• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126: Nhập môn kiếm ý

Nghe thấy lời nói chứa đựng tin tức động trời của Phi Sất, trên khuôn mặt Lữ Sán không có vẻ sợ hãi mà ngược lại còn tràn đầy điên cuồng.

Chiếm lấy đế quốc Nam Vân và dùng nó làm bàn đạp để tiến đánh toàn bộ Thiên Vận Đại Lục là một chuyện không tưởng đối với bất kỳ một tông môn nào.

Nhưng với Lục Ảnh Huyết Tông thì lại hoàn toàn có thể.

Lục Ảnh Huyết Tông không sử dụng con người để phục vụ cho chiến tranh mà là thi thể. Có chiến tranh tất có người chết, và họ sẽ có thể luyện chế ra huyết thi để không ngừng phát triển thế lực của mình.

Chiến tranh là điều mà mỗi một người trong Lục Ảnh Huyết Tông đều khát khao xảy ra.

Chỉ có chiến tranh mới có thể đem lại sức mạnh cho họ.

"Vậy thì còn gì bằng, còn gì bằng!", Lữ Sán nở nụ cười khát máu: "Cứ tiếp tục như thế thì không đến một năm nữa, ta sẽ có thể luyện chế thân ngoại hóa thân của mình một lần nữa, khi đó, ta sẽ dùng xác của thằng nhóc đó để luyện chế!"

Trong sơn động âm u vang vọng tiếng cười khà khà đầy ghê rợn, hai bóng người dần biến mất...

Cùng lúc đó, tại một bên khác, Mặc Dương đang vật vã đối đầu với gần một trăm tên huyết thi. Lúc mới bắt đầu còn cầm cự được, nhưng suy cho cùng gã chỉ có cảnh giới Ngưng Khí – tầng thứ năm của thân xác, khí kình còn yếu nên cũng dần dần đuối sức.

"Chết tiệt!"

Thấy phía cửa hang động liên tục có bóng dáng xông tới, Mặc Dương đành cắn răng kiên trì.

"Sư phụ đã vào gần một canh giờ, không biết thế nào rồi!"

"Ái chà, thằng bé này tốt ghê, trong thời khắc sống còn vẫn nhớ đến sư phụ!"

Ngay lúc này, bóng kiếm bắn vụt tới, mấy tiếng "phập, phập" vang lên, bảy tám huyết thi đang đứng dàn trải trước người gã ngã xuống đất.

"Kiếm ý?"

Thấy nhát kiếm vừa rồi, Mặc Dương cực kỳ chấn động.

"Thầy Mục, thầy cũng lĩnh ngộ kiếm ý ạ?"

"Ta có nói mình không lĩnh ngộ được kiếm ý sao?", nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của gã, Mục Vỹ bĩu môi.

Kiếm ý chỉ là ý cảnh cơ bản nhất mà kiếm khách sẽ lĩnh ngộ, kiếm khách nào mạnh thì sau kiếm ý sẽ còn lĩnh ngộ cả kiếm thế, thậm chí còn sinh ra kiếm tâm.

Hiện giờ Mặc Dương vẫn chưa thể đạt đến mức độ đó.

"Quá đỉnh, sư phụ à, người quá đỉnh!"

Nhìn Mục Vỹ, đôi mắt Mặc Dương lấp lánh ánh sao.

Kiếm ý!

Tính đến nay, toàn bộ thành Bắc Vân chỉ có một mình Mặc Dương là có thể lĩnh ngộ kiếm ý, ai có thể ngờ được một người luôn che giấu năng lực của bản thân như Mục Vỹ cũng lĩnh ngộ được kiếm ý chứ.

"Niệm tình con còn biết nhớ đến sư phụ, ta sẽ dạy con một số chiêu thức!"

"Vâng!"

Khi nhìn thấy ánh mắt của Mục Vỹ, chẳng hiểu sao trong lòng gã lại dâng lên cảm giác an toàn.

"Nhìn kỹ này!"

Mục Vỹ vừa nói vừa vung kiếm.

Vẫn là Bổ Ảnh Chi Kiếm nhưng khi thi triển ra, bóng dáng của hắn lại xuất hiện giữa bọn huyết thi. Sau một cái hất tay, trường kiếm mờ ảo trong tay phát ra kiếm khí lăng lệ như cơn gió quét sạch mọi chiếc lá, cắt đầu của toàn bộ những con huyết thi xung quanh.

"Kiếm ý!"

Thấy cảnh tượng này, Mặc Dương sững sờ.

Cũng là kiếm ý nhưng gã có thể cảm giác được kiếm ý của Mục Vỹ mạnh hơn của mình gấp mười, gấp trăm lần.

Nguyên nhân của sự chênh lệch này không phải do cảnh giới mà là bản chất.

Nếu chỉ xét về kiếm ý một cách đơn thuần thì Mục Vỹ mạnh hơn rất nhiều.

Nếu như nói kiếm ý của Mặc Dương là một đứa trẻ nhỏ bé thì kiếm ý của Mục Vỹ lại giống như một nam tử cường tráng, đem lại sự rúng động đầy dữ dội như sóng tràn bờ.

"Kiếm ý cũng có nhiều cấp độ. Lúc mới lĩnh ngộ chỉ có thể nói là vừa nhập môn, sau đó đến tiểu thành, đại thành, đại viên mãn, cuối cùng kiếm ý dung hòa vào trong kiếm thế, khi đó kiếm sẽ di chuyển theo mọi cử động của ta, và kiếm động theo tâm trí chính là đích đến cuối cùng của kiếm khách!"

"Kiếm ý nhập môn, tiểu thành, đại thành, đại viên mãn..."

Nghe thấy những từ ngữ mới lạ kia, Mặc Dương như đã bắt được chỗ then chốt nào đó.

Gã tự nhận rằng bản thân lĩnh ngộ được kiếm ý đã là vô địch trong thành Bắc Vân, nhưng đến hôm nay, gã lại được Mục Vỹ khai sáng ra một thế giới mới.

"Kiếm ý nhập môn, bây giờ ta mới đang ở cấp độ kiếm ý nhập môn!"

Mặc Dương lẩm bẩm, sự sắc bén lẫm liệt trong đôi mắt ngày càng sáng rỡ.

"Giết!"

Hai bóng người bay qua lại trong sơn động, kiếm khí tiêu sái bắn ra khắp nơi.

"Mạnh thật!"

Hai cái bóng mờ trong bóng tối hơi nhúc nhích, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Người này có cảnh giới là tầng thứ tám của thân xác, am hiểu việc luyện đan, sở hữu một thanh thần binh lại còn lĩnh ngộ được kiếm ý, quá mạnh!"

"Bởi vậy ta mới không khinh xuất ra tay đấy. Nếu hắn là con cháu của trưởng lão tông môn hay môn chủ nào đó, chúng ta mà lỡ tay giết thì sẽ chỉ kéo thêm rắc rối về cho tông môn thôi!"

Một người khác nói: "Ngươi cũng biết Lục Ảnh Huyết Tông chúng ta phải vươn tay tới một số đế quốc để có thể vùng lên mà, gây thù chuốc oán với mấy tông môn khác thì không có lợi chút nào".

"Rõ như ban ngày, có điều phải bẩm báo người này cho đặc sứ biết, quan sát kỹ vào!"

"Ờ, trở về báo cáo với đặc sứ quan trọng hơn".

Hai bóng người biến mất như chưa từng xuất hiện.

"Phù..."

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau cùng, Mục Vỹ và Mặc Dương ngồi sõng soài xuống đất.

"Sư phụ, rốt cuộc cũng xong rồi!"

"Đúng! Xong rồi!"

Mục Vỹ cười không nổi. Trước đây khi ở cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác, hắn đã có thể chống lại võ giả có cảnh giới Linh Huyệt, đối mặt với kẻ địch mạnh hơn mình gấp mấy lần mà vẫn có thể giết chết kẻ đó, mặt không đỏ, nhịp thở không dồn dập.

Còn giờ đây, chỉ có mấy chục tên huyết thi rề rề rà rà thôi cũng khiến hắn thở như điên.

"Xem ra cơ thể này còn một số vấn đề cần phải giải quyết rồi!"

Mười tầng cảnh giới thân xác vốn được dùng để rèn luyện thân thể là chủ yếu, chỉ cần trong người tồn tại một chút thiếu sót thôi cũng sẽ đem lại rắc rối trong những lần đột phá ở cảnh giới Linh Huyệt.
Chương 127: Mai phục ngoài sơn động

"Đi thôi!"

Mục Vỹ nghỉ ngơi một lát rồi kéo Mặc Dương đi tới cửa hang động.

Hắn chỉ có một cây cỏ Phong Linh để luyện chế Phong Linh Đan, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.

Kể cả có là thầy luyện đan tài năng nhất cũng không thể bảo đảm một trăm phần trăm sẽ luyện chế ra đan dược thành công.

Vậy nên hắn phải chuẩn bị thật kỹ càng.

Lúc Mục Vỹ kéo Mặc Dương ra khỏi sơn động, trời chiều đã ngả về Tây, toàn bộ dãy Bắc Vân cũng chìm trong u tối.

Đi đến cửa hang động, Mục Vỹ quan sát xung quanh, sắc mặt chợt trở nên lạnh lẽo

"Xem ra bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, sau chim sẻ còn có rắn độc!", hắn nhếch mép.

"Ha ha, ta biết ngay mà. Mục Vỹ, không đời nào ngươi không đến đây để lấy cỏ Phong Linh được!"

Mục Vỹ vừa dứt lời thì thình lình có một tiếng cười đắc thắng truyền đến.

"Thiệu Vũ!"

Thiệu Minh và những người khác đồng loạt bước ra từ sau lưng Thiệu Vũ.

Đội ngũ vốn mười mấy người giờ đây lại chỉ còn bảy, tám. Họ chưa rời đi mà vẫn đứng ở đây chờ.

"Oắt con, giao cỏ Phong Linh ra đây, ta sẽ thả ngươi đi!"

Thiệu Vũ mới nói xong thì một giọng nói ồ ồ vang lên.

Người vừa lên tiếng có thân hình lực lưỡng, để râu quai nón, đôi mắt mở to, toàn thân tràn đầy khí thế uy nghiêm.

"Thiết Sơn Hộ, ngươi đúng là không biết xấu hổ".

Nhưng hắn ta chỉ mới xuất hiện thì lại có mấy người đi ra.

Kẻ nói chuyện là một người cao gầy, gò má nhô thật cao, ánh mắt âm trầm.

"Ba Dụ Đức, ta biết ngay ngươi sẽ không bỏ cuộc nhanh như vậy mà".

"Được rồi đấy, cả ba người bọn ta đều ở đây rồi, Đường Minh Dương, ngươi đừng ẩn mình nữa, ra đây đi!", Thiệu Minh bước lên một bước, mỉm cười lên tiếng.

Âm thanh sột soạt vang lên phá vỡ bầu không khí đã dần lắng xuống, lại một nhóm khoảng bảy tám người xuất hiện.

Đến lúc này, số người đang tụ tập ngoài hang động đã lên đến ba, bốn mươi.

Tu vi của họ thấp nhất cũng là cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của của thân xác, còn cao nhất chính là nhóm người Ba Dụ Đức với cảnh giới Tụ Khiếu (tầng thứ mười).

"Đông vui quá nhỉ!"

Nhìn ba người đến từ bên ngoài, Thiệu Minh cười khẩy rồi nói: "Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hộ, Ba Dụ Đức, ta biết trong đợt ra ngoài thí luyện của đệ tử nội môn lần này, nơi các ngươi được phái đi không phải thành Bắc Vân!"

"Hừ, thành Bắc Vân có phải nhà của ngươi đâu. Ta muốn tới thì tới, làm gì được ta?"

Người lên tiếng đáp trả đầu tiên là Thiết Sơn Hộ vai u thịt bắp, hắn ta nhìn Thiệu Minh với ánh mắt đầy khinh thường.

"Ngươi tên Mục Vỹ đúng không? Gần đây đi đâu trong thành Bắc Vân cũng nghe thấy tên của ngươi, ta cũng không gây khó dễ làm gì, cỏ Phong Linh rất quan trọng với ta nên hãy đưa ta đi!"

"Cỏ Phong Linh chỉ có một tác dụng duy nhất là luyện chế Phong Linh Đan, ngươi cấp bách như thế chắc là cần một viên Phong Linh Đan chứ gì?"

"Ngươi có thể luyện chế được à?"

"Dĩ nhiên rồi!"

Mục Vỹ nở nụ cười không đứng đắn: "Mười viên ta cũng luyện ra được chứ đừng nói là một viên, nhưng tiểu gia ta đây không thích luyện cho ngươi đấy".

"Ngươi giỡn mặt với ta đấy à?"

"Giỡn mặt với ngươi thì có sao? Tiểu gia ta thích thì luyện, không thích thì khỏi luyện".

Từ khi làm Tiên Vương đầy khí phách ở kiếp trước, Mục Vỹ chưa bao giờ sợ hãi mấy lời đe dọa này, lúc này càng không sợ.

Được sống lại lần nữa, Mục Vỹ chỉ mong cầu sự thoải mái và tiêu sái, ân oán thù hận gì cũng phải rõ ràng. Hắn rất ghét bị người khác tính kế.

"Chán sống thì đừng có trách ta!"

Thấy dáng vẻ tí tởn vênh váo của Mục Vỹ, quả đấm lớn bằng miệng bình của Thiết Sơn Hộ ầm ầm tung ra.

"Hắn tiêu đời rồi!", Thiệu Vũ thấy cảnh tượng này thì hả hê nói: "Cú đấm của Thiết Sơn Hộ có thể giết cả võ giả cảnh giới Thông Linh, huống gì là cảnh giới Tụ Đan!"

"Chắc có lẽ chúng ta không cần cho hắn một bài học rồi".

"Dám lên mặt với Mục Vỹ này thì dù ngươi có là Thiên Vương cũng phải nằm xuống".

Thiết Sơn Hộ đã xông tới nhưng Mục Vỹ không sợ chút nào, đối đầu trực diện với hắn ta.

Thiệu Vũ, Thiệu Minh, Ba Dụ Đức và những người khác thấy cảnh này thì đều cho rằng Mục Vỹ bị điên, bị ngốc. Nhưng trong mắt Mặc Dương thì hành động ấy thật dũng cảm và đầy khí phách, là ý chí kiên nghị không bao giờ chùn bước mà các kiếm khách nên có.

"Oành!"

Cú đấm của hai người va chạm vào nhau.

Hai dấu ấn phóng ra từ tay của Mục Vỹ, quấn quanh hai cánh tay của Thiết Sơn Hộ.

Đó chính là Sinh Tử Hoang Ấn trong Bát Hoang Sinh Tử Ấn!

Sinh Tử Hoang Ấn, một ấn sinh một ấn tử, diệt sinh đoạn tử.

"Bịch bịch..."

Ngay sau đó, cơ thể cường tráng của Thiết Sơn Hộ liên tục thụt lùi mười mấy bước, phát ra những tiếng động vang dội.

Sau đó, gương mặt đen nhẻm của hắn ta ửng đỏ, không nhịn được phun ra một búng máu.

Làm sao có thể!

Thấy Thiết Sơn Hộ loạng choạng lùi ra sau như thế trong khi Mục Vỹ thì vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, những người đang có mặt đều chết trân.

Tầng mười và tầng tám của thân xác chỉ cách nhau hai tầng nhưng lại khác biệt như trời với đất.

Rốt cuộc Mục Vỹ là thần thánh phương nào?
Chương 128: Hạ mình chỉ giáo

"Trời ơi!"

Mặc Dương đang đứng gần đó, thấy cảnh tượng này thì hào hứng đến mức suýt nhảy cẫng lên.

Người trước mắt là ai?

Là Mục Vỹ, sư phụ của gã đấy!

Người đã mười năm gắn liền với cái mác rác rưởi mà ai trong thành Bắc Vân cũng biết đấy!

Thế mà hiện giờ, hắn lại có thể đánh lùi một cao thủ cảnh giới Tụ Khiếu như Thiết Sơn Hộ bằng một quyền. Chỉ đòn đánh ấy thôi đã đủ để khiến toàn bộ thành Bắc Vân bùng nổ rồi.

Nếu như Mục Vỹ dùng kiếm và khai triển kiếm ý để áp chế Thiết Sơn Hộ thì có thể gã đã không kinh ngạc đến vậy, đằng này hắn chỉ dùng quyền, dùng pháp ấn!

"Được lắm, được lắm!"

Quẹt mạnh vết máu trên khóe miệng, khuôn mặt của Thiết Sơn Hộ tối tăm thấy rõ.

Vừa rồi chỉ là do sơ sẩy, nếu không thì hắn ta chỉ cần đấm một phát là có thể giết chết tên Mục Vỹ giun dế này rồi.

Tiếng "răng rắc" vang lên, cơ thể gần một mét tám của Thiết Sơn Hộ bất chợt đứng thẳng, lồng ngực của hắn ta phập phồng liên tục, dần dần run rẩy.

Hai bên đụng độ một quyền mà bản thân lại là người rơi vào thế hạ phong, Thiết Sơn Hộ nhục nhã khôn cùng.

Tại cảnh giới Tụ Khiếu – tầng thứ mười của thân xác, thất kinh bát mạch trong cơ thể bắt đầu tích tụ sức mạnh, củng cố chân nguyên để sau khi tiến vào cảnh giới Linh Huyệt sẽ lần lượt đả thông mười huyệt khiếu chính và xây dựng nền móng.

"Hỗn Nguyên Tịch Lịch Chưởng!"

Tiến lên một bước, cơ bắp trên cơ thể cường tráng của Thiết Sơn Hộ phồng to lên.

Có thể rõ ràng nhìn thấy giữa đôi tay của hắn ta đang hình thành gió lốc, tiếp đó những tia máu dần xuất hiện, tất cả hòa lẫn vào chân nguyên nóng rực lao thẳng về phía Mục Vỹ.

"Cút đi!"

Thấy Thiết Sơn Hộ đã bắt đầu dùng bản lĩnh thật sự, Mục Vỹ không hề nao núng.

Bát Hoang Sinh Tử Ấn là một môn võ học thượng thừa hàng thật giá thật mà hắn lấy được từ tay Đông Phương Ngọc.

Lần này, Mục Vỹ điều động chân nguyên trong cơ thể, đánh ra dấu ấn cuối cùng, Bát Hoang Thiên Ấn!

Bát Hoang Thiên Ấn, che trời lấp đất.

Ngay cả khi Mục Vỹ vận dụng toàn bộ chân nguyên trong cơ thể thì sức mạnh tạo ra khi khai triển dấu ấn này cũng không thể sánh bằng Thiết Sơn Hộ.

Tuy nhiên, dấu ấn này lại giúp hắn sử dụng chân nguyên của mình đến mức tối đa, kể cả một luồng chân nguyên nhỏ nhất cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng để cấu thành dấu ấn.

Song chưởng chạm trán với song chưởng. Mọi người đều biết Thiết Sơn Hộ sẽ không nương tay, Mục Vỹ lại càng không đối phó qua loa.

"Oành!"

Một tiếng kêu rung trời, hai bóng người không tách ra, hai bàn tay của hai bên vẫn dính vào nhau. Lấy bọn họ làm trung tâm, dao động năng lượng dữ dội quét ra xung quanh mười mét, khiến cho mặt đất gần đó đều sụp đổ.

Lòng bàn tay của Thiết Sơn Hộ cuồn cuộn gió lốc hòa lẫn với dòng máu đỏ sánh, một bên khác, giữa hai tay của Mục Vỹ là hai dấu ấn màu xám xanh hư ảo.

Thiệu Minh, Đường Minh Dương và những người khác đều chưa từng gặp võ kỹ mà hắn đang sử dụng.

Nhưng chỉ cần mỗi chưởng ấn này mà Mục Vỹ đã có thể chống chọi với Thiết Sơn Hộ, dù kết quả cuộc chiến là gì, điều đó cũng đã chứng minh được sự cường hãn của võ kỹ này.

Đường Minh Dương, Ba Dụ Đức và Thiệu Minh đều nổi ý cướp đoạt.

Võ kỹ Hoàng Giai mạnh mẽ cách mấy cũng không quá thu hút đối với những người đã sắp bước vào cảnh giới Linh Huyệt như bọn họ.

Nhưng trong tương lai, họ hoàn toàn có thể dựa vào nó để mời chào nhân tài về cho tông môn của mình.

Muốn đứng vững trong tông môn thì phải có ba thứ, một là võ kỹ, hai là đan dược, ba là thần binh lợi khí.

"Trong Thánh Đan Tông của chúng ta cũng rất hiếm khi gặp được loại chưởng ấn thế này, mỗi ấn là một thế giới, mỗi chưởng là một càn khôn, biến hóa khôn lường, uy lực mạnh đến tận cùng".

"Đúng vậy, nếu lấy được..."

"Ha ha, Mục Vỹ này mới ở tầng thứ tám của thân xác mà đã có thể đối đầu với Thiết Sơn Hộ, như vậy đủ để thấy võ kỹ đó mạnh mẽ đến đâu rồi".

Ba người không hẹn mà cùng lên tiếng, dán mắt vào trận chiến.

"Bùm bùm!"

Đột nhiên có tiếng động nặng nề vang lên, cân bằng bị phá vỡ, hai người đang trong thế giằng co lập tức có động thái mới.

Thiết Sơn Hộ rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, phun ra một ngụm máu rồi quỳ phịch xuống đất, hai cánh tay rơi thõng hai bên.

Bát Hoang Thiên Ấn, che trời lấp đất.

Phong ấn hai cánh tay của hắn ta hoàn toàn không phải việc khó.

Giả sử Mục Vỹ cũng có cảnh giới Tụ Khiếu (tầng thứ mười) thì thế giằng co trong chốc lát này sẽ không xuất hiện.

"Còn dám đòi cỏ Phong Linh với ta nữa không?"

Kiếp trước hắn đã thấy quá nhiều đệ tử tông môn tự cho mình là thiên tài, bao giờ cũng tôn vinh bản thân là đệ nhất thiên hạ, đối thủ của họ cũng chỉ là mấy đệ tử trong tông môn.

Loại người như vậy, chỉ có áp đảo tuyệt đối mới có thể hoàn toàn đánh bại kẻ đó.

"Thua rồi!"

"Thiết Sơn Hộ thua rồi! Hỗn Nguyên Tịch Lịch Chưởng mà cũng có lúc thất bại sao?"

Không ai ngờ được kết quả trận chiến sẽ là thế này.

Vừa rồi là tình thế hai bên ngang sức với nhau, họ đều cho rằng Thiết Sơn Hộ sẽ dần dần chiếm ưu thế, cuối cùng đánh bại Mục Vỹ, nào ngờ kết quả lại là Mục Vỹ đánh trọng thương Thiết Sơn Hộ.

Quá ghê!

Mặc Dương thấy hình ảnh này thì thiếu điều nhảy lên hò hét, chạy về học viện để kể lại chuyện này cho Diệu Tiên Ngữ và Tề Minh nghe.

Thầy Mục của họ quả là thiên tài của thiên tài mà.

"Bộp bộp..."

Sau một lúc yên tĩnh, tiếng vỗ tay thình lình vang lên, một người bước ra khỏi đám đông.

"Hay hay hay, thầy giáo thiên tài Mục Vỹ của thành Bắc Vân đánh bại đệ tử nội môn Thiết Sơn Hộ của Thánh Đan Tông, dùng cảnh giới Tụ Đan – tầng tám của thân xác để đánh bại cảnh giới Tụ Khiếu - tầng mười. Lợi hại, quả là lợi hại!"

Người vừa lên tiếng chính là Thiệu Minh.

Trong chuyến đi đến động Phong Lĩnh để tranh đoạt bảo bối lần này, họ cũng không nghĩ rằng Mục Vỹ lại là người xuất hiện cuối cùng.

Sở dĩ họ mai phục là vì đều hiểu một điều, cho dù phần đông những người ở đây đều thất bại thì bất kỳ phe nào trong bốn thế lực bọn họ đều sẽ không bỏ cuộc.

Vậy nên mới đều chờ ở đây.

Thế nhưng, đáng ngạc nhiên là người xuất hiện vào phút cuối chính là Mục Vỹ.

Lạ hơn nữa là khi đối mặt với bốn người họ, hắn chẳng những không cúi mình mà trái lại còn đối đầu trực diện với Thiết Sơn Hộ, còn thắng nữa là đằng khác.

Đây chẳng khác nào một cú tát trời giáng vào mặt bọn đệ tử Thánh Đan Tông.

"Quá khen. Thiệu Minh, ngươi muốn khoa tay múa chân với ta thì ta cũng không ngại hạ mình, chỉ giáo ngươi một phen đâu!"

"Ngươi..."
Chương 129: Lò luyện Phong Thiên

"Ha ha!"

Ngay lúc đó, một người cười phá lên: "Thiệu Minh, ngươi đừng thừa nước đục thả câu nữa. Theo ta thì chúng ta cứ giết hắn trước rồi có gì nói sau. Đường Minh Dương, ngươi thấy sao?"

"Tự dưng lôi ta vào làm gì!"

Nghe thấy lời nói của Ba Dụ Đức, sắc mặt của Thiệu Minh trầm xuống, tỏ ra khó chịu mà nhìn gã và Đường Minh Dương.

"Thiệu Minh, ngươi cũng đừng mượn gió bẻ măng. Thiết Sơn Hộ đã bị thương, ba chúng ta giết tên này rồi, chắc chắn sẽ tìm ra bí mật thôi".

"Đúng đấy. Hơn nữa, theo như ta được biết, cao thủ đã táng thân trong động Phong Lĩnh này là đệ tử thân truyền trong tông môn ta, trốn ra ngoài là do đã trộm lò luyện Phong Thiên đấy!"

"Lò luyện Phong Thiên!"

"Lò luyện Phong Thiên!"

Nghe được lời này, Đường Minh Dương và Thiệu Minh giật mình thấy rõ.

"Hai ngươi không biết chuyện đó à?"

Ba Dụ Đức thầm chửi rủa, nét mặt của gã trở nên khó coi.

Gã nghĩ rằng Đường Minh Dương và Thiệu Minh đã biết chuyện này, hóa ra lại không phải.

"Lò luyện Phong Thiên là một huyền khí cực phẩm, rất lý tưởng cho việc luyện đan và luyện khí, không ngờ mấy năm qua không nghe trong tông môn nói đến nó là vì nguyên nhân này".

"Ha ha... ta biết ngay mà, mưu mô như Ba Dụ Đức ngươi sao lại chịu vì phần mộ của một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm mà mạo hiểm chứ, thì ra là như vậy".

"Hừ!"

Hai người họ mỗi người góp một câu khiến cho mặt mày Ba Dụ Đức tái mét, không thốt nên lời.

"Lò luyện Phong Thiên à..."

Mục Vỹ thì âm thầm gật đầu khi nghe thấy lời nói của gã.

Thì ra thứ hắn vừa lấy được là lò luyện Phong Thiên, thảo nào thần kỳ đến thế.

Không chỉ có thể dùng để luyện chế đan dược mà còn có thể luyện chế thần binh, một lò luyện như vậy mà lại xuất hiện ở Thiên Vận Đại Lục, quả là chuyện hiếm hoi.

"Chẳng biết kẻ này có thấy được lò luyện Phong Thiên trong sơn động hay không đây!"

Vừa nói, ba người đồng loạt tập trung nhìn về phía Mục Vỹ.

Nhìn thấy ánh mắt như hổ đói ấy, lòng Mục Vỹ lạnh đi.

Hôm nay kiểu gì ba tên này cũng sẽ không bỏ qua. Nếu họ biết lò luyện Phong Thiên đang ở ngay trên người hắn thì chắc chắn sẽ lập tức xông lên cấu xé hắn ra.

Mà nói đi cũng phải nói lại, tình cảnh của hắn đang rất khó khăn. Đối phương có hai cao thủ cảnh giới Tụ Khiếu, tầng thứ mười của thân xác, một cao thủ cảnh giới Thông Linh – tầng chín, lại thêm hai mươi đến ba mươi võ giả có cảnh giới không thấp hơn Ngưng Mạch (tầng sáu).

Quan trọng nhất là, một khi trận chiến bùng nổ, Mặc Dương sẽ phải đối mặt với nguy cơ đến từ bốn phương tám hướng.

"Sư phụ, con biết người đang lo lắng cho con, nhưng con là đồ đệ của người, con không sợ!", Mặc Dương đột nhiên lên tiếng, giọng điệu rất kiên định.

"Giỏi, thế mới là đệ tử của Mục Vỹ ta chứ. Có điều bọn hổ giấy này không xứng để áp chế chúng ta đâu".

Mục Vỹ vừa nói xong thì hai tiếng đinh đang đồng thời vang lên, hai thanh kiếm Thanh Khuyết cùng rời vỏ, kiếm khí ngập tràn.

"Một đống người thế này mà lại đi bắt nạt hai thầy trò, không thấy quá đáng à!"

Ngay khi cuộc chiến sắp nổ ra thì đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng và trong trẻo truyền đến.

Một bóng người trắng như tuyết bay tới, khí thế lạnh như băng nhanh chóng bao phủ khắp nơi.

Tần Mộng Dao như tiên nữ hạ phàm trong chiếc váy dài màu trắng thoát tục, nhưng đôi mắt đang nhìn đám người ở đối diện Mục Vỹ lại mang đầy sát ý.

"Sao huynh lại gạt muội, huynh có xem muội là gì không!"

Xoay người nhìn hắn, trên mặt Tần Mộng Dao hiện lên sự bất mãn, cô tức tối trách móc.

"Đâu có, do bất đắc dĩ thôi mà. Ban đầu huynh định gọi muội nhưng nhiều người quá, không có cơ hội!", Mục Vỹ gãi đầu, cười trừ giải thích.

"Dẫn đồ đệ bảo bối của mình đi mà lại không nói với muội, còn đâu có nữa à!"

"Không có thật mà!"

"Đáng lẽ muội không nên lo cho huynh, cứ mặc họ xé xác huynh thành cám mới phải!"

"Đừng tàn nhẫn như vậy mà!"

...

Thấy hai người bỏ quên những người xung quanh, Mặc Dương không kìm được bĩu môi.

Người ta đang lăm le giết đến nơi kìa, có phải lúc để đùa giỡn đâu!

"Sư phụ, sư mẫu, khụ khụ...", cuối cùng gã vẫn phải kéo kéo vạt áo của hai người.

"Câm miệng!"

"Câm miệng!"

Bị hai người quát thẳng vào mặt, Mặc Dương há hốc mồm, đứng sững tại chỗ.

"Đủ rồi!"

Đường Minh Dương và hai người kia cũng không nhịn nổi nữa, trầm giọng thét lên.

"Đây không phải lúc để hai ngươi tình chàng ý thiếp đâu, chi bằng để ta đưa các ngươi xuống địa ngục rồi hãy ân ái với nhau đi!"

Rít lên, Đường Minh Dương mất kiên nhẫn, tung một chưởng gào thét mà tới.

"Ầm ầm!", trong chưởng ấn cuốn gió của y xen lẫn những luồng khí đen mờ mờ, tỏa ra mùi hôi khiến người ta buồn nôn.

"Cổ Độc Âm Sát Chưởng!"

"Không ngờ Đường Minh Dương tu luyện thành công võ kỹ này mà chẳng để lộ tiếng gió nào, đúng là khó lường".

"Hai người các ngươi đừng có đứng đấy nói mát, không phải là ta không biết những thủ đoạn các ngươi đang che giấu đâu".

Thiết Sơn Hộ đang nhắm mắt điều chỉnh hơi thở bỗng dưng lên tiếng.

"Ngươi cũng sống dai ghê nhỉ, giờ khỏe lại rồi này!"

Thấy hắn ta có thể đứng lên, Ba Dụ Đức và Thiệu Minh nở nụ cười hiểm độc.
Chương 130: Lâm Minh

"Nếu như bị một tên rác rưởi chỉ có cảnh giới tầng thứ tám của thân xác đánh bại, Thiết Sơn Hộ ta đây chẳng còn mặt mũi nào ở lại Thánh Đan Tông nữa!", bị hai người châm chọc nhưng Thiết Sơn Hộ không thèm để ý chút nào.

"Bây giờ các ngươi không ra tay thì ta cũng phải ra tay thôi, dù sao thì lò luyện Phong Thiên cũng chỉ có một!"

Trong lúc nói chuyện, Thiết Sơn Hộ lại vươn người lên lần nữa, cơ bắp toàn thân phồng lên cứng cáp như rễ cây, trong cơ thể phát ra mấy tiếng "răng rắc cùm cụp" như sấm rền.

"Ta thấy ngươi đang tìm chỗ chết thì đúng hơn đấy!"

Một bên khác, Tần Mộng Dao thấy Đường Minh Dương xông tới thì như tìm được chỗ trút giận. Ngạc nhiên là luồng khí thế tỏa ra mùi hôi thối kia lại hơi run rẩy vì tiếng quát của cô.

Ngay sau đó, Tần Mộng Dao giơ bàn tay trắng nõn ra. Bàn tay được bao trùm bởi khí lạnh trôi nổi, trong chớp mắt hóa thành băng châu rồi rời khỏi bàn tay của cô, bay về phía Đường Minh Dương.

"Ầm!"

Sau một tiếng nổ động trời, băng châu nổ ra thành những vụn băng, từng bông tuyết bay múa, dính trên chất khí màu đen.

"Cách cách cách…"

Mấy âm thanh vang lên, chất khí màu đen vậy mà lại bị vụn băng dính vào ép xuống, rơi vào trên đất rồi hóa thành những mảnh vụn.

Đồng thời, hai tay của Đường Minh Dương cũng bị vụn băng bám lên, máu đang chảy thì đọng lại. Y bỗng nhiên dừng chân.

"Hỏng rồi!"

Thấy cảnh tượng đó, Đường Minh Dương lập tức muốn xoay người lại rút lui, nhưng sao Tần Mộng Dao có thể cho y cơ hội này!

"Dám đòi giết Vỹ Ca thì chuẩn bị tinh thần chết đi!"

Tần Mộng Dao lạnh lùng nói, vụn băng bám trên tay của Đường Minh Dương với tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng nổ ra hai tiếng "bùm bụp", đôi bàn tay tan tành xác thịt.

"Á..."

Đường Minh Dương thảm thiết thét lên, quỳ xuống đất, hai khuỷu tay cong lại, vẻ mặt đau đớn chịu không nổi, hàm răng nghiến chặt.

Hai bàn tay của y không chảy máu sau khi hoàn toàn nổ nát vụn.

Trái lại, chúng bị vụn băng bám lấy, che kín trong thoáng chốc nên vết thương đã đông lại, trong suốt, thấy rất rõ miệng vết thương.

Chỉ một kích đã làm Đường Minh Dương mất đi hai bàn tay, thực lực mà Tần Mộng Dao thể hiện ra quả thật còn kinh khủng hơn Mục Vỹ gấp mười lần.

"Tầng mười của thân xác, có thể đánh bại Đường Minh Dương chỉ trong một chiêu, Tần Mộng Dao đúng là không đơn giản...", giữa đám đông, trong đôi mắt của Thiệu Minh thoáng qua tia sáng.

Mà một bên khác, Thiết Sơn Hộ đang muốn xông đến thì đứng chết trân tại chỗ, không biết nên tiếp tục tiến tới hay dừng lại.

Bầu không khí tức thì trở nên lúng túng.

Hai bàn tay của Đường Minh Dương đã thành cám, đây không phải chỉ đơn giản như Thiết Sơn Hộ bị Mục Vỹ làm bị thương, đôi tay tàn tật này sẽ đeo bám theo Đường Minh Dương cả đời.

"Bốp bốp…"

Giữa lúc này, chợt có tiếng vỗ tay vang lên phá vỡ bầu không khí lặng như tờ, ánh nhìn của mọi người lập tức đổ dồn về phía người thanh niên đang vỗ tay.

Người thanh niên kia mặc trường sam màu xám, trên gương mặt bình thường đến tận cùng không có chút cảm xúc nào.

Nếu thanh niên đi trên phố lớn thì tuyệt đối sẽ không thể nhận ra.

Chỉ là khi quan sát gã ta, lòng Mục Vỹ lại chấn động.

Cảnh giới Linh Huyệt!

Nhìn thấy gan bàn tay của thanh niên hơi nhô ra, bàn tay to lớn cứng cáp, hắn hiểu ra người này là cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng một hàng thật giá thật.

Cảnh giới Linh Huyệt tầng một chính là đả thông huyệt Hợp Cốc ở hai gan bàn tay, giúp cho sức mạnh ở tay tăng thêm mười lần.

So với sức mạnh cao nhất là nặng 25 tấn ở tầng thứ mười của thân xác thì một cú đấm của võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng một, khai thông huyệt Hợp Cốc đã có sức nặng 25 tấn.

Đây cũng là chỗ đáng sợ của cao thủ của cảnh giới Linh Huyệt.

Lấy chân nguyên trong cơ thể để đả thông mười huyệt khiếu lớn, mỗi một huyệt khiếu được mở ra đều mang đến sự biến hóa long trời lở đất cho sức mạnh của võ giả.

Bởi vậy mới nói rằng, cảnh giới Linh Huyệt có mười tầng, một tầng biến hóa thì thời thế thay đổi.

Như vậy đủ để thấy sự khác biệt lớn lao giữa các võ giả ở các tầng khác nhau trong cảnh giới Linh Huyệt.

Và cảnh giới thân xác với cảnh giới Linh Huyệt lại càng như đất với trời.

Thấy thanh niên có khuôn mặt bình thường kia lên tiếng, đôi lông mày thanh tú của Tần Mộng Dao nhíu lại.

"Chỉ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, đả thông huyệt Hợp Cốc mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ cần đứng ra là có thể chống lưng cho bọn hắn sao?", cô khinh thường nói với thanh niên.

"Bộp bộp!"

Thanh niên lại vỗ tay, cười đáp: "Tần Mộng Dao, tiểu thư của nhà họ Tần, mang số phận không sống quá hai mươi tuổi, nhưng sau khi được Mục Vỹ chữa khỏi hàn độc trong cơ thể thì tu vi tăng cao một mạch, quả nhiên... Thiệu Minh nói không sai!"

Thiệu Minh!

Ánh mắt của Mục Vỹ trở nên sắc lạnh.

Có thể người khác chưa nghe nói đến hàn độc trong cơ thể Tần Mộng Dao, nhưng hắn lại rất rõ ràng.

Sự cường hãn của thần phách Băng Hoàng ít được người ở đây biết được, nhưng nếu là cả Thiên Vận Đại Lục hoặc trong Thánh Đan Tông thì có lẽ một số người có thể nhìn ra gì đó.

Lúc ấy, với thực lực của Mục Vỹ thì không cách nào ngăn cản nếu như có ai đó muốn bắt Tần Mộng Dao đi.

"Ngươi nói gì vậy?"

Tần Mộng Dao cũng cảm thấy có điều kỳ lạ.

Hiện giờ, chỉ có cô và Mục Vỹ biết đến thần phách Băng Hoàng, nếu võ giả có thực lực mạnh mẽ nào đánh hơi được thì hậu quả khó lòng tưởng tượng.

"Ha ha, giờ thì ta chưa rõ lắm nhưng qua mấy ngày nữa sẽ rõ thôi, khi đó, thứ hiện ra trước mặt cô sẽ là vùng trời rộng lớn hơn!"

Người thanh niên có khuôn mặt phổ thông lộ ra biểu cảm cuồng nhiệt, phát sáng như vàng.

Đó là sự điên cuồng sau khi một thầy luyện đan nhìn thấy viên thần đan do chính tay mình luyện chế ra.

"Tiếc là ngươi không có cơ hội đấy!"

Nhìn thấy dáng vẻ như đã hóa điên của gã ta, Tần Mộng Dao đanh mặt lại.

Tình yêu giữa cô và Mục Vỹ chỉ vừa mới bắt đầu, cô không cho phép bất kì kẻ nào phá vỡ nó.

"Khà khà, mượn cơ hội này để dò xét thực lực của cô xem thế nào, ta cũng mong chờ lắm đây!"

"Lâm Minh sư huynh cẩn thận, nữ tử này không đơn giản đâu!"

"Khỏi lo, chỉ là tầng thứ mười của thân xác thôi, không làm gì được ta!", Lâm Minh mỉm cười, bất chợt xông đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK