“Sư phụ, cái gì thành công ạ?”
Thấy dáng vẻ như ngây ngốc của Mục Vỹ, Mặc Dương không nhịn được hỏi.
“Bảo bối thành công rồi!”
Mục Vỹ cười lớn nói: “Lần này, ma kiếp đại loạn, đúng là ngày trỗi dậy của Vỹ Minh ta. Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà, Lục Ảnh Huyết Tông, Tụ Tiên Các và nhà họ Vỹ, các người cứ chờ đấy cho ta!”
Mục Vỹ nhìn viên ngọc đen sì to bằng ngón tay cái trong tay mình rồi đầy tự tin nói.
“Sư phụ, rốt cuộc người đang cầm thứ gì vậy ạ?”
“À, phải đặt cho nó một cái tên chứ nhỉ, gọi là bom Hắc Viêm đi!”
“Bom Hắc Viêm?”
“Bom Hắc Viêm?”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Ta chủ yếu dùng thiên hoả để luyện chế ra món linh khí cấp… mà cũng chẳng biết cấp gì nữa, dù nó chỉ có tác dụng một lần, nhưng ta có thể luyện chế ra cả đống, đến lúc ấy sẽ cho đám người kia nếm đủ luôn”.
Cổ Vũ Phàm gãi đầu nói: “Sư phụ, người nói mơ hồ quá, thế rốt cuộc nó có tác dụng gì ạ!”
“Đi theo ta!”
Mục Vỹ mỉm cười thần bí, sau đó dẫn mọi người đi thẳng ra ngoài thành Đông Vân.
Sau khi đi khỏi thành khoảng một trăm dặm, Mục Vỹ mới dừng lại.
“Sư phụ, có nhất thiết phải đi xa thế không ạ?”, Cổ Vũ Phàm thấy khó hiểu nên lại hỏi.
“Nhìn kỹ đây này!”
Mục Vỹ không giải thích, vì sự thật sẽ là câu trả lời thích đáng nhất. Lát nữa, hắn sẽ cho bọn họ kinh ngạc một phen.
“Lùi lại hết đi!”
Mục Vỹ hạ lệnh rồi bay vút lên cao.
Viên ngọc màu đen to bằng ngón tay cái trong tay hắn có đầy hoa văn kỳ lạ, nó lấp lánh ánh sáng màu đen dưới mặt trời.
“Bịt hết tai vào nhé!”
Mục Vỹ lại nói.
Nhưng dù nghe thấy thế, vẫn chỉ có vài người bịt tai lại, còn một số thì không.
Viên ngọc to cỡ ngón tay cái ấy thì có sức mạnh đến đâu?
Nó có thể phát nổ rồi tạo thành một cái hố rộng tầm trăm mét là cùng!
Một số người nghĩ Mục Vỹ chỉ thích làm quá lên.
Cổ Vũ Phàm là một trong số đó.
Cậu ta chỉ nhìn Mục Vỹ mà không bịt tai lại, đã thế còn tiến lên một bước, liếc Mục Vỹ với vẻ khiêu khích.
Mục Vỹ chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Sau đó, hắn ném viên ngọc màu đen trong tay ra.
Uỳnh…
Ngay khi viên ngọc màu đen rơi xuống đất, một tiếng nổ inh tai nhức óc đã vang lên.
Cả mặt đất như chấn động, viên ngọc phát nổ, các đốm lửa màu đen bắn ra tứ phía, đốt cháy mặt đất.
Bấy giờ, mọi người dõi mắt nhìn thì thấy mặt đất trong phạm vi một nghìn mét đã xuất hiện một cái hố sâu mấy chục mét, bùn đất trên bề mặt cái hố cháy đen.
Một viên ngọc to cỡ ngón tay cái mà lại có uy lực thế này, ai nấy đều nhìn đến ngây người.
“Ha ha…”
Mục Vỹ cực kỳ vui vẻ, cười lớn nói: “Sao trước kia ta không nghĩ đến loại bom Hắc Viêm này nhỉ! Chưa muộn, bây giờ vẫn chưa muộn!”
Mục Vỹ cười ha hả rồi nhìn mọi người: “Khi viên ngọc này phát nổ thì đến võ giả cảnh giới Thông Thần mà sơ suất cũng bị nổ tan xác ngay. Nếu thả nó vào hồn đàn của võ giả cảnh giới Niết Bàn, chỉ cần lơ là một chút thì hồn đàn cũng nổ tung, dù võ giả đó không chết thì cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề”.
Khiếp thế cơ à!
Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực và Lâm Chấp đều đờ ra.
“Cái gì ạ?”, Cổ Vũ Phàm đang day tai, gào lên: “Thầy Mục, thầy vừa nói gì thế ạ?”
“Thầy Mục bảo đời này của ngươi xong rồi, ngươi bị điếc rồi!”, Cảnh Tân Vũ véo tai Cổ Vũ Phàm rồi gào lớn lên.
“Ngươi nói gì? Nói to lên, ta không nghe rõ!”
“Đáng đời! Ban nãy bảo bịt tai vào, dùng chân nguyên bảo vệ tai thì không nghe, bây giờ thấy khổ chưa!”, Cảnh Tân Vũ cười lớn nói.
Song Mục Vỹ lại có vẻ ngẫm nghĩ khi nhìn thấy cái hố sâu dưới đất.
Bom Hắc Viêm đúng là phi thường, nhưng sau này phải dùng thế nào ở trong Ma Uyên để đúng với ý hắn thì không phải chuyện đơn giản. Hắn cần thời gian để suy ngẫm về vấn đề này.
Tin Mục Vỹ tỉnh lại đã lan truyền khắp Trung Châu.
Nhưng tin tức nóng sốt hơn là Mục Vỹ đã tiến vào cảnh giới Niết Bàn, đồng thời có hai loại thiên hoả và đã đúc xong hồn đàn tầng một.
Ngoài ra, Vũ Tiên Môn và Vỹ Minh đã tuyên bố liên kết, hai thế lực lớn cùng đưa ra thông báo một lúc.
Thông tin này khiến các thế lực của Trung Châu bắt đầu án binh bất động.
Nếu chỉ có một mình Vỹ Minh thì năm thế lực lớn bắt tay lại là xong.
Nhưng có thêm Vũ Tiên Môn nữa thì đúng là đáng suy xét.
Bọn họ không biết Vũ Tiên Môn đang mạnh tới mức nào, nhưng trong năm thế lực lớn thì Thánh Đan Tông sẽ không tiên phong, còn các thế lực khác thì cũng im thin thít như đang chờ thời cơ.
Có điều thời cơ này là gì thì không ai biết.
…
Trong Ma Uyên, trung tâm của Trung Châu Đại Lục.
Sâu trong Ma Uyên có ma khí cuồn cuộn, ma khí dày đặc bên dưới thạch đài như bị tắc nghẽn.
Rắc rắc…
Đúng lúc này, thạch đài vốn đã nứt toác dường như không thể ngăn cản bước tiến công ở bên dưới được nữa nên đã vỡ nát…
Bụi bay mù mịt.
Lúc thạch đài vỡ tan, có hai bóng dáng cao hàng trăm mét bay vút lên.
Chương 527: Ma tộc tấn công
Ma khí màu đen lượn lờ xung quanh hai bóng người này, thân hình họ cao lớn như nham thạch chất đống, ngoài ra còn có rất nhiều các vết nứt.
“Ha ha… ha ha… Hàng chục nghìn năm rồi, Ma tộc ta mới lại bước chân vào Trung Châu Đại Lục”.
Hai bóng người cao hàng trăm mét của Ma tộc cười lớn nói.
“Ma Cách, lần này hai ma vương chúng ta đi tiên phong, đừng để mất mặt đấy!”
Một trong hai người của Ma tộc lên tiếng.
“Ma Kha, ngươi coi thường người khác quá đấy!”, Ma Cách cười ha hả rồi nói: “Loài người nhỏ bé thì lấy đâu ra cường giả? Phen này, chúng ta dẫn theo hàng trăm nghìn đại quân của Ma tộc, Trung Châu Đại Lục cứ chuẩn bị tinh thần bay màu đi!”
“He he, đương nhiên! Nhưng chúng ta như thế này thì khoa trương quá, ta nghĩ nên biến thành hình dạng của con người thì hay hơn”.
Nói rồi, Ma Kha thi triển phép thuật, ma khí trên người dần biến mất, loáng cái ông ta đã biến thành một người đàn ông cường tráng cao gần hai mét.
Người đàn ông cường tráng đó mặc khôi giáp màu đen, râu tóc xồm xoàm, đôi mắt màu đỏ khát máu trông rất đáng sợ.
Ma Cách mỉm cười rồi làm theo Ma Kha, cũng biến thành hình dáng của một người đàn ông trung niên.
Trông hai bọn họ có nét hao hao giống nhau.
“Ha ha… Cơ thể của con người đúng là bí bách, nào có được đô con như Ma tộc chúng ta, phải thế thì mới có thể phát huy sức mạnh lớn nhất chứ”, Ma Cách cười lớn nói.
“Đừng nói linh tinh nữa, bây giờ chúng ta cần phải tra ít thông tin, sau đó lại tiến tới Trung Châu, xem rốt cuộc nên ra tay với thế lực nào trước, dẫu sao Trung Châu cũng sẽ trở thành đại bản doanh của Ma tộc ta nên cũng không vội”.
“Được!”
Hai bọn họ lập tức biến mất tại chỗ.
Song phía sau hai người họ, trong ma khí cuồn cuộn có rất nhiều người của Ma tộc vạm vỡ cao trên ba mét đang leo lên, nhìn thấy hang động phía trước, họ cất tiếng cười đáng sợ, tỏ rõ vẻ vui mừng.
Những ngày êm ả không kéo dài được lâu, hôm nay, Trung Châu Đại Lục đã đón nhận một tin tức chấn động.
Đảo Thiên Tà thuộc một trong tám thế lực lớn đã sụp đổ!
Đảo Thiên Tà là một trong các thế lực ở gần Ma Uyên. Hôm nay, đại quân của Ma tộc đột nhiên tới gây rối, hàng trăm nghìn tinh binh mãnh tướng đã đánh chiếm hết bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà.
Đảo chủ Quân Vô Tà không rõ tung tích, nhưng trong mấy chục nghìn người dân trên các đảo nhỏ, chỉ có một số ít thoát được.
Dù biết trước sẽ có đại quân của Ma tộc xâm lược, nhưng không ai ngờ họ lại đến nhanh như vậy.
Đảo Thiên Tà là một trong tám thế lực lớn mà còn bị tiêu diệt trong phút chốc, tin tức này đúng là quá chấn động.
Cùng lúc đó, các thế lực khác ở gần Ma Uyên cũng bắt đầu di dời tới cạnh các thế lực siêu cấp.
Lúc này, phải dựa vào các thế lực siêu cấp thì họ mới có thể tồn tại tiếp được.
Nhưng dù thế, cả Trung Châu Đại Lục vẫn hết sức bàng hoàng.
Ai cũng sợ đại quân của Ma tộc sẽ dốc toàn lực để tấn công mình.
Đến thế lực lớn như đảo Thiên Tà còn bay màu trong phút mốt thì còn ai có thể cản bước được Ma tộc nữa đây?
Cùng lúc đó ở Vỹ Minh của thành Đông Vân.
Mục Vỹ mặc y phục đen ngồi ở trên đầu, nói: “Đại kiếp Ma tộc lần này, mọi người phải dồn toàn lực ứng phó. Mục đích của Vỹ Minh chúng ta không chỉ là sống sót, mà cùng với đó còn phải tiêu diệt các thế lực khác”.
“Tề Minh, Cổ Vũ Phàm, hai trò hãy chỉ huy các thầy luyện khí của Vỹ Minh nhanh chóng luyện chế bom Hắc Viêm, không được chậm trễ!”
“Sư phụ yên tâm, không thành vấn đề ạ, đại quân của Ma tộc dám bén bảng tới Vỹ Minh ta chắc chắn sẽ mất đường về”.
“Ừm!”
“Ông ơi, lần này con cần huy động hết linh khí trong Chiến các, để thưởng cho những ai có biểu hiện xuất sắc trong trận chiến lần này”.
“Ừ!”
Mục Vỹ lại sắp xếp mọi việc thêm một lúc rồi mới thở ra một hơi.
Lần này, Ma tộc đến quá đột ngột, đến hắn cũng trở tay không kịp.
Đảo Thiên Tà đứng mũi chịu sào coi như là xui xẻo nhất.
Có lẽ chính Quân Vô Tà cũng không ngờ đại quân của Ma tộc lại hung hãn như thế, huỷ diệt sảo huyệt của y vèo một hơi.
Sau khi đảo Thiên Tà bị tiêu diệt, mọi người bắt đầu nghiêm túc với lần xâm lược của đại quân Ma tộc hơn.
Lúc trước, bọn họ cứ nghĩ dù Ma tộc có đến thì họ cũng có thể dễ dàng chống trả, nhưng nay họ đã biết đại quân này không hề đơn giản như những gì họ tưởng.
“Minh chủ, vừa có tin tức mới, đại quân của Ma tộc có tổng một trăm nghìn người, do hai ma vương là Ma Kha và Ma Cách dẫn dắt. Bây giờ, một trăm nghìn đại quân ấy chia làm mười nhánh, chín nhánh trong số đó chia ra tấn công bảy thế lực lớn cùng Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn chúng ta, nhánh còn lại thì canh giữ đảo Thiên Tà”.
“Hơn nữa, mỗi nhánh đều có gần chục nghìn ma quân, do các ma tướng chỉ huy!”
Các ma tướng trong Ma tộc ít nhất cũng đạt cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất.
“Xem ra lần này, Ma tộc định nuốt trọn Trung Châu Đại Lục thật rồi, chứ người thường đâu có uy lực đến mức này”.
“Cậu đừng coi thường Ma tộc!”
Vạn Vô Sinh trầm giọng nói: “Theo ta được biết, Ma tộc chia làm mười tám tầng địa ngục, mỗi tầng đều có một ma vương, hơn nữa còn có bốn ma hoàng, dưới trướng các ma vương đều có mấy chục ma tướng”.
Chương 528: Tất bật chuẩn bị
Mấy chục ma tướng!
Nghe thấy thế, Mục Vỹ vẫn thấy khá sốc dù đã có chuẩn bị trước.
Các ma tướng đều là cường giả cảnh giới Niết Bàn, vậy mấy chục người thì mạnh đến cỡ nào.
Hơn nữa đâu chỉ có quân của một ma vương.
Mục Vỹ cất giọng hỏi: “Bây giờ, Ma tộc đang ở đâu?”
“Chín nhánh thế lực của Ma tộc chia nhau ra, dự tính sẽ tới thành Đông Vân trong ba ngày nữa!”
“Ta biết rồi!”
Nghe thấy tin này, Mục Vỹ khẽ thở ra một hơi rồi mỉm cười.
“Các vị, ba ngày nữa chúng ta phải biểu diễn một màn xuất sắc, để cả Trung Châu Đại Lục phải bàng hoàng và thấy năng lực của Vỹ Minh chúng ta!”
“Được!”
Mọi người đều thầm thấy yên tâm.
Khi có Mục Vỹ ở đây, chỉ cần hắn ung dung thì bọn họ không có gì phải sợ cả.
“Ma tộc à…”
Mục Vỹ khẽ lẩm bẩm: “Chưa chắc các ngươi đã phá được phòng vệ của thành Đông Vân đâu, hơn nữa sao Mục Vỹ ta có thể cho các ngươi cơ hội tấn công vào thành chứ”.
Thời gian ba ngày là đủ rồi!
Vỹ Minh lập tức bận trông thấy.
Nhưng dù rất bận rộn, song không một ai thấy lo lắng gì cả.
Tất cả đã có Mục Vỹ sắp xếp rồi.
Ba ngày cứ thế trôi qua.
Sáng sớm nay, bầu trời vốn trong xanh bên ngoài thành Đông Vân bỗng trở nên u ám.
Các tiếng gầm gào, động đất vang lên không ngớt.
Một đoàn quân vây kín từ phía chân trời.
Đội quân này chỉ có khoảng chục nghìn người, nhưng khí thế và chấn động hơn hẳn hàng trăm nghìn quân của Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các khi trước.
Nhìn thấy đoàn quân của Ma tộc, mọi người của Vỹ Minh trong thành Đông Vân có ý chí vững như thành đồng.
Tuy nhiên, các đệ tử có cảnh giới hơi thấp một chút thì vẫn khá lo lắng.
Song, khi nhìn thấy một bóng dáng đứng ở phía trước, tâm trạng lo lắng của họ đã dần tan biến.
Có Mục Vỹ ở đây thì mọi chuyện sẽ ổn hết thôi!
Có năm người dẫn đầu đội quân của Ma tộc, bọn họ đều cao trên mười mét, khi nhìn thấy mọi người đứng trên thành Đông Vân, họ tỏ rõ vẻ coi thường.
Năm người này chính là các ma tướng chịu trách nhiệm tấn công thành Đông Vân.
“Đại ca, đại vương Ma Cách bảo chúng ta tới tấn công thế lực yếu nhất là Vỹ Minh, có phải coi thường chúng ta không?”, một ma tướng trong số đó buồn bực nói.
“Đừng nói linh tinh, nhiệm vụ lần này do hai ma vương giao, chúng ra chỉ cần hoàn thành thật tốt, nhanh chóng chiếm được Vỹ Minh để sau đó còn đi chi viện cho nhánh đang tấn công điện Tam Cực, thế lực này không dễ đối phó đâu”.
“Chậc, chỉ một Vỹ Minh nhỏ bé thôi mà, võ giả cảnh giới Niết Bàn cũng không quá năm người. Ta thấy chắc không cần chúng ta ra tay cũng chiếm được rồi, có phải không các huynh đệ?”
“Gào gào…”
Nghe một ma tướng nói vậy, ma quân ở phía sau lập tức rống lên.
“Đại nhân đã dặn, lần tấn công này phải ưu tiên quy hàng trước. Nếu có thể khiến con người chịu làm việc cho chúng ta là tốt nhất, các thầy luyện khí của nhân loại cũng khá hữu dụng đấy”.
Một ma tướng nói: “Ma tộc chúng ta sinh ra đã có cơ thể cường tráng, con người nào có thể bì kịp, nhưng linh khí, hộ giáp và thần binh mà họ luyện chế ra lại có sức uy hiếp rất lớn với chúng ta. Nếu có thể lôi kéo được vài thầy luyện khí giỏi thì sẽ rất có lợi cho chúng ta”.
“Ta nghe nói minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh là một thầy luyện khí tài ba, nếu lôi kéo được hắn là tốt nhất!”
“Quá đơn giản! Đại ca, đệ sẽ bắt trói hắn về, nếu dám không nghe lời thì chúng ta sẽ giết hết người của Vỹ Minh hắn luôn”.
“Thầy luyện khí đều là những người kiêu ngạo, không được làm bậy!”
Ma tướng kia nói tiếp: “Chuyện này cứ từ từ rồi tính, trong mười thế lực lớn của Trung Châu có rất nhiều nhân tài, nếu có thể thu phục hết mà không phải giết ai mới là giỏi!”
“Vâng!”
Nghe thấy thế, mọi người đồng ý ngay.
“Người của Vỹ Minh nghe đây, ta là Chiến Vưu - ma tướng dưới trướng của đại vương Ma Cách cai quản Thập Bát Ma Ngục. Hôm nay ta đến đây là vì các ngươi, nếu các ngươi chịu đầu hàng, ta đảm bảo Mục Vỹ vẫn là minh chủ của Vỹ Minh các ngươi, còn các ngươi chỉ cần nộp phí cho Ma tộc chúng ta thôi. Mục Vỹ, ngươi sẽ phải trở thành thầy luyện khí cho Ma tộc, sau đó luyện chế linh khí cho đại quân của chúng ta”.
“Luyện cái đầu ngươi ấy!”
Chiến Vưu vừa nói dứt câu, Mục Vỹ đã bước ra ngoài thành Đông Vân, sau đó bay vút lên rồi nhìn đại quân của Ma tộc.
“Thành Đông Vân là địa bàn của Vỹ Minh ta, năm thế lực lớn cũng không dám xâm phạm thì Ma tộc các ngươi là cái thá gì!”
Mục Vỹ quát: “Về bảo với Ma Cách gì đó của các ngươi là đừng bao giờ mò tới đây, khẻo hối không kịp”.
“Tên nhãi kia, rượu mời không uống thích uống rượu phạt hả?”
Chiến Vưu còn chưa nói hết câu, một ma tướng khác ở phía sau không nhịn được nữa đã tiến lên.
“Là ta cho ngươi rượu mời nhưng ngươi không uống, lại thích uống rượu phạt thì có!”
Mục Vỹ bật cười nói: “Chỉ có trăm nghìn đại quân vớ vẩn mà dám mơ mộng chiếm được Trung Châu Đại Lục, không biết nên nói Ma tộc các ngươi tự cao hay không thiết sống nữa!”
“Ngươi…”
“Nếu ta là các ngươi thì sẽ lập tức rút quân ngay để đỡ phải chịu chết”.
“Ngông cuồng!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Chiến Vưu cũng không nhịn được nữa, mắng: “Thập Bát Ma Ngục cùng Thập Thất Ma Ngục dốc toàn lực, dù chỉ có trăm nghìn quân, nhưng ai cũng đều là anh tài, mục đích của chúng ta chính là san bằng Trung Châu Đại Lục các ngươi”.
“Ngươi chỉ là minh chủ của một Vỹ Minh nhỏ bé, sao có thể sánh được với đảo Thiên Tà? Khẩu khí lớn thế không sợ nuốt mất lưỡi à?”
“Ngươi chỉ là một tướng quèn của Ma tộc, sao so được với ma vương và ma hoàng? Khẩu khí lớn thế không sợ nuốt mất lưỡi à?”
“Ngươi…”
Chương 529: Vụ nổ chấn động
Câu nói của Mục Vỹ đã khiến Chiến Vưu nổi điên.
Con người chỉ như bầy kiến hôi lại tưởng mình là tinh anh cao ngạo, đúng là chán sống rồi.
“Mọi người nghe lệnh, giết không tha!”
Một tiếng hô khẽ vang lên, đại quân của Ma tộc ở cách thành trì hàng cây số lập tức gầm lên, sau đó vội vã xông tới.
“Đã bảo các ngươi phải chịu chết… mà cứ không tin!”
Mục Vỹ lẩm bẩm rồi bước lên.
Hắn chắp tay sau lưng bất động, sau đó quan sát gần chục nghìn đại quân của Ma tộc.
Đúng là đại quân này đều là người tài, hầu hết đều là cảnh giới Linh Huyệt, thậm chí đội trưởng của các đội còn là cảnh giới Thông Thần.
Quả là một đại quân hùng mạnh.
“Tiếc là các ngươi lại gặp phải ta…”
Mục Vỹ nhìn đội quân đó rồi lẩm bẩm: “Hôm nay sẽ là ngày mà Ma tộc các ngươi bị tấn công mãnh liệt nhất, chắc đủ để các ngươi ghi vào lịch sử đấy!”
Mục Vỹ lại tiến lên thêm một bước rồi đứng im.
“Đại ca, có gì đó sai sai. Huynh nhìn mà xem, người của Vỹ Minh đều rất bình tĩnh, như không hề lo lắng chút nào!”
“Thế thì có gì lạ!”
“Loài người nhỏ bé này coi thường Ma tộc chúng ta. Lần này, ta phải cho họ thấy sự lợi hại của mình!”
“Tam đệ cẩn thận!”
Một ma tướng hét lớn lên, sau đó dẫn ma quân xông lên trước.
Khi quân của Ma tộc còn cách thành Đông Vân chừng năm trăm mét, Mục Vỹ khẽ mỉm cười.
Hắn vẫy tay nhìn đại quân của Ma tộc rồi chợt nói: “Tạm biệt các vị nhé!”
Ngay sau đó, Mục Vỹ lẩm bẩm gì đó rồi vung tay lên rồi khẽ thốt lên một từ.
“Nổ!”
Ngay khi Mục Vỹ nói từ này ra, các đệ tử ở phía trên Vỹ Minh đều bịt chặt tai lại.
Uỳnh… Uỳnh… Uỳnh…
Hàng loạt các tiếng nổ vang lên.
Khói lửa ngất trời, mặt đất xuất hiện những đám mây hình nấm.
Ngay sau đó, tiếng ầm ĩ ở xung quanh dường như đã im bặt.
Người của Vỹ Minh đều nhìn đến ngây người.
Ban đầu rõ ràng bọn họ nhận được lệnh không được làm bậy, nhưng không ai ngờ lại có kết quả thế này.
Đây chính là đại sát khí của minh chủ ư?
Không gian dường như đã im ắng.
“Tam đệ!”
Lúc này, gần chục nghìn đại quân của Ma tộc chen chúc với nhau, các vụ nổ khắp trời đã tiêu diệt cả đại quân.
Phía trước thành Đông Vân xuất hiện những chiếc hố rộng hàng cây số, bên trong đều là máu thịt đáng sợ.
Vụ nổ này đúng là kinh thiên động địa.
Có thể nói là một vụ nổ chấn động.
Hai trong năm ma tướng đã bị nổ banh xác, thậm chí còn không có cơ hội phản ứng lại.
Chiến Vưu đỏ loè mắt, khoé miệng dính máu, chờ mắt hồi phục để quan sát tất cả.
“Mục Vỹ, ngươi phải chết!”
Lúc này, gần chục nghìn đại quân của Ma tộc gần như đã chết sạch, hơn nữa hai huynh đệ của hắn ta đã thiệt mạng.
Vụ nổ này đã khiến hắn ta thua hoàn toàn.
“Ta nói cho ngươi biết, Vỹ Minh không dễ chọc vào đâu, ta đã nói rồi mà ngươi không tin, giờ lại trách ta à?”, Mục Vỹ xua tay, đứng phía trước chẹp miệng.
“Nộp mạng đi!”
Chiến Vưu đã hoàn toàn phát điên, mặc kệ tất thảy xông về phía Mục Vỹ.
Vù vù…
Nhưng khi hắn ta vừa bay lên, đã có hai bóng người lao từ bên cạnh Mục Vỹ ra.
Vạn Quỷ lão nhân ném Nhiếp Hồn Châu ra để chặn Chiến Vưu lại.
Còn người kia thì chính là Tần Mộng Dao.
Tần Mộng Dao tung một chiêu, ngồi trên hồn đàn băng phách xông ra, nghênh chiến với đòn tấn công của một ma tướng cảnh giới Niết Bàn tầng thứ hai bên cạnh Chiến Vưu.
“Còn một tên nữa, để ta!”, Mục Thiếu Kiệt lách người định lao lên.
“Ông, để con!”
Mục Vỹ mỉm cười nói: “Con vừa ngưng tụ hồn đàn, để con đối phó ma tướng cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất này. Ông hãy chỉ huy người của Vỹ Minh tiêu diệt các quân linh còn sót lại từ vụ nổ đi ạ!”
“Được!”
Mục Thiếu Kiệt cười lớn, đại quân của Vỹ Minh chạy ào ra.
“Mục Vỹ, giờ ta sẽ giết ngươi để trả thù cho đại quân của Ma tộc ta”.
Chiến Âm không nhịn được nữa, trầm giọng quát.
Vụ nổ khủng khiếp vừa rồi đã giết chết tam ca và tứ ca của gã, bây giờ thấy Mục Vỹ xông tới, gã không nhịn được mà đỏ ngầu mắt.
“Hừ! Nếu các ngươi chịu yên phận ở ma môn thì đâu có chết nhiều như vậy?”, Mục Vỹ nói: “Rắn mà lại muốn nuốt voi! Kết cục này là do các ngươi tự chuốc lấy, đừng nói là mười nghìn, dù cả trăm, cả triệu quân thì cũng chết ở thành Đông Vân của ta hết!”
“Ngông cuồng kiêu ngạo, đáng chết!”
Chiến Âm khẽ quát một tiếng, hồn đàn xuất hiện dưới chân, một tầng hồn đàn cuồn cuộn ma khí.
“Chiến Âm, cẩn thận!”, trông thấy cảnh tượng này, Chiến Vưu căn dặn.
Ngũ đệ chính là ma tướng mà ma vương đại nhân Ma Cách yêu quý nhất, gã có tư chất hơn người, là một ma tướng khá có thiên phú, đồng thời được đại nhân Ma Cách coi trọng nhất trong Thập Bát Ma Ngục.
Lần này, ai cũng có thể gặp chuyện, nhưng riêng gã thì không.
“Đại ca yên tâm! Đệ sẽ giết tên khốn này để trả thù cho tam ca và tứ ca!”
Trong đầu Chiến Âm lúc này chỉ còn ý nghĩ phải giết Mục Vỹ nên nào chịu dừng tay.
Vả lại, gã là đệ tử thiên tài trong Thập Bát Ma Ngục, còn Mục Vỹ chỉ là con người.
So với con người thì sự mạnh mẽ của Ma tộc đến từ sự dũng mãnh và sức mạnh của cơ thể, nhất là hồn đàn được đúc bằng nguyên liệu chính là ma khí của Thập Bát Ma Ngục, nên vô cùng vững chắc.
Gã nhất định phải giết Mục Vỹ!
Nghĩ vậy, Chiến Âm tiến lên với sát khí ngút trời.
Chương 530: Chơi với ngươi chán quá
"Hạng nhãi nhép, ngươi chưa đủ tư cách giết ta đâu!"
Mục Vỹ ở đối diện cười chế nhạo, hồn đàn dưới chân hoàn toàn bộc phát.
Hai ngọn lửa một tím một xanh xoay tròn liên tục ở hai bên hồn đàn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Đây là... thiên hỏa mà!", thấy hồn đàn bên dưới Mục Vỹ, Chiến Vưu thình lình thét: "Ngũ đệ, chạy mau, chạy mau, về bẩm báo với Ma Cách đại nhân nhanh!"
"Muốn chạy à? Hôm nay các ngươi bị diệt toàn quân chắc rồi, đừng ai hòng chạy thoát".
Mục Vỹ hừ lạnh rồi tiến lên tung một cú đấm.
Nắm đấm ấy hừng hực ngọn lửa đen kịt, nó đâm thủng không khí, tiến thẳng về phía Chiến Âm.
Hồn đàn của hắn được ngưng luyện từ Tử Liên Yêu Hỏa và Vạn Kiếp Quỷ Hỏa. Đây không chỉ là tầng phòng ngự kiên cố nhất mà còn là vũ khí tấn công mạnh nhất của hắn.
Mục Vỹ nghiêm mặt ngưng tụ nắm đấm mới chỉ mờ mờ thành thực chất. Nó ầm ầm phóng tới, lửa cuồn cuộn đen.
Ầm...
Tiếng nổ đùng đoàng chợt nổi lên giữa không trung, cú đấm của Mục Vỹ bùng nổ.
"Biến mẹ ngươi đi!"
Chiến Âm gầm lên rồi tung một quyền lớn bằng một cái vò tới.
"Oành" một tiếng, lại một cú bạo tạc nổ ra, những quả cầu lửa bắn ra tứ tung, trong không khí văng vẳng âm thanh "xèo xèo".
"Hừ, thứ loài người này chỉ có cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, thật chẳng ra làm sao, tưởng ngưng tụ được hồn đàn bằng bảo bối là ngon lắm chắc?"
Chiến Âm giễu cợt: "Ma tộc bọn ta mà tế luyện hồn đàn toàn dùng huyết nhục của bản thân để kết hợp với ma khí ở Ma Uyên, tắm trong ma khí mười năm thậm chí mấy chục năm, trăm năm. Hồn đàn của con người bọn ngươi sao mà sánh nổi?"
"Có sánh nổi hay không thì thử là biết thôi!"
Mục Vỹ nhếch mép rồi bay tới.
Mục Vỹ chỉ vừa bước vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất, hắn rất muốn biết hồn đàn thiên hỏa của mình sẽ phát ra công lực thế nào trong cuộc đấu hôm nay!
"Xem thường loài người còn được chứ xem thường ta là không nên đâu!"
Mục Vỹ quát lớn, nói rồi mới thấy câu của mình sai sai bèn sửa lại: "Xem thường loài người dễ bị ăn đòn lắm đấy!"
"Chết đi!"
Mục Vỹ xông pha ra trận, một loạt quả cầu lửa rơi xuống ồ ạt như thác lũ, phóng thẳng về phía Chiến Âm. Đây chính là uy lực thiên hỏa.
"Cút đi!"
Hét lớn một tiếng, Chiến Âm lách người qua lại để né tránh, nhưng phạm vi tấn công của ngọn lửa quá lớn, gã quyết định đứng tại chỗ vận dụng ma khí hùng hậu để ngăn cản thiên hỏa.
Tuy nhiên, sau đợt đối kháng vừa rồi, Chiến Âm ngạc nhiên nhận thấy thiên hỏa của Mục Vỹ có khả năng ăn mòn và đốt cháy ma khí quanh người mình rất cao, lượng ma khí càng lúc càng ít đi rồi.
Thường thì ma khí của Ma tộc cũng giống như chân nguyên mà con người tu luyện. Tuy nhiên, ảnh hưởng của ma khí đối với con người lại là làm suy đồi, sản sinh tà niệm trong tâm trí con người.
Thế mà ma khí chẳng thể tiếp cận Mục Vỹ dù chỉ một chút.
Hắn ngang nhiên đứng giữa trời trong cơn lốc ma khí dữ tợn, không hề né tránh.
Đám ma khí kia hoàn toàn không thể chạm vào một góc áo của hắn.
Bởi lẽ hắn được thiên hỏa bảo vệ. Ma khí vừa đến gần là bị thiên hỏa đốt cháy ngay tức thì.
Chiến Âm tưởng dễ ăn lắm chắc!
"Giờ ngươi đã thấy được sự đáng gờm của thiên hỏa chưa?"
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Mục Vỹ cũng kinh ngạc lắm. Không ngờ đối đầu với thiên hỏa của hắn mà vẫn trụ được, Chiến Âm này không hổ là thiên tài được ma vương coi trọng mà.
"Chỉ là thiên hỏa thôi, có gì hay ho đâu mà huênh hoang!"
Chiến Âm sẵng giọng, cực kỳ khó chịu.
Dù vậy, gã cũng nhận thức được rằng tình cảnh của mình đang ngày một gay go.
Mục Vỹ mạnh hơn gã đâu phải chỉ có chút đỉnh.
Gã còn không đối phó được với thiên hỏa nữa là.
"Còn trò hay đằng sau đấy!"
Mục Vỹ nở nụ cười tàn nhẫn rồi lùi lại thật nhanh.
Hắn dừng lại, đứng yên và chắp hai tay trước ngực, ngọn lửa đen nhánh chậm rãi dâng cao.
Cùng lúc đó, Cổ Ngọc Long Tinh bay phía trên thành Đông Vân cũng khuếch đại kích thước. Hỏa long chín đuôi lại ra trận.
Có điều, lần này toàn thân hỏa long chín đuôi phủ một màu đen kịt chứ không còn sáng rỡ như trước đây, chín cái đuôi cũng dài ra những mười nghìn mét.
Đầu của hỏa long bệ vệ trên bầu trời thành Đông Vân như một ngọn núi cao ngất ngưởng.
"Chơi với ngươi chán quá, thôi bây giờ ta xử đẹp ngươi luôn để hai đại ma vương Ma Cách, Ma Kha gì đó biết thành Đông Vân không dễ trêu vào cho rồi".
Mục Vỹ giơ tay, hỏa long chín đuôi sau lưng hắn phát ra tiếng gầm gừ điếc tai.
"Cho ngươi trải nghiệm thế nào mới là hỏa cầu chân chính. Đại Ngọc Hắc Viêm Cầu!"
Sau tiếng quát, một quả cầu lửa màu đen dần dần hình thành trong miệng hỏa long chín đuôi sau lưng Mục Vỹ.
Ban đầu hỏa cầu đen chỉ có đường kính khoảng một trăm mét, qua một lúc thì phóng đại đến một nghìn mét.
Để ngưng luyện thành công Huyền Vũ Phi Thiên Trận, Mục Vỹ đã phải sử dụng những bảo bối lấy được từ Vạn Quỷ Phủ Quật, trong trận pháp không chỉ có một thiên khí là Cổ Ngọc Long Tinh mà còn phải thêm vào gần một trăm món địa khí cực phẩm.
Trước đó, do chỉ mới là cảnh giới Thông Thần thôi nên Mục Vỹ chưa thể phát huy trọn vẹn sức mạnh cường đại của trận pháp này.
Giờ đây hắn đã tiến vào cảnh giới Niết Bàn, đã đến lúc khai triển rồi.
"Chết đi!"
Mục Vỹ hét lớn rồi bước tới một bước, giơ hai tay lên, Đại Ngọc Hắc Viêm Cầu sau lưng bắn ra.
"Nằm mơ!"
Lúc này Chiến Âm cũng sợ lắm chứ, muốn tránh ra nhưng đâu có được.