Dù phe đối thủ chiếm ưu thế về số người hơn, nhưng với cảnh giới và thực lực của họ mà nói thì ít nhất cũng có thể một đánh ba bốn mới đúng.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại bị lũ khốn lớp chín lật ngược tình thế rồi.
Mặc Dương cầm trường kiếm, kiếm ý của gã thật sự không ai chặn nổi. Còn có Mục Phong Hành của nhà họ Mục nữa, bình thường cậu ta trông có vẻ yếu ớt, nhưng giờ lại bùng nổ tấn công.
Lâm Chấp của nhà họ Lâm cầm trường thương cũng đang có thủ đoạn sát phạt liều mạng.
Thế này còn là người nữa không?
Đặc biệt là mấy tên to con, họ xông vào một cái là biến thành những tấm lá chắn vô cùng kiến cố, đấm không thủng, đánh không đau.
Đây là lớp trung cấp ư? Đùa nhau à!
“Đi!”
Thấy lớp mình sắp thua, Triết Phong Vân nghiến răng nghiến lợi, tức giận hô lên một tiếng rồi dẫn đám người đó chạy mất.
“Ha ha… Đồ rùa rụt cổ! Lần sau còn vác mặt đến nữa, ta sẽ đánh cho ông nội ngươi cũng không nhận ra cháu luôn!”, Thiết Phong cười lớn, vô cùng vui sướng.
“Vui lắm à?”
“Vui chứ!”
“Mấy chục người đánh mười mấy người, nhưng nếu không có Lâm Chấp, Mục Phong Hành và Mặc Dương thì đã thua từ lâu rồi, thế mà vẫn còn vui được đấy!”
“Hả?”
Bị Mục Vỹ giảng cho một bài, Thiết Phong đỏ mặt, không nói gì nữa.
Đúng vậy, bọn họ thắng là vì đông người. Nếu hôm nay, lớp bốn tập trung đông đủ ở đây thì người chịu thiệt chắc chắn là bọn họ!
“Đặc biệt là ba trò đấy. Ta truyền Vương Bá Kim Thân và Vô Thượng Minh Thân cho các trò không phải để các trò xông vào làm lá chắn bằng thịt, mà là để các trò giao chiến với đối thủ bằng sự dẻo dai của cơ thể. Ta thấy ba người các trò đều lơ ngơ như con bò đội nón ý!”
“Còn trò nữa, Lâm Chấp. Vũ Lăng Thương Pháp chú trong sự quả quyết sát phạt, nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ biết chém giết chứ không phòng bị. Trò chỉ biết xông lên chứ không quan sát xung quanh, chỉ cần có người đứng phía sau cho trò một đao là trò thăng ngay rồi”.
“Mục Phong Hành, Mị Ảnh Thần Tông Môn có thể nói là thân pháp và võ kỹ ám sát tuyệt diệu, nhưng vào tay trò thì như thứ đồ bỏ!”
Mục Vỹ nhìn đám học trò rồi răn đe từng người không chút nể nang.
“Mặc Dương, con…”
“Sư phụ!”
Mục Vỹ còn chưa lên tiếng, Mặc Dương đã quỳ sụp xuống đấp.
“Sư phụ, đồ nhi bất tài. Sư phụ và sư nương phải xa cách mà đồ nhi không giúp gì được. Một mình sư phụ vất vả ở thành Nam Vân, còn đồ nhi chỉ biết đứng nhìn. Hôm nay, đồ nhi đến muộn ạ!”
Cộp cộp cộp…
Mặc Dương có vẻ nghiêm túc, quỳ xuống dập đầu.
Gã dập đầu rất thật lòng!
“Đứng dậy đi!”, Mục Vỹ cười khổ rồi mắng: “Chúng ta lâu ngày không gặp, giờ gặp lại thì sướt mướt quá, sư phụ sắp khóc rồi đây này”.
“Đi thôi, sư phụ dẫn con đi ăn một bữa ra trò!”
“Eo, sư phụ đúng là thiên vị! Có một kiếm khách kiếm ý tuyệt đỉnh cái là không màng gì đến đồ đệ thầy luyện khí này nữa luôn!”
Một giọng nói trêu chọc chợt vang lên trong đám người.
“Tề Minh, tiểu tử này nói thế không sợ sét đánh à?”, Mặc Dương cười mắng.
Khoan đã! Tề Minh?
Nghe thấy cái tên này, đầu Thiết Phong quay mòng mòng.
Tề Minh là thầy luyện huyền khí hạ phẩm xuất sắc nhất trong ngày hôm nay của Lôi Phong Viện.
Tên này không phải là người mà đại sư Hồng Trần muốn chiêu mộ về làm đệ tử quan môn ư?
“Sư phụ!”
Tề Minh mỉm cười rồi quỳ xuống bái lạy, cung kính dập đầu.
Sư phụ, tách riêng nghĩa từng chữ ra là sự truyền thụ học thức và sự kính trong mà cậu ấy dành cho Mục Vỹ.
“Rồi rồi, hai người các con đã đến đây thì ta không phải lo lắng nữa rồi!”, Mục Vỹ mỉm cười nhìn hai người họ rồi nói.
“Tề Minh, Tề Minh!”
Đúng lúc này, lại có một người chen ra khỏi đám đông. Cổ Vũ Phàm giơ một tay lên lau mồ hôi trên trán rồi cười khổ nói: “Tề Minh, đại sư Hồng Trần bảo ta đi tìm ngươi!”
Tề Minh mỉm cười nói: “Cổ học trưởng, cảm ơn ngươi đã dẫn ta đến đây. Phiền ngươi nói với đại sư Hồng Trần là ta đã có sư phụ rồi, tên của người là Mục Vỹ!”
“Hả?”
Cổ Vũ Phàm ngây người rồi nhìn sang Mục Vỹ: “Thầy Mục, cậu ta là đồ đệ của thầy ạ? Bảo sao, he he, trò sẽ đi nói lại với đại sư Hồng Trần ngay!”
Cổ Vũ Phàm cười he he rồi đi luôn.
Thiên bẩm luyện khí mà Tề Minh thể hiện đã khiến đại sư Hồng Trần kinh ngạc không thôi, ông ấy cứ mãi nghe ngóng xem sư phụ của cậu ấy là ai, nhưng Tề Minh nhất quyết không nói.
Không ngờ lại là Mục Vỹ!
Tất cả mọi chuyện đã có lời giải đáp rõ ràng. Từ việc thầy Mục lấy Cửu Thiên Đoàn Tạo Quyết ra có thể thấy, thầy Mục cũng có trình độ cao thâm về phương diện luyện khí.
“Đi, nếu các con đã đến đây thì hôm nay, sư phụ sẽ chiêu đãi các con một bữa thật ngon. Thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục của ta cũng hữu dụng phết đấy, đi thôi!”
Mục Vỹ cười lớn rồi dẫn cả đám rời khỏi sân luyện võ.
“Bất tài!”
Lúc này, Tiêu Bất Ngữ đang xám mặt trong lớp bốn cao cấp, hắn ta nhìn lớp trưởng Triết Phong Vân ở trước mặt rồi nổi giận quát.
“Chỉ có một lớp chín trung cấp bé teo, chưa kể các trò có những mười mấy người, kể cả có năm hay mười người đi nữa thì vẫn phải thắng một cách dễ dàng mới đúng. Trò nhìn lại dáng vẻ của các trò đi, đúng là làm ta mất mặt!”
“Thầy Tiêu, chuyện này không thể trách chúng trò được ạ!”, Triết Phong Vân ảo não nói: “Chúng trò không biết lũ ăn hại ấy đột nhiên lại lợi hại đến thế…”
Chương 272: Địa Sát Đường
“Khốn kiếp!”
Tiêu Bất Ngữ cười lạnh nói: “Đúng, trò thấy bọn họ thắng không vẻ vang vì ỷ thế đông người. Nhưng trò đừng quên, họ là lớp trung cấp, còn chúng ta là lớp cao cấp. Các trò thế này mà còn mơ tưởng vượt qua được các thiên tài linh bảng của lớp đặc biệt để ghi tên lên long bảng ư?”
“Thua là thua, đừng viện cớ nữa. Chẳng may đến một ngày, bọn họ tham gia giao đấu với khối cao cấp, các trò mà thua nữa thì không chỉ mất mặt thôi đâu!”
“Sao có thể…”, Triết Phong Vân thầm nghĩ trong đầu, dù thế nào, y cũng không thể chấp nhận việc lớp chín trung cấp có thể vượt qua được lớp mình.
“Không lôi kéo được Mặc Dương đó về lớp mình thì thôi vậy, nhưng Tề Minh thì sao?”
Tiêu Bất Ngữ lạnh mặt, không vui hỏi.
“Tài năng luyện khí mà Tề Minh thể hiện đã thu hút đại sư Hồng Trần. Ông ấy là viện trưởng của Lôi Phong Viện thì ai dám tranh người mà ông ấy đã duyệt ạ!”, Triết Phong Vân nói khẽ.
“Trò có thể ngu dốt thêm nữa được không?”
Tiêu Bất Ngữ đã nổi giận ngất trời: “Dù đại sư Hồng Trần đã nhắm được Tề Minh và muốn thu nhận cậu ta làm đệ tử quan môn, nhưng Tề Minh vẫn là học trò của Lôi Phong Viện, kiểu gì cậu ta cũng phải trở thành học trò của một lớp nào đó, trò đã hiểu chưa?”
“Dạ, giờ trò sẽ đi tìm hiểu về tình hình của Tề Minh luôn ạ!”, Triết Phong Vân vội nói.
“Thưa thầy Tiêu, Tề Minh…”
“Nói đi!”
“Tề Minh vừa gia nhập lớp chín trung cấp rồi ạ!”
“Cái gì?”
Nghe thấy thông tin này, Tiêu Bất Ngữ chỉ thấy như có một tảng đá đang đè nặng lên lồng ngực mình.
“Lại là lớp chín trung cấp, Mục Vỹ này định một tay che trời ở học viện Thất Hiền hay sao!”, Tiêu Bất Ngữ lạnh lùng nói: “Thổ Viện to lớn thuộc về nhà họ Mục thì hắn không tới, cứ khăng khăng đến Lôi Phong Viện, đáng chết thật!”
“Thầy Tiêu, hay là…”
“Hay là cái gì? Phái người đi giết hắn chắc? Trò làm được không?”, Tiêu Bất Ngữ cười lạnh nói: “Lần trước, hoàng thất đã mất đi một hoàng tử, trò xem bọn họ có hành động gì không? Trò tưởng nhà họ Mục một bước trở thành một trong năm gia tộc lớn là chuyện dễ dàng hay sao?”
“Thầy Tiêu, chúng ta không thể ra tay, nhưng trong thành Nam Vân có rất nhiều thế lực có thể làm thay ta mà, ví dụ như Địa Sát Đường chẳng hạn”.
Địa Sát Đường là một nơi chuyên làm các giao dịch đen tối.
Năm gia tộc lớn rất nổi tiếng ở thành Nam Vân, nhưng ngoài ra vẫn có các thể lực khác.
Địa Sát Đường là một trong số đó.
“Đúng!”, Tiêu Bất Ngữ giãn hàng lông mày ra, nói: “Sau này chắc chắn Mục Vỹ sẽ là một trở ngại lớn với nhà họ Tiêu chúng ta, hơn nữa tên này tình cờ đã chữa khỏi bệnh cho Tiêu Khánh Dư, nếu không thì vị trí trưởng tộc đã thuộc về ta chắc rồi. Mục Vỹ này phải chết!”
“Địa Sát Đường, Triết Phong Vân, ta giao cho trò lo liệu việc này, nhớ phải giữ bí mật đấy!”
“Vâng!”
Tiêu Bất Ngữ xám mặt nhìn bóng lưng rời đi của Triết Phong Vân.
“Mục Vỹ, ngươi sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại chọn đúng lúc này để cản con đường lớn của ta!”
Nghênh Tân Các tại thành Nam Vân.
Đây là một nơi tương tự như Thiên Chi Các, chỗ tụ tập của các nhân vật có máu mặt ở thành Nam Vân.
Lần này, Mục Vỹ dẫn nhóm Mặc Dương và Tề Minh đến đây.
Mục Vỹ ngồi ở vị trí trên cùng trong một phòng bao của Nghênh Tân Các, sau đó vô cùng hài lòng nhìn các học trò bên dưới.
“Bây giờ thành Bắc Vân thế nào?”
“Hì hì… Con biết ngay người sẽ hỏi mà”, Mặc Dương cắn một miếng đùi gà rồi đáp: “Thành Bắc Vân bây giờ là đất của các thiên tài nhà họ Mục và nhà họ Tề, hai gia tộc đang chung sống hoà bình. Học viện Bắc Vân cũng ngày một phát triển hơn, à suýt nữa thì quên, sư phụ đang là thầy giáo kiểu mẫu ở học viện Bắc Vân đấy ạ, còn có cả tượng nữa, bên trên có chữ ký tay của viện trưởng”.
“Nghĩa phụ của ta thế nào?”
“Trưởng tộc Mục thì không thấy đâu ạ!”
Tề Minh úp úp mở mở khi nhắc đến Mục Lâm Thần.
Không thấy đâu?
Mục Lâm Thần là trưởng tộc của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân, sao ông ấy có thể biến mất được?
“Dạ, sau khi sư phụ rời đi không lâu, trưởng tộc Mục đã giao phó hết việc của gia tộc lại rồi bỏ đi đâu mất. Tần lão thái gia cũng không biết ông ấy đi đâu. Nhưng con nghĩ hình như trưởng tộc Mục có việc gì đó phải làm nên mới bỏ đi”.
Đi có việc ư? Nhưng là việc gì chứ?
Chắc chắn Mục Thanh Vũ biết chuyện Mục Lâm Thần biến mất, nhưng ông ấy chưa từng nói cho hắn biết.
Xem ra lão hồ ly Mục Thanh Vũ này còn giấu hắn rất nhiều chuyện đây.
“Sư phụ yên tâm, bây giờ nhà họ Mục nhận được rất nhiều sự quan tâm từ thành Nam Vân, chắc trưởng tộc Mục sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Ừm!”
Mục Vỹ gật đầu rồi hỏi: “À, Tề Minh, phụ thân của trò giờ sao rồi?”
“Ha ha, sư phụ, người hỏi đúng vấn đề luôn. Phụ thân của Tề Minh giờ siêu lắm, đã trở thành một thầy luyện huyền khí trung phẩm rồi, mà lần này ông ấy cũng đến đây chuẩn bị mở một Luyện Khí Các đấy ạ”.
“Được đấy! Đến lúc đó, sư phụ sẽ đến đầu tư vốn, sao hả?”
“Sư phụ nói gì thế ạ? Luyện Khí Các đương nhiên do người cai quản rồi. Nếu không có người thì phụ thân và con vẫn đang là hai cha con vô dụng ở thành Bắc Vân”, Tề Mình cười nói: “Con đã truyền một ít khế văn sư phụ dạy sang cho phụ thân, sư phụ không giận chứ ạ?”
“Thằng nhãi này, thế là tiền trảm hậu tấu rồi, ta mà giận thì con định thế nào? Hử?”
“Ha ha…”
Trong phòng truyền đến tiếng cười vang, một bầu không khí vui vẻ.
CHương 273: Khiêu chiến
Thời gian dần trôi, công cuộc tuyển sinh của bảy đại viện cũng dần đi đến hồi kết.
Còn lớp chín trung cấp thì lại nổi như cồn trong Lôi Phong Viện.
Mặc Dương - thiên tài kiếm khách thắng cả ba bài kiểm tra đã gia nhập vào lớp chín trung cấp.
Tề Minh, người thi triển khả năng luyện khí trời ban không ai sánh kịp cũng gia nhập vào lớp này.
Bây giờ, lớp chín trung cấp đã trở thành tiêu điểm thu hút sự chú ý của Lôi Phong Viện.
Một ngày nọ, bên trong lớp chín trung cấp.
Mục Vỹ mỉm cười đứng trên bục giảng nhìn một trăm mười học trò ở phía dưới.
“Hôm nay, ta tập trung các trò ở đây là để tuyên bố một chuyện”.
Mục Vỹ nói tiếp: “Bây giờ, lớp chín trung cấp chúng ta đã có danh tiếng ở Lôi Phong Viện. Nổi tiếng là chuyện tốt, nhưng phảI là danh bất hư truyền nên đương nhiên chúng ta cũng phải có thực lực sánh ngang với độ nổi tiếng”.
“Từ nay trở đi, ta sẽ dẫn dắt các trò tiến hành rèn luyện và nâng cao thực lực thêm một bậc. Khôn sống mống chết! Theo quy định của học viện, mỗi lớp có một trăm học trò là phù hợp nhất, vì thế ai không đạt chi tiêu ta đặt ra sẽ bị mời ra khỏi lớp”.
“Nhưng mọi người cũng đừng lo, chỉ cần làm theo lời ta hướng dẫn, ta bảm đảm các trò đều sẽ đạt yêu cầu hết. Nhưng nếu các trò dám lén ăn gian, không chuyên tâm tu luyện thì xin lỗi, Mục Vỹ ta không chào đón đâu”.
“Các trò đã hiểu ý của ta chưa?”
“Rồi ạ!”
“Thế thì tốt! Bài luyện tập hôm nay là đối chiến với nhau, ta sẽ hướng dẫn cho các trò tuỳ theo thể chất và năng khiếu riêng của từng người. Như ta đã nói, nếu ai lười biếng thì biến khỏi lớp của ta”.
“Vâng!”
Lớp chín trung cấp giờ đã vô cùng đoàn kết.
Mà đây cũng chính là điểm mà Mục Vỹ coi trọng.
Nói một cách chính xác thì lớp chín trung cấp ngày xưa chỉ là lớp sơ cấp, một lớp học không chút tiếng tăm, không ai thèm đoái hoài tới. Có thể nói khả năng lớp này bị các thế lực khác cài cắm người của mình vào là rất thấp.
Nhưng trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối cả, không ai biết trong lớp có gian tế của các gia tộc hay thế lực khác không.
Thế nên Mục Vỹ phải hướng dẫn từng người một để đưa ra lựa chọn chính xác.
Điều hắn muốn là một lớp học đoàn kết, chứ không phảI có những thành phần lòng dạ khó lường.
Hắn hiểu rất rõ câu châm ngôn: Con sâu làm rầu nồi canh.
Học trò lớp chín đang luyện tập trên sân luyện võ, còn Mục Vỹ đứng một bên tập trung quan sát.
“Thầy Mục, trùng hợp quá!”
Một giọng nói vang lên, Tiêu Bất Ngữ mặc y phục của giáo viên đi đến.
“Đúng vậy, chào thầy Tiêu!”
Tiêu Bất Ngữ là chủ nhiệm của lớp bốn cao cấp, sau khi hai lớp đánh nhau lần trước, Mục Vỹ đã biết đến người này.
Tiêu Bất Ngữ là thiên tài của nhà họ Tiêu, con cháu chi chính, vốn là ứng cử viên sáng giá thừa kế vị trí trưởng tộc của nhà họ Tiêu.
Nhưng đó là chuyện của trước kia!
Bây giờ, người kế thừa vị trí ấy chính là Tiêu Khánh Dư, vì cậu ấy là con trai duy nhất của trưởng tộc.
Mục Vỹ đoán chắc bây giờ Tiêu Bất Ngữ này đang hận mình muốn chết, nhưng không ai đánh kẻ chạy lại. Giờ Tiêu Bất Ngữ đi tới chào hỏi với hắn thì đương nhiên hắn không thể làm đối phương mất mặt.
“Thầy Mục, chuyện lần trước là do ta dạy học trò không nghiêm nên đã gây phiền phức cho thầy, ta thật lòng xin lỗi!”
“Nào có! Lẽ ra người phải xin lỗi là ta mới đúng, học trò của thầy có làm sao không? Thầy Tiêu, thầy xem đám oắt con kia ra tay không lượng sức gì cả, chúng đánh các học trò của thầy ra nông nỗi ấy, ta thật lòng xin lỗi!”
“Thầy…”
Đánh học trò của thầy ra nông nỗi ấy?
Lời nói của Mục Vỹ như đang tát thẳng vào mặt Tiêu Bất Ngữ!
Ý của hắn rõ ràng là chê học trò lớp bốn cao cấp của hắn ta không bằng học trò của lớp chín trung cấp.
“Thầy Mục, ta thấy học trò của lớp chín tập luyện chăm chỉ quá nên có ý này, thầy xem được không nhé?”, Tiêu Bất Ngữ mỉm cười nói: “Để các học trò lớp bốn và lớp chín so tài một trận, coi như để lớp của ta giúp lớp của thầy nâng cao thực lực, được không?”
“Được thôi!”
Mục Vỹ không từ chối mà đồng ý ngay: “Hay thế này đi! Hai lớp chúng ta chọn ra ba học trò để tỉ thí, để các học trò khác quan sát. Đây coi như lời cảnh tỉnh cho đám nhóc kia, để chúng đỡ ngủ quên trên chiến thắng!”
“Được!”
Tiêu Bất Ngữ thấy ngạc nhiên khi Mục Vỹ đồng ý một cách thoải mái như vậy.
Nhưng chính thế thì Mục Vỹ mới rơi vào bẫy của hắn ta.
So tài với học trò của hắn ta ư? Lần này, Tiêu Bất Ngữ nhất định phải cho Mục Vỹ thua một cách triệt để, để hắn biết sự cách biệt của lớp cao cấp và lớp trung cấp, cho hắn bớt vênh váo.
“Mọi người trật tự! Thầy Tiêu đã sắp xếp một buổi tỉ thí nho nhỏ, các thiên tài của lớp bốn đồng ý hướng dẫn các trò nên sẽ chọn ra ba người để đối chiến. Các trò phải trân trọng cơ hội này, mở to mắt của mình ra để quan sát cho kỹ”.
“Hướng dẫn? Bị chúng trò đánh cho tơi bời rồi mà còn mặt dày đòi dạy chúng trò ạ?”
“Đúng đấy ạ, lớp chín không phải cái bao cát để mặc cho họ đấm đâu ạ”.
“Tỉ thí thì tỉ thí, ai sợ ai, chơi luôn!”
Nhất thời, học trò của lớp chín đều hừng hực ý chí chiến đấu.
Trông thấy vậy, Mục Vỹ vô cùng hài lòng mà gật gù.
Nhưng hắn cũng thấy hơi lo.
Lớp chín có ý chí chiến đấu là tốt, nhưng chí lớn quá thành tự cao tự đại thì lại hoá xấu.
“Xem ra, cần phải sắp xếp thời gian để gõ cho đám này tỉnh lại rồi!”
Chương 274: Ba chiêu phải thắng
“Thầy Mục, nếu đã là so tài thì nên biết điểm dừng, tránh tổn hại quan hệ hai bên, được không?”
“Đương nhiên không thành vấn đề!”
Mục Vỹ mỉm cười đáp lại.
Biết điểm dừng? Mơ đi!
Tự mình dí mặt tới thì đừng trách bị người ta đánh tơi bời.
“Trận so tài đầu tiên, Hình Chân lên đi!”
“Trò ạ?”
Hình Chân nghe thấy Tiêu Bất Ngữ nói vậy liền kinh ngạc. Cậu ta nằm trong số mười võ giả đứng đầu lớp bốn cao cấp, có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư. Vậy mà Tiêu Bất Ngữ lại bảo cậu ta đối phó đám ranh con lớp trung cấp đầu tiên.
“Bảo trò lên thì lên đi, nói nhiều quá đấy. Thua là mất mặt lắm”.
“Thua?”, Hình Chân bật cười đáp: “Thầy Tiêu, nếu thua trò sẽ giặt toàn bộ quần lót cho con trai trong lớp chúng ta hết một tháng”.
“Ha ha…”
Đám học sinh lớp bốn cao cấp đều cười phá lên.
“Trận đầu tiên, hừm… Lâm Chấp lên đi!”
“Trò ạ?”
“Đúng rồi, không phải trò đã đột phát cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba rồi sao? Để ta xem thử Vũ Lăng Thương Pháp của trò thế nào rồi”.
“Vâng!”
Lâm Chấp vô cùng ngạc nhiên. Gã không ngờ Mục Vỹ lại lựa chọn mình lên đánh trận đầu.
Gã đột phá được Linh Huyệt tầng thứ ba cũng chỉ là may mắn mà thôi. Nhưng Hình Chân là người nổi tiếng của Lôi Phong Viện, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, gã không thể khinh thường.
Tầng thứ ba đấu với tầng thứ tư, phần thắng quá nhỏ!
“Thầy Mục, hay là để trò lên trận đầu đi”, Tiêu Khánh Dư trầm ngâm nói: “Hiện giờ kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa trong người trò rất nghe lời”.
“Cút sang một bên!”
Mục Vỹ nghe thấy Tiêu Khánh Dư xin đánh, cốc đầu cậu ấy mắng: “Trò lắm chuyện quá, bây giờ không tin tưởng phán đoán của ta sao?”
“Trò biết rồi…”
Tiêu Khánh Dư mếu máo ôm đầu lùi lại phía sau.
“Này thầy Mục, chẳng lẽ lớp chín trung cấp của thầy hết người rồi à? Gọi gã thiên tài kiếm ý ra đi. Thằng ranh này sao có thể là đối thủ của trò được?”
“Hừ! Lâm Chấp lên!”
“Vâng!”
Vũ khí Hình Chân sử dụng là một thanh đại đao, lưỡi đao ánh lên sắc bạc, khí tức lạnh lẽo lan tràn ra xung quanh.
“Ha ha, ranh con kia, lát nữa thua trận đừng sợ tè ra quần đấy!”
Hình Chân cười lớn vung đao lên. Tiếng xé gió vù vù truyền tới. Lưỡi đao lao thẳng về phía Lâm Chấp.
“Phá Phong Thương!”
Lâm Chấp quát khẽ một tiếng, cúi người đâm thương ra.
Một tiếng nổ ầm vang lên. Hai bóng người va chạm vào nhau rồi lập tức tách ra.
“Hả?”
Trong lúc va chạm, Hình Chân giật mình hoảng hốt.
Rõ ràng Lâm Chấp trước mắt y chỉ mới tới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba nhưng chân nguyên trong người còn hùng hậu và mạnh mẽ hơn y. Cú đâm thương kia trông có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại vô cùng thâm sâu.
Thần kỳ!
Lâm Chấp cũng sợ ngây người.
Thực lực của tên Hình Chân này… quá yếu!
Vừa rồi nếu không phải vì muốn thăm dò, gã mà đánh hết sức thì sợ là tên này đã bại trận rồi.
Nhưng Lâm Chấp không dám mạo hiểm xông lên. Gã cho rằng Hình Chân đang cố ý lộ ra sơ hở để lừa mình vào tròng.
Tiếp đó, hai người thi nhau công kích phòng thủ nhưng vẫn không có ai bị rơi vào thế yếu.
“Trận đầu tiên cực kỳ quan trọng. Thầy Mục đã cho mình lên đấu, mình không thể thua được!”
Nghĩ vậy, Lâm Chấp lại càng nâng cao tốc độ tấn công.
Cảm nhận được Lâm Chấp đang tăng tốc, Hình Chân lập tức luống cuống chân tay, chém ra chiêu nào cũng bị đối thủ dễ dàng hoá giải. Thậm chí trong lúc nguy cấp còn bị Lâm Chấp đánh trúng.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Mục Phong Hành đứng lẫn trong đám người, lặng lẽ quan sát trận chiến.
“Này Phong Hành, lớp của ngươi lại đánh nhau rồi! Trời ạ, bây giờ Lâm Chấp thật lợi hại, có thể áp chế cả Hình Chân!”, Hoàng Lạp tranh thủ chạy tới bên cạnh cậu ta, thấp giọng nói.
“Thầy Mục truyền cho ta Mị Ảnh Thần Tông Môn vô cùng thần kỳ. Vũ Lăng Thương Pháp mà thầy ấy truyền cho Lâm Chấp cũng là trong bá đạo có vững vàng. Hình Chân vốn không phải là đối thủ của hắn”.
“Trận đấu này kéo dài tới tận bây giờ chỉ đơn giản là vì Lâm Chấp không đủ tự tin. Thầy Mục cho hắn ra sân cũng là để hắn lấy lại tự tin”.
“Ngươi hiểu rõ thật đấy!”
Hoàng Lạp cười nói: “Không biết tên Lâm Chấp kia có hiểu được không?”
Ầm…
Đúng lúc ấy vang lên tiếng động thật lớn. Hình Chân mặt đỏ phừng phừng, thở hổn hển, trừng mắt nhìn Lâm Chấp.
Tên nhóc này là chuyện gì thế?
Tại sao y đánh thế nào cũng gặp phải mũi thương của đối phương.
“Hình Chân, cút về đây!”
Hình Chân đang định tấn công thêm lần nữa thì nghe thấy Tiêu Bất Ngữ tức giận quát lớn.
“Thầy Tiêu, trò…”
“Chưa đủ mất mặt à? Cảnh giới của con là Linh Huyệt tầng thứ tư, người ta mới đến tầng thứ ba thôi”.
“Thầy Tiêu, trò vẫn còn tuyệt chiêu chưa dùng tới!”, Hình Chân cuống quýt giải thích.
“Tuyệt chiêu cái khỉ gì? Trò có, chẳng lẽ người ta không có à? Mau cút về đây cho ta!”, Tiêu Bất Ngữ nổi giận đùng đùng hét lên: “Trận thứ hai, Thác Nguyên lên đấu đi”.
“Vâng”.
Ngay sau khi Tiêu Bất Ngữ dứt lời, một bóng người lập tức bước ra khỏi hàng ngũ của lớp bốn.
Lúc này, bọn họ không còn kiêu ngạo và nóng nảy như trước nữa. Ai nấy đều sa sầm mặt, không nói một lời.
Không phải bọn họ không muốn nói, mà là không còn mặt mũi để nói.
Từ đầu tới cuối Hình Chân đều bị người ta chèn ép, quá mất mặt.
“Trận thứ hai, Mục Phong Hành, đừng đứng đó tán phét nữa, tới đây!”, Mục Vỹ vẫy tay ra hiệu cho Mục Phong Hành ra trận.
“À phải rồi, ba chiêu phải thắng!”
Chương 275: Tự rước nhục
Phụt…
Nghe thấy vậy, không chỉ mỗi lớp bốn cao cấp, đám học trò lớp chín trung cấp cũng không nhịn được trợn trừng mắt.
Lại ra lệnh kiểu này!
Lần trước đấu với lớp chín mươi tám, Mục Vỹ cũng bắt Mục Phong Hành đánh thắng trong vòng ba chiêu. Lần này đối thủ là lớp bốn cao cấp, còn là Thác Nguyên.
Xếp hạng của Thác Nguyên trong lớp bốn cao cấp cao hơn Hình Chân nhiều.
Mục Vỹ tự tin về Mục Phong Hành tới vậy sao?
“Trò tu luyện Mị Ảnh Thần Tông Môn, hiện giờ ít nhất cũng đạt trình độ của cao thủ trên linh bảng của Lôi Phong Viện. Muốn đánh bại hắn trong ba chiêu quá dễ. Không làm được thì chuẩn bị chịu phạt đi”.
“Trò…”
Mục Phong Hành rất muốn từ chối nhưng Mục Vỹ không hề cho cậu ta cơ hội.
Cậu ta cười khổ lắc đầu nhìn Thác Nguyên ở phía đối diện.
Ba chiêu?
Được thôi!
“Bắt đầu!”
Cùng với tiếng ra hiệu, Thác Nguyên bắt đầu nheo mắt nhìn chằm chằm Mục Phong Hành như muốn nhìn thấu từng động tác của cậu ta.
Soạt soạt soạt…
Bỗng Mục Phong Hành biến mất ngay tại chỗ.
Một giây sau đó, bóng dáng của cậu ta lại hiện ra.
Dường như không hề làm gì, nhưng lại giống như đã làm mấy chuyện rồi mới trở về.
Sau khi trở về chỗ đứng cũ, Mục Phong Hành lắc đầu, quay lưng rời đi.
“Ê, sao ngươi lại quay đi? Muốn nhận thua à?”, Thác Nguyên thấy thế cười rộ lên.
Giờ phút này, Thác Nguyên cảm nhận được mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía mình, đương nhiên không thể tỏ ra e sợ.
Nhưng Mục Phong Hành chỉ giơ tay lên đáp lại lời chất vấn của Thác Nguyên. Trong tay cậu ta có ba sợi tóc lần lượt rơi xuống.
Bấy giờ Thác Nguyên mới hoảng hốt lấy lại tinh thần. Nhìn lại ngực mình thấy có ba nhúm tóc rõ ràng ngắn hơn những chỗ khác rất nhiều.
Vừa rồi đủ để Mục Phong Hành giết hắn ta ba lần.
Thác Nguyên đỏ bừng mặt, chắp tay lui xuống.
Mục Phong Hành thật sự rất khủng bố!
“Đáng chết!”
Thấy vậy, Tiêu Bất Ngữ cũng bị làm cho kinh ngạc.
Từ bao giờ Mục Phong Hành trở nên lợi hại như vậy? Lúc trước chưa từng thấy cậu ta bộc lộ tài năng trong Lôi Phong Viện, hôm nay đột ngột như vậy thật sự rất kỳ quái.
“Còn muốn đấu trận thứ ba nữa không?”
“Đương nhiên phải đấu rồi!”, Tiêu Bất Ngữ đáp: “Trận thứ ba để Thượng Minh Vũ lên đi!”
Thượng Minh Vũ!
Người đứng đầu lớp bốn cao cấp, thiên tài xuất chúng nhất!
Không ngờ Tiêu Bất Ngữ lại cho cậu ta ra sân. Lần này… là quyết đánh đến cùng rồi.
“Mặc Dương!”
“Có”.
“Đến lúc con phải tự thể hiện rồi, nếu không người ta sẽ nói con đến lớp chín trung cấp của ta là mai một thiên tài”.
“Vâng!”
Mặc Dương bước ra một bước.
Lúc này gã đã đổi kiếm, vẫn mang đường vân xanh, ánh kiếm bắn xa một mét.
Nhưng lần này không còn là phàm khí thượng phẩm nữa, mà là huyền khí trung phẩm!
Huyền khí trung phẩm – Thanh Giao Kiếm!
Thanh trường kiếm màu xanh, đường vân như một con giao long cuộn quanh thân kiếm, ánh xanh lấp loé.
Đây là kiếm do Mục Vỹ tự tay luyện chế cho gã. Vậy nên trong trận này phải một chiêu tất thắng mới không uổng công bồi dưỡng của Mục Vỹ.
“Mặc Dương, ta biết ngươi là thiên tài kiếm thuật. Chỉ là hiện giờ ngươi vẫn chưa trưởng thành. Còn ta đã đạt cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, cho nên…”
“Một chiêu đánh bại ngươi!”
Mặc Dương lạnh lùng nói chen vào.
“Ngông cuồng tự đại!”
Thượng Minh Vũ bị Mặc Dương chặn họng, cười lạnh xông lên.
Keng…
Huyền khí trung phẩm ra khỏi vỏ, cơ thể Mặc Dương lập tức xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất. Thanh Giao Kiếm đánh ra, Mặc Dương hành động.
Một chiêu kiếm.
Tiếng ong ong vang lên. Đám người xung quanh chỉ thấy ánh kiếm loé lên, nhưng không biết chiêu kiếm đánh vào chỗ nào.
“Đây chính là chỗ khủng bố của kiếm ý đỉnh phong sao?”
Mục Phong Hành kinh hãi thốt lên.
Kiếm ý đỉnh phong, dù hiện giờ cậu ta đạt được cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, mượn sức mạnh thân pháp, tốc độ, bộ pháp từ võ kỹ Mị Ảnh Thần Tông Môn cũng khó có thể tránh được chiêu kiếm này.
Nếu phải đấu với Mặc Dương của hiện tại, thắng bại khó nói.
Tiếng xé gió vù vù vang lên khi Mặc Dương đâm kiếm ra. Thượng Minh Vũ muốn cản lại nhưng không có cơ hội.
Trước ngực bỗng xuất hiện một vết máu nhàn nhạt, không gây ra thương tổn quá lớn.
Thế nhưng đã đủ để chứng minh Thượng Minh Vũ thua rồi.
Thậm chí hắn ta còn không có thời gian phản ứng đã thua mất rồi.
Đây chính là kiếm ý đỉnh phong sao?
Thượng Minh Vũ hoàn toàn ngây ngốc.
Không chỉ mình Thượng Minh Vũ, Tiêu Bất Ngữ cũng vậy.
Ba trận đều thua!
Đây đâu phải giao chiến, rõ ràng là tự rước lấy nhục!
Tiêu Bất Ngữ cẩn thận suy ngẫm, càng thấy toàn thân rét run.
Ba trận toàn thắng. Nếu lớp chín trung cấp tham gia cuộc chiến của lớp cao cấp, chẳng phải lớp bốn cao cấp của hắn ta gặp phải bọn họ sẽ thua hết cả ba trận rồi sao? Thế còn đánh đấm cái khỉ gì nữa?
“Cảm ơn thầy Tiêu đã nhường”.
Mục Vỹ chắp tay cười nói.
“Đã nhường rồi, đã nhường rồi!”
Giờ phút này, đầu óc của Tiêu Bất Ngữ vẫn chưa thể thông suốt nổi.
Ba gã yêu nghiệt Lâm Chấp, Mục Phong Hành, Mặc Dương này đâu có giống học trò của lớp trung cấp, rõ ràng là thiên tài trong lớp cao cấp.
Tiêu Bất Ngữ rời khỏi sân luyện võ, ý lạnh trong mắt càng thêm nồng đậm.
Nhất định phải mau chóng diệt trừ Mục Vỹ, nếu còn giữ lại nhất định sẽ là một mối hoạ lớn!