Linh hỏa?
Nghe thấy lời giải thích của Mục Vỹ, Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đều tỏ ra không hiểu.
"Thuộc hạ chỉ từng thấy linh hỏa thông qua ghi chép trong một số tạp đàm, không ngờ nó thật sự tồn tại", Lâm Hiền Ngọc đang đứng bên cạnh lên tiếng.
"Ồ? Ngươi biết linh hỏa à!"
Mục Vỹ sửng sốt, nói: "Linh hỏa thật sự tồn tại, chẳng qua là rất hiếm thấy thôi, mấy trăm năm thậm chí cả nghìn năm mới xuất hiện một lần. Hơn nữa, dù một số võ giả sở hữu thể chất linh hỏa nhưng cũng có thể cả đời đều không phát hiện ra".
"Thiên hỏa và địa hỏa trải qua vô số năm tích lũy mới sản sinh, cần võ giả có võ công cao cường thu phục. Còn linh hỏa thì sinh ra trong cơ thể của võ giả, thông thường sẽ xuất hiện vào thời điểm dương khí thịnh nhất, ngoài ra cần có nhiều điều kiện khắt khe khác nữa. Trò may mắn lắm đấy!"
Mục Vỹ vừa mỉm cười nhìn Tô Hân Nhiên vừa nói.
Khi Tô Hân Nhiên nói rằng lần nào luyện đan cô ấy cũng làm nổ đan, ý nghĩ này đã nảy lên trong Mục Vỹ, ngạc nhiên là suy đoán của hắn đã đúng.
Có thể nói rằng, cấp bậc đan dược mà một thầy luyện đan sở hữu linh hỏa luyện chế ra có thể sẽ thấp hơn cấp bậc đan dược của những thầy luyện đan thu phục được địa hỏa và thiên hỏa, nhưng phẩm chất đan dược của họ tuyệt đối vượt trội so với đan dược của các thầy luyện đan cấp cao.
Vì linh hỏa sinh ra trong chính cơ thể của võ giả nên có thể nói là tâm linh tương thông với võ giả. Phẩm chất của đan dược do những thầy luyện đan như thế luyện chế chỉ có cao chứ không thấp được.
"Như vậy nghĩa là trò có thể trở thành thầy luyện đan phải không ạ thầy Mục!"
"Dĩ nhiên!"
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi!"
Trên mặt Tô Hân Nhiên đầy vẻ mừng rỡ.
"Vui mừng sớm quá rồi đấy, linh hỏa mà dễ khống chế vậy sao? Không cẩn thận một chút thôi là trò vẫn có thể bị nổ đan!"
Soạt soạt soạt...
Mục Vỹ vừa nói xong thì đột nhiên có vài tiếng kêu xé gió vang lên.
Bên ngoài phòng luyện đan có vài bóng người đi qua đi lại.
Rầm rầm rầm rầm...
Bốn tiếng động lớn vang lên, cửa phòng luyện đan bị bật tung, mấy chục người lũ lượt xông vào.
Những kẻ mặc trang phục màu vàng đậm này nhanh chóng bao vây bốn người.
"Các ngươi là ai?"
"Người của Hoàng thất đấy!"
Nhìn võ phục màu vàng đậm kia, Lâm Hiền Ngọc lạnh lùng nói rồi rút trường kiếm ra cầm trong tay.
"Hoàng thất? Nhanh chân ghê nhỉ".
Mục Vỹ rụt cổ nhìn những võ giả mặc võ phục màu vàng đậm ấy, sau đó nhảy ra sau lưng Lâm Hiền Ngọc.
"Bọn này đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, thứ hai, ta không có hứng thú, nhường cho ngươi luyện tay đấy!"
"..."
Lâm Hiền Ngọc cạn lời.
Mặc dù mấy chục người này đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, tầng thứ hai nhưng cũng có một số là tầng thứ ba thậm chí tầng thứ tư.
Hơn nữa, hai tên thống lĩnh đội mũ gắn lông khổng tước ở đằng sau rõ ràng là có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm.
"Lên!"
Hai kẻ đó nhìn bốn người, không do dự ra lệnh.
Keng...
Trường kiếm ra khỏi vỏ, Lâm Hiền Ngọc vung kiếm.
"Phụt phụt", những nơi trường kiếm chém qua đều văng máu tung tóe. Mục Vỹ híp mắt nhìn đường kiếm của gã.
Phong Khởi Vân Trảm!
Không ngờ chiêu thức này của Lâm Hiền Ngọc lại ẩn chứa thế kiếm của Phong Khởi Vân Trảm.
"Tên thối tha kia, dám học trộm chiêu kiếm của ta à! Ta phải tốn biết bao thời gian mới học được mà ngươi dám học lỏm!"
Thấy những đường kiếm của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vỹ hùng hổ hét lên.
Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt đen mặt.
Biết đây là lúc nào không? Người ta tìm đến cửa rồi mà ông thầy Mục này còn đứng đó tranh luận học với chả lỏm.
"Ngươi có học lỏm thì cũng không đúng bản gốc đâu, để ta làm mẫu cho ngươi xem!”
Mục Vỹ chẳng quan tâm mấy thứ này. Mười mấy người kia đã vòng qua Lâm Hiền Ngọc để tiếp cận hắn.
Kiếm Thanh Khuyết vung lên, thi triển Phong Khởi Vân Trảm.
Phập, phập...
Chỉ chốc lát sau, trên cổ của mười mấy người đã xuất hiện vết máu, bọn chúng ngã xuống đất.
Một kiếm lấy mạng!
"Thấy chưa? Đây mới là Phong Khởi Vân Trảm hiểu không?"
Lâm Hiền Ngọc đen mặt nhìn dáng vẻ đó của Mục Vỹ.
Tên này đúng là, không biết ban đầu gã đồng ý làm hộ vệ cho hắn là đúng hay sai nữa.
"Chết tiệt! Kim Vũ, giết cậu ta!"
Hành động giết chết mười mấy hộ vệ chỉ bằng một nhát kiếm của Mục Vỹ làm cho hai tên thống lĩnh không nhịn nổi nữa.
"Được!"
Khi giọng nói vang lên, một võ giả hơn 30 tuổi ở bên cạnh hai người thoáng chốc lao ra.
"Đại ca, tên nhãi này khoảng 20 tuổi là cùng, chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi mà lại có kiếm thuật cao đến vậy".
"Ờ, nhưng Lục gia đã nói phải bắt sống, không được làm bừa. Dù sao cậu ta cũng là thiếu trưởng tộc nhà họ Mục".
"Biết rồi!"
Hai người nhìn Kim Vũ đang xông ra với vẻ mặt khen ngợi.
Rất rõ ràng, Kim Vũ không tiến thẳng đến chỗ của Mục Vỹ mà trà trộn trong đám người để tìm cơ hội.
"Chính là lúc này!"
Thấy Mục Vỹ tung đòn kiếm, khí thế trở nên yếu đi thì Kim Vũ mới hành động.
Hai tay gã ta cuộn lên từ sau lưng Mục Vỹ như hai nhánh dây leo.
Kim Vũ rất tự tin rằng mình có thể dựa vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba để đánh lén, dễ dàng bắt gọn Mục Vỹ.
Nhưng ngay sau đó, trước mắt gã ta xuất hiện một gương mặt tươi tắn vui vẻ.
Trước khuôn mặt yêu đời ấy là một thanh kiếm.
Phụt...
Máu bắn ra, Kim Vũ thấy hai cánh tay của mình bay lên trời, ngay sau đó là cơn đau đớn từ hai cánh tay ập đến, lan thẳng đến tim gã ta.
Sao có thể?
Thấy cảnh này, hai tên thống lĩnh Kim Triết Vũ và Kim Triết Cơ hoảng hốt.
Họ rất tin tưởng vào thân pháp ẩn mình của Kim Vũ.
Nhưng nhiều người lẫn lộn như thế mà Mục Vỹ vẫn có thể bắt gã ta được ngay, rốt cuộc hắn đã làm thế nào?
Bọn họ làm gì biết Mục Vỹ tuy chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhưng lại có lực linh hồn.
Nhất cử nhất động của Kim Vũ đều nằm trong tay hắn.
"Xùy, hộ vệ của hoàng thất mà chỉ biết lén la lén lút là sao? Kéo cả đám đến bắt ta mà hành xử chẳng khác gì trộm tặc", Mục Vỹ bĩu môi khinh thường.
"Chết tiệt!"
"Chết tiệt!"
Kim Triết Vũ và Kim Triết Cơ đều bị dáng vẻ phách lối của Mục Vỹ làm cho phẫn nộ.
Chương 227: Hóa ra chỉ là một con hổ giấy
"Rác rưởi, còn chưa cút xuống!"
Chợt một giọng nói hơi khàn vang vọng.
Phút chốc, lại có thêm mấy trăm người từ ngoài đình viện xông vào.
Đứng trước mấy trăm người kia là một người thanh niên đang chắp tay.
Chính là Hoàng Thương Kha!
"Lục gia!"
"Lục gia!"
"Một đám vô dụng, bắt một người cũng không xong", giọng nói của Hoàng Thương Kha không nóng không lạnh nhưng lại khiến hai người rùng mình.
"Thưa Lục gia, tiểu nhân bắt cậu ta ngay".
"Người đâu, lên hết cho ta, làm hắn kiệt sức chết đi".
"Rõ!"
Sau khi nhận lệnh, mấy trăm người ào vào phòng luyện đan, bao vây bốn người kín kẽ.
Có điều vũ khí của đám người này đều chĩa vào Mục Vỹ, Lâm Hiền Ngọc và hai người còn lại chỉ bị bao vây.
"Muốn bắt ta thì phải trả giá đắt lắm đấy".
Có trường kiếm trong tay, chuyện gì cũng không đáng ngại với Mục Vỹ: "Dù sao cũng đáng để luyện tay!"
Vù...
Hắn vung trường kiếm vào bên phải rồi lại chém sang bên trái, trong nháy mắt nhảy vào trong đám đông.
"Thú vị! Xem ra thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục không phải hạng nhãi nhép vô danh!", bị hàng trăm người vây đánh nhưng Mục Vỹ vẫn chỉ dùng một chiêu kiếm duy nhất.
"Lục gia, cứ thế này thì các huynh đệ sẽ chết..."
"Câm miệng!"
Hoàng Thương Kha hừ lạnh: "Nuôi đám người các ngươi làm quái gì? Lúc huấn luyện thì chểnh mảng không tập trung, phải chết mấy người thì các ngươi mới ghi nhớ được".
Kim Triết Vũ cảm thấy uất ức trong lòng.
Thật sự không phải thuộc hạ của hắn ta quá đần, mà là Mục Vỹ đó... quá lợi hại!
Qua nửa nén hương, Mục Vỹ còn đang thoăn thoắt qua lại giữa đám người. Giờ đây, trong phòng luyện đan nằm la liệt hơn một trăm xác chết.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục đi đi lại lại trong đám hộ vệ.
"Chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà lượng chân nguyên còn hùng hậu hơn cả võ giả Linh Huyệt tầng thứ ba. Kiếm thuật cao siêu, thầm lặng biến hóa khó lường, quả là một bậc thầy kiếm thuật. Thiếu trưởng tộc nhà họ Mục này không đơn giản đâu!"
Nhìn mọi động tác của Mục Vỹ, Hoàng Thương Kha thầm nhận xét.
Vù...
Trong tích tắc, y thình lình xuất thủ, biến mất tại chỗ.
Ầm!
Âm thanh vang trời nổ ra.
Hoàng Thương Kha phóng trường thương trong tay ra, nhắm thẳng đến tim của Mục Vỹ từ sau lưng hắn.
Nhưng đòn tấn công này bị một ông lão ngăn cản.
Người đó cuộn tròn nửa người, một chân kiễng lên, lòng bàn chân hướng về phía trước, một lát gạch trên sàn bị ông lão cầm trong tay.
Chính lát gạch bị vỡ ra kia đã ngăn cản trường thương của Hoàng Thương Kha.
"Hừ!"
Lão Cam?
Không ngờ lão Cam lại xuất hiện. Lão già này không đơn giản chút nào.
Tấn công thất bại, Hoàng Thương Kha lập tức thụt lùi, không chần chừ chút nào.
"Cậu thanh niên này, cậu có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, lại còn là một vị hoàng tử danh giá của hoàng thất, đánh lén thế này không ảnh hưởng đến thân phận của cậu sao?"
"Ông là ai?"
Hoàng Thương Kha nhìn ông lão lưng còng kia, sầm mặt hỏi.
"Ta chỉ là một lão già trông coi phòng luyện đan thôi. Đây là phòng luyện đan của Lôi Phong Viện, làm hỏng đồ đạc phải bồi thường".
"Ông khỏi lo, không thiếu một thứ gì đâu, ta chỉ muốn bắt hắn".
"Vậy thì mời cậu ra ngoài bắt cho".
"Hắn không đi ra thì ta không được bắt?"
"Đương nhiên!"
"Lão già kia, ông muốn chết phải không!"
Hoàng Thương Kha nổi đóa.
Chỉ việc bắt Mục Vỹ thôi mà cũng tốn công thế này.
Lôi Phong Viện chẳng là gì với y.
"Tần thúc, giết ông ta!"
Hoàng Thương Kha lùi về sau, một người giấu mình trong áo choàng đen lập tức xuất hiện như tia chớp, xông thẳng tới lão Cam.
Người đó tung một cú đấm ra, nhanh đến mức khiến không khí như phát nổ.
Bùm...
Cú va chạm gây ra tiếng vang trầm đục, người lão Cam run lên, khóe miệng rướm máu. Ông ấy lùi về sau ba bước.
Người áo choàng đen này mạnh quá!
Mục Vỹ giật mình, dùng lực linh hồn bao bọc lấy đầu, không dám khinh suất.
Người này ít nhất phải là cao thủ cảnh giới Thông Thần.
"Lão Cam!"
Mục Vỹ mau chóng tiến lên đỡ lấy lão Cam.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn chợt nhận ra khí tức trong cơ thể lão Cam đã trở nên rối loạn, không một kinh mạch nào có thể vận chuyển chân nguyên một cách lưu loát, thậm chí có một phần chân nguyên còn chảy ngược dòng.
"Lão Cam, ông không sao chứ!"
"Không sao, không sao, già cả rồi, vô dụng quá".
Lão Cam hộc máu, bất lực thở hắt ra: "Dù gì ta cũng không sống được bao nhiêu năm nữa, giúp cậu được chừng nào hay chừng đấy".
"Lão già kia, ông chỉ một con chó giữ cửa thôi! Ta còn tưởng ông tài cán lắm, hóa ra chỉ là một con hổ giấy".
Hoàng Thương Kha lạnh lùng nhìn lão Cam dưới đất đầy khinh miệt.
"Tần thúc, giết ông ta. Còn Mục Vỹ này thì phế tu vi mang đi".
"Rõ!"
Võ giả được y gọi là Tần thúc khom người xuống, đằng đằng sát ý nhìn hai người.
"Các ngươi đang làm gì vậy hả?"
Đột nhiên, từ đại sảnh ngoài phòng luyện đan truyền đến một tiếng quát như sấm rền.
Chương 228: Sư phụ
"Đại sư Mạt!"
"Lão Mạt!"
"Chuyện gì thế này?", Mạt Vấn đanh mặt nhìn bãi chiến trường trên sàn, hừ lạnh rồi nói: "Biết Lôi Phong Viện là đâu không mà các ngươi ở đây đánh đánh giết giết vậy hả, các ngươi..."
"Sư phụ!"
Ông ấy chưa nói xong thì nhìn thấy người đang nằm dưới đất, đôi mắt tức khắc trợn trừng, nổi cơn thịnh nộ.
Sư phụ?
Sư phụ?
Những người ở đây đều ngỡ ngàng khi nghe thấy tiếng la thất thanh của Mạt Vấn.
"Sư phụ, người không sao chứ?", ông ấy không quan tâm họ đang ngạc nhiên thế nào, không nhìn cả Mục Vỹ mà lao đến bên lão Cam. Mạt Vấn cúi người xuống, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy lão Cam hộc máu, Mạt Vấn còn đau lòng hơn cả khi bản thân bị thương.
"Sư phụ!"
Giữa lúc đó, mọi người vẫn chưa thôi kinh ngạc thì lại một tiếng thét khác truyền đến.
"Đại sư Mạt!"
"Mạt Khánh Thiên!"
Lại một người xuất hiện khiến cho họ há hốc mồm.
Sự hiện diện của Mạt Vấn đã đủ để làm họ sửng sốt rồi, đằng này Mạt Khánh Thiên cũng đến đây, quả thật không còn gì có thể làm họ kinh hãi hơn nữa.
Mạt Khánh Thiên là ai?
Là một trong mười trưởng lão của học viện Thất Hiền, thầy luyện đan bảy sao duy nhất của đế quốc. Trong đế quốc, tên tuổi của ông cụ còn có tầm ảnh hưởng hơn cả Mạt Vấn.
Giờ đây, cả Mạt Khánh Thiên lẫn Mạt Vấn đều cùng gọi ông lão trong phòng luyện đan là sư phụ!
"Sư phụ, người sao rồi? Kẻ nào đã làm người ra nông nỗi này?", nét mặt Mạt Vấn đầy đau đớn, chỉ ước bản thân chịu đau thay cho lão Cam.
"Sư phụ, đồ nhi xin lỗi người!"
Mạt Khánh Thiên quỳ phịch xuống đất với vẻ mặt đầy hổ thẹn.
"Hai đứa con lớn to đầu rồi mà còn khóc với chả lóc, còn ra thể thống gì chứ. Ta già cả rồi..."
Lão Cam gượng cười nhìn hai người.
Sư phụ?
Lúc này đây, có ngốc đến đâu thì những người khác cũng đã nhận ra, lão Cam này chính là sư phụ của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn!
Tiêu rồi!
Lục hoàng tử Hoàng Thương Kha sững sờ, lần này y đã sờ trúng mông hổ rồi.
Có chết y cũng không ngờ rằng lão già đã bước một chân vào quan tài này là sư phụ của Mạt Vấn và Mạt Khánh Thiên!
"Hoàng Thương Kha, ngươi xằng bậy quá rồi!"
Mạt Vấn hoàn hồn, quay sang Hoàng Thương Kha quát: "Đêm hôm ngươi dẫn hộ vệ hoàng gia đến Lôi Phong Viện, đúng là to gan! Xem ra phụ thân Hoàng Cực Thiên của ngươi không dạy dỗ ngươi đến chốn rồi!"
Dứt lời, ông ấy duỗi tay đánh về phía y.
"Ông dám!"
Tần thúc đang đứng bên cạnh Hoàng Thương Kha lập tức xuất thủ.
"Ông mà cũng dám cản ta? Ông xứng không?"
Mạt Vấn khịt mũi coi thường, làm lơ Tần thúc kia, từ đầu đến cuối chỉ tập trung sự chú ý lên Hoàng Thương Kha. Còn Mạt Khánh Thiên thì bất chợt ra tay ngăn cản Tần thúc.
"Tần thúc, cứu!"
Hoàng Thương Kha rơi vào tay Mạt Vấn thì như biến thành một con rối, hoàn toàn không thể phản kháng.
"Cứu ngươi? Dám làm sư phụ ta bị thương, cái mạng chó của ngươi không đủ để đền bù đâu!", Mạt Vấn thật sự rất phẫn nộ.
Mục Vỹ phát hiện ra rằng từ khi quen biết Mạt Vấn, hắn chưa bao giờ thấy ông ấy tức giận đến thế.
"Giết luôn đi, ta chống mắt lên xem Hoàng Cực Thiên nói gì được".
Mạt Khánh Thiên tàn khốc nói.
"Càn quấy!"
Lão Cam đột nhiên ho ra máu: "Hai đứa các con già cả nên hồ đồ rồi sao? Vì cái mạng già của ta mà chém giết lung tung làm gì? Thả cậu ta ra!"
"Sư phụ, năm đó người quá nhân từ nên mới..."
"Ta nói, thả cậu ta ra!", lão Cam quát: "Ta chết rồi à? Các con không nghe lời ta nữa đúng không!"
"Bọn con không dám!"
Thấy lão Cam nổi giận, Mạt Khánh Thiên tức thì nói nhỏ nhẹ lại.
"Thả cậu ta thì được, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!"
Mạt Vấn đã bị cơn nóng giận làm cho mê muội.
Rắc rắc rắc rắc...
Chỉ trong chớp mắt, bốn tiếng rắc vang lên. Mặt mày Hoàng Thương Kha tái mét, y hét toáng lên vì không chịu nổi cơn đau.
Tay chân bị bẻ gãy toàn bộ!
Gãy tay gãy chân vẫn có thể phục hồi, nhưng nỗi đau này đã khắc vào trong xương tủy.
"Cút!"
Mạt Vấn quát tháo Hoàng Thương Kha đang nằm liệt dưới đất: "Về nói cho Hoàng Cực Thiên, cha của ngươi biết, ta mà thấy ngươi bén mảng vào học viện Thất Hiền lần nào nữa là cho ngươi chết không toàn thây ngay!"
"Đi!"
Hoàng Thương Kha đang được Tần thúc đỡ lấy im lặng cả buổi mới nặn ra được một câu, sau đó bất tỉnh nhân sự.
"Sư phụ, để con trị thương cho người!"
"Không cần, con quên lão già này ăn đan dược gì cũng thành độc dược rồi sao!"
"Sư phụ...", giọng nói của Mạt Vấn đầy bi thương và tuyệt vọng.
"Được rồi, ta sắp chết đến nơi, còn hai đứa con đều là thầy luyện đan vang danh cả để quốc, sao lại như con nít thế này!"
Lão Cam gượng dậy: "Nói thế nào thì Hoàng thất cũng là một trong năm thế lực lớn, hiện giờ học viện Thất Hiền tranh đấu dữ dội, hai đứa đừng gây thêm phiền phức. Hoàng Thương Kha là con trai của Hoàng Cực Thiên, ngây thơ chưa trải sự đời, có ai còn trẻ mà không phạm sai lầm!"
"Vâng, thưa sư phụ!"
Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn cúi người đáp.
Chương 229: Phục ngài sát đất
"Thôi, bị hai đứa giằng qua giằng lại như thế, ông già này sợ nổi tiếng quá, haizz..."
"Sư phụ..."
"Bỏ đi, bỏ đi, thế thì ta làm người nổi tiếng một lần vậy. Hôm nay thấy được nhiều điều lý thú lắm!"
Khuôn mặt già nua của lão Cam nở nụ cười, nhìn Mục Vỹ nói: "Cậu tên là Mục Vỹ đúng không?"
"Vâng ạ!", Mục Vỹ kính cẩn cúi người.
Ông lão trước mắt là sư phụ của Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn, về tình về lý, hắn đều phải kính trọng ông ấy!
"Đúng là một cậu thanh niên tài giỏi, không những nhanh nhạy phát hiện ra vấn đề của học sinh mà còn có lòng kiên nhẫn, không tồi. Học viện Thất Hiền rất cần những người trẻ tuổi như cậu!"
Mạt Khánh Thiên vốn hơi khó chịu với Mục Vỹ vì hắn đã gây ra vụ náo loạn làm liên lụy đến sư phụ của mình.
Nhưng lúc này lại thấy sư phụ khen ngợi hắn như thế, ông cụ cũng không khó chịu nữa.
"Có điều, trò này, trong người trò có linh hỏa, mà trò cũng rất muốn luyện đan, lão phu cảm thấy mình khá bản lĩnh, không biết có thể dạy trò luyện đan không?"
Lão Cam chuyển đề tài, đưa mắt nhìn Tô Hân Nhiên rồi mỉm cười hỏi.
Sao cơ?
Nghe thấy lời này, những người khác đều có suy nghĩ riêng.
Lăng Vũ Nguyệt thầm hâm mộ Tô Hân Nhiên.
Bấy lâu nay cô ấy luôn muốn bái đại sư Mạt Vấn làm thầy nhưng vẫn chưa được như mong muốn.
Bây giờ, sư phụ của đại sư lại muốn nhận Tô Hân Nhiên làm đồ đệ!
Một bên khác, Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn cũng trợn mắt há hốc mồm.
Sư phụ của họ muốn nhận học trò ư? Phải biết rằng trăm năm qua sư phụ không hề xuất hiện trước người đời, bất hiển sơn, bất lộ thủy. Không ngờ lúc này ông ấy lại muốn nhận học trò.
Mục Vỹ thì không ngạc nhiên chút nào.
Mặc dù linh hỏa đúng là thua kém thiên hỏa và địa hỏa, nhưng người có nó cũng là thiên tài luyện đan nghìn năm khó gặp đấy chứ đùa.
Lão Cam không ngỏ ý mới lạ!
Thật ra, Mục Vỹ vẫn còn xem nhẹ giá trị của người sở hữu linh hỏa.
Địa hỏa và thiên hỏa rất hiếm thấy ở Thiên Vận Đại Lục, vạn năm cũng không gặp được huống gì là ngàn năm.
Chính vì địa hỏa và thiên hỏa hiếm thấy nên mới tôn lên sự hiếm hoi của linh hỏa.
Sự hiếm hoi ấy có sức hấp dẫn chí mạng, bất kỳ thầy luyện đan nào có lòng nhiệt thành và say mê đối với luyện đan đều muốn nhận một người học trò như thế.
Trong lúc nhất thời, ánh nhìn của mọi người đổ dồn vào Tô Hân Nhiên.
Tất cả đều đang chờ câu trả lời của cô ấy.
Đồng ý, hay không đồng ý!
"Xin lỗi thưa lão Cam! Ta muốn bái... thầy Mục làm sư phụ ạ!"
Gì cơ?
Nghe được câu trả lời của Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt và Lâm Hiền Ngọc đều ngẩn người.
Trên thực tế, Tô Hân Nhiên cũng rất chấn động trước sự lợi hại của ông lão trước mắt, nhưng người đã phát hiện ra vấn đề của cô ấy là thầy Mục, không phải lão Cam.
Từ tận đáy lòng, cô ấy tin tưởng thầy Mục hơn ai hết.
"Khụ khụ..."
Lựa chọn của Tô Hân Nhiên làm cho Mục Vỹ lúng túng nhìn mọi người, ho khan.
"À, cái đó... thật ngại quá, nha đầu này không hiểu chuyện!"
Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng hắn cực kỳ vui mừng.
Mẹ nó, xem sức hút của ông đây thế nào đi!
Dù hắn chỉ đang là một võ giả nhỏ bé với cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, kiến thức mênh mông trong đầu hắn vẫn không hề bị vùi lấp.
Nguồn sức mạnh sục sôi, dâng trào mãnh liệt ấy chỉ có thiên tài như Tô Hân Nhiên mới có thể phát giác.
"Thế à..."
Trên mặt lão Cam hiện lên sự thất vọng: "Nhưng đúng là thầy giáo trẻ họ Mục này có thể dạy nhiều thứ cho trò hơn".
"Khụ khụ... thế này thì sao? Lão Cam, hay là ngài đến lớp chín sơ cấp của ta để dạy bọn nó những kiến thức liên quan đến luyện đan đi, như vậy Tô Hân Nhiên sẽ được nghe ngài giảng bài, ngài thấy sao..."
"Ngươi..."
Mạt Khánh Thiên nghe Mục Vỹ nói vậy thì tỏ ra không hài lòng.
Cậu ta nói vậy khác nào bảo sư phụ của ông đến lớp chín sơ cấp làm cố vấn chứ?
Tên nhóc này đích thị là không biết sự lợi hại của sư phụ rồi, dám sỉ nhục ông ấy như vậy!
"Phải rồi! Sao ta không nghĩ ra nhỉ!"
Lão Cam chợt vỗ đầu một cái, vui vẻ đáp: "Quyết định vậy đi! Có điều ta già cả rồi, sợ là không dạy được bao lâu, mong chủ nhiệm Mục Vỹ rộng lượng với ta chút nhé".
"Đừng, ngài vẫn chưa nghe ta nói hết mà!"
Mục Vỹ cười tươi rói: "Lão Cam à, thân thể của ngài hẳn là bị đan dược hủy hoại nên mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Nói khó nghe thì không đến nửa năm nữa, ngài sẽ cưỡi hạc về tây thiên đấy!"
"Mục Vỹ, ăn nói cho cẩn thận!"
Mạt Khánh Thiên cộc cằn nói.
"Không muốn nghe sao? Không muốn thì thôi, ta cũng không muốn nói đâu. Ta còn định tìm cách chữa khỏi bệnh cho sư phụ của hai người đấy".
Hả?
Nghe thấy lời này của Mục Vỹ, Mạt Khánh Thiên giật mình.
"Ha ha, Khánh Thiên, con đừng như vậy. Thầy Mục nói đúng đấy, ta cũng tự biết thời gian của mình sắp hết rồi!"
"Sư phụ..."
"Nghe thầy Mục nói xong đã!", lão Cam khoát tay ra hiệu Mạt Khánh Thiên bình tĩnh lại.
Đưa mắt nhìn Mạt Khánh Thiên, Mục Vỹ nói tiếp: "Ngài dùng đan dược bát phẩm Vạn Ô Tinh Linh Đan, đan dược bát phẩm Xích Luyện Tâm Đan và đan dược cửu phẩm Huyền Hoàng Vô Cực Đan nên chân nguyên trong cơ thể mới trở nên rối loạn, kinh mạch ngược dòng. Không những thế, mỗi lần uống đan dược, khi chúng phát huy tác dụng thì ngài cảm thấy thoải mái, nhưng dược hiệu vừa mất thì rất đau, kinh mạch như bị đâm chích".
Hắn chép miệng khen ngợi: "Lão Cam à, ta khâm phục ngài lắm. Bây giờ người của ngài từ trên xuống dưới đều đau nhức như bị gãy xương nhưng ngài vẫn có thể cười được. Mục Vỹ ta đây phục ngài sát đất!"
Những lời này của Mục Vỹ làm cho Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn ngỡ ngàng!
Chương 230: Nhận lời
Phải nói rằng có rất ít người ở đế quốc Nam Vân biết trong người lão Cam có chất độc, gần như là không có một ai ngoài ba thầy trò họ.
Nhưng sao Mục Vỹ lại biết được?
Tuy nhiên sau khi nhớ lại Mục Vỹ từng chỉ kiểm tra sơ qua người Tần Mộng Dao mà đã biết căn nguyên của chất hàn độc trong người cô, Mạt Vấn lập tức có vẻ mừng rỡ.
“Mục lão đệ, đệ biết nguyên nhân thì chắc chắn cũng biết cách giải quyết đúng không?”, Mạt Vấn vội kéo người Mục Vỹ, đầy vẻ mong chờ hỏi.
Vì quá kích động nên giọng của ông ấy trở nên khàn đặc.
“Ta đang nói mà, chưa dứt câu thì ông đã nhảy vào họng rồi!”, Mục Vỹ ngậm ngọn cỏ trong miệng, hậm hực nói: “Thật ra vết thương này nói dễ chữa là dễ chữa, mà khó cũng là khó”.
“Thật không?”, Mạt Khánh Thiên không nhịn được kích động hỏi: “Nếu Mục thiếu gia có cách thì sau này, Mạt Khánh Thiên ta nhất định sẽ nợ ơn cứu mạng của cậu”.
“Thôi khỏi! Chẳng qua ta thấy một thầy luyện đan tài giỏi như lão Cam mà lại bị thui chột như vậy, không kìm lòng được nên mới lên tiếng thôi”.
Mục Vỹ không chút cảm kích nói: “Lão Cam, chỉ cần ông theo ta ba tháng, ta bảo đảm ông chẳng những không chết mà thương tích trên người còn hoàn toàn biến mất!”
Khỏi hẳn bệnh ư?
Mạt Vấn và Mạt Khánh Thiên đều ngẩn ra, đến sư phụ của họ còn nhận định chắc chắn rằng đừng nói đến khỏi hẳn bệnh, thậm chí sống thêm chục năm nữa còn là kỳ tích.
Sao Mục Vỹ dám bảo đảm như vậy?
“Mục lão đệ, chuyện này không thể nói đùa được đâu!”, dù Mạt Vấn biết trước đây Mục Vỹ đã chữa khỏi bệnh cho Tần Mộng Dao, nhưng thương tích của cô không thể so với sư phụ ông được.
“Ta giống người thích nói đùa sao?”, Mục Vỹ chẹp miệng, mặc kệ hai huynh đệ Mạt Vấn, nói thẳng với lão Cam: “Ông thấy sao?”
“Ha ha…”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, lão Cam cười lớn đáp: “Thằng nhãi nhà cậu rất biết tính toán, nhưng lão phu coi như bị cậu tính kế rồi. Ta cũng phải công nhận là mình đang thấy rất tiếc khi bị cậu giành mất thầy luyện đan có thể chất linh hoả đấy”.
“Nếu đã vậy thì ngày mai lão phu sẽ đến lớp chín sơ cấp dạy học, nhưng có một chuyện này cậu phải hứa với ta. Tiết dạy nào của ta, Tô Hân Nhiên cũng phải có mặt, nếu không đến lúc đó dù ta có tha cho cậu thì hai đồ đệ ngốc của ta cũng không tha cho cậu đâu”.
“Được thôi!”
Mục Vỹ nhận lời một cách thoải mái.
Đùa gì thế! Lần này, hắn lời to rồi, phát tài rồi!
Với tu vi luyện đan của mình, không khó để Mục Vỹ nhìn ra thương tích trên người lão Cam. Nhưng những thương tích ấy thật ra là do tạp chất từ các loại linh đan trộn lẫn với nhau sau khi ông ấy uống vào người, từ đó tạo ra phản ứng.
Chất độc trí mạng thật sự tập trung ở phản ứng phức hợp do linh đan bát phẩm và cửu phẩm gây ra, chỉ cần loại bỏ được hết dược tính của các linh đan này, sau đó phát huy tác dụng của từng thứ một là có thể đề phòng các thương tổn này.
Người khác không biết, cũng không làm được, nhưng hắn thì ngược lại!
Kiếp trước hắn là một Tiên Vương mà đến vấn đề cỏn con này cũng không biết thì đập đầu vào đậu phụ mà chết đi cho xong.
Vì thế loại độc này chỉ khó với người khác, chứ không là gì với hắn cả.
Hơn nữa, lão Cam này là sư phụ của thầy luyện đan bảy sao Mạt Khánh Thiên và thầy luyện đan sáu sao Mạt Vấn, thân thế khủng thế này thì chắc ít nhất ông ấy cũng phải là một thầy luyện đan bảy sao.
Thử hỏi cả học viện Thất Hiền, có ai mời được một thầy luyện đan bảy sao tới dạy cho lớp của mình chứ!
Dù Mục Vỹ cũng là một thầy luyện đan siêu cấp, nhưng hắn không thể phân thân ra được, nên có thêm lão Cam thì hắn sẽ giảm bớt áp lực hơn.
Ngày hôm sau, một tin tức chấn động đã lan truyền nhanh chóng trong cả học viện.
Cửu hoàng tử Hoàng Thượng Vũ của hoàng gia bị giết, hơn nữa còn bị giết một cách quang minh chính đại ở trong Lôi Phong Viện.
Trong học viện có đủ mọi tin đồn về chuyện này.
Nhưng dù thế nào thì mũi nhọn cũng chĩa thẳng về phía Mục Vỹ.
Thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục là hung thủ giết người.
Những điều khiến người ta thấy lạ là hoàng thất biết rõ Mục Vỹ là hung thủ, nhưng lại không có động tĩnh gì.
Dù nhà họ Mục là một trong năm gia tộc lớn, còn Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc, nhưng nói thế nào thì hoàng thất cũng đã mất một vị hoàng tử, lẽ nào họ vẫn nhịn được ư?
Cùng lúc đó, Hoàng Cực Thiên đang ngồi ngay ngắn trong thư phòng của cung điện hoàng thất.
Nhà họ Hoàng tự nhận là hoàng tộc của đế quốc Nam Vân, Hoàng Cực Thiên là trưởng tộc, ông ta luôn cố gắng để vơ hết các thành các quận của đế quốc Nam Vân về dưới trướng của gia tộc mình.
Nhưng ý tưởng thì phong phú, còn thực hiện thì gian nan.
Hoàng thất đã phát triển hàng nghìn năm, nhưng chẳng những không chiếm được hết đế quốc Nam Vân về tay, ngược lại các gia tộc lớn mạnh còn không ngừng nổi lên.
Sớm nhất là nhà họ Lâm, gia tộc họ xuất hiện một thiên tài đỉnh cấp nên đã vực dậy cả gia tộc.
Tiếp đến là nhà họ Cổ, sau nữa là nhà họ Tiêu.
Còn nhà họ Mục, dưới sự dẫn dắt của Mục Thiên Vũ, gia tộc nhà họ mới phát triển mấy chục năm cũng đã trở thành một trong năm gia tộc lớn.
Điều quan trọng nhất là tầm ảnh hưởng của nhà họ Mục trong năm gia tộc lớn không hề nhỏ.
Bây giờ, Hoàng Cực Thiên đang có vẻ mặt rất khó coi!
Cửu hoàng tử Hoàng Thượng Vũ đã chết.
Người chết là con trai của ông ta, dù đó không phải người con trai mà ông ta thương yêu nhất, nhưng dẫu sao cũng là con cháu dòng dõi hoàng thất, là một vị hoàng tử.
Hơn nữa kẻ ra tay còn là người nhà họ Mục!