"Có chuyện gì vậy?"
Thấy bọn học trò sốt ruột như thế, Mục Vỹ dò hỏi.
"Xảy ra đại loạn ở dãy núi Phá Vân rồi ạ!"
"Hả?"
"Là thế này!"
Tô Hân Nhiên giải thích: "Mỗi ngày học viện Thất Hiền chúng ta đều có một lượng lớn đệ tử vào dãy núi Phá Vân rèn luyện, gần đây khá nhiều người đi, đặc biệt là đệ tử của Lôi Phong Viện".
"Nhưng dạo này, số đệ tử mất tích trong dãy núi đang tăng cao".
"Học viện lập tức phái bảy đặc sứ và người giám sát long bảng là Lâm Tiêu Thiên đi thám thính tình hình".
"Phát hiện ra một lượng lớn linh thú đang tập trung trong dãy núi Phá Vân, lại còn là tập trung có tổ chức, phát động làn sóng yêu thú một cách có chủ đích. Tính đến lúc này đã gần một nửa thành trấn xung quanh thành Nam Vân thất thủ, tất cả mọi thứ xảy ra chỉ trong một đêm".
Cái gì?
Làn sóng yêu thú!
Mục Vỹ biết làn sóng yêu thú là gì chứ. Mỗi lần nó xảy ra đều mang đến phong ba bão táp cực kỳ đáng sợ.
Linh thú là yêu thú đã phát triển trí tuệ đến một mức độ nhất định, không thấp, linh thú cao cấp thậm chí còn có cảm xúc như võ giả loài người.
Nguyên nhân gây ra làn sóng yêu thú một phần là do số lượng linh thú trong núi tăng đột biến, không thể duy trì quan hệ sống chung hòa bình. Khi đó, linh thú có đẳng cấp cao sẽ tập hợp một đại quân linh thú và tiến hành tàn sát con người nhằm giảm bớt số lượng linh thú.
Tiếp theo sẽ đến cuộc tranh đấu nội bộ của linh thú. Hai con linh thú cấp cao thậm chí là thiên linh thú sẽ điên cuồng quyết đấu với nhau, kéo theo đó là cuộc đại chiến giữa các linh thú cấp thấp.
Lần này bọn linh thú hướng mũi giáo về thành trấn của con người, rõ ràng đây là một cuộc thanh trừng số lượng.
Dĩ nhiên còn một khả năng khác, đó là có người cố ý phát động làn sóng yêu thú này.
Tuy ý nghĩ này bị Mục Vỹ gạt phăng ngay tức khắc nhưng hắn vẫn thấy trong lòng bất an chưa từng có khi nhớ lại bọn võ giả Lục Ảnh Huyết Tông từng gặp ở động Phong Lĩnh, thành Bắc Vân.
"Mong là không phải bọn Lục Ảnh Huyết Tông giở trò, nếu không đây sẽ là một cuộc chiến đẫm máu rồi".
Mục Vỹ lẩm bẩm.
"Thầy Mục nói sao?"
"À, không có gì. Học viện bố trí thế nào?"
"Sau khi thảo luận, mười vị trưởng lão đã nhất trí phái toàn bộ lớp cao cấp của học viện Thất Hiền do chủ nhiệm các lớp cao cấp chỉ huy tham gia vào cuộc chiến, tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của đặc sứ của mỗi đại viện. Đồng thời có năm vị trưởng lão phụ trách ổn định thế trận, trưởng tộc của năm gia tộc lớn cũng dẫn dắt võ giả gia tộc mình tiến vào dãy núi Phá Vân".
Bố trí thế này rất hợp lý.
Dù sao năm gia tộc lớn nhất đế quốc Nam Vân cũng có mối quan hệ mật thiết với học viện Thất Hiền.
"Các trò đừng lo lắng. Linh thú mạnh đã có mấy lão yêu quái kia đối phó rồi, lớp chín chúng ta cũng nhân cơ hội này tích cực rèn luyện khả năng tác chiến của mình".
Mục Vỹ nói tiếp: "Nhưng ta nói trước, rèn luyện thì rèn luyện, chứ học trò nào của ta mà để bị đứt tay đứt chân hay mất luôn cái mạng là coi chừng ta đấy!"
"Ha ha..."
Câu nói đùa của Mục Vỹ làm mọi người bật cười.
Trong cuộc chiến của khối cao cấp lần trước, chỉ một vài người trong lớp chín có tăng tiến về thực lực, họ muốn thực sự trưởng thành phải rèn luyện và có trải nghiệm thực chiến nhất định.
Và làn sóng yêu thú lần này là cơ hội vàng để rèn luyện và có được trải nghiệm thực chiến đó.
Tuy Mục Vỹ khá lo lắng cho an nguy của họ, nhưng chim non không được mài giũa sao có thể trưởng thành!
Số phận của họ chính là bay trên tầng trời ngoài kia!
Cuối cùng cũng đã có lệnh phát động tấn công bọn linh thú.
Mỗi viện trong bảy đại viện của học viện Thất Hiền phái đi mười mấy lớp cao cấp, thêm lớp đặc biệt của mỗi viện nữa thì số lượng người tham gia cuộc chiến của một viện lên đến gần hai nghìn người.
Quân số chung của toàn bộ bảy đại viện là hai mươi nghìn người.
Hai mươi nghìn người này đều có cảnh giới Linh Huyệt trở lên. Kết hợp với năm gia tộc lớn, mỗi gia tộc phái ra gần mười nghìn võ giả thì tổng quân số xấp xỉ một trăm nghìn người.
Một trăm nghìn võ giả tinh anh của đế quốc Nam Vân. Phải dùng hai từ khổng lồ để hình dung đội ngũ thế này.
Đội quân trùng trùng điệp điệp di chuyển đến dãy núi Phá Vân.
Trong đợt này, làn sóng yêu thú công kích theo bốn phương hướng.
Đội của năm gia tộc lớn cũng chia ra bốn hướng tiến quân, còn đội của học viện Thất Hiền có năm đội đi theo gia tộc chống lưng cho mình.
Riêng Phong Hiền Viện và Lôi Phong Viện hợp tác với nhau, cùng chống lại làn sóng yêu thú.
Mấy chục lớp cao cấp đoàn kết đồng lòng, đề phòng làn sóng yêu thú đột ngột tấn công làm rối loạn trận hình.
Nếu bị tách ra giữa làn sóng yêu thú với số lượng đếm bằng hàng chục nghìn này thì chỉ có nước chờ chết thôi, không chết vì bị giết cũng chết vì bị giẫm đạp lên.
Đương nhiên Mục Vỹ biết rõ điều này. Ở kiếp trước, hắn từng gặp làn sóng yêu thú một lần trong tiểu thế giới Tam Thiên. Lần đó tập hợp đủ loại thánh thú nhiều như cá diếc qua sông, đáng sợ là ước tính có đến mấy triệu võ giả chết trận.
Tình hình trước mắt đã khác, những người tham gia chống lại làn sóng yêu thú đều là đệ tử, phải ổn định cảm xúc của họ, nếu để loạn lên nhiều khả năng sẽ xảy ra vấn đề.
Trong lần này, những người nắm giữ chức vụ cao trong bảy đại viện và cao thủ long bảng chia nhau vào các đội ngũ. Họ không bị kiểm soát, có thể tấn công theo ý mình.
Hơn nữa, nếu gặp phải linh thú cấp bậc cao thậm chí là thiên linh thú thì phải nhờ đến thành viên cấp cao ra tay mới được.
Thiên linh thú đã tương đương với cao thủ cảnh giới Thông Thần, chỉ có những người máu mặt trong bảy đại viện có thể giải quyết chúng.
Hôm nay, đội ngũ đã đuổi làn sóng yêu thú đến bên rìa dãy núi Phá Vân. Cả đội quân dàn trải thành một chiến tuyến ngăn chặn làn sóng yêu thú ở lối ra vào của dãy núi nhằm không cho bọn chúng tấn công thành trấn của con người.
Đêm đến, cả dãy núi Phá Vân tối đen như mực, chỉ có mấy đôi mắt màu xanh sáng rực cùng tiếng thú gào văng vẳng bên tai.Tất cả đều nói lên sự hung hiểm khiến người ta hãi sợ trong dãy núi lúc này.
Chương 332: Một đêm phong ba
"Thầy Mục, làn sóng yêu thú lần này cũng xoàng nhỉ?", Cảnh Tân Vũ vừa ăn thịt nướng vừa nói: "Bọn chúng bị đội quân một trăm nghìn người đè ép cả bốn hướng rút lui nhanh ghê luôn!"
Chuyện này cũng làm Mục Vỹ thắc mắc.
Thường thì làn sóng yêu thú tới thì rào rạt nhưng đi thì chẳng dễ.
Nếu như đây là cuộc tranh chấp giữa thiên linh thú cấp lĩnh chủ sẽ gây ra ảnh hưởng không khác gì trời rung đất lở, tất cả linh thú sẽ điên cuồng theo.
Cho dù đây chỉ là cuộc tàn sát quy mô lớn do chính linh thú tạo ra mà không phải cuộc chiến giữa thiên linh thú cấp lĩnh chủ thì cũng không thể nào đơn giản thế này được.
Mục Vỹ có ngạc nhiên cũng không đoán ra được gì.
Muốn biết rốt cuộc là nguyên nhân gì, chỉ có cách duy nhất là lẩn vào trong bầy linh thú để tìm hiểu thôi.
Nhưng không biết bao nhiêu linh thú đang tụ tập trong dãy núi Phá Vân lúc này, vào trong đó khác nào tự đào mồ chôn cho mình chứ.
"Đêm nay phải đề cao cảnh giác, tuyệt đối không được chủ quan, không được đi một mình, rõ chưa?"
"Vâng!"
Được Mục Vỹ dặn dò, những học trò lớp chín xốc lại tinh thần, nghe ngóng xung quanh mọi lúc.
Trời đêm nay đầy mây, mặt trăng bị những đám mây che lấp không thể rọi sáng. Trừ ánh sáng tỏa ra từ đuốc thì cả vùng rìa dãy núi Phá Vân chìm trong màn đêm.
Rắc rắc...
Một tia chớp giáng xuống bầu trời đen như mực, trên không trung nổi lên một vầng sáng quái quỷ và chói mắt.
Uỳnh...
Ngay sau đó, tiếng nổ vang lên, đất trời rung chuyển.
Gào...
Gầm...
Hú...
Đột nhiên một loạt những tiếng rít gào đinh tai vang vọng khắp khu vực bên ngoài dãy núi Phá Vân. Hơn một nghìn chủng loại linh thú cùng nhau kêu lên. Mặt đất lắc lư dữ dội.
"Không ổn rồi, bọn linh thú tập kích, tất cả chuẩn bị!"
Đêm nay Mục Vỹ không ngủ mà đứng ở nơi đầu đội ngũ.
Làn sóng yêu thú vừa ập đến là hắn phản ứng lại ngay, lập tức tổ chức cho lớp chín phòng thủ.
"Làn sóng yêu thú đến rồi, tất cả mọi người cảnh giác!"
Trong tiếng sấm và những tia chớp giáng xuống, một tiếng gầm vang vọng giữa trời đêm. Trong chốc lát, đại đội trải dài mười mấy dặm dần chuyển động.
Đuốc cắm nối tiếp nhau thành một hàng dài, toàn bộ đội ngũ bắt đầu rối loạn.
Dù sao đây là lần đầu các đệ tử tham gia cuộc chiến lớn thế này. Một lớp thôi còn đỡ, đằng này những mười mấy lớp cao cấp cùng đi với nhau, bản thân mỗi người đã không ai phục ai, đương nhiên không thể đồng lòng với nhau trong tình cảnh này.
Không xảy ra mâu thuẫn đã là không tệ rồi.
Thùng thùng thùng...
Tiếng thú gào dài đằng đẵng. Không lâu sau tiếng gầm vang trời, cả mặt đất lay động, tiếng ùng ùng văng vẳng bên tai không dứt.
Bầy linh thú phản kích lần thứ nhất!
"Giết!"
Đội ngũ trải dài mười mấy dặm thoáng chốc cũng bộc phát ra tiếng gào thét như dời núi lấp biển.
Trong đợt chiến đấu này, lớp đặc biệt và lớp cao cấp của học viện Thất Hiền đứng ở đầu chiến tuyến, lớp trung cấp và lớp sơ cấp thì phụ trách hậu cần, dọn dẹp tàn dư chiến trường cũng như vận chuyển nhu yếu phẩm.
Bởi mới nói tuyệt đối không thể để bọn linh thú phát động công kích phá tan tuyến phòng thủ, nếu không hậu phương sẽ thành một mớ hỗn loạn.
Tất cả những người ở đây đều hiểu điều đó.
Mục Vỹ ngẩng đầu nhìn màn đêm ngày càng u tối rồi mỉm cười.
Đây sẽ là một đêm phong ba. Đối với hắn, sấm sét không còn đáng sợ nữa mà thật đáng mong chờ.
"Giết!"
Mục Vỹ nhìn biển mắt xanh trước mặt quát, lệnh cho lớp chín cao cấp toàn quân xuất kích.
Hắn thi triển toàn bộ chiêu thức trong Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm lấp lánh trong đêm.
Đi một bước, vung một kiếm, nhấc một đường, giết một linh thú!
Những tia sấm sét nhấp nháy trên thân kiếm của Mục Vỹ, mỗi một lần chém linh thú, sấm sét trên thân kiếm lại bùng lên dữ dội.
"Mặc Dương, kiếm thuật của ngươi đúng là tài hoa thật nhưng chưa chắc đã hơn được thân pháp của ta trong trận chém giết quy mô lớn này đâu, hay đua với nhau thử xem nào?", Mục Phong Hành vui vẻ nói với Mặc Dương.
"Chơi luôn!"
"Hai ngươi vui ghê, đua nhau cũng không gọi ta, tưởng thương thuật của ta dùng để giết heo hả?"
Lâm Chấp cười há há, sau đó đâm trường thương một phát vào đầu một con linh thú.
"Dân chơi không sợ mưa rơi, ta nữa!", Cảnh Tân Vũ cũng hùa theo.
"Ta luôn!"
Nhất thời, những học trò của lớp chín cao cấp thi triển tài năng của mình, tinh thần của họ đều dâng cao.
Nhưng dù vậy, họ cũng đang dần thấy áp lực hơn.
Số lượng linh thú trong làn sóng yêu thú quá nhiều, chúng cũng không sợ chết chút nào, con nào con nấy đâm đầu xông lên như không thiết sống nữa.
Vù vù vù...
Giữa lúc đó, mấy bóng người xuất hiện trước họ và đám linh thú.
Những người đó lướt qua đội ngũ trải dài trăm mét, trong nháy mắt đã đến đầu chiến tuyến.
"Cao thủ long bảng!"
Mấy bóng dáng xuất hiện, mỗi một người vừa đặt chân xuống đất là mười mấy con linh thú toi mạng.
"Giết!"
Bất chợt mấy tiếng thét vang lên ở sau lưng, một đội ngũ khoảng trăm người ầm ầm lao đến.
Chương 333: Chiến đấu
"Lớp đặc biệt!"
Sự xuất hiện đột ngột của đám người này làm các học trò giật mình bật thốt.
Đệ tử lớp đặc biệt có khả năng chiến đấu cao hơn lớp cao cấp một bậc, còn những người có tên trên long bảng thì ai cũng xuất chúng như nhau, không hề sợ sẽ bị linh thú bao vây.
"Không hổ là cao thủ long bảng!"
Thấy những người kia xâm nhập bầy linh thú như vào chỗ không người, Lâm Chấp cảm thán.
"Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ như vậy!", Mục Phong Hành thản nhiên đáp.
"Đúng vậy. Hơn nữa, dù cao thủ long bảng mạnh đến đâu thì vẫn yếu hơn thầy Mục mình nhiều mà!"
Mặc Dương nói xong, mọi người hướng mắt về trước.
Toàn thể lớp chín như một thanh kiếm chĩa thẳng về phía trước, còn Mục Vỹ chính là mũi kiếm bén nhọn mở đường, mạnh mẽ đẩy lùi bầy linh thú.
Một người một kiếm, sấm sét giăng đầy. Mục Vỹ như lôi thần trên Cửu Trùng Thiên, hùng dũng bất khuất, ngang nhiên không ngại ngần.
Các học trò lớp chín theo sau cũng không tỏ ra sợ hãi.
"Lớp hai, lớp ba cao cấp hỗ trợ lớp mười bảy, lớp mười sáu cao cấp chống lại đám linh thú. Lớp bốn, lớp năm cao cấp hỗ trợ lớp mười lăm cao cấp, theo sát lớp chín ngăn chặn linh thú. Các trò phải nhớ kỹ, đằng sau các trò là lớp trung cấp và lớp sơ cấp, là nhà của các trò, phụ mẫu thân nhân của các trò. Chỉ cần lùi một bước là tai họa ngập trời!"
Giọng nói của Y Chiêm Long lanh lảnh giữa không trung.
Thầy chủ nhiệm lớp đặc biệt của Lôi Phong Viện, một trong bảy đặc sứ của học viện Thất Hiền này đang bay lượn trên trời và chỉ huy các lớp cao cấp của Lôi Phong Viện với phong thái ung dung không nôn nóng.
"Y Chiêm Long, cao thủ cảnh giới Thông Thần, một trong bảy đặc sứ của học viện Thất Hiền và người giám sát long bảng, quả là bất phàm!"
Thấy Y Chiêm Long mặc y phục màu trắng bay trên trời, một số người kinh ngạc nói.
"Lo nghĩ cách chống chọi với bọn linh thú đi! Bọn nó tác oai tác quái quá, chúng ta mà thất thủ là an nguy của thành Nam Vân sẽ bị đe dọa đấy, thảm cảnh trước đây đã chịu quá đủ rồi!"
Ngày trước, khi đội quân bắt đầu dọn dẹp những linh thú đã chết trên thôn trang và thành trấn dọc đường, người còn sống ở những nơi họ đi qua toàn là trẻ còn bú sữa và người già sáu mươi. Còn lại đều bị linh thú tàn nhẫn giết chết.
Linh thú không hề có tình cảm với con người.
"Hừ! Thầy lớp chín cao cấp Mục Vỹ, Cổ Minh này sẽ khiến ngươi trả giá đắt!"
Phía trước làn sóng thú triều, Cổ Minh âm trầm nhìn các học trò lớp chín cao cấp dũng cảm chiến đấu dưới sự chỉ huy của Mục Vỹ ở bên kia.
Gào...
Chợt một tiếng gầm phát ra từ phía trước đội quân.
Ngay sau đó, một bóng đen cao mười mấy mét như một ngọn núi nhỏ xuất hiện.
"Linh thú cấp tám, sói Địa Tàng!"
Vài người hốt hoảng hét lên khi thấy bóng dáng khổng lồ kia.
Sói Địa Tàng là vua của linh thú cấp tám, cao mười bảy mét, cộng thêm đôi vuốt cứng như kim cương và hàm răng sắc nhọn kia, tất cả đều khiến người ta hãi hùng.
"Cuối cùng cũng tới, Mục Vỹ, ta chống mắt lên xem ngươi tránh thế nào!"
Cổ Minh nhìn con sói Địa Tàng chạy thẳng tới Mục Vỹ ở đằng trước, nhếch mép nói.
"Cổ Minh, trò làm cái gì vậy?"
Ngay lúc đó, tiếng quát của Y Chiêm Long đột nhiên đi vào tai hắn ta: "Đó là linh thú cấp tám đấy, trò là đệ tử long bảng sao còn chưa ra tay mà đứng đấy chơi? Trò muốn làm gì?"
"Y Chiêm Long, đừng có oang oang cái mồm như thế, ai nói ta đứng chơi!"
Cổ Minh tung một chưởng đánh bay một con linh thú cấp năm, hờ hững đáp trả: "Ngươi chỉ là một đặc sứ thôi, làm như mình giỏi lắm, đệ tử long bảng có quyền tự do tuyệt đối kia mà. Ngươi xem Mục Vỹ có cần giúp không đã?"
"Trò..."
Trước giờ đệ tử long bảng luôn kiêu ngạo, khó dạy bảo, không nghe lời ai ngoài Lâm Tiêu Thiên, thậm chí một số trưởng lão và người có chức vụ cao trong học viện cũng không làm gì được họ.
"Hừ!"
Nghe thấy cách nói chuyện dở dở ương ương của Cổ Minh, Mục Vỹ hừ lạnh rồi giơ kiếm tiến lên.
Roẹt...
Sau một nhát kiếm, cái đầu to như cái chậu của sói Địa Tàng ầm ầm rơi xuống đất.
Máu đổ ra ồ ạt như thác nước.
Linh thú cấp tám sói Địa Tàng đã bị giết chỉ bằng một nhát kiếm!
"Sao cơ!"
Khung cảnh này làm Cổ Minh lạnh mặt.
"Huyệt Thần Khuyết tầng thứ bảy!Mới có mấy ngày mà hắn đã đến trình độ này rồi".
Cổ Minh không thể tin nổi.
Dạo trước Mục Vỹ chỉ mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, mới qua mấy ngày đã đến tầng thứ bảy rồi.
Y Chiêm Long cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Sự tiến bộ của Mục Vỹ quả là nhanh đến khó tin.
Thảo nào Lâm Tiêu Thiên bảo hắn đảm nhiệm chức giám sát long bảng.
Khi nghe y nói vậy, Y Chiêm Long còn tưởng y nói đùa, nhưng bây giờ thấy Mục Vỹ cũng có năng lực lắm chứ.
"Toàn bộ lớp cao cấp nghe lệnh, tập hợp thành một đường thẳng, lấy lớp chín cao cấp làm trung tâm tiến hành công kích, đẩy linh thú vào trong dãy núi, cố gắng thu nhỏ phạm vi chiến đấu lại!"
Phải nói rằng Y Chiêm Long ra lệnh rất chính xác.
Việc liên tục ép phạm vi hoạt động của linh thú nhỏ lại sẽ làm mấy nghìn người trong mười mấy lớp cao cấp thu hẹp phạm vi chiến đấu. Bằng cách đó, mọi người sẽ có thể thay phiên nhau lên.
Nhận được mệnh lệnh của Y Chiêm Long, các lớp nhanh chóng lại gần lớp chín cao cấp rồi dàn ra thành hình quạt với trung tâm là lớp chín, sau đó tiếp tục chém giết.
Gào...
Một tiếng gầm thét đinh tai vang lên, một bóng dáng cao trăm mét xuất hiện ở nơi sâu trong dãy núi.
"Thiên linh thú cấp một!"
Gầm...
Nhưng trong lúc mọi người thảng thốt, lại có tiếng rít gào khác vọng đến.
"Thiên linh thú cấp ba!"
Hết thiên linh thú này đến thiên linh thú khác xuất hiện làm cho mọi người sững sờ.
Chương 334: Nhìn chỉ muốn giết
Thiên linh thú đã sánh ngang với cường giả cảnh giới Thông Thần, hơn nữa điều quan trọng nhất là nó đã có trí tuệ hơn hẳn những con linh thú bình thường, thậm chí một vài con thiên linh thú đặc biệt còn thông minh hơn cả con người.
“Đáng chết!”
Liên tục có hai con thiên linh thú xuất hiện, Y Chiêm Long lạnh mặt rồi xông lên.
Khi gặp phải thiên linh thú thì các võ giả dưới cảnh giới Thông Thần đều không thể giữ được tính mạng.
Dù đối mặt với đoàn quân hàng nghìn người ở phía trước, nhưng thiên linh thú cũng chỉ mất một lúc là giải quyết xong xuôi.
Y Chiêm Long thi triển thân pháp, sau đó lao về phía hai ảo ảnh ấy như mũi tên rời cung.
Vù…
Song đúng lúc này, một tiếng xé gió chợt vang lên.
Một bóng người lao từ trên không xuống.
Bùm bùm…
Người đó xông thẳng về phía hai con thiên linh thú, hai tiếng nổ vang lên, đầu của bọn chúng đã vỡ tan.
“Mạnh quá!”
Trông thấy cảnh tượng này, mọi người đều ngạc nhiên hô lên.
“Tất cả mọi người nghe lệnh! Khi gặp thiên linh thú tuyệt đối không được đánh trả mà phải lùi lại, mọi chuyện đã có các trưởng lão của học viện lo liệu”.
“Là viện trưởng Trương Tử Hào!”
“Viện trưởng Trương đến rồi, may quá!”
“Ha ha… Có viện trưởng Trương ở đây thì sợ gì thiên linh thú nữa, giết!”
Nghe thấy tiếng của Trương Tử Hào, trong đám đông đã vang lên tiếng hoan hô phấn khích.
“Lão già này chỉ được cái làm trò là giỏi!”, nghe Trương Tử Hào nói vậy, Mục Vỹ giơ kiếm lên chém một con linh thú cấp bảy ngã xuống đất.
Giết linh thú với mức độ mạnh thế này phải nói là cực kỳ phù hợp cho hắn rèn luyện.
Đêm nay lại có mưa dông nên càng có lợi hơn cho Thiên Lôi Thần Thể Quyết của hắn.
Vừa hay hắn có thể nhân cơ hội này để tôi luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết.
“Có phải trông thấy hắn một cái là muốn giết chết cho hả giận luôn không!”, sau khi nhìn thấy Mục Vỹ trong đám đông, bên tai Cổ Minh chợt vang lên một giọng nói châm chọc.
“Là ngươi!”
Trông thấy người đó, Cổ Minh hơi cau mày.
“Lâm Bân, ngươi mà cũng có lòng tốt thế à? Lạ thật đấy!”
“Đương nhiên ta không có ý tốt gì rồi, chỉ là cứ nhìn Mục Vỹ là ta thấy bực mình rồi muốn giết quách hắn đi cho xong thôi, ai bảo hắn khiến người ta chán ghét thế cơ chứ!”
“Làm thế nào?”
Chính vì Mục Vỹ mà muội muội Cổ Tâm Nhã của hắn ta đã bị giết, thế nên đương nhiên hắn ta thấy hậm hực trong lòng và cực kỳ căm ghét Mục Vỹ.
“Hắn rất quan tâm đến học trò của mình đúng không?”, Lâm Bân cười lạnh nói: “Nơi này là làn sóng yêu thú, một nơi vô cùng nguy hiểm nên ai dám đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ!”
“Ý của ngươi là?”
“Bây giờ, chúng ta sẽ khuấy động làn sóng yêu thú, sau đó dùng thực lực của mình chặn các lớp khác lại ở phía sau. Đến lúc đó, lớp chín thân cô thế cô, nếu có linh thú cấp bậc cao xuất hiện thì một mình Mục Vỹ không thể đối phó được đâu”.
“Ta hiểu rồi! Nhưng Lâm Bân, dù ngươi đứng thứ chín trên long bảng, nhưng nếu ngươi dám chơi xỏ ta thì hừ…”
Lâm Bân cười thoải mái đáp: “Yên tâm! Ta không làm thế đâu, vì ta thật sự muốn Mục Vỹ chết”.
“Nếu thế thì hợp tác thôi!”
Cổ Minh lạnh mặt rồi xông vào đám người.
Lâm Bân khẽ nhếch mép cười, sau đó đi theo.
Phía bên này, Mục Vỹ dẫn học trò của lớp chín xông pha đi trước như con dê đầu đàn.
Các lớp khác không cam tâm bị thụt lại phía sau nên cả đường đi không ngừng đấu đá, sau đó bám sát lấy lớp chín, không chịu bị rớt lại đằng sau.
Với các học trò mà nói thì vinh quang là điều quan trọng nhất.
Lớp chín đã toả sáng ở cuộc thi của khối cao cấp, điều này khiến các lớp còn lại ghen tị, giờ lại bị lớp chín chèn ép tiếp thì họ chịu sao nổi.
Nhưng dù không phục thì họ cũng không thể vượt qua lớp chín được.
“Có phải muốn vượt qua bọn họ lắm không?”, đúng lúc này, một người chợt xuất hiện phía trước.
Cổ Minh cười nham nhở nói: “Ta đến dẫn đường cho các ngươi, đảm bảo các ngươi có thể vượt qua bọn họ!”
Dứt lời, Cổ Minh lập tức nhảy ra.
Cùng lúc đó, Lâm Bân xuất hiện ở phía bên phải của lớp chín, cũng dẫn các học trò của lớp khác cắm đầu chạy nước rút.
Có hai đại cao thủ xuất hiện, áp lực của các lớp cao cấp ở hai bên giảm hẳn, ai nấy đều thuận lợi bứt phá.
Nhưng Lâm Bân và Cổ Minh đều là cao thủ đỉnh cấp, bên này vừa ra tay lập tức đã thu hút rất nhiều linh thú cấp cao lao tới chỗ hai người họ.
Lẽ ra đám học trò ở phía sau mà gặp linh thú cấp bảy hay tám sẽ sợ mất mật, nhưng thấy hai người Lâm Bân xử lý lũ linh thú ấy như thái rau thì ai nấy đều vội vàng lao lên theo.
“Đủ rồi!”
Đột nhiên Lâm Bân nở một nụ cười trêu tức, sau đó quay người bay vào trong đám linh thú rồi biến mất.
Lúc này, tất cả học trò đều sững sờ nhìn các con linh thú cấp bảy, cấp tám ở phía trước.
Hai lớp này là lớp tám và lớp bảy. Bây giờ, chủ nhiệm của lớp bảy là Cố Tân Vũ và chủ nhiệm của lớp tám là Mạnh Trạch Vũ đều đã ngẩn người.
Chuyện gì thế này?
Hai cao thủ long bảng dụ một đám linh thú lớn mạnh đến rồi chạy mất tiêu là sao!
Chương 335: Bao vây
“Rút lui!”
Cố Tân Vũ và Mạnh Trạch Vũ lập tức hạ lệnh sau khi nhìn thấy mười mấy con linh thú cấp bảy và cấp tám.
Bọn họ có thể đối phó với một hoặc hai con linh thú ở cấp này, nhưng những mười mấy con thì cả lớp chết là cái chắc.
“Rút lui, nhanh!”
Hiện giờ, mười mấy con linh thú cấp cao đó đã bị Lâm Bân và Cổ Minh khiêu khích tới mức nổi cơn thịnh nộ, nhưng hai người đó đã biến mất, chúng cảm thấy bị trêu đùa nên bừng lửa giận nhìn những con người ở phía trước.
Gào…
Gừ…
Từng tiếng gầm gừ vang lên, Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn thì thấy phía hai bên đã hỗn loạn, cả đội hình đã bị phá tan.
Lớp bảy và lớp tám đã bị đám linh thú đó đánh tan tác.
Nhưng linh thú cấp cao rất thông minh, khi thấy con người rút lui, chúng lập tức lấn tới, bao vây từ phía sau của lớp chín.
“Chết tiệt!”
Mục Vỹ định lùi lại, nhưng phía trước đã có một đám linh thú ngáng chân.
Linh thú ở phía trước phát hiện nhóm nhỏ này đã bị bao vây, tách ra khỏi nhóm lớn, phía sau đang chém giết nên bọn chúng càng được thế tấn công dồn dập hơn.
Nhất thời, áp lực của Mục Vỹ ngày càng lớn.
“Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, ba trò hãy dẫn người mở một lối thoát ở phía sau, để mọi người rút lui!”
“Vâng!”
Ba người họ đồng loạt lùi lại, vội vàng chi viện cho phía sau.
Lẽ ra mọi người đều tập trung tiến lên trước, vì không ai ngờ hai bên cánh lại xảy ra chuyện này.
Nhóm Mặc Dương quay lại dẫn đội, nhưng bọn họ không phải là đối thủ của đám linh thú cấp bảy, cấp tám ấy.
Bất đắc dĩ, Mục Vỹ vội vàng lùi lại, sau đó điều ba người kia về vị trí của mình.
“Mẹ kiếp! Ai giở trò thế không biết!”
Mục Vỹ thầm mắng một câu rồi rút kiếm xông về phía đám linh thú cấp bảy, cấp tám.
Mục Vỹ tung người nhảy vào giữa đám linh thú ấy, sau đó vung kiếm, một con linh thú đã bị chém giết giữa trời sấm rền vang.
Nhưng dựa vào sức của một mình hắn thì khó mà cầm cự được.
Gầm…
Đúng lúc này, một tiếng gầm vang lên, cả khu rừng chợt chấn động.
Ầm ầm…
Mấy trăm con linh thú cấp cao cao vài chục mét đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Nhìn kỹ mới thấy đám linh thú này hầu như đều là linh thú cấp tám, cấp chín thậm chí còn có vài con cấp mười.
Linh thú cấp mười còn khủng khiếp hơn cả võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ mười.
“Liều vậy!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng rồi giơ kiếm lên trời.
Sau đó, hắn bay vút lên cao.
“Thiên Lôi Thần Thể Quyết, Cửu Thiên Dẫn Lôi!”
Mục Vỹ gào lên rồi đứng trên không trung, tiếng nổ vang lên, ngay sau đó sấm chớp ở phạm vi một trăm mét quanh người hắn đã tập trung tới rồi giáng xuống.
Tiếng kêu thảm thiết của linh thú vang lên, Mục Vỹ loạng choạng ngã từ trên cao xuống.
“Thầy Mục!”
“Ta không sao. Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp mau dẫn mọi người rút lui!”
“Vâng!”
Thấy mười mấy con linh thú cấp bảy, cấp tám ở phía sau đều đã toi mạng, Lâm Bân và Cổ Minh nấp trong đám linh thú ngẩn người.
Thế mà cũng xử lý được sao?
“Sao bây giờ?”
“Làm lại thôi!”
Lâm Bân lạnh mặt, không nhịn được quát.
Gừ…
Nhưng khi hai người đó chuẩn bị xuất hiện, một tiếng gầm đinh tai vang lên, một bóng dáng to như ngọn núi nhỏ tức tốc lao ra từ đám linh thú. Trên đường đi, nó đánh bay các con linh thú khác, rồi lao thẳng tới chỗ Mục Vỹ.
Gầm…
Con linh thú đó chạy tới gần Mục Vỹ, vóc dáng to lớn của nó nhắm thẳng vào hắn, trong mắt hằn tia khát máu.
Nó nhìn thấy rõ một đòn ban nãy của Mục Vỹ đã giết chết mười mấy con linh thú cấp bảy, cấp tám nên nó phải xử lý con người này đầu tiên.
“Mau lui lại!”
Khi con linh thú to như ngọn núi ấy lao tới, Mục Vỹ hét lớn lên, sau đó vội vàng lệnh cho học trò lớp chín lùi lại.
“Thầy Mục!”
“Đừng lắm lời, lùi lại mau!”
“Vâng!”
Mặc Dương dẫn các học trò rút lui.
Gào…
Thấy một trăm con người định chạy trốn trước mắt mình, con cự thú chộp móng vuốt tới.
“Thích chết à!”
Mục Vỹ lạnh mặt, trường kiếm toé điện, vút một tiếng cắm vào người con cự thú ấy.
Hự…
Cái móng to lớn của con cự thú bị sét đánh, nó lập tức lùi lại, đập mạnh móng xuống đất làm mặt đất rung chuyển.
“Hay rồi! Không ngờ Mục Vỹ này lại tiến bộ nhanh như vậy, thực lực cũng hung hãn ra phết!”, Lâm Bân vỗ tay cười nói: “Con linh thú cấp chín này là Cự Cốt Ma Viên, bẩm sinh đã to lớn. Quan trọng hơn nữa dù nó là linh thú cấp chín, nhưng đến hổ Bộc Địa Liệt Thiên và sư tử Thanh Nhãn Thánh cấp mười cũng không dám động vào nó. Một khi con linh thú này nổi điên lên thì mười con linh thú cấp chín khác cũng không làm gì được nó”.
“Hừ, đáng đời tên Mục Vỹ xui xẻo!”
Thấy linh thú cấp chín Cự Cốt Ma Viên xuất hiện, hai người Lâm Bân lập tức thi triển thân pháp, chạy tới một phía khác.
Bây giờ có một con Cự Cốt Ma Viên ở đây là Mục Vỹ ăn đủ rồi, bọn họ phải chuồn đi, vì chẳng may sơ suất là chết như chơi.
Bây giờ, bọn họ phải rời đi ngay để ngăn cản đám linh thú cấp cao kia, nếu không đội hình bị đánh tan, sau đó học viện điều tra ra thì rách việc.
“Thầy Mục, mọi người đã rút hết rồi ạ!”
“Thế sao trò chưa đi?”, Mục Vỹ quát lên khi nhìn thấy Mặc Dương.
“Trò muốn cùng chiến đấu với thầy!”
“Vớ vẩn!”, Mục Vỹ tức tối quát: “Đầu óc trò có vấn đề à? Đây là linh thú cấp chín đấy, trò quay lại chỉ ngáng chân ta thôi. Định tìm đường chết hay sao hả? Biến ngay!”
“Nhưng mà, thầy…”
“Nhanh!”
Mặc Dương nghiến răng, hiểu chuyện quay đi, vượt qua đám linh thú đó rồi tập hợp với lớp chín.
Khi mấy trăm con linh thú cấp cao ấy xuất hiện, cả đội hình đã bắt đầu hỗn loạn.