Trước khi bị thương, Cam Kinh Vũ đã là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, cảnh giới hồn đàn tầng một, khi về thành Đông Vân có ông ấy trấn thủ thì ba thế lực lớn sẽ không dám làm càn.
Một khi cho Mục Vỹ hắn cơ hội trở mình thì hắn tin với lượng tài nguyên dồi dào hắn đã lấy được ở Vạn Quỷ Phủ Quật thì trong vòng ba đến năm năm, ba thế lực lớn đừng hòng làm gì được hắn.
Giúp một cường giả cảnh giới hồn đàn tầng thứ nhất tiếp tục tu luyện sẽ không tốn quá nhiều chi phí, nhưng lợi ích giành được thì cực nhiều.
Hơn nữa Mục Vỹ tin khi hắn đưa ra phương thức luyện chế đan dược cửu phẩm, chỉ cần là thầy luyện đan cấp cao thì chắc chắn sẽ không từ chối.
Nước đi này hắn đã tính toán kỹ càng.
Sau đó hắn sẽ quay lại Trung Châu Đại Lục, trò vui thật sự mới bắt đầu.
Sau khi Mục Vỹ sắp xếp ổn thoả ở đế quốc Nam Vân xong, mười ngày sau, mười mấy con đại bàng Linh Phong cũng lần lượt tới.
Lần này, Mục Vỹ chuẩn bị thực hiện một phi vụ thế kỷ.
Hắn đã điều hết nhân lực của mình ở đế quốc Nam Vân tới thành Đông Vân của Trung Châu Đại Lục.
Ngày đó, cả đế quốc Nam Vân đã hoàn toàn rối loạn.
Các con đại bàng Linh Phong sải đôi cánh dài hơn trăm mét ra bay tới thành đế quốc Nam Vân.
Chỉ trong một ngày, tình hình hỗn loạn đã dừng lại, mọi người kinh ngạc nhận ra các học trò và giáo viên của nhà họ Mục, Tụ Tiên Các, Thông Thần Các, thậm chí cả học viện Thất Hiền ở đế quốc Nam Vân đều đã biến mất.
Mục Vỹ ngồi ngay ngắn trên mình con đại bàng Linh Phong rồi nhìn xuống dưới, sau đó khẽ thở dài một hơi, tạm biệt thành Nam Vân nhé.
Trung Châu Đại Lục ở phía trước đang chờ đợi hắn!
Cảnh Tân Vũ ngồi trên mình đại bàng Phong Linh nhìn đám Tử Viêm Lang khổng lồ rồi ngưỡng mộ nói: “Thầy Mục siêu thật đấy! Đến loại quái thú này cũng thuần phục được, toàn thân chúng rực lửa, khéo đại bàng Phong Linh cũng phải hãi đám này!”
Gào…
Các tiếng gào rống vang lên, trong mắt đám Tử Viêm Lang đầy vẻ coi thường.
Mục Vỹ dẫn đám Tử Viêm Lang này theo là bởi hắn phát hiện các con linh thú sau khi biến dị sẽ sánh ngang với võ giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, thứ năm. Hơn nữa, khi ở bên cạnh hắn, đám Tử Viêm Lang này sẽ không ngừng trưởng thành và lột xác nhờ vào thiên hoả của hắn.
Biết đâu một ngày nào đó, bọn chúng sẽ phát triển tới cấp á thánh thú, sánh ngang với cường giả tuyệt thế cảnh giới Niết Bàn.
Khi quay lại thành Nam Vân, Mục Vỹ cũng biết một tin tức, Tiêu Doãn Nhi đã rời khỏi đây và đến Trung Châu, cũng chính vì thế nên Tiêu Chiến Thiên mới đồng ý cho con trai cưng Tiêu Khánh Dư của mình đi theo Mục Vỹ đến Trung Châu.
“Tiêu Doãn Nhi…”
Nhìn hai người đẹp như mộng bên cạnh mình, Mục Vỹ thật sự không dám nghĩ tới chuyện yêu đương nhăng nhít nữa!
Gần ba ngày sau, một toà thành nguy nga tráng lệ đông đúc đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Thành Đông Vân!
“Đến rồi!”
Nhìn bức tường thành cao hàng trăm mét, cùng dòng người qua lai như thoi đưa ở bên dưới, Mục Vỹ khẽ hô lên.
“Từ giờ trở đi, ta sẽ mặc đồ đen, áo choàng đen và khăn che mặt cùng màu, mọi người nhớ phải gọi ta là… Quỷ tiên sinh!”
Mục Vỹ mỉm cười rồi đội chiếc nón màu đen lên, giọng nói cũng trở nên trầm khàn hơn.
Hắn đã biết được một tin tức, đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Tông đều phát lệnh truy nã và thưởng cho ai lấy được đầu của hắn.
Bây giờ, nếu hắn vẫn lộ diện với thân phận là Mục Vỹ hay Tử Mộc thì chết là cái chắc.
Hắn chưa đạt tới trình độ chống lại ba thế lực lớn đó, vì thế cần phải cẩn thận.
“Đi thôi, ta nghĩ Mặc Dương đã biết tin và đang mở tiệc chờ chúng ta rồi đấy!”, giọng nói khàn khàn của Mục Vỹ vang lên, đại bàng Linh Phong bay thấp xuống.
Đội quân đáp xuống, nhưng đột nhiên có rất nhiều mũi tên bắn từ trên tường thành đến.
“Địch tấn công, phòng bị!”
Một tiếng hô khẽ vang lên, các mũi tên to như bắp đùi, dài ba mét bắn từ trên tường thành xuống.
“Khốn kiếp!”
Trông thấy vậy, Mục Vỹ biến sắc mặt, vung tay lên.
Ầm ầm...
Các bông hoả liên màu tím bay xuống, tiếng nổ vang lên khắp không trung, các mũi tên đó đều rơi hết xuống đất.
Đến bây giờ, người trên tường thành mới phát hiện đó không phải kẻ địch, mà là đội quân của Mục Vỹ.
Mọi người đáp xuống, Mục Vỹ tái mặt nhìn người trên tường thành rồi trách mắng: “Các ngươi làm gì thế hả?”
“Ngài là…”
“Quỷ tiên sinh!”
“Quỷ tiên sinh?”
Đám người gác thành ngẩn ra.
Bọn họ chỉ biết môn chủ Mặc Dương của Vỹ Môn có sư phụ tên là Tử Mộc, sao giờ lại lòi ra một Quỷ tiên sinh nữa?
“Trả lời!”
“Là thế này ạ, gần đây thành Đông Vân bị thành trì lân cận tấn công, có người định chiếm Vỹ Môn, môn chủ không đồng ý, định khai chiến nên…”
Hả?
Có người định chiếm Vỹ Môn ư?
“Thành trì nào?”
“Thành Thánh Thanh ạ!”
Đương nhiên Mục Vỹ từng đến thành trì này, nơi này cách thành Đông Vân một nghìn dặm.
Với đế quốc Nam Vân thì một nghìn dặm là rất xa, nhưng đây chỉ là khoảng cách của láng giềng với Trung Châu Đại Lục thôi.
Thành Thánh Thanh cũng là thành trì hạng nhất.
Nhưng thành trì này không thuộc phạm vi thế lực của điện Tam Cực, mà thuộc Thánh Đan Tông.
“Điện Tam Cực có để ý tới chuyện này không?”
“Điện Tam Cực từ chối tham gia rồi ạ. Nếu chúng ta có bản lĩnh thì khéo có thể chiếm được thành Thánh Thanh, nếu Thánh Đan Tông nhúng tay vào thì điện Tam Cực cũng sẽ ra mặt ạ”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra, nhưng sau đó tỏ vẻ thích thú.
Chương 472: Vỹ Minh
Trung Châu Đại Lục hiện có tám thế lực lớn siêu cấp.
Bên dưới tám thế lực này có hơn chục thế lực trên hạng nhất, tiếp đến là mấy trăm thế lực hạng nhất, sau đó tới hàng nghìn thế lực hạng hai và vô số các thế lực hạng ba.
Bây giờ, Vỹ Môn được xếp vào hàng thế lực hạng nhất.
Nhưng lần này, nếu đại sư Cam có thể đúc lại hồn đàn thì Vỹ Môn sẽ có một cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn và được xếp vào hàng thế lực trên hạng nhất.
Một thế lực có cường giả cảnh giới Niết Bàn hay không mới có thể quyết định được sự mạnh yếu của thế lực ấy.
Đến tám thế lực lớn siêu cấp muốn ra tay với thế lực trên hạng nhất có cường giả cảnh giới Niết Bàn cũng sẽ phải suy xét tới hậu quả.
Trừ khi có thể giết chết được võ giả cảnh giới Niết Bàn, nếu không chẳng may để võ giả ấy chạy thoát thì điều này có nghĩa là môn phái của họ sẽ luôn phải đối mặt với tình trạng bị võ giả cảnh giới Niết Bàn ấy nhắm tới các đệ tử và hậu bối trong môn phái bất cứ lúc nào.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện đệ tử môn phái hoặc con cháu trong gia tộc ra ngoài rèn luyện, lúc nào cũng phải có cường giả kè kè bên cạnh bảo vệ, nếu không mà gặp võ giả cảnh giới Niết Bàn thì chỉ có đường chết thôi!
Hàng nghìn năm trước, Trung Châu Đại Lục cũng đã xảy ra một chuyện như vậy.
Khi ấy, một thế lực lớn siêu cấp tên là Thiên Âm Cốc đã tiêu diệt một thế lực trên hạng nhất, nhưng đã để võ giả cảnh giới Niết Bàn của thế lực ấy chạy thoát.
Người đó luôn xuống tay với đệ tử xuất sắc của Thiên Âm Cốc, và đã giết gần một trăm người.
Dù Thiên Âm Cốc đã nhiều lần bố trí mai phục, nhưng vẫn không thể bắt được người đó.
Cuối cùng, không còn ai dám gia nhập Thiên Âm Cốc nữa. Ngoài ra vì đệ tử kiệt xuất ngày một giảm nên thế lực này ngày một sa sút và suy thoái trong vòng một trăm năm, cuối cùng đã ngã khỏi ngôi vị bá vương.
Một thế lực siêu cấp lớn mạnh mà lại bị một võ giả cảnh giới Niết Bàn đạp đổ.
Vì thế từ đó trở đi, các thế lực ở Trung Châu Đại Lục luôn nhớ kỹ một đạo lý: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.
Đây cũng chính là nguyên nhân tám thế lực lớn siêu cấp cho phép các thế lực trên hạng nhất tồn tại.
Thành Thánh Thanh là thế lực trên hạng nhất, có tin đồn thành chủ Thanh Phong Dương là cường giả cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, đúc được hồn đàn tầng một.
Lần này, thành Đông Vân vừa được chỉnh đốn lại nên nguyên khí bị tổn thương nhiều, thêm việc thành trì này miễn cưỡng được coi là thế lực hạng nhất vì chưa có võ giả cảnh giới Niết Bàn, cho nên thành Thánh Thanh mới dám ra tay.
Lúc này, Mặc Dương mặc y phục đen đang ngồi ngay ngắn trên ghế đầu trong đại điện của Vỹ Môn, Tần Mộng Dao ngồi nghiêm túc bên cạnh, một võ giả mặc áo bào đen đang cúi đầu đứng nghiêm chỉnh cạnh cô ấy như hộ vệ.
Tiếp đó là Cam Kinh Vũ, Mục Thiếu Kiệt, Mục Lâm Thần, Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, Âm Đế và Thạch Thiên Phong ngồi lần lượt bên dưới.
“Các vị, chắc mọi người đã biết chuyện ở Vạn Quỷ Phủ Quật rồi, sư phụ Mục Vỹ của ta… hay chính là Tử Mộc tiên sinh đã trở thành đối tượng truy sát của ba thế lực lớn, vì vậy người chuẩn bị đi tới Đông Hoang để không làm liên luỵ đến mọi người”.
Mặc Dương ho khan vài tiếng rồi nói: “Nhưng lần này, các bằng hữu tốt ngày xưa của ta ở đế quốc Nam Vân đã nhận lệnh của thầy Mục rồi đến đây, từ nay trở đi, bọn họ cũng sẽ thuộc thế lực của Vỹ Môn”.
“Nên bây giờ ta sẽ tuyên bố một tin. Bắt đầu từ bây giờ, Vỹ Môn ta sẽ đổi tên thành Vỹ Minh, bên dưới sẽ thiết lập các thế lực nhỏ như sau: Chiến các sẽ có các chủ là lão thái gia Mục Thiếu Kiệt, Đan các thuộc chỉ huy của đại sư Cam Kinh Vũ, Khí các sẽ nghe lệnh Tề Minh, Ảnh các do Lãnh Nguyệt quản lý!”
“Sau này nếu cần thiết thì ta sẽ phân các tiếp, còn ta sẽ là minh chủ của Vỹ Minh. Tần Mộng Dao và Vương Hinh Vũ là thê tử của sư phụ ta nên sẽ đảm nhiệm chức vụ phó minh chủ, nếu có điều gì thắc mắc, mọi người có thể thỉnh giáo hai vị sư nương”.
“Vâng!”
“Được!”
Độc Ngọc Tử, Dương Thiên và Âm Đế không khỏi thầm thấy kinh ngạc khi nhìn các nhân vật đang có mặt trong đại điện lúc này.
Ban đầu, bọn họ cứ nghĩ khuất phục dưới tay một tên tiểu tử cảnh giới Thông Thần tầng thứ hai như Mặc Dương thì sẽ không có đất dụng võ, nhưng không ngờ chẳng mấy chốc đã có cả đám trợ thủ tới đây.
Nhất là thầy luyện đan tám sao Cam Kinh Vũ, còn có Mục lão thái gia nữa, nhìn khí tức trên người của hai người này thì ít nhất họ cũng phải là cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ chín, thứ mười.
Ngoài ra, mấy người thanh niên đang đứng kia cũng đều là cảnh giới Thông Thần tầng thứ nhất, thứ hai.
Điều khiến họ thấy khủng khiếp nhất là Quỷ tiên sinh, người đứng cạnh phó minh chủ.
Người này không nói không rằng, nhưng có thể đứng vào vị trí ấy thì chứng tỏ cũng không đơn giản.
Thoáng cái, thực lực của Vỹ Minh đã mạnh hơn Vỹ Môn lúc trước rất nhiều.
“Được rồi, tạm thời mấy ngày tới, ta mong Độc Ngọc Tử và Thạch Thiên Phong hãy bình ổn mọi người trước, có lẽ Vỹ Minh lại phải mở rộng thêm rồi”.
“Rõ, minh chủ!”
“Tuân lệnh minh chủ!”
“Rồi xong, hôm nay đến đây thôi. Còn thành Thánh Thanh thì chắc mấy ngày tới sẽ không có động tĩnh gì đâu, nhưng mọi người vẫn phải thật cẩn thận”.
“Vâng!”
“Được!”
Mọi người cùng đáp lời rồi dần giải tán, trong đại điện chỉ còn lại Cam Kinh Vũ, Mục Thiếu Kiệt và nhóm Cảnh Tân Vũ.
Chương 473: Thành Thánh Thanh tới xâm chiếm
“Phù…”
Thấy mọi người đã đi hết, Mặc Dương đang dựng thẳng lưng lập tức khom người xuống rồi không nhịn được vỗ ngực.
“Ha ha… Mặc Dương, tiểu tử nhà ngươi khá đấy!”, Hoàng Vô Cực cười nói: “Khụ khụ, bây giờ ta tuyên bố Vỹ Môn sẽ đổi tên thành Vỹ Minh, thành lập Chiến các, Đan các, Khí các, Ảnh các, ha ha…”
“Các ngươi đừng cười nhạo ta nữa, sư phụ, con thật sự không diễn nổi vai này nữa rồi, hay đổi người khác đi ạ!”
“Ta thấy con làm rất tốt mà!”
Mục Vỹ mỉm cười, giọng nói đã trở lại như cũ.
“Được rồi, gác chuyện đó sang một bên! Thế thành Thánh Thanh rốt cuộc là sao hả?”
Mục Vỹ cau mày hỏi.
“Thành Thánh Thanh cũng mới gây rối cách đây mấy ngày, con nghĩ là do Thánh Đan Tông sai khiến, họ muốn xem sư phụ có ở thành Đông Vân hay không”.
“Hả? Thăm dò ư…”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Tốt lắm! Vậy thì trận chiến này sẽ là minh chứng cho bước đầu thành lập của Vỹ Minh, ta sẽ xem các trò biểu diễn!”
“He he, thầy Mục yên tâm, chúng trò ở đây rồi thì vô tư ạ!”
“Đương nhiên!”
“Kẻ nào dám bắt nạt Vỹ Minh chúng ta thì chỉ có nước chết thôi”.
Mọi người bừng bừng ý chí chiến đấu, không chút sợ sệt.
“Môn chủ… Môn… à minh chủ! Không hay rồi, thành Thánh Thanh đến rồi ạ!”
Nghe thấy tiếng cấp báo bên ngoài, mọi người đối mắt nhìn nhau, trong mắt có vẻ giễu cợt.
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền!
“Các huynh đệ đâu, chuẩn bị nghênh chiến!”
“Được!”
…
Bên ngoài tường thành của thành Đông Vân!
Đoàn quân đông nghìn nghịt chia thành nhiều đội, mỗi đội có tới hàng chục nghìn người đang hùng hổ tiến quân.
Đây chính là thế lực của thành Thánh Thanh.
Thành Thánh Thanh có một cường giả siêu cấp cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, đây là thế lực trên hạng nhất, trong thành có gần một trăm võ giả cảnh giới Thông Thần nên cực kỳ lớn mạnh.
Lúc này, Thanh Phong Dương đang cưỡi trên một con thiên linh thú ở phía trước đội quân, ông ta nhắm mắt dưỡng thần, thi thoảng lại nhìn xuống dưới.
Đứng ngạo nghễ cạnh ông ta là hai phó thành chủ Thanh Ngọc và Thanh Vân Thiên.
Hai người này đều là cường giả cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, đồng thời là hai cánh tay đắc lực của Thanh Phong Dương.
“Đại ca, lần này Thánh Đan Tông lệnh cho chúng ta tới thăm dò thử xem Mục Vỹ đó có đang ở thành Đông Vân hay không thôi mà, có nhất thiết phải khua chiêng múa trống vậy không?”
Thanh Ngọc có vóc dáng cao lớn, mặt mũi hung dữ, hắn ta tỏ vẻ khó chịu nói.
“Nhị ca, không thể qua loa được!”
Thanh Vân Thiên nói: “Mục Khánh Khiếu trong thành Đông Vân đã đột phá cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám rồi, thực lực không thể coi thường được đâu, còn Độc Ngọc Tử, Dương Thiên và Âm Đế nữa, cẩn tắc vô áy náy!”
“Chậc, có mấy tên tép riu cảnh giới Thông Thần tầng thứ tư, thứ năm thôi mà, một mình ta chấp hết!”
“Lão nhị, đừng sơ suất!”
Thanh Phong Dương nói: “Dẫu sao trận đánh này cũng chỉ để xem Mục Vỹ có ở thành Đông Vân hay không, nếu hắn ở đó thì Thánh Đan Tông ắt sẽ tấn công ồ ạt, nếu không thì càng tốt, chúng ta có thể chiếm thành Đông Vân luôn, một công đôi việc. Vì thế lần này, chúng ta không được sơ ý, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót”.
“Đệ hiểu rồi, đại ca!”
Thanh Ngọc nhìn tường thành của thành Đông Vân rồi cười nói: “Nghe đâu Mục Vỹ đó có hai thê tử đẹp lắm, kiểu gì cũng bị tiểu tử này chơi chán chê rồi. Lần này mà chiếm được thành Đông Vân, nếu có hai tiểu nương tử ấy ở đây, đệ nhất định phải hưởng thụ một phen, chơi hoa có chủ mới đã!”
Thanh Phong Dương mỉm cười khi thấy dáng vẻ đó của nhị đệ mình, song không lên tiếng.
Ông ta đã ngấp nghé thành trì này từ lâu, bây giờ vừa hay nhận được lệnh của Thánh Đan Tông là đánh chiếm thành trì này, ông ta thấy rất vui.
Cộc cộc cộc…
Đúng lúc này, có tiếng động vang lên trên cửa thành của thành Đông Vân, ngay sau đó cửa thành đang đóng chặt chợt mở toang.
Sau đó, các đội quân lũ lượt đi ra.
Người đi đầu chính là Mặc Dương, đi cạnh hắn là Mục Vỹ mặc y phục đen có khí tức mạnh mẽ phi thường, Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã đi ở hai bên.
Mục Thiếu Kiệt và Cam Kinh Vũ lần lượt xuất hiện ở hai phía.
Phía sau bọn họ là gần sáu nghìn võ giả của thành Đông Vân, khí thế phải nói là bức người.
“Hử? Rõ ràng Vỹ Môn tập hợp hết thế lực ở trong thành Đông Vân mới chỉ có hơn bốn nghìn người mà, sao bỗng dưng lại có thêm hơn hai nghìn người thế này?”
Thanh Phong Dương khó hiểu nói.
“Huynh quan tâm tới chuyện đó làm gì, chắc chắn hai trong số sáu nghìn người này mới được chiêu mộ gần đây, đệ thấy lực chiến đấu của Vỹ Môn ở thành Đông Vân cũng thường thôi”.
“Đại ca, xông lên thôi, chúng ta phải giết họ không chừa mảnh giáp!”
“Khoan đã!”
Thanh Phong Dương nói: “Từ từ, cẩn thận mắc bẫy!”
“Không đâu…”
“Thành chủ của thành Thánh Thanh - Thanh Phong Dương, ta là Mặc Dương, minh chủ của Vỹ Minh, các người đến có việc gì không?”
Mặc Dương bước ra, cao giọng hỏi.
“Mẹ kiếp, lề mà lề mề!”
Thanh Ngọc tiến lên quát: “Mặc Dương, thằng oắt con vắt mũi chưa sạch kia nghe cho rõ đây. Hôm nay, ta đến để diệt sạch Vỹ Minh của ngươi, bất kể là Vỹ Minh hay Vỹ Môn đều sẽ bị giết hết”.
Thanh Ngọc cười lớn nói: “À, chắc chắn hai sư nương xinh đẹp của ngươi đã bị sư phụ ngươi chơi chán rồi, hôm nay ông đây sẽ cướp hết về để từ từ hưởng dụng, ha ha..”
Nghe thấy vậy, võ giả của thành Thánh Thanh đều cười ồ lên.
Vù…
Nhưng đúng lúc này lại có tiếng xé gió vang lên.
Cheng…
Thanh Ngọc nhanh tay lẹ mắt, chắn đại đao trước người, một tiếng động vang lên, một cây kim bằng băng vỡ tan, các mảnh vỡ lao thẳng vào mặt hắn ta tạo thành các vết xước rớm máu.
“Cẩn thận cái mồm của ngươi, kẻo mạng cũng không còn đâu!”, Tần Mộng Dao đanh mặt, lạnh giọng nói.
“Chết tiệt! Lên!”
Cùng lúc đó, Mặc Dương khẽ hô lên: “Lên!”
Ngay sau đó, trận đại chiến của hai thành trì hạng nhất đã nổ ra.
Chương 474: Mạnh hơn gấp mười lần
Cuộc chiến bùng nổ. Cùng lúc đó, nơi cổng thành có một con hắc ưng bay lượn trên trời chở hai người trên lưng.
Đó là Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ.
Mạc Thư Nhiên nhìn trận chiến bên dưới, lên tiếng: "Biết ngay Tần Mộng Dao đến giúp Mục Vỹ trấn thủ thành Đông Vân mà. Xem ra nhiều khả năng Mục Vỹ không về lại thành Đông Vân".
"Chắc gì đã thế", Lâm Hinh Vũ lạnh lùng bác bỏ: "Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!"
"Cô nói cũng đúng, có thể Mục Vỹ đang ở đây!", Mạc Thư Nhiên đáp: "Nhưng chừng nào chưa chắc chắn, chúng ta không được ra tay khinh suất".
"Nếu như không bắt được Mục Vỹ thì khi ra tay với thành Đông Vân, Thánh Đan Tông chúng ta sẽ đối đầu với điện Tam Cực. Chuyện khi đó sẽ không chỉ đơn giản là giết Mục Vỹ nữa mà là sự chạm trán giữa hai thế lực lớn, thậm chí sẽ là cuộc đại chiến làm thay đổi toàn bộ Trung Châu!"
"Ta thừa biết điều đó!", giọng Lâm Hinh Vũ vẫn lạnh lùng: "Vậy nên chỉ cần quan sát thôi, một khi Mục Vỹ sử dụng thiên hỏa hay Cổ Ngọc Long Tinh thì chúng ta hành động ngay!"
Trận chiến bên dưới đã đến hồi khốc liệt, sát khí tràn ngập cả chiến trường.
Thanh Ngọc nhìn Tần Mộng Dao chằm chằm, hắn ta vung đại đao xông về phía cô.
Một bên khác, Thanh Vân Thiên và Mục Thiếu Kiệt chạm trán với nhau một cách bạo tàn. Cuộc chiến dần trở nên kịch liệt hơn.
Còn Cam Kinh Vũ thì đối đầu trực diện với Thanh Phong Dương.
Ngày xưa, Cam Kinh Vũ là cao thủ cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất. Bản thân Thanh Phong Dương cũng là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, đương nhiên khỏi cần nói cũng biết thực lực của ông ta mạnh mẽ đến đâu.
Chiến trường ngập tràn khói bụi, các võ giả cảnh giới Thông Thần bay lên trời chiến đấu, âm thanh chân nguyên phát nổ thỉnh thoảng dấy lên, dư âm kinh hồn táng đảm.
Võ giả của hai thế lực lớn dưới đất đang quyết sống mái với nhau.
Mãi đến lúc này, Thanh Phong Dương mới ngạc nhiên nhận ra Vỹ Minh này quá khác biệt so với Vỹ Môn lúc trước.
Không thể ngờ được trong Vỹ Minh xuất hiện hơn mười cao thủ cảnh giới Thông Thần.
Chưa hết, mười mấy con sói hung dữ với ngọn lửa tím hừng hực quanh thân trên mặt đất mới là điểm chết người nhất. Mỗi một con sói tím đều không thua kém bất kỳ một cao thủ cảnh giới Thông Thần nào.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không thể ngự không phi hành, nhưng cũng chính vì điều đó mà chúng trở thành những cỗ máy giết người to xác trên đất bằng.
Các võ giả cảnh giới Linh Huyệt không tài nào chống lại nổi.
"Chết tiệt!"
Thanh Phong Dương quát tháo: "Từ khi nào Vỹ Minh có nhiều võ giả cảnh giới Thông Thần và viện quân vậy hả!"
"Khà khà...", Cam Kinh Vũ vuốt râu cười đáp: "Ngươi tưởng đổi Vỹ Minh là chỉ đổi tên thôi chắc? Tuy Mục Vỹ không ở đây nhưng thực lực của thành Đông Vân vẫn mạnh hơn lúc trước gấp mười đấy nhé".
"Hừ, lão già kia, ta sẽ giết ông trước!"
Thanh Phong Dương nhăn mặt dữ tợn. Ông ta quát lên rồi lao thẳng tới.
Mặc dù hiện giờ Cam Kinh Vũ là cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười nhưng dù gì ông ấy cũng từng là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, không hề hoảng loạn khi đấu tay đôi với Thanh Phong Dương.
Bên kia, Tần Mộng Dao và Thanh Ngọc đang đánh nhau nước sôi lửa bỏng, nhưng Thanh Ngọc kinh ngạc nhận ra một điều rằng mình hoàn toàn không phải đối thủ của cô.
Cảnh giới của nữ tử này có vẻ còn kinh khủng hơn hắn ta. Nhất là chiêu thức băng liên kia, quá cuồng bạo, chỉ cần tiếp xúc gần chút thôi là tay chân trở nên cứng nhắc ngay.
Qua một lúc, vết thương trên người Thanh Ngọc ngày càng nhiều.
Thanh Vân Thiên cũng đau khổ khi đánh với Mục Thiếu Kiệt lắm.
Chiến khí quanh thân Mục Thiếu Kiệt bùng nổ, Thanh Vân Thiên ở gần ông ấy luôn có cảm giác bị đè ép, phát huy ra được bảy, tám trên mười phần thực lực là đã tốt lắm rồi.
"Đại ca!"
Thanh Vân Thiên hô lớn: "Có biến, chúng ta rút lui mau!"
Nhìn chiến trường bên dưới, trên mặt Thanh Phong Dương hiện lên sự căm thù, nhưng ông ta vẫn phải ra lệnh: "Lui!"
Nghe vậy, sĩ khí phe Vỹ Minh lập tức tăng mạnh, họ hăng hái đuổi giết người của thành Thánh Thanh.
"Á..."
Tuy nhiên, Thanh Phong Dương vừa nói xong thì một tiếng hét thảm thiết vang lên.
"Lão tam!"
"Tam đệ!"
Thanh Ngọc đang đánh nhau với Tần Mộng Dao bị băng lam bao trùm toàn thân, từ trên xuống dưới đều phát ra âm thanh rắc rắc vang dội.
"Thành Thánh Thanh, còn lần sau thì sẽ như thế này!"
Tần Mộng Dao lạnh lẽo nói, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng nắm lại.
Rắc rắc rắc...
Bức tượng băng Thanh Ngọc răng rắc nứt nẻ. Từng khe hở xuất hiện, rồi cả người nổ tung thành những vụn băng nhỏ.
"Tam đệ!"
Cảnh tượng này làm cho đôi mắt Thanh Phong Dương đỏ ngầu. Ông ta chợt gầm thét: "Quân thành Thánh Thanh nghe lệnh, giết sạch bọn chúng cho ta!"
"Tới đi!"
Sắc mặt Tần Mộng Dao không thay đổi. Cô tiến lên một bước, khí tức băng hàn quanh người không ngừng hùng hậu hơn.
Một ảo ảnh màu băng lam chậm rãi lớn dần sau lưng cô.
Cùng lúc đó, đám đông phía dưới cũng truyền đến những tiếng kêu gào đau đớn.
Giữa biển người, một bóng dáng mặc áo bào đen vung tay, những làn khí màu đen lan tràn ra từ người hắn. Trong phạm vi trăm mét, bọn võ giả thành Thánh Thanh bắt đầu tàn sát lẫn nhau như hóa điên.
"Ai thế?"
"Nghe nói là bạn chí cốt của Mục Vỹ, chúng đều gọi là Quỷ tiên sinh!"
"Quỷ tiên sinh?"
Thanh Phong Dương lạnh lùng nhìn bóng người dưới đó.
Ông ta thấy Quỷ tiên sinh kia lách mình vài lần, qua lại giữa đám người với tốc độ nhanh như chớp. Làn khí đen tràn ngập sau lưng kẻ đó khiến cho gần trăm người gục ngã.
Chỉ với những bước di chuyển như thế, số lượng võ giả chết dưới tay Quỷ tiên sinh đã gần mấy trăm người.
Chương 475: Đại thắng
"Chết tiệt, sao Mục Vỹ quen được với Quỷ tiên sinh lợi hại như thế này vậy!", mặt mày Thanh Phong Dương trắng tái.
"Đại ca, rút lui thôi!"
Thanh Vân Thiên nói lớn: "Còn chần chừ nữa là chết ở đây mất!"
Trận chiến này đúng là ngoài ý muốn, không ngờ thành Đông Vân xuất hiện nhiều cao thủ cảnh giới Thông Thần đến vậy, ai mà tin cho nổi.
Bên cạnh đó, điều làm Thanh Phong Dương bất ngờ hơn cả là ba người Cam Kinh Vũ, Mục Thiếu Kiệt và Tần Mộng Dao. Cả ba người đều có thực lực Thông Thần tầng thứ mười, thậm chí còn cao hơn.
Kế hoạch của họ chỉ là thăm dò thành Đông Vân, ngờ đâu lại để bị hao binh tổn tướng, cơ hội cứu vãn tình hình cũng không còn.
"Rút lui!"
Thanh Phong Dương thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể cho lui quân.
"Chạy? Muốn chạy sao? Đâu có dễ!"
Tần Mộng Dao đanh mặt bước tới, khí tức băng hàn điên cuồng vận chuyển.
Rắc rắc rắc...
Mấy tiếng động thình lình vang lên, một bức tường băng trong suốt xuất hiện trước mặt đại quân đang rút lui.
Trong lúc nhất thời, gần một nghìn người bị tường băng chặn đường, không thể chạy thoát. Quân Vỹ Minh vừa đuổi đến nơi lập tức dồn hết sức lực giết sạch bọn người kia, không chừa một manh giáp nào.
"Chạy thôi!"
Thấy đội quân khoảng mười nghìn người đầy khí thế lúc đến nay chỉ còn lại chưa đến ba nghìn người, mặt Thanh Phong Dương tím lịm xấu xí như gan heo.
Ông ta tuyệt đối không chấp nhận tổn thất lớn thế này!
"Vỹ Minh, Thanh Phong Dương này sẽ không bao giờ quên các ngươi!"
Cả đội quân chạy như điên. Đến khi chạy ra xa trăm dặm, Thanh Phong Dương mới dám dừng lại nghỉ ngơi.
Vút vút...
Hai tiếng xé gió vang lên, hai bóng người rơi từ trên trời xuống.
Hai người đó chính là Mạc Thư Nhiên và Lâm Hinh Vũ.
Thanh Phong Dương hơi khom người, kính cẩn chào hai người: "Kính chào hai vị đặc sứ!"
Mạc Thư Nhiên hừ lạnh: "Thanh Phong Dương, tông chủ tin tưởng cho ngươi đánh trận mở màn thế mà, coi ngươi đã làm chuyện gì kìa!"
"Thưa đặc sứ, thuộc hạ..."
"Đòi giải thích nữa à?", Mạc Thư Nhiên chửi rủa: "Đồ vô dụng, có mỗi Vỹ Minh thôi cũng không xử được!"
"Thuộc hạ biết lỗi rồi ạ!", Thanh Phong Dương tái mặt quỳ xuống.
Mặc dù Mạc Thư Nhiên chưa tiến vào cảnh giới Niết Bàn nhưng Bắc Nhất Vấn Thiên đã chết, Thanh Phong Dương biết hai người này đã được xem như thủ lĩnh trong số các đệ tử thiên tài đồng lứa ở Thánh Đan Tông rồi.
Ông ta mà chọc giận hai người họ, sau này về Thánh Đan Tông chết chắc.
"Tông chủ ra chỉ thị cho ngươi thăm dò xem Mục Vỹ có ở trong thành Đông Vân không. Ngươi không những không làm được mà còn để tổn thất nhân lực, lo mà giải thích chuyện này với tông chủ đi!"
Lâm Hinh Vũ bực mình nói: "Còn nữa, ta thấy chức thành chủ thành Thánh Thanh cũng quá lớn cho ngươi ngồi, sau khi trở về nghĩ cách trình bày với tông chủ đi!"
"Rõ!"
Thanh Phong Dương cúi đầu, mặt trắng bệch.
...
Trong Vỹ Minh ở thành Đông Vân.
Trận chiến giành thắng lợi như một liều thuốc an thần cho tất cả mọi người trong Vỹ Minh.
Hiện nay, Vỹ Minh đã có vốn liếng chống đối lại thế lực trên hạng nhất, bước tiếp theo chính là chuyển hóa toàn bộ lực lượng trong nội bộ thành một thể thống nhất.
Cùng lúc đó, trong một căn mật thất, hai người đang ngồi xếp bằng đối diện với Mục Vỹ.
Đó là Cam Kinh Vũ và Mục Thiếu Kiệt.
"Lão Cam, ông nội, hai người đều có cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, còn một chút nữa thôi là đột phá vào cảnh giới Niết Bàn rồi. Thứ hai người cần lúc này là đúc hồn đàn".
"Tình hình ở thành Đông Vân hiện nay rất cấp bách, cần có hai người chống đỡ. Chỉ cần trong thành Đông Vân tồn tại hai võ giả cảnh giới Niết Bàn, thế lực nào cũng không dám xằng bậy!"
Nghe thấy câu này của Mục Vỹ, Mục Thiếu Kiệt cười khổ: "Nhóc con à, thực lực của ông đã có thể thăng cấp lên cảnh giới Niết Bàn từ lâu rồi, con nghĩ ông không muốn sao?"
"Con cũng biết rồi, phải dùng biết bao nhiêu là linh thạch thậm chí Linh Tinh, thiên tài địa bảo mới có thể tiến vào cảnh giới Niết Bàn, đúc hồn đàn tầng thứ nhất. Dù tiêu pha hết toàn bộ tài lực của thành Đông Vân cũng đâu thể làm được điều đó?"
"Chưa chắc đã vậy đâu ạ!"
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của ông nội, Mục Vỹ mỉm cười xòe tay ra.
Lách cách lách cách...
Ngay sau đó, đủ thứ linh dược, linh tài, đan dược, thần binh lợi khí như địa khí hạ phẩm, địa khí trung phẩm, cực phẩm thậm chí thiên khí dần chất đống trong mật thất.
Trong mật thất lúc này là hình ảnh núi thiên tài địa bảo bao quanh ba người.
"Giờ thì ông nội yên tâm đúc hồn đàn rồi nhé!"
Thứ quan trọng nhất đối với võ giả cảnh giới Niết Bàn là hồn đàn, đặc biệt là hồn đàn tầng thứ nhất.
Trong chín tầng cảnh giới của hồn đàn, tám tầng còn lại được xây dựng trên cơ sở hồn đàn tầng thứ nhất, do đó mức độ vững chắc của hồn đàn tầng một đóng vai trò hết sức quan trọng!
Thấy đống vật phẩm quý báu dưới đất, Mục Thiếu Kiệt ngạc nhiên quá đỗi, ngay cả Cam Kinh Vũ cũng ngẩn ngơ.
Mục Vỹ từng nói rằng sẽ giúp ông ấy đúc lại hồn đàn, nhưng Cam Kinh Vũ đâu nghĩ tới chuyện hắn có thể làm đến mức này!
Quá là hào phóng, sao Mục Vỹ có được ngần này đồ?
Nhưng nghĩ đến việc Mục Vỹ từng vào Vạn Quỷ Phủ Quật, một suy đoán hoang đường chợt nảy lên trong đầu Cam Kinh Vũ.
Đừng nói Vạn Quỷ Phủ Quật bị một mình Mục Vỹ vét sạch rồi chứ?