"Nói cứ như ta không làm vậy là sống được ấy!", Mục Vỹ bông đùa: "Ta đứng ở đây là đã chuẩn bị tinh thần chết rồi. Thánh Vũ Dịch, ta nhắc lại lần nữa, ta chết rồi thì người thân, bằng hữu và huynh đệ ta sẽ báo thù cho ta, đã thế ta còn lôi được Thánh Đan Tông của ông làm đệm lưng nữa, chết không uổng chút nào!"
Mục Vỹ nói xong ngửa mặt lên trời gầm thét, hỏa long đen bay xuống ngay sau đó.
"Thằng điên!"
Tình cảnh trước mắt buộc Thánh Vũ Dịch phải vội vàng điều động chân nguyên, bảy tầng hồn đàn hiện ra dưới chân. Ông ta dồn toàn bộ chân nguyên vào Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận ở đằng đó.
Điều duy nhất Thánh Vũ Dịch có thể trông cậy lúc này là Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận sẽ cản được hai thiên hỏa.
Nhưng đó là hai thiên hỏa chứ có phải mèo chó gì đâu!
Trong lần tấn công này, Mục Vỹ triệu hoán cả hai loại thiên hỏa đến chứ không dùng thực lực của mình để điều khiển thiên hỏa nữa. Như vậy nghĩa là hắn tách rời ý thức thiên hỏa - cũng là bản thân - với bản thể thiên hỏa.
Hắn sẽ chết!
Nhưng dù có phải chết, hắn cũng quyết không chùn bước.
Trong lúc nhất thời, mười cột sáng và hỏa long đen chế ngự lẫn nhau.
Nhưng Thánh Vũ Dịch dần dần tuyệt vọng nhận ra rằng mười cột sáng kia không tài nào chống lại được hỏa long đen.
Hóa ra hai loại thiên hỏa kết hợp với nhau sẽ mang lại sức công phá lớn đến vậy.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Thánh Vũ Dịch.
Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận là sát trận có tiếng của Thánh Đan Tông suốt một nghìn năm qua, thế mà nó lại không thể đàn áp sức mạnh của hai loại thiên hỏa này.
Thiên hỏa quả là đáng sợ!
"Mục Vỹ, dừng tay, có gì từ từ nói! Ta cho ngươi rời khỏi đây, mau dừng tay!"
Giờ thì Thánh Vũ Dịch tái mặt thật rồi.
"Ông bảo ta dừng ấy hả?"
Mục Vỹ cười khẩy: "Ông nhìn bộ dạng ta bây giờ xem có sống nổi nữa không? Nếu đã vậy thì hôm nay ta liều chết, khiến cơ nghiệp nghìn năm của Thánh Đan Tông ông sụp đổ".
Lúc này, Mục Vỹ thật sự rũ bỏ mọi thứ.
Giờ có muốn dừng lại cũng không dừng được nữa.
Hắn hoàn toàn không thể gọi lại hắc long với tình trạng hiện tại.
Ngay lúc hắc long bộc phát khí thế bàng bạc, uy dũng oai vệ giáng xuống hòng đốt cháy mọi thứ...
"Sư phụ, rốt cuộc bên ngoài có chuyện gì vậy ạ?", trong tòa tháp cao, Tần Mộng Dao bồn chồn hỏi.
Chẳng hiểu sao lòng cô cứ nôn nao lạ thường như sắp sửa có chuyện lớn gì xảy ra vậy.
"Dao Nhi, chỉ còn một bước nữa thôi là hồn đàn của con tế luyện thành công rồi, tuyệt đối không được phân tâm. Dù bên ngoài có chuyện gì xảy ra cũng không can hệ gì đến con!", Tử Vũ Di bực bội nói lớn.
"Không đúng, chắc chắn là có gì rồi!"
Tần Mộng Dao cố chấp bảo: "Có phải Vỹ ca tới rồi không? Sư phụ, người gạt con!"
"Dao Nhi..."
"Con phải ra ngoài đó xem!"
Tần Mộng Dao đột nhiên đứng lên, khí tức băng hàn bao phủ toàn thân, khí thế bùng nổ. Cô mạnh mẽ xông qua tầng cấm chế trong tòa tháp để bay ra ngoài.
"Dao Nhi!"
Tử Vũ Di ở sau lưng quát, mau chóng đuổi theo.
Cùng lúc đó, hỏa long đen đáp xuống với uy thế mãnh liệt. Ngọn lửa đen như mực cuốn lấy mười cột sáng.
Rắc rắc rắc rắc...
Các cột sáng chợt nứt ra, từng khe hở xuất hiện báo hiệu sự sụp đổ sắp đến. Dường như tất thảy sắp sửa tan vào hư không.
"Cậu thanh niên này, sao phải bất chấp vậy chứ, thành tựu trong tương lai của cậu rõ là sẽ không dừng tại đây mà. Dừng tay đi!"
Song, giữa thời khắc đó, một giọng nói già cỗi vang lên. Một ông lão vừa đi tới vừa chìa tay ra.
Ông lão nọ mặc chiếc áo làm bằng vải thô mộc, mái tóc hoa râm, cụt một tay, bên tay duy nhất còn lại đang kẹp một cây chổi ở dưới nách. Lão nhẹ nhàng dựng bàn tay thô ráp lên.
Chỉ một hành động ấy đã khiến người Mục Vỹ cứng đờ.
Hỏa long đen tức thì bị mười cột sáng áp chế.
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Có điều mười cột sáng vỡ nát ngay sau đó. Tuy hỏa long không còn bị trói buộc nhưng lại bị bàn tay của ông lão mạnh bạo đè xuống.
Kế đến, hỏa long dài nghìn mét bị xẻ ra làm hai dễ như trở bàn tay, hóa thành tử long và lục long. Chúng kêu lên một tiếng rồi rơi vào trong cơ thể Mục Vỹ.
Phụt...
Mục Vỹ cầm cự được đến bây giờ là hết sức rồi, hắn phun ra một ngụm máu thật lớn rồi ngã phịch xuống đất.
Một cú chưởng bâng quơ của ông lão nọ không chỉ đè ép Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận mà còn ép buộc Diệt Hồn Hắc Viêm bay trở lại vào người Mục Vỹ. Ấy thế mà lão không có vẻ gì là mệt mỏi cả.
Ông lão nhìn Mục Vỹ rồi thở dài, trên mặt lộ vẻ không đành lòng.
Mạnh thật!
Chúng đệ tử Thánh Đan Tông vốn đã sững sờ lại càng thảng thốt hơn.
Không ngờ ông lão suốt ngày quét dọn quảng trường Thánh Đan Tông họ lợi hại đến vậy.
Một cao thủ cực kỳ mạnh thế này lại hiện diện ngay bên cạnh họ, thật quá khó tin.
"Đa tạ Khuyết lão!", Thánh Vũ Dịch nhẹ nhõm thở phào rồi chắp tay nói.
"Ta từng nói với cậu rằng dã tâm của cậu sẽ mang tai kiếp đến cho Thánh Đan Tông rồi cơ mà!", ông lão lắc đầu, ngán ngẩm nói.
Hết thảy lại trở về với yên lặng, dưới đất chỉ còn một mình Mục Vỹ nằm sấp. Dù máu nóng chảy ra khỏi miệng, dù y sam đen đã rách bươm, hắn vẫn gắng gượng đứng dậy.
"Thánh Đan Tông có cả cao thủ bậc này nữa à, không hổ là tông môn hiển hách!", Mục Vỹ phun một ngụm máu ra rồi cười to, mặt hắn vẫn nhợt nhạt: "Mục Vỹ ta đây cuồng ngạo cả đời, không ngờ có thể đả động đến thế lực lớn nhất Trung Châu Đại Lục nhiều như vậy, hôm nay chết tại đất này cũng đáng lắm!"
"Ăn nói xấc xược, một mình ngươi làm gì đả động nổi Thánh Đan Tông ta? Thánh Tâm Duệ ta đây phải giết ngươi mới được!"
Nãy giờ Thánh Tâm Duệ luôn đứng gần âm thầm quan sát Mục Vỹ. Lúc này, gã hét lớn rồi xông tới đâm kiếm về phía hắn.
Mục Vỹ lúc này đã mệt rũ người rồi.
Thiên hỏa vừa bị đánh lùi vào trong người, đâu thể điều động được nữa. Hôm nay hắn chết chắc rồi!
Trường kiếm thế tới ào ạt, Mục Vỹ thấy một luồng sáng xanh chợt lóe lên trước mắt mình. Dường như một bóng hình xinh đẹp vừa chạy đến.
Chương 517: Nộp mạng đi
"Sao lại thấy ảo giác thế này, quả nhiên... là mình còn yếu quá!"
Mục Vỹ lẩm bẩm, đầu óc dần trở nên mụ mị.
"Thánh Tâm Duệ, sao ngươi dám giết huynh ấy!"
Tuy nhiên, một giọng nói phẫn nộ truyền đến khi thanh kiếm của Thánh Tâm Duệ sắp đâm vào người Mục Vỹ.
Nghe thấy tiếng quát ấy, Mục Vỹ nặng nề ngước mắt nhìn.
"Dao Nhi, quả nhiên muội vẫn ổn, thật tốt quá!"
Hắn mấp máy môi, giọng nhỏ đến nỗi chỉ bản thân nghe thấy.
"Vỹ ca!"
Tần Mộng Dao chạy tới, một đóa sen băng xuất hiện sau lưng Mục Vỹ và kéo hắn về.
"Thánh Tâm Duệ, chỉ dựa vào mình ngươi cũng đòi giết huynh ấy, ngươi xứng không!"
Tần Mộng Dao đang cực kỳ tức giận, sát ý cao ngất trời. Cô hệt như Băng Hoàng từ Cửu Trùng Thiên giáng xuống trần gian.
Một hồn đàn băng hiện ra dưới chân cô.
Bấy giờ Tử Vũ Di mới chạy đến kịp, cảnh tượng trước mắt làm bà ấy giật mình.
"Thần đàn Băng Hoàng, thành công rồi, thành công rồi!", người Tử Vũ Di run lên vì kích động.
Tần Mộng Dao đã dùng thần phách Băng Hoàng để hoàn thiện tầng thứ nhất hồn đàn!
"Ngươi muốn giết huynh ấy đúng không?"
Lưng Tần Mộng Dao thẳng tắp, hồn đàn băng dưới chân tỏa ra hơi lạnh buốt giá.
Rắc rắc rắc rắc...
Hơi băng lạnh lẽo lan tỏa dưới chân Tần Mộng Dao. Sương mù băng giá nhấn chìm cả quảng trường, Thánh Đan Tông và vùng núi lân cận.
Một số đệ tử run cầm cập vì không chịu nổi, dần dần bị đóng băng.
Thánh Tâm Duệ lạnh thấu tâm can.
"Tần Mộng Dao, cô muốn làm gì!"
Đúng lúc đó, mấy bóng người bay từ trong Thánh Đan Tông đến. Nhìn kỹ thì toàn bộ những người đang tới đều có cảnh giới Niết Bàn. Họ phát ra uy áp cực mạnh cuốn lấy Tần Mộng Dao.
"Mấy người làm gì đấy!"
Tử Vũ Di bất chợt bay đến, quát các trưởng lão kia: "Ai dám động vào nó là động vào Tử Vũ Di này!"
Bà ấy vừa quát là cả Thánh Đan Tông im phăng phắc, tất cả mọi người đưa mắt về phía Thánh Vũ Dịch.
"Tông chủ..."
"Tử Vũ Di, bà làm cái quái gì vậy?", Thánh Vũ Dịch cau mày lớn tiếng: "Mục Vỹ là kẻ địch mà Thánh Đan Tông ta phải diệt trừ. Ngày nào hắn chưa chết, Thánh Đan Tông chưa được bình yên ngày đó".
"Bà đây không cần biết kẻ địch kẻ điếc gì sất, ta chỉ muốn bảo vệ Dao Nhi an toàn, không ai có thể đe dọa đến tính mạng của nó!", Tử Vũ Di đáp trả.
"Bà..."
Thánh Vũ Dịch đanh mặt: "Hôm nay hắn phải chết!"
"Ai đòi giết Mục lão đệ của ta đấy, Vạn Quỷ lão nhân ta đây không cho phép!"
Giây phút đó, một loạt tiếng các vũ khí va chạm vang lên, một đội quân xông vào Thánh Đan Tông.
Người cầm đầu chính là Vạn Vô Sinh!
Bốn hồn đàn chồng lên nhau phía dưới Vạn Vô Sinh, toàn thân ông ta toát lên quỷ khí lạnh căm căm cùng một phần sát ý khát máu.
"Vỹ ca!"
"Sư phụ!"
"Sư phụ!"
Vài người lao ra khỏi đội ngũ. Vương Tâm Nhã đã xông đến bên cạnh Mục Vỹ từ lúc nào, cô ta ôm hắn vào lòng mặc cho máu đỏ nhầy nhụa.
"Vỹ ca..."
Vương Tâm Nhã rơm rớm nước mắt nhìn Mục Vỹ.
"Ha ha..."
Mục Vỹ nhẹ nâng tay muốn lau đi nước mắt của Vương Tâm Nhã, nhưng sao nó lại nặng đến thế.
"Vỹ ca! Vỹ ca!"
Thấy cánh tay của Mục Vỹ rũ xuống, hắn cũng không còn thở nữa, Vương Tâm Nhã hoảng hốt hét lên.
"Sư phụ!"
Mặc Dương, Tề Minh và những người khác nổi cơn thịnh nộ.
"Đệ tử Vỹ Minh nghe lệnh, dù tổ chức có tan tác cũng phải tàn sát Thành Đan Tông máu chảy thành sông!", Mặc Dương khàn giọng quát, nước mắt rơi đầy.
"Giết!"
Những người trong Vỹ Minh thét lớn rồi lao đến.
"Hừ, Vỹ Minh đúng là bọn ngu muội. Tất cả trưởng lão nghe lệnh, giết hết không tha!"
Thánh Vũ Dịch lạnh mặt ra lệnh.
Thánh Đan Tông là lực lượng mạnh nhất Trung Châu, há để bị một thế lực trên hạng nhất như Vỹ Minh áp đảo?
Đây là một trận đại chiến khó đoán trước thắng thua.
"Thánh Vũ Dịch, lão tử thấy ông chán sống rồi đấy, nộp mạng đi!"
Vạn Quỷ lão nhân xông lên, đằng đằng sát khí nhìn Thánh Vũ Dịch.
Mục Vỹ là đệ tử của Vỹ lão đại, cậu ấy mà chết ở đây thì Vạn Quỷ lão nhân này nào còn mặt mũi gặp lại người ông ta xem như đại ca nữa!
Dù chỉ có bốn tầng hồn đàn, Vạn Quỷ lão nhân vẫn không nao núng khi đối đầu với Thánh Vũ Dịch.
Thánh Vũ Dịch có cảnh giới hồn đàn tầng thứ bảy, chẳng qua do vừa rồi khai triển Thập Phương Tuyệt Sát Đại Trận nên lúc này chỉ còn bốn, năm phần mười thực lực. Kết cuộc là chỉ có thể đánh ngang tay với Vạn Quỷ lão nhân.
"Thánh Tâm Duệ, để mạng lại!"
Tần Mộng Dao không quan tâm đến điều gì khác mà chỉ phẫn nộ nhìn Thánh Tâm Duệ, quát.
Chương 518: Dừng tay
Lúc này, các trưởng lão khác đều định ngăn cản Tần Mộng Dao, nhưng đều bị một mình Tử Vũ Di chặn lại.
“Một mình cô mà đòi giết ta ư? Tiện nhân, Thánh Đan Tông đối đãi với cô thế nào, mà cô có thể vì một tên tiểu tử ngông cuồng rồi phản bội lại môn phái?”, Thánh Tâm Duệ lạnh mặt, giơ kiếm xông lên.
Gã không tin mình không phải đối thủ của Tần Mộng Dao!
Một trận đại chiến đã khai màn.
Ông lão quét rác khẽ thở dài một hơi rồi quay người rời đi.
Xung quanh bùng nổ sát khí, giao chiến hỗn loạn, nhưng lão vẫn tập tễnh thong thả rời đi, nhưng không một ai đến gần lão cả.
Vương Tâm Nhã ôm lấy Mục Vỹ, định cho hắn uống các loạn đan dược, nhưng bây giờ đã không thể làm được nữa.
“Vỹ ca, huynh cố lên, phải cố lên!”
Cô ta chỉ biết gào khóc, chứ không thể làm được gì.
Cùng lúc đó, Tần Mộng Dao và Thánh Tâm Duệ đang giao chiến.
Nhưng sau khi trận đấu diễn ra được một lúc, Thánh Tâm Duệ phát hiện là mình đã sai.
Hơn nữa còn sai rất nghiêm trọng!
Dù Tần Mộng Dao đúc được hồn đàn dưới tình huống cấp bách, nhưng hồn đàn của cô vẫn rất mạnh.
Từng chiêu thức mang theo sức mạnh thần phách Băng Hoàng của Tần Mộng Dao dường như đều khoá chặt mọi đường lui của gã, khiến gã không thể ẩn trốn.
“Tần Mộng Dao, hôm nay coi như cô giỏi, ngày khác ta sẽ tỉ thí với cô tiếp!”
Dứt lời, Thánh Tâm Duệ quay người toan bỏ chạy.
“Thánh Tâm Duệ, ngươi không chạy thoát được đâu!”
Thấy Thánh Tâm Duệ định chuồn, Tần Mộng Dao dang rộng tay, khí tức băng lạnh lan ra, một luồng khí thế vô hình mạnh mẽ tích tụ sau lưng cô ấy.
Luồng khí thế ấy bay vút lên, sau đó hình thành bóng dáng Băng Hoàng ở phía sau cô ấy.
Lần này là hình ảnh thật sự, chứ không còn là ảo ảnh nữa.
Xoẹt…
Âm thanh xé rách chân trời vang lên, hình ảnh Băng Hoàng bay lên cao rồi lao tới phía sau Thánh Tâm Duệ.
“Phụ thân, cứu con với!”
Trông thấy cảnh tượng này, Thánh Tâm Duệ hoàn toàn biến sắc mặt, không ngừng lùi lại.
Nhưng hình ảnh Băng Hoàng đã tập trung nhằm vào gã thì sao có thể để gã bỏ chạy!
“Tần Mộng Dao, dừng tay!”
Lúc này, Thánh Vũ Dịch muốn thoát khỏi Vạn Quỷ lão nhân, nhưng lại không thể.
Bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể trơ măt mình hình ảnh Băng Hoàng đâm sầm vào người Thánh Tâm Duệ.
Hàng loạt tiếng tách tách vang lên, cơ thể của Thánh Tâm Duệ đã bị đông cứng.
Tần Mộng Dao bay lại gần, sau đó đáp ngay xuống cạnh Thánh Tâm Duệ đã hoá thành băng.
Cô ấy nhìn Thánh Vũ Dịch rồi lạnh lùng nói: “Thánh Vũ Dịch, năm xưa, ông bắt ta đến Thánh Đan Tông là một sai lầm rất lớn. Hôm nay, nếu Mục Vỹ xảy ra chuyện gì bất trắc, nhất định ta sẽ san bằng Thánh Đan Tông, còn bây giờ ta sẽ cho ông biết cái giá phải trả khi làm huynh ấy bị thương!”
“Không!”
Thấy bàn tay của Tần Mộng Dao khẽ gõ vào người Thánh Tâm Duệ, Thánh Vũ Dịch gào lên khàn cả giọng.
Nhưng tất cả đều đã muộn!
Tiếng răng rắc vang lên, cơ thể của Thánh Tâm Duệ đã vỡ tan, sau đó hoá thành bột mịn bay khắp trời rồi hoàn toàn tan biến.
Thánh Tâm Duệ đã chết!
“Tần Mộng Dao, đáng chết! Cô đáng phải chết!”, Thánh Vũ Dịch đã hoàn toàn phát điên, ông ta nhìn Tần Mộng Dao đầy sát khí.
Lúc này, ông ta mặc kệ tất thảy, thi triển tốc độ lên đến cực hạn, phá vỡ vòng vây của Vạn Quỷ lão nhân rồi lao thẳng tới chỗ Tần Mộng Dao.
Dù Tần Mộng Dao đã ngưng tụ hồn đàn, nhưng Thánh Vũ Dịch đã là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy, cảnh giới hồn đàn tầng bảy, vì thế sao cô ấy có thể chống đỡ được.
Thánh Vũ Dịch tung một đòn ra, Tần Mộng Dao chỉ thấy cơ thể mình bị cố định, không thể nhúc nhích.
Vù…
Song, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc chợt có một bóng đen xuất hiện.
Bàn tay trắng nhợt đó túm ngay lấy cánh tay của Thánh Vũ Dịch.
“Thánh tông chủ hà tất phải giận dữ như vậy, có gì không thể bình tĩnh nói chuyện được sao?”
Bóng đen đó có tốc độ rất nhanh, bàn tay Thánh Vũ Dịch bị người đó bắt lấy, nhất thời không thể cử động được.
Sức lực của người đột nhiên xuất hiện này quá lớn, vượt xa tưởng tượng của ông ta.
“Ngươi là ai?”
“Điều đó không quan trọng, ông chỉ cần biết mục đích ta đến đây thôi!”
Bóng đen đó rụt tay lại, sau đó chắp tay ra sau lưng đứng cạnh Tần Mộng Dao rồi nhìn Thánh Vũ Dịch.
“Tất cả dừng tay!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên, trận chém giết chợt ngưng.
Người thần bí được chiếc áo bào đen che kín người như có ma lực vô tận.
“Ngươi nói sao thì bọn ta phải làm vậy ư?”
Thánh Vũ Dịch quát.
“Thánh tông chủ, chuyện hôm nay kết thúc tại đây thôi!”
Song, khi Thánh Vũ Dịch vừa nói dứt câu, lại có một bóng người bất ngờ xuất hiện trên không trung.
“Phủ Thiên - phủ chủ Đăng Thiên Phủ, ông đến đây làm gì?”
Vù vù…
Sau đó, tiếp tục có ba người nữa xuất hiện.
Nhìn thấy ba người này, Thánh Vũ Dịch hơi biến sắc mặt.
“Lâu Vọng Nguyệt, Cung Bất Diệt, Hiên Bất Dị, bốn người đến Thánh Đan Tông của ta làm gì?”
Thánh Vũ Dịch liếc nhìn bốn người này rồi quát.
Tuy nói thế, nhưng trong lòng ông ta lại đang dè chừng.
Bởi người áo đen đang đứng chắp tay sau lưng ở phía trước dường như không hề chú ý tới ông ta.
Chương 519: Người bí ẩn
“Tiểu nha đầu, mau đi xem tình lang của ngươi thế nào đi, ở đây không còn chuyện của ngươi nữa”, người áo đen thờ ơ nói.
“Đa tạ tiền bối!”
Tần Mộng Dao chắp tay rồi chạy đi ngay.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, nhưng trận chiến hôm nay phải dừng ngay lại, ta đến để khuyên Thánh tông chủ dừng tay”.
“Dừng tay? Con trai ta đã chết mà ngươi lại bảo ta dừng tay?”
“Nếu Thánh tông chủ không dừng tay cũng được, nhưng nếu vậy thì tuy ông có thể trả được mối thù, song Thánh Đan Tông sẽ bị xoá sổ khỏi Trung Châu”.
“Ngươi uy hiếp ta?”, Thánh Vũ Dịch ngẩng lên nhìn rồi lạnh giọng nói.
“Thánh tông chủ, chủ nhân nhà ta không uy hiếp ông đâu, chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở ông thôi!”, Phủ Thiên chợt lên tiếng.
“Chủ nhân của ông ư?”
Thánh Vũ Dịch nhìn nhóm Phủ Thiên rồi hơi ngẩn người.
Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Diệt Thần Cung và Lãm Vân Hiên là bốn thế lực lớn nhưng lại chịu thống nhất thành một rồi nghe theo lệnh của người đàn ông áo đen này ư?
Thánh Vũ Dịch biết rõ sự lớn mạnh của bốn thế lực hàng đầu này, bọn họ hợp nhất làm một thì không thua kém bất kỳ thế lực nào trong tám thế lực lớn cả!
Xem ra, từ nay trở đi, bốn thế lực lớn siêu cấp này sẽ là người một nhà rồi!
Nhưng… sao có thể chứ!
Thánh Vũ Dịch hoàn toàn ngây người!
Bốn thế lực lớn hàng đầu luôn nghe lệnh của một người, mà người này chính là người áo đen ở phía trước, nhưng đó là ai?
“Thánh tông chủ, hôm nay có một vật kỳ lạ xuất hiện trong Ma Uyên, cả Trung Châu Đại Lục sẽ phải chấn động một phen. Ta khuyên Thánh tông chủ nên sớm có chuẩn bị đi, kẻo không ta sợ Thánh Đan Tông sẽ không thể vực dậy sau cơn hoạn nạn này đâu!”
Nghe thấy thế, Thánh Vũ Dịch chỉ cười lạnh: “Tiên sinh nói câu này thật nực cười, nếu có chuyện đó thật thì phe phải lo lắng là bốn thế lực lớn, chứ có liên quan gì tới Thánh Đan Tông ta?”
“À!”, người áo đen mỉm cười nói: “Ta quên mất chưa nói với Thánh tông chủ chuyện này, Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Lãm Vận Hiên và Diệt Thần Cung đã hợp nhất, lấy tên là Vũ Tiên Môn. Với lại, ngại nỗi là nửa năm qua Vũ Tiên Môn đã di dời vị trí, bây giờ chuẩn bị tiến vào thành Thánh Thanh - thành trì thuộc quản lý của Thánh Đan Tông ngài!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, Thánh Vũ Dịch biến sắc mặt.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Thánh Vũ Dịch nhìn người áo đen rồi quát: “Ngươi biết Ma Uyên có vật kỳ lạ từ lâu rồi ư?”
“Ta đã thông báo chuyện về dị vật ở trong Ma Uyên từ nửa năm trước rồi, tiếc là Thánh Đan Tông không tin. Ta nghĩ chắc vài hôm nữa là cả Trung Châu sẽ biết thôi. Đây là kiếp nạn của Trung Châu, không ai có thể trốn được”.
“Nếu Vũ Tiên Môn cứ cố thủ ở Ma Uyên thì sớm muộn gì cũng diệt vong, vì thế ta đành phải chuyển chỗ. Ngoài ra, ta phát hiện thành Thánh Thanh có linh khí dồi dào, là một nơi lý tưởng, mà Vỹ Minh lại là hàng xóm của chúng ta nên quan tâm nhau cũng là lẽ hiển nhiên”.
“Thế nên hôm nay, Thánh tông chủ nên dừng tay thì hơn, sau đó hãy nghĩ cách để đối phó với kiếp nạn sắp tới!”
Nghe thấy thế, Thánh Vũ Dịch trầm mặc.
“Nếu ta không dừng tay thì sao?”
“Ông nói xem!” Người áo đen hỏi ngược lại.
Sau vài giây trầm mặc, Thánh Vũ Dịch thở dài một hơi.
Vũ Tiên Môn, Vũ Tiên Môn…
Vũ Tiên Môn do bốn thế lực lớn hàng đầu hợp nhất lại không giống Vỹ Minh, bọn họ xác nhập lại có nghĩa là một thế lực lớn siêu cấp đã ra đời.
Bây giờ, nếu đúng là có dị vật xuất hiện trong Ma Uyên, thì đây quả là kiếp nạn của Trung Châu Đại Lục, Thánh Đan Tông buộc phải ra sức đề phòng.
Sau khi cân nhắc mọi chuyện, Thánh Vũ Dịch đã có kế sách trong đầu.
“Chuyện hôm nay dừng ở đây, nhưng sau này nếu gặp lại, ta sẽ giết sạch người của Vỹ Minh!”
Thánh Vũ Dịch liếc nhìn Mục Vỹ đang im bặt hấp hối rồi cười lạnh nói: “Trên đường xuống suối vàng có Mục Vỹ bầu bạn với con trai ta, nó chết cũng đỡ oan uổng”.
“Sao cơ?”
Người áo đen đó ngạc nhiên nói: “Thánh tông chủ nghĩ vậy thật sao?”
“Dù Mục Vỹ có chết cùng thì chưa chắc lệnh tử đã thanh thản ở dưới đó đâu!”
“Ngươi…”
“Ha ha, chuyện này đến đây là hết. Ta mong Thánh tông chủ có thể vượt qua được kiếp nạn này. Sau đấy, chắc chắn Trung Châu Đại Lục sẽ có diện mạo mới, điều này chắc Thánh tông chủ hiểu rõ hơn ta!”
Người áo đen quay đi, sau đó nhìn mọi người rồi nói: “Người của Vỹ Minh cũng rút hết đi, minh chủ của các người cần phải trị thương!”
Mặc Dương nhìn Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã.
“Rút!”
Dứt lời, Tần Mộng Dao bế Mục Vỹ lên rồi bay đi.
Quân của Vỹ Minh cũng dần giải tán hết.
Cuối cùng, người áo đen đó mới dẫn bốn môn chủ rời đi.
Trông thấy cảnh tượng hoang tàn trước mắt, Thánh Vũ Dịch chỉ thấy ngực mình chua xót.
Phụt…
Ông ta hộc ra một ngụm máu tươi rồi ngất xỉu.
Mọi người của Thánh Đan Tông lập tức cuống cuồng đỡ ông ta vào đại điện.
Cuối cùng thì trận đại chiến cũng đã kết thúc.
Nhưng tốc độ lan truyền của nó ở Trung Châu thì cực kỳ nhanh.
Quân Vô Tà ở đảo Thiên Tà đang đi qua đi lại, sau khi nghe thấy tin này, y không nhịn được thấy phấn khích.
“Thế là Mục Vỹ chết chắc rồi nhỉ?”, Quân Vô Tà đầy vẻ chờ mong.
Quân Vô Tà luôn nghĩ tới Mục Vỹ, cái chết của Bất Hủ Dịch khiến y cực kỳ hận Mục Vỹ!
“Chuyện này chưa rõ, nhưng trước đó Mục Vỹ đã tỉ thí kiếm thuật với Bạch Trảm Phong, sau đó lại bị Thập Phương Tuyệt Sát Trận tấn công, nếu không chết thì cũng tàn tật”.
Chương 520: Các thế lực ráo riết phòng bị
“Tốt, tốt lắm!”
Nghe thấy thế, Quân Vô Tà vỗ tay nói: “Mục Vỹ mà chết thì tốt, quá tốt!”
“Có dị vật xuất hiện trong Ma Uyên là một tai hoạ, nhưng cũng là cơ hội. Truyền lệnh xuống cho bảy mươi hai đảo nhỏ của đảo Thiên Tà, nghiêm chỉnh chờ lệnh, sắp tới tuyệt đối không được đi đâu. Để ta xem, sau kiếp nạn này ai vẫn có thể tồn tại!”
Cùng lúc đó ở Tụ Tiên Các.
Thạch Trung Nguyên đang ngồi nghiêm chỉnh trong một căn phòng với vẻ mừng rỡ.
Căn phòng có màu chủ đạo là màu hồng, thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ, rõ ràng là phòng của phụ nữ.
Thạch Trung Nguyên chắp tay, nói với người phụ nữ ngồi sau tấm rèm: “Các chủ, sau trận chiến ở Thánh Đan Tông lần này thì Mục Vỹ đó chết là cái chắc, người xem chúng ta có cần…”
“Thạch Trung Nguyên, ông đúng là ngày càng lú lẫn rồi đấy!”
Giọng nói lánh lót vang lên sau bức rèm: “Ông tưởng Thánh Vũ Dịch chịu dừng tay là vì sợ Vũ Tiên Môn đó thật sao? Bây giờ, việc Tụ Tiên Các cần làm là đề phòng kiếp nạn sắp tới, Vỹ Minh có vượt qua được cơn hoạn nạn này hay không cũng chưa biết được đâu!”
“Tông chủ nói phải!”
Thạch Trung Nguyên run rẩy, không còn chút dáng vẻ nào của cường giả tuyệt thế cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư nữa.
“Còn Mục Vỹ, ông hãy cử người đi thăm dò, xem hắn đã chết thật hay chưa!”
Một bóng người già nua đang ngồi xếp bằng trong một căn mật thất tại phủ đệ của nhà họ Vỹ ở phía Tây Trung Châu.
“Sao rồi”, ông lão đó khẽ cất giọng hỏi.
“Không rõ Mục Vỹ sống chết ra sao ạ!”
“Cái gì?”, ông lão ngạc nhiên nói: “Thánh Vũ Dịch đó đúng là ăn hại, nhưng Thánh Khuyết của Thánh Đan Tông giờ không còn màng sự đời nữa. Trừ khi tông phái có hoạ diệt môn, nếu không lão ta sẽ mặc kệ. Xem ra định mượn tay lão giết Mục Vỹ là điều không thể rồi!”
“Cha, con thấy khó hiểu là có mỗi tên Mục Vỹ nhãi nhép thôi mà cha…”
“Con thì biết cái gì!”
Ông lão quát: “Vỹ Vu, con là trưởng tộc của nhà họ Vỹ, chúng ta là một gia tộc lớn được truyền thừa hàng chục nghìn năm. Sở dĩ chúng ta có thể phát triển bền vững là nhờ tài trù tính mọi việc kỹ càng, chứ không phải nhờ thực lực mạnh đâu!”
“Bây giờ, Thánh Vũ Dịch đang muốn thống nhất Trung Châu Đại Lục thành một thể. Thánh nữ Trì Dao của thánh địa Trì Dao thì không xuất hiện cả trăm năm nay rồi, Lôi Chấn Tử của Lôi Thần Cốc thì không màng thế sự, giao hết mọi việc cho Lôi Vân Tử. Mọi thứ trông có vẻ yên bình, nhưng thực chất đang nổi sóng to gió lớn!”
“Việc nhà họ Vỹ chúng ta cần làm chính là lấy bất biến ứng vạn biến, lập kế với Trung Châu!”
“Con hiểu rồi thưa cha!”
“Ừm!”, ông lão gật gù nói: “Em gái con dạo này thế nào rồi?”
Vỹ Vu đáp: “Vẫn thế ạ, suốt ngày nhốt mình trong phòng, không đi ra ngoài nửa bước!”
“Đã tra được thông tin gì về Mục Thanh Vũ chưa?”
“Chưa ạ! Cha, năm xưa Mục Thanh Vũ có thiên bẩm hơn người, nhưng đã bị cha tự tay phế bỏ. Dù ông ta có thể hồi sinh thì kinh mạch cũng bị tổn hại lớn, không thể trở lại thời kỳ đỉnh cao như trước được nữa, đã vậy sao cha còn lo lắng làm gì? Mà khéo ông ta chết thật rồi cũng nên…”
“Ngu xuẩn!”
Ông lão mắng: “Nếu con coi thường người khác, sớm muộn cũng có ngày chết trong tay họ”.
“Cha con nhà họ Mục đều có thiên bẩm hơn người, tài trí mưu lược, không nhìn thấy xác của Mục Thanh Vũ thì ta không tin nó đã chết, tiếp tục điều tra đi, phải làm đến cùng!”
“Vâng!”
Thánh địa Trì Dao toạ lạc tại phía Bắc Trung Châu, sát với điện Tam Cực.
Lúc này có một bóng người đang vội vã đi vào đại điện của thánh địa Trì Dao với vẻ cuống quýt, như thể biết được tin tức gì đó cần phải báo cáo gấp.
“Doãn Nhi sư muội, thánh nữ đâu?”
“Thánh nữ đang tắm gội thanh tâm, Ngọc sư tỷ, có chuyện gì thế?”
“Có chuyện lớn rồi!”, cô gái đó vội vã nói: “Minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh, muội có biết người này không?”
“Có ạ! Huynh ấy bị làm sao?”
“Hắn làm sao á? Quá sao ấy!”
Cô gái đó nói ngay: “Một mình hắn xông tới Thánh Đan Tông, tay không đấu chọi với cả môn phái, bây giờ không biết sống chết thế nào. Tỷ còn nghe nói sắp có dị vật xuất hiện trong Ma Uyên, Trung Châu sắp gặp đại nạn rồi!”
“Doãn Nhi muội muội, này, muội có nghe không thế hả?”
“Dạ! Có, muội vẫn nghe mà!”
“Thôi bỏ đi! Không nói chuyện với muội nữa, ta phải cấp báo cho thánh nữ ngay, đi trước nhé!”
Nghe thấy tin tức này, Tiêu Doãn Nhi chỉ thấy cơ thể mình run lên.
Mục Vỹ gặp nạn, gặp nạn rồi…
Bây giờ huynh ấy ra sao, còn sống hay đã chết? Tại sao lại ngốc nghếch như vậy, một mình xông vào Thánh Đan Tông, tại sao lại khờ khạo, không thiết sống chết như thế?
Tâm trạng của Tiêu Doãn Nhi hoàn toàn rối bời.
Cùng lúc đó, ở Lôi Thần Cốc, Lục Ảnh Huyết Tông và điện Tam Cực cũng đang diễn ra những cảnh tượng tương tự.
Cả Trung Châu Đại Lục bắt đầu trở nên bất an.
Sắp có ma vật xuất hiện trong Ma Uyên, Trung Châu Đại Lục chuẩn bị có biến lớn!
Không phải lúc nào cũng có kiếp nạn xảy đến, nhưng mọi người đều biết mỗi khi cơn biến cố qua đi, đều sẽ có một cuộc thanh tẩy thế lực. Lần này, không ai có thể đảm bảo thế lực nào sẽ bị tiêu diệt!