“Tiếp theo đây, ta sẽ thông báo cho mọi người về luật thi. Lần này, Khí Cụ Môn đã chuẩn bị cho mọi người vật liệu để luyện chế thánh khí tuyệt phẩm, sau đó mọi người cứ luyện chế tuỳ ý món thánh khí nào phù hợp và mình quen tay nhất theo những vật liệu ấy là được!”
Trưởng lão trọng tài nghiêm túc nói: “Sau khi luyện khí xong, các vị hãy đặt vũ khí trước Nghiệm Khí Chân Thạch để kiểm tra cấp bậc, vũ khí của ai có cấp bậc cao nhất thì người đó sẽ giành giải nhất, mọi người rõ chưa?”
Leng keng…
Trưởng lão trọng tài vừa nói dứt câu thì có tiếng liểng xiểng vang lên, Mạnh Vân đã bắt đầu cầm các vật liệu ở trước mặt lên rồi chăm chú quan sát.
Dáng vẻ hấp tấp này của y khiến trưởng lão trọng tài phải dở khóc dở cười.
Sau lời tuyên bố của trưởng lão trọng tài, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Nhưng lần này, vì cuộc thi được chia làm bốn cấp bậc nên khu vực này là náo nhiệt hơn cả.
Các thầy luyện khí không thể tham dự phần tỉ thí này thì tới xem thủ pháp và thao tác của thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm, còn võ giả thì tới xem náo nhiệt.
Dẫu sao đây cũng là một sự kiện đặc biệt.
Mục Vỹ nhìn các loại kim khí ở trước mặt, thấy có một ít tinh thạch hiếm có, hắn ra quyết định rồi chuẩn bị luyện kiếm.
Binh khí mà hắn dùng nhiều nhất ở kiếp trước là kiếm.
Nên đương nhiên hắn chỉ có cảm tình với loại vũ khí này.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà hắn dung hợp có Vĩnh Hằng Chi Kim, nhưng vật liệu mà cuộc thi cung cấp lần này lại không có nó, nếu hắn cố dùng rồi bị phát hiện thì sẽ là phạm quy.
Nhưng Mục Vỹ tin dù chỉ dùng những vật liệu sẵn có này thì hắn vẫn có thể luyện chế thánh khí tuyệt phẩm được.
Luyện chế khí cụ đòi hỏi sự ổn định trong việc kiểm soát nhiệt độ của lò luyện, cùng sự dung hợp của kim khí.
Còn điều khó nhất là khế văn!
Với thầy luyện khí mà nói thì khế văn mới là thứ quan trọng nhất để phân cấp bậc.
Một lát sau, các thầy luyện khí đã bắt đầu cầm vật liệu lên rồi nghiêm túc suy ngẫm.
Mục Vỹ cũng rất cẩn thận.
Đây không phải chuyện đùa, nếu hắn đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thứ chín thì khỏi phải suy nghĩ khi luyện chế thánh khí tuyệt phẩm, nhưng do bị hạn chế về cảnh giới nên hắn buộc phải thật cẩn trọng.
Thời gian cứ thế trôi qua, các thầy luyện khí khán giả bắt đầu không ngừng gật gù tán thưởng.
Một là họ tới chiêm ngưỡng tài năng của các thầy luyện khí này, hai là quan sát kỹ càng bước thực hiện của họ.
Từ đó phát hiện ra sự chênh lệch của mình với họ.
Không lâu sau, vài thầy luyện khí đã luyện xong khí cụ của mình.
Bước tiếp theo là khắc khế văn.
Khế văn là cái cốt lõi của thầy luyện khí, nhưng đương nhiên họ cũng phải đảm bảo sẽ không để ai xem trộm cách làm khi tham gia cuộc thi này.
Mọi người chỉ có thể thấy chín thầy luyện khí đang khắc khế văn trên linh bảng, chứ không hề thấy cấu trúc của chúng.
Để đảm bảo tính công bằng, chỉ có trưởng lão trọng tài được đứng sau bọn họ rồi tập trung quan sát từng người khắc khế văn đề phòng có người gian lận.
“Ớ?”
Trưởng lão trọng tại đi tới sau lưng Mục Vỹ rồi chợt hô lên một tiếng, sau đó ngẩn người.
Khế văn mà Mục Vỹ khắc khác hoàn toàn với những người khác.
Chúng không khác về tổng thể cấu tạo, mà ở đường cong khi chân nguyên di chuyển, mỗi đường nét đều là một thao tác riêng.
Trưởng lão trọng tài thấy mình cũng tinh thông luyện khí, nhưng vẫn phải nghệt ra khi xem cách làm của Mục Vỹ.
Bởi ông ấy chưa thấy cách làm này bao giờ.
Điều này khiến ông ấy thấy rất hiếu kỳ.
Nếu đây là cách làm riêng của Mục Vỹ thì không biết thánh khí do hắn luyện chế ra sẽ có cấp bậc thế nào!
“Thính Vân, có gì lạ à?”
Một truyền âm bằng lực linh hồn vang lên khiến Lưu Thính Vân giật mình.
“Thưa đại trưởng lão, cách tiểu tử này khắc khế văn khác hoàn toàn với mọi người, nên thuộc hạ mới thấy lạ!”
“Sao cơ?”
Nghe thấy thế, đại trưởng lão nổi hứng, lập tức rời khỏi chủ trì đài. Đầu tiên, ông ta đi tới khu dự thi của thầy luyện thánh khí hạ phẩm quan sát một lượt, sau đó vòng qua khu của thầy luyện thánh khí trung phẩm rồi cuối cùng mới đi tới chỗ Mục Vỹ.
Song, vừa liếc nhìn một cái, Từ Chính Khí cũng ngây người.
“Cách làm hay quá!”
Từ Chính Khí không nhịn được cảm thán, sau đó đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cách làm của Mục Vỹ.
Đường cong khế văn mà hắn khắc khác hẳn với những loại thông thường mà mọi người ở tiểu thế giới Tam Thiên biết.
Nhưng xem chừng lại đặc sắc hơn.
Sao có thể!
Từ Chính Khí nảy ra một ý nghĩ rồi thoáng giật mình.
Khế văn mà Mục Vỹ khiến ông ta thấy rất tuyệt.
Sau đó Từ Chính Khí và Lưu Thính Vân cứ thế đứng ngây ra sau lưng Mục Vỹ, điều này khiến nhị trưởng lão Khí Bất Phàm và tam trưởng lão Lãnh Nhược Phong thấy rất khó tin.
Chuyện gì khiến Từ Chính Khí phải ngạc nhiên đến vậy?
Hai vị trưởng lão đối mắt nhìn nhau rồi bước xuống dưới, đi một đường từ khu của thầy luyện thánh khí hạ phẩm, qua trung phẩm rồi tới chỗ Mục Vỹ.
“Hả?”
Ba vị trưởng lão đều là những người lão luyện trong lĩnh vực luyện khí nên vừa nhìn đã thấy được sự độc đáo trong cách làm của Mục Vỹ.
Điều quan trọng nhất là sự độc đáo này giống những cuốn tiểu thuyết của tiểu thuyết gia Đỗ Phủ, nhân vật chính có lối đi riêng, nhưng cuối cùng vẫn tới đích.
Song, cách khắc của Mục Vỹ lại rút ngắn phân nửa quãng đường ấy lại, hơn nữa đích đến của hắn còn xa hơn cái đích mà mọi người biết.
Hành động kỳ lạ của ba vị trưởng lão đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Chương 922: Bắt đầu cuộc tranh tài luyện khí
Ba trưởng lão này đang làm gì vậy?
Nếu nói họ nhìn trộm khế văn do Mục Vỹ vẽ thì những người khác nhất quyết không tin.
Cả ba trưởng lão đều là thầy luyện khí đứng đầu Khí Cụ Môn, sao có thể làm ra chuyện này!
Nhưng dáng vẻ ba vị trưởng lão đứng sau lưng Mục Vỹ trông chẳng khác gì nhìn trộm hết!
"Bất Phàm, ông nhìn chỗ rẽ hướng này của cậu ta xem, rõ ràng khác với khế văn chúng ta hay vẽ!", Từ Chính Khí như có điều suy nghĩ.
"Không sai!", Khí Bất Phàm gật đầu, đáp: "Ta thì thấy vẽ thế này cũng là một hướng đi tốt, có thể thử".
Lãnh Nhược Phong đồng tình: "Cách này tốt thật, không tệ!"
Ba người nhìn nhau rồi lại quan sát mọi động tác của Mục Vỹ, cảm thấy thật khó mà tưởng tượng nổi.
Càng nhìn, họ càng thấy dường như Mục Vỹ đi trên một lối đi riêng và đã tìm được con đường luyện khí chân chính.
Sai!
Không phải!
Chính xác mà nói, là chính họ cứ đi vòng vo, còn con đường Mục Vỹ đi mới là chính xác.
Đương nhiên đường đi của Mục Vỹ phải chính xác rồi.
Phương pháp luyện khí ở đại thế giới Vạn Thiên cao cấp hơn tiểu thế giới Tam Thiên vô số lần.
Nếu như giới luyện khí tại đại thế giới Vạn Thiên mà không bằng tiểu thế giới Tam Thiên thì còn gì là đại thế giới Vạn Thiên nữa.
Đây chính là sự ưu việt của đại thế giới Vạn Thiên.
Tề tụ hàng vạn nhân tài, thống trị hàng vạn thế giới.
"Phù!"
Đúng lúc này, Mục Vỹ thở hắt ra rồi ngẩng đầu. Bầu trời giờ đây đã nhá nhem tối.
"Má ơi!"
Nhưng Mục Vỹ vừa ngẩng đầu thì cảm nhận được có tiếng hít thở sau lưng, quay lại thấy ba ông lão dán mắt vào mình làm hắn sợ hết hồn.
Thầy luyện khí mỗi khi khắc họa khế văn đều rất tập trung, hắn cũng không dám phân tâm nên không phát hiện ba người đứng sau lưng mình.
"Khụ khụ. Bất Phàm, phải qua sân thi hạ phẩm xem thôi!"
"À ừ, đúng rồi, đúng đó, hình như bên hạ phẩm sắp thi xong rồi!"
"Đúng, đúng, đi thôi!"
Mặt ba vị trưởng lão đỏ bừng, họ nhìn nhau rồi nhanh chóng tản ra.
Nhưng những người xung quanh lại nghệt mặt khi nghe thấy những lời nói đó.
Ba trưởng lão ơi, khu vực thi đấu dành cho hạ phẩm đã kết thúc từ đời nào rồi, chẳng qua là do ba người mải mê nhìn Mục Vỹ vẽ khế văn nên mới không biết thôi.
Thấy dáng vẻ luống cuống của ba người họ, Mục Vỹ thấy buồn cười thật sự.
"Khắc họa khế văn đã xong, tiếp theo là đúc khế văn!"
Mục Vỹ thở nhẹ một hơi.
Thánh khí tuyệt phẩm cần một khoảng thời gian khá lâu để có thể tạo thành.
Bước một là luyện chế khí cụ, cần tập trung mài và giũa. Bước hai là khắc họa khế văn, bước này rất dễ thất bại, dễ làm hao tổn tinh thần và mất sức. Đây cũng là bước mà thầy luyện khí cần dành nhiều tâm huyết nhất.
Bước ba chính là đúc khế văn.
Muốn đúc khế văn cần kết hợp khế văn và khí cụ với nhau thật hoàn hảo. Bước này mà sơ sẩy thì coi như hỏng hết.
Cả ba bước đều phải vẹn toàn, chỉ cần một sai sót thôi cũng đem lại thất bại.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu chín người có mặt trong sân thi đấu luyện chế thánh khí tuyệt phẩm, thủ pháp của họ đều rất thành thạo.
Ai cũng hiểu rằng đây chính là chín người xuất sắc nhất tiểu thế giới Tam Thiên, xem họ là đại sư luôn chứ không phải thiên tài nữa.
Thầy luyện thánh khí có khả năng luyện chế thánh khí tuyệt phẩm thì nên được gọi bằng đại sư rồi.
Sau khi khắc họa khế văn, Mục Vỹ không vội vàng tiến hành bước đúc mà đứng tại chỗ, nhắm mắt.
Cảnh giới của hắn còn thấp nên quá trình này tiêu hao lực tinh thần rất nhiều, đòi hỏi linh hồn thật phải thật vững vàng nên hắn không dám chủ quan.
Mục Vỹ nghỉ ngơi trọn một canh giờ mới bắt đầu đúc.
Lúc này, những thí sinh khác cũng lần lượt vẽ khế văn xong.
"Hừ!"
Thấy Mục Vỹ đã bắt đầu đúc khế văn, Hoa Vô khịt mũi khinh thường, không nghỉ ngơi lấy sức mà chuyển sang bước đúc khế văn ngay.
Hắn ta muốn vượt mặt Mục Vỹ không chỉ về phẩm chất thánh khí mà còn về tốc độ, phải khiến hắn tuyệt vọng mới bằng lòng.
Bên kia, Mạnh Vân thấy Mục Vỹ bắt đầu đúc khế văn bèn tăng tiến độ.
Cổ Phi Dương thì không vội không vàng, hít thở thật sâu, liếc nhìn Mục Vỹ rồi tiếp tục phần thi của mình.
Thầy luyện khí bình tĩnh như hồ nước lặng tên là Lạc Tuyết thực hiện quá trình luyện khí rất nhẹ nhàng, trông hoàn toàn không giống luyện khí mà như vẽ một bức tranh thì đúng hơn. Một bức họa non xanh nước biếc!
Kim Chính Vũ nhìn những người khác bằng đôi mắt đầy tàn nhẫn.
Y là thiên tài luyện khí của nhà họ Kim. Nhà họ Kim không phải gia tộc mạnh nhất nhưng là gia tộc luyện khí mạnh nhất tiểu thế giới Tam Thiên.
Nếu Kim Chính Vũ giật giải quán quân, đây sẽ là minh chứng vàng cho chất lượng của mọi thần binh lợi khí do nhà họ Kim sản xuất ra.
Đây cũng là dịp để nhà họ Kim quảng bá sản phẩm nhà mình.
Thế nên Kim Chính Vũ phải giành lấy giải nhất bằng được.
Nếu Mục Vỹ không được cường giả bảo vệ thì đã bị giết từ lâu rồi.
Hắn đã giết vài thành viên nòng cốt của nhà họ Kim, không báo thù thì gia tộc y biết để mặt vào đâu.
Cuộc thi tiến vào giai đoạn cuối cùng - đúc khế văn. Những người trong sân thi đấu đều cảm giác được dường như mùi thuốc súng đã đậm hơn rồi.
Từ Chính Khí và hai vị trưởng lão đứng trên bục nhìn bên dưới.
Họ muốn chạy ra sau lưng Mục Vỹ để xem tiểu tử này đúc khế văn thế nào lắm chứ, nhưng vừa rồi ba người mê mẩn đến mức không biết cuộc tranh tài ở khu vực hạ phẩm và trung phẩm đã kết thúc từ đời nào rồi.
Thế là giờ không dám qua xem nữa.
Thôi thì đứng chờ cuộc thi kết thúc cho rồi.
Chương 923: Nghiệm khí
Thời gian trôi qua từng khắc, chín thầy luyện khí bắt đầu đúc khế văn. Bước này làm chín thầy luyện khí mất tròn ba ngày.
Suốt ba ngày này, bọn họ đúc khế văn liên tục.
Đây quả là một quá trình tốn nhiều công sức.
Ngày thứ ba, đêm đen phủ trời, rốt cuộc đã có một người trong chín thí sinh thành công!
"Là một thanh trường thương!"
"Một người thành công rồi, có điều không biết là đẳng cấp gì!"
"Đúng vậy, còn phải chờ Nghiệm Khí Chân Thạch kiểm nghiệm mới biết!"
Thấy một người dự thi đã thành công, đám đông trở nên háo hức. Nghiệm Khí Chân Thạch không biết nói dối, thứ này có tác dụng kiểm tra phẩm chất của thánh khí, cho kết quả còn chính xác hơn khi kiểm tra phẩm chất luyện đan và đan văn.
"Xong rồi, há há!"
Mạnh Vân thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn trường kiếm trong tay.
Nhưng khi lấy lại tinh thần, y lại thấy Mục Vỹ cũng xong luôn rồi.
"Trời đất, thầy Mục, sao thầy nhanh thế?", thấy Mục Vỹ đứng cầm trường kiếm, Mạnh Vân ngạc nhiên hỏi.
Thầy Mục?
"Ta đã đồng ý làm thầy ngươi đâu?", Mục Vỹ nhíu mày.
"Ha ha, thầy đừng lo, chỉ năm người mới đọ được thánh khí tuyệt phẩm do trò luyện ra thôi, chắc chắn thầy sẽ thua trò, vì quán quân chắc chắn là trò rồi. Khi đó, thầy sẽ là thầy luyện đan của trò, chẳng qua là giờ gọi trước thôi, thầy không được thất hứa đâu đấy!"
"Được thôi, đợi ngươi thắng ta đã rồi tính!"
Bọn Cổ Phi Dương, Kim Chính Vũ, Lạc Tuyết và Hoa Vô cũng luyện chế hoàn tất.
Từ Chính Khí không để trưởng lão trọng tài tuyên bố kết quả mà tự mình xuống sân đấu, nhìn chín người và gật đầu đầy hài lòng.
Lần này có chín người luyện chế được thánh khí tuyệt phẩm, chỉ riêng điểm này thôi đã ăn đứt cuộc thi luyện đan do Thiên Đan Tông tổ chức rồi.
"Rồi, bắt đầu nghiệm khí cho bên này. Nghiệm Khí Chân Thạch được truyền thừa nghìn vạn năm trong Khí Cụ Môn ta, có thể điều chỉnh để nghiệm chứng cho bốn cấp bậc thánh khí là tuyệt phẩm, thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm. Bây giờ sẽ điều chỉnh sang mức thánh khí tuyệt phẩm. Thánh khí tuyệt phẩm cũng có tốt có kém, yêu cầu của một thánh khí tuyệt phẩm là cao ít nhất một mét, có bảy cột sáng lần lượt kiểm tra về sức mạnh, cường độ, độ dẻo, thuộc tính, vân vân của thánh khí!"
"Bảy cột sáng càng cao, thánh khí càng chất lượng, và tất nhiên độ chênh lệch giữa các cột càng nhỏ càng tốt!"
"Không những thế, Nghiệm Khí Chân Thạch sẽ đánh giá cấp bậc một cách chi tiết cho thánh khí tuyệt phẩm của các vị. Từ cấp một đến cấp chín, chia làm ba bậc thượng, trung, hạ!"
"Vậy nếu quá cấp chín thì sao?"
Bỗng một người trong đám đông đùa giỡn: "Trước đó Mục Vỹ luyện chế thánh đan tuyệt phẩm cũng có hơn chín đạo đan văn đấy thôi!"
"À..."
Nghe vậy, Từ Chính Khí lúng túng trả lời: "Không thể nào quá cấp chín được đâu. Hơn nữa, quá cấp chín thì Nghiệm Khí Chân Thạch có thể sẽ nổ!"
Đám đông bàn tán ầm ĩ sau khi nghe được những lời này.
Còn các đệ tử Khí Cụ Môn bản thân đã là thầy luyện khí nên hiểu tại sao.
Trên cấp chín ư? Sao có thể!
Từ Triệu Mông biết chuyện này không có khả năng hơn bất cứ ai!
Gã là đệ tử cấp cao của Khí Cụ Môn nhưng thành phẩm luyện chế được cùng lắm chỉ mới cấp bốn hạ đẳng. Từ Triệu Mông tự nhận mình cũng gọi là khá trong tiểu thế giới Tam Thiên, thầy luyện khí nào tài năng cách mấy mà được cấp tám cũng đủ kinh thế hãi tục rồi.
"Được rồi, bắt đầu nghiệm khí, gọi theo thứ tự!"
"Số một, Lưu Đông Ba!"
Một thanh niên cầm trường thương đi tới bên cạnh Nghiệm Khí Chân Thạch.
Lưu Thính Vân nhận lấy trường thương rồi đến bên cạnh Nghiệm Khí Chân Thạch.
"Bắt đầu!"
Nói xong, Lưu Thính Vân đặt trường thương vào trong. Nó bị vầng sáng trắng của Nghiệm Khí Chân Thạch bao phủ.
Tiếng ong vang lên, bảy cột sáng từ từ dâng cao trên Nghiệm Khí Chân Thạch.
Bảy cột sáng có màu sắc khác nhau, chiều cao cũng khác biệt.
"Sắp được một mét rồi!"
"Chứ gì nữa, dưới một mét là thất bại rồi!"
"Phải đấy, nhưng ta thấy có thể sẽ được một mét thôi!"
Trong tiếng bàn luận sôi nổi của mọi người, mặc dù bảy cột sáng không cao bằng nhau nhưng cuối cùng vẫn cán mốc một mét.
"Số một Lưu Đông Ba, thánh khí tuyệt phẩm, cấp một trung đẳng!"
Nghe Lưu Thính Vân công bố kết quả, Lưu Đông Ba nhẹ thở phào.
May quá, thành công rồi!
Mặc dù chỉ là cấp một trung đẳng nhưng ít nhất vẫn thuộc hàng thánh khí tuyệt phẩm, hắn ta tự hào về mình lắm.
"Lưu Đông Ba mới có mấy chục tuổi thôi, có tiềm năng lắm đấy!"
"Đúng vậy, lợi hại thật!"
Thấy người đầu tiên kiểm chứng thành công, mọi người càng mong đợi hơn. Kim Chính Vũ này, Cổ Phi Dương này, Hoa Vô này, đều là thiên tài luyện khí danh tiếng lẫy lừng cả, còn có tên Mạnh Vân nhiều chuyện và Mục Vỹ đáng mong chờ nữa.
Đó mới thực sự là những người họ quan tâm chú ý nhất.
"Số hai, Lạc Tuyết!"
Mục Vỹ nghe thấy cái tên này thì lưu tâm.
Hình như người này không dùng hết thực lực trong vòng loại, mà cảm giác người này cứ kỳ lạ sao sao.
Mục Vỹ không rõ cụ thể là kỳ lạ ở đâu, nhưng cứ mỗi lần nhìn Lạc Tuyết là cảm giác đó lại dâng lên trong lòng hắn.
Lạc Tuyết vẫn lạnh lùng như cũ nhưng lúc giao thanh đao của mình ra lại mỉm cười.
Đó là một nụ cười đầy tự tin.
"Bắt đầu nghiệm khí!"
Lưu Thính Vân đặt đao lên Nghiệm Khí Chân Thạch.
Tiếng ong lại vang lên. Lần này, bảy cột sáng tiếp tục ầm ầm dâng cao trên Nghiệm Khí Chân Thạch.
Với tốc độ này thì hơn một mét là cái chắc.
Chương 924: Cấp ba hạ đẳng
Một mét!
Hai mét!
Ba mét!
Bảy cột sáng không ngừng cao lên, tốc độ càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, lúc đạt đến bốn mét, tốc độ của bảy chùm sáng ngày càng chậm dần.
Và rồi, chúng dừng lại ở vị trí gần mốc năm mét.
"Cấp bốn thượng đẳng!"
Kết quả này tức khắc làm đám đông xôn xao.
Cấp bốn thượng đẳng là một thành tích cực kỳ đáng kinh ngạc.
Kể cả một số thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm cũng khó lòng đạt được kết quả đó.
Từ Triệu Mông thấy vậy ngẩn người.
Cấp bốn thượng đẳng ư? Trình độ luyện khí của người này tốt hơn biểu hiện thường ngày của y nhiều.
Nhưng lần này Từ Triệu Mông thấy trình độ luyện khí của mình đã được cải thiện đáng kể nên vẫn rất tự tin.
"Số ba, Từ Triệu Mông!"
Đến phiên Từ Triệu Mông ra sân, ai nấy đều chú ý đến gã.
Từ Triệu Mông là đại sư huynh của Khí Cụ Môn, thiên phú luyện khí rất cao. Quan trọng hơn, khả năng luyện võ của người này cũng cực kỳ xuất sắc, được xem như là môn chủ đời tiếp theo của Khí Cụ Môn.
“Nghe nói trước đây Từ Triệu Mông luyện chế được thánh khí tuyệt phẩm cấp bốn hạ đẳng, không biết lần này ra sao!”
"Ai biết được, lỡ có khi tiến bộ hơn thì sao!"
"Chưa chắc đâu, ngươi tưởng luyện khí dễ như rèn sắt hả!"
"Nói gì thì nói, ta vẫn thấy người này không đơn giản, thiên phú võ học cũng cao ngất ngưởng!"
"Cứ xem thử sao!"
Những người xung quanh thấy Từ Triệu Mông đi lên đều bàn tán sôi nổi.
Dù gì gã cũng có tiếng tăm, lại còn là đệ tử Khí Cụ Môn, là người đại diện của Khí Cụ Môn.
"Tiểu Từ, đừng lo gì cả, cứ làm hết khả năng là được!", Lưu Thính Vân mỉm cười động viên Từ Triệu Mông.
"Vâng!"
Bắt đầu nghiệm khí.
Bảy chùm sáng chậm rãi dâng lên trên Nghiệm Khí Chân Thạch, tốc độ vẫn không đổi sau khi vượt qua một mét.
Cuối cùng, bảy chùm sáng này cũng cái cao cái thấp, trong đó hầu hết đều cao trên năm mét, chỉ có vài cột là thấp hơn một chút chứng tỏ kém hơn.
"Cấp năm hạ đẳng!"
Thấy có chùm sáng lên đến năm mét, đôi mắt Từ Triệu Mông sáng ngời.
"Giỏi lắm. Thằng bé Tiểu Mông ngày càng tiến bộ!"
Khí Bất Phàm khen ngợi: "Phỏng chừng sau này nó sẽ thay thế vị trí môn chủ Khí Cụ Môn của ta rồi!"
"Đúng đó, cháu ông cừ thật đấy lão Từ!"
Từ Chính Khí cười sảng khoái: "Nhóc con này khá lắm, không làm ta mất mặt, nhưng ta vẫn muốn xem Mục Vỹ sẽ thế nào!"
"Người tiếp theo là Kim Chính Vũ!"
Được đọc tên, Kim Chính Vũ nghênh ngang đi tới trước Nghiệm Khí Chân Thạch.
Bắt đầu nghiệm khí!
Các chùm sáng dâng cao.
"Thánh khí do ta luyện chế ít nhất phải là cấp năm. Hừ, cấp năm hạ đẳng có là gì đâu!", Kim Chính Vũ nói một cách ngạo mạn.
Câu nói của y làm ai nấy đều thấy khó chịu.
Kiêu ngạo là tốt nhưng đến nỗi ngạo mạn thì phản cảm lắm.
Ban đầu tốc độ của bảy chùm sáng đều rất nhanh nhưng càng về sau càng giảm.
Cuối cùng, không ngờ chỉ dừng ở mức ba mét.
"Cấp ba hạ đẳng!"
Lưu Thính Vân lạnh lùng tuyên bố.
Cấp ba hạ đẳng?
Làm gì có chuyện đó!
Kim Chính Vũ phẫn nộ.
"Không thể nào, chắc chắn là các ngươi làm giả kết quả, chứ không sao có thể là cấp ba hạ đẳng được!", Kim Chính Vũ sừng sộ lên.
Làm giả kết quả?
Lưu Thính Vân nghe xong thì tức điên.
"Người đâu, kéo kẻ này ra ngoài!"
Lưu Thính Vân quát lớn, hừ lạnh: "Bắt đầu từ hôm nay nghiêm cấm con cháu nhà họ Kim ghi danh vào Khí Cụ Môn. Tài luyện khí của nhà họ Kim cao siêu quá, bọn ta không dám với cao!"
Câu này Lưu Thính Vân vừa nói cho những người tại đây nghe, vừa nói cho những người có địa vị cao trong nhà họ Kim đến đây nghe.
Dám sỉ nhục Khí Cụ Môn, sao họ có thể chịu đựng được chứ.
"Các ngươi làm giả kết quả, không tính! Ta có thể luyện chế thánh khí tuyệt phẩm cấp năm thượng đẳng cơ mà, lần này không tính, không tính!"
Kim Chính Vũ la hét om sòm, mặt nhăn nhó.
Dáng vẻ này của y làm Mục Vỹ lắc đầu cười khẩy.
Ngu ngốc đến cảnh giới nào mới dám nói ra những lời như thế!
Giờ phút này, không ít lãnh đạo cấp cao nhà họ Kim có mặt tại đây đều đỏ mặt, rõ ràng ai cũng bẽ mặt bởi hành động của Kim Chính Vũ.
"Người tiếp theo!"
Lưu Thính Vân không quan tâm, quát: "Ai nghi ngờ kết quả trận đấu có thể kiểm tra Nghiệm Khí Chân Thạch. Khí Cụ Môn bọn ta đứng thẳng ngồi ngay, không sợ!"
"Ai cũng biết điều đó mà, Lưu trưởng lão đừng giận. Đương nhiên bọn ta tin Khí Cụ Môn rồi, sẽ không bị dăm ba câu của mấy kẻ không biết suy nghĩ che mắt đâu".
"Phải đấy, phải đấy!"
"Nhà họ Kim kiêu ngạo hết nói nổi, tưởng mình là thế gia vọng tộc chắc!"
Tiếng châm chọc vang lên trong đám đông.
Khí Cụ Môn là độc nhất vô nhị tại tiểu thế giới Tam Thiên, có tầm vóc cao lớn không thể bàn cãi giống như Thiên Đan Tông, đến cả núi Huyền Không cũng không dám nói xấu họ.
"Kế tiếp, Mạnh Vân!"
Lưu Thính Vân lấy lại bình tĩnh, lên tiếng.
"Ha ha, cuối cùng cũng đến phiên thầy luyện đan thiên tài nổi tiếng khắp tiểu thế giới Tam Thiên từ cổ chí kim chưa bao giờ có sẽ đoạn tử tuyệt tôn... à không, sẽ dập tắt ảo tưởng của tất cả các ngươi là ta đây! Ha ha!"
Mạnh Vân cười như điên. Y tiến lên một bước rồi giao trường kiếm trong tay cho Lưu Thính Vân.
Thầy luyện đan thiên tài?
Câu nói hùng hồn của Mạnh Vân làm mọi người không nén được tiếng cười.
Người này tự tin thật.
Nhưng việc y vừa được gọi tên đã nói thế này không những bị mắng chửi mà còn chọc cười người khác.
Mục Vỹ cũng cạn lời.
Người này biết luyện chế thánh khí tuyệt phẩm nhưng lại muốn làm thầy luyện đan, đúng là kỳ lạ.
Chương 925: Không vượt mặt thầy được rồi
"Thôi đừng nói linh tinh nữa, biết đâu cậu sẽ tiến xa hơn trên con đường luyện khí thì sao!"
"Không đâu!", Mạnh Vân bác bỏ: "Ước mơ của ta là trở thành thầy luyện đan thiên tài nổi tiếng khắp tiểu thế giới Tam Thiên..."
"Dừng dừng, bắt đầu nghiệm khí!"
Lưu Thính Vân sợ mình nghe tiếp sẽ muốn vả mặt Mạnh Vân nên vội ngăn cản.
"Nghiệm khí đi!"
Dường như y không bận tâm về thánh khí mình tự luyện chế chút nào, giọng nói rất thản nhiên.
Công cuộc nghiệm khí lại bắt đầu, bảy cột sáng dâng lên từng cột một.
Một mét!
Ba mét!
Năm mét!
Bảy mét!
Phút cuối, bảy chùm sáng cán mốc bảy mét.
"Cấp bảy hạ đẳng!"
Ai nấy đều sững sờ trước cảnh này.
"Thánh thần thiên địa ơi, cha này... bị thần kinh à!"
"Má, luyện chế được thánh khí tuyệt phẩm cấp bảy hạ đẳng mà đòi làm thầy luyện đan là sao! Người này tới đây để làm trò con bò hả?"
"Tức chết ta rồi. Hắn còn muốn làm thầy luyện đan, muốn vả mặt hắn ghê!"
Kết quả kiểm tra của Mạnh Vân làm tất cả mọi người đều thấy bất công.
Ông trời cho thiên phú luyện khí vượt trội thế này mà lại muốn luyện đan, đầu óc tên này bị gì thế!
"Hả, mới cấp bảy hạ đẳng thôi sao!"
Thấy kết quả, mặt Mạnh Vân như mướp đắng. Y vội vàng chạy sang Mục Vỹ rồi buồn bã than vãn: "Chết rồi, chết rồi thầy Mục ơi, có khi trò không thắng được thầy rồi, không được làm đồ đệ của người rồi!"
Dáng vẻ đó của Mạnh Vân làm một số người không nhịn nổi nữa.
"Má nó, đừng cản ta, phải đánh hắn một trận mới được. Thấy làm màu rồi nhưng chưa thấy ai quá đáng như hắn!"
Trông Mạnh Vân cứ như luyện chế ra thánh khí tuyệt phẩm cấp bảy hạ đẳng là một việc gì đó mất mặt lắm vậy.
"Các ngươi biết gì mà nói!"
Mạnh Vân khóc lóc: "Cấp bảy hạ đẳng không đủ cho thầy Mục của ta nhét kẽ răng đâu, giờ hết rồi, hết thật rồi!"
Lưu Thính Vân cũng chả biết làm sao với y.
Thật sự ra thiên phú luyện khí của người này có thể gọi là bậc nhất, số người tại đây có thể vượt trên y đếm không quá năm ngón tay.
Nhưng sao y cứ mơ tưởng đến chuyện luyện đan chứ!
"Người tiếp theo, Cổ Phi Dương!"
Đến phiên Cổ Phi Dương ra sân, mọi người lại nín thở.
Xưa nay hắn ta luôn được gọi là thiên tài toàn năng cả về luyện khí, luyện đan lẫn trận pháp. Không những thế, thứ hạng của hắn ta trong cuộc thi luyện đan vừa rồi chỉ kém hơn Mục Vỹ một chút. Không biết Cổ Phi Dương sẽ có biểu hiện thế nào trong trận đấu luyện khí đây!
Nếu như khả năng luyện khí của hắn ta vẫn xuất chúng như cũ thì danh xưng đệ nhất toàn tài mãi mãi thuộc về hắn ta. Đây là điều chắc chắn!
Thứ mà Cổ Phi Dương luyện chế là một cây Phương Thiên Họa Kích. Hắn ta giao nó cho Lưu Thính Vân rồi quay lưng lui xuống, không một câu dư thừa.
Lưu Thính Vân thấy Cổ Phi Dương như vậy chỉ biết cười trừ.
Từ khi thành danh đến nay, lai lịch của hắn ta vẫn là một ẩn số.
Hơn hết, không chỉ Khí Cụ Môn mà cả Thiên Đan Tông lẫn Vạn Trận Tông đều muốn chiêu mộ Cổ Phi Dương, song người này lúc nào cũng lẩn tránh, từ chối khéo!
Lưu Thính Vân cảm thấy rất khó hiểu trước việc này.
Chẳng qua phải công nhận biểu hiện về luyện đan, luyện khí và trận pháp của người này rất xứng với biệt danh thiên tài toàn năng.
Nhất định hắn ta sẽ trở thành bá chủ tiểu thế giới Tam Thiên trong tương lai.
"Bắt đầu nghiệm khí!"
Lưu Thính Vân đặt Phương Thiên Họa Kích lên Nghiệm Khí Chân Thạch.
Vầng sáng từ từ nổi lên.
Không ngờ bảy cột sáng này giống hệt nhau, nhìn kỹ thì thấy tốc độ dâng lên lẫn chiều cao đều giống nhau như đúc.
Mạnh quá!
Thấy khung cảnh này, Từ Chính Khí và hai trưởng lão cũng không thể không khen ngợi.
Bảy cột sáng hoàn toàn giống nhau cho thấy các phương diện về thuộc tính, sức mạnh,... của thánh khí tuyệt phẩm mà người này luyện chế đều đạt đến cảnh giới hoàn mỹ.
Hơn nữa, các chùm sáng đã cán mốc bảy mét, gần đến tám mét rồi.
"Giỏi thật, trời ơi, sắp tám mét rồi!"
"Cấp tám, lẽ nào là cấp tám?"
"Ghê thật chứ, toàn là quái vật cả! Ông đây luyện khí cả đời nhưng chưa thấy cấp tám bao giờ!"
Biểu hiện của Phương Thiên Họa Kích của Cổ Phi Dương làm ai nấy cũng há hốc mồm.
Mạnh Vân thì mặt như đưa đám, hét toáng lên: "Chết ta rồi, chết ta rồi, đến Cổ Phi Dương cũng sắp đến cấp tám thì thầy Mục cấp chín chắc rồi, trò không vượt qua thầy nổi đâu!"
Ai nghe y nói xong cũng vừa tức vừa buồn cười.
Mạnh Vân muốn bái Mục Vỹ làm thầy để được hắn dạy luyện đan đến thế ư?
"Cấp bảy thượng đẳng!"
Sau cùng, Lưu Thính Vân tuyên bố thành tích của Cổ Phi Dương.
Cấp bảy thượng đẳng! Lưu Thính Vân phải thừa nhận rằng bản thân không thể luyện chế được thánh khí xuất sắc thế này. Quả là anh tài càng về sau càng nhiều, Trường Giang sóng sau xô sóng trước!
Cổ Phi Dương đã một lần nữa thể hiện thiên phú luyện đan và luyện khí vô địch của mình.
"Cấp bảy thượng đẳng à, đúng là đáng tự hào đấy!"
Giờ phút này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, một bóng người bước ra.
Chính là Hoa Vô!
Lúc này, hắn ta tỏ ra cực kỳ huênh hoang.
Cứ như thể dù có là Cổ Phi Dương thì hắn ta cũng không để vào mắt.
Nhưng không một ai dám xem thường Hoa Vô.
Mọi người đều biết hắn ta có khả năng và thiên phú để cư xử như vậy.
Hoa Vô cũng là thiên tài song tu khí - trận, rất có năng lực!
Trận đấu đang ngày càng trở nên gay cấn hơn.