng lão đều có tầm ảnh hưởng nhất định. Cho nên ta mong con có thể tạm thời đồng ý chuyện này!”

“Ngoài mặt chúng ta liên thủ với nhà họ Tần, để tạm giảm bớt áp lực trước mắt, sau này huỷ hôn ước cũng không sao”.

Mục Lâm Thần nhìn Mục Vỹ, trong ánh mắt có vẻ cầu xin.

Mục Vỹ ngẩn ra.

Trong mắt của Mục Vỹ trước kia, nghĩa phụ như cây cột trụ vững, bất cứ khi nào cũng hiên ngang bất khuất.

Dường như biểu cảm lúc này của Mục Lâm Thần đã khiến Mục Vỹ của trước kia cảm động.

Mục Vỹ chậm rãi gật đầu, đồng ý đáp: “Vâng, con đồng ý!”

Nghe thấy Mục Vỹ đồng ý, Mục Lâm Thần nhìn hắn với vẻ hơi kinh ngạc.

“Nhưng con có một điều kiện!”

Tuy nhiên Mục Lâm Thần còn chưa kịp vui mừng thì Mục Vỹ đã lại lên tiếng.
Chương 14: Luyện đan

Điều kiện?

Hôm nay, tính tình của Mục Vỹ thay đổi rõ rệt, sợ rằng điều kiện này không bình thường!

“Con cần một cái lò luyện đan, cùng với mười cây cỏ Tự Tẫn, mười cây hoa Bách Ngân, mười cây cỏ Ngân Mao Liễu!”, chỉ sợ Mục Lâm Thần đổi ý, Mục Vỹ khẩn trương nói: “Con cần trong đêm nay!”

Chỉ là, khi nghe thấy lời của Mục Vỹ, Mục Lâm Thần lại choáng váng.

“À, chuyện này có khó quá không ạ?”, nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn của Mục Lâm Thần, Mục Vỹ gãi đầu, ngượng nghịu hỏi.

“Không khó, không khó!”

Mục Lâm Thần nhanh chóng đồng ý: “Ta sẽ đi lấy cho con!”

Tựa hồ sợ Mục Vỹ thay đổi ý định, Mục Lâm Thần vội vã rời đi.

Khó?

Đùa gì vậy!

Cỏ Tự Tẫn, hoa Bách Ngân, cỏ Ngân Mao Liễu, ba loại thảo dược này chỉ mạnh hơn quả Tử Ngọc một chút, còn lò luyện đan thì nhà họ Tần thực sự không thiếu.

Mục Lâm Thần sửng sốt, thật không ngờ, Mục Vỹ lại có thể đưa ra một điều kiện dễ dàng như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng của Mục Lâm Thần, Mục Vỹ cười gượng.

Hắn tạm thời đã chấp thuận chuyện hôn sự.

Chỉ là, muốn hắn thật sự lấy Tần Mộng Dao kia, cũng không đơn giản như vậy.

Trước mắt, hắn cần nâng cao thực lực, chỉ khi thực lực được nâng cao thì cái gọi là áp lực sẽ không còn nữa.

Giữa đêm trăng sáng, Mục Vỹ một mình ở chỗ luyện đan của nhà họ Mục.

Đặt trước mặt hắn là mười cây cỏ Tự Tẫn, mười cây cỏ Bách Ngân, mười cây cỏ Ngân Mao Liễu.

Mục Vỹ muốn luyện đan!

Lúc này, hắn đã có tố chất xương cốt của kẻ mười chín tuổi, muốn từng bước rèn luyện thể phách, e rằng đã hơi muộn rồi.

Chỉ có thông qua đan dược mới có thể nâng cao tố chất xương cốt của cơ thể và thực lực của bản thân hắn.

“Luyện chế Tôi Cốt Đan ắt không thể thiếu cỏ Tự Tẫn, hoa Bách Ngân, cỏ Ngân Mao Liễu, cơ thể này thực sự quá yếu ớt, chỉ có thể dựa vào Tôi Cốt Đan để nâng cao thể chất và cảnh giới!”

Thông qua dung hợp ký ức, Mục Vỹ đại khái biết việc phân chia cảnh giới của Thiên Vận Đại Lục.

Thân xác có mười tầng cảnh giới, tầng đầu tiên là cảnh giới Tôi Thể, tôi luyện thân thể cường tráng, sức mạnh cơ thể bằng sức một con trâu.

Tầng thứ hai là cảnh giới Đoàn Cốt, sau khi có thân thể cường tráng, tôi luyện xương cốt, sẽ có được sức mạnh bằng ba con trâu.

Còn tầng thứ ba là cảnh giới Dịch Cân, là dị luyện gân mạch, khiến cho võ giả có thể đạt đến sức mạnh bằng năm con trâu.

Trong mười tầng của thân xác thì ba tầng đầu tiên là vô cùng quan trọng, là gốc rễ để võ giả xây dựng nền móng cơ sở, nền tảng không vững sau này cũng khó mà tinh luyện.

Cảnh giới Tôi Thể, cảnh giới Đoàn Cốt, cảnh giới Dịch Cân, lần lượt tiến lên từng tầng, là võ giả đã gây dựng được nền móng khởi điểm vững chắc, Mục Vỹ hiểu rõ điểm này hơn ai hết.

Lúc này hắn chỉ có thể dựa vào đan dược để nâng cao sức mạnh thân xác.

Tôi Thể Đan là loại đan dược mà hắn nghĩ là thích hợp nhất.

Nhìn lò luyện đan cao ngất trước mặt, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

Luyện đan, đối với hắn mà nói, là quá trình thú vị nhất.

Cảm giác khi thấy đan dược đang từ từ thành hình ở trong lò luyện đan làm cho hắn như mê đắm.

Chỉ là hiện tại, cơ thể này của hắn thật sự quá yếu ớt, không biết có thể chịu được trong bao lâu.

Luyện đan là một công việc khổ cực, một võ giả không nhất thiết phải là thầy luyện đan, nhưng thầy luyện đan chắc chắn phải là một võ giả.

“Cỏ Tự Tẫn…”

Mục Vỹ không chút do dự thổi lửa ở dưới đáy lò luyện đan, rồi lấy một cây cỏ Tự Tẫn bỏ vào bên trong.

Kiếp trước, hắn là Tiên Vương cao quý, Mục Vỹ thu phục được hai loại thiên hỏa với thuật luyện đan cao cường, nhưng hiện nay, hắn chỉ có thể dựa vào đan hỏa để luyện chế Tôi Cốt Đan.

“Hoa Bách Ngân…”

Sau chừng mấy chục giây, Mục Vỹ lại lấy một cây hoa Bách Ngân bỏ vào trong lò luyện đan.

Nếu như có một thầy luyện đan đứng bên cạnh Mục Vỹ lúc này, nhất định sẽ trợn mắt há mồm mà mắng hắn là kẻ đần độn!
Chương 15: Phá Ngọc Quyền

Công cuộc luyện đan cần phải được tiến hành một cách chậm rãi, từng cây thảo dược và yêu đan của yêu thú cũng phải cho vào dần từng thứ một.

Nếu chậm quá thì sẽ làm giảm tác dụng của thảo dược.

Còn nếu nhanh quá thì sẽ khiến đặc tính của thảo dược không thể dung hoà, thậm chí còn gây nổ!

Với thầy luyện đan mà nói thì mấy chục giây thật sự là quá nhanh.

Những thầy luyện đan tài giỏi khi luyện chế một loại đan dược cấp cao thường mất mười mấy ngày cho đến một tháng cũng là bởi nguyên nhân này.

Hành vi của Mục Vỹ lúc này giống hệt như đang làm bậy.

Trong vòng chục giây, Mục Vỹ đã khống chế được đan hoả, sau đó bỏ cỏ Ngân Mao Liễu vào bên trong lò luyện.

Hắn cho cả ba loại thảo dược vào bên trong lò luyện đan, thời gian cách nhau không bao lâu, chưa tới nửa phút.

“Phần rễ của cỏ Tự Tẫn chứa sức mạnh to lớn, giúp kích thích máu huyết. Hoa Bách Ngân có sẵn tính dẻo dai. Dù cỏ Ngân Mao Liễu hơi kém, nhưng dưới sự bổ trợ của cỏ Tự Tẫn và hoa Bách Ngân, nó sẽ tạo ra hiệu quả quan trọng nhất cho dược liệu!”

Mục Vỹ lẩm bẩm, còn hai tay thì liên tục kiểm soát nhiệt độ lửa của lò luyện đan qua việc điều chỉnh lỗ thông hơi ở bên dưới lò.

Trời dần sáng, Mục Vỹ không màng hình tượng dang tay dang chân nằm vật ra đất, rồi thở phì phò.

Mệt quá!

Trong lòng hắn thật sự muốn chửi thề một câu!

Chỉ luyện chế Tôi Thể Đan thôi mà suýt nữa hắn đã mất một cái mạng. Mục Vỹ của trước kia đúng là có tố chất thân thể quá yếu ớt.

Mục Vỹ mở lòng bàn tay ra, ngắm nghía chín viên đan dược màu bạc, hắn lau mồ hôi trên trán, rồi khẽ mỉm cười.

Lẽ ra hắn có thể luyện chế được mười viên, nhưng do thân thể của hắn không thể chịu đựng nổi nữa, nên viên cuối cùng đã thất bại.

“Chắc Tôi Cốt Đan có thể giúp mình thăng lên cảnh giới Tôi Thể, tầng thứ nhất của thân xác được rồi đây!”

Mục Vỹ lập tức nuốt một viên Tôi Cốt Đan, sau đó chầm chậm ngồi dậy.

Cảnh giới Tôi Thể đúng là tên sao ý vậy, chính là rèn luyện da thịt. Thân thể cường tráng sẽ giúp võ giả có sức mạnh cấp một, đủ để sống hơn tám mươi tuổi.

“Phù…”

Mục Vỹ không nhịn được thở ra một hơi. Hắn cảm thấy viên Tôi Cốt Đan đang dần chui xuống bụng, hoá thành một dòng nước ấm, lan ra khắp cơ thể.

“Hử? Không đủ ư?”

Cảm nhận được hiệu quả của Tôi Cốt Đan chưa lan tới hết tứ chi, Mục Vỹ không chút do dự uống ngay thêm một viên nữa.

Một luồng sức mạnh ấm áp luân chuyển trong cơ thể, dần lan tới từng đường kinh mạch trong cơ thể.

Mục Vỹ nhắm mắt trầm tư, một kỹ năng võ thuật đang lặng lẽ vận chuyển trong đầu hắn.

“Phá Ngọc Quyền!”

Môn võ này từng chẳng là gì trong mắt Mục Vỹ cả, nhưng bây giờ thì lại phù hợp với hắn nhất.

Sau khi sống lại, với Mục Vỹ mà nói thì những kiến thức về kỹ năng võ thuật, luyện đan và luyện khí đều đã in sâu trong đầu hắn.

Hắn căn bản không cần phải lo lắng về những vấn đề này.

Điều cần thiết bây giờ là phải tĩnh tâm, để cảm nhận sự vận chuyển của từng luồng sức mạnh của Tôi Cốt Đan trong cơ thể…

Màn đêm dần tan, đường chân trời màu đỏ đã dần ló rạng.

Sau một đêm, Mục Vỹ đã liên tiếp uống bốn viên Tôi Cốt Đan, rồi trực tiếp vượt qua cảnh giới Tôi Thể, thăng lên cảnh giới Đoàn Cốt tầng thứ hai của thân xác.

Còn sức mạnh trong cơ thể hắn không phải là bậc năm, mà là bậc bảy!

Hơn kém nhau sức mạnh của hai con trâu, có thể nói là đã mạnh hơn võ giả cảnh giới Đoàn Cốt bình thường ba lần.

“Tôi Cốt Đan rèn luyện và tinh luyện xương cốt, nên mình bước vào cảnh giới Đoàn Cốt cũng là chuyện thường tình!”, Mục Vỹ mở mắt, thấy tia sáng dần hé lên bên ngoài phòng, hắn mỉm cười.

Đương nhiên trong đầu hắn còn có rất nhiều phương pháp luyện chế đan dược, nhưng với cảnh giới và tình hình kinh tế hiện nay, hắn muốn luyện chế ra những loại đan dược đó thì hơi khó thực hiện.

“Tầng thứ hai của thân xác, cảnh giới Đoàn Cốt sẽ giúp mình không còn bị đau tay khi đánh lão già Mục Tiền chết tiệt nữa!”, Mục Vỹ mỉm cười tự giễu, sau đó đứng dậy.

Vù…

Song khi Mục Vỹ đang chuẩn bị đứng dậy, trong đầu hắn chợt vang lên tiếng vù vù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK