Thấy Tinh Bình Thanh xông ra, Mục Vỹ vẫn đứng im tại chỗ bất động, còn mọi người ở xung quanh thì đều kinh ngạc tới mức đờ người.
Ma tộc đang rút lui cũng phải dừng bước để nhìn cảnh tượng này.
Thấy Tinh Bình Thanh sắp lao tới tấn công Mục Vỹ, một tràng tiếng chó sủa chợt vang lên.
Tiểu Hắc bất chợt xuất hiện như một tia sét màu đen.
Tiểu Hắc vốn bé như bàn tay, nó chui từ trong ngực Mục Vỹ ra, chạy lên trước rồi thoáng cái phồng lên to tướng, sau đó há miệng để lộ cái răng nanh ra.
Gâu gâu…
Nó nhe cái răng nanh ra rồi cắn vào cánh tay của Tinh Bình Thanh.
“A…”
Tinh Bình Thanh tức giận quát: “Con chó chết tiệt này! Biến, biến ngay!”
Bụp…
Tiểu Hắc vồ thẳng vào mặt Tinh Bình Thanh, thanh trường kiếm màu xanh đó lập tức rơi xuống, Mục Vỹ bay đến rồi nhặt nó lên.
“Thiên khí hạ phẩm!”
Mục Vỹ mỉm cười, một nụ cười đầy sung sướng: “Đệ đệ của ngươi tặng ta thiên khí trung phẩm, mà ngươi chỉ có thiên khí hạ phẩm thôi à, keo kiệt thế”.
Nhìn Thất Tinh Đấu Thiên Bàn và kiếm Lạc Bích của mình trong tay Mục Vỹ, Tinh Bình Thanh lập tức nổi cơn tam bành.
Nhưng con chó đang đứng cạnh Mục Vỹ rồi trố mắt ra nhìn lại khiến y thấy hơi rụt rè.
“Này Tinh Bình Thanh, môn chủ của Thất Tinh Môn ngươi có nhiều con trai thật đấy! Bảo thêm vài tên nữa đến rồi tặng ta vài món thiên khí tiếp, để tăng uy lực cho Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ta nhé”.
Mục Vỹ mỉm cười rồi nhìn Tinh Bình Thanh.
“Ngươi… chán sống rồi đúng không!”
“Gâu gâu…”
Nhưng Tinh Bình Thanh vừa định tiến thêm một bước, Tiểu Hắc đã gầm gừ, sủa liên hồi.
Trông thấy dáng vẻ này của Tiểu Hắc, dường như Tinh Bình Thanh đã tỉnh táo hơn một chút, không dám manh động.
Con chó đen này trông khá kỳ quái, nó rất giống thánh thú Khiếu Nguyệt Thần Khuyển, nhưng lại không biết nói tiếng người.
“Đi thôi!”
Thấy con chó đen đó uy phong lẫm liệt đứng cạnh Mục Vỹ như một pho tượng, Tinh Bình Thanh chợt hô lên.
Đi?
Nghe thấy thế, người của Ma tộc ở một bên ngẩn ra.
Thất Tinh Môn hùng dũng mà phải rút quân vì một con chó ư?
Họ cứ ngỡ Thất Tinh Môn sẽ có bản lĩnh nào đó để phá đại trận, ai dè lại bỏ đi thế này.
“Tiếp đi chứ, sao lại bỏ về thế!”
Mục Vỹ nhìn Tinh Bình Thanh rồi lạnh lùng nói.
Hắn cầm kiếm Hắc Uyên trong tay, đôi mắt loé lên sát ý.
Hắn rất muốn biết tu vi của Tinh Bình Thanh này cao đến mức nào.
“Ta đã muốn đi, ngươi nghĩ mình cản được sao?”
“Sao không?”
Mục Vỹ lạnh mặt, tiến lên một bước rồi giơ tay lên.
Vù…
Phụt!
Song, đúng lúc này chợt có một tiếng xé gió vang lên, đầu của Tinh Bình Thanh đã lìa khỏi cổ.
Máu tươi ở cổ y phun trào, tất cả mọi người đều run lên như thứ rơi xuống là cổ của chính mình.
“Mục minh chủ, cậu không ngại khi ta giúp cậu giải quyết hắn chứ?”
Một người mặc áo bào màu đen xuất hiện trên không trung, phiêu dật như một cơn gió, người đó nhìn Mục Vỹ rồi cười hỏi.
Vũ Thanh Mộc!
Thấy Vũ Thanh Mộc đến, Mục Vỹ cười khổ một tiếng.
Tên này đúng là khiến người ta bất ngờ!
“Mục minh chủ xa cách quá đấy! Chúng ta đã thống nhất là nếu gặp chuyện gì thì sẽ giúp đỡ nhau. Vỹ Minh đã kết giao với Vũ Tiên Môn ta, nhưng khi bốn triệu đại quân của Ma tộc tấn công thành Đông Vân, Vỹ Minh cậu lại chẳng cầu cứu Vũ Tiên Môn ta gì cả”.
“Cầu cứu? Chưa tới mức ấy…”
Mục Vỹ cười nói: “Đa tạ Vũ môn chủ quan tâm, đám người này chưa có tư cách ấy đâu”.
“Kệ chứ! Ruồi nhặng mà cứ vo ve bên tai thì cũng khiến người ta đau đầu lắm”, dứt lời, Vũ Thanh Mộc vung tay lên.
Giết!
Ngay sau đó, một đoàn quân đã ồ ạt tấn công từ phía sau đại quân của Ma tộc.
“Chết tiệt!”
Trông thấy đoàn quân đông đảo này, Tử Nặc chửi thầm một câu.
“Cô sợ gì chứ? Bốn triệu đại quân của Ma tộc ta mà không địch lại được đám người này à?”
Ma vương Tử Tước phẫn nộ nói: “Để ta!”
Vù vù…
Nhưng lúc này lại có bốn tiếng xé gió vang lên.
Nhóm bốn người Phủ Thiên lập tức tấn công bốn ma vương.
Trông thấy cảnh này, Mục Vỹ đờ ra.
Nhóm Phủ Thiên bây giờ trông hoàn toàn khác trước, cả bốn người đều đã đạt cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư khủng khiếp.
Đạt đến cảnh giới này là một bước nhảy vọt lớn.
Mục Vỹ không thể không suy nghĩ lại về Vũ Thanh Mộc.
Ngay từ đầu, khi người này kết giao với hắn, hắn đã thấy y không có ý tốt gì.
Lần đầu tiên, Mục Vỹ phải suy nghĩ nghiêm túc về lai lịch của môn chủ xuất quỷ nhập thần Vũ Thanh Mộc của Vũ Tiên Môn này!
Mà lúc đó, quân của Vũ Tiên Môn tấn công từ phía sau không hề sử dụng bom để giết đại quân của Ma tộc, mà dựa vào thực lực của mình.
Trông thấy các chiến sĩ của nhân loại chiến đấu ngu xuẩn như vậy, bốn ma vương Tử Nặc mỉm cười.
Nhưng sau đó, nụ cười trên mặt họ đã tắt.
Chương 607: Đoàn quân tan tác
Những chiến sĩ nhân loại này đều có khí tức sát phạt mãnh liệt, họ đối đầu với chiến sĩ của Ma tộc mà nhẹ nhàng như làm thịt gà.
“Ngạc nhiên chưa? Chiến sĩ của Ma tộc cũng chỉ thế mà thôi!”, Phủ Thiên nhìn Tử Nặc rồi cười lạnh nói: “Ma tộc các ngươi luôn có thể trạng tốt, sức vóc vạm vỡ, nhưng không ngờ nhân loại chúng ta cũng có một mặt hùng dũng thế này đúng không!”
“Rút!”
Trông thấy vậy, Tử Nặc không còn vẻ hiếu chiến nữa.
Không hiểu tại sao, cô ta luôn cảm thấy người mặc áo bào đen bất ngờ xuất hiện này vô cùng bá đạo, y cho cô ta một cảm giác nguy hiểm.
Cảm giác này khiến cô ta ngày càng thấy khiếp sợ.
“Rút ư? Bốn vị ma vương sao vội về thế?”
Một giọng nói trầm thấp chợt vang lên bên tai bốn ma vương, không biết Vũ Thanh Mộc đã lao tới chỗ bọn họ từ lúc nào. Y nhìn nhóm Tử Nặc.
“Ngươi định làm gì?”
“Không làm gì cả”.
Vũ Thanh Mộc thờ ơ phất tay, một luồng khí tức di chuyển bên dưới áo bào màu đen, ngay sau đó bốn ma vương đã biến mất tại chỗ.
“Ma…”
Đôi mắt của Tử Nặc trợn tròn như nhìn thấy một chuyện gì đó rất khủng khiếp.
Nhưng cô ta còn chưa nói dứt câu thì đã biến mất dạng.
“Ớ?”
Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ cũng đơ người.
Hình như thực lực của Vũ Thanh Mộc cao hơn hẳn những gì mà hắn tưởng.
“Mục minh chủ, ta nghĩ hay là tiêu diệt hết cả bốn triệu đại quân của Ma tộc đi”.
“Được thôi!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi phất tay, binh sĩ của Vỹ Minh lập tức xông lên.
So với ngày mới thành lập thì bây giờ, Vỹ Minh đã lớn mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa nhờ có các loại bom nên họ chẳng hề sợ Ma tộc.
Trong bốn thế lực lớn tới xâm chiếm Trung Châu như Thất Tinh Môn, Thánh Tước Môn, bộ tộc Cốt Yêu và Ma tộc thì Ma tộc chính là phe mà họ dễ đối phó nhất.
Chỉ cần dùng bom là có thể giải quyết hết mọi việc ngay.
Dưới sự dẫn dắt của mấy nghìn ma tướng, bốn triệu đại quân của Ma tộc ra sức chống trả.
Nhưng rõ ràng, bọn họ đang chống trả một cách rất yếu ớt.
Con người luôn mỏng manh yếu đuối giờ lại bùng nổ sức mạnh to lớn, điều này khiến các chiến sĩ của Ma tộc phải ngây người.
Hơn nữa, bốn vị ma vương đã bị người mặc áo bào đen tiêu diệt, điều này khiến các chiến sĩ của Ma tộc suy sụp tinh thần, rối ren rồi chạy tán loạn.
Người của Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn lập tức chớp lấy cơ hội, mải miết đuổi theo, ma khí cuồn cuộn bên ngoài thành Đông Vân đã tan thành mây khói.
Một cuộc xâm lược trông có vẻ hoành trang lại biến thành pha đào tẩu thục mạng, điều này khiến ai nấy đều ngạc nhiên mãi không thôi.
“Mục minh chủ, nếu sau này có chuyện gì, mong cậu hãy báo cho Vũ Tiên Môn, không thì sự hợp tác giữa hai môn phái của chúng ta chẳng còn ý nghĩa gì cả”.
“Nhất định rồi!”
Thấy Ma tộc đã tan tác, Vũ Thanh Mộc cười nói: “Xong rồi, ta về Vũ Tiên Môn đây!”
“Cáo từ!”
Thấy Vũ Thanh Mộc có vẻ vội vã, Mục Vỹ lại cau mày.
“Vũ Thanh Mộc này càng nhìn càng thấy thần bí…”
“Người này không hề đơn giản đâu Vỹ ca, huynh phải cẩn thận mới được!”, Tần Mộng Dao bay xuống, đứng cạnh Mục Vỹ rồi bình tĩnh nói.
“Ừ! Xem ra sau này ta phải thận trọng với tất cả mọi người rồi, có hai người đẹp ở cạnh thế này, sẽ có nhiều kẻ thầm tơ tưởng lắm!”
Mục Vỹ mỉm cười xấu xa rồi lao ra chém giết.
Quân số của Ma tộc đông đảo nên bây giờ hắn muốn giết bao nhiêu thì giết.
Ở một nơi khác, vừa quay về thành Thánh Thanh, Vũ Thanh Mộc đã đi ngay vào trong phủ đệ của mình.
Một lát sau bỗng có ma khí cuồn cuộn, bầu trời trong phủ đệ cũng dần trở nên u ám.
Trong phủ đệ tối tắm chợt có tiếng chửi rủa vang lên không ngớt.
“Là ngươi, chính là ngươi. Hai mươi năm trước, chính ngươi đã đánh cắp cờ Ma Thiên pháp bảo của Ma tộc ta!”
Tử Nặc lơ lửng trong ma khí, giọng nói sắc sảo vang lên.
“Là ta đấy thì sao?”
Vũ Thanh Mộc bình tĩnh nói: “Đám tép riu như các ngươi mà cũng đòi biết những chuyện này ư? Lần này, chắc bốn ma hoàng đại nhân Đại A Ma, Tả Y Đặc, Địch Bố La và Đặc Lạc Khắc đã cảm nhận được khí tức của cờ Ma Thiên rồi, kiểu gì chẳng mò đến đây”.
“Ngươi điên rồi, điên thật rồi!”
Tử Nặc gào lên: “Bốn vị ma hoàng mà đến đây thì kiểu gì cũng giành lại được cờ Ma Thiên, đến lúc ấy, ngươi sẽ có kết cục rất thảm”.
“Thế ư? Tiếc là bây giờ, Trung Châu không chỉ có Ma tộc, mà Thánh Tước Môn cũng đến rồi. Ta nhớ là hình như năm xưa, thiếu môn chủ của Thánh Tước Môn đã bị Đại A Ma giết đúng không? Lẽ nào, Thánh Tước Môn cứ trơ mắt ra mà nhìn như thế sao?”
Vũ Thanh Mộc lạnh lùng nói: “Hơn nữa, lần này đại quân của Ma tộc tổn thất nặng nề, liệu bốn vị ma hoàng có thể ngồi im được không? Để ta xem họ sẽ làm gì nào!”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Không có gì!”, Vũ Thanh Mộc cười lạnh nói: “Nhưng bây giờ, ta muốn nói cho bốn người các ngươi biết ta định làm gì!”
“Hả?”
“Ta sẽ luyện hoá các ngươi để củng cố uy lực cho cờ Ma Thiên, thiên khí ở cấp bậc này chỉ thiếu một bước nữa là trở thành thánh khí rồi, thứ ta cần chính là các cường giả cảnh giới Niết Bàn của Ma tộc như các ngươi, cho nên bốn ngươi là phù hợp nhất!”
“Ngươi dám?”
“Sao không?”
Vũ Thanh Mộc mỉm cười rồi giơ tay lên, một lá cờ dài đầy hình đầu lâu ở phía sau đã nhô lên.
Lá cờ này lập tức cuốn lấy bốn ma vương, tiếng nhai tóp tép lập tức vang lên.
Vũ Thanh Mộc nhìn lá cờ màu đen này rồi lạnh giọng nói: “Sắp đại loạn rồi, lão già kia, ta không tin ông vẫn vững như bàn thạch, những gì ông nợ ta, ta sẽ đòi lại hết!”
Cơn sóng cuộn trào mãnh liệt trong Vũ Tiên Môn, cả Trung Châu sắp gặp nạn.
Lần này, Trung Châu có chiến tranh liên miên, một tin tức mang tính bùng nổ đã khiến mọi người ngạc nhiên.
Bốn triệu đại quân Ma tộc tấn công Vỹ Minh đã bị Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn liên thủ đánh bại khiến đoàn quân tan rã. Cuối cùng bốn triệu binh của Ma tộc chỉ còn lại chưa đến một triệu quân chạy về thành Phù Dư, tin này đã khiến mọi người phải ngẩn ngơ.
Chương 608: Cục diện rối ren
Sau thất bại của Ma tộc, các thế lực khác đều tiến quân thần tốc.
Hai thủ lĩnh Tinh Bình Ngọc và Tinh Bình Thanh của Thất Tinh Môn đều bị giết, Thánh Tước Môn thì tấn công thẳng tới Lôi Thần Cốc - thế lực nằm ở phía Tây Đại Lục.
Lục Ảnh Huyết Tông thì gần như bị Thánh Tước Môn bỏ qua, không để mắt tới.
Đại quân của bộ tộc Cốt Yêu thì tiến đánh Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các.
Bộ tộc này là khó chơi nhất, Thánh Đan Tông suýt nữa đã không chống đỡ được, may sao vào lúc mấu chốt, một ông lão cụt tay của Thánh Đan Tông đã ra trận, không thì chắc Thánh Đan Tông đã rơi vào tay của bộ tộc Cốt Yêu rồi.
Thánh Đan Tông chợt có một ông lão cụt tay xuất hiện, còn Tụ Tiên Các thì lại khiến người ta chấn động hơn.
Vũ tiên tử - các chủ của Tụ Tiên Các vừa ra tay đã đàn áp đại quân của bộ tộc Cốt Yêu, buộc họ phải lùi bước.
Đại Lục đang hỗn loạn, nhưng nhà họ Vỹ thì lại rất yên bình.
Không biết tại sao Thánh Tước Môn và bộ tộc Cốt Yêu lại không hề tới xâm chiếm nhà họ Vỹ, hơn nữa gia tộc này còn chẳng hề rối loạn chút nào.
Bây giờ, Vỹ Thăng Không đang mặc áo bào trắng đứng trong phủ đệ của nhà họ Vỹ tràn đầy năng lượng.
“Cha, tình hình đại khái là như vậy ạ, xem ra Vũ Tiên Môn và Vỹ Minh liên minh với nhau thật!”
“Ừm!”
Vỹ Thăng Không gõ tay xuống mặt bàn, hàng lông mày nhíu chặt như thể đang ngẫm nghĩ gì đó.
“Hơn nữa lần này, Mục Vỹ đó đã lấy được một món thiên khí hạ phẩm là kiếm Lạc Bích và một món thiên khí trung phẩm là Thất Tinh Đấu Thiên Bàn. Chắc Huyền Vũ Phi Thiên Trận sẽ được củng cố thêm, e là… ngoài cường giả cảnh giới Vũ Tiên ra thì không ai có thể phá vỡ được”.
Vỹ Vu dè dặt nói.
Dù là con trai của Vỹ Thăng Không, nhưng Vỹ Vu vẫn rất cẩn trọng khi đứng trước mặt người cha cao ngạo của mình.
“Mới có hai món thiên khí vớ vẩn mà đã khiến con sợ thế sao?”
Vỹ Thăng Không hừ nói: “Thiên khí thực thụ không đáng sợ, cái phải sợ là thánh khí. Nếu có người luyện chế được thành thánh khí thì có ai ở Trung Châu là đối thủ nữa”.
“Thánh khí…”
Vỹ Vu tái mặt.
Năm xưa, khi vào Ma tộc, ông ta biết cờ Ma Thiên - một trong bốn pháp bảo của Ma tộc mới chỉ là thiên khí cực phẩm, nếu giờ có một món thánh khí xuất hiện ở Trung Châu thì chắc chắn sẽ khiến mọi người phải khiếp sợ.
“Không thể nào… sao Mục Vỹ có thánh khí được, điện Khiếu Nguyệt đó cùng lắm chỉ là thiên khí thượng phẩm thôi, Cổ Ngọc Long Tinh thì là thiên khí trung phẩm, hắn có thể…”
“Vô dụng, ta có nói là Mục Vỹ à?”
Vỹ Thăng Không tức tối mắng: “Ngày xưa, ta bảo các con vào Ma tộc là để lấy trộm cờ Ma Thiên. Nhưng rồi thế nào? Đồ ăn hại là con lại để Mục Thanh Vũ giành được trước. Bao nhiêu năm qua, Mục Thanh Vũ đã thi triển cờ Ma Thiên lần nào chưa?”
“Giết hắn thì cũng không tìm thấy cờ Ma Thiên đâu cả, cho nên lão phu mới phế bỏ hắn. Đến bây giờ là Mục Vỹ, lão phu cũng đã cố năm lần bảy lượt rồi mà vẫn chưa giết được”.
“Không ép Mục Thanh Vũ xuất hiện rồi cướp cờ Ma Thiên thì Trung Châu sẽ không bao giờ thuộc về nhà họ Vỹ chúng ta được”.
Vỹ Thăng Không gõ tay xuống mặt bàn, suy nghĩ sâu xa…
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang lơ lưng trên không trung trong Vỹ Minh.
Tay trái hắn cầm kiếm Lạc Bích, tay phải cầm Thất Tinh Đấu Thiên Bàn, cơ thể hắn nối liền với Cổ Ngọc Long Tinh, thêm điện Khiếu Nguyệt là bốn thiên khí đã gắn liền với nhau.
Lần này, Mục Vỹ quyết định sẽ dung nhập kiếm Lạc Bích và Thất Tinh Đấu Thiên Bàn vào Huyền Vũ Phi Thiên Trận.
Ngoài các loại bom ra, hiện giờ Vỹ Minh đang thua các thế lực khác về mọi mặt.
Vì thế Huyền Vũ Phi Thiên Trận chính là nền móng vững chắc để Vỹ Minh tồn tại trong trận giao tranh này.
Mục Vỹ hiểu rất rõ điều này.
Điều hắn cần làm bây giờ là biến mình thành mắt trận để dung nhập vào Huyền Vũ Phi Thiên Trận.
Như vậy thì hắn và Huyền Vũ Phi Thiên Trận sẽ thành một thể thống nhất, đại trận sẽ trở thành một bộ phận không thể tách rời cơ thể hắn.
Điểm mạnh là lực phòng ngự của Huyền Vũ Phi Thiên Trận sẽ tăng theo thực lực của hắn.
Nhưng điểm bất lợi là… một khi Huyền Vũ Phi Thiên Trận bị tấn công mãnh liệt, cơ thể của hắn cũng sẽ chịu một phần tổn hại từ đại trận.
Vì cả hai đã gắn liền với nhau thành một thể.
Tinh Bình Ngọc và Tinh Bình Thanh đến mang theo thiên khí trung phẩm, biết đâu sau này Thất Tinh Môn còn mang thiên khí cực phẩm tới.
Đến lúc ấy, Huyền Vũ Phi Thiên Trận có thể chống đỡ được sự tấn công kịch liệt đó không thì Mục Vỹ cũng chưa biết được.
Vì thế, dù hành động này rất điên cuồng, nhưng lại là cách giải quyết tốt nhất của hiện tại.
Cổ Ngọc Long Tinh phát ra ánh sáng màu đỏ rực lửa, che phủ toàn bộ đại trận.
“Rốt cuộc thầy Mục đang nghĩ gì vậy nhỉ?”, Cảnh Tân Vũ nghi hoặc nói: “Huyền Vũ Phi Thiên Trận đã lợi hại lắm rồi, dù đại trận có bị phá vỡ thì Vỹ Minh chúng ta cũng không sợ”.
“Ngươi tưởng ai cũng như mình à!”
CHương 609: Ma hoảng xuất quân
Mặc Dương cười khổ nói: “Trung Châu bây giờ đang rất hỗn loạn, ngươi tưởng chỉ dựa vào Huyền Vũ Phi Thiên Trận là chúng ta có thể chống lại sự xâm chiếm của bốn thế lực lớn sao?”
“Nếu đại trận bị phá, riêng hàng nghìn cường giả cảnh giới Niết Bàn của Thất Tinh Môn thôi, liệu Vỹ Minh ta có thể chống trả được không?”
Tề Minh tiếp lời: “Thầy Mục hoà cơ thể mình vào với đại trận là liều mạng đấy! Chúng ta đã giết Tinh Bình Ngọc và Tinh Bình Thanh, lần này Thất Tinh Môn sẽ cử các võ giả lợi hại hơn đến đây”.
“Thầy Mục lấy mình làm mắt trận, nếu Huyền Vũ Phi Thiên Trận có làm sao thì người đứng mũi chịu sào chính là thầy ấy. Hành động này của thầy là hạ quyết tâm, thầy còn thì chúng ta an toàn, thầy mất thì…”
“Phì phì!”
Cảnh Tân Vũ nhổ nước miếng rồi nói: “Mất mát cái gì, thầy sẽ còn mãi”.
Mặc Dương thở ra một hơi rồi đáp: “Huynh đệ chúng ta đừng lười nhác nữa! Năm xưa chúng ta đã không chịu tụt hậu thì bây giờ hãy nhanh chóng tiến vào cảnh giới Niết Bàn, chỉ như vậy thì mới có thể giúp được thầy Mục!”
“Được!”
“Đương nhiên rồi!”
Các học trò của lớp chín đều đồng lòng nhất chí.
Đối với việc nâng cao cảnh giới của họ, Mục Vỹ không dám sử dụng quá nhiều đan dược để hỗ trợ, vì như vậy ít nhiều sẽ có ảnh hưởng tới tu vi của họ sau này.
Mọi người đều hiểu nỗi khổ tâm của Mục Vỹ nên cũng không hề oán trách.
Bọn họ đã chứng kiến Mục Vỹ bước từng bước vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy!
Chỉ có chăm chỉ lao động thì mới được hưởng thành quả thôi!
Sau thất bại lớn của Ma tộc, Trung Châu diễn ra chiến loạn liên miên. Nhưng sau đó, đại quân của Ma tộc không chịu yên được quá lâu, lại tiếp tục ngóc đầu trở lại dồn dập tấn công.
Ma khí ngất trời trong thành Phù Dư.
Bốn ma cột thông thiên bay lên cao.
Sau đó, trời đất đã biến sắc.
“Tham kiến bốn vị ma hoàng đại nhân”.
Ngay sau đó, đã có các tiếng hô vang lên, hàng triệu quân của Ma tộc đều quỳ xuống.
“Đứng lên đi”.
Một giọng nói trong trẻo vang lên, một bóng người cao hàng trăm mét bước ra từ trong ma khí cuồn cuộn ấy.
Sau khi đáp xuống, bóng dáng cao lớn ấy đã hoá thành một người đàn ông nho nhã mặc trường sam màu trắng.
“Đại A Ma đại nhân!”
Sát Minh cúi thấp đầu xuống, cung kính chào hỏi.
“Tả Y Đặc, Địch Bố La, Đặc Lạc Khắc, xuống cả đi”.
Đại A Ma vừa nói dứt câu, ba bóng người khác đã đáp nhanh xuống.
“Tham kiến ba vị ma hoàng đại nhân!”
“Ừm, Sát Minh, lần này ngươi là người phụ trách việc ở Trung Châu, tình hình cụ thể là thế nào?”, Tả Y Đặc hỏi.
“Dạ!”
Sau đó, Sát Minh đã tường thuật lại mọi chuyện xảy ra ở Trung Châu.
“Sao? Bốn người Tử Nặc đã bị bắt đi rồi ư?” Đại A Ma nghe thấy thế thì thất kinh.
“Vâng ạ!”
Sát Minh cúi đầu nói: “Môn chủ của Vũ Tiên Môn bỗng dưng xuất hiện vô cùng lợi hại, nhóm Tử Nặc vốn không có sức chống trả”.
“Thú vị thật!”
Đại A Ma cười nói: “Lão tứ, xem ra cờ Ma Thiên của đệ có tung tích rồi đấy!”
“Hừ!”
Tứ ma hoàng Đặc Lạc Khắc hừ nói: “Năm xưa, loài người đê hèn đó đã xâm nhập vào thánh địa của Ma tộc ta rồi đánh cắp cờ Ma Thiên. Bây giờ, cuối cùng cũng tìm được hung thủ, phải dạy cho đám kiến hôi ấy một trận nhớ đời mới được”.
“Như Sát Minh nói, Vỹ Minh có phòng thủ rất kiên cố, vì thế chúng ta nên bắt đầu xử lý từ nơi đó”.
“Đại A Ma!”
Sát Minh chợt nói: “Có chuyện này người chưa biết ạ, Huyền Vũ Phi Thiên Trận mà minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh luyện chế không phải là thánh khí, nhưng lại rất khó phá vỡ. Ngoài ra, gần đây Mục Vỹ lại dung nhập thêm hai món thiên khí nữa vào đại trận này…”
“Không sao cả!”
Đại A Ma xua tay nói: “Lần này, ta tự có cách. Chúng ta phải đòi cờ Ma Thiên của lão tứ về, hơn nữa sẽ có người tới giúp chúng ta, Huyền Vũ Phi Thiên Trận đó không thành vấn đề”.
“Dạ!”
“Cốc Dụ, Phong Thương, hai ma sử các ngươi hãy dẫn đầu đại quân tiến công. Lần này không chỉ có Ma tộc chúng ta tấn công Vỹ Minh đâu, chắc chắn Thất Tinh Môn cũng sẽ không tha cho họ. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ nữa thôi”.
“Vâng!”
Hai ma vương trông tuấn tú ở bên cạnh lập tức đứng dậy, đó chính là hai ma sử của ma ngục thứ nhất và thứ hai.
“Ma tộc chúng ta có trên dưới tám triệu đại quân, thêm Thất Tinh Môn nữa thì Vỹ Minh thua là cái chắc. Đến lúc ấy, Mục Vỹ kiểu gì cũng xong đời, hơn nữa Mục Thanh Vũ - cha của hắn cũng sẽ xuất đầu lộ diện. Cuối cùng, cờ Ma Thiên sẽ trở lại tay chúng ta”.
“Vâng!”
Ma khí cuồn cuộn bên trên thành Phù Dư, khiến cả bầu trời như vừa trải qua một kiếp nạn.
Lần này, kiếp nạn thật sự đã đến thật rồi!
Cùng lúc đó, có ba người đi từ trong căn nhà lá ở thánh địa Trì Dao ra ngoài.
Nhìn kỹ mới thấy bọn họ có nét mặt khá giống nhau, khí tức lúc ẩn lúc hiện trên cơ thể toả ra ngoài.
“Tham kiến ba vị đại nhân!”
Tử Yên mặc thanh sam đứng ngoài rìa căn nhà rồi chắp tay nói.
“Tử Yên, nghe nói hai tên vô dụng kia chết rồi đúng không?”
“Vâng!”
“Đúng là ăn hại!”
Người thanh niên đứng giữa cười nói: “Thế mà còn không biết xấu hổ nói mình lớn tuổi hơn bọn ta, chỉ là ăn nhiều cơm hơn thôi, hai tên vô dụng”.
“Thôi, lão thất, lão cửu. Lần này, chúng ta không được xảy ra sai sót, bất luận thế nào chúng ta cũng phải giành được món pháp bảo đó của Trung Châu, nếu không phụ thân đã chẳng sốt sắng như vậy. Nhưng chúng ta đều biết kẻ đã giết người của Thất Tinh Môn ta thì buộc phải chết”.
“Đương nhiên!”
Một người thanh niên trẻ nhất trong số đó cười nói: “Thất ca, bát ca, lần này ba huynh đệ chúng ta ra mặt, Vỹ Minh không bị phá tan tành mới là lạ!”
Chương 610: Chuẩn bị chống địch
“Ừ!”
Lão thất gật đầu nói: “Lần trước tại hai thằng ăn hại kia chủ quan khinh địch. Lần này bốn vị ma hoàng của Ma tộc đã thương lượng với phụ thân rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau tấn công, phá được Huyền Vũ Phi Thiên Trận của Vỹ Minh trước. Lần này phụ thân đã quyết tâm rồi”.
“Được!”
“Không thành vấn đề!”
Ba huynh đệ cùng gật đầu.
Khác với Tinh Bình Ngọc và Tinh Bình Thanh, lần này ba người Tinh Hoài Ngọc, Tinh Bất Nhiên và Tinh Diệt Không nhất định đã chuẩn bị kỹ càng.
Mục tiêu của bọn họ chính là Vỹ Minh.
Dù thế nào thì Thất Tinh Môn cũng là một môn phái có tiếng tăm trong tiểu thế giới Tam Thiên. Tuy môn chủ có nhiều con cháu nhưng cũng không thể để mặc cho người ta giết hại tuỳ ý, huống hồ còn là người của Trung Châu.
Điều này đã tát thẳng vào mặt mũi của Thất Tinh Môn.
Chưa đầy một tháng sau, Ma tộc và Thất Tinh Môn lại tập hợp quân lính xông đến thành Đông Vân lần nữa.
Lần này, Ma tộc chỉ phái ra vẻn vẹn hai trăm nghìn người, thế nhưng tất cả đều là võ giả cảnh giới Thông Thần.
Thất Tinh Môn còn phái ra ít hơn, chỉ có mười nghìn người.
Trong số mười nghìn người đó có khoảng gần một nghìn võ giả cảnh giới Niết Bàn.
Đội hình quá mạnh mẽ khiến cả Trung Châu phải giật mình kinh hãi.
Phần lớn người trong đội quân tám triệu người của Ma tộc lại chia thành hai ngả đồng loạt đánh về điện Tam Cực và Vũ Tiên Môn.
Sau khi biết được tin dữ này, Mục Vỹ vẫn bình tĩnh một cách đáng sợ.
Lần này không tránh nổi nữa rồi!
Hắn chợt có cảm giác, dường như đang có một bàn tay bí mật nào đó đang lôi kéo Ma tộc và Thất Tinh Môn cùng nhằm vào Vỹ Minh.
Nói đúng hơn là đang nhằm vào chính hắn.
Bàn tay trong bóng đối kia chĩa mọi mũi dùi về phía hắn như đang muốn ép buộc gì đó!
“Chuẩn bị chống địch!”
Mục Vỹ hét lớn.
“Rõ!”
Trông thấy vẻ mặt của hắn, mọi người hiểu ra trận chiến này là cuộc chiến sống còn của Vỹ Minh.
Mục Vỹ quay lưng đi vào hậu điện.
“Vỹ ca!”
“Vỹ ca!”
“Mục minh chủ!”
Ba người Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Tiêu Doãn Nhi đồng loạt đi tới.
“Lần này e là Vỹ Minh phải đối mặt với tai hoạ ngập đầu rồi!”, hắn cười khổ đáp.
“Khó khăn tới vậy sao?”, Vương Tâm Nhã cất tiếng hỏi: “Bắt tay với Vũ Tiên Môn cũng không được à?”
“Sợ là không được!”
Mục Vỹ mỉm cười bất lực: “Vậy nên lần này bắt buộc phải cầu cứu cha vợ rồi. Tâm Nhã, muội và Dao Nhi, cả Thánh nữ nữa, ba người hãy xin chi viện từ điện Tam Cực đi!”
“Tại sao lại là ba người?”
Tần Mộng Dao nhíu mày nói: “Có phải huynh lại định bỏ lại bọn ta để tự mình gánh chịu tất cả không?”
“Sao lại nói ta vĩ đại như vậy?”
Mục Vỹ cười nói: “Bà lớn à, đang lúc nước sôi lửa bỏng muội lại trở nên hồ đồ rồi đấy à? Ít nhất Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ta cũng có thể chống đỡ được nửa ngày, đủ cho ba người tới điện Tam Cực cả đi cả về”.
“Tâm Nhi nhất định phải đi, nếu không ông bố vợ kia của ta chưa chắc đã đến đâu. Muội và thánh nữ chịu trách nhiệm bảo vệ muội ấy. Hai mỹ nhân xinh đẹp bọn muội đi ra ngoài, đương nhiên ta không thể yên tâm được”.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tần Mộng Dao, Mục Vỹ lại nói tiếp: “Trời ạ, muội không thể tin ta được à? Ta có tinh thần hi sinh vĩ đại như vậy hả? Huyền Vũ Phi Thiên Trận và ta đã hoà vào làm một, chắc chắn ta phải ở lại nơi này”.
“Huynh…”
Vương Tâm Nhã vội vàng lên tiếng: “Nhưng chắc chắn huynh sẽ không chịu được mà xông ra ngoài, không thể cậy mạnh hiếu thắng được”.
“Yên tâm đi, ta sẽ không như vậy đâu!”
Mục Vỹ gật đầu đáp: “Lần này không phải đùa giỡn. Hai trăm nghìn cao thủ cảnh giới Thông Thần, cộng thêm mấy nghìn cao thủ cảnh giới Niết Bàn, sao ta còn dám lấy mạng mình ra cược nữa?”
“Tốt nhất là đừng như vậy”.
Nói rồi, Tần Mộng Dao bước tới chạm tay vào cổ Mục Vỹ. Cổ hắn lập tức xuất hiện một vòng tròn bằng băng.
“Thứ này có thể giúp muội cảm ứng được huynh bất cứ lúc nào. Nếu huynh dám lừa muội, khi trở về muội sẽ bắt huynh… bắt huynh ngủ một mình!”
Tiêu Doãn Nhi trông thấy ba người họ tình cảm dạt dào, lòng thầm thở dài.
“Được rồi, mau xuất phát đi. Đợi đến khi Ma tộc và Thất Tinh Môn mò tới, muốn đi ra ngoài cũng khó”.
“Vâng!”
Vương Tâm Nhã gật đầu nhìn Mục Vỹ, vẻ mặt lưu luyến không rời.
Hắn nhìn theo bóng dáng ba người họ rời đi rồi thở hắt ra một hươi.
“Sao hả? Không nỡ à?”, chợt có một bóng người bước ra từ trong bóng tối.
Vạn Vô Sinh cười bảo: “Mục lão đệ, điểm này ngươi thua Mục lão ca rồi. Năm xưa Mục lão ca phong lưu phóng khoáng nhưng đối với phụ nữ thì cầm được bỏ được”.
“Lão Vạn, lần này e là ta không gánh nổi nữa!”
Sắc mặt Mục Vỹ trở nên căng thẳng: “Ba vị hoàng tử của Thất Tinh Môn cùng tới. Với hiểu biết của ta về môn chủ Thất Tinh Môn, người này có thù tất báo. Hai đứa con trai của ông ta bỏ mạng ở Vỹ Minh, chắc chắn ông ta sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Hơn nữa, bốn vị ma hoàng đều là cao thủ vượt qua cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, còn có cả ba bảo vật hàng đầu của Ma tộc. Sợ là Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ta không chống đỡ nổi”.
“Thế nên ông…”
“Ta không đi đâu!”
Vạn Vô Sinh hừ lạnh nói: “Một lão già như ta chết ở đây coi như xong. Nếu cậu không còn nữa, sau này ta cũng chẳng có mặt mũi nào sống tiếp. Lỡ như gặp được Mục lão ca, cậu bảo ta ăn nói với hắn thế nào?”
“Ông…”
Mục Vỹ cười khổ nói: “Tiểu Vạn, ông là huynh đệ tốt nhất đời này của ta!”
Dứt lời, hắn quay lưng đi khỏi.
Tiểu Vạn?
Vạn Vô Sinh ngẩn người. Vừa rồi tựa hồ như ông ta nhìn thấy người đại ca khi xưa, một người một kiếm xông thẳng tới Cửu Trùng Thiên.
“Ranh con nhà cậu mau quay lại đây cho ta. Sao dám gọi Tiểu Vạn hả? Ông đây làm huynh của cậu là còn nể mặt Mục lão ca lắm rồi đấy. Cậu còn muốn trèo lên đầu lên cổ ta nữa đúng không?”
Vạn Vô Sinh lắc đầu nguầy nguậy, trông thấy Mục Vỹ rời đi bèn hớt hải đuổi theo.