• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 481: Cuộc tỉ thí

“Rồi ạ!”

“Tốt! Lần này, tin tức về thiên hoả được tung ra, các ngươi không cần quan tâm ai là người cuối cùng lấy được nó. Nhưng các ngươi buộc phải đảm bảo cho sự an nguy của thiếu chủ nhân, nếu để có chuyện gì xảy ra thì mang đầu tới gặp ta!”

“Vâng!”

Mọi người bên dưới chắp tay đáp lời.

“Còn một chuyện nữa!”

Phủ Thiên trầm giọng nói: “Tuyệt đối không được để ai phát hiện ra thân phận của thiếu chủ nhân, ai làm trái giết không tha!”

“Tuân lệnh!”

Dứt lời, mọi người giải tán, một luồng ma khí xuất hiện trước người Phủ Thiên.

“Chủ nhân!”

Trông thấy một bóng dáng dần thành hình trong ma khí ấy, Phủ Thiên quỳ một gối xuống, cung kính chào hỏi.

“Ừm, thiên hoả lần này là Vạn Kiếp Quỷ Hoả, cứ thực hiện theo kế hoạch, ta mong sẽ không xảy ra sơ suất gì!”

Bóng đen đó trầm giọng nói: “Ngoài ra, báo cho Lâu Vọng Nguyệt, Cung Bất Diệt và Hiên Bất Dị rằng lần này, bốn người các ngươi không được tham gia vào cuộc tranh giành này, chỉ cần xem họ đấu đá là được. Ngoài ra, nếu có võ giả cảnh giới Niết Bàn của tám đại môn phái tới, không cần biết là ai, giết không tha”.

“Tuân lệnh!”

Bóng đen đó nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, sắp tơi ta cần nghỉ ngơi một thời gian để hoàn thành bước cuối cùng, các ngươi phải đảm bảo trong Ma Uyên sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc”.

“Vâng!”

Phủ Thiên vừa nói dứt câu, bóng đen đó đã biến mất.

“Phù…”

Phủ Thiên khẽ thở phào một hơi rồi đứng dậy, trên mặt là nụ cười khổ.

“Với tính khí của thiếu chủ nhân thì ai mà kiểm soát nổi đây, chỉ mong lần này thiên hoả xuất thế, thiếu chủ nhân đừng giỡn quá mức thôi”.

Dứt lời, Phủ Thiên lại lắc đầu rồi lách mình biến mất.

Thành Phù Dư ngày một náo nhiệt, võ giả đến từ các thế lực lớn đã quy tụ về đây.

Nhưng đối tượng đang mong chờ nhất là thầy luyện đan và thầy luyện khí!

Sức hấp dẫn của thiên hoả với võ giả kém xa so với thầy luyện đan và thầy luyện khí.

Vì thế, trong thành Phù Dư bây giờ có rất nhiều thầy luyện đan và thầy luyện khí.

Thầy luyện đan mạnh nhất ở Trung Châu Đại Lục có cấp mười sao, nhưng bây giờ chỉ có Vũ tiên tử của Tụ Tiên Các đang ở cấp bậc này!

Một cô gái yếu đuối lại trở thành thầy luyện đan số một của Trung Châu Đại Lục, khỏi phải nói là ai cũng kinh ngạc.

Theo mọi người suy đoán thì trong Thánh Đan Tông cũng có thầy luyện đan mười sao, nhưng chưa ai xác thực được thông tin này.

Còn thầy luyện khí mạnh nhất ở Trung Châu là thầy luyện thiên khí, nhưng những người này rất thần bí, hiếm có ai gặp được.

Bây giờ, mọi người tin rằng trong thành Phù Dư lúc này có rất nhiều thầy luyện đan và thầy luyện khí tài giỏi đang ẩn thân.

Khi ngày càng có nhiều người tập trung tới thành Phù Dư thì Đăng Thiên Phủ chợt tung một tin tức ra.

Bọn họ có một thông tin quan trọng về thiên hoả, nhưng họ không muốn bán thông tin này ra ngoài, mà định chọn rồi báo cho thầy luyện đan và thầy luyện khí tài giỏi nhất.

Vì thế, Đăng Thiên Phủ chuẩn bị tổ chức một cuộc tỉ thí kiểu mới tại thành Phù Dư.

Đó là cuộc tỉ thí thầy luyện đan và cuộc tỉ thí thầy luyện khí.

Hai thầy luyện đan và thầy luyện khí mạnh nhất sẽ có tư cách lấy được tin tức của Đăng Thiên Phủ.

“Vỹ ca, có tin tốt đấy, huynh có tham gia không?”

Thấy Mục Vỹ đang nằm lười nhác trên giường, Vương Tâm Nhã thúc giục hỏi.

“Tham gia làm gì?”, Mục Vỹ mỉm cười, kéo Vương Tâm Nhã vào lòng, sau đó cọ vào mũi của người đẹp.

“Sao huynh không tham gia?”

Mục Vỹ cười lớn đáp: “Ai thích tham gia thì tham gia, thê tử ngốc của ta, muội không hiểu được đâu!”

Vương Tâm Nhã hậm hực, không nói gì nữa.

Tần Mộng Dao cười nói: “Lần này, trông có vẻ Đăng Thiên Phủ chưa biết phải đưa tin cho ai nên mới tổ chức ra cuộc thi này, nhưng thật ra thì muội hãy suy nghĩ sâu xa thêm đi”.

“Gộp hết thầy luyện đan và thầy luyện khí ở trong thành Phù Dư bây giờ cũng phải lên đến mấy trăm nghìn người, ngay cả khi quy định chỉ có thầy luyện đan và thầy luyện khí cấp năm sao trở lên mới được tham gia thì ít nhất cũng phải có hàng chục nghìn người”.

“Muội muội, muội thử nghĩ mà xem, hàng chục nghìn viên đan dược và địa khí mà họ luyện chế ra sẽ đáng giá bao nhiêu? Đăng Thiên Phủ sẽ hời to đấy!”

“Hơn nữa cuối cùng chỉ có hai người được biết tin tức, muội nói xem sau đó bọn họ sẽ như thế nào?”

Vương Tâm Nhã chợt cười nói: “Chắc chắn họ không chịu chia sẻ tin tức mà khó khăn vất vả lắm mới lấy được cho ai khác, đến lúc ấy họ sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người”.

Nghe thấy thế, Mục Vỹ vỗ vào mông Vương Tâm Nhã rồi cười nói: “Cuối cùng thì thê tử của ta cũng động não rồi, ha ha…”

Vương Tâm Nhã đỏ mặt, trừng mắt lườm Mục Vỹ.

Cuộc tỉ thí luyện đan và luyện khí sẽ diễn ra cùng một lúc, thành Phù Dư nhộn nhịp hẳn lên.

Dẫu sao trong những người đến đây thì thầy luyện đan và thầy luyện khí cũng nhiều hơn võ giả bình thường.

Hoạt động này lập tức đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Cuộc tỉ thí lớn này kéo dài nửa tháng, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến mọi người phải bất ngờ!

Thánh Tâm Duệ - thầy luyện đan tám sao, con trai tông chủ Thánh Vũ Dịch của Thánh Đan Tông đã giành giải nhất trong cuộc tỉ thí luyện đan nhờ đan dược bát phẩm hạ đẳng.

Thạch Kinh Thiên - thầy luyện địa khí thượng phẩm, con trai các chủ Thạch Trung Nguyên của Tụ Tiên Các giành ngôi vị quán quân cuộc thi luyện khí.

Khi kết quả này được ban bố, cả thành Phù Dư đều không thể bình tĩnh nổi.

Tin tức về thiên hoả là do Đăng Thiên Phủ tung ra nên chắc chắn họ nắm rất rõ thông tin quan trọng liên quan đến thiên hoả.

Tin tức mà Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên biết được chắc chắn cực kỳ quan trọng.

Nhất thời, không ít người bắt đầu âm thầm tính kế để lấy được tin tức.
Chương 482: Lời mời của Phủ Thiên

Trong một gian phòng ở một tửu lâu, Thánh Tâm Duệ xanh mặt nhìn những người trước mặt.

"Hừ, đây là lần ám sát thứ mấy rồi? Các ngươi có được tích sự quái gì đâu? Tới bảo vệ ta hay chọc điên ta đây?", Thánh Tâm Duệ phẫn nộ quát tháo.

Từ khi trở thành quán quân cuộc tỉ thí luyện đan, đủ loại rắc rối xảy ra với gã.

Đang ăn mà cũng thế mới ác, chỉ cần mất cảnh giác chút thôi là một tên võ giả nhảy ra đòi giết gã ngay.

Liên tiếp nhiều lần như thế làm Thánh Tâm Duệ cực kỳ phiền não.

"Thưa thiếu tông chủ, mấy kẻ đó quá xảo trá, bọn thuộc hạ thật sự khó đề phòng lắm ạ!", một thuộc hạ tỏ ra bất lực: "Hay là chúng ta rao giá bán quách tin tức luôn ạ?"

"Ngươi tưởng ta không nghĩ đến điều đó chắc?"

Thánh Tâm Duệ hừ lạnh: "Đăng Thiên Phủ nói trước rồi, chúng ta mà tiết lộ tin tức là họ tung tin ngay, thế thì mọi cố gắng trước giờ của ta đi tong hết rồi còn đâu?"

"Hừ, ta chống mắt lên xem là kẻ nào dám giết ta. Bản thiếu gia là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất đây, xem ai giết được!"

Mặt mày Thánh Tâm Duệ tái mét, lửa giận trong lòng chực chờ bùng nổ.

Từ đó đến giờ đã mấy nhóm người đến ám sát gã rồi.

Gã vừa đạt được danh hiệu quán quân cuộc tỉ thí luyện đan là hết người này đến người khác tìm gặp gã để hỏi chuyện liên quan đến tin tức kia.

Ban đầu gã kín miệng lắm, nhưng dần dà số người đến nhiều hơn, mục đích của họ cũng thay đổi!

Thánh Tâm Duệ muốn giữ miệng giữ mồm, nhưng những kẻ đó đâu để gã được như mong muốn.

Thánh Tâm Duệ thừa biết bọn chúng chẳng qua chỉ muốn lấy được tình báo mà không phải mất công sức nào thôi. Nếu không tiết lộ thì gã phải đối mặt với mấy đợt ám sát nữa đây?

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang thoải mái nằm giữa hơi ấm mềm mại. Cuộc tỉ thí luyện đan hay luyện khí gì hắn cũng chẳng thèm tham gia.

Dù đạt được hạng nhất thì đã sao? Có mà thêm phiền.

Hắn không cần nghĩ cũng biết lúc này Thánh Tâm Duệ đang đau đầu lắm, chẳng qua hắn lười quan tâm thôi.

Mặc dù hắn cũng tò mò về tin tức liên quan đến thiên hỏa, nhưng nếu phải trả giá đắt chỉ để đổi lấy cái tin đó thì quá lỗ rồi.

Thành Phù Dư dần yên bình trở lại, nhưng sự lặng yên này lại khiến ai cũng thấy căng thẳng.

Cuối cùng ngày có tin về Ma Uyên cũng đến.

Gần đây, nhiệt độ ở Ma Uyên tăng cao một cách lạ thường, đã thế rất nhiều yêu ma còn trở nên cáu kỉnh.

Thậm chí, phần đông yêu quái đã bắt đầu xuất hiện biến dị, có ma thú lông trên người đỏ lên, có ma thú xuất hiện màu đỏ thẫm trên cơ thể lẫn đồng tử, trông vô cùng kinh khủng.

Mục Vỹ không kinh ngạc trước những biến đổi đó.

Trong tửu lâu, Lâm Hiền Ngọc và Mục Vỹ đang ngồi xếp bằng với nhau.

"Dạo này bọn yêu ma quỷ quái trong Ma Uyên như nổi điên, tàn sát lẫn nhau trên diện rộng, quan trọng nhất là... thể chất và thực lực của bọn yêu quái trong đó thậm chí có thể so với cao thủ cảnh giới Niết Bàn!", Lâm Hiền Ngọc nghiêm mặt báo cáo.

Nghe vậy, nét mặt Mục Vỹ cũng trở nên nặng nề.

Chuyến đi Ma Uyên sắp tới có thể sẽ không đơn giản như bề ngoài. Bên cạnh đó, bốn thế lực lớn vốn chiếm đóng ở đây hơn trăm năm đột nhiên mạnh lên thấy rõ trong hai mươi năm gần đây.

Sự thay đổi kỳ lạ ấy buộc ai cũng phải cẩn thận. Chỉ cần nhìn vào cuộc tỉ thí luyện khí, luyện đan dạo trước thôi cũng đủ thấy dã tâm của Phủ Thiên - phủ chủ của Đăng Thiên Phủ trong bốn thế lực lớn. Không chỉ thế, Phủ Thiên cũng là kẻ đã tung tin về thiên hỏa.

Chưa biết được tính chính xác của tin đồn này, nếu như đây là âm mưu của bốn thế lực thì quả là đáng sợ.

"Tốt lắm. Lâm Hiền Ngọc, mấy ngày này ngươi tiếp tục thăm dò, có chuyện gì lập tức báo cáo với ta. Để xem bốn thế lực này muốn giở trò gì!"

Cốc cốc cốc...

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, Vương Tâm Nhã mở cửa đi vào.

"Có chuyện gì sao?"

"Vỹ ca, bên ngoài có người tự xưng thuộc Đăng Thiên Phủ nói muốn cho huynh biết một tin, có để hắn vào không?"

"Hửm? Đăng Thiên Phủ?", Mục Vỹ sững người một lát rồi đáp: "Cho hắn vào đi! Xem thử Đăng Thiên Phủ tính làm gì".

Đăng Thiên Phủ mới vừa tuồn tin về thiên hỏa cho Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên mấy ngày trước, giờ lại tìm gặp hắn bảo là muốn báo tin, sao không nghi ngờ cho được.

Mục Vỹ ra ngoài đại sảnh. Người đang đứng ở đó thấy hắn bèn cười nhã nhặn: "Quỷ tiên sinh đúng không ạ, phủ chủ nhà tiểu nhân mời Quỷ tiên sinh đến phủ một lát!"

"Không biết phủ chủ mời ta đến quý phủ để làm gì?"

"Cái này tiểu nhân không rõ, nhưng chắc chắn Quỷ tiên sinh sẽ không hối hận khi đến phủ đâu ạ. Đây là lời nhắn của phủ chủ tiểu nhân".

Người nọ chắp tay mỉm cười.

"Huynh..."

"Không sao, để ta đi xem thử. Dù sao mọi người cũng biết ta đi Đăng Thiên Phủ mà, nếu ta có bất trắc gì thì mọi người cũng biết là Đăng Thiên Phủ làm!"

Mục Vỹ cười thoải mái, phất tay.

"Mời!"

Nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ rời đi, trên mặt Vương Tâm Nhã lộ vẻ lo âu. Ai biết được Đăng Thiên Phủ đang toan tính điều gì?

"Lâm Hiền Ngọc, ngươi đi theo xem thế nào! Ta lo lắm!"

"Vâng!"

Lâm Hiền Ngọc gật đầu rồi biến mất tại chỗ.
Chương 483: Vào Ma Uyên

Thành Phù Dư là địa bàn của Đăng Thiên Phủ, quân của Đăng Thiên Phủ có ở khắp nơi trong này.

Mục Vỹ đến Đăng Thiên Phủ được một lát thì phủ chủ Phủ Thiên đi ra.

Phủ Thiên là một người cao to, hay cười. Ông ta im lặng quan sát Mục Vỹ một hồi lâu mới lên tiếng: "Mục Vỹ, cậu đúng là giấu kỹ thật!"

"Hơ?", Mục Vỹ ngây ngốc, trả lời: "Có lẽ phủ chủ nhầm người rồi. Tại hạ là Quỷ tiên sinh chứ không phải Mục Vỹ nào".

"Ha ha... Có phải Mục Vỹ hay không không quan trọng, có điều chỗ ta có một tin tức, ta nghĩ cậu sẽ hứng thú với nó!"

Nghe vậy, Mục Vỹ lại ngạc nhiên, cười nói: "Không phải phủ chủ đã bán tin tức đó cho Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên rồi sao? Nếu lại tiết lộ cho Quỷ tiên sinh ta đây biết thì e là ta phải trả một khoản lớn nhỉ!"

"Không, không, Phủ Thiên ta sẽ không thu một xu nào cho tin tức bán cho cậu đâu, chỉ cần cậu giữ bí mật tuyệt đối thôi!"

"Nói nghe thử xem!"

Tính Mục Vỹ không bảo thủ, nói ngay: "Ông sẽ cho ta biết chuyện gì nào!"

"Quái thú trong Ma Uyên nhiều về số lượng lẫn chủng loại, quan trọng hơn là những quái thú này về cơ bản rất ít thấy ở ngoài Ma Uyên, có thể nói là không có!"

"Ta nghĩ cậu hiểu nguyên nhân của tình trạng này hơn ta nhỉ?"

Nhìn nụ cười của Phủ Thiên, Mục Vỹ lại sửng sốt.

Hiển nhiên là hắn biết nguyên nhân, vì Tử Viêm Lang ở Lôi Âm Cốc là một ví dụ điển hình!

Chỉ là, Phủ Thiên vừa nhìn đã nhận ra hắn là Mục Vỹ, chuyện này quá khả nghi!

"Ha ha ha ha! Ta mời cậu đến đây không có ác ý gì cả, chỉ đơn thuần muốn báo tin cho cậu thôi", Phủ Thiên cười to, nói với Mục Vỹ: "Ma Uyên là một nơi hiểm hóc, các quái thú trong đó đều bị ảnh hưởng bởi Vạn Kiếp Quỷ Hỏa. Thật ra, về bản chất thì chúng cũng như các linh thú thường gặp trên đại lục thôi".

"Tuy nhiên, vấn đề cốt lõi ở đây là bọn quái thú đó đã mất đi ý thức, chỉ còn là cái xác biết đi. Sau khi tiến vào Ma Uyên, cậu lờ chúng đi thì chúng sẽ không tấn công cậu".

"Nhưng nếu cậu gây hấn với chúng thì đừng hòng thoát khỏi Ma Uyên!"

Phủ Thiên khẽ cười: "Cậu là Mục Vỹ, Quỷ tiên sinh hay Tử Mộc cũng được, ta không so đo. Nhưng cậu phải nhớ kỹ rằng không chỉ mình ta nghi ngờ thân phận của cậu đâu. Nói cách khác, người của tám thế lực không đơn giản như cậu nghĩ".

Trên đường về, Mục Vỹ suy ngẫm về lời nói của Phủ Thiên, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Nếu như Phủ Thiên biết thân phận của hắn thật thì e là người của tám tông môn cũng đánh hơi được rồi.

Xem ra chuyến đi đến Ma Uyên sẽ thú vị lắm đây.

Thấy Mục Vỹ trở về an toàn, Vương Tâm Nhã thở phào nhẹ nhõm.

"Ba ngày sau, các thế lực sẽ tiến vào Ma Uyên. Có lẽ hai tên Thánh Tâm Duệ và Thạch Kinh Thiên kia sắp trở thành tâm điểm chú ý rồi".

Tần Mộng Dao cười ôn hòa: "Vỹ ca, huynh đi phải cẩn thận đấy nhé, nhạc mẫu tương lai của huynh sẽ dõi theo huynh đấy".

Nhạc mẫu tương lai?

Mục Vỹ nhìn Vương Tâm Nhã.

"Mẹ của muội tới rồi!", Vương Tâm Nhã cúi đầu bảo: "Bà ấy đến đây một là muốn xem các đệ tử của thánh địa Trì Dao thế nào, hai là muốn gặp huynh!"

"Gặp ta hả? Ta có gì đẹp mà gặp!", Mục Vỹ dí dỏm đáp: "Phải là đến gặp muội chứ".

Sau một lúc cười đùa, Mục Vỹ ngồi vào bàn, hơi nhíu mày.

"Từ lúc về là huynh mặt ủ mày chau như có tâm sự vậy, huynh nói đi".

"Thân phận của huynh có thể đã bị người của tám tông môn biết rồi. Nếu xảy ra biến cố gì sau khi tiến vào Ma Uyên, các muội nhất định phải bảo vệ bản thân".

"Còn huynh..."

"Muội đừng lo, huynh không sao đâu. Chỉ cần hai muội an toàn, bọn họ tuyệt đối không bắt được huynh. Vạn Kiếp Quỷ Hỏa chắc chắn sẽ thuộc về huynh!"

Bầu không khí trong thành Phù Dư dần trở nên náo nhiệt.

Thầy luyện đan, thầy luyện khí nào cũng lăm le muốn giành thiên hỏa về tay mình, bởi dù sao nếu thu phục được thiên hỏa thì khả năng luyện đan và luyện khí của bản thân sẽ mạnh lên, và điều này sẽ kéo dài cả đời!

Ma Uyên là nơi tuyệt địa nằm giữa bốn thế lực siêu cường là Đăng Thiên Phủ, Vọng Nguyệt Lâu, Diệt Thần Cung và Lãm Vân Hiên.

Mảnh đất nguy hiểm cùng cực này được bao quanh bởi núi non, chỉ có một lối đi dẫn vào trong núi. Nhìn từ bên ngoài, Ma Uyên như bị bao trùm bởi những dãy núi mờ ảo sương mù, tối đen như mực, chơ vơ giữa cánh rừng sâu thẳm, âm u và quỷ quái.

Tiếng gầm gừ thường xuyên phát ra từ trong núi càng làm người ta kinh sợ.

"Mọi người nhớ lấy, nếu bị bọn quái thú công kích tuyệt đối không được đánh trả. Những đòn tấn công của chúng chỉ là giả thôi, phản công là chỉ còn đường chết!"

Mục Vỹ nhìn những người xung quanh, gật đầu dặn dò.

Lúc này, đội ngũ các phe đã xâm nhập vào dãy núi.

Song, ai cũng tách ra ngay khi vừa vào trong.

Những kẻ không thuộc cùng một thế lực đều đề phòng đối phương, kể cả những người chơi thân cùng nhau đến đây cũng chưa chắc đã thật lòng với nhau. Dù sao thiên hỏa có sức mê hoặc quá lớn, không ai có thể hứa trước rằng sẽ giữ lý trí trước cám dỗ ấy.

"Đi thôi!"

Sau mệnh lệnh, Mục Vỹ và những người khác xông vào dãy núi.
Chương 484: Có kẻ ngáng chân

Những người ngụ tại thành Phù Dư trong thời gian qua có biết vài điều cơ bản về Ma Uyên.

Ma Uyên có đường kính hơn một trăm dặm, rộng mênh mông nhưng chân nguyên khô cằn, võ giả nào muốn khôi phục chân nguyên của mình ở đó phải dựa vào linh thạch.

Đội ngũ di chuyển vào trong, tiếng thét gào nối tiếp nhau cùng với bầu không khí âm trầm làm người ta sởn tóc gáy.

"Mọi người cẩn thận, tuyệt đối không được tách ra!"

Mục Vỹ dặn dò, họ tiếp tục chậm rãi tiến tới.

Dựa vào Tử Liên Yêu Hỏa, Mục Vỹ có thể cảm nhận được khí tức của Vạn Kiếp Quỷ Hỏa. Có điều khí tức này ẩn chứa địch ý rất mãnh liệt.

Đội ngũ đồng đều mà đi, tiếng gầm rống không ngừng vọng lại từ trong cánh rừng hun hút.

Nhóm Mục Vỹ cẩn thận tiến tới, một mảnh đất rộng rãi dần hiện ra trước mắt.

Gào...

Mấy tiếng gầm gừ vang lên, bầy sói đen với thân hình to lớn, cao gần hai mét thình lình xuất hiện phía trước họ.

Những con chó sói kia toàn một màu đen, đôi mắt cũng đen láy. Từ đầu đến chân bọn sói đều dấy lên âm khí như quỷ hồn, ai nấy đều thấy căng thẳng.

"Tất cả đừng rối loạn, cứ đi như bình thường thôi, không được tấn công lại!"

Mục Vỹ trầm giọng quát, bước lại gần bầy sói.

Mấy con chó sói đen kia nhìn họ chòng chọc với đôi mắt thèm thuồng.

Gào...

Một con sói tru lên, mấy con khác lập tức rít gào theo.

Mấy trăm con sói đen đồng thời rống lên.

Đó là thứ âm thanh rin rít đến chói tai. Con sói trông có vẻ là con cầm đầu thình lình bổ nhào về phía Mục Vỹ.

"Vỹ ca!"

"Mục Vỹ!"

Thấy cảnh này, những người khác thét lên.

Nhưng Mục Vỹ không làm gì mà chỉ đứng tại chỗ nhìn nó nhào tới mình.

Xoẹt...

Nào ngờ, chó sói xuyên qua người Mục Vỹ, "bụp" một tiếng, nó hóa thành một làn khói đen rồi biến mất.

"Biết ngay mà!"

Mục Vỹ thở phào: "Quả nhiên Phủ Thiên kia không lừa mình, thú vị, người này thú vị đấy".

"Tiếp tục đi!"

Lòng yên tâm hơn phần nào, tốc độ của đội ngũ cũng nhanh dần.

Tiếng dã thú kêu gào như vang dội cả cánh rừng, họ đã đi sâu vào trong mười mấy dặm.

"Hả?"

Mục Vỹ chợt dừng chân, ngạc nhiên nhìn phía trước.

"Có gì đó!"

Những người còn lại lập tức nhìn theo.

Kỳ lạ là nơi đó có một đội ngũ khoảng mấy trăm người chạy như bay về phía nhóm Mục Vỹ như đang bỏ trốn vậy.

Mà họ đang liều mạng chạy trốn thật.

Sau lưng mấy trăm người kia là những con Song Xỉ Hổ đen vạm vỡ, cao đến năm mét. Chúng nó đang há cái miệng đầy máu xông tới cắn xé người phía trước.

Tiếng rột roạt truyền vào tai mọi người. Họ thấy rõ đám võ giả kia bị những con Song Xỉ Hổ có hình thù kỳ lạ cắn nát rồi nuốt xuống bụng.

"Chạy!"

Thấy cảnh này, Mục Vỹ không còn tâm trạng đứng yên xem kịch nữa.

Quả thật nếu không chủ động tấn công bọn linh thú đã hắc hóa này thì sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng con Song Xỉ Hổ đằng kia rõ ràng đang điên tiết, đứng một cục ở đây có nước chờ chết thôi.

"Khỉ thật!"

Trên mặt Mục Vỹ lộ vẻ tức giận.

Có vẻ sau lưng Song Xỉ Hồ còn mấy trăm con gì đó nữa, trong khi họ tổng cộng chưa đến một trăm người, dù có bỏ chạy thì việc bị đuổi kịp cũng chỉ là vấn đề thời gian.

"Mọi người chia nhau ra chạy đi, nhớ kỹ, có nguy hiểm lập tức chạy ra khỏi sơn cốc, không được mạo hiểm!"

Mục Vỹ quát khẽ, người chớp nhoáng biến mất, không ngờ hắn lại lao về phía bọn Song Xỉ Hổ kia.

"Đi thôi!"

Tất nhiên Lâm Hiền Ngọc hiểu ý Mục Vỹ, nhanh chóng chạy về một hướng.

Vương Tâm Nhã và Tần Mộng Dao cũng gật đầu với nhau rồi chia ra chạy.

"U Minh Quỷ Trảo!"

Mục Vỹ thét lên rồi vung tay. Bàn tay của hắn đen kịt như những móng vuốt sắc nhọn, phát ra âm thanh rít gào lạnh buốt.

Oành...

Tiếng va chạm đinh tai dội tới. Con Song Xỉ Hổ phía trước thình lình bị gãy một cái răng, nó gầm thét ầm ĩ rồi lại nhào tới chỗ của Mục Vỹ.

"Má ơi!"

Xem như Mục Vỹ chính thức chiêm ngưỡng được sự kinh khủng của đám ma thú này rồi. Ăn cú trảo của hắn thì có là võ giả cảnh giới Thông Thần tầng sáu hay tầng bảy gì cũng khó lòng chịu nổi, thế mà con Song Xỉ Hổ này oằn mình ăn trọn mà chỉ gãy một cái răng.

"Sao con súc sinh này kinh thế!"

Mục Vỹ hơi tái mặt, xoay người bay lên.

Tận mấy trăm con Song Xỉ Hổ, đấu qua đấu lại có mà tốn sức đến chết.

"Quỷ tiên sinh, ngươi sốt ruột vậy làm gì?"

Nhưng Mục Vỹ vừa quay người thì một giọng nói vang lên đầy đùa cợt.

"Là ngươi!"

"Là ta!"

Người thanh niên mặc trang phục của thầy luyện khí mỉm cười nhìn Mục Vỹ.

Đó là Thạch Kinh Thiên, con trai của Thạch Trung Nguyên - các phó Tụ Tiên Các. Y là người đạt hạng nhất trong cuộc tỉ thí luyện khí ở thành Phù Dư, rất am hiểu về luyện khí.
Chương 485: Một đấu năm

"Ta muốn đi ngươi cũng đâu cản được!", Mục Vỹ mỉa mai.

"Đâu biết được".

Người tên Thạch Kinh Thiên kia cười ha ha rồi lật tay. Tiếng "vút vút" vang lên, mười thanh trường kiếm bất chợt đồng thời xuất hiện trong tay y.

Mười thanh kiếm ấy có kiểu dáng khác nhau nhưng khí tức của mỗi thanh đều mạnh đến mức buộc người ta phải dè chừng.

Địa khí cực phẩm!

Mục Vỹ gần như đoán ra ngay.

Mười món địa khí cực phẩm!

Thạch Kinh Thiên này ra tay hào phóng đúng như xuất thân Tụ Tiên Các của y, làm người khác còn ghen tỵ hơn cả Huyết Vô Song - tôn giả của Lục Ảnh Huyết Tông.

"Thập Phương Tuyệt Sát Trận, mười thanh kiếm địa khí cực phẩm. Quỷ tiên sinh, giờ ngươi còn định chạy trốn không?", Thạch Kinh Thiên cười giả tạo: "À đâu, phải gọi ngươi là Mục Vỹ hay Tử Mộc mới phải!"

Mục Vỹ nghe vậy nhíu mày.

"Tụ Tiên Các của ta có vài tai mắt ở đế quốc Nam Vân, nếu ngươi là Quỷ tiên sinh gì đó thật thì thành Đông Vân đã sụp đổ từ lâu rồi!"

"Không có Mục Vỹ thì làm gì có chuyện thành Đông Vân đoàn kết đồng lòng, ai có đầu óc cũng thấy được điều đó".

Thạch Kinh Thiên nói một cách tự tin: "Hôm nay hiếm lắm mới có cơ hội, ngươi giao Tử Liên Yêu Hỏa của ngươi cho ta đi Mục Vỹ, ta sẽ xem xét cho ngươi một con đường sống".

"Và ta cũng có thể giúp ngươi chăm sóc hai thê tử của ngươi nữa".

"Được thôi, cho này!"

Mục Vỹ tủm tỉm nhìn Thạch Kinh Thiên, một đóa hỏa liên tím chợt phừng lên trong tay.

Ầm...

Tiếng nổ đinh tai nhức óc thình lình vang lên ngay sau đó.

"Ngươi chán sống rồi phải không!"

Thạch Kinh Thiên chật vật cố đứng vững, hừ lạnh đe dọa: "Nay Thánh Đan Tông và Lục Ảnh Huyết Tông đã biết ngươi là Mục Vỹ rồi chứ không phải chỉ mỗi Tụ Tiên Các ta đâu. Sở dĩ họ im hơi lặng tiếng, chẳng có động tĩnh gì là để chờ ngươi vào Ma Uyên rồi giết luôn một thể".

"Nếu ngươi giao thiên hỏa ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, không thì chuẩn bị chết đi".

Thạch Kinh Thiên dọa dẫm Mục Vỹ với giọng điệu tàn khốc.

"Một mình ngươi mà đòi giết ta? Sao cho đủ!"

Mục Vỹ cười lạnh lùng, sát ý hừng hực trong mắt.

Xem ra lời Phủ Thiên nhắc nhở không sai. Không một ai trên Trung Châu Đại Lục có thực lực có thể sánh bằng tám thế lực lớn. Thân phận thật của hắn không giấu được quá lâu.

Chẳng qua, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

Thạch Kinh Thiên chỉ là Thông Thần tầng thứ mười mà cũng đòi đe dọa hắn, đúng là mơ hão.

"Ngươi tưởng ta đuổi theo ngươi một mình chứ gì?", thấy Mục Vỹ có vẻ định liều một trận sống mái với mình, Thạch Kinh Thiên giễu cợt: "Phó tông chủ Lục Khuê, Thánh Tâm Duệ, Vỹ Tước, Tà Vô Ý, các vị còn chờ cái gì?"

Thạch Kinh Thiên quay ra nhìn bóng tối đằng sau, nói lớn.

"Thạch Kinh Thiên, ngươi đúng là nhát như chuột. Đang định chờ ngươi dụ hắn lại đây rồi bọn ta đánh úp, sao mà ngươi... sợ chết thế hả?"

"Sợ chết?"

Thạch Kinh Thiên phản pháo: "Nếu ngươi dám một mình đánh nhau với hắn thì tự đi mà đánh, ta không muốn lấy mạng mình ra đùa".

Y biết đây không phải lúc để mạnh mồm.

Bản thân đã được chiêm ngưỡng uy lực của Cổ Ngọc Long Tinh rồi chứ phải.

"Ha ha... Phó tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông - Lục Khuê, hộ pháp đảo Thiên Tà - Tà Vô Ý, thiếu tông chủ Thánh Đan Tông - Thánh Tâm Duệ, trưởng lão nhà họ Vỹ - Vỹ Tước!"

Mục Vỹ nhìn những người kia, cười phá lên: "Vỹ Tước, Mục Vỹ ta đây và nhà họ Vỹ không thù không oán, tại sao ông muốn giết ta?"

Vỹ Tước là người mặc trang phục lụa màu, lông mày màu tím. Ông ta gằn giọng cười: "Trưởng tộc lệnh cho ta đến đây diệt trừ nỗi ô nhục của nhà họ Vỹ là ngươi. Những năm qua, do ngươi mà Vỹ Tâm Dao nhốt mình trong nhà họ Vỹ, không ra ngoài lấy một bước, không khác gì cái xác biết đi. Chỉ khi giết ngươi, nó mới hoàn toàn hết hy vọng!"

"Mẫu thân ta nhớ ta là lẽ thường tình. Nhà họ Vỹ các ông bẻ gãy kinh mạch của phụ thân ta, Mục Vỹ này còn chưa đến nhà báo thù mà các ông đã kéo tới trước rồi".

"Hừ, ngươi định làm gì?"

"Làm gì? Sớm muộn gì cũng đến ngày ta bắt cả nhà họ Vỹ quỳ xuống trước mặt cha ta, van xin gia đình bọn ta đoàn tụ".

"Hừ, mơ mộng hão huyền, ngươi còn mơ có ngày đó nữa à? Hôm nay, ngươi sẽ chôn thây tại đây".

Tia sáng lạnh lẽo lướt qua trong mắt, Vỹ Tước quát: "Các vị còn chờ gì nữa?"

"Giết!"

Năm bóng người gần như phóng ra cùng một lúc.

Cả bốn người Lục Khuê, Tà Vô Ý, Vỹ Tước và Thạch Kinh Thiên đều có cảnh giới Thông Thần tầng thứ mười, riêng Thánh Tâm Duệ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ nhất.

Dễ thấy đội hình với thực lực bực này đến đây vì Mục Vỹ hắn.

Cổ Ngọc Long Tinh bỗng dưng xuất hiện trong tay, ánh lửa tóe ra. Mục Vỹ thấp giọng gầm lên, tiếng rống giận vang vọng giữa đất trời.

Một con hỏa long chín đuôi xuất hiện.

Hỏa long tức tốc bay vút lên trăm mét, chín cái đuôi rực cháy xòe ra.

Mấy trăm con Song Xỉ Hổ sau lưng Mục Vỹ mở to đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, cũng lao ra.

"Cút!"

Một tiếng quát vang rung trời. Chín cái đuôi ầm ầm quét qua làm phát ra tiếng ầm ầm, mấy trăm con Song Xỉ Hổ tức thì bị đốt cháy.

Xử lý trong một nốt nhạc!

Đây chính là khả năng kết hợp đầy cường hãn và kinh khủng của Cổ Ngọc Long Tinh và thiên hỏa. Quả là khiến người ta tuyệt vọng.

"Hừ, năm thế lực lớn khinh thường Mục Vỹ ta quá, phái các ngươi đi khác gì tự đào mồ chôn cho mình đâu!"

Mục Vỹ lạnh mặt tiến tới.

Gào…

Hỏa long chín đuôi dưới chân cũng phát ra tiếng kêu lanh lảnh, âm thanh làm toàn bộ Ma Uyên chấn động.

Giờ phút này, có bốn người đang đứng ở lối vào Ma Uyên. Nếu có người đứng ở đây nhất định sẽ rất ngỡ ngàng.

Bốn người này chính là người cầm trịch bốn thế lực lớn ở Ma Uyên, mà đi đầu chính là Phủ Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK