Phút chốc, Mục Vỹ nhìn Bạch Tuyệt chòng chọc bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Hắn gần như có thể khẳng định Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn là thế lực tại đại thế giới Vạn Thiên hậu thuẫn cho núi Huyền Không rồi.
Và thế lực này cũng có dính dáng đến cái chết của Huyết Kiêu.
Với thực lực của Huyết Kiêu, cả tiểu thế giới Tam Thiên này vốn chẳng có người nào đủ khả năng giết y.
Cho dù thế hệ sau nhiều người tài, Huyết Kiêu không phải đối thủ của họ thì ít nhất vẫn không tới mức bị giết chết.
Cách giải thích duy nhất chính là có hậu thuẫn là thế lực lớn giúp sức.
Từ trước Mục Vỹ đã chắc chắn thủ phạm là Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn, hôm nay lại thấy Bạch Tuyệt thi triển Diệt Thiên Sinh Tử Quyết, trong lòng hắn càng khẳng định Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn chính là kẻ đứng sau.
Diệt Thiên Sinh Tử Quyết!
Hừ!
Mục Vỹ nhìn dấu ấn Thái Cực một sáng một tối sau lưng Bạch Tuyệt, khóe môi bỗng nở nụ cười đầy âm trầm.
Vầng sáng bảy màu mờ nhạt từ từ xuất hiện quanh thân hắn. Cửu Nguyên Cầu tỏa sáng lần nữa.
Không chỉ thế, một vòng huyết luân cũng chậm rãi thành hình ở đằng sau Mục Vỹ.
Chiêu thức gì đây?
Không chỉ Bạch Tuyệt mà ba người Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Tiêu Doãn Nhi đều sửng sốt.
Họ không biết chiêu thức mà Mục Vỹ đang thi triển là gì.
Năm năm qua, chưa lần nào họ thấy hắn sử dụng thủ đoạn đó.
Theo sự tiến triển của huyết luân, toàn thân Mục Vỹ được bao phủ trong huyết khí. Khí thế cũng tăng lên thật nhanh.
Lúc này, Bạch Tuyệt bình tĩnh trở lại và cẩn thận quan sát hắn từng li từng tí.
Nếu như tất cả những đòn đánh lén hay chí mạng mà Mục Vỹ phát ra không thể giết chết Hàn Doãn thì gã ta tin chắc rằng mình cũng sẽ không bị giết.
Bàn về phòng ngự, Bạch Tuyệt thật sự không bằng Hàn Doãn nhưng gã ta vốn đâu muốn cho Mục Vỹ cơ hội tấn công mình bằng một kích chí mạng.
Đây là một cuộc chiến chính diện, không phải cuộc chiến người trong tối, người ngoài sáng để có thể ám sát như trong trận chiến của Mục Vỹ với Hàn Doãn.
Diệt Thiên Sinh Tử Quyết, nhất chưởng sinh, nhất diệt tử!
Bạch Tuyệt nhìn Mục Vỹ bằng đôi mắt khát máu đầy điên cuồng.
"Hủy Thiên Diệt Địa!"
Quát một tiếng, Bạch Tuyệt tung chưởng một cách mạnh bạo làm phát ra âm thanh đùng đùng.
Sau tiếng quát lớn, Thái Cực sau lưng gã ta xoay tròn, ầm ầm tách rời cơ thể gã ta.
Đáng kinh ngạc là vòng quay Sinh Tử nọ chia ra làm hai, một nửa Thái Cực chiếu sáng rực rỡ tấn công về phía Mục Vỹ với khí tức đầy mạnh mẽ và bàng bạc.
Một nửa đen như địa ngục còn lại thì ẩn chứa khí tức thôn tính và tiến tới chỗ Mục Vỹ với tốc độ cực nhanh.
Một trái một phải, một bên bừng bừng sức sống, một bên u ám cùng cực.
Hai nửa Thái Cực va chạm lẫn nhau, dường như trong lúc di chuyển có tách ra nhưng vẫn tồn tại một lực hút dữ dội khiến chúng kéo nhau về phía Mục Vỹ hòng chém hắn làm hai!
"Chết tiệt!"
Động thái cứ tách ra rồi ghép lại của hai nửa tượng trưng cho bóng tối và ánh sáng ấy khiến Mục Vỹ hiểu ra chiêu trò và ý đồ của Bạch Tuyệt.
Thầm chửi thề trong lòng, hắn vận chuyển Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí ngưng tụ Cửu Nguyên Cầu, ầm ầm bùng nổ.
Chín Nguyên Cầu chia đôi thành mười tám viên trong nháy mắt!
Mười tám Nguyên Cầu phân ra hai đường nhưng không làm nổ Sinh Tử Thái Cực ở hai bên người hắn mà làm nổ Bạch Tuyệt.
Bản thân gã ta cũng không ngờ tới cách đối phó của Mục Vỹ lại là thế này.
"Muốn đồng quy vu tận với ta à?"
Thấy Mục Vỹ không những không phòng thủ mà trái lại còn xông lên, Bạch Tuyệt nhếch mép.
"Đồng quy vu tận? Ngươi không xứng để ta làm vậy!"
Mục Vỹ quăng mười tám Nguyên Cầu được tạo thành bởi Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí ra ngoài. Ngay khoảnh khắc chúng lao tới chỗ Bạch Tuyệt, huyết luân ở đằng sau hắn cũng khuếch trương không ngừng.
Ban đầu vòng huyết luân vốn chỉ có đường kính khoảng một mét, sau khi được Mục Vỹ thúc giục bí kíp đã mở rộng đến mấy chục mét.
Ầm ầm...
Trong chốc lát, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, huyết luân phóng đại và bảo vệ Mục Vỹ ở hai bên.
Sau những âm thanh long trời lở đất, cú nổ làm người Mục Vỹ cứng đờ nhưng hai mảnh Thái Cực trắng đen ở hai bên trái phải chấn động dữ dội. Chúng nó đã bị cản lại.
Cản lại được rồi?
Sao có thể!
Khung cảnh này làm Bạch Tuyệt điếng người.
Không ai hiểu hơn gã ta Diệt Thiên Sinh Tử Quyết bản thân vừa thi triển có uy lực to lớn nhường nào.
Thế mà giờ đây, nó đã bị Mục Vỹ cưỡng chế đỡ lại!
Nhục nhã biết bao nhiêu!
Có điều vòng huyết luân không dừng lại mà tiếp tục mở rộng. Tiếng nổ uỳnh uỳnh vang lên, Sinh Tử Thái Cực nổ tung.
Bị phá rồi!
Vừa không chạm nổi vạt áo Mục Vỹ vừa bị phá ngược lại!
Quả là sỉ nhục mà!
"Bạch Tuyệt, ngươi chết chắc rồi, chuẩn bị xuống hòm đi!"
Mục Vỹ nhìn Bạch Tuyệt, nói với giọng lạnh như băng.
Dáng vẻ căm hận đến mức chỉ thiếu điều ăn tươi nuốt sống mình của Mục Vỹ làm Bạch Tuyệt không nói nên lời.
Trong mắt Bạch Tuyệt, Mục Vỹ như hóa thành một tên sát nhân khủng khiếp. Ánh mắt hắn nhìn gã ta cứ như muốn nuốt chửng gã ta vào bụng luôn vậy.
"Kẻ phải chết là ngươi mới đúng!"
Nét mặt Bạch Tuyệt trở nên lạnh lùng. Gã ta vung tay làm mười tám Nguyên Cầu phát nổ.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc vẫn chưa hề dừng lại từ khi hai người bắt đầu cuộc chiến.
Điều này cho thấy trận quyết chiến của hai người còn đáng sợ hơn cả sự ám ảnh mà đám sói Hắc Lân cao mấy chục mét vừa rồi mang lại.
Không còn ai dám can đảm ở gần hai người vào lúc này nữa.
Chương 1047: Huyết Mệnh Thiên Luân
Trong lúc nhất thời, hai mảnh Thái Cực trắng đen chậm rãi xoay tròn sau lưng Bạch Tuyệt, huyết luân đằng sau Mục Vỹ thì thu nhỏ trở lại.
Bóng dáng hai người va uỳnh vào nhau làm phát ra âm thanh điếc tai hết đợt này đến đượt khác.
Cùng lúc đó, tại một bên khác, người dẫn dầu các thế lực lớn như núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung và thánh địa Huyền Nguyệt đang dốc sức bao vây tấn công lang vương Hắc Lân.
"Chết tiệt, con này ít nhất cũng có cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất. Sao lang vương Hắc Lân này mạnh thế!"
Vỹ thánh sử thấy lang vương Hắc Lân ở đối diện vẫn tỏ ra huênh hoang sau khi bị mười mấy người tấn công cùng lúc thì giận dữ mắng.
"Giờ nói vậy cũng có ích gì đâu!"
Hàn Doãn hừ lạnh rồi nói: "Nó mạnh cách mấy cũng sẽ đến lúc kiệt sức thôi, cùng xông lên giết nó đi!"
"Phải đấy, muốn cướp được xương rồng và trứng rồng thì súc sinh này phải chết!"
Cường giả đứng đầu các thế lực lớn lập tức tiếp tục xúm lại công kích kẻ địch.
Đôi mắt âm u của lang vương Hắc Lân bỗng nhìn lướt qua mười mấy người, sau đó nhìn cuộc chiến ở bên dưới với vẻ khó hiểu.
"Nhân loại hèn mọn, đi chết đi!"
Lang vương Hắc Lân cất giọng nói từ tính lên, rồi nó đập một trảo xuống.
Tiếng động dữ dội truyền đến liên hồi, tiếng gió rít gào cắt qua tai mỗi một người ở đây.
"Ta thấy ngươi mới là kẻ phải chết đấy!"
Trong lúc nhất thời, thủ lĩnh các phe phái lớn đều gầm thét xông lên, xuống tay không chút lưu tình.
Niềm khát khao có được xương rồng và trứng rồng trong lòng đã cháy bỏng đến mức họ sẽ không để một con lang vương Hắc Lân cản chân mình.
Cuộc chém giết này gây ra dư âm rất lớn, mười mấy cường giả tầng chín, tầng mười cảnh giới Vũ Tiên đứng cùng một chiến tuyến, mỗi người thi triển tuyệt kỹ của bản thân. Cảnh tượng ấy thật sự rất là hoành tráng và hùng vĩ!
"Nổ!"
"Nổ!"
Ở phía dưới, hai tiếng quát đồng thời truyền đến. Trận chiến giữa Mục Vỹ và Bạch Tuyệt vẫn còn kéo dài, chưa một lần dừng lại giữa chừng.
Dù Bạch Tuyệt đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng tám và lĩnh ngộ pháp tắc không gian nhưng Mục Vỹ cũng không hề kém cạnh về số lượng các loại thủ đoạn.
Nhất là vòng huyết luân!
Được huyết luân bổ trợ, Mục Vỹ như được cung cấp sức mạnh mãi không ngừng nghỉ. Bạch Tuyệt hoàn toàn không đè bẹp hắn nổi.
Thế vẫn chưa phải là điều gây ức chế nhất!
Đáng hận nhất là tên Mục Vỹ này thật sự quá xảo trá, thường xuyên dùng kiếm thuật điêu luyện để tung chiêu bất ngờ.
Còn Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí của hắn lúc thì lửa, lúc thì nước, lúc thì sấm sét, lúc thì điện. Ai mà phòng bị nổi.
Tuy một hai lần bị đánh trúng không làm Bạch Tuyệt bị thương quá nhiều nhưng tích tiểu thành đại, sát thương cũng lớn lắm.
Vết thương tích tụ từ từ, cơ thể gã ta cũng dần không chịu nổi cảm giác bị chèn ép.
"Phải nhanh chóng kết thúc trận đấu thôi!"
Nếu cứ lần lữa thế này đến khi những cường giả hàng đầu bên trên giết chết lang vương Hắc Lân thì gã ta sẽ khó giết Mục Vỹ lắm!
Sau khi quyết định, Bạch Tuyệt tung chưởng đánh lùi Mục Vỹ, sau đó gã ta đứng tại chỗ nhìn hắn chằm chằm.
Nhưng Bạch Tuyệt làm như trong đầu Mục Vỹ không nghĩ tới chuyện đó vậy!
Nếu như để tới lúc đám người Hàn Doãn, Huyền Ngọc Đức và Bạch Tình Thiên chạy xuống thì mục tiêu giết chết Bạch Tuyệt của hắn sẽ càng thêm gian nan trắc trở.
Chẳng qua Bạch Tuyệt luôn nhẫn nhịn, từ đầu đến cuối không hề sử dụng chiêu thức cuối cùng của Diệt Thiên Sinh Tử Quyết.
Mục Vỹ đang chờ thời khắc gã ta dùng chiêu đó đến.
"Tới rồi!"
Thấy người Bạch Tuyệt run lên, một tia sáng bỗng hiện lên trong mắt hắn.
Hình như bây giờ Bạch Tuyệt sắp sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng.
Mục Vỹ hơi cúi người, kiếm Khổ Tình lại xuất hiện trong tay.
Vòng huyết luân sau lưng hắn cũng trỗi dậy làn sương máu, trở nên âm trầm hơn.
Huyết luân này vốn là một chiêu nằm trong Vạn Cổ Huyết Điển, có tên là Huyết Mệnh Thiên Luân.
Huyết Mệnh Thiên Luân được hình thành từ việc vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển. Và khi huyết luân được kích hoạt đến trình độ cao nhất, đó sẽ là lúc nó bùng nổ sức mạnh dựa vào tinh huyết.
Giờ phút này, toàn bộ tinh huyết trong cơ thể Mục Vỹ đều dồn hết vào Huyết Mệnh Thiên Luân ở sau lưng.
Tốc độ chảy của tinh huyết càng nhanh, lượng tinh huyết của hắn cũng ngày càng cạn kiệt.
Nhưng hắn biết mình không thể dừng lại vào lúc này!
Bởi lẽ Bạch Tuyệt ở đối diện cũng đang chuẩn bị đòn quyết định nhằm giết chết hắn.
Thất bại hay thắng lợi nằm tại khoảnh khắc này.
Sinh Tử Ấn bên trái Bạch Tuyệt càng lúc càng tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ phảng phất một nửa mặt trời. Vầng sáng chói mắt với trung tâm là gã ta như biến thành một mặt trời nho nhỏ.
Đồng thời, một quầng sáng khác hiện ra ở phía bên phải Bạch Tuyệt. Giờ đây, tia sáng ấy hệt như màn đêm đen nhánh chực chờ chiếm đoạt tất cả mọi thứ.
Những người xung quanh dần cảm nhận được nguy cơ.
Nhưng đám sói Hắc Lân lại đánh hơi được mối nguy hiểm còn to lớn hơn bọn họ.
Dao động năng lượng mãnh liệt làm bọn chúng trở nên sốt ruột và bất an, con nào cũng nóng nảy một cách kỳ lạ.
Và sự nôn nóng ấy đã thúc đẩy chúng tấn công ác liệt hơn.
Ngay lập tức, võ giả các thế lực ở bên dưới phải chịu một đợt công kích dữ dội hơn làm họ không kịp trở tay.
Giây phút ấy như công tắc khởi động trận bão táp, không ngờ cuộc giao phong của Bạch Tuyệt và Mục Vỹ đã đẩy trận chiến của võ giả các thế lực lớn và bầy sói Hắc Lân lên một mức độ mới.
"Mục Vỹ, cuộc chiến bên trên sắp kết thúc, ngươi cũng sắp chết rồi!"
"Ta cũng muốn nói vậy với ngươi, chúc ngươi thượng lộ bình an!"
Bạch Tuyệt nhếch môi cười mỉa: "Vậy thì ta nên cảm ơn ngươi rồi!"
"Cảm ơn thì không cần, để mạng lại là được!"
Câu vừa dứt, Mục Vỹ bước một bước tới.
Ở đối diện, nét mặt Bạch Tuyệt cũng đầy âm trầm.
Cuộc quyết chiến đã đến hồi gay cấn!
Chương 1048: Giết Bạch Tuyệt
"Huyết Mệnh Thiên Luân!"
Mục Vỹ quát lớn, vòng huyết luân phía sau người đánh tới với khí thế ngất trời. Trong nháy mắt ấy, huyết luân với đường kính dài mấy chục mét như nhuộm cả bầu trời thành một bể máu.
Ở phía đối diện, Bạch Tuyệt cười khẩy, miệng khẽ mở.
"Sinh Tử Thiên Ấn!"
"Sinh Tử Thiên Ấn!"
Nhưng Bạch Tuyệt vừa mới dứt lời thì một giọng nói khác cũng truyền đến từ đối diện.
Đáng ngạc nhiên là Mục Vỹ cũng nói ra cùng tên chiêu thức gần như đồng thời với gã ta.
Sinh Tử Thiên Ấn!
Làm sao hắn biết Sinh Tử Thiên Ấn?
Có điều lúc này Mục Vỹ đã xông về phía Bạch Tuyệt theo huyết luân.
Dường như việc có kiếm Khổ Tình trong tay đã tiếp thêm niềm tin cho Mục Vỹ. Hắn không hề để tâm đến Sinh Tử Thiên Ấn bay ra từ sau lưng Bạch Tuyệt.
Cứ như thể dù huyết luân và Sinh Tử Thiên Ấn có va chạm gì với nhau không cũng không liên quan đến hắn.
Nhưng còn Bạch Tuyệt thì nhìn chằm chằm Sinh Tử Thiên Ấn cứ như toàn bộ sinh mạng của mình phụ thuộc vào nó.
"Sao ngươi biết đây là Sinh Tử Thiên Ấn? Không thể có chuyện ngươi từng nhìn thấy nó được!"
"Sao ta không thể biết?"
Ánh mắt Mục Vỹ đầy chế nhạo, hắn thình lình đâm kiếm Khổ Tình tới.
Mắt thấy kiếm Khổ Tình sắp sửa đâm trúng hai dấu ấn đen trắng, Mục Vỹ bỗng nhiên xoay người, không còn đâm kiếm vào Sinh Tử Thiên Ấn của Bạch Tuyệt nữa mà đổi hướng sang tấn công gã ta.
Cảnh tượng này làm ai nấy cũng giật mình.
Mục Vỹ muốn chết à!
Trong quá trình giao chiến, mỗi lần Mục Vỹ đánh theo kiểu giương đông kích tây đều bị Bạch Tuyệt đánh lùi. Những người xung quanh biết chắc lần này cũng không phải ngoại lệ.
Họ không hiểu vì sao Mục Vỹ biết điều này rồi mà vẫn tiếp tục làm ra hành động ngu xuẩn như thế!
Chẳng qua hành động ngu ngốc trong mắt bọn họ lại khiến Bạch Tuyệt ngây ngẩn cả người.
Giờ đây, gã ta hoàn toàn không còn sức để phản kháng được nữa.
Nguyên nhân quá rõ ràng, Sinh Tử Thiên Ấn đã gần như rút cạn toàn bộ sức mạnh trong cơ thể gã ta rồi.
Bạch Tuyệt tung tuyệt chiêu cuối cùng với hy vọng có thể giết chết Mục Vỹ với Sinh Tử Thiên Ấn.
Hắn cứ tưởng Mục Vỹ cũng như mình.
Ngờ đâu Mục Vỹ tiến thẳng về phía gã ta và tấn công.
Không kịp trở tay, Bạch Tuyệt hoàn toàn không phản xạ kịp.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Mục Vỹ, gã ta biết mình đã trúng kế rồi.
Mục Vỹ biết trước Sinh Tử Thiên Ấn sẽ tiêu hao mọi sức lực của gã ta.
"Khốn nạn, ngươi dùng huyết luân để chống lại Sinh Tử Thiên Ấn, vậy thì sức mạnh của ngươi còn được bao nhiêu?"
Thấy Mục Vỹ lao tới, Bạch Tuyệt nổi cơn thịnh nộ.
Gã ta không chịu đựng nổi việc bị hắn đánh lừa.
Trước giờ Bạch Tuyệt luôn được tung hô là thiên tài của núi Huyền Không, sao có thể bị người khác mưu hại, lừa vào tròng được chứ!
"Giết!"
Giờ phút này, Bạch Tuyệt xông tới chỗ Mục Vỹ chỉ với hai quả đấm.
Dù gì gã ta cũng còn mặc bộ hộ giáp thánh khí tuyệt phẩm kia mà.
"Xin lỗi chứ ta có thể không biết tuyệt kỹ của Tam Thập Tam Thiên Kiếm Môn nhưng Diệt Thiên Sinh Tử Quyết thì ta nằm lòng luôn rồi!"
Mục Vỹ khẽ cười, kiếm tâm tầng bảy nhấn chìm Bạch Tuyệt với khí tức hủy diệt.
"Thứ ngông cuồng, ngươi dám!"
Đúng lúc đó, một tiếng hét đầy phẫn nộ vang lên.
Một bóng người bay tới thật nhanh.
"Bạch thúc, cứu con!"
Bạch Tuyệt mặt cắt không còn một giọt máu. Thanh kiếm Khổ Tình trong tay Mục Vỹ có cấp bậc Hư Tiên Khí.
Hộ giáp thánh khí tuyệt phẩm của gã ta có thể ngăn cản được nó hay không phải xem lúc này Mục Vỹ còn mấy phần thực lực.
Song trông hắn chẳng khác gì một con mãnh thú, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống kiệt sức dù chỉ một chút.
Chuyện này thật sự quá khó tin.
Hai người liều mạng đánh nhau đến bây giờ, Bạch Tuyệt hoàn toàn đủ cơ sở để nghĩ rằng Mục Vỹ chỉ còn không đến một phần mười sức mạnh.
"Cứu ngươi? Không ai cứu được ngươi đâu!"
Mục Vỹ chẳng thèm đếm xỉa đến Bạch Tình Thiên đang cố gắng xông tới. Hắn vẫn tiếp tục tấn công Bạch Tuyệt, kiếm tâm Tịch Diệt bao phủ lấy người gã ta trong chớp mắt.
Tiếng phập phập vang lên khắp nơi.
Tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tuyệt tắt dần.
Giờ phút này, Bạch Tình Thiên đã chạy đến gần Mục Vỹ.
Toàn bộ sự việc diễn ra trong tích tắc, không một ai phản ứng kịp.
Một đạo Sinh Tử Ấn được tung ra một cách tàn bạo.
Ấn ký Sinh Tử ấy nện thẳng vào lưng Mục Vỹ.
Sau một tiếng phụt, từng ngụm máu phun ra, xương cốt nơi lưng Mục Vỹ gần như vỡ vụn.
"Vỹ ca!"
"Vỹ ca!"
"Minh chủ!"
Thấy cảnh này, đám người Tần Mộng Dao và Tập Lung hốt hoảng chạy đến.
"Ngươi muốn chết thì ta cho ngươi toại nguyện!"
Bạch Tình Thiên tiến lên một bước toan tung chưởng lấy mạng Mục Vỹ.
"Ai chết thì chưa chắc đâu!"
Nhưng Mục Vỹ mới nói xong thì Tập Lung đã nhanh hơn một bước. Ông ấy đứng cản trước mặt Bạch Tình Thiên.
"Bạch Tình Thiên, ông đúng là uy phong thật. Từ mấy trăm năm trước ông đã là bại tướng dưới tay lão phu rồi, hôm nay có muốn trải nghiệm thêm một lần nữa không!"
Mấy năm qua Tập Lung luôn xem Mục Vỹ là minh chủ đáng để ngưỡng mộ, trước kia do ông ấy sơ sót nên hôm nay sẽ không để yên cho Bạch Tình Thiên thích làm gì làm nấy đâu.
Chương 1049: Lão tổ tông chuyển lời
Phút chốc, mười mấy bóng dáng sột soạt lao xuống núi.
Đó là hơn mười cường giả cao cấp gồm Huyền Ngọc Đức, Lãnh Nhược Phong mới bao vây tấn công lang vương Hắc Lân.
Những kẻ nọ nhìn sang, thấy cơ thể Bạch Tuyệt chia năm xẻ bảy, ngay cả linh hồn thật cũng bị tiêu diệt thì người nào người nấy cũng nhìn Mục Vỹ với vẻ ngạc nhiên.
Tiểu tử này đúng là đáng gờm!
Không ngờ hắn có thể giết chết cường giả tầng tám đã lĩnh ngộ pháp tắc không gian chỉ với cảnh giới Bất Tử Chi Thân, tầng sáu.
Đúng là không tưởng tượng nổi!
Nhưng lúc này, Hàn Doãn bỗng nheo mắt lại.
Ông ta nghĩ đến những người đã chết của ba gia tộc lớn phe Lâm Chính Anh.
Mục Vỹ đã chứng minh mình có năng lực làm chuyện này, vậy thì có khi nào cái chết của người ba gia tộc lớn là do hắn gây ra không?
Bầu không khí trở nên giương cung bạt kiếm.
Huyền Ngọc Đức và Bạch Tình Thiên đều nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
"Khốn kiếp, dám giết hai thiên tài của núi Huyền Không ta liên tiếp, có điên mới tha mạng cho ngươi!"
Giọng điệu của Huyền Ngọc Đức âm u đến đáng sợ.
Mấy ngàn năm qua, không một người nào dám xúc phạm đến sự uy nghiêm của núi Huyền Không.
Nhưng những năm trở lại đây cứ bị Mục Vỹ giẫm đạp lên hết lần này đến lần khác.
Nếu như giữ mạng Mục Vỹ, núi Huyền Không xem như mất hết thể diện.
"Ai dám động vào minh chủ Huyết Minh của ta!"
Tập Lung trầm giọng quát lớn. Ông ấy híp mắt nhìn Huyền Ngọc Đức và Bạch Tình Thiên.
Có thể nói bốn gia tộc lớn trong núi Huyền Không đóng vai trò là người gìn giữ "mạch máu" của núi, còn những trưởng lão và đệ tử nhánh ngoài thì tự hình thành một chi nhánh riêng.
Tuy nhiên, Tập Lung biết rằng bản thân luôn tự nỗ lực để tiến tới chức vụ trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không từng bước một.
Ông ấy chẳng thể ngờ được chỉ vì kế hoạch Huyết Thi mà một trưởng lão hạt nhân như mình trở thành đối tượng bị bốn gia tộc lớn lợi dụng.
Kẻ thù gặp nhau, ai cũng muốn xé xác đối phương.
Ý chí chiến đấu trỗi dậy hừng hực trong lòng Tập Lung.
Còn Trương Thắng Vỹ, Chu Á Huy cùng với các trưởng lão đi theo Huyết Minh cũng vây quanh Mục Vỹ.
Hiện giờ, Huyết Minh được người ngoài gọi là tổ chức đứng đầu trong số những thế lực hạng hai.
Nhưng chỉ có người trong nội bộ Huyết Minh như họ biết rằng.
Suốt năm năm qua, Mục Vỹ vừa tu sửa đại trận vừa không ngừng luyện chế thánh đan và thánh khí. Hiện nay, hễ ai có tiếng tăm trong Huyết Minh mỗi khi ra ngoài đều đem theo mấy viên đan dược thánh phẩm, nếu không sẽ cảm thấy mất mặt.
Trên người không có lấy một món thánh khí thì khỏi đi luôn!
Những thứ này đều do chính tay Mục Vỹ mang lại cho họ.
Thánh khí, thánh đan và năm năm đủ để giúp những người từng bị đày đọa trong di chỉ Cổ Long của núi Huyền Không diệt sạch huyết độc.
Thậm chí còn trở nên mạnh hơn!
Chỉ có người trong nội bộ Huyết Minh biết rằng Huyết Minh hiện nay không sợ bất cứ ai trong bảy thế lực lớn của Tây Vực.
Chưa kể, mấy năm trở lại đây, họ còn thiết lập mối quan hệ tốt với bảy mươi hai hải đảo tại hải vực Nam Hải, thường xuyên di chuyển qua lại để giao lưu buôn bán. Nhất là đảo Huyết Sát và đảo Linh Sư, có thể nói hai đảo này đã trở thành cánh tay phải và cánh tay trái đắc lực của Huyết Minh.
Nếu không có quan hệ đối tác với Huyết Minh, e rằng nền kinh tế của toàn bộ bảy mươi hai hải đảo sẽ bị tê liệt.
Thế nên Huyết Minh có thể không là gì trong mắt người ngoài.
Nhưng chỉ có những người trung thành với Huyết Minh mới hiểu rằng:
Huyết Minh chính là bá chủ nắm quyền bảy mươi hai hải đảo.
Thậm chí hai đảo lớn là đảo Bà La và đảo Quỷ Khô cũng đã thần phục Huyết Minh, không dám phản kháng.
Dù đối mặt với Cửu Hàn Thiên Cung đi nữa thì họ cũng không sợ.
Còn về núi Huyền Không, mục tiêu ban đầu được đặt ra khi thành lập Huyết Minh chính là để đương đầu với núi Huyền Không!
Mục Vỹ được mọi người vây quanh, hắn vừa nhìn Bạch Tình Thiên và Huyền Ngọc Đức vừa phun một ngụm máu tươi ra.
"Bạch Tình Thiên, ta sẽ ghi nhớ một chưởng này của ông, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại!"
"Trả lại? Được thôi, chờ ngươi đấy!"
Bạch Tình Thiên đanh mặt hừ lạnh.
Lúc này ông ta chẳng tìm ra được cơ hội nào để xuống tay với Mục Vỹ.
Nếu bỏ qua người của Huyết Minh thì vẫn còn thiếu thánh nữ cao quý của thánh địa Huyền Nguyệt, chắc chắn cô ấy sẽ che chở cho Mục Vỹ.
Ba tông môn lớn Thiên Đan Tông, Khí Cụ Môn và Vạn Trận Tông thì khỏi cần phải nói.
Thậm chí rất có thể Vạn Trận Tông sẽ chấp nhận đối địch với núi Huyền Không vì thiên tài Vương Tâm Nhã.
Hiện tại ngay cả nhánh Vu thuật của Vu tộc cũng đã đứng về phía Mục Vỹ rồi.
Cộng thêm điện Khổ Thiên xuất hiện một cách kỳ lạ trong trận tập kích Mục Vỹ vào năm năm trước.
Sau khi cẩn thận suy ngẫm, Huyền Ngọc Đức đột nhiên nhận ra mấu chốt nằm ở chỗ mình có thể ra tay không chứ không phải mình có muốn ra tay không
Năm năm!
Đối với võ giả trên tầng năm của cảnh giới Vũ Tiên, năm năm có tính là gì đâu?
Chỉ là một phút thoáng qua mà thôi!
Thế mà Mục Vỹ lại vực dậy chỉ trong vòng năm năm ấy.
Hôm nay, không ngờ ngay cả Huyền Ngọc Đức ông ta cũng thấy bất lực!
Chắc chắn phải trừ khử người này!
"Hừ, mấy người thích thì cứ ầm ĩ ở đây đi, Vu tộc không rảnh mà hùa theo đâu!"
Trĩ Điêu là lãnh tụ của nhánh Cổ thuật, không hẳn là có hận thù gì với Mục Vỹ, chẳng qua là do bị người của núi Huyền Không lợi dụng nên mới có xây xát với hắn thôi. Lão ta cũng biết mình không có lập trường để tranh cãi trong chuyện này.
Do đó Trĩ Điêu quyết định dẫn Trĩ Tiệp, Trĩ Thiên Thương và bốn bộ tộc thuộc nhánh Cổ Thuật tiến lên đỉnh núi.
Vu Thiên Hành thấy vậy cũng xuất phát theo.
"Vu Vũ!"
Thấy Vu Vũ rời đi cùng đám người Vu Thiên Hành, Mục Vỹ bỗng nhiên nói lớn: "Vu Vũ, ngươi ở lại. Lão tổ tông nhờ ta chuyển lời với ngươi, có thứ này muốn đưa cho ngươi nữa!"
"Ơ?"
Nghe vậy, Vu Vũ lập tức dừng bước, nói vài câu với phụ thân và ông nội mình rồi ở lại.
Giờ phút này, những thế lực khác thấy chiến sĩ Vu tộc đã đi cũng không muốn ở đây lâu nữa.
Chu Thiên Sinh dẫn đầu: "Huyền trưởng lão, Bạch trưởng lão, tên Mục Vỹ này không chỉ giết đệ tử núi Huyền Không hai ông mà còn bắt tay với phản đồ nhà họ Chu ta giết thiếu trưởng tộc Chu, đương nhiên thù này phải báo, nhưng không phải bây giờ!"
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Huyền Ngọc Đức và Bạch Tình Thiên đều sa sầm.
Chương 1050: Suy đoán của Mục Vỹ
Hôm nay, bọn họ đến đây vốn chưa chuẩn bị kỹ càng.
Nếu chỉ có người của Huyết Minh và Mục Vỹ thì hai bọn chẳng sợ.
Nhưng nếu thánh địa Huyền Nguyệt cũng tham dự vào thì họ sẽ không thể thắng được.
Điều đáng hận hơn là chiến sĩ của Vu tộc đã bắt đầy đi lên đỉnh núi rồi.
Nếu bây giờ bọn họ động thủ thì chẳng khác nào phí công đuổi lang vương Hắc Lân đi, đồng thời còn tạo điều kiện cho các thế lực khác được lợi.
“Chúng ta đi!”
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Bạch Tình Thiên đành dẫn người của núi Huyền Không bỏ đi.
Bây giờ, trứng rồng và xương rồng mới là điều quan trọng nhất.
Còn những chuyện khác tạm gác qua một bên!
Thấy nhóm Bạch Tình Thiên đã bỏ đi, nhóm trưởng lão Lãnh Nhược Phong, Thiên Lạc và Vạn Lịch thở phào một hơi.
Giờ mà Huyết Minh với núi Huyền Không đánh nhau thật thì họ cũng không biết phải làm thế nào!
Nếu họ giúp Huyết Minh thì coi như chính thức đối đầu với núi Huyền Không.
Còn nếu không giúp thì Thiên Vô Viêm của Thiên Đan Tông và Từ Triệu Mông của Khí Cụ Môn đều đang ở cạnh Mục Vỹ, thậm chí đệ tử nổi tiếng nhất của Vạn Trận Tông là Vương Tâm Nhã cũng là thê tử của hắn rồi.
Không giúp thì không được.
Mà giúp thì lại đắc tội với núi Huyền Không, vì thế họ không dám quyết định gì cả!
May mà Bạch Tình Thiên chỉ một lòng muốn có được trứng và xương rồng nên không làm khó Mục Vỹ nữa
Tuy vậy, nhưng Mục Vỹ lại nhíu chặt mày!
Hắn gần như có thể chắc chắn khí tức lúc ẩn lúc hiện ở phía sau không phải là người của núi Huyền Không.
Nếu không khi hắn giết Bạch Tuyệt, chắc họ đã lao ra rồi.
Không phải núi Huyền Không thì là ai đây, bởi các thế lực của tiểu thế giới Tam Thiên hầu như đều ở đây hết rồi.
Vậy chỉ còn có thể là Ma tộc thôi!
Người của núi Huyền Không vừa xuất hiện thêm một lần nữa đã kiểm chứng cho suy nghĩ của Mục Vỹ.
“Mục tiên sinh, lão tổ tông dặn gì ta thế?”
Vu Vũ đi tới cạnh Mục Vỹ rồi cung kính hỏi.
“Ông ấy dặn ngươi tuyệt đối không được rời ta nửa bước!”
Mục Vỹ nghiêm túc nói: “Bắt đầu từ bây giờ, ta phải đảm bảo cho sự an nguy của ngươi, rõ chưa?”
“Hả?”
Vu Vũ gãi đầu gãi tai khi nghe thấy câu nói khó hiểu của Mục Vỹ.
Song, Mục Vỹ lại không rảnh để giải thích cho y.
Lần này, Ma tộc dám tiến vào Thập Vạn Đại Sơn của Đông Vực thì chắc hẳn họ sẽ phải những nhân vật lợi hại đến.
Chỉ e mục đích của họ rất khủng khiếp.
Mục Vỹ lập tức triệu tập người của Huyết Minh tập trung lại.
“Mọi người nghe kỹ đây, không có lệnh của ta thì không ai được tự ý làm càn, rõ chưa?”
Mục Vỹ trầm giọng nói, rõ ràng không phải bông đùa.
“Mục minh chủ cần gì phải dặn!”, Tập Lung chắp tay nói: “Có ai trong Huyết Minh không tuân lệnh của minh chủ chứ? Năm năm qua, nếu không có minh chủ, chắc Huyết Minh của chúng ta đã bị núi Huyền Không chèn ép cho không phát triển được rồi!”
“Đúng!”
“Đúng đấy!”
Những người khác lập tức hưởng ứng.
“Tốt! Tiếp theo nghe lệnh của ta đây. Chúng ta lên núi xem họ tranh cướp, chứ tuyệt đối không tham dự, sau đó hãy tìm thời cơ để xuống núi!”
Sao cơ?
Nghe Mục Vỹ nói vậy, ai nấy đều ngơ ngác.
Không tranh giành ư?
Thế bọn họ đến đây làm gì?
Chỉ có Tiêu Doãn Nhi là hiểu ý của Mục Vỹ.
Tiên khí mà Mục Vỹ lấy được đủ để luyện chế Hư Tiên Khí rồi, riêng điều này thôi thì chuyến đi này của Huyết Minh đã quá thành công rồi.
Ngoài ra họ còn có một quả trứng rồng nữa, cho nên người có thu hoạch nhiều nhất chính là Mục Vỹ.
Nhưng trước khi trứng nở, bọn họ tuyệt đối phải giữ kín.
Mà những điều này thì người của Huyết Minh không biết.
Còn Mục Vỹ thì không biết phải giải thích cho họ kiểu gì.
Tuy nhiên, điều khiến Tiêu Doãn Nhi thấy khó hiểu là từ lúc lên núi, hình như Mục Vỹ đang thấp thỏm gì đó.
Nếu bảo tại người của núi Huyền Không thì giờ họ có dám ra tay nữa đâu.
Vậy huynh ấy đang lo lắng điều gì?
“Có lẽ Ma tộc đã đến đây rồi!”
Nghe thấy vậy, mọi người đều nghệt mặt ra.
Ma tộc!
Ma tộc luôn là cơn ác mộng của các thế lực ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Thế hệ trẻ còn đỡ, chứ những người đã sống mấy nghìn năm đều không dám nhớ lại. Trước kia, Ma tộc gần như đã chiếm cứ hết không gian sống của con người, đã thế còn đầy đoạ họ.
Về sau, võ giả của tiểu thế giới Tam Thiên đã vùng lên thì Ma tộc mới bớt hống hách đi.
Hàng vạn năm trước, hai vị tôn giả nổi danh lẫy lừng đã ra tay đánh bại Ma tộc, nên tiểu thế giới Tam Thiên mới được yên ổn và hoà bình như bây giờ.
Đến giờ, tuy núi Huyền Không cực kỳ hưng thịnh, nhưng khi đối mặt với Ma tộc, họ cũng không dám nói những lời chống đối.
Mục Vỹ biết rõ, quân của Ma tộc từng tiến vào Trung Châu Đại Lục đều là những chiến sĩ ở cấp thấp nhất.
Tứ đại ma hoàng cũng chỉ là các chiến sĩ Ma tộc thuộc thế hệ trẻ đang được tập trung bồi dưỡng thôi.
Tiếc là họ bị hắn giết hết rồi!