• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531: Bị diệt toàn quân

Chiến Âm gầm lên, một hạt châu đen xuất hiện trong tay.

Đây là một hạt châu có màu đen bóng mượt, nhưng màu đen này đem lại cảm giác khác với ma khí.

Người Chiến Âm lơ lửng, một màn chắn đen kịt hiện ra trước mặt gã.

"Đây là ma cầu Hắc Bà La do ma vương Ma Cách của Thập Bát Ma Ngục bọn ta ngưng tụ từ tinh phách của hơn mười nghìn chiến sĩ Ma tộc, ngươi có dám chắc phá vỡ nó nổi không?"

Có ma cầu Hắc Bà La nơi tay, gã thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Mấy tiếng lạch cạch vang lên liên hồi, đột nhiên một chiếc khôi giáp bao bọc lấy người Chiến Âm.

Một tấm khiên cũng xuất hiện trong tay gã ngay sau đó.

Đó là một chiếc khiên đen tuyền, một mặt nhẵn bóng như gương, mặt kia đầy những gương mặt dữ tợn.

Sau khi lấy ba trang bị phòng ngự ra, Chiến Âm nhìn Mục Vỹ với vẻ tàn nhẫn.

"Thứ con người hèn mọn, đi chết đi!"

Vì đã có ba vũ khí phòng thủ nên Chiến Âm thấy tự tin hẳn, gã xông tới đối đầu trực diện với Mục Vỹ.

"Có chết hay không không phải do ngươi quyết định!"

Mục Vỹ đanh mặt chạy đến, hỏa cầu sau lưng ầm ầm bắn ra.

Ầm...

Tiếng nổ vang dội truyền đến, quả cầu lửa khổng lồ kia nhấn chìm Chiến Âm chỉ trong tích tắc.

Khung cảnh này làm cho Chiến Vưu đứng bên kia tái mặt.

Nhưng nghĩ đến việc Chiến Âm có đem theo rất nhiều chí bảo thuộc về Ma tộc được ma vương Ma Cách ban thưởng, nét mặt Chiến Vưu chỉ căng thẳng một lát rồi thả lỏng ngay.

Hắn ta có một niềm tin tuyệt đối rằng đòn công kích của Mục Vỹ không thể phá vỡ chúng, nhưng dù tin chắc là thế, hắn ta vẫn thấy hơi lo lắng một chút.

Chiến Vưu tung một đòn đẩy Vạn Quỷ lão nhân ra xa rồi nhìn về hướng vụ nổ xảy ra.

Chắc Chiến Âm sẽ lành lặn rời khỏi vùng khói lửa kia ngay thôi.

Loong coong...

Bỗng dưng có tiếng vọng lại từ trong vụ nổ, chiếc khiên rơi xuống đất, một mặt của nó đã bị thủng mấy lỗ cháy sém.

Trong khu vực mịt mù kia không còn gì khác ngoài cái khiên.

Chiến Âm đâu?

Chiến Vưu sững sờ, trợn trừng mắt nhìn bầu trời đã mất đi một bóng người.

"Mục Vỹ, ngươi giấu ngũ đệ của ta ở đâu rồi?", hắn ta chửi bới.

"Ngươi không thấy à?"

Mục Vỹ vừa phủi tay vừa nói: "Nấp sau đám mây rồi, chắc phải đợi đến kiếp sau các ngươi mới tái ngộ đấy!"

"Ngươi chán sống rồi!"

"Ngươi mới chán sống!"

Vạn Quỷ lão nhân thình lình lớn giọng nói: "Chơi với ngươi nãy giờ, đến lúc kết thúc rồi. Có là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba thôi mà cũng dám vênh váo với lão tử, chết đi cho đỡ chật đất!"

Vạn Quỷ lão nhân thét gào. Nhiếp Hồn Châu bay ra khỏi lòng bàn tay ông ta rồi phối hợp với kính Phong Hồi, một âm linh nhanh nhẹn bay ra khỏi Nhiếp Hồn Châu.

Âm linh nọ bao trùm Chiến Vưu chỉ trong giây lát.

Hắn ta kêu gào trong đau đớn, hai tay bấu vào đầu thật chặt, trên mặt là vẻ thống khổ cùng cực.

"Lão già kia, ông mới làm gì đấy!"

"Khà khà, làm gì à? Đây là món đồ chơi lão quỷ ta đây mới nghiên cứu ra, tiện thể lấy ngươi làm vật thí nghiệm luôn!"

Vạn Quỷ lão nhân cười hả hê, Nhiếp Hồn Châu ông ta đang cầm mỗi lúc một sáng rỡ.

Đúng lúc này, một tiếng rít gào xé trời bất chợt truyền đến từ đằng xa. Tần Mộng Dao dùng băng kiếm của mình đâm vào ngực một ma tướng.

Tên ma tướng đó còn chưa kịp phản kháng, hồn đàn dưới chân gã ta đóng băng hết toàn bộ rồi nổ nát bấy. Chết.

Tần Mộng Dao chỉ là tầng thứ nhất của cảnh giới Niết Bàn trong khi tên ma tướng này đã là tầng thứ hai, vậy mà cô có thể giết gã ta một cách lưu loát và dễ dàng đến vậy.

"Mục Vỹ, ngươi chết chắc rồi, cả thành Đông Vân và Vỹ Minh của ngươi cũng như thế, tất cả những gì ngươi có đều sẽ biến mất!"

Chiến Vưu rít gào, thoi thóp rồi bỏ mạng.

Bốn tầng hồn đàn dưới chân Vạn Quỷ lão nhân bỗng nhiên phát sáng.

Trong nửa năm qua, Mục Vỹ gần như đã dùng hết số bảo vật trong Vạn Quỷ Phủ Quật để giúp Vạn Quỷ lão nhân thành công tiến vào Niết Bàn tầng thứ tư.

Giờ phút này, không ngờ hồn đàn của ông ta có dấu hiệu ngưng tụ, trông có vẻ sắp tự mở hồn đàn thứ năm rồi.

"Ông...", Mục Vỹ kinh ngạc bật thốt.

"Hê hê, lão quỷ mới phát hiện là kính Phong Hồi và Nhiếp Hồn Châu kết hợp với nhau có thể thôn tính hồn đàn Ma tộc, có lẽ là do công pháp lão quỷ đang tu luyện đấy!"

Mục Vỹ gật đầu.

Vạn Quỷ lão nhân trông đần đần vậy thôi nhưng thực ra rất lanh lợi trong việc tu luyện, điểm này hắn đã biết từ mười nghìn năm trước rồi.

Nhìn luồng ma khí đang quay cuồng dưới đất, Mục Vỹ khẽ thở phào.

Trong trận chiến này, Vỹ Minh hầu như không bị tổn thất gì cả, trong khi đội quân khổng lồ gồm mười nghìn binh lính bao gồm năm ma tướng của Ma tộc thì chết sạch.

Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người của Vỹ Minh sẽ đều kính phục Mục Vỹ như một vị thần.

Họ chưa bao giờ thấy Mục Vỹ sử dụng những quả bom Hắc Viêm đó lần nào. Tuy quả bom đó chỉ nổ đúng một lần nhưng uy lực của nó lại ăn đứt tính sát thương của một món địa khí cực phẩm.

Quá mạnh!

"Mặc Dương, con chia Thanh Tâm Đan cho mọi người ăn đi. Ma khí của Ma tộc sẽ làm kích động những cảm xúc tiêu cực trong võ giả, người của Ma tộc không bị ảnh hưởng nhưng với chúng ta thì khá gay go".

"Vâng!"

Đưa ra chỉ thị xong, Mục Vỹ nhẹ nhõm thở phào.

Thanh Tâm Đan chỉ là một loại đan dược tam phẩm nhưng Mục Vỹ đã sửa lại vài chỗ, giúp cho một số đệ tử có cảnh giới hơi thấp trong Vỹ Minh không bị ma khí ảnh hưởng, sinh ra tâm ma.

Đây là vấn đề hắn quan tâm từ rất sớm.

Đối với người của Trung Châu Đại Lục, có lẽ sự tồn tại của Ma tộc khá nhạt nhòa nhưng với Mục Vỹ thì không hề lạ lẫm chút nào.

Nhớ năm nào còn ở tiểu thế giới Tam Thiên, Ma tộc và Nhân tộc thậm chí còn có thể chung sống hòa bình với nhau, có điều vẫn phải có đường phân cách. Về cơ bản, hai bên vẫn ở thế đối địch.

Tuy nhiên, rất dễ thấy Ma tộc trong các thành trấn của con người.

Hiển nhiên Mục Vỹ biết cách đối phó bọn Ma tộc rồi.

"Thưa minh chủ, có biến ạ!"

Đang lúc Mục Vỹ suy nghĩ thì một thám tử hớt hải chạy tới.
Chương 532: Ma hóa

"Hả? Có chuyện gì vậy?"

"Phía điện Tam Cực có biến rồi ạ. Ma Cách đang chỉ huy đội quân Ma tộc tấn công điện Tam Cực, nhiều người trong điện bị nhiễm ma khí, trở nên cuồng loạn rồi ạ!"

"Sao?"

Mục Vỹ nhíu mày ra lệnh: "Các ngươi ở lại đây canh giữ, tuyệt đối không được rời khỏi thành Đông Vân, nhân tiện chôn thêm một số quả bom Hắc Viêm để phòng ngừa bất trắc. Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực, mấy đứa đến điện Tam Cực với ta".

"Rõ!"

"À khoan, phía Vũ Tiên Môn sao rồi? Giao bom Hắc Viêm cho họ chưa?", Mục Vỹ lại nói: "Cho họ mười quả chơi cho vui trước, đến khi họ thấy được lợi ích của chúng thì Vỹ Minh chúng ta giàu to!"

"Đã giao cho họ rồi ạ, nhưng mà hình như đội quân Ma tộc bên Vũ Tiên Môn tự động rút lui rồi".

"Tự động rút lui?"

Mục Vỹ ngẩn người.

Vũ Thanh Mộc này cũng giỏi phết chứ.

"Vậy thì chúng ta mau đi thôi!"

Mục Vỹ nhìn những người xung quanh, ra lệnh.

Nếu biến cố xảy ra trước đó, nhất định nhóm Cảnh Tân Vũ sẽ còn nghĩ rằng dù bản thân có chạy tới điện Tam Cực cũng chỉ làm pháo hôi mà thôi.

Nhưng bây giờ đã khác.

Ai cũng có hơn mười quả bom Hắc Viêm trong tay, nhóm Hoàng Vô Cực, Cảnh Tân Vũ mừng hết biết.

Lần này họ đi không phải vì liều mạng cho một trận ác chiến, mà là đi ném bom.

Phải nổ chết đám rùa đen khốn kiếp kia mới được.

Cùng lúc đó, tại điện Tam Cực.

Một nhóm người trong đội quân Ma tộc đông như nêm cối xông vào sân luyện võ rộng bạt ngàn của điện Tam Cực, số đông còn lại thì chặn ngay cổng ra vào của điện, lạnh lùng đứng xem.

Giờ phút này, ma vương Ma Cách của Thập Bát Ma Ngục trong chiếc áo bào đen đang sừng sững đứng ở ngoài điện Tam Cực.

Ba nghìn tướng sĩ Ma tộc xông vào đánh nhau với quân của điện.

Tuy nhiên, phía trước ba nghìn ma quân Ma tộc kia lại là một đội quân gồm bốn, năm nghìn người thuộc điện Tam Cực. Họ là quân tiên phong giao chiến với chính người phe mình.

"Điện chủ, bọn Ma tộc ma hóa các tinh anh trong điện Tam Cực chúng ta rồi, họ đứng ngay tuyến đầu, bọn thuộc hạ... bọn thuộc hạ không thể giết được!"

Một tiếng gào thê lương vang vọng giữa đại điện làm bầu không khí tĩnh lặng như tờ.

Mọi chuyện xảy đến quá đột ngột, kể cả Vương Chí Kiệt, Dương Đình Ngọc và Lí Vân Tiêu cũng không phản ứng kịp.

Ngay khi đại quân của Ma tộc bước chân đến trước cổng điện, một số người phe họ bỗng dưng tấn công đồng đội của mình như hóa điên.

Quá rõ ràng rồi, một số võ giả trong điện Tam Cực đã bị Ma Cách ảnh hưởng và bị ma hóa.

Lúc này, những người đang giơ đao nắm kiếm đều là thân bằng hảo hữu của mình, sao người trong điện Tam Cực nỡ xuống tay?

"Ma vương đại nhân, kế hoạch của ngài không chê vào đâu được, quá hoàn hảo!", một tên ma tướng đứng cạnh Ma Cách cười nói: "Điện Tam Cực này tuy là một trong tám thế lực lớn, nhưng nhìn có vẻ không đành lòng giết người mình rồi".

"Thôi, đừng nịnh nọt nữa!"

Ma Cách khoát tay: "Bên Vỹ Minh sao rồi? Bọn Chiến Vưu làm ăn kiểu gì vậy hả? Có mỗi một Vỹ Minh be bé thôi mà cũng tốn thời gian".

"Có lẽ là do Chiến Vưu cho Chiến Âm ra trận để mài giũa khả năng thực chiến của hắn nên mới lâu thế ạ".

"Phải rồi! Chiến Âm là hậu bối có thiên phú nhất trong Thập Bát Ma Ngục chúng ta. Sau này vị trí ma vương của ta thuộc về nó mà, coi như dùng cuộc chinh chiến hôm nay để mở mang kiến thức cho nó".

Ma Cách nở nụ cười hài lòng: "Được, cứ để Chiến Âm rèn luyện đi, tốt quá đấy chứ. Bây giờ thì ta muốn xem bọn con người luôn huênh hoang rằng mình giàu tình cảm này sẽ chọn giết chết bằng hữu, đồng đội của mình hay cam chịu hao hết sinh lực, bị quân đội Ma tộc ta diệt sạch".

"Không thể chờ được nữa!"

Một tiếng quát chợt vang lên trong đại điện.

Lí Vân Tiêu đứng dậy nói lớn: "Những người này bị ma khí làm mê muội tâm trí, chắc chắn trong lòng có ma chướng, không cứu được đâu, chi bằng giết quách đi!"

"Nhưng còn..."

"Không nhưng nhị gì cả!", Lí Vân Tiêu gào: "Giết hết toàn bộ, không chừa kẻ nào, đừng vì một vài người mà để điện Tam Cực lụi tàn tại đây!"

Nghe vậy, Vương Chí Kiệt thở dài.

Trong số những người bị ma hóa có cả con trai của Lí Vân Tiêu, Lí Trạch Lâm!

Trong lòng có ma chướng ư? Không phải do trong lòng có ma chướng mà là Ma Cách thật sự quá xảo trá, ông ta rất biết cách mê hoặc lòng người, chưa gì đã ma hóa hết mấy nghìn võ giả của điện Tam Cực rồi.

"Điện chủ Lí sao phải nôn nóng như thế!"

Một giọng nói chợt truyền đến từ bên ngoài đại điện

"Mục Vỹ?"

Thấy Mục Vỹ chạy tới, Vương Chí Kiệt sốt sắng hỏi: "Cậu tới đây làm gì? Chuyện này điện Tam Cực bọn ta tự xử lý được, cậu mau về trông nom thành Đông Vân đi. Con bé Tâm Nhi đâu?"

"À..."

Mục Vỹ cười trừ: "Nhạc phụ đại nhân, bọn Ma tộc đã được giải quyết rồi ạ! Hiện giờ Vỹ Minh đang rất an toàn, mà đội quân Ma tộc tấn công thành Đông Vân cũng đã bị tiêu diệt toàn quân rồi ạ".

"Cái gì!"

Câu nói này làm cả đại điện trở nên huyên náo.

Vỹ Minh giải quyết hết cả đại quân Ma tộc rồi ư?

Sao có thể!
Chương 533: Dám đòi thù lao với ta à?

"Thôi, có thật hay không thì chờ con xử gọn những kẻ ngoài kia là người tự khắc hiểu thôi".

Mục Vỹ xoay người nhìn ba vị điện chủ, nói: "Chỗ của ta có một ít Thanh Tâm Đan, hẳn là có thể hóa giải ma khí của họ".

"Giỡn chơi chắc!"

Hắn vừa nói xong, một trưởng lão trong điện Tam Cực phản bác: "Thanh Tâm Đan chỉ là đan dược tam phẩm thôi, làm ăn gì được chứ?"

Mục Vỹ chỉ nhíu mày một thoáng rồi mỉm cười: "Nếu là do các ông luyện chế thì dĩ nhiên không làm ăn được gì, Thanh Tâm Đan do ta luyện chế thì hữu dụng lắm, vì ta thay đổi cách điều chế nó mà".

"Mục Vỹ, nghiêm túc lại cho ta, có thật không đấy?"

Vương Chí Kiệt ho khan vài tiếng rồi mắng.

"Nhạc phụ đại nhân, thật hay không thì người thử là biết thôi!"

Mục Vỹ vừa dứt câu là Vương Chí Kiệt bay ra ngoài đại điện ngay, qua vài giây lại gấp rút chạy về.

Ông ấy đang nắm Lí Trạch Lâm và một cậu thanh niên.

Lí Trạch Lâm lúc này tóc bay phơi phới, toàn thân tỏa ra sát khí kinh khủng, đôi mắt đỏ rực trông cực kỳ đáng sợ.

"Đây ạ!"

Mục Vỹ lấy hai viên Thanh Tâm Đan ra đưa cho Vương Chí Kiệt.

Ông ấy vỗ một chưởng vào ngực Lí Trạch Lâm, cưỡng chế cho gã nuốt đan dược xuống.

Không lâu sau đó, Lí Trạch Lâm không giãy giụa nữa, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

"Cha? Sao mọi người lại nhìn con như vậy?"

Lúc mở mắt lần nữa, ma khí trong mắt Lí Trạch Lâm đã biến mất, thay vào đó là sự ngơ ngác.

"Con còn dám hỏi tại sao nữa à? Thằng nhóc thối tha này, lát nữa ta tính sổ với con sau!", Lí Vân Tiêu hừ lạnh, sau đó ông ấy cười xòa với Mục Vỹ: "Mục Vỹ à, cậu xem, ngoài đó còn những mấy nghìn người bị ma hóa, Thanh Tâm Đan này..."

"À, không sao hết, Vỹ Minh ta còn tồn trữ khoảng mười nghìn viên, chắc chắn đủ cho họ dùng!"

Mục Vỹ bật chế độ thương nhân: "Nhưng mà, à thì... Điện chủ Lí, ông cũng biết đấy... đan dược mà, mất nhiều công sức luyện chế lắm, số nhân lực và vật lực cần dùng không đùa được đâu, ông thấy có lý chứ?"

"Thằng quỷ kia, cậu tính làm gì đấy!"

Vương Chí Kiệt bỗng mắng: "Nhãi con nhà cậu còn dám đòi thù lao với ta à? Phắn giùm, lấy đan dược ra đây nhanh lên, không là ta bảo Tâm Nhi trị cậu một trận nhớ đời đấy!"

Thôi toang!

Mục Vỹ nghe vậy thì gãi đầu, cười khổ sửa lại: "Nhạc phụ ơi, con đâu có ý đó, con chỉ muốn nói là luyện chế đan dược rất tốn công, con đã dành rất nhiều tâm huyết vào nó thôi mà".

"Rồi có đưa không!"

"Có ạ, có ạ, con có bảo không cho đâu, người kích động như thế làm gì!"

Mục Vỹ đau khổ nhìn Vương Chí Kiệt, lấy một chiếc nhẫn ra.

Cảnh tượng hắn thấp cổ bé họng hiếm thấy này làm nhóm Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ sau lưng cười thầm.

"Chỗ này có mười nghìn viên Thanh Tâm Đan ạ, đừng chê con keo kiệt đấy nhá, trong Vỹ Minh chỉ có mấy trăm nghìn viên thôi".

Chỉ có mấy trăm nghìn viên thôi!

Lời bộc trực của hắn suýt thì làm Vương Chí Kiệt hộc máu.

Trong tình thế Ma tộc huy động binh lực xâm lăng hiện nay, Thanh Tâm Đan chính là đan dược cứu mạng quý giá, còn đáng tiền hơn cả đan dược bát phẩm hay cửu phẩm.

Thế mà tiểu tử này một hơi luyện chế ra nhiều thế này.

Vương Chí Kiệt còn nghi ngờ Mục Vỹ cố ý thả Ma tộc ra để kiếm một mẻ lớn nữa là.

"Khổ trưởng lão, Vu trưởng lão, các ông thống lĩnh các cao thủ cảnh giới Thông Thần chế ngự những người đó rồi cho họ ăn đan dược".

"Rõ!"

Bầu không khí trong đại sảnh dần trở nên náo nhiệt.

"Vừa giải độc xong là ta dẫn người phản công ngay!", Vương Chí Kiệt trầm giọng quát.

"Quân có mười nghìn người thôi cũng đòi xâm chiếm điện Tam Cực của ta, làm như dễ ăn lắm!"

"Ấy đừng đừng!", Mục Vỹ bỗng nhiên ngăn cản: "Nhạc phụ đại nhân, con có một cách đảm bảo người đánh lùi được bọn chiến sĩ Ma tộc mà không mất một binh một tốt nào. Có điều cách của con phải dùng rất nhiều Linh Tinh, cũng do Vỹ Minh nhà nhỏ, làm ăn khó khăn nên..."

"Thằng ôn này còn dám bảo hôm nay tới đây không phải để làm ăn à?"

"Không phải đâu ạ, đương nhiên là con tới để cứu người rồi, chỉ là con cũng nên được nhận lại chút tiền công chứ".

"Còn chưa cứu đã đòi tiền là sao?"

Mục Vỹ cười tự tin: "Chỉ cần người nói một câu, con sẽ giải quyết cho người ngay và luôn".

Thấy Vương Chí Kiệt nhìn mình với vẻ nghi ngờ, hắn vội vàng thuyết phục: "Nhạc phụ đại nhân nghĩ đi, Ma Cách này chỉ là một trong 18 đại ma vương. Hai tên ma vương thứ mười bảy, mười tám này nắm giữ lực lượng một trăm nghìn chiến sĩ Ma tộc, vẫn còn mười sáu ma vương trước đó và bốn đại ma hoàng nữa, còn lâu lắm mới đến chiến tranh thực sự!"

"Nếu người hao phí một lượng lớn binh mã ngay từ bây giờ thì khi Ma tộc thực sự dốc vốn liếng, điện Tam Cực phải chật vật lắm còn gì!"

"Vòng vo tam quốc mãi, đích thị là có ý đồ gì rồi. Rốt cuộc là cách gì, nói mau!"

"Cách của con đơn giản lắm, chỉ cần con nói một chữ là đại đội mười nghìn người ngoài kia biến thành mây khói ngay!"

"Gì?"

Câu nói này làm cho cả Vương Chí Kiệt, Lí Vân Tiêu và Dương Đình Ngọc đều tò mò nhìn Mục Vỹ.

"Chẳng lẽ thằng lỏi này là gián điệp Ma tộc đến đây khuyên ta đầu hàng?", Vương Chí Kiệt bỗng quan sát hắn: "Ta thấy cậu bất thường lắm, nói mau, cậu có phải gián điệp của Ma tộc không!"

"Làm gì có chuyện đó!"

Mục Vỹ cười gượng: "Thôi thôi, con giúp người vậy. Hôm nay coi như con chịu lỗ, lỗ sặc máu luôn. Mà xem như làm mẫu một lần cũng được, hy vọng lần sau sẽ có thu hoạch lớn".

Hắn tủm tỉm nhìn mọi người đang còn mờ mịt: "Ba vị điện chủ, tên Ma Cách kia không đơn giản nên ta nghĩ chỉ có ba vị mới có thể thu phục ông ta. Bọn ma tướng dưới trướng thì không thành vấn đề, cứ giao đám ma binh đó cho ta!"

Dứt lời, Mục Vỹ tiến lên một bước.
Chương 534: Tiết mục đặc sắc

Thấy Mục Vỹ rời khỏi đại điện rồi đi ra bên ngoài quảng trường rộng rãi, mọi người cũng đi theo.

Lúc này, có ba nghìn ma binh ở quảng trường bên ngoài đại điện đang nhìn chằm chằm vào năm nghìn võ giả đã bị ma hoá của điện Tam Cực.

Nhưng không lâu sau, các võ giả bị ma hoá của điện Tam Cực đã dần bình phục, dù vẫn còn khá yếu ớt, nhưng họ đã bình thường trở lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Trông thấy cảnh tượng này, một ma tướng tỏ vẻ ngạc nhiên.

Những người này đều bị ma vương của Thập Bát Ma Ngục bọn họ là Ma Cách ma hoá, sao bây giờ lại có thể hồi phục?

“Hử?”

Trông thấy thế, đến Ma Cách còn thấy ngỡ ngàng.

“Ma vương đại nhân!”

“Người đó là ai?”, Ma Cách hỏi.

“Minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh ạ!”

“Mục Vỹ?”, Ma Cách ngẩn ra rồi nói: “Sao hắn lại ở đây? Không lo cho thành Đông Vân sao?”

“Thuộc hạ không biết ạ!”

Ma Cách không khỏi thấy nóng ruột khi nhìn thấy Mục Vỹ.

“Nhạc phụ đại nhân và hai vị điện chủ hãy nhìn này!”

Mục Vỹ vung tay, mười viên bom Hắc Viêm đã xuất hiện.

“Thứ gì vậy?”, Vương Chí Kiệt trầm giọng hỏi.

Dẫu sao Mục Vỹ cũng là con rể của ông ấy, bây giờ Vương Tâm Nhã cũng đã dọn đến sống ở thành Đông Vân, dăm bữa nửa tháng cũng không thò mặt về nhà nên ông ấy đã thấy bực bội từ lâu.

Song dù như vậy, nhưng thấy con gái mình được hạnh phúc thì ông ấy cũng vui mừng, vì thế ông ấy cũng rất quan tâm đến Mục Vỹ.

Mục Vỹ làm gì cũng tuỳ ý, hơn nữa còn to gan lớn mật, ngông cuồng tự mãn, cho nên ông ấy cũng rất lo.

Nếu không khi Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các bao vây thành Đông Vân lần trước, ông ấy đã chẳng ra mặt rồi.

Thật lòng thì ông ấy đã công nhận người con rể này rồi, ông ấy muốn thấy Mục Vỹ có thể dẫn dắt Vỹ Minh phát triển hơn.

Vì vậy, hôm nay khi Mục Vỹ nói có thể giải quyết vấn đề mà không cần tổn thất một binh sĩ nào, ông ấy đã đồng ý. Một là vì ông ấy thấy rất hiếu kỳ, không biết Mục Vỹ định làm gì.

Hai là ông ấy cũng mong Mục Vỹ có thể thi triển một mặt tài năng của mình để nâng cao sĩ diện cho ông ấy.

“Là bom Hắc Viêm do con nghiên cứu ra!”

“Tiểu tử này chuyên làm ra mấy thứ kỳ quái, không thể bình thường như bao người được sao!”, Vương Chí Kiệt khẽ nói: “Đây toàn là trưởng lão cấp cao của điện Tam Cực, tiểu tử cậu đừng có làm ta mất mặt, mau cất hết đi”.

“Cái viên đen đen to bằng ngón tay cái này thì làm được gì?”

“Nhạc phụ đại nhân…”

“Đừng làm mất thể diện!”, Vương Chí Kiệt nói rồi định cản Mục Vỹ lại.

Mục Vỹ biết bom Hắc Viêm mà không nổ thì Vương Chi Kiệt sẽ không tin mình.

Mục Vỹ tung người lên rồi bay thẳng ra ngoài quảng trường, một bóng đen đứng vững vàng cách Ma tộc hàng cây số, ánh mắt hắn mang ý cười.

Tin toàn quân của Ma tộc tới tấn công thành Đông Vân đều chết bởi bom Hắc Viêm vẫn chưa được lan truyền, vì thế bọn họ không hề biết đến sự lợi loại của loại bom này.

“Cậu ta định làm gì thế?”

Thấy Mục Vỹ bay lên, mọi người đều ngẩn ra.

Bất kể là đại quân của Ma tộc hay người của điện Tam Cực đều thấy khó hiểu.

Ma Cách cười lạnh nhìn Mục Vỹ rồi nói: “Ngươi tuổi còn trẻ mà đã là minh chủ, hơn nữa ta nghe nói Mục Vỹ ngươi còn là một thầy luyện khí cực phẩm và thầy luyện đan chín sao đúng không?”

“Xem ra Ma tộc cũng quan tâm đến ta ra phết nhỉ!”

Mục Vỹ mỉm cười nói: “Tuy nhiên những gì ông không đúng một trăm phần trăm, nhưng mà ta cũng chẳng muốn giải thích làm gì!”

“À, tiện thể ta nói cho ông biết tin này luôn. Ta vừa đi từ Vỹ Minh ra, kẻ đó là Chiến Âm đúng không? Gã rất giỏi, tiếc là chết mất rồi!”

“Cái gì?”

Nghe thấy thế, Ma Cách nhíu mày.

“Không chỉ vậy, khắp bên ngoài thành Đông Vân đều là xác chiến sĩ của Ma tộc, hôi thối khủng khiếp. À, có tên bị nổ banh xác, tên thì hoá thành tro, chết không toàn thây, ông có muốn đi xem không?”

“Lộng ngôn!”

Đương nhiên Ma Cách không hề tin chuyện này.

“Kiểu gì lát cũng có do thám ở phe ông về thông báo, chứ ta không thừa hơi đi phân bua với ông làm gì”.

Mục Vỹ xua tay nói: “Đại ma vương Ma Cách này, ông có lui binh không?”

“Lui binh?”

Ma Cách cười lớn nói: “Mục Vỹ, ngươi rõ là một minh chủ mà sao lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy?”

“Haizz…”, Mục Vỹ thở dài rồi tiếc nuối nói: “Không rút quân hả? Xem ra nơi này lại chuẩn bị bốc mùi hôi thối rồi”.

Vù vù…

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đột nhiên có mười hai quả bom Hắc Viêm rơi xuống, chúng chỉ to cỡ ngón tay cái, nhưng một vài chiến sĩ của Ma tộc vừa nhìn thấy đã lo sợ.

Song những người bình thường khi nhìn thấy chúng chỉ ngây ra tại chỗ, chứ không có phản ứng gì.

Thậm chí một vài chiến sĩ của Ma tộc còn nhặt mấy quả bom Hắc Viêm đó lên quan sát kỹ càng.

“Cậu đang làm cái quái gì thế hả?”, Vương Chí Kiệt không nhịn được quát.

“Dạ? Con đã làm gì đâu!”, Mục Vỹ tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Nhạc phụ đại nhân, phải đánh nhau ở đây thật ạ?”

“Vớ vẩn! Không lẽ cậu có thể lôi bọn chúng ra ngoài à?”

“Vâng ạ, nhưng người đừng trách con đấy!”

Mục Vỹ gãi đầu rồi quay lại nhìn Ma Cách, sau đó cười nói: “Đại ma vương Ma Cách này, tiếp theo ta sẽ biểu diễn một tiết mục đặc sắc cho ông xem!”

“Cái gì?”

“Nổ!”

Song, đột nhiên Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng.
Chương 535: Thương vụ lớn

Uỳnh uỳnh…

Ngay sau đó, các tiếng nổ inh tai nhức óc vang lên không ngớt.

Ba nghìn quân đứng trước quảng trường của điện Tam Cực lập tức bị hất bay.

Nhiều binh sĩ trong đoàn quân của Ma tộc thậm chí còn không kịp kêu rên một tiếng nào, đã tan thành mây khói.

Ba nghìn quân lập tức bị tiêu diệt sau tiếng hô của Mục Vỹ, giờ chỉ còn lại tứ chi với xương cốt đứt lìa.

Đến hai ma tướng cảnh giới Niết Bàn dẫn đầu cũng cụt tay què cẳng, nội tạng nổ tung.

Những tên thuộc hạ nhặt bom Hắc Viêm lên đương nhiên sẽ nộp cho hai ma tướng xem, nhưng hành động này đã lấy mạng của họ.

Vụ nổ này đã khiến cho cả đoàn quân của Ma tộc và người của điện Tam Cực sợ mất mật.

Cái gì vậy?

“Trời ơi! Không phải ta bị hoa mắt đấy chứ?”

“Hả? Ngươi bảo gì? Nói to lên!”

“Mẹ kiếp! Thứ quái quỷ gì vậy?”

Các tiếng kinh hô liên tục vang lên trong đám người.

Đến ba người Vương Chí Kiệt cũng há hốc mồm kinh ngạc, hoàn toàn không biết gì.

Mục Vỹ phủi tay rồi nhìn Ma Cách ở phía trên cao, cười nói: “À quên đấy, đại ma vương Ma Cách này, ta còn chuyện này muốn nói cho ông biết nữa. Ban nãy, lúc ta đi vào điện Tam Cực, có tiện tay ném không ít thứ này ở bên ngoài, hình như khoảng trăm mấy viên thì phải!”

Nghe thấy thế, Ma Cách biến sắc mặt, vội vàng hô toáng lên: “Rút quân!”

“Rút? Quá muộn rồi!”

Mục Vỹ lắc đầu nói: “Nổ!”

Không thấy Ma Cách có hành động gì, bảy, tám nghìn đại quân của Ma tộc vây bên ngoài điện Tam Cực đã hùng hổ lao tới.

Nhưng sau hành động này thì họ sẽ đi đời nhà ma hết.

Thoáng cái, gần chục nghìn đại quân của Ma tộc đã bay màu hết bởi những quả bom Hắc Viêm chỉ to bằng ngón tay cái của Mục Vỹ.

Nhìn mười mấy ma tướng đang ngơ ngác đứng cạnh mình, Ma Cách sầm mặt xuống một cách đáng sợ.

Viên ngọc màu đen kia rốt cuộc là thứ gì mà có uy lực lớn đến vậy?

“Mục Vỹ, nộp mạng đi!”

Ma Cách đã hoàn toàn nổi điên.

“Nộp mạng? Đến mạng của con rể ta mà ngươi cũng muốn đoạt sao?”

Vương Chỉ Kiệt cười lạnh một tiếng rồi tiến lên, đi đên bên cạnh Mục Vỹ.

“Ta không thèm đấu với ngươi, ngươi đã là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm rồi, bắt nạt kẻ tầng thứ nhất là ta thì còn ra thể thống gì nữa?”, Mục Vỹ lùi lại một bước, đứng sau lưng Vương Chí Kiệt.

Dáng vẻ vô sỉ này khiến Ma Cách càng thêm phẫn nộ.

“Không ngờ tiểu tử này cũng lắm trò ra phết, lát về phải cho ta mấy cái viên đen đen kia đấy!”

“Dạ?”, Mục Vỹ ảo não nói: “Nhạc phụ đại nhân, loại bom Hắc Viêm này không rẻ đâu ạ, con không cho người được, vì nếu làm thế thì Vỹ Minh của con xong đời mất”.

“Thì ta mua được chưa?”

Vương Chí Kiệt trừng mắt nói: “Nhưng cậu nghe cho rõ đây, lần này, cậu làm chỗ của ta nổ lanh tanh bành, cho nên không được tính tiền đợt này!”

“Vâng!”

Mắt Mục Vỹ phát sáng.

Lần này, đại quân của Ma tộc tới xâm chiếm, hai món đồ là bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan chắc chắn sẽ đắt hàng lắm đây.

Tám thế lực lớn đều sẽ rất cần đến chúng!

Còn việc họ mua về rồi làm mô phỏng lại thì Mục Vỹ không hề lo lắng!

Định mô phỏng ư? Nếu đồ do hắn làm ra dễ mô phỏng như vậy thì chức vụ Tiên Vương của hắn đã là hư danh rồi.

Một thương vụ lớn đã xuất hiện trong đầu Mục Vỹ.

Hắn sẽ dùng chúng để đổi sang những món đồ có giá trị hơn, khi ấy, nhất định Vỹ Minh sẽ phát triển vượt bậc.

Bây giờ Vỹ Minh đang thiếu thứ gì? Chính là cường giả cảnh giới Niết Bàn, hắn có thể chiêu mộ cường giả cảnh giới Thông Thần, nhưng cường giả cảnh giới Niết Bàn thì rất khó.

Bởi phải cần rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng một cường giả ở cảnh giới này.

Nếu không chiêu mộ được thì hắn tự đào tạo vậy.

Lần này, Ma tộc tới xâm lược là một kiếp nạn với người khác, nhưng lại là cơ hội để Vỹ Minh trưởng thành.

Lúc này, Ma Cách ở trên cao đang sục sôi lửa giận khi nhìn thấy vẻ trêu tức của hai người.

“Chết đi!”

Ma Cách gầm lên rồi tung một chưởng.

Một tiếng nổ vang lên, mặt đất xuất hiện các vết nứt.

Vương Chí Kiệt dang rộng tay, phá luồng sức mạnh ấy.

“Cậu tránh sang một bên đi, để ta đối phó hắn”.

“Vâng!”

Mục Vỹ gật đầu.

Cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn tầng thứ năm, năm tầng hồn đàn. Thật ra Mục Vỹ cũng không dám chắc sẽ thắng được Ma Cách. Bởi mỗi khi tăng một cấp ở cảnh giới Niết Bàn thì hồn đàn cũng thêm một tầng, khi ấy sức mạnh sẽ tăng gấp nhiều lần.

Cũng giống như thần phách Băng Hoàng của Tần Mộng Dao, một tầng hồn đàn đã cực kỳ mạnh, đến võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ hai cũng không bì kịp.

“Người này là ma vương của Thập Bát Ma Ngục, không được để ông ta chạy thoát, ba chúng ta cùng lên đi”.

Dương Đình Ngọc nói rồi xông lên ngay.

Lí Vân Tiêu rút trường kiếm ra rồi vung lên.

Ba điện chủ lập tức bao vây Ma Cách.

Cùng lúc đó, các cường giả cảnh giới Niết Bàn trong điện Tam Cực cũng ồ ra, tấn công các ma tướng của Ma tộc.

Mục Vỹ nhìn kỹ mới thấy điện Tam Cực có tới mấy chục võ giả cảnh giới Niết Bàn.

Nào có đáng thương như Vỹ Minh của hắn, giờ mới có bốn cường giả cảnh giới Niết Bàn, điện Tam Cực đúng là mạnh thật.

Hôm nay, dù hắn không tham gia thì điện Tam Cực cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Nhưng vào lúc này, hắn cũng nên quảng cáo cho bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan, một công đôi việc.

Mục Vỹ tin sau ngày hôm nay, bom Hắc Viêm và Thanh Tâm Đan của hắn chắc chắn sẽ nổi như cồn ở Trung Châu Đại Lục.

Mục đích đã đạt được, chuyến này đi không phí công rồi!

Ngoài ra, hắn còn rất muốn chiêm ngưỡng sức mạnh của ba vị điện chủ và Ma Cách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK