Mục Vỹ trở về tiểu viện của mình, thấy Lâm Hiền Ngọc đang nghiêm túc đứng ngoài cửa viện như một cây trường thương.
Trong tiểu viện, Thanh Trĩ và Thanh Sương đang đứng trước cửa phòng chờ hắn.
"Ta muốn tắm".
"Vâng".
Mục Vỹ phân phó một câu, hai người gật đầu, bắt đầu chuẩn bị nước nóng, khăn lông và những đồ dùng khác.
Không lâu sau, trong nhà tắm bốc hơi nước, Mục Vỹ cởi quần áo rồi thong thả tiến vào bồn nước, khép mắt lại.
Ào...
Nhưng hắn vừa tiến vào trong bồn thì tiếng nước vang lên, hai bàn tay ngọc ngà đặt lên vai hắn.
"Làm gì vậy!"
Mục Vỹ mở mắt, đứng bật dậy, nhìn thấy hai người phía trước thì há hốc mồm.
Giờ phút này, Thanh Trĩ và Thanh Sương đã cởi chiếc váy dài màu xanh trên người ra, mặt đỏ ửng, hơi cong người đứng hai bên trái phải trong bồn nước.
Trong hơi nước mờ mịt, cơ thể trắng như tuyết của hai người hơi hồng hồng, trông như hai chú thỏ ranh mãnh sổ lồng.
Đôi gò bồng đào trước ngực hai tỷ muội trắng nõn, đáng yêu, dáng người tuyệt đẹp, bầu không khí ám muội, hai tỷ muội xinh như hoa.
Cái gì cũng tuyệt vời, trừ vẻ mặt của hai người họ.
"Thưa thiếu trưởng tộc, hầu hạ thiếu trưởng tộc tắm cũng là nhiệm vụ của hai tỷ muội thuộc hạ!", trên gương mặt của Thanh Trĩ lúc này chỉ có sự thẹn thùng chứ không tỏ ra khó chịu.
Sau khi bị Mục Thanh Vũ giáo huấn, cô ấy đã hiểu mình chỉ là hộ vệ thiếp thân, Mục Vỹ chính là trời của hai tỷ muội họ, các cô ấy phải làm theo mọi yêu cầu của hắn.
"Hầu tắm đâu cần cởi hết đồ làm gì?", Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Mặc đồ vào nhanh lên!"
Hai tỷ muội nhìn nhau, mặc hai sa y thiếp thân đặt cạnh bồn vào.
Chẳng qua chiếc sa y đó dán sát người, như ẩn như hiện làm Mục Vỹ sắp chết đến nơi.
Tiểu đệ đệ bên dưới đã tràn trề sức sống, dựng thẳng lên từ lâu, chỉ còn thiếu hai bước vượt qua, tiến tới.
Mục Vỹ ngồi xổm xuống che giấu chỗ khó xử đó đi, ho hai tiếng rồi nói: "Các ngươi... thôi, hầu thì hầu đi".
Hắn nhắm mắt, liều mạng hạ hỏa.
Mục Vỹ thấy lo lo nên cẩn thận chú ý, không để mình làm ra chuyện điên cuồng gì.
Mặc dù hắn tự nhận mình không phải thánh nhân quân tử gì cho cam, nhưng hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương này rõ ràng chỉ đang phụng mệnh làm việc cho hắn, quan hệ với họ thì thà đến thanh lâu cho thoải mái.
Thấy Mục Vỹ không điên rồ làm gì, Thanh Trĩ và Thanh Sương ngạc nhiên thấy rõ.
Hai người thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại có chút hụt hẫng.
Nếu Mục Vỹ liều lĩnh làm càn, họ thật sự không biết nên làm gì, nhưng Mục Vỹ lại thờ ơ, lẽ nào tỷ muội họ xinh đẹp như thế mà vẫn không dụ hoặc được hắn?
Trong lòng thì nghĩ vậy, Thanh Trĩ và Thanh Sương vẫn tiến tới, vươn bàn tay ngọc cầm khăn tắm lên lau chùi cơ thể Mục Vỹ từ trên xuống dưới.
Cảm nhận được thân thể bị tay của hai tỷ muội nhẹ nhàng lau qua, Mục Vỹ hé mắt ra nhìn, vừa thấy thân hình sau sa y ướt đẫm của họ thì cả người đã đỏ bừng lên.
"Khốn kiếp, tự làm tự chịu thôi!"
Thằng em sắp nổ tung rồi mà Mục Vỹ vẫn cố nhịn.
"Thức ăn dâng tận miệng rồi thì hóa cầm thú luôn đi Mục Vỹ! Kiếp trước, ngươi Là Tiên Vương, chỉ hai nữ tử thôi cũng có thể khiến ngươi khốn đốn như vậy là sao?"
Giờ phút này, hai bản ngã trong đầu Mục Vỹ đang không ngừng đấu tranh.
"Nhào lên đi! Nhìn hai tỷ muội này xem, sướng chết đi được!"
"Nhào cái gì mà nhào? Sao chẳng biết khống chế gì vậy hả? Vị hôn thê của ngươi vẫn chưa rõ tung tích kia kìa!"
Sau một hồi đấu tranh dài đằng đẵng, cuối cùng Mục Vỹ vẫn ngồi đàng hoàng, hưởng thụ sự hầu hạ của hai tỷ muội.
"Thiếu trưởng tộc, có phải người thấy khó chịu ở đâu không ạ?", Thanh Sương thấy người Mục Vỹ đỏ bừng thì ngẩng đầu lên, dò hỏi.
"Không, không, thoải mái lắm!"
Vừa cúi đầu đã thấy hai nụ hoa trước ngực thậm chí là vùng đen đen dưới nước của Thanh Sương, Mục Vỹ dùng hết sức bình sinh kiềm chế bản thân.
Nhào lên không được, nhìn thôi chắc cũng cho ha!
Mục Vỹ tự an ủi.
Mặc cho hai tỷ muội "đùa giỡn" mình, Mục Vỹ ngồi trong bồn, bắt đầu suy ngẫm về những chuyện gần đây.
Hắn hay lên kế hoạch cho mọi chuyện để không phải luống cuống tay chân nếu lỡ xảy ra bất trắc gì.
Mấy ngày gần đây, tu vi của Tiêu Khánh Dư tăng đột biến, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, mà đó chỉ là trò mèo với hắn thôi. Dạo này hắn cũng hay nói chuyện với con kỳ lân.
Sau khi kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa xác nhận mình hoàn toàn không thể trốn thoát móng vuốt của Mục Vỹ, nó đã an phận hơn rồi.
Tô Hân Nhiên cũng đang dựa theo phương pháp hắn cung cấp cố gắng kiểm soát linh hỏa trong cơ thể, ngày nào lão Cam cũng kéo Tô Hân Nhiên đến, bắt cô ấy nghe mình giảng bài.
Lăng Vũ Nguyệt thì bái đại sư Mạt Vấn làm sư phụ, kỹ năng luyện đan được cải thiện đáng kể.
Những người khác sau khi dùng Thất Khiếu Thông Linh Đan thì cảnh giới cũng không ngừng tăng lên.
Đây là khung cảnh Mục Vỹ muốn thấy.
Có điều, thấy bọn học trò tiến bộ, Mục Vỹ một thoáng lại nhớ về những người học trò ở học viện Bắc Vân của mình.
Chương 252: Còn ba người
Tên quỷ chuyên gây chuyện Mặc Dương ngay tiết đầu tiên đã chống đối hắn, nay lĩnh ngộ kiếm ý, không biết đã đến cảnh giới nào rồi.
Nhóc ngốc Tề Minh không biết có thể luyện chế phàm khí cực phẩm được chưa. Chắc cũng được rồi, có phụ thân cậu ấy - Tề Ngự Phong hướng dẫn và những khế văn hắn cho rồi mà.
Cả tiểu nha đầu Diệu Tiên Ngữ nữa, cô ta đã cùng ông nội rời khỏi thành Bắc Vân đi đến Thánh Đan Tông, không biết có còn chuyên tâm luyện đan không.
Ba học trò này là ba người Mục Vỹ nhớ nhất.
"Thiếu chủ!"
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lâm Hiền Ngọc.
"Chuyện gì?"
"Tổng phụ trách Tống Lập của học viện vừa phái người tới truyền lời, nói là có chuyện quan trọng cần thảo luận ạ".
"Ta biết rồi".
"Ào" một tiếng, Mục Vỹ đứng dậy.
"Á..."
"Á..."
Hai tiếng thét duyên dáng đồng thời vang lên, Thanh Trĩ và Thanh Sương đỏ mặt nhìn thứ khổng lồ đầy khí thế đang sừng sững dưới thân Mục Vỹ, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra.
"Khụ khụ..."
Mục Vỹ lúng túng cười trừ rồi nói: "Hai ngươi ra ngoài trước đi, ta tự làm là được".
"Vâng!"
Hai dáng hình yểu điệu đứng lên, lắc vòng eo thon như rắn nước ngoan ngoãn rời đi.
Vỗ vào tiểu huynh đệ một cái, Mục Vỹ không nhịn được mắng: "Tém tém lại coi, nhìn ngươi kìa!"
Thấy Thanh Trĩ và Thanh Sương đỏ mặt đi ra với mái tóc ướt nhẹp, Mục Vỹ cũng khoác áo tắm ra ngoài, Lâm Hiền Ngọc lúng túng cúi đầu.
"Đậu phộng, ngươi đừng có hiểu lầm, ta không phải loại người đó!"
"Ặc, không đâu, không đâu. Nam nhân mà, thuộc hạ hiểu người, đôi lúc cần giải tỏa bản thân", Lâm Hiền Ngọc làm vẻ mặt "người hiểu, thuộc hạ cũng hiểu", vừa cười xấu xa vừa nói.
Thanh danh mất hết rồi!
Biết vậy hắn xử cả hai tỷ muội mơn mởn này luôn rồi!
Mục Vỹ đến học viện Thất Hiền, hai bên là Thanh Trĩ và Thanh Sương, Lâm Hiền Ngọc thì điềm tĩnh đi ở đằng trước.
Các giáo viên và học trò xung quanh rất kinh ngạc khi thấy cảnh này.
Đây có giống đi dạy học đâu, đi làm phú nhị đại thì đúng hơn!
"Mục huynh đệ, lâu rồi không gặp. Chuyện lần trước là do Tống Lập ta không chu đáo mà ra, xin lỗi cậu, xin lỗi cậu!"
Lần trước Mục Vỹ suýt thì bị giết trong Lôi Phong Viên, Tống Lập là tổng phụ trách, đương nhiên không tránh được tội.
Vậy nên khi vừa nhìn thấy Mục Vỹ, ông ta xin lỗi ngay lập tức.
Sau chuyện đó, hai vị đại sư vô cùng phẫn nộ, suýt chút nữa đã từ mặt tổng phụ trách khối sơ cấp là ông ta.
"Đâu có đâu có, chuyện lần trước không liên quan gì đến tổng chủ nhiệm Tống cả".
"Mục huynh đệ yên tâm!", Tống Lập hạ thấp giọng: "Lần này ta đã điều động lực lượng của Lôi Phong Viện chúng ta, người của sáu đại viện khác muốn đến đây kiếm chuyện thì khỏi về!"
Ồ?
Nghe thấy lời nói của ông ta, Mục Vỹ hơi bất ngờ.
Hắn biết học viện Thất Hiền luôn tranh đấu với nhau xưa nay.
Kim Viện, Mộc Viện, Thủy Viện, Hỏa Viện và Thổ Viện bị năm gia tộc lớn nắm quyền, trở thành sân nhà của họ.
Còn ở Phong Hiền Viện và Lôi Phong Viện thì nhiều thế lực rắc rối, phức tạp.
Theo hắn thấy, Phong Hiền Viện và Lôi Phong Viện có thể xem như hai viện khá yếu kém so với mặt bằng chung của bảy đại viện, nhưng nghe ý của Tống Lập thì có vẻ Lôi Phong Viện không sợ gây thù chuốc oán với bất kỳ một viện nào.
"Mục lão đệ có điều chưa biết".
Tống Lập nói tiếp: "Viện trưởng của Lôi Phong Viện chúng ta là đại sư Hồng Trần. Đại sư chính là thầy luyện huyền khí cực phẩm, khắp thành Nam Vân chỉ có hai đại sư Mạt là có địa vị có thể sánh bằng đại sư thôi!"
"Thảo nào..."
"Nào nào, gạt mấy chuyện này sang một bên, hôm nay ta tìm đến Mục lão đệ là vì kế hoạch chiêu sinh của học viện".
"Chiêu sinh?"
"Đúng vậy, viện trưởng Hồng Trần đã ra lệnh trong đợt chiêu sinh này, gần một trăm lớp sơ cấp, mấy chục lớp trung cấp và mười mấy lớp cao cấp trong Lôi Phong Viện chúng ta đều phải tham gia, cố gắng thu nhận học trò, trọng điểm là những người có khả năng luyện khí".
"..."
Mục Vỹ nghe mà cạn lời.
Đại sư Hồng Trần này đúng là lấy việc công làm việc tư, nói là chiêu sinh nhưng thực chất là muốn tuyển được học trò biết luyện khí cho mình thôi.
"Được, ta biết rồi!"
"Mục lão đệ à, cậu nhất định phải chú trọng chuyện này nhé! Trong mấy đợt chiêu sinh thế này, nếu cậu có thể lôi kéo một, hai hạt giống tốt thì lớp chín sơ cấp sẽ được thăng cấp thành lớp chín trung cấp, giao ước giữa cậu và Trịnh Thành Vân cũng sẽ..."
"Không sao đâu, ta không cần lôi kéo nhân tài vẫn thắng mà. Tổng chủ nhiệm Tống, ông yên tâm, cứ chờ thấy cảnh Trịnh Thành Vân trần truồng chạy mười vòng trên sân luyện võ của Lôi Phong Viện đi!"
Mục Vỹ cười ha ha rồi ra ngoài phòng giáo viên.
"Đám cháu trai này muốn chơi ta cũng phải cử một người lợi hại chứ, binh tôm tướng tép, có gì đâu mà đánh?"
Sau khi ra ngoài, hắn tự hỏi không biết bọn chim non lớp chín sơ cấp đã đến cảnh giới nào rồi.
"Thầy Mục!"
"Thầy Mục!"
Vừa vào phòng học đã bị mấy tiếng gọi nhiệt tình làm hết hồn, Mục Vỹ cúi đầu nhìn các học trò trong lớp, ai nấy đều đang nở nụ cười tươi rói.
"Tí ta tí tởn, sao đây? Tiến vào cảnh giới Linh Huyệt cả rồi à?"
"Báo cáo thầy, lớp chín sơ cấp ta có tổng cộng một trăm lẻ tám người, một trăm lẻ năm người đã đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt, chỉ còn ba người là chưa đạt tiêu chuẩn".
Còn ba người?
Mục Vỹ nhíu mày.
Lý nào lại vậy! Thất Khiếu Thông Linh Đan là một đan dược thần kỳ, cấp bậc ít nhất là tam phẩm thậm chí còn là tam phẩm thượng đẳng cơ mà.
Chương 253: Ba quái thai
"Ba trò đó là ai?"
"Hoàng Vô Cực, Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá ạ".
"Hả?"
Lớp trưởng Thiết Phong nói xong, Mục Vỹ lại nhíu mày.
Bình thường ba người này tự tin nhất, giờ lại thành cục tạ kéo chân cả lớp.
"Cảnh Tân Vũ, trò ra đây cho ta!"
Mục Vỹ khá ấn tượng về cậu nhóc này, thiên phú không thấp, mới 16 tuổi mà cơ bắp cuồn cuộn, cao đến một mét tám.
"Con bò nhà trò, ban đầu trò là đứa to mồm nhất lớp này, dám nói cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhỏ như con thỏ, thế mà giờ trò kéo thành tích cả lớp xuống là sao?"
"Ớ? Thầy Mục, không thể trách trò được!"
Cảnh Tân Vũ gãi đầu, đau khổ nói: "Mọi người ăn Thất Khiếu Thông Linh Đan vào đều có tiến triển rõ rệt, nhưng trò tăng đến tầng thứ chín của thân xác thì cảm giác tác dụng không ổn lắm, hết được rồi ạ".
"Tên nhãi trò bị bất lực à?"
Mục Vỹ xuống bục giảng, lấy một quyển sách vỗ vào đầu cậu ấy rồi hỏi: "Người cao to khỏe khoắn thế này mà lại hết được rồi, nói cho ta nghe có chuyện gì?"
"Thưa thầy Mục, sau khi trò uống Thất Khiếu Thông Linh Đan thì cảnh giới chỉ tăng lên một tầng rồi chững lại, trò thấy dược hiệu... hình như hết rồi ạ!"
"Trò cũng vậy, trò cũng vậy!"
"Trò cũng thấy vậy!"
Hiên Viên Giá và Hoàng Vô Cực đang đứng một bên cũng vội giải thích.
Dược hiệu... hình như hết rồi?
Đùa gì thế!
Thất Khiếu Thông Linh Đan do chính tay Mục Vỹ luyện chế nên hắn biết rất rõ dược hiệu của nó mạnh đến mức nào.
"Hết đúng không?"
Mục Vỹ trừng mắt, lấy ba viên Thất Khiếu Thông Linh Đan ra rồi híp mắt nói: "Ăn đi, để xem các trò ăn được bao nhiêu".
Cảnh Tân Vũ và hai người kia nhìn nhau, nhận lấy đan dược rồi nuốt vào.
Chốc lát sau, Cảnh Tân Vũ mở mắt nhìn Mục Vỹ.
"Lại hết?"
"Vâng!"
"Ăn tiếp đi... Hôm nay ta cho trò xem đan dược như kẹo mà ăn, không thăng cấp, ta lột da trò".
Đáng lý ra dược hiệu của Thất Khiếu Thông Linh Đan đủ để mấy nhóc con này hấp thu và đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, tầng thứ ba.
Nhưng biểu hiện của ba đứa Cảnh Tân Vũ này quá bất thường.
Hoàn toàn vượt qua lẽ thường!
Sau khi ba người liên tục uống mười viên Thất Khiếu Thông Linh Đan, vẻ nghi ngờ trên mặt Mục Vỹ đã bị thay bằng thảng thốt.
Có thể dùng Thất Khiếu Thông Linh Đan không ngừng nghỉ chứng minh cơ thể của họ rất mạnh mẽ.
Nhưng rõ ràng ba người này khác.
Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá là người cuồng cơ bắp điển hình, toàn thân tràn trề sức mạnh như chực chờ bộc phát.
Hoàng Vô Cực thì không phải, cơ thể cậu ta rắn chắc là do bị bắt nạt, bạo lực suốt mấy năm qua.
Mỗi lần bị đánh, thể xác cậu ta lại mạnh hơn một phần.
Trong ba người này, cơ thể của Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá về bản chất là giống nhau, thuộc kiểu tấn công nhanh và mạnh, tràn trề năng lượng và tính bùng nổ.
Trong khi Hoàng Vô Cực thì giống một cánh cửa sắt, một bức tường thành hơn, hùng hậu mà vững vàng.
"Ba trò ở lại, các bạn khác đã đột phá đến cảnh giới Linh huyệt tầng thứ nhất và mở huyệt Hợp Cốc thì nghiêm túc cảm nhận sức mạnh đi. Dược hiệu của Thất Khiếu Thông Linh Đan ta cho các trò uống không phải chỉ có vậy đâu".
"Rõ!"
Được Mục Vỹ căn dặn, hơn một trăm học trò lũ lượt rời khỏi phòng học.
Trong chớp mắt, chỉ còn lại bốn người Mục Vỹ, Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực và Hiên Viên Giá.
"Ba nhóc thối các trò, ta biết ngay ba đứa trò không dễ chăm mà!"
Mục Vỹ nhìn ba người, từ từ lấy ba cuốn võ kỹ ra khỏi áo.
Thấy võ kỹ, ba người lập tức sáng mắt.
Họ đã nghe Tiêu Khánh Dư và Cổ Vũ Phàm kể rằng Mục Vỹ có rất nhiều võ kỹ thần kỳ.
Cổ Vũ Phàm vốn bị cụt một tay, không thể luyện khí, thế mà bây giờ đang luyện chế phàm khí hạ phẩm.
Dù khó tin nhưng điều đó đã thật sự xảy ra.
Chưa kể, nghe nói gần đây đại sư Hồng Trần cũng đang để mắt đến hắn.
Nếu Mục Vỹ cho họ một bản võ kỹ, có lẽ họ sẽ có thể vươn cao!
"Nhìn các trò chảy nước miếng kìa, tưởng bí tịch dễ lấy thế sao?", tiếng quát của Mục Vỹ kéo ba người về thực tế.
"Nghe cho kỹ đây, sau khi đột phá, tiến vào cảnh giới Linh Huyệt, các trò phải nằm trong tốp ba mươi của địa linh bảng. Nếu không đạt được, ta có thể khiến các trò vui vẻ sống thì cũng có thể khiến các trò khóc vì hối hận đã sinh ra trên đời".
"Hề hề... biết rồi biết rồi, thầy Mục yên tâm, trò sẽ không phụ lòng thầy đâu ạ!"
Cảnh Tân Vũ cười hí hửng rồi cầm cuốn võ kỹ lên, đọc chữ viết xiêu vẹo trên đó.
“Vương Bá Kim Thân!"
"Vương Bá Kim Thân!"
"Vô Thượng Minh Thân!"
Ba người đều sửng sốt khi nhìn cuốn võ kỹ giản phổ trong tay.
"Ba trò có thuộc tính khác nhau nên chọn cho các trò võ kỹ khác nhau, nhưng một cuốn võ kỹ này thôi đã đủ để các trò vang danh đại lục, đột phá vào cảnh giới Thông Thần chí cao vô thượng rồi, rõ chưa?"
"Vâng!"
Ba người đồng thanh.
Ai cũng muốn trở thành thiên tài, trở thành cao thủ tự nắm giữ vận mệnh của mình. Trước đây, họ không có cơ hội, không được ai hướng dẫn.
Giờ đây, Mục Vỹ chính là ngọn đèn soi sáng con đường phía trước cho họ.
"Đám ranh này, vâng cái đầu các trò ấy! Còn có năm ngày nữa, các trò mà không thăng cấp thì ta không kiếm cơm được rồi còn gì?"
Mục Vỹ hùng hổ nói: "Ta còn muốn thấy chủ nhiệm Trịnh của chúng ta khỏa thân chạy quanh sân luyện võ mười vòng cơ!"
"Ha ha... thầy Mục yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành ạ!"
Chương 254: Thời hạn đã đến
Bọn họ đang rất mong chờ được nhìn thấy phó phụ trách Trịnh khoả thân chạy quanh sân luyện võ.
Loáng cái, năm ngày đã trôi qua.
Hôm nay, cửa lớp chín sơ cấp nhộn nhịp một cách kỳ lạ.
Trịnh Thành Vân mặc áo bào màu xanh đứng ở cửa lớp chín sơ cấp, ngẩng đầu ưỡn ngực ra vẻ vênh váo.
Có mấy thầy giáo cao lớn của lớp sơ cấp đứng thẳng tắp sau lưng lão ta, quan sát các học trò của lớp chín đi ra đi vào.
“Đinh Hà, từng là thầy giáo của lớp chín sơ cấp, cậu nghĩ đám học trò này có thể đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt được hay không?”, Trịnh Thành Vân cười hỏi.
Một người thanh niên khoảng 27, 28 tuổi ăn vận nho nhã đứng trước mặt lão ta.
Người này tên là Đinh Hà, vốn là thầy chủ nhiệm của lớp chín sơ cấp, nhưng sau khi thấy lớp này quá kém cỏi, y vội vàng tìm chỗ dựa, đầu quân cho Trịnh Thành Vân để được đổi sang dạy lớp khác.
Bây giờ, y đã là thầy chủ nhiệm của một lớp trung cấp, địa vị ở Lôi Phong Viện cao hơn không biết bao nhiều lần so với hồi dạy khối sơ cấp.
“He he… Chủ nhiệm Trịnh yên tâm, với trình độ mèo cào của Mục Vỹ mà đòi giúp cả lớp ấy đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt trong vòng một tháng thì đúng là mơ mộng hão huyền”.
Đinh Hà đầy tự tin nói: “Chủ nhiệm Trịnh không biết đấy thôi, cái lớp chín này toàn đứng bét học viện. Cổ Vũ Phàm là tên vô dụng bị cụt một tay nhưng cứ ảo tưởng trở thành một thầy luyện khí, còn mấy tên cà lơ phất phơ như Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực chỉ chẳng có tài cán gì, có mấy đứa này trong lớp thì Mục Vỹ còn lâu mới làm được như lời hắn nói”.
“Thế thì tốt, tốt rồi!”
Trịnh Thành Vân cười híp mắt.
Lần này, lão ta có người đứng sau ủng hộ, chỉ cần có thể đuổi được Mục Vỹ ra khỏi học viện thì lão ta sẽ có mười nghìn linh thạch trung phẩm.
Nên đương nhiên lão ta sẽ làm chuyện xấu này một cách vui vẻ.
Hơn nữa, Mục Vỹ này luôn miệng gọi lão ta là phó phụ trách, cách gọi này khiến lão ta thấy rất bực bội.
“Ơ, phó phụ trách Trịnh, sao ông đến đây sớm thế?”
Trịnh Thành Vân đang chìm đắm trong suy nghĩ, một tiếng gọi chói tai khiến lão ta nhíu chặt hàng lông mày lại thành một đường thẳng.
Lại là Mục Vỹ!
Phó phụ trách Trịnh!
Nghe thấy vậy, Trịnh Thành Vân chỉ muốn lập tức tẩn cho Mục Vỹ một trận.
“Ha ha… Thầy Mục, lâu không gặp, không biết cậu còn nhớ lời hứa giữa hai chúng ta không?”
“Hứa? Phó phụ trách Trịnh, chúng ta có hứa hẹn gì với nhau à?”
Mục Vỹ tỏ ra ngạc nhiên nhìn Trịnh Thành Vân rồi hỏi.
“Thầy Mục đúng là khéo đùa!”, Đinh Hà đứng bên cạnh lên tiếng: “Một tháng trước, thầy Mục đã cam kết với chủ nhiệm Trịnh rằng sẽ khiến tất cả học trò của lớp chín sơ cấp đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất trong vòng một tháng, đồng thời tăng hạng lên thành lớp trung cấp, thầy quên rồi sao?”
“Có chuyện này á?”
“Đương nhiên!”
Trịnh Thành Vân sốt sắng hẳn lên: “Mục Vỹ, hai chúng ta đã thoả thuận với nhau rồi, nếu cậu không thể làm được thì phải rời khỏi học viện, còn nếu được làm thì…”
“Thì sao?”
“Nếu làm được thì ta sẽ khoả thân chạy mười vòng quanh sân luyện võ!”
“Ồ…”
Nghe thấy Trịnh Thành Vân nói vậy, Mục Vỹ làm như hiểu ra rồi gật đầu.
“Các trò đâu, đã nghe thấy phó phụ trách Trịnh nói gì chưa?”, Mục Vỹ gọi lớn lên.
“Rồi ạ!”
Đột nhiên giọng nói của cả lớp chín vang lên điếc tai nhức óc, hơn một trăm học trò cùng đồng thanh đáp lớn.
Nhất thời các học trò khác đang đứng vây quanh bên ngoài cũng phải nhòm ngó, bắt đầu quan sát xem có chuyện gì.
“Ha ha… Mục Phong Hành, người ca ca này của ngươi hài hước thật đấy!”, có hai bóng người đang đứng cạnh nhau trên hành lang bên ngoài lớp học, một người trong số đó bật cười.
“Hài hước chỗ nào?”, Mục Phong Hành hỏi một cách buồn chán.
“Theo ngươi nói thì thầy Mục này của ngươi luôn ghi nhớ chuyện này, nhưng hôm nay lại làm trò để lão hồ ly Trịnh Thành Vân phải nhắc thầy ấy. Thực chất là ca ca ngươi đang muốn nhắc lão ta, hơn nữa còn muốn làm lớn chuyện lên. Lớp ngươi đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt hết thật rồi thì Trịnh Thành Vân này hết đường chối cãi”.
Nghe người bằng hữu tốt của mình là Hoàng Lạp phân tích, đôi mắt của Mục Phong Hành cũng dần sáng lên.
“Người huynh trưởng từng bị gọi là vô dụng này thật sự có thể nghĩ ra một cách thông minh như vậy sao?”, Mục Phong Hành lẩm bẩm một mình.
“Nghe nói thầy ấy cho ngươi một bộ pháp quyết tên là ‘Quỷ Ảnh Thần Tông Môn’ gì đó chuyên tu luyện chém giết à? Thân pháp và tốc độ thế nào? Lợi hại lắm sao?”
“Ừ!”
“Lợi hại thật à?”
Hoàng Lạp kinh ngạc nói: “Tiểu tử này bây giờ đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm rồi, người khác không biết nhưng ta thì biết thừa. Đến ngươi còn nhận xét là lợi hại thì ít nhất đó cũng phải là bí pháp cao cấp Huyền Giai. Người ca ca này của ngươi siêu thật đấy!”
Cao cấp Huyền Giai? Môn võ kỹ đó đâu chỉ dừng ở cấp độ này, sau khi nghiên cứu tính bộc phát của nó, Mục Phong Hành cũng thấy vô cùng kinh ngạc.
“Ngươi định cho cả thiên hạ biết ta đã đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm à?”
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, khai thông huyệt Quan Nguyên, bây giờ cậu ta dư sức ghi tên lên linh bảng của Lôi Phong Viện.
Nhưng Mục Phong Hành chỉ là học trò của lớp chín, thật sự khiến người ta khó mà phát hiện ra được.
“Ngươi đúng thật là! Nếu không vì Cổ Tâm Nhã thì ngươi đã là cao thủ của long bảng từ lâu rồi, nhưng…”
“Nói đủ chưa?”
“Rồi rồi, ta không nói nữa được chưa! Ngươi mau vào lớp đi, sắp kiểm tra rồi, ta đứng đây chờ xem Trịnh Thành Vân khoả thân chạy quanh sân võ!”
Mục Phong Hành cũng đến bó tay với người tri kỷ này của mình, cậu ta quay người đi vào lớp.
Chương 255: Kiểm tra trên lớp
Lúc này đã có cả đống người đứng ở cửa và ngoài cửa sổ của lớp chín.
Tất cả bọn họ đều đang chờ xem trò vui.
Một bên là lời hứa sẽ rời khỏi học viện của Mục Vỹ, một bên là câu thề thốt sẽ khoả thân chạy vòng quanh sân võ của Trịnh Thành Vân, lần đột phá này của lớp chín đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Trịnh Thành Vân cũng không ngờ sự việc lại bị làm quá lên như thế này, ngày càng có nhiều người đứng vây quanh lớp chín.
Nhưng như vậy cũng tốt, Mục Vỹ sẽ không thể chối cãi trước nhiều người thế này được.
“Có thể bắt đầu được chưa thầy Mục?”
“Này các trò, phó chủ nhiệm Trịnh hỏi đã bắt đầu được chưa kìa?”
“Lúc nào cũng được ạ!”
Hơn một trăm học trò trong lớp cùng đồng thanh đáp lời Mục Vỹ.
Tiếng trả lời này quá hăng hái, khiến Trịnh Thành Vân giật nảy mình.
Đinh Hà hơi cau mày khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trước kia, y từng là thầy chủ nhiệm của lớp chín, nhưng trong mắt y thì lớp này toàn một lũ vô dụng. Nhưng bây giờ, lớp chín lại đang thể hiện một tinh thần đoàn kết!
Lực gắn kết!
Đột nhiên Đinh Hà cảm thấy lớp chín đã thay đổi một cách chóng mặt.
Chắc sắp có chuyện không hay xảy ra rồi.
“Bây giờ bắt đầu kiểm tra, xem rốt cuộc các học trò của lớp chín sơ cấp đã đột phá hết lên cảnh giới Linh Huyệt hay chưa. Chỉ cần một người không đạt thì coi như đột phá thất bại, thầy Mục cậu cũng sẽ phải thực hiện lời cam kết của mình”.
“Được thôi”.
Mục Vỹ mỉm cười, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
Bắt đầu kiểm tra, từng học trò đi lên bục giảng theo lời điểm danh của Đinh Hà.
Đương nhiên Mục Vỹ biết tại sao Trịnh Thành Vân lại gọi Đinh Hà tới, lão ta sợ hắn sẽ đánh tráo học trò nên mới làm vậy để phòng bị lừa.
Lão hồ ly này suy nghĩ cũng sâu xa thật đấy.
“Người thứ nhất, Thẩm Tòng Hành…”
“Người thứ hai, Hồ Mộng…”
…
Các học trò lần lượt nối tiếp nhau đi lên kiểm tra, còn mặt Trịnh Thành Vân thì ngày càng xám xịt.
Đã đến học trò thứ năm mươi rồi nhưng đều đạt tiêu chuẩn hết, không một ai dưới cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất cả.
“Đinh Hà, chuyện này…”
“Chủ nhiệm yên tâm…”
Đinh Hà vẫn đầy tự tin nói: “Các học trò vừa rồi đều có căn bản tốt, phía sau mới là đám mất gốc. Hoàng Vô Cực, Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá đều chưa kiểm tra, ba đứa này chắc chắn không đạt”.
“Ừm, không vội, không vội!”, Trịnh Thành Vân lau mồ hôi trên trán, rồi bình tĩnh ngồi xuống.
Nhưng khi Trịnh Thành Vân nhìn xuống dưới thì thấy Mục Vỹ đã nằm vắt vẻo trên cái ghế đánh một giấc ngon lành từ lâu, điều này khiến lão ta suýt hộc máu.
Tên này tự tin quá nhỉ! Hay là hắn đã nắm chắc phần thắng?
“Người thứ một trăm linh năm, Hoàng Vô Cực!”
Khi Đinh Hà gọi đến cái tên này, Hoàng Vô Cực chậm chạm đi lên, chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra.
“Này Hoàng Vô Cực, trò dám lên thật à? Các học trò khác đều đạt hết rồi, còn trò thì…”
“Hì hì, thầy Đinh, thầy yên tâm. Từ khi thầy rời khỏi lớp chín, chúng trò như đã thay đổi hẳn luôn ạ! Ai cũng trở thành thiên tài hết, bây giờ trò cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất rồi”.
“Vớ vẩn!”, Đinh Hà khẽ quát: “Tên vô dụng như ngươi mà cũng đòi trở thành võ giả cảnh giới Linh Huyệt ư?”
“Hì hì…” Hoàng Vô Cực gãi đầu, không hề giận mà cười nói: “Nếu để thầy dạy thì không được, vì thầy dốt lắm. Nhưng thầy Mục thì khác, chuyện gì cũng có thể xảy ra!”
“Ngươi…”
Nếu không bởi đang có nhiều người ở đây, kiểu gì Đinh Hà cũng tát cho Hoàng Vô Cực một bạt tai.
Chém gió, cái đồ chỉ biết chém gió!
Đinh Hà không tin Hoàng Vô Cực có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, y muốn xem cảnh giới tu vi của Hoàng Vô Cực.
“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!”
Nhìn thấy kết quả kiểm tra của Hoàng Vô Cực, Đinh Hà trợn mắt há mồm.
Mẹ kiếp! Tên vô dụng chỉ biết ăn đòn này cũng có thể bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất ư?
“Thầy Đinh, đến trò ạ!”, Cảnh Tân Vũ chạy lên, vội vàng nói.
Mấy ngày qua, cậu ấy đã khổ luyện rất nhiều vì bị Mục Vỹ trách mắng. May mà cậu ấy đã không phụ lòng mong đợi của mọi người, đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất.
Vương Bá Kim Thân thật sự rất phù hợp cho cậu ấy tu luyện.
Phương pháp dạy theo năng khiếu từng người của Mục Vỹ quả là lợi hại, điều này khiến cậu ấy phục sát đất.
“Trò?”
“Trò cũng là võ giả cảnh giới Linh Huyệt rồi ạ!”
Cảnh Tân Vũ bước lên, chủ động tiếp nhận kiểm tra.
“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!”
Đúng vâỵ, Cảnh Tân Vũ đã trở thành võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất.
“Thầy Đinh, thầy Mục giỏi lắm. Nếu có thời gian thì thầy nên học hỏi thầy ấy. Bây giờ, trò đang nỗ lực để trở thành hộ vệ thân cận của thầy Mục”.
Cảnh Tân Vũ thề thốt nói: “Thầy không biết chứ, Lâm Hiền Ngọc và hai mỹ nữ bên cạnh thầy Mục đều siêu lắm. Trò phải tiến bộ thật nhanh để trở thành hộ vệ kim bài của thầy Mục mới được!”
Hộ vệ thân cận? Giờ còn hộ vệ kim bài nữa?
Đinh Hà sững người, rốt cuộc Mục Vỹ đã cho lũ ngốc này uống bùa mê thuốc lú gì mà đứa nào cũng như bị ngáo thế kia?