Mục Vỹ suy đoán, có lẽ mấy vị trưởng lão còn lại đều là những đại sư nức tiếng thành Nam Vân.
Có điều trước mắt hắn chưa cần phải suy tính đến mấy chuyện này.
"Giới thiệu Lôi Phong Viện cho ta đi lão Mạt".
"Ừ, được!"
Mạt Vấn nói: "Bảy đại viện của học viện Thất Hiền có tổng cộng hơn bảy mươi nghìn người. Mỗi viện có khoảng mười nghìn đệ tử, trong đó chia ra hơn hai trăm lớp, dựa trên các phương diện thực lực tổng hợp để chấm điểm chia hai trăm lớp này ra lớp cao cấp, lớp trung cấp và lớp sơ cấp. Lớp sơ cấp nhiều đệ tử nhất, lớp cao cấp ít đệ tử nhất, chỉ khoảng mười mấy người. Nhưng ít hơn nữa thì không phải lớp cao cấp mà là lớp đặc biệt!"
"Lớp đặc biệt?"
"Đúng, lớp đặc biệt là nơi tụ hội những thiên tài nòng cốt của mỗi viện, chỉ có hai lớp, một trăm người cả thảy. Một trăm người này đều là những người có thiên phú và thực lực cao nhất".
Mạt Vấn giới thiệu một tràng: "Mỗi viện đều có một bảng danh sách, chỉ cần thực lực đủ mạnh, đánh bại được người thứ một trăm là có thể lọt vào lớp đặc biệt, hơn nữa chỉ có thể khiêu chiến người đứng thứ một trăm. Chỉ có đệ tử của lớp cao cấp mới có quyền khiêu chiến, đây là một sự khuyến khích rất lớn!"
Mục Vỹ cũng hiểu ý nghĩa của việc này.
Với quy định đó, đệ tử lớp sơ cấp sẽ nỗ lực tu luyện để được vào lớp trung cấp, đệ tử lớp trung cấp lại phấn đấu để có thể lọt vào lớp cao cấp.
Chỉ khi trở thành đệ tử lớp cao cấp mới có quyền khiêu chiến đệ tử của lớp đặc biệt.
Lại còn chỉ được phép khiêu chiến người đứng thứ một trăm, điều này cũng khơi dậy chí tiến thủ của lớp cao cấp, làm họ cố gắng trở nên mạnh hơn.
Dù sao thì đứng hàng thứ một trăm quá nguy hiểm, có khả năng bị đẩy xuống bất cứ lúc nào. Với sự khuyến khích mang tính dây chuyền như thế, sự cạnh tranh trong học viện sẽ càng lúc càng lớn, các đệ tử cũng sẽ luôn nỗ lực để giữ được thứ hạng của mình.
"Bảng xếp hạng này được gọi là linh bảng, các viện tạo ra chúng để khuyến khích đệ tử phấn đấu. Học viện Thất Hiền còn có một bảng xếp hạng chung, gọi là long bảng!"
"Long bảng chỉ lấy một trăm người, đệ tử nào có tên trên long bảng đều là kỳ tài ngút trời, được các gia tộc tìm đến lôi kéo. Và đào tạo một đệ tử có thể vào long bảng chính là nhiệm vụ hết sức quan trọng của giáo viên".
Đại sư Mạt cười ha ha: "Dĩ nhiên, Mục lão đệ tới đây là để trải nghiệm cuộc sống, quan tâm đến tu vi của bọn đệ tử làm gì. Ta và cậu cứ luyện đan, bảo đảm sau này cậu sẽ có được một chiếc ghế trưởng lão trong hội trưởng lão của học viện Thất Hiền!"
"Hừ, ta không hứng thú với mấy cái đó".
"Ha ha... Cũng đúng, thiên tài như Mục lão đệ thì mấy cái đó quá chán rồi".
Mạt Vấn cười xong thì chợt quay đầu lại: "Mục lão đệ, hì hì... có một việc ta không biết có nên nói không nữa!"
Liếc mắt nhìn ông ấy, Mục Vỹ bất đắc dĩ đáp: "Nói đi, lại chỗ nào có vấn đề đây!"
"Hì hì... Mục lão đệ chờ một lát nhá, ta đi lấy dược liệu cho cậu xem. Chỗ ta lộn xộn lắm, khi nào dọn xong rồi cậu hẵng cậu qua, giờ thì khỏi nhá!"
Mạt Vấn tuôn một tràng rồi chạy biến.
"Lão điên này..."
Nhìn Mục Vỹ ghét bỏ đại sư Mạt thế thôi chứ thực ra hắn rất kính nể ông ấy.
Người này một lòng nhiệt thành với luyện đan, nếu không thì lúc ở học viện Bắc Vân đã không như vậy với Mục Vỹ.
Hôm nay cũng thế, vì hắn tinh thông luyện đan nên Mạt Vấn sẵn sàng hạ cái tôi xuống và đối xử với hắn như con cháu trong nhà.
Một người như thế đáng yêu biết mấy!
"Chính là hắn!"
Mục Vỹ đang đứng trên lối đi bộ thì đột nhiên có ai giận dữ quát lên ở sau lưng hắn.
"Ơ?"
Xoay người lại, thấy mấy người đằng sau là ai, Mục Vỹ không khỏi phì cười.
Tiểu Quý Tử!
Nhìn những người bên cạnh gã, hắn biết ngay tên Cửu hoàng tử bị đánh nên tìm người đến báo thù.
Sau lưng đám người kia là Cửu hoàng tử băng bó toàn thân, hắn ta đang nhìn Mục Vỹ chòng chọc với đôi mắt đầy oán độc.
"Chính thằng đó đã đánh Cửu hoàng tử ra nông nỗi này, các ngươi xông lên, làm thịt hắn đi!", Tiểu Quý Tử hất hàm sai khiến.
"Làm thịt?"
Mục Vỹ cười phá lên: "Ê này, học viện Thất Hiền có quy định không được giết người đấy, vừa rồi ở ngoài cổng trường các ngươi có thể giết ta, giờ thì không được đâu".
"Vậy thì đánh cho tàn tật để hắn không đứng được cho ta!"
Cửu hoàng tử gân cổ lên hét.
Hành động này ảnh hưởng đến vết thương trên người, làm hắn ta đau điếng.
"Ơ? Thế sao được?", Mục Vỹ tỏ ra kinh hồn bạt vía: "Ngươi là Cửu hoàng tử đúng không? Ngươi mà làm vậy thì ta nghĩ ngươi sẽ hối hận đó".
"Hối hận mẹ ngươi! Lên cho ta!"
Dáng vẻ gợi đòn kia của hắn làm Cửu hoàng tử thiếu điều xông lên xé xác ra, hắn ta hét lên.
Nghe lệnh của Cửu hoàng tử, mấy người đằng trước lập tức xúm tới.
"Mục Vỹ là ngươi đúng không? Ngươi ở viện nào? Lôi Phong Viện à? Chọc ai không chọc lại chọc vào Cửu hoàng tử điện hạ của bọn ta, đúng là chán sống!"
"Lúc ta đánh hắn, hắn có nói mình là Cửu hoàng tử đâu", Mục Vỹ bất đắc dĩ nói.
"Còn ở đó cãi chày cãi cối nữa à, ngươi sẽ chết thảm lắm cho xem", trong đám người đó, người thanh niên mặc trường sam màu đen cười lạnh: "Nói cho ngươi biết, ta tên Thanh Dư Minh, đứng thứ chín mươi ba trên linh bảng của Kim Viện, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Rơi vào tay ta, ta đảm bảo ngươi sẽ đau đến không thiết sống nữa".
"Thanh Dư Minh chứ gì, ngươi bị đuổi!"
Thanh Dư Minh vừa nói xong thì một giọng nói không mặn không nhạt vang lên.
"Mẹ nó, ngươi là ai mà dám đuổi ta, ta là thân tín của Cửu hoàng tử..."
Chương 207: Lôi Phong Viện
Thanh Dư Minh quay lại, vừa há miệng mắng thì thấy đại sư Mạt, lời nói mắc kẹt ở cổ họng, nói tiếp không được mà rút lại cũng không xong, mặt tức khắc đỏ bừng lên.
"Trưởng... trưởng lão Mạt!"
"Thanh Dư Minh đứng thứ chín mươi ba trên linh bảng ở Kim Viện, hoành tráng quá nhỉ? Học viện cấm không cho giết người mà ngươi vẫn dám làm vậy, tạo phản à!"
Mạt Vấn vô cùng tức giận, gần như thét lên: "Cút, cút hết cho ta. Cửu hoàng tử? Tên Hoàng Thượng Vũ đúng không? Ngươi bị đuổi, trong Kim Viện không còn chỗ cho ngươi đâu, cút về hoàng cung hưởng thụ cuộc sống xa hoa của ngươi đi".
"Ơ? Trưởng lão Mạt, trưởng lão Mạt, liên quan gì đến ta chứ!"
"Nói thêm một câu, cẩn thận ông đây chặt cái chân chó của ngươi".
Mạt Vấn lại thét lên làm cho bọn Hoàng Thượng Vũ và Thanh Dư Minh tức khắc ngậm miệng, làm gì cũng không được, uất nghẹn đến đỏ cả mặt.
"Sao còn chưa cút, đứng đây làm gì?"
Ông ấy thật sự phẫn nộ.
Thật chẳng ra làm sao.
Từ khi Mục Vỹ đến thành Nam Vân, ông ấy chỉ gặp hắn hai lần. Lần đầu mời Mục Vỹ đến Thiên Chi Các ăn cơm thì hắn suýt bị giết.
Lần này, hắn vừa vào học viện thì bị người khác kiếm chuyện.
Không khó chịu sao được!
"Trưởng lão Mạt, bọn đó bị ông hù chạy hết rồi, ta còn định luyện tay nữa mà, giờ phải làm sao!", Mục Vỹ chán nản nói.
"Hừ!"
"Rồi, mau nói vấn đề của ông đi, ta còn phải đi xem nơi được gọi là Lôi Phong Viện này có gì đặc biệt, còn phải nhận lớp nữa!"
Nhắc đến lớp học, biểu cảm của Mạt Vấn trở nên kỳ lạ.
"Sao vậy?"
"Mục lão đệ, cậu đừng giận nhé, đại ca ta sắp xếp kiểu gì ta cũng không hiểu nổi", ông ấy nói: "Nghe nói cậu được phân cho một lớp sơ cấp, cậu cũng biết việc phân bổ chủ nhiệm lớp phụ thuộc vào cảnh giới mà đúng không? Học trò trong lớp sơ cấp đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, thiên phú không cao lắm nhưng rất có chí tiến thủ, cậu đừng buồn!"
"Đại ca ta sắp xếp như vậy cũng vì muốn đảm bảo công bằng, sợ có người lời ra tiếng vào thôi. Giáo viên chủ nhiệm của lớp sơ cấp ít nhất phải có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, với cảnh giới hiện giờ cậu chỉ có thể được phân cho lớp sơ cấp thôi..."
"Thế thôi hả?"
"Thế thôi!"
"..."
Mục Vỹ cạn lời. Lớp sơ cấp thì lớp sơ cấp, hắn tới học viện Thất Hiền vì muốn tìm hiểu các thế lực trong này, vừa hay có thể xây dựng từ dưới lên!
Học viện phân chia lớp học một phần xét trên thực lực, một phần xét trên thiên phú.
Trong lớp cao cấp thậm chí lớp đặc biệt cũng có một số đệ tử chưa đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhưng đều là những thiên tài tiếng tăm lẫy lừng.
Lớp sơ cấp thì kém hơn không chỉ về thực lực mà còn về cả thiên phú!
Nhưng những vấn đề này đều không nhằm nhò với Mục Vỹ!
Thiên phú không cao? Nhồi đan dược.
Thực lực không cao? Nhồi đan dược.
Một người mất hết tu vi mà Mục Vỹ còn có thể cam kết giúp kẻ đó tiến vào cảnh giới Thông Thần cơ mà, huống gì những người vào được học viện Thất Hiền có ai là vô dụng đâu?
Chẳng qua là so ra thì thiên phú thấp hơn một chút mà thôi.
Mục Vỹ giúp đỡ Mạt Vấn một số vấn đề liên quan đến luyện đan, ông ấy dẫn hắn đi dạo một vòng rồi hai người mới nhàn nhã đi tới Lôi Phong Viện.
Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện không nằm dưới sự kiểm soát của cả năm thế lực lớn, những người trong đó dù là giáo viên hay đệ tử đều khó nhận biết thân phận của họ là gì.
Và đó cũng là nguyên nhân tại sao Mục Vỹ chọn nơi này.
"Cốc cốc cốc".
Hai người đứng ngoài văn phòng giáo viên, Mạt Vấn gõ cửa.
"Soạt soạt".
Mấy chục đôi mắt lập tức đổ dồn về phía hai người.
"Trưởng lão Mạt!"
Thấy ông ấy, toàn bộ giáo viên trong phòng đồng loạt đứng dậy, dáng vẻ cung kính.
Thật ra Mạt Vấn rất nổi tiếng trong học viện Thất Hiền thậm chí là đế quốc Nam Vân, ông ấy được hơn một nửa thầy luyện đan của đế quốc tôn sùng.
Nhưng khi đứng trước mặt Mục Vỹ thì ông ấy lại chẳng hề tỏ ra tự cao tự đại.
Không phải Mạt Vấn không muốn tự cao mà là mỗi lần đối diện với hắn, ông ấy không tài nào thể hiện được mình là một thầy luyện đan sáu sao danh giá.
"Ừ, mọi người vất vả rồi. Hôm nay ta giới thiệu với mọi người một thành viên mới, giáo viên chủ nhiệm tương lai của lớp sơ cấp tại Lôi Phong Viện – Mục Vỹ!"
"Mọi người hoan nghênh nào!!"
Mạt Vấn vừa nói xong thì có giọng nói cất lên, một người sải bước đi tới.
"Đại sư Mạt, lâu rồi mới thấy ngài đến Lôi Phong Viện! Khi nào ngài mở lớp giảng dạy cho đệ tử Lôi Phong Viện đi, bọn nó xem ngài như thần tượng ấy".
Người này có mái tóc bóng mượt, khuôn mặt thì bóng dầu, lúc bước đi mỡ trên người nảy lên một cái trông không khác gì một cục thịt béo hình người.
"Không dám không dám, ông chỉ cần chiếu cố Mục lão đệ là được!", Mạt Vấn sảng khoái cười: "Tống Lập, ta giao Mục lão đệ cho ông đấy, có chuyện gì ông cứ giải quyết, giải quyết không được thì trực tiếp đến gặp ta, rõ chưa?"
"Vâng vâng vâng, chắc chắn rồi!"
Thấy đại sư Mạt coi trọng Mục Vỹ như thế, Tống Lập đưa mắt nhìn hắn.
Người này có lai lịch gì đây? Mục Vỹ? Lẽ nào là con cháu nhà họ Mục?
Chương 208: Giáo viên chủ nhiệm mới
Thấy đại sư Mạt tới, Tống Lập cứ luyên tha luyên thuyên, nếu không vì để ý tới Mục Vỹ, đại sư Mạt đã mất kiên nhẫn từ lâu rồi.
Chẳng dễ gì mới thoát được, Mạt Vấn vội bỏ đi ngay, để Tống Lập dẫn Mục Vỹ đi làm quen với Lôi Phong Viện.
“Mục lão đệ, sau này ta sẽ gọi cậu như thế nhé. Chào, ta là Tống Lập, là giáo viên tổng phụ trách của một trăm lớp sơ cấp tại Lôi Phong Viện. Từ giờ, chúng ta sẽ là huynh đệ tốt, có vấn đề gì thì cậu cứ nói thẳng với ta nhé”.
Huynh đệ tốt?
Mục Vỹ mỉm cười gượng gạo rồi gật đầu.
“Được thôi, Tống đại ca!”
“Ừ, cậu đến đúng lúc lắm! Gần đây thầy giáo của lớp chín sơ cấp đang nâng cảnh giới để trở thành thầy giáo trung cấp nên chúng ta đang thiếu một giáo viên chủ nhiệm. Vừa hay cậu có thể đảm nhiệm vị trí này, ta dẫn cậu đi xem luôn nhé!”
“Được!”
Mục Vỹ cũng thấy rất hiếu kỳ với những học sinh mà mình sắp dẫn dắt.
Dù hắn được phân dạy lớp sơ cấp nhưng không có nghĩa ở đây không có những hạt giống tốt. Nếu hắn cũng có thể phát hiện ra những mầm non nổi trội giống Tề Minh và Mặc Dương như ở thành Bắc Vân thì đúng là quá tốt.
Đi qua phòng của giáo viên là đi thẳng tới khu phòng học, sau khi vòng qua một khu vực bỏ trống, Mục Vỹ ngẩng đầu lên thì nhìn thấy xung quanh đều là các toà lầu cao.
Có một tốp học sinh đang đứng túm tụm ở trong khu dạy học xung quanh những toà lầu cao, hình như họ đang cãi vã chuyện gì đó.
“Thiết Phong, lớp chín sơ cấp các ngươi là một đám ăn hại, còn đứng bét trong khối sơ cấp. Lần này, giáo viên chủ nhiệm của các ngươi bỏ đi là vì không dạy nổi bọn ngươi nữa. Thế mà ngươi còn không biết xấu hổ làm lớp trưởng ư? Ha ha…”
Một giọng nói đầy vẻ giễu cợt và châm biếm vang lên trong đám người, ầm ĩ hệt như tiếng vịt kêu.
“Khô Minh, ngươi đừng tưởng mình là lớp trưởng của lớp mười thì muốn nói gì thì nói. Thầy chủ nhiệm của bọn ta đang nâng cảnh giới chứ không phải vứt bỏ bọn ta”.
Thiết Phong đỏ bừng mặt, quát: “Lớp chín sơ cấp không phải lớp đứng bét trong khối sơ cấp, ngươi còn nói linh tinh nữa là ta không khách sáo đâu đấy”.
Thiết Phong có dáng người cường tráng, trông có vẻ là một người thành thật, thật sự không biết nên phản bác thế nào khi bị cậu thiếu thiên tên Khô Minh ở phía đối diện khiêu khích.
Hai nhóm người rõ ràng đang ở phe đối lập, một nhóm trong số đó đang nhìn nhóm kia với vẻ khinh thường một cách kiêu căng phách lối.
“Chậc!”, Khô Minh khinh bỉ nói: “Thiết Phong, ngươi đừng có già mồm nữa! Ngươi mắc kẹt ở tầng thứ mười cảnh giới thân xác sắp được hai năm rồi đấy, còn Khô Minh ta đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất rồi. Ta còn là lớp trưởng của lớp mười, lợi hại hơn ngươi nhiều”.
“Nếu ngươi không phục thì chúng ta hoàn toàn có thể đấu một trận”.
Khô Minh tỏ vẻ khiêu khích. Thấy Thiết Phong đang giận run người, cậu ta bật cười ha hả.
Lớp chín với lớp mười ở cạnh nhau, học trò của hai lớp này luôn bất hoà. Tuy nhiên, Thiết Phong là lớp trưởng của lớp chín nhưng cứ giậm chân tại chỗ mãi ở tầng thứ mười của thân xác, không thể đột phá thêm nên lớp chín luôn bị lớp mười chèn ép.
Hơn thế nữa, lớp chín sơ cấp đúng là đứng chót trong một trăm lớp sơ cấp của Lôi Phong Viện tại học viện Thất Hiền. Lớp họ đổi hết giáo viên chủ nhiệm này đến giáo viên chủ nhiệm khác, có vài giáo viên bộ môn còn không muốn dạy học trò của lớp này.
Việc nâng cảnh giới của các giáo viên tại Lôi Phong Viện có hai mục đích. Một là liên quan đến thực lực của bản thân, hai là mức độ có thể đào tạo ra những học trò nổi tiếng.
Mà thứ thể hiện danh tiếng của học trò tốt nhất chính là linh bảng!
Nhưng Lôi Phong Viện có một trăm lớp sơ cấp, mà linh bảng chỉ ghi danh một trăm học trò, nên số học trò còn lại của khối lớp sơ cấp sẽ lập ra riêng một địa linh bảng.
Tốp một trăm của địa linh bảng vẫn là thứ hạng của học trò lớp sơ cấp, gần như lớp nào cũng có học trò được ghi tên nhưng lớp chín sơ cấp thì lại không có một ai.
Đương nhiên các giáo viên không muốn dồn tâm huyết vào một lớp không hề có tác dụng gì trong việc nâng cao thực lực của mình.
Thế nên, lớp chín sơ cấp phải thay giáo viên liên tục.
Vốn dĩ lớp này đã có thành tích không tốt, thêm việc liên tục đổi giáo viên thành ra càng loạn hơn, điều này khiến cho thành tích của lớp ngày càng xuống dốc.
Khô Minh nhìn Thiết Phong, cười ha hả rồi nói: “Thiết Phong, ta đứng thứ chín mươi chín trên địa linh bảng đấy. Ngươi đòi đấu với ta? Ngươi là đối thủ của ta ư?”
“Đúng vậy! Lớp trưởng Thiết này, ngươi chớ quên dáng vẻ thảm hại lần trước của mình nha!”
“Á à, ngươi không nói thì ta cũng quên béng. Hình như lần trước, lớp trưởng Thiết bị Khô Minh của chúng ta đánh cho đến mức còn không có cơ hội quỳ xuống xin tha nhỉ!”
“Đừng nói thế chứ! Dẫu sao thì người ta cũng là lớp trưởng của lớp chín mà!”
“Ngươi…”
Mặt Thiết Phong đỏ gay khi bị mọi người chế nhạo.
Những chuyện như thế này được liệt vào mâu thuẫn nhỏ của các học trò với nhau nên học viện hầu như không xen vào.
Khi mâu thuẫn lớn hơn, lớp mười có giáo viên chủ nhiệm, còn lớp chín bọn họ không có, cuối cùng họ vẫn là người chịu thiệt.
Đánh thì thua, báo cáo giáo viên tổng phụ trách cũng như không nên lớp chín luôn là đối tượng bị bắt nạt.
“Các trò đang làm gì thế hả?”
Tống Lập đã chứng kiến tất cả, đương nhiên không thể cho qua.
Hôm nay là ngày đầu tiên Mục Vỹ đến Lôi Phong Viện, sao ông ta có thể để hắn trông thấy một cảnh tượng xấu hổ như thế này được.
“Tổng phụ trách Tống!”
Trông thấy Tống Lập, đám học trò lập tức im lặng.
Tống Lập là tổng phụ trách cũng là tổng chủ nhiệm của một trăm lớp sơ cấp, toàn bộ mọi việc của khối lớp sơ cấp đều do ông ta quản lý. Nhìn thấy ông ta, đương nhiên đám học trò như chuột thấy mèo.
“Tổng chủ nhiệm Tống, lớp chín nói dạo này đang ngứa ngáy chân tay nên muốn tìm người để tỉ thí, vừa hay lớp mười định tham gia ạ”.
“Tổng chủ nhiệm Tống, lớp trò… Lớp trò thiếu giáo viên, không có ai chỉ dẫn nên tu vi của cả lớp không thể tăng lên được, vì vậy…”, Thiết Phong vội nói.
“Vì vậy ta có thể hướng dẫn cho ngươi, lớp trưởng Thiết!”
Khô Minh cười nham nhở, trong mắt đầy vẻ coi thường.
“Học viện luôn đối xử bình đẳng với các lớp, ai bảo lớp chín của các trò thiếu giáo viên? Hôm nay ta dẫn giáo viên chủ nhiệm tới cho các trò đây”.
Tống Lập tránh sang một bên, chỉ vào Mục Vỹ ở phía sau, nói: “Đây chính là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp chín sơ cấp các trò, thầy Mục Vỹ!”
Chương 209: Nhất định không thua
“Thầy ấy ạ?”
“Không phải chứ, trông người này còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã làm thầy dạy ư? Có kinh nghiệm không vậy?”
“Kinh nghiệm kinh nghiếc cái gì, thầy dạy có kinh nghiệm thì đâu thèm tới lớp chín sơ cấp”.
“Haizz, xem ra học viện lại tìm đại một thầy dạy cho lớp chín sơ cấp rồi”.
“Đúng thế! Ai bị phân tới dạy lớp này thì đúng là xui xẻo”.
…
Trông thấy dáng vẻ trẻ trung của Mục Vỹ, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, các học trò đứng quanh toà nhà dạy học cũng lời ra tiếng vào.
“Khụ khụ… Chào cả lớp, ta là Mục Vỹ, từ nay trở đi, ta chính là giáo viên chủ nhiệm mới của các trò!”
Mục Vỹ ho vài tiếng, sau đó tự giới thiệu về mình.
Giới thiệu bản thân trong tình huống này đúng là hơi mất tự nhiên.
Rõ ràng lớp chín sơ cấp là một lớp học không mấy vẻ vang, không ngờ lão hồ ly Mạc Khánh Thiên này lại âm thầm chơi hắn một vố như vậy.
Nhưng nếu đã lựa chọn Lôi Phong Viện thì Mục Vỹ sẽ không bỏ cuộc.
Cái cậu lớp trưởng Thiết Phong gì đó trông có vẻ là người thật thà, đúng là đáng được bồi dưỡng.
“Ơ kìa Thiết Phong, nghe thấy gì chưa? Lớp bọn ngươi lại có giáo viên chủ nhiệm mới đấy. Để ta xem thầy dạy trẻ tuổi này sẽ trụ được bao lâu”.
Khô Minh nói một cách khoa trương: “Một tháng? Không không, nếu thấy lớp chín các ngươi không tiến bộ một chút nào, chắc nửa tháng là thầy ấy chạy mất dép”.
“Khô Minh, tổng phụ trách Tống và thầy Mục đang ở đây, ngươi im miệng ngay!”
Thiết Phong nổi giận, không nhịn được quát.
Khô Minh này đúng là quá đáng!
“Sao? Ta nói sai à? Có giỏi thì ngươi đấu với ta một trận đi. Nếu ngươi thắng, ta sẽ gọi ngươi là cha, ngược lại thì ngươi phải quỳ xuống nói lớp chín là lũ ăn hại ba lần! Dám không?”
Thiết Phong vừa định từ chối, một giọng nói châm chọc chợt vang lên.
“Được!”
Người lên tiếng chính là Mục Vỹ.
“Thầy Mục… trò… trò không phải là đối thủ của cậu ta”, Thiết Phong mới chỉ là một thiếu niên 16, 17 tuổi, cậu ấy có vẻ xấu hổ khi thấy Mục Vỹ ra mặt cho mình.
“Không phải trò có cảnh giới tầng thứ mười của thân xác à? Cậu ta chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi, sợ gì chứ?”
“Không phải, trò…”
“Ha ha… Mọi người nghe thấy hết rồi nhé!”, Khô Minh mừng ra mặt, cười lớn nói: “Thầy Mục đã đồng ý rồi, thầy chủ nhiệm đã đồng ý mà lớp chín sơ cấp các ngươi còn định từ chối sao?”
“Thầy Mục, trò…”
“Yên tâm, nhất định sẽ thắng. Bây giờ, trò chỉ cần ngồi xuống, nhớ lại những võ kỹ mà mình từng học là được!”
Nói rồi Mục Vỹ đặt bàn tay lên vai Thiết Phong, một tia thần lực mỏng manh trong lòng bàn tay hắn chui vào trong người Thiết Phong.
Thiết Phong định nói gì đó, nhưng ngay sau đó cậu ấy đã ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời.
Lúc Mục Vỹ đặt tay lên người, cậu ấy cảm thấy trong người mình như đang có sự thay đổi long trời lở đất.
Nếu không phải đang có nhiều người ở cạnh, chắc cậu ấy đã vui mừng đến mức hét lên từ lâu.
Thiết Phong ngồi xếp bằng xuống, mặc kệ sự kinh ngạc của mọi người, bắt đầu chuyên tâm lĩnh ngộ sự biến đổi trong cơ thể mình.
Dần dà, chân nguyên trong cơ thể cậu ấy di chuyển về hướng huyệt Hợp Cốc ở hai tay, những chân nguyên này chảy ào ào vào huyệt đạo như sắp phá vỡ huyệt Hợp Cốc.
Ầm…
Một tiếng nổ vang lên, Thiết Phong chỉ cảm thấy toàn thân mình như được lột xác.
Chân nguyên trong cơ thể cậu ấy tích tụ một cách điên cuồng, sau đó tập trung hết ở huyệt Hợp Cốc. Chân nguyên nồng đậm ở đó đến từ mọi hướng, rồi từng bước kích mở huyệt Hợp Cốc.
Vù…
Đầu óc Thiết Phong thanh tỉnh, cậu ấy chợt đứng dậy, khí tức toàn thân đã hoàn toàn khác trước.
Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất!
Cậu ấy đã mắc kẹt ở tầng thứ mười cảnh giới thân xác hai năm, vậy mà lại đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất vào lúc này, đúng là kỳ tích.
Thiết Phong kích động tới mức đôi tay run lên, sau đó hướng ánh mắt cảm kích về phía Mục Vỹ.
Cậu ấy biết, nếu không nhờ có Mục Vỹ thì mình đã không thể đột phá rồi.
Luồng thần lực thần kỳ ấy vẫn đang quanh quẩn trong người cậu ấy.
“Đa tạ thầy Mục!”, Thiết Phong chắp tay, mặt đỏ lên.
Cảm giác này khó mà nói nên lời.
Điều đau đớn nhất của võ giả là gì?
Đó là chậm nâng cao cảnh giới.
Mà điều đau khổ hơn nữa chính là giậm chân tại chỗ mãi ở một cảnh giới nào đó.
Còn cậu ấy đã dừng ở cảnh giới thân xác hai năm!
Hai năm có nghĩa là gì?
Với võ giả ở độ tuổi 14, 15 mà nói thì hai năm là khoảng thời gian quan trọng nhất để rèn luyện thể xác, mở huyệt đạo, sự chậm trễ này khiến cậu ấy tốn biết bao thời gian.
“Cảm ơn cái gì? Tự trò đột phá đấy chứ, ta có giúp gì đâu. Hơn nữa, bây giờ đừng cảm ơn ta vội, nếu thua thì trò phải quỳ xuống đấy!”
“Thầy Mục yên tâm!”
Thiết Phong mỉm cười tự tin nói: “Nhất định trò sẽ không thua đâu ạ!”
Chương 210: Thiết Phong thắng
Lúc trước, vì bản thân lần lữa mãi không thể đột phá được tầng thứ mười của thân xác nên Thiết Phong cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Vì vậy, khi bị Khô Minh khiêu khích, cậu ấy cũng sợ hãi rụt rè.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác, cậu ấy đã đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất.
Cậu ấy đã mở huyệt Hợp Cốc, sức mạnh của đôi tay tăng vọt, sức lực của bản thân cũng tăng nhanh chưa từng có.
Đây là điểm mạnh của võ giả cảnh giới Linh Huyệt, huyệt Hợp Cốc được mở thì sức mạnh của cơ thể sẽ hơn hẳn võ giả tầng thứ mười cảnh giới thân xác.
“Khô Minh, ngươi muốn đấu với ta đúng không? Được, lên đi!”
Ý chí chiến đấu của Thiết Phong sục sôi, cậu ấy nhìn Khô Minh với vẻ rất nóng lòng muốn tỉ thí.
Nếu trước kia, cậu ấy thấy hơi sợ Khô Minh thì bây giờ, nỗi sợ ấy đã hoàn toàn biến mất.
Lớp chín sơ cấp đã bị lớp mười sơ cấp bắt nạt rất lâu, cậu ấy là lớp trưởng mà mãi chẳng thể làm gì được. Hôm nay, cuối cùng cậu ấy cũng có thể thoải mái đấu một trận rồi.
“Ngươi mà cũng đòi ư!”
Trông thấy Thiết Phong đột nhiên bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, Khô Minh cũng thấy rất kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.
Thiết Phong này giậm chân ở tầng thứ mười của thân xác gần hai năm, mãi không nhích thêm được một bước nào, bây giờ tự nhiên lại đột phá nhưng cũng chỉ là vừa mới đột phá thôi.
So với Thiết Phong thì Khô Minh đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất từ lâu rồi.
Ngoài ra, điều quan trọng hơn là cậu ta là cao thủ được ghi danh trong địa linh bảng. Cậu ta đứng thứ chín mươi chín, điều này đủ để chứng minh sự lợi hại của cậu ta ở cảnh giới này.
Thiết Phong này đúng là ngờ nghệch, tưởng đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt là có thể sánh ngang với cậu ta hay sao!
“Cũng được! Ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, để ngươi đỡ nghĩ tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất là có thể ngang tài ngang sức với ta”.
Khô Minh cười châm biếm, vẻ chế giễu trên gương mặt ngày càng đậm.
Không phải cậu ta coi thường Thiết Phong, mà là sự chênh lệch giữa hai người thật sự quá lớn.
Địa linh bảng là bảng danh sách tự xếp hạng ở Lôi Phong Viện, dù không bằng linh bảng nhưng cũng có một giá trị nhất định.
Thiết Phong vừa tiến vào cảnh giới Linh Huyệt mà đã dám lên giọng, đúng là chán sống.
“Lớp trưởng Khô Minh, hãy dạy cho hắn một bài học nhớ đời, cho hắn biết thực lực của lớp chín chúng ta đi”.
“Đúng vậy, hắn tưởng bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất là trở thành thiên tài siêu cấp rồi ư? Địa linh bảng làm gì có chỗ của hắn”.
“Đánh hắn quỳ xuống kêu cha đi, lớp mười vô dụng!”
Ngay sau đó, một vài học trò của lớp chín đã không nhẫn nhịn thêm được nữa.
Hai lớp đều là lớp sơ cấp, lớp mười cũng không giỏi hơn lớp chín là bao, nhưng lớp trưởng Khô Minh của bọn họ đứng thứ chín mươi chín trong địa linh bảng, đây chính là điểm khiến lớp mười luôn huênh hoang.
Thiết Phong này vừa đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt đã lên giọng ngông cuồng, đúng là không ra làm sao!
“Đánh thì đánh đi!”
Thiết Phong gầm lên như tiếng hổ, khí thế toàn thân tản ra khiến Khô Minh thấy chấn động.
Tên này vừa bước vào cảnh giới Linh Huyệt thôi mà, sao khí thế toàn thân lại hung hãn thế nhỉ?
Nhưng ngay sau đó, Khô Minh không còn thời gian để nghĩ nữa, Thiết Phong đã lao tới như một tảng đá.
“Lạc Thạch Chưởng Pháp!”
Thiết Phong giáng một chưởng xuống, tư thế tay mở rộng.
“Cút!”
Địa linh bảng là bảng thể hiện thực lực của hơn một trăm lớp sơ cấp, Khô Minh là cao thủ trong bảng xếp hạng này nên cậu ta không hề sợ hãi khi đối mặt với khí thế tấn công mạnh mẽ của Thiết Phong.
Khô Minh quặp tay lại, đẩy bàn tay cứng rắn của Thiết Phong ra, cùng lúc đó, cậu ta nhấc chân đạp thẳng vào bụng của Thiết Phong.
“Giờ ngươi tưởng chiêu này còn tác dụng với ta ư?”
Thiết Phong cười lạnh một tiếng, bàn tay vốn đang giơ ra chợt móc vào.
Rắc…
Một tiếng gãy xương vang lên răng rắc dội vào trong tai mọi người.
Sau đó, một tiếng hét thảm thiết đau thương cũng vang lên.
“Chân của ta… chân của ta…”
Khô Minh kêu gào nằm xuống đất, chân của cậu ta giơ lên cao, bất động.
“Khô Minh, từ nay trở đi, vị trí chín mươi chín trong địa linh bảng sẽ thuộc về Thiết Phong ta, còn Khô Minh ngươi mới đúng là một tên vô dụng!”
Thiết Phong bật cười nói: “Bây giờ có phải ngươi nên quỳ xuống gọi ta là cha không nhỉ!”
“Ngươi…”
Khô Minh thẹn quá hoá giận, thêm cơn đau nhức ở chân, cậu ta không nhịn được nữa, hộc ra một ngụm máu lớn, rồi ngất xỉu.
Quá đã!
Trong đầu Thiết Phong chỉ có hai chữ này!
Thực lực nâng cao, đúng là quá đã.
Đánh bại Khô Minh, Thiết Phong được mở mày mở mặt nên càng vui hơn.
“Chào thầy Mục!”
Thiết Phong cúi người đầy cung kính nhìn Mục Vỹ, trong mắt cậu ấy có vẻ kính nể.
Cậu ấy không khinh thường Mục Vỹ vì hắn mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, cũng không xem nhẹ Mục Vỹ vì vẻ bề ngoài chỉ mới mười chín tuổi của hắn.
Mà là vì hành động ban nãy của hắn, nếu là người khác, chắc họ không thể khiến cậu ấy đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhanh như vậy được.
Thậm chí Thiết Phong còn thầm nghĩ có lẽ lớp chín sẽ trở nên xuất sắc hơn nhờ sự xuất hiện của Mục Vỹ.
“Trò là lớp trưởng của lớp chín sơ cấp đúng không? Thế thì dẫn ta đến phòng học xem sao đi!”
“Vâng thưa thầy Mục!”