Kiểu dung hợp này không khác gì nạo xương, đầu tiên nó sẽ gỡ bỏ tạp chất trong xương cốt của mình, sau đó dung nhập tâm cốt của rồng vào để lấp đầy khoảng trống.
Cuối cùng sẽ hợp nhất xương cốt của mình với rồng làm một!
Sự kết hợp thật sự vừa mới bắt đầu.
Một tiếng thở dốc khe khẽ vang lên trong quảng trường.
Thấy trán Mục Vỹ mướt mồ hôi, Hắc Lân cũng không nhịn được méo miệng.
Đại khái nó đã biết Mục Vỹ muốn làm gì!
Nhưng dung hợp xương rồng có dễ như vậy không?
Quá trình dung hợp thật sự sẽ nạo vét từng đốt xương của mình, cơn đau ấy, người bình thường khó mà tưởng tượng được.
Với lại, chủng tộc Thần Long rất kiêu ngạo, thêm sự đặc thù trong thể chất nữa nên khó càng thêm khó.
“Thế mà tên này dám làm thật!”
Hắc Lân méo miệng khi thấy hành động của Mục Vỹ rồi không nhịn được mà cảm thán.
Nhưng một lát sau, nó cũng ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tiêu hoá công hiệu của đan dược.
Theo lý mà nói thì thánh đan tuyệt phẩm không thành vấn đề với tiên thú như nó.
Nhưng đến bây giờ, nó vẫn chưa tiêu hoá xong thánh đan tuyệt phẩm mà Mục Vỹ đưa cho, thánh đan của tên này đúng là kỳ lạ.
Cả hai cùng ngồi xếp bằng xuống và lặng lẽ tu luyện.
Nhưng người Mục Vỹ thì vẫn run bần bật từ đầu đến cuối.
Cùng lúc đó, tốc độ sụp đổ của ngọn núi cao vạn trượng đã dần chậm lại.
Nhìn từ xa, ngọn núi không còn đạt nổi độ cao một nghìn mét, cấm chế ở xung quanh cũng biến mất hoàn toàn rồi.
Các bóng người thi nhau bay xung quanh dãy núi.
“Đáng chết! Rõ ràng tên Mục Vỹ đó lên đỉnh núi rồi cơ mà, giờ lại đâu mất rồi?”
Bạch Tình Thiên nhìn xung quanh trống trơ rồi quát tháo.
“Nhất định hắn đã phát hiện ra điều gì đó rồi!”, Hàn Doãn hừ nói: “Tên này mưu mô xảo quệt, chúng ta bao lần trúng chiêu của hắn rồi!”
Có tiếc xé gió vang lên, có thêm mấy người nữa xuất hiện.
Đó chính là nhóm Huyền Ngọc Đức.
“Có phát hiện gì không?”
“Có!”
Huyền Ngọc Đức nói: “Người của Huyết Minh chưa rời khỏi hang rồng, mà đang chạy như bay theo một hướng khác”.
Hướng khác?
Hàn Doãn chợt híp mắt lại rồi vội nói: “Ở đâu?”
“Phía Tây Nam!”
“Phía Tây Nam…”
Hàn Doãn sững người rồi cười lạnh nói: “Ta biết họ đi đâu rồi!”
Cùng lúc đó, các thế lực lớn cũng vây quanh đỉnh núi, nhưng đương nhiên họ chẳng tìm thấy manh mối gì, bởi cửa hang mà Mục Vỹ đi vào đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Không một ai ngờ rằng, bây giờ, Mục Vỹ đang hoàn thánh quá trình hoá rồng của mình ở bên dưới rặng núi này.
Làn da của hắn xuất hiện một lớp bụi phấn màu đen.
Mồ hôi và lớp phấn ấy trộn lẫn với nhau tạo thành một hỗn hợp sền sệt, phủ kín người Mục Vỹ.
Lớp bụi màu đen chính là tạp chất trong xương cốt của Mục Vỹ.
Lúc này, cơ thể hắn đã được xương rồng gột rửa hết tạp chất.
Nhưng sự lột xác sau cơn đau ấy khiến Mục Vỹ cảm thấy như thoát khỏi đại nạn, hắn thở phào một hơi.
Nhưng hắn còn chưa kịp thảnh thanh thì cảm thấy mình sắp đột phá rồi.
Rắc! Kim Đan ở bụng của hắn đã vỡ!
Mục Vỹ biết nó đang lột xác.
Lột xác thành Nguyên Anh!
Mục Vỹ sững người rồi ngồi xếp bắng xuống, mặc kệ tạp chất ở bên ngoài da thịt của mình.
Kim Đan lột xác thành Nguyên Anh là một sự nhảy vọt về chất!
Mắt rồng ở bụng hắn cũng đang có sự biến đổi.
Không lâu sau, mắt rồng và Kim Đan đã dung hợp, một cảm giác kỳ lạ lan ra trong cơ thể hắn.
Gần như Mục Vỹ có thể cảm thấy thời viễn cổ xa xưa của mắt rồng, cơ thể hắn đang có sự thay đổi mạnh mẽ.
Kiểu thay đổi này rất đặc biệt, như thể hắn không còn ở trong không gian này nữa, nhưng vẫn đang đứng vững vàng ở đây.
Hình như dòng chảy của thời gian đã bỏ qua hắn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được nó.
Cảm giác này quá kỳ diệu!
Nhưng Mục Vỹ không bị nhấn chìm trong cảm giác này.
Kim Đan và mắt rồng đã hợp nhất, Kim Đan sau đó đang có những sự thay đổi kỳ lạ.
Các tiếng răng rắc vang lên không ngớt, Kim Đan vỡ, một bóng người tí hon đã xuất hiện.
Người tí hon đó trông giống hệt Mục Vỹ, điểm khác biệt duy nhất là nó nhỏ bé hơn Mục Vỹ rất nhiều, trông chỉ cỡ ngón tay cái.
Nguyên Anh!
Lột xác lên tầng thứ bảy - Nguyên Anh!
Thấy Nguyên Anh đứng sừng sững, Mục Vỹ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi hoá rồng, hắn đã mạnh mẽ hơn rất nhiều nên cơ thể cũng vậy, hơn nữa còn tăng thêm một cảnh giới.
Mai này, khi lĩnh ngộ quy tắc không gian, hắn có thể tha hồ vùng vẫy trong không gian vì không còn yếu ớt nữa.
Một lát sau, Mục Vỹ cảm thấy khi người tí hon đó hít thở, chân nguyên trong cơ thể hắn đã thay đổi chóng mặt.
Đây chính là điểm lợi hại của lột xác thành Nguyên Anh thật sự.
Chân nguyên ngưng tụ lột xác thành Nguyên Anh sẽ tạo ra sự đổi mới hoàn toàn!
Chương 1062: Cuộc chém giết bắt đầu
Mục Vỹ cảm nhận được sự thay đổi rất rõ.
"Hắc Lân, đi thôi!"
Mục Vỹ loại bỏ mọi vết bẩn trên người rồi nói với vẻ sảng khoái.
"Biết rồi!"
Bấy giờ Hắc Lân mới đứng dậy.
Nhưng ông ta vừa thấy dáng vẻ của Mục Vỹ thì sắc mặt dần dần trở nên kỳ lạ.
"Sao đấy? Mặt ta mọc hoa à?"
Hắn khẽ cười.
"Không có gì, chỉ là cảm giác ngươi khác khác thôi!"
Hắc Lân tỏ ra hơi bất ngờ: "Ta cũng không biết diễn tả sao, cứ thấy ngươi bí ẩn thế nào ấy. Đúng rồi, là bí ẩn!"
Bản thân ông ta cũng kinh ngạc bởi chính câu mình vừa nói ra.
Bí ẩn!
Không ngờ Mục Vỹ khiến nó thấy bí ẩn!
Đúng là không tưởng tượng nổi mà.
"Thôi, đừng nói linh tinh nữa!"
Mục Vỹ phất tay rồi cười nói: "Giờ ra ngoài được rồi!"
"Theo ta!"
Hắc Lân đi trước để dẫn đường. Hai người băng qua quảng trường đến phía bên kia, ở đó bỗng nhiên hiện ra một lối đi khác.
Men theo con đường này suốt nửa canh giờ, hai người mới thấy đường đi phía trước bằng phẳng hơn.
Đúng lúc đó, tiếng đánh nhau thu hút sự chú ý của Mục Vỹ.
Sau khi đi hết lối đi, một đồng cỏ hoang vu đập vào mắt hắn.
"Nơi này là... cung điện đó à?"
"Không sai!"
Hắc Lân gật đầu, đáp: "Ban đầu đại nhân nhà ta cất giấu bảo tàng ở đây nhưng mười nghìn năm trước suýt chút nữa đã bị Vỹ tôn giả phát hiện nên dời sang chỗ khác, thế mới có ở trong hang động đó!"
"Im lặng đã nào!"
Hai người từ từ lại gần nơi xảy ra tranh chấp.
"Ơ?"
Mục Vỹ đột nhiên sửng sốt khi thấy hai phe đang đánh nhau ở đằng kia.
Hai phe tham gia cuộc chiến chính là người của Huyết Minh, thánh địa Huyền Nguyệt và núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung.
"Ối chà chà, ối chà chà!"
Mục Vỹ vừa quan sát trận chiến của song phương vừa trêu tức: "Cửu Hàn Thiên Cung và núi Huyền Không đúng là nóng vội, chưa gì đã đánh nhau rồi!"
"Ngươi tính làm gì?"
Hắc Lân bình tĩnh phân tích: "Ta thấy hai thế lực lớn kia đều áp đảo về số lượng và sức mạnh, người của ngươi có vẻ không chống đỡ được lâu đâu!"
"Làm gì à? Đương nhiên là giết chúng rồi!"
"Nếu như ta đang ở trạng thái đỉnh cao thì đã giúp ngươi giải quyết bọn lâu la này được rồi, còn giờ hai kẻ Bạch Tình Thiên và Huyền Ngọc Đức kia đều có cảnh giới Vũ Tiên tầng mười, đấu với bọn chúng thì thương thế bên ngoài của ta không sao nhưng sẽ để lại ảnh hưởng xấu cho nội thương!"
"Sợ là hai chúng ta không thay đổi được tình hình cuộc chiến đâu!"
"Ai nói không được!"
Mục Vỹ nhìn Hắc Lân, trong mắt lộ ra ý cười khó hiểu.
Nếu như cứ liều mạng xông lên xua đuổi bọn võ giả núi Huyền Không và Cửu Hàn Thiên Cung thì khó đấy!
Nhưng Mục Vỹ ngốc đến mức đó ư? Dĩ nhiên là không rồi!
"Hắc Lân, Tập Lung trưởng lão và Vỹ thánh sử mỗi người đều có thể đối phó một kẻ, chắc ngươi cũng được chứ?"
"Cầm chân một lúc thì không thành vấn đề!"
"Tốt!"
Mục Vỹ quyết định: "Vậy ngươi đấu với Hàn Doãn đi, thế thì ông ta sẽ không thể trợ giúp những người khác!"
"Ừ!"
Hắc Lân gật đầu, chuẩn bị xông ra thì nhận ra có gì đó sai sai.
Ông ta lên thì Mục Vỹ làm gì?
Nhưng khi ông ta xoay lại thì nào thấy bóng dáng hắn đâu!
Sau một lúc cảm ứng, Hắc Lân chẳng thể ngờ được mình hoàn toàn không thể cảm ứng vị trí của Mục Vỹ!
Sao lại có chuyện này?
Với cảnh giới của ông ta thì dù Mục Vỹ ẩn thân ở đâu cũng cảm nhận được mới đúng chứ!
"Hóa rồng!"
Bỗng nhiên Hắc Lân nghĩ đến điều gì, nó ngây ra như phỗng.
Chỉ có một lời giải thích hợp lý cho việc Mục Vỹ có thể làm được chuyện này.
Hóa rồng!
Đây là nguyên nhân vì sao ông ta không cảm nhận được Mục Vỹ đang ở đâu.
Tiểu tử này!
Nghĩ đến đây, hình như Hắc Lân biết Mục Vỹ chuẩn bị làm gì rồi!
"Huyền Ngọc Đức, ông đúng là vô liêm sỉ. Huyền Vô Tâm bị giết rồi nên tức quá chứ gì?", Vỹ thánh sử nhìn Huyền Ngọc Đức ở đối diện, bực bội hừ lạnh.
"Dù gì bà cũng là một trong mười thánh sử của thánh địa Huyền Nguyệt, sao lại cà khịa người khác thế chứ Vỹ thánh sử!"
Huyền Ngọc Đức cười khẩy: "Nói thật cho bà biết, Huyết Minh nhất định sẽ như phù dung sớm nở tối tàn, không thể tồn tại mãi mãi trong tiểu thế giới Tam Thiên đâu!"
"Nhớ kỹ lời ông nói đi, có thể ngày nào đó ông sẽ chết trong tay Mục Vỹ đấy!"
"Khỏi lo chuyện đó!", Huyền Ngọc Đức tiến lên một bước, toàn thân dâng trào khí thế bàng bạc. Ông ta quát lớn: "Ta sẽ giết hắn trước khi hắn lớn mạnh!"
Câu vừa dứt, Huyền Ngọc Đức ầm ầm lao đến.
Chương 1063: Tới đúng lúc lắm
Ở phía bên kia, Tập Lung và Bạch Tình Thiên liên tục gây ra những cú va chạm long trời lở đất.
Những cú va chạm ấy làm đồng cỏ hóa thành cát bụi đen sì, mặt đất chấn động dữ dội.
Cuộc chém giết đã bắt đầu.
Hàn Doãn qua lại giữa biển người để nhắm vào những đệ tử Huyết Minh và thánh địa Huyền Nguyệt và ra tay giết chết nhân lúc họ không phòng bị.
Cảnh giới Vũ Tiên tầng mười của ông ta rành rành ra đó, các đệ tử chẳng có cách gì cản được thế công của ông ta nên chết ngay tắp lự.
"Ha, không phải Mục Vỹ thích đánh lén lắm sao? Ta sẽ cho hắn biết đánh lén Hàn Doãn ta đây sẽ nhận lấy hậu quả gì!"
"Nằm mơ!"
Giữa lúc đó, Tần Mộng Dao phi thân tới với đôi cánh băng lam ở đằng sau. Cánh khi duỗi đạt chiều ngang khoảng ba mét. Với phông nền là đôi cánh, vẻ thánh khiết nơi cô được tôn lên đẹp hơn bao giờ hết.
"Năng lực của thần phách Băng Hoàng! Tần Mộng Dao, ban đầu cung chủ muốn rút đi sức mạnh thần phách của cô để luyện hóa, làm bàn đạp cho bí tịch vô thượng của Cửu Hàn Thiên Cung ta. Khi đó, núi Huyền Không sẽ chẳng là cái thá gì cả!"
"Nhưng tất cả mọi thứ đều đã bị Mục Vỹ đạp đổ! Hắn đáng chết!"
Tần Mộng Dao nói một cách ngạo nghễ: "Huynh ấy có đáng chết hay không không tới lượt ông nói. Ông mới là kẻ đáng chết!"
"Nghe nói phó cung chủ Cửu Hàn Thiên Cung Hàn Doãn có võ công cao cường, đã tu luyện đến tầng mười của cảnh giới Vũ Tiên, không ngờ một người như vậy lại thích lên mặt hậu bối. Ta đấu với ngươi xem thế nào!"
Một tiếng cười lớn vang lên. Một bóng đen thình lình lao ra và phóng những cái vảy về phía Hàn Doãn làm phát ra những tiếng động liên hồi.
"Ngươi là ai?"
Thấy người đột nhiên xuất hiện, Hàn Doãn cảnh giác nhìn Hắc Lân chòng chọc, hừ lạnh.
"Ngươi không cần biết!"
Hắc Lân phóng toàn bộ những chiếc vảy đang cầm tới chỗ Hàn Doãn như phóng phi tiêu.
"Tiểu nha đầu, đừng nhìn nữa, nhanh đi giúp người Huyết Minh cô đi!"
"Được!"
Tần Mộng Dao hoang mang nhìn Hắc Lân.
Cô chưa gặp người này bao giờ!
Lẽ nào lại là người của điện Khổ Thiên?
Nếu như ông ta thật sự thuộc điện Khổ Thiên thì căn cơ của thế lực này đúng là sâu không lường được.
Trước đó là Nhậm Cương Cương, bây giờ là nam tử áo đen này, thực lực của hai người họ phải gọi là kinh khủng, nhất là nam tử áo đen. Ông ta có thể đối đầu với mấy trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không cùng một lúc.
Đa phần trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không đều có cảnh giới Vũ Tiên tầng mười, ai nấy cũng nắm giữ sức mạnh to lớn, đã thế còn là lão quái vật nghìn tuổi.
Tần Mộng Dao bay tới, không nghĩ ngợi gì nữa.
Trước mắt, số lượng võ giả của Cửu Hàn Thiên Cung và núi Huyền Không vượt xa Huyết Minh và thánh địa Huyền Nguyệt. Rất nhiều đệ tử cần cô tiếp viện.
Tình thế tức thì trở nên rối ren.
Bạch Tình Thiên và Tập Lung đều là trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không nhưng Tập Lung bị núi Huyền Không hãm hại. Kẻ thù gặp nhau, ai nấy cũng muốn băm vằm đối phương.
Tại một bên khác, Vỹ thánh sử ra tay với Huyền Ngọc Đức một cách tàn nhẫn.
Cứ như giữa hai người có mối thù giết cha vậy.
Điều này làm Huyền Ngọc Đức chẳng biết nói gì.
Về phía Hắc Lân và Hàn Doãn, so ra thì hai người này trông giống thăm dò hơn là đánh nhau.
Hắc Lân có thương tích từ trước, chỉ mới chữa trị được non nửa nên không dám lơ là trong khi đối đầu với Hàn Doãn.
Hàn Doãn thì cực kỳ e ngại nam tử áo đen bỗng nhiên xuất hiện trước mắt. Có điều dường như người này không dùng hết sức, chứ không thì có lẽ ông ta đã bị hạ đo ván từ lâu rồi.
Nhưng Hàn Doãn đâu biết Hắc Lân bị thương nên không dám tấn công quá dồn dập.
Hắc Lân đang đợi xem rốt cuộc tiểu tử Mục Vỹ định bày trò gì.
Cuộc chiến mãi vẫn chưa kết thúc, hai bên mắc kẹt ở thế giằng co.
Mặc dù đệ tử núi Huyền Không đang chiếm ưu thế nhưng đối thủ của họ là Huyết Minh và những người từng thuộc núi Huyền Không.
Trong trận chiến quyết liệt này, hầu như ai trong Huyết Minh cũng ra sức chiến đấu, dù có phải liều mạng cũng muốn kéo đối thủ làm đệm lưng cho mình.
Lối đánh nhau đầy điên rồ ấy khiến đệ tử núi Huyền Không sởn gai ốc.
Soạt soạt soạt...
Giữa lúc đó, từng tiếng xé gió đột nhiên vang lên.
"Ha ha, Bạch huynh, Huyền huynh, cần giúp gì không!"
Ngay lúc mấy tiếng kêu vút kia truyền đến, vài ba bóng người cũng đồng thời đáp xuống và gia nhập cuộc chiến của hai bên.
"Chu Thiên Sinh, ông tới đúng lúc lắm!"
Huyền Ngọc Đức mừng rỡ: "Giết sạch tàn dư Huyết Minh đi, tất nhiên những kẻ thuộc thánh địa Huyền Nguyệt cũng không được bỏ qua!"
"Dễ như ăn cháo!"
Chu Thiên Sinh vừa nhảy xuống đã lao vào chém giết.
Có quân của nhà họ Chu gia nhập, võ giả Huyết Minh và thánh địa Huyền Nguyệt chịu nhiều áp lực hơn bao giờ hết.
"Chết tiệt!"
Cảnh tượng này làm Tần Mộng Dao nhỏ giọng mắng, nét mặt đầy lạnh lùng.
Nhà họ Chu, núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung, ba thế lực lớn này đúng là vô liêm sỉ.
Chu Thiên Sinh tiến thẳng tới chỗ Tần Mộng Dao với ánh mắt giễu cợt.
Một tên thanh niên đứng sau ông ta bước lên một bước, nhìn Chu Á Huy đang ra sức chiến đấu giữa biến người.
"Chu Á Huy, khà khà, nhà họ Chu không còn là nhà họ Chu của ngươi nữa rồi!"
Chu Dục tiến tới, trường kiếm rời vỏ lia thắng đến Chu Á Huy.
Giờ phút này, y đang bị bốn người bao vây nên không thể đề phòng phần lưng. Khi trường kiếm sắp sửa đâm vào lưng Chu Á Huy và lấy đi tính mạng y, một tiếng cười lạnh lùng bất ngờ truyền đến.
"Chu Dục, sao nhà họ Chu ai cũng thích đánh lén thế?"
Sau giọng nói trào phúng ấy, Chu Dục thấy một bóng dáng hiện ra trước mặt mình như một bóng ma.
Người nọ chém một nhát. Ngay sau đó, gã phát hiện khung cảnh trước mắt bị đảo lộn.
Đầu của Chu Dục đã lìa thân và bị một nhóm lửa phủ lấy. Linh hồn thật của gã đã bị thiên hỏa đốt cháy.
Hình ảnh cuối cùng gã nhìn thấy là trường kiếm mình đang cầm theo phản xạ chém vào bóng người bất ngờ xuất hiện ấy. Tuy nhiên, nó bị chặn lại ở phía trước người đó một cách dễ dàng!
Chương 1064: Kiếm trận Cửu Cửu Quy Nhất
Mũi kiếm không thể đâm trúng bóng người đó mà trái lại còn phát ra một tiếng kêu vang dội.
Chết rồi!
Ý nghĩ cuối cùng hiện lên, Chu Dục biết mình chết rồi, chết thật rồi!
"Chu Dục!"
Nhưng giữa lúc đó, một tiếng gầm đột nhiên truyền đến.
Đó là Chu Thiên Sinh!
Một loạt đệ tử thiên tài nhà họ Chu đã qua đời. Ban đầu là Chu Bằng và Chu Tiếu, tiếp theo là Chu Dục, tất cả đều là trụ cột của nhà họ Chu, là các thiên tài đại diện cho tương lai của nhà họ Chu!
Cũng giống như đại ca Chu Thiên Chính của ông ta bây giờ, nhờ có sự giúp đỡ của Chu Thiên Sinh và nhị ca Chu Thiên Dưỡng, Chu Thiên Chính mới có thể đưa nhà họ Chu từ địa vị ngang hàng với ba gia tộc Lâm, Thạch và Kim trở thành gia tộc hùng mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên.
Hiện giờ, thiên tài nhà họ Chu người nào người nấy được phái đi là chết, điều này sẽ dẫn đến khó khăn trong việc chọn ra người xuất sắc nhất để làm tộc trưởng sau này, dù có chọn được đi chăng nữa thì cũng không tìm ra ứng cử viên thích hợp!
"Mục Vỹ, lại là ngươi, lại là ngươi!"
"Minh chủ!"
Thấy Mục Vỹ đứng ở đằng sau mình và một kiếm giết chết Chu Dục, Chu Á Huy vội vàng nói: "Huynh lại cứu ta một mạng rồi!"
"Cảm ơn làm quái gì!", Mục Vỹ vỗ vai y rồi cười vui vẻ: "Ngươi không thể chết được, ngươi chết thì ai phụ tá ta!"
Thấy hắn cười một cách sảng khoái, Chu Á Huy gật đầu.
Một số người luôn có thể làm người khác ngưỡng mộ, khâm phục từ khí thế đến lời nói và cử chỉ.
Những người như thế sinh ra là để làm lãnh đạo.
Chẳng hạn như Mục Vỹ!
Không ai biết rõ hơn Chu Á Huy rằng trong những ngày đầu Huyết Minh được thành lập, họ biết ơn ân cứu mạng của Mục Vỹ nên nhất mực đồng ý hắn đảm nhận vị trí minh chủ.
Nhưng khi đó trong lòng Chu Á Huy cũng rất lo âu.
Mỗi một đệ tử thuộc núi Huyền Không đều xem mình là thiên chi kiêu tử, cho dù bị nhốt mấy chục năm thậm chí trăm năm cũng vẫn giữ nguyên lòng kiêu hãnh của mình.
Nếu như họ không thể hạ cái tôi của mình xuống trong lúc đi theo Mục Vỹ thì e rằng Huyết Minh sẽ khó mà tiến xa hơn được nữa. Dù gì so với mặt bằng chung trong Huyết Minh, thực lực của Mục Vỹ còn quá thấp, chỉ có mỗi học trò Diệp Thu của hắn là sâu không lường được.
Nhưng càng về sau, Chu Á Huy càng thấy suy nghĩ này của mình quá sai lầm.
Đệ tử núi Huyền Không kiêu ngạo thì kiêu ngạo đấy.
Nhưng trong mắt Mục Vỹ thì chẳng khác gì rác rưởi cả.
Những võ kỹ mà bọn họ rêu rao mình đã thuần thục toàn bộ đều bị Mục Vỹ phê bình đến độ đỏ cả mang tai.
Phương pháp luyện đan hay phương thuốc điều chế mà họ nghĩ mình đã nằm lòng đối với Mục Vỹ lại chẳng khác gì người mới vào nghề.
Các lý luận về luyện khí và trận pháp mà họ học được đều thành lý thuyết suông trong miệng Mục Vỹ.
Đau hơn là họ không thể bác bỏ lại lời hắn.
Mục Vỹ nói quá chuẩn, họ hoàn toàn không thể tìm ra lỗ hổng nào.
Một mình Mục Vỹ thiết lập Huyền Minh Tru Tiên Trận trong vòng năm năm. Vào ngày đại trận được xây dựng hoàn tất, tất cả mọi người trong Huyết Minh đều bất ngờ.
Dù bị bốn trưởng lão cảnh giới Vũ Tiên tầng mười cùng nhau tấn công, đại trận vẫn không bị lung lay chút gì.
Mà đại trận có thể xếp vào cấp đại sư này lại được Mục Vỹ tự thân hoàn thành.
Khi đứng trước Mục Vỹ, họ có thể tỏ ra ngạo mạn và thể hiện lòng kiêu hãnh của bản thân, nhưng sự tự cao và lòng tự tin ấy chẳng có tác dụng gì với hắn.
Hắn mạnh đến đáng sợ!
"Mục Vỹ, lại là ngươi! Dám giết đệ tử nhà họ Chu ta, ngươi muốn chết đến điên rồi có phải không!"
Mục Vỹ vừa móc tai vừa bĩu môi nhìn Chu Thiên Sinh: "Ông đánh rắm cũng không biết tìm chỗ nào kín kín mà đánh à? Đám con cháu nhà họ Chu mà ta giết đều là lũ sâu mọt, ta làm vậy là để giúp nhà họ Chu trừ hại thôi, không đòi tiền ông là may rồi còn nói!"
"Thấy gì không, trụ cột chân chính, thiên tài thực sự của nhà họ Chu là đây này!"
Mục Vỹ vỗ vào người Chu Á Huy và vui vẻ nói: "Có mắt như mù, không biết kho báu nằm ở đâu còn dám nói mình là cánh tay đắc lực của trưởng tộc nhà họ Chu, ta thấy trưởng tộc Chu nhà ông có ông ở cạnh nên mới điên khùng đến mức ruồng bỏ đứa con trai ruột thịt của mình mà đi nịnh bợ núi Huyền Không!"
"Ngươi chê sống lâu quá rồi đúng không!"
Chu Thiên Sinh nổi cơn tam bành, ông ta quát: "Hôm nay Huyết Minh đừng hòng ai chạy thoát!"
"Tự tìm đường chết! Hôm nay nhà họ Chu ông đừng hòng ai chạy thoát!"
Nhưng Mục Vỹ nhái lại lời Chu Thiên Sinh, trả lại từng câu từng chữ cho ông ta!
Chẳng khác nào tát thẳng vào mặt!
Chu Thiên Sinh chịu được câu nói khiêu khích của Mục Vỹ mới là lạ!
Ông ta bước ta một bước rồi bùng nổ toàn bộ uy thế của một cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười.
"Khoan đã!"
Hai người chuẩn bị lao đầu vào đánh thì Mục Vỹ bỗng giơ tay lên, bình tĩnh nói.
"Sao đấy? Sợ rồi à? Sợ thì giao thằng nghịch tử kia cho nhà họ Chu mau, ta có thể tha cho ngươi một mạng, tất nhiên ngươi phải tự chém một tay!"
"Không không không không, ông hiểu lầm rồi!"
"Cái gì?"
"Ta muốn nhắc ông chuẩn bị tinh thần thôi!"
"Gì cơ?"
Ầm...
Song, Mục Vỹ vừa nói xong thì hàng loạt tiếng nổ ầm ĩ vang lên.
Ngay sau khi âm thanh chấn động truyền đến, từng luồng kiếm khí thình lình từ bốn phương tám hướng vụt bắn đến với tốc độ rất nhanh.
"Chiêm ngưỡng kiếm trận Cửu Cửu Quy Nhất đi nhé!"
Mục Vỹ vỗ tay một cái rồi vung tay lên. Hơn một trăm đạo kiếm khí đồng loạt bắn tới chỗ Chu Thiên Sinh làm phát ra những tiếng xé gió.
Hàng trăm đạo kiếm khí ấy bao phủ Chu Thiên Sinh khiến ông ta không thể tiếp cận Mục Vỹ.
Chương 1065: Thiệt hại nặng nề
Tuy nhiên, chỗ kiếm khí này không thể gây ra vết thương chí mạng cho Chu Thiên Sinh.
Chỉ cầm chân ông ta được mà thôi.
Nhưng còn những đệ tử khác thì không may mắn như thế!
Trừ các trưởng lão và hộ pháp có thực lực trên tầng bảy cảnh giới Vũ Tiên thuộc ba thế lực lớn, đám đệ tử còn lại chỉ biết oằn mình ra chịu đựng những luồng kiếm khí kia.
Trong chốc lát, bốn cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng mười là Hàn Doãn, Chu Thiên Sinh, Bạch Tình Thiên và Huyền Ngọc Đức đều bị mắc kẹt trong trận pháp, tuy không đến nỗi bị thương nhưng trong tình huống chịu thêm sự công kích từ nhóm Hắc Lân, Tập Lung, bọn họ không còn sức để bảo vệ những đệ tử khác.
Ngặt nỗi đám đệ tử không mạnh bằng họ. Vốn dĩ họ đã không chống lại nổi kiếm trận Cửu Cửu Quy Nhất này, cộng thêm việc bị người của Huyết Minh và thánh địa Huyền Nguyệt tấn công nên kết quả ra sao không cần phải nói nữa.
Tình thế đảo ngược trong nháy mắt!
Bọn Huyền Ngọc Đức có tính đến khả năng này chứ. Trận pháp thật sự là một tai họa ngầm cần tiêu diệt.
Thế nên bọn họ đã nhắm vào Vương Tâm Nhã từ trước, ngờ đâu trong lúc cô ta bị chế ngự, không có thời gian bố trí trận pháp thì Mục Vỹ nhảy ra phá đám.
Phá đám thôi thì không sao, đằng này Mục Vỹ còn kết một trận pháp có sức công phá lớn trong thời gian ngắn ngủi. Ai mà không hoảng hốt cho được!
Đúng là không tin nổi mà!
"Chết tiệt!"
Giờ phút này, Huyền Ngọc Đức chỉ biết trơ mắt nhìn đệ tử trong môn phái mình bị chém chết, nhưng ông ta chẳng làm gì được khác cả.
"Rốt cuộc nhà họ Lâm, nhà họ Thạch và nhà họ Kim bị gì thế, suốt dọc đường đến đây chẳng gặp được ai. Chết tiệt!", Bạch Tình Thiên bực bội hừ lạnh.
"Tám chín phần là bị Mục Vỹ giết rồi!"
Bị Mục Vỹ giết?
Bạch Tình Thiên nổi đóa quát: "Cho dù đám đó bị Mục Vỹ giết thì vẫn còn Kim Minh, Lâm Chính Anh và Thạch Châm mà? Ba người đó đều có cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, cũng bị Mục Vỹ giết thì có điêu quá không? Ba gia tộc lớn có đến hai, ba trăm người mà chết hết luôn à?"
"Chắc là chết hết rồi đấy!", Hàn Doãn đáp với vẻ cay đắng.
Ông ta không chứng kiến cái chết của Lâm Chính Anh nhưng theo như lời Lâm Chính Anh thì Kim Minh và Thạch Châm đều bị Mục Vỹ giết chết.
Đến bây giờ Lâm Chính Anh vẫn chưa xuất hiện, nhiều khả năng cũng bỏ mạng luôn rồi!
"Khốn nạn! Khốn nạn!"
Ngón tay Huyền Ngọc Đức run bần bật, ông ta vừa đề phòng những luồng kiếm khí đánh lén vừa đánh nhau với Hắc Lân.
Lúc này, nhóm Vỹ thánh sử, Tập Lung và Hắc Lân cũng biết Mục Vỹ đang điều khiển trận pháp, họ chỉ cần làm tiêu hao sức lực của ba người này là được, chẳng cần dốc hết sức chiến đấu làm gì.
"Phải chạy ngay thôi, không là cả đám kiệt sức hết!"
Huyền Ngọc Đức hô lớn, sau đó ông ta chuẩn bị mở một đường máu.
Ở phía bên kia, đám người Bạch Tình Thiên, Hàn Doãn và Chu Thiên Sinh cũng lập tức bỏ qua đối thủ của mình và xông ra ngoài trận pháp.
Nhưng làm gì có chuyện Mục Vỹ cho bọn họ cơ hội.
Để họ xông ra ngoài ư?
Vậy thì cái danh đại sư trận pháp của hắn vứt vào thùng rác được rồi!
Mục Vỹ lật hai tay. Giây lát sau, một loạt trường kiếm khổng lồ mọc lên trong trận pháp và phong tỏa bốn phía.
Khi bốn người sắp đến mép trận pháp, các trường kiếm khổng lồ chém tới.
Bị chúng tập kích, bốn người tức khắc lùi bước.
"Tức chết đi được!"
Mặt mày Huyền Ngọc Đức trắng bệch, ông ta hậm hực mắng.
Giờ đây, nỗi căm hận của ông ta đối với Mục Vỹ đã ngấm vào xương tủy, trọn đời không đội trời chung.
Con châu chấu ban đầu có thể bóp một cái là chết nay đã có thể ép họ vào đường cùng rồi.
Nhìn thấy cảnh từng đệ tử núi Huyền Không chết tại chỗ, toàn thân Huyền Ngọc Đức run như cầy sấy.
Những người này đều là đệ tử tinh anh của núi Huyền Không, họ lại bị trời giáng một cú thiệt hại nặng nề!
Thiệt hại nặng nề!
Nghĩ tới bốn từ này, Huyền Ngọc Đức tức sôi máu.
Đúng, đây chẳng phải lần một lần hai!
Ông ta không nhớ đây là lần thứ mấy nữa rồi!
"Mẹ nó!"
Huyền Ngọc Đức căm tức gầm gừ, nghiến răng một cách đau khổ và phẫn hận.
Chạy ra thì không thoát, giết thì giết không nổi, ban đầu còn định giải quyết bọn Huyết Minh và cho Mục Vỹ một bài học nhớ đời, cuối cùng thì bị chúng dạy dỗ ngược lại!
Cuộc chiến ngày càng đẫm máu, hết đệ tử này đến đệ tử khác thuộc núi Huyền Không gục ngã, đám người Huyền Ngọc Đức chỉ biết nhìn trong bất lực.
"Khỉ thật, liều thôi!"
Giờ đây Chu Thiên Sinh cũng không chịu đựng nổi nữa. Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh bùng nổ, nguồn năng lượng mênh mông và dữ dội phủ lấy Mục Vỹ.
Nét mặt Tần Mộng Dao trở nên lạnh lùng, cô cũng bùng nổ sức mạnh của thần phách Băng Hoàng, mấy quả băng cầu nổ tung ở trước mặt.
Cú bạo tạc này không thể cản trở bước chân Chu Thiên Sinh dù chỉ một chút.
Không ngờ để có thể giết Mục Vỹ, ông ta lao thẳng về phía hắn bằng mọi giá, dù cho bị Tần Mộng Dao tấn công.
"Muốn giết ta sao? Ông nghĩ rằng ta không giết được ông à?"
Mục Vỹ đanh mặt, hắn giơ hai tay lên cao và xoay tròn kiếm Khổ Tình trên đỉnh đầu. Kiếm khí vù vù ngưng tụ trong nháy mắt. Kiếm trận Cửu Cửu Quy Nhất ầm ầm bùng nổ, từng đạo kiếm khí dài mấy trăm mét bộc phát, hiện ra ở trước mặt Mục Vỹ.
Những đạo kiếm khí kia cực kỳ to lớn và hùng tráng, mũi kiếm thẳng tắp. Thanh kiếm nào cũng có sức công phá đáng gờm.
Ở đây có tổng cộng chín thanh kiếm. Quan trọng là mỗi một trường kiếm đều giống y như thật đem lại cảm giác bị kiếm chĩa thẳng vào mặt cho người nhìn.
"Chém!"
Quát một tiếng, Mục Vỹ điều khiển chín thanh kiếm lao vụt tới.
"Chém? Ngươi mà cũng đòi chém ta?"
Chu Thiên Sinh thi triển Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh của nhà họ Chu, sức mạnh của kinh mạch toàn bộ cơ thể đều bùng lên mãnh liệt, thấp thoáng đâu đây thấy được uy thế của tầng mười cảnh giới Vũ Tiên.
Bị nguồn sức mạnh này tác động, ông ta trở nên điên cuồng!
"Giết!"
Bước ra một bước, Chu Thiên Sinh không đếm xỉa đến đám người Tần Mộng Dao, Chu Á Huy đang đứng cạnh Mục Vỹ, chỉ liều mạng đâm đầu về phía hắn.