Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1156: Thách đấu sinh tử

“Dùng hoả linh của ngươi mà định ngăn cản thiên hoả của ta, ngươi không thấy là hành động hoang đường à?”

Mục Vỹ hừ lạnh một tiếng rồi vung tay, kén lửa lập tức phồng to, tiếng lửa cháy xèo xèo vang lên, không lâu sau, vòng lửa đó đã bắt đầu mất khống chế.

“Không thể nào!”

Trông thấy vậy, Hoả Thông Thiên hoàn toàn đờ đẫn.

Dù linh hoả của y không bằng thiên hoả, nhưng nó đã tồn tại trong cơ thể y từ nhỏ, chẳng khác nào sinh mệnh thứ hai của y.

Theo lý mà nói, nếu luận về độ phù hợp thì độ phù hợp của y và hoả linh chắc chắn phải cao hơn của Mục Vỹ và thiên hoả mà hắn thu phục mới phải.

Hơn nữa, cảnh giới của y còn cao hơn Mục Vỹ, không thể như thế được!

“Giờ ngươi còn thứ gì khác để dựa vào nữa không?”

Mục Vỹ nhìn Hoả Thông Thiên với vẻ lạnh lùng.

“Chỉ sợ ngươi không chống đỡ nổi thôi”.

Hoả Thông Thiên hô lên, sau đó toàn thân bùng cháy.

Cùng lúc đó, hoả khí lượn lờ khắp núi, hơi nóng kéo đến.

Nhưng lúc này, toàn thân Mục Vỹ vẫn bừng bừng khí thế.

Không phải cảnh giới Thông Thần!

Cũng không phải cảnh giới Niết Bàn!

Mà là cảnh giới Vũ Tiên.

Khí thế mạnh mẽ ấy không thể che giấu được.

Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất.

Trông thấy vậy, tất cả mọi người đều đờ ra tại chỗ.

Chuyện gì thế này?

“Các ngươi đang làm gì đây?”

Song, khi hai đại thiên tài chuẩn bị lao vào nhau thì chợt có một tiếng quát vang lên.

Hoả Lân mặc trường bào màu đỏ đứng giữa hai người rồi hừ nói: “Hai Hoả Thánh Tử mà lại động tay động chân giữa ban ngày ban mặt, định sỉ nhục tác phong của Hoả Hành Sơn ta hay gì? Dừng tay, ai về núi người nấy mau!”

“Sơn chủ, không thể cho qua như vậy được”.

Đúng lúc này, Hoả Mị Nhi đột nhiên chạy tới rồi hừ nói: “Không thể cho qua như vậy được, Mục Vỹ có mưu đồ nham hiểm, đã phế đệ tử ngoại sơn Trần Kiệt Ngọc. Hắn làm nhiều việc ác như vậy, thì không xứng làm đệ tử của Hoả Hành Sơn ta”.

“Đúng vậy thưa sơn chủ”.

Hoả Thông Thiên cũng chen vào: “Hơn nữa, tên này là Hoả Thánh Tử mà dám đến núi của Hoả Thông Thiên đệ tử gây chuyện, vậy mặt mũi của đệ tử để đâu đây? Huống hồ, hắn đã ở tầng thứ nhất cảnh giới Vũ Tiên rồi, nhưng lại che giấu thực lực của mình, vậy hắn vào Hoả Hành Sơn ta có mục đích gì? Đến sơn chủ cũng không phát hiện ra điều này”.

Lúc này, Mục Vỹ chỉ nhìn hai huynh muội nhà đó mà không lên tiếng.

Hắn muốn xem Hoả Lân có trừng trị hắn ngay mà không cần hỏi rõ sự việc hay không.

Nếu ông ta làm vậy, hắn sẽ rời khỏi Hoả Hành Sơn ngay, sau đó thể hiện thiên bẩm của mình để vào Ngũ Hành Thiên Phủ.

“Im miệng!”

Nhưng hai huynh muội kia vừa nói dứt câu, Hoả Lân đã quát ầm lên.

“Hai người về úp mặt vào tường mà suy ngẫm đi!”

“Sơn chủ!”

“Sơn chủ!”

Nghe thấy vậy, Hoả Mị Nhi và Hoả Thông Thiên đều có vẻ khó tin.

“Sao? Coi lời ta nói như gió thổi qua tai đúng không?”

Giọng điệu của Hoả Lân có vẻ lạnh lùng.

Coi lời ông ta như gió thổi qua tai?

Đương nhiên Hoả Mị Nhi và Hoả Thông Thiên không dám rồi.

“Mục Vỹ, coi như ngươi giỏi!”

Hoả Thông Thiên lườm Mục Vỹ rồi hung hăng nói: “Chúng ta đều là Hoả Thánh Tử, nếu ngươi đã đạt đến cảnh giới Vũ Tiên, ta muốn hỏi một tháng sau, ngươi có dám quyết đấu một trận sinh tử với ta trên Hoả Thánh Đàn không?”

Cái gì!

Nghe thấy vậy, người ở các ngọn núi xung quanh đều biết lớn chuyện rồi đây.

Họ cứ ngỡ hai Hoả Thánh Tử chỉ nảy sinh chút mâu thuẫn nên đánh nhau thôi.

Nhưng ai ngờ đâu, sự việc lớn tới mức thách đấu sinh tử rồi.

Hoả Thánh Đàn là nơi để các đệ tử nội sơn chiến đấu với nhau.

Thường chỉ có đệ tử nội sơn cảnh giới Thông Thần mới tham gia trận đấu sinh tử thôi, còn các đệ tử cảnh giới Niết Bàn đều không nỡ hi sinh mạng sống của mình để chiến đấu, chứ đừng nói là cảnh giới Vũ Tiên.

Nhưng bây giờ, Hoả Thông Thiên lại đang khiêu chiến với Mục Vỹ.

“Tuỳ ngươi thôi”.

Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là Mục Vỹ đã đồng ý.

Trời ơi!

Thế giới đảo điên hết rồi sao?

Hoả Thông Thiên khiêu chiến Mục Vỹ, nhưng Mục Vỹ đã đồng ý, chuyện này khiến không ai tin nổi.

Bây giờ, đến Hoả Lân cũng không ngờ chuyện sẽ đến mức này.

Vốn dĩ sự thể hiện của Mục Vỹ đã khiến ông ta ngạc nhiên lắm rồi.

Mà bây giờ, hai bọn họ còn định tiến hành trận đấu sinh tử.

“Được, gan đấy, coi như đáng mặt nam nhi. Một tháng nữa, ta mong ngươi đừng sợ quá mà không dám xuất chiến”.

“Yên tâm!”

Mục Vỹ cười lạnh nói: “Ngươi không đến thì ta vẫn đến”.

Một trận đại chiến cứ thế được quyết định.

“Mục Vỹ, đi theo ta!”

Thấy hai người bùng lửa cháy, Hoả Lân không nhịn được cau mày rồi lên tiếng.

“Vâng!”

Mục Vỹ không nhiều lời, lập tức đi theo Hoả Lân, rời khỏi nơi này.

Ngay sau đó, bọn họ đã đi đến một đại điện.

Ngoài tám cái cột thẳng đứng với uy lực bất phàm ra, thì đại điện này không có thứ gì khác.

Nhưng Hoả Lân đã dẫn Mục Vỹ đi xuyên qua đại điện rồi vòng ra phía sau.

Có chín cái cột thẳng tắp với uy lực phi phàm đang đứng sừng sững trên vách núi phía sau đại điện.

“Mục Vỹ, ngươi nhìn đi”.

Hoả Lân chỉ vào chín cái cột cao chọc trời ấy rồi cười nói: “Chín cái cột này chính là nền móng của Hoả Hành Sơn ta, hay còn được gọi là Bát Hoang Hoả Long Ngâm!”

“Bát Hoang Hoả Long Ngâm?”

“Đúng vậy!”

Thấy vẻ ngạc nhiên của Mục Vỹ, Hoả Lân cười nói: “Đây chính là Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, bí tịch truyền thừa của Hoả Hành Sơn ta”.

Bí kỹ truyền thừa của môn phái mà họ lại để ngay ở đây, Hoả Hành Sơn hồn nhiên quá thể.
Chương 1157: Hoả Thánh

“Ngươi không phải kinh ngạc!”

Hoả Lân cười nói: “Bát Hoang Hoả Long Ngâm này được truyền thừa từ xa xưa đến nay giống Thiên Mục Chính Khí Quyết của Thần Mộc Tông, Bách Luyện Kim Thân của Kim Môn, Vạn Hoá Nhu Thuỷ Quyết của Thiên Thuỷ Phái và Kim Cương Thánh Thể của Tiên Nham Các. Ngoài Ngũ Hành Thần Ấn của Ngũ Hành Thiên Phủ ra, thì năm bí tịch này chính là võ kỹ mạnh nhất ở tiểu thế giới Ngũ Hành”.

Mục Vỹ âm thầm ghi nhớ thông tin.

Hắn đã từng thấy Hoả Vũ Phượng thi triển Bát Hoang Hoả Long Ngâm, môn võ kỹ này có uy lực rất mạnh. Nếu có thể kết hợp với thiên hoả, Mục Vỹ rất mong chờ được thấy nó sẽ mạnh tới cỡ nào.

Nhưng hắn từng là Tiên Vương nên môn võ kỹ này có thể lọt vào mắt xanh của hắn hay không còn chưa biết được.

“Phải lĩnh ngộ bằng cách nào?”

Mục Vỹ khó hiểu hỏi.

“Ngươi chỉ cần đứng giữa chín cái cột ấy là được”.

Hoả Lân cười đáp.

Chỉ Hoả Thánh Tử và trưởng lão hạt nhân của Hoả Hành Sơn mới được phép tu luyện môn võ kỹ này.

Bởi sức mạnh của nó đã vượt xa các võ kỹ cấp thánh.

Mục Vỹ nghe lời, lập tức đi vào giữa chín cái cột đó.

Cùng lúc đó, hắn đã chuyển hoá hết chín nguyên khí trong cơ thể thành nguyên khí Hoả.

Hiện giờ, gần như trong người Mục Vỹ chỉ có nguyên khí Hoả thôi.

Uỳnh…

Ngay sau đó, Hỏa nguyên đã bùng nổ.

Cơ thể Mục Vỹ bốc cháy.

Thiên hoả không ngưng lượn quanh người hắn, cùng lúc đó, chín cái cột đá cũng hoá thành vật tổ.

Từng chiếc cột hoá thành các con cự long từ thời viễn cổ với khí thế hùng mạnh, chúng lượn sát quanh người Mục Vỹ.

Nhưng lúc này, trong đầu Mục Vỹ chỉ hiện lên hình ảnh của những con chữ vụn vỡ.

Chúng chui vào đầu của hắn rồi xâu chuỗi thành một câu nói hoàn chỉnh.

“Bát Hoang Hoả Long Ngâm!”

“Chín tầng võ kỹ, mỗi tầng là một hỏa long, hết chín tầng lên trời xanh”.

Mục Vỹ bất giác ngồi xếp bằng xuống rồi bắt đầu cảm nhận.

Cùng lúc đó, Hoả Lân như đờ ra tại chỗ.

“Đến vật tổ của chín cột đá cũng bị khởi động, lẽ nào tên này có thể chất thuần Hoả hay sao?”

Chỉ có hoả đế mới có thể chất này.

Nghe nói từ hàng vạn năm trước, hoặc có thể là mấy trăm nghìn năm trước, năm vị đại đế của tiểu thế giới Ngũ Hành đều rất mạnh.

Nhưng hoả đế là người có tính tình nóng nảy nhất.

Người này đã dung hợp mấy loại thiên hoả, có thực lực rất khủng nên đã xưng đế.

Nhưng về sau đã rời đi, chỉ còn các truyền kỳ lưu truyền các đời sau.

Bây giờ, lẽ nào Hoả Lân đang được chứng kiến sự ra đời của một hoả đế khác?

Hoả Lân run lên.

Như vậy thì chắc chắn Mục Vỹ không phải gian tế mà Ngũ Hành Thiên Phủ phái tới đây.

Hoả Lân thầm thấy vô cùng kích động.

“Không được!”

Hoả Lân lẩm bẩm một mình: “Không thể để Mục Vỹ giao đấu với Hoả Thông Thiên được, Hoả Thông Thiên sắp đạt đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai - Tiên Thiên Cương Khí rồi, còn Mục Vỹ mới lĩnh ngộ Bát Hoang Hoả Long Ngâm thì sao có thể là đối thủ của một thiên tài như Hoả Thông Thiên được?”

“Nếu thêm ba tháng nữa thì may ra Mục Vỹ có thể giao đấu với Hoả Thông Thiên được, còn bây giờ thì không”.

Quyết vậy xong, Hoả Lân đã nghĩ ra một cách, ông ta mỉm cười phong ấn xung quanh lại rồi rời đi.

Lần này, Mục Vỹ lĩnh ngộ Bát Hoang Hoả Long Ngâm chắc phải mất ít nhất nửa năm.

Ngày xưa, một người được coi là thiên tài tuyệt thế như Hoả Lân còn mất bảy tháng mới khắc ghi môn võ kỹ này vào trong đầu.

Hơn nữa khi ấy, Hoả Lân chỉ có thể ghi nhớ được bảy tầng công pháp, với thực lực và lĩnh ngộ ở thời điểm đó khiến ông ta không thể lĩnh hội hết những tầng còn lại được. Về sau, ông ta phải tiến hành dần từng bước thì mới nắm vững được sức mạnh của môn võ kỹ này.

Vì thế, dù Mục Vỹ có nhanh hơn ông ta thì chắc cũng phải mất vài ba tháng.

Ông ta chỉ cần tuyên bố với mọi người là Mục Vỹ đã bế quan tuyệt đối là có thể tránh được trận giao chiến với Hoả Thông Thiên rồi.

Dẫu sao một bên là cháu của đại trưởng lão, một bên là thiên tài như Mục Vỹ - một người rất giống ông ta của ngày xưa, Hoả Lân không muốn ai trong hai người này thương vong cả.

“Chỉ cần bảo vệ tốt hai mẹ con nhà kia, chắc chắn sau khi Mục Vỹ tỉnh lại, chuyện khiêu chiến sẽ không còn sức ảnh hưởng nhiều nữa”.

Hoả Lân lẩm bẩm một mình rồi rời khỏi phía sau đại điện, chỉ còn một mình Mục Vỹ ở lại.

Lúc này, Mục Vỹ thật sự đang cảm nhận Bát Hoang Hoả Long Ngâm.

Nhưng khác với những gì Hoả Lân nghĩ, Mục Vỹ không cảm nhận mấy tầng đầu mà cả chín tầng công pháp đều đã in sâu vào trong đầu hắn.

Thậm chí, hắn còn đang dung hợp cả chín tầng công pháp, sau đó cảm thấy chín cái cột đá này thật sự rất siêu việt.

Không biết chúng đã tồn tại bao nhiêu năm rồi.

Song, hình như từ trước đến nay, chúng chỉ đứng ở đây đề truyền thụ công pháp cho người khác.

Nhưng khi Mục Vỹ phóng thiên hoả ra chạm vào các cột đá ấy, hình như chúng đang hồi đáp lại hắn.

Cảm giác này khiến Mục Vỹ ngẩn người.

Chuyện gì vậy?

Nhưng không lâu sau, âm thanh đó lại tiếp tục vang lên, hình như bắt đầu thử giao lưu với Mục Vỹ.

“Cứu ta! Cứu ta với!”

Một giọng nói lí nhí chợt chui vào trong đầu Mục Vỹ, khiến hắn sững người.

“Ngươi là ai?”

Mục Vỹ lập tức phát ra tín hiệu trong vô thức, nhưng giọng nói ấy lại không thấy đâu nữa.

Khoảng nửa canh giờ sau, giọng nói ấy lại vang lên.

“Ta là Hoả Thánh, nếu ngươi có thể cứu ta ra ngoài, chắc chắn ta sẽ báo đáp ngươi xứng đáng”.

Hoả Thánh?

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ đờ ra.
Chương 1158: Ta được gì?

Nếu như người đệ tử này là ai khác thì chắc chắn sẽ lộ vẻ rúng động khi nghe thấy cái tên này, còn Mục Vỹ thì không.

Trong dòng chảy lịch sử dài đằng đẵng của tiểu thế giới Ngũ Hành dường như chỉ tồn tại năm vị đại đế lẫy lừng đại diện cho năm thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ của năm vực.

Ngoài ra còn phải nhắc đến người tự xưng là Ngũ Hành Đại Đế, một thế hệ nhân tài đã sáng lập Ngũ Hành Thiên Phủ và có tiếng tăm vang dội vào mười nghìn năm về trước.

Đây là những gì Mục Vỹ kết luận được sau khi nghe vài ba câu của các đệ tử ngoại sơn đang dự thi.

Còn Hỏa Thánh?

Cường giả nào thế nhỉ?

"Ông là ai? Rốt cuộc ông đang ở đâu?"

Mục Vỹ nghe thấy giọng nói thì ngạc nhiên hỏi.

"Ta ở trong chín Long Trụ này", giọng nói ấy trở nên rõ ràng hơn.

Mục Vỹ cẩn thận quan sát xung quanh.

"Cảnh giới của cậu là Vũ Tiên tầng tám, từng bị thương nặng, đáng lẽ phải chết nhưng vẫn còn sống!", âm thanh lạnh lùng ấy chậm rãi lên tiếng: "Lạ thật, đúng là lạ lùng, thực lực hiện tại của cậu chỉ mới cảnh giới Vũ Tiên tầng hai thôi nhưng lại có ba loại thiên hỏa, có thể sánh ngang với sư phụ ta rồi!"

"Sư phụ ông là ai?"

"Hỏa Đế!"

Khi nhắc đến danh xưng này, giọng nói lạnh lùng kia thốt lên đầy hãnh diện.

Sư phụ của Hỏa Thánh là Hỏa Đế?

Gì mà lộn xộn vậy.

"Ta hỏi ông một lần nữa, rốt cuộc ông là ai, tại sao lại ở trong cột đá chứa công pháp truyền thừa của Hỏa Hành Sơn? Còn nữa, vì sao trước đó ông không xuất hiện mà tới khi gặp ta mới ra mặt?"

"Ta chính là Hỏa Thánh, Hỏa Chi Thánh Nhân, đây là tên do đích thân sư phụ đặt cho ta. Sau khi sư phụ ta Hỏa Đế đạp phá hư không, ta trở thành người khống chế thuật Hỏa hành mạnh nhất tiểu thế giới Ngũ Hành. Nhưng ai ngờ tự nhiên có một kẻ tên Ngũ Hành Thiên không biết từ đâu xông ra. Người này có thể chất ngũ hành, muốn tạo ra một nơi mà ở đó năm nguyên tố sẽ dung hợp với nhau, hình thành thế cân bằng".

"Loại công pháp này làm gì tồn tại. Ngũ hành vốn tương sinh tương khắc, sao có thể cân bằng? Thế là ta và bốn thánh nhân còn lại hợp sức đánh một trận đại chiến kéo dài một trăm năm với Ngũ Hành Thiên, cuối cùng bị tên đó đánh bại bằng cách lợi dụng sự tương sinh tương khắc giữa năm người bọn ta".

"Khoan đã!"

Mục Vỹ nghe thấy lời này thì hỏi: "Ông nói năm thánh nhân các ông bị một mình người đó đánh bại. Ngũ Hành Thiên đó là một người mạnh lắm đúng không?"

"Ông ta chính là Ngũ Hành Đại Đế mà các cậu gọi sau này đấy!"

Phải rồi!

Bấy giờ Mục Vỹ mới hiểu ra.

Năm vị đế vương năm ấy nắm giữ bí ẩn của ngũ hành là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.

Khi sắp phá toái hư không, mỗi người đều thu nhận học trò gọi là Thánh để kế thừa y bát của mình.

Tuy nhiên, sau đó bỗng nhiên có một nam tử tự xưng là Ngũ Hành Thiên xuất hiện với mong muốn thành lập công pháp có khả năng hợp nhất ngũ hành.

Ông ta xảy ra tranh chấp với năm vị thánh nhân, và rồi cuộc chiến bùng nổ.

Điều khó tin nhất cả năm thánh nhân đều thua.

Thế rồi Ngũ Hành Thiên được gọi là Ngũ Hành Đại Đế.

Và Ngũ Hành Thiên Phủ hiện nay được xây dựng bởi Ngũ Hành Đại Đế.

Tóm lại là ngày xửa ngày xưa, có năm người lợi hại nọ thu năm người học trò, nhưng năm người học trò đó bị một ghê gớm hơn đánh bại.

Từ đó về sau, kẻ ghê gớm đó bắt đầu triển khai chủ trương của mình và thành lập một thế lực khổng lồ đè bẹp năm thế lực lớn trước kia.

Không những thế, để đề cao quan điểm của bản thân là đúng đắn, vị đại năng ngầu lòi này thỉnh thoảng còn thu nhận đệ tử thiên tài.

Thảo nào!

Mục Vỹ sực hiểu ra.

Thảo nào Ngũ Hành Thiên Phủ không thu thiên tài đơn thuộc tính, dù là thiên tài như Hỏa Lân thì họ cũng không nhận.

Vì tiêu chuẩn tối thiểu phải là thiên tài song thuộc tính.

Xem ra nội bộ tiểu thế giới Ngũ Hành không đơn giản như bề ngoài.

Nhìn từ bên ngoài thì mối quan hệ giữa năm tông môn lớn với Ngũ Hành Thiên Phủ khá là hòa thuận, năm thế lực này cũng cúi đầu phục tùng Ngũ Hành Thiên Phủ.

Nhưng trong tối chắc là không ít mâu thuẫn đây.

"Hỏa Thánh à?"

Mục Vỹ nhìn về phía trước và nói: "Vì sao ta phải cứu ông ra ngoài? Chưa kể, hiện giờ Ngũ Hành Thiên Phủ đang nắm quyền, năm thế lực lớn thì dưới trướng họ, biết đâu ông vừa đi ra đã bị Ngũ Hành Thiên đánh một phát bay về chín Long Trụ?"

"Làm gì có chuyện đó!"

Hỏa Thánh cười khà khà, bác bỏ: "Lần trước là do năm người bọn ta sơ sẩy quá thôi, lần này bọn ta nhất định sẽ đánh bại Ngũ Hành Thiên".

"Các ông?"

Mục Vỹ ngẩn gười.

"Đúng vậy, ta chưa chết, mấy người Thủy Thánh, Kim Thánh cũng chưa chết".

Hỏa Thánh nói với vẻ kiêu ngạo: "Lúc sưa ta đã thi triển bí pháp để trở về bên trong Long Trụ này. Long Trụ được tạo ra bởi sư phụ ta, có uy lực rất lớn, đến Ngũ Hành Thiên cũng không phá vỡ được cơ mà".

"Nhưng sau khi vào trong ta cũng không thể ra ngoài, thế mới biết phải cần thiên hỏa để khởi động trận pháp này đưa ta ra ngoài".

Hỏa Thánh vội vàng nói: "Nhưng trước đây tiểu thế giới Ngũ Hành gần như đã bị sư phụ ta lật tung hết lên để sưu tầm thiên hỏa, làm gì còn thiên hỏa nào nữa. Không ngờ một kẻ chỉ mới đến cảnh giới Vũ Tiên tầng tám như cậu lại có đến ba loại thiên hỏa, mà nhìn có vẻ còn dung hợp chặt chẽ với cậu nữa. Cậu đúng là thiên tài!"

"Khen ta không được tích sự gì đâu!"

Mục Vỹ khoát tay rồi hỏi: "Nói đi, cứu ông ra thì ta được gì?"

"Được gì?"

Hỏa Thánh cười ha ha: "Tiểu tử này, cậu cũng tỉnh táo đấy, nếu cậu đồng ý ngay thì ta không tin cậu đâu".

"Lợi ích cậu sẽ nhận được chính là ta cho cậu làm sơn chủ Hỏa Hành Sơn, thế nào?"

"Chẳng thế nào, không thích!"

Mục Vỹ khoát tay: "Bây giờ ta cần thiên tài địa bảo giúp dung hợp linh hồn hơn, ông có không?"

Dung hợp linh hồn?

Hỏa Thánh nhìn Mục Vỹ với vẻ ngờ vực.
Chương 1159: Mười một tầng công pháp

"Có. Tên nhãi nhà cậu thả ta ra đã, rồi ta mới dẫn cậu đi tìm Thủy Thánh được. Thuật trị liệu bằng nước của bà đó hữu dụng hơn thiên tài địa bảo nhiều!"

"Thật không?"

"Đương nhiên là thật rồi, ta lừa cậu làm gì!"

"Được, tạm thời tin ông một lần!"

Mục Vỹ khẽ nhếch môi: "Rồi giờ nói cho ta biết làm sao để thả ông ra đi?"

"Đơn giản thôi, cậu kết nối với chín Long Trụ thông qua ba loại thiên hỏa mà cậu có, sau đó vào bằng Sinh Môn, ra bằng Tử Môn, thế là ta sẽ ra được".

"Ta biết rồi!"

Nghe xong, Mục Vỹ gật đầu rồi bắt đầu hành động mà không chút do dự.

Chẳng qua nơi khóe miệng hắn nở nụ cười đầy âm trầm.

Ngay sau đó, ba luồng thiên hỏa của Mục Vỹ đồng thời xuất hiện với khí thế bàng bạc hệt như sức mạnh của đất trời. Dù sao thiên hỏa cũng được sinh ra từ tự nhiên, là kết tinh của sức mạnh thuần túy nhất do đất trời tạo ra.

Mục Vỹ không dám chủ quan, bắt đầu làm ngay.

Một lúc sau, ba luồng thiên hỏa vào từ Sinh Môn của chín Long Trụ, từ từ ngang qua bảy cửa rồi đến Tử Môn.

"Tốt lắm cậu nhóc. Cố gắng duy trì một lúc nữa là ta sẽ đi ra!"

Một tiếng gầm vang lên, chín Long Trụ bị rút ra từng cái một.

Phút chốc, từng cột sáng chiếu xuống xung quanh Mục Vỹ.

Cùng lúc đó, nguồn năng lượng dữ dội bùng phát từ trong chín Long Trụ.

Mục Vỹ ngay lập tức bị chín cây trụ xoay quanh.

"Khà khà, ngươi ngây thơ quá đấy nhóc con, hiện tại bổn tọa đang trong trạng thái linh hồn, muốn khôi phục thực lực để quyết chiến một trận với Ngũ Hành Thiên mà có ba loại thiên hỏa của ngươi thì còn gì bằng!"

"Ông lừa ta?"

Mục Vỹ giận dữ quát.

"Lừa ngươi thì sao?"

Hỏa Thánh cười một cách hả hê: "Đừng trách ta, ta vốn không muốn lấy mạng ngươi đâu, chẳng qua do ba loại thiên hỏa trong người ngươi bản mệnh tương liên với ngươi, nếu ta lấy thiên hỏa đi thì ngươi chắc chắn phải chết. Hết cách rồi".

"Hết cách rồi? Thế ông đừng lấy!"

"Không không không, ta phải lấy! Ban đầu ta chịu thiệt hơn trong trận đấu với lão tặc Ngũ Hành Thiên kia vì không có thiên hỏa, giờ có rồi, lão tử đánh chết ông ta!"

Giọng nói của Hỏa Thánh đầy không cam tâm.

"Sợ là phải làm ông thất vọng rồi!"

Nhưng cùng lúc đó, Mục Vỹ bỗng nhếch môi cười.

Cái nhếch môi ấy dần biến thành một nụ cười khẩy.

Thấy nụ cười mỉa mai của Mục Vỹ, Hỏa Thánh không thể không cẩn thận.

"Ngươi định làm gì đấy?"

"Chẳng làm gì cả. Trận pháp này của ông mà vào từ Sinh Môn, ra từ Tử Môn thì ta chết là cái chắc, ông tưởng ta không biết sao?", Mục Vỹ mỉm cười: "Nhưng ta còn biết một điều rằng nếu ra từ Tử Môn rồi lại đi vào Tử Môn, một vòng lặp như thế sẽ khiến ông trở về chỗ cũ".

Vừa dứt lời, hắn tung một chưởng ra.

Ba luồng thiên hỏa lập tức quay lại. Trong nháy mắt ấy, bóng dáng đang đứng đối diện Mục Vỹ như bị gông cùm kéo lấy. Dường như ông ta sắp bị kéo ra hai nửa, ông ta kêu gào trong đau đớn.

"Ta sai rồi, ta sai rồi!"

Hỏa Thánh gào thét: "Ta không muốn lấy thiên hỏa của ngươi nữa, thả ta ra đi!"

"Không muốn lấy nữa à? Bộ muốn lấy là lấy, không lấy là bỏ sao?"

Mục Vỹ hừ lạnh: "Nếu ông ngoan ngoãn đi ra thì có khi ta đã giúp ông rồi, còn ông đã có ý đồ bất chính thì ở yên đó đến khi thông não đi!"

Sau khi hắn nói xong, ba luồng thiên hỏa trở về vị trí cũ.

"Thả ta ra đi, ta sẽ tiết lộ hai tầng công pháp cuối của Bát Hoang Hỏa Long Ngâm!"

Mục Vỹ khá ngạc nhiên khi nghe thấy lời này.

"Hai tầng cuối?"

"Đúng vậy!", Hỏa Thánh hốt hoảng trả lời: "Bát Hoang Hỏa Long Ngâm do đích thân sư phụ ta sáng lập nên có sức công phá rất lớn, tuy không phải tiên pháp nhưng cũng gần rồi".

"Ngặt nỗi năm đó ta chưa kịp truyền hai tầng cuối cùng cho đệ tử thì đã bị lão quỷ Ngũ Hành Thiên kia đánh cho hồn bay phách tán, thân xác thối rữa. Bát Hoang Hỏa Long Ngâm hoàn chỉnh có đến mười một tầng chứ không phải chín tầng!"

Mục Vỹ dọa dẫm: "Ông biết hậu quả của việc lừa ta thế nào rồi đấy".

"Ta biết rồi, ta biết rồi!"

"Tốt, giờ ông không có tư cách để ra điều kiện với ta đâu. Nói cho ta biết công pháp của tầng mười, tầng mười một mau!"

Giọng Mục Vỹ lạnh tanh, đầy đanh thép.

Không có thiên hỏa, Hỏa Thánh đừng hòng rời khỏi Long Trụ.

Giờ ông ta bảo Mục Vỹ thả mình ra à? Chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

"Thôi được rồi!"

Bị trói buộc giữa không trung, Hỏa Thánh cắn răng vỗ hai tay.

Bỗng nhiên có thêm hai cây trụ khác hiện ra bên cạnh chín Long Trụ.

Thấy hai cây trụ vừa xuất hiện kia dần dần từ hư ảo trở nên chân thực, ánh mắt Mục Vỹ đầy bất ngờ.

"Mười một Long Trụ này chính là Bát Hoang Hỏa Long Ngâm hoàn chỉnh. Thời đó, khi ta xuất chiến, vì sợ có nguy hiểm gì nên ta đem theo hai cây để đề phòng bất trắc".

Hỏa Thánh giải thích: "Sau đó, nhờ có hai cây trụ này mà ta mới có thể giữ được hồn phách, an toàn trở về bằng thần thông do sư phụ để lại".

"Ông có chắc là mười một tầng không?"

"Có, ta thề là có!"

Hỏa Thánh vội vàng thề thốt. Ông ta rất sợ Mục Vỹ nghĩ rằng mình vẫn đang lừa hắn. Sống hơn mười nghìn năm, Hỏa Thánh bỗng phát hiện mình còn không bằng tiểu tử trước mắt nữa, đúng là quái lạ!
Chương 1160: Phải thử đã

"Tốt!", Mục Vỹ gật đầu rồi nói: "Ta không tin ông nên phải thử đã".

"Cái gì?"

Mục Vỹ nói tiếp: "Ông mới lừa ta, chắc gì bây giờ không lừa, thế nên chờ ta tu luyện tới tầng mười một đi. Nếu không chết, ta sẽ đến cứu ông, còn nếu ông lừa ta thì chắc khi đó ta đã chết vì tẩu hỏa nhập ma rồi, ông chờ người hữu duyên nào khác đi!"

"Ngươi lừa ta!", Hỏa Thánh giận dữ hét.

"Ta không lừa ông. Nếu hai tầng công pháp ông cho ta không có vấn đề gì thì tự nhiên ta sẽ quay lại cứu ông thôi. Nói đến lừa dối thì phải kể tội ông trước!"

Mục Vỹ nói xong vung tay rút thiên hỏa đi, không nghe Hỏa Thánh nói một lời nào nữa.

Đồng thời, hắn thu hai Long Trụ vào trong Tru Tiên Đồ.

Ở trên còn tầng mười và tầng mười một, hai cái này để sau tu luyện đến tầng thứ chín rồi tính tiếp.

Cuối cùng, Hỏa Thánh không chỉ bị áp chế hoàn toàn trong trận pháp được tạo thành bởi chín Long Trụ mà còn bị Mục Vỹ cướp mất hai cây trụ quý báu mà mình cất giữ.

Thế có phải mất cả chì lẫn chài không?

"Chết tiệt, chết tiệt!"

Hỏa Thánh nào ngờ một ông già sống hơn mười nghìn năm như mình lại bị Mục Vỹ dắt mũi.

Ê chề, không biết giấu mặt vào đâu!

Nhưng Mục Vỹ nào thèm quan tâm đến ông ta.

Vì có nhiều trải nghiệm nên hắn cũng thấy được sơ hở trong trận pháp.

Nếu như vào từ Sinh Môn và ra từ Tử Môn thì chết chắc, từ đó có thể thấy Hỏa Thánh này chẳng có ý tốt gì cho cam.

Thế là Mục Vỹ tương kế tựu kế, dụ ông ta mắc câu.

Chẳng qua đến bản thân Mục Vỹ cũng không ngờ kết quả của việc này là nhận được hai tầng công pháp cuối của Bát Hoang Hỏa Long Ngâm.

Tạm thời hắn vẫn chưa thể kết luận liệu hai tầng cuối này có phải là thật hay không, phải bắt đầu từ tầng chín trước đã.

Bát Hoang Hỏa Long Ngâm được sáng chế bởi Hỏa Đế của tiểu thế giới Ngũ Hành. Nói một cách chính xác thì cấp bậc của môn võ kỹ này hơn thánh cấp, nhưng nếu so với tiên pháp chân chính thì vẫn chưa đến mức đó.

Võ kỹ này sẽ phù hợp cho Mục Vỹ tu luyện ở cảnh giới hiện tại.

Sau khi búng ngón tay, khẩu quyết và một số tâm đắc của công pháp tầng thứ nhất bắt đầu tụ tập trong đầu Mục Vỹ, tới rồi lại đi, hắn cũng tập trung vào tu luyện.

Cùng thời điểm đó.

Hỏa Lân rời khỏi đại điện rồi tuyên bố một chuyện.

Đó là Mục Vỹ sau khi được phong làm Hỏa Thánh Tử cần bế quan để lĩnh hội Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, sẽ không ra ngoài trong thời gian ngắn.

Thông báo vừa được công bố hệt một viên đá lớn bị ném vào mặt hồ tĩnh lặng.

Mục Vỹ bế quan!

Không ngờ người này bế quan ngay thời điểm quan trọng thế này!

Hắn đang sợ!

Suy nghĩ gần như nảy lên trong lòng tất cả mọi người ngay lập tức.

Chắc chắn Mục Vỹ đang sợ nên mới bảo sơn chủ truyền thụ công pháp, sau đó nhân cơ hội trốn tránh trách nhiệm.

"Ha ha... Ta biết ngay mà! Tên Mục Vỹ này có là gì đâu!", Hỏa Thông Thiên cười phá lên: "Bế quan? Bế cái đầu hắn, rõ là nhát cáy mà".

Hỏa Thông Thiên cười sặc sụa với vẻ mặt đầy đắc ý.

Ban đầu Mục Vỹ đã dõng dạc rằng mình chấp nhận lời khiêu chiến ngay trước mắt bao người, thế mà mới chưa đến một ngày đã có cách làm rùa đen rút đầu rồi.

"Không thể cho hắn thoát dễ dàng thế được!"

Hỏa Mị Nhi nổi cơn thịnh nộ.

Trần Kiệt Ngọc bị phế, không còn tiểu đệ đệ nữa, niềm vui cuộc sống của cô ta cũng kết thúc.

Do đó Hỏa Mị Nhi cũng hận Mục Vỹ như Hỏa Thông Thiên.

Dù đã thử hết mọi cách nhưng vẫn không thể chữa thân dưới được cho Trần Kiệt Ngọc, điều này làm cô ta đau đầu vô cùng. Không có cậu bé của Trần Kiệt Ngọc, cô ta cứ thấy thiếu thiếu cái gì.

"Muội muội yên tâm, ngày tiểu tử này xuất quan sẽ là ngày giỗ của hắn. Nếu hắn thật sự không dám ứng chiến thì dư luận trên Hỏa Hành Sơn đủ để dìm chết hắn rồi".

Hỏa Thông Thiên đã tính hết khả năng có thể xảy ra.

Cuộc quyết chiến vào một tháng sau tất nhiên y sẽ đi rồi.

Nếu lúc đó Mục Vỹ kiếm cớ không đến thì toàn bộ Hỏa Hành Sơn sẽ biết kẻ này chỉ là gối thêu hoa, nhìn đẹp mã vậy thôi chứ nhát như thỏ.

Nếu Mục Vỹ đến thì càng tốt!

Khi đó y cũng đã đột phá cảnh giới Vũ Tiên tầng hai, và y sẽ thẳng tay giết chết hắn. Chỉ một người được phép sống sót trên Hỏa Thánh Đàn, Hỏa Thông Thiên nhất quyết không để Mục Vỹ còn sống đi xuống lôi đài.

Mục Vỹ đến thì phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy cái chết.

Không đến thì bao nhiêu danh dự của hắn bị ném vào thùng rác, còn đau đớn hơn cả cái chết.

Nhìn từ phương diện nào, Mục Vỹ cũng đều bị dồn vào bước đường cùng.

Và người khó chịu nhất lúc này chính là Tần Đồng.

Gã ta sắp chết rồi, không còn đường sống nào cho gã ta nữa!

Tần Đồng thấy lưỡi hái đang kề vào cổ mình.

Ban đầu Mục Vỹ oai phong đấy, hùng dũng đấy, lại còn đại sát tứ phương, không sợ một ai.

Thế mà động thái tiếp theo sau khi tuyên bố một cách ngông nghênh lại là bế quan lĩnh ngộ Bát Hoang Hỏa Long Ngâm.

Tần Đồng là đệ tử nội sơn, tuy chưa đủ tư cách học tập Bát Hoang Hỏa Long Ngâm nhưng gã ta biết rằng người lĩnh ngộ môn võ kỹ này nhanh nhất là sơn chủ hiện nay - Hỏa Lân.

Nhưng ông ta phải mất đến bảy tháng.

Cuộc tranh tài của Mục Vỹ và Hỏa Thông Thiên sẽ diễn ra vào một tháng sau.

Mục Vỹ sẽ xuất quan trong vòng một tháng ư? Đúng là trò đùa.

Cho dù Mục Vỹ lợi hại hơn sơn chủ hiện tại đi chăng nữa thì cũng đâu thể xuất quan ngay được, ít nhất cũng phải mấy tháng nữa.

Thế chẳng phải Mục Vỹ thừa nhận mình sợ rồi sao?

Nhưng còn Tần Đồng, trước đây gã ta bị Mục Vỹ mang thẳng đến núi của Hỏa Thông Thiên.

Hơn nữa, Trần Kiệt Ngọc là một kẻ có oán tất báo.

Đắc tội gã nhưng Mục Vỹ thì đã bế quan, Tần Đồng chẳng còn chỗ dựa.

Khác gì con cá nằm trên thớt.

Gã ta mà được như hai mẹ con Ngưu Oa thì may ra. Họ đi chung với Mục Vỹ tới Hỏa Hành Sơn nên được sơn chủ tốt bụng bảo vệ. Gã ta tội nghiệp quá đi mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang