Thấy lực linh hồn chém tới, Mục Vỹ đanh mặt, cũng bắn lực linh hồn ra.
Vù vù...
Tiếng gió cắt thổi lên giữa không trung, lực linh hồn của hai bên đâm sầm vào nhau.
Uỳnh...
Vụ nổ gây ra tiếng động rung trời ngay sau đó, hai luồng lực linh hồn đồng thời nổ tung, cả bầu trời cũng rung chuyển, không còn tĩnh lặng như vừa rồi.
"Ồ? Thực lực lẫn cảnh giới đều tương đương với Thông Thần tầng thứ năm luôn sao? Có cả lực linh hồn nữa chứ, đúng là quái lạ, ta phải nghiên cứu ngươi cho ra lẽ mới được!"
"Nghiên cứu mẹ ông!"
Mục Vỹ lạnh lùng nhìn Lục Khuê, sát khí đằng đằng.
Cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám!
Hắn hoàn toàn không có cửa kháng cự trước cảnh giới bậc này, nhưng muốn hắn chùn bước thì đừng hòng.
"Chạy đi!"
Một người dưới đất chợt nhảy lên, đó là Mục Thanh Vũ đang bị thương.
Ông ấy nhìn Mục Vỹ với vẻ mặt đầy kiên quyết, quát: "Con muốn chúng ta đều chết ở đây chắc?"
Vừa dứt lời, Mục Thanh Vũ lại lao ra lần nữa.
"Muốn chạy? Giờ có muốn chạy cũng không được, hôm nay cả hai ngươi đều phải chết!"
Lục Khuê đã quyết tâm giết hai cha con bằng được, ông ta nói với họ một cách trêu tức.
"Đi đi chứ!"
Mục Thanh Vũ cứng rắn quát Mục Vỹ.
"Con..."
Phụt!
Nhưng Mục Vỹ chưa kịp nói hết câu thì đã hộc máu.
"Chết tiệt!"
Khí thế toàn thân Mục Vỹ phút chốc yếu đi thấy rõ, khuôn mặt nhợt nhạt, hốc mắt lõm sâu như ma cà rồng.
Mặc dù nguồn sức mạnh có được từ việc điên cuồng hấp thụ ba mươi nghìn viên đan dược đã giúp hắn tiến thẳng đến cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm nhưng lại không thể kéo dài.
Chưa kể, sự đốt cháy giai đoạn này để lại di chứng rất nghiêm trọng!
Giờ phút này, Mục Vỹ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cơ thể đứng giữa không trung cũng loạng choạng sắp ngã.
"Ơ? Hắn kiệt sức rồi! Xông lên giết hắn mau!"
Lâm Chấn Thiên phát hiện ra điều đó đầu tiên, ông ta hét lớn, hai tay cong ngón lại thành vuốt rồi phóng tới chỗ của Mục Vỹ.
Đến nước này, Mục Vỹ đã cùng đường rồi!
Phải trốn thôi!
Mục Vỹ thầm hạ quyết tâm rồi nhìn nơi đám thiên linh thú và linh thú tụ tập, lao đầu vào bầy thú.
Lục Khuê có thể phát động làn sóng linh thú nhưng không thể chỉ đạo bọn chúng tấn công ai được.
Lúc này dù trốn ở đâu cũng chết.
Chỉ có vào dãy núi Phá Vân mới là cửu tử nhất sinh.
Một khi xông qua được làn sóng linh thú, Mục Vỹ hắn sẽ có cơ hội sống sót.
Lão cha nói đúng, chết hết thì hời cho đám súc sinh này quá, phải có một người còn sống, còn sống thì mới có hy vọng!
"Chạy hả? Đuổi theo!"
Đến bây giờ Lâm Chấn Thiên mới thấy nhẹ nhõm.
Ban nãy lúc nào ông ta cũng trong tình trạng cảnh giác cao độ, sợ Mục Vỹ sẽ thình lình giết mình.
Cuối cùng cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.
Phải làm thịt Mục Vỹ bằng được, nếu không ông ta sẽ chẳng còn thể diện của trưởng tộc nhà họ Lâm nữa.
"Võ giả nhà họ Cổ, đuổi theo Mục Vỹ cho ta!"
“Võ giả hoàng thất đâu, bắt hắn lại!"
Gần một nửa số võ giả của ba gia tộc cấp tốc truy bắt Mục Vỹ.
Trước mắt nhà họ Mục đã thiệt hại hơn một nửa võ giả, việc giải quyết số còn lại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cổ Vân Nhàn, Lâm Sa Vũ và Thái Hoàng Dục lập tức dẫn đầu một nhóm lớn xông vào bầy linh thú đuổi bắt Mục Vỹ.
Nhưng bầy linh thú cũng trở nên rối loạn khi đám võ giả ập vào.
Không lâu sau, mấy con linh thú nổi điên tấn công bọn họ.
Phạm vi chém giết ngày càng rộng.
"Lục Khuê, ngươi kêu bọn súc sinh này dừng đi!", Thái Hoàng Dục giận dữ yêu cầu.
"Khà khà, được thôi. Dù sao cũng không cần bọn chúng nữa, cho chúng rút lui được rồi!", Lục Khuê cười khà khà. Xích Luyện Giao hai đầu bên dưới phát ra âm thanh kì lạ, bầy linh thú bắt đầu rút lui.
Cơn choáng váng bao trùm Mục Vỹ.
Bước chân hắn cũng lảo đa lảo đảo.
"Khỉ thật!"
Mục Vỹ chửi một câu rồi nhìn ra sau. Bọn linh thú đang ồ ạt chạy khỏi đây, tiến vào sâu trong dãy núi Phá Vân như chạy trốn.
Tiếng gầm đằng sau lớn dần.
"Ở đó, tìm được hắn rồi!"
Chợt có ai quát lên, Mục Vỹ lập tức nhận ra số người tiếp cận mình đang ngày một nhiều hơn.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục chạy trốn, dù mí mắt đã nặng như chì.
Càng chạy, hắn ngạc nhiên phát hiện nhiệt độ càng nóng hơn, hơi nóng hừng hực phả vào mặt.
Một vầng lửa nổi lên ở chân trời.
Trông như phía chân trời đang cháy dữ dội và chiếu sáng cả không gian xung quanh. Nó vẫn nổi bật dù ở dưới bầu trời tăm tối tầm tã tuôn mưa.
“Ảo giác à...”
Khi thấy mấy bóng người lùi bước trước ánh lửa, Mục Vỹ dần dần ngộ ra dường như ngọn lửa trước mắt không phải là ảo giác!
"Nơi đó là... Lôi Âm Cốc!"
Chương 357: Rơi xuống cốc
Mục Vỹ mơ màng nghe thấy sấm sét thét gào ở phía trước, dường như trong Lôi Âm Cốc có một con hỏa long đang ngửa mặt lên trời gào rống.
Phong thái ấy là bễ nghễ chúng sinh, là nghênh ngang không ai sánh bằng.
"Đó là... hỏa long!"
Mục Vỹ cười tự giễu.
Không ngờ gặp ảo giác đến nông nỗi này, đúng là hết thuốc chữa rồi!
Nhưng tiếng kêu ngỡ ngàng sau lưng làm Mục Vỹ biết được đó là thật chứ không phải ảo giác!
"Trời đất, chỗ đó là Lôi Âm Cốc cơ mà? Sao đột nhiên... đột nhiên xuất hiện hỏa long?"
"Mẹ ơi, đừng nói ta hoa mắt rồi chứ?"
"Chuyện này... Sao Lôi Âm Cốc lại xuất hiện hỏa long vậy, mà hình như con hỏa long đó... là thật?"
Những kẻ xung quanh đều sững sờ khi thấy động tĩnh ở Lôi Âm Cốc.
Lần này không ai dám bước tới nữa.
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Sao không đuổi theo?"
Lâm Chấn Thiên tiến lên đầu đội ngũ, vừa nhìn phía trước vừa quát tháo.
"Ơ? Đó là... Lôi Âm Cốc mà, sao lại có ở đó?"
Thấy Lôi Âm Cốc có dị biến, Lâm Chấn Thiên cũng đứng tại chỗ, không dám tiến tới nữa.
Bên kia, Mục Vỹ đã tập tễnh lại gần Lôi Âm Cốc. Từng tia sấm sét nhỏ li ti đánh vào người nhưng hắn không mảy may cảm thấy đau đớn.
Ngược lại, chúng còn làm hắn cảm nhận được sự mát lạnh, giữ được tỉnh táo vì kinh mạch được kích thích là đằng khác.
"Sấm sét này..."
Tuy nhiên, khi sấm sét đi vào trong cơ thể, Mục Vỹ lại nhận thấy có gì đó khác thường.
Có cái gì nóng cháy lẫn trong sấm sét, dường như bản chất của sấm sét đang thay đổi.
"Sao đứng đực mặt ra thế! Giết hắn cho ta!", thấy Mục Vỹ đứng ở bên rìa vùng sấm, Lâm Chấn Thiên chợt quát lớn.
"Nhưng..."
"Nhưng nhị cái gì, lên! Ai lấy được đầu Mục Vỹ, ta thưởng mười nghìn linh thạch trung phẩm!"
Mười nghìn linh thạch trung phẩm!
Bọn võ giả tức khắc phấn khởi vì phần thưởng này.
Họ có dành hẳn một năm để kiếm linh thạch đi chăng nữa cũng không đạt nổi con số mười nghìn linh thạch trung phẩm này.
Phần thưởng đó đủ để làm bọn họ điên cuồng.
"Giết!"
Trong lúc nhất thời, hàng trăm võ giả ùn ùn lao tới.
"Nhào lên, nhào lên, mua mạng Mục Vỹ ta mà trả có mười nghìn linh thạch trung phẩm là quá bèo rồi, để các ngươi lấy được thì uổng lắm".
Mục Vỹ lại lùi một bước.
Uỳnh...
Ngay sau đó, hắn giơ hai tay ầm ầm ném từng lôi cầu tới, tiếng nổ đinh tai từ trên trời giáng xuống.
Đùng đùng đùng...
Mấy võ giả đang xông lên đều bị sét đánh, cháy khét lẹt.
"Ai muốn lấy mạng ta cứ lên!"
Mục Vỹ cười thật to rồi tung người nhảy vào trong hang động sâu hun hút của Lôi Âm Cốc.
"Thầy Mục!"
"Thầy Mục!"
Đúng lúc các học trò lớp chín nhìn thấy cảnh này, và đây cũng là lần cuối họ thấy Mục Vỹ trước khi vĩnh viễn chia cắt.
"Các ngươi là đồ khốn nạn!"
Các học trò lớp chín đồng loạt xông đến tấn công các võ giả của ba gia tộc như hóa điên.
"Các trò làm gì vậy?"
Bỗng một người đứng trước mặt họ.
Đại sư Hồng Trần trong trường bào màu xám lạnh giọng quát: "Các trò là đệ tử của Lôi Phong Viện, không phải võ giả của gia tộc nào, về học viện hết đi!"
"Nhưng thưa viện trưởng..."
"Không nhưng nhị gì cả!"
Hồng Trần lớn tiếng: "Đi về hết cho ta, không được can dự vào tranh chấp của năm gia tộc lớn".
Keng...
Giữa lúc đó, tiếng kiếm kêu vang, Trương Tử Hào xuất hiện rồi mỉm cười với mọi người: "Ai dám bước liều, ta chém chết ngay".
Sự xuất hiện của Trương Tử Hào làm lớp chín im lặng.
Một người trong đội ngũ buồn bã xoay lưng.
"Học viện Thất Hiền không còn là học viện Nam Vân năm đó nữa rồi. Có thể ngoảnh mắt nhìn thầy giáo bỏ mạng, có thể ngoảnh mắt nhìn chúng trò chết đi, có thể lưu lạc đến bước đường làm vật hy sinh cho cuộc chiến giữa các gia tộc".
"Sao trưởng lão lại nói với chúng trò rằng học viện Thất Hiền không được can dự vào tranh chấp của năm gia tộc chứ, nực cười thật, ha ha... Trên đời này còn gì nực cười hơn!"
Người vừa lên tiếng chính là Mặc Dương!
"Hôm nay, Mặc Dương thề tại đây ba năm sau sẽ diệt cả nhà họ Cổ, nhà họ Lâm và hoàng thất để báo thù cho sư phụ!"
Giọng nói lanh lảnh đầy xúc động!
Mặc Dương cầm Thiên Gia Cổ Kiếm mà Mục Vỹ để lại lên, quay người biến mất trong cánh rừng mênh mông.
Trương Tử Hào thấy vậy thì cười cay đắng, lắc đầu nhìn đại sư Hồng Trần đầy bất lực.
Mọi người thấy Mục Vỹ nhảy vào Lôi Âm Cốc cũng biết hắn không thể nào còn sống nữa.
Nhưng Lâm Chấn Thiên vẫn chưa yên tâm, phái một trăm cao thủ cảnh giới Linh Huyệt, mười võ giả cảnh giới Thông Thần bao vây bên ngoài Lôi Âm Cốc hơn một tháng mới rút quân.
Nhà họ Mục đã bị lật đổ dưới sự tấn công của ba gia tộc, trưởng tộc đương nhiệm Mục Thanh Vũ chết, không tìm thấy xác.
Nhà họ Cổ và hoàng thất đã dùng cái giá là mạng sống của trưởng tộc mình để cùng nhà họ Lâm giành thắng lợi trong cuộc chiến đẫm máu này.
Sau khi cuộc chiến kết thúc, toàn bộ đế quốc Nam Vân có sự biến đổi long trời lở đất.
Với tư cách là gia tộc mạnh nhất đế quốc Nam Vân, có thể nói nhà họ Mục có căn cơ rất sâu.
Nay trưởng tộc đương nhiệm và thiếu trưởng tộc của họ đã chết, ba gia tộc kia bắt đầu triển khai một cuộc thanh trừng trong phạm vi trên toàn đế quốc.
Ngay cả học viện Thất Hiền cũng lên kế hoạch cải tổ lại. Đế quốc Nam Vân hoàn toàn thay đổi.
Nhưng tất cả những chuyện này chả dính dáng gì đến Mục Vỹ đã chết trong mắt mọi người!
"Mẹ nó, thứ ngu ngục nhà ngươi, xuống lúc nào không xuống mà xuống ngay lúc ông đây sắp thành công vậy hả! Hả! Trời ơi, ta hận!"
Mục Vỹ "đã chết" đang ngồi trong Lôi Âm Cốc nhìn ảo ảnh trước mặt, tay đỡ đầu, tay đánh gối, câm nín không biết nói gì.
Chương 358: Một già một trẻ
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Mục Vỹ rơi xuống đáy Lôi Âm Cốc.
Và ông lão này cũng đã làu bàu mắng hắn tròn cả tháng.
Nói ra kể cũng khéo, ông lão này đã bị nhốt ở Lôi Âm Cốc mấy chục năm, nhưng một ngày của tháng trước, cuồng phong nổi lên, sâu trong Lôi Âm Cốc xuất hiện sức mạnh của sấm sét, mà nhiệt lượng mãnh kiệt cũng không ngừng phun trào.
Dưới sự giao thoa của sét và lửa, của sự mạnh mẽ và khốc liệt, phong ấn sâu trong Lôi Âm Cốc đã khẽ buông lỏng.
Ông lão này định nhân cơ hội này thoát ra ngoài.
Dẫu sao một người bị nhốt ở Lôi Âm Cốc, quanh năm ngày tháng chỉ biết bầu bạn với tiếng sấm và tia sét mà chưa bị điên đã là tốt lắm rồi.
“Ông lão, ông không mệt à! Ta nghe thôi mà sắp mệt chết rồi đây!”
Mục Vỹ yếu ớt nói.
Điều khiến hắn cam chịu nghe ông lão này mắng nhiếc suốt một tháng qua không bởi lý do nào khác, đơn giản là hắn đã không còn sức để phản bác nữa.
Nếu không hắn đã đứng dậy đập cho ông ấy một trận lâu rồi.
“Thằng nhãi kia, ngươi tên là gì? Ta thấy ngươi vẫn còn trẻ, cùng lắm khoảng hai mươi tuổi, mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám thôi mà mạnh hơn đám học trò trên long bảng của học viện Thất Hiền nhiều đấy”.
Hình như sau một tháng mắng nhiếc, ông lão đã trút được cơn giận nên cất tiếng hỏi Mục Vỹ.
“Ồ, ông biết cả long bảng à?”
“Chậc, lão đây đã bị nhốt ở chỗ này hơn hai mươi năm. Trong khoảng thời gian ấy, ta luôn nhớ lại quãng thời gian huy hoàng của mình, còn đám thiên tài gì đó của long bảng chỉ toàn lũ ăn hại bị ta đánh bại thôi”.
“Nếu ông giỏi như thế thì sao vẫn ở đây!”
“Ta… Ta bị người ta tính kế, không thì đã bay cao bay xa rồi, chứ đâu quanh quẩn ở cái đế quốc Nam Vân nhỏ bé này”.
Ông lão đỏ mặt nhìn Mục Vỹ rồi run rẩy nói.
“Sao ông có thể sống ở đây những hai mươi năm mà không cần ăn uống thế? Hay ông ăn sấm sét qua ngày à?”
“Chậc, tiểu tử ngươi thì biết cái gì? Chờ một thời gian nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết”.
Ông lão cười thần bí nói: “Chỗ chúng ta đang ở bây giờ chưa phải là đáy của Lôi Âm Cốc đâu, phần đáy thật sự ở bên dưới cơ, chờ ngươi khoẻ hơn một chút rồi ta sẽ dẫn ngươi đi”.
“Đa tạ tiền bối!”
“Ừm, được đấy, khá ra dáng vãn bối rồi. Thôi thì ta cũng không tính toán với ngươi nữa, tiểu tử, ngươi tên là gì hả?”
“Mục Vỹ!”
Nghe thấy thế, ông lão ngẩn ra.
“Ngươi là người nhà họ Mục à?”
“Đúng vậy!”
Mục Vỹ do dự gật đầu khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của ông lão.
“Mẹ kiếp, sao không nói sớm, ta cũng là người nhà họ Mục đây, ha ha… Nói thế thì tên nhãi nhà ngươi đúng là vãn bối của ta rồi!”
Ông lão cười lớn rồi nói: “Nào, nói cho ta nghe cha mẹ ngươi là ai, khéo ta còn từng bế họ đấy!”
Sau khi nghe Mục Vỹ xưng tên, ông lão chợt vui tới mức huơ tay múa chân: “Không ngờ ta vẫn được gặp người nhà họ Mục, ha ha…”
“Ông là ai?”
Mục Vỹ dè dặt hỏi.
“Hèm, nói cho ngươi biết ta chính là Mục Thiếu Kiệt - trưởng tộc nhà họ Mục! Sao? Ngạc nhiên chưa? Quỳ lạy đi, không biết phép tắc à?”
Ông lão cười ha hả nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy phấn khích và mong chờ.
Ông ấy muốn xem sau khi nghe thấy tên lão trưởng tộc nhà họ Mục thì một vãn bối như Mục Vỹ có ngạc nhiên tới mức không thốt nên lời không.
Nhưng Mục Thiếu Kiệt dần có vẻ lúng túng nhìn Mục Vỹ.
Bây giờ, ánh mắt Mục Vỹ nhìn ông ấy không có vẻ tôn sùng khi thấy một đại anh hùng, mà là vẻ khó tin.
Sau đó hắn nhìn ông ấy đăm đăm như nhìn một ông lão ngớ ngẩn.
“Này này, thằng nhãi kia, vẻ mặt ngươi như thế là sao hả? Ta chính là lão trưởng tộc của nhà họ Mục, một vị trưởng tộc kiệt xuất trăm năm có một. Ngươi… À, cũng đúng thôi, lúc ta rơi xuống đây, ngươi còn chưa ra đời. Mà cũng không đúng, nếu ngươi là con cháu nhà họ Mục thì phải biết ta chứ? Trong từ đường nhà họ Mục kiểu gì chẳng có bài vị của ta!”
“Khụ khụ… Xin lỗi, ta không hiểu rõ nội bộ của nhà họ Mục lắm!”
“À… Ra ngươi là con cháu nhánh phụ của nhà họ Mục, nhưng ngươi rất có thiên bẩm, chờ ta ra ngoài, nhất định ta sẽ cho ngươi làm trưởng lão của nhà họ Mục. Này, cha ngươi tên là gì hả?”
“Cha á? Mục Thanh Vũ!”
Mục Vỹ thuận miệng đáp.
Nhưng lần này, Mục Vỹ vừa nói dứt câu, người kinh ngạc không phải là hắn mà là Mục Thiếu Kiệt.
“Ngươi nói ai cơ?”
“Mục Thanh Vũ!”
Song vừa nói dứt lời, Mục Vỹ cũng ngẩn ra.
Mục Thanh Vũ là trưởng tộc hiện tại của nhà họ Mục, còn ông lão tự xưng là Mục Thiếu Kiệt này nhận mình là trưởng tộc trước kia của nhà họ Mục.
Thế ông ấy chẳng là… ông nội của hắn sao!
Ông nội… ông nội… ông nội…
Gì mà cẩu huyết thế!
Mục Vỹ không còn lời nào để nói.
“Ngươi là con trai của Mục Thanh Vũ? Thế sao ngươi lại không biết ta?”
“Thế nếu ông là cha của Mục Thanh Vũ thì sao ông lại không biết con trai của ông ấy?”, Mục Vỹ trở mặt, xua tay nói.
Chương 359: Thiên hoả
Chuyện này đúng là không thể trách hắn được, trước kia hắn ở thành Bắc Vân những mười năm. Với thái độ của Mục Vỹ lúc trước thì đừng nói là ông nội, khéo đến cha mình là ai, hắn còn không rõ nữa là.
Sau này, Mục Vỹ nhận lớp và đến đế quốc Nam Vân, nhưng cũng chỉ ở nhà họ Mục một thời gian ngắn, sau đó toàn cặm cụi với lớp chín cao cấp. Vì thế ngoài mấy vị phu nhân ra, hắn thật sự không biết rõ về gia phả của gia tộc cho lắm.
Một già một trẻ bốn mắt nhìn nhau, không nói không rằng.
“Bây giờ, cha ngươi thế nào?”
“Không biết nữa, chắc… chết rồi!”, nói đến đây, vẻ mặt Mục Vỹ ảm đạm.
Mục Vỹ đã nhảy xuống Lôi Âm Cốc, sau đó chắc nhà họ Mục không thể trở mình được nữa, khả năng Mục Thanh Vũ còn sống gần như bằng không. Mục Vỹ chỉ đang lo không biết đám nhóc của lớp chín cao cấp đang ra sao rồi!
“Chuyện là thế nào?”
Mục Đỉnh Thiên sầm mặt, một luồng khí tức bùng nổ tuôn ra, thân thể già nua của ông ấy càng thêm yếu ớt.
“Chuyện này con sẽ kể dần cho ông nghe!”
Bây giờ dù hắn đã không sao, nhưng cũng không thể thoát ra ngoài. Mục Vỹ ngồi xuống, chuẩn bị nhớ lại mọi chuyện rồi kể hết đầu đuôi cho Mục Thiếu Kiệt nghe.
Thời gian cứ thế trôi đi, hai người họ ở dưới Lôi Âm Cốc không rõ ngày đêm, chỉ có thể tính thời gian dựa vào cảm nhận của bản thân.
Mục Vỹ và Mục Đỉnh Thiên ở dưới này với nhau đã hơn một tháng, thậm chí đến chuyện hồi nhỏ Mục Vỹ bị ném nước tiểu, hắn cũng kể hết luôn.
“Haizz… Đây là tất cả những chuyện mà con biết trước khi rơi xuống Lôi Âm Cốc. Bây giờ, con đã ở đây với ông hơn hai tháng rồi nên không biết bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì nữa”.
“Hừ, Cổ Vân Nhàn, Lâm Sa Vũ, Thái Hoàng Dục, năm xưa ba lão hồ ly này đã lừa ta là ở đây có thiên hoả nên cả bốn người chúng ta cùng tới đây. Nhưng ba lão già đó đã bày bố sẵn đại trận tuyệt sát để chờ ta, may mà ta thông minh nhảy xuống đây. Chắc bọn họ không thể ngờ là ta chưa chết, ngược lại còn sống nhăn đâu”.
“Nhưng bây giờ ông đang bị nhốt ở đây thì có khác gì chết đâu ạ?”
“…”
Mặt Mục Thiếu Kiệt đầy vạch đen, ông ấy nhìn Mục Vỹ rồi chợt nói: “Cháu trai, người gặp đại nạn mà không chết thì sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời, vả lại cứ ở đây, biết đâu hai ông cháu mình lại thoát ra ngoài được thì sao!”
“Ông mắng ai là cháu trai thế?”
“Thì con vốn là cháu trai của Mục Thiếu Kiệt ta còn gì? Vẫn không phục sao?”
“…”
Hai người cùng trầm mặc trong hang núi.
“Y phục trên người ông rách nát quá, thay sang bộ này đi”, Mục Vỹ lấy một bộ đồ trong nhẫn không gian ra, ra hiệu cho Mục Thiếu Kiệt mặc vào.
“Cháu trai có hiếu quá!”
“Ông có đói không? Con có ít thịt khô này”.
“Cháu trai, ha ha… Lâu lắm rồi ta không ăn thịt!”
“Ông đừng gọi con là cháu trai nữa được không? Làm con thấy cứ như đang bị mắng ấy!”
“Được thôi, cháu trai!”
“…”
Một tháng nữa lại trôi qua, hai người họ thường trò chuyện trong hang núi.
Mục Vỹ cũng đã biết một bí mật động trời.
Cổ Vân Nhàn, Lâm Sa Vũ và Thái Hoàng Dục thấy Lôi Âm Cốc có tiếng động lạ, nên đã lấy đó làm cớ để dụ Mục Thiếu Kiệt tới, hòng mưu sát ông ấy.
Nhưng ba người họ không ngờ Mục Thiếu Kiệt không chết, mà ở Lôi Âm Cốc này lại có thiên hoả thật.
Đến Mục Vỹ cũng thấy khó tin.
Thiên hoả được sinh ra nhờ trời đất tích tụ linh khí, mỗi một thiên hoả đều có khả năng huỷ thiên diệt địa khủng khiếp.
Đối với thầy luyện đan và thầy luyện khí thì đan hoả là ngọn lửa ưng ý và mạnh mẽ nhất.
Ngọn lửa sinh ra từ cơ thể người được gọi là linh hoả, còn lửa do trời tạo ra thì là thiên hoả.
Ngoài ra còn có địa hoả, nhưng so với thiên hoả thì địa hoả có uy lực yếu hơn một chút, điều quan trọng nhất là thiên hoả có linh trí, có thể được coi là sinh vật, còn địa hoả thì không.
“Ông ơi, ông có chắc đấy là thiên hoả không?”
“Ông đây… ông nội mà lại lừa con à!”, Mục Thiếu Kiệt quát: “Nhưng hình như thiên hoả đó bị phong ấn ở đây thì phải, cứ cách một thời gian thì nó lại xuất hiện. Vì thế nên trong Lôi Âm Cốc mới có sấm sét quanh năm, rồi lâu lâu lại có sét đánh đùng đoàng liên tục”.
Mục Đỉnh Thiên thở dài nỏi: “Lần trước, lúc mà con rơi xuống đấy ấy, không biết tại sao thiên hoả ấy lại chợt bộc phát ý thức phản kháng mãnh liệt như vậy. Ta vốn định tranh thủ cơ hội ấy để thoát khỏi đây, ai dè con rơi xuống rồi làm lỡ mất thời cơ hiếm có của ta!”
“Hì hì…”
Mục Vỹ mỉm cười ngượng ngùng.
“Hôm nay vừa tròn hai tháng, để ta dẫn con đi tìm đồ ăn. Nhớ phải đi theo ta, đừng chạy lung tung. Bây giờ là lúc thiên hoả yếu nhất, không biết nó đang làm gì, nhưng con nhất định phải theo sát ta đấy!”
“Vâng!”
“Mấy lần ta định đi sâu vào trong để tìm hiểu, nhưng đều suýt bị thứ khủng bố ấy đốt cháy thành than. Ngọn lửa này nóng lắm, hơn nữa còn có màu tím, sợ lắm!”
Mục Thiếu Kiệt như vẫn còn sợ hãi nói: “Kiếp này, ông nội không thể thu phục nó được rồi. Nhưng nếu con cố gắng thêm một chút, khéo lại làm được đấy”.
“Con biết rồi ạ!”
Mục Vỹ gật đầu, căn bản không nghe lọt tai những lời Mục Thiếu Kiệt nói.
“Ngọn lửa màu tím… nhiệt độ cực cao, không lẽ là… Tử Liên Yêu Hoả!”
Nghĩ đến đây, Mục Vỹ thầm thấy run sợ.
Kiếp trước, Mạnh Tử Mặc đã kể cho hắn nghe về sự khủng khiếp của Tử Liên Yêu Hoả, mà bây giờ hắn lại gặp nó ở đây!
“Này này, cháu trai ngoan đang nghĩ gì thế? Đừng nói là định thu phục thiên hoả ấy đấy nhé?”
“Sao không thể ạ?”
Mục Vỹ nhìn vào phía sâu trong động, trong ánh mắt chứa đầy vẻ khiêu chiến.
Nếu hắn nuôi dưỡng một thiên hoả dần dần, để nó không ngừng đi hấp thu thiên hoả khác thì đừng nói là địa hoả hay linh hoả cuối cùng nó còn có thể hấp thu cả một tiểu thế giới.
Chương 360: Liều một phen
“Chỗ chúng ta đang đứng bây giờ không phải là đáy của Lôi Âm Cốc, mới chỉ là phần giữa thôi”.
Hai người họ đi vào một con đường quanh co, đâu đâu cũng có những sắc tím ma quái, Mục Thiếu Kiệt nói: “Những hang núi quanh co này vừa hay có thể cản được khá nhiều sức nóng, không thì ông nội con đã bị nướng chín từ lâu rồi”.
“Nhưng càng đi sâu vào trong sẽ càng nóng đây, nhớ phải theo sát ta!”
Ánh mắt của Mục Thiếu Kiệt bắt đầu trở nên nghiêm túc, ông ấy quan sát phía trước một cách cẩn thận.
“Nơi này có khá nhiều quái thú thuộc tính hoả, sở dĩ ta gọi nó là quái thú vì chúng khác hoàn toàn những con linh thú ta từng gặp, con phải chú ý đấy”.
“Vâng!”
Hai người tiếp tục đi, sau một hồi vòng vèo, một khoảng không rộng lớn đã xuất hiện trước mắt.
Đây là một khoảng sân đỏ rực, ngọn lửa có ở khắp mọi nơi, còn họn họ đứng đây lúc này nhỏ bé hệt như những con kiến hôi.
“Cẩn thận đấy!”
Mục Vỹ vừa nhìn đã phát hiện giữa sân có một lỗ hổng rộng một trăm mét, chốc chốc lại có ngọn lửa bùng lên.
“Cái thằng này, đừng nhìn nữa! Lần này chúng ta đến đây là để tích đồ ăn cho hai tháng, con còn nhìn nữa là chết đói luôn đấy”!
“Vâng ạ!”
Mục Vỹ đi theo Mục Thiếu Kiệt, bò theo hang núi rộng lớn lên phía trước.
“Thôi xong!”
Nhưng không lâu sau, Mục Thiếu Kiệt chợt biến sắc mặt sau khi nhìn đằng trước.
Mục Vỹ nhìn theo rồi cũng sợ hết hồn.
Có mười mấy con linh thú toàn thân rực cháy ngọn lửa màu tím đang không ngừng đi qua đi lại ở phía trước. Chúng có tứ chi mạnh khoẻ, dài hơn một mét, còn chúng thì phải cao tới ba mét. Nhìn chúng giống loài sói, nhưng toàn cơ thể lại bốc cháy ngọn lửa màu tím, trông rất đáng sợ.
“Ta đặt tên cho mấy con này là Tử Viêm Lang, chúng nó đáng sợ lắm đấy, năm xưa ta suýt nữa đã mất mạng dưới móng vuốt của chúng”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn người.
Mục Thiếu Kiệt là cường giả cảnh giới Thông Thần mà còn suýt chết dưới móng vuốt của mấy con Tử Viêm Lang này, vậy rốt cuộc chúng mạnh đến cỡ nào.
“Nhớ phải cẩn thận! Chỉ cần chúng ta không làm phiền thì chúng cũng không ra tay với mình đâu”.
“Vâng!”
Nghe lời dặn của Mục Thiếu Kiệt, Mục Vỹ không dám sơ suất, vội vàng đi sát theo sau ông ấy.
Nửa canh giờ sau, cả chặng đường bò lên phía trước, Mục Vỹ đã phát hiện không dưới mười mấy con linh thú có hình dáng kỳ lạ.
Hầu hết bọn chúng đều có cơ thể rực cháy ngọn lửa màu tím, chỉ cần tới gần một chút sẽ cảm thấy nóng rát ngay.
Còn Mục Thiếu Kiệt ở phía trước thì thi thoảng lại cúi xuống, nhặt mấy viên đen đen gì đó rồi cho vào túi.
Những viên này chỉ to cỡ ngón tay cái, nhưng Mục Thiếu Kiệt lại có thái độ rất nghiêm túc khi nhặt chúng.
“Cái gì đấy ạ?”
“Thứ bảo vệ tính mạng của con đấy!”
Mục Thiếu Kiệt cẩn trọng đáp: “Đừng coi thường những viên sỏi đen thui này, mỗi viên đều có giá trị lắm đấy. Chỉ cần ăn một viên vào thì ba ngày con cũng không đói, nhờ chúng thì ông mới có thể sống được hơn hai mươi năm ở đây”.
Nghe vậy, Mục Vỹ nhặt một viên lên cầm trong tay, sau đó quan sát viên sỏi màu đen trông giống viên thuốc đó rồi đưa lên mũi ngửi.
“Đây là…”
Sau khi ngửi qua, Mục Vỹ tỏ vẻ kinh ngạc.
Thứ màu đen giống viên thuốc này chứa đủ mọi linh dược quý trong thiên hạ, nó phải tương đương với đan dược cấp sáu, cấp bảy, công dụng rất tuyệt diệu.
Ngày nào, Mục Thiếu Kiệt cũng ăn những thứ này ư?
“Tiểu tử, thấy sao hả?”
“Đồ tốt, bảo sao ông có thể ở đây những hơn hai mươi năm. Xem ra dù trông nhếch nhác, nhưng ngoài phải cô đơn vì sống một mình ra thì ông vẫn khoẻ mạnh một cách lạ thường”.
“Ha ha…”
Mục Thiếu Kiệt cười lớn nói: “Tinh mắt đấy! Lần đầu tiên ta đến đây cũng hoảng tới mức đơ cả người”.
“Nếu ngày nào đó có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này, việc đầu tiên ta làm là khiến ba gia tộc lớn và Lục Ảnh Huyết Tông gì đó phải hồn bay phách lạc”.
“Ông yên tâm, ba gia tộc lớn không tồn tại lâu nữa đâu”.
Mục Vỹ mỉm cười, nói với vẻ thản nhiên.
Nhìn thấy lỗ hổng rộng hàng trăm mét, một ý tưởng điên rồ dần dâng lên trong mắt Mục Vỹ.
Hắn vốn không phải người theo khuôn phép, bây giờ lại bị nhốt ở Lôi Âm Cốc quanh năm không thấy mặt trời, thêm việc vết thương do nuốt quá nhiều đan dược vào cơ thể tạo thành đang dần phát tác, những điều này khiến hắn không còn nhiều thời gian để ngẫm nghĩ nữa.
Hắn phải đánh cược một phen.
“Ông ơi!”
Mục Vỹ nhìn Mục Thiếu Kiệt rồi nói: “Theo quan sát của ông thì đó là nơi sinh ra thiên hoả, đồng thời cũng là chỗ nguy hiểm nhất ở đây đúng không ạ?”
“Ừ, tuyệt đối không được mon men đến gần!”
“Vâng!”
Mục Vỹ chợt nghiêm túc nói: “Nhưng ông nghe con nói chuyện này, trước khi rơi xuống đây, con nghĩ phen này chết chắc rồi. Nhưng không ngờ lại gặp được ông ở đây, bây giờ con đã không còn sự lựa chọn nào khác”.