Mục lục
Mục Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 996: Ai mới là ngư ông?

“Thấy chưa, Kim Minh, ông lòi cái đuôi ra rồi nhé!”

Lâm Chính Anh quát: “Ông giết đệ tử của nhà họ Lâm ta để làm suy yếu thực lực, sau đó định giết trực diện tiếp. Ta nói cho Kim Minh ông biết, Lâm Chính Anh ta và nhà họ Lâm không sợ ông đâu!”

Dứt lời, hai người họ đã lao vào đánh nhau.

Uỳnh…

Một tiếng động vang lên, hai người sắp va vào nhau thì đã có một người xuất hiện chen vào giữa.

“Hai người làm gì thế hả?”

Thạch Châm nhìn hai người đó rồi tức tối mắng.

Trước khi đến đây, ông ta đã biết chuyện đệ tử trong môn phái bị giết rồi.

Giờ lại thấy Lâm Chính Anh và Kim Minh đánh nhau thì ông ta càng điên tiết hơn.

“Quỷ kế rõ ràng thế này chắc chắn là của Mục Vỹ, thế mà hai ông còn tranh cãi ở đây, đúng là không biết sống chết mà!”

Thạch Châm hừ nói: “Đệ tử của ba gia tộc lớn đều đã có thương vong, lẽ nào là chúng ta chém giết lẫn nhau? Chúng ta có thể đứng vững ở Tây Vực, không sợ các thế lực siêu cấp như Cửu Hàn Thiên Cung và Thiên Đan Tông là nhờ hợp tác với nhau. Các ông làm thế này không sợ sau khi về gia tộc sẽ bị trưởng tộc trừng trị sao?”

Nghe thấy vậy, Lâm Chính Anh và Kim Minh đều nghệt mặt ra.

Bảy thế lực lớn ở Tây Vực kết thành đồng minh, nhưng mấy năm trước tại Mục Vỹ xuất hiện ở Thiên Kiếm Sơn nên ba nhà Lâm, Thạch và Kim đã tách thành một nhóm riêng để hỗ trợ lẫn nhau.

Thánh Tước Môn và Phần Vân Cốc cũng tách riêng ra tạo thành một liên minh nhỏ.

Thất Tinh Môn vốn là thủ lĩnh liên minh của bảy thế lực lớn nên có nền móng và thực lực phi phàm, không có gì phải sợ hãi cả.

Môn chủ Tinh Vô Cực của Thất Tinh Môn biết Thiên Diễn Chi Thuật nên có thể đoán trước tương lai, bởi vậy nên có rất ít người ở tiểu thế giới Tam Thiên gây chuyện với môn phái họ.

Còn mỗi Thiên Kiếm Sơn đơn thương độc mã, cao không tới, thấp không thông.

Nếu ba nhà Kim, Thạch và Lâm đứng riêng rẽ thì Thiên Kiếm Sơn còn mạnh hơn họ một bậc, nhưng khi ba gia tộc lớn này bắt tay nhau thì Thiên Kiếm Sơn buộc phải chùn bước.

“Hừ, ta không thèm gây mâu thuẫn với ông ta, chỉ cần ông ta đừng vu khống ta là được!”, Kim Minh hậm hực nói.

“Chờ bắt được Mục Vỹ là rõ chân tướng ngay, đến lúc ấy, nếu ta trách nhầm ông thì đương nhiên ta sẽ xin lỗi. Nhưng nếu sự thật đúng như những gì ta vừa nói thì dù có phá vỡ liên minh, ta cũng phải đòi lại công bằng!”

“Mong ông sẽ giữ lời!”

“Được rồi đấy!”

Thấy hai người họ tranh cãi không ngừng, Thạch Châm vội nói: “Mục Vỹ đang ở trong mê cung, chúng ta người đông sức mạnh, chắc chắn có thể bắt được hắn. Giờ thế này đi, ba nhà chúng ta trộn lẫn rồi chia thành từng đội nhỏ, mỗi đội phải có ít nhất hai võ giả cảnh giới Bất Tử Kim Thân, đề phòng Mục Vỹ tập kích!”

“Được!”

Lâm Chính Anh nói: “Phải cử thêm vài người canh chừng ở lối ra vào, phòng tiểu tử đó bỏ chạy!”

“Ta đã phái người đi rồi, chỉ chờ Mục Vỹ dám trở ra thôi!”, Thạch Châm chắc nịch nói: “Mê cung này không thể vượt nóc, băng tường, cũng không thể đi xuyên tường được. Nếu Mục Vỹ ở đây thì phải mò tới lối ra vào, không thì chết là cái chắc!”

“Sao? Có vẻ Thạch trưởng lão hiểu rõ nơi này nhỉ, Mục Vỹ không thể tìm thấy lối ra”, Kim Minh kinh ngạc nói.

“Chỉ cần còn người ở trong mê cung này thì nó sẽ không có lối ra, trừ phi chỉ còn một người ở trong Hoan Sát Trận này!”

“Ra là vậy!”

Lâm Chính Anh gật gù nói: “Nếu vậy thì chúng ta cứ ngồi chờ Mục Vỹ tìm đường đến mệt lử, sau đó ló mặt ra cho ta giết thôi!”

“Ừm!”

Ba đội lớn bắt đầu chia nhỏ ra rồi đi tìm kiếm.

Lần này, dù đội tìm kiếm đã ít hơn, nhưng số người trong mỗi đội lại nhiều hơn trước.

Hơn nữa đội nào cũng có hai võ giả cảnh giới Bất Tử Kim Thân, nên Mục Vỹ muốn giết họ bằng một đòn là điều không thể.

Điều khiến Mục Vỹ thấy tiếc nuối là Thạch Châm đã ngăn cản vụ ẩu đả của Lâm Chính Anh và Kim Minh.

Nhưng họ hơi bị tự tin quá khi nghĩ rằng hắn không thể đi xuyên tường!

Bởi điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của họ!

“Chơi? Ta sẽ chơi với các người đến cùng!”

Nhờ ký ức của kiếp trước, Mục Vỹ biết trong hang rồng rất nguy hiểm nên các thế lực lớn không thể có thu hoạch gì một cách nhanh chóng được, nếu thế thì hắn sẽ vờn người của ba gia tộc lớn này ra trò đã.

Ngoài ra, tiêu hao bớt sức mạnh của họ cũng sẽ giúp ích cho Thiên Kiếm Sơn hơn.

Mục Vỹ cũng biết, mấy năm qua, Thiên Kiếm Sơn cũng đã bị hắt hủi khá nhiều!

Mục Vỹ biến mất, sau đó bám đuôi một đội.

“Ông ơi, con không hiểu tại sao ông lại ngăn cản Lâm Chính Anh và Kim Minh, họ đánh nhau sẽ tốt hơn chứ ạ?”

Thạch Phá khó hiểu nhìn Thạch Châm.

“Thạch Phá, con còn trẻ người non dạ lắm!”

Thạch Châm cười lớn nói: “Ở trong rừng lần này, đến Lâm Doãn Chi còn gặp nạn cơ mà. Nếu chúng ta bắt được Mục Vỹ, chắc chắn tiểu tử đó sẽ không chạy thoát được. Khi ấy, con nói xem sẽ chia chiến lợi phẩm như thế nào?”

“Có chết thì Mục Vỹ đó cũng không nhận đã giết đội mười người đâu, vì căn bản là hắn không thể làm được. Ta nghĩ khả năng cao là Kim Minh giở trò. Như vậy thì hai gia tộc lớn sẽ đánh nhau to, chúng ta chỉ cần chờ họ sức cùng lực kiệt rồi làm ngư ông đắc lợi thôi!”

“Kế hay ạ!”
Chương 997: Ly gián

“Đây không phải là kế, mà là tính toán!”, Thạch Châm cười lạnh nói: “Từ xưa tới nay, cái gọi là liên minh ấy mà, khi gặp phải đối thủ bất bại là tan đàn xẻ nghé ngay. Nếu núi Huyền Không đến tấn công chúng ta thì liên minh của ba gia tộc lớn chắc chắn sẽ tách rời rồi thân ai nấy lo, thế nên bây giờ tăng cường thực lực cho nhà họ Thạch ta mới là việc thực chất nhất!”

“Đáng hận là thế hệ thiên tài mới là Thạch Phi Du và Thạch Xà đều đã bị Mục Vỹ giết, nếu không chẳng mấy nữa, nhà họ Thạch ta kiểu gì cũng có vài hạt giống tốt cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thứ chín xuất hiện!”

“Nhưng cũng vì mấy người trên đã chết nên cũng ít người uy hiếp con hơn, cạnh tranh trong gia tộc rất gay gắt, bớt được ai thì hay người ấy. Thạch Phá, con phải lưu tâm đấy!”

“Dạ!”

Hai người họ vừa trò chuyện vừa dẫn quân bắt đầu tìm kiếm.

Nhưng đúng lúc này, Mục Vỹ lại xuất hiện trên một con đường.

“Là Mục Vỹ, giết hắn!”

“Mau đuổi theo!”

“Đừng để hắn thoát!”

Trông thấy Mục Vỹ, một tiểu đội mười người lập tức đuổi theo.

“Thiếu gia, có cần phát tín hiệu không ạ?”

“Không!”

Thủ lĩnh của tiểu đội này chính là Kim Sát của nhà họ Kim.

Dứt lời, Kim Sát lấy một cái xiên ba đầu màu vàng ra, nhưng gã ta không đuổi theo Mục Vỹ, mà lại giết chết bốn đệ tử của nhà họ Thạch và Lâm.

“Thiếu gia!”

Trông thấy vậy, năm người còn lại đều ngẩn ra.

“Mấy tên vô dụng này chán sống rồi nên mới xen vào đội ta, đích thân bổn thiếu gia sẽ giết Mục Vỹ, Hư Tiên Khí và vảy rồng đều sẽ là của nhà họ Kim chúng ta. Lão già Lâm Chính Anh không có cửa tranh với nhà họ Kim ta đâu, phì!”

Kim Sát nhìn hai thi thể của võ giả nhà họ Kim rồi phỉ nhổ nói: “Tiêu huỷ đi rồi đuổi theo Mục Vỹ!”

“Vâng!”

Hai võ giả ở lại xử lý thi thể, bốn người còn lại lập tức chạy đi.

“Thiếu chủ đúng là sát phạt quyết đoán, người nhà họ Thạch và Lâm mà nói giết là giết luôn!”, một võ giả thở dài nói.

“Ngươi thì biết cái gì! Chắc sau này Kim Sát thiếu chủ sẽ trở thành trưởng tộc của nhà họ Kim đấy, nên giết vài người của nhà họ Lâm với Thạch có là gì chứ!”

“Hắn sẽ trở thành trưởng tộc của nhà họ Kim các người ư?”

“Đương nhiên!”

Võ giả đó lập tức đáp, nhưng ngay sau đó chợt sững người.

Nhưng võ giả còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực.

Võ giả còn lại tái mặt, ngoái lại nhìn thì bị một thanh trường kiếm cứa vào cổ.

“Mục… Vỹ!”

“Ta đây, tiếc là các ngươi xui xẻo quá!”

Mục Vỹ thu kiếm lại, sau đó mỉm cười nhìn hai cái xác dưới đất rồi thu dọn chúng, tiếp theo hắn rút tín hiệu trên người họ ra rồi phát đi.

“Ta không tin lần này các người không đánh nhau!”

Bảo bối xiên ba đầu của Kim Sát rất kỳ lạ, không nhiều người sử dụng loại vũ khí này nên lần này Kim Minh muốn chối cũng khó!

“Ở đó!”

Khi nhìn thấy tín hiệu, các đội khác đều chạy nhanh tới.

Nhờ đã đi vòng vèo trong mê cung này khá lâu nên mọi người cũng khá quen thuộc với nhiều chỗ, vì thế có thể đi tới điểm đến khá nhanh.

“Lâm Tiệp, Lâm Thượng!”

“Thạch Nha, Thạch Bi!”

Trông thấy bốn cái xác ở dưới đất, Thạch Châm và Lâm Chính Anh đều đơ người.

“Vết thương từ xiên ba đầu, là Kim Sát!”

Trông thấy vậy, Lâm Chính Anh và Thạch Châm đều giận ngất trời.

“Ta đã nói lũ khốn nhà họ Kim muốn độc chiếm bảo bối rồi mà, thế nên trước khi tìm thấy Mục Vỹ, họ mới giết đệ tử của hai nhà chúng ta, sau đó làm ngư ông đắc lợi!”

Thạch Châm hừ nói: “Hai tên khốn Kim Sát và Kim Minh này đúng là đáng chết!”

“Chết tiệt!”

Thạch Châm vô cùng giận dữ, ông ta vốn lên kế hoạch cho hai nhà Kim Lâm đánh nhau, còn mình làm ngư ông đắc lợi, nhưng ai ngờ nhà họ Kim dám giết người của gia tộc ông ta rồi!

Thế này thì sao mà nhịn được nữa!

“Kim Hồng, Kim Bảo, ta bảo hai ngươi xử lý thi thể mà sao chậm thế? Đáng chết! Rõ ràng đã nhìn thấy tên Mục Vỹ đó rồi mà đuổi tới tận ngọ cụt lại chẳng thấy đâu!”

Đúng lúc này, Kim Sát đã dẫn ba người khác quay lại.

Đương nhiên họ không thể tìm thấy Mục Vỹ, vì hắn đã xuyên tường rồi quay về chỗ cũ rồi.

“Các người… sao các người lại ở đây?”

Ban nãy, Kim Sát nhìn thấy tín hiệu nên mới quay lại, không ngờ Thạch Châm và Lâm Chính Anh đã tới đây trước gã ta một bước.

“Nếu chúng ta không ở đây thì sao biết được nhà họ Kim các người cả gan làm loạn như vậy? Nếu chúng ta không xuất hiện, có phải ngươi và Kim Minh định giết hết đệ tử của hai gia tộc ta không?”

Thạch Châm tức tối quát.

“Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi!”

“Hiều lầm ư?”

Lâm Chính Anh gào lên: “Bây giờ, ta sẽ giết ngươi rồi bảo với tên khốn Kim Minh đây chỉ là hiểu lầm, để ta xem ông ta sẽ nói sao!”

“Ông dám?”

Đúng lúc này, có một tiếng quát vang lên, một người nhanh chóng chạy tới rồi chặn trước mặt Lâm Chính Anh, đó là Kim Minh.

“Lâm Chính Anh, ông định làm gì?”

“Làm gì ư? Mạng của đệ tử nhà họ Kim các người mới đáng quý, còn mạng của đệ tử nhà họ Lâm ta chỉ là cỏ rác thôi sao?”, Lâm Chính Anh nói: “Ông xem Kim Sát đã làm ra chuyện tốt đẹp gì đi!"
Chương 998: Đấu đá lẫn nhau

Kim Minh vừa nhìn thấy bốn xác chết nọ thì không nói nên lời.

Thấy Kim Sát cúi đầu, ông ta biết ngay mình hết đường chối cãi!

"Lão già Kim Minh kia, ông còn gì để nói nữa không?"

Lâm Chính Anh hoàn toàn nổi đóa, ông ta quát lớn: "Lần trước thì giết con cháu trong nhà họ Lâm ta, giờ thì giết cả người trong nhà họ Thạch, giỏi lắm!"

"Sao lại vu khống ta, ta có giết mười người đó đâu!"

"Vậy thì ông bày mưu cho Kim Sát giết bốn người này chứ gì?"

Bấy giờ Thạch Châm cũng không nhịn nổi nữa, bước tới hừ lạnh rồi lên tiếng: "Giết người đền mạng, Kim Sát, để mạng lại đây đi!"

"Ông dám!"

Thấy ông ta ra tay, Kim Minh nổi cơn thịnh nộ, mau chóng cản trở Thạch Châm.

Lâm Chính Anh ở đằng kia sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Việc Lâm Doãn Chi bị Mục Vỹ giết chết đã làm ông ta cực kỳ tức giận, giờ còn nhiều người trong nhà họ Lâm chết hơn, ông ta càng điên tiết, bùng nổ tấn công Kim Sát.

"Lão già kia, muốn giết ta à. Chán sống rồi!"

Thấy Lâm Chính Anh tiến lại gần mình, nét mặt Kim Sát trở nên lạnh lùng. Xiên ba đầu bỗng xuất hiện và tỏa ánh vàng lấp lánh.

"Không biết trời cao đất dày!"

Lâm Chính Anh nổi cơn thịnh nộ. Một tiếng vù vang lên, ông ta thình lình biến mắt trước người Kim Sát, ngay sau đó hiện ra sau lưng gã ta và tung một chưởng.

Ầm...

Tiếng vỗ vang lên thật to, cú chưởng của Lâm Chính Anh gần như đập vỡ sống lưng Kim Sát. Nếu gã ta không tu luyện Kim Ngọc Lưu Ly Thân của nhà họ Kim thì đã mất mạng dưới cú chưởng này rồi.

Thấy cường giả trong gia tộc đã hành động, võ giả của nhà họ Lâm của nhà họ Thạch cũng đồng loạt lao ra.

Trận hỗn chiến bùng nổ.

Mục Vỹ đang lắng tai nghe động tĩnh ở bên kia bức tường.

Hắn vỗ tay một phát rồi ngồi xuống đất, thở hắt ra.

"Muốn giết ta? Đấu đá nhau đi đã!"

Mục Vỹ thì thầm, ngồi dưới đất bắt đầu tự chữa trị.

Kim Sát là một kẻ ngông cuồng tự đại, muốn độc chiếm mọi thứ tốt về mình. Tình cờ hắn nắm thóp được gã ta, đáng đời!

Giờ phút này, trận chiến của hai bên diễn ra đầy ác liệt.

Trước đó Kim Minh đã bị Mục Vỹ dùng Hồn Tâm Châu nổ một bàn tay, giờ chỉ có thể cầm kiếm bằng tay còn lại nên đánh nhau với Thạch Châm không được thuận tiện cho lắm.

Bên kia, Kim Sát thì bị Lâm Chính Anh kìm kẹp đủ đường, không thể phản kháng lại nổi.

"Lâm Chính Anh, ông đừng có được nước làm tới. Dám động vào một ngón tay của Kim Sát đi, nhà họ Kim sẽ không bỏ qua cho ông đâu!"

Kim Minh bị Thạch Châm áp sát chỉ biết nói một cách căm hận.

"Không bỏ qua cho ta? Giết con cháu nhà họ Lâm ta rồi, phải xem gia tộc ta có bỏ qua cho các người không đã?"

Nói xong, Lâm Chính Anh tiến tới, vòng hai tay qua cánh tay của Kim Sát và lại gần gã ta.

Ông ta giơ tay tung chưởng.

Tiếng rắc rắc vang lên liên hồi. Mười ngón tay của Kim Sát bị bẻ gãy chỉ trong chốc lát.

"Lâm Chính Anh!"

"Giết người thì đền mạng, đạo lý này không bao giờ thay đổi!"

Dù bị Kim Minh quát vào mặt nhưng Lâm Chính Anh vẫn làm ngơ.

Lúc này ông ta tức tối lắm rồi.

"Ông dám giết ta?", Kim Sát hít một hơi thật sâu, người co rúm lại: "Ta là đệ tử hạt nhân nhà họ Kim, giết hai đứa đệ tử chi thứ nhà họ Lâm thì đã sao? Cùng lắm là bồi thường Linh Tinh thôi!"

"Bồi thường Linh Tinh? Những lời như thế mà cũng nói được à!"

Nét mặt Lâm Chính Anh đầy tàn nhẫn, ông ta điên tiết cả lên.

"Ta sẽ giết ngươi để đền mạng cho họ!"

Lâm Chính Anh là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng tám đã lĩnh ngộ bí ẩn của không gian, một kẻ chỉ mới đến cảnh giới Bất Tử Chi Thân, tầng sáu như Kim Sát sao có thể là đối thủ của ông ta.

Kim Sát nhiều lần phản kháng nhưng cuối cùng vẫn bị Lâm Chính Anh kìm kẹp, không thể giãy ra.

"Mạng của mười hai người mà chỉ đền lại bằng mạng của một mình ngươi thì nhà họ Lâm ta lỗ lớn rồi!"

Lâm Chính Anh nói rồi co năm ngón lại thành trảo. Sau một tiếng nổ, đầu Kim Sát bị ông ta vặn gãy, máu văng tung tóe.

"Ông..."

Thấy Kim Sát bị một chiêu giết chết, Kim Minh chết điếng.

"Lâm Chính Anh, xuống địa ngục đi!"

Kim Minh tự biết mình hoàn toàn không có cơ hội đảo ngược tình thế trước sự liên thủ của nhà họ Lâm và nhà họ Thạch. Chạy trốn mới là cách tốt nhất lúc này!

Vung một nhát đẩy lùi Thạch Châm, Kim Minh lùi về sau, tiến sát góc tường.

Tiếng sột soạt vang lên, ông ta bỗng biến mất tăm, bỏ mấy chục con cháu nhà họ Kim ở lại.

"Giết hết bọn chúng cho ta!"

Thạch Châm tức muốn nổ phổi, đanh thép ra lệnh.

Mất đi người lãnh đạo, phần đông võ giả nhà họ Kim muốn bỏ trốn nhưng không kịp, đều bị làm thịt như một con cừu yếu ớt.

Bản thân Mục Vỹ cũng không ngờ rằng nhà họ Thạch và nhà họ Lâm lật mặt nhanh như vậy, xem ra quan hệ liên minh của ba gia tộc lớn này vốn đã tiềm tàng nhiều lỗ hổng rồi!

"Một lão cáo già chạy rồi..."

Thấy Kim Minh chạy trốn nhưng Lâm Chính Anh và Thạch Châm vẫn không đuổi theo đến cùng, dường như họ đang e ngại điều gì.

Nhưng họ không đuổi theo không có nghĩa là Mục Vỹ cũng vậy!

Giờ đây Kim Minh đã bị hắn làm nổ một tay, thực lực giảm đi một nửa, lại thêm vừa rồi đánh nhau với Thạch Châm nên có lẽ còn không phát huy nổi một nửa thực lực bình thường.

Giờ không giết thì đợi đến khi nào!

Sau khi hạ quyết tâm, Mục Vỹ xuyên qua những bức tường chạy đến.

"Hộc hộc..."

Kim Minh nhỏ giọng thở dốc, ông ta chạy vào một lối đi.

"Đáng chết! Đáng chết!"

Kim Minh nghiến răng nghiến lợi nói: "Lâm Chính Anh, Thạch Châm, các ông chết chắc rồi, chết chắc rồi!"

"Đúng đấy, ta cũng nghĩ vậy!"

Nhưng ông ta vừa nói xong thì một giọng nói trêu tức vang lên.
Chương 999: Kim Minh chết

"Là ngươi, Mục Vỹ!"

Thấy Mục Vỹ xuyên ra khỏi tường, Kim Minh ngây ngẩn cả người.

"Là ngươi, tất cả đều do ngươi gây ra!"

Thấy dáng vẻ giật mình tỉnh ngộ của Kim Minh, Mục Vỹ lắc đầu nói: "Sai quá sai, không phải ta, đương nhiên không phải ta rồi. Ta chỉ giết mười người nhà họ Lâm đó thôi, nhưng Kim Sát thấy ta, muốn độc chiếm bảo bối nên sát hại bốn người thuộc hai nhà Lâm, Thạch, không liên quan gì đến ta!"

"Ngươi..."

"Muốn trách chỉ đành trách Kim Sát quá tự đại thôi. Cả liên minh ba nhà các ông nữa, chẳng tin nhau gì cả!"

"Ta giết ngươi!"

Kim Minh thấy thanh danh mình gây dựng cả đời toàn bộ đã bị hủy hoại trong tay tên Mục Vỹ mưu mô này rồi.

Thảo nào từ nãy đến giờ chẳng tìm thấy hắn. Tiểu tử này có thể đi xuyên tường, đố ai tìm được!

Trong mắt Mục Vỹ, họ là những kẻ mù bị hắn đùa giỡn mà thôi.

Kim Minh giơ kiếm lao tới chỗ Mục Vỹ.

Thấy ông ta lao tới, Mục Vỹ không dám khinh suất.

Có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, dù Kim Minh đã là lạc đà gầy cũng còn to xác hơn con ngựa hắn đây.

Ông ta đã lĩnh ngộ pháp tắc không gian nên có thể điều khiển không gian thậm chí di chuyển qua lại giữa các không gian.

Đây mới là điều đáng sợ nhất.

Thử nghĩ xem, ngươi đang công kích thì đột nhiên đối thủ không chế không gian xung quanh khiến ngươi như rơi vào vũng bùn, thậm chí là thình lình biến mất rồi xuất hiện ngay sau lưng ngươi.

Trong tình huống đó, chỉ cần chủ quan hoặc phản ứng chậm một giây thôi là chết ngay.

Mục Vỹ hiểu điều này rất rõ.

Một tay cầm kiếm, Kim Minh xông đến tấn công Mục Vỹ.

Nói về kiếm thuật thì hiện tại kiếm tâm của hắn đã lên tới tầng bảy chứ không còn là tầng năm như năm năm trước nữa.

Lại thêm thanh kiếm hắn đang sử dụng là Hư Tiên Khí nhất phẩm - kiếm Khổ Tình!

Một kiếm quét ngang, kiếm Khổ Tình của Mục Vỹ nhanh chóng áp chế trường kiếm của Kim Minh.

Phút chốc, bóng dáng ông ta bỗng biến mất ngay trước mặt hắn.

Mục Vỹ tức khắc cảm nhận được một luồng sát ý rét lạnh đang nhằm vào mình.

Không hề do dự, Mục Vỹ rút kiếm quay lại.

Keng...

Tiếng kiếm chạm nhau chói tai vang lên, Mục Vỹ đỡ được và chỉ bước lùi một bước, trong khi Kim Minh phải thụt lùi không ngừng làm phát ra tiếng bịch bịch. Ông ta phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Ban đầu Kim Minh bị Mục Vỹ cho nổ một bàn tay, sau đó lại chiến đấu với Thạch Châm, trúng mấy quyền của ông ta, thế nên bây giờ đã là nỏ hết đà!

Kim Minh đành qua lại giữa các không gian nhằm tránh né đòn công kích của Mục Vỹ.

Nào ngờ phản xạ của Mục Vỹ nhanh đến đáng sợ.

Ông ta mới đến sau lưng thôi mà hắn đã đề phòng ngay rồi.

"Lão cáo già, nếu ông ở trạng thái đỉnh cao thì có lẽ ta sẽ chật vật khi ông cứ xuyên qua lại không gian thế này lắm, nhưng giờ ông bị thương rồi, không giết được ông thì ta sống uổng quá".

Mục Vỹ nói xong lại có tiếng kiếm vung đến.

Kiếm tâm Tịch Diệt ầm ầm bùng nổ.

Cùng lúc đó, Cửu Nguyên Cầu tụ tập và xoay tròn xung quanh trường kiếm. Mục Vỹ thét lên, lao vụt tới.

Kiếm tâm tầng bảy giúp cho tốc độ và sức tấn công của Mục Vỹ tăng gấp mấy lần.

Mũi kiếm đâm thẳng vào ấn đường của Kim Minh!

Nhưng suy cho cùng ông ta vẫn có cảnh giới Vũ Tiên tầng tám, vừa có thực lực cao vừa nhiều kinh nghiệm chiến đấu.

Thấy Mục Vỹ xông tới, Kim Minh xoay người chém!

"Ngươi chán sống rồi!"

Keng...

Kiếm và kiếm chém vào nhau, thánh khí thượng phẩm Kim Minh đang cầm nứt ra từng đường.

"Khỉ thật!"

Vũ khí của Mục Vỹ vốn có cấp bậc Hư Tiên Khí nhất phẩm, kiếm của Kim Minh địch lại được mới lạ.

Đã thế kiếm thuật của ông ta còn yếu kém hẳn kiếm tâm của Mục Vỹ nữa chứ.

Quan trọng nhất, nhìn thì có vẻ những chiêu kiếm của Mục Vỹ rất lộn xộn, chỉ tấn công và đỡ đòn theo bản năng.

Nhưng Kim Minh lại không theo kịp những thao tác tấn công và đỡ đòn theo bản năng ấy.

"Mục Vỹ, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!"

"Muốn chạy à?"

Thấy Kim Minh vứt bỏ trường kiếm của mình rồi xoay người bỏ chạy, Mục Vỹ lập tức cầm kiếm đuổi theo.

"Chạy? Ông chạy thoát không?"

Tiếng xẹt vang lên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ ngả rẽ. Đầu Kim Minh đã rời cổ.

Chết rồi!

Mục Vỹ vừa thấy người này thì đồng tử co rụt.

Thạch Phá!

"Mục Vỹ, lâu ngày quá nhỉ!"

"Đúng là lâu ngày không gặp thật, nhưng ta nghĩ chắc ngươi không muốn chúng ta gặp lại nhau đâu!"

Thạch Phá cười sặc sụa: "Bạn cũ lâu lắm rồi mới gặp lại, thế nào cũng phải ôn chuyện đã chứ!"

"Năm năm trước ngươi là cảnh giới Vũ Tiên tầng năm, nay mới tầng sáu là sao? Không phải ngươi được mệnh danh là người tiến cảnh nhanh nhất từ trước đến nay à? Sao năm năm mới tăng được một tầng thôi?"

"Còn đỡ hơn ngươi mắc kẹt tại cảnh giới Vũ Tiên tầng sáu những năm năm!"

"Đi chết đi!"

Câu này làm Thạch Phá nhịn hết nổi.

Làn da hắn ta nháy mắt biến thành màu nâu sẫm.

Lớp da nâu ấy như một lớp vảy, có tác dụng bảo vệ và làm cho người hắn ta cứng cáp hơn bao giờ hết.

"Ơ? Sẵn sàng đánh nhau rồi à?"

Mục Vỹ trêu cợt: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ truyền tín hiệu cho Thạch Châm tới rồi mới đánh cơ!"

"Giết ngươi đâu cần ông nội ta nhọc lòng!"

Thạch Phá cười khẩy: "Chết đi!"
Chương 1000: Bị Mục Vỹ giết rồi

Thạch Phá khẽ quát lên, hắn lao tới chỗ Mục Vỹ với thân hình như một tảng đá cứng cáp.

Hai bên cùng ở tầng sáu, Mục Vỹ biết khả năng phòng ngự của Đấu Chiến Thạch Khải mà nhà họ Thạch tu luyện cứng như mai Huyền Vũ nhưng vẫn không tránh ra.

So về phòng ngự?

So về mức độ dẻo dai?

Mục Vỹ không tin Thất Thải Lưu Ly Kim Thân được tạo thành sau khi cơ thể được máu rồng của Thất Thải Thiên Long cải tiến không sánh bằng của Thạch Phá.

Soạt một tiếng, ánh sáng bảy màu hiện ra quanh thân Mục Vỹ, cực kỳ chói rọi.

Vầng sáng vừa xuất hiện đã bọc lấy toàn thân hắn.

Thấy Thạch Phá bay vụt tới, Mục Vỹ tông thẳng vào người hắn ta.

Ầm...

Tiếng va chạm dữ dội vang lên, đáng ngạc nhiên là có tia lửa tóe ra giữa hai người như thể đây là cú va chạm giữa hai kim loại chứ không phải của Mục Vỹ và Thạch Phá.

Thạch Phá thấp giọng kêu lên, khóe miệng ứa máu. Hắn ta đâm sầm vào tường.

Một bên khác, Mục Vỹ thừa cơ chạy tới tấn công Thạch Phá tới tấp.

"Sao có thể!"

Cảnh tượng Mục Vỹ lao tới làm Thạch Phá thấy rất khó tin.

Ưu thế của Đấu Chiến Thạch Khải nhà họ Thạch chính là phòng ngự, khả năng phòng ngự cũng cực kỳ xuất sắc, làm gì có chuyện phá vỡ được!

Làm thế nào tên Mục Vỹ này có thể?

Thạch Phá không biết Mục Vỹ đã dùng cách gì nhưng cú va chạm vừa rồi dữ dội đến mức cơ thể không chịu nổi. Hắn ta cảm nhận được điều đó rất rõ.

"Đọ nổi không mà đòi? Kiểu gì ngươi cũng chết thôi!"

Mục Vỹ xách kiếm đi tới với vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng.

Hắn phải giải quyết Thạch Phá thật nhanh, chắc Thạch Châm đang ở đâu đó quanh đây thôi.

"Ta không tin!"

Thạch Phá lộ vẻ nhục nhã, sao hắn ta có thể thừa nhận mình thua kém Mục Vỹ chứ? Thà giết hắn ta luôn còn hơn!

Đều được dán mác thiên tài như nhau, làm gì có chuyện mình thấp hơn người ta một bậc?

"Lười nói nhảm với ngươi nữa. Kim Sát là tự đại quá tự hại chết mình, ngươi thì là ngu xuẩn!"

Mục Vỹ lạnh lùng nói rồi tiến tới lần nữa.

Cảnh giới của hắn ngang bằng Thạch Phá, đã thế hắn còn lĩnh ngộ kiếm tâm đến tầng thứ bảy, khá là đáng kể rồi.

Tốc độ vung kiếm của Mục Vỹ rất nhanh. Thạch Phá chỉ biết sững sờ nhìn kiếm chém tới.

"Thạch Phá vẫn chưa về sao?"

Cùng lúc đó, ở bên kia bức tường nơi hai người đang giao chiến, Thạch Châm lạnh lùng chất vấn.

"Thạch Phá thiếu gia qua bên kia, chắc sắp về rồi đấy ạ!"

Một võ giả họ Thạch nhỏ giọng báo cáo.

"A..."

Đúng lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết thình lình vang lên.

"Hỏng rồi!"

Nghe thấy tiếng thét đau đớn ấy, Thạch Châm hoảng hốt, ông ta vội vàng lao về một hướng cùng những người khác.

Tuy chỉ cách một bức tường nhưng bọn họ phải mất mấy phút mới đến nơi.

"Phá Nhi!"

"Là... là Mục Vỹ!"

Thạch Phá thoi thóp nói lời cuối đời rồi tắt thở, linh hồn tiêu tán.

"Mục Vỹ, Mục Vỹ, không giết ngươi, Thạch Châm ta thề không làm người nữa!"

Mặt Thạch Châm lạnh như băng, đằng đằng sát khí.

"Thạch Châm huynh!"

Giữa lúc này, Lâm Chính Anh cũng dẫn người chạy tới.

"Kim Minh chết rồi à?"

Ông ta cực kỳ ngạc nhiên khi thấy xác Kim Minh.

"Bị Mục Vỹ giết rồi!"

"Cái gì?"

Câu này của Thạch Châm chẳng khác nào hòn đá làm cả hồ dậy sóng, ai nấy đều thảng thốt.

Không ngờ Kim Minh đã bị Mục Vỹ giết chết!

Dù bị Mục Vỹ đả thương nhưng cảnh giới Vũ Tiên tầng tám của ông ta rành rành ra đó, không giết được Mục Vỹ thì cũng đau đến nỗi bị hắn giết!

"Chúng ta không thể cứ tiếp tục ở trong này nữa, sẽ hao hết lực lượng mất!"

Thạch Châm bình tĩnh nói: "Chắc chắn tên Mục Vỹ này có chiêu trò gì đó mà chúng ta không biết. Nếu cứ ở đây, chúng ta là mèo mù, còn hắn sẽ là con chuột xảo trá, ta không bắt được hắn đâu!"

"Vậy phải làm sao đây?"

"Làm sao à?", Thạch Châm lạnh lùng đáp: "Quay lại lối vào của mê cung ôm cây đợi thỏ. Chỉ còn cách đó thôi!"

Đây là giải pháp cuối cùng rồi!

Cả ba gia tộc lớn có gần hai trăm cường giả cảnh giới Vũ Tiên, vậy mà giờ chỉ còn lại bốn mươi, năm mươi người.

Nhà họ Kim gần như chết sạch, hai gia tộc còn lại cũng tổn thất nhiều cao thủ.

Nếu cứ tiếp tục thế này thì họ sẽ bị Mục Vỹ trêu đùa đến chết mất!

"Được!"

Lâm Chính Anh cũng biết trước mắt không còn cách nào tốt hơn nữa.

Đường đi trong mê cung này thật sự là quá nhiều, họ cứ như người mù vậy, chỉ biết mò mẫm từng bước, khổ cái là không thể chia nhau ra đi.

Bởi một khi tách ra sẽ bị Mục Vỹ lừa một vố đau điếng.

Nhưng nơi này nhiều ngã rẽ như thế, đi chung thì biết đường đâu mà lần.

May mà chỉ có ba lối vào thôi.

Nếu Mục Vỹ không thể phá vỡ Hoan Sát Trận thì chỉ còn nước quay lại lối vào thôi.

Họ không tin Mục Vỹ có thể tìm được lối ra và phá hủy cơ quan ở đó!

Cuối cùng Mục Vỹ vẫn phải trở lại đường cũ, và chờ đợi hắn sẽ là cái chết!

"Còn muốn ta quay về nữa cơ à?"

Mục Vỹ giễu cợt: "Đi sớm thì còn gì là thú vị!"

"Cơ mà chẳng còn nhiều thời gian nữa, phải tìm lối ra, đi sâu vào trong thám thính thôi!"

Dứt lời, Mục Vỹ đi xuyên qua mấy vách đá, tiến về lối ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK