Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1071: Biến thái

Một tiếng cạch vang lên, hắn chưa kịp gõ thì cửa phòng đã mở.

"Mục minh chủ, mời vào!"

Giọng nói lảnh lót của Bảo Linh Nhi vọng đến: "Ta đang tắm, chờ chút nhé. Không ngại chứ?"

"Không sao!"

Mục Vỹ nghe vậy thì nở nụ cười ngán ngẩm.

Bảo Linh Nhi này cũng lắm trò!

Không lâu sau, tiếng mặc quần áo sột soạt vang lên. Bảo Linh Nhi đi ra khỏi căn phòng bên trong.

Cô ấy khoác chiếc áo lụa màu đỏ nhạt trên người một cách thoải mái. Mái tóc dài còn ẩm ướt xõa tự nhiên trên vai, khuôn mặt mĩ miều ửng hồng vì mới tắm xong.

Dưới tấm lụa mỏng nhẹ là làn da trắng tuyết phớt hồng làm Mục Vỹ không nhịn được nuốt nước miếng.

Phải công nhận nữ nhân này cũng thuộc hàng cực phẩm.

Trước giờ cô ấy luôn tỏ ra ngang ngạnh để có thể quản lý tốt công việc của Thiên Bảo Các, nhưng dù có ngang ngạnh đến đâu vẫn không thay đổi được sự thật Bảo Linh Nhi là một cô gái xinh đẹp.

"Bảo thiếu chủ!"

"Sao lại khách sáo như thế, gọi ta Linh Nhi là được rồi!"

Bảo Linh Nhi vươn vai, để lộ toàn bộ cơ thể quyến rũ ra trước mặt Mục Vỹ.

"Mục Vỹ, lâu rồi ngươi không mát xa cho ta. Nhớ hồi đó ngươi được ta cứu nên làm cận vệ cho ta, hay mát xa cho ta lắm!", Bảo Linh Nhi cười bảo: "Qua đây mát xa nữa đi!"

"Mát xa cho cô thì hạ thấp thân phận của ta rồi còn gì?"

Mục Vỹ không ngốc đâu, lỡ may hai người có gì đó thì lại thêm nợ tình nữa!

"Coi bộ ngươi không bận tâm đến Thiên Kiếm Sơn mấy nhỉ?"

Bảo Linh Nhi nói đùa: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ để ý đến sự sinh tử, tồn vong của Thiên Kiếm Sơn lắm chứ".

Sinh tử, tồn vong!

Tất nhiên Mục Vỹ phải quan tâm đến an nguy của Thiên Kiếm Sơn rồi. Mặc dù lúc đó dừng chân tại Thiên Kiếm Sơn chỉ một thời gian ngắn nhưng hắn luôn ghi nhớ sự mến khách mà Thiên Ngọc Tử và Xà tôn giả dành cho mình.

Nhưng nhìn Bảo Linh Nhi gấp một chân làm tôn thêm làn da trắng sáng của đôi chân dài, Mục Vỹ chỉ biết cười trong đau khổ.

"Bảo thiếu chủ à, đừng chơi với lửa!"

Hắn tỏ ra chán nản, tiến lên nhẹ nhàng mát xa cho cô ấy.

"Phải vậy chứ!"

Bảo Linh Nhi cười khúc khích: "Xem ra Mục minh chủ có ba thê tử xinh đẹp ở nhà nên lá gan bé tí lại rồi. À không không không, phải nói là vẻ đẹp của ba kiều thê gần như áp đảo toàn bộ nữ tử trong thiên hạ, hoa cỏ bên ngoài không lọt vào mắt Mục minh chủ nổi mới đúng!"

"Mỗi một thê tử đều là một phần trách nhiệm, là nam nhân thì phải chịu trách nhiệm!"

Mục Vỹ cười thoải mái: "Hôm nay mà có kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì Bảo Linh Nhi cô cũng thành một phần trách nhiệm của ta đấy!"

"Được thôi!"

Bảo Linh Nhi tỏ ra hào hứng: "Ta muốn trở thành một phần trách nhiệm Mục minh chủ lắm đấy!"

Dứt lời, cô ấy dang đôi tay ngọc ngà của mình ra ôm Mục Vỹ vào lòng.

"Thật không đấy? Vậy ta không khách sáo nhé!"

Đôi mắt Mục Vỹ thoáng qua nét cười lạ lùng. Ngay sau đó, hắn nằm đè lên người Bảo Linh Nhi và ôm chầm lấy cô ấy.

Hai tay hắn mơn trớn cơ thể dưới thân một cách suồng sã.

Nhưng ánh mắt Bảo Linh Nhi lại đầy bối rối khi cảm nhận được dáng vẻ ngang tàng và phản ứng kì lạ của cơ thể nam tính bên trên.

Thấy cảnh này, Mục Vỹ dừng lại, khẽ mỉm cười nhìn Bảo Linh Nhi: "Bảo thiếu chủ, không dám đùa với lửa nữa à?"

Sau khi sửa sang lại áo quần, hắn cố gắng ghìm lửa dục trong cơ thể xuống và hít thở thật sâu.

Mục Vỹ có ba thê tử là thỏa mãn lắm rồi.

Bảo Linh Nhi chỉ là một chú chim non, sao đấu lại được tay già đời như hắn.

Bảo Linh Nhi kéo chiếc áo mỏng trên người, tức tối mắng: "Nói là biến thái quả không sai!"

Trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của cô ấy.

Qua một lúc thật lâu Bảo Linh Nhi mới ổn định cảm xúc, cô ấy lên tiếng: "Không trêu ngươi nữa. Ta vừa nhận được tin báo hình như liên minh giữa bảy thế lực lớn ở Tây Vực đã sụp đổ, nhà họ Lâm, Kim, Thạch có ý đồ ra tay với Thiên Kiếm Sơn!"

Sao cơ?

Nghe thấy lời này, Mục Vỹ ngẩn người.

Hắn chắc chắn sẽ không nghi ngờ tính chân thực của nguồn tin nơi Bảo Linh Nhi.

Có điều làm sao ba gia tộc lớn Lâm, Thạch, Kim dám xuống tay với Thiên Kiếm Sơn được?

Thực lực của bảy thế lực không chênh lệch nhau bao nhiêu, nếu ba gia tộc đó liên kết với nhau thì e rằng dù họ có thể tiêu diệt Thiên Kiếm Sơn đi chăng nữa cũng là giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Hơn nữa, mấu chốt là bảy phe phái hàng đầu Tây Vực vốn yếu kém hơn nhóm thế lực Cửu Hàn Thiên Cung và Vô Cực Ma Tông mấy phần.

Cũng có khả năng những người này sẽ nhân cơ hội diệt luôn ba gia tộc lớn.

Nói gì thì nói, bọn họ làm vậy quá mạo hiểm.

Kể cả một phe thế lực hùng mạnh như núi Huyền Không cũng không dám nói muốn xóa bỏ một thế lực lớn dễ dàng như thế. Điều này có liên quan rất rõ rệt tới quan hệ giữa các tổ chức tại tiểu thế giới Tam Thiên.

Quả là một quyết định đầy táo bạo.

"Nếu như chỉ có nhà họ Lâm, nhà họ Thạch và nhà họ Kim thì có lẽ không dám, nhưng nếu có sự góp mặt của một vài lực lượng khác thì sao!"

Bảo Linh Nhi cười nhẹ.

Có thêm vài lực lượng khác tham gia nữa à!

Mục Vỹ ngẩn người.

Có kẻ muốn mượn việc chèn ép Thiên Kiếm Sơn để cảnh cáo Mục Vỹ hắn!

"Ta hiểu rồi!"

Mục Vỹ gật đầu rồi muốn xoay người rời đi.

"Trời đất, ta tiết lộ tin tức quan trọng như thế là để ngươi mật báo cho Thiên Kiếm Sơn, sao lại cảm ơn một câu xong xách mông chạy thế này?"

Nghe thấy câu nói của Bảo Linh Nhi, Mục Vỹ chỉ biết cười trừ.

Bảo Linh Nhi này muốn dẫn lửa thiêu thân phỏng!

"Vậy được thôi!"

Mục Vỹ bỗng nhiên quay lại đè cô ấy xuống, tỏ vẻ thô bạo: "Vậy ta đành chịu thiệt thòi, hiến dâng thân mình để báo đáp cô thôi!"
Chương 1072: Đi Tây Vực

Mục Vỹ nói xong câu ấy rồi muốn táy máy tay chân.

"Ngươi dám!"

Nhưng Bảo Linh Nhi thét lên ngăn cản, khuôn mặt xinh xắn đỏ lựng như trái cà chua.

Cô ấy vốn không rành chuyện trai gái nên bị sự thô bạo của Mục Vỹ dọa hết hồn.

"Há há..."

Ngay sau đó, Mục Vỹ đứng dậy sửa sang áo quần. Hắn thấy dáng vẻ xấu hổ của Bảo Linh Nhi thì làm biểu cảm hả hê rồi rời đi.

Sau khi ra khỏi phòng Bảo Linh Nhi, Mục Vỹ ngẩng đầu nhìn trời, tâm trạng vô cùng bức bối.

Cho dù hắn đang phát triển với tốc độ nhanh nhất, một số người vẫn nóng vội muốn giết hắn lắm rồi.

Mục Vỹ bần thần ngắm bầu trời đầy sao lấp lánh.

Đã mười nghìn năm trôi qua, không biết đám huynh đệ, bằng hữu ngày xưa thế nào, không biết Vỹ Minh hắn tự tay thành lập đã ra sao!

Mối đe dọa trước mắt mới chỉ là bước đầu tiên trên con đường tiến lên đỉnh cao của Mục Vỹ, nguy hiểm chân chính hãy còn ở đằng sau.

"Chờ ta, ta nhất định sẽ trở lại!"

Nhìn sao giăng đầy trời, Mục Vỹ tự nhủ với lòng.

Nhưng khi nhìn những vì sao nhấp nháy tỏa sáng cả bầu trời lồng lộng, Mục Vỹ bỗng nhiên nghĩ đến một cái tên.

Thất Tinh Môn!

Hắn còn nhớ trước đây Tinh Tử Hàng đã nói với mình rằng nếu có thắc mắc gì có thể đi tìm phụ thân Tinh Vô Cực của hắn ta.

Hơn nữa, Tinh Tử Hàng còn nói thẳng rằng số mệnh của Thất Tinh Môn và của Mục Vỹ gắn kết chặt chẽ với nhau.

"Thất Tinh Môn, Tinh Vô Cực, xem ra phải đến đó một chuyến rồi!"

Ngày hôm sau, Mục Vỹ cáo từ Vu tổ để rời khỏi Vu tộc. Vấn đề giao thương với Vu tộc thì đã có người trong Huyết Minh đứng ra xử lý.

Nhưng vào lúc chia tay, Vu tổ cứ nằng nặc đòi Mục Vỹ đưa Vu Vũ theo cùng.

Với danh nghĩa rèn cho y cách đối nhân xử thế.

Hành động này của lão khiến toàn bộ Vu tộc dậy sóng.

Vu tổ nói vậy đã rõ, nhiều khả năng trưởng tộc nhiệm kỳ tiếp theo của Vu tộc sẽ là Vu Vũ.

Ầm...

Trong căn mật thất rộng lớn, Trĩ Thiên Thương xé toạc chiếc chăn trong tay thành từng mảnh.

"Cha, ông nội, ý của lão tổ tông quá rõ ràng rồi, ông ấy muốn tiểu tử thối Vu Vũ kia làm trưởng tộc!"

Trĩ Thiên Thương vô cùng tức tối, hắn ta rít gào: "Sao có thể như vậy được?"

"Thiên Thương, im miệng!"

Trĩ Tiệp bực bội quát.

Nhưng Trĩ Điêu lại phất tay, cười cay đắng: "Thiên Thương nói đúng đấy, có vẻ lão tổ tông đã quyết định ai là trưởng tộc đời tiếp theo rồi, không biết Vu Sơn Vũ và Vu Thiên Hành sẽ làm gì chúng ta sau khi Vu Vũ trở thành trưởng tộc đây!"

"Thế nên ta phải hành động trước!"

Lão ta thở dài thườn thượt.

"Phụ thân, ý người là?"

Trĩ Điêu nghiêm mặt bảo: "Trĩ Tiệp, Thiên Thương, hai con đã rất giỏi rồi. Bây giờ chính là thời điểm mấu chốt quyết định sự tồn vong của nhánh Cổ thuật chúng ta. Ba ông cháu chú`ng ta phải liều thôi!"

"Vâng!"

"Vâng!"

Trĩ Tiệp và Trĩ Thiên Thương cùng gật đầu với vẻ nghiêm nghị.

"Chúng ta bắt tay với Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các. Bọn họ sẽ bí mật giết chết Vu Vũ, chỉ cần cậu ta chết, nhánh Vu thuật sẽ không còn ai đủ năng lực lọt vào mắt lão tổ tông. Khi đó, chức trưởng tộc sẽ rơi vào tay nhánh Cổ thuật chúng ta".

Trĩ Điêu nói một cách hung dữ: "Thành công hay thất bại phụ thuộc vào chỗ này. Nếu thành công, chúng ta phải hủy bỏ bản kí kết với Huyết Minh, giao lại hết luôn việc hợp tác giữa Thiên Bảo Các và phía bên nhánh Vu thuật cho Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các!"

"Được!"

Trĩ Tiệp hừ lạnh: "Một là thắng lợi, hai là chết!"

"Cha, người nói quá chuẩn!", Trĩ Thiên Thương nhếch môi cười khẩy, lên tiếng: "Lần này, thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta!"

"Ha ha... Phải rồi, thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta. Vu Vũ chỉ là một tên nhãi chưa dứt sữa, chỉ biết dựa hơi Mục Vỹ. Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các bấy lâu nay luôn muốn giết Mục Vỹ, hai tên này chết hết mới tốt cho chúng ta".

Ba ông cháu cười hả hê trong căn mật thất.

Họ chỉ cần chờ Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các ám sát thành công thôi là có thể thay thế nhánh Vu thuật và thống nhất toàn bộ Vu tộc rồi.

Lúc đó sẽ không còn nhánh Vu thuật hay nhánh Cổ thuật gì nữa mà chỉ còn một Vu tộc thống nhất, và bọn họ sẽ ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn, trở thành lực lượng làm núi Huyền Không cũng phải hãi sợ.

Khi thời khắc ấy đến, họ thậm chí có thể thống trị toàn bộ tiểu thế giới Tam Thiên với thiên tài địa bảo trong Thập Vạn Đại Sơn. Điều này cũng không phải là không có khả năng xảy ra.

Lúc đó sẽ vinh quang lắm đây, rồi ai cũng ngưỡng mộ bọn họ cho xem.

Ba ông cháu cứ như đã thấy hình ảnh đó, ăn mừng trong huênh hoang.

Cùng lúc đó, tại một bên khác, Mục Vỹ và Vu Vũ cùng nhau đi tới Tây Vực.

Từ Đông Vực đến Tây Vực phải ngang qua Trung Vực.

Hai người đều chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy nên chưa thể dùng năng lực dịch chuyển không gian, đi hết quãng đường này xem như vòng quanh tiểu thế giới Tam Thiên. May thay trong Thập Vạn Đại Sơn không thiếu thánh thú có sở trường phi hành, hai người cưỡi một con thánh thú cấp bảy, tốc độ bay cũng khá là nhanh.

Nhưng dù vậy vẫn cần tối thiểu một tháng mới đến nơi.
Chương 1073: Bí quyết

Trong lòng Mục Vỹ nặng tình với Thiên Kiếm Sơn nên cho một nhóm trong Huyết Minh đến đó trước, ngoài ra cũng là để người Huyết Minh chào hỏi với họ.

Có điều hắn không biết rốt cuộc ba gia tộc lớn có động thủ hay không, nếu có thì vào lúc nào!

"Hi vọng là mấy người đó đừng làm bậy!"

Mục Vỹ thở hắt ra, thì thầm.

"Làm bậy gì thế Mục đại sư?"

Vu Vũ cười nhẹ hỏi hắn.

"Không có gì đâu!"

Mục Vỹ quay mặt sang, bảo: "Vu Vũ, sau này ngươi gọi ta Vỹ huynh là được, không cần cứ Mục đại sư Mục đại sư đâu, ngươi làm vậy khiến ta thấy mình già lắm đấy".

"Ha ha, nói vậy thì ta sống lâu hơn ngươi khoảng chừng 100 tuổi lận mà, ngươi nên gọi ta là Vũ huynh mới đúng!"

"Ha ha, Vỹ đệ chào Vũ huynh!"

Mục Vỹ chắp tay và nở nụ cười sảng khoái.

Vu Vũ là một người rất đơn thuần. Bản thân võ giả Vu tộc vốn sống chân thành hơn võ giả những nơi khác trên tiểu thế giới Tam Thiên rất nhiều.

Dễ thấy Vu Vũ cũng được thừa kế đặc điểm này.

Trong thời gian hai người đi cùng nhau, mỗi ngày Vu Vũ đều kể chuyện trong Vu tộc với Mục Vỹ một cách phấn khởi.

Có điều người này vừa mở miệng là huyên thuyên suốt.

"Vỹ huynh, huynh vừa biết luyện đan vừa biết luyện khí, đến Huyền Minh Tru Tiên Trận nhà huynh cũng được chính tay huynh tạo ra. Rốt cuộc huynh đã học thế nào thế?"

"Vỹ huynh, huynh mới 30 tuổi thôi mà đã tu luyện đến tầng bảy cảnh giới Vũ Tiên rồi, còn ta những 170 tuổi mà lại bằng huynh, cũng tầng bảy cảnh giới Vũ Tiên. Đúng là uổng phí hơn một trăm năm cuộc đời mà!"

"Ta cảm giác Huyết Minh của huynh sau khi thu nhận hơn một nghìn đệ tử thiên tài và trưởng lão có thực lực hùng mạnh của núi Huyền Không ăn đứt toàn bộ bảy thế lực lớn ở Tây Vực luôn rồi, Vỹ huynh có thấy vậy không? Bây giờ chắc núi Huyền Không hối hận đến xanh ruột luôn đấy!"

Suốt dọc đường, Vu Vũ cứ lải nhải không ngừng, không được đáp lại vẫn nói. Điều này làm Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.

Không thể tin được tên này nói nhiều vậy!

Trong thời gian di chuyển, Mục Vỹ luôn ngẫm nghĩ về pháp tắc không gian.

Đương nhiên hắn có cả một bụng kiến thức mênh mông về pháp tắc không gian, nhưng lý thuyết là một chuyện mà thực hành lại là một chuyện khác.

Dưới ánh mặt trời sáng rỡ, một con chim ưng ở độ cao nghìn mét bay về hướng tây với tốc độ nhanh như chớp.

Có hai người ngồi xếp bằng trên lưng chim ưng.

Vu Vũ hình như đang làm gì đó với cổ trùng bản mệnh của mình, Mục Vỹ thì ngồi nghiêm chỉnh.

Chẳng qua hai tay hắn thì cứ chộp lấy không khí trước mặt như đang sờ thứ gì.

"Nhớ các tẩu tẩu rồi à Vỹ huynh?"

Thấy Mục Vỹ cứ nắm cái gì ở phía trước, Vu Vũ cười phá lên.

"..."

Vẻ mặt nham nhở của y làm Mục Vỹ chẳng biết nói gì. Cái tên này, muốn chết à!

"Vu Vũ, có lần nào Vu tổ nói với huynh điều gì liên quan tới pháp tắc không gian chưa?"

"Rồi!"

Vu Vũ cất cổ trùng của mình đi rồi nằm nghiêng trên lưng chim ưng, nghiêm túc nói: "Nói một cách chính xác, thứ được gọi là pháp tắc không gian này nghĩa là võ giả mở ra một lối đi thuộc về mình trong không gian dựa vào chân nguyên trong đất trời bằng cách cảm ngộ".

"Lão tổ tông nói rằng thật ra lối đi không gian này cũng giống như việc võ giả chúng ta phi hành trong tiểu thế giới Tam Thiên, chẳng qua tiểu thế giới Tam Thiên này thuộc về tất cả chúng ta. Võ giả sau khi lĩnh ngộ pháp tắc không gian có thể mở ra lối đi không gian mà chỉ mình có thể đi qua".

"Theo như lời lão tổ tông thì toàn bộ không gian trong tiểu thế giới Tam Thiên bao la này là của chung tất cả mọi người nhưng sau khi cảm ngộ pháp tắc không gian sẽ tạo ra được một lối đi thuộc về mình. Đồ chung thì tất nhiên không thích bằng của riêng rồi!"

Nghe Vu Vũ nói xong, Mục Vỹ không nhịn được bật cười.

Đương nhiên hắn biết hết những điều này.

Có điều Vu tổ cho ví dụ rất đúng đắn.

Võ giả đi trên lối đi không gian do mình tự mở ra sau khi lĩnh ngộ pháp tắc không gian rõ ràng sẽ di chuyển nhanh hơn võ giả bình thường đáng kể.

Chưa kể, họ còn có thể dùng không gian để ngăn trở sự vận hành pháp tắc không gian của đối thủ để khống chế thậm chí là giết chết đối phương.

Đây là điều mà Mục Vỹ đã nắm trong lòng bàn tay.

Những ngày qua không có lúc nào là hắn dừng tìm tòi nhưng mãi mà vẫn thấy thiếu thiếu một thứ gì đó.

"Rốt cuộc là thứ gì đây?"

Mục Vỹ lẩm bẩm.

"Vỹ huynh, huynh đang nghĩ cách đột phá tiến vào tầng thứ tám - cảnh giới Không Gian Pháp Tắc đúng không?"

"Đúng vậy!"

Vu Vũ cười hí hửng: "Tuy ta cũng đang ở cảnh giới Vũ Tiên tầng bảy nhưng lão tổ tông dặn rằng không nên nóng vội, thế nên giờ ta vẫn chưa tính đến chuyện tìm hiểu".

"Cơ mà lão tổ tông có cho ta biết một bí quyết!"

"Ồ? Bí quyết gì cơ?"

"Bình thường võ giả hay tự tạo ra một lối đi để có thể chạm đến nó, nhưng bản thân chúng ta vốn dĩ đã tồn tại trong thế giới này rồi, sao phải tạo ra một lối đi khác làm gì. Hòa nhập vào không gian ở đây có thể sẽ thuận lợi hơn nhiều!"

"Nhưng rồi lão tổ tông lại bảo ông ấy chỉ nói linh tinh thôi. Trong tình huống bình thường, võ giả vẫn phải dung hợp bản thân vào thông đạo, nếu không sẽ dễ dàng mất phương hướng, liên tục luân hồi trong lối đi không gian đó và không thể trở lại tọa độ nơi chúng ta đang ở!"

"Chưa chắc đâu!"

Mục Vỹ như bừng tỉnh sau khi nghe những lời này.

Hắn quá dựa dẫm vào kinh nghiệm và những gì lĩnh hội được từ kiếp trước nên mới bị mắc kẹt ngay trong vấn đề này.

Mục Vỹ đã quên mất rằng mình lúc này không còn là bản thân của mười nghìn năm về trước nữa. Mọi thứ đều đã thay đổi, do đó lý luận đó chỉ phù hợp với hắn trong quá khứ, còn hiện tại hắn cần thay đổi một vài chỗ!

Mục Vỹ không nói gì thêm.

Vu Vũ tiếp tục nghịch cổ trùng của mình.

Tuy nhiên, Mục Vỹ thình lình nhấc tay lên. Tiếng gió thổi truyền đến.
Chương 1074: Lĩnh ngộ không gian

Sau âm thanh ấy, đầu ngón tay của Mục Vỹ xuất hiện một cấm chế không gian vuông vức trong suốt.

“Trời!”

Trông thấy vậy, Vu Vũ gấp tới độ suýt nữa bóp chết cổ trùng của mình, sau đó trợn mắt lên nhìn Mục Vỹ.

Dù không phải võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, đồng thời chưa lĩnh ngộ quy tắc không gian, nhưng Vu Vũ đã từng gặp khá nhiều cường giả ở cảnh giới này. Bước đầu tiên là có thể ngưng tụ được cấm chế không gian, mà đây là lần đầu y được chứng kiến cảnh tượng ấy.

Một lát sau, Mục Vỹ tung cấm chế không gian hình vuông to bằng ngón tay cái ra, không gian lập tức vang lên tiếng nổ.

Ngay sau đó, bàn tay hắn đã thò tay vào bên trong.

Bàn tay của Mục Vỹ đã hoàn toàn biến mất trong không khí.

“Trời ơi!”

Vu Vũ nghệt ra khi trông thấy cảnh này.

“Ngươi nghiên cứu quy tắc không gian đấy à?”, Vu Vũ kinh ngạc hỏi.

“Chỉ một chút thôi!”

Mục Vỹ cười đáp: “Lời nói của Vu tổ rất có ích, ngươi nên thử đi, sẽ có lĩnh ngộ đấy!”

Dứt lời, Mục Vỹ gập tay lại, cả cánh tay của hắn đã biến mất.

Pháp tắc không gian!

Mục Vỹ chắc chắn trong đầu.

Dù bây giờ, hắn chưa thể xuyên qua không gian, nhưng đã lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của pháp tắc không gian rồi. Từ giờ, hắn có thể dựa vào hiểu biết của mình để tấn công kẻ thù.

Điều này sẽ tạo trở ngại rất lớn cho đối thủ.

Sau khi trầm tư suy nghĩ, Mục Vỹ đứng dậy.

Có lẽ phía trước là địa giới của Tây Vực!

Hắn bỗng nhớ lại chuyện trước kia, hắn đã được Chu béo cứu ở Thiên Kiếm Sơn, tình cờ sao lại trở thành đệ tử nội môn trong phái của Bạch Đồ Gian, sau lại được giới thiệu tới chỗ của Xà tôn giả.

Sau đó suốt ngày luyện đan và khôi phục thực lực với lão già háo sắc đó.

Tiếp đó còn có sự che chở của Thiên Ngọc Tử dành cho hắn khi ở núi Thiên Tuyển.

Dù về sau, hắn đã lưu lạc đến bảy mươi hai hải đảo của vùng biển Nam Hải, nhưng Thiên Kiếm Sơn mới là nơi hắn đặt chân đến đầu tiên sau khi tới tiểu thế giới Tam Thiên.

“Phía trước là Tây Vực rồi, lần đầu tiên ta đi xa Vu tổ thế này đấy!”

Nghe vậy, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ.

Tên này ngây thơ quá đi mất!

Ngày diễn ra buổi đấu giá ở Thiên Bảo Các tại thành Trung Thiên, y mặc một chiếc áo bào đen, còn dám chi mấy mấy chục tỷ để đấu giá, đã thế còn chẳng dẫn hộ vệ của Vu tộc theo, đúng là suy nghĩ đơn giản thật.

Giờ Mục Vỹ nghĩ lại mới thấy tại Vu Vũ trải đời chưa nhiều, nên không nghĩ tới chuyện đấu giá được rồi vẫn có thể bị kẻ khác cướp mất.

“Còn một đoạn nữa, chúng ta bay đi, vừa hay ta cũng lĩnh ngộ được một chút ý nghĩa của pháp tắc không gian!”

“Được!”

Vu Vũ cười nói: “Ngồi hơn một tháng, ta cũng mỏi hết cả người rồi, đúng là nên vận động một chút!”

Hai người lao ra rồi bay lên phía trước.

Núi non cảnh vật trên đường đi khác hoàn toàn với Thập Vạn Đại Sơn, điều này khiến Mục Vỹ thầm cảm thán.

Vù vù…

Song, khi hai người họ đang tiến về phía trước thì có các tiếng xé gió bất chợt vang lên.

Sau hàng loạt các tiếng động đó là một mùi máu tanh xộc lên trong không khí.

“Đừng để cô ta chạy mất, không sẽ lộ hết tin tức đấy!”

“Đuổi theo rồi giết người diệt khẩu mau!”

“Đừng vội, bắt được cô ta thì phải chơi đùa một phen đã rồi hãy giết!”

Các tiếng quát mắng vang lên, một bóng trắng lảo đảo với tốc độ chậm dần đang tiến về phía Vu Vũ và Mục Vỹ.

“Bạch Đồ Gian!”

Khi thấy toàn thân người đó dính máu, Mục Vỹ sững người.

“Mục sư huynh!”

Mặt Bạch Đồ Gian tái nhợt, như thể cô ấy phải lấy hết sức bình sinh mới có thể bay đến đây được, mà cũng chỉ có thể cố đến đây mà thôi.

Lúc trông thấy Mục Vỹ, Bạch Đồ Gian giật mi mắt rồi ngất lịm đi, sau đó rơi từ trên cao xuống.

Mục Vỹ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô ta.

Sau khi kiểm tra cơ thể của Bạch Đồ Gian một lượt, Mục Vỹ phát hiện kinh mạch trong người cô ta dường như đều đã bị cắt đứt, cô ta có thể bay đến đây đúng là kỳ tích.

“Vỹ huynh, huynh biết cô ấy à?”

“Ừm, là Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn!”

Mục Vỹ nhét một viên đan dược màu xanh vào miệng Bạch Đồ Gian rồi giao cô ta cho Vu Vũ.

“Coi chừng cô ấy nhé!”

Nói rồi, Mục Vỹ đứng lặng giữa không trung nhìn đám người đang đuổi tới.

Tên đi đầu mặc hoàng mã quái, chân đi giày vàng, eo thắt một dải lụa nạm vàng ngọc.

“Ngươi là ai?”

Lúc trông thấy Mục Vỹ, gã quát: “Chuyện của nhà họ Kim ta mà ngươi cũng dám mó tay vào ư? Cẩn thận cái mạng của ngươi đấy!”

“Ngươi là ai?”

Mục Vỹ hỏi ngược lại.

“Ngươi mù hả! Đây chính là Kim Bác Vũ - thiếu gia của nhà họ Kim, sau này sẽ trở thành trưởng tộc mà ngươi ăn nói kiểu gì thế hả?”

Lập tức có một tên tay sai đứng cạnh Kim Bác Vũ mắng nhiếc: “Mau giao người phụ nữ đó cho chúng ta, không thì các ngươi coi chừng đấy!”

“Ta đang hỏi ngươi đấy!”

Mục Vỹ không để ý đến tên râu ria kia, mà nhìn thẳng vào Kim Bác Vũ, hờ hững nói: “Nhà họ Kim, Lâm và Thạch các người đã ra tay với Thiên Kiếm Sơn rồi ư?”

“Ngươi là cái thá gì hả?”

Kim Bác Vũ nhìn Mục Vỹ rồi mắng: “Ta nói cho ngươi biết, Thiên Kiếm Sơn sắp bị xoá sổ khỏi tiểu thế giới Tam Thiên rồi, tốt nhất ngươi hãy cút đi, không đừng nói là ba gia tộc lớn, cả nhà họ Chu cũng không tha cho ngươi đâu!”

Nhà họ Chu!
Chương 1075: Mau đi cứu Thiên Kiếm Sơn

Bất ngờ là Mục Vỹ tưởng đây là trò của núi Huyền Không, nhưng có vẻ như nhà họ Chu mới là kẻ chủ mưu.

“Xem ra là nhà họ Chu giật dây cho các ngươi hành động, ai của gia tộc họ dẫn đội lần này? Đại trưởng lão Chu Mậu à? Hay tam trưởng lão Chu Vô Năng? Tứ trưởng lão Chu Chính Ân? Hay ngũ trưởng lão Chu Trí Viễn?”

Mục Vỹ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kim Bác Vũ.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Không ngờ Mục Vỹ lại biết tường tận về năm vị trưởng lão của nhà họ Chu như vậy, Kim Bác Vũ cảm thấy hơi bất an.

“Mục Vỹ!”

Mục Vỹ nhìn Kim Bác Vũ rồi đáp.

Chạy!

Dường như chỉ trong phút chốc, đám người đứng sau Kim Bác Vũ đã chạy như bay đi theo phản xạ có điều kiện.

Trái lại, Kim Bác Vũ vẫn đứng im tại chỗ bất động.

“Nghĩ chạy được không?”

Mục Vỹ lật tay, vù vù, Cửu Nguyên Cầu bùng nổ chín màu sắc rồi bay về phía đám võ giả đang chạy trốn.

Uỳnh uỳnh! Đám người quay lưng bỏ chạy đều đã chết cả.

“Giờ nói được chưa?”

Mục Vỹ nhìn Kim Bác Vũ rồi nói: “Thiên Kiếm Sơn sao rồi?”

“Đại trận của Thiên Kiếm Sơn sắp bị phá rồi, vì thế Thiên Ngọc Tử mới lệnh cho các Thiên Kiếm Tử chia nhau ra chạy trốn, chúng ta chỉ đuổi theo một trong số đó thôi”.

Kim Bác Vũ run rẩy nói: “Bây giờ chắc Thiên Kiếm Sơn đã bị công phá rồi, một mình ngươi tới đó cũng không thay đổi được cục diện đâu. Lần này, ngũ trưởng lão Chu Trí Viễn của nhà họ Chu chỉ huy, Thiên Ngọc Tử cũng không thể chống trả được!”

“Đa tạ!”

Mục Vỹ nhìn Kim Bác Vũ rồi lao nhanh đến cạnh gã, sau đó khua tay vài cái, người Kim Bác Vũ đã hoá thành tro bụi rồi biến mất.

“Vỹ huynh, cô ấy tỉnh rồi!”, Vu Vũ chợt gọi lớn lên.

“Mục sư huynh!”

Bạch Đồ Gian tỉnh lại rồi nắm chặt lấy tay Mục Vỹ, nước mắt lưng tròng.

“Mau đi cứu chưởng môn, cứu Chu Tử Kiện, cứu Thiên Kiếm Sơn!”

Mắt Bạch Đồ Gian đẫm lệ, cô ta yếu ớt nói: “Bây giờ, bọn họ đã tấn công đến núi chủ Thiên Kiếm Phong rồi! Đó chính là phòng tuyến cuối cùng, một khi nơi ấy sụp đổ thì Thiên Kiếm Sơn sẽ biến mất mãi mãi”.

“Chu Kiệt đâu?”

Thấy vẻ đau khổ của Bạch Đồ Gian, Mục Vỹ lạnh giọng hỏi.

Ngày xưa, khi hắn rơi xuống Thiên Kiếm Sơn, chính Chu Kiệt đã đưa hắn về nơi ở của mình vì thấy hắn đáng thương, sau đó còn dốc lòng chăm sóc nên Mục Vỹ mới giữ được mạng.

Sau đó, Mục Vỹ lên như diều gặp gió, Chu Kiệt cũng được làm đại chủ quản ở núi của Xà tôn giả, ngày nào cũng chạy qua chạy lại cực kỳ vui vẻ.

Mục Vỹ biết Chu béo là người tốt, nhờ việc hắn ta đã cứu Mục Vỹ nên hắn có thể nhận thấy bản tính lương thiện của hắn ta.

Kiểu người như vậy có lẽ không hợp với việc tu hành!

“Chu Kiệt…”

Bạch Đồ Gian ngây ra rồi cúi đầu nói: “Chu Kiệt bảo vệ ở núi của Xà tôn giả, nhưng Xà tôn giả đã đến đảo Lạc Hồn nên chỉ có mình hắn trông coi nơi đó!”

“Võ giả của ba gia tộc lớn nhắm vào các trưởng lão của Thiên Kiếm Sơn ta, trong đó núi của Xà tôn giả đứng mũi chịu sào, cho nên…”

“Cho nên sao?”

Mục Vỹ run rẩy hỏi.

“Họ đã cho nổ một nửa núi rồi, nhóm Chu Kiệt đều kẹt trên núi không xuống được! Mà cũng không có cơ hội xuống nữa”.

“Đáng chết!”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ nắm chặt tay thành nắm đấm.

“Là do ta đã quá sơ suất!” Mục Vỹ buồn bực nói: “Lúc trước, lẽ ra ta nên bảo Chu béo đi cùng Xà tôn giả đến đảo Lạc Hồn mới phải”.

Chu béo không thích hợp với việc tu hành, thậm chí khi Mục Vỹ lên hương, hắn ta còn đi bắt nạt kẻ khác.

Song, hắn ta chỉ bắt nạt đúng người đúng tội!

Có điều, thế giới của võ giả là một nơi không coi trọng tình nghĩa!

Mục Vỹ thở ra một hơi rồi đứng dậy nhìn lên phía trước.

“Đi thôi!”

“Đi đâu?” Vu Vũ ngẩn ra.

“Thiên Kiếm Sơn!”

Dứt lời, Mục Vỹ đi trước dẫn đường.

“Khoan, khoan đã!”

Bạch Đồ Gian chợt hô lên: “Mục sư huynh, ta biết huynh tài giỏi, nhưng bây giờ Thiên Kiếm Phong đã bị vây kín không một khẽ hở, hơn nữa chưởng môn còn bảo chúng ta tách nhau chạy trốn, mục đích là thoát được ai thì hay người ấy!”

“Bây giờ, trưởng tộc Kim Ân của nhà họ Kim, trưởng tộc Thạch Phá Thương của nhà họ Thạch và trưởng tộc Lâm Động Thiên của nhà họ Lâm đều đang ở ngoài Thiên Kiếm Phong, ngũ trưởng lão Chu Trí Viễn của nhà họ Chu thì đích thân dẫn cường giả của gia tộc bảo vệ nên huynh đừng đến đó vội!”

“Chí ít cũng chờ người của Huyết Minh tới rồi hãy đi!”

Thấy dáng vẻ sốt sắng của Bạch Đồ Gian, Mục Vỹ quay người nhìn lên phía trước.

“Không chờ được nữa rồi!”

Mục Vỹ bất đắc dĩ nói: “Người tính không bằng trời tính! Giờ ta không thể chờ thêm được nữa, không thể để Thiên Kiếm Sơn có thêm đệ tử đổ máu được!”

Dứt lời, Mục Vỹ đi trước ngay.

Vu Vũ vội vàng dìu Bạch Đồ Gian đi theo.

Lần này, nếu Mục Vỹ đến chậm một bước, có lẽ Thiên Kiếm Sơn sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn mất.

Hiện giờ, hắn chỉ mong Thiên Ngọc Tử có thể cầm cự núi chủ của Thiên Kiếm Sơn là Thiên Kiếm Phong thêm một lúc nữa.

Cùng lúc đó, ở Thiên Kiếm Phong của Thiên Kiếm Sơn.

Thiên Ngọc Tử mặc trường bào màu trắng đang ngồi nghiêm nghị, nhưng mặt ông ta vừa mướt mồ hôi vừa tái mét.

Phụt, Thiên Ngọc Tử chợt hộc ra một ngụm máu như đã bị thương nặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK